Chương 40: Nữ chính truyện nữ tôn (3)
Ngón tay Phi Hồng truyền tới một cơn đau nhói.
Chu Lộ Bạch bất ngờ há miệng, cắn chặt hai ngón tay nàng, dữ dội đến mức không chịu khuất phục.
Chẳng mấy chốc, khóe môi y rỉ máu, dòng máu ấy men theo cằm nhỏ xuống cổ áo.
Chu mẫu liếc nhìn một cái, lập tức kinh hoàng.
Tiểu lang đây là phát điên rồi!
Ngày thường y xúc phạm bề trên, cùng lắm cũng chỉ là lời nói bất kính, nhưng giờ lại thương tổn đến thân thể, đây có thể xem là trọng tội phải chết! Bà đang định mở miệng cầu xin tha thứ, thì vị tôn thượng kia lại cười lớn, tựa như một con mãnh thú thời viễn cổ, hung hãn vươn tay siết chặt cổ họng Chu Lộ Bạch.
Y phát ra một tiếng "ự", sắc mặt ngay tức khắc khó coi, giây tiếp theo liền gắng sức nôn khan.
Kẻ kia rút ngón tay ra, nơi y cắn quả thực rất sâu, máu tươi nhỏ từng giọt, nhìn rõ cả xương.
Nàng xoay cổ tay, chậm rãi để ngón tay lướt qua má y, lau sạch máu và nước bọt còn vương.
Thật quá đáng!
Chu Lộ Bạch toàn thân khẽ run, bùng phát cơn giận ngút trời.
Đôi mắt phượng đầy khí chất vương giả của y lóe lên ánh sáng sắc lạnh, tựa như một lưỡi dao xuyên thấu tâm can, mang thần thái của bậc đế vương trời sinh.
"Đợi đến khi tiểu lang nằm trên giường vàng bạc của quả nhân, xem thử ngươi còn giữ được dáng vẻ quyến rũ bướng bỉnh này không." Phi Hồng rút lưỡi đao cong lại, tiếng cười vang dội chấn động cả lồng ngực: "Quả nhân nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi!"
Nàng tiện tay quăng lưỡi đao, ánh đao tựa trăng non vừa rơi, chuẩn xác trở về vỏ kiếm của tướng quân Hổ Bí.
"Keng!"
Vòng vàng nơi chuôi đao rung lên một tiếng giòn tan.
Mũi đao và vỏ kiếm giao nhau không chệch một ly, vừa vặn hoàn hảo.
Tướng quân Hổ Bí cảm thấy bàn tay mình run lên, cả hổ khẩu tê rần.
Bệ hạ.. lực cánh tay thật mạnh mẽ!
"Hôm nay quả nhân thật sự vui vẻ, lại được xem một vở kịch hay. Tất cả đều có thưởng!"
Nàng cười lớn, bước ra khỏi phủ Đại Tư Mã.
Mọi người cúi đầu sát đất, mặt tái xanh, vừa định xoa dịu đầu gối nhức mỏi thì giọng nói của nàng lại mơ hồ vọng đến.
"Tứ muội, quả nhân đổi ý rồi. Đã định thành thân, hay là chúng ta cùng cưới đi?"
Mọi người:.
Tôn thượng thật tàn nhẫn.
Cướp người trước mặt thiên hạ đã là chuyện kinh thiên động địa, vậy mà còn muốn tổ chức hôn lễ trong cùng một ngày, mức độ sỉ nhục này chỉ kém mỗi chuyện đào mộ tổ tiên người ta.
Chờ chút, hai tỷ muội này.. lại dùng chung một ngôi mộ tổ cơ mà.
Thôi thì, bọn họ chỉ đến dự lễ, xen vào chuyện nhà trời làm gì, chẳng phải là muốn chết sớm hay sao!
Tới bước này, không ít người cũng bắt đầu có những suy tính riêng. Từ khi tân quân lên ngôi, luôn giữ phong thái khiêm nhường, làm việc cẩn thận, dù dùng từ này để mô tả một vị quân chủ có phần hơi nhu nhược, nhưng so với năm đời trước của họ Khấu, quyền lực đã sa sút nghiêm trọng, đúng là khó sánh với thời kỳ hưng thịnh của triều đại đầu tiên.
Trong dân gian vẫn lưu truyền rằng vị tân quân này không chỉ thiếu tài, mà còn nhút nhát đến mức kinh ngạc. Đừng nói đến giết người, ngay cả một con gà y cũng chưa từng tự tay hạ, nghe đâu còn bị chứng sợ máu rất nặng.
Nhưng cảnh tượng hôm nay.. sao vị tôn thượng này có vẻ càng thấy máu lại càng hưng phấn?
"Hoàng tỷ, chuyện này không thỏa đáng."
Khuôn mặt Khấu Thanh Loan càng thêm tái nhợt, như chỉ đang chống đỡ bằng chút hơi tàn cuối cùng: "Ngài thân là tôn thượng, lễ lập hậu sao có thể làm trò đùa?"
Phi Hồng nhìn nàng, ánh mắt sâu xa khó dò: "Hóa ra vẫn có người nhớ quả nhân là tôn thượng cơ đấy."
"BÙM!"
Khấu Thanh Loan hoảng hốt quỳ xuống.
"Hoàng tỷ, ta!"
"Suỵt."
Tôn thượng giơ lên hai ngón tay đẫm máu, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
"Ngươi nghe."
Nàng mỉm cười, hỏi dịu dàng: "Nghe thấy gì?"
Nghe thấy gì?
Tại thư phòng, Thái tể cùng các quan viên đang bàn bạc.
"Nghe? Nghe thấy gì? Ý của bệ hạ là gì đây?"
Một đồng liêu thờ ơ đáp: "Bệ hạ chắc là muốn làm ra vẻ huyền bí, cố ý dọa dẫm tên tiểu lang nhà họ Chu kia."
Người khác gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, bệ hạ ba lần cầu hôn đều bị từ chối, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta rồi. Nói thật, chỉ có bệ hạ mới rộng lượng như thế, nếu là tiên đế, e rằng đầu người nhà họ Chu đã sớm rơi xuống đất."
Có kẻ nhíu mày trầm ngâm: "Đại nhân, chúng ta có nên ra tay không? Đại Tư Mã vẫn chưa tỏ rõ thái độ, nếu thật sự ủng hộ bệ hạ, thì hậu quả về sau sẽ vô cùng nguy hiểm."
Triều Tương có Tam công, nhưng chỉ mang tính biểu tượng. Quyền lực thực sự nằm trong tay Lục khanh và Ngũ quan. Trong đó, Thái tể quản lý nội chính, Đại Tư Mã nắm giữ quân quyền, văn võ phân chia, mỗi bên đều giữ một mảnh thiên hạ trong tay.
Thái tể nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Tứ chưởng quỹ còn chưa sốt ruột, chúng ta gấp gáp làm gì?"
"Loạt xoạt!"
Tà áo như nước lướt qua bậu cửa.
Phi Hồng xoay hai ngón tay chơi đùa một tấu chương, trở lại sào huyệt của mình.
Thái phó cuối cùng cũng gặp được nàng, sắc mặt xanh mét, quát lên: "Bệ hạ nói trốn học là trốn, còn để thần vào mắt hay không?"
Phi Hồng mỉm cười, tiện tay quăng tấu chương lên người ông. Theo động tác của nàng, cổ áo màu đỏ sẫm lại buông lỏng thêm một đoạn, mơ hồ lộ ra ánh sáng trăng dưới bờ vai.
Tôn thượng ngồi nghiêng người, dáng vẻ buông lơi: "Thái phó, nhìn thử đi."
* * *Quá vô lễ! Thật chẳng ra thể thống gì!
Thái phó tức đến nỗi gân xanh trên trán giật giật, nhưng lại nghe nàng cất giọng hờ hững: "Một đám các ngươi, được nuôi ăn no rồi, gan cũng lớn thật, dám cả gan giữ lại tấu chương của quả nhân."
Thái phó ngẩn người.
Ông nhặt tấu chương lên đọc, nội dung không có gì đặc biệt.
Là lời mời tham dự lễ trưởng thành của tiểu công tử nhà Đại Tư Mã Chu Võ. Nếu bệ hạ rảnh rỗi, có thể đến nhà nói chuyện.
Thư này, là nét chữ chính tay Chu mẫu viết.
Nhà họ Chu từ chối hôn sự thì cứ từ chối, ngấm ngầm than phiền cũng chẳng sao, nhưng thật sự không dám làm chuyện gì quá đáng.
Thế nhưng, lá thư này lại chưa bao giờ tới tay Phi Hồng.
Sau khi rời cung, nàng cố ý làm mọi cách để gây sự chú ý, để lại một nhóm quan viên ở lại trông coi. Quả nhiên, cuối cùng họ tìm được bức thư chưa kịp hủy đi.
Phi Hồng thở dài: "Đây vốn là hoàng cung của quả nhân, không ngờ lại thành mồi nhử cho kẻ khác. Thái phó, ngài lúc nào cũng dạy quả nhân đạo lý thánh hiền, nhưng nếu cứ nhún nhường mãi, thiên uy sẽ không còn. Đao của họ Khấu chúng ta đã quá lâu không nhuốm máu, sẽ trở nên cùn đấy."
Thái phó lặng im, không nói được lời nào.
Phi Hồng ngả người, ánh mắt lạnh nhạt nhưng thâm sâu: "Nam nhân vào triều làm quan, vốn là việc tốt. Nhưng khi thanh đao được rèn sắc bén, lại xoay mũi chĩa vào chủ nhân của nó, ngài thấy thế có ổn không?"
"Thần.."
Thái phó bỗng chốc như già đi mười tuổi. Ông tháo chiếc mũ quan, cúi gập người, đầu chạm sát đất.
"Thần tạ ơn thánh ân của bệ hạ."
Hệ thống: "?"
Cái gì?
Gì cơ!
Hai người này làm trò gì mà giống như đang thực hiện giao dịch ngầm không thể cho ai biết thế?
Phi Hồng: 'Ngoan nào, ngươi chỉ là một hệ thống truyện ngược, lo xem nam chính bị ta hành hạ là được rồi, đừng nhúng tay vào chuyện khác.'
Hệ thống: '..'
Ta nghi ngờ ngươi đang chế giễu ta, một hệ thống truyện ngược, hơn nữa ta có bằng chứng!
Hệ thống ngược văn vắt óc suy nghĩ, rồi nhanh chóng sử dụng kho dữ liệu của mình để phân tích tình hình.
Nó hớn hở tuyên bố: 'Ký chủ, ta đoán được rồi! Chắc chắn ngươi muốn ép Thái phó từ chức, qua đó gây áp lực lên nhà họ Chu, đúng không? Ngươi biết mà, Thái phó là nô lệ đầu tiên của triều Tương được phong làm Tam công, hơn nữa lại còn là nam nhân! Một khi ông ấy từ chức, điều này sẽ giáng đòn mạnh mẽ vào những nam quan trong triều. Mà nguyên nhân sâu xa của tất cả chuyện này, chẳng phải là do Chu Lộ Bạch không biết điều, nhiều lần từ chối tình yêu của nữ đế hay sao?'
Phi Hồng chỉ mỉm cười, không đáp.
Hệ thống lập tức cảm thấy đồng cảm với Thái phó: 'Vị lão tiên sinh này thật không dễ dàng gì. Vất vả leo lên được vị trí Tam công, vậy mà ngươi nói gạt là gạt, thật vô nhân đạo!'
Phi Hồng: 'Ta khi nào nói gạt ông ấy? Ông ta tự mình xin từ chức, liên quan gì đến ta? Gợi ý thì phạm luật chắc?'
Hệ thống: 'Ngươi.. ngươi đúng là mặt dày tráo trở!'
Khi Đại Tư Bại đến nơi, nàng liền nhìn thấy vị tôn thượng trẻ tuổi buông xõa mái tóc đen, đôi chân trần xếp bằng, khoác một bộ trường bào đỏ ánh bạc hờ hững trên vai. Dưới chân nàng, bừa bộn nào là bình bạc, bút ngà, ngọc bội song ngư..
Hiện tại, Phi Hồng đang chống khuỷu tay xuống đất, uể oải nghịch một bàn cờ song lục, trông hệt như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.
"Thánh thượng."
Đại Tư Bại cúi đầu cung kính.
"Ôi, cô nương tốt của ta, ngươi đến rồi! Nhanh lại đây chơi với quả nhân!"
Cái gì mà cô nương tốt! Ngài nghĩ ta là tiểu quan ở thanh lâu chắc?
Đại Tư Bại Lữ Băng Kính vốn là bạn học của thái tử, từ những ngày còn ở Đông Cung đã theo hầu cận. Tận tâm tận lực, trung thành tuyệt đối.
Nàng day trán, giọng bất đắc dĩ: "Thôi nói đi, lần này ngài lại gây họa gì nữa? Nếu lớn quá thần không dọn nổi đâu!"
Dẫu sao nàng cũng chỉ là một tên đao phủ quèn, chuyên việc bắt bớ và chém đầu, có gì đặc biệt đâu.
Phi Hồng cười tươi như hoa: "Không có gì to tát. Ta cưỡng hôn Chu Lộ Bạch, cho Thái phó từ chức, định lột sạch nội y của cả triều đình đem phơi giữa chợ để cảnh cáo. Ai bảo bọn họ toàn bắt nạt người ta, thật quá đáng."
Lữ Băng Kính: "?"
Ngài nghiêm túc đấy à?
Đại Tư Bại xoay người bỏ chạy.
"Ngươi định làm gì?"
"Kiểm kê gia sản, đưa ngài bỏ trốn. Tổ tiên nhà ta ngày xưa bán sủi cảo, đợi kiếm đủ tiền rồi tái xuất giang hồ!"
"Ái phi đừng hoảng, quả nhân có một kế, không biết có nên nói hay không."
Lữ Băng Kính quay đầu lườm nàng một cái.
"Cút! Ai là ái phi của ngươi! Lão nương gọi là ái khanh!"
Phi Hồng cười hì hì, vòng tay ôm lấy eo nàng: "Nào nào, người đông tai vách, chúng ta lên giường bàn."
"Ta điên mất! Khấu Phi Hồng, lão nương thích nam nhân đoan chính!"
Vị Đại Tư Bại lạnh lùng nghiêm nghị trước mặt người ngoài nay thốt lên chửi bậy.
"Thật khéo, ta cũng vậy, thế nên càng phải bàn kỹ!"
Hệ thống mệt mỏi đến không thể chịu nổi.
Hai đại nữ nhân rõ ràng đang đấu quyền mưu, các người bách hợp cái gì vậy hả!
Đêm khuya, Lữ Băng Kính mới chỉnh lại vạt áo, bước khập khiễng ra khỏi cung điện chí tôn.
Đám cấm vệ quân chờ bên ngoài đồng loạt quay đầu, ánh mắt đầy vẻ kỳ quái.
Chẳng lẽ chí tôn cuối cùng cũng thông suốt, không còn cố chấp với nam nhân, mà ra tay với người bạn tri kỷ lâu năm của mình? Hừm! Lúc này họ mới nhận ra, Đại Tư Bại tuy dáng vẻ nghiêm nghị, đường nét lạnh lùng, nhưng nếu không vì sát khí quá nặng, thường khiến người ta quên mất dung mạo, thì thật sự là một mỹ nhân dịu dàng khó ai bì kịp.
Bệ hạ bao năm uất ức không giải tỏa, ra tay cũng không lạ.
Đám cấm vệ gật đầu, ra vẻ thấu hiểu.
Lữ Băng Kính âm thầm nghiến răng chửi thầm.
Chí tôn cái con khỉ khô nhà ngươi!
Nàng nghi ngờ Khấu Phi Hồng cố tình trêu chọc, nhất quyết gối đầu lên chân nàng bàn việc, khiến chân nàng tê rần đến giờ!
Hôm sau, triều đình chấn động.
Thái phó dâng thư xin cáo lão, hoàng đế phê chuẩn.
Cùng ngày, Đại Tư Bại Lữ Băng Kính tiến hành bắt giữ một loạt quan lại thuộc Ty Sự Liêu. Đám nam quan này vốn lo việc ngoại triều, lại dám can thiệp vào hậu cung, vượt quá phận sự, tội đáng tru di.
Nữ đế ngồi cao trên ngai vàng, nhẹ nhàng phán một chữ: "Giết."
Gián quan lập tức bước ra, toan khuyên ngăn: "Bệ hạ.."
Phi Hồng nghiêng người, tựa hờ lên cổ tay: "Quốc khố trống rỗng, bổng lộc không đủ để chi. Nếu có thêm vài kẻ không sợ chết muốn lao lên chịu chết, há chẳng phải càng tốt sao? Nói đến đây, quả nhân từ lúc lên ngôi đến giờ, chưa từng tịch thu gia sản của gián quan nào. Chắc là vui lắm nhỉ?"
"..."
Còn khuyên cái gì nữa!
Gián quan tức giận nhưng không dám làm gì, chỉ biết ngậm ngùi lui về chỗ.
Phi Hồng mỉm cười, trò chuyện với hệ thống: 'Thấy không? Người ta không biết xấu hổ, thì mình càng phải không biết xấu hổ hơn. Làm hoàng đế mà cứ giữ kẽ thì khác gì ngựa hiền để người cưỡi. Ta thì khác, ta chỉ thích cưỡi mỹ nhân.'
Hệ thống thở dài thườn thượt: '.. Ta cảm giác nam chính chưa kịp soán ngôi thì ngươi đã toi mạng rồi.'
Phi Hồng dứt khoát: 'Thế thì cho nam chính đi chôn theo luôn.'
Hệ thống: "..."
Mẹ nó.
Ngươi giết ta luôn đi cho rồi.
Sau khi Thái phó rời triều, Ty Sự Liêu bị tắm máu, nhà họ Chu đương nhiên trở thành miếng mồi treo trên lửa, chỉ còn thiếu mỗi việc rắc chút muối là thiên hạ sẽ nuốt chửng ngay lập tức.
Phụ nữ nắm quyền, nam nhân vốn dĩ chỉ có thể sống chui lủi trong khe hẹp. Khó khăn lắm tiên đế mới khai sáng, cho phép bọn họ bước vào quan trường để giành lấy tiếng nói. Kết quả thì sao? Nhà họ Chu ba lần từ chối hôn sự, đúng là làm phật lòng thiên tử chí tôn, giờ báo ứng chẳng phải đã đến rồi ư?
Điều khiến đám nam nhân cảm thấy uất ức nhất là, rõ ràng là nhà họ Chu gây họa, thế nhưng Chu gia lại sắp có một vị hoàng hậu mới, sau này trở thành thiên hoàng quý tộc, hưởng vinh hoa phú quý không hết!
Chí tôn không nỡ phạt Chu gia, liền đem tất cả cơn giận trút lên đầu đám nam nhân bọn họ!
Nhưng bọn họ có dám đi tìm chí tôn mà nói lý không?
Nhìn xem những kẻ nói lý bị treo xác ở đâu hong gió là biết.
Trong thành truyền ra một câu: "Ngày đại hôn, đại xá thiên hạ."
Bọn họ tự động diễn giải: "Khi nào Chu Lộ Bạch ngoan ngoãn vào cung, quả nhân sẽ không hành hạ các ngươi, đám nam nhân khốn khổ này nữa! Nếu hắn không chịu cưới, xin lỗi nhé, quả nhân dạo này mới học được cách trút giận, để xem còn bao nhiêu kẻ trong các ngươi chịu đựng được đến phút cuối?"
Phải nói rằng, con người quả nhiên sợ kẻ tàn nhẫn.
Vậy nên dư luận nhanh chóng đổi chiều, Chu Lộ Bạch từ tấm gương sáng của thiên hạ bỗng chốc trở thành tội nhân thiên cổ.
Chí tôn đã lên tiếng, ngươi Chu Lộ Bạch còn cứng đầu cái gì?
Chí tôn của triều ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, còn không mau gả đi!
Phủ Đại Tư Mã bị vây chặt như nêm, tiếng ồn ào náo nhiệt còn hơn cả ngày quan sát lễ.
Chu phụ nào từng thấy cảnh tượng như thế này, sợ hãi đến mức gục ngã tại chỗ, Chu Lê Thư phải lui lại chăm sóc. Khổ nỗi, Chu Lộ Bạch không phải loại người biết điều. Y lớn tiếng: "Nếu bắt ta phải cưới kẻ ta không thích, thà rằng ta chết ngay bây giờ! Chí tôn thì đã sao? Nàng sinh ra đã cao quý hơn ta? Dựa vào đâu mà ép buộc ta?"
"Muốn cưới, thì đại ca đi cưới đi!"
Chu Lê Thư khoác chiếc áo lông chồn xám bạc mỏng, dung mạo thanh tú đoan trang. Nghe thấy lời ấy, chàng vô thức siết chặt chiếc bát ngọc trong tay.
Những ngón chân trắng muốt cũng từng ngón co quắp lại vì xấu hổ.
Ngày đó, chí tôn ghé sát tai chàng, khẽ gọi "ca ca" với ánh mắt đầy vẻ chiếm đoạt, như thể muốn nuốt chửng lấy chàng, cả xương cũng không còn. Chỉ vậy thôi đã là sự mắc cỡ khó bề chịu đựng.
Đêm ấy, Chu Lê Thư nằm ngủ trong đống kinh thư, lần đầu tiên không nghiên cứu nghĩa lý mà bị nàng ôm lấy, đặt lên đùi mà nghịch ngợm. Chí tôn cắn nhẹ mép áo, gặm vành tai, gọi chàng bằng những lời lẽ thủ thỉ như mê hoặc.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, thắt lưng mềm nhũn, cả người như vừa qua một trận lửa loạn.
Chu Lê Thư cảm thấy trong cổ họng như có một đám lửa bùng lên, khẽ quát: "Ngươi nói bậy bạ cái gì thế! Chí tôn, chí tôn muốn là ngươi!"
Chu Lộ Bạch, mái tóc đen như lụa được buộc trong chiếc vòng vàng, híp đôi mắt phượng: "Dù sao thánh chỉ chẳng phải chỉ đích danh ta, mà chỉ nói là người nhà họ Chu thôi, nàng đâu quan tâm chúng ta đưa Chu lớn hay Chu nhỏ!"
Chu mẫu nhức đầu không chịu nổi.
"Ngươi.. thật hồ đồ! Đó là tội khi quân!"
Trước đây, bà từng nghĩ đứa con út thông minh hơn người, dù hành sự có chút kỳ quái, nhưng đều có tính toán riêng.
Giờ đây, y lại muốn kéo cả Chu gia chìm xuống vực thẳm!
"Lộ Bạch, nay đã khác xưa.."
Chu mẫu cố gắng nói lý lẽ.
"Không gả! Là không gả!"
Chu Lộ Bạch tính cách bướng bỉnh, đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng "rầm".
"Có giỏi thì để nàng mang thi thể ta về đi!"
Chu mẫu cho rằng y chỉ giận dỗi như trẻ con. Thế nhưng đêm đó, khi bà vừa đặt lưng xuống ngủ, bên ngoài đã loạn cả lên.
"Không xong rồi! Công tử treo cổ tự vẫn rồi!"
Đêm đó, cả nhà họ Chu náo loạn.
Sáng hôm sau, Chu mẫu với vẻ mặt tiều tụy bước vào triều. Vì thương con, bà cắn răng quỳ xuống trước bệ rồng.
"Bệ hạ, con ta bướng bỉnh, e rằng không xứng với vị trí Phượng quân."
"Chết chưa?"
Chu mẫu sững sờ.
Cái.. cái gì?
Trong bộ triều phục đen tuyền, váy đỏ phủ gối, nữ đế nghiêng người tựa trên bậc ngọc.
"Chu Lộ Bạch, hoặc sống để cưới ta, sinh con đẻ cái, hoặc chết để ta cưỡng thi, không được đầu thai. Hai lựa chọn, ái khanh, ngươi chọn đi."
* * *
Chu Lộ Bạch bất ngờ há miệng, cắn chặt hai ngón tay nàng, dữ dội đến mức không chịu khuất phục.
Chẳng mấy chốc, khóe môi y rỉ máu, dòng máu ấy men theo cằm nhỏ xuống cổ áo.
Chu mẫu liếc nhìn một cái, lập tức kinh hoàng.
Tiểu lang đây là phát điên rồi!
Ngày thường y xúc phạm bề trên, cùng lắm cũng chỉ là lời nói bất kính, nhưng giờ lại thương tổn đến thân thể, đây có thể xem là trọng tội phải chết! Bà đang định mở miệng cầu xin tha thứ, thì vị tôn thượng kia lại cười lớn, tựa như một con mãnh thú thời viễn cổ, hung hãn vươn tay siết chặt cổ họng Chu Lộ Bạch.
Y phát ra một tiếng "ự", sắc mặt ngay tức khắc khó coi, giây tiếp theo liền gắng sức nôn khan.
Kẻ kia rút ngón tay ra, nơi y cắn quả thực rất sâu, máu tươi nhỏ từng giọt, nhìn rõ cả xương.
Nàng xoay cổ tay, chậm rãi để ngón tay lướt qua má y, lau sạch máu và nước bọt còn vương.
Thật quá đáng!
Chu Lộ Bạch toàn thân khẽ run, bùng phát cơn giận ngút trời.
Đôi mắt phượng đầy khí chất vương giả của y lóe lên ánh sáng sắc lạnh, tựa như một lưỡi dao xuyên thấu tâm can, mang thần thái của bậc đế vương trời sinh.
"Đợi đến khi tiểu lang nằm trên giường vàng bạc của quả nhân, xem thử ngươi còn giữ được dáng vẻ quyến rũ bướng bỉnh này không." Phi Hồng rút lưỡi đao cong lại, tiếng cười vang dội chấn động cả lồng ngực: "Quả nhân nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi!"
Nàng tiện tay quăng lưỡi đao, ánh đao tựa trăng non vừa rơi, chuẩn xác trở về vỏ kiếm của tướng quân Hổ Bí.
"Keng!"
Vòng vàng nơi chuôi đao rung lên một tiếng giòn tan.
Mũi đao và vỏ kiếm giao nhau không chệch một ly, vừa vặn hoàn hảo.
Tướng quân Hổ Bí cảm thấy bàn tay mình run lên, cả hổ khẩu tê rần.
Bệ hạ.. lực cánh tay thật mạnh mẽ!
"Hôm nay quả nhân thật sự vui vẻ, lại được xem một vở kịch hay. Tất cả đều có thưởng!"
Nàng cười lớn, bước ra khỏi phủ Đại Tư Mã.
Mọi người cúi đầu sát đất, mặt tái xanh, vừa định xoa dịu đầu gối nhức mỏi thì giọng nói của nàng lại mơ hồ vọng đến.
"Tứ muội, quả nhân đổi ý rồi. Đã định thành thân, hay là chúng ta cùng cưới đi?"
Mọi người:.
Tôn thượng thật tàn nhẫn.
Cướp người trước mặt thiên hạ đã là chuyện kinh thiên động địa, vậy mà còn muốn tổ chức hôn lễ trong cùng một ngày, mức độ sỉ nhục này chỉ kém mỗi chuyện đào mộ tổ tiên người ta.
Chờ chút, hai tỷ muội này.. lại dùng chung một ngôi mộ tổ cơ mà.
Thôi thì, bọn họ chỉ đến dự lễ, xen vào chuyện nhà trời làm gì, chẳng phải là muốn chết sớm hay sao!
Tới bước này, không ít người cũng bắt đầu có những suy tính riêng. Từ khi tân quân lên ngôi, luôn giữ phong thái khiêm nhường, làm việc cẩn thận, dù dùng từ này để mô tả một vị quân chủ có phần hơi nhu nhược, nhưng so với năm đời trước của họ Khấu, quyền lực đã sa sút nghiêm trọng, đúng là khó sánh với thời kỳ hưng thịnh của triều đại đầu tiên.
Trong dân gian vẫn lưu truyền rằng vị tân quân này không chỉ thiếu tài, mà còn nhút nhát đến mức kinh ngạc. Đừng nói đến giết người, ngay cả một con gà y cũng chưa từng tự tay hạ, nghe đâu còn bị chứng sợ máu rất nặng.
Nhưng cảnh tượng hôm nay.. sao vị tôn thượng này có vẻ càng thấy máu lại càng hưng phấn?
"Hoàng tỷ, chuyện này không thỏa đáng."
Khuôn mặt Khấu Thanh Loan càng thêm tái nhợt, như chỉ đang chống đỡ bằng chút hơi tàn cuối cùng: "Ngài thân là tôn thượng, lễ lập hậu sao có thể làm trò đùa?"
Phi Hồng nhìn nàng, ánh mắt sâu xa khó dò: "Hóa ra vẫn có người nhớ quả nhân là tôn thượng cơ đấy."
"BÙM!"
Khấu Thanh Loan hoảng hốt quỳ xuống.
"Hoàng tỷ, ta!"
"Suỵt."
Tôn thượng giơ lên hai ngón tay đẫm máu, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
"Ngươi nghe."
Nàng mỉm cười, hỏi dịu dàng: "Nghe thấy gì?"
Nghe thấy gì?
Tại thư phòng, Thái tể cùng các quan viên đang bàn bạc.
"Nghe? Nghe thấy gì? Ý của bệ hạ là gì đây?"
Một đồng liêu thờ ơ đáp: "Bệ hạ chắc là muốn làm ra vẻ huyền bí, cố ý dọa dẫm tên tiểu lang nhà họ Chu kia."
Người khác gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, bệ hạ ba lần cầu hôn đều bị từ chối, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta rồi. Nói thật, chỉ có bệ hạ mới rộng lượng như thế, nếu là tiên đế, e rằng đầu người nhà họ Chu đã sớm rơi xuống đất."
Có kẻ nhíu mày trầm ngâm: "Đại nhân, chúng ta có nên ra tay không? Đại Tư Mã vẫn chưa tỏ rõ thái độ, nếu thật sự ủng hộ bệ hạ, thì hậu quả về sau sẽ vô cùng nguy hiểm."
Triều Tương có Tam công, nhưng chỉ mang tính biểu tượng. Quyền lực thực sự nằm trong tay Lục khanh và Ngũ quan. Trong đó, Thái tể quản lý nội chính, Đại Tư Mã nắm giữ quân quyền, văn võ phân chia, mỗi bên đều giữ một mảnh thiên hạ trong tay.
Thái tể nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Tứ chưởng quỹ còn chưa sốt ruột, chúng ta gấp gáp làm gì?"
"Loạt xoạt!"
Tà áo như nước lướt qua bậu cửa.
Phi Hồng xoay hai ngón tay chơi đùa một tấu chương, trở lại sào huyệt của mình.
Thái phó cuối cùng cũng gặp được nàng, sắc mặt xanh mét, quát lên: "Bệ hạ nói trốn học là trốn, còn để thần vào mắt hay không?"
Phi Hồng mỉm cười, tiện tay quăng tấu chương lên người ông. Theo động tác của nàng, cổ áo màu đỏ sẫm lại buông lỏng thêm một đoạn, mơ hồ lộ ra ánh sáng trăng dưới bờ vai.
Tôn thượng ngồi nghiêng người, dáng vẻ buông lơi: "Thái phó, nhìn thử đi."
* * *Quá vô lễ! Thật chẳng ra thể thống gì!
Thái phó tức đến nỗi gân xanh trên trán giật giật, nhưng lại nghe nàng cất giọng hờ hững: "Một đám các ngươi, được nuôi ăn no rồi, gan cũng lớn thật, dám cả gan giữ lại tấu chương của quả nhân."
Thái phó ngẩn người.
Ông nhặt tấu chương lên đọc, nội dung không có gì đặc biệt.
Là lời mời tham dự lễ trưởng thành của tiểu công tử nhà Đại Tư Mã Chu Võ. Nếu bệ hạ rảnh rỗi, có thể đến nhà nói chuyện.
Thư này, là nét chữ chính tay Chu mẫu viết.
Nhà họ Chu từ chối hôn sự thì cứ từ chối, ngấm ngầm than phiền cũng chẳng sao, nhưng thật sự không dám làm chuyện gì quá đáng.
Thế nhưng, lá thư này lại chưa bao giờ tới tay Phi Hồng.
Sau khi rời cung, nàng cố ý làm mọi cách để gây sự chú ý, để lại một nhóm quan viên ở lại trông coi. Quả nhiên, cuối cùng họ tìm được bức thư chưa kịp hủy đi.
Phi Hồng thở dài: "Đây vốn là hoàng cung của quả nhân, không ngờ lại thành mồi nhử cho kẻ khác. Thái phó, ngài lúc nào cũng dạy quả nhân đạo lý thánh hiền, nhưng nếu cứ nhún nhường mãi, thiên uy sẽ không còn. Đao của họ Khấu chúng ta đã quá lâu không nhuốm máu, sẽ trở nên cùn đấy."
Thái phó lặng im, không nói được lời nào.
Phi Hồng ngả người, ánh mắt lạnh nhạt nhưng thâm sâu: "Nam nhân vào triều làm quan, vốn là việc tốt. Nhưng khi thanh đao được rèn sắc bén, lại xoay mũi chĩa vào chủ nhân của nó, ngài thấy thế có ổn không?"
"Thần.."
Thái phó bỗng chốc như già đi mười tuổi. Ông tháo chiếc mũ quan, cúi gập người, đầu chạm sát đất.
"Thần tạ ơn thánh ân của bệ hạ."
Hệ thống: "?"
Cái gì?
Gì cơ!
Hai người này làm trò gì mà giống như đang thực hiện giao dịch ngầm không thể cho ai biết thế?
Phi Hồng: 'Ngoan nào, ngươi chỉ là một hệ thống truyện ngược, lo xem nam chính bị ta hành hạ là được rồi, đừng nhúng tay vào chuyện khác.'
Hệ thống: '..'
Ta nghi ngờ ngươi đang chế giễu ta, một hệ thống truyện ngược, hơn nữa ta có bằng chứng!
Hệ thống ngược văn vắt óc suy nghĩ, rồi nhanh chóng sử dụng kho dữ liệu của mình để phân tích tình hình.
Nó hớn hở tuyên bố: 'Ký chủ, ta đoán được rồi! Chắc chắn ngươi muốn ép Thái phó từ chức, qua đó gây áp lực lên nhà họ Chu, đúng không? Ngươi biết mà, Thái phó là nô lệ đầu tiên của triều Tương được phong làm Tam công, hơn nữa lại còn là nam nhân! Một khi ông ấy từ chức, điều này sẽ giáng đòn mạnh mẽ vào những nam quan trong triều. Mà nguyên nhân sâu xa của tất cả chuyện này, chẳng phải là do Chu Lộ Bạch không biết điều, nhiều lần từ chối tình yêu của nữ đế hay sao?'
Phi Hồng chỉ mỉm cười, không đáp.
Hệ thống lập tức cảm thấy đồng cảm với Thái phó: 'Vị lão tiên sinh này thật không dễ dàng gì. Vất vả leo lên được vị trí Tam công, vậy mà ngươi nói gạt là gạt, thật vô nhân đạo!'
Phi Hồng: 'Ta khi nào nói gạt ông ấy? Ông ta tự mình xin từ chức, liên quan gì đến ta? Gợi ý thì phạm luật chắc?'
Hệ thống: 'Ngươi.. ngươi đúng là mặt dày tráo trở!'
Khi Đại Tư Bại đến nơi, nàng liền nhìn thấy vị tôn thượng trẻ tuổi buông xõa mái tóc đen, đôi chân trần xếp bằng, khoác một bộ trường bào đỏ ánh bạc hờ hững trên vai. Dưới chân nàng, bừa bộn nào là bình bạc, bút ngà, ngọc bội song ngư..
Hiện tại, Phi Hồng đang chống khuỷu tay xuống đất, uể oải nghịch một bàn cờ song lục, trông hệt như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.
"Thánh thượng."
Đại Tư Bại cúi đầu cung kính.
"Ôi, cô nương tốt của ta, ngươi đến rồi! Nhanh lại đây chơi với quả nhân!"
Cái gì mà cô nương tốt! Ngài nghĩ ta là tiểu quan ở thanh lâu chắc?
Đại Tư Bại Lữ Băng Kính vốn là bạn học của thái tử, từ những ngày còn ở Đông Cung đã theo hầu cận. Tận tâm tận lực, trung thành tuyệt đối.
Nàng day trán, giọng bất đắc dĩ: "Thôi nói đi, lần này ngài lại gây họa gì nữa? Nếu lớn quá thần không dọn nổi đâu!"
Dẫu sao nàng cũng chỉ là một tên đao phủ quèn, chuyên việc bắt bớ và chém đầu, có gì đặc biệt đâu.
Phi Hồng cười tươi như hoa: "Không có gì to tát. Ta cưỡng hôn Chu Lộ Bạch, cho Thái phó từ chức, định lột sạch nội y của cả triều đình đem phơi giữa chợ để cảnh cáo. Ai bảo bọn họ toàn bắt nạt người ta, thật quá đáng."
Lữ Băng Kính: "?"
Ngài nghiêm túc đấy à?
Đại Tư Bại xoay người bỏ chạy.
"Ngươi định làm gì?"
"Kiểm kê gia sản, đưa ngài bỏ trốn. Tổ tiên nhà ta ngày xưa bán sủi cảo, đợi kiếm đủ tiền rồi tái xuất giang hồ!"
"Ái phi đừng hoảng, quả nhân có một kế, không biết có nên nói hay không."
Lữ Băng Kính quay đầu lườm nàng một cái.
"Cút! Ai là ái phi của ngươi! Lão nương gọi là ái khanh!"
Phi Hồng cười hì hì, vòng tay ôm lấy eo nàng: "Nào nào, người đông tai vách, chúng ta lên giường bàn."
"Ta điên mất! Khấu Phi Hồng, lão nương thích nam nhân đoan chính!"
Vị Đại Tư Bại lạnh lùng nghiêm nghị trước mặt người ngoài nay thốt lên chửi bậy.
"Thật khéo, ta cũng vậy, thế nên càng phải bàn kỹ!"
Hệ thống mệt mỏi đến không thể chịu nổi.
Hai đại nữ nhân rõ ràng đang đấu quyền mưu, các người bách hợp cái gì vậy hả!
Đêm khuya, Lữ Băng Kính mới chỉnh lại vạt áo, bước khập khiễng ra khỏi cung điện chí tôn.
Đám cấm vệ quân chờ bên ngoài đồng loạt quay đầu, ánh mắt đầy vẻ kỳ quái.
Chẳng lẽ chí tôn cuối cùng cũng thông suốt, không còn cố chấp với nam nhân, mà ra tay với người bạn tri kỷ lâu năm của mình? Hừm! Lúc này họ mới nhận ra, Đại Tư Bại tuy dáng vẻ nghiêm nghị, đường nét lạnh lùng, nhưng nếu không vì sát khí quá nặng, thường khiến người ta quên mất dung mạo, thì thật sự là một mỹ nhân dịu dàng khó ai bì kịp.
Bệ hạ bao năm uất ức không giải tỏa, ra tay cũng không lạ.
Đám cấm vệ gật đầu, ra vẻ thấu hiểu.
Lữ Băng Kính âm thầm nghiến răng chửi thầm.
Chí tôn cái con khỉ khô nhà ngươi!
Nàng nghi ngờ Khấu Phi Hồng cố tình trêu chọc, nhất quyết gối đầu lên chân nàng bàn việc, khiến chân nàng tê rần đến giờ!
Hôm sau, triều đình chấn động.
Thái phó dâng thư xin cáo lão, hoàng đế phê chuẩn.
Cùng ngày, Đại Tư Bại Lữ Băng Kính tiến hành bắt giữ một loạt quan lại thuộc Ty Sự Liêu. Đám nam quan này vốn lo việc ngoại triều, lại dám can thiệp vào hậu cung, vượt quá phận sự, tội đáng tru di.
Nữ đế ngồi cao trên ngai vàng, nhẹ nhàng phán một chữ: "Giết."
Gián quan lập tức bước ra, toan khuyên ngăn: "Bệ hạ.."
Phi Hồng nghiêng người, tựa hờ lên cổ tay: "Quốc khố trống rỗng, bổng lộc không đủ để chi. Nếu có thêm vài kẻ không sợ chết muốn lao lên chịu chết, há chẳng phải càng tốt sao? Nói đến đây, quả nhân từ lúc lên ngôi đến giờ, chưa từng tịch thu gia sản của gián quan nào. Chắc là vui lắm nhỉ?"
"..."
Còn khuyên cái gì nữa!
Gián quan tức giận nhưng không dám làm gì, chỉ biết ngậm ngùi lui về chỗ.
Phi Hồng mỉm cười, trò chuyện với hệ thống: 'Thấy không? Người ta không biết xấu hổ, thì mình càng phải không biết xấu hổ hơn. Làm hoàng đế mà cứ giữ kẽ thì khác gì ngựa hiền để người cưỡi. Ta thì khác, ta chỉ thích cưỡi mỹ nhân.'
Hệ thống thở dài thườn thượt: '.. Ta cảm giác nam chính chưa kịp soán ngôi thì ngươi đã toi mạng rồi.'
Phi Hồng dứt khoát: 'Thế thì cho nam chính đi chôn theo luôn.'
Hệ thống: "..."
Mẹ nó.
Ngươi giết ta luôn đi cho rồi.
Sau khi Thái phó rời triều, Ty Sự Liêu bị tắm máu, nhà họ Chu đương nhiên trở thành miếng mồi treo trên lửa, chỉ còn thiếu mỗi việc rắc chút muối là thiên hạ sẽ nuốt chửng ngay lập tức.
Phụ nữ nắm quyền, nam nhân vốn dĩ chỉ có thể sống chui lủi trong khe hẹp. Khó khăn lắm tiên đế mới khai sáng, cho phép bọn họ bước vào quan trường để giành lấy tiếng nói. Kết quả thì sao? Nhà họ Chu ba lần từ chối hôn sự, đúng là làm phật lòng thiên tử chí tôn, giờ báo ứng chẳng phải đã đến rồi ư?
Điều khiến đám nam nhân cảm thấy uất ức nhất là, rõ ràng là nhà họ Chu gây họa, thế nhưng Chu gia lại sắp có một vị hoàng hậu mới, sau này trở thành thiên hoàng quý tộc, hưởng vinh hoa phú quý không hết!
Chí tôn không nỡ phạt Chu gia, liền đem tất cả cơn giận trút lên đầu đám nam nhân bọn họ!
Nhưng bọn họ có dám đi tìm chí tôn mà nói lý không?
Nhìn xem những kẻ nói lý bị treo xác ở đâu hong gió là biết.
Trong thành truyền ra một câu: "Ngày đại hôn, đại xá thiên hạ."
Bọn họ tự động diễn giải: "Khi nào Chu Lộ Bạch ngoan ngoãn vào cung, quả nhân sẽ không hành hạ các ngươi, đám nam nhân khốn khổ này nữa! Nếu hắn không chịu cưới, xin lỗi nhé, quả nhân dạo này mới học được cách trút giận, để xem còn bao nhiêu kẻ trong các ngươi chịu đựng được đến phút cuối?"
Phải nói rằng, con người quả nhiên sợ kẻ tàn nhẫn.
Vậy nên dư luận nhanh chóng đổi chiều, Chu Lộ Bạch từ tấm gương sáng của thiên hạ bỗng chốc trở thành tội nhân thiên cổ.
Chí tôn đã lên tiếng, ngươi Chu Lộ Bạch còn cứng đầu cái gì?
Chí tôn của triều ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, còn không mau gả đi!
Phủ Đại Tư Mã bị vây chặt như nêm, tiếng ồn ào náo nhiệt còn hơn cả ngày quan sát lễ.
Chu phụ nào từng thấy cảnh tượng như thế này, sợ hãi đến mức gục ngã tại chỗ, Chu Lê Thư phải lui lại chăm sóc. Khổ nỗi, Chu Lộ Bạch không phải loại người biết điều. Y lớn tiếng: "Nếu bắt ta phải cưới kẻ ta không thích, thà rằng ta chết ngay bây giờ! Chí tôn thì đã sao? Nàng sinh ra đã cao quý hơn ta? Dựa vào đâu mà ép buộc ta?"
"Muốn cưới, thì đại ca đi cưới đi!"
Chu Lê Thư khoác chiếc áo lông chồn xám bạc mỏng, dung mạo thanh tú đoan trang. Nghe thấy lời ấy, chàng vô thức siết chặt chiếc bát ngọc trong tay.
Những ngón chân trắng muốt cũng từng ngón co quắp lại vì xấu hổ.
Ngày đó, chí tôn ghé sát tai chàng, khẽ gọi "ca ca" với ánh mắt đầy vẻ chiếm đoạt, như thể muốn nuốt chửng lấy chàng, cả xương cũng không còn. Chỉ vậy thôi đã là sự mắc cỡ khó bề chịu đựng.
Đêm ấy, Chu Lê Thư nằm ngủ trong đống kinh thư, lần đầu tiên không nghiên cứu nghĩa lý mà bị nàng ôm lấy, đặt lên đùi mà nghịch ngợm. Chí tôn cắn nhẹ mép áo, gặm vành tai, gọi chàng bằng những lời lẽ thủ thỉ như mê hoặc.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, thắt lưng mềm nhũn, cả người như vừa qua một trận lửa loạn.
Chu Lê Thư cảm thấy trong cổ họng như có một đám lửa bùng lên, khẽ quát: "Ngươi nói bậy bạ cái gì thế! Chí tôn, chí tôn muốn là ngươi!"
Chu Lộ Bạch, mái tóc đen như lụa được buộc trong chiếc vòng vàng, híp đôi mắt phượng: "Dù sao thánh chỉ chẳng phải chỉ đích danh ta, mà chỉ nói là người nhà họ Chu thôi, nàng đâu quan tâm chúng ta đưa Chu lớn hay Chu nhỏ!"
Chu mẫu nhức đầu không chịu nổi.
"Ngươi.. thật hồ đồ! Đó là tội khi quân!"
Trước đây, bà từng nghĩ đứa con út thông minh hơn người, dù hành sự có chút kỳ quái, nhưng đều có tính toán riêng.
Giờ đây, y lại muốn kéo cả Chu gia chìm xuống vực thẳm!
"Lộ Bạch, nay đã khác xưa.."
Chu mẫu cố gắng nói lý lẽ.
"Không gả! Là không gả!"
Chu Lộ Bạch tính cách bướng bỉnh, đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng "rầm".
"Có giỏi thì để nàng mang thi thể ta về đi!"
Chu mẫu cho rằng y chỉ giận dỗi như trẻ con. Thế nhưng đêm đó, khi bà vừa đặt lưng xuống ngủ, bên ngoài đã loạn cả lên.
"Không xong rồi! Công tử treo cổ tự vẫn rồi!"
Đêm đó, cả nhà họ Chu náo loạn.
Sáng hôm sau, Chu mẫu với vẻ mặt tiều tụy bước vào triều. Vì thương con, bà cắn răng quỳ xuống trước bệ rồng.
"Bệ hạ, con ta bướng bỉnh, e rằng không xứng với vị trí Phượng quân."
"Chết chưa?"
Chu mẫu sững sờ.
Cái.. cái gì?
Trong bộ triều phục đen tuyền, váy đỏ phủ gối, nữ đế nghiêng người tựa trên bậc ngọc.
"Chu Lộ Bạch, hoặc sống để cưới ta, sinh con đẻ cái, hoặc chết để ta cưỡng thi, không được đầu thai. Hai lựa chọn, ái khanh, ngươi chọn đi."
* * *