"Cái kia, hôm nay tôi ngoài ý muốn ở trung tâm mua sắm gặp được.. Ngạch, bé Thịnh Cẩn Dục, bên người không có người lớn ở bên cạnh, còn nói không nhớ rõ số điện thoại của người lớn, tôi cũng chỉ có thể đưa bé về nhà."
Giang Noãn lúng ta lúng túng giải thích, nhưng thực ra có trăm ngàn sơ hở.
Không nhớ được số điện thoại, còn chú cảnh sát để làm gì?
Thịnh Duyên Diệp nghe vậy nhướng mày.
Không nhớ được số điện thoại?
Nhưng mà con trai của mình lúc ba tuổi đã nói ra tất cả số điện thoại của mọi người mà.
Thế nhưng, tất nhiên Thịnh Duyên Diệp sẽ không nói.
Gần đây Tiểu Pudding thường xuyên chuồn êm đi ra ngoài, chạy đến trung tâm mua sắm và JR, chẳng qua chỉ là để thấy Giang Noãn.
"Cảm ơn."
Giang Noãn có chút bất ngờ, còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ hưng sư vấn tội, suy cho cùng đúng là mình có tình nghi bắt cóc trẻ em.
"Gọi Pudding cũng không sao."
Giang Noãn vì lời nói của người đàn ông có chút kinh ngạc.
Thịnh Duyên Diệp nhìn Giang Noãn, thanh âm hơi chút nhu hòa.
"Nó rất thích cô."
Đôi mắt Thịnh Duyên Diệp là điển hình cặp mắt đào hoa, có chút hướng nội.
Thường ngày lạnh mặt làm người ta chỉ cảm thấy lạnh lùng, hiện tại vẻ mặt biểu tình hơi chút ôn hòa, cặp mắt đào hoa kia hình như cũng hàm chứa tất cả phong tình.
Giang Noãn cảm thấy tim mình không hiểu sao đập có chút nhanh, vội vàng hơi quay đầu đi, dời đi tầm mắt.
Trong lòng thầm mắng chính mình không biết cố gắng, nói là Tiểu Pudding, cũng không phải anh, chính mình tim đập rộn lên cái quỷ gì a!
"Cái kia, Thịnh.. Tiểu Pudding còn đang ngủ, tỉnh lại có thể sẽ đói, tôi đi chuẩn bị cơm tối, nếu như Thịnh tiên sinh không ngại, cũng ở lại đây ăn cơm tối đi."
Thịnh Duyên Diệp nhìn ra Giang Noãn khẩn trương, khẽ gật đầu.
"Vậy làm phiền rồi."
"Cái kia, điều khiển từ xa ở bên trái của anh, nếu nhàm chán thì có thể xem TV."
Nói xong, Giang Noãn nhanh chóng chạy về phía phòng bếp.
Thịnh Duyên Diệp nhìn chằm chằm bộ dáng Giang Noãn có chút hoảng loạn một lúc lâu.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đáy mắt cũng hiện ra một tia ý cười.
Sau khi Tiểu Pudding tỉnh dậy thấy cha già nhà mình ngồi trên sô pha, rõ ràng rất không cao hứng.
Nhìn ánh mắt Thịnh Duyên Diệp hoàn toàn không có sự dễ thương đáng yêu khi đối với Giang Noãn.
Thịnh Duyên Diệp bị con trai nhà mình ghét bỏ, vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
"Thịnh Cẩn Dục, đây là lần thứ mấy con lén ra ngoài rồi?"
Tiểu Pudding nghe được giọng nói hơi nghiêm khắc của cha mình, hơi co rúm lại một chút, lập tức liếc nhìn Giang Noãn ở phòng bếp, ưỡn ngực, làm khuôn mặt lạnh.
"Con muốn gặp cô ấy."
"Đây không phải là lý do để con thoát khỏi vệ sĩ."
"Là do bọn họ quá ngu ngốc." Chính mình chỉ tùy tiện thoát khỏi bọn họ thôi.
"Thịnh Cẩn Dục!"
Tiểu Pudding nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thịnh Duyên Diệp, mím môi, chạy thẳng về phía Giang Noãn.
Thịnh Duyên Diệp bất đắc dĩ nhíu mày, Tiểu Pudding thiên phú cực cao, tính cách lại cực kỳ bướng bỉnh, ngày thường cũng sẽ nghe lời của mình, nhưng bây giờ ngay cả lời anh nói cũng đều không nghe.
Thịnh Duyên Diệp nhìn Tiểu Pudding và Giang Noãn ở phòng bếp hòa thuận vui vẻ.
Cô gái này..
Lúc ăn cơm, nhìn con trai luôn luôn độc lập trầm mặc, lộ ra nụ cười ngây ngô dễ thương, làm bộ dáng tự mình ăn cơm cho Giang Noãn xem.
Có chút không nỡ nhìn thẳng nhưng đồng thời, cũng có chút đau lòng.
Mặc dù chính mình nỗ lực làm một người cha tốt, nhưng trong cuộc đời cậu bé, cuối cùng vẫn là thiếu tình yêu thương của mẹ.
Thịnh Duyên Diệp mang theo Tiểu Pudding tạm biệt, Tiểu Pudding níu lấy tay Giang Noãn ủy khuất bám dính, rõ ràng luyến tiếc.
Giang Noãn cũng có chút luyến tiếc, ngồi xổm xuống ôn nhu dặn dò.
"Tiểu Pudding, trở về nhớ phải nghe lời nha, cũng không nên lại một mình ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ có kẻ xấu bắt trẻ em."
Tiểu Pudding đối với người xấu trong miệng Giang Noãn thì khinh thường nhìn lại, nhóc mới không sợ đâu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Thịnh Duyên Diệp nhìn Tiểu Pudding lôi kéo ống quần của mình, chính là không chịu đi, thở dài.
Một tay bế Tiểu Pudding lên, nhìn Giang Noãn.
"Để cảm ơn Giang tiểu thư nhiều lần cứu Cẩn Dục, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ở Thiên Phủ, vào năm giờ chiều ngày mai, tôi sẽ kêu người tới đón cô."
Tiểu Pudding vốn dĩ mặt ủ mày chau, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn Giang Noãn.
Giang Noãn vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Pudding, đành phải đồng ý.
"Nhưng mà, chiều ngày mai tôi sẽ tự mình đón xe đi qua, Thịnh tiên sinh không cần phái người tới đón tôi đâu."
Thịnh Duyên Diệp gật đầu, cũng không ép buộc.
Nhìn Thịnh Duyên Diệp mang theo Tiểu Pudding rời đi, Giang Noãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, bữa tối ngày mai..
Giang Noãn thở dài, ăn cơm xong, Thịnh Duyên Diệp coi như trả hết ân tình chính mình cứu Tiểu Pudding.
Sau ngày mai, chắc là sẽ không còn được gặp lại Tiểu Pudding rồi.
Ngẫm lại trong lòng không hiểu sao có chút đau lòng.
Hôm sau, Giang Noãn sau khi tan tầm đúng giờ hẹn đi đến Thiên Phủ.
Nhìn khách sạn trang hoàng tráng lệ, Giang Noãn không nhịn được cảm thán.
Cửa son rượu thịt thối. (*)
Hôm qua cô lên mạng Baidu tra Thịnh Duyên Diệp, nhảy ra một chuỗi danh sách bách khoa Baidu.
Cô mới biết được người mình cứu là tiểu thái tử gia kim quang lấp lánh.
Thịnh Duyên Diệp là chủ tịch của tập đoàn ST, anh là một huyền thoại kinh doanh lúc tuổi còn trẻ, đã thành lập một đế chế kinh doanh thuộc về riêng mình, công ty bất động sản, công ty giải trí, công ty thực phẩm, thậm chí cả ngân hàng đều có đề cập, cơ hồ sở hữu năng lực kiếm tiền cũng có đề cập nữa.
Người khác có thành tựu tốt ở độ tuổi này được gọi là thanh niên tài tuấn, nhưng cái từ này đặt trên người Thịnh Duyên Diệp thì lại cảm thấy không xứng với anh.
Rốt cuộc trong khi người khác vẫn còn nỗ lực phấn đấu, thì anh đã ngồi lên sở hữu tài sản mà người khác có mấy đời cũng không bao giờ có thể sở hữu được.
Hơn nữa bởi vì khuôn mặt kia cũng không thua kém một ngôi sao nam nổi tiếng chút nào, Thịnh Duyên Diệp có thể nói là người đàn ông độc thân kim hoàng nhất thành phố S.
Nhìn phần giới thiệu Thịnh Duyên Diệp, khiến Giang Noãn cảm giác như vậy đó.
Cuộc sống của người đàn ông này sinh ra đã được rộng mở, hoặc là cái loại đặc cấp cho VIP.
Giang Noãn nói rõ tình hình cho quầy lễ tân, họ yêu cầu cô chờ một lát.
Giang Noãn gật đầu đáp ứng, tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống chơi điện thoại.
"Giang Noãn?"
Đỉnh đầu vang lên một giọng nữ có chút do dự, cũng có chút quen thuộc.
Giang Noãn ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Giang Tình trước mặt, trong lòng thở dài.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Giang Tình thấy đúng là Giang Noãn, nhìn xung quanh bốn phía, cũng không có ai.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
"Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ, là câu được một ông già nào?"
Giang Noãn nhíu mày, nhìn Giang Tình, ánh mắt có chút lạnh lùng.
"Nhà nào con đó, tư tưởng cũng xấu xa như thế!"
Giang Tình vỗ vỗ bộ váy Chanel trên người, lại đánh giá trang phục công sở của Giang Noãn không có thương hiệu, mắt lộ ra khinh thường.
"Nếu không thì làm sao cô có thể xuất hiện ở đây?"
Chi phí thấp nhất của một người ở Thiên Phủ là mười vạn, chính mình cũng chỉ thỉnh thoảng đi cùng với bạn bè tới đây, làm sao một nhân viên nhỏ của một công ty như Giang Noãn có thể chi trả đến như thế.
Vì vậy Giang Tình kết luận Giang Noãn dựa vào khuôn mặt dụ dỗ, câu đươc một ông già nào đó.
Giang Noãn cười lạnh, "Mọi người trong thế giới đều có mùi hôi thối giống như cô!"
Giang Tình sắc mặt âm trầm, "Chẳng lẽ cô còn tới đây ăn cơm?"
Giang Noãn cười nhạt một tiếng, lười phản ứng.
Giang Tình thấy Giang Noãn không để ý tới cô ta, giống như thật sự đang đợi người. Dứt khoát cũng không đi, ngồi xuống đối diện với Giang Noãn, cô thật muốn xem xem, Giang Noãn giả vờ được bao lâu.
Lúc này, có người phục vụ đến, nói với Giang Noãn đã xác nhận qua, liền mang cô lên lầu.
Giang Noãn làm lơ sắc mặt kinh ngạc của Giang Tình, đứng dậy đi theo người phục vụ, không nghĩ Giang Tình cũng đi theo đằng sau.
Giang Noãn nhíu mày, đang muốn quát lớn Giang Tình sao lại mặt dày như thế. Ngẩng đầu lại thấy Thịnh Duyên Diệp đi đến.
Thịnh Duyên Diệp mới vừa từ công ty kết thúc công việc đến, thấy Giang Noãn ở đại sảnh cũng có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt lướt qua trên người Giang Tình ở bên cạnh Giang Noãn, rồi lập tức lại nhìn Giang Noãn.
Giang Tình theo ánh mắt Giang Noãn nhìn qua, thấy Thịnh Duyên Diệp anh tuấn phi phàm, có chút kinh ngạc.
Người đàn ông này vừa nhìn liền biết có thân phận hiển hách, làm sao quen biết mà nhìn Giang Noãn?
Không, không có khả năng, người đàn ông như vậy, làm sao có thể biết một người phụ nữ không sạch sẽ như Giang Noãn chứ!
Thịnh Duyên Diệp đi đến trước mặt Giang Noãn, thấy sắc mặt cô cũng không tốt lắm.
"Có chuyện gì vậy?"
Giang Noãn ngẩn người, lắc đầu, chỉ nói không có việc gì.
Nhìn sau lưng Thịnh Duyên Diệp, có chút nghi hoặc.
"Tiểu Pudding đâu?"
"Đang ngồi ở trên lầu, công ty có việc, nó chờ không kịp nên tới đây trước."
Giang Tình nhìn Giang Noãn và Thịnh Duyên Diệp nói chuyện với nhau, trong lòng ghen ghét điên cuồng.
Dựa vào cái gì, người phụ nữ này đã là một tàn hoa bại liễu, vậy mà còn có thể câu được một người đàn ông ưu tú như thế!
Thấy Giang Noãn phải cùng Thịnh Duyên Diệp lên lầu, Giang Tình vội vàng tiến lên ngăn lại.
Thịnh Duyên Diệp nhíu mày nhìn người phụ nữ ngăn cản trước mặt mình, cho thấy cũng không vui vẻ.
Giang Noãn cảm giác được Thịnh Duyên Diệp khó chịu, có chút xấu hổ.
"Giang Tình, cách cư xử."
Giang Tình nghe vậy cười nhạo, liếc mắt đánh giá Giang Noãn từ trên xuống dưới một cái.
"Cô có tư cách gì giáo huấn tôi cư xử?"
Lại quay đầu nhìn Thịnh Duyên Diệp, ngữ khí làm như khuyên bảo.
"Vị tiên sinh này có lẽ là không biết? Người bên cạnh anh, chính là còn lúc đi học liền cùng một người đàn ông có tình một đêm, chưa kết hôn đã có thai, đứa con còn khó sinh đã chết, cuộc sống cá nhân rất hỗn loạn, tôi khuyên anh, nếu như vẫn còn có đầu óc, đừng bị khuôn mặt của cô ta lừa gạt."
Giang Noãn sắc mặt có chút trắng bệch, cắn chặt môi, tuy rằng mấy năm nay không ít khi nghe Giang Tình nói những lời này.
Nhưng mà, bây giờ bị nói trước mặt Thịnh Duyên Diệp, cái này còn khó chịu gấp bội.
Thịnh Duyên Diệp nhìn cơ thể Giang Noãn hình như có chút run rẩy, ánh mắt thâm trầm.
Chưa kết hôn đã có con?
Nhớ tới phản ứng của cô gái này khi nhắc đến trẻ con trước đó, Thịnh Duyên Diệp trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
Cô gái này, rốt cuộc đã trải qua những gì?
Đầu Giang Noãn trống rỗng, cúi đầu thì thầm nói với Thịnh Duyên Diệp,
"Xin lỗi, hôm nay tôi muốn đi về trước.."
Thế nhưng Thịnh Duyên Diệp trực tiếp duỗi tay đem Giang Noãn kéo vào trong lòng ngực, quay đầu nhìn Giang Tình.
Sắc mặt thanh lãnh, thanh âm lộ ra lạnh lẽo.
"Cô ấy là cái dạng người gì, tôi đương nhiên biết, nhưng ngược lại là vị tiểu thư này, tuổi còn trẻ, vậy mà tâm tư hung ác."
Giờ phút này một bên người quản lý đại sảnh cũng vội vã chạy đến.
Thịnh Duyên Diệp sắc mặt hơi trầm xuống.
"Sao tôi lại không biết, hiện tại hạng người nào cũng có thể tiến vào Thiên Phủ?"
Quản lý đại sảnh nhìn Thịnh Duyên Diệp, lau mồ hôi trên đầu căn bản không tồn tại.
"Vâng, Thịnh tiên sinh, chúng tôi sẽ lập tức giải quyết ngay."
Nói xong vội vàng phân phó nhân viên an ninh đem Giang Tình trợn mắt há hốc mồm kéo ra ngoài, cũng phân phó sau này không bao giờ cho phép Giang Tình ra vào Thiên Phủ.
__________ o0o __________
(*) Cái câu này thật ra mình không biết dịch, nên mình sẽ giữ nguyên. Nếu như có người nào biết được thì hãy nói cho mình biết nhá để mình sửa.