Chương 50: Nữ chính truyện nữ tôn (13)
"Bốp!"
Chu Lộ Bạch đưa tay, bóp chặt lấy cổ nam tử.
Ánh mắt y lạnh lẽo như dao, các khớp ngón tay bật lên những tiếng rắc mạnh mẽ: "Tốt lắm, có vẻ ngươi rất hứng thú với chuyện nam tử mang thai. Vậy chi bằng cô miễn cưỡng một chút, mổ bụng ngươi ra, nhét vào đó một bụm trấu, thử xem năm sau có sinh được một thằng nhóc mập mạp không? Như thế, dù ngươi thất bại trong việc ám sát, chẳng phải cũng để lại hậu tự sao? Nào, mau dập đầu tạ ơn ân huệ lớn lao này, để cô lập tức mổ bụng ngươi!"
Đôi mắt nam tử trợn trừng, kinh hãi đến cực điểm.
"Chủ.. chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi.."
Chu Lộ Bạch chẳng thèm bận tâm, mặc kệ lời van xin. Mãi đến khi người kia hai chân quẫy đạp loạn xạ, lưỡi thè ra, chuẩn bị vùng lên trong hơi thở cuối, y mới nhếch môi cười lạnh, hờ hững quăng người xuống cạnh chân bàn.
"Đồ vô dụng!"
"Khục khục.."
Nam tử ôm lấy cổ tím ngắt vì bị siết, cố hít từng hơi hỗn loạn, một lúc sau mới dần hoàn hồn.
"Tạ ơn chủ nhân không giết!"
Hắn quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Nam tử ảo não đến mức ruột gan như thắt lại. Chủ nhân vẫn là chủ nhân, tính khí thất thường, tàn nhẫn vô tình. Dù đã vào cung, trở thành Phượng Quân, nhưng bản tính lạnh lùng, máu lạnh ấy vẫn không thay đổi chút nào.
Bề ngoài, cuộc đấu trí giữa chủ nhân và nữ đế dường như rơi vào thế yếu. Hết bị cưỡng ép, lại bị chiếm đoạt, tình cảnh xem ra thật thê thảm. Nhưng ai dám chắc đó không phải là kế hoạch của chủ nhân chứ?
Ít nhất trước mặt bọn họ, chủ nhân vẫn hiểm độc, tàn nhẫn, không nương tay dù chỉ một chút!
Nam tử thầm nghĩ, chẳng lẽ chủ nhân thật sự cố ý sao?
Cố tình giả vờ nôn mửa, để thăm dò lòng trung thành của họ! Dù sao, kể từ khi vào cung, chủ nhân đã ít liên lạc với bọn họ hơn hẳn. Với tính cách đa nghi như vậy, gặp lại sau nhiều ngày, không giáng một đòn ra oai thì mới là chuyện lạ! Chỉ trách mình xui xẻo, không kiềm chế được miệng, tự chuốc họa vào thân!
Chu Lộ Bạch không thèm để ý đến hắn nữa. Sau khi sắp xếp mọi việc, y nhanh chóng trở về phủ Đại Tư Mã.
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt y chăm chú nhìn xuống vùng bụng phẳng lì của mình.
Mang thai?
Đùa cái gì vậy chứ!
Hôm sau, Chu Lộ Bạch quay lại hoàng cung, như thường lệ, buổi tối phải tiếp chỉ để hầu hạ ân sủng.
Chu Lộ Bạch cố gắng kìm nén, đôi mắt khép hờ, nơi đuôi mắt hiện lên một vệt màu đào rực rỡ. Trái tim y lạnh lẽo đến tận cùng, nhưng cơ thể lại bị ngọn lửa thiêu đốt, bùng lên dữ dội như muốn nuốt trọn tất cả. Nữ đế ghé sát tai y, khẽ thì thầm đầy trêu chọc:
"Tiểu biệt thắng tân hôn*, quả nhiên không sai mà. Xem ngươi chỉ mới xa ta một ngày, đã hoang mang thành thế này rồi."
* Xa cách một chút sẽ mang cảm xúc "mạnh" hơn trong đêm tân hôn.
".. Câm miệng."
Chu Lộ Bạch siết chặt lòng bàn tay, bị nàng áp sát, mười ngón tay đan xen nhau. Lồng ngực y phập phồng, như muốn trốn chạy, cơ thể lại ngập chìm trong làn nước đầy hoa sen.
"Điện hạ, thuốc đã được mang đến."
Cung nhân mang thuốc nhẹ giọng nhắc nhở.
Bên trong màn trướng, không có chút động tĩnh.
Cung nhân lên tiếng lớn hơn: "Điện hạ, nên uống thuốc rồi!"
".. Cút!" Giọng Phượng Quân khàn đặc, xen lẫn chút run rẩy sau khi tiếp ân sủng, vừa giận dữ vừa cuồng loạn.
Cung nhân rơi vào tình thế khó xử.
Mỗi lần hầu hạ xong bệ hạ, Phượng Quân đều trở nên vô cùng cáu kỉnh, ánh mắt như muốn giết người. Hắn thực sự không dám chọc giận Phượng Quân, nhưng thuốc là do bệ hạ căn dặn, nhất định phải để Phượng Quân uống hết mới xem như hoàn thành nhiệm vụ. Đang lúc do dự, bên trong lại vang lên giọng nói khó chịu:
"Để đó, ta không ngồi dậy được, lát nữa sẽ uống!"
Cung nhân cứng cỏi lấy hết can đảm, khẽ nói: "Điện hạ, để Vân Ảnh đỡ ngài dậy uống thuốc nhé?"
Đối phương vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Đồ chó! Quay lưng lại, đừng làm bẩn mắt ta!"
Một đoạn cổ chân trắng ngần như ngọc đặt lên màn trướng đỏ rực, phần eo thon săn chắc thấp thoáng hiện ra, cùng những vệt đỏ hằn nổi bật trên làn da.
Cung nhân vội vàng quay người lại, không dám nhìn thêm.
"Choang!"
Chiếc bát thuốc bị Phượng Quân ném xuống, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
Cuối cùng, nhiệm vụ cũng xem như hoàn thành.
Cung nhân run rẩy lui ra, thu dọn bát đĩa một cách nhanh chóng, không dám nán lại thêm giây phút nào.
Chu Lộ Bạch liếc mắt nhìn chiếc roi đen đặt cạnh đó. Nó đã ngấm đầy nước thuốc, màu đen càng trở nên bóng loáng. Y cúi người, nhặt một mảnh y phục rơi dưới đất. Từ trong màn trướng vọng ra giọng nói uể oải của nữ đế: "Mặc gì chứ, lại đây mau."
Bước chân Chu Lộ Bạch khựng lại trong chốc lát, ngón tay nhẹ xoay, mảnh y phục trong tay bị y tiện tay quăng xuống, rơi đúng lên chiếc roi, che khuất nó.
Y nhanh chóng quay lại màn trướng, như thể vừa làm một chuyện vô cùng tùy ý.
Nhưng không lâu sau, sự điềm tĩnh của Chu Lộ Bạch bị phá vỡ bởi một phong mật báo.
Trạch Lan, Xích Thược, Đương Quy, Hương Phụ..
Thuốc trợ thai.
Thuốc trợ thai!
Đôi mắt phượng của Chu Lộ Bạch ánh lên tia đỏ ngầu, trong lòng cuộn trào sóng dữ.
Y đã bị lừa!
Đây nào phải tránh thai thang, rõ ràng là thuốc trợ thai!
Y, một nam tử cao lớn bảy thước, đã phải chịu khuất phục dưới thân nữ nhân, là sự nhẫn nhịn tột cùng. Vậy mà giờ đây, còn bị nàng lừa gạt, ép uống đến bốn mươi bảy bát thuốc trợ thai! Chu Lộ Bạch đưa tay ấn lên bụng mình, dùng chút lực, ngón tay khẽ đè xuống, thần thái lạnh lùng và đầy chán ghét.
Không có chút vui mừng, chỉ thấy phiền phức.
Muốn y sinh con? Không đời nào!
Y vốn không phải nam tử Tương Triều, không có cái tư tưởng coi nữ nhân là trời, cũng chẳng có thiện tâm muốn nối dõi cho họ.
Huống chi, trong lòng Chu Lộ Bạch đã nảy sinh sát ý.
Nàng dám khiến y mang thai!
Nếu để những người theo y biết rằng y thực sự mang trong mình đứa con của nữ đế, đến lúc đó, trời đất đảo lộn, âm dương lật ngược, thì y – người đứng đầu thiên hạ – còn đâu thể diện và uy quyền nữa?
Phiền phức này, tuyệt đối không thể giữ.
Chu Lộ Bạch nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đêm. Phượng Chương Cung.
Chu Lộ Bạch không buộc tóc lên như thường lệ, mà để xõa dài trên vai, điểm xuyết những vòng vàng tinh xảo. Ánh nến rọi lên khuôn mặt trẻ tuổi của y, càng tôn thêm vẻ yêu kiều rực rỡ. Nữ đế nhìn thấy cổ áo y buông lỏng, để lộ những dấu hôn đỏ sẫm, không chút che đậy, liền bật cười:
"Phượng Quân đổi ý rồi sao? Trước đây ngươi luôn mặc kín như bưng, ta muốn lột xuống cũng mất bao công sức."
Chu Lộ Bạch bình thản đáp:
"Bệ hạ đã cắt đứt mọi đường lui của ta, phải không? Hay ngài còn định thả ta đi?"
Nữ đế vuốt ve đôi môi y, cười khẽ: "Đương nhiên là không."
Chu Lộ Bạch khẽ hừ trong cổ họng.
Y vén tay áo, tự mình rót rượu, từng giọt rượu trong suốt rơi xuống chiếc chén nhỏ.
Chu Lộ Bạch nâng chén, đưa tận tay nàng.
Nữ đế nghiêng người tới, vòng tay ôm lấy eo y. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa. Nàng nhìn vào mắt y, hé môi cắn nhẹ vào mép chén, như định uống cạn, nhưng bất ngờ dừng lại.
"Phượng Quân của ta, ly rượu này.. chẳng phải là rượu đoạt mệnh đấy chứ?"
Nữ đế mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiểu cung nhân hầu cận bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh một tiếng.
Rượu đoạt mệnh?
Ai dám cả gan cho bệ hạ uống rượu đoạt mệnh chứ? Chuyện này đủ để tru di cửu tộc! Nhưng Phượng Quân từ trước đến nay vốn không cam lòng, cũng không chịu khuất phục.. Chẳng lẽ nào thật sự là..
Tiểu cung nhân hoảng loạn đoán già đoán non.
Rồi tận mắt chứng kiến Phượng Quân khẽ cười khinh bỉ, đoạt lấy ly rượu.
"Xoảng!"
Chu Lộ Bạch ngửa đầu uống cạn, rượu trong suốt như suối nguồn, từng giọt từng giọt lướt qua đường nét cổ y, chảy xuống một cách đầy mê hoặc.
"Ục!"
Y ném chiếc ly xuống đất, cảm giác nóng rát bùng lên nơi cổ họng, đôi mắt ánh lên những cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Xong rồi.
Dù trong bụng thật sự có gì, thứ ấy cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Chu Lộ Bạch dâng lên một niềm khoái cảm bí mật, như thể y vừa nắm được quyền chủ động trong tay mình lần nữa.
Ta đã đưa ngươi rượu phá thai, nhưng ngươi không chịu uống, cũng không sao, để ta uống thay ngươi vậy. Ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, chính tay ngươi đã giết chết đứa con của mình! "
Bệ hạ không phải luôn tính toán không sai sót, nắm chắc thế cục trong tay sao? Vậy ngươi có liệu trước được rằng, ngay lúc này, đứa trẻ trong bụng ta – máu mủ của ngươi – đang giãy giụa trong biển máu lạnh lẽo hay không?
Nó sắp chết rồi!
Nó không thể sống nổi!
Vì sao ư? Vì nó có một người mẹ đáng căm hận như ngươi!
Y không yêu nàng, dĩ nhiên cũng không định trao cho sinh linh này bất cứ hy vọng sống nào.
Huyết thống ư? Y không cần.
Khoảnh khắc này, suy nghĩ trong đầu Chu Lộ Bạch lạnh lẽo và tàn nhẫn đến rợn người.
" Bệ hạ, lên giường thôi. "
Chu Lộ Bạch toàn thân tràn ngập sự khoái lạc, lần đầu tiên tự mình nói ra lời mời gọi nàng.
Y thấy lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn ác ý tưởng tượng: Nếu một ngày nào đó nàng tận mắt chứng kiến y sẩy thai, liệu sắc mặt nàng sẽ kinh hoàng đến thế nào?
Thật đáng mong đợi.
Nữ đế cười nhẹ, ánh mắt vẫn không thay đổi, thong thả nói:" Đừng vội, chuyện còn chưa xong đâu. "
Phi Hồng vỗ tay.
Rất nhanh, một nữ tử đeo mặt nạ đỏ xuất hiện, cúi mình cung kính:" Bệ hạ. "
Mọi người kinh hãi.
Hiện giờ Hồng Diện Vệ không còn là bí mật nữa, nơi nào có họ xuất hiện, nơi đó chắc chắn sẽ đẫm máu tanh nồng.
" Nào, nói với Phượng Quân đi, hắn đã làm gì. "
Hồng Diện Vệ cúi đầu, giọng đều đều báo cáo:
" Hôm trước, trong Phượng Chương Cung mất một chiếc roi đuôi chuỷ thủ màu đen. Sau đó, nó được tìm thấy trong một hang chuột bỏ hoang, dù đã bị xử lý nhưng vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc. Thần đã đối chiếu và phát hiện đó chính là mùi của thuốc tránh thai mà Phượng Quân phải uống hàng ngày. "
" Hôm qua, Triệu ngự y nghỉ phép, mang về một đống dược thảo, trong giỏ tre có một mảnh giấy bị cọ rách, đó là giấy gói thuốc. "
" Hôm nay, Lưu Phong đã bỏ thuốc phá thai vào rượu trong. "
" Phịch! "
Tiểu cung nhân mặc áo xanh mềm nhũn quỳ xuống, khóc rống lên:" Oan uổng! Bệ hạ, nô tài oan uổng! Nô tài không làm! "
" Có hay không, cứ kéo xuống thẩm vấn là biết. "Phi Hồng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ý vị sâu xa nói:
" Ăn công lương của quả nhân, còn dám mưu hại long tự, gan đúng là không nhỏ. Không lột da róc xương, e rằng ngươi chẳng chịu mở miệng đâu. "
Chu Lộ Bạch mặt không đổi sắc.
" Vâng. "
Hồng Diện Vệ kéo thiếu niên đi.
" Đợi đã! "
Phi Hồng lại giơ tay, chặn lại động tác của họ.
" Không cần phiền phức thế, cứ thẩm vấn ngay tại đây đi. Dù sao cũng bẩn rồi, thay thêm một tấm thảm là được. "
Lưu Phong rơi vào tuyệt vọng.
" Không, bệ hạ! Tha mạng! "
Phi Hồng vẫy tay gọi Chu Lộ Bạch:" Qua đây, chúng ta cùng xem một màn lột da. "
Nàng cười ngạo nghễ, kéo nam nhân ngồi lên đùi mình như món đồ chơi.
Nhưng Chu Lộ Bạch cảm thấy mình như rơi vào miệng một con mãng xà khổng lồ, mùi máu tanh tràn ngập. Cái lưỡi rắn đỏ sẫm lượn quanh cổ y, như chỉ cần thêm một động tác là có thể siết chặt và nuốt chửng y bất cứ lúc nào.
Ngón tay của nàng thon dài, tinh xảo, khẽ khàng, như vô tình như hữu ý chạm lên vùng bụng dưới của y.
" Phượng quân đúng là chẳng ngoan chút nào. Quả nhân trăm phương nghìn kế, dỗ dành để ngươi uống thuốc bổ, dưỡng thân thể, mai sau mới có thể khai chi tán diệp. Thế mà ngươi lại đáp trả quả nhân thế này sao? Không chờ quả nhân cho phép, đã tự ý uống thuốc phá thai? Lại còn bỏ vào rượu? "
Nàng cười như không cười, ánh mắt sâu xa:
" Ngươi muốn để quả nhân nếm thử cảm giác tự tay chôn vùi huyết mạch của con mình sao? Phượng quân thật sự dụng tâm khổ cực! "
Chu Lộ Bạch lạnh nhạt đáp:" Ta không hiểu ý của bệ hạ. "
" Không, ngươi hiểu rất rõ. "
" -Aaa! Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! "
Tiếng thét chói tai lấp đầy không gian, lấn át mọi âm thanh, mùi máu tanh lan tràn khắp nơi.
Phi Hồng chẳng mảy may để tâm, hai ngón tay nàng kẹp chặt gân xanh trên cổ Chu Lộ Bạch, ép buộc y phải nhục nhã cúi đầu.
" Xem như vì con của ta, quả nhân tha cho ngươi lần này. "
Hồng Phi mày mắt sáng rực, rực rỡ tựa một pho tượng Phật sống kiều diễm, nhân từ đến khó tin.
" Nhưng nếu có lần sau, ngươi sẽ không muốn biết đến thủ đoạn của quả nhân đâu. "
Đôi mắt đen láy của Chu Lộ Bạch lạnh dần từng chút một, ánh nhìn như hàn băng:" Lần sau thì sao? Ta không muốn sinh, ta không nguyện sinh. Ta có cách khiến nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Ngươi làm gì được ta? "
Phi Hồng quét mắt nhìn y, ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt.
" Phụt.. ha ha ha ha! "
Nàng bỗng bật cười lớn, tiếng cười chói tai vang vọng trong không gian. Một cú hích đầu gối bất ngờ khiến Chu Lộ Bạch không kịp trở tay, ngã nhào xuống đất.
" Ngươi nghĩ ngươi là gì mà dám đặt điều kiện với quả nhân? Ngươi có tư cách sao? "
Phi Hồng cúi người xuống, tà váy đỏ rực che khuất khuôn mặt y.
Ngón tay nàng luồn qua cổ áo y, kéo nhẹ, để lộ một khoảng da thịt trắng muốt dưới ánh sáng nhạt.
" Quả nhân muốn ngươi sinh, thì ngươi phải sinh. Nếu không! "
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ môi nàng.
" Quả nhân chẳng ngại san phẳng Kính Quốc, lấy đầu của ngươi, dùng thi thể hoang tàn của con dân ngươi làm lễ vật, tế linh hồn con ta trên trời!"
* * *
Chu Lộ Bạch đưa tay, bóp chặt lấy cổ nam tử.
Ánh mắt y lạnh lẽo như dao, các khớp ngón tay bật lên những tiếng rắc mạnh mẽ: "Tốt lắm, có vẻ ngươi rất hứng thú với chuyện nam tử mang thai. Vậy chi bằng cô miễn cưỡng một chút, mổ bụng ngươi ra, nhét vào đó một bụm trấu, thử xem năm sau có sinh được một thằng nhóc mập mạp không? Như thế, dù ngươi thất bại trong việc ám sát, chẳng phải cũng để lại hậu tự sao? Nào, mau dập đầu tạ ơn ân huệ lớn lao này, để cô lập tức mổ bụng ngươi!"
Đôi mắt nam tử trợn trừng, kinh hãi đến cực điểm.
"Chủ.. chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi.."
Chu Lộ Bạch chẳng thèm bận tâm, mặc kệ lời van xin. Mãi đến khi người kia hai chân quẫy đạp loạn xạ, lưỡi thè ra, chuẩn bị vùng lên trong hơi thở cuối, y mới nhếch môi cười lạnh, hờ hững quăng người xuống cạnh chân bàn.
"Đồ vô dụng!"
"Khục khục.."
Nam tử ôm lấy cổ tím ngắt vì bị siết, cố hít từng hơi hỗn loạn, một lúc sau mới dần hoàn hồn.
"Tạ ơn chủ nhân không giết!"
Hắn quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Nam tử ảo não đến mức ruột gan như thắt lại. Chủ nhân vẫn là chủ nhân, tính khí thất thường, tàn nhẫn vô tình. Dù đã vào cung, trở thành Phượng Quân, nhưng bản tính lạnh lùng, máu lạnh ấy vẫn không thay đổi chút nào.
Bề ngoài, cuộc đấu trí giữa chủ nhân và nữ đế dường như rơi vào thế yếu. Hết bị cưỡng ép, lại bị chiếm đoạt, tình cảnh xem ra thật thê thảm. Nhưng ai dám chắc đó không phải là kế hoạch của chủ nhân chứ?
Ít nhất trước mặt bọn họ, chủ nhân vẫn hiểm độc, tàn nhẫn, không nương tay dù chỉ một chút!
Nam tử thầm nghĩ, chẳng lẽ chủ nhân thật sự cố ý sao?
Cố tình giả vờ nôn mửa, để thăm dò lòng trung thành của họ! Dù sao, kể từ khi vào cung, chủ nhân đã ít liên lạc với bọn họ hơn hẳn. Với tính cách đa nghi như vậy, gặp lại sau nhiều ngày, không giáng một đòn ra oai thì mới là chuyện lạ! Chỉ trách mình xui xẻo, không kiềm chế được miệng, tự chuốc họa vào thân!
Chu Lộ Bạch không thèm để ý đến hắn nữa. Sau khi sắp xếp mọi việc, y nhanh chóng trở về phủ Đại Tư Mã.
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt y chăm chú nhìn xuống vùng bụng phẳng lì của mình.
Mang thai?
Đùa cái gì vậy chứ!
Hôm sau, Chu Lộ Bạch quay lại hoàng cung, như thường lệ, buổi tối phải tiếp chỉ để hầu hạ ân sủng.
Chu Lộ Bạch cố gắng kìm nén, đôi mắt khép hờ, nơi đuôi mắt hiện lên một vệt màu đào rực rỡ. Trái tim y lạnh lẽo đến tận cùng, nhưng cơ thể lại bị ngọn lửa thiêu đốt, bùng lên dữ dội như muốn nuốt trọn tất cả. Nữ đế ghé sát tai y, khẽ thì thầm đầy trêu chọc:
"Tiểu biệt thắng tân hôn*, quả nhiên không sai mà. Xem ngươi chỉ mới xa ta một ngày, đã hoang mang thành thế này rồi."
* Xa cách một chút sẽ mang cảm xúc "mạnh" hơn trong đêm tân hôn.
".. Câm miệng."
Chu Lộ Bạch siết chặt lòng bàn tay, bị nàng áp sát, mười ngón tay đan xen nhau. Lồng ngực y phập phồng, như muốn trốn chạy, cơ thể lại ngập chìm trong làn nước đầy hoa sen.
"Điện hạ, thuốc đã được mang đến."
Cung nhân mang thuốc nhẹ giọng nhắc nhở.
Bên trong màn trướng, không có chút động tĩnh.
Cung nhân lên tiếng lớn hơn: "Điện hạ, nên uống thuốc rồi!"
".. Cút!" Giọng Phượng Quân khàn đặc, xen lẫn chút run rẩy sau khi tiếp ân sủng, vừa giận dữ vừa cuồng loạn.
Cung nhân rơi vào tình thế khó xử.
Mỗi lần hầu hạ xong bệ hạ, Phượng Quân đều trở nên vô cùng cáu kỉnh, ánh mắt như muốn giết người. Hắn thực sự không dám chọc giận Phượng Quân, nhưng thuốc là do bệ hạ căn dặn, nhất định phải để Phượng Quân uống hết mới xem như hoàn thành nhiệm vụ. Đang lúc do dự, bên trong lại vang lên giọng nói khó chịu:
"Để đó, ta không ngồi dậy được, lát nữa sẽ uống!"
Cung nhân cứng cỏi lấy hết can đảm, khẽ nói: "Điện hạ, để Vân Ảnh đỡ ngài dậy uống thuốc nhé?"
Đối phương vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Đồ chó! Quay lưng lại, đừng làm bẩn mắt ta!"
Một đoạn cổ chân trắng ngần như ngọc đặt lên màn trướng đỏ rực, phần eo thon săn chắc thấp thoáng hiện ra, cùng những vệt đỏ hằn nổi bật trên làn da.
Cung nhân vội vàng quay người lại, không dám nhìn thêm.
"Choang!"
Chiếc bát thuốc bị Phượng Quân ném xuống, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
Cuối cùng, nhiệm vụ cũng xem như hoàn thành.
Cung nhân run rẩy lui ra, thu dọn bát đĩa một cách nhanh chóng, không dám nán lại thêm giây phút nào.
Chu Lộ Bạch liếc mắt nhìn chiếc roi đen đặt cạnh đó. Nó đã ngấm đầy nước thuốc, màu đen càng trở nên bóng loáng. Y cúi người, nhặt một mảnh y phục rơi dưới đất. Từ trong màn trướng vọng ra giọng nói uể oải của nữ đế: "Mặc gì chứ, lại đây mau."
Bước chân Chu Lộ Bạch khựng lại trong chốc lát, ngón tay nhẹ xoay, mảnh y phục trong tay bị y tiện tay quăng xuống, rơi đúng lên chiếc roi, che khuất nó.
Y nhanh chóng quay lại màn trướng, như thể vừa làm một chuyện vô cùng tùy ý.
Nhưng không lâu sau, sự điềm tĩnh của Chu Lộ Bạch bị phá vỡ bởi một phong mật báo.
Trạch Lan, Xích Thược, Đương Quy, Hương Phụ..
Thuốc trợ thai.
Thuốc trợ thai!
Đôi mắt phượng của Chu Lộ Bạch ánh lên tia đỏ ngầu, trong lòng cuộn trào sóng dữ.
Y đã bị lừa!
Đây nào phải tránh thai thang, rõ ràng là thuốc trợ thai!
Y, một nam tử cao lớn bảy thước, đã phải chịu khuất phục dưới thân nữ nhân, là sự nhẫn nhịn tột cùng. Vậy mà giờ đây, còn bị nàng lừa gạt, ép uống đến bốn mươi bảy bát thuốc trợ thai! Chu Lộ Bạch đưa tay ấn lên bụng mình, dùng chút lực, ngón tay khẽ đè xuống, thần thái lạnh lùng và đầy chán ghét.
Không có chút vui mừng, chỉ thấy phiền phức.
Muốn y sinh con? Không đời nào!
Y vốn không phải nam tử Tương Triều, không có cái tư tưởng coi nữ nhân là trời, cũng chẳng có thiện tâm muốn nối dõi cho họ.
Huống chi, trong lòng Chu Lộ Bạch đã nảy sinh sát ý.
Nàng dám khiến y mang thai!
Nếu để những người theo y biết rằng y thực sự mang trong mình đứa con của nữ đế, đến lúc đó, trời đất đảo lộn, âm dương lật ngược, thì y – người đứng đầu thiên hạ – còn đâu thể diện và uy quyền nữa?
Phiền phức này, tuyệt đối không thể giữ.
Chu Lộ Bạch nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đêm. Phượng Chương Cung.
Chu Lộ Bạch không buộc tóc lên như thường lệ, mà để xõa dài trên vai, điểm xuyết những vòng vàng tinh xảo. Ánh nến rọi lên khuôn mặt trẻ tuổi của y, càng tôn thêm vẻ yêu kiều rực rỡ. Nữ đế nhìn thấy cổ áo y buông lỏng, để lộ những dấu hôn đỏ sẫm, không chút che đậy, liền bật cười:
"Phượng Quân đổi ý rồi sao? Trước đây ngươi luôn mặc kín như bưng, ta muốn lột xuống cũng mất bao công sức."
Chu Lộ Bạch bình thản đáp:
"Bệ hạ đã cắt đứt mọi đường lui của ta, phải không? Hay ngài còn định thả ta đi?"
Nữ đế vuốt ve đôi môi y, cười khẽ: "Đương nhiên là không."
Chu Lộ Bạch khẽ hừ trong cổ họng.
Y vén tay áo, tự mình rót rượu, từng giọt rượu trong suốt rơi xuống chiếc chén nhỏ.
Chu Lộ Bạch nâng chén, đưa tận tay nàng.
Nữ đế nghiêng người tới, vòng tay ôm lấy eo y. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa. Nàng nhìn vào mắt y, hé môi cắn nhẹ vào mép chén, như định uống cạn, nhưng bất ngờ dừng lại.
"Phượng Quân của ta, ly rượu này.. chẳng phải là rượu đoạt mệnh đấy chứ?"
Nữ đế mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiểu cung nhân hầu cận bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh một tiếng.
Rượu đoạt mệnh?
Ai dám cả gan cho bệ hạ uống rượu đoạt mệnh chứ? Chuyện này đủ để tru di cửu tộc! Nhưng Phượng Quân từ trước đến nay vốn không cam lòng, cũng không chịu khuất phục.. Chẳng lẽ nào thật sự là..
Tiểu cung nhân hoảng loạn đoán già đoán non.
Rồi tận mắt chứng kiến Phượng Quân khẽ cười khinh bỉ, đoạt lấy ly rượu.
"Xoảng!"
Chu Lộ Bạch ngửa đầu uống cạn, rượu trong suốt như suối nguồn, từng giọt từng giọt lướt qua đường nét cổ y, chảy xuống một cách đầy mê hoặc.
"Ục!"
Y ném chiếc ly xuống đất, cảm giác nóng rát bùng lên nơi cổ họng, đôi mắt ánh lên những cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Xong rồi.
Dù trong bụng thật sự có gì, thứ ấy cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Chu Lộ Bạch dâng lên một niềm khoái cảm bí mật, như thể y vừa nắm được quyền chủ động trong tay mình lần nữa.
Ta đã đưa ngươi rượu phá thai, nhưng ngươi không chịu uống, cũng không sao, để ta uống thay ngươi vậy. Ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, chính tay ngươi đã giết chết đứa con của mình! "
Bệ hạ không phải luôn tính toán không sai sót, nắm chắc thế cục trong tay sao? Vậy ngươi có liệu trước được rằng, ngay lúc này, đứa trẻ trong bụng ta – máu mủ của ngươi – đang giãy giụa trong biển máu lạnh lẽo hay không?
Nó sắp chết rồi!
Nó không thể sống nổi!
Vì sao ư? Vì nó có một người mẹ đáng căm hận như ngươi!
Y không yêu nàng, dĩ nhiên cũng không định trao cho sinh linh này bất cứ hy vọng sống nào.
Huyết thống ư? Y không cần.
Khoảnh khắc này, suy nghĩ trong đầu Chu Lộ Bạch lạnh lẽo và tàn nhẫn đến rợn người.
" Bệ hạ, lên giường thôi. "
Chu Lộ Bạch toàn thân tràn ngập sự khoái lạc, lần đầu tiên tự mình nói ra lời mời gọi nàng.
Y thấy lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn ác ý tưởng tượng: Nếu một ngày nào đó nàng tận mắt chứng kiến y sẩy thai, liệu sắc mặt nàng sẽ kinh hoàng đến thế nào?
Thật đáng mong đợi.
Nữ đế cười nhẹ, ánh mắt vẫn không thay đổi, thong thả nói:" Đừng vội, chuyện còn chưa xong đâu. "
Phi Hồng vỗ tay.
Rất nhanh, một nữ tử đeo mặt nạ đỏ xuất hiện, cúi mình cung kính:" Bệ hạ. "
Mọi người kinh hãi.
Hiện giờ Hồng Diện Vệ không còn là bí mật nữa, nơi nào có họ xuất hiện, nơi đó chắc chắn sẽ đẫm máu tanh nồng.
" Nào, nói với Phượng Quân đi, hắn đã làm gì. "
Hồng Diện Vệ cúi đầu, giọng đều đều báo cáo:
" Hôm trước, trong Phượng Chương Cung mất một chiếc roi đuôi chuỷ thủ màu đen. Sau đó, nó được tìm thấy trong một hang chuột bỏ hoang, dù đã bị xử lý nhưng vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc. Thần đã đối chiếu và phát hiện đó chính là mùi của thuốc tránh thai mà Phượng Quân phải uống hàng ngày. "
" Hôm qua, Triệu ngự y nghỉ phép, mang về một đống dược thảo, trong giỏ tre có một mảnh giấy bị cọ rách, đó là giấy gói thuốc. "
" Hôm nay, Lưu Phong đã bỏ thuốc phá thai vào rượu trong. "
" Phịch! "
Tiểu cung nhân mặc áo xanh mềm nhũn quỳ xuống, khóc rống lên:" Oan uổng! Bệ hạ, nô tài oan uổng! Nô tài không làm! "
" Có hay không, cứ kéo xuống thẩm vấn là biết. "Phi Hồng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ý vị sâu xa nói:
" Ăn công lương của quả nhân, còn dám mưu hại long tự, gan đúng là không nhỏ. Không lột da róc xương, e rằng ngươi chẳng chịu mở miệng đâu. "
Chu Lộ Bạch mặt không đổi sắc.
" Vâng. "
Hồng Diện Vệ kéo thiếu niên đi.
" Đợi đã! "
Phi Hồng lại giơ tay, chặn lại động tác của họ.
" Không cần phiền phức thế, cứ thẩm vấn ngay tại đây đi. Dù sao cũng bẩn rồi, thay thêm một tấm thảm là được. "
Lưu Phong rơi vào tuyệt vọng.
" Không, bệ hạ! Tha mạng! "
Phi Hồng vẫy tay gọi Chu Lộ Bạch:" Qua đây, chúng ta cùng xem một màn lột da. "
Nàng cười ngạo nghễ, kéo nam nhân ngồi lên đùi mình như món đồ chơi.
Nhưng Chu Lộ Bạch cảm thấy mình như rơi vào miệng một con mãng xà khổng lồ, mùi máu tanh tràn ngập. Cái lưỡi rắn đỏ sẫm lượn quanh cổ y, như chỉ cần thêm một động tác là có thể siết chặt và nuốt chửng y bất cứ lúc nào.
Ngón tay của nàng thon dài, tinh xảo, khẽ khàng, như vô tình như hữu ý chạm lên vùng bụng dưới của y.
" Phượng quân đúng là chẳng ngoan chút nào. Quả nhân trăm phương nghìn kế, dỗ dành để ngươi uống thuốc bổ, dưỡng thân thể, mai sau mới có thể khai chi tán diệp. Thế mà ngươi lại đáp trả quả nhân thế này sao? Không chờ quả nhân cho phép, đã tự ý uống thuốc phá thai? Lại còn bỏ vào rượu? "
Nàng cười như không cười, ánh mắt sâu xa:
" Ngươi muốn để quả nhân nếm thử cảm giác tự tay chôn vùi huyết mạch của con mình sao? Phượng quân thật sự dụng tâm khổ cực! "
Chu Lộ Bạch lạnh nhạt đáp:" Ta không hiểu ý của bệ hạ. "
" Không, ngươi hiểu rất rõ. "
" -Aaa! Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! "
Tiếng thét chói tai lấp đầy không gian, lấn át mọi âm thanh, mùi máu tanh lan tràn khắp nơi.
Phi Hồng chẳng mảy may để tâm, hai ngón tay nàng kẹp chặt gân xanh trên cổ Chu Lộ Bạch, ép buộc y phải nhục nhã cúi đầu.
" Xem như vì con của ta, quả nhân tha cho ngươi lần này. "
Hồng Phi mày mắt sáng rực, rực rỡ tựa một pho tượng Phật sống kiều diễm, nhân từ đến khó tin.
" Nhưng nếu có lần sau, ngươi sẽ không muốn biết đến thủ đoạn của quả nhân đâu. "
Đôi mắt đen láy của Chu Lộ Bạch lạnh dần từng chút một, ánh nhìn như hàn băng:" Lần sau thì sao? Ta không muốn sinh, ta không nguyện sinh. Ta có cách khiến nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Ngươi làm gì được ta? "
Phi Hồng quét mắt nhìn y, ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt.
" Phụt.. ha ha ha ha! "
Nàng bỗng bật cười lớn, tiếng cười chói tai vang vọng trong không gian. Một cú hích đầu gối bất ngờ khiến Chu Lộ Bạch không kịp trở tay, ngã nhào xuống đất.
" Ngươi nghĩ ngươi là gì mà dám đặt điều kiện với quả nhân? Ngươi có tư cách sao? "
Phi Hồng cúi người xuống, tà váy đỏ rực che khuất khuôn mặt y.
Ngón tay nàng luồn qua cổ áo y, kéo nhẹ, để lộ một khoảng da thịt trắng muốt dưới ánh sáng nhạt.
" Quả nhân muốn ngươi sinh, thì ngươi phải sinh. Nếu không! "
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ môi nàng.
" Quả nhân chẳng ngại san phẳng Kính Quốc, lấy đầu của ngươi, dùng thi thể hoang tàn của con dân ngươi làm lễ vật, tế linh hồn con ta trên trời!"
* * *
Chỉnh sửa cuối: