Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 80: Ngoại ô có quỷ. (13)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

"Sư... phụ." Thiếu niên đáng thương nuốt nước miếng, "Vũ khí đâu?"

Bích Linh cười tủm tỉm vứt Thanh Kiếm cho cậu, "Bảo kiếm ngự dụng của sư phụ trước giao cho cậu chơi, cậu cũng không nên cô phụ kỳ vọng của sư phụ đấy..."

Thanh Kiếm ở trong tay thiếu niên hơi hơi loang loáng, có chút bất mãn.

Nó là một thanh bảo kiếm, vậy mà đại tài tiểu dụng bị dùng để chém tiểu quỷ?

Tức giận nha.

"Lên, đồ nhi!" Sư phụ vô lương đẩy mạnh đồ đệ vào chen chúc trong đàn quỷ.

"A a a a!" Thiếu niên sợ tới mức nhắm mắt lại chém lung tung.

Không biết qua bao lâu, thanh âm thiếu nữ vang lên:

"Chậc, cũng khá đấy chứ."

Sở Diệp mở mắt ra.

Phía trước đã là một mảnh trống không.

Những con quỷ đó... đều do cậu giết chết?

"A! Tiểu đồ nhi, sóng quỷ thứ hai tới!" Bích Linh kinh hoảng rống lên một tiếng, chân nhanh chóng lui ra sau nhường bãi quỷ cho cậu.

Lần đầu tiên chém được, thì lần thứ hai không thành vấn đề.

Lần này thiếu niên thử vừa mở mắt vừa chém.

Thanh Kiếm ở trong tay cậu cũng không thả ra kiếm khí, quang mang còn hơi ảm đạm xuống một chút, nhưng cái này cũng không cản trở mấy con quỷ đó sau khi tiếp xúc đến kiếm phong liền bị hôi phi yên diệt.

Cậu bây giờ là xem quỷ thành củ cải trắng mà chém?

Trên một thân cây phía xa, Bích Linh híp lại mắt thấy hết mọi thứ.

Kiếm của cô, chỉ có ở trên tay cô mới có thể dùng ra uy lực chân chính của nó. Sở Diệp có thể chém chết những con quỷ này, thuần túy là bởi vì thanh kiếm của cô xem như là vật thuần dương, là khắc tinh của quỷ.

Hiện giờ, cô cũng chỉ là để cậu chém luyện tập chút thôi, bản lĩnh cũng không phải là của chính cậu.

Hầy, về sau còn một đoạn đường thật dài phải đi nữa...

...

Bích Linh để Sở Diệp giết quỷ trong ba giờ, lúc này mới rút lại cờ chiêu hồn.

Sở Diệp chống kiếm thở hổn hển, cậu càng ngày càng phát hiện những con quỷ này thật ra rất ngốc, cứ thấy lá cờ, chúng nó liền ngây ngốc mà xông lên...

"Trảm Yêu Kiếm, lại đây." Bích Linh ngoắc ngoắc tay với kiếm mình.

Thanh Kiếm nhảy ra khỏi tay thiếu niên trở lại trong tay Bích Linh, quang mang lại rực rỡ lên.

Lúc này sắc trời đã tối, Bích Linh tính toán đi về trước.

Bọn họ đi đến lối vào rừng cây.

Trong rừng tối mịt, bọn họ cũng không có công cụ chiếu sáng nào, bốn phía đều là tiếng kêu thê lương của quỷ, Sở Diệp càng đi càng sợ hãi.

"Sư phụ..."

Bích Linh móc điện thoại ra, "Muốn nghe bài gì?"

Sở Diệp chậm rãi nói: "Tôi sợ hãi."

Bích Linh nghiêm túc xua xua tay, "Không có bài này."

"Sư phụ..." Sở Diệp cắn môi.

Bích Linh mở ra di động: "Vậy bài này đi."

"Đã biết rõ

Nhưng trong lòng cố tình không để ý

Chỉ là bốn mắt nhìn nhau, có tiếng tim đập nhanh

Không thấy anh sẽ nhớ anh

Em ở trong đám người tìm được anh

Lại làm bộ không quen biết."​

Giọng nữ điềm đạm phiêu đãng trong đêm đen, che khuất thanh âm thê lương khủng bố kia.

Sở Diệp lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bích Linh triệu Thanh Kiếm ra: "Bật đèn."

Sở Diệp: "???"

Ánh sáng trên thân Thanh Kiếm rực lên, chiếu sáng trong vòng phạm vi ít nhất mười lăm mét.

Sở Diệp xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Kiếm còn có thể chơi như vậy?

Đúng là cái gì trên đời cũng có thể!

Có ánh sáng, Sở Diệp cũng thấy được mấy cái khuôn mặt dữ tợn đáng ghê tởm trong bóng tối, tựa như sứ giả câu hồn dưới địa ngục...

Nhưng mà, trong nháy mắt chạm phải quang mang của Thanh Kiếm, chúng toàn bộ bị hóa thành tro tàn.

Thanh Kiếm nhích lên cao hơn, để quang mang chiếu đến chỗ xa hơn.

Bích Linh nhìn nó hơi híp mắt: "Đây ít nhất cũng phải mấy ngàn Oát chứ nhỉ? Cũng chưa thấy rõ lắm."

Khoé miệng Sở Diệp giật giật, nó có phải đèn hùynh quang đâu!!

Bích Linh ngồi xuống tại chỗ, từ ba lô trên lưng thiếu niên móc ra một bao que cay.

"Tiểu đồ nhi, đến ăn một cái que cay bổ sung thể lực một chút." Bích Linh mở gói ra, cầm que cay ngồi xổm trước mặt Sở Diệp, trên mặt là nụ cười khiến người mê đắm.

Sở Diệp xem đến có chút mơ hồ, theo bản năng mà há mồm ăn.

"Ừm, cái này cũng ngon đó." Sở Diệp nhai mấy cái rồi bình luận.

Bích Linh mặt mày hớn hở: "Thật không."

Sở Diệp gật đầu, thấy cô trở lại chỗ cũ, lại đột nhiên muốn ngồi ở bên cạnh cô.

Vì thế cậu nhích mông qua.

Bích Linh hoàn toàn không có để ý cậu làm cái gì, chỉ là vừa ăn que cay vừa hát, đắm chìm trong thế giới của chính mình không kiềm chế được.

"Bọn họ nói

Anh có chút hư hỏng

Những nữ sinh theo đuổi anh đều rất đau lòng

Nhưng em

Sẽ không như vậy

Em muốn anh nhịn không được mà động lòng với em."​

Sở Diệp thiếu chút nữa phun ra que cay trong miệng.

Cô ấy đang hát cái gì vậy?!
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 81: Ngoại ô có quỷ. (14)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Bích Linh ăn một bao que cay, nghỉ ngơi một hồi liền mang theo Sở Diệp lên đường.

Bọn họ buổi tối cũng không thể cứ ở nơi đó, sẽ cảm lạnh.

Bích Linh cùng Sở Diệp cùng đi song song, Thanh Kiếm chậm rãi di chuyển theo bọn họ, những chỗ quang mang chiếu đến, không có bóng tối cùng quỷ.

Sở Diệp phức tạp nhìn cô gái bên cạnh. Biểu cảm của cô lúc này như cũ nhàn nhạt, không có cái gì dư thừa, bất cứ khi nào cũng đều bình tĩnh vô cùng...

Nhưng ánh mắt cậu lại như thế nào cũng không thể từ trên người cô dời đi...

Tại sao?

"Hửm, thất thần làm gì, lên xe." Bích Linh nhấc mắt lên nhìn thoáng qua người nào đó đang thất thần, tay vẫn còn duy trì tư thế mở cửa xe.

"À, ừm." Chờ thiếu niên đi lên xe, Bích Linh "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, sau đó vòng qua ghế lái ngồi xuống, thần sắc có chút lạnh lẽo.

"Sư phụ, làm sao vậy?" Sở Diệp nghi hoặc hỏi.

Chẳng lẽ phía trước lại có quỷ?

"Không có gì." Bích Linh khôi phục biểu cảm bình thường, giẫm chân ga một cái.

Xe chạy như bay ra ngoài.

Sở Diệp phát hiện Trảm Yêu Kiếm đi theo bọn họ ở trên trời.

"Hôm nay sư phụ tâm tình không tốt, không có hứng thú giết quỷ." Bích Linh như cảm nhận được mà giải thích.

Thì ra là vậy.

Sở Diệp gật đầu, không lại hỏi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa xe.

Cậu không có chú ý tới biểu cảm phức tạp cuồn cuộn trong mắt Bích Linh.

Bích Linh hơi cắn môi.

Liên Vô Trần... Không ngờ hắn lại là...

Vậy cô phải làm sao bây giờ...

【 Ký chủ không phải muốn quyết đấu với hắn sao? 】Hệ thống nhảy ra an ủi Bích Linh đang tính toán bỏ chạy.

Nhưng bổn bảo bảo hiện tại muốn giết hắn.

【 Sở Diệp là nhiệm vụ chủ tuyến, giết hắn nhiệm vụ tuyên cáo thất bại. 】

Bích Linh hít sâu một hơi.

Bình tĩnh nào.

Bây giờ hắn còn chưa khôi phục ký ức, trước lúc đó, cô chỉ cần làm xong nhiệm vụ là được...

【...】Liên Vô Trần đã sớm online, chỉ là ký chủ không phát hiện mà thôi...

Ký chủ nhất định chạy không thoát.

Nó chờ xem kịch vui há há...

***

Bích Linh trước 10 giờ chạy về đến nhà, cái gì cũng không làm, nằm lên giường liền ngủ.

Hôm nay bị Liên Vô Trần dọa tới rồi, bổ sung giấc ngủ trước.

Thanh Kiếm bị Bích Linh phái ra canh cửa.

Mẹ nó, nói không chừng tên kia chỉ đến buổi tối mới có thể khôi phục ký ức, đến lúc đó tới làm quỷ áp giường...

Sợ quá.

Sư phụ sợ hãi.

Thanh Kiếm nhấp nháy nhấp nháy mà canh cửa.

Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, từng chút từng chút một.

Bích Linh mở choàng mắt.

Gì...

Đừng dọa cô chứ!

"Ong ong." Chủ nhân đừng sợ, là Sở Diệp.

Bích Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, khuôn mặt non nớt mà tuấn tú, không phải là đồ nhi ngoan của cô sao?

Còn tốt, hiện tại trên mặt hắn cũng không có biểu cảm của người nào đó.

"Sư phụ..." Giọng Sở Diệp có chút run rẩy: "Tôi sợ..."

Bích Linh xuống giường đi tới cửa, cách Thanh Kiếm sờ đầu chó của cậu: "Ngoan ha, can đảm là cần tự mình luyện ra, có sư phụ ở đây, sẽ không có quỷ đâu!"

"Nhưng mà..." Sở Diệp còn muốn nói cái gì, Bích Linh lại đẩy cậu ra ngoài: "Sư phụ xem trọng cậu!"

"Rầm ――" Cửa đóng lại ở trước mặt Sở Diệp, bóng tối từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, bao vây cậu trong đó, làm cậu hít thở không thông.

Sở Diệp dựa vào cửa phòng cô ngồi xuống, nhắm mắt lại, trong tay còn gắt gao nắm chặt cái còi.

***

Ngày hôm sau.

Bích Linh không phải bị Sở Diệp đánh thức, mà là bị kiếm của mình đánh thức.

Bích Linh mở mắt ra, bắt lấy chuôi kiếm đang chọc mặt cô: "Muốn gì?"

"Ong ong."

Bích Linh nhíu mày, xuống giường mang dép lê, chậm rãi mở cửa phòng ra.

Ở cửa, thiếu niên cuộn tròn thành một đoàn, thân thể còn đang phát run.

Bích Linh ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp.

Thật sự sợ hãi đến vậy sao?

Thôi, Liên Vô Trần là Liên Vô Trần, Sở Diệp là Sở Diệp, cô không nên gộp hai người bọn họ thành một...

...

Sở Diệp chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ chỗ cậu đang nằm.

Là... phòng cô.

"Tỉnh rồi?" Bích Linh ngồi xuống bên cạnh cậu, tay để lên trán cậu: "Hình như không nóng."

Sở Diệp ngơ ngác nói: "Sư phụ..."

Bích Linh ngước mắt lười nhác liếc cậu một cái, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: "Ngốc hả, muốn ngủ bên ngoài cửa phòng tôi cũng phải ôm chăn ngủ chứ, bất cẩn quá."

Sở Diệp bị mắng: "..."

"Dậy, uống cháo." Bích Linh cầm chén lên, lại đưa muỗng qua: "Sư phụ làm hư năm nồi cháo, cuối cùng cũng nấu thành công."

Khoé mắt Sở Diệp co giật.

Năm... Năm nồi?

Cô xác định cô không nói đùa chứ?
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 82: Ngoại ô có quỷ. (15)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Cơ mà... tuy nói như vậy nhưng chén cháo này thật ra cực kỳ ngon.

Sở Diệp ăn hết cháo, có chút còn thèm.

Bích Linh cầm chén để qua một bên, đứng lên vỗ vỗ làn váy, trên mặt lộ ra nụ cười Sở Diệp quen thuộc.

Nụ cười thông báo chuẩn bị chơi xấu.

Sở Diệp âm thầm nắm chặt chăn, trong lòng có chút bất an.

Cô ấy lại muốn làm gì?

Chẳng lẽ là muốn để cậu lại đi bắt một ngàn con quỷ?

Sở Diệp càng nghĩ trong lòng càng rầu, do dự một hồi mới nói: "Sư phụ, hôm nay không bắt quỷ được không?"

Cô gái đối diện nghe vậy tươi cười tràn đầy: "Không được."

Sở Diệp: "..." Mặt xám như tro tàn.

"Ai da, đừng sợ, sư phụ hôm nay mang cậu đi bắt quỷ ở một nơi rất nhiều dương khí, bảo đảm rất an toàn!" Bích Linh nhàn nhạt trấn an.

Khoé miệng Sở Diệp ẩn ẩn run rẩy: "Sư phụ, nơi có rất nhiều dương khí vẫn sẽ có quỷ sao?"

"Đương nhiên!" Bích Linh kéo thiếu niên xuống giường, thần sắc ngạo nghễ: "Sư phụ nói có liền có!"

***

Bích Linh lấy xe đưa Sở Diệp đi. Sau khi thở ra một hơi thỏa mãn, cô dừng xe trước cổng trường đại học Thánh Tập.

"Sư phụ... chúng ta đi đại học bắt quỷ sao?" Sở Diệp đè bụng, sắc mặt khó coi nói.

Trong rừng cây có quỷ thì thôi, nơi công cộng như đại học vậy mà cũng có...

Thế giới này quá đáng sợ, đúng là ở đâu cũng không bảo đảm an toàn...

Ngón tay Bích Linh để trên tay lái, mắt híp lại nhìn về sân trường dạt dào sinh cơ, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Chỉ cần muốn nhìn, nơi nào cũng sẽ có quỷ...

"Ừ, đại học gần như là một xã hội loại nhỏ, có án giết người tạo thành oan quỷ cũng không hiếm lạ, bình thường thôi." Bích Linh dừng một chút.

"Vốn dĩ đối với mấy con quỷ rác rưởi như vậy, sư phụ khinh thường đi bắt, nhưng mà hiện tại vì cậu..." Bích Linh mỉm cười ánh mắt hướng về thiếu niên sắc mặt khó coi, miệng nói ra một câu: "Sư phụ tạm thời nhẫn nại thôi."

Nói xong Bích Linh thở dài một hơi, hoàn toàn không màng đến khuôn mặt khó coi đến cực độ của thiếu niên mà mở cửa xuống xe, còn quay đầu lại nói thêm một câu: "Đồ nhi ngoan, mang đạo cụ ra nào."

Sở Diệp: "..." Một đại sư bắt quỷ như cô ấy mang nhiều đạo cụ như vậy là muốn quậy kiểu gì!

Mấu chốt là mang đi cô ấy cũng không cần.

Hơn nữa tất cả đều để cậu vác theo đến mệt chết mệt sống.

Mẹ nó!

Cậu tức giận đến nỗi không nhịn được mà chửi thề!

Sở Diệp không tình nguyện xuống xe, từ trong cốp xe kéo ra ba lô nặng trịch, cố hết sức vác ở trên lưng.

Bích Linh ở bên cạnh cắn hạt dưa, trên mặt tất cả đều là ý cười sung sướng xem kịch vui.

【 ... 】Không hiểu ký chủ vì sao đối xử với Sở Diệp như vậy.

Nói cô đối xử Sở Diệp tệ bạc, cô lại tự mình nấu cháo cho cậu uống, nói cô đối xử tốt với Sở Diệp, có đôi khi lại không lưu tình chút nào mà ngược cậu...

Tâm lý ký chủ thật đáng sợ.

Bích Linh không biết suy nghĩ trêu chọc của hệ thống, bước chân đã đi vào trường học, miệng một giây cũng không chịu dừng mà cắn hạt dưa.

"Rột rột."

"Rột rột."

"Rột rột."

...

Sở Diệp đầu đầy hắc tuyến mà quay lại xem vỏ hạt dưa dọc theo đường đi cô xả xuống đất, bất lực không biết nói cái gì cho tốt.

"Sư phụ, ngài sao lại có thể ném rác bừa bãi như vậy!" Ý thức đâu rồi!

Bích Linh quay đầu lại liếc cậu một cái: "Tôi hạ mình tới bắt quỷ, ném rác bừa bãi mà thôi, có ảnh hưởng gì?"

"Rột rột."

Bích Linh lại ném một cái xuống đất, tựa hồ đang khiêu khích.

Sở Diệp giật giật khóe miệng.

Ấu trĩ.

Bích Linh nhướng mày cười nhìn cậu.

Cậu làm được gì tôi?

Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng rống đầy tức giận.

"Cái cô vứt hạt dưa bừa bãi ở phía trước kia! Đứng lại!"

Bích Linh bị hoảng sợ run tay lên, hạt dưa trên tay rớt một cái.

Ai thế? Rống lớn tiếng như vậy là muốn cứu vớt thế giới sao!

Bích Linh quay đầu lại thì nhìn thấy một ông già mặc đồ bảo vệ, bất đắc dĩ mà dùng ngón tay chỉ mặt mình: "Tôi?"

Ông già thở hổn hển một hồi, lông mày nhướng lên: "Cô học ban nào! Một chút ý thức cũng không có, không thấy bảng hướng dẫn bên kia sao! Không được tùy tiện vứt rác trên sân trường có biết không hả!"

Bích Linh cũng nhướng mày cười nói: "Tôi không biết."

Sở Diệp đứng bên cạnh quả thật không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trước kia không phát hiện, hiện tại đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của sư phụ nhà cậu.

Cô ấy chính là cái thể loại ngoại trừ có thể bắt quỷ ra thì một chút ưu điểm cũng không có!

Đạo đức quả thật quá kém.

"Sư phụ!" Sở Diệp âm thầm bắt lấy ống tay áo của Bích Linh.

Ông già thấy một màn này càng tức giận.

"Bây giờ thanh niên mấy cô sao lại đều yêu sớm như vậy, mới mấy tuổi đầu đã có bạn trai, cũng không nghĩ tới cha mẹ cho mấy cô cậu ăn học không dễ dàng..."

Bích Linh cạn lời mà nghe ông già phun ra một tràng, nhàm chán lại cắn hạt dưa một phen.

Vỏ hạt dưa rớt đầy đất.

"Cô học ban nào, tôi phải báo lên Hội học sinh mới được, đến lúc đó trừ điểm của cô!" Ông già trợn mắt giận dữ nhìn Bích Linh.

Bích Linh kiêu ngạo cười, kiêu ngạo mà báo ra đại danh của bản thân: "Tôi là người nối nghiệp đời thứ mười tám của Lăng gia, Lăng Hề."

Biểu cảm ông già nháy mắt một trận xanh đỏ tím vàng.

"Lăng đại sư, không từ xa tiếp đón! Vừa rồi thật đắc tội rồi, là tôi hồ đồ..." Ông già nháy mắt cười nịnh nọt: "Mời vào mời vào, Hiệu trưởng đã ở trong phòng chờ ngài rất lâu."

Bích Linh liếc mắt nhìn ông: "Không trừ điểm của tôi?"

Ông già cúi đầu khom lưng nói: "Không dám không dám, Lăng đại sư cứ tùy tiện vứt."

Bích Linh ngạo nghễ nhướng mày, bước chân đi vào.

Sở Diệp bị bỏ lại, vẻ mặt ngu người.

Thật vất vả mới có một ông cụ đi ra bảo vệ chính nghĩa, vậy mà cũng khuất phục dưới cái uy của sư phụ là sao?

"Tiểu sư phụ, cậu đi cùng Lăng đại sư đến bắt quỷ sao? Có thể giúp tôi xin chữ ký của Lăng đại sư được không?" Ông già tiến đến bên cạnh Sở Diệp, trên khuôn mặt già cỗi tràn đầy ý cười.

Sở Diệp nhìn ông già tính cách đột biến, đầu hình như sắp có dấu hiệu hỏng mất.

Chuyện gì vậy trời!
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 83: Ngoại ô có quỷ. (16)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Sở Diệp lơ đi gương mặt tươi cười nhăn thành hoa cúc của ông già, đẩy ba lô lên, lúc này mới mở miệng nói: "Không biết."

Ông già: "???" Người trẻ tuổi, cậu đang nói đùa hả?

Cậu không biết là có ý gì!

Đùa lão già như ông có gì vui sao?

Nhưng mà thiếu niên đã vác ba lô đi xa.

Ông già sờ sờ mấy cọng râu dưới cằm, nhìn vỏ hạt dưa đầy đất cảm khái nói: "Lăng đại sư quả nhiên đúng như trong lời đồn, thật sự là một người kì quái..."

***

Đại học Thánh Tập tuy là trường tư nhưng quy mô khá lớn, đường lớn đường nhỏ nhiều không đếm xuể, bên trong ngang dọc đan xen, cây cối hai bên đường cũng là nghìn bài một điệu, thoạt nhìn đều không khác nhau lắm, Sở Diệp vòng qua vòng lại đã lâu, cuối cùng vẫn bị lạc đường.

Sở Diệp: "..." Linh hồn và thân thể đều mệt mỏi quá.

Cô ấy đi nhanh như vậy làm gì! Không cần cậu đồ đệ này sao?

Cũng không sợ cậu bị quỷ ăn sao?

Sở Diệp càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng trực tiếp ngồi lên ghế dài ven đường, sắc mặt không tốt.

Hừ, giờ còn chưa tới tìm cậu, thật sự không vui mà!

Có thể loại sư phụ như cô ấy sao!

Sở Diệp dứt khoát từ trong ba lô móc một bao đồ ăn vặt ra ăn.

Trên đường thỉnh thoảng có mấy sinh viên theo từng cặp đi qua.

"A, nhìn em trai nhỏ bên kia kìa, đáng yêu quá!" Nữ sinh trông khá thanh tú bắt lấy tay bạn cô, mặt đầy vẻ mê trai.

"Đúng đó, không biết là ai dẫn vào nữa..." Biểu cảm bạn cô cũng không khác lắm.

Sắc mặt Sở Diệp càng đen: "..." Cô mới là em trai nhỏ, cả nhà cô đều là em trai nhỏ!

Mấy sinh viên này bàn tán cậu thì cũng thôi đi, lại còn có người đi lên muốn sờ cậu.

Không thể chịu được!

Sở Diệp lạnh lùng mà nhìn về phía cô gái lớn lên khá đẹp muốn sờ cậu.

Cô gái tiếp xúc đến ánh mắt của cậu, không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên giống như thực chất đầy rẫy lãnh khốc, vô hình trung như muốn kéo người xuống địa ngục...

Mãi đến khi cô gái bị dọa đến mức quay đầu chạy, lạnh lẽo nơi đáy mắt Sở Diệp mới rút hết đi.

Nhưng vào lúc này, tiếng sáo sâu kín vang lên.

Sở Diệp đột ngột đứng lên, không ngừng nhìn xung quanh.

Là tiếng sáo của cô...

Cô ấy cuối cùng cũng nhớ tới chuyện tìm cậu sao!?

Sở Diệp nhìn xung quanh, chỉ thấy đâu đâu cũng là cây xanh, căn bản không có ai ở nơi đó.

Tiếng sáo tựa hồ truyền tới từ một chỗ cách cậu rất xa, Sở Diệp cảm thấy giống như xa tận chân trời vậy.

Mới một lúc mà thôi, làm thế nào cô ấy đi xa như vậy!

Sở Diệp theo phản xạ mà móc ra cái còi treo trên cổ.

Theo tiếng sáo phập phồng, bên ngoài cái còi nổi lên ánh sáng màu tím, nhấp nháy nhấp nháy mà tỏa sáng rất đẹp.

Cái còi này còn có tác dụng định vị sao?

Sở Diệp thổi còi lên.

Cơ hồ một giây sau, một bàn tay liền vỗ lên vai cậu.

"Cậu nhóc không ngoan, chạy đi đâu vậy, làm sư phụ đi tìm rất lâu? Hửm?"

Phía sau vang lên thanh âm nhàn nhạt quen thuộc của người nào đó, Sở Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu còn tưởng rằng là quỷ...

Cô gái này cứ xuất quỷ nhập thần.

Muốn hù chết người.

"Sư phụ, ngài xác định ngài có đi tìm tôi sao?" Sở Diệp xoay người nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, ánh mắt hơi trầm xuống.

Bích Linh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Ít nhất tôi hiện tại đã đi tìm cậu." Còn dám tranh luận với cô.

Khoé miệng Sở Diệp giật giật.

Vô lí hết sức.

"Tôi đã nói chuyện với Hiệu trưởng rồi, có thể xác định ở đây có quỷ." Vẻ mặt Bích Linh đột nhiên nghiêm túc.

Sở Diệp bị hù đến sửng sốt, lúc phản ứng lại liền chạy nhanh đến ôm chầm cánh tay Bích Linh, run rẩy nói: "Ở... Ở đâu vậy?"

Bích Linh liếc nhìn động tác của cậu, có chút cạn lời: "Không phải ở đây."

Thiếu niên lúc này mới bình tĩnh một chút, buông cánh tay Bích Linh ra: "Ngài khi nào thì đi bắt quỷ?"

Bắt nhanh lên để cậu còn về nhà nữa.

Cậu không muốn hành tẩu ở trong thế giới nguy hiểm này đâu!

Dưới ánh mắt chờ mong của thiếu niên, thần sắc Bích Linh hơi khựng lại: "Ở chỗ nhiều dương khí như trường học này, quỷ... không dễ dàng thấy đâu, sư phụ còn đang muốn nhìn đây này."

Mắt thấy thiếu niên tan nát cõi lòng, Bích Linh mỉm cười: "Sợ cái gì, tiểu quỷ nơi này hoàn toàn kém xa mấy con ở trong rừng, sư phụ dạy cậu cách dùng một loại phù chú, dán một phát liền chết."

Sở Diệp nghe vậy buồn rũ rượi: "Ngài không phải nói phải hai năm nữa sao?"

Cậu còn chưa quên vẻ mặt khi đó của cô ấy.

Nhưng giờ cô ấy lại sửa miệng nhanh như vậy?

Bích Linh tràn đầy ý cười, "Chỉ là một ít cơ bản, cậu sẽ học nhanh thôi."

Sở Diệp miễn cưỡng đồng ý.

Thực tế cậu không muốn học chút nào.

Bích Linh từ trong ba lô móc ra một chồng lá bùa màu vàng cùng một con dao nhỏ, lôi Sở Diệp ngồi xuống ghế dài.

"A ――" Sở Diệp hít một hơi.

Không ngờ cô ấy lại cầm dao cắt ngón tay cậu!!

"Tiểu đồ nhi, muốn đạt được mục đích, thì phải trả một cái giá tương ứng, phù chú cần phải dùng máu để vẽ." Vẻ mặt Bích Linh nhạt đi, nhìn máu tuôn ra từ tay thiếu niên, cô xoay người ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng lấy ra một lá bùa.

"Vẽ theo tôi..." Trên ngón tay Bích Linh tràn ra ánh sáng màu đỏ, di chuyển theo ngón tay cô, dần dần để lại dấu vết đỏ rực trên lá bùa màu vàng.

Sở Diệp xem đến ngứa răng.

A, cái giá phải trả sao!

Cô ấy có phải trả cái gì đâu?

"Thất thần làm gì? Vẽ đi chứ?" Bích Linh quay đầu nhìn về phía Sở Diệp.

Sở Diệp thu hồi suy nghĩ đang trào dâng, cẩn thận nhìn rồi vẽ theo cô.
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 84: Ngoại ô có quỷ. (17)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn còn rất vụng về.

"Sư phụ..." Sở Diệp cảm thấy thật sự thất bại.

Cậu rõ ràng thực hiện rất nghiêm túc để vẽ những tấm bùa đó mà...

Bích Linh liếc mắt một cái xem xét trương phù kia, đánh giá một câu: "Xấu xí nhưng vẫn có mỹ cảm."

Sở Diệp: "......"

"Ừm, lần đầu tiên cậu làm sao có thể thành công như vậy được?" Bích Linh đem trương "Phù chú" đầu tiên thu hồi lại: "Vẽ lại một lần nữa."

Sở Diệp đem lá bùa đặt ở trên đầu gối, tiếp tục vẽ.

...

Bích Linh cuối cùng không thể nhìn được nữa.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy những ngón tay đầy nhiệt huyết của cậu dạy cậu vẽ từng nét.

Sở Diệp vốn chuyên tâm vẽ bùa, cuối cùng cũng không biết như thế nào, tầm mắt cùng lực chú ý dần dần chuyển sang trên người của cô gái trước mặt.

Lăng Hề thật sự rất đẹp...

Cô lúc này cúi đầu, cậu có thể thấy đỉnh đầu của cô, mái tóc dài buông thả hơi rối, vương mấy sợi tóc đen nhánh trên khuôn mặt trắng nõn nà, có một vẻ đẹp không thể giải thích thành lời. Cô hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng mỏng, váy dài qua gối, bởi vì lúc này cô ngồi xổm trên mặt đất, đường thêu viền hoa của làn váy dính vào một ít bùn đất...

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ đóng mở, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chính cậu một chữ cũng không thể tiếp thu được...

"Cậu nghe hiểu chưa?"

Sở Diệp lấy lại tinh thần, phát hiện sư phụ của cậu đã ngẩng đầu nhìn cậu từ bao giờ, ánh mắt rất đẹp nhưng thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Ừm." trong mắt Sở Diệp hiện lên từng tia phức tạp, lấy một lá bùa trống rồi vẽ lên cho cô xem.

Bích Linh lập tức mặt mày hớn hở, đối với sự tiếp nhận phù chú của cậu cảm khái nói: "Thiếu niên, cậu cũng có thiên phú đấy?"

Khóe miệng vị thiếu niên có thiên phú giật giật, lấy ra một mảng giấy xoa xoa ngón tay đầy máu.

Đúng vậy, cậu phí nhiều công sức như vậy mới vẽ được một lá bùa...

Cậu thực sự có thiên phú.

Bích Linh nhìn sắc mặt Sở Diệp không tốt, ngược lại cười khẽ một chút, ngón tay trắng nõn bỗng nhiên nắm lấy ngón tay bị thương của cậu.

Khi buông ra, nơi từng có vết thương đã biến mất, một vết sẹo cũng không lưu lại.

Sở Diệp: "?!!"

Pháp thuật này là cái gì kia chứ? So với thuốc kim sang còn nhanh hơn?

Một giây liền khỏi hẳn?

Bích Linh nhìn thiếu niên giơ tay của mình lên tò mò mà sờ, ngạo nghễ mà cười nhạo một tiếng: "Bản lĩnh của sư phụ về điểm này vẫn phải có một chút."

Sở Diệp cúi đầu nhìn cô còn ngồi xổm trên đất: "Sư phụ có thể dạy tôi không?"

"Không biết."

Bích Linh không có thói quen ngửa đầu nhìn người cao hơn, đứng lên như thường lệ vỗ vỗ làn váy trắng, còn dậm dậm đôi chân vài cái.

"Đi thôi, tiểu đồ nhi, chúng ta còn phải tìm quỷ." Lúc sau, chân cũng không còn tê nữa, Bích Linh xoay người lên đường, để thiếu niên đuổi theo phía sau.

Sở Diệp đành phải lại lần nữa cõng trên vai một cái túi nặng.

Chán ghét đạo cụ.

Chán ghét đạo cụ.

Chán ghét đạo cụ.

Cậu ghét túi đồ đến nỗi lặp lại đến ba lần.

Nhưng mà giống như tức giận hơn...

"Sư phụ..." Sở Diệp đang muốn mở miệng, lại thấy sắc mặt sư phụ của cậu lạnh lùng: "Chậm đã, nơi này có quỷ khí!"

"Ở đâu?" Sở Diệp theo bản năng nắm lấy cánh tay của Bích Linh nhìn quanh bốn phía.

Bốn phía vẫn như cũ là một thảm thực vật xanh tươi tốt, với đường nhỏ đan xen lẫn nhau, cùng địa phương phía trước không có gì khác thường.

Điểm duy nhất không bình thường chính là nơi xa âm u như thế này, lại có một ngọn núi không cao không thấy và một bông hoa hấp hẫn đột nhiên xuất hiện xung quanh tảng đá.

"Hừ, chính là nơi này." Bích Linh theo ánh mắt của Sở Diệp xem qua một lượt, gật đầu đồng ý, "Chúng ta qua đó xem."

Không ngờ thiếu niên lại quấn chặt lấy cánh tay của cô, "Không cần đi."

Bởi vì trên lưng cậu có một túi hành lý rất nặng nề, Bích Linh lần này thật đúng là bị hắn kéo bất động.

Muốn chết.

Đồng đội heo.

【 Ký chủ cô mắng đồ đệ của mình như vậy thật sự không tốt đâu. 】 Hệ thống hồi lâu không lên tiếng rốt cuộc online.

Cắt, đồ đệ của bổn bảo bảo, muốn mắng cứ mắng, mi cút ngay, để bổn bảo bảo còn giả vờ.

【 A, bổn hệ thống mới lười quản ký chủ. 】

Cắt!

Bích Linh khinh thường hệ thống, trên tay lại có động tác.

Cô lấy ra Thanh Kiếm.

Sau đó so với tảng đá, cách một khoảng rồi chém.

"Oanh ――" Núi giả vỡ...

Sở Diệp: "..."

Hệ thống: "..."

Nói thật, người này tuyệt đối không có một chút đạo đức công cộng.

Núi giả lớn như vậy, cô nói hủy liền hủy?

Kia chính là tài sản chung! Phải bồi thường tiền!

Cô làm như vậy sẽ bị cảnh sát mời đi uống trà có biết hay không!

Vẻ mặt người khởi xướng như đó là lẽ thường: "Sư phụ cũng là bất đắc dĩ, tại cậu ôm sư phụ."

Sở Diệp: "..." Cô còn dám lên mặt sao?

"Ồ, giống như có cái gì đó rơi xuống?" Bích Linh nắm lấy tay thiếu niên gắt gao kéo đi, chạy qua.

Sở Diệp cũng chỉ là ngây người một cái, người cứ thế liền chạy theo...

Không có biện pháp, Sở Diệp cũng chỉ có thể cẩn thận mà theo qua.

Bích Linh đi vào đống đá vụn trước, đem Thanh Kiếm cắm vào một bên trên mặt đất, ngồi xổm xuống trên mặt đất nhặt lên một phong thư.

"Sư phụ..." Sở Diệp khẩn trương mà nhìn về phía bức thư trong tay cô, sợ bên trong nhảy ra một con quỷ.

Bích Linh nhướng mày cười một chút, chậm rãi mở thư trong tay ra.
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 85: Ngoại ô có quỷ. (18)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

"Tôi mong muốn em và tôi có thể hiểu nhau..."

Bích Linh đảo tầm mắt nhìn qua mở đầu của bức thư, ánh mắt chuyển dời đến cuối cùng một đoạn, nhíu mày nói ra: "Lộ Hân, tôi thích em, chúng ta ở bên nhau được không?"

Thực hiển nhiên, đây là một phong thư tình.

Không có tên, chỉ xuất hiện tên của một người.

Đây là... Manh mối?

Lật bàn! Này còn chơi như thế nào!

"Sư phụ, phong thư này có cái gì kỳ quái sao?" Sở Diệp nghi hoặc hỏi.

Bích Linh trầm ngâm nói: "Mặt trên có oán khí rất nặng, khả năng có quan hệ cùng chuyện chúng ta muốn bắt quỷ, đây là một cái manh mối, chúng ta sẽ đi tìm người hỏi một chút về người tên Lộ Hân."

***

Hai người tách ra hành động, thời gian vào giữa trưa, bọn họ hẹn nhau ở trước cổng trường hội hợp.

Sở Diệp ở phía xa liền nhìn thấy sư phụ của cậu đang ngồi xổm trên đất trước cổng trường cắn hạt dưa, khóe miệng không khỏi kéo lên.

Đây thì giống bộ dáng gì!

"Sư phụ." Sở Diệp đứng ở trước mặt cô.

Bích Linh buông hạt dưa, vỗ vỗ làn váy đứng dậy, thần sắc bình tĩnh: "Ăn cơm trước."

Ở trong toà nhà trung tâm của thành phố.

Một gian phòng yên tĩnh nào đó.

Khóe miệng Sở Diệp run rẩy mà nhìn một bàn đồ ăn phong phú.

Chỗ này xài hết bao nhiêu tiền?!

Chỉ có hai người bọn họ ăn, lại gọi nhiều như vậy?

Quả thực là phô trương lãng phí.

"Sư phụ không biết cậu thích ăn cái gì, hừ, nên gọi nhiều một chút." Bích Linh chống cằm nhìn bàn đồ ăn, ánh mắt nhàn nhạt: "Tùy tiện ăn, vừa đúng lúc phải bổ máu."

Vì sư phụ nhà mình hào khí nhiệt tình thuyết phục nên Sở Diệp yên lặng bắt đầu động chiếc đũa.

Bích Linh móc di động ra không biết làm cái gì.

"Sư phụ, sao người lại không ăn?" Sở Diệp nhìn về phía Bích Linh không nhúc nhích chiếc đũa.

Bích Linh hàm hồ mà trả lời: "Chờ một chút." Bổn bảo bảo còn muốn làm một chút chuyện.

【 Ký chủ cô lại muốn làm gì? 】 Hệ thống mệt mỏi.

Những thứ lưu trữ trên ký chủ nhiều vô kể, đến nỗi nó không biết đến từ đâu.

Ví như thanh kiếm kia.

Ví như cái còi kia.

Ngoài ra, ví dụ như dịch chuyển tức thời của ký chủ bị đảo ngược, còn có thứ gọi là thời gian đóng băng...

Ký chủ cô như vậy thật khiến người ta không biết phải làm gì đấy?

Bích Linh tắt điện thoại di động, bắt đầu ăn cơm, trong lòng trả lời hệ thống bốn chữ:

Ăn cơm, bắt quỷ.

Hệ thống: "..." Vận hành hỏng mất.

"Đây, món cá này khá ngon." Sở Diệp khoe một đĩa cá trong nhiều món ăn.

Bích Linh xem xét liếc mắt một cái.

Xanh xanh đỏ đỏ...

"Sư phụ người nếm thử." Sở Diệp đem mâm đẩy đến trước mặt Bích Linh.

Bích Linh nếm một miếng.

Sau đó đứng lên.

"Sư phụ đi ra ngoài một lúc, cậu đừng chạy loạn."

Sở Diệp nhìn vào cánh cửa đóng kín, nhìn nhìn lại mâm cá.

Chẳng lẽ cô không thích loại hương vị này, ăn khó chịu...

Sở Diệp trong lòng có chút bực bội, nhưng cậu lại không biết rốt cuộc vì cái gì.

***

Bích Linh đi một giờ mới trở về.

Sở Diệp có chút rầu rĩ không vui: "Sư phụ, người đi đâu vậy?"

Bích Linh vỗ vỗ làn váy, ngồi lại chỗ cũ: "Đi WC."

Vừa nghe lời này, thiếu niên càng tức giận: "Sư phụ người lại lừa dối tôi!"

Âm thanh của cậu có chút lớn, sau khi bật lại từ những bức tường xung quanh, nghe hơi choáng váng.

Thần sắc nhàn nhạt của cô gái bỗng nhiên nở một nụ cười mỉm, giống như trên nền tuyết trắng lặng yên nở rộ một bông hoa duy nhất, kinh diễm mà tuyệt mỹ.

"Chuyện này đều bị cậu phát hiện rồi."

Sở Diệp ngơ ngác mà nhìn cô cười, lời muốn nói nuốt trở vào.

"Tiểu đồ nhi?" Bích Linh bấm tay gõ gõ cái bàn.

Sở Diệp hoàn hồn, vừa mới muốn nói cái gì toàn bộ đã quên: "Vâng?"

"Cậu hỏi được những gì?"

Sở Diệp gật gật đầu, đem những điều cậu biết nói ra: "Lộ Hân là một con người, vẫn còn sống, không phải quỷ, chỉ là cô ấy gần đây vừa mất một người bạn thân rất tốt."

Bích Linh xoay chuyển tròng mắt: "Cụ thể hơn một chút."

Sở Diệp nhíu mày: "Lộ Hân có một người bạn tốt, tên là Tử Lan, tháng trước vào buổi chiều ngày 15, cô ấy đã chết khó hiểu trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Lộ Hân muốn đi tìm muốn tìm hiểu, nhưng vào tháng trước cô ấy bị chặn lại..."

Bích Linh nghĩ nghĩ: "Khả năng ngăn cản cô ấy không phải là người đâu?"

Sở Diệp kinh ngạc nhìn về phía cô: "Ý của sư phụ là..."

Bích Linh cười thần bí: "Rất đơn giản, chúng ta tiếp tục suy đoán."

"Đầu tiên là lá thư kia, là lời thổ lộ với Lộ Hân, có thể thấy được viết thư là đàn ông, điểm này chúng ta đều rất rõ ràng."

Sở Diệp gật gật đầu.

Bích Linh đứng lên, vòng quanh cái bàn chậm rãi đi lại, đồng thời một số ý nghĩ cũng đã hoàn chỉnh.

"Chúng ta tưởng tượng, người đàn ông kia không phải người tốt, Lộ Hân không biết gương mặt thật của hắn ta, nhưng bạn của cô ấy biết, vì vậy cô ấy đã đưa người đàn ông ấy đến tòa nhà chiều ngày 15."

"Bọn họ sinh ra tranh chấp, người đàn ông giết cô ấy?" Sở Diệp cũng suy đoán nói.

"Không, người đàn ông chỉ là tạm thời đem cô ấy đến tòa nhà thí nghiệm, nhưng tòa nhà này có quỷ, cô ấy là bị quỷ giết chết."

"Như vậy, ngăn cản Lộ Hân chính là quỷ hồn của cô ấy?" Chỉ số thông minh của Sở Diệp bắt đầu hoạt động.

"Đúng vậy, nhưng cũng không phải, ngày đó là mười lăm, âm khí nặng nhất, quỷ hồn của cô ấy ngưng tụ thành oán linh, lúc này mới có thể tồn tại ở trên nhân gian." Bích Linh di chuyển tới trước mặt thiếu niên, một tay để lên bả vai gầy yếu của hắn: "Đi, đại khái manh mối đã tiến đến sáng tỏ, chúng ta đến đó chứng minh một chút."

Sở Diệp nhìn cô, gật gật đầu, trong lòng đối với cô có một sự tín nhiệm, giống như sự thật chính là cô đoán mò như vậy.

Cô nói đúng...

Điều đó, có thể phải không?
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 86: Ngoại ô có quỷ. (19)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Bích Linh tính tiền, mang theo Sở Diệp lại đi vào trong trường học.

Vườn trường to như vậy, người đến người đi, hai người đi qua một đám người, một lát liền tách ra.

Bích Linh phồng má lên, đứng trên bãi cỏ để nghi ngờ nhân sinh.

Cô thật sự là một sư phụ vô trách nhiệm thì phải?

【 Không cần hoài nghi, ký chủ chính là vậy. 】

Oh, liền tính đây là sự thật, bổn bảo bảo cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận!

Hệ thống: "..." Chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.

Đợi một hồi, Sở Diệp vẫn chưa có tới, vì thế Bích Linh chỉ còn cách phải lấy tiêu ra thổi.

"Cô thổi thật là dễ nghe."

Tầm mắt Bích Linh nhìn về phía bên cạnh không biết khi nào có một cô gái thực đáng yêu, buông tiêu khỏi môi, khóe miệng gợi lên một nụ cười: "Phải không? Cảm ơn cô, cô cũng biết thổi ư?"

Cô gái gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm: "Nhưng mà tôi hiện tại không thổi nữa."

"Ồ?" Bích Linh nhướng mày, chậm rãi đi đến chỗ cô: "Có phải là không có người cùng cô thổi hay không?"

Nữ sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Sao cô biết?!"

Bích Linh rung đùi đắc ý, làm ra vẻ cao thâm khó đoán: "Tôi còn biết cô tên là Lộ Hân, gần đây, người bạn thân tốt nhất đã rời bỏ cô..."

"Cô... Cô là ai?" Lộ Hân tựa hồ xoay người muốn chạy, nhưng lại dừng lại bước chân chần chờ nói, "Cô biết Tử Lan chết như thế nào sao?"

Bích Linh mỉm cười, đưa danh thiếp cho cô: "Không biết cô nghe qua Phong Lăng thế gia chưa nhỉ?"

# Ôi, ký chủ lại lần nữa lừa dối người ta #

***

Sở Diệp nghe theo tiếng tiêu gian nan mà tìm được Bích Linh.

Từ đằng xa đã nhìn thấy sư phụ của cậu đang nói chuyện với một cô gái, cô gái ngồi ở bên cạnh cô với gương mặt ngượng ngùng.

Chết tiệt!

Muốn lật bàn.

Đây là phong cách gì!

"Oa, Lăng đại sư, đây là đệ tử học việc của cô sao?" Lộ Hân mang vẻ mặt mê say, đối với Bích Linh lộ vẻ sùng bái.

Sở Diệp lộ ra vẻ lúng túng.

Cậu chỉ rời đi một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao cô lại tìm được người nào đó rồi?!

Thần sắc Bích Linh nhàn nhạt, nghe vậy gật đầu: "Ừm, có thể rồi? Chúng ta lập tức xuất phát."

Lộ Hân có chút thấp thỏm bất an, nhưng trong mắt lại hiện ra ánh sáng nhỏ bé: "Tôi thật sự có thể... gặp lại cô ấy?"

Bích Linh mỉm cười: "Đại sư sẽ không gạt người."

Dọc theo đường đi, Sở Diệp đại khái đã hiểu được tình huống này, chính là sư phụ của cậu may mắn đã gặp gỡ Lộ Hân, không thể hiểu được mà cùng cô ấy nói chuyện, còn lừa Lộ Hân cùng cô ấy cùng đi xem bắt quỷ.

Cái này thật đúng là chuyện sư phụ sẽ làm...

Bích Linh mang theo hai người đến cửa tòa nhà thực nghiệm.

"Đợi đã!" Bích Linh mang phong phạm đại sư mà duỗi tay ngăn cản đường đi của hai người: "Nơi này quỷ khí rất nặng, tôi cho hai người mỗi người một lá bùa chú."

Hai người ngơ ngác để cho cô dán, sau đó theo cô đi vào.

"Sư phụ, chúng ta đi đâu?" Sở Diệp nhìn quanh bốn phía, cảm giác lạnh lẽo.

Lộ Hân cũng chà xát cánh tay nhìn quanh bốn phía, cũng không tìm được con quỷ cô muốn tìm.

Không, một cái bóng quỷ cũng không có.

Trong ba người cũng chỉ có Bích Linh sắc mặt như thường: "Lên sân thượng tầng cao nhất."

"A!?"

***

Bích Linh mang theo hai người đi lên thang bộ để đến sân thượng tòa nhà.

Vô nghĩa, thang máy ma ám này là một khu vực có nguy cơ cao, nói không chừng một lần đã bị giết chết.

Khóc cũng không trở lại.

Đi đến tầng cao nhất, Lộ Hân đã bị khí lạnh làm cho phát run.

Bốn phía chung quanh rộng lớn, chỉ có một bức tường cũ kỹ, có bụi bẩn bám đầy, làm nơi này thoạt nhìn trông thật rách nát, còn có rất nhiều âm khí.

"Tiểu đồ nhi." Bích Linh đột nhiên quay đầu gọi Sở Diệp: "Nhớ kỹ, nơi này là quỷ thấp kém nhất, gặp được quỷ không cần phải lúng túng, lấy bùa ra dán nó."

Sở Diệp cười trừ, miễn cưỡng gật gật đầu.

Cậu sẽ... Sẽ không lúng túng đâu...

Bích Linh triệu ra Thanh Kiếm, mang theo Thanh kiếm từ trong khoảng không đi vào.

Phía sau hai người cẩn thận mà theo sát cô.

"Hắc hắc hắc..." Sau khi rẽ qua một ngã rẽ, tiếng cười quỷ dị đột nhiên từ bốn phía truyền đến vang rộng khắp nơi, làm cho lông tơ trên người dựng cả lên.

"Ha hả..." Lại là một tiếng cười sắc sảo khác.

Bích Linh không kiên nhẫn mà xoa xoa lỗ tai: "Cũng chỉ là một con quỷ xấu xí, muốn giết ta thì ra mặt đi, trốn ở trong góc tối thì là quỷ cái gì chứ!"

Phía sau, đầu của hai người đầy hắc tuyến.

Nói thật, lại có người kiêu ngạo ngang nhiêu kêu gọi con quỷ kia xuất hiện để giết người, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.

Đại sư ( sư phụ ) thật uy vũ!

"A ――" Trong góc tối nhảy ra một bóng đen, làm cái bộ mặt dữ tợn, tựa như ác quỷ từ trong địa ngục bước ra.

Bích Linh nhàn nhạt vẫy Thanh kiếm trong tay.

Trường hợp tức khắc dừng hình ảnh.

Hai người ở phía sau thậm chí còn không có thời gian để hét lên.

Thật xấu hổ.

"Hừ, bản lĩnh chỉ có bấy nhiêu còn dám giết chết bổn đại sư." Bích Linh mang vẻ mặt trào phúng mà nhìn con quỷ bằng ánh mắt dữ tợn, bỗng nhiên quay đầu nhìn Sở Diệp nói: "Tiểu đồ nhi, dán bùa, làm chúng nó hồn phi phách tán."

Hả... Hồn phi phách tán?!

Sở Diệp run rẩy mà tiến lên, nhắm mắt lại đem lá bùa dán vào đầu của con quỷ.

"Sư phụ như vậy được chưa?"

Bích Linh giọng không cảm xúc mà nhìn cậu: "Toàn bộ."

"A?" Sở Diệp nhìn nơi không rõ kia, cắn đầu ngón tay vẽ một lá bùa, đánh bạo dán vào nơi khác trên đầu của con quỷ.

Quỷ gào cũng chưa gào được một tiếng đã lặng lẽ hồn phi phách tán.

Sở Diệp: "..." Có vẻ rất vui.

Nhìn Sở Diệp càng ngày càng có động tác lưu loát, Bích Linh vuốt cằm gật đầu.

Thiếu niên này còn có thể cứu chữa!

Sở Diệp giống như dán thành nghiện, không muốn dừng lại, Lộ Hân ở bên cạnh xem đến tay ngứa, vì thế tiến đến bên cạnh Bích Linh: "Đại sư, tôi có thể dán một lá bùa không?"

Ánh mắt Bích Linh liếc nhìn cô ấy một cái, đưa cho cô ấy một lá bùa.

Lộ Hân tiếp nhận, đi đến bên cạnh một con quỷ.

Nói thật, cô từ trước tới nay chưa từng tưởng tượng đến mình sẽ có một ngày cách con quỷ gần đến như vậy....

Hơn nữa...

Lộ Hân đem lá bùa dán lên, quỷ chưa hé răng đã hồn phi phách tán.

Lộ Hân vui vẻ.

Trái lại, cô còn có thể giết chết chúng nó!

Thật kích thích!

Bích Linh mang theo Thanh kiếm đi qua nơi hai người đang chơi vô cùng vui vẻ, hướng đến phòng cuối cùng mà đi.

Chân tướng, ở chỗ này.

"Thời gian đã quá muộn rồi." Bích Linh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, tiếp đó hai người ở phía sau đuổi kịp.

"Kẽo kẹt ――" Cánh cửa cũ kỹ phát ra một âm thanh kì quái, cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai truyền tới.

"Các người không được đi ra ngoài tổn thương cô ấy, không được!"

Biểu tình trên mặt Lộ Hân ngây dại ra, lẩm bẩm nói: "Tử Lan..."

"Tử Lan!" Lộ Hân mất khống chế mà không màng tất cả mà chạy tới cánh cửa phía trước, hoàn toàn không màng nguy hiểm bên trong cánh cửa: "Tử Lan, mình tới đây, bạn không phải sợ..."

Bích Linh ở phía sau lắc đầu, cũng theo ở phía sau của cô ấy.

Người phàm ngu xuẩn, muốn cứu người cũng phải xem tình huống hiện tại ra sao chứ...

Thật là, cô hiện tại sắp biến thành chúa cứu thế sao? Người nào cô cũng phải cứu!
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 87: Ngoại ô có quỷ. (20)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Bên trong căn phòng, một hắc ảnh dữ tợn đông nghìn nghịt vây quanh một bóng dáng nhỏ xinh.

"Tử Lan ――" Lộ Hân không quan tâm mà chạy vào bên trong.

Thân ảnh nhỏ xinh liều mạng giãy giụa ra khỏi vòng vây: "Không... Lộ Hân, bạn mau trở về, mau đi!"

Ánh mắt Lộ Hân vẫn cứ trống rỗng, cô hướng tới cái bóng dáng kia, từng bước một đi đến: "Tử Lan, mình sao có thể để bạn ở lại đây, sao lại có thể..."

"Không, không được lại đây!" Hắc ảnh hoảng sợ mà thét to.

"Được rồi, cô nói nhảm cái gì thế, sao lại thảm như vậy." Đột nhiên một tiếng nói vang lên.

Đôi mắt của người phụ nữ lạnh lùng tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, cầm theo thanh kiếm trong tay, bốn phía cảnh vật hỗn loạn trong phút chốc yên lặng.

"Lộ Hân..." Tránh thoát trong nháy mắt, hắc ảnh xẹt qua Lộ Hân.

"Tử Lan..." Lộ Hân nhìn bạn tốt trước mắt cảnh còn người mất, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.

"Bộp."

Lộ Hân ngã xuống trên mặt đất: "Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là chuyện có chuyện gì vậy?"

Bạn tốt nhất của cô, vì sao...

"Lộ Hân..."

Tử Lan trong trạng thái quỷ hồn, thân thể hiện ra trạng thái nửa trong suốt, cô ấy chậm rãi duỗi tay muốn đụng vào cô.

"Trên người của cô có quỷ khí, chạm vào cô ấy không tốt." Bích Linh ở bên cạnh lên tiếng.

"Đúng rồi, đại sư, còn có đại sư!" Cô gái ngã gục dường như giống như rơm bắt được lửa. Trong đôi mắt trống rỗng xuất hiện tia sáng: "Đại sư, ngài có thể cứu cô ấy đúng hay không!"

Vẻ mặt Bích Linh thương xót: "Thân thể của cô ấy đã bị hủy, hiện tại khi bình minh đến, cô ấy phải đi..."

"Không..." Lộ Hân che mặt khóc rống.

Tử Lan không ngoài ý muốn khi nghe được điều này. Cô ấy ở trước mặt Lộ Hân ngồi xổm xuống, trên mặt gần như trong suốt bình thản nói.

"Lộ Hân, có thể nhìn thấy bạn, thật tốt..."

Lộ Hân không ngừng khóc nức nở: "Bạn là kẻ lừa đảo, lúc trước nói muốn cùng mình vào vị trí nhân viên công vụ, muốn tham gia hôn lễ của mình, phải làm mẹ nuôi của con mình, vì sao lại nhẫn tâm như vậy, vì sao bạn lại đi trước mình, vì sao!"

Tử Lan khẽ mỉm cười: "Nghe mình nói, Lộ Hân, trên đời không có gì là vĩnh viễn, mình chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời của bạn, mà hết thảy mọi chuyện đều là mình cam tâm tình nguyện, không cần tự trách, không cần áy náy..."

"Không..." Lộ Hân chỉ lặp lại một chữ.

"Lộ Hân, đừng tin tưởng người đàn ông kia, hắn muốn lừa gạt tiền của bạn, hắn là một người xấu..." Thân thể Tử Lan chậm rãi bắt đầu tan biến.

"Tử Lan... Tử Lan!" Lộ Hân kinh hoảng tiến lên muốn chạm vào cô, chạm tới chỉ có một mảnh hư vô.

Tử Lan đứng lên, chắp tay sau lưng chậm rãi lui về phía sau, trên mặt mỉm cười vô cùng bình thản: "Lộ Hân, cậu có còn nhớ rõ lần đầu tiên mình cùng cậu không?"

Lộ Hân cũng đứng lên, đôi mắt đã sưng đỏ dị thường: "Vẫn... Nhớ..."

"Chúng ta hát một lần cuối cùng đi..." Chân Tử Lan bắt đầu tan biến.

"Chợt lóe... Chợt lóe... Sáng lấp lánh, đầy trời đều là... Ngôi sao nhỏ..."

Lộ Hân nghẹn ngào mà hát, nước mắt như những hạt châu, chậm rãi rơi tách tách trên mặt đất.

"Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh..." Tử Lan cười, nhìn Lộ Hân trong ánh mắt lộ ra vẻ quyến luyến vô cùng và không muốn buông bỏ.

"Khắp trời đều là... Lộ Hân."

"Tử Lan... Tử Lan..." Lộ Hân che miệng khóc rống.

Toàn bộ thân thể Tử Lan đã gần như trong suốt.

"Hẹn gặp lại, Lộ Hân, chúc bạn mãi mãi hạnh phúc..."

----

#Lảm nhảm: Phát hiện bộ truyện này rất giống một bộ của Mặc Linh. Đọc thấy chị nhà cường hết phần người khác quá. Mà mình không thích nữ chính buff quá kinh như này. Gu của mình là mẹ tác giả chuyên đi ngược, đi hố con gái mình. Bắt con gái mình dần dần trưởng thành :)))
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 88: Ngoại ô có quỷ. (21)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Câu nói cuối cùng của Tử Lan vừa nói xong, thân ảnh của cô ấy cũng ở trong không khí toàn bộ tiêu tán.

"Tử... Lan..."

......

Bích Linh cùng Sở Diệp về nhà.

Bích Linh nhìn Sở Diệp rầu rĩ không vui, buồn cười mà vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Sao vậy, cậu thấy buồn rồi sao?"

Sở Diệp nằm trên giường, rầu rĩ trả lời: "Không có."

Bích Linh cười thần bí: "Pháo hoa dễ lạnh, nhân sinh dễ phân li, sinh tử có mệnh, hà tất phải ghi nhớ trong lòng làm gì? Hiểu không?"

"Sư phụ, Tử Lan thật sự không thể cứu được ư?" Sở Diệp từ trên giường xoay người đứng lên.

Bích Linh nhàn nhạt nhướng mày: "Có thể cứu, nhưng mà, phải lấy mạng đổi mạng, cuộc sống sẽ thay đổi rất lớn."

"Thế nhưng, nói như vậy còn có thể làm người khởi tử hoàn sinh sao?" Sở Diệp nhìn về phía sư phụ nhà mình, trong lòng có chút rung động không thể giải thích thành lời.

Bích Linh nhấp môi: "Trên thế gian không có gì là làm không được cả, chỉ là muốn xem ngươi có cách trả giá tương ứng hay không mà thôi."

"Như vậy sao?" Thiếu niên nằm một hồi ở trên giường.

Bích Linh cong môi, đứng dậy rời khỏi phòng của cậu, đáy mắt không để nhận ra phát hiện ra một bóng đen.

Được lắm, hơi thở của Liên Vô Trần lại dày đặc hơn không ít...

Nhưng tốc độ của cô lại không đủ nhanh.

Muốn lật bàn!

Như vậy còn chơi như thế nào nữa?

Mấu chốt ở trên người Sở Diệp, nhưng Sở Diệp con mẹ nó chính là Liên Vô Trần chưa có ký ức!

Hắn một khi khôi phục ký ức, hết thảy liền trở nên rõ ràng.

Quên đi...

Đi được bước nào hay bước đó vậy.

***

Buổi tối ăn cơm, Sở Diệp ngạc nhiên phát hiện điều không bình thường, không phải cơm hộp thường là cháo trắng, cải bẹ xào sao trên bàn lại xuất hiện thêm ba món ăn khác.

Cá!

Hơn nữa nhìn có chút quen mắt.

Sở Diệp nếm một miếng, đáy mắt hơi hơi lộ ra ánh sáng.

Là ở nhà hàng hắn khen loại cá này ăn rất ngon...

Hương vị còn giống nhau như đúc!

Chẳng lẽ vì cậu nên cô cố ý đi đến đó mua sao?

Chính vào lúc này Bích Linh vào ngồi xuống ghế.

Sở Diệp theo bản năng hỏi một câu: "Cá này là sư phụ làm sao?"

Biểu tình Bích Linh nhàn nhạt: "Đương nhiên không phải."

【...】 Ha hả, ký chủ hiện tại đã khẩu thị tâm phi đến nông nỗi gạt người sao?

Nhưng cô ấy vẫn giả vờ khá giống nha.

Trách không được người kia làm thế nào cũng không đoán được cô gái này đang nghĩ gì.

Ký chủ hoàn toàn đao thương bất nhập, ai biết dưới vẻ sự bình tĩnh bên ngoài kia đang che dấu cái gì...

"Ồ" Sở Diệp có chút mất mát, nhưng mà hắn cũng không biết mình đang mất mát cái gì.

Bích Linh lấy đôi đũa kẹp một miếng cá, kết quả Sở Diệp kia hùng hổ đem toàn bộ mâm cơm trên bàn đều kéo qua bên hắn cả: "Toàn bộ là của tôi."

Bích Linh: "..." Hả!

Thiếu niên ương ngạnh thật đấy! Còn dám ở trước mặt cô tùy hứng!

Hừ, ai thèm quản hắn!

....

Ngày hôm sau, Sở Diệp bị Bích Linh kéo vào một khu rừng.

Sở Diệp khẳng định đây tuyệt đối là trả thù, bởi vì Bích Linh không cho cậu một thanh kiếm, ngược lại móc ra một chồng lá bùa mà chính cậu đã vẽ.

Cậu rõ ràng hôm qua mới học được thôi!

Vốn dĩ Sở Diệp vẫn có chút lúng túng, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui, Tử Lan kia là một con quỷ có lòng thiện, lúc này mới lấy hết can đảm cầm lá bùa ra vẽ, dùng máu của chính mình lấy một để trăm.

Bích Linh ở nơi xa cắn hạt dưa nghịch di động, xem cũng chưa xem tình huống của đồ đệ nhà mình.

"Sư phụ..."

Bích Linh nhàn nhạt triệu hồi kiếm, cho kiếm bay qua.

Sở Diệp dựa vào thân cây thở hổn hển một hơi, tầm mắt hướng về phía cô gái trên cây.

Cô dựa vào thân cây, tư thế tùy ý lười biếng, mặc y phục màu trắng, mang đế giày xăng - đan, đôi chân ngọc hơi lắc lư trong không khí trông thật nhàn nhã.

Sư phụ thật vô trách nhiệm quá, cậu có thể nói ra một trăm cái xấu của cô!

Bích Linh buông di động, từ trên cây trực tiếp nhảy xuống, giơ chân váy lên một cái, chớp mắt mê loạn ánh mắt của Sở Diệp.

"Tiểu đồ nhi?" Bích Linh dùng tay ở trước mặt cậu quơ quơ.

Sở Diệp lúc này mới lấy lại tinh thần: "Sư phụ, giờ chúng ta trở về sao?"

"Ừ."

"Hôm nay tôi làm thế nào?"

"Không tồi."

"Người gạt người, người căn bản không thấy!"

"À."

"Sư phụ, thời điểm đi đường đừng nghịch di động."

"Được! Sư phụ sẽ cất di động đi!"d
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 89: Ngoại ô có quỷ. (22)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tược

Beta: @Phạm Hà

Ba năm sau.

Trong đêm đen.

Ngoại ô nào đó, bên trong quỷ trạch đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng đùng thật lớn.

Hai bóng dáng chật vật chạy ra trước khi biệt thự sụp đổ.

"Khụ khụ khụ, tiểu đồ nhi cậu cần gì phải dùng đến bùa phá hủy, chúng ta thiếu chút nữa liền bị phá nát ở chỗ này có biết hay không!" Cô gái diễm lệ trên đầu đầy bụi bẩn, lúc này mặt đầy vẻ tức giận, mắt trừng người đàn ông có thân hình thon dài bên cạnh.

Người đàn ông vô tội cười: "Sư phụ, thật sự con quỷ kia quá xấu, tôi bị trượt tay..."

"Hả, cậu còn nói lý!" Bích Linh phủi phủi tay áo, nhưng hiện tại là mùa hè, cô mặc một chiếc váy không tay.

"Ha hả..." Sở Diệp cười nhẹ.

"Cười cười cười, cười cái rắm! Trở về không cho cậu ăn cá!" Bích Linh tức giận đến mức muốn lấy kiếm chém người, nhưng cố tình nhìn người đối diện nọ là do mình chăm lo ba năm, thật vất vả mới nuôi lớn đứa trẻ này...

Thật là.

Bích Linh chịu đựng xúc động muốn phát điên xoay người rời đi.

Sở Diệp cười nhẹ một tiếng, bước chân dài ba bước đã đuổi theo cô: "Sư phụ nói thật?"

Bích Linh nhìn cậu một cái: "Sư phụ luôn luôn miệng vàng lời ngọc."

Gần đây cô thật sự phát hiện, người này càng dài càng nhanh, thân hình hoàn toàn cao hơn cô một cái đầu.

Không chỉ thân hình cao lớn, còn có lá gan cậu cũng lớn.

Nhìn một cái cậu hiện tại đã dám tìm lấy cớ tranh luận!

Không phải thân đồ đệ, không yêu...

Bích Linh đi đến trước cửa xe, mới vừa mở cửa xe, người đàn ông cao lớn bên cạnh liền giành trước, chui vào: "Sư phụ, đêm nay tôi sẽ đâm quỷ?"

Bích Linh bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái, ngồi vào ghế điều khiển phụ.

Sở Diệp cong khóe môi, khuôn mặt không còn chút ngây ngô cùng non nớt, lúc này đã vô cùng tuấn mỹ.

Không giống với Bích Linh có kỹ thuật lái xe vội vàng như đi đầu thai, Sở Diệp lái xe tuy rằng tốc độ cũng nhanh, nhưng rất ổn định.

"Sư phụ..." Sở Diệp nhíu mày.

Ánh mắt Bích Linh cũng hạ xuống.

Đêm nay thế mà lại không có quỷ chặn đường...

Rõ ràng có người ở sau lưng giở trò quỷ...

"Dừng xe." Sau khi nhìn thấy một đống quỷ lớn bị nghiền nát phía sau, Bích Linh ở trong lòng đã có phán đoán.

Có thể làm ra nhiều trò quỷ như vậy, ngoại trừ Quỷ Vương bên ngoài ra thì không còn ai.

"Kẽo kẹt ――" Tiếng phanh xe sắc bén đã phá vỡ bầu không khí, người phụ nữ mang theo thanh kiếm, bình tĩnh xuống xe.

"Ha ha, ngươi còn dám tới..." Nụ cười giả tạo âm trầm vang lên khắp nơi, ở trong đêm đen nối liền thành một bản hoà tấu địa ngục.

Bích Linh hơi híp mắt, nhìn về phía ở một đống quỷ đáng ghê tởm kia, con quỷ chính giữa phá lệ rất có "Mỹ mạo".

Đó chính là Quỷ Vương?

Không hổ là nam chủ, khí chất này, nhìn bên trong và bên ngoài đều bất đồng, dám cùng cô kêu gào...

【...】 Không phải muốn giết hắn sao? Cô khen hắn làm gì!

Bích Linh nghĩ được vài giây, sau đó quyết đoán cầm kiếm chém tới.

Những con quỷ phía sau Quỷ Vương phân tán ra chen chúc toán loạn.

Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, cũng gia nhập cuộc chiến.

Nam chủ không hổ là nam chủ, Bích Linh chém vài cái, thế mà không chém tới, mỗi một lần, đều bị hắn nhìn như trùng hợp mà né tránh.

Sao lại thế này?

【 Ký chủ, nam chủ nữ chủ đều là khí vận chi tử, không phải dễ chém như vậy, Thiên Đạo sẽ giúp bọn họ. 】 Hệ thống có chút khoe khoang, cuối cùng nhìn thấy ký chủ ăn mệt, cảm xúc có chút kích động là chuyện như thế nào?

Bích Linh ở trong lòng thầm mắng một tiếng.

Cả thiên đạo cũng giúp đỡ hắn, bổn bảo bảo làm thế nào mới diệt được hắn!

Thật là có bệnh mà!

【 Ký chủ cũng chỉ là pháo hôi, còn muốn nam chủ thế nào? 】

Bổn bảo bảo muốn giận chết hắn!

Bích Linh lui ra phía sau vài bước, tay cầm thanh kiếm, kiếm khí che trời lấp đất áp đảo Quỷ vương.

Bổn bảo bảo không tin, như vậy hắn còn có thể trốn!
[/HIDE]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back