Ngôn Tình [Edit] Các Ngươi Sao Tự Nhiên Lại Thích Ta (NP) - Mị Mị

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Străberry, 17 Tháng hai 2021.

  1. Străberry

    Bài viết:
    44
    Tên truyện: Các ngươi sao tự nhiên lại thích ta (NP)

    Tác giả: Mị Mị

    Editor: Străberry


    Tình trạng raw: Còn tiếp

    Tình trạng edit: Tốc độ con rùa, nhưng sẽ không bỏ hố

    Nói không với việc sao chép truyện sang trang / nguồn khác khi chưa có sự cho phép

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, H văn, Ngọt sủng, Xuyên thư, NP, L luân, Đô thị tình duyên, Cận thủy lâu đài, Duyên trời tác hợp, Lôi, Huynh muội.​

    [​IMG]

    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Străberry

    Bài viết:
    44

    Chương 1


    Bấm để xem
    Đóng lại

    [​IMG]
    Các ngươi như thế nào đều bỗng nhiên đã thích ta

    Tác giả: Mị mị

    Giản thể bản NP ,ngọt văn, hài kịch ,nhẹ nhàng

    ╔════════════════

    Truyện được convert bởi Vespertine & Hdlinhh .

    Editor: Străberry

    ╚════════════════

    Hứa Thanh Hoan tỉnh lại liền phát hiện chính mình xuyên thành nữ xứng ác độc trong tiểu thuyết.

    Mà tiểu thuyết vẫn là chính mình viết...

    Ha, tuyệt.

    Các bạn sẽ nghĩ tôi nói vậy á, không, phải là MMP *

    * : Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".

    Hứa Thanh Hoan lúc đầu suy nghĩ chính mình an an phận phận sống hết một đời, dù sao chính mình là cái thiên kim đại tiểu thư, có tiền có sắc, còn không sợ câu đến một đại soái ca sao?

    Nhưng đó chỉ là suy nghĩ khi nàng chưa thấy được mối tình của đời mình...

    Nàng thấy nam chủ ánh mắt đầu tiên , hoàn toàn luân hãm.

    Nàng hận chính mình là cái nhan khống, hận chính mình chết cân não, một đầu chui vào hướng theo đuổi nam chủ trên đường vừa đi không trở về.

    Hứa Thanh Hoan khát vọng được đến nam chủ, cũng đương nhiên căm hận thực tế nam chủ chú ý nữ chủ, dựa vào đối cốt truyện quen thuộc, ba lần bốn lượt hãm hại nữ chủ.

    Nhưng là nữ chủ chính là trong bộ tiểu thuyết sủng nhi a, sao có thể sẽ làm nàng đắc thủ?

    Nhất biến biến hãm hại, nhất biến biến bị vạch trần.

    Quay trở lại hiện tại,tự nhiên nàng hiện tại là đang bị hai vị đại nhân trước mặt này bắt cóc? Để thấm vấn ư?

    Đến cuối cùng, Hứa Thanh Hoan chảy nước mắt, gần như hèn mọn quỳ trên mặt đất, hướng về phía nam chủ bóng dáng kêu đến tê tâm liệt phế, "Thẩm Niệm Hòa, vì cái gì ngươi liền không thể quay đầu lại xem ta liếc mắt một cái! Ta trả giá nhiều như vậy, đơn giản chính là hèn mọn mong muốn ở ngươi trong mắt có một vị trí nhỏ!"

    Thẩm Niệm Hòa không quay đầu lại, trầm thấp thanh tuyến lạnh nhạt đến đáng sợ, "Từ ngày ngươi hãm hại Giản Lê, liền không có cơ hội này, tự giải quyết cho tốt đi, Hứa Thanh Hoan."

    Bên cạnh hắn, người nữ nhân dáng người cao gầy, tóc dài hơi cuốn, phong tình vũ mị, là cái mười phần mười đại mỹ nhân.

    Đúng là Giản Lê, người mà khiến Hứa Thanh Hoan tâm tâm niệm niệm, đến lúc ngủ cũng phải nghĩ kế sát hại người này

    Giản Lê chậm rãi đi đến Hứa Thanh Hoan trước mặt, ngồi xổm xuống, đưa nàng cái khăn tay, thấp giọng nói: "Hứa tiểu thư, trước kia sự việc ta làm chính là sai, ta biết ngươi thích Niệm Hòa quá sâu những vẫn có thể làm ra sự việc đến nước vậy, lau mặt đi, ngươi lớn lên thật đẹp, so với Thẩm Niệm Hòa, không phải trên đời này còn có rất nhiều soái ca tốt so với Thẩm Niệm Hoà sao?"

    Từ trước đến nay cùng chính mình đối chọi gay gắt nữ chủ thế nhưng khuyên nàng quay đầu lại là bờ.

    Hứa Thanh Hoan ngây ngẩn cả người, nàng không nhớ rõ có đem nữ chủ viết đến mức mary sue vậy? Từ từ...... Không phải lúc thời điểm rối rắm, nàng rưng rưng chụp bay khăn tay, "Không cần ngươi quản!"

    Giản Lê bất đắc dĩ cười, cầm khăn tay giúp Hứa Thanh Hoan lau mặt thượng nước mắt.

    "Giản Lê."

    Thẩm Niệm Hòa quay đầu lại nhìn Giản Lê liếc mắt một cái, "Lại đây, đừng thân cận nàng quá."

    "Được rồi."

    Giản Lê đáp lời, lại đối Hứa Thanh Hoan nói, "Vậy ta đi trước."

    Hứa Thanh Hoan ngơ ngác ngồi dưới đất, chảy nước mắt nhìn hai người càng lúc càng xa bóng dáng, chợt nâng lên cánh tay xoa nước mắt, nức nở mà đứng lên.

    Liền tính chính mình biết rõ cốt truyện thì thế nào, vẫn là đánh không lại nữ chủ, vẫn là không chiếm được nam chủ tâm.

    Nghĩ đến chính mình tương lai bị người đuổi ra khỏi nhà, còn chết thảm dưới bánh xe ( ý chị là bị tai nạn đó ), Hứa Thanh Hoan lại nhịn không được lên tiếng khóc lớn lên, một đường khóc về đến nhà.

    "Khóc cái gì?"

    Hứa Thanh Hoan nâng lên hai mắt đẫm lệ, thấy Hứa Thanh Tri nhíu mày nhìn nàng, trong mắt phiếm một tia chán ghét.

    Nga đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, nàng ca ca cũng là một trong những nam nhân ở hậu cung của Giản Lê.

    Cùng nàng quan hệ rất kém kém, nàng mười lần hãm hại Giản Lê, có tám lần đều là do người anh trai này hướng Thẩm Niệm Hòa mật báo dẫn tới thất bại.

    "Cùng ngươi có quan hệ gì?"

    Hứa Thanh Hoan trừng hắn liếc mắt một cái, tự sa ngã nói, "Ta bị Thẩm Niệm Hòa quăng."

    Lại có chút ý tứ trả thù, "Thời điểm vứt bỏ ta, hắn cùng Giản Lê thật sự quá ân ái nha!"

    "Hmm."

    Hứa Thanh Tri thoạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không bị Hứa Thanh Hoan nói kích thích đến.

    Hắn đang ngồi trên sô pha, hai chân thon dài ưu nhã bắt chéo, trên đùi để laptop, trên cổ tay mang đồng hồ Rolex, một bộ dáng giỏi giang tinh anh .

    Hắn tiếp tục nói, "Vứt bỏ ngươi cũng không phải một lần hai lần , lại nói ngươi cùng Thẩm Niệm Hòa căn bản không thể nào đến với nhau."

    Hứa Thanh Hoan yên lặng, cố tình che lại vết thương, bị Hứa Thanh Tri này đem lợi kiếm đâm thủng trái tim, móc ra sự thật "dâng hiến" trước đôi mắt nàng, nàng nói thầm , "Ta biết không thể nào, dù sao ta đã chuẩn bị từ bỏ."

    Dù sao nàng kết cục cũng không sai biệt lắm nguyên tác, còn không bằng ở nhà ăn ngon uống tốt, lẳng lặng chờ đợi kết cục.

    Thuận tiện nhắc tới, gia môn đầu sỏ đuổi nàng xuất gia không phải người khác, đúng là Hứa Thanh Tri.

    Nhìn xem, quả nhiên là thân ca.

    Nghe vậy, Hứa Thanh Tri hiếm thấy mà lấy con mắt nhìn nàng, về sau lại cười cười, tương đương châm chọc cười, "Phải không."

    Rõ ràng không tin.

    "Tin hay không tùy thích!"

    Hứa Thanh Hoan trừng hắn một cái, dẫn theo làn váy dơ hề hề lên lầu, cuối cùng còn dỗi Hứa Thanh Tri một câu, "Dù sao ngươi cũng không chiếm được nàng!"

    Hừ, cho nhau thương tổn, ai sợ ai!

    "Ấu trĩ."

    Hứa Thanh Tri hừ một tiếng, khinh thường.

    Kế tiếp, thay vì ba ngày hai đêm liền thích hướng Thẩm Niệm Hòa bên kia chạy - Hứa Thanh Hoan thật đúng là an phận thủ thường, cũng không ra cửa, hoặc là ở trong phòng chơi game, hoặc là ở trong phòng khách xem điện ảnh, quả thực khác thường đến muốn mệnh.

    Hứa Thanh Tri đều cho rằng gia hỏa này có phải hay không trúng tà.

    Chỉ có Hứa Thanh Hoan biết, kết cục của mình là sắp chết, chi bằng quãng thời gian còn lại hưởng thụ, ăn chơi tự tại.

    Hứa Thanh Hoan ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, trở mình, đại khái chính mình lúc chết có thể trở lại thế giới hiện thực, như vậy ngẫm lại, cũng coi như là một chuyện tốt.

    "Tiểu thư, thiếu gia kêu người đi xuống."

    Ngoài cửa vang lên tiếng người hầu.

    Hứa Thanh Hoan cả người run lên, đến rồi.

    Nhận thấy được tương lai , Hứa Thanh Hoan lại nhịn không được rớt mấy viên nước mắt, thật hy vọng thời điểm chết đi sẽ không có quá nhiều thống khổ.

    Hứa Thanh Hoan uể oải ỉu xìu ngầm lâu, thấy Hứa Thanh Tri ngây ngẩn hướng nhìn ngoài cửa, theo bản năng cũng " ngẩn ngây " cả người, Giản Lê? Nàng như thế nào ở đây?

    ...... Chẳng lẽ là muốn xem nàng như thế nào bị đuổi ra khỏi nhà sao?

    Hứa Thanh Hoan trong lòng rơi lệ, nữ chủ thật tàn nhẫn a.

    "Có chuyện gì sao."

    Hứa Thanh Hoan rũ đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Giản Lê .

    "Cuối tuần ta muốn đi công tác."

    Hứa Thanh Tri nhàn nhạt nói, "Còn có, phòng thuê nhà Giản Lê hết kỳ, trước khi nàng tìm được nhà mới để ở, trước ở tạm ở nhà của chúng ta."

    "Nga."

    Hứa Thanh Hoan đơ vài giây, lại nháy mắt lấy lại tinh thần, "Gì?!"

    Đột nhiên Hứa Thanh Tri nhăn lại giữa mày, trầm giọng trách nói, "Hứa Thanh Hoan, ngươi là con gái,nên có bộ dáng tốt đẹp, ăn nói nhỏ nhẹ, đừng luôn lớn tiếng ồn ào!"

    "Nàng ở nhà ta?"

    Hứa Thanh Hoan chỉ vào Giản Lê , không thể tin tưởng nói, "Không phải, ngươi trong đầu nghĩcái gì? Nàng liền sẽ không đi ở cùng nhà với Thẩm Niệm Hòa sao?"

    Vì cái gì một hai phải là nhà nàng!

    "Hứa tiểu thư."

    Hứa Thanh Tri còn không có mở miệng, Giản Lê cười giải thích nói, "Kỳ thật bên trong là ta có chủ ý, ta đặc biệt mong có thể cùng ngươi hóa giải trước kia ân oán. Ta cảm thấy Hứa tiểu thư đặc biệt đáng yêu, thiệt tình hy vọng có thể cùng ngươi kết giao làm cái bằng hữu."

    Hứa Thanh Hoan: "?"

    Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

    Cùng tình địch cùng ở dưới một mái hiên? Vui đùa cái gì vậy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2021
  4. Străberry

    Bài viết:
    44

    Chương 2


    Bấm để xem
    Đóng lại

    [​IMG]

    "Hứa tiểu thư, ta cầu xin ngươi."

    Hứa Thanh Hoan không kịp cự tuyệt, chỉ thấy Giản Lê một phen nắm lấy tay nàng, đôi đồng tử thon dài đẹp thật sâu nhìn chăm chú nàng, làm nũng năn nỉ nói, "Ta bảo đảm thực mau tìm được nhà mới, trước đó, khiến cho ta ở lại đây mấy ngày đi."

    Hứa Thanh Hoan lần thứ hai hận chính mình là cái nhan khống*

    *: ham mê sắc đẹp

    Không nói đến thân phận cả hai là tình địch , Giản Lê ngũ quan minh diễm tuyệt luân*, đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp , nhìn chằm chằm đến Hứa Thanh Hoan hốt hoảng, trực tiếp làm tâm hồn nàng không thấy sáu phách.

    *:nhan sắc trên mức người thường

    "Được...được thôi...."

    Phục hồi tinh thần lại, Hứa Thanh Hoan nhận thấy được chính mình nói gì đó, tức giận đến hận không thể trực tiếp cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

    "Thật tốt quá, cảm ơn ngươi, Hứa tiểu thư." Giản Lê dịu dàng mỉm cười, lại đến gần Hứa Thanh Hoan một ít, "Ta có thể kêu ngươi Thanh Hoan sao? Ngươi cũng có thể kêu ta A Lê."

    Cái này thật quá mức chịu đựng rồi a.

    "Đủ rồi đủ rồi."

    Hứa Thanh Tri chạy nhanh tách ra hai người vẫn ân ái dán sát bên nhau, chủ yếu vẫn là một phen đẩy ra Hứa Thanh Hoan, sợ nàng giây tiếp theo sẽ đối Giản Lê làm sự việc không hay.

    Hứa Thanh Hoan như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hào quang của nữ chủ quá dọa người.

    Chỉ kém một giây nữa ,không khéo nàng sẽ đè nữ chủ ra chơi bách hợp mất thôi.

    "Thanh Hoan."

    Hứa Thanh Tri tới gần nàng, ánh mắt cảnh cáo nói, "Trước lúc ta công tác trở về, ngươi tuyệt đối không thể đụng vào Giản Lê một chút, biết rõ chứ?"

    Ngọa tào*, tình tiết này sao giống bộ phim hôm bữa nàng xem: heo mẹ đang bảo vệ heo con khỏi sói xám?

    *: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "*" vân vân...

    Hứa Thanh Hoan trừng mắt nhìn người anh trai đáng kính của mình, lười đến cãi nhau, "Chỉ cần nàng đừng tới gần ta là được."

    Chờ Hứa Thanh Tri kéo hành lý rời đi , Hứa Thanh Hoan lúc này mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, nàng...... giống như...... đã tránh đi kết cục tử vong ở nguyên tác?

    Hứa Thanh Hoan móc điện thoại trong túi xem ngày, xác định hôm nay là ngày nàng sẽ ra khỏi nhà a.

    Chẳng lẽ nói...... Nàng mơ màng hồ đồ tránh đi sao?

    Hứa Thanh Tri thấy nàng ngoan ngoãn hứa không đụng vào nữ chủ, nên không có muốn đem nàng đuổi ra gia môn ?

    Này hết thảy thay đổi đều là đến từ thái độ của chính mình đối với Giản Lê?

    Nghĩ, Hứa Thanh Hoan quỷ dị mà nhìn Giản Lê liếc mắt một cái, người trước mặt vẫn giữ bộ dáng cười hiền lành nhìn lại nàng.

    Hứa Thanh Hoan như phảng phất thấy được ánh sáng sinh tồn chiều rọi duy nhất trong cuộc đời, nàng khóe môi gợi lên, vạn phần nhiệt tình mà lộ tới, một tay thân mật mà câu lấy cánh tay Giản Lê , "A Lê, ngươi dọn hành lý lại đây cũng mệt mỏi đói bụng đi? Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì, ta kêu đầu bếp làm cho ngươi được không?"

    Hứa Thanh Hoan tựa hồ đã biết một sự kiện.

    Chỉ cần đối nữ chủ tốt, nói không chừng có thể hoàn toàn tránh đi tử vong, bình an không có việc gì sống đến cuối đời.

    Nữ nhân đều là thiện biến*

    *: đại khái là tâm hồn dễ lay động, dù ác tới đâu vẫn giữ cho mình một phần thiện tâm

    Hứa Thanh Hoan đem này một đặc tính phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

    Giản Lê kinh ngạc nhìn chăm chú vào nàng, chợt khẽ cười nói, "Chỉ cần Thanh Hoan thích ăn, ta đều có thể."

    Này còn không đơn giản.

    Hứa Thanh Hoan hướng phòng bếp rống lên một giọng nói, "Trần thúc, đêm nay nhớ làm nhiều món ngon một chút!"

    Phòng bếp cũng truyền đến một giọng nói, "Được thôi tiểu thư!"

    Trước lúc Trần thúc làm xong cơm chiều , Hứa Thanh Hoan nhiệt tình xung phong cầm hành lý của Giản Lê mang lên phòng ngủ, nhưng nàng rầm rì rầm rì dùng sức nửa ngày vẫn không thể lay chuyển được cái rương hành lý to lù lù ở phòng khách

    "Thanh Hoan, tốt nhất để ta tự cầm đi."

    Giản Lê thân cao không chỉ có so Hứa Thanh Hoan mấy cái đầu, còn phá lệ thoải mái mà xách lên rương hành lý, Hứa Thanh Hoan xem đến trợn mắt há hốc mồm.

    Nàng buồn bực nhéo nhéo chính mình cánh tay bé tý này, cảm thấy chính mình đầu heo mới viết cho nữ chủ thân cao 1m78 người mẫu.

    Ăn xong cơm chiều, Hứa Thanh Hoan cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ cái bụng, đang chuẩn bị trở về phòng chơi trò chơi, lại bị Giản Lê gọi lại, "Thanh Hoan, ta có thể sang phòng ngươi chơi được sao?"

    Hứa Thanh Hoan phản ứng đầu tiên là cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt Giản Lê hướng mình chờ mong , nàng do dự một chút, bất đắc dĩ gật gật đầu: "Ổn đi, ngươi sẽ chơi game sao? Chúng ta cùng nhau chơi đi."

    Giản Lê lắc đầu, "Chỉ biết một chút."

    Một giờ sau.

    Hứa Thanh Hoan yên lặng buông tay , ôm đầu gối súc thành một đoàn, ủy ủy khuất khuất nói thầm, "Kẻ lừa đảo."

    Đâu chỉ một chút, quả thực chơi đến siêu phàm mà!

    Cùng Giản Lê đánh năm ván thì Thanh Hoan thua cả năm, nữ chủ không hổ là nữ chủ, hào quang tùy ý đều phát ra.

    "Nếu không như vậy đi, ta với ngươi lại chơi tiếp, nếu là ngươi thắng ta đáp ứng ngươi một sự kiện, còn ta thắng thì ngược lại."

    Giản Lê sờ sờ Hứa Thanh Hoan đầu nhỏ, mềm mượt lông tóc, yêu thích không buông tay.

    Điều kiện?

    Hứa Thanh Hoan hoang mang suy nghĩ, có chút do dự, chợt lại nghe Giản Lê chậm rì rì nói, "Thanh Hoan là sợ sao?"

    Sợ?

    Khinh thường ai đấy!

    Hứa Thanh Hoan lập tức dâng trào ý chí chiến đấu mà cầm lấy tay điều khiển trò chơi, "Tới tới tới, ai thua kêu ai ba ba!"

    Mười phút sau.

    Hứa Thanh Hoan không nói gì nhìn trần nhà, nàng thua hết, mà Giản Lê cười đến phá lệ vui vẻ, "Thanh Hoan."

    "Đã biết!"

    Hứa Thanh Hoan oán hận ném bốp cái điều khiển vào một góc, "Dứt lời dứt lời! Muốn ta đáp ứng chuyện gì."

    Bỗng chốc đối phương nhìn Hứa Thanh Hoan ánh mắt có chút thâm trầm xen lẫn tia quỷ dị, nàng chậm rãi thò qua tới, thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Ta nghĩ muốn sờ ngực."

    Hứa Thanh Hoan: "?"

    Cho rằng chính mình nghe lầm, "Cái gì?"

    "Ta muốn sờ sờ thử ngực A Hoan." Giản Lê thoải mái hào phóng lại lặp lại một lần, nàng thẹn thùng mà cúi đầu, "Ta vẫn luôn rất muốn biết xúc cảm được sờ bộ ngực to nó như thế nào."

    "Ngươi sờ chính ngươi không phải là được sao......" Hứa Thanh Hoan thiếu chút gắt lên, nhưng bỗng dưng nhìn thấy bộ ngực phẳng lì của Giản Lê, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.

    Đáng thương nữ chủ, cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lép...

    Hứa Thanh Hoan cái gì đều không tốt, cũng chỉ có bộ ngực lớn này thắng nữ chủ.

    Hứa Thanh Hoan ngượng ngùng vài cái, nghĩ hai người đều là nữ sinh, sờ vài cái hẳn là không có gì.

    Nàng trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía Giản Lê, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi chỉ có thể sờ một chút."

    Giản Lê không nói chuyện, chỉ là hơi thở càng đến gần phả vào cổ nàng,nàng có chút mẫn cảm mà rụt rụt, cúi đầu xem xét mắt, một đôi tinh tế thon dài tay từ phía sau vòng đến trước người, chuẩn xác vô cùng mà chạm lấy bộ ngực trước mắt.

    Tuy rằng cách quần áo, nhưng Hứa Thanh Hoan vẫn là vô pháp ức chế mà mặt đỏ.

    Còn may là đưa lưng về phía Giản Lê, tạm thời không bị nhìn ra tới.

    Bộ ngực sữa không ngừng bị xoa bóp, chợt đầu vú bị bóp chặt một chút, lại tiện đà dùng đầu ngón tay xoa nắn, năm ngón tay cách vật liệu may mặc, thật sâu lâm vào nhũ thịt hồng, chỉ là sờ một chút thôi mà thật sự quá sắc tình.

    "Ngô!"

    Hứa Thanh Hoan khẽ rên, nàng vội vàng đè lại tay Giản Lê , thấp giọng nói, "Đủ rồi, ta chỉ cho ngươi sờ một chút!"

    "Ta còn không có sờ đủ nha, A Hoan." Giản Lê tiếng nói có điểm trầm thấp, "Đúng rồi, A Hoan không kêu ta là ba ba sao? Rốt cuộc ngươi thua."

    Ngươi như thế nào còn nhớ thương cái này!

    Nàng chẳng qua là nhất thời nói suông mà thôi!

    "A!"

    Hứa Thanh Hoan kinh hô ra tiếng, Giản Lê tay không biết khi nào vói vào bên trong quần áo, đối với bộ ngực sữa lại niết lại xoa, sờ đến nàng đầu óc đều có chút không bình thường.

    "Ngươi không gọi ta liền không buông tay."

    "Ba ba, nhanh lên buông tay a!"

    Hứa Thanh Hoan bị xoa đến cả người mệt mỏi, cảm giác này quá kỳ quái, không thể không theo Giản Lê nói tiếp, liền muốn nhanh tránh thoát cái cảm giác kỳ quái này.

    "A Hoan, ngươi cùng nam nhân từng có kinh nghiệm sao?"

    Giản Lê lại lật lọng, chặt chẽ bóp nàng ngực không buông tay, đầu ngón tay không ngừng xoa nắn đầu vú, lại tiện đà kéo tới, hơi thở nóng rực.

    Hứa Thanh Hoan đều ngốc, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có......"

    Nàng từ nhỏ liền đối Thẩm Niệm Hòa nhất kiến chung tình, đem chỉnh trái tim đều đặt ở trên người hắn, nào có cái gì lực chú ý đặt ở nam sinh khác trên người.

    "Ha hả."

    Giản Lê cười thanh, tựa hồ thực vui vẻ

    Rốt cuộc cũng buông tay.

    Hứa Thanh Hoan che lại bộ ngực,cảm thấy có chút trướng đau, nàng quay đầu, con mắt hồng hồng trừng Giản Lê liếc mắt một cái, "Đã nói chỉ cho sờ một chút."

    Sờ nhiều thì thôi, còn sờ đến như vậy...... Như vậy......

    "Xin lỗi Thanh Hoan." Giản Lê tựa mặt vào vai nàng, ánh mắt ái muội tự do ở nàng trắng nõn cổ thượng, "Ngươi quá đáng yêu, nhịn không được sờ nhiều vài cái."

    "Nữ lưu manh!"

    Hứa Thanh Hoan nhanh tránh khỏi sự đụng chạm của Giản Lê, tiến gần mép giường lấy bộ quần áo,bước vào phòng tắm, "Ta tắm rửa xong liền đi ngủ, A Lê ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi."

    "Hảo."

    Hứa Thanh Hoan sờ sờ mông, vẻ mặt buồn bực, vừa nãy cảm giác có thứ đồ gì sau lưng vừa cứng vừa dài chọc chọc, sẽ không phải nhân cơ hội nàng cảnh giác, nữ chủ cầm hung khí ý muốn giết nàng đi...
     
  5. Străberry

    Bài viết:
    44

    Chương 3


    Bấm để xem
    Đóng lại


    [​IMG]

    Hứa Thanh Hoan cảm thấy chính mình tựa hồ thật sự tránh đi kết cục tử vong, đều ba ngày, nàng còn tung tăng nhảy nhót, Hứa Thanh Tri mỗi ngày đều gọi điện thoại trở về, đều là dò hỏi về Giản Lê .

    "Anh còn có bốn ngày trở về, trong bốn ngày em ở nhà an phận một chút."

    "Ân." Hứa Thanh Hoan không kiên nhẫn mà đào đào lỗ tai, "Ca, cái tâm tư heo mẹ bảo vệ heo con của anh có thể hay không vứt một bên? Giản Lê như vậy một cái cao lớn người sống em có thể đem cô ấy làm thế nào?"

    Dù sao hiện tại Hứa Thanh Hoan là nhận rõ hiện thực, hào quang nữ chủ cô đấu không lại.

    Còn không bằng trước tiên nhận mệnh, chúc phúc Giản Lê cùng Thẩm Niệm Hòa bạch đầu giai lão.

    Tưởng tượng đến cái này,tâm Hứa Thanh Hoan liền khó chịu, căn bản không nghĩ nói chuyện nhiều, "Hảo, không hàn huyên nữa, em tắt máy đây."

    Không đợi Hứa Thanh Tri đáp lại, trực tiếp cắt đứt trò chuyện, phủi tay đưa điện thoại di động ném đến một bên.

    Hứa Thanh Hoan đôi tay ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, mọi cách nhàm chán mà nhìn chằm chằm TV, TV vừa lúc đoạn nam nữ chủ thâm tình thông báo đối phương yêu nửa kia, cuối cùng hai người ôm nhau, môi cũng dán ở bên nhau.

    Triền miên cực kỳ.

    Hai đời đều độc thân từ trong bụng mẹ Hứa Thanh Hoan không khỏi ánh mắt phóng không, theo bản năng sờ sờ môi, tò mò nghĩ, hôn môi là cảm giác như thế nào đâu?

    Môi dán môi, đầu lưỡi cho nhau quấn quanh......

    Hẳn là thực thoải mái đi......

    Hứa Thanh Hoan không cấm ảo tưởng Thẩm Niệm Hòa đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu lại bá đạo hướng nàng tác hôn, sau đó làm chút hạn chế cấp sự......

    ...... Từ từ!

    Hứa Thanh Hoan hỏng mất dường như bụm mặt, nàng ở phát cái gì xuân a a a!

    "Thanh Hoan?"

    Giản Lê không biết khi nào xuất hiện ở phòng khách, tựa hồ mới vừa tan tầm trở về, "Cô làm sao vậy?"

    Hứa Thanh Hoan quay đầu lại nhìn mắt nữ chủ, uể oải ỉu xìu lắc đầu, "Không có việc gì."

    Nghĩ tới, Hứa Thanh Hoan trước kia rất nhiều lần đều gặp được trường hợp Thẩm Niệm Hòa hôn môi Giản Lê, kia không phải giống nhau xấu hổ, lại khổ sở.

    "Cô giống nhưu không mấy vui vẻ."

    Giản Lê ngồi bên cạnh Hứa Thanh Hoan, ôn hòa nói, "Có cái gì phiền não cùng tôi nói một chút đi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết." Trên người nàng luôn có cỗ nhàn nhạt thanh hương, dễ ngửi cực kỳ.

    Hứa Thanh Hoan ngượng ngùng xoắn xít, nàng nhìn Giản Lê liếc mắt một cái.

    Giản Lê môi hình đặc biệt đẹp, hơi mỏng, như hai mảnh cánh hoa, khóe môi hơi hơi thượng kiều, thủy nhuận đỏ bừng, như đang mời gọi người khác đến chiếm lấy.

    "Cô...... Biết hôn môi là cái gì cảm giác sao?"

    Nghe vậy, Giản Lê rõ ràng ngây ngẩn cả người, chợt nàng duỗi tay che miệng, nhịn không được phụt một tiếng cười ra tới.

    "Cười cái gì!"

    Hứa Thanh Hoan đều cảm thấy chính mình khẳng định choáng váng, như thế nào hỏi cái này dạng vấn đề, lại thẹn thùng lại tức cấp bại hoại, "Coi như tôi chưa từng hỏi vấn đề này, tôi vào phòng trước!"

    Bỗng dưng nàng bị người túm chặt, lại lần nữa ấn trở lại trên sô pha.

    "Thanh Hoan muốn biết?"

    Giản Lê càng ngồi càng gần, đều đem Hứa Thanh Hoan bức cho súc ở sô pha một góc.

    Hứa Thanh Hoan quay mặt đi không xem nàng, hiện tại mặt nàng hồng đến muốn mệnh, "...... Cô cùng Niệm Hòa hôn môi rồi." Nói xong, nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm Giản Lê, một đôi thu thủy dường như con ngươi sương mù sương mù, "Cùng hắn hôn môi...... Là cảm giác gì?"

    Giản Lê khóe môi nhợt nhạt gợi lên, "Tôi không muốn nói ra cho lắm."

    Liền biết!

    Nàng liền biết!

    Nào có người sẽ đem những việc này nói cho người khác a.

    Hứa Thanh Hoan rũ xuống đầu, lại nghe Giản Lê đầy cõi lòng thâm ý nói một câu, "Tôi nói ra, chưa chắc cô đã hình dung nổi, cô tự mình cảm thụ một chút."

    "Như thế nào cảm thụ?"

    Hứa Thanh Hoan bĩu môi, "Chẳng lẽ lấy thạch trái cây tới cảm thụ sao?" Người khác đều nói thạch trái cây vị cùng đầu lưỡi không sai biệt lắm.

    "Đồ ngốc."

    Giản Lê sát vào Hứa Thanh Hoan, ghé lỗ tai nàng ái muội nói, "Bên cạnh cô không phải đang có một người sao."

    Nghe vậy, Hứa Thanh Hoan đầu tiên là mê man vài giây, thực mau phản ứng lại , nàng vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn Giản Lê một cái.

    Nữ nhân này đang nói cái gì?

    Giản Lê mị mắt cười nhạt, mỹ diễm lại tựa hồ trộn lẫn kịch độc, cực kỳ giống một thế hệ yêu phi Tô Đát Kỷ hại nước hại dân, "Thanh Hoan, muốn cùng tôi thử xem sao."

    Nàng khẽ cắn môi dưới cánh, đầu lưỡi đỏ tươi, lại liếm liếm môi, ướt át sắc khí ập vào trước mặt.

    Hứa Thanh Hoan đại não nháy mắt ngốc, chỗ trống một mảnh, nàng trái tim vô pháp ức chế kịch liệt nhảy lên lên, phục hồi tinh thần lại, nàng đã lộc cộc một chút lăn xuống sô pha, chỉ vào Giản Lê cái mũi "Cô" hơn nửa ngày đều nói không nên lời nửa câu lời nói.

    Vẻ mặt đã chịu kinh hách bộ dáng.

    "Phốc."

    Giản Lê bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ, dần dần mà, nàng tiếng cười càng ngày càng khống chế không được, cười đến nước mắt đều ra tới.

    "A Hoan đáng thương, sao cô lại sợ đến thế chứ, tôichỉ là nói giỡn mà thôi."

    Giản Lê vội vàng nâng dậy Hứa Thanh Hoan, giả vờ không có việc gì phát sinh dường như nói, "Thôi, không đùa cô nữa, Trần thúc không sai biệt lắm chắc cũng làm xong cơm chiều, tôi trước lên lầu thay quần áo, chờ tôi cùng nhau dùng cơm."

    Hứa Thanh Hoan thất hồn lạc phách gật gật đầu, nhìn Giản Lê lên lầu sau hơn nửa ngày, mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.

    Nàng không cấm lau mồ hôi, nữ chủ mị lực thật là đáng sợ.

    Thiếu chút nữa liền luân hãm ở trong đó.

    Hứa Thanh Hoan trong đầu lại nhịn không được hiện lên bộ dáng Giản Lê liếm môi cực kỳ sắc tình, nàng che lại mặt, trong lòng một lần lại một lần cảnh cáo chính mình, Giản Lê là nữ.

    Nàng không làm bách hợp!

    Giản Lê từ trước đến nay không yêu đồ son môi.

    Nhưng tự đêm đó lúc sau, Hứa Thanh Hoan ngày hôm sau lên, phát hiện Giản Lê thế nhưng đồ nổi lên son môi, son môi hoa văn càng hiện nàng môi hình, mạc danh có loại dụ hoặc lực.

    "Đẹp sao?"

    Giản Lê triều Hứa Thanh Hoan cười cười.

    Hứa Thanh Hoan thiếu chút nữa bị câu đi hồn, nàng chật vật quay đầu, "Đẹp."

    Đâu chỉ đẹp, quả thực chính là yêu nghiệt !

    Giản Lê môi hình trái tim, thực thích hợp hôn môi......

    Hứa Thanh Hoan lập tức ném ra trong đầu ý tưởng không bình thường, không nhìn Giản Lê, một lòng chuyên chú xem phim truyền hình, hoàn toàn xem nhẹ Giản Lê kia ý vị thâm trường tầm mắt.

    Giản Lê mỗi ngày son môi sắc hào đều bất đồng, nhưng đều không ngoại lệ chính là, đều đặc biệt đẹp.

    Cơ hồ đem Hứa Thanh Hoan lực chú ý đều hấp dẫn ở môi nàng.

    Hứa Thanh Hoan liếm liếm môi, không biết hôn môi là cái gì cảm giác, chỉ cần thử xem sẽ biết.

    Giản Lê...... Sẽ cho sao?

    ...... Chờ! Đã! !

    Hứa Thanh Hoan cảm giác chính mình đại não đều bắt đầu không bình thường, nàng ôm chăn điên cuồng không tiếng động kêu to, nàng không phải biến thái!!

    Lúc này, cửa phòng bị người gõ gõ, truyền đến Giản Lê thanh âm, "Thanh Hoan, cô ngủ rồi sao?"

    Hứa Thanh Hoan vội vàng sửa sang lại cảm xúc, chạy tới mở cửa, "Làm sao vậy?"

    Giản Lê ôm cái gối đầu, thẹn thùng cười, "Tôi ngủ không được, nghĩ muốn chơi với cô một ván trò chơi."

    "Được."

    Hứa Thanh Hoan cũng vừa lúc buồn rầu ngủ không được, nàng bức chính mình không nhìn môi nữ chủ, "Vẫn là muốn trò chơi lần trước?"

    "Ân."

    Giản Lê cầm lấy tay bính, cười nói, "Điều kiện vẫn như cũ."

    Hứa Thanh Hoan vừa nghe, lông tơ đều dựng thẳng lên tới, nàng mị mắt, cảnh giác nhìn Giản Lê liếc mắt một cái, "Tôi sẽ không thua nữa. Nàng nhưng không nghĩ lại bị sờ ngực!

    Giản Lê nhún nhún vai, "Ai biết được."

    Tam cục hai thắng định thắng bại, Hứa Thanh Hoan cũng không biết chính mình giẫm phải cái vận may gì, thế nhưng thắng Giản Lê!

    "Ai nha, tôi thua."

    Giản Lê vứt bỏ tay bính, nàng ôm gối đầu, đáng thương hề hề đối Hứa Thanh Hoan nói, "Cũng không nên đưa ra yêu cầu quá mức." Nói, nàng hơi hơi đô khởi miệng, cánh môi đỏ bừng ướt át.

    Hôn lên, có thể hay không giống thạch trái cây giống nhau đâu?

    Hứa Thanh Hoan cảm thấy chính mình đầu óc thật sự không bình thường, chính mình còn không có phản ứng lại đây, miệng liền tự tiện động, "Này...... cho tôi hôn cô chút."
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...