Ngôn Tình [Edit] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan - Phỉ Thúy Thúy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi soda chanh, 8 Tháng mười một 2019.

  1. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thích Hà đi theo Phồn Tinh đến trường học, chỉ thấy cô không đi phòng học mà là ngựa quen đường cũ đi đến văn phòng của lão sư ngữ văn.

    Trên đường còn nhặt một cục đá tầm nắm tay lớn nhỏ.

    Muốn làm gì?

    Thích Hà trong lòng nghi hoặc.

    Lão đại đã phá lệ thuần thục mà dùng cục đá đập vỡ kính cửa sổ, sau đó từ trong cặp sách móc ra mấy thứ vẫn đang vặn vẹo giãy giụa..

    Rắn?

    *!

    Thích Hà lúc ấy chỉ còn thấy mộng bức.

    Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm mà nói, thân con rắn - đang bị Phồn Tinh một phen nắm đầu rắn hình tam giác kia có hoa văn tươi đẹp, này mẹ nó là kịch độc a!

    Trong nháy mắt này, Thích Hà như kỳ tích mà cảm nhận được mạch não của Lão đại--

    Tốt nhất không cần trước mặt mọi người bắt nạt người khác = ta không giáp mặt làm ngươi, nhưng sau lưng liền làm chết ngươi?

    Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đứa ngốc này xuống tay độc như vậy!

    Không chỉ có Thích Hà không nghĩ tới, Sưu Thần Hào cũng không nghĩ tới!

    Sưu Thần Hào trong lòng ngọa tào ngọa tào.

    Không phải nói chỉ số thông minh của ký chủ nó rất thấp, là cái nhược trí sao?

    Không phải đã nói tốt là một cái đứa ngốc nhuyễn manh vô hại sao?

    Sao lại có cái loại thao tác tạc thiên như vậy, vi phạm quy định ngao!

    Tốc độ của Lão đại rất nhanh, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai liền ném rắn thẳng vào trong văn phòng, Thích Hà thậm chí còn chưa kịp tới ngăn cản.

    Thích Hà nhanh chóng quyết định, chạy nhanh đi cạy khóa văn phòng.

    May mắn tài chính của cái loại phá trường học này không đầy đủ, khóa đều thuộc cái loại rẻ tiền nhất này, cả người hắn mồ hôi lạnh ròng ròng, thật vất vả mới đem ba con rắn độc Phồn Tinh ném vào trong này nhất nhất mà đánh chết.

    Chỉ cảm thấy chính mình như vừa đi một chuyến tới kề cận cái chết rồi!

    Thật mẹ nó.. Kích thích!

    Sau khi hủy thi diệt tích, rắn cùng máu rắn đều không còn, kính thủy tinh bị đập nát cùng khóa thì không có biện pháp, chỉ có thể thật nhanh mà chạy trốn.

    Thuận tiện còn một phen xách theo Phồn Tinh, mạnh mẽ mang theo cô trốn chạy, "Đi rồi, ngươi cái đứa ngốc này, nếu để bị người khác bắt được liền sẽ bị đánh chết!"

    Thích Hà sợ tới mức trái tim kịch liệt nhảy lên, cảm giác không thở nổi.

    Không được, buổi sáng hôm nay không thể đi học nữa rồi.

    Hắn đến chậm rãi!

    "Đứa ngốc nhà ngươi xuống tay cũng rất tàn nhẫn a!" Trong lòng Thích Hà vẫn còn sợ hãi mà xách theo Phồn Tinh một đường chạy đến bờ sông, sau đó nằm thẳng lên trên cỏ.

    Mẹ nó, hù chết cha!

    Lão đại yên lặng từ cặp sách móc ra ba con rắn độc đã bị Thích Hà đánh chết, Thích Hà vừa nhìn thấy cái loại động vật nhuyễn thể này liền thật sự hoảng hốt, hắn tuy rằng là cái nam tử hán, nhưng hắn cũng vẫn sợ chết a!

    Có cảm giác như mấy con rắn này vẫn còn có thể ngẩng đầu lên tới cắn người ta một ngụm.

    "Nghe nói thịt rắn ăn rất ngon, ngươi có thể làm hay không?"

    Lúc ấy Thích Hà liền..

    MMP!

    "Lão sư ngữ văn kia tuy rằng rất đáng ghét, nhưng mà nếu ngươi trực tiếp thả độc rắn cắn chết cô ta thì cũng thật quá phận đi!" Thật đúng là mẹ nó như mắc bệnh xà tinh giết người không cảm thấy phạm pháp a!

    "Cô ta bắt nạt ta." Phồn Tinh bắt đầu lột da rắn, yên lặng từ cặp sách móc ra con dao nhỏ dùng để gọtbút chì, sạch sẽ lưu loát mà moi bụng rắn rồi lấy nước sạch từ bờ sông rửa đến sạch sạch sẽ sẽ.

    Chỉ cần có ăn, cô đều biết làm.

    Kiêu ngạo. Jpg

    Người bắt nạt cô, đều sẽ 'được' đăng ký vào trong sổ đen, sau đó.. Bắt nạt trở lại.

    Trong lòng Lão đại, cái gọi là công bằng? Không tồn tại.

    Nếu ngươi một khi đã bắt nạt cô ấy, mà không có bắt nạt đến khi cô ấy chết.

    Cô ấy sẽ bắt nạt trở lại, còn cái vấn đề có thể hay không liên quan đến mạng người mà nói, cũng không được rõ lắm.

    Thích Hà: "..."

    Vân Phồn Tinh, thật là một mãnh nữ.

    "Hơn nữa cô ta còn mắng ngươi."

    Thích Hà mộng bức: ? Cái này cùng hắn lại có quan hệ gì?

    "Ta không muốn để cho người khác mắng ngươi, cũng không muốn để cho người khác bắt nạt ngươi." Ngươi, còn tương đương với 1 điểm chỉ số thông minh đâu, ta đều phải đem ngươi trở thành Tiểu Hoa Hoa mà che chở, như thế nào có thể chịu đựng được để người khác bắt nạt ngươi?

    "Vì cái gì không muốn?" Đầu óc Thích Hà như muốn nổ tung, có loại dự cảm xấu, mơ hồ nhớ tới thời điểm ban đầu Vân Phồn Tinh theo sau lưng mình, những cái lời nói mà đám hồ bằng cẩu hữu đó nói..

    Bọn họ nói, cái đứa ngốc Vân Phồn Tinh kia có thể là yêu thầm hắn!

    "Bởi vì.."

    Ngay ở khi Thích Hà còn đang mộng bức, Sưu Thần Hào chạy nhanh chặn lại rồi nói: 【 không thể bại lộ mục đích chân thật của ngươi, không thể cho hắn biết ngươi bảo hộ hắn là vì mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân. 】

    Nga.

    Lão đại nghe cái hiểu cái không mà lên tiếng.

    Vừa chuyển đầu liền nói với Thích Hà: "Ta không thể nói cho ngươi biết vì cái gì."

    Sưu Thần Hào: 【.. 】

    Thích Hà: .

    Tốt, có thể kết luận được tên ngốc này, thật sự đang yêu thầm hắn.

    Hắn cũng không biết chính mình là nên vui vẻ, hay là nên đau lòng. Là nên cảm thấy chính mình vôcùng có mị lực, hay là nên run rẩy bần bật khi bị cái đứa ngốc này coi trọng.

    Hôm nay đệ nhất càng~~~

    Cầu nha cầu phiếu phiếu

    (tấu chương xong)
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  2. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Khuecac, Chayxaghia, Nau12318 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  3. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chơi cô ấy một chút?

    Nếu đổi lại là lúc trước, dưới sự xúi giục của mọi người Thích Hà có lẽ sẽ ác hướng gan biên sinh*, thật sự đi đùa bỡn tiểu ngốc tử này.

    (*) là một câu thành ngữ trung quốc. Ẩn dụ cho việc tức giận đến mức có thể làm mọi thứ. Cũng đề cập đến sự tức giận quá độ (theo baike. Baidu.com)

    Nhân tính chi ác*.

    (*) Tuân Tử cho rằng: "Nhân chi sơ tính bản ác." tức con người sinh ra vốn có bản chất độc ác, phải nhờ vào sự giáo dục mà thay đổi trở thành thiện, bởi vậy người ta mới có từ "hướng thiện" chứ không ai bảo "hướng ác", vì ngay từ ban đầu đã là ác rồi.

    Nguồn: Lost Bird

    Xưa nay đều lấy bắt nạt kẻ nhỏ yếu làm bắt đầu.

    Vấn đề là, cái đứa ngốc Vân Phồn Tinh này, vừa không yếu cũng vừa không nhỏ a!

    Hai cái bánh bao nhỏ ở phía trước của cô, ngày đó còn ở trong sông, hắn cũng đã nhìn thấy rồi.

    Hắn thậm chí có lúc còn hoài nghi, đầu óc của cô không tốt có phải hay không bởi vì bánh bao quá xuất chúng, khiến cho chất dinh dưỡng trong đầu óc bị hấp thu..

    *!

    Chờ đến khi Thích Hà ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, bên tai nháy mắt liền ửng đỏ, thân thể hơi nóng lên trạng thái hơi say.

    Nếu không có những người khác ở chỗ này, hắn đều muốn đập hai bàn tay lên trên mặt mình để bình tĩnh một chút.

    "Chơi cái gì? Khẩu vị của ta không có mặn như vậy." Thích Hà ghét bỏ nói.

    Kỳ thật trong lòng hắn muốn hỏng luôn rồi, hắn không hy vọng những người khác biết được chính mình cùng tiểu ngốc tử kia có liên hệ.

    Thích Hà hồn nhiên không chú ý tới, Phồn Tinh- đã từ đứa ngốc chuyển thành tiểu ngốc tử.

    "Tiểu ngốc tử, ta cùng ngươi nói một chút, không được cùng bất luận kẻ nào lộ ra quan hệ giữa chúng ta, biết không? Ta dựa.."

    Chảo dầu bị dính chút nước khiến cho váng dầu văng tung tóe!

    Trên mu bàn tay vì nóng nên bị bỏng, Thích Hà quả thực nhịn không được mà chửi má nó.

    "Còn có, tiểu ngốc tử kia, hai ta thương lượng một chút, ngươi có thể hay không đừng ăn châu chấu chiên dầu?" Về sau lão tử mẹ nó liền tự mình bắt rắn hổ mang cho ngươi, tự mình lột da rửa sạch sẽ cũng được!

    Châu chấu chiên dầu này.. tính nguy hiểm quá mẹ nó cao!

    Lão đại đang ghé vào trên bàn nhà Thích Hà làm bài tập, bên cạnh lót một tờ giấy vệ sinh, trên tờ giấy đặt một cây kẹo que bị gặm một nửa.

    Nghe được Thích Hà nói, một lúc lâu sau Lão đại mới phản ứng.

    Chậm rì rì mà ngẩng đầu lên.

    "Giữa chúng ta, quan hệ.." Giọng nói của cô chậm rãi giống như con lười, phảng phất như đang tự hỏi cái gì, "Là quan hệ gì?"

    Thích Hà lúc ấy tức giận đến..

    Tức giận đến mức chính mình muốn nhảy thẳng vào trong chảo dầu luôn, biết không?

    Tiểu ngốc tử này, quả thực tra đến mức rõ ràng.

    Trong nồi vẫn còn đang chiên châu chấu cho ngươi ăn, kết quả ngươi quay đầu đi liền hỏi lão tử cùng ngươi có cái quan hệ gì?

    Tức giận đến mức Thích Hà đem cái xẻng hung hăng ném trong nồi, ngay sau đó liền phát ra một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết--

    "..."

    *!

    Dầu bắn ra ngoài, rơi trúng tay!

    Đau đớn thường khiến người ta thanh tỉnh, Thích Hà thật đúng là mẹ nó trong nháy mắt tỉnh táo lại, tự hỏi chính mình một câu: Đúng nha, quan hệ giữa hắn cùng tiểu ngốc tử kia là cái gì?

    Thực rõ ràng, không có quan hệ gì a!

    Nhiều lắm chính là hắn thấy chỉ số thông minh của tiểu ngốc tử này thấp đến mức đáng thương, cho nên mới hảo tâm làm thức ăn cho cô mà thôi.

    Bố thí, đúng chính là cái loại quan hệ bị bố thí.

    Sau khi làm xong châu chấu chiên dầu, Thích Hà đặt nó lên trên bàn, Lão đại ngước mắt ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.

    Trong lòng Thích Hà đột nhiên có loại dự cảm xấu--

    Lúc trước, lần đầu tiên tiểu ngốc tử này bắt hắn làm thức ăn cũng là mắt trông mong như vậy mà nhìn hắn.

    Cô lại muốn làm cái chuyện xấu gì?

    "Cái đề này, ta không biết làm." Phồn Tinh đem đầu bút chì cắn đến so le không đồng đều, chỉ chỉ vào đề số học, sau đó lại bắt đầu cắn đầu bút.

    Thích Hà bực bội mà nhìn cô một cái, "Ngươi không biết làm đâu có liên quan gì tới ta?" Hắn là một cái người không có lý tưởng, học tập cũng không thành thạo a!

    "Răng rắc!" một thanh âm động vang lên.

    Phồn Tinh yên lặng đem đầu bút chì bị cắn đứt từ trong miệng nhổ ra.

    Nghiêng nghiêng đầu bên trên gắn đầy kẹp plastic Mary Sue bảy màu, đối với Thích Hà nói, "Ngươi không giống, có thể học." Làm một đóa Tiểu Hoa Hoa học tập thật tốt, thuận tiện còn dạy cho cô.

    Chỉ số thông minh của Phồn Tinh tuy rằng không cao, nhưng không biết vì sao, trong xương cốt lại cất giấu bá đạo cùng cố chấp.

    Hơn nữa vẫn là loại bá đạo không cho người khác không tuân theo, cô nói cái gì, liền mạnh mẽ ấn đầu người ta bắt đi làm.

    Chỉ là dưới tình huống tầm thường, không thế nào nói ra mà thôi.

    Thích Hà: ?

    Đây chính là tiếng người sao?

    Ngươi mẹ sẽ nó không, vì cái gì không tự đi mà học?

    Vì cái gì muốn lão tử học?

    Hôm nay đệ nhất càng~~~

    Nhị Cẩu: Ý tưởng ban đầu của ta, là trói định Chiến Thần đại nhân với một cái tiểu bạch hoa thấu hiểu lòng người* làm tức phụ nhi.

    (*) nguyên bản là thiện giải nhân ý

    Chiến Thần đại nhân: Ngày cha ngươi. Ngươi xem cô ấy giống tiểu bạch hoa sao?

    (tấu chương xong) ?
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  4. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai bên vẫn duy trì trầm mặc, trường hợp thập phần xấu hổ, đúng lúc này, Phồn Tinh lại yên lặng đem bút chì nhét vào trong miệng, chậm rì rì mà cắn một ngụm.

    "Răng rắc!" thanh âm một lần nữa vang lên.

    Thích Hà chỉ cảm thấy một cổ hàn ý từ sau ót noi theo tới đến đuôi xương cụt, tổng cảm thấy động tác của tiểu ngốc tử này đang cất dấu uy hiếp.

    Phảng phất như đang nói: Ngươi xem, ngươi giờ tựa như cái bút chì này.

    Ta một ngụm, liền có thể cắn rớt nửa cái đầu của ngươi.

    Lão đại yên lặng đem phần bút chì đã cắn đứt nhổ ra, Thích Hà nhìn mảnh vỡ chỉnh chỉnh tề tề kia, không khỏi cảm thấy bội phục.

    Mẹ nó, răng thật tốt!

    Cái mảnh vỡ này không khỏi làm hắn liên tưởng đến lão sư ngữ văn còn chưa chết.

    Cái thời điểm kêu cô lăn ra khỏi phòng học chịu phạt, cái tiểu ngốc tử này biểu tình đầy vẻ mộng bức, ngoan ngoãn đáng yêu mà từ trong phòng học đi ra ngoài, cái gì cũng không có biểu hiện ra ngoài.

    Và ngay ngày hôm sau, liền tùy tay bắt ba con rắn độc ném vào trong văn phòng.

    Nếu không phải phản ứng của hắn nhanh thì phỏng chừng lão sư đã ở trong quan tài nằm lâu rồi, thi thể đều đã sinh dòi.

    Mẹ nó, năng lực mang thù này cũng thật quá tốt!

    Thích Hà cân nhắc một chút, nếu xét đến sức chiến đấu của tiểu ngốc tử, hắn quả thật đánh không thắng.

    Hôm nay nếu như trở mặt, Thích Hà hoàn toàn không nắm chắc chính mình có thể sống được bao lâu.

    Vì thế cười xấu hổ một tiếng, cười đến mức quai hàm Thích Hà có điểm đau, lại còn phải nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Được, ta học. Chờ sau khi ta học xong liền dạy lại ngươi."

    Lão đại chậm rì rì mà đem bút chì sau khi bị chính mình cắn đứt đến không dùng được ném qua một bên, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình ra, một đường chỉ vào sách bài tập, từ đầu tới đuôi chỉ đến xuống dưới.

    "Còn có cái này, cái này, mấy cái này đó, tất cả đều, sẽ không."

    Thích Hà: "..."

    Thành thực mà nói, Thích gia có phải hay không đã sớm biết ở nông thôn có cái loại vũ khí có tính sát thương cực cao Vân Phồn Tinh này, cho nên mới cố ý đem hắn đưa lại đây để chịu tra tấn?

    Sau khi Lão đại chỉ xong liền đem bài tập sách đưa cho Thích Hà.

    Đối hắn nói, "Học tập chăm chỉ, cố lên." Tiểu Hoa Hoa.

    Trong lòng thậm chí còn có một chút nghi hoặc nhỏ.

    Nhị Cẩu cứ hay lo lắng Thích Hà sẽ đồi bại, chính là hắn rõ ràng rất thành thật a.

    Sau đó liền ôm một bàn lớn Châu chấu chiên dầu bắt đầu ăn, ăn đến mức miệng nhỏ bóng nhẫy, thuận tay liền tóm lấy vạt áo đồng phụcThích Hà xoa xoa miệng.

    Gân xanh trên thái dương Thích Hà nhảy lên hai cái.

    Rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà tàn nhẫn đạp mạnh hai tay xuống mặt bàn.

    Lẩm bẩm: "Cho ngươi mẹ nó tiện! *! Chiêu cái cha trở về!"

    Nếu lúc trước không chủ động uy hiếp cái tiểu ngốc tử này thì bây giờ làm gì có chuyện gì xảy ra? Lui một vạn bước mà nói, nếu lúc trước sau khi phóng hỏa hắn không đi đến trước mặt cô để khoe khoang, không phải đã vạn sự đại cát*?

    (*) mọi việc đều thuận lợi

    Tiện!

    Xét đến cùng vẫn là tự trách mình tiện!

    Lão đại nghe thấy thanh âm giòn giã vang lên, nhìn thoáng qua Thích Hà sau đó tiếp tục cúi đầu ăn châu chấu.

    Nga, hắn không chỉ có thành thật, hơn nữa đầu óc còn có vấn đề.

    Cô sẽ không bao giờ tự đánh chính mình, hắn thế nhưng lại tự mình đánh chín mình.

    Quả nhiên, là hoa, là Tiểu Hoa Hoa cần phải được che chở thật tốt, ngàn vạn đừng đi đánh chết hắn.

    *

    Các ngươi biết cái gì được gọi là nghẹn khuất sao?

    Không, các ngươi không biết.

    Thích Hà cảm thấy chỉ có hắn mới biết được.

    Hắn vốn đã lập chí muốn tự mình sa ngã, cảm thấy nhân tính vốn ác, vậy hắn liền phải làm thứ ác nhất trong những thứ ác, làm mọi người vừa thấy hắn liền sợ đến run rẩy!

    Nhưng kết quả đâu?

    Cái tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia một câu là bảo hắn học tập chăm chỉ, cố lên. Hắn vậy mà còn nâng lên sách vở, thành thật mẹ nó mà bắt đầu chăm chỉ đọc sách.

    Không phục không được a, hắn cũng không chê mệnh mình quá dài a!

    Nếu ngày hôm trước hỏi ngươi một đề, ngươi ngày hôm sau mà không giảng lại được cho cô ấy, cô ấy liền ngước mắt trông mong mà nhìn ngươi, hơi hơi nghiêng đầu, sau đó một cái quay đầu liền bắt thêm mấy con rắn trở về.

    Còn hỏi ngươi, "Hôm nay có thể chỉ ăn một con, còn mấy con khác để nuôi được không?"

    Thích Hà thử hỏi ngược lại, "Ta lấy cái thùng cho ngươi nuôi?"

    Phồn Tinh nhuyễn manh manh lắc lắc đầu, "Thùng thùng quá nhỏ, rắn rắn sẽ không vui."

    Thích Hà: "..."

    Thời điểm ngươi ăn chúng nó, có hay không từng nghĩ tới chúng nó vui haykhông vui chưa.

    Hôm nay đệ nhị càng~~~

    Phồn Tinh: Thùng thùng quá nhỏ, rắn rắn sẽ không vui, cho nên liền nuôi ở trong phòng đi.

    Thích Hà: Trong lòng ngươi có từng thương tiếc ta chưa?

    Nhị Cẩu khẽ meo meo: . Cô ta không có. Cô ta chỉ là cái đứa ngốc không biết có tình cảm.

    Thích Hà: Ngày cha ngươi!

    (tấu chương xong)
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  5. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái đứa tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia --

    Thích Hà thật sự, MMP!

    Cô ta tinh như vậy, thật sự là một đứa ngốc sao?

    Nhưng mà nếu ngươi nói cô ấy không phải là một đứa ngốc tử thì phản ứng của cô trì độn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống với cái người bình thường a!

    Vì để duy trì hình tượng bên ngoài hỗn xược của chính mình, Thích Hà chỉ có thể trong lúc đi học, mặt ngoài thì thất thần, kỳ thật là đang vểnh tai lên mà nghe giảng bài. Sau đó vào sau lúc tan học thì ở trong nhà tự kéo đèn lên chiến đấu trong đêm.

    Bên ngoài thì tỏ vẻ: Xem sách cái nima, không học tập không bằng cấp không lý tưởng, sau này lão tử chính là muốn hoành hành ngang ngược, không học vấn không nghề nghiệp.

    Ở nhà liền..

    *! Bộ bài thi này cuối cùng cũng làm xong.

    Mẹ nó! Đề toán học này khó quá, nhưng vẫn là phải học.

    Ngày nima! Học học, hình như bên trên vẫn còn một chút nữa.

    ahihi! Hắn hiện tại ngay cả chửi bậy đều có thể nói bằng tiếng Anh luôn rồi, cảm giác chính mình hình như cũng rất lợi hại?

    Từ sau khi bắt đầu phải dạy Vân Phồn Tinh, Thích Hà liền đánh mất cái ý niệm cảm thấy lão đại là đang giả ngu trước kia.

    Ngu như vậy!

    Muốn giả cũng không giả được!

    Vì cái gì mà hắn có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn khiến cho thành tích tiến bộ vượt bậc?

    Đổi lại là ngươi nếu như chỉ có một đoạn kiến thức mà phải giảng giải cho người ta ba đến năm mươi lần thì ngươi liền có thể trực tiếp đứng trên bục giảng làm lão sư luôn rồi, ngươi tin hay không?

    Ban đầu, Thích Hà chỉ tính toán đọc xong sơ trung sau đó liền bỏ học hỗn xã hội.

    Kết quả là sau khi dạy lão đại hai năm, Thích Hà tùy tùy tiện tiện mà đi thi kỳ thi tuyển sinh trung học (trung khảo) một chút liền đủ điểm thi vào những trường trong huyện.

    Hơn nữa còn lấy luôn thành tích đứng đầu huyện.

    Thích Hà: . Hắn muốn nói mình không phải cố ý, sẽ có người tin sao?

    Hồ bằng cẩu hữu của Thích Hà: .

    Vô luận lão sư hay là các bạn học khác, hoặc là người trong thôn, vào thời điểm biết được Thích Hà trung khảo được thành tích đứng đầu toàn huyện đều khiếp sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối.

    Chỉ có lão đại Phồn Tinh vẫn nghiêng đầu nhìn tổng điểm 250 của chính mình, chà xát góc áo.

    Lão đại lần đầu tiên thấy vì điểm chính mình giống như có chút thấp mà cảm thấy khổ sở.

    Cô luôn mơ hồ biết được chính mình cùng những người khác không quá giống nhau, nhưng là trước nay vẫn luôn không cảm thấy khổ sở gì.

    Duy nhất hiện tại, nhìn thấy điểm chính mình đứng nhất từ dưới đếm lên trong bảng xếp hạng dán trước cửa trường, liền mạc danh có chút không dễ chịu.

    Chính là cái loại cảm giác, rõ ràng thực dụng tâm, đối học tập thực sự cảm thấy hứng thú, nhưng chính là vẫn luôn không tiếp thu được.

    Vì cái gì, lại không được đây?

    Thời điểm Thích Hà ra cổng trường, liền nhìn thấy một tiểu cô nương mặc đầm hoa nhỏ đứng ở ngoài cửa xem bảng điểm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn.

    Hắn hôm nay tới trường học nhận học bổng, thuận tiện nghe một chút lão sư sơ trung ' cổ vũ ' hắn --

    Cái gì mà bạn học Thích Hà quả nhiên là một hạt giống học tập tốt, trước kia ta cũng đã nhìn ra được.

    Về sau phải tiếp tục nỗ lực, có tiền đồ, đừng quên trường học cũ.

    A phi!

    Dối trá.

    Vào lúc trước khi hắn trung khảo, mỗi lần làm bài kiểm tra đều chỉ viết mỗi đề bài, thành tích đều là đội sổ, như thế nào lại có thể nhìn ra hắn là một hạt giống tốt?

    Học bổng của trường học khi đạt được thành tích đứng đầu toàn huyện cũng không ít, hai vạn.

    Thích Hà còn đang suy xét nên xài như thế nào.

    Kết quả liền kịp phòng ngừa mà gặp gỡ tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này.

    Nói thật, ngày thường tiểu ngốc tử này cơ hồ đều không có gì cảm xúc, nhìn qua như vĩnh viễn đều chỉ có một bộ mặt ngốc ngốc lăng lăng, bộ dáng phản ứng không kịp.

    Cái này giống như cũng thật rất thần kỳ, người này như thế nào lại không có cảm xúc?

    Thời điểm tiểu ngốc tử này ăn cái gì đều là bộ dáng rất nghiêm túc, rất chuyên chú, rất đầu nhập.

    Vậy mà trước mắt, Thích Hà lại từ trên người Phồn Tinh cảm nhận được cái loại cảm xúc gọi là khổ sở.

    Cô đây là, vì thành tích không tốt mà khổ sở sao?

    Hắn định chờ nghỉ hè xong, liền đi lên huyện thành đọc sách, tiểu ngốc tử này..

    Về sau tính làm sao bây giờ?

    Thích Hà nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, mạc danh lại nghĩ đến vấn đề này.

    Là một đứa ngốc, sẽ có tương lai sao?

    Thích Hà khó được lúc mềm lòng một lát.

    Nhưng mà rất nhanh thôi, hắn liền biết, một đứa ngốc có tương lai hay không không thì không có ai biết.

    Nhưng mà, bị một đứa ngốc dính mình như hình với bóng, tương lai khẳng định là một mảnh đen nhánh!

    Có mặt bìa, đang ở tẩy chân cho lão đại..

    Đổi tên thành, vai ác hôm nay cũng thực ngoan..

    Hôm nay đệ tam cày xong, thế giới này nếu là BE, các ngươi vui vẻ sao..

    (tấu chương xong)
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2020
  6. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: socola sữa

    Beta: soda chanh

    Thích Hà tuy đã ở chung với Phồn Tinh được hai năm, nhưng bên trong những câu truyện cổ tích ở đều là gạt người.

    Không có sinh ra bất cứ một chút rung động nào giữa nam với nữ.

    Cũng không có một chút khuynh hướng yêu sớm nào.

    Dù sao, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi - là thời điểm vô cùng ngây thơ phản nghịch, lại vô cùng muốn mặt mũi.

    Trước kia Thích Hà đã quen với cuộc sốn không có một chút lý tưởng nào, lúc sau thì đến học tập cũng giả bộ không thèm để ý, tránh cho những đứa bạn xấu kia cười nhạo hắn giả đứng đắn.

    Làm sao mà có thể sinh ra rung động với một đứa ngốc được chứ?

    Đây không phải là sẽ bị người khác cười chết sao?

    Con người mà, phải biết sống thực tế.

    Cho dù có người thực sự thích một đứa ngốc đi chăng nữa, cũng sẽ không cho rằng mối quan hệ giữa hai người bọn họ có thể tồn tại dài lâu. Chẳng lẽ còn có thể kết hôn với một đứa ngốc, cứ như vậy mà bị liên lụy cả đời hay sao?

    Nói thì nhẹ nhàng như thế, ngươi lại sao có thể đơn thuần như vậy?

    Cho nên trong nháy mắt này Thích Hà đột nhiên lại nghĩ đến việc chỉ số thông minh của tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này thấp như vậy mà người trong nhà cũng không thèm để ý cô thì con đường sau này của cô làm sao mà đi được đây.

    Nhưng đảo mắt, lại ném nó ra sau đầu.

    Chờ đến mấy ngày trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, hắn sẽ tự mình đi lên thị trấn thuê phòng ở, sẽ sống ở phụ cận trường học, sau khi chuẩn bị hết tất cả liền chuẩn bị khai giảng.

    Việc học tập này a, phải đưa lên đầu.

    Nhìn thấy một ít lão sư cấp hai bình thường vẫn luôn xem thường hắn như cặn bã hiện tại lại không ngừng lấy lòng hắn, cái loại cảm giác này hình như cũng không tồi.

    Hắn không ngại học trung học, một bên duy trì hình tượng của chính mình tùy tiện học một ít liền có thể trở thành học bá, một bên thì làm giáo bá* trường học, ở bên ngoài coi trời bằng vung.

    Tốt và xấu cùng tồn tại.

    Làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

    Kiểu phương thức 'trang bức' mới này, quả thực không chê vào đâu được!

    * Vân gia Hải thành.

    Nếu như không phải bà ngoại của Phồn Tinh Di đột nhiên gọi điện thoại tới đây thì vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Tạ Tuệ Tú thậm chí đều đã quên mất mình còn có một đứa con gái tên Phồn Tinh này.

    Kỳ thật trên đời này làm gì có cha mẹ nào không yêu con của mình?

    Chẳng qua, tồn tại của Phồn Tinh làm cho bọn họ vô cùng khổ sở.

    Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Tạ Tuệ Tú luôn có cảm giác rằng mình có yêu thương đứa con gái nhỏ này, nếu không lúc nhớ đến đứa con gái bị nhược trí này, trong lòng cũng không đau đến như vậy, cảm giác ông trời quá tàn nhẫn.

    Cũng bởi vì yêu thương, cho nên mới không đành lòng gặp cô.

    Không đành lòng nhìn thấy bộ dạng cô si ngốc ngơ ngác, vì vậy chỉ có thể nhịn đau đưa cô đi thật xa.

    Bà ngoại Phồn Tinh Di lúc trước đồng ý nuôi dưỡng cô, chủ yếu là bởi vì vợ chồng Vân Tiếu Hòe cho một số tiền lớn. Nhưng nuôi nhiều năm như vậy, cũng sớm đã nuôi dưỡng ra cảm tình, đối đãi cô như cháu gái ruột.

    Lão nhân gia bao che cho con, bảo hộ đến tình trạng không thèm nói đạo lý.

    Hơn nữa còn luôn theo quan niệm, đọc sách là nhất định phải đọc, đây là lối ra duy nhất.

    Những người khác đều có thể đọc sách, dựa vào cái gì mà Phồn Tinh nhà bà ngoan ngoãn như vậy nhưng lại không được trường học thu nhận?

    Bà ngoại Di tức giận đến mức còn cố ý chạy đến bộ giáo dục thị trấn náo loạn mấy lần, sau đó bị người cực kỳ tức giận, nhưng lại đặc biệt cường ngạnh khuyên trở về.

    Lão nhân gia thật sự là không có biện pháp nào liền nghĩ đến Vân gia dầu gì cũng là có quyền có thế, Phồn Tinh là con gái nhà của bọn họ, họ an bài cho con bé học cao trung có lẽ không có vấn đề gì, vì vậy liền gọi tới một cuộc điện thoại.

    Phải biết rằng nếu là ngày bình thường, bà tuyệt đối sẽ không liên hệ gì với Vân gia hết.

    Vạn nhất Vân gia liền đón con gái về thì phải làm sao bây giờ?

    Nhà bọn họ có tiền còn có một cô con gái, bà thì chỉ có cô nhóc đáng thương Phồn Tinh này thôi.

    Nhưng vào chuyện này, dù sao cũng có quan hệ đến việc đọc sách của Phồn Tinh.

    Sau khi cúp điện thoại, Vân Tiếu Hòe nói với Tạ Tuệ Tú: "Thừa dịp Gia Duyệt còn chưa khai giảng, chúng ta đi thị trấn một chuyến, tự mình giải quyết việc đọc sách của Phồn Tinh."

    Tạ Tuệ Tú có chút nhíu mày, "Vạn nhất hài tử nháo đòi cùng trở về thì làm sao bây giờ?"

    Tuy là chưa bao giờ ở chung, nhưng ở giữa cha mẹ cùng con cái luôn luôn tồn tại một thứ gọi là liên hệ huyết mạch với nhau.

    Giống như chim non vậy, luôn hy vọng có thể chăm chú theo sát cha mẹ, một tấc cũng không rời.

    Hôm nay cũng là một ngày làm các loại tư thế cầu phiếu phiếu~~~~

    Phồn Tinh: Emmm, ta cái gì cũng không biết, nhưng là ta lại muốn phiếu phiếu, vậy.. Liền cho các ngươi xem ta biểu diễn cách ăn Châu chấu chiên dầu đi.

    (tấu chương xong)
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2020
  7. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: socola sữa

    Beta: soda chanh

    "Nếu như nháo đòi trở về, vậy thì cho Phồn Tinh trở về a, dù sao cũng là con cháu Vân gia." Vân Tiếu Hòe là một thương nhân, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút liền nghĩ đến việc có lợi cho mình, "Hơn nữa, bà ngoại Di của nó đã lớn tuôi rồi, chờ đến khi bà ấy mất, Phồn Tinh dù sao cũng phải về Vân gia."

    "Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu như người ngoài biết.."

    Nội tâm Tạ Tuệ Tú nôn nóng nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

    Nàng không phải không đau lòng con gái.

    Nhưng thực tế bên trong xã hội thượng lưu như thế nào, chỉ có người trong đó mới hiểu được.

    Trong cái xã hội thượng lưu này nếu bỗng nhiên xuất hiện một đứa ngốc, đây tuyệt đối là đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu *.

    (*) chỉ câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu.

    "Ánh mắt của ngươi quá nông cạn." Vân Tiếu Hòe nói một cách đầy tính toán.

    Tạ Tuệ Tú nghi hoặc khó hiểu, không rõ lời này có ý tứ gì.

    "Ngươi nhìn Gia Duyệt của chúng ta xem, hiện tại mới mười lăm, mười sáu tuổi, có bao nhiêu môn đăng hộ đối, thậm chí thiếu gia Vân gia có gia thế vượt xa chúng ta, đều có hảo cảm với nó." Vân Tiếu Hòe mặc dù không có con trai, nhưng mà đứa con gái này đã có đầy đủ mọi thứ khiến cho hắn kiêu ngạo, "Ngươi đừng quên Phồn Tinh cùng Gia Duyệt là sinh đôi, hai người chúng nó giống nhau như đúc."

    Sinh ý trên trận, nhân mạch là vương đạo. *

    (*) Trong linh vực kinh doanh, có quanh hệ mới có thể trở thanh vua

    Thậm chí có đôi lúc hắn còn tiếc nuối khi không thể sinh ra thêm mấy đứa con gái như Gia Duyệt, chỉ cần dựa vào quan hệ thông gia là có thể xâu chuỗi thành một đế quốc thương nghiệp khổng lồ.

    Tuy trí lực Phồn Tinh có vấn đề, nhưng vẻ ngoài của nó cùng Gia Duyệt rất giống nhau, không phải người thường có thể so sánh.

    Dù cho bệnh trạng của Phồn Tinh sẽ khiến cho việc lập gia đình của nó sau này nhất định sẽ rất khó khăn.

    Nhưng nếu như sau khi Gia Duyệt được gả ra ngoài, Phồn Tinh có thể được người ái mộ di tình trước kia của Gia Duyệt chiếu cố thì đối với Phồn Tinh mà nói, cũng rất không tồi.

    Vân Tiếu Hòe nghĩ đến rất hàm súc.

    Kỳ thật nói trắng ra chính là muốn để cho Vân Gia Duyệt gả một người có gia thế tốt trước, thuận tiện lại để cho lốp xe dự phòng trung thành của Vân Gia Duyệt - Vân Phồn Tinh trở thành thế thân.

    Như vậy, hắn không chỉ có một người con rể, còn có thể có..

    Hai cái?

    Có khả năng còn có nhiều hơn thế.

    Dù sao trí lực của Phồn Tinh có vấn đề, chuyện nam nữ không hiểu nhiều, cũng không nhất định chỉ có thể ở cùng một người.

    Vân Tiếu Hòe sau khi nghĩ đễn chỗ này, bỗng nhiên cảm thấy mặt già có chút nóng lên, ý tưởng này của hắn, nhìn qua giống như có chút vô sỉ a..

    Khi Vân Phồn Tinh còn nhỏ, vợ chồng Vân gia liền đem người đưa đến nông thôn, cho nên Vân Gia Duyệt đối với cô em gái này hoàn toàn không có ấn tượng.

    Từ khi còn nhỏ cô ta đã được nuôi dưỡng như một nàng công chúa nhỏ nũng nịu mà lớn lên, từ trong nội tâm của cô ta luôn cảm thấy mình chính là thứ duy nhất nằm ở trong tim của ba ba mụ mụ, kết quả bây giờ tự dưng lại xuất hiện thêm một đứa em gái?

    Nội tâm Vân Gia Duyệt có chút thấp thỏm lo âu.

    "Anh Tử Trác, anh nói xem tại sao em đột nhiên lại có thêm một cô em gái nữa vậy?"

    Ngụy Tử Trác cùng Vân Gia Duyệt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà lại là hàng xóm, tuy rằng Tạ Tuệ Tú đã dặn đi dặn lại với Vân Gia Duyệt là không được đem chuyện của Vân Phồn Tinh nói cho người ngoài biết, nhưng anh Tử Trác..

    Cũng không phải người ngoài a.

    Dì Ngụy cũng ưa thích cô ta như vậy, từ sớm cũng nói muốn cô ta trở thành con dâu.

    Ngụy Tử Trác so Vân Gia Duyệt lớn hai tuổi, năm nay tham gia kỳ thi Đại Học, thi đậu trường học đứng đầu cả nước. Xuất thân ưu dị, tướng mạo xuất chúng, nói chuyện nhã nhặn hòa khí làm cho người ta vừa nhìn là có thể sinh ra hảo cảm.

    Thấy nội tâm Vân Gia Duyệt không bình tĩnh, Ngụy Tử Trác an ủi: "Gia Duyệt, em cũng đừng sợ hãi, chẳng qua là có nhiều hơn một em gái nữa thôi."

    "Thế nhưng em gái bây giờ còn nhỏ tuổi hơn cả em nữa cơ, nhỡ đâu ba ba mụ mụ ưa thích em ấy hơn thì làm sao bây giờ?"

    "Nếu như ưa thích cô ấy hơn thì tại sao lại đem cô ấy đưa đến nông thôn đây?"

    Tuy là hắn không biết vì sao bá phụ bá mẫu lại đem con gái ruột của mình đưa đến nông thôn, nhưng dù sao thì nguyên nhân trong đó cũng không tốt lành gì được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2020
  8. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: socola sữa

    Beta: soda chanh

    "Anh Tử Trác, em vẫn sợ."

    Vân Gia Duyệt níu lấy góc áo của Ngụy Tử Trác, hốc mắt đỏ lên, tội nghiệp mà nhìn hắn.

    Đồng dạng cũng là nữ sinh, lão đại níu lấy góc áo Thích Hà, lau dầu trên miệng.

    Đồng dạng đều là nam nhân, Ngụy Tử Trác lúc này có thể nhẹ nhàng ôm lấy Vân Gia Duyệt, vuốt lưng cô, cho cô cảm giác an toàn.

    Mà Thích Hà, chỉ có thể đầu hàng tự cam chịu giữa hai cái loại cảm xúc đang đấu tranh - "Mẹ kiếp, thật muốn đánh chết cái tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này" Cùng "*! Lão tử căn bản đánh không đánh thắng được cô ta" này.

    Cho nên mới nói, người với người là không nên so sánh.

    Vừa so sánh, liền dễ dàng tổn thương.

    "Anh có thể đi cùng với em được không?" Vân Gia Duyệt cầu xin, "Nếu như sau khi đến thấy ba ba mụ mụ ưa thích muội muội kia hơn thì anh Tử Trác liền dẫn em trở về, em sẽ không bao giờ để ý đến bọn họ nữa."

    Ngụy Tử Trác suy tư một lát liền gật đầu đồng ý.

    "Được."

    Hắn thực sự thích Vân Gia Duyệt, nàng từ trước đến nay đều giống như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo, rất hiếm khi để lộ ra một mặt yếu đuối sợ hãi như vậy.

    Khó được lúc cô ấy yếu thế một lần, hắn nguyện ý thỏa mãn cô.

    *

    Mấy ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác đi đến huyện thành nhỏ.

    Vốn dĩ chuyện riêng trong nhà không nên để cho người ngoài biết.

    Nhưng cẩn thận mà nghĩ đến, đứa nhỏ Tử Trác này thật tâm thích Gia Duyệt nên mới có thể một tấc cũng không rời. Hơn nữa gia thế của Ngụy gia cũng không tồi, về sau tiền đồ của Ngụy Tử Trác cũng sẽ như gấm [1], hiện tại nếu thúc đẩy tình cảm của hai đứa nó thì so với việc thông gia nhờ lợi ích cũng hạnh phúc hơn nhiều

    [1]: 前程似锦: 锦 ở đây để chỉ loại vải gấm, câu nói ví tiền đồ sang lạn, suôn sẻ, mượt mà như gấm.

    Vân Tiếu Hòe đắc ý, cũng hy vọng con gái mà mình sủng từ nhỏ đến giờ có thể được hạnh phúc.

    Từ sau khi phát tích[2], hắn cũng không trở lại huyện thành nhỏ này nữa, dù là tết Thanh Minh cũng không có trở về tảo mộ.

    [2]: Bắt đầu làm nên sự nghiệp lớn ở một nơi nào đó

    Hiện tại về đây, đã quen hưởng thụ phồn hoa nơi thành phố lớn, đột nhiên đến địa phương vắng vẻ như vậy, thật là có chút không thích ứng.

    Bà ngoại Di mang theo Phồn Tinh, đợi ở bên ngoài khách sạn đã ước định một lúc lâu.

    "Tinh Tinh, sau khi nhìn thấy ba ba mụ mụ của con, phải mở miệng chào hỏi, biết không?" Việc này có quan hệ trực tiếp đến việc hài tử có thể tiếp tục đi học hay không nên bà ngoại Di cũng tận tâm tận lục mà dạy bảo.

    Lão đại ngồi ở cầu thang bên ngoài khách sạn, nhẹ gật đầu một cách nghiêm trang.

    Bà ngoại Di rất dài dòng.

    Không gật đầu, sẽ một mực nói. Cho nên lão đại đã luyện thành thói quen, bất luận lão nhân gia nói cái gì, cô đều gật đầu.

    Lúc này Sưu Thần Hào thậm chí thay Chiến thần đại nhân mà có chút cảm giác hâm mộ ghen tị hận.

    Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đối với người khác biết điều như vậy lại đối với Chiến thần đại nhân bá đạo như vậy?

    【 Tiểu thư Phồn Tinh xinh đẹp đáng yêu lại thiện lương. 】

    Nó quá khó khăn, mỗi lần mở miệng nói chuyện, đều phải khen Ngân Phồn Tinh trước. Nhưng vì để cho cuộc sống của Chiến thần đại nhân sau này có thể tốt hơn một chút thì nó tạm thời làm một con chó thè lưỡi ngoan ngoãn có sao đâu?

    【 Xin hỏi thái độ của ngươi đối với Chiến thần đại nhân sau này, có thể giống như đối với lão nhân gia này sao? 】

    Phồn Tinh trầm mặc không nói: "..."

    Sưu Thần Hào hiểu.

    Dù sao mỗi một lần cùng lão đại nói chuyện, đều phải khen cái kẹp nhựa plastic Mary Sue bảy màu trên đầu cô. Sao cô lại thích loại kẹp nhựa plastic thấp kém này như vậy chứ?

    Thưởng thức ở đâu?

    【 Tiểu thư Phồn Tinh, cái kẹp trên đầu của ngài, giống như cầu vồng rực rỡ phát ra ánh sáng chói lọi. Người nào nhìn thấy thì trong lòng đều không tự chủ được khen một câu đẹp mắt đấy! 】thực xin lỗi, nó bây giờ chỉ là một con chó thè lưỡi không có phẩm vị.

    Cho nên xin hỏi thái độ của ngươi sau này có thể..

    Lão đại rất dứt khoát: Đương nhiên không thể nha, Nhị Cẩu.

    Sưu Thần Hào: 【.. 】 Nếu như nó liều lĩnh giết chết kí chủ, có phải hay không thực có lỗi với Chiến thần đại nhân?

    Rõ ràng manh như vậy!

    Thế nhưng mẹ nó lại không dễ nói chuyện!

    Hơn nữa còn hoàn toàn không chấp nhận bất luận cái loại lừa dối gì!

    Cái này sao có thể là một cái ngốc tử?

    【.. Vì cái gì? 】 Sưu Thần Hào tức đến run rẩy, thật vất vả mới khắc chế lại mong muốn đánh người.

    Đại lão phản ứng một lát, chậm rì rì mà biểu đạt: Bà ngoại Di, đem ta thành Tiểu Hoa Hoa mà che chở nên ta nghe lời của bà. Ta, coi Thích Hà là Tiểu Hoa Hoa để che chở, thì hắn phải, nghe lời của ta.

    Ai là Tiểu Hoa Hoa thì người đó phải nghe lời.

    Logic của Phồn Tinh, quả thực vô cùng kín đáo!

    Sưu Thần Hào: 【.. 】 ha ha, thật đúng là một đứa bé lanh lợi. Bình thường sao không thấy ngươi thông minh như vậy đi?

    Đại lão: Trên đời này sẽ không có Tiểu Hoa Hoa so với ta càng logic kín đáo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2020
  9. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: socola sữa

    Beta: soda chanh

    Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, thậm chí còn bắt đầu phát tán tư duy, suy một ra ba: Thích Hà, là Tiểu Hoa Hoa, nhưng lại không nghe lời như vậy. Mình tại sao, không làm cho hắn nghe lời hơn một chút?

    Ngược lại, còn phải đối tốt với hắn.

    Đứa trẻ ngoan thì mới được che chở như Tiểu hoa hoa.

    Còn nếu không ngoan, được..

    Đánh!

    Lão đại nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên mắt lộ ra một tia hung quang.

    Sưu Thần Hào lập tức mộng bức, cảm giác sắp có điềm xấu, ngươi lại nghĩ đến cái gì?

    Ngươi mẹ nó lại muốn làm cái gì a!

    Ánh sáng phía trước mắt bị che mất, Phồn Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút tò mò, là ai, ai đã che mất ánh hào quang trí tuệ mà cô đang tỏa ra?

    Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đến.

    Bà ngoại Di lảo đảo vài cái, mới đứng dậy được.

    Thời điểm nhìn thấy vợ chồng Vân Tiếu Hòe vẫn còn có chút câu nệ, dù sao lão nhân gia vẫn sợ hãi, lo lắng Phồn Tinh bị mang về Vân gia.

    "Tinh Tinh, mau gọi ba ba mụ mụ."

    Lão đại nghiêng đầu, nhìn thấy Vân Gia Duyệt lớn lên giống mình như đúc thì có chút mới lạ. Rốt cuộc đợi đến lúc bà ngoại Di như muốn hỏng mất mới đối với vợ chồng Vân Tiếu Hòe hô một tiếng.

    Đoàn người tiến vào khách sạn ăn cơm trước.

    Ngược lại Ngụy Tử Trác có chút để ý tới Phồn Tinh. Bộ dáng tiểu cô nương tỉnh tỉnh mê mê, ngơ ngác manh manh, chẳng biết tại sao lại khiến hắn giật mình.

    Không phải là cái loại cảm giác rung động giữa nam nữ, mà thực chất là bên trong rục rịch.

    Giống như ngươi đang đi trên đường, nhìn thấy một con chó con bị mù mắt rất đáng thương, sẽ nhịn không được muốn vươn tay ra, hung hăng đâm vào con mắt mù của nó. Nghe nó nức nở nghẹn ngào mà gào thét, nhỏ giọng kêu ngao ngao, nhưng làm gì cũng không thể giãy ra được..

    Cái loại cảm giác này chính là cái loại cảm giác đứng ở phía trên khống chế áp đảo sinh mệnh! (Sữa: Mẹ ơi ở đây có biến thái)

    Trên đời này biến thái phân làm hai loại.

    Một loại còn hơi chút thiện lương, đối mặt với người có chỗ thiếu hụt, sẽ nhịn không được mà đắc chí, sinh ra cảm giác về sự ưu việt.

    Một loại khác, là từ đầu đến đuôi đều là ma quỷ, bọn họ sẽ nhịn không được muốn đi bắt nạt, vũ nhục, chà đạp!

    Đồng thời, còn sinh ra cảm giác sung sướg cùng cùng thỏa mãn rất lớn.

    Lão đại hoàn toàn không có ý thức được, chính mình cái gì cũng không có làm, mà đã có người yên lặng đem mình đặt ở trong lòng.

    Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đem menu đưa cho Vân Gia Duyệt, "Bảo bối, muốn ăn cái gì?"

    Vân Gia Duyệt hướng bên cạnh nghiêng một cái, hỏi Ngụy Tử Trác: "Anh Tử Trác, anh muốn ăn cái gì?"

    Bốn người thương lượng, cười cười nói nói thảo luận.

    Trong lòng Bà ngoại Di rất đau, hận không thể lập tức tới ôm Phồn Tinh - tiểu tâm can đáng thương của bà tới nói vài câu--

    Thật sự là không có lương tâm, các người không nhìn thấy còn có một đứa con gái khác đang ở đây sao?

    Làm sao lại không hỏi xem Tinh Tinh muốn ăn cái gì a?

    Cũng đã nhiều năm không gặp như vậy, không thể diễn trò một chút, hỏi thăm đứa nhỏ một chút sao?

    Các ngươi nhìn xem Phồn Tinh của bà một chút, đều đã thành một bộ dáng đứa nhóc đáng thương không ai quan tâm..

    Ừ?

    Bà ngoại Di nhìn tiểu cô nương Phồn Tinh đang hỏi người phục vụ, yên lặng đem lời đến bên miệng lại đau lòng nuốt trở về. Hài tử đại khái.. Là không thân với cha mẹ a, cho nên bộ dạng giống như cũng không khó lắm. Ngược lại đối với đồ ăn lại cảm thấy hứng thú.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đang ngẩng lên, nghiêng đầu hỏi phục vụ canh giữ trong bao sương--

    "Có châu chấu chiên không?"

    Khóe miệng của phục vụ co lại: ".. Không có." Cái này là món ăn gì a? Nghe đã thấy buồn nôn.

    Mày nhỏ của lão đại nhăn lại, không quá cao hứng.

    "Vậy, có rắn nướng không?"

    "Không có." Phục vụ nhìn cặp con ngươi ngây thơ không tương xứng với tuổi tác, trong nội tâm liền hiểu rõ. Ah, nguyên lai là một đứa ngốc.

    "Rắn xào thì sao?"

    "Cũng không có." Sau khi biết rõ tiểu cô nương đang hỏi thăm trước mắt này khác hẳn với người bình thường, trong lòng phục vụ có chút không kiên nhẫn. Hỏi nhiều như vậy có làm được cái gì? Đến cuối cùng người quyết định, cũng không phải cái đứa ngốc này.

    "Còn canh rắn thì sao?"

    "Không có ý, những món ngươi nói, ở đây chúng ta đều không có." Là có bao nhiêu ưa thích rắn a?

    "Ah." ngữ khí của lão đại đột nhiên trở nên ghét bỏ.

    Bà ngoại Di nói, sau khi hai người kia đến, cô có thể ăn một bữa ngon.

    Nhưng những món cô muốn đều không có, giống như cũng không có tốt hơn ở điểm nào.
     
  10. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: socola sữa

    Beta: soda chanh

    Tạ Tuệ Tú cùng với Vân Gia Duyệt đều muốn bảo trì thân hình, Vân Tiếu Hòe cùng Ngụy Tử Trác cũng chú ý tới ẩm thực dưỡng sinh, bình thường đồ ăn trong nhà đều là người hầu tỉ mỉ phối hợp, hôm nay ở trong huyện thành nhỏ này không có biện pháp chú ý nhiều như vậy nên chỉ đơn giản chọn mấy món chay cùng hai món mặn.

    Thịt cá, không tốt cho dạ dày.

    Mà lão đại từ trước đến nay đều là..

    Không thịt không vui!

    Sau khi ăn xong bữa cơm này, trong lòng Phồn Tinh yên lặng lôi ra sổ đen, ngoại trừ bà ngoại Di thì đem tất cả mọi người viết vào.

    Mời khách ăn cơm, còn không cho ăn thịt, keo kiệt.

    Nếu Vân Tiếu Hòe biết, chỉ bởi vì không có thịt mà bị ghim, chỉ sợ sẽ thổ huyết*. (Nôn ra máu)

    Ngụy Tử Trác càng là..

    MMP*! Nếu hắn biết được về sau đứa ngốc này không dễ bị lừa là vì lần đầu tiên ăn cơm liền cho hắn vào sổ đen, hắn có lẽ sẽ vì một ngụm máu mà nghẹn chết! Biết được cái gì gọi là tai bay vạ gió sao?

    *: Mụ bán phê, phát âm là MA-MAI-PI nên có thể viết tắt là MMP

    Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY" J)) .

    * * *

    "Đây là cái địa phương quỷ nào a? Phòng như thế này làm sao mà ngủ a?"

    Bôn ba cả một đoạn đường dài như vậy, người nhà Vân gia vỗn định nghỉ ngơi trước, ngày kế tiếp mới đi giải quyết chuyện đọc sách của Phồn Tinh. Nhưng khi thấy được khách sạn tốt nhất trong huyện thành nhỏ này, ở trong mắt Vân Gia Duyệt đã quen sống trong nhung lụa từ nhỏ mà nói, cũng chỉ bằng cái ổ chó. (Sữa: Đoạn này ta chém :))

    Không, nó thậm chí còn tệ hơn cả ổ chó nhà bọn họ!

    Ổ chó nhà họ tốt xấu vẫn là dùng gỗ lim thượng đẳng, tỉ mỉ dựng thành một phòng ở nhỏ. Chăn mền cùng đồ chơi bên trong đều là đồ tốt nhất.

    Vân Gia Duyệt không hiểu sao bỗng dưng đối với Phồn Tinh sinh ra một tia oán hận.

    Nếu như không phải bởi vì nó, hảo hảo, thì tại sao cô ta lại phải đến huyện thành nhỏ này?

    Nếu đần sẽ không cần phải đọc sách, vậy thì đừng có đọc. Làm gì cần phải cưỡng cầu như vậy chứ? (Sữa: Tui nghe mà tui tức á)

    Phồn Tinh lần đầu tiên ở khách sạn, tò mò ở trong phòng đi tới đi lui, sờ đông sờ tây. Sau đó đứng ở dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, tò mò mà nhìn cái vật này.

    Trong lúc lục lọi, chốt mở mở ra.

    "'Rầm Ào Ào'!"

    Một thanh âm vang lên, nước lập tức theo trong vòi phun phun ra.

    Lão đại cả người đều ướt: .

    Trừng mắt nhìn.

    Lại trừng mắt nhìn.

    Bọt nước mà theo lông mi đen cong vút lăn xuống, một lúc sau lão đại mới phản ứng lại.

    Sau đó cảm thấy, thật kích thích!

    Yên lặng vặn chốt mở của vòi hoa sen một lần nữa..

    *

    Sáng sớm hôm sau.

    Vân Tiếu Hòe dẫn người đi đến trước trung tâm của huyện thành. (Chắc là giống ủy ban ở VN á)

    Hắn cũng đã nhiều năm nhiều năm lăn lê bò lết trong cái lĩnh vực kinh doanh này, nhân mạch tích lũy cũng không thể khinh thường. Trong sở giảo dục của tỉnh hắn cũng có một người quen cũ, tùy tiện lên tiếng chào mà thôi, danh ngạch Nhất Trung của huyện liền cứ thế mà cho xuống.

    Hôm nay mang Phồn Tinh đi gặp mặt trước, hai ngày nữa là chính thức khai giảng, trực tiếp nhập học là được rồi.

    Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Vân Gia Duyệt một nhà ba người đi ở phía trước, Vân Gia Duyệt một mực ôm lấy cánh tay cha mẹ mình mà làm nũng.

    Tâm tư của tiểu nữ sinh rất rõ ràng, thể hiện ra địa vị của mình ở cái nhà này, khiến người khác căn bản không thể sinh ra tâm tư chen chân vào.

    Phồn Tinh chậm rì rì đi ở cuối, hoàn toàn không có chú ý tới một chút tâm tư nho nhỏ ấy.

    Tâm tư của Vân Gia Duyệt tất cả đều ở trên người vợ chồng Vân Tiếu Hòe cho nên không có thấy được, ánh mắt của Ngụy Tử Trác, ngẫu nhiên sẽ rơi trên người Phồn Tinh.

    Ngụy Tử Trác cảm giác mình cũng không có ý tứ gì khác.

    Chính là thấy mới lạ mà thôi.

    Rõ ràng dung mạo có chút đồng dạng với Gia Duyệt nhưng cái bản tính khờ khờ nhẫn nhẫn lại hoàn toàn ngược lại.

    Gia Duyệt là một tiểu công chúa, tuy rằng cũng có thời điểm sẽ làm nũng nhưng thực chất bên trong lại cất giấu ngạo khí.

    Mà cô, tuy nói trời sinh trí lực thấp, nhưng cũng không có cảm giác ngây thơ.

    Trước kia hắn vẫn cho rằng, cái gọi là đứa ngốc, hẳn phải là miệng chảy nước miếng, mắt lệch, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, làm cho người khác nhìn vào là thấy phiền chán.

    Thế nhưng Vân Phồn Tinh ngoại trừ bên ngoài phản ứng có chút trì độn ra, còn rất..

    Đáng yêu.

    Ngụy Tử Trác: Đáng yêu, như mặt trời vậy.

    Thích Hà: Ha hả, ngày cha ngươi!

    (tấu chương xong)
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...