Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 50: Tiểu thúc đừng quậy (25)

[HIDE]
Editor: @Nguyệt Tước

Beta: @Phạm Hà

Thời điểm Quân Sinh tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh của cô.

Trong lòng Quân Sinh hoảng hốt, đột nhiên ngồi dậy liền chạy ra ngoài thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trên người cô mặc áo ngủ bằng tơ lụa, tóc dài tự nhiên buông xõa, theo chiếc cổ duyên dáng chuyển động, lộ ra bên dưới lớp áo là vết tích ám muội.

Hắn tối hôm qua......

"Kha Kha......" Quân Sinh từ phía sau ôm lấy cô, đôi tay bất giác ôm chặt.

Cô gái quay lại nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười, bình tĩnh đến đáng sợ, môi đỏ hé mở, cô nói ra bốn chữ: "Chú nhỏ, để tôi đi thôi."

Sự kinh hoảng trong mắt Quân Sinh chợt lóe lên, tiếp theo trong nháy mắt, hắn phảng phất ý thức được cái gì đó, buột miệng thốt ra một câu: "Tôi không phải... là chú ruột của em."

Căn phòng an tĩnh lại.

Bích Linh rũ con ngươi xuống, lẩm bẩm nói: "Không phải chú ruột sao?"

"Kẻ lừa đảo......"

Bích Linh quay đầu lại cắn một cái trên bả vai của Quân Sinh: "Chú ngay từ đầu đã lừa gạt tôi!"

Quân Sinh dùng sức ôm chặt Bích Linh: "Thật xin lỗi......"

Bích Linh buông Quân Sinh ra, chậm rãi hỏi: " Chú nhỏ thích tôi sao?"

Quân Sinh sửng sốt.

Hắn cho rằng cô sẽ kháng cự, sẽ chạy trốn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời này.

Có thích hay không?

Đương nhiên là thích.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.

"Thích." Quân Sinh nhìn cô thấp giọng nói.

Khuôn mặt bình tĩnh của cô đột nhiên nở một nụ cười quen thuộc.

"Được, tôi tin chú."

【 Bíp ―― độ hảo cảm 75%. 】

***

Bởi vì đột nhiên phát sinh sự kiện đó, Bích Linh không có đi chơi ngoại thành được, ngược lại bị Quân Sinh đi theo một bước không rời.

Đại khái sợ vừa quay đi cô liền bỏ chạy.

Bích Linh yên lặng suy nghĩ.

【 Ký chủ lần này sao mà không nghĩ đến chuyện tự sát. 】 Hệ thống online ám chỉ.

Tự sát cái mông, dù sao bị làm cũng không phải là thân thể của bổn bảo bảo.

【 Nhưng...... Vị diện trước ký chủ vì cái gì mà kháng cự Liên Vô Trần như vậy. 】

Thân thể Bích Linh thở dài một tiếng xuống.

Sau một lúc lâu, hệ thống biết được đáp án từ Bích Linh.

"Hắn không cho ta sung sướng, ta cũng không muốn cho hắn sung sướng."

【......】 Cho nên Quân Sinh làm cô sung sướng?

Ký chủ có tật xấu.

***

Bích Linh hiện tại thật khó chịu.

Từ khi cô thừa nhận quan hệ giữa hai người, Quân Sinh lại càng không kiêng nể gì, cả ngày đều đùa giỡn cô!

Quá phiền phức.

"Quân Khinh Kha, chú của bạn ở trước cổng trường chờ bạn." Có người ở cửa kêu.

Bích Linh nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người bình tĩnh đứng lên.

Người không hiểu chân tướng vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến phương hướng tốt. Không nghĩ tới, chân tướng, thường thường sẽ làm cho người ta khiếp sợ.

Bích Linh bị Quân Sinh kéo đến một góc, ấn vào tường hôn sâu.

Tầm mắt Bích Linh lại âm thầm hướng ra một chỗ khác.

Hắc, nữ chủ đại nhân!

Tới a! Làm chút chuyện a!

Nhờ cô cứu vớt thế giới của bổn bảo bảo!

【......】 Hoàn toàn không hiểu ký chủ vì sao lại phấn khởi.

Ngay từ lúc đầu vẫn luôn nhàn rỗi không làm việc, cũng không câu dẫn vai ác, cả ngày ăn ngủ ngủ ăn.

Lại còn có khi không làm bài tập, xem phim hoạt hình não tàn.

"Chú nhỏ!" Bích Linh rốt cuộc tránh khỏi môi của hắn: "Không cần."

Quân Sinh biết mình vượt mức cho phép, dứt khoát buông cô ra.

"Bánh phù dung." Quân Sinh đem điểm tâm trên tay đưa cho cô.

Mặt mày Bích Linh hớn hở mà tiếp nhận, "Vậy...... tôi đi đây?"

"Cứ đi như vậy sao?" Quân Sinh không vui.

"Ai ui, tôi còn có rất nhiều bài tập phải làm, tạm biệt!" Bích Linh nhanh chân trực tiếp chạy khỏi.

Tuy rằng làm như vậy thật không có đạo nghĩa......

Nhưng mà, mặt sau còn hấp dẫn hơn.

La Tuyết Lạc chờ Bích Linh rời đi, lúc này mới từ chỗ tối đi ra.

"Quân Sinh anh đứng lại!"

Quân Sinh đang muốn bước về phía trước rời đi, nhìn cô trong mắt mang theo ẩn ý xa cách.

"Có việc gì?"

Bích Linh ngồi xổm xuống đất vừa nghe lén vừa đem bánh phù dung ra ăn.

Trò hay bắt đầu rồi.

Hôm nay cô cũng là một nhân vật quan trọng a......

"Anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha Kha Kha! Cô ấy còn nhỏ, còn có rất nhiều điều cần phải làm, anh có biết anh làm như vậy sẽ hủy hoại cô ấy hay không!" La Tuyết Lạc mất khống chế mà nói, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Hừ? Tôi làm như thế nào ?" Quân Sinh cười khẽ: "Tôi chỉ biết, cô ấy cùng tôi ở bên nhau, mỗi ngày đều rất vui vẻ."

Bích Linh thiếu chút nữa đem điểm tâm phun ra hết.

Cô vui vẻ?

Bình tĩnh, xem diễn tiếp.

"Anh......" Sắc mặt La Tuyết Lạc càng thêm khó coi. Biểu tình rối rắm, cuối cùng hóa thành thỏa hiệp: "Anh buông tha cô ấy, tôi đáp ứng điều kiện lúc trước của anh."

Ách? Nữ chủ đại nhân cứu cô bằng phương pháp này, đây gọi là mệnh đổi mệnh ư?

Bổn bảo bảo thật không uổng công thương cô.

Ta cười trên mặt Quân Sinh có chút lạnh: "Không cần."

Thân thể La Tuyết Lạc run rẩy: "Vì cái gì, anh chỉ là đem Kha Kha coi như thế thân của tôi thôi, anh hà tất phải quấn lấy cô ấy, lừa gạt tình cảm của cô ấy! Cô ấy đơn thuần như vậy......"

Bích Linh đem miếng cuối cùng bỏ vào trong miệng, sự buồn bực trong mắt lưu chuyển.

Đúng vậy, bổn bảo bảo đơn thuần.

Hiện tại, bổn bảo bảo liền tới cho các người biết thế nào là đơn thuần!

Tiếng chuông vào lớp lúc này vang lên, La Tuyết Lạc cắn răng nói: "Anh suy xét rõ ràng, buông tha cô ấy, tôi đáp ứng anh."

Quân Sinh nhìn bóng dáng La Tuyết Lạc rời đi, thần sắc nhàn nhạt.

Hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ đến cái gì, hiện tại, cũng chỉ có Quân Khinh Kha, cô gái nhỏ này hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Tuyệt đối sẽ không.

Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ phía sau, làm hắn trong lòng kinh hoảng.

"Tôi cũng không biết, chú nhỏ thật sự chỉ xem tôi là thế thân của người khác đấy."

Re: Mấy chương làm xong từ đời giờ mới nhớ để đăng lên. Còn 10 chương nữa edit xong rồi gửi cho bạn beta mà lâu rồi không thấy bạn ấy gửi. Không biết bạn ấy có nhớ làm không mà hơn tháng chưa thấy gửi. Chờ mong - ing.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 51: Tiểu thúc đừng quậy (26)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Kha...... Kha Kha......

Mấy lời bọn họ nói vừa rồi, cô ấy đều...... nghe được rồi?

"Kha Kha, sự việc không phải như em nghĩ!" Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Quân Sinh hiện ra vẻ hoảng loạn.

"Thế à?" Cô gái kia chỉ đứng ở nơi đó, mặt mang châm chọc mà nhìn hắn, giống như đang xem một trò cười, lạnh nhạt trong mắt làm đau lòng hắn.

"Tôi đã từng tin tưởng chú nhỏ đến vậy......" Bích Linh híp mắt chậm rãi đi về phía Quân Sinh.

"Thế nên, cho dù là lúc chú nhỏ cưỡng bức tôi, gọi tên La Tuyết Lạc, tôi cũng vẫn tin tưởng chú."

"Nhưng mà, chú nhỏ làm tôi quá thất vọng......" Bích Linh đứng trước mặt hắn, ý cười trên mặt lạnh nhạt mà xa cách, dần dần trở nên xa lạ trong mắt Quân Sinh.

Hệ thống lúc này bị Bích Linh ẩn đi, phát biểu bình luận không được, nếu không nó thật đúng là muốn nhổ vào mặt ký chủ.

Có biết xấu hổ không vậy hả? Muốn hỏi ký chủ có biết hay không?

Quân Sinh lúc nào gọi tên người khác! Ký chủ hiện giờ đang nói dối không chớp mắt!

Đáng thương vai phản diện bị cô ấy đùa chết......

"Tôi ở trong lòng chú chẳng qua chỉ là một đối tượng để phát tiết dục vọng, đúng không? Chú chỉ đang lừa tôi!"

Quân Sinh giơ tay muốn cầm tay Bích Linh: "Kha Kha, em bình tĩnh một chút."

Bích Linh nghiêng người né tránh, mắt càng lạnh lẽo.

"Đừng chạm vào tôi."

Bước chân dần dần lui về phía sau, Bích Linh nhìn Quân Sinh, đột nhiên lộ ra ý cười trào phúng:"Từ nay về sau tôi sẽ không để chú chạm vào tôi nữa."

【 Bíp ―― độ thiện cảm 80%. 】

Hệ thống hú hồn, độ thiện cảm này tăng lên thật quỷ dị.

Bích Linh tàn nhẫn nói xong, xoay người liền chạy.

Mẹ nó, diễn không nổi nữa, quá ghê tởm.

"Kha Kha!" Quân Sinh cả kinh, sắc mặt hiện lên vẻ sợ hãi, không kịp nghĩ, hắn liền đuổi theo.

Cô nhóc tuổi còn nhỏ, lỡ luẩn quẩn trong lòng......

Bích Linh nuốt nước miếng, bước chân nhanh hơn.

Lúc phía sau có biến thái đuổi theo mình, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại!

Nếu không, sẽ bị hù chết.

Hệ thống nhìn hai người anh đuổi tôi chạy trong sân trường, có một loại xúc động muốn nổ mạnh tại chỗ.

Đây là trường học! Là thánh địa học tập! Mấy người ahihi ở trong này chạy cái quỷ gì!

【 Bíp ―― độ thiện cảm 84%. 】

Hệ thống: "......"

Bíp cái rắm! Làm sao chạy một hồi độ thiện cảm liền tăng lên? Thì ra chạy sung sướng hơn sao?

Còn có ký chủ rốt cuộc là công lược thế nào?

Độ thiện cảm cũng vọt lên như máy bay....

Quân Sinh đuổi theo cô gái, mắt thấy sắp đuổi kịp, nhưng tại một cái ngã rẽ, người lại đột nhiên biến mất ra khỏi tầm nhìn của hắn.

Quân Sinh dựa tường, tóc hơi dài che khuất đôi mắt hắn, đồng thời cũng che lại một tia phức tạp trong đó.

Quân Khinh Kha......

Em cho rằng em trốn thoát sao?

Tôi sẽ, bắt được em.

....

Trong phòng học.

Địa Trung Hải mắt to trừng mắt nhỏ cùng bọn học sinh.

"Nhiều người như vậy, lại không một ai giải được bài này!" Địa Trung Hải rống giận, cây roi trong tay "Thịch thịch thịch" mà đập bục giảng, học sinh bên dưới chột dạ mà rụt rụt cổ.

Bài ở lớp trên, nói bọn họ làm, còn không phải là khó xử người sao!

"Hiện tại, gọi bất kì một người làm bài này, làm không được, chép một trăm lần!" Địa Trung Hải cười lạnh nói.

Các bạn học: "......" Xong đời.

Ai tới cứu vớt bọn tui!

"Báo cáo!" Nhưng vào lúc này, cửa truyền đến một thanh âm thanh thúy.

Bạn học cả lớp cùng Địa Trung Hải đều nhìn qua.

Thân ảnh kiều nhỏ đáng yêu đứng ở cửa tóc mai hơi ướt, lúc này đang chống cửa hơi thở dốc.

Địa Trung Hải nhíu mày: "Bạn học Quân đi đâu vậy?"

Bích Linh thở dốc: "Đi WC ạ." Thoát khỏi biến thái.

"Vậy đề này, em lên giải đi." Địa Trung Hải gật đầu, đưa phấn qua.

Bích Linh: "!!!" Ông nói bổn bảo bảo làm gì?

Giải đề?

Bích Linh ngu người mà nhìn xuống lớp.

Mấy đầu củ cải dùng ánh mắt kính trọng bi thương kính chào Bích Linh.

Bích Linh: "......" Cứu mạng!

Đúng rồi, còn có nữ chính đại nhân!

Bích Linh nhìn về phía La Tuyết Lạc.

La Tuyết Lạc cho cô một ánh mắt cổ vũ: Cố lên, tin tưởng cậu.

Bích Linh đành phải hít sâu một hơi, nhận phấn, nhìn thoáng qua đề bài liền lưu loát viết.

Địa Trung Hải ở bên cạnh đẩy kính mắt, cẩn thận nhìn rõ chữ viết qua loa kia, mày hơi hơi nhăn lại.

Phương pháp giải này......

"Bạn Quân, phương pháp em dùng...... có phải vi phân và tích phân ở đại học không?" Địa Trung Hải trầm ngâm nói.

Lời này vừa nói ra, cả lớp ồ lên.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 52: Tiểu thúc đừng quậy (27)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Vì thế Bích Linh lại được bạn học cả lớp ngưỡng mộ.

Đối với việc này, Bích Linh hơi hơi nghiêng đầu.

"Cái này gọi là vi phân và tích phân?"

Mọi người: "......"

Địa Trung Hải áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, khuôn mặt hơi mập giờ phút này lộ ra ý cười hiếm thấy: "Quân Khinh Kha, em từ khi nào học được vi phân và tích phân vậy?" Mẹ nó lớp ông vậy mà lại có nhân tài như thế?!

Bích Linh chậm rãi nhích chân: "Em học trong lớp ngoại khóa trước, đã lâu rồi ạ." Loại kiến thức cấp thấp này ở chỗ cô ai cũng biết nha.

Ngược lại là mấy cái gọi là Hóa học Vật lý, mới là thật sự chưa từng nghe thấy.

Nói như vậy vị diện này cô biết mấy cái cao cấp, mấy cái cấp thấp lại không biết?

Mẹ nó......

Cái thế giới làm người đau trứng này.

"Thì ra là vậy......" Địa Trung Hải vừa lòng gật đầu, xem ra cô nhóc đáng yêu này thật có lòng cầu tiến, về sau cần bồi dưỡng nhiều hơn một chút.

Bích Linh ngồi xuống xong, La Tuyết Lạc bên cạnh đẩy qua một tờ giấy.

Kha Kha, cậu không sao chứ?

Bích Linh mặt không đổi sắc mà viết lên tờ giấy: "Tớ chỉ là bị đau bụng, không sao đâu."

La Tuyết Lạc nhận lại tờ giấy, thần sắc phức tạp.

Cái cô ấy muốn hỏi, không phải vậy.

Nhưng mà, cô ấy lại không thể hỏi nhiều......

Đều do cô ấy hại Kha Kha......

***

Tan học xong, Bích Linh đứng dậy thu dọn sách vở.

【 Ký chủ, cô cứ trốn Quân Sinh như vậy không có một chút tác dụng nào, hắn bây giờ đang bao vây trường học, cô trốn không thoát. 】Hệ thống có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thần sắc Bích Linh nhàn nhạt.

Hửm, mi thế mà lại lộ tình báo cho ta sao?

【 Bổn hệ thống tâm tình tốt, đang vui. 】

Vậy sao, cảm ơn mi.

【 Ký chủ nói chuyện không cần âm dương quái khí như vậy, bổn hệ thống cũng vì tốt cho ký chủ. 】

A.

Bích Linh cười nhạt một tiếng, sau đó ẩn hệ thống.

Ai nói bổn bảo bảo không dám đi? Bổn bảo bảo đi cho mi xem.

Bích Linh vung cặp lên vai, hùng hổ đi ra phòng học.

Hệ thống: "......" Ký chủ không phải là muốn tự mình ngược đám người này chứ?!!

Bích Linh không đi về phía cổng trường như hệ thống nghĩ, ngược lại chạy tới một vị trí hẻo lánh.

Chẳng lẽ ký chủ muốn trèo tường?

Nhưng mà ngoài tường có người của Quân Sinh......

Ký chủ chết chắc rồi!

Bích Linh lại một lần nữa không trèo tường như hệ thống nghĩ, mà là ngồi xổm xuống mở cặp.

Sau đó......

Hệ thống liền cái gì cũng nhìn không được.

What?

Ký chủ làm gì vậy!

Hệ thống gọi Bích Linh rất nhiều lần, kết quả hoàn toàn không phản ứng, hệ thống tức giận lại muốn nổ mạnh tại chỗ.

Ký chủ bị gì vậy! Biến thái!

Hệ thống bị ẩn như vậy kéo dài một phút đồng hồ.

Chờ đến khi hệ thống lại lần nữa liên hệ được Bích Linh, phát hiện ký chủ nhà nó đã thay đổi vị trí.

Hệ thống âm thầm tra một chút tọa độ của Bích Linh, thiếu chút nữa bị dọa cho vận hành thác loạn!

Ký chủ nhà nó ở trên trời rơi xuống sao! Chỉ một chút thời gian như vậy liền chạy về nhà cha mẹ cách trường học xa vạn dặm?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Ký chủ cô gian lận như vậy thật sự có thể sao?

Bích Linh đeo cặp đứng trước cửa biệt thự, híp mắt tự hỏi một hồi, rồi ấn chuông cửa.

"Tới đây." Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm nhu hòa của mẹ Quân, sau đó cửa mở ra.

"Tiểu Kha?" Mẹ Quân nhìn cô nhóc nhà mình, sắc mặt kinh ngạc.

Giờ này, Tiểu Kha không phải mới vừa tan học sao?

Cô gái đối diện nhanh chóng đỏ hốc mắt, "Mẹ ơi!"

Mẹ Quân ôm cô gái đột nhiên xông tới, đôi mắt ôn nhu hiện lên đau lòng: "Tiểu Kha, có phải có ai bắt nạt con không?"

Cô gái trong lòng ngực mẹ Quân lắc đầu, tiếng nức nở lại dần dần lớn lên.

Mẹ Quân mau chóng đỡ người vào cửa.

Cha Quân nghe thấy tiếng từ trong phòng sách đi ra, "Làm sao vậy, Tiểu Kha sao trở lại rồi?"

Mẹ Quân lắc đầu: "Chắc là bị ủy khuất gì đó."

Ba Quân nghe vậy, không nói nữa.

Xem ra ông cần đi tìm Quân Sinh hỏi một chút, cô bé nhà ông rốt cuộc làm sao vậy.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 53: Tiểu thúc đừng quậy (28)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Cổng trường.

Giờ tan học đã được một thời gian, nơi chen chúc ầm ĩ lúc này trở nên quạnh quẽ.

Một chiếc Lincoln đã dừng lâu bên đường cái.

Theo sắc trời dần tối, người bên trong đi ra.

Quân Sinh dựa vào cửa xe, ánh mắt ủ dột hướng về phía cổng trường, trong tay đang cháy một điếu thuốc.

Cô nhóc, em cho rằng trốn ở bên trong không chịu ra, thì sẽ thoát khỏi tôi sao?

Sương khí lượn lờ xung quanh người đàn ông, đột nhiên tăng thêm cho hắn vài phần nguy hiểm.

Mãi đến khi sắc trời tối hẳn, Quân Sinh mới dập điếu thuốc đi vào bên trong.

Thôi, hắn vẫn nên tự mình bắt người trở về vậy, vì chỉ có như thế, bọn họ mới có thể nghiêm túc nói chuyện.

Vừa đi đến cổng trường, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Quân Sinh nhíu mày nhìn tên người gọi, sau đó bắt máy.

"A lô?"

Bố Quân bên kia lo lắng mà nhìn thoáng qua cửa phòng Bích Linh, chào hỏi Quân Sinh xong, lúc này mới vào vấn đề chính.

"Việc Tiểu Kha buổi chiều trở về, cậu biết không?"

Quân Sinh trong mắt xẹt qua một tia đen tối: "Nó về chỗ anh sao?"

Hắn ngầm bao vây trường học, cô ấy làm sao ra ngoài được.

Bố Quân bất đắc dĩ nói: "Xem ra là nó lén trở về."

Quân Sinh bước chân khựng lại, sau đó đáp: "Tiểu Kha trở về khi nào vậy."

"Mới vừa tan học, nó vừa trở về liền khóc, hỏi nó làm sao cũng không chịu nói, hiện tại nó tự nhốt mình trong phòng, bọn anh còn không vào được, nó có phải chịu ủy khuất gì ở trong trường không?"

Quân Sinh nhàn nhạt nghe, trong lòng lại có suy đoán.

Quả nhiên là hắn vẫn tổn thương cô bé......

"Em biết một chút, hai người hôm nay an ủi nó, ngày mai em sẽ đến."

Bố Quân nghi hoặc, chuyện này lại không thể nói với ông?

Quân Sinh cũng đã tắt điện thoại.

Giẫm chân ga dưới chân một cái, xe giống như mũi tên rời cung mà phóng đi.

Nửa giờ sau.

Quân Sinh về đến nhà.

Phòng khách đen tuyền, bên cạnh đó, còn có hiu quạnh cực độ.

Chỉ là thiếu một người, cái nhà này phảng phất liền thay đổi.

Trước kia, hắn cô độc một mình, lẻ loi một mình tịch mịch mà tồn tại, mấy cái này với hắn mà nói không đáng kể chút nào, hắn cô độc, nên không sợ hãi bất cứ thứ gì.

Vậy mà, từ khi hắn cho phép một người tiến vào thế giới của hắn, tất cả đều thay đổi.

Từ thói quen trong sinh hoạt, cho đến điểm tình cảm mấu chốt, đều thay đổi.

Hiện giờ hắn đã không làm cách nào để tiếp tục cô độc nữa.

Quân Sinh đi vào phòng Bích Linh, lại không đi vào, mà chỉ đứng ở cửa nhìn cái giường đã từng chứa đựng tình cảm mạnh liệt của bọn họ.

Ngày đó, hắn đã gọi tên La Tuyết Lạc thật sao?

Không có khả năng.

Có chút tình cảm, để tay lên ngực tự hỏi, không thẹn với lương tâm.

Người hắn thích chính là Quân Khinh Kha.

Chỉ mình em.

【 Bíp ―― độ thiện cảm 88%. 】

Bích Linh lúc này đã ngủ, nên hoàn toàn không nghe được.

Hệ thống ngầm trêu chọc nhìn một chút độ thiện cảm, phát hiện từ khi ký chủ không tấn công mãnh liệt, độ thiện cảm lại tăng vọt.

Nói như vậy, ký chủ rất nhanh là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi?

Ký chủ không làm gì cả, chỉ yên lặng mà công lược, thật đúng là làm nó không thích ứng kịp.

Hệ thống chuyển tất cả tin tức hôm nay của Bích Linh đến một chỗ, sau đó hạ tuyến.

***

Ngày hôm sau, lại là một ngày khác.

Bích Linh khăng khăng ở trong phòng không chịu ra, bố Quân mẹ Quân dỗ thế nào đều không được, cuối cùng chỉ có thể nhờ Quân Sinh lại đây.

Quân Sinh tạm thời lại hoãn thêm một hạng mục liền vội vàng chạy về Quân gia.

Bích Linh lúc này đang chơi di động.

【 Bíp ――】

Tay Bích Linh run lên, nhân vật đang thi hành công chính nháy mắt bị các loại quái vật phanh thây.

Xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên nhảy ra cảnh báo?

【 Không biết, bổn hệ thống nhìn xem đã. 】Hệ thống bình tĩnh nói.

Bích Linh kiên nhẫn đợi một hồi.

Sau một lúc lâu, thanh âm điện tử của hệ thống vững vàng vang lên.

【 Mục tiêu nhân vật vai phản diện Quân Sinh lúc này cách ký chủ 15 mét. 】

Bích Linh: "!!!"

Từ từ, mười lăm mét, chẳng lẽ tính phá cửa của cô?

【 13 mét. 】

【 11 mét. 】

Từng âm thanh nhắc nhở rốt cuộc lôi suy nghĩ trên trời của Bích Linh trở lại.

【 10 mét. 】

Cùng lúc đó, Bích Linh nghe được tiếng truyền đến từ trên ban công.

Trời ạ! Quân Sinh ở ban công!

Bích Linh từ trên giường nhảy dựng lên, chạy về phía cửa.

"Cạch cạch cạch."

Bích Linh xoay nắm cửa mấy cái, lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, cô mở không ra......

Quả nhiên là chủ ý của chú nhỏ, luôn có thể bao vây chết cô.

【 9 mét. 】

Bích Linh một chân đạp cửa.

【 8 mét. 】

Bích Linh nghe thấy tiếng cửa sổ sát đất trên ban công mở ra.

【 6 mét. 】

Bích Linh: "......" Xong đời.

【 5 mét. 】

Tay Bích Linh còn đang bắt lấy then cửa, lúc này cảm xúc bắt đầu xao động.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 54: Tiểu thúc đừng quậy (29)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

【 4 mét. 】

Bích Linh điều chỉnh một chút biểu cảm trên mặt, sau đó vẻ mặt "hoảng sợ" mà xoay người.

Người đàn ông ấy đã cách cô rất gần.

Bích Linh cắn môi lui về phía sau, lưng dán lên ván cửa.

【 3 mét. 】

Bích Linh ở trong lòng giận dữ hét: "Ta đã nhìn thấy Quân Sinh rồi còn nhắc nhở cái rắm! Tắt đi!"

Hệ thống yên lặng mà tắt dụng cụ truy lùng vai phản diện.

Nó thật đúng là sợ ký chủ chạy.

Quân Sinh nhìn bộ dáng kinh hoảng thất thố của cô, dưới chân chậm rãi đến gần cô.

Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, chậm rãi cọ xát trên môi cô.

Mắt Quân Sinh từng chút một trầm xuống, cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy mà thô bạo hôn cô.

"Ưm ――" Cô gái duỗi tay muốn đẩy hắn, giây tiếp theo đã bị Quân Sinh bắt lấy đè lên cửa.

Quân Sinh hôn mười phần chiếm hữu, rất bá đạo.

Lúc rời khỏi, Quân Sinh liếm một chút cánh môi cô gái, mang theo một chút ý vị trấn an.

Lúc tầm mắt Bích Linh nhìn vào ánh mắt hắn, cô dựa vào cửa ngã ngồi trên mặt đất.

"Chú còn tới làm gì, không phải thích La Tuyết Lạc sao? Còn quấn lấy tôi làm gì." Bi ai cùng trào phúng vô tận, tất cả lộ ra từ khuôn mặt đau thương của cô.

Quân Sinh ngồi xổm xuống, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô: "Quân Khinh Kha, người tôi thích, là em, không phải bất luận kẻ nào khác."

【 Bíp ―― Ký chủ lấy được lời tỏ tình từ vai phản diện Quân Sinh, được 15000 tích phân. 】

"Chú gạt người......" Bích Linh vùi đầu vào đầu gối, nước mắt chảy không ra, đành phải giả khóc.

Quân Sinh không nói, chỉ là tiến tới bế cô lên.

"Quân Sinh! Đừng chạm vào tôi!" Bích Linh giãy giụa trong lòng ngực hắn.

Quân Sinh đè cô lên giường, dễ như trở bàn tay giữ chặt tay chân cô, ánh lửa bốc cháy trong mắt thoạt nhìn mười phần đáng sợ: "Không cho tôi chạm vào, em còn muốn cho ai chạm vào? Hả?"

Tay chân Bích Linh bị hắn đè hoàn toàn không động đậy được, lúc này nghe hắn nói cũng chỉ có thể quay đầu đi tỏ vẻ mình rất bất mãn.

Quân Sinh chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô, ngữ điệu nhu hòa hơn rất nhiều: "Kha Kha...... em đang ghen."

Bích Linh hừ lạnh một tiếng: "Tôi không có." Bổn bảo bảo sẽ không ghen vì bất cứ người đàn ông nào!

"Kha Kha......" Quân Sinh lại lần nữa hôn lên môi cô, mang theo say mê cùng quyến luyến, mười phần ôn nhu.

Bích Linh bị hắn hôn có chút choáng, thật vất vả mới nghiêng đầu ra.

"Kha Kha, tôi bảo đảm, về sau không gặp lại La Tuyết Lạc nữa." Quân Sinh tựa trán vào trán cô, giọng nói thanh lãnh lúc này tràn đầy nghiêm túc.

"Thật không?" Bích Linh phỏng chừng cũng không sai biệt lắm, cô cũng không thể vô cớ gây rối quá mức, vì thế thái độ mềm xuống: "Chú không gạt tôi?"

"Không đâu." Quân Sinh khẽ cắn một chút lên môi đỏ mềm mại kia: "Vừa lòng chưa? Cô bé ngốc?"

Bích Linh hừ hừ hai tiếng, xem như đáp lại.

Quân Sinh trong mắt nhiễm ý cười.

Dỗ cô bé này, thật đúng là không dễ dàng.

【 Bíp ―― độ thiện cảm 92%. 】

***

Bích Linh cùng Quân Sinh "hợp lại", Bích Linh đương nhiên lại ở trong nhà Quân Sinh.

Bố Quân mẹ Quân bên kia do được Quân Sinh giải thích, Bích Linh cũng không biết Quân Sinh nói cái gì với cha mẹ tiện nghi của cô, tóm lại dỗ hai người đến mức sửng sốt, cuối cùng còn nhiệt tình mà tiễn con gái nhà mình đi.

Bích Linh ngồi ở trong xe, nhìn cha mẹ đang vẫy tay trong kính chiếu hậu, quả thực khóc không ra nước mắt.

Cha mẹ à, mấy người có biết mấy người đã tự tay đẩy con gái vào miệng sói không?

Quân Sinh nhìn cô gái không chớp mắt mà nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười xấu xa: "Nhanh như vậy liền nhớ nhà?"

Bích Linh bĩu môi: "Nhớ!"

Gần đây càng ngày càng cảm thấy biểu cảm của Quân Sinh có xu hướng giống người nào đó.

Chẳng lẽ người đàn ông này sau khi ngủ xong đều sẽ trở nên đồi bại?

Sợ quá.

Cố công lược xong Boss này sau đó thì chết.

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.

"Két ――" Lúc Bích Linh đang suy tư, Quân Sinh đột nhiên phanh lại, sau đó bật kính cửa sổ lên che.

"Chú nhỏ? Sao vậy?" Bích Linh có dự cảm không tốt.

Hắn sẽ không muốn...... cái kia chứ?

Chơi xe chấn?

"Ăn em." Quân Sinh bắt lấy tay cô gái, buông ghế dựa xuống, xoay người đè lên.

"Chú, tôi còn phải đi học!" Bích Linh liều mạng không chịu, liều mạng né tránh Quân Sinh hôn.

Quân Sinh sao có thể để thịt tới tay lại chạy, lập tức bắt lấy tay cô cười nói: "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Bích Linh chung quy không tránh được.

Trong chiếc Lincoln màu đen, tiếng thở dốc ái muội dần dần vang lên......
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 55: Tiểu thúc đừng quậy (30)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Lúc trời tối, Bích Linh được Quân Sinh đưa về nhà.

Bích Linh được Quân Sinh ôm xuống xe, bởi vì lúc này cô mệt đến cả tay cũng không động đậy được.

"Chỉ như vậy cũng không chịu được?" Quân Sinh cúi đầu hôn cô gái, trong giọng nói mang theo hả hê.

Bích Linh mặc kệ hắn, hừ hai tiếng xoay đầu.

Lưu manh, chỉ biết đùa giỡn cô!

Cô cũng sẽ không bị tùy tùy tiện tiện đùa giỡn!

【 Vậy xin hỏi ký chủ thế nào mới tính là bị đùa giỡn. 】Hệ thống trêu chọc online.

Lấy tiền ném ta.

Hệ thống: "......" Biết ngay.

Bích Linh nằm lên giường, buồn ngủ muốn lấy chăn cũng lấy không được.

Thật vất vả gian nan mà lấy chăn che lại đầu, giây tiếp theo lại bị Quân Sinh kéo ra.

"Chú nhỏ đừng nháo, tôi rất buồn ngủ." Bích Linh mơ hồ nói, mí mắt gần như sụp xuống.

Quân Sinh thưởng thức tóc cô, trên mặt nhiễm ôn nhu: "Trước tiên đừng ngủ, cây sáo hôm đó có thể cho tôi xem một chút không?"

Sáo?

Bích Linh lặp lại từ này một lần, qua ba giây mới phản ứng lại.

Tay nhỏ dò tìm trong gối đầu, lấy ra một cây sáo xanh nhỏ, "Chú cầm......"

Quân Sinh cầm lấy, cái tay đó liền rớt trên giường.

Quân Sinh buồn cười mà xoa đầu cô gái, tắt đèn xong, hắn lén lút mang theo sáo ra khỏi phòng.

Quân Sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này mới cúi đầu nhìn cây sáo toàn thân màu xanh trong tay.

Thân sáo rất ngắn, hoa văn ánh kim phía trên cực nhỏ, lại nhàn nhạt phác hoạ ra đồ án thần bí phức tạp, có vẻ tinh xảo dị thường.

Cây sáo này, làm hắn thật cảm thấy quen thuộc......

Có một cảm giác kiếp trước đã từng gặp qua.

Hắn đến cùng vào lúc nào nhìn thấy cây sáo này......

Quân Sinh dựa vào cửa, lấy cây sáo chống trán.

Hình như...... là trong giấc mơ hắn mơ mấy năm nay.

Hắn mơ không nhiều lắm, trước nay chỉ lặp lại một nội dung:

Hẻm nhỏ, máu tươi, thi thể, còn có một người biến mất ở trong bóng ma kia......

Trên người người kia, có hơi thở quen thuộc, giống như cây sáo trên tay hắn......

Quân Sinh có chút tâm phiền ý loạn, hắn về phòng mình, đặt sáo ở đầu giường, sau đó nhắm mắt.

Thử xem đi, nói không chừng đêm nay có thể tìm được đáp án......

【 Bíp ―― độ thiện cảm 94%. 】

***

Ngày hôm sau Bích Linh tiếp tục đi học.

Lí do vì sao hôm qua cô không tới trường, Quân Sinh cùng Bích Linh thống nhất: Bị bệnh.

Bích Linh như thường cười tủm tỉm mà ngồi xuống bên cạnh La Tuyết Lạc.

"Kha Kha, có phải gần đây cậu học nhiều quá không?" La Tuyết Lạc lo lắng mà thò qua.

Bích Linh móc ra một khối bánh ngọt nhét vào miệng La Tuyết Lạc, nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tớ rất khỏe."

La Tuyết Lạc miệng nhai điểm tâm gật đầu, xem bộ dáng vẫn ngây ngô cười tủm tỉm kia của Bích Linh, cũng yên tâm.

Xem ra cậu ấy không biết những việc này.

Như vậy...... cũng tốt.

......

Trong nháy mắt lại đến giờ tan học, Bích Linh đeo cặp đi trên một đường nhỏ hẻo lánh trong trường, đừng hỏi vì sao cô đi đường này, cô có thể nói nơi này lát nữa sẽ có một hồi bắt cóc không?

Chính là tổ chức bắt cóc mà Quân Sinh nói, tổ chức biến thái chuyên bắt con gái 15-17 tuổi kia. Cô lúc trước lướt cốt truyện, phát hiện tổ chức này vẫn chiếm phân lượng rất lớn trong kịch bản, làm ra rất nhiều chuyện.

Cuối cùng bị nam chính và nữ chính hợp tác tiêu diệt.

Vốn dĩ hôm nay là một cô bé khác bị bắt đi, nhưng cô nửa đường thay thế nó......

Đợi lát nữa bị bắt cóc, ngẫm lại liền cảm thấy thật kích động.

【 Ký chủ bị vai phản diện trói đến nghiện. 】Hệ thống khinh bỉ nói.

Mi thì biết cái gì, nếu thuận lợi, hôm nay bổn bảo bảo có thể làm đầy độ thiện cảm của Quân Sinh!

【 Bíp ―― độ thiện cảm 98%. 】

Hử?! Độ thiện cảm nói đến là đến? Quá ngầu!

Lúc này Bích Linh bắt đầu tự hỏi có cần bị bắt cóc hay không.

Nhưng mà......

"Phịch ――"

Bích Linh mềm nhũn ngã xuống đất.

Trước khi hôn mê, Bích Linh âm thầm ở trong lòng giơ ngón giữa.

Mẹ nó, thế mà dùng gậy kích điện chích cô, các người chờ bổn bảo bảo! Nếu lát nữa không đánh đít các người, bổn bảo bảo không phải họ Bích!
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 56: Tiểu thúc đừng quậy (31)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: Phạm Hà

Lúc Bích Linh tỉnh lại, tay chân đều bị trói.

Người kia hẳn là thấy cô là một cô bé thân kiều thể nhược, nên chỉ dùng dây thừng trói cô theo kiểu đơn giản nhất.

Bích Linh giật giật cái tay bị trói có chút tê dại, trong mắt toát ra một tia hứng thú.

Cô nên chờ Quân Sinh tới cứu cô? Hay là......

Tự mình trốn?

Bích Linh đảo mắt nhìn bốn phía, vị trí hiện tại của cô hình như là một nhà máy bị vứt đi, bốn phía đen tuyền, chỉ có một cái cửa sổ trên tường phía xa, lộ ra ánh chiều tà xán lạn bên ngoài.

Cô thật đúng là đáng thương.

【 Còn không phải do ký chủ tự tìm. 】Ký chủ luôn thích tự tìm đường chết.

Không chết đều vì mạng cô lớn!

"Tao muốn nó, cần bao nhiêu tiền......" Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng người.

Bích Linh nhắm mắt lại giả chết.

Trong lòng lại âm thầm phẫn nộ!

Mẹ nó vậy mà còn có người dám mua bổn bảo bảo, bổn bảo bảo là thứ mà bọn người phàm ngu xuẩn các ngươi có thể mua sao!

Tìm chết!

【......】Nói thật, ký chủ một chút sát ý cũng không lộ ra.

Cửa nhà máy bị mở ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài rọi vào.

Bích Linh chậm rãi mở mắt.

"Mẹ nó, làm việc kiểu gì vậy! Sao bây giờ nó lại tỉnh!" Người cầm đầu đạp tên tay chân bên cạnh một cái: "Đi, chích thuốc mê cho nó!"

Tên tay chân vừa định đi qua, lại bị một người ngăn lại: "Không cần, tiền tao đã chuyển cho tụi mày, người của Quân Sinh chẳng bao lâu nữa sẽ đến đây, khuyên tụi mày nhanh chóng rút về."

Lão đại mờ mịt mà nhìn người nọ một cái, sau đó phất tay ý bảo lui lại: "Tịch tiên sinh, hy vọng lần sau còn có thể cùng anh hợp tác."

Tịch Mộ Lương từ trong bóng tối đi ra, âm u trên mặt lại chưa tan: "Được."

Bích Linh chớp mắt, nam chính đại nhân hắc hóa?

Vậy là nam chính vốn nên tiêu diệt đối phương nháy mắt liền gia nhập trận doanh người xấu?!

Thật đáng sợ!

"Anh...... không phải người mà Tuyết Lạc......" Bích Linh liều mạng trừng lớn đôi mắt, làm mình nhìn qua có bộ dáng kinh ngạc.

"Đừng nói tên cô ta với tao!" Khuôn mặt tối tăm của Tịch Mộ Lương nghe đến hai chữ "Tuyết Lạc" trong phút chốc vỡ vụn, bản tính tàn bạo lộ ra không sót gì.

"Anh là người xấu!" Bích Linh "run run" thân thể.

Tịch Mộ Lương nhìn bộ dáng sợ hãi như nai con của cô gái, bước chân chậm rãi tới gần cô.

"Cô bé, tao có vẻ biết Quân Sinh vì sao thích mày như vậy......" Tịch Mộ Lương ngồi xổm xuống trước mặt Bích Linh, trong ánh mắt để lộ ra vài phần cố chấp cùng hưng phấn: "Bộ dáng này của mày, thật sự làm người ta rất muốn phá hủy......"

Bích Linh lùi ra sau, tránh đi ngón tay duỗi lại gần của hắn: "Anh muốn làm gì!"

Tịch Mộ Lương không chút nào để ý mà thu hồi tay, chống đầu gối đứng lên, lấy điện thoại ra mở máy ghi âm: "Nói Quân Sinh đến đây cứu mày, nếu không, tao bây giờ lập tức giết mày......"

Bích Linh trên mặt kiên định: "Không!"

"Thật là quật cường đáng yêu......" Tịch Mộ Lương sâu kín mà thở dài một tiếng, tay gọi Quân Sinh: "Cô nhóc của mày đang ở chỗ tao...... Nếu không tới, tao không bảo đảm được trên người nó, sẽ nhiều hơn một dấu vết gì không đâu nhé......"

Quân Sinh bên kia trầm ngâm một hồi, sau đó, thanh âm bình tĩnh của hắn vang lên: "Chuyện của chúng ta, đừng liên lụy đến cô ấy, mày đi ra, tao ở bên ngoài."

Tịch Mộ Lương tắt điện thoại, không nhìn Bích Linh, vội vàng ra cửa.

Bích Linh: "......" Tức giận! Cô liền bị bỏ qua như vậy sao?

Vậy hôm nay cô chạy tới làm gì! Tự ngược hả!

Bích Linh muốn cởi dây thừng, nhưng ngẫm lại lại không làm.

Chờ Quân Sinh đến đây, còn có thể làm tăng độ thiện cảm.

Bích Linh kiên nhẫn ngồi đợi một hồi, cô không chờ lâu lắm, chỉ chốc lát, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.

Bích Linh nghiêng tai nghe, không phải Tịch Mộ Lương.

Vậy, là chú nhỏ?

Bích Linh nhớ tới cây sáo của mình, vì thế nhắm mắt lại cảm ứng một chút.

Xác thật, sáo ở trên người người nọ, người bên ngoài, chính là Quân Sinh.

Nhưng mà......

Tin tức truyền lại từ cây sáo, tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy......

Nó nói người này, có thể không phải Quân Sinh......
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 57: Tiểu thúc đừng quậy (32)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Không phải Quân Sinh? Thế là cái gì, quỷ sao!

Bích Linh có chút bực bội.

Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, đó là một loại cảm giác nguy cơ cực độ, hơn nữa cùng với tiếng bước chân càng thêm tới gần mà càng thêm mãnh liệt.

Cái loại cảm giác này, cô chỉ thấy xuất hiện ở người nọ......

Nhưng mà, làm sao có thể? Hắn chỉ là một nhân vật không có thật trong trò chơi này......

"Chú nhỏ, là chú sao?" Bích Linh run rẩy hỏi.

Nhà máy tối mịt đột nhiên sáng rực lên.

Bích Linh híp mắt lại, thấy rõ ràng người kia.

Xác thật là Quân Sinh.

Nhưng mà......

Biểu cảm tà mị, ánh lửa ác liệt trong mắt, nụ cười xấu xa quen thuộc trên khóe miệng, khí chất lưu manh trên người này......

Hắn vẫn là chú nhỏ ôn nhuận như ngọc, ngọc thụ lâm phong, trích tiên xuất trần, thanh lãnh như gió của cô sao!!!

Bích Linh nhìn "Quân Sinh" cười xấu xa đi tới, cơ thể gian nan lui ra phía sau, cắn răng tiếp tục giả vờ: "Chú nhỏ, chú làm sao vậy......"

Ngươi đi đi! Ngươi đã không phải chú nhỏ mà ta biết!

"Quân Sinh" nhàn nhạt nhướng mày, thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô, đột nhiên, hắn chặn gáy Bích Linh, bá đạo cưỡng hôn cô.

Bích Linh: "!!!"

"Quân Sinh" hôn xong, vẫn cầm chặt gáy Bích Linh chưa thỏa mãn, sau một lúc lâu, hắn tiến đến bên tai Bích Linh khẽ cười nói: "Kha Kha, tôi thích em gọi tôi là chú nhỏ......"

Bích Linh chịu đựng xúc động hộc máu, quyết định giả ngu: "Chú nhỏ đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu."

Bổn bảo bảo không biết ngươi không biết ngươi, mau cút đi mau cút đi, ai về nhà nấy ai tìm mẹ người nấy đi.

"Kha Kha em thật đúng là bạc tình bạc nghĩa, đến bảo bối của em cũng quên mất." Liên Vô Trần khẽ cười nói, hàm răng ma sát vành tai cô, mười phần ái muội: "Em nói xem, tôi nên phạt em thế nào bây giờ."

"Chú nhỏ, tôi gọi chú là bảo bối khi nào?" Bích Linh nghi hoặc, trên tay đã bắt đầu lén mở dây thừng.

Hừ! Cô không tin, cô cứ giả ngu đấy, hắn còn có thể xác định cô chính là Lương Chỉ sao!

【 Ký chủ không cần giãy giụa, hắn chính là Liên Vô Trần, hơn nữa theo như bổn hệ thống rà quét, trên người hắn có Thần Khí có thể truy tìm linh hồn. 】Vậy nên ký chủ cô giả ngu không được.

Bích Linh: "......"

Mẹ nó, sao không nói sớm, hại bổn bảo bảo lãng phí kỹ thuật diễn lâu như vậy!

"Xem ra, tôi phải khiến em nhớ lại rồi......" Liên Vô Trần cười tà đẩy Bích Linh ra, tay không nhanh không chậm mà bắt đầu cởi quần áo cô.

Bích Linh: "!!!" Quả nhiên là tác phong của người nào đó.

Híc, sáo ơi, cứu mạng!

Ánh sáng mang màu xanh chợt lóe.

Liên Vô Trần nhanh chóng rời khỏi Bích Linh, kéo ra khoảng cách an toàn với cô, trên cánh tay xuất hiện vết máu thật dài, lúc này đang từng giọt mà nhỏ xuống máu màu đỏ thắm.

"Kha Kha." Ánh mắt người đàn ông trầm xuống nhìn về phía cô gái đã cởi bỏ hết dây thừng cũng đứng lên.

Bích Linh đứng đối diện Liên Vô Trần, vươn bàn tay về phía không trung, cây sáo màu xanh mang theo ánh sáng màu đỏ chậm rãi rơi xuống tay cô.

Hắc ám trong mắt Liên Vô Trần cũng nảy lên một cái, thật nhanh, hắn lại trở về dáng vẻ phóng đãng tà mị khinh cuồng, lúc này thấy lạnh lẽo dưới đáy mắt cô dâng lên, hắn ngược lại hơi nhướng mày, mười phần giả vờ nói: "Thế nào, Kha Kha nhớ lại rồi sao?"

Bích Linh cười lạnh, cắn răng từng chút chút phun ra ba chữ: "Liên! Vô! Trần!"
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 58: Tiểu thúc đừng quậy (33)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Nghe vậy, Liên Vô Trần cười khẽ: "Tôi liền biết, lưu lại dấu vết khắc sâu cho em như vậy, em nhất định sẽ nhớ rõ tôi."

Thần sắc Bích Linh nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Cô lui về phía sau một bước, cây sáo màu xanh biến mất trong lòng bàn tay cô. Giây tiếp theo, vô số điểm sáng ngưng tụ ở trong không khí, dần dần ngưng tụ thành hình dạng một thanh kiếm trước mặt cô.

Thấy Bích Linh gọi ra một thanh kiếm, tia sáng hứng thú trong mắt Liên Vô Trần càng sâu.

Người phụ nữ này, luôn một lần lại một lần nằm ngoài dự đoán của hắn......

Thú vị......

Ánh sáng trên thân kiếm phát ra mạnh mẽ, sau khi tan ra hết, một thanh kiếm màu xanh lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.

Lại là màu xanh lá......

Chẳng lẽ cô thích màu xanh lá? Nhưng cô lại thích đệm giường màu hồng......

Người phụ nữ này hoàn toàn không biết làm sao để đoán.

Lúc Liên Vô Trần đang âm thầm suy tư, Bích Linh nhảy lên tiếp kiếm, đồng thời ở trên không trung chém ra một đạo kiếm khí.

Sát khí mạnh mẽ đánh tới, Liên Vô Trần trong lòng cả kinh, mạo hiểm né tránh.

Hắn thế mà lại coi thường cô.

Liên Vô Trần quay đầu, lại thấy người phụ nữ kia đã rơi xuống đất, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Nhưng, cũng chỉ có lạnh nhạt vô tận, không có cảm xúc khác.

Hắn, chỉ có thể làm cô thấy chán ghét sao?

Hắn muốn cô, vậy cũng chỉ có thể làm cô tiếp tục chán ghét hắn.

Nhưng mà hôm nay nếu không cần điểm tâm, thật đúng là không thể đem người mang về.

Liên Vô Trần cũng gọi ra một thanh huyền kiếm.

Hai người giao phong.

Nhưng mà......

"Phụt ――" Bích Linh hộc máu.

"Phụt ――" Liên Vô Trần cũng hộc máu.

Động tác của hai người cùng lúc chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, cũng đồng thời âm trầm nhìn đối phương.

Bọn họ cũng đều biết, kiếm khí quá mạnh, cơ thể người phàm căn bản nhận không nổi.

Chỉ là xem ai ngã xuống trước, người đó là kẻ bại trận.

"Keng ――"

Thân thể Bích Linh chung quy quá kém, sau mấy chục giây hoạt động của Bích Linh vậy mà dừng lại......

Kiếm rời tay, Bích Linh ngã xuống trước.

Liên Vô Trần chùi máu nơi khóe miệng, chống kiếm đứng lên, chân chậm rãi đi về phía người đang nằm trên mặt đất.

"Ong ong" Thanh kiếm đã rơi xuống đất đột nhiên dựng lên, ngăn cản bước chân của Liên Vô Trần.

Liên Vô Trần nhếch môi cười: "Mày muốn mặc kệ cô ấy ở chỗ này?"

Thanh kiếm lóe lóe, tựa hồ đang suy xét.

Thôi, cho dù bị hắn mang về, chủ nhân cũng nhất định có thể lại chạy thoát, không sợ không sợ.

Thanh Kiếm nhường đường.

Liên Vô Trần cười khẽ: "Mày thanh kiếm này, hiểu chuyện hơn so với chủ nhân mày nhiều."

Kiếm: "......"

Liên Vô Trần bế cô gái trên mặt đất lên, kiếm trên tay hóa thành hư vô.

Thanh Kiếm cũng biến ảo thành từng ánh sáng nhỏ, từng chút phiêu tán trong không trung, trông rất đẹp.

"Như vậy, cô nhóc, chúng ta về nhà đi." Liên Vô Trần hôn trán cô gái, ý cười nơi khóe miệng ác liệt vô cùng.

Người đàn ông cao lớn ôm thiếu nữ nhỏ xinh, từng bước đi ra ngoài.

Ngoài cửa, đã là máu chảy thành sông.

Liên Vô Trần thu hồi ý cười ác liệt trên môi, thoạt nhìn cùng bộ dáng trích tiên xuất trần ngày thường không có gì khác biệt.

"Chủ tịch, còn có một bộ phận thành viên trung tâm của 'Mạng Nhện' chạy trốn." Có người cúi đầu tiến lên.

Thần sắc người đàn ông nhàn nhạt đi qua bên cạnh hắn, thanh âm thanh lãnh qua một đoạn thời gian mới từ phía trước truyền đến.

"Xử lý hiện trường, rút lui."

Cấp dưới tuân lệnh, phất tay ý bảo kéo người trên mặt đất đi.

Một hồi giết chóc, lặng yên khơi mào, lặng yên kết thúc.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 59: Tiểu thúc đừng quậy. (34)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Bích Linh rất nhanh liền tỉnh lại.

Mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là phòng cô. Lúc này bốn phía có chút tối, chỉ có bên kia phòng tắm lộ ra ánh sáng.

Tiếng giọt nước tí tách truyền đến.

Thần sắc Bích Linh biến đổi, vừa định chống giường ngồi dậy, lại phát hiện tay mình đã bị tách ra cột vào đầu giường.

Bích Linh kéo kéo, dây thừng hình như siết chặt hơn?!

Cái quỷ gì vậy!

"Cạch." Cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, màu cam hồng chiếu sáng phòng cô, cũng làm cô thấy được "Quân Sinh" giả.

"Tỉnh rồi?" Liên Vô Trần dưới thân chỉ treo một cái khăn tắm, thân trên cường tráng trần trụi, ẩn ẩn còn có bọt nước chảy xuống, mị hoặc.

"Vừa lúc, một người làm không thú vị?" Liên Vô Trần mở đèn, ác liệt trên môi nhìn không sót gì.

Bích Linh lúc này mới phát hiện cả người mình đều bị lột sạch......

Cái tên biến thái này!

Bích Linh tức giận muốn nổ mạnh tại chỗ!

Trên tay mới vừa động, lại bị siết càng chặt, Bích Linh không để ý nam nhân trước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía "dây thừng" đang trói cô.

Vừa thấy xong......

Bích Linh: "......" Tức giận lại muốn hộc máu làm sao bây giờ.

Cái này chính là Khổn Tiên Thằng!

Khổn Tiên Thằng là cái gì! Là đồ chơi ở vị diện huyền huyễn mới có! Liên Vô Trần ahihi trực tiếp dùng ở vị diện hiện đại?!

Muốn gì?

Hệ thống mi đi ra, chúng ta tâm sự nhân sinh!

Dựa vào đâu chỉ mình hắn có bàn tay vàng!

Hệ thống yên lặng lên tiếng.

【 Chính cô cũng có cái bàn tay vàng, còn chưa đủ sao. 】

Bàn tay vàng cái mông! Bổn bảo bảo hỏi ngươi chính là trên tay Liên Vô Trần vì sao có Khổn Tiên Thằng!

Hệ thống trầm ngâm một hồi.

【 Có thể hắn cũng là một trong những người đi cải tạo lao động, chỉ là tham gia sớm hơn cô, đạo cụ trên tay cũng nhiều hơn cô, là người chơi lâu năm. 】Cho nên ký chủ đấu không lại hắn.

Bích Linh thầm mắng một tiếng: Quả nhiên! Lại là một kẻ cặn bã.

【......】Ký chủ đem mình cũng mắng vào, cô đây là thấy vinh quang sao?

Thấy Bích Linh lộ ra biểu cảm phức tạp khi nhìn Khổn Tiên Thằng, Liên Vô Trần nhếch môi lên: "Nhận ra rồi sao? Đây là Khổn Tiên Thằng, đêm nay em trốn không thoát."

Bích Linh rút lại ánh mắt đang ở trên dây thừng, ánh mắt buồn bực nhìn về phía người đàn ông đang cười tà mị.

Cái biểu cảm này kết hợp với bề ngoài trích tiên thật đúng là... chẳng ra cái gì hết...

"Anh muốn làm tôi đến vậy sao?" Bích Linh từ bỏ giãy giụa.

Thấy thái độ Bích Linh mềm xuống, Liên Vô Trần cười khẽ tiến lên nâng cằm cô: "Trước sau như một."

Ánh mắt Bích Linh mơ hồ: "Vậy, tôi muốn ở trên."

Liên Vô Trần nhướng mày, không nghĩ tới cô sẽ yêu cầu như vậy: "Ừm? Vì sao?"

"Trả thù hành vi lúc trước của anh." Bích Linh híp mắt nhàn nhạt nói: "Đêm nay để tôi ở trên, việc lúc trước, liền xóa bỏ toàn bộ."

Liên Vô Trần siết chặt cằm cô: "Tôi không thèm để ý." Dù sao em cũng chán ghét tôi.

Nghe vậy, Bích Linh nhắm mắt lại: "Vậy anh đến đây đi, cơ mà từ nay về sau, tôi và anh thế bất lưỡng lập thôi. Về sau nhìn thấy anh một lần, tôi liền chém anh một lần, không chém chết cũng không sao, thân thể người phàm không chịu được kiếm khí tôi chém ra quá hai lần, anh vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc có được tôi."

Ánh mắt Liên Vô Trần trầm xuống, trong lúc nhất thời, hắn im miệng không nói gì.

Bích Linh kiên nhẫn chờ hắn trả lời.

Cô giờ vậy mà lưu lạc đến mức phải lấy mạng đi uy hiếp người khác......

Hắc ám quay cuồng trong mắt Liên Vô Trần yên lặng xuống, cuối cùng, hắn thỏa hiệp mà cởi bỏ Khổn Tiên Thằng: "Em tốt nhất không được gạt tôi."

Bích Linh cử động một chút cổ tay, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.

Lừa ngươi?

Bổn bảo bảo từ đầu tới đuôi đều lừa ngươi.

Bích Linh đẩy người đàn ông xuống giường, không biết từ đây lấy ra một sợi dây thừng.

Liên Vô Trần bắt lấy tay cô: "Làm gì vậy?"

Bích Linh cúi người hôn khóe môi hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh đối xử với tôi thế nào, tôi đối xử với anh thế đấy, lòng tôi, mới có thể thấy công bằng......"

Đối xử với tôi thế đấy......

Liên Vô Trần nghĩ đến việc hắn làm với cô trong vị diện trước, mắt chợt lóe lên một tia hứng thú.

Hắn muốn nhìn một chút, cô sẽ "trả thù" lại như thế nào.

Thấy Liên Vô Trần ngầm đồng ý, Bích Linh nhếch môi cười cười, lúc dây thừng quấn lên cổ tay người đàn ông, thanh âm ác liệt của cô vang lên: "Bảo bối, đợi lát nữa sẽ làm anh 'vừa lòng'".
[/HIDE]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back