Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 110: Đan Vương đừng khóc. (2)

[HIDE]
Editor: @Mi An


Beta: @Phạm Hà


―― Tất cả mọi người đều biết Đan Vương Trang Tử Vận trầm mê luyện đan không thể kiểm soát được.


"Đại sư, đại sư?" Bên cạnh có người gọi cô.


Bích Linh mở mắt ra, trong đó một mảnh tỉnh táo.


"Làm sao vậy?" Bích Linh nhíu mày nhìn về phía người kia.


Một gã sai vặt, là một pháo hôi (nhân vật phụ có thể hi sinh).


Hơn nữa là trang phục cổ đại.


"Đại... sư, đây là thù lao của ngài." Gã sai vặt cẩn thận đặt một túi gấm lên bàn.


Khí thế trên người Trang Tử Vận sao đột nhiên trở nên mạnh như vậy...


"Ừ, lui ra đi." Bích Linh như đại gia mà vẫy vẫy tay, giống như đuổi ruồi bọ.


Khóe miệng gã sai vặt giật giật, hành lễ với Bích Linh xong, sau đó đi ra ngoài.


Bích Linh lúc này mới quan sát hoàn cảnh của mình.


Vừa nhìn một phát, Bích Linh đã muốn lật bàn.


Bốn phía chỉ có một bàn, một ghế, đến giường cũng không có, đúng là "Nhà chỉ có bốn bức tường"!


Đậu má, vậy cô phải ăn đất sao!


Hay là phải ăn cỏ trong cái nhà tranh nhỏ này!


Nhảm nhí!


【 Ký chủ, bình tĩnh, xem cốt truyện cái đã. 】Hệ thống sợ cô làm nổ nhà tranh, vội vàng lên tiếng.


Xem cái rắm!


Lời tuy nói như vậy, Bích Linh vẫn đóng lại cánh cửa gỗ tràn ngập nguy cơ sắp rớt, bắt đầu xem cốt truyện.


Đây là một thế giới sử dụng linh lực.


Giống như tiểu thuyết huyền huyễn, dùng võ vi tôn, thứ sử dụng chính là linh lực, phân chia cấp bậc thành Linh Giả, Linh Võ, Linh Sĩ, Linh Sư, Linh Hoàng, Linh Thần, Linh Tôn, Linh Thánh. Màu linh lực lần lượt là đỏ, cam, vàng, xanh, xanh lam, chàm, tím, bảy màu, đúng vậy, Linh Thánh có bảy màu.


Cũng biết chơi đó.


Trừ võ giả ra, Đan sư địa vị cao nhất, luyện ra đan dược chia cấp bậc thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Thánh cấp, Thần cấp, mỗi một cấp có thất phẩm.


Nguyên chủ tên Trang Tử Vận, thân thế không rõ, một người cô đơn, linh lực luyện đến Linh Sĩ, đan dược luyện đến Huyền cấp tứ phẩm. Vô! Cùng! Nghèo!


Trong kịch bản cô là một pháo hôi cũng coi như không có người trên mình, từng chẩn bệnh cho nữ chính thời kỳ phế vật một lần, đưa dược một lần, kết quả dược bị nữ phụ ác độc đổi thành độc dược, nữ chính phát hiện, tưởng nguyên chủ muốn hại nàng, sau khi biến thành thiên tài thì giết chết nguyên chủ, sau đó cùng nam chính Bắc Minh Dục đánh quái thăng cấp, trở thành bá chủ một phương.


Nguyên chủ không có nguyện vọng gì, chỉ là muốn đi Lam Thương thành xem biển mây hoa đào một lần, còn có...


Luyện ba mươi vạn viên Hồi Hồn đan...


Bích Linh hỏng mất.


Ba mươi vạn viên...


Ba mươi vạn?


Sao nàng ta không để cô đi tìm chết đi!


Một lò chỉ có thể luyện ra mười viên thôi! Cô phải luyện ba vạn lần đấy!


Còn có, ở đâu ra nhiều dược thảo cho cô luyện như vậy, dược thảo trên thế giới cô một người rút hết cũng không nhất định có thể luyện ra hoàn hảo mà! Huống hồ cô còn nghèo như vậy!


Không...


Cô muốn chết!


【 Ký chủ, nhiệm vụ thất bại một lần sẽ trừ ba vạn nhân phẩm, cô nhẫn nhịn một chút, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, ăn nhậu chơi bời nơi nơi đi dạo, qua mấy năm cũng luyện xong rồi. 】Hệ thống an ủi nói, cứu lại trái tim tan vỡ của Bích Linh.


Bích Linh móc giấy ra tính.


Một lò mười viên, một ngày đêm không ngủ có thể luyện mười lò, ba mươi vạn chia cho một trăm, ừ, được ba ngàn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đại khái cần... tám năm?


A?


Tám năm?


Cô còn phải ngày đêm không ngủ?


Bích Linh: "..." Để cô chết đi.


【 Bình tĩnh, ký chủ, làm xong nhiệm vụ này cô có thể đi trở về rồi. 】Hệ thống tiếp tục an ủi.


Bích Linh: "..."


Cô nhớ Thanh Thanh.


Đừng hỏi cô Thanh Thanh là ai.


Cô yêu Thanh Thanh.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 111: Đan Vương đừng khóc. (3)

[HIDE]
Editor: @Mi An


Beta: @Aki Re


Bích Linh cuối cùng cũng tỉnh lại.


Còn sóng to gió lớn gì cô chưa thấy qua sao, còn sợ luyện ba mươi vạn viên đan dược?


Bổn bảo bảo nhất định làm được!


Có lòng tin, Bích Linh bắt đầu chuẩn bị kiếm tiền để mua dược thảo luyện đan.


Cô là Luyện Đan sư, muốn kiếm tiền sao, đương nhiên bán đan dược!


Không hiểu được nguyên chủ vì sao lại nghèo như vậy.


Bích Linh ôm một đống bình sứ chạy đến tiệm dược.


Nhưng mà cô rất nhanh biết vì sao rồi.


"Cô nương, đan dược Huyền cấp khó bán lắm." Lão bản râu hoa râm nói như vậy.


"Dược lực của đan dược Huyền cấp không tốt bằng đan dược Hoàng cấp, hơn nữa giá cả đan dược Hoàng cấp cũng không phải quá đắt, chờ cô nương có đan dược Hoàng cấp, lại đến Bách Thảo Đường bán nhé." Lão bản vẫy vẫy tay.


Bích Linh: "..." Một đống lớn đan dược như vậy còn không đáng tiền?


Đậu má!


"Lão bản, còn cái này thì sao?"


Bích Linh bất chấp tất cả mà lấy ra đan dược của mình, dù sao hôm nay cô chính là muốn kiếm tiền.


Lão tiên sinh cẩn thận mà nhìn thoáng qua cái hộp màu đen cổ xưa kia, hình như không có gì bất đồng.


Hộp mở ra trong nháy mắt, thiên địa linh khí cực mạnh bỗng nhiên bùng nổ, một chùm sáng phóng lên cao.


Bầu trời truyền đến tiếng sấm gầm rú.


"Làm sao vậy?!"


"Không biết..."


"Trời đất! Cửu Trọng Thiên Lôi! Lại có đan dược Thần cấp xuất thế sao?!"


"Ở đâu vậy!"


...


"Cô... Cô nương." Lão tiên sinh bị dọa ngớ người.


Bích Linh nhảy dựng lên, bắt lấy viên đan dược bay loạn kia nhét trở lại hộp.


"Bang." Nắp đậy lên.


Bầu trời mây đen nhanh chóng tiêu tán.


"Ôi, sét không đánh xuống này."


"Chẳng lẽ thất bại sao?"


...


"Cô nương, ngài chờ một lát, tiểu nhân đi xin chỉ thị chủ tử nhà ta, tuyệt đối cho ngài một kết quả vừa lòng." Lão bản khom lưng cúi đầu, quay lại tìm vài người hầu hạ Bích Linh.


Bích Linh uống một ngụm trà, ra vẻ thế ngoại cao thủ gật gật đầu.


【 Ký chủ, đan dược Thần cấp của cô ở đâu ra vậy. 】Đúng là không thể hiểu được.


A, trước kia có người đưa ta, bỏ xó đã lâu, không biết có hết hạn sử dụng không.


【...】Không còn gì để nói.


Ký chủ thật là... đan dược Thần cấp nói có liền có....


***


Gác mái.


Lão bản vừa rồi còn dáng vẻ nịnh nọt hiện tại mặt đã đầy vẻ nghiêm túc.


"Chủ thượng." Lão bản đi vào phòng, cách rèm châu quỳ một chân hành lễ với người bên trong: "Thuộc hạ đã phát hiện đan dược Thần cấp ạ."


"Ừm?" Người nọ rất có hứng thú khẽ cười một tiếng, "Trình lên xem."


Cốt phiến bằng ngọc nhẹ nhàng đẩy rèm châu, bàn tay tái nhợt cơ hồ trong suốt chìa ra.


Lão bản cúi đầu, hai tay dâng hộp lên.


Người nọ thưởng thức một phen, bỗng nhiên cười nói: "Thú vị..."


"Chủ thượng, vật ấy là của một cô nương, chúng ta có cần..." Lão bản hạ giọng.


"Không, giữ nàng lại." Hộp bị đẩy ra, giọng người bên trong hàm chứa ý cười mị hoặc mà lại từ tính: "Chuyển tới Kỳ Lân bán đấu giá đi."


"Vâng." Lão bản không dám có dị nghị, cầm hộp lui ra.


"Cạch ――" Cửa phòng đóng lại, người nọ cười nhẹ: "Cô nương... cô nương có ý..."


***


Sắc trời đã tối, trong trời đêm rải rác mấy ngôi sao ảm đạm, trăng tròn nhô lên cao.


Bích Linh chậm rì rì đi trong một cái hẻm nhỏ, biểu cảm nhàn nhạt.


Tiền của cô còn phải mấy ngày mới có thể tới tay, mấy ngày nay cô vẫn chỉ có thể ăn đất, hoặc ăn cỏ.


Phiền quá đi.


Bích Linh rẽ qua một chỗ ngoặt, mở cửa ra thế giới mới.


Bên kia, có người đêm khuya quần chiến.


Ách...


Cô sợ hãi.


Bích Linh bước chân lui ra sau.


【 Ký chủ đừng giả điên, cô chính là sợ phiền toái mà thôi. 】


Hừ.


"Bên kia còn một người, bắt lại đây." Không đợi Bích Linh rời đi, năm người kia cũng đã phát hiện ra cô.


Năm người bỏ qua cô gái kia, bao vây cô.


Bích Linh lãnh đạm nhìn bọn họ.


Làm việc còn dính đến đầu bà đây, muốn chết hả?


Quang ảnh huyết sắc ở trong đêm đen nhanh nhẹn xẹt qua.


Thanh quang chợt lóe, dọn sạch tất cả dơ bẩn trên thế gian.


Bích Linh vẩy vẩy máu trên thân kiếm, kéo kiếm đi qua cô nương trên mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ.


Mũi kiếm cùng mặt đất cọ xát, phát ra tiếng chói tai, vẻ mặt cô nhàn nhạt, khí thế trên người lại tựa như ác ma dưới địa ngục, tản ra hắc ám vô tận.


Bích Linh kéo kiếm biến mất nơi cuối đường, trở lại phòng ở nát bươm của mình.


Không đúng, cô trở về làm gì, lại không có giường để ngủ?


Khoé miệng Bích Linh giật giật một chút.


Thôi, vẫn nên đi tu luyện.


Bích Linh trải thảm trên mặt đất, ngồi xếp bằng xong, tiến vào trạng thái tu luyện.


Ngoài cửa, bóng người thần bí thoảng qua.


Bích Linh đột nhiên mở mắt ra, Thanh Kiếm ở trên tay cô nhanh chóng hiện hình, thanh quang chợt lóe, cô đã xuất hiện ở phía sau người nọ.


Kiếm khí lục sắc chém ra, người nọ né tránh.


Bích Linh rơi xuống trên mặt đất, nhìn bóng dáng người nọ nhanh chóng rời đi, trong mắt có cảm xúc vô danh hiện lên.


"Là ai nhỉ?" Bích Linh nhấp môi, cầm lấy một miếng vải đen trên mặt đất, có chút bực bội.


Phỏng chừng là cái thứ duy nhất chém được.


Cô hiện tại kém cỏi thế sao?


Bích Linh phồng má, tỏ vẻ mình thật tức giận.


Tu luyện tu luyện.


Cô sao lại có thể lại lãng phí thời gian chứ?
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 112: Đan Vương đừng khóc. (4)

[HIDE]
Editor: @Mi An


Beta: @Phạm Hà


"Gần đây thu được bao nhiêu tiền thế?"


"Lý gia chủ, đất phía Bắc có mua không vậy?"


"Bán bán, đất phía Nam ta cũng bán."


"Các ngươi bán đất tính cái gì, ta đem cả tổ trạch ra bán."


"Lúc này mới có hội đấu giá đan dược Thần cấp, không biết sẽ dừng ở nhà ai."


...


Chen chúc trong đám người, một thân ảnh nhỏ xinh yên lặng đi qua.


Cô mang theo một đấu lạp màu đen, chung quanh người ăn mặc như vậy cũng không phải ít, thoạt nhìn không có vẻ khác lạ.


Cô đi vào cổng lớn nhà đấu giá Kỳ Lân.


"Trang cô nương, ngài đã tới, mau vào." Lão bản nịnh nọt tiến lên nghênh đón Bích Linh đi vào.


"Bọn ta đã giữ chỗ ngồi cho ngài, phòng chữ Thiên số một, cô nương có cái gì muốn mua không ạ?"


Bích Linh nghĩ nghĩ, cô cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu dược thảo.


Dược thảo luyện Hồi Hồn đan đều rất dễ tìm, ngoại trừ một loại quan trọng nhất: hoa Tinh Thiên.


Nó là thuốc dẫn, nhưng sản lượng lại rất ít, hơn nữa không dễ hái, trên thị trường cũng phải vài thập niên mới xuất hiện một đóa...


"Làm phiền giúp ta lưu ý hoa Tinh Thiên một chút." Bích Linh ném xuống những lời này xong, đi vào phòng đóng cửa lại.


Lão bản ngơ ngác.


Hoa Tinh Thiên?


Hiện tại ở đâu mà có.


Ngoại trừ... ở chỗ chủ thượng...


"Cạch cạch cạch." Lão bản gõ cửa.


Bích Linh kéo cửa ra, sắc mặt thập phần không tốt: "Cái gì!"


"Cô... Cô nương, hoa Tinh Thiên hiện tại chỉ có trang chủ của Kính Nguyệt sơn trang mới có, nơi khác tuyệt đối không có ạ." Lão bản lau lau mồ hôi trên đầu.


Sao bây giờ đến một tiểu cô nương cũng dọa người như vậy?


"Trang chủ?" Bích Linh lặp lại hai chữ này, "Hắn hiện tại ở đâu?"


Lão bản chỉ chỉ phòng chữ Thiên số hai.


"Ừ."


Bích Linh "Phanh" một cái đóng cửa lại.


Lão bản: "..." Ừ là có ý gì.


Lão bản nhìn cửa đóng chặt, xoay người đi vào phòng chữ Thiên số hai.


"Chủ thượng." Như cũ là quỳ một gối hành lễ, "Nàng ta muốn hoa Tinh Thiên."


"A, hoa Tinh Thiên à." Người đàn ông thưởng thức ngọc phiến, chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay lóe lên ánh sáng ôn nhuận, "Mang nàng lại đây."


Lão bản: "..."


"Cạch cạch cạch." Lão bản tiếp tục gõ cửa phòng Bích Linh.


"Gì? Lão bản." Bích Linh mặt lại đen một chút.


"Cô nương, nếu ngài muốn hoa Tinh Thiên, có thể cùng trang chủ trao đổi một chút ạ." Lão bản gõ cửa lừa dối nói.


Bích Linh nở ra một nụ cười: "Ta chỉ nói mà thôi, cũng không phải muốn thật, lão bản ngươi không cần quan tâm đâu."


Mẹ nó trang chủ này vừa thấy liền có quỷ, ai muốn đi thì đi.


"Phanh ――"


Lão bản lại im lặng không biết nói gì.


Lão bản: "..."


"Chủ thượng... nàng không đi." Lão bản bất đắc dĩ thật sự, cô nương kia hoàn toàn cứng mềm không ăn.


"Ừ, lui ra đi." Trang chủ kia khẽ cười một tiếng, mở ra chiết phiến.


Mặt trên quạt, rừng đào mười dặm, phong cảnh tráng lệ, duy độc cánh hoa tươi kia, đỏ đến quỷ dị, tựa như máu tươi.


***


Thần đan của Bích Linh đấu giá được 1 tỷ.


Lúc rời đi, Bích Linh đếm tiền đếm tới mỏi tay.


Ha! Cô rốt cuộc là người có tiền rồi.


Bích Linh nghênh ngang ở trên đường hỏi đường đi đến Kính Nguyệt sơn trang, sau đó đi về phía bên kia.


Vẫn nên đi trộm mấy cái thì tương đối có lời hơn.


Dựa theo cốt truyện, trang chủ khẳng định là nhân vật tàn nhẫn, ngộ nhỡ hắn coi trọng mỹ mạo cô, muốn làm cô thì làm sao bây giờ?


Đến lúc đó giết chết hắn, rất phiền toái.


Kính Nguyệt sơn trang cách nơi này không xa, Bích Linh ở dưới chân núi liền nhìn thấy kiến trúc xây dựng giữa sườn núi ở phía xa.


Mẹ nó, cái này mà cũng gọi là sơn trang?


Đây mẹ nó quả thật chính là hoàng cung cơ mà?


Sơn trang nơi xa uốn lượn, khí thế bạt ngàn, mái ngói lưu ly, mái hiên dát vàng, không một nơi nào không cho thấy hào khí.


Bích Linh cảm thấy toàn bộ sơn trang dưới ánh mặt trời đều có thể phát ra ánh sáng đến mấy ngàn Oát, chói mù mắt chó.


Đậu má, giàu ghê.


Bích Linh vỗ tiền trong túi, tức khắc cảm thấy 1 tỷ của mình đến một cục gạch của người ta cũng so không nổi...


Ngộ nhỡ cô trộm đồ bị phát hiện, có phải bán cô cũng không đền nổi không...


Bích Linh nhảy lên tường sơn trang, trong lòng có chút kì quặc.


Cô tiến vào cũng quá dễ dàng rồi.


Có âm mưu.


Bích Linh cảm ứng một chút thiên địa linh khí, phát hiện phương hướng phía Tây nồng đậm nhất, liền chạy qua bên đó.


Nơi có hoa Tinh Thiên, linh khí đậm hơn so với xung quanh một chút...


Bích Linh bật nhảy mấy cái, dừng ở một bức tường không biết tên.


Cảnh tượng trước mặt làm cô kinh ngạc đến ngây người.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back