Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 40: Tiểu thúc đừng quậy (15)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Bên eo Bích Linh bị Quân Sinh véo có chút đau, tránh lại tránh không ra, Bích Linh đành phải áp dụng phương pháp mạnh nhất.

"Chú, chúng ta trở về đi, cháu đói bụng." Bích Linh hạ quyết tâm, chủ động nhào vào ôm ấp Quân Sinh.

Phải vuốt lông trước...... Liêm sỉ cứ ném một bên đã.

Vừa dứt lời, lực đạo trên eo rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều, Bích Linh nhân cơ hội đẩy Quân Sinh ra bên ngoài.

Trước tiên rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này đã.

Nữ chính còn ở đó đấy.

【 Người ta đã sớm thấy rồi. 】Hệ thống thình lình hé răng.

Mi còn dám chạy ra! Bổn bảo bảo muốn hỏi một chút cái sự phục vụ rách nát đó của mi là gì, Quân Sinh tới nơi mới nhắc, dùng cái rắm!

【 Rõ ràng là do giá trị nhân phẩm của ký chủ quá thấp, quyền hạn không đủ, có thể phát hiện cũng không tồi rồi. 】

Ui! Mi còn dám cãi, có tin bổn bảo bảo tự sát cho mi xem không!

【 Ký chủ đừng vội. 】

Bích Linh đang muốn chửi lại, Quân Sinh bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi cô muốn ăn gì, Bích Linh đành mỉm cười.

Ăn cái gì?

"Mì ăn liền!"

Quân Sinh: "......"

Bích Linh thề là cô thật sự muốn ăn, món này rất thơm......

Về đến nhà, Bích Linh ăn hết mì ăn liền chú nhỏ tự làm, híp lại đôi mắt lạnh nhạt.

Nữ chính đại nhân hẳn là biết quan hệ giữa cô và Quân Sinh, nếu cô đoán không sai, nữ chính hẳn sẽ làm gì đó để cứu vớt con nhóc xui xẻo là cô.

Trong cốt truyện, nữ chính ban đầu từng bị Quân Sinh bắt cóc, nửa đường tự nhiên bị nam chính chặn lại, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách giữa nam chính và nữ chính.

Có thể trong quá trình bị Quân Sinh bắt cóc đã xảy ra một ít chuyện đáng sợ.

Mà cô là bạn duy nhất của nữ chính, rơi vào tay Quân Sinh xấu xa, sắp trải qua việc nữ chính từng bị......

Nữ chính đương nhiên muốn cứu cô.

Ừm, liền như vậy.

Nhưng mà, trước khi nữ chính cứu được cô, cô cũng muốn làm chút việc.

Chẳng hạn như...... câu dẫn chú nhỏ?

【......】Hai việc này hoàn toàn không có quan hệ logic gì cả.

Bích Linh ăn xong một chén mì ăn liền, ngáp một cái.

Quân Sinh nhìn động tác ngáp của cô, ánh mắt trầm xuống.

"Ăn no chưa?"

Bích Linh gật đầu.

"Đi với ta." Quân Sinh đi đến phòng sách.

Bích Linh ngoan ngoãn đi sau hắn.

Quân Sinh mở cửa, ý bảo Bích Linh đi vào trước.

Bích Linh lắc đầu, lỡ hắn lại khóa cửa thì sao?

Kịch bản cô đều đã hiểu.

Cô muốn cự tuyệt.

Quân Sinh không rõ ý vị mà cười: "Thế nào, còn sợ chú nhỏ ăn cháu?"

Bích Linh thật muốn gật đầu, bổn bảo bảo chỉ sợ cái này.

"Đi vào!"

Thái độ của Quân Sinh có chút cứng rắn, Bích Linh đành phải cúi đầu đi vào.

Cửa phía sau ngoài dự đoán không truyền đến tiếng khóa lại, mặt Bích Linh đầy dấu chấm hỏi.

Hử? Biến thái đổi tính?

Tiếng bước chân đàn ông phía sau truyền đến, đột nhiên có cảm giác áp bách.

Bích Linh ngoan ngoãn đứng trước bàn, đứng không nhúc nhích.

Biến thái lại muốn làm gì.

Lắm trò.

Lạnh lẽo trên mặt Quân Sinh không có gì thay đổi, chỉ là tiến lên ấn Bích Linh ngồi xuống trên ghế.

Bích Linh: "???" Càng ngày càng không rõ kịch bản của chú nhỏ.

Quân Sinh chậm rãi từ trong túi móc ra hai cái cà vạt.

Bích Linh phảng phất nhận ra được cái gì, đứng lên định đi, lại bị Quân Sinh một lần nữa ấn xuống: "Đừng nhúc nhích."

Đừng nói là đúng như cô nghĩ chứ.

Hiện thực rất nhanh cho cô biết chân tướng.

Quân Sinh cầm chặt hai tay Bích Linh, quấn cà vạt lên tay cô từng vòng vòng.

Bích Linh: "......" Hắn đúng là dám làm thật!

Cô cần xem lại cái tên Quân Sinh này.

Bây giờ tốt xấu gì cô vẫn là cháu trên danh nghĩa của hắn, hắn lại dám không màng cô sợ hãi mà trói cô, vậy không phải là người nam nhân này đã biến thái tới cực độ......

Bích Linh trong lòng đã rõ ràng tình huống hôm nay, nếu cô không dùng đạo cụ, cô tuyệt đối chạy không thoát, nhưng bề ngoài vẫn cần giả vờ một chút.

"Chú nhỏ! Chú đang làm gì vậy?" Bích Linh thừa dịp nút kết còn chưa bị kéo chặt, liều mạng tránh né Quân Sinh bắt lấy tay cô, cảm xúc thực kích động, hiển nhiên là bộ dáng bị dọa đến.

Quân Sinh nhíu mày, lại mạnh tay một chút, thân thể Bích Linh liền hoàn toàn không động đậy nổi.

Bích Linh mất đi cơ hội duy nhất, bởi vì ba giây sau Quân Sinh đã cột chặt nút thắt.

Bích Linh: "......" Cái rắm!

Không biết vì cái gì, Bích Linh bỗng dưng cảm thấy cách Quân Sinh trói cô...... có chút giống với của Liên Vô Trần.

Chẳng lẽ biến thái đều là cái kiểu này?

Mắt thấy Quân Sinh móc ra một cái cà vạt khác bắt đầu trói chân cô, Bích Linh lại vội vã chen chân vào đá hắn.

Tất nhiên là không thành công ―― Quân Sinh dễ dàng bắt được mắt cá chân cô.

Bích Linh khóc không ra nước mắt, cái gì vậy!
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 41: Tiểu thúc đừng quậy. (16)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Bích Linh đau khổ nhìn Quân Sinh, đầu ẩn ẩn đau.

Cô phải làm sao bây giờ...

[Ký chủ còn chưa chơi đủ, phiền muộn cái gì.]

Kỹ thuật diễn không đủ, kết quả nước mắt đều chảy không ra, thất vọng...

[...] Biết ngay...

Thôi được rồi, run rẩy một chút là đủ rồi, không thể hoa lê dính hạt mưa, chúng ta cũng phải chọc người ta thương tiếc, làm người ta có dục vọng chà đạp.

Hệ thống: "..." Vậy cũng quá không đáng tin.

"Chú nhỏ, vì sao, Kha Kha làm sai chỗ nào sao?" Bích Linh gục đầu xuống, làm tóc dài che mặt mình.

Quân Sinh đứng lên, nâng cằm cô lên, dung nhan tinh xảo lại một lần nữa nở rộ trước mắt hắn.

Cô gái cắn môi dưới, mắt kinh hoảng như nai con làm dục vọng trong lòng hắn súyt nữa khống chế không được mà thoát ra.

Trước kia, hắn cho rằng có thể làm hắn như vậy chỉ có một người.

La Tuyết Lạc...

Cho nên hắn bắt cóc cô ta...

Hiện tại cô cháu gái nhỏ này vì sao có thể gợi lên dục vọng của hắn?

Hình như bắt đầu từ cái ngày hắn mang cô đi.

Ngày đó hắn chỉ là tới xem cô một chút, ý định mang cô đi cũng không có, nhưng mà vào lúc cô ủy khuất xin lỗi hắn, hình như có cái gì đó lặng lẽ thay đổi...

Dưới đáy lòng có một thanh âm đang kêu gào chiếm lấy cô, làm sao cũng không thể khắc chế được.

Chống cự không được, vậy thì tùy tâm đi...

Nhận ra được cô đang không ngừng run rẩy, Quân Sinh rút lại bàn tay đang nâng cằm cô, ngược lại xoa đôi vai gầy yếu của cô.

Thân ảnh cao lớn chậm rãi ghé sát vào Bích Linh, hơi thở nóng rực phun ở bên tai cô: "Biết sợ rồi sao?"

Bích Linh cắn môi ngoan ngoãn gật đầu.

Bổn bảo bảo sợ hãi.

"Vậy cháu còn dám chạy loạn." Quân Sinh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhích ra khỏi phạm vi nguy hiểm, mở điện thoại đặt vào tay Bích Linh.

"Đọc đi." Sắc mặt Quân Sinh trầm xuống.

Bích Linh ngu người nhìn di động: "Thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra vụ án mất tích thiếu nữ 16-18 tuổi, theo như cảnh sát điều tra, có thể là do một tổ chức bắt cóc ở nước ngoài xâm nhập vào thành phố..."

Quân Sinh lười biếng dựa vào bàn sách, đôi mắt thanh lãnh híp lại: "Bây giờ rõ chưa? Bên ngoài không an toàn, nếu hôm nay người trói cháu không phải ta, mà là tội phạm giết người thì sao? Lúc đó cháu nên làm cái gì bây giờ."

Bích Linh: "..." Muốn chết, hắn trói cô còn có lý do chính đáng? Lại còn rất đường hoàng...

Quân Sinh tiếp tục dạy dỗ: "Khi đó ta làm sao cho cha mẹ cháu một cái công đạo?"

Bích Linh: "..." Hoàn toàn không thể phản bác.

"Cháu không biết..." Bích Linh gục đầu xuống, cực nhanh mà thừa nhận sai lầm: "Về sau cháu không đi ra ngoài nữa."

"Bảo đảm không?" Quân Sinh lại lần nữa để sát vào.

Bích Linh hơi tránh ra sau: "Bảo đảm."

Nên mi mau thả tay bổn bảo bảo ra!

Thần sắc Quân Sinh lạnh nhạt mà bế Bích Linh lên, cũng không tháo bỏ trói buộc trên tay cô, nhấc chân liền đi về phòng Bích Linh.

Bích Linh: "..." Đây lại là muốn làm gì?

Quân Sinh đặt Bích Linh trên giường, không kiêng nể gì mà ôm cô một lúc.

Bích Linh âm thầm khinh bỉ hắn, chú nhỏ chính là muốn tìm cớ thể nghiệm một chút khoái cảm trói đứa cháu nhỏ, cô đều hiểu.

Chỉ là không vạch trần.

Hành động của Quân Sinh luôn có chừng mực, lúc Bích Linh có chút không kiên nhẫn liền buông cô ra, một cái ôm có chút ái muội bị hắn xử lý tốt như vậy chỉ còn lại ý đồ an ủi, khiến Bích Linh tìm cũng tìm không ra sai lầm.

Quân Sinh này, cũng khá cao tay.

Bích Linh yên lặng nhìn Quân Sinh cởi bỏ cà vạt trên tay và chân cô, lặng lẽ thở ra một hơi.

[Bíp. Độ thiện cảm của vai phản diện Quân Sinh đối với ký chủ đạt 50%.]

Độ thiện cảm... 50%?

Cái quỷ gì đây?

Bích Linh âm thầm kêu hệ thống.

Sao mi còn đảm nhiệm làm một cái "Dụng cụ kiểm tra độ thiện cảm" vậy?

[Hừ, đây là công năng mỗi hệ thống đều được trang bị, bổn hệ thống đương nhiên có thể sử dụng.]

Bích Linh súyt nữa nhịn không được mà chửi hệ thống, nhưng nghĩ đến còn một ít việc muốn hỏi nó, vì thế cứng rắn nhịn xuống.

Vậy làm sao nhảy đến năm mươi rồi?

[Dưới năm mươi, không nhắc nhở.]

Má, vậy ai chơi?

Mở ra hệ thống trò chơi công lược.

Không đúng, lúc đầu cô làm nũng dễ thương như vậy mà độ thiện cảm của Quân Sinh vậy mà còn chưa tới 50%?

Hiện tại cô bị trói một cái, độ thiện cảm liền bay vọt, vậy có phải nghĩa là cô phải cho hắn chơi các loại trò chơi phòng tối mới có thể hoàn thành nhiệm vụ không!

Mẹ ơi!

Cô có thể xin tìm đường chết không?
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 42: Tiểu thúc đừng quậy (17)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Quân Sinh không ở lâu liền rời đi, buổi chiều Bích Linh thật sự ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài.

Nhưng hệ thống lại thấy cô ra ngoài làm gì đó còn tốt hơn đấy,

Ký chủ xem phim hoạt hình rốt cuộc là tính làm cái trò gì! Hơn nữa cô ấy còn xem liên tiếp đến bốn tập!?

Nhàm chán quá hả!

Nữ chính cứu vớt thế giới bốn lần rồi!

Bích Linh cắn hạt dưa, nhàn nhạt nhìn nữ chính trong phim hoạt hình đẩy nam chính ra khỏi vùng chết, ngược lại tự mình ăn hết lực lượng hủy diệt thế giới kia, cuối cùng cả thi thể cũng tìm không thấy.

Bộ phim hoạt hình này, đúng là cho con nít xem......

Nam chính cuối cùng què một chân, sau cùng yên lặng nghe nữ chính hát trong phần kết.

Dưới tàng ghế dài, lời thề của cố nhân, ai còn có thể nhớ tới thời gian trước kia......

Thương cảm gì?

Nữ chính này cũng thật ngu xuẩn, chết cũng phải kéo nam chính cùng chết chứ, để hắn một người cả đời đắm chìm trong nỗi đau mất đi cô ta như vậy để làm cái gì?

Đáng thương em gái xinh đẹp.

Bích Linh lại cắn một cái hạt dưa, nhàn nhạt mà xem nhạc cuối tập lần thứ tư.

Đang định xem tập thứ năm, dưới lầu lại truyền đến thanh âm ô tô phanh lại.

Tức khắc thương cảm phiền muộn cái gì đó toàn bộ đều vứt sang một bên, Bích Linh thần tốc tắt TV trở lại phòng ngủ mình, giả bộ đang vùi đầu làm bài tập.

Bổn bảo bảo thật nghiêm túc!

【 Ký chủ, cô có thể ngốc hơn một chút không. 】Hệ thống đã bùng nổ.

Quân Sinh vào cửa, tầm mắt đầu tiên liền thấy được một đống hạt dưa trên bàn trà phòng khách.

Cô nhóc này, xem TV bao lâu vậy......

Bây giờ còn dám giả vờ.

Nên đánh.

【 Bíp ―― độ thiện cảm 55%. 】

Vẻ mặt hệ thống ngu người, như thế này cũng có thể tăng độ hảo cảm?

Bích Linh xoay bút viết thầm khoe khoang.

Mi xem bổn bảo bảo thật sự là tên ngu ngốc?

Ta cố ý hết!

【 Hừ. 】Ký chủ lại khinh bỉ nó.

"Kha Kha, lại không chăm chỉ làm bài tập." Quân Sinh xoa mái tóc dài mượt kia, giọng điệu có chút nguy hiểm.

Bích Linh dùng vẻ mặt vô tội: "Bài tập của cháu xong rồi mà?" Buổi sáng liền làm theo như hắn nói.

"Vậy sao?" Trên mặt không vướng bụi trần của Quân Sinh lộ ra ý cười, "Vậy cháu hiện tại đang làm gì."

Bích Linh nhìn Quân Sinh, lộ ra một cái mỉm cười chuẩn đáng yêu, sau đó cắn răng bổ nhào vào lòng ngực Quân Sinh, mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Chú nhỏ, cháu đói bụng."

Quân Sinh nhìn cô, cười mà không nói, tựa hồ sớm biết rõ ý đồ của Bích Linh.

Quân Sinh thuận thế ôm Bích Linh ngay ngắn một chút, híp mắt chậm rãi nói: "Ăn cái gì đây?"

Bích Linh cười tủm tỉm đang muốn nói ra ba chữ kia, Quân Sinh lại dứt khoát giải quyết: "Ăn cơm đi."

Bích Linh: "......" Tan nát cõi lòng.

***

Vào đêm, theo thói quen, Bích Linh tắt đèn không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Hệ thống kiên nhẫn đợi mấy giờ, xác định cô thật sự ngủ xong, lúc này mới lặng lẽ hạ tuyến.

Không gian hệ thống.

Thế giới màu trắng vẫn trống vắng mênh mông vô bờ như cũ, màn hình điện tử thật lớn lơ lửng ở phía trên, nhấp nháy phát ra ánh sáng.

【 Các hạ đột nhiên đến thăm là muốn nói gì? 】Tiếng điện tử của hệ thống điện tử lúc này nghe ra có chút nghiêm túc cùng đông lạnh.

Trên màn hình, một bóng người mơ hồ lặng yên hiện ra.

"Cô ấy ở chỗ ngươi đúng không." Thanh âm không có cảm xúc đột ngột vang lên, quanh quẩn ở trong không gian trống vắng, mang theo uy áp không gì sánh được, súyt nữa làm rối loạn hệ thống vận hành.

【 Các hạ đang chỉ...... ký chủ? 】Hệ thống cảm giác ổ cứng của mình bắt đầu nóng lên, ký chủ rốt cuộc có thân phận gì, người nguy hiểm như vậy cũng trêu chọc được......

"Ký chủ?" Người nọ tựa hồ khẽ cười một tiếng: "Ngươi thật đúng là không tư cách gọi cô ấy như vậy."

Hệ thống: 【......】Tức giận, sao một người hai người đều khinh bỉ nó!

"A...... Ta tới chỉ đạo thêm cho ngươi, cô ấy khó đối phó."

【 Chỉ đạo. 】Hệ thống không hiểu nói.

"Nhiệm vụ của ngươi là tính kế cô ấy, vừa lúc, ta cũng vậy."

【 Có xung đột lợi ích hay không? 】

"Không, ta chỉ là muốn cô ấy yêu một người thôi, xác định cô ấy yêu rồi, ta sẽ rời đi."

Hệ thống nghĩ nó gần đây để ý ký chủ, tuy rằng cách cô ấy đối nhân xử thế thật vụng về, nhưng không thể phủ nhận, cô ấy nhiều lần đều có thể đạt được mục đích.

Mấu chốt là cô ấy thật là không biết xấu hổ.

Hệ thống vẫn đáp ứng, người này rất hiểu biết ký chủ, xem ra có biện pháp đối phó với ký chủ.

【 Ký chủ nếu lợi hại như vậy, vì sao muốn ở lại? 】

Người nọ trầm ngâm một chút: "Chắc là quá nhàm chán."

【......】Sao có cảm giác hắn càng không đáng tin cậy hơn cô ấy chứ.

"Cảm xúc cô ấy không dễ đoán, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, cô ấy đối với cái gì cũng đều không để bụng là đủ rồi."

【 Được. 】

Bóng người trong màn hình biến mất không dấu vết, hệ thống thở ra một hơi.

Người rốt cuộc cũng đi rồi......

Nhưng lời tuy nói là vậy, dù vậy người này rốt cuộc là địch hay là bạn?
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 43: Tiểu thúc đừng quậy (18)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

"A ――" Sáng sớm bắt đầu bằng tiếng thét chói tai của Bích Linh.

Bích Linh xoa eo, ngã lộn nhào xuống giường rồi chạy vào buồng vệ sinh.

Chú nhỏ véo chỗ cao quá a a a! Sắp đụng tới ngực cô rồi!

Quá tàn nhẫn!

Không đúng, là đáng khinh!

Thua hắn!

Bích Linh buồn ngủ mà rửa mặt đánh răng mặc đồng phục, ăn bữa sáng xong liền đến trường học, vậy mà thần kì đến sớm trước tiết luyện đọc ba mươi mấy giây.

La Tuyết Lạc thấy Bích Linh tiến vào, thần sắc có chút phức tạp, lại hơi áy náy.

Bích Linh trước sau như một cười chào hỏi cô ấy, tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh.

La Tuyết Lạc cúi đầu, hổ thẹn trong mắt càng đậm hơn vài phần.

Bích Linh âm thầm liếc cô ấy một cái, nữ chính đại nhân áy náy con khỉ gì chứ?

Không hiểu nổi.

Lúc này tiết đọc sách đã bắt đầu, Bích Linh đành phải thành thành thật thật lấy sách ra đọc.

Không có biện pháp, ai bảo việc học tập của bổn bảo bảo hiện tại hơi có vấn đề.

Nhịn!

"Các bạn học!" Địa Trung Hải đột nhiên mười phần mạnh mẽ mà rống to một tiếng ở cửa.

Các bạn học hoảng sợ, giọng đọc diễn cảm đột nhiên im bặt.

Địa Trung Hải vuốt vuốt mấy sợi tóc, vẻ mặt nghiêm túc mà đi lên bục giảng, liếc mắt đám đầu củ cải phía dưới một cái, câu chữ rõ ràng nói: "Thông báo một sự kiện, trường chúng ta tổ chức văn nghệ vào buổi tối thứ bảy, văn nghệ lần này rất quan trọng, có lãnh đạo cấp trên đến xem, mọi người nhất định phải chăm chỉ tập luyện để đạt giải nhất! Vượt qua lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp sáu...... lớp mười bảy, lớp mười tám!"

Nhóm đầu củ cải: "......"

"Hiện tại tạm dừng luyện đọc, bắt đầu chuẩn bị nội dung tiết mục biểu diễn!" Địa Trung Hải rống to một cái, làm nóc nhà chấn động mà rung lên.

Bọn học sinh bảy miệng lưỡi mà chen đầu vào thảo luận.

Có đề xuất đọc diễn cảm, có ca hát, có múa.

Địa Trung Hải vung tay lên, phủ quyết toàn bộ: "Tục tằng!"

Chúng học sinh: "......" Làm sao mới được? Chỉ có mấy loại hình thức như này thôi mà?

"Còn có ai phát biểu ý kiến không?" Địa Trung Hải nhìn một đám người bịt kín miệng phía dưới, trừng mắt, lại lần nữa hét lớn.

"Thưa thầy!" La Tuyết Lạc bỗng nhiên giơ tay.

"La Tuyết Lạc, em có đề nghị gì?" Địa Trung Hải vừa thấy là La Tuyết Lạc hạt giống tốt này, lập tức mặt mày hớn hở.

Bích Linh vừa thấy bạn cùng bàn của mình đứng lên, liền cảm giác có chút nhột nhột.

Quả nhiên, giây tiếp theo ――

Ngón tay nhỏ của La Tuyết Lạc, thẳng tắp chỉ sang Bích Linh bên cạnh: "Bạn Quân Khinh Kha hát rất hay, em kiến nghị có thể dựa trên cơ sở này, thêm mấy yếu tố như múa, đọc diễn cảm, thanh nhạc, thông qua hiệu ứng ánh sáng, thêm thắt đạo cụ, trang phục quần áo để tăng thêm hiệu quả phụ trợ, nhiều lần biến ảo đội hình nhằm đạt tới mục đích xa hoa lộng lẫy......"

La Tuyết Lạc một hơi nói blah blah, chúng học sinh và Bích Linh cùng nhau ngốc, mãi đến khi La Tuyết Lạc nói xong, không biết ai nói một câu: "Hay quá!" Sau đó cả lớp đều vỗ tay.

Chỉ còn Bích Linh một mình ngu người.

Nữ chính cô xấu xa như vậy, sao cô không tự lên đi! Sao lại bán bổn bảo bảo, tình bạn có còn hay không!!

Thuyền nhỏ hữu nghị bị lật là do cô!

Địa Trung Hải lại lần nữa sờ sờ tóc, tựa hồ đang tự hỏi tính khả thi của biện pháp này.

Sau một lúc lâu, Địa Trung Hải lên tiếng: "Nhưng mấy cái này đều được thành lập dựa trên cơ sở bạn học Quân hát hay mà, không bằng bạn Quân đi lên thử xem?"

Bích Linh: "!!!" Không được!

La Tuyết Lạc kéo Bích Linh ra khỏi chỗ rồi đẩy cô lên bục giảng: "Thôi mà, đừng sợ, chỉ cần hát một chút bài Thủy Điệu Ca Đầu hôm đó thôi."

Nhưng mà bổn bảo bảo không muốn hát.

La Tuyết Lạc cũng mở nhạc đệm lên.

Bích Linh chịu thua, đành phải lại hát một lần.

Chỉ nói bị bất đắc dĩ.

......

Hát xong một khúc, Địa Trung Hải tóc cũng quên vuốt.

Mấy người đang ăn dưa xem đến vẻ mặt mê say.

Bích Linh sắc mặt không tốt lặng lẽ đi xuống.

Bị bắt hát, bổn bảo bảo rất khó chịu.

"Tốt! Vậy do La Tuyết Lạc đảm nhiệm đạo diễn, chỉ huy tất cả hoạt động! Mọi người phải nghe theo chỉ huy của bạn ấy!" Địa Trung Hải vẫn chưa lấy lại tinh thần, theo thường lệ hét lớn một tiếng phân nhiệm vụ xong, liền vội vội vàng vàng mà đi.

Phòng học hình như có gắn camera, ui ui ông muốn lưu giọng ca ấy lại.

Thấy vậy, hệ thống yên lặng hạ tuyến.

【 Giọng của ký chủ cũng không có gì kỳ quái, dễ nghe chỗ nào. 】

Người nọ cười khẽ: "Cô ấy chưa từng hát qua, lúc hát liền bất giác trộn lẫn vào âm thanh linh hồn, nên giọng ca này nghe vào tai mấy người này, giống như tiếng trời vậy."

Thì ra là thế.

Vậy chẳng phải nói nguyên bản giọng của ký chủ...... rất êm tai?

Hệ thống mặt đầy dấu chấm hỏi.

Trong lớp ồn đến nỗi không thèm học, rốt cuộc quyết định thơ đọc diễn cảm là "Lạc Thần phú".

Tuy thơ này hơi khó đọc, nhưng lại có được cái đẹp của tinh hoa quốc gia.

Lớp năm bọn họ, một bài thơ như vậy vẫn đảm đương được.

Những việc còn lại La Tuyết Lạc quyết định tan học xong rồi bàn lại.

Sau một lúc cãi vã, các bạn học từng người trở lại vị trí.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 44: Tiểu thúc đừng quậy (19)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Về nội dung văn nghệ, La Tuyết Lạc quyết định trở về tham khảo tư liệu, chuẩn bị đầy đủ lại quyết định sau.

Vì thế đêm đó Bích Linh đành phải gọi video với La Tuyết Lạc.

"Kha Kha, cậu thấy phương án này thế nào?" La Tuyết Lạc ôm một con gấu bự chảng lười biếng hỏi.

"Ừm...... Tớ biết múa, thổi sáo được, các nhạc cụ khác cũng biết một chút, được đấy." Bích Linh chống cằm nhìn nữ chính trong máy tính, trong lòng đều là oán niệm.

【 Ký chủ không tình nguyện như vậy, sao không từ chối. 】

Bích Linh không đáp, giây tiếp theo ẩn hệ thống.

【......】Vì sao?

"Cậu có đang cầm sáo không?" La Tuyết Lạc hỏi.

Bích Linh gật đầu, từ dưới bàn lấy ra một cây sáo ngắn màu xanh.

"Cây sáo này...... thang âm không đủ nhỉ." Nhiều nhất chỉ có mười hai bậc.

Bích Linh lại lắc đầu: "Không sao." Đồ của bổn bảo bảo lợi hại lắm.

"Tớ gửi nhạc phổ cho cậu, cậu thổi một chút tớ nghe xem thử."

Bích Linh gật đầu.

Nhạc phổ, bổn bảo bảo xem không hiểu.

May mà nguyên chủ xem hiểu.

Tiếng sáo réo rắt vang lên trong đêm tối, mang theo triền miên cùng quyến luyến vô hạn.

Bích Linh: "!!!" Cô quả thật là thổi theo nhạc phổ mà?

Thế nào lại thổi thành...... triền miên lâm li như vậy?

"Hay quá...... Đừng dừng......" La Tuyết Lạc tiếp tục say mê.

Bích Linh: "......"

"Quyết định như vậy, ừm, múa cũng giao cho cậu, dù sao thiên kim tiểu thư chúng ta đều học qua, hẳn là không khó, thuê một người dạy múa một chút là được."

Bích Linh: "......" Bổn bảo bảo còn chưa đồng ý!

Cửa phía sau đột nhiên bị mở ra.

"Kha Kha, cháu đang làm gì vậy?" Người đàn ông như trích tiên công khai xông vào phòng Bích Linh.

Bích Linh xoay màn hình máy tính về phía Quân Sinh: "Bọn cháu đang bàn tiết mục văn nghệ, cháu đang thổi một khúc trong đó."

Thừa dịp Bích Linh nói chuyện, Quân Sinh âm thầm nhìn thoáng qua máy tính phía sau cô, kia hình như là......

Thấy thần sắc Quân Sinh có chút kì lạ, Bích Linh trong lòng hiểu rõ, vẫn hỏi: "Chú làm sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy?"

Quân Sinh khôi phục biểu cảm bình thường: "Không có gì, đi ngủ sớm một chút."

"Dạ." Bích Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Quân Sinh sau khi rời khỏi đây, Bích Linh xoay người, cười tủm tỉm giới thiệu cho La Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, đó là chú nhỏ của tớ, Quân Sinh, tớ hiện tại tạm ở nhà chú ấy."

Sắc mặt La Tuyết Lạc bắt đầu khó coi lên: "Ở tạm...... mấy ngày?"

Bích Linh nghiêng nghiêng đầu: "Hình như là đến khi tớ vào đại học đó, bởi vì nhà chú nhỏ gần trường hơn, chú nhỏ mới để tớ tạm thời ở nhà chú ấy."

La Tuyết Lạc siết chặt tay: "Ừ, tớ ngủ trước, Kha Kha ngủ ngon."

Bích Linh cười tủm tỉm vẫy tay về phía cô: "Ngủ ngon!"

Tắt máy tính, Bích Linh nhanh chóng thu liễm ý cười trên mặt, cảnh tượng kia nhìn qua mười phần quỷ dị.

"Thú vị." Bích Linh ngáp một cái, sau đó lên giường, tắt đèn liền ngủ.

Mà La Tuyết Lạc bên kia toàn thân đều đang run rẩy.

Ở tạm......

Ở tạm......

Ở, tạm.

Chỉ sợ muc đích chân chính của Quân Sinh cũng không phải chỉ đơn giản như vậy....

Hắn chỉ là chưa ra tay.

La Tuyết Lạc nhớ tới thủ đoạn của Quân Sinh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trở nên tái nhợt, một tia hoảng sợ từ đáy mắt cô dâng lên.

Không, không thể!

Kha Kha tuyệt đối không thể nào chịu được hậu quả trêu chọc của Quân Sinh!

Cô tuyệt đối không thể mặc kệ!

Tuyệt đối, không thể.

......

Quân Sinh trở lại phòng ngủ, bên tai ẩn ẩn quanh quẩn tiếng sáo kia.

Âm sắc thật trong trẻo, tựa hồ đã nghe qua ở đâu, ngay cả cây sáo xanh đến quỷ dị kia, hắn tựa hồ cũng từng nhìn thấy ở trong mơ......

Quân Sinh nhắm mắt, lúc mở ra, chỉ để lại một mảnh thanh lãnh.

Thôi, nên biết rồi sẽ biết.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 45: Tiểu thúc đừng quậy (20)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Hôm sau Bích Linh đến phòng học, mọi người đang thảo luận đột nhiên đồng thời an tĩnh lại, tiếp theo mấy nam sinh thần bí khóa hết cửa sổ rồi thả màn xuống.

Bích Linh: "......" Giống như cùng một cái đức hạnh với chú nhỏ.

"Làm gì vậy?" Bích Linh nhìn một bạn nữ bên cạnh.

Bạn nữ lén ra hiệu "Sụyt", cũng cho cô một ánh mắt không thể nói.

Bích Linh: "......" Bổn bảo bảo thật xem không hiểu.

"Được rồi, Kha Kha cậu mau thổi đi, nhỏ một chút, đừng để mấy lớp khác nghe được, cậu chính là con át chủ bài nha!" Có người kích động nói.

Bích Linh sờ mũi, thì ra đám nhóc tì là đang đánh chủ ý này, cho rằng đóng cửa thì người bên ngoài cửa sổ liền nghe không được sao?

Có ấu trĩ quá không?

Bích Linh yên lặng mà lấy sáo ra thổi một khúc.

Mãi đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Bích Linh mới dừng lại.

"Mấy cậu giữ cửa khóa làm gì! Có tật xấu sao!" Người đến là một nữ sinh tùy tính, ngày thường tính tình có chút dễ nóng.

"Sụyt, kha Kha đang luyện sáo đó! Cậu nhỏ giọng chút."

Nghe vậy, nữ sinh kia mau chóng ngậm chặt miệng rồi đóng cửa lại, lúc này mới xoay người hỏi: "Nhưng mà tớ ở bên ngoài có nghe được tiếng sáo đâu?"

Mọi người: "??"

Bích Linh tỏ vẻ khinh thường.

Đồ của bổn bảo bảo chính là vạn năng.

【 Chính ký chủ cũng ấu trĩ. 】Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.

Ách, nó suy nghĩ cái gì vậy!

Càng ngày càng nhiều người tiến vào, Bích Linh có khi thổi vài giây phải ngừng một lần.

Cuối cùng cả lớp đều tới đủ.

"Đây là kế hoạch, mọi người xem thử có gì cần sửa chữa, xong thì tớ đem cho thầy xem một chút." La Tuyết Lạc phát xuống kế hoạch đã sửa soạn hôm qua.

Mọi người nhìn lướt qua, cuối cùng đồng thời ngẩng đầu: "Không ý kiến."

La Tuyết Lạc lại đưa cho Địa Trung Hải xem.

Địa Trung Hải đập bàn một cái, mắt sáng ngời: "Chính là như vậy!"

Nhìn bóng dáng La Tuyết Lạc rời đi, Địa Trung Hải vuốt vuốt tóc.

Xem đi, có học sinh ưu tú như vậy, bớt được rất nhiều việc!

Lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp sáu... lớp mười tám mấy cái rác rưởi đó phỏng chừng còn đang suy nghĩ phương án đi!

Lớp ông lại đang chuẩn bị tập luyện.

Chênh lệch này......

Địa Trung Hải càng nghĩ càng mừng, cuối cùng thoải mái mà dựa vào ghế ngồi thở ra một hơi, ngâm nga tiểu khúc.

"Ồ, chủ nhiệm Lưu có chuyện gì vui thế?" Lâm Chí cùng văn phòng tiến vào hỏi.

Địa Trung Hải liếc mắt nhìn ông ta.

Hừ, chủ nhiệm lớp mười ba, không nói cho ông ta biết!

"Không có việc gì, vui thì vui thôi." Địa Trung Hải từ trên ghế đứng lên, duỗi cái eo lười: "Ai, càng già càng không được."

Lâm Chí: "......"

***

Các bạn lớp năm đồng tâm hiệp lực, hăng say tập luyện, phần đọc diễn cảm kia đã rất hoàn mỹ, cuối cùng còn lại phần phối hợp múa với Bích Linh.

"Kha Kha, đây là y phục cho lúc múa, mặc nó vào buổi tập múa cuối tuần nhé." Buổi tập hôm nay kết thúc, La Tuyết Lạc đưa cho Bích Linh một cái túi.

Bích Linh sờ sờ, hình như là vải lụa mỏng......

"Ừm, tớ biết rồi." Bích Linh gật đầu, tạm biệt bạn học rồi rời đi.

Hôm nay Quân Sinh có chuyện, Bích Linh được nhân viên bảo an của hắn phái tới đưa đến tập đoàn SUM.

Bích Linh hoàn toàn không biết làm gì, không đi theo chú nhỏ, cô liền không có cơm ăn.

Cô thật đáng thương.

Bích Linh yên lặng mà ngồi trong văn phòng Quân Sinh, lôi bài tập ra làm.

Viết một hồi, liền viết đến trời tối.

Quân Sinh còn chưa trở về.

Bích Linh buông bút, chống cằm nhìn cửa.

Chú nhỏ không tới, cơm của bổn bảo bảo cũng không có.

Cho nên Quân Sinh = cơm?

Cái này hợp lý.

Bích Linh lại đợi một hồi, không chờ được chú nhỏ, ngược lại chờ được trợ lý tới đưa cơm.

"Anh nói chú nhỏ đang họp hội nghị?" Bích Linh nhíu mày, vừa ăn cơm vừa hỏi.

Trợ lý gật đầu: "Chủ tịch nói Quân tiểu thư ở lại chờ một lát."

"Vậy sao." Bích Linh nhạt nhẽo lên tiếng.

Cơm nước xong, không gian to như vậy lại chỉ còn có một mình cô.

Bích Linh nhàm chán mà chạy khắp nơi, cuối cùng thấy được túi quần áo nữ chính đưa cho cô.

Dù sao đang nhàm chán, thử trang phục một chút.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 46: Tiểu thúc đừng quậy (21)

[HIDE]
Editor: @Nguyên-Phương

Beta: @Phạm Hà

Quân Sinh vừa họp xong liền lập tức trở về văn phòng.

Cô bé kia chắc là chờ đến sốt ruột rồi.

Kết quả, sau khi Quân Sinh mở cửa văn phòng ra, lại chỉ thấy một người ghé vào bàn ngủ đến không biết gì.

Ngủ rồi?

Quân Sinh chậm rãi tới gần cô, duỗi tay xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô, đồng thời hắn cũng thấy trên người cô đang mặc cổ trang.

Một bộ bạch y, lụa mỏng manh, nhìn cô càng thêm xinh xắn và lanh lợi.

Đáy mắt Quân Sinh hiện lên một tia kinh diễm thật nhanh. Cô cố ý để cho hắn nhìn thấy sao?

Nếu như đúng là như vậy, cô đã thành công lấy được lòng hắn rồi.

Quân Sinh giang tay bế cô lên, cô gái nhỏ "ưm" một tiếng, đôi tay chủ động vòng qua cổ hắn. Khóe miệng Quân Sinh dường như hiện lên một ý cười vô cùng nhạt, sau đó, cất bước đi ra ngoài.

...

Về đến nhà, Quân Sinh đem người nhẹ nhàng đặt lên giường.

Cô bé ngủ rất sâu, dọc đường đi xóc nảy thế nào cũng không tỉnh.

Ánh mắt Quân Sinh nặng nề nhìn Bích Linh vài giây, bàn tay chậm rãi duỗi về hướng dải lụa trên eo cô.

Nhẹ nhàng cởi ra, tầng tầng quần áo liền rơi xuống làm lộ ra da thịt trắng nõn ẩn hiện bên trong.

Đáy mắt Quân Sinh dường như có thứ gì đó phá tan xiềng xích trói buộc mà trào ra.

Nhưng vào lúc này, Bích Linh tỉnh lại.

"Chú nhỏ đang làm cái gì vậy?" Bích Linh nhìn về phía người đàn ông như trích tiên kia, trong mắt chứa mê muội mông lung, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.

Quân Sinh mặt không đổi sắc lột bỏ quần áo của cô, "Thay quần áo cho con."

"Thay quần áo..." Bích Linh lẩm bẩm: "Chú sẽ không chấp nhất thay quần áo cho cháu gái chứ..."

Quân Sinh ghé sát lại bên má cô, thấp giọng ái muội nói: "Vậy ai sẽ thay quần áo cho con?"

Bích Linh chậm rãi nhắm mắt lại, giống như lại ngủ rồi.

Quân Sinh khẽ cười, hôn xuống khóe môi cô, khóe miệng cười vô cùng tà khí.

【 Bíp -- hảo cảm 61% 】

***

Ngày hôm sau Bích Linh tỉnh dậy phát hiện mình đã về đến nhà, trên người cũng không còn mặc một thân cổ trang nữa dù vậy cô vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.

Khẳng định hắn đã chiếm tiện nghi của mình rồi, cô vẫn làm bộ không biết cũng tương đối tốt.

"Dậy rồi?" Trên bàn cơm, Quân Sinh nhìn thấy cháu gái nhỏ đẩy cửa tiến vào, thần sắc vẫn giống như bình thường.

"Vâng." Bích Linh ngồi vào ghế, bắt đầu ăn bữa sáng.

Ánh mắt Quân Sinh mang theo ý cười nhìn cô, uống một ngụm cà phê nhàn nhạt nói: "Hôm nay muốn luyện múa à?"

Bích Linh hoạt động đầu óc còn chút ngốc của mình, lúc này mới nhớ tới hôm nay là thứ bảy!

Phải luyện múa!

Thật phiền!

Bích Linh ngáp một cái, dù buồn ngủ vẫn cố ăn cơm cho xong, sau đó đi tìm quần áo.

"Chú nhỏ, quần áo của con đâu?" Bích Linh thò nửa cái đầu phía sau cánh cửa nhà ăn ra hỏi.

Trong mắt Quân Sinh rất nhanh hiện lên sự mất tự nhiên: "Ở trong ngăn tủ."

Bích Linh chạy đi tìm quần áo, không chú ý tới biểu tình trên mặt Quân Sinh.

Sau khi Bích Linh rời đi, Quân Sinh cúi đầu nhìn ly cà phê trong tay, tựa hồ lại nhớ đến bộ quần áo kia.

Tối hôm qua...

Hắn nhìn cô, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh cô... Biểu đạt dục vọng.

Quần áo... Khi đó liền ô uế...

Tuy rằng sau đó hắn đã giặt sạch quần áo nhưng một kiện quần áo như vậy mặc trên người cô có chút kỳ quái.

Nghĩ một chút, đợi lát nữa mua cho cô một kiện khác vậy.

Quân Sinh uống xong cà phê, ước chừng thời gian cô thay xong quần áo, lúc này mới đi tìm cô.

Bích Linh mặc một thân váy trắng, khoanh tay đứng bên cửa sổ, sườn mặt lạnh lùng, thân ảnh nhỏ xinh ẩn ẩn biểu lộ cảm giác lạnh lẽo như muốn người khác chớ tới gần. Khiến cho người ta có cảm giác cô và Quân Khinh Kha chính là hai người khác nhau.

"Kha Kha?" Quân Sinh nhẹ giọng gọi một tiếng.

Bích Linh lập tức thay đổi biểu tình, nhào vào trong lòng Quân Sinh: "Đẹp không?"

Quân Sinh cảm thấy chính mình lại ẩn ẩn có phản ứng, đành phải đẩy Bích Linh ra.

Bích Linh bị đẩy ra ngoài: "..." Biến thái thế mà lại đẩy cô ra !?

Ô ô, chú nhỏ không yêu ta nữa.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 47: Tiểu thúc đừng quậy (22)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Chớp mắt đã đến ngày hội diễn văn nghệ.

Lớp năm biểu diễn 《 Lạc Thần phú 》 là tiết mục thứ mười một, vị trí nửa vời còn rất xấu hổ.

"Không sao cả, bất luận xếp thứ mấy, chúng ta đều có thể làm người ta tròn mắt! Kỳ khai đắc thắng (*)!" Địa Trung Hải trước khi biểu diễn theo thường lệ hét lớn một tiếng ủng hộ sĩ khí.

(*) Thắng ngay từ trận đầu.

"Kỳ khai đắc thắng!"

"Kỳ khai đắc thắng!"

"Kỳ khai đắc thắng!"

......

Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía một thân ảnh trong góc, ánh mắt bốc cháy lên sự tin tưởng tất thắng.

***

Kịch trường cãi cọ ồn ào, bạn học lớp năm tìm được vị trí phân chỗ, trực tiếp ngồi xuống chia đồ ăn vặt và hạt dưa xem diễn.

Bích Linh kéo váy áo, tự nhiên mà ngồi xuống chỗ mình.

Cả lớp bỗng nhiên đồng loạt đều nhìn về phía cô.

Bích Linh: "......" Bổn bảo bảo làm sao?

Nhóm người này thật kỳ quái.

"Không được! Kha Kha bạn sẽ bị những lớp khác nhìn thấy."

"Không thể để các lớp bảy biết đòn sát thủ của chúng ta."

"Lớp một cũng không thể cho bọn họ biết!"

Kết quả cuối cùng chính là phủ lên người Bích Linh quần áo.

Bích Linh khóe miệng run rẩy, những người này thật ấu trĩ.

Bổn bảo bảo mặt còn lộ ra đây! Hơn nữa các người càng che lấp như vậy càng hấp dẫn ánh mắt người khác!

Một đám thiểu năng trí tuệ!

......

Hội diễn văn nghệ liền chính thức bắt đầu, tiết mục thứ nhất lên sân khấu chính là lớp sáu, như tên lớp, xác thật thực sáu (*), biểu diễn chính là 《 phượng cầu hoàng 》.

(*) số 6: tuyệt vời, hay,...

《 Phượng cầu hoàng 》của bọn họ thực độc đáo.

Bởi vì trường học cấm yêu đương, mà bọn họ lại chọn một tiết mục có cảnh yêu đương ôm ấp nhau, cho nên vai chính Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân đều do nam sinh biểu diễn.

Khụ, diễn Trác Văn Quân là nam giả trang nữ.

Chưa tính đến việc, nam sinh giả trang nữ cũng cực kì xấu, xấu đến mức có thể làm người liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là nam.

Bạn có thể tưởng tượng đằng sau phông màn có tiếng đọc thơ vang vọng, phía trước hai nam sinh gắt gao ôm lấy đối phương không muốn xa rời thì bộ dáng ra sao?

Quả thực cay đôi mắt!

Bích Linh không nỡ nhìn thẳng mà nhắm mắt lại.

Cô nếu là giám khảo, nhất định sẽ cho điểm 0.

Nhưng mà phía dưới tiếng hô lại rất to, có người vỗ tay, Bích Linh suy đoán đại khái là một ít hủ nữ.

Thật là, xấu như vậy......

【 Ký chủ, cô còn có chút tố chất hay không, sao lại mắng người khác xấu. 】

Ta chẳng những mắng hắn, ta còn mắng mi xấu!

【 Cô...... thật ―― ký chủ ác ý trọng thương hệ thống, giá trị nhân phẩm -1000】

Bích Linh sâu kín thở dài: "Mi vẫn nên dùng một lần trừ cho xong đi, đến điểm chết luôn đi, chết rồi ta cũng thấy nhẹ nhàng."

【......】 Ký chủ sao lại có ý tưởng đáng sợ như vậy.

Nhiệm vụ chi nhánh còn chưa có phát sao?

【 Chưa. 】 Muốn chết mà, đề tài chuyển nhanh như vậy, ký chủ thật là có bệnh.

Bích Linh cúi đầu, tóc dài rũ xuống che đậy thần sắc của cô.

Kế tiếp tiết mục các lớp khác xem qua toàn bộ thực rác rưởi, ví dụ như tiết mục múa kiếm, múa đến một nửa thì kiếm bị đứt gãy......

Ví dụ như tiết mục khiêu vũ, nhảy quá kích động, trượt chân......

Ví dụ như tiết mục đàn tranh, đàn đến một nửa, đứt dây đàn......

Tóm lại, sai lầm chồng chất, không có tiết mục nào mà không ngượng ngùng xuống đài trong tiếng học sinh cười vang.

Sau tiết mục của mười ba lớp học, rốt cuộc cũng đến lớp năm.

"Mau mau mau!" Địa Trung Hải vội vàng đi vào phòng hóa trang, lúc này mới đứng ở cửa thở ra một hơi.

Nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ a......

Hiệu quả tiết mục ông đã xem qua, chỉ cần không bị lớp mười bốn, lớp chín, lớp mười sáu phá đám, lớp bọn họ tuyệt đối chiến thắng.

Mười ba lớp biểu diễn tính ra thì bình thường, đại khái là biểu diễn của mấy lớp này là tốt nhất.

Dưới đài mọi người đã bắt đầu nhàm chán.

"Cái gì đây! Cái trình độ này mà được gọi là hội diễn văn nghệ!"

"Cái lớp mười bốn biểu diễn cái rác rưởi gì thế kia!"

"Bên kia, nói ai rác rưởi đấy! Lớp chín các người mới rác rưởi!"

"Mày muốn chết à!"

Người hai lớp bắt đầu cãi nhau.

Bỗng nhiên ánh đèn tối đi.

Mọi người: "???" Mất điện?

Trên đài đột nhiên truyền đến tiếng nhạc, đồng thời lúc này, ánh đèn dần sáng, chiếu sáng lên những người trên đài.

Lớp năm không biết khi nào đã lên sân khấu rồi.

"Trời ạ, mình không nhìn lầm? Bối cảnh âm nhạc lớp năm thế mà giờ hiện ra rồi?"

"Mắt chó đều phải mù, trang phục biểu diễn của chúng ta so với bọn họ quả thực không khác gì giẻ lau a!"

"Còn có bối cảnh đèn chiếu phim này, ai làm? Thật tinh xảo?!!"

......

Lớp năm vừa lên sân khấu, liền làm cho mọi người kinh diễm, bởi vì đội hình bọn họ thật sự rất mạnh.

Một người đàn đàn cổ, một người thổi tiêu, một người kéo đàn violon, bối cảnh âm nhạc của bọn họ là hợp tấu! Quả thực có một không hai!
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 48: Tiểu thúc đừng quậy (23)

[HIDE][/HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Re: Tất cả mấy lời múa hát trong chương này đều trong bài thơ "Lạc thần phú" của Tào Thực. Ai muốn nghe bài đầy đủ, hoặc muốn tìm hiểu ý nghĩa thì vào google kiếm nhé, mình không chú thích từng câu đâu, dài lắm.

"Người múa cũng làm cho choáng váng, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nếu nhẹ vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nếu lưu phong chi hồi tuyết."

Ánh đèn tối hoàn toàn, chỉ để lại tiếng nhạc réo rắc.

"Xa mà vọng chi, sáng trong nếu thái dương thăng ánh bình minh; bách mà sát chi, chước nếu hoa sen ra Lục Ba."

Toàn bộ ánh sáng chiếu thành một vòng, chiếu vào trong một góc.

Toàn trường lớn tiếng kinh hô.

Lớp năm của Bích Linh ngồi ở vị trí trung tâm, lúc này có một người đàn ông như trích tiên bước vào hội trường.

"Chủ tịch." Trợ lý nhìn về phía sau, thấy một đám người bị chặn lại, vì thế nói với Quân Sinh ngồi bên cạnh: "Tiểu thư thật xinh đẹp." Trách không được chủ tịch nửa đường bỏ luôn cái hội nghị để chạy đến đây.

Quân Sinh chỉ nghiêng đầu, nghe vậy biểu tình nhàn nhạt: "Tất nhiên."

Cô gái của hắn, đương nhiên đẹp.

Trên đài toàn là một màu đen, duy chỉ một nơi có ánh sáng, đó là Bích Linh.

Nhờ La Tuyết Lạc đặc biệt xử lý, nếu như ánh đèn không tối, nó không thể làm nổi bật lên nhân vật "Lạc Thần" của Bích Linh, hơn nữa nó sẽ có cảm giác trùng màu nhất định với bảng nền phía sau nó.

Học sinh toàn trường đều ngừng hô hấp lại rồi, ánh mắt nhìn chăm chú người trên đài.

Tiếng nhạc ngày càng trở nên gấp gáp.

Bích Linh rút ra một thanh kiếm.

"Phiên nhược kinh hồng!"

"Uyển nhược du long!"

"Vinh diệu thu cúc!"

"Hoa mậu xuân tùng!"

Giữa ánh sáng của thanh kiếm, ẩn ẩn một kiếm khí sắc bén kích động mà ra.

Tuyệt đối cùng với kệ hoa trước đó hoàn toàn trái ngược.

Dưới đáy mắt Quân Sinh có một tia sáng hiện lên.

Cháu gái nhỏ không đơn giản a.

【 Bíp―― độ hảo cảm 65%】

Ở trên đài biểu diễn múa kiếm, Bích Linh thiếu chút nữa ném văng thanh kiếm ra.

Mẹ nó có tật xấu, hù chết cô!

Nhưng chú nhỏ cũng tới đây sao?

Bích Linh qua ánh sáng còn xót lại nhìn thoáng qua thính phòng, phát hiện có một người đàn ông đẹp như trích tiên đang ngồi ở đó.

Này, muốn tới cũng không nói với cô một tiếng.

Ánh đèn tối hoàn toàn, Bích Linh ẩn vào màn đêm.

Có tiếng tiêu truyền ra, réo rắt như châu lạc mâm ngọc (*).

(*) châu lạc mâm ngọc: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, dùng để ví những giọng nói trong trẻo, dễ nghe, êm tai như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc. Câu nói trên xuất phát từ bài thơ "Tỳ Bà Hành" của nhà thơ Bạch Cư Dị:

"嘈嘈切切错杂弹

大珠小珠落玉盘"

Hán việt:

"Tào tào thiết thiết thác tạp đàn

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn"

Dịch thơ:

"(Rồi tiếp đến) tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non

(Nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc."

"Khoác la y chi thôi sán hề, nhị dao bích chi hoa cư. Mang kim thúy đứng đầu sức, chuế minh châu lấy diệu khu."

Quân Sinh sửng sốt, trong lòng tầng tầng rung động kích động.

Lại là loại cảm giác này......

Đó là......

......

Lớp năm làm việc trong tĩnh lặng, chỉ đến khi bọn họ về vị trí của mình, vài tiếng vỗ tay mới vang lên.

"Oa, cảm giác lần này thật là siêu tốt!"

"Đúng vậy, đặc biệt là kiếm của Kha Kha, múa rất khí phách!"

"Này, Người đàn ông ngồi bên cạnh Kha Kha là ai vậy? Thật đẹp trai!"

Toàn bộ đồng học đều nhìn về phía Bích Linh.

Bích Linh mỉm cười đúng tiêu chuẩn, "Đây là chú của mình, Quân Sinh."

"Thật sự chỉ là chú sao......"

"Nhưng mà thật là quá đẹp trai, sao mình lại không có được người chú như vậy!"

......

Khoé mắt Bích Linh run rẩy một chút.

Cô cũng không muốn có người chú như vậy.

Người chú mơ ước cháu gái mình......

Người chú biến thái......

Người bên cạnh nhéo nhéo tay cô, Bích Linh quay lại nhìn hắn: Làm gì?

Quân Sinh không trả lời liền đứng lên kéo người rời đi.

Bích Linh: "......" EXM?!

Không còn cách nào, Bích Linh đành phải kéo váy của cô đi theo hắn, dọc đường ra kéo không ít sự chú ý của người khác.

Đi đến bên ngoài, Bích Linh bĩu môi: "Chú nhỏ chú muốn làm gì?"

Quân Sinh nhét cô vào trong xe: "Rất muộn rồi, về nhà ngủ."

Ngủ...... Ngủ?

Cô tuyệt đối không hiểu sai.

Nhưng mà cô đêm nay không nghĩ sẽ ngủ quá sớm.

Cô muốn đi làm nam chủ.

"Chú nhỏ cháu đói." Bích Linh nỗ lực làm cho mình có âm thanh thật đáng yêu, nhẹ nhàng.

Quân Sinh nhìn vào mắt của Bích Linh thật lâu: "Đưa cháu đi mua thức ăn."

Quân Sinh đưa Bích Linh tới một phố buôn bán, nơi đó ngọn đèn sáng huy hoàng, người đến người đi, rất nhiều tiệm ăn vặt vẫn kín người không còn chỗ.

Quân Sinh mang theo Bích Linh đến một nhà có cửa hiệu lâu đời mua một hộp bánh phù dung (*).

wIqvhO1.jpg


Bánh phù dung

"Đây là cái gì?" Bích Linh nghi hoặc mà mở hộp ra.

Bổn bảo bảo thế nhưng chưa từng thấy qua?

Chà, ở nơi mà trước kia cô từng sinh sống, thật đúng là chưa từng ăn qua cái này.

"Nếm thử đi." Quân Sinh nhìn bộ dáng của cô, buồn cười mà xoa xoa đầu của Bích Linh.

Bích Linh: "......" Đậu má, lại là sờ đầu sao.

Bích Linh nếm thử một miếng, hương vị ngọt, thật sự không tồi chút nào.

Vì thế ăn xong cả hai ba cái.

【......】 Chưa từng thấy ký chủ ăn cái gì mà nhanh chóng như vậy.

"No rồi sao?" Quân Sinh giữ chặt tay Bích Linh, cùng cô nắm tay đi ở trên đường cái, nếu không biết, còn cho rằng bọn họ là tình nhân của nhau.

Trên thực tế Bích Linh thật sự có một loại cảm giác quen thuộc đã cùng Quân Sinh hẹn hò.

Không đúng!

Cô muốn làm nam chủ!

Chú nhỏ mau buông bổn bảo bảo ra!

"Rầm rầm ――" Tiếng sấm nổ vang, theo sau mưa to tầm tã không hề dự liệu trước, làm cho Bích Linh thấy lạnh thấu tim.

Cô muốn làm nam chủ, có gì sai sao......

"Đi mau." Quân Sinh cởi áo khoác ngoài đắp lên trên người Bích Linh, lôi kéo Bích Linh chạy về phía trước.

Đỉnh đầu của Bích Linh là áo của Quân Sinh tâm tình lại càng phức tạp.

......

Hai người về đến nhà, từng người đi tắm rửa.

Bích Linh làm khô tóc, lại thấy Quân Sinh mặc một cái áo tắm dài công khai mà tiến vào.

"Chú nhỏ?" Khoé miệng Bích Linh run rẩy, hắn thật đúng là dám.

Quân Sinh nhìn thoáng qua cô buông máy sấy, ánh mắt tối hơn.

"Nằm trên giường đi."

Bích Linh: "???"

Nằm...... Cái gì?

Ngươi mẹ nó có dám lặp lại lần nữa không?
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 49: Tiểu thúc đừng quậy (24)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Quân Sinh không đợi Bích Linh phản ứng đã đem Bích Linh ném lên trên giường.

Bích Linh làm bộ hét lên một tiếng: "Chú nhỏ!"

Quân Sinh áp lên, chế trụ không cho cơ thể Bích Linh lộn xộn, cường thế mà ôm cô vào trong lòng ngực.

"Chú nhỏ, chú làm gì!" Bích Linh không buông tay mà tránh bàn tay to lớn đang chế trụ mình của Quân Sinh.

Hệ thống nói một câu: lạt mềm buộc chặt.

Quân Sinh ôm cô, càng khẩn trương hơn một chút: "Cháu có sợ sét đánh không?"

What?

Sét đánh?

Bổn bảo bảo nhìn giống như một người hay sợ hãi như lời nói của hắn sao?

"Cháu không sợ, chú nhỏ buông cháu ra trước." Bích Linh rầu rĩ nói.

Quân Sinh ngẩng đầu nhìn thẳng mắt cô: "Nhưng mà ta sợ cháu sẽ sợ hãi."

Bích Linh cắn môi, lần này lấy một cái cớ cũng quá vụng về rồi đấy.

Muốn ôm cô cứ việc nói thẳng, tìm cớ làm gì chứ!

Ánh đèn đột nhiên tắt hẳn, Bích Linh cả kinh, đang muốn mở miệng, miệng lại bị che lại.

Hô hấp nóng rực chạm vào đầu vai của cô: "Đừng nói chuyện, ngủ đi."

Bích Linh: "......" Sao cô có cảm giác bị đùa giỡn.

Đêm khuya, Quân Sinh còn thức, bởi vì hắn đang đợi cháu gái đi vào giấc ngủ.

Đến khi nghe tiếng hít thở đều đều vang lên, Quân Sinh lúc này mới tìm mặt cô gái nhỏ mà hôn lên.

Hắn biết, một khi cô đi vào giấc ngủ, liền sẽ ngủ như chết, chỉ cần động tác không quá kịch liệt, cô căn bản sẽ không tỉnh.

Quân Sinh nhẹ nhàng cạy môi của cô ra, tìm cho được cái lưỡi mê người.

Tư vị thật sự rất tuyệt......

Đặc biệt là những khoái cảm cấm kỵ lúc sau......

Quả thực khiến hắn muốn càng nhiều.

"Ưm." Bích Linh không thoải mái mà hừ hừ vài cái, quay đầu, xoay người.

Quân Sinh cười khẽ lắc đầu, đem người ôm chặt.

Cô sẽ là của hắn.

***

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bích Linh phát hiện một cái tình trạng rất kỳ quái.

Cô thế nhưng! Lại nằm trong lồng ngực của Quân Sinh!!

Việc không tiết tháo như vậy, là cô làm ư?!!

【 Ký chủ bình tĩnh, bổn hệ thống nhắc nhở, cô từ trước đến nay không hề có bất cứ loại tiết tháo nào cả. 】

Mi chết đi.

Bích Linh mới vừa cử động, người đàn ông dưới thân liền kêu lên một tiếng, sau đó sâu kín mà trợn mắt nhìn cô.

"Kha Kha......" Giọng nói của Quân Sinh rất trầm, mang theo lực trí mạng gợi cảm.

Bích Linh lại rất vô tội.

Buổi sáng, tinh lực của chú nhỏ tràn đầy.

Sợ hãi.

"Chú nhỏ cháu sai rồi, cháu cũng không biết vì sao mà tư thế ngủ của cháu lại kém như vậy." Mặt Bích Linh đầy vẻ vô tội.

"Xuống dưới." Trên trán Quân Sinh hình như có gân xanh nổi lên, cô có biết chính mình đụng phải nơi nào hay không!

Có thể nhẫn đến nước này đã là quá cực hạn rồi.

Bích Linh vội vàng bò dậy.

Ai, mới sáng sớm đã bị xấu hổ, buồn ngủ đều bay mất.

Bích Linh xoa xoa mặt, lại nghĩ tới cô phát hiện chính mình chui vào trong lồng ngực của hắn ngủ ngon lành có cảm giác cực kì xấu hổ.

Thôi xong.

Cô có cảm giác mình bị Quân Sinh công lược lại.

***

Không ngoài dự liệu, lớp năm được hạng nhất.

Địa Trung Hải cao hứng đưa bàn tay vung lên: "Cuối tuần đi chơi ngoại thành!"

Trong lớp vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

La Tuyết Lạc ôm cánh tay của Bích Linh cười thật vui vẻ.

Bích Linh yên lặng mà lấy ra một miếng bánh phù dung ăn.

Đây là do buổi sáng cô sống chết quấn lấy Quân Sinh, đem tiết tháo đều ném đi hết mới mua được.

Ôi, bảo bảo mệnh khổ.

"Được rồi, mọi người an tĩnh một chút, hiện tại hội diễn đã qua đi, chúng ta phải đem tinh lực một lần nữa để đầu óc vào việc học!" Địa Trung Hải ho nhẹ một tiếng, nói về chính sự.

Bích Linh nhụt chí mà mở sách ra.

Học tập học tập lại là học tập! Cô không muốn học tập a a a!

Nhưng mà Bích Linh mấy ngày sau đều bị học tập chi phối.

Buổi tối thứ sáu.

Hôm nay chú nhỏ không ở nhà.

Bích Linh suy nghĩ về cốt truyện, có vẻ như hôm nay Quân Sinh cùng nam chủ đánh nhau.

Ừm, hắc đạo sống mái với nhau.

Cô không có chuyện gì, cô vẫn nên làm một bảo bảo ngoan.

Bích Linh cắn đầu bút, đem bài tập cuối cùng viết thật tốt.

Sau đó chạy đến phòng khách cắn hạt dưa xem TV.

Hệ thống tuyệt vọng phát hiện cô lại xem mình là nữ chủ cứu vớt thế giới giống như trong hoạt hình kia. Chuyện này rốt cuộc còn muốn kéo dài bao lâu?!

Bích Linh híp mắt, che chắn hệ thống.

"Phanh――"

Bích Linh bị hoảng sợ hạt dưa đều rớt.

Ai a?

Dám cướp nhà chú nhỏ, không muốn sống nữa?

Bích Linh nhìn về hướng phát ra âm thanh vừa rồi, tính toán tìm tòi đến tột cùng.

Phương hướng này...... Là phòng cô?

Bích Linh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Trong phòng đen tuyền, cái gì đều nhìn không thấy.

"Dựa ――" Vòng eo đột nhiên căng thẳng, Bích Linh chỉ mở miệng mắng một tiếng đã bị người bắt lấy áp vào tường hôn.

Cảm giác thật giống nhau, hương vị giống nhau.

Mẹ nó biến thái như vậy ngoại trừ chú nhỏ ra thì còn ai vào đây nữa?

"Ngô ――"

Trên môi bị cắn một cái, trong khoang miệng thoáng cái tràn đầy mùi máu tanh.

Trong mắt Bích Linh hiện lên vẻ không rõ cảm xúc lặng yên rồi biến mất.

Quân Sinh tựa hồ có chút mất khống chế, Bích Linh bị Quân Sinh thua lỗ ném lên trên giường.

Quân Sinh đè lên người, môi lưỡi triền miên dây dưa môi cô, mơ hồ không rõ âm thanh từ môi hắn phát ra.

"Kha Kha, giúp ta......"

Bích Linh bắt lấy bờ vai của hắn, mặc kệ hắn cởi quần áo của mình ra, hôn khắp nơi lưu luyến xương quai xanh, cổ, dù vậy gương mặt của cô lại hiện ra vẻ cực kì lạnh nhạt.

"Kha Kha...... Thực xin lỗi." Quân Sinh hôn lấy cô, hạ thân một cái đâm vào.

Cứ nghĩ cô quá đau sẽ ngất đi, nhưng Bích Linh hừ cũng chưa hừ một tiếng.

Hệ thống lại lần nữa hoạt động ngoại tuyến.

【 Tại sao cô ấy lại có thể bĩnh tĩnh như vậy. 】

Kẻ thần bí trầm ngâm: "Không phải thân thể của cô ấy."

【 Nhưng mà...... cái vị diện trước kia. 】

"Cái kia không giống nhau."

【 Có cái gì không giống nhau. 】

"Ngươi không hiểu."

【......】 Nó hỏi cũng như không.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back