Chương 20: Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn đánh nhau (2)
Đông Phương Hi mãnh liệt lắc đầu: "Không được, ta phải che chở nàng, tiểu hồ ly không thể giết, muốn giết thì phải giết ta trước!"
Hắn phải làm theo di ngôn của sư phụ trước khi lâm chung, đến giúp cái đầu gỗ A Hàn này, che chở chân mệnh thiên nữ của hắn, chỉ khi nàng tồn tại, A Hàn mới có thể tồn tại.
"Cút ngay!" Thẩm Tri Hàn lạnh lẽo nhìn Đông Phương Hi, một bộ dáng ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?
Đông Phương Hi kiên quyết không cho!
Diệp Bất Ngôn khụ khụ ho vài tiếng, mới cảm thấy chính mình có thể hít thở thông thuận một chút, nếu không phải có người che chở nàng, một chiêu vừa rồi, nàng tuyệt đối bị đánh thành tro.
"Vậy ngươi, cũng chết!"
Dứt lời, linh lực trong lòng bàn tay nháy mắt biến thành một con cự hổ hung mãnh đánh tới Đông Phương Hi, không có chút nào lưu tình.
Nhìn cự hổ đang đánh tới, Đông Phương Hi vội lắc mình tránh đi, rống giận: "Ngươi vậy mà thật làm a!"
Vì cái nữ nhân này, thế nhưng triệu hoán thượng cổ thú hồn Bạch Trạch tới công kích hắn, có ai đối xử với huynh tốt của mình như Thẩm Tri Hàn không?
Không ai ngăn trở, linh lực như gió xoáy trong lòng bàn tay Thẩm Tri Hàn, nháy mắt hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt qua hư không, vèo thẳng đến chỗ Diệp Bất Ngôn.
Lại là một chiêu lấy mạng!
"Hôm nay nếu ta không đánh cái vương bát đản này, lão nương liền không làm người." Nhìn đến lưỡi dao sắc bén đang bay tới, Diệp Bất Ngôn lập tức quay thân mình tránh đi.
Nhưng lưỡi dao sắc bén kia lại như có sinh mệnh, xoay một cái, lại bay về phía Diệp Bất Ngôn, nhìn có vẻ nếu nàng không chết, tuyệt không dừng lại.
"Nửa nén hương, có thể đánh hắn hay không thì xem bản lĩnh của ngươi."
Một giọng nói vang lên trong đầu, thân mình suy yếu của Diệp Bất Ngôn tức khắc tràn ngập lực lượng, nhìn lại lưỡi dao sắc bén đang bay tới, đôi mắt vô hại nháy mắt trở nên lãnh lệ, giơ tay, bỗng nhiên nắm lấy, ngay sau đó đem nó xé nát.
Nhìn thấy Diệp Bất Ngôn tay không đem lưỡi dao sắc bén mà hắn cô đọng ra xé nát, Thẩm Tri Hàn hơi nhướng mi: "Ân?"
Đây là phế sài Diệp Bất Ngôn?
"Đồ thần kinh! Thẩm Tri Hàn ngươi có bệnh à, lão nương có phải xử nữ hay không liên quan cái rắm gì đến ngươi, ngươi có cần đến mức phải giết ta như muốn giết một nữ nhân hồng hạnh xuất tường hay không?"
Tiếng rít gào phẫn nộ, khí thế như lửa, đánh ra một quyền, Diệp Bất Ngôn giống như thay đổi thành một người khác, Thẩm Tri Hàn nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, lắc mình đi ra, tay huyễn hóa ra mấy chục lợi kiếm, đem nàng vây quanh.
Hôm nay, phải giết nàng!
Diệp Bất Ngôn nhẹ liếc mắt một cái, nâng lên đôi tay mảnh khảnh, sau đó cầm mấy chục lợi kiếm vây quanh nàng như đồ chơi rồi ném lại về phía Thẩm Tri Hàn.
"Khi ta tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng!"
Nam nhân chết tiệt, hôm nay ta liền phải đánh ngươi một trận, ai thèm quan tâm ngươi là Ngự Vương, hay là Nuy Vương!
Thẩm Tri Hàn lắc mình tránh đi, lại giương mắt nhìn Diệp Bất Ngôn cầm một lợi kiếm, mang theo khí thế chém chết thiên địa đi về phía hắn!
Linh lực thật mạnh!
Khí thế thật mạnh!
Người này không phải Diệp Bất Ngôn, vậy càng đáng chết hơn!
Thẩm Tri Hàn sát khí càng sâu, ra chiêu càng ngày càng hung ác, tuyệt sát, từng chiêu từng chiêu đều đánh vào điểm yếu của Diệp Bất Ngôn!
Linh lực cường đại, còn có một con thượng cổ thú hồn, gần như tương đương với trận đánh của tứ đại siêu cường giả, ngoại trừ bọn họ, những người còn lại bị ảnh hưởng bởi linh lực, bị buộc phải nhắm lại hai mắt, không thấy được bất cứ thứ gì.
Chỉ nghe được thanh âm vèo vèo cắt qua hư không, cảm giác được linh lực cường đại, liền biết đây là một trận đánh đáng sợ cỡ nào!
Chỉ sợ linh lực cường đại kia lan đến gần bọn họ, đánh bọn họ thành cặn bã.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe được oanh một tiếng, toàn bộ đại điện như run theo, linh lực tuỳ ý bay lên, trong nháy mắt tan đi, từng tiếng phanh phanh phanh vang lên, bức tường cung điện tức khắc sập xuống
Chờ đến khi tro bụi tan đi, mọi người mới giương mắt nhìn lại..
Hắn phải làm theo di ngôn của sư phụ trước khi lâm chung, đến giúp cái đầu gỗ A Hàn này, che chở chân mệnh thiên nữ của hắn, chỉ khi nàng tồn tại, A Hàn mới có thể tồn tại.
"Cút ngay!" Thẩm Tri Hàn lạnh lẽo nhìn Đông Phương Hi, một bộ dáng ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?
Đông Phương Hi kiên quyết không cho!
Diệp Bất Ngôn khụ khụ ho vài tiếng, mới cảm thấy chính mình có thể hít thở thông thuận một chút, nếu không phải có người che chở nàng, một chiêu vừa rồi, nàng tuyệt đối bị đánh thành tro.
"Vậy ngươi, cũng chết!"
Dứt lời, linh lực trong lòng bàn tay nháy mắt biến thành một con cự hổ hung mãnh đánh tới Đông Phương Hi, không có chút nào lưu tình.
Nhìn cự hổ đang đánh tới, Đông Phương Hi vội lắc mình tránh đi, rống giận: "Ngươi vậy mà thật làm a!"
Vì cái nữ nhân này, thế nhưng triệu hoán thượng cổ thú hồn Bạch Trạch tới công kích hắn, có ai đối xử với huynh tốt của mình như Thẩm Tri Hàn không?
Không ai ngăn trở, linh lực như gió xoáy trong lòng bàn tay Thẩm Tri Hàn, nháy mắt hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt qua hư không, vèo thẳng đến chỗ Diệp Bất Ngôn.
Lại là một chiêu lấy mạng!
"Hôm nay nếu ta không đánh cái vương bát đản này, lão nương liền không làm người." Nhìn đến lưỡi dao sắc bén đang bay tới, Diệp Bất Ngôn lập tức quay thân mình tránh đi.
Nhưng lưỡi dao sắc bén kia lại như có sinh mệnh, xoay một cái, lại bay về phía Diệp Bất Ngôn, nhìn có vẻ nếu nàng không chết, tuyệt không dừng lại.
"Nửa nén hương, có thể đánh hắn hay không thì xem bản lĩnh của ngươi."
Một giọng nói vang lên trong đầu, thân mình suy yếu của Diệp Bất Ngôn tức khắc tràn ngập lực lượng, nhìn lại lưỡi dao sắc bén đang bay tới, đôi mắt vô hại nháy mắt trở nên lãnh lệ, giơ tay, bỗng nhiên nắm lấy, ngay sau đó đem nó xé nát.
Nhìn thấy Diệp Bất Ngôn tay không đem lưỡi dao sắc bén mà hắn cô đọng ra xé nát, Thẩm Tri Hàn hơi nhướng mi: "Ân?"
Đây là phế sài Diệp Bất Ngôn?
"Đồ thần kinh! Thẩm Tri Hàn ngươi có bệnh à, lão nương có phải xử nữ hay không liên quan cái rắm gì đến ngươi, ngươi có cần đến mức phải giết ta như muốn giết một nữ nhân hồng hạnh xuất tường hay không?"
Tiếng rít gào phẫn nộ, khí thế như lửa, đánh ra một quyền, Diệp Bất Ngôn giống như thay đổi thành một người khác, Thẩm Tri Hàn nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, lắc mình đi ra, tay huyễn hóa ra mấy chục lợi kiếm, đem nàng vây quanh.
Hôm nay, phải giết nàng!
Diệp Bất Ngôn nhẹ liếc mắt một cái, nâng lên đôi tay mảnh khảnh, sau đó cầm mấy chục lợi kiếm vây quanh nàng như đồ chơi rồi ném lại về phía Thẩm Tri Hàn.
"Khi ta tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng!"
Nam nhân chết tiệt, hôm nay ta liền phải đánh ngươi một trận, ai thèm quan tâm ngươi là Ngự Vương, hay là Nuy Vương!
Thẩm Tri Hàn lắc mình tránh đi, lại giương mắt nhìn Diệp Bất Ngôn cầm một lợi kiếm, mang theo khí thế chém chết thiên địa đi về phía hắn!
Linh lực thật mạnh!
Khí thế thật mạnh!
Người này không phải Diệp Bất Ngôn, vậy càng đáng chết hơn!
Thẩm Tri Hàn sát khí càng sâu, ra chiêu càng ngày càng hung ác, tuyệt sát, từng chiêu từng chiêu đều đánh vào điểm yếu của Diệp Bất Ngôn!
Linh lực cường đại, còn có một con thượng cổ thú hồn, gần như tương đương với trận đánh của tứ đại siêu cường giả, ngoại trừ bọn họ, những người còn lại bị ảnh hưởng bởi linh lực, bị buộc phải nhắm lại hai mắt, không thấy được bất cứ thứ gì.
Chỉ nghe được thanh âm vèo vèo cắt qua hư không, cảm giác được linh lực cường đại, liền biết đây là một trận đánh đáng sợ cỡ nào!
Chỉ sợ linh lực cường đại kia lan đến gần bọn họ, đánh bọn họ thành cặn bã.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe được oanh một tiếng, toàn bộ đại điện như run theo, linh lực tuỳ ý bay lên, trong nháy mắt tan đi, từng tiếng phanh phanh phanh vang lên, bức tường cung điện tức khắc sập xuống
Chờ đến khi tro bụi tan đi, mọi người mới giương mắt nhìn lại..