Chương 20: Sự thật đau lòng
"Trường ông dạy học sinh như này sao hiệu trưởng?" Vương Vân Cường ngồi trên ghế sofa, tức giận trừng mắt nhìn về phía hiệu trưởng – người đang cố gắng nở nụ cười tươi hết mức có thể.
Vương Diêu Hân đứng bên cạnh ông, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Cô bị thương ở tay và đùi, là do mảnh vỡ của bát cứa vào. Vốn dĩ Lương Mộng Mộng theo học Taekwondo, nên chắc chắn lực đẩy không hề nhỏ.
Vì cánh tay và đùi đều bị thương, cả người tàn tạ, nên bố của cô – Vương Vân Cường, đến tận trường để nói đạo lý.
Dù cho cô có gây sự trước thì đã sao. Đứng trước Vương tổng, hiệu trưởng chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật gật, cúi đầu tỏ vẻ đồng ý. Ôi trời, cấp bậc xã hội của tầng lớp thượng lưu thật phức tạp mà!
Vương Vân Cường là cha vợ cũ của Quân tổng, đồng nghĩa với việc Vương Diêu Hân là chị vợ cũ. Việc sẽ vô cùng dễ giải quyết, nhưng khổ nỗi, người khiến Vương Diêu Hân kia bị thương lại chính là vợ hiện tại của Quân Vũ Vương..
Hầy, cuộc tranh cãi giữa gia đình vợ cũ và vợ hiện tại của Quân tổng.. Vốn dĩ không biết Quân tổng yêu ai hơn, nên ông chẳng biết phải giải quyết sao cho đúng. Tệ hơn nữa, một hiệu trưởng nhỏ nhoi như ông, vốn không thể động đến bất kỳ ai trong số ba gia đình: Họ Vương, họ Tô và họ Lương!
Việc tốt nhất bây giờ, có lẽ ông nên để tự bọn họ giải quyết với nhau.
"Giasm đốc Vương, Quân tổng cũng sắp đến rồi, mong ngài kiên nhân đợi ngài ấy đến" Hiệu trưởng nhìn Vương Vân Cường, cố nặn ra nụ cười vô hại lấy lòng.
Vương Vân Cường hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phớt lờ hiệu trưởng, cho dù Vương tổng cũng biết, một hiệu trưởng nhỏ nhoi vốn không thể tự giải quyết vấn đề này.
Cuối cùng, ánh mắt Vương Vân Cường chuyển lên Tô Tiểu Ái. Một cô gái 18 tuổi, không phải dạng xinh đẹp động lòng người, cũng chẳng đặc biệt giàu có gì..
Một học sinh tầm thường, sao lại có thể lọt vào mắt xanh của Quân Vũ Vương?
Người khác có thể không hay biết, nhưng Vương tổng hắn là kẻ biết rất rõ, cô gái này đã cố bỏ trốn khỏi lễ cưới. Vốn là người có mắt nhìn xa trông rộng, kinh nghiệm dày dặn, vậy mà Vương Vân Cường lại không thể đoán ra lý do Quân Vũ Vương chọn cô gái này.
Hỉ Huân Nhi, Lương Mộng Mộng và Tô Tiểu Ái cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa.
Ngồi một lát, Tô Tiểu Ái cuối cùng cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra. Nhìn chằm chằm Vương Diêu Hiên, cô thầm nghĩ, chuyện này quả thật ngoài sức tưởng tượng! Quá đột ngột!
Có một cái gì đó như màn sương che lấp sự thật. Cô quyến rũ Quân Vũ Vương? Khi nào? Thật không? Chính cô còn chẳng biết cô quyến rũ anh ta lúc nào, mà nói đúng hơn, là sao cô có thể quyến rũ được anh ta?
Hơn nữa, này là cô ta – Vương Diêu Hiên, lên tiếng thay cho em gái mình đúng không? Kỳ lạ, em gái cô ta đã ly hôn với Quân Vũ Vương rồi mà? Vốn dĩ hai bên không còn liên can gì tới nhau, nên nếu có tức giận, cô ta nên tức giận với em gái mình mới phải chứ? Cô ta cố gắng giúp em mình lấy lại chồng thật à?
Điều cô nên nghĩ bây giờ, là khi Quân Vũ Vương đến, anh ta sẽ đứng về phía Vương Diêu Hân, hay là đứng về phía cô?
Hừ, nếu anh ta dám bênh vực cho Vương Diêu Hân, cô sẽ.. sẽ..
Bất lực, cô chẳng thể làm gì cả! Một sự thật phũ phàng..
* * *
Khoảnh khắc cửa phòng làm việc mở ra, tất cả đều ngưng bàn tán, dừng mọi suy nghĩ lại. Một người đàn ông lạnh lùng bước vào phòng, ánh mắt băng giá quét khắp phòng một lượt, rồi tiếp tục tiến vào.
"Quân tổng, ngài đến rồi.." Thở phào nhẹ nhõm, hiệu trưởng cười vui vẻ, chào Quân Vũ Vương
Lạnh lùng gật đầu, Quân Vũ Vương nhìn sang Tô Tiểu Ái. Hiệu trưởng gọi điện cho anh, nói rằng vợ anh đánh nhau với chị vợ cũ! "Cuộc chiến" đáng sợ ấy, anh đã tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ kéo tóc, cào xé mặt nhau. Nhìn vợ, tình trạng cô có vẻ tốt đến bất ngờ.
Ngoại trừ chiếc áo sơ mi dính bẩn, dáng vẻ cô trông vẫn rất ổn, còn ổn hơn cả Vương Diêu Hân.
Vương Diêu Hân đứng bên cạnh ông, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Cô bị thương ở tay và đùi, là do mảnh vỡ của bát cứa vào. Vốn dĩ Lương Mộng Mộng theo học Taekwondo, nên chắc chắn lực đẩy không hề nhỏ.
Vì cánh tay và đùi đều bị thương, cả người tàn tạ, nên bố của cô – Vương Vân Cường, đến tận trường để nói đạo lý.
Dù cho cô có gây sự trước thì đã sao. Đứng trước Vương tổng, hiệu trưởng chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật gật, cúi đầu tỏ vẻ đồng ý. Ôi trời, cấp bậc xã hội của tầng lớp thượng lưu thật phức tạp mà!
Vương Vân Cường là cha vợ cũ của Quân tổng, đồng nghĩa với việc Vương Diêu Hân là chị vợ cũ. Việc sẽ vô cùng dễ giải quyết, nhưng khổ nỗi, người khiến Vương Diêu Hân kia bị thương lại chính là vợ hiện tại của Quân Vũ Vương..
Hầy, cuộc tranh cãi giữa gia đình vợ cũ và vợ hiện tại của Quân tổng.. Vốn dĩ không biết Quân tổng yêu ai hơn, nên ông chẳng biết phải giải quyết sao cho đúng. Tệ hơn nữa, một hiệu trưởng nhỏ nhoi như ông, vốn không thể động đến bất kỳ ai trong số ba gia đình: Họ Vương, họ Tô và họ Lương!
Việc tốt nhất bây giờ, có lẽ ông nên để tự bọn họ giải quyết với nhau.
"Giasm đốc Vương, Quân tổng cũng sắp đến rồi, mong ngài kiên nhân đợi ngài ấy đến" Hiệu trưởng nhìn Vương Vân Cường, cố nặn ra nụ cười vô hại lấy lòng.
Vương Vân Cường hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phớt lờ hiệu trưởng, cho dù Vương tổng cũng biết, một hiệu trưởng nhỏ nhoi vốn không thể tự giải quyết vấn đề này.
Cuối cùng, ánh mắt Vương Vân Cường chuyển lên Tô Tiểu Ái. Một cô gái 18 tuổi, không phải dạng xinh đẹp động lòng người, cũng chẳng đặc biệt giàu có gì..
Một học sinh tầm thường, sao lại có thể lọt vào mắt xanh của Quân Vũ Vương?
Người khác có thể không hay biết, nhưng Vương tổng hắn là kẻ biết rất rõ, cô gái này đã cố bỏ trốn khỏi lễ cưới. Vốn là người có mắt nhìn xa trông rộng, kinh nghiệm dày dặn, vậy mà Vương Vân Cường lại không thể đoán ra lý do Quân Vũ Vương chọn cô gái này.
Hỉ Huân Nhi, Lương Mộng Mộng và Tô Tiểu Ái cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa.
Ngồi một lát, Tô Tiểu Ái cuối cùng cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra. Nhìn chằm chằm Vương Diêu Hiên, cô thầm nghĩ, chuyện này quả thật ngoài sức tưởng tượng! Quá đột ngột!
Có một cái gì đó như màn sương che lấp sự thật. Cô quyến rũ Quân Vũ Vương? Khi nào? Thật không? Chính cô còn chẳng biết cô quyến rũ anh ta lúc nào, mà nói đúng hơn, là sao cô có thể quyến rũ được anh ta?
Hơn nữa, này là cô ta – Vương Diêu Hiên, lên tiếng thay cho em gái mình đúng không? Kỳ lạ, em gái cô ta đã ly hôn với Quân Vũ Vương rồi mà? Vốn dĩ hai bên không còn liên can gì tới nhau, nên nếu có tức giận, cô ta nên tức giận với em gái mình mới phải chứ? Cô ta cố gắng giúp em mình lấy lại chồng thật à?
Điều cô nên nghĩ bây giờ, là khi Quân Vũ Vương đến, anh ta sẽ đứng về phía Vương Diêu Hân, hay là đứng về phía cô?
Hừ, nếu anh ta dám bênh vực cho Vương Diêu Hân, cô sẽ.. sẽ..
Bất lực, cô chẳng thể làm gì cả! Một sự thật phũ phàng..
* * *
Khoảnh khắc cửa phòng làm việc mở ra, tất cả đều ngưng bàn tán, dừng mọi suy nghĩ lại. Một người đàn ông lạnh lùng bước vào phòng, ánh mắt băng giá quét khắp phòng một lượt, rồi tiếp tục tiến vào.
"Quân tổng, ngài đến rồi.." Thở phào nhẹ nhõm, hiệu trưởng cười vui vẻ, chào Quân Vũ Vương
Lạnh lùng gật đầu, Quân Vũ Vương nhìn sang Tô Tiểu Ái. Hiệu trưởng gọi điện cho anh, nói rằng vợ anh đánh nhau với chị vợ cũ! "Cuộc chiến" đáng sợ ấy, anh đã tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ kéo tóc, cào xé mặt nhau. Nhìn vợ, tình trạng cô có vẻ tốt đến bất ngờ.
Ngoại trừ chiếc áo sơ mi dính bẩn, dáng vẻ cô trông vẫn rất ổn, còn ổn hơn cả Vương Diêu Hân.