Hiện Đại [Edit] Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy - U Mị Nhã Yêu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Alissa, 18 Tháng năm 2020.

?

Theo các bạn, Thừa Thừa là con của ai?

  1. Con riêng Trạm Kình với người khác

  2. Con riêng Diệp Tri Vận với người khác

  3. Con của Trạm Kình với Diệp Tri Thanh

  4. Con của Trạm Kình với Diệp Tri Vận

Results are only viewable after voting.
  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
    [​IMG]
    Tác giả: U Mị Nhã Yêu

    Thể loại: Ngôn tình, song sinh, ngọt, HE, thế thân, hài hước...

    Số chương: 109

    Tình trạng truyện: Hoàn bên Trung

    Tình trạng edit: Hoàn thành.

    Nguồn edit: dembuon.vn

    Editor: Alissa, TaeMin997, Dương Tĩnh Uyển, DttLinh, Trịnh Tô Nguyệt, Ma tà.

    Des bìa: Alissa

    Lấp hố thành công ngày: 18.3.2021

    Để Lại Nhận Xét Tại Đây *click*

    Văn án:
    Mục lục:
    Chương 1
    chương 5.2
    chương 15
    chương 25
    chương 35
    chương 45
    chương 55
    chương 65
    chương 75
    chương 81.2
    chương 94
    chương 100
    Chương 105.1
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 1.1: Daddy, mau cứu mommy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa
    Beta ct: Nắng Bên Đồi

    "Tiểu Mạn, tôi đã trở lại Hải thị."

    Diệp Tri Thanh đang đứng trên một con đường phồn vinh và náo nhiệt, thần sắc lạnh lẽo nhìn thành phố hoàn toàn xa lạ trước mắt.

    "Cô đã trở lại Hải thị? Cô hiện giờ đang ở đâu?" Đầu dây bên kia, Dương Phái Mạn ngạc nhiên hỏi.

    "Tôi đang ở..." Diệp Tri Thanh nhìn kiến trúc tiêu biểu trước mặt, còn chưa nói ra vị trí của bản thân đã cảm giác được có cái gì đó đang tới, cô quay đầu nhìn lại, chợt thấy một chiếc xe hơi màu đen đang lao vội như muốn đâm vào cô.

    Cô đang đứng ở giữa lối đi bộ, vẫn cách con đường với một khoảng cách nhất định, bốn phía lại có người đi đi lại lại, nhưng chiếc xe ô tô màu đen đó không có nửa điểm muốn dừng, ngược lại sau khi thấy cô phát hiện ra thì tốc độ của nó càng tăng, càng điên cuồng lao thẳng tới chỗ cô.

    Mọi người xung quanh cũng nhận ra tình huống bất thường, họ sợ tới mức hét toáng lên tránh sang một bên.

    Diệp Tri Thanh lạnh lùng quét mắt về phía chiếc xe ô tô màu đen, dường như ánh mắt cô đang nhìn vào người tài xế điều khiển ngồi phía trong ghế lái thông qua kính chắn gió, người tài xế bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cô thì không khỏi thấy lạnh trong lòng, chân ga đang giẫm không tự chủ được đã nới lỏng đi phần nào.

    Trong nháy mắt này, Diệp Tri Thanh lấy tốc độ người bình thường không thấy được vội lui sang một bên, cô với tay vào trong túi định lấy thứ gì đó để bắn tên tài xế. Bỗng nhiên, một thân hình từ một bên nào đó lao tới và hướng về phía cô, "Mommy, cẩn thận!"

    Diệp Tri Thanh ngay lập tức phát hiện có người bay tới chỗ mình, xém chút nữa theo phản xạ đem đồ đang cầm trên tay bắn qua, nhưng ngay sau đó lại nhận ra người đó chỉ là một cậu bé bốn tuổi nên vội thu hồi đồ trong tay lại.

    Đang thực hiện một loạt mấy động tác đó thì tên nhóc đã lao thẳng lên trên người cô, làm cô ngã xuống đất, đầu bị đập mạnh xuống đất kêu lên một tiếng *cốp*, sau đó là một trận hoa mắt kéo tới, Diệp Tri Thanh không nhịn được trong lòng mắng thầm.

    Bỗng dưng, một thứ gì ánh lên xẹt qua khóe mắt cô, cô nhanh chóng đảo mắt liếc qua chợt thấy một khẩu súng ló ra ngoài từ chiếc xe màu đen ban nãy, đồng tử cô lập tức co rút lại, đang muốn tránh đi nhưng thằng nhóc kia vẫn gắt gao ôm lấy cô.

    Diệp Tri Thanh nhìn thằng nhóc một cái rồi duỗi tay ôm chặt lấy nó và lăn sang một bên.

    Chỉ một phút do dự ngắn ngủi kia, "Pằng!" một tiếng, tiếng súng giảm thanh đã vang lên, viên đạn sượt qua phía sau vai cô, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm hồng một mảng.

    Diệp Tri Thanh chỉ khẽ cau mày, còn động tác thì không dừng lại, nhanh gọn ôm tên nhóc trốn vào một bồn hoa bên cạnh.

    Cô không hề nhìn vết thương bị bắn trên bả vai của mình đã nhiễm đỏ mà chỉ vội quét mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh và khóa mắt vào một chiếc xe ô tô gần đó. Cùng lúc đó, chiếc ô tô màu đen kia ngang nhiên lao thẳng vào lối đi bộ, trắng trợn và táo bạo xả súng về phía Diệp Tri Thanh.

    Sắc mặt Diệp Tri Thanh càng ngày càng lạnh hơn, không ngoái đầu nhìn lại, dùng sức ôm chặt cậu nhóc trong lòng, cúi thấp người, lúc viên đạn thứ hai bắn tới, cô dùng tốc độ chớp nhoáng lao về chiếc xe kia, viên đạn đó vừa lúc chạm vào phía sau chân cô, tức khắc làm đôi giày bị nhuộm đỏ theo.

    Dường như cô hoàn toàn không cảm nhận được mọi cơn đau, lấy tốc độ người thường không quan sát kịp liền lẻn đến bên cạnh chiếc xe kia, mở cửa sau, ôm thằng nhóc trong ngực chui vào, rồi đóng cửa xe hướng tài xế lạnh giọng nói: "Lái xe."

    Người lái xe quay đầu lại, nhướng đuôi mày nhìn cô một cái, liếc qua bờ vai đỏ bị trúng đạn của cô, lại nhìn thằng nhóc không bị tổn thương gì được cô ôm chặt trong ngực, khẽ cười cười: "Cô là người đầu tiên, người phụ nữ dám ra lệnh cho tôi!" Sau đó, hắn thu lại ánh mắt, khởi động xe và đem chân giẫm mạnh lên chân ga.

    Diệp Tri Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một cái liền cảm nhận ra người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, ở với hắn so với tên sát thủ bên ngoài kia có thể sẽ phiền phức hơn.

    Nhưng tình hình hiện tại, chỉ có người đàn ông nguy hiểm này đủ khả năng giúp cô thoát khỏi tên sát thủ bên ngoài kia.

    Cô cúi đầu, mắt nhìn tên nhóc trong ngực, nghĩ nếu không phải do tên nhóc này thì một mình cô đối đầu với tên sát thủ đó cũng không thành vấn đề, chỉ là không biết vì sao tên nhóc này cứ ôm chặt cô không chịu buông.

    Đứa bé chắc tầm bốn tuổi đổ lại, ngũ quan tinh xảo, sau này lớn lên chắc chắn là một anh chàng vô cùng đẹp trai, so ra cũng không thua tên đàn ông nguy hiểm phía trước là bao nhiêu. Lúc này cậu nhóc mở to đôi mắt lung linh nhìn cô, đáy mắt hiện lên cảm xúc khó tỏ, đó là sự yêu thương dành cho người mẹ, có lẽ cậu thực sự coi cô thành mommy của mình rồi.

    ______☆☆☆______

    Cập nhật 22.5.2020 tại dembuon.vn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 1.2: Daddy, mau cứu mommy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tri Thanh khẽ chuyển động tầm mắt, đem cậu bé đó nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh. Tiểu tử rõ ràng rất không muốn rời khỏi vòng tay của cô, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Đôi mắt trong veo như nước chăm chú nhìn, dường như nó đang sợ một giây sau cô sẽ biến mất, điều này làm người ta nhịn không được muốn ôm nhóc vào trong ngực mà vỗ về an ủi.

    Diệp Tri Thanh không hề chần chờ, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xé đi chiếc áo sơ mi trên người, mặt không một chút thay đổi liền trói chặt bả vai bị nhiễm đỏ do viên đạn bắn trúng lại.

    Diệp Tri Thanh dường như không biết đau đớn là gì, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không có nửa điểm thay đổi, Trạm Kình xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, khẽ nhướng mày theo, còn Bánh Bao Nhỏ lại trực tiếp òa khóc, giống như người đau đớn chính là cậu bé.

    Song cậu bé lại vô cùng hiểu chuyện, không khóc ra thành tiếng, ngoan ngoãn ngồi một bên vừa khóc thầm vừa thổi "vù vù" lên miệng vết thương trên bả vai của Diệp Tri Thanh, hình như nó nghĩ như vậy có lẽ cô sẽ không đau nữa, "Mommy không đau! Mommy không đau nha!"

    Diệp Tri Thanh không nhịn được liếc nhìn cậu bé một cái, rồi đang định xử lý vết thương trên chân thì, "Rầm!" một tiếng, chiếc xe này bị người phía sau hung hăng dồn sức đụng thoáng một phát.

    Diệp Tri Thanh không có phòng bị, theo quán tính ngã về phía trước, đầu đập "bịch" thật mạnh vào ghế lái, còn chưa hoàn toàn khôi phục lại ý thức bởi những cơn chấn động não, trước mặt giờ đây là một mảng xám xịt. Đầu óc choáng váng và não thì căng lên, làm cho Diệp Tri Thanh thiếu chút nữa thốt ra tiếng mắng nhỏ.

    Trong mơ hồ, cô thấy tiểu tử đang ngồi yên tĩnh bên mình vì trận va chạm vừa rồi cũng theo quán tính đang ngã về kính chắn gió phía trước.

    Diệp Tri Thanh bất chấp cái đầu đang lảo đảo của mình, một chân chống lên ghế lái phía trước, chân còn lại gắt gao giẫm trên mặt đất, để ổn định thân thể của mình, hai tay bắt lấy chân nhỏ bị nhấc lên của cậu nhóc, cô không quan tâm đến bả vai trúng đạn của mình liền dùng sức kéo nhóc trở về chỗ và ôm vào ngực, bảo vệ trong lòng.

    "Chết tiệt!"

    Trạm Kình xuyên qua kính chiếu hậu thu cảnh này vào trong mắt, ánh mắt lập tức dâng lên sự nguy hiểm, ngoái đầu lạnh lùng nhìn lại chiếc xe đâm phải xe mình, đó là một chiếc xe màu. Ánh mắt hắn trở nên vô cùng dọa người, sau đó thu hồi tầm mắt, dùng sức hung hăng giẫm vào chân ga, "Ngồi xuống, tôi muốn tăng tốc." Chiếc xe lập tức như một tia chớp với tốc độ cao lóe lên trên con đường cái này.

    Lúc này, Diệp Tri Thanh có phần không ổn định được cơ thể của mình, thậm chí đã không nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt là gì nữa, nhưng sau khi cô nghe được lời này của anh thì nhanh chóng đem nhóc con kia ấn xuống sàn, bảo hộ cả người nó vào trong lòng ngực của mình.

    Trạm Kình ngoái đầu nhìn cô một cái, không còn dè dặt gì nữa, để siêu xe thể thao này tăng tốc cao nhất, chớp mắt đã bỏ rơi lại chiếc xe màu đen. Tuy nhiên ô tô màu đen đó cứ đuổi theo họ không bỏ, thậm chí không quan tâm đây là ban ngày vẫn trắng trợn và táo bạo nổ súng về hướng xe của Trạm Kình.

    Chiếc xe thể thao hạng sang này của Trạm Kình không tồi, kỹ thuật lái xe của hắn càng không tồi, chỉ là chiếc xe của hắn chưa được cải biến nên chẳng thể nào bằng tốc độ viên đạn, tuy chiếc xe màu đen không đuổi kịp siêu xe của hắn nhưng viên đạn lại đuổi kịp và chúng bắn vào cửa sổ xe, đem toàn bộ cửa xe bắn nát đi.

    Những viên đạn này rõ ràng nhắm vào Diệp Tri Thanh, hầu hết các viên đạn đều tập trung vào cửa xe phía sau, rõ ràng ôm tâm muốn giết Diệp Tri Thanh bằng được, những viên đạn đó không biết liệu có bắn trúng Diệp Tri Thanh hay không, những mảnh vỡ của cửa xe hòa lẫn vào viên đạn bắn vào phía sau thùng xe, chắc chắn ít nhiều sẽ làm tổn thương tới cô.

    Ánh mắt Trạm Kình liếc thấy những mảnh nhỏ thủy tinh, từng mảnh từng mảnh ghim vào phía sau lưng của Diệp Tri Thanh, thậm chí có những mảnh còn cắm sâu vào lưng cô, đem áo sơ mi trắng nhuộm thành hoa mai, vô cùng chói mắt.

    Dường như Diệp Tri Thanh đã ngất đi, hoàn toàn không nhúc nhích một chút nào, không di chuyển cũng không né tránh.

    Nhưng Trạm Kính hiểu rõ, cô không hoàn toàn ngất, cô là người hiểu rõ tình huống này, cô đang dùng chính thân thể của mình bảo hộ tên nhóc dưới thân!

    Trạm Kình nheo mắt, ánh mắt càng dọa người, lộ rõ ý muốn giết người. Hắn đột nhiên không né tránh nữa, trên đường cái xe tới xe lui này đột ngột chuyển hướng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lao thẳng về chiếc màu đen một cách dữ dội.

    Chiếc xe màu đen không ngờ tới Trạm Kình sẽ dùng chiêu này, nên không có bất kì phòng bị nào. Hơn nữa trên đường xe cộ qua lại, hắn không có chỗ nào tránh được, bị siêu xe của Trạm Kình đâm vào, đem nó dí vào một bên hàng rào bảo hộ, ngay lập tức người trong xe bỏ mình.

    Siêu xe thể thao của Trạm Kình cũng hư hại không nhẹ, hắn không chút biểu cảm nhìn về phía người lái xe màu đen đang chết ngất dần.

    "Ô ô ô, mommy, mommy, mẹ không được có chuyện gì mà, mẹ không thể có chuyện.. Ô ô ô, daddy, mau cứu mommy! Mommy sắp chết rồi! Ô ô ô.."

    Trạm Kình chợt quay đầu lại, hoàn toàn nhìn không thấy con trai mình chỉ thấy thân thể không nhúc nhích của cô, trên lưng cô cắm một lớp mảnh nhỏ thủy tinh rậm rạp, gần như đã không nhìn ra được đó là lưng, chiếc áo sơ mi đã nhuộm hoàn toàn thành hoa mai hồng, cực kì chói mắt.

    Ánh mắt của Trạm Kình căng lên, vội tháo bỏ đai an toàn trên người, ôm cả người Diệp Tri Thanh lên, động tác có phần nhẹ.

    Đây là một người phụ nữ thanh lãnh và dịu dàng như một bông hoa cúc, không đặc biệt tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng ưa nhìn, giờ đây cô đã hoàn toàn hôn mê sâu, khuôn mặt lạnh lùng vì mất quá nhiều máu đã có phần trắng như tuyết, vết thương trên vai đỏ lộ ra máu đen vô cùng tương phản.

    Viên đạn kia, có độc!

    "Chết tiệt!" Đáy mắt Trạm Kình xẹt qua ý định muốn giết người, đem Diệp Tri Thanh đặt lại bên cạnh nhóc con, dặn dò một tiếng, "Chăm sóc tốt cho mẹ con!" Rồi hắn nhanh chóng ngồi lại ghế lái vừa lái xe vừa gọi điện, "Mang theo hộp dụng cụ của cậu lập tức tới biệt thự của tôi, trúng đạn, trúng độc, mất máu nghiêm trọng."

    "Được, con sẽ chăm sóc tốt cho mommy!" Nhóc con hiểu chuyện ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Diệp Tri Thanh, làm cô dựa vào người nó, cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên vai và không để mảnh thủy tinh cắm sâu thêm vào lưng cô nữa.

    ________♡♡♡_______

    Editor: Alissa.
    Beta ct: Nắng Bên Đồi.
    Cập nhật 10.6. 2020 tại Việt Nam Overnight.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 2.1: Dùng máu của con cho người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nhận được cuộc gọi từ Trạm Kình, Hứa Hoành Văn dùng tốc độ nhanh nhất để đến biệt thự của Kình gia. Đến nơi, hắn thấy Trạm Kình cẩn thận ôm trong lòng một người con gái cả người đẫm máu tươi, hắn trừng mắt nhìn Trạm Kình một lúc lâu, cũng không thấy tên đó quay lại nhìn hắn.

    Từ sau chuyện kia, người đàn ông nguy hiểm này đã mắc bệnh sạch sẽ, nhất là đối với phụ nữ, quả thực đem phụ nữ trên đời này coi thành thứ dơ bẩn nhất. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ phụ nữ nào đến gần hắn, bằng không, đừng trách hắn ra tay độc ác đem những phụ nữ dơ bẩn kia một tay xử lý hết.

    Từng có không ít cô gái không tin vào điều này, cứ muốn chinh phục người đàn ông anh tuấn quyền thế này, cuối cùng đều nhận được cái kết vô cùng thê thảm, quả thực không nên hồi tưởng thêm nữa.

    Nhưng hiện tại, Trạm Kình nửa điểm cũng không để ý cô gái dơ bẩn này, cư nhiên dám ôm cô gái toàn thân đầy máu vào người, máu huyết của cô ấy nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi đắt tiền của hắn. Nhưng hắn một chút cũng không nhíu mày, thậm chí hắn không có nửa điểm ghét bỏ mà động tác rõ ràng vô cùng dịu dàng cẩn thận.
    Nếu không phải trên người nam nhân này có khí tức đặc biệt nguy hiểm, Hứa Hoành Văn hắn thật sự nghi ngờ người trước mặt này chính là kẻ giả mạo.
    Hứa Hoành Văn ngây người một lúc, Trạm Kình cũng không vui liếc hắn một cái.

    "Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đến đây xem em ấy có sao không?"

    Hứa Hoành Văn giật cả mình không nhịn được rùng mình một cái, đồng thời vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Trạm Kình, nhịn không được liếc nhìn cô gái đang ở trong lòng hắn, chính là cô gái này đã khiến cho tên đàn ông nguy hiểm này đổi tính sao?

    Hắn nhìn cô gái này, khuôn mặt thanh khiết lạnh lùng tựa như đóa hoa cúc an tĩnh bình đạm, Hứa Hoành Văn kinh ngạc, lập tức năm bước thành ba tiêu soái bước đến bên cạnh Trạm Kình, hắn nhíu mày, ánh mắt đảo qua cô gái nằm trong lòng Trạm Kình: "Tri Thanh? Tại sao cô ấy lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"

    Lúc này, Trạm Kình rốt cuộc cũng biết được tại sao người phụ nữ trong lòng mình lại bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng Trạm Kình hắn không thể nào buông bỏ em ấy được, vì hắn không cách nào buông tay được!

    Lưng và phía sau chân của Diệp Tri Thanh bị hàng trăm mảnh thủy tinh lớn nhỏ đâm vào, sau một cú ngã kia, toàn thân huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng, phía trên vai cũng dính đầy máu tươi, bị thương vô cùng nghiêm trọng, độc trúng phải vô cùng nặng.

    Càng nhìn tình trạng của Diệp Tri Thanh, sắc mặt của Hứa Hoành Văn càng khó coi, "Phải giúp cô ấy phẩu thuật ngay lập tức!"

    "Phòng phẩu thuật đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc nào cũng có thể bắt đầu." Biệt thự nhỏ này của Trạm Kình có một căn phòng được trang bị đầy đủ các thiết bị y tế, ngay khi trên đường trở về, hắn đã dặn dò mọi người chuẩn bị tốt những thứ đó, chỉ đợi bác sĩ trưởng khoa Hứa Hoành Văn ra tay.

    Hứa Hoành Văn lắc đầu, "Tạm thời chưa thể phẫu thuật được, phải hiểu rõ hiện tại cô ấy bị mất rất nhiều máu, vì vậy điều cấp thiết bây giờ là phải truyền khoảng 100000 cc máu vào trong người cô ấy, nhưng mà Diệp Tri Thanh lại có nhóm máu RH vô cùng quý hiếm, trước mắt trong bệnh viện không có giữ nhóm máu này, nếu muốn tìm phải đến nơi khác để lấy thì mới có thể tiến hành phẩu thuật được."

    "Con thuộc nhóm máu RH, vì vậy hãy lấy máu của con truyền cho mẹ!" Trạm Thừa vẫn lẳng lặng nắm lấy tay kia của Diệp Tri Thanh mạnh mẽ ngẩn đầu nhìn về phía Hứa Hoành Văn.

    "Mẹ?" Hứa Hoành Văn kinh ngạc nhìn Trạm Thừa, lại nhìn qua Trạm Kình, đây là tình huống gì đây? Diệp Tri Thanh là mẹ của Thừa Thừa sao?

    ________♡♡♡_______

    Editor: TaeMin997

    Beta: Alissa

    Beta ct: Nắng Bên Đồi

    Cập nhật 10.6. 2020 tại Việt Nam Overnight.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 2.2: Dùng máu của con cho người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trạm Kình cũng không để ý tới nghi vấn này của hắn, nhìn xuống gương mặt thanh khiết lạnh lùng tựa như hoa cúc an tĩnh của Diệp Tri Thanh, "Nửa tiếng sau, 100000 cc sẽ được chuyển tới."

    Hứa Hoành Văn cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, tuy rằng nhóm máu RH vô cũng trân quý, nhưng nếu người đàn ông này chịu ra tay thì 100000 cc cũng không phải vấn đề lớn gì.

    "Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị, hơn nửa giờ sau phẩu thuật sẽ lập tức bắt đầu." Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, Hứa Hoành Văn cũng không nhiều lời, nhanh chóng bước vào phòng phẩu thuật để chuẩn bị chu đáo mọi thứ.

    Hứa Hoành Văn là khách quen thường xuyên đến biệt thự này điều trị, đối với các thiết bị bên trong vô cùng quen thuộc, nhanh chóng chuẩn bị ổn thỏa những thứ cần thiết cho ca phẩu thuật, đồng thời, 1000000 cc RH máu cũng đã được đưa tới, ca phẩu thuật có thể lập tức được bắt đầu.

    Trong phòng phẩu thuật, Hứa Hoành Văn tiêm thuốc gây mê cho Diệp Tri Thanh, ý bảo Trạm Kình đặt Diệp Tri Khanh lên giường mổ, Trạm Kình lập tức ôm Diệp Tri Thanh ngồi vào giường phẩu thuật, đối với vết thương của Diệp Tri Khanh vô cùng cẩn thận, nhìn về hướng Hứa Hoành Văn, "Bắt đầu được rồi".

    "Anh khẳng định có thể phẩu thuật như thế này sao?" Khóe miệng của Hứa Hoành Văn co rút, hắn thật sự không thể hiểu rõ người đàn ông này, đây là đàn ông nguy hiểm xem phụ nữ là thứ bẩn thiểu nhất trên đời sao?

    Trạm Kình liếc hắn một cái, "Từ khi nào trình độ của cậu lại xuống cấp như vậy?"

    Trình độ phẩu thuật bị xem thường, Hứa Hoành Văn không nhịn được nói, "Anh thật sự đã quyết định như vậy à? Phải biết rõ là điều đáng lo nhất không phải viên đạn trong người cô ấy mà chính là những mảnh thủy tinh nhỏ kia, ca phẫu thuật này phải mất ít nhất bảy tám giờ, anh có thể khẳng định cánh tay của mình có thể chống đỡ nổi không?"

    Trạm Kình cũng không liếc hắn một cái.

    Hứa Hoành Văn hít sâu một hơi, phải tự nhủ mình bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, không cần nghĩ cũng biết cái tên này hôm nay nhất định đã uống lộn thuốc, vì vậy hắn cũng không phí thời gian so đo với hắn.

    Bình ổn lại cảm xúc của bản thân, Hứa Hoành Văn nhanh chóng đi vào trạng thái, đầu tiên giúp Diệp Tri Thanh lấy viên đạn trên vai xuống, khi lấy viên đạn ra, sắc mặt của Hứa Hoành Văn và Trạm Kình đều thay đổi.

    Viên đạn này rõ ràng đã được chế tạo lại, bên trong không những chứa chất độc, mà còn xâm nhập vào thân thể vài thứ, tựa như bụi gai đâm sâu vào da thịt làm cho người kia thống khổ tột cùng.

    Đúng là thật không dễ dàng chế tạo ra viên đạn như vậy, chi phí để chế tạo ra viên đạn này không hề thấp, rốt cuộc là ai có ân oán sâu nặng gì với Diệp Tri Thanh mà có thể cố ý chế tạo ra loại đạn như vậy?

    Hứa Hoành Văn nhíu mày, "loại độc này vô cùng nguy hiểm, nhưng may mắn là Tri Thanh đã buộc chặt miệng vết thương. Bằng không, chất độc sẽ xâm nhập vào sâu trong cơ thể. Dù gì Tri Thanh cũng là người có tiếng trong giới bác sĩ, cô ấy rốt cuộc là đã đắc tội với kẻ nào?"

    Trạm Kình nhìn qua viên đạn kia, lại nhìn người con gái yếu ớt lạnh lùng nằm trong lòng hắn, viên đạn bắn vào bả vai em ấy khẳng định sẽ rất đau, nhưng em ấy từ đầu đến cuối cũng không kêu một tiếng. Thậm chí, trong hoàn cảnh như vậy còn cố gắng bảo vệ tốt cho Trạm Thừa, mà chính em ấy lại bị thương nặng như vậy, Trạm Thừa ngoại trừ có chút hoảng sợ thì bản thân cũng không có chút tổn hại nào.

    Nhìn vào gương mặt thuần khiết lạnh lùng tựa như đóa cúc nhỏ của cô, Trạm Kình mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm trầm khiến cho người khác không nghe ra cảm xúc của hắn: "Dường như cậu có chút hiểu biết về em ấy".

    Động tác của Hứa Hoành Văn không hề chậm chạp, trầm ổn xử lí miệng vết thương của Diệp Tri Thanh. "Tôi đã gặp cô ấy trong một lần đi tình nguyện của bác sĩ. Lúc đó, cô ấy đã là một bác sĩ có danh tiếng trong giới y học, tay nghề của cô ấy so với tôi chỉ hơn chứ không kém. Mặc dù tôi phải thường xuyên phẩu thuật cho người ở chiến trường, nhưng phương diện phán đoán tại hiện trường của cô ấy còn tốt hơn tôi".

    "Mặc dù bề ngoài cô ấy luôn tỏ ra lãnh đạm khó gần, nhưng bên trong là một người ấm áp, mặc dù thái độ của cô đối với mọi người có chút xa cách nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt tiếp xúc với những người xung quanh, nếu chân chính ở chung với cô sẽ phát hiện thực ra cô cũng không phải là người khó gần cho lắm".

    "Lúc ấy, tôi từng có một ý tưởng muốn tuyển dụng cô ấy, sau khi kết thúc đợt tình nguyện tôi vô cùng chân thành đưa ra lời mời với cô nhưng lại bị cô cự tuyệt." Khi đó, những điều kiện mà tôi đưa ta cũng khá tốt, cũng vô cùng tin tưởng điều đó, nhưng thật sự không nghĩ tới cô gái tâm lãnh này không chút nghĩ ngợi ngang nhiên cự tuyệt.

    Nghĩ đến lý do Diệp Tri Thanh cự tuyệt hắn, Hứa Hoành Văn lập tức buồn bã, "Cô ấy từ chối tôi, với lý do là bởi vì cô ấy không thích G quốc".

    Nghe vậy, Ánh mắt Trạm Kình nhìn Diệp Tri Thanh khẽ động.

    --------nói ngoài lề--------

    wowww, Văn Văn sẽ thay đổi từ hôm nay!

    Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ!

    Nếu không có gì thay đổi, tám giờ sáng mỗi ngày truyện sẽ được cập nhật.

    Hú hú hú, cố lên cố lên!

    Cất dấu cất dấu.

    ________♡♡♡_______

    Editor: TaeMin997.

    Beta: Alissa.

    Beta ct: Nắng Bên Đồi.

    Cập nhật 10.6.2020 tại Việt Nam Overnight.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 3.1: Mẹ con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Hoành Văn không phát hiện Trạm Kình có chỗ nào khác thường, anh liền tiếp tục cợt nhã: "Ban đầu, tôi còn tưởng cô ấy chỉ nói qua loa lấy lệ thôi. Sau đó mới biết, dường như cô ấy thực sự không thích G quốc. Tri Thanh là một vị bác sĩ vô cùng xuất sắc, chỉ cần nơi nào yêu cầu, cô sẽ tới nơi đó. Vậy mà từ trước tới giờ cổ đều không tham gia vào thiện nguyện ở G quốc. Nên là tôi thực sự rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây."

    "Hơn nữa, cô vừa đến G quốc đã bị người ta điên cuồng đuổi giết. Cô ấy có điên mới thích nổi nơi này."

    Trên người Diệp Tri Thanh chằng chịt các vết thương, thật sự là quá thảm rồi. Hứa Hoành Văn bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, đáng lẽ ra cô không nên tới G quốc mới đúng. Dù cô có mười cái mạng cũng không đủ chơi cái trò này.

    Trạm Kình ôm Diệp Tri Thanh, cảm nhận được cơ thể cô lúc này chẳng khác gì cái tủ đá biết thở. Đây là minh chứng sống cho việc mất máu quá nhiều. Nếu Diệp Tri Thanh không được chữa trị kịp thời, cô sẽ rời đi lúc nào chẳng hay.

    Nhìn trên người cô chằng chịt vết thương không nỡ nhìn, ánh mắt Trạm Kình chứa đầy vẻ nguy hiểm.

    Hứa Hoành Văn nhận thấy rõ ràng cái sự phẫn nộ đấy, ngó sang hắn một cái: "Tôi nói này, Tri Thanh sao lại thành vợ cậu rồi? Mấy người làm gì bên ngoài mà không mời tôi chén rượu mừng, quả nhiên là không xem tôi là bạn bè gì đúng không?" Dừng một chút, anh hoài nghi liếc nhìn người nào đó: "Chắc không phải là vì ở cùng cậu cho nên cô ấy mới bị người ta điên cuồng đuổi giết vậy đó chứ?"

    Tên đàn ông này bề ngoài vừa nguy hiểm, lại có cái tính chán ghét phụ nữ cực kì. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có một đống phụ nữ điên cuồng bám theo say mê hắn, vài người trong số đó còn có bối cảnh rất khủng nữa chứ.

    Diệp Tri Thanh chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa trước giờ cô vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, lại là bác sĩ tài giỏi ưu tú. Về cơ bản là không có kẻ thù mới đúng, vậy chỉ có thể là do cái tên ôn dịch này.

    Nghĩ một chút, Hứa Hoành Văn đưa mắt liếc nhìn người nào đó. Nếu có ai gia nhập thế giới của hắn, đáng lý ra phải kêu một đám người đi theo bảo kê mới đúng chứ. Xem đi, chẳng cần biết mình có chọc nhầm nhà ai chưa, thiếu chút người hại chết một cô gái nhỏ rồi.

    Trạm Kình khinh bỉ nhìn Hứa Hoành Văn, rồi lại nhìn cô gái xinh xắn trong lòng mình. Bị thương đến mức này rồi, vậy mà cô nàng thanh lãnh này chỉ thoáng nhíu mày lại, cứ như là cơn đau này vốn chẳng là gì, cô sớm đã quen nó rồi.

    Sớm đã thành thói quen?

    Rốt cuộc cô đã từng trải qua những chuyện gì?

    Một lúc sau, hắn nói: "Yên tâm, về sau sẽ không." Chẳng biết là hắn đang bảo đảm với chính mình hay là cô nữa.

    Hứa Hoành Văn ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Diệp Tri Thanh. Con bé này vậy mà lại lọt vào mắt tên khốn này, chẳng rõ này là phúc hay họa đây.

    Đúng như Hứa Hoành Văn đoán, cuộc giải phẩu kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ. Sau khi vết thương của Diệp Tri Thanh được xử lý thật tốt, Hứa Hoành Văn chỉ thiếu điều muốn nằm liệt ra trên đất.

    Anh lại ngó sang Trạm Kình, người vẫn luôn ôm Diệp Tri Thanh suốt tám tiếng đồng hồ mà mặt chẳng thèm đổi sắc. Hứa Hoành Văn cam tâm bái phục: "Giờ cậu để cổ xuống được rồi đó."

    Trạm Kình cẩn thận đặt "xác ướp" Diệp Tri Thanh xuống giường bệnh. Nếu mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện thấy vải băng trên người Diệp Tri Thanh có một chút... không biết phải hình dung thế nào.

    Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tay nghề xuất sắc của Trạm đại thiếu. Sau khi Hứa Hoành Văn xử lý tốt các vết thương trên người Diệp Tri Thanh, hắn liền đuổi anh cùng đám trợ thủ ra ngoài, tự mình băng bó cho Diệp Tri Thanh.

    Đối với việc này, Hứa Hoành Văn chỉ bĩu môi xem thường. Anh là bác sĩ, không phải tên lãng tử hái hoa... Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ biết khuất phục dưới ánh mắt hung hiểm dọa người của ai đó.

    _____♡♡♡______

    Editor: Alissa.

    Beta ct: Nắng Bên Đồi

    Cập nhật 21.6.2020 tại VNO.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 3.2: Mẹ con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trạm Kình nhẹ nhàng giúp Diệp Tri Thanh đắp chăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có lấy nửa điểm huyết sắc, lại nhíu mày: "Khi nào em ấy mới tỉnh lại đây?"

    Hứa Hoành Văn cũng nhìn Diệp Tri Thanh, sắc mặt nghiêm túc: "Việc này thì tôi cũng không xác định được. Loại độc rắn này độc tính rất mạnh, đặc biệt là đối với hệ thần kinh. Tuy đã được xử lý kịp thời, nhưng một phần độc tố đã vào trong cơ thể. Vả lại, đầu cô ấy còn liên tục hứng chịu va chạm, não tất nhiên là bị tổn thương không nhẹ."

    Những gì Hứa Hoành Văn nói làm ánh mắt Trạm Kình càng khốc liệt. Hắn nhìn Diệp Tri Thanh trên giường bệnh như một đứa trẻ thuần khiết, rồi mang theo cổ khí lạnh toàn thân mà xoay người rời đi.

    Hứa Hoành Văn nhìn hắn, rồi lại nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Anh dặn dò trợ lý vài câu rồi đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một lúc. Trong khoảng thời gian sắp tới, trừ khi tình trạng của Diệp Tri Thanh dần ổn định trở lại, còn không thì anh đừng mơ mà bước chân ra khỏi căn biệt thự này.

    "Daddy, mommy thế nào?" Trạm Kình vừa mới bước ra từ phòng giải phẫu, bánh bao nhỏ Trạm Thừa liền đi đến trước mặt hắn, đôi mắt lóng lánh nước mở to nhìn cha mình.

    Trạm Kình nhìn bé con một cái, duỗi tay sờ đầu con: "Yên tâm, mẹ con không sao."

    Ánh mắt Trạm Thừa sáng ngời: "Con có thể vào thăm mommy không ạ?"

    Trạm Kình lại nhìn lướt qua nó, thằng nhóc này rõ ràng vẫn luôn chờ ở đây. Bộ đồ trên người hắn còn dính máu của Diệp Tri Thanh vẫn chưa kịp thay đi: "Đi tắm trước đã, đem toàn thân làm cho sạch sẽ hết, mẹ con bây giờ không thể chịu bất kì truyền nhiễm nào."

    "Dạ!" Ánh mắt Trạm Thừa vẫn lấp lánh, vội vàng hưng phấn chạy tọt vào nhà tắm trong phòng trị liệu.

    Trạm Kình nhìn thằng bé kích động hưng phấn đến vậy, ánh mắt khẽ động.

    Nửa tiếng sau, Trạm Thừa tẩy rửa toàn thân mình từ trên xuống dưới tới ba lần, tẩy đến sạch bóng, rồi thay bộ quần áo mới. Sau đó bé mới cẩn thận đi vào phòng Diệp Tri Thanh, từng bước chân một vô cùng nhẹ như sợ làm ồn tới cô, rồi lại cẩn thận sờ vào khuôn mặt nhỏ của cô, xúc cảm thật tốt, bé giống một tên ngốc mà cười ngây ngô: "Hihihi...."

    Trạm Kình sau khi rửa mặt một hồi, thấy được một màn này, hắn không đi vào mà âm thầm đứng đó quan sát.

    Trạm Thừa sờ mặt Diệp Tri Thanh mà cười ngây ngô thật lâu, giống như không tin đây là sự thật, kéo mặt mình đưa sát lại gần, nhẹ cọ lấy vài cái: "Mommy ơi, con là Thừa Thừa đây!"

    Một lúc lâu sau, Trạm Thừa hôn chụt một cái lên mặt Diệp Tri Thanh. Sau đó bé mới cẩn thận bò lên giường, nằm bên cạnh cô với vẻ mặt hạnh phúc, chưa tới ba giây đã chìm vào giấc ngủ.

    Trạm Thừa gần gũi ghé lại gần khuôn mặt của Diệp Tri Thanh. Hai khuôn mặt gần bên nhìn sao cũng thấy tựa tựa nhau, vừa nhìn là có thể biết ngay họ là một đôi mẹ con.

    Hai người nằm bên nhau như thế, trông vô cùng ấm áp và hoàn mỹ.

    Trạm Kình nhìn cảnh này, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đóng cửa rồi xoay người rời đi.

    Trước quầy rượu, Trạm Kình tự rót cho bản thân ly vang đỏ, ngửa đầu uống cạn. Rồi hắn lại rót tiếp một ly khác, nhưng lần này hắn lại không uống mà chỉ cầm trên tay khuấy đảo, màu đỏ của rượu phản chiếu làm đôi mắt của hắn càng thêm âm u.

    Tề Tiến đứng một bên nhìn Trạm Kình, ánh mắt chợt lóe sáng, nhẹ nhàng đưa tài liệu đến trước mặt Trạm Kình: "Boss, đã xác nhận, cô gái này là tiểu thư Tri Thanh, là tiểu thư của Diệp gia mất tích cách đây mười chín năm."

    ---- lời nói ngoài lề ----

    Cất chứa cất chứa!

    _______♡♡♡_____

    Editor: Alissa.

    Beta ct: Nắng Bên Đồi

    Cập nhật 21.6.2020 tại VNO
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 4.1: Cô không phải mẹ của con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trạm Kình ngửa đầu uống hết ly rượu đỏ trong tay, buông ly rượu xuống, không chút để ý lật từng trang tài liệu mà Tề Tiến đặt trước mặt hắn, đây là báo cáo xét nghiệm ADN của Diệp Tri Thanh, trên tài liệu có viết, Diệp Tri Thanh quả nhiên là cô con gái của Diệp gia bị thất lạc từ mười chín năm trước, Diệp Tri Thanh.

    Sắc mặt hắn không chút thay đổi đóng hết tập tư liệu trước mặt, "Đã tra ra chưa?"

    Âm thanh của Trạm Kình nhàn nhạt nhưng Tề Tiến hắn vẫn nghe ra trong lời nói của hắn có vài phần nguy hiểm dữ tợn, ánh mắt lẩn tránh, cung kính báo cáo, "Người kia chết trước khi cảnh sát tới"

    Trạm Kình híp mắt lại, "Chết? Làm sao hắn chết?"

    Trước khi hắn rời đi có xác định người kia còn chút hơi thở cho nên không có trực tiếp giết hắn, cũng chỉ vì muốn biết được kẻ đứng sau lưng hắn rốt cuộc là ai, nhưng người kia đã chết trước khi cảnh sát đến?

    Tề Tiến biết được Trạm Kình muốn hỏi cái gì?, "Chết vì bị tai nạn xe ngoài ra không tìm được dấu vết khác".

    Người cảnh sát vội vã đến đó là Lí Tùng Khánh, một người anh em tốt của Trạm Kình, Đội trưởng cục Hình Trinh, khi hắn nhận được điện thoại của Trạm Kình liền dẫn người đuổi đến hiện trường, trước khi đám cảnh sát khác tới.

    Lái xe đâm người ở trung tâm thành phố, còn nổ súng giết người, đây quả thật không phải là một sự cố nhỏ, cả cục cảnh sát đã sớm chấn động, thậm chí còn kinh động đến cấp trên.

    Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng hắn vẫn tới chậm một bước, người kia cư nhiên đã chết.

    Hắn biết Trạm Kình rất biết chừng mực, nếu Trạm Kình giao cho hắn vô luận phải thực hiện biện pháp nào cũng phải lấy được lời khai của người kia, thì chắc chắn hắn sẽ không để tên kia dễ dàng chết như vậy, nhưng tên này lại chết trước khi hắn đến vì vậy rất có khả năng là giết người diệt khẩu.

    Hắn đặc biệt yêu cầu nhân viên pháp y giúp hắn kiểm tra chi tiết, hắn cũng đích thân đứng kế bên giám sát. Cuối cùng cũng không có phát hiện gì bất thường, người này chết là do bị tai nạn xe nhưng lại chết trên tay của Trạm Kình.

    Hắn thậm chí còn theo dõi trên đường, chỉ thấy được chiếc xe màu đen đâm người, nổ súng giết người, Trạm Kình tự vệ đánh trả, ngoại trừ lần đó ra thì không có bất cứ điều gì khác thường.

    Tề Tiến nhìn Trạm Kình, "Đại đội trưởng Lí nói, mời ngài và Diệp tiểu thư khi nào có thời gian thì đến cục cảnh sát một chuyến để hỗ trợ điều tra.

    Kỳ thật, lời lẽ của Lí Tùng Khách khách sáo đến nổi không thể khách sáo hơn, chuyện lần này đã kinh động cả Hải thị, Lãnh đạo và giám sát cục cảnh sát phải nhanh chóng phá án càng sớm càng tốt. Nếu không phải Lí Tùng Khánh làm việc chu toàn, cho dù đối tượng lần này là Trạm Kình cũng bị mời về để hỗ trợ điều tra.

    Trạm Kình tuy rằng tự vệ nhưng hắn thật sự đã giết người, chính vì vậy có nhiều bài báo viết về chuyện này. Mấy năm nay, Trạm Kình tuy rằng đánh đâu thắng đó, là người sinh ra để chiến thắng nhưng cũng đắc tội không ít người, đám tiểu nhân đó nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

    May mắn một điều là quay ảnh trên đường giám sát Diệp Tri Thanh biết cô bị thương không hề nhẹ cần phải điều trị gấp nên Lí Tùng Khánh lợi dụng cơ hội này kéo dài thời gian.

    Để kéo dài thời gian cho chuyện này, Lí Tùng Khánh tốn không ít sức lực, cũng đã chịu nhiều áp lực, có thể nói chân chính là huynh đệ tốt của Trạm Kình.

    ====

    Editor: Taemin997.

    Beta ct: Nắng Bên Đồi

    Cập nhật 13.8.2020
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 4.2: Cô không phải mẹ của con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Trạm Kình không thay đổi, ngón tay lướt nhẹ qua bản báo cáo xét nghiệm ADN, "Đem bản báo cáo này đưa cho Diệp gia, cũng cảm ơn bọn họ đã hiến tặng 1000000cc máu RH, thuận tiện hãy thuật lại chuyện ngày hôm nay cho bọn họ nghe."

    "...Tôi biết rồi!" Tề Tiến liếc nhìn người nào đó một cách ngưỡng mộ, chiêu này quả thực cao minh.

    Diệp gia là một trong tứ đại gia tộc giàu có quyền thế nhất Hải thị, mười chín năm trước có thất lạc một cô con gái, Diệp phu nhân vì chuyện này mà mất chứng trầm cảm uất ức, Diệp gia chủ lại vô cùng thương yêu Diệp phu nhân vì vậy đã treo phần thưởng, chỉ cần ai có thể tìm ra cô con gái của ông ta, cho dù đó là một chút manh mối nhỏ, sẽ được trọng thưởng mười vạn.

    Mấy năm nay, có không ít manh mối về nhị tiểu thư Diệp gia, nhưng chưa bao giờ tìm được, mà Diệp gia cũng chưa có ý định từ bỏ tìm kiếm Diệp nhị tiểu thư.

    Hiện tại, boss đã giúp Diệp gia tìm được Diệp nhị tiểu thư, vừa mới mượn Diệp gia 1000000cc máu không cần trả lại. Hơn nữa Diệp gia nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa vụ việc lần này cho Diệp nhị tiểu thư, chẳng những giúp boss giải quyết vụ hắn "giết người" thậm chí còn xem boss là ân nhân cứu mạng của Diệp nhị tiểu thư.

    Có Diệp gia "bảo vệ" những kẻ muốn ám hại boss nhất định sẽ cẩn thận hành động, tuy rằng boss không sợ bọn họ nhưng chuyện này nhất định sẽ gặp không ít phiền toái.

    Tề Tiến có thể tưởng tượng rằng, Diệp gia sẽ xem boss như một hình tượng để tôn sùng.

    Quả thực khi mang bản báo cáo xét nghiệm ADN đến Diệp gia, cả Diệp gia đều xôn xao, cô con gái mất tích mười chín năm của họ rốt cuộc cũng tìm được rồi.

    Đồng thời cũng vô cùng căm phẫn, lại có kẻ to gan dám giết nữ nhi bảo bối của họ?

    Diệp gia chủ động gọi đến cục cảnh sát, khiến cho cảnh cục nhất định phải tra ra hung thủ đứng phía sau chuyện này, phải cho Diệp gia một lời công đạo thỏa đáng.

    Diệp gia không hổ danh là một trong tứ đại gia tộc ở Hải thị, gia chủ Diệp gia lại là một người cường thế vang dội, chỉ mới một ngày đã đem chuyện chấn động Hải thành toàn bộ ép xuống, Diệp Tri Thanh được bảo vệ chặt chẽ, luôn tiện bảo vệ Trạm Kình.

    Sau khi chuyện này được đè bẹp, Diệp gia vô cùng khẩn cấp đem con gái của mình về biệt thự sa hoa. Nếu không phải chuyện này quá phiền toái, hắn nhất thời không thể phân thân thì hắn sớm đã không nhịn được tự mình tới đây. Trạm Kình để cho Diệp Chí Tư đi vào, nhưng không cho hắn gặp được Diệp Tri Thanh, "Em ấy đang trong phòng ICU, rất bất tiện khi gặp bất kỳ người nào."

    "Tình huống hiện tại của em ấy ra sao rồi?" Diệp Chí Tư trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức xông vào xem cô em gái đã thất lạc mười chín năm. Mười chín năm không gặp, cũng không biết em ấy trông như thế nào? Mấy năm nay đã sống ra sao? Ở nơi nào? Tại sao bọn họ cứ mãi không tìm được người chứ?

    Diệp Chí Tư là anh trai của Diệp Tri Thanh, nhìn sang Hứa Hoành Văn, "Hoành văn, em gái của tôi tình hình hiện tại ra sao rồi?" Hắn và Trạm Kình, Hứa Hoành Văn là anh em tốt, thường xuyên chơi đùa với nhau, cho nên lần trước Trạm Kình mở miệng muốn hắn tặng 1000000cc máu, Diệp gia bọn họ có cất giữ không ít máu RH của gia tộc, vì vậy hắn không nói lời nào đã đáp ứng.

    Thật không ngờ, 1000000cc máu RH lần này đã cứu sống em gái của hắn.

    Đương nhiên, đây vì một câu nói mấu chốt của Trạm Kình mới có tác dụng, "Tôi có được tin tức của em gái cậu."

    Nghe vậy, Diệp Trạch Văn cũng đem ánh mắt nhìn về Hứa Hoành Văn.

    "Không khả quan lắm, trước mắt còn đang hôn mê". Hứa Hoành Văn nói.

    Lúc Tề Tiến đem bản báo cáo xét nghiệm ADN đưa đến giao cho Diệp gia, cũng đem tình trạng của Diệp Tri Thanh nói qua một chút, cho nên lúc ấy nhân tài Diệp gia căm phẫn như thế đấy. Hiện tại bọn họ nghe trong lời nói của Lý Hoành Văn, đáy lòng càng căm phẫn hơn, ngàn vạn lần đừng cho bọn họ biết kẻ đã tổn thương bảo bối Diệp gia, bằng không...

    "Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Thật tốt quá! Mẹ cuối cùng cũng đã tỉnh!"

    Đột nhiên, một âm thanh vui mừng mềm mại vang lên thu hút sự chú ý cả mọi người.

    Diệp Chí Tư là người đầu tiên nghe được đây là giọng nói của Trạm Thừa, kinh ngạc nhìn về hướng phòng ICU, "Tri Vân? Tri Vân đã trở về rồi?"

    Trạm Kình nhìn hắn một cái, trong mắt vẫn không có gì, cũng không nói gì, đứng dậy, đi về phía phòng ICU.

    Hứa Hoành Văn thở phào nhẹ nhõm, cũng cất bước đi về phía phòng bệnh, nha đầu kia rốt cuộc cũng đã tỉnh. Hai ngày này, khí tức trên người Trạm Kình ngày càng dọa người, nếu Diệp Tri Thanh không tỉnh lại, nói không chừng hắn sẽ sụp đổ.

    Diệp Chí Tư kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp hai người bọn họ.

    Trong phòng ICU, Diệp Tri Thanh vừa mới mở hai mắt, liền thấy được đôi mắt trong veo kích động đang tràn đầy vui vẻ, "Mẹ, mẹ, mẹ rốt cuộc đã tỉnh! Con là Thừa Thừa nè!"

    Diệp Tri Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra đứa nhỏ này, ngày hôm ấy, khi lao ra bảo vệ đứa nhỏ này, tiểu bánh bao này, nó hình như đã xem mình là mẹ nó rồi.

    Diệp Tri Thanh nhìn đứa nhỏ hồi lâu, giọng nói mang theo vài phần trong trẻo nhưng cũng hơi lạnh lùng khàn khàn, "Bạn nhỏ à, con đã nhận sai người rồi, cô không phải mẹ của con".

    ------------lời nói với người xa lạ---------

    Bạn nhỏ à, con nhận lầm người rồi nha, cô không phải mẹ con đâu!
    huhuhuhu.

    ====

    Editor: Teamin
    Beta ct: Nắng Bên Đồi.
    Cập nhật 13.8.2020.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
  11. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 5.1: Mommy ơi, mẹ gả cho cha đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tri Thanh nhìn nhóc một hồi lâu rồi dùng giọng khàn khàn và lạnh đi vài phần nói, "Cậu bạn nhỏ à, con nhận sai người rồi, cô không phải là mẹ của con."

    Nghe thấy những lời này của cô, đã làm khuôn mặt vốn đang phấn khích vui vẻ của cậu đổi thành trắng bệch, hô hấp trở nên khó khăn kèm từng đợt thở dốc, nhóc ôm lấy ngực mình, nước mắt nơi hốc mắt tràn ra, "Mommy, có phải do Thừa Thừa không ngoan, cho nên mẹ không cần con nữa không?" Bé lấy một tay ôm ngực còn tay kia gắt gao nắm lấy tay Diệp Tri Thanh, hô hấp ngày càng trở nên khó khăn lại căng thẳng nói: "Mommy, Thừa Thừa sẽ ngoan mà, mẹ đừng không thương Thừa Thừa được không? Thừa Thừa hứa sẽ ngoan mà."

    Ba người Trạm Kình từ cửa đi vào, vừa đúng lúc bắt gặp được cảnh này, Hứa Hoành Văn cùng Diệp Chí Tư vô cùng lo lắng muốn đi vào nhưng lại bị Trạm Kình ngăn lại.

    Trạm Kình dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại, Hứa Hoành Văn hiểu chuyện hơn nên nghe lời dừng lại, nhưng Diệp Chí Tư thì không vì nhóc bên trong đó là cháu trai của cậu ta!

    Trạm Kình híp híp mắt, nhanh tay đè lên vai cậu ta, nhìn thì giống như không dùng lực nhưng lại thành công ấn giữ Diệp Chí Tư tại chỗ, mặc kệ cậu giãy giụa ra sao đều không di chuyển được.

    Diệp Chí Tư tức giận trừng mắt với hắn, còn muốn hỏi hắn rốt cuộc định làm cái gì, hắn không nhìn thấy Thừa Thừa đang khó chịu sao? Nhưng lại bắt gặp ánh mắt nguy hiểm và đáng sợ của hắn liền nhất thời giật mình, cũng bình tĩnh lại.

    Tình yêu thương Trạm Kình dành cho Thừa Thừa không hề thua bọn họ, nên hắn tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Trạm Thừa xảy ra chuyện. Cậu mím chặt môi, không cưỡng cầu đi nữa, cậu đứng tại cửa nhìn vào bên trong và chờ xem Trạm Kình muốn làm gì.

    Trạm Kình nhìn cậu đã bình tĩnh trở lại liền buông cậu ta ra, vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt không cảm xúc nhìn vào trong phòng.

    Bên trong phòng, Diệp Tri Thanh nhanh chóng phát hiện sự khác thường của Trạm Thừa, khẽ chau mày lại, hắng giọng một cái, nhẹ nhàng nói: "Cô khát nước rồi, con có thể lấy cho cô một cốc nước không?"

    Trạm Thừa ngẩn ra, sau lại ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được." Buông tay đang nắm Diệp Tri Thanh ra, đi đến bên cạnh bàn trà, rót cho Diệp Tri Thanh một cốc nước rồi cẩn thận nhìn cô, "Mommy, mẹ uống nước ạ."

    Diệp Tri Thanh nhìn nhóc, "Nước này nhiều quá, con uống bớt giúp cô một nửa nha."

    "Dạ được." Trạm Thừa nghe lời uống hết nửa cốc nước, sắc mặt tái nhợt vừa rồi của cậu đã dịu xuống, cũng không còn hô hấp gấp gáp dồn dập, nếu không phải trên mặt bé biểu hiện rõ tình trạng bệnh thì cô cũng không thể nhìn ra chỗ nào khác thường.

    Trạm Thừa uống sạch nửa cốc nước rồi đưa phần dư cho Diệp Tri Thanh, "Mommy, con uống hết một nửa rồi, chỉ còn lại một nửa, mẹ cứ yên tâm uống đi ạ."

    Diệp Tri Thanh trìu mến nhìn cậu, nhận cốc nước trên tay bé, rồi từng ngụm từng ngụm uống hết nửa cốc nước còn lại. Trạm Thừa thấy cô uống hết cốc nửa nước còn cầm cái cốc thủy tinh trong tay, bé cười dại ra, "Mommy, mẹ có muốn uống thêm không? Con rót thêm một cốc nước nữa cho mẹ nhé?"

    Diệp Tri Thanh nhìn cậu bé, ánh mắt khẽ động, liền dời tầm mắt ra xa, quan sát bốn phía một lượt, nhanh chóng phát hiện mình đang ở trong ICU. Đảo mắt lại chính mình sau đó nhướng mi nhìn Trạm Thừa: "Con có thể nâng đầu giường cô cao thêm một chút không?"

    "Có thể ạ!" Trạm Thừa vô cùng cao hứng nhận nhiệm vụ, tuy hơi vụng về nhưng rất nỗ lực giúp Diệp Tri Thanh nâng đầu giường lên, vừa nâng vừa hỏi cô: "Mommy ơi, mẹ có cần cao thêm nữa không? Mommy ơi, cao như thế đã được chưa ạ?" Đợi tới khi cô nói được rồi cậu bé mới dừng lại, mặt đầy vui vẻ nhìn Diệp Tri Thanh.

    "Cảm ơn con!" Diệp Tri Thanh nhìn vào khuôn mặt không che giấu hạnh phúc ấy, ánh mắt dịu dàng đi.

    ======

    Editor: Alissa

    Beta ct: Tiểu Nhân, Nắng Bên Đồi.

    Cập nhật 14.8.2020 tại VNO.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...