Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 90: Ngoại ô có quỷ. (23)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

"Gào ――" Kinh người rống lên một tiếng xong, nam chính ngã xuống.

Bích Linh thở hổn hển.

Cô nói rồi, cô chính là vô địch mà.

Thiên Đạo gì đó đều lăn sang một bên đi.

"Khà khà, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt." Gương mặt Quỷ Vương vặn vẹo một trận, vật thể màu đen bị hắn âm thầm ném về phía Sở Diệp.

Ánh mắt Bích Linh dừng lại, chặn lại người còn đang dây dưa với quỷ ở phía sau, Thanh Kiếm trên tay vung lên, kiếm khí tỏa ra bốn phía, đánh rơi phần lớn vật thể màu đen.

Nhưng vẫn có một phần nhỏ rơi xuống trên người Bích Linh...

"Khà khà khà..." Quỷ Vương nhếch lên thành một nụ cười giả tạo, thân ảnh chậm rãi biến mất tại chỗ.

Đồng thời biến mất, còn có một đống quỷ.

"Sư phụ, ngài không sao chứ!" Sở Diệp khẩn trương chạy lên xem Bích Linh.

Bích Linh bị cậu chạm vào mà có chút tâm phiền ý loạn: "Sư phụ còn có thể bị gì sao, mau về nhà tắm rửa ngủ đi."

"Được." Sở Diệp thấy sắc mặt cô bình thường, lúc này mới trở lại trên ghế lái.

Bích Linh bình thản ngồi trở lại ghế phụ.

"Con quỷ kia là ai?" Sở Diệp nhíu mày.

Hắn ta hình như quen biết cô ấy...

Bích Linh hơi nhắm mắt: "Quỷ Vương Hàn Lâm, ba năm trước đây kết xuống tử thù."

"Ba năm trước..." Sở Diệp lẩm bẩm, ký ức lại về tới ngày ấy...

"Ừ, chính là cái ngày tôi cứu cậu, tôi cướp cô gái của hắn, làm hỏng chuyện tốt của hắn." Bích Linh không sao cả mà nói, duỗi tay lau một chút mồ hôi tinh mịn trên trán không biết toát ra từ khi nào.

"Sư phụ ngài thật đúng là cái gì cũng làm được." Sở Diệp cười khẽ.

"Đương nhiên, tôi chính là thế hệ đại sư số một." Ánh mắt Bích Linh nhàn nhạt.

Dưới đáy mắt mỉm cười của Sở Diệp trong lúc lơ đãng hiện lên cái gì đó.

Đường đi sau đó xuôi gió thuận nước, đến một con tiểu quỷ cũng không có, hai người dùng thời gian ít hơn một nửa so với ngày thường về đến nhà.

"Sư phụ, về nhà rồi." Sở Diệp thò lại gần nhẹ gọi cô gái đang nhắm mắt.

Bích Linh chậm rãi mở mắt ra, gật đầu mở cửa xuống xe, lúc mũi chân chạm đất tựa hồ có chút khẽ run.

"Cậu mau đi ngủ đi, bận việc hơn nửa đêm rồi." Trước khi đóng cửa phòng, Bích Linh nhìn về phía Sở Diệp nói.

Sở Diệp gật đầu, trở lại phòng mình, đóng cửa.

Bích Linh cũng đóng cửa.

Trong nháy mắt, cô như bị rút đi hết tất cả sức lực.

"Phịch ――"

Bích Linh nặng nề ngã vào trên giường, sắc mặt quỷ dị đỏ lên.

"Chết tiệt..." Bích Linh gắt gao đè lại ngực mình, trong lòng hỏi thăm nhà Hàn Lâm từ trên xuống dưới hơn một ngàn lần.

Con quỷ này thế mà lại ném cho cô xuân dược...

Dọc đường đi cô nhịn lại nhịn, còn ngầm dùng qua rất nhiều biện pháp, nhưng mà toàn! Không! Có! Tác! Dụng!

Đậu má! Cái vị diện rác rưởi này, đáng chém...

【 Ký chủ cô cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, có tác dụng mới lạ. 】Hệ thống trêu chọc lên tiếng.

Giải dược đâu!

【 Cách vách có kìa. 】Hệ thống mang vẻ mặt xem kịch vui.

Mẹ nó, mi nói bổn bảo bảo đi ăn đồ đệ mình, mi biến thái cỡ nào vậy!

【 Ký chủ không chịu giải, không giải thì chết, chết rồi thì trừ tích phân của ký chủ thôi. 】Hệ thống không sao cả nói.

Đậu má, xem như mi lợi hại.

Bích Linh ráng ngồi dậy, bày ra tư thế đả tọa, sau đó triệu hồi ra Thanh Kiếm.

"Canh cửa cho tao, ai cũng không được vào." Bích Linh hơi thở dốc.

"Ong ong." Cả Sở Diệp luôn sao?

Bích Linh nhắm mắt, làm xong thủ thế: "Bất luận là ai tiến vào..."

"Giết."

Thanh Kiếm nhận mệnh, bay đến cửa.

【...】Ký chủ không ngờ lại máu lạnh đến nước này, cô ở chung với đồ đệ cô cũng phải ba năm, cô thật sự một chút tình cảm cũng không có sao?

Bích Linh đã bắt đầu mặc niệm Thanh Tâm Quyết, vết ửng đỏ không bình thường trên mặt đã tan ra một ít, nhưng vẫn chưa tiêu tán toàn bộ.

"Cạch ――" Cửa chậm rãi mở ra, người đàn ông sắc mặt âm trầm lạnh lùng đứng ở cửa, ánh mắt đầy sương nhìn về phía cô gái đang đả tọa trên giường, gió lốc đáy mắt đang lặng yên ấp ủ...

[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 91: Ngoại ô có quỷ. (24)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

"Ong ong."

Thanh Kiếm bay ra, không lưu tình mà chém về phía hắn.

Người đàn ông tuấn mỹ nhếch lên ý cười tà tứ, môi mỏng hé mở, nói ra hai chữ:

"Cửu Tuyền."

Hắc kiếm ngưng hình giữa không trung, nghênh tiếp kiếm khí của Thanh Kiếm.

"Ong ong." Lại là mi, thủ hạ bại tướng!

Hắc kiếm: "..." Có thể đừng nói cái biệt danh này không?

Bích Linh cắn răng tiếp tục niệm Thanh Tâm Quyết.

Cho dù cô biết chỉ cần hắn tới, đêm nay cô tuyệt đối trốn không thoát...

Tiếng bước chân ở cửa, chậm rãi tới gần cô, nặng trịch như đập vào lòng cô, cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm cực kỳ dày đặc cùng sự tồn tại không thể bỏ qua của hắn...

"Hề Nhi, vì sao không nói cho tôi chứ?" Người đàn ông đi đến trước mặt Bích Linh, đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm cô.

Trong nháy mắt tay hắn chạm vào da thịt cô, Bích Linh ngừng lại.

Thanh Tâm Quyết, không thể bị đánh gãy giữa chừng...

Bích Linh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông.

Khuôn mặt quen thuộc ba năm qua, giờ phút này lại là một mảnh xa lạ, trong giây lát, mặt hắn chậm rãi chuyển thành bề ngoài của một người khác.

Liên Vô Trần...

Hắn vẫn tới.

Cố tình lại vào cái buổi tối này...

Khóe miệng người đàn ông tuấn mỹ như thường lệ mang theo ý cười ác liệt, nhìn đến khinh bỉ cùng ghét bỏ không chút che giấu dưới đáy mắt cô, đôi mắt hắn cháy lên lửa giận hiếm thấy.

"Lăng Hề, em ghê tởm tôi đến vậy sao!" Ngón tay thon dài nắm cằm Bích Linh chậm rãi siết chặt, rất nhanh phía trên liền xuất hiện một vệt đỏ.

Mặt Bích Linh lại ửng hồng lên, cô thở dốc, một câu đơn giản lại bị cô nói đến đứt quãng: "Đúng, tôi đúng là ghê tởm anh, đúng là xem anh không vừa mắt, đúng là..."

"Đủ rồi!" Người đàn ông cuồng bạo đẩy cô lên giường, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo cô.

Bích Linh đè lại ngực, bắt đầu thở hổn hển, thần chí chậm rãi tán loạn.

Năng lực cô rất mạnh thật, cơ mà phần cứng lại theo không kịp...

"Anh... cũng chỉ có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Môi Bích Linh gợi lên một tia trào phúng, tay bắt lấy đệm trải giường lại hơi siết chặt.

Cô chịu không nổi nữa...

Khuôn mặt cuồng nộ của người đàn ông đột nhiên quỷ dị mà bình tĩnh trở lại, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trào phúng của Bích Linh, nụ cười ác liệt trên khóe môi lặng yên dâng lên.

Hắn từ trên người cô lui xuống.

"Lăng Hề, em không phải chướng mắt tôi sao... Đợi lát nữa tôi sẽ khiến em phải cầu xin tôi... làm em." Người đàn ông cười khẽ, nụ cười tà tứ ác liệt tới mức cực đoan.

Hắn đứng ở mép giường cô, bắt cô quay lại, để cô nhìn hắn cởi từng cái quần áo một.

Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bích Linh giờ đã là một mảnh đỏ bừng, hai bên tóc mai đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cánh môi hồng nhuận bị cô cắn ra máu.

Cái tên tâm thần này!

Người đàn ông nâng Bích Linh dậy, để cô ngồi ở mép giường, sau đó liền ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Hắn đang đợi...

Đợi cô chịu không nổi mà cầu xin hắn.

Hiện tại mạnh miệng cũng không sao, con mồi, chỉ có thuần phục được thân thể, mới có thể xem như là chiến lợi phẩm chân chính.

"Hề Nhi... khó chịu sao?" Hắn hôn nhẹ lên tay cô, nhướng mày nhìn đôi mắt đẹp lúc này đã toàn bộ lâm vào mê mang của cô.

Người phụ nữ chậm rãi vòng tay lên cổ hắn, đôi môi đỏ hôn hắn.

"Thật ngoan..." Liên Vô Trần cười khẽ, chậm rãi đặt cô lên giường: "Tự mình cởi quần áo đi."

Người phụ nữ mê ly mà nhìn hắn, chiếc váy trên người bị cô từng chút một cởi, dáng người quyến rũ cũng từng chút một hiện ra trong mắt hắn.

"Tiểu yêu tinh..." Liên Vô Trần cắn vành tai cô một cái, trực tiếp cho vào.

"A ――" Người phụ nữ dưới thân phát ra một tiếng thét chói tai.

Liên Vô Trần tốt bụng mà dừng một lát, chờ cô hoãn lại.

Đau đớn hồi phục lại một chút thần chí của Bích Linh, đôi mắt mê ly khôi phục thanh tỉnh một lát, giây tiếp theo, cô móc ra một cây chủy thủ, thẳng tắp đâm tới trái tim mình.

Liên Vô Trần tay mắt lanh lẹ mà vứt chủy thủ ra.

Chủy thủ bay ra, đâm vào trên tường, phát ra một tiếng kêu vang.

"Bảo bối, lúc này mới muốn tự sát có phải đã muộn rồi không? Phải không?" Liên Vô Trần chậm rãi di chuyển.

Thần chí còn sót lại của Bích Linh lại lần nữa hỏng mất.

Tay cô chủ động vòng lên cổ hắn.

Ánh mắt Liên Vô Trần càng sâu.

Biết rõ cô hiện tại chỉ là bị loại dược này khống chế...

Nhưng mà, hắn vẫn muốn cô cầu xin hắn, nói thích hắn.

Kế tiếp, Liên Vô Trần cố ý trêu cô, không cho cô được đến khoái cảm.

"A..." Người phụ nữ khó chịu kêu lên một tiếng.

"Cầu xin tôi, tôi liền cho em." Liên Vô Trần cúi đầu cắn vành tai cô, chậm rãi ma sát nói.

"Không..."

Ngoài dự đoán, người phụ nữ dưới tình huống như vậy vẫn cự tuyệt hắn.

Liên Vô Trần dừng lại động tác, con ngươi âm trầm quay cuồng tức giận: "Lại cho em một cơ hội nữa, cầu xin tôi mau."

"Không..." Trong giọng nói của người phụ nữ đã mang theo tiếng khóc nức nở, một giọt nước mắt theo khuôn mặt yêu dã của cô chảy xuống.

Liên Vô Trần cực lực bỏ qua đau đớn trong lòng, giơ tay bóp lấy cằm cô gái, chậm lại ngữ điệu: "Ngoan, chỉ lúc này thôi."
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 92: Ngoại ô có quỷ. (25)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Thân thể người phụ nữ hơi co lên.

"Phụt ――"

Cô bỗng nhiên nghiêng người phun ra một búng máu.

Hệ thống nhìn đến sốt ruột, vì thế ngầm hạ tuyến tìm kẻ thần bí.

【 Bọn họ tổn thương nhau như vậy, ngươi xác định bọn họ thật sự có thể thành một đôi sao. 】Hệ thống khó tin nói.

Mẹ nó người thì gắt gao ngược đối phương, người thì chết cũng không cúi đầu, hai người đánh nhau, vũ trụ không phát nổ là tốt lắm rồi!

Ở bên nhau á?!

Ha! Đừng đùa!

"Ờ, bình tĩnh, yêu nhau lắm cắn lắm nhau đau mà." Người nọ lại khí định thần nhàn, không chút hoang mang, giống như vô cùng chắc chắn cái cặp không có khả năng nhất này có thể chắp vá vào với nhau.

【 Cơ mà... 】Vẫn kì quá!

"Là vì Liên Vô Trần quá cường thế, chỉ cần hắn cúi đầu trước..." Người nọ cười cười: "Ừ, tuyệt đối có thể."

【...】Cứ cảm giác hắn đang lừa nó.

"Lăng Hề!" Liên Vô Trần trong lòng cả kinh.

Hắn còn tưởng rằng có thể trêu được một chút nữa; không nghĩ là...

"Chết tiệt!" Liên Vô Trần hôn lên môi cô, ngón tay lau đi vết máu trên khóe môi cô.

Người phụ nữ này sao lại cứng đầu đến vậy! Cầu xin hắn thỏa mãn một chút sẽ chết sao!

Nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn mềm... lòng.

***

Bích Linh nhíu mày, mí mắt nặng nề mở ra không được, dưới thân có cái gì đó thật nóng, nóng hầm hập vô cùng thoải mái.

Từ từ, cái gì nóng?!

Bích Linh mở mắt ra, đập vào mắt là cái người nào đó.

Chậc, tâm tình cả một ngày đều bị hắn hủy hoại.

"Tỉnh rồi?" Liên Vô Trần sờ mái tóc dài của cô, ngón tay thuận thế đi xuống.

Bích Linh trốn cũng không trốn, ngược lại ngáp một cái: "Thế nào, tối hôm qua đạt được mục đích?"

Liên Vô Trần nhìn ngực cô, trầm thấp nói: "Không có."

"Ừ, vậy là tốt rồi, anh không vui tôi liền vui vẻ." Bích Linh chống lên người hắn, mượn lực ngồi dậy.

"Tê ――" Bích Linh hít hà một hơi.

Mẹ nó tối hôm qua làm bao lâu vậy, sao cô bị đạp hư thành cái dạng này!!

Bích Linh run rẩy đứng lên muốn chạy, kết quả bên hông nhiều thêm một lực kéo, giây lát liền kéo cô về trên giường.

Người đàn ông thuận thế để cô dưới thân, đôi mắt tà mị mang theo không chút để ý, lười biếng nhìn về phía cô: "Đi đâu? Hửm?"

Cái âm cuối quá mức quyến rũ, lông tơ Bích Linh đều dựng hết lên.

"Đi cứu vớt thế giới!" Bích Linh đẩy hắn, "Anh ngủ cũng ngủ rồi, mau cút."

"Cút?" Liên Vô Trần nhấm nuốt cái chữ này, đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Tối hôm qua không tận hứng, không bằng lại thêm một lần?"

Bích Linh trừng lớn đôi mắt nhìn hắn thật sự bắt lấy tay cô, thân thể cao lớn đè lên cô, mắt thấy lại phải làm cái vận động ngại ngùng không thể nói, Bích Linh nhanh chóng liều mạng đẩy hắn ra.

"Mẹ nó! Đừng chạm vào tôi!" Bích Linh trốn tránh cái hôn của hắn.

Nhưng mà hiệu quả rất nhỏ, mấu chốt là hiện tại cả người cô mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực...

"Anh là đám mây đẹp nhất trong lòng em, khiến em..." Tại thời khắc mấu chốt này, chuông điện thoại Bích Linh vang lên.

Liên Vô Trần dừng lại động tác, khóe mắt giật giật, "Em sao lại đổi chuông rồi."

Bích Linh không trả lời hắn, chỉ là thở hổn hển một hơi nói: "Nhận điện thoại."

Liên Vô Trần nghe vậy nhướng mày, cười xấu xa nói: "Hôn tôi một chút."

"Hôn cái đầu nhà anh! Cút!"

Liên Vô Trần bất đắc dĩ xuống giường, từ trong đống quần áo hỗn loạn rơi đầy đất tìm được chiếc điện thoại đang rung, đưa cho Bích Linh.

"A lô?" Bích Linh hạ giọng, cố gắng làm cái giọng khàn khàn của mình nghe bình thường một chút.

"Này!" Bích Linh trừng người đàn ông ôm mình, lấy chân đá hắn.

Liên Vô Trần trực tiếp nâng chân dài lên kẹp lấy chân cô.

Bích Linh: "..." Tức giận đến mức muốn phát điên tại chỗ.

"Được, biết rồi." Bích Linh nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó quát về phía người đàn ông nào đó: "Buông ra!"

Mắt thấy Bích Linh sắp nổi điên, Liên Vô Trần thức thời buông cô ra.

Bích Linh lập tức từ dưới thân hắn mà trốn.

Mẹ nó bệnh tâm thần! Cô một khắc cũng không muốn lại nhìn thấy hắn!

Bích Linh nhanh chóng mặc quần áo xong, xách ba lô lên liền đi.

"Này!" Liên Vô Trần nghiêng đầu nhìn động tác mở cửa của cô: "Không tính mang theo đồ đệ của em sao?"

Bích Linh thiếu chút nữa bóp nát nắm cửa.

Đồ đệ?

Hắn còn có mặt mũi nói ra á?!

Hắn lấy đâu ra lòng tin cảm thấy hắn còn có thể làm đồ đệ cô?!

Nghĩ nghĩ, Bích Linh quyết định buông lời hung ác.

"Việc tối hôm qua tôi không so đo với anh, xem như anh đã cứu tôi một mạng." Bích Linh dừng một chút: "Một mạng đổi một mạng, chúng ta thanh toán xong, về sau không cần lại đi theo tôi, anh cũng không còn là đồ đệ tôi nữa."

【...】Ký chủ đột nhiên thay đổi phong cách kỳ quái ghê!

Liên Vô Trần nhìn cô đi ra ngoài, không có ngăn cản, chỉ là sự tức giận quay cuồng trong đôi mắt càng làm cho người ta sợ hãi.

Đột nhiên, hắn giơ tay.

"A ――" Phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai của người nào đó: "Liên Vô Trần anh tên khốn này!!!"
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 93: Ngoại ô có quỷ. (26)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Aki Re

Liên Vô Trần chậm rì rì đứng lên, lười nhác dựa vào cửa, nhìn thấy cô ngã lên sô pha rồi lại lấy kiếm chém lung tung trong không khí, hứng thú nhướng mày: "Sợi tơ này chính là lấy ngọc ti ngàn năm làm ra, rất đàn hồi, em vẫn nên đừng uổng phí sức lực nữa."

Bích Linh không nghe hắn ở đó mà bla bla, một đạo lại một đạo chém ra kiếm khí.

"Thật là..." Liên Vô Trần bất đắc dĩ lắc đầu, triệu ra Cửu Tuyền: "Đi làm cô ấy hết hy vọng đi."

Cửu Tuyền bay ra, hung hăng chém xuống sợi tơ mỏng như lông hồng trong trong không khí.

Vẫn cứ không đứt...

"****!" Bích Linh tức đến mức ném kiếm, Thanh Kiếm rơi trên mặt đất kêu lên một tiếng giòn vang.

Thanh Kiếm: "..." Mệt mỏi quá, chủ nhân gì mà chém không được liền vứt kiếm.

"Hết hy vọng rồi sao? Hả?" Liên Vô Trần nhướng mày, nhặt kiếm trên mặt đất lên thả lại vào tay cô, "Không thì thử lại đi?"

Bích Linh cầm kiếm, đột nhiên bình tĩnh lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hàn ý lạnh lẽo: "Anh cho rằng anh trói tôi ở bên người như vậy, tôi sẽ khuất phục anh sao?"

Trò thiểu năng!

"Tôi cũng không trông cậy em sẽ khuất phục." Liên Vô Trần xoa cổ tay cô, nơi đó đột nhiên xuất hiện một sợi tơ mỏng màu bạc.

Hắn quấn cho cô lúc cô đang ngủ vào tối hôm qua.

So với việc cứ để cô chạy loạn thì không bằng trực tiếp cột vào bên người.

"A." Bích Linh cười lạnh một tiếng, quăng thanh kiếm xuống đất, đứng lên liền đi.

"Rầm." Bích Linh trở lại phòng mình liền hung hăng đóng cửa lại, tựa hồ như để hả giận.

Thanh âm kia lớn đến mức làm hệ thống thiếu chút nữa vận hành thác loạn.

Ừm, trở về còn phải cho ký chủ thêm một cái phẩm chất "Dễ nổi nóng".

Liên Vô Trần xoa xoa ấn đường, đến kiếm của mình cũng không chịu mang theo, phỏng chừng tức điên rồi.

Chờ hai ngày nữa có lẽ cô sẽ nguôi giận...

"Ong ――" Thanh Kiếm sốt ruột đến độ dậm chân, thân kiếm đâm ra một cái khe đáng sợ trên sàn nhà, nó bỗng nhiên bay về phía phòng Bích Linh.

"Oanh ――" Thanh Kiếm đang tới gần cửa lại bị đẩy lùi, thân kiếm cắm vào trong sàn nhà trước cửa phòng cô.

Đồng tử Liên Vô Trần co rụt lại.

Cô thế mà lại lập một cái kết giới...

Hơn nữa... ngay cả kiếm mình cô cũng không cho tiến vào...

"Cô ấy làm sao vậy!" Liên Vô Trần tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn Thanh Kiếm, trong mắt có thần sắc không rõ xẹt qua.

"Ong ong ――" Đều tại ngươi đấy! Mau cởi bỏ dây trói trên tay chủ nhân!

Thanh Kiếm hơi lóe ra ánh sáng, trong ánh sáng xanh ẩn ẩn lộ ra ánh sáng màu đỏ.

"Ong ong." Cửu Tuyền phiên dịch lời nói của Thanh Kiếm cho Liên Vô Trần.

Liên Vô Trần cúi đầu nhìn ngọc ti ngàn năm trên cổ tay, trong mắt có một tia phức tạp.

Loại người như cô ấy, sẽ không khiến mình xảy ra chuyện đâu...

Chỉ cần cô không chết, sao... cũng được...
"

Liên Vô Trần triệu hồi Cửu Tuyền, ngồi xuống trên sô pha, lẳng lặng chờ, chờ cô đi ra nói chuyện đang hoàng với hắn.

Thanh Kiếm vẫn luôn cắm trên sàn trước cửa phòng Bích Linh, tựa hồ đang yên lặng bảo vệ cô, nhưng theo thời gian trôi đi, ánh sáng trên thân kiếm dần tối, cuối cùng toàn bộ biến mất.

Liên Vô Trần lúc này mới phát hiện rằng khi mà Thanh Kiếm không có ánh sáng xanh bao phủ, kỳ thật toàn thân thanh kiếm là màu trắng, phía trên như cũ là hoa văn kim sắc quen thuộc, đẹp đến loá mắt.

***

Liên Vô Trần đợi hai ngày, chẳng những Thanh Kiếm một chút động tĩnh cũng không có, trong phòng cũng không truyền ra bất cứ thanh âm gì.

Liên Vô Trần cúi đầu, nhấp môi nhìn về phía cái còi trên cổ, cuối cùng không thể chịu thêm được một ngày không thấy cô nữa.

"Lăng Hề, em ra đây." Liên Vô Trần tới gần cửa phòng cô, trên tay Cửu Tuyền chậm rãi hiện ra thân kiếm.

Thanh Kiếm đã lâu không có động tĩnh vào lúc này sáng lên, nó bay lên nhường đường cho Liên Vô Trần.

Phải chịu thôi, hiện tại cũng chỉ có người đàn ông xấu xa này mới có thể mở ra kết giới của chủ nhân...

"Lăng Hề." Liên Vô Trần không được đáp lại dù chỉ một từ, vì thế lùi ra sau mấy bước, Cửu Tuyền trên tay vào lúc này bộc phát ra kiếm khí cực mạnh, kết giới vô hình lúc này rực sáng, vết nứt bắt đầu lan tràn ở phía trên.

"Lăng Hề!" Trong nháy mắt kết giới tan tành, sắc mặt Liên Vô Trần khó coi lên, bên trong có mùi máu tươi...

"Chết tiệt!" Liên Vô Trần đá văng cửa, dưới chân lập tức dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh.

Nhìn quanh cả phòng, căn phòng vốn không sạch sẽ lúc này giống như bị cướp xâm nhập, nơi nơi đều là một đống hỗn độn.

Mảnh thủy tinh, mảnh sứ rơi đầy đất, không có chỗ nào là sạch sẽ, chỉ có một chỗ, có một người ngồi.

Liên Vô Trần nhìn người phụ nữ kia, cô dựa vào một góc, bên chân là một đống chai rượu, trên mảnh sứ chung quanh tất cả đều là máu, nhìn qua rất khủng khiếp.

Làn váy không nhiễm chút bụi vẫn sạch sẽ như cũ, thậm chí thần sắc trên mặt cô vẫn là bình tĩnh trước sau như một.

Nhưng hắn đã hiểu...

Ở chỗ sâu trong linh hồn cô, cũng có một con ác ma.
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 94: Ngoại ô có quỷ. (27)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Tuy vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng hắn biết, chỉ có người đàn bà đanh đá mới có thể làm mấy việc này...

Sao cô con mẹ nó cái gì cũng làm vậy!

Ném đồ?

Uống rượu?

Tự mình hại mình?

So với hắn còn có bệnh hơn!

Liên Vô Trần xoa xoa mi tâm, giẫm lên mãnh vở đầy đất mà đi qua, đứng ở trước mặt cô.

"Em muốn thế nào?"

Bích Linh lại uống một ngụm rượu, ném bình rượu không xuống dưới đất một cái, mảnh vỡ văng ra khắp nơi.

"Cút." Đôi môi đỏ của cô hé mở, khô khốc phun ra cái từ này.

Liên Vô Trần nhìn chằm chằm mấy chai rượu cô uống một lát.

Đều là nồng độ cồn thấp, khó trách uống không say.

Thật là, mượn rượu giải sầu cũng phải tìm rượu ngon chứ...

Vì thế Liên Vô Trần rời đi, lấy cho cô một chai rượu Whisky được chưng cất bốn lần của Scotland.

Hắn còn nhớ rõ, một năm trước cô dẫn hắn đi bắt quỷ ở một quán rượu, chủ quán kia đưa cho cô chai rượu này...

Liên Vô Trần lặng lẽ để chai rượu bên chân cô.

Bích Linh đang trong trạng thái xuất thần vừa mới uống xong một chai, giơ tay liền bắt lấy một chai khác, hoàn toàn không thấy được rượu bị đổi, ngửa đầu hào khí mà rót xuống.

"Xoảng ――" Bình rượu rơi xuống đất.

Liên Vô Trần nhanh tay lẹ mắt mà tiếp được thân thể lảo đảo của cô, thuận thế ôm cô lên.

Thanh Kiếm: "..." Như vậy mẹ nó cũng được sao?!

Thanh Kiếm dừng ở phía trên Bích Linh, dùng chuôi kiếm chọc chọc khuôn mặt cô.

A? Cứ vậy mà ngất rồi sao? Trước kia lúc chủ nhân tức giận, bọn họ cùng những người đó đều phải hợp tác công kích đánh lén, bên cạnh đó còn phải lấy lòng, bày ra tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ các kiểu để cô chú ý, mới có thể khống chế được cô, kết quả?!

Hôm nay?!

Tên đàn ông này?!

Một chai rượu liền đánh ngất chủ nhân?!!

Hơn nữa không tốn một chút miệng lưỡi nào?!

Quả thật khí phách!

Thanh Kiếm trong lòng dâng lên một trận sùng bái với Liên Vô Trần.

Người nào đó bỗng dưng được sùng bái lúc này đang ôm Bích Linh đi về phòng mình.

Bởi vì cô thích đệm trải giường màu đỏ, cái trên giường hắn cũng là màu đỏ.

Liên Vô Trần đặt cô lên giường, ngón tay thon dài nâng lên cổ tay trái cô.

Phía trên đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Một vòng da trên cổ tay cứ như bị cô lột xuống, mơ hồ có thể thấy được phía trên có dấu vết từng bị lửa đốt, bị kim đâm, bị dao cạy, có thể thấy được cô chán ghét sợi tơ kia thế nào.

Thật sự chán ghét đến vậy sao?

Liên Vô Trần lấy ra một khối ngọc thúy lục sắc hình vuông, phủ lên cổ tay cô, màu đỏ nhàn nhạt tràn ra, cổ tay đầy máu đảo mắt lại khôi phục dáng vẻ trắng nõn như cũ.

Quả nhiên như vậy thuận mắt vẫn hơn một ít.

Liên Vô Trần gãi gãi lòng bàn tay cô, sau đó hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay cô, tay cởi bỏ sợi tơ trên cổ tay cô.

"A, mình vậy mà hèn hạ đến nỗi đi bức bách một cô gái..." Liên Vô Trần cười tự giễu, xoay người rời đi.

Cửu Tuyền cẩn thận đuổi theo.

"Ong ong." Ngài từ bỏ người phụ nữ kia sao?

Liên Vô Trần nhướng mày: "Mày thấy tao nhàm chán thế à."

Cửu Tuyền: "..." Không biết, tôi không hiểu ý của chủ nhân.

Liên Vô Trần không nhanh không chậm đi vào phòng bếp.

Cửu Tuyền: "???"

"Rầm ――" Cửa phòng bếp đóng lại.

Cửu Tuyền vừa lúc dập mặt vào cửa, phát ra một tiếng giòn vang.

Đừng nói là, chủ nhân bách chiến bách thắng tôn quý cao ngạo tự đại ác liệt tà mị lưu manh của nó muốn đi rửa tay nấu canh giải rượu cho nữ nhân kia?!

Cửu Tuyền nghĩ mãi cũng không thông não mà đâm tường, sao có thể được! Nhất định là cách nó lên sân khấu hôm nay không đúng, hoặc là phóng chiêu thức không đúng!

Nó tình nguyện tin vũ trụ phát nổ, cũng sẽ không tin...

Lúc này, trong phòng bếp truyền đến tiếng thái hành cho vào trong nồi.

Không...

Còn đâu chủ nhân cao quý lãnh diễm của tôi.

Cửu Tuyền "Bang!" một tiếng, nằm ngay đơ trên mặt đất.

Thanh Kiếm bay qua tới chọc chọc nó.

"Ong ong." Thủ hạ bại tướng, mi lại bị thanh kiếm khác đánh bại?

Cửu Tuyền: "..." Không muốn nói chuyện, đau lòng.

"Ong ong." Rác rưởi.

Cửu Tuyền vèo một phát bay lên, thân kiếm bộc phát ra mũi nhọn sắc bén xưa nay chưa từng có.

Nó cũng biết tức giận!

"Ong ong." Lại đánh một trận, bổn kiếm muốn rửa mối nhục xưa!

Ai ngờ Thanh Kiếm lại bay đi.

"Ong ong." Chủ nhân nói con gái đánh nhau khó coi.

Cửu Tuyền: "..."

Mắt thấy Thanh Kiếm nhấp nháy nhấp nháy bay xa, Cửu Tuyền thu liễm mũi nhọn đuổi theo.

Cửu Tuyền: "Mi là giống cái à?"

Thanh Kiếm: "Mi mới là giống cái á!"

Cửu Tuyền: "Chủ nhân nhà mi có đặt tên cho mi không."

Thanh Kiếm: "Dễ nghe hơn mi nhiều."

Cửu Tuyền tức giận phát điên, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, lại nhẫn nại xuống dưới.

Cửu Tuyền: "Mi tên gì?"

Thanh Kiếm: "Đánh thắng bổn kiếm rồi nói cho mi."

Cửu Tuyền: "..." Khóc ngất.
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 95: Ngoại ô có quỷ. (28)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Liên Vô Trần đang chiên cá cho Bích Linh.

Sở Diệp không biết làm, hắn lại biết.

Xem cái tính lừa biếng của người nọ, sao có thể mỗi ngày chạy đi mua cá cho cậu, tám phần là tự mình làm.

Người phụ nữ này thật là trong nóng ngoài lạnh muốn chết.

Nhưng hắn lại thích cô.

Liên Vô Trần trở về nhìn cô một chút.

Người phụ nữ còn đang ngủ say, xem cái tư thế này phỏng chừng muốn ngủ đến ngày mai.

Vậy cá của hắn không phải tốn công vô ích sao?

Liên Vô Trần buồn rầu nhíu mày, cuối cùng đặt khối ngọc lên trán cô.

Nghe nói loại ngọc này trị được trăm bệnh, nói không chừng có thể giải rượu?

"Ưm, thứ gì vậy?" Bích Linh lẩm bẩm một tiếng, duỗi tay muốn lấy ra vật trên trán.

Liên Vô Trần tay mắt lanh lẹ mà lấy về khối ngọc.

Đây chính là một trong những thứ đại diện cho thân phận của hắn, nhỡ đâu cô nhận ra...

Về sau vẫn nên ít lấy ra.

"Lăng Hề..." Hắn tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Hắc!" Bích Linh mở choàng mắt ra, giơ tay liền đánh lên đầu hắn: "Mi cái đứa trẻ hư này, đến một tiếng sư phụ cũng không gọi!"

"Sư... phụ?" Liên Vô Trần che đầu lại, hoàn toàn theo không kịp mạch não cô.

"Hừ! Sư phụ còn chưa tính sổ cậu làm nổ hang quỷ! Cậu..."

Bích Linh nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên chống giường ngồi dậy, ngữ khí vô cùng nghi hoặc: "Sư phụ sao lại ở trong phòng cậu?"

Khóe miệng Liên Vô Trần run rẩy.

Giả vờ, cứ giả vờ đi!

"Sao cậu không nói lời nào?" Bích Linh hơi híp mắt nhìn về phía người đàn ông, trong mắt lộ ra nguy hiểm vô tận: "Cậu lén sư phụ làm chuyện gì trái lương tâm đúng không? Hả?"

Liên Vô Trần cười khẽ.

Chuyện trái lương tâm thì có.

Hắn tiến lên đè cô đang định ngồi dậy xuống, diễn theo: "Sư phụ không nhớ thật, hay là làm bộ không nhớ vậy, buổi tối hai ngày trước, chúng ta..."

"Oa, khối ngọc này!?" Bích Linh không biết từ nào lấy ra khối ngọc, đánh gãy lời hắn sắp nói ra miệng.

Thấy người đàn ông nhanh chóng lấy ngọc về, Bích Linh không rõ ý vị mà cười cười: "Có tiền dư liền giấu, sao không lấy tới hiếu kính tôi một chút."

Liên Vô Trần nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy tôi liền 'hiếu kính' em."

Cô không nhớ rõ? Không sao.

Hắn sẽ khiến cô "nhớ lại hết".

Vốn dĩ Liên Vô Trần muốn trực tiếp làm người ta, nhưng lại nghĩ đến cá mình chiên.

Vẫn nên cho cô ăn cái đã.

Vì thế Liên Vô Trần rời đi đi lấy cá.

Bích Linh ở sau lưng hắn xem bóng dáng hắn rời đi, biểu cảm quỷ dị đậm lên.

***

Lúc Liên Vô Trần bưng cá trở về, người đã không thấy.

Hơn nữa Liên Vô Trần tìm được một tờ giấy ở chỗ cô vừa nằm.

Nhanh chóng nhìn lướt qua, Liên Vô Trần đau đầu mà xoa xoa mi tâm.

Hắn biết ngay...

Ngu ngốc nhất là hắn biết rõ là cô lại giả vờ, nhưng vẫn để cô chạy...

Mặt trên viết mấy chữ qua loa:

Liên Vô Trần, lúc anh gọi tôi là sư phụ nhìn rất ngu.

Còn nữa...

Ngủ với tôi xong rồi, thì sao?

Bắt được tôi, mới là anh hùng hảo hán thật sự!

Liên Vô Trần nắm chặt tờ giấy, đáy mắt có chút tà khí lộ ra.

Lại bắt đầu chơi trò mèo bắt chuột...

Được lắm.

Chờ hắn bắt được cô...

Cô sẽ biết cái gì mới gọi là "ngủ đến liệt giường"!
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 96: Ngoại ô có quỷ. (29)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Kế tiếp hai người liền mở tiết mục người đuổi người chạy.

Liên Vô Trần có một cái gương có thể truy tìm khí tức của linh hồn Bích Linh, Bích Linh cũng có thuấn di có thể rời đi trước khi bị hắn tìm được.

Trong lúc nhất thời Liên Vô Trần đúng là bắt người không được thật.

Bình thường đều mở cửa ra một phát là có thể bắt được người, nhưng mở cửa xong người đã chạy ra ngàn dặm mất tiêu.

Thật phiền.

Buồn bực nhất chính là cô lại còn để lại tờ giấy cho hắn, không phải viết "Ngu ngốc" thì là viết "Thiểu năng".

Thật sự tức chết hắn!

Hôm nay đã cách lúc Bích Linh mở tiết mục mèo bắt chuột hai tuần.

Buổi chiều, Bích Linh đến một tiệm trà sữa trong một phố buôn bán để uống trà chiều.

Tiệm trà sữa này ngẫu nhiên cô phát hiện ra, uống xong về sau lại có chút không quên được.

Bích Linh chọn một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống, gọi ly trà sữa.

"Tiểu thư, trà sữa của cô."

Bóng người thon dài đứng ở bên cạnh cô, bàn tay sạch sẽ trắng nõn đặt trà sữa nóng hầm hập đến trước mặt cô.

Bích Linh: "..."

Đậu... đậu má nó.

Hắn cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng bị mà xuất hiện?

Cô một chút chuẩn bị cũng không có...

Bích Linh nuốt nước miếng, đứng bật dậy.

Giây tiếp theo lại bị người đàn ông ấn trở lại chỗ ngồi.

"Đừng nóng vội chứ, uống xong ly này trước cũng không muộn, đúng không?" Người đàn ông tuấn mỹ ngồi xuống đối diện cô, khuôn mặt tinh xảo lây nhiễm vẻ yêu mị, tà tứ vô cùng.

Uống xong, còn đường chạy?

Bích Linh nhìn chằm chằm ly trà sữa đó, nỗ lực duy trì biểu cảm không thay đổi, cầm lên uống.

Liên Vô Trần ở đối diện chống cằm nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

Chạy chỗ nào không chạy, tự dưng chạy tới cái chỗ nhiều người này làm gì.

Đúng là chui đầu vào lưới.

Ở đây cô muốn thuấn di cũng không được, hắn muốn nhìn cô hôm nay còn có thể chạy đi đâu.

***

"A ―― anh cái tên biến thái này, thả tôi xuống!"

Trong hẻm nhỏ âm u sâu thẳm, loáng thoáng truyền đến tiếng người phụ nữ tức giận mắng.

Liên Vô Trần khiêng Bích Linh, nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Thả em xuống? Thịt sắp vào miệng sao có thể thả."

Bích Linh vùng vẫy: "Anh mới là thịt! Cả nhà anh đều là thịt!"

"Được được, đều là thịt." Liên Vô Trần không chút nào để ý nói.

Bích Linh ở trên vai hắn lại bắt đầu không an phận, Liên Vô Trần dùng sức đánh cái mông mềm mại của cô một phát: "An phận chút."

"Đậu má anh!" Biến thái!

Bích Linh bị Khổn Tiên Thằng trói tay, thật sự không có biện pháp gì, cuối cùng đến mắng cũng lười mắng.

Phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa.

Bích Linh mắt sáng lên.

Cứu tinh!

Ở ngã rẽ tiếp theo, một con chó nhỏ màu vàng xuất hiện trong mắt cô.

Liên Vô Trần mắt cũng không chớp mà lướt qua nó, Bích Linh lại nhích lên nửa người xem nó, trong đôi mắt đẹp lặng yên bốc cháy lên ánh lửa ác liệt.

Phụ nữ báo thù, ở ngay trước mắt.

Liên Vô Trần cảm thấy trên vai đột nhiên nhẹ bẫng, hắn bắt được một cái chân xù lông.

Mẹ nó!

Liên Vô Trần ném con chó trên vai xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía người phụ nữ ở ngã rẽ phía xa.

"Biến thái! Mang theo chó của anh, làm cả đời đi! Bà đây còn phải đi cứu vớt thế giới, không chơi với anh nữa!" Nói xong Bích Linh quay đầu chạy.

"Đứng lại cho tôi!" Trên mặt Liên Vô Trần đã là một mảnh đen như đít nồi, hiển nhiên đã giận tới cực độ.

Người phụ nữ bên kia vừa chạy vừa quay lại khoe khoang nói: "Bảo tôi dừng tôi liền dừng sao, anh xem lão tử là con chó kia à!"

"Ai u..." Bích Linh không nhìn đường, trực tiếp đập mặt vào bức tường.

Liên Vô Trần: "..."

Hệ thống: "..."

"Đau ――" Bích Linh nhe răng trợn mắt mà xoa đầu, quay đầu tiếp tục chạy.

Liên Vô Trần nhìn cô biến mất trong tầm nhìn, lúc này mới nhớ tới con chó kia, quay đầu lại phát hiện chó cũng không thấy?!

Hẻm nhỏ, chỉ chừa Liên Vô Trần đứng tại chỗ mà nhìn tối nay một người một chó chia ra bỏ chạy làm hắn sắp phát điên tại chỗ.

Hắn đã bao nhiêu năm không tức giận như vậy?

Rất! Nhiều! Năm!

A, người phụ nữ này, em chọc giận tôi thành công rồi.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 97: Ngoại ô có quỷ. (30)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Bích Linh không biết nghĩ gì, lúc trốn chạy lại còn nhận nhiệm vụ bắt quỷ, hệ thống nghĩ chắc là ký chủ bắt quỷ đến nghiện rồi.

Lại là một buổi chiều khác thường.

Bích Linh chạy đến một khu đại học bắt quỷ.

Hiện tại đã là kỳ nghỉ đông, cả cái trường học to đùng không một có lấy một bóng người, chỉ có một mình Bích Linh là đang đi tới đi lui hát.

"A? Ở kia sao." Bích Linh nhàn nhã móc kiếm ra, chém vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

Lá cây lả tả rơi xuống bên cạnh cô, che khuất máu tươi văng khắp nơi.

Bích Linh ưu nhã cúi xuống vỗ vỗ làn váy.

Kết quả lúc đứng dậy, trước mặt đột ngột xuất hiện một người.

Thiếu chút nữa dọa cô tiểu ra quần.

【 Ký chủ đừng dọa với không dọa nữa, còn không mau chạy. 】Hệ thống cạn lời muốn chết.

Cô sợ hãi còn lộ ra điệu cười khiêu khích làm gì, có bệnh à!

Chạy á?

Bích Linh nhìn tay người đàn ông bắt lấy cánh tay cô, nuốt nước miếng.

Hình như hôm nay ra cửa không xem lịch thì phải.

"A ――"

***

Tại một con đường nhỏ trong trường học, có hai người một trước một sau đi tới.

Người phía trước đi không nhanh không chậm, người phía sau lại thất tha thất thểu.

"Từ từ, dừng một chút." Bích Linh thở hổn hển, gọi người phía trước lại.

Người đàn ông tuấn mỹ xoay người lại, trên khuôn mặt âm trầm chói lọi viết năm chữ "Đừng giả bộ nữa".

Bích Linh nhìn dây thừng trên tay mình, lại nhìn đầu dây bên kia bị hắn dắt lấy, bất đắc dĩ mà thở dài.

Trong cái nhìn của hắn, cô ngồi xổm xuống cởi giày cao gót.

Tự dưng cô hôm nay óc vào nước, mang cái đồ chơi này vào, cuối cùng một đường cộm chân đau.

Quả nhiên mắt cá chân cô đã sưng lên.

Bích Linh ngồi xổm trên mặt đất không muốn đứng dậy.

Bảo bảo đau trong lòng.

Liên Vô Trần liếc mắt cá chân của cô một cái, sau đó cười nhạo một tiếng: "Không biết sống chết."

Bích Linh: "..." Rất muốn chém người.

Đúng rồi, kiếm của cô!

Bích Linh gọi Thanh Kiếm ra.

Không đợi Bích Linh tiếp đón, Thanh Kiếm liền chém về phía người đàn ông đối diện.

Liên Vô Trần buông dây thừng ra, nhảy qua bên cạnh, kiếm lần đầu không chém tới.

Thanh Kiếm lại chém lung tung một hồi, ngay cả góc áo người ta cũng không đụng tới nổi.

Người đàn ông này là súc vật hả?!

Bích Linh chống cằm nhìn một màn này, trong mắt nhàn nhạt hiện lên cảm xúc.

Giây tiếp theo, cô cởi dây thừng trên tay, trực tiếp thuấn di rời đi.

Liên Vô Trần nhìn dây thừng cùng giày cao gót rơi trên mặt đất, hít sâu một hơi.

Lại để cô chạy.

Cái năng lực thuấn di này, lúc nào phế đi mới được!

Còn phải đánh gãy chân cô nữa!

Tuy rằng đuổi theo cô như vậy cũng khá vui...

Liên Vô Trần ngồi xổm xuống nhặt giày cao gót của cô lên, nở một nụ cười lạnh.

Bích Linh đang đi ở trên hiên, điện thoại trong túi tiền đột nhiên rung lên.

Bích Linh nhướng mày, tám phần là tên biến thái kia nhắn qua.

Mở khóa điện thoại, bấm mở một phát liền thấy, quả nhiên.

Người qua đường Giáp: Đừng để tôi bắt được em!

Bích Linh rẽ qua một con hẻm, "cách cách cách" gõ chữ trả lời: Không phải mỗi lần anh "tàn nhẫn" nói đều bị vả mặt sao? Thiểu năng, vẫn nên trở về tắm rửa ngủ đi. Icon【 Khinh bỉ 】【Đồng tình】【 Mi là thiểu năng sao? 】

Người qua đường Giáp:

Ừm? Sáu dấu chấm?

Liên Vô Trần từ khi nào học được dùng trầm mặc che dấu sự tức giận vậy?

Bổn bảo bảo sợ quá.

Bích Linh nhướng mày, đơn giản ngồi xổm ở góc tường chọi nhau với hắn.

Bích Linh: Giày cao gót của lão tử đâu!?!

Người qua đường Giáp bên kia có vẻ như nhận được là nhắn liền: Lão tử không có giày cao gót.

Bích Linh: "..." Vẻ mặt ngu người.

Hình như khái niệm "Lão tử" của bọn họ không giống nhau.

Bích Linh: 【 Khinh bỉ 】【 Khinh bỉ 】

Người qua đường Giáp: Icon【 Em mà có thể làm khó dễ tôi được sao? 】.

Úi chà? Tên thiểu năng này!

Người qua đường Giáp: Hừ hừ, có ngon thì mở vị trí của em đi?

Bích Linh: Tới đi! Chung cư Song Tử lầu ba, tới oánh lộn!

Bích Linh còn muốn gửi tiếp, kết quả vừa ngẩng đầu, phát hiện ở thang lầu trong chỗ ngoặt không biết từ khi nào đã có một người đứng.

Hơn nữa người kia là...

Liên Vô Trần?
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 98: Ngoại ô có quỷ. (31)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Bích Linh hơi híp mắt, nhìn về phía người kia.

"Sư phụ, sao ngài ở chỗ này?" Người nọ nhìn cô nghi hoặc nói.

Bích Linh cười.

Hàng hiên âm u, ánh đèn mờ nhạt nhấp nháy nhấp nháy phát ra ánh sáng, mấy con bướm nhài xoay quanh ở phía trên, không gian bốn phía vì vậy mà hình thành bóng ma thật lớn.

Cô gái xinh đẹp khẽ mỉm cười, thoạt nhìn rất vô hại.

"Đồ đệ ngoan ~ sao cậu lại ở đây, ách, không phải hôm nay cậu bị táo bón sao?" Bích Linh cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

【 Cái kĩ thuật diễn năm đồng tiền này của ký chủ, bổn hệ thống nhìn không nổi nữa. 】Hệ thống bị cô làm cho ghê tởm đến mức muốn đóng máy.

Câm miệng, đừng ảnh hưởng bổn bảo bảo phát huy.

【...】Cứ cảm thấy ký chủ muốn làm gì đó.

Một con quỷ rác rưởi như vậy, một ngón tay của cô là có thể đùa chết nó rồi.

Còn muốn diễn kịch với nó?

Có bệnh hả!

"Táo bón sao?" Hàng giả nghiêng đầu, "Tôi bình thường mà."

"Ờ." Bích Linh gật đầu, sau đó lấy điện thoại mở camera ra.

"Đồ đệ, âm khí nơi này rất nặng, tôi đưa cậu ra ngoài trước." Đi ra bên ngoài phơi nắng.

Hàng giả thông minh gật đầu: "Được."

Bích Linh chụp cho nó một tấm, gửi cho Liên Vô Trần.

Bích Linh: Tằng tăng tắng, bắt được Sở Diệp số 2【 Hình ảnh 】.

Người qua đường Giáp:

Mới một lúc mà thôi, cô lại làm cái gì vậy?

Người qua đường Giáp: Chơi với một con quỷ có gì vui, không bằng em tới tìm tôi chơi đi?

Bích Linh: Chơi cái mắm! Bà đây đi theo anh có mà bị gặm đến xương cốt cũng không còn, còn không bằng đi theo quỷ, ừm, còn có thể lừa chút tiền...

Hệ thống: "???"

Liên Vô Trần: "???"

Người qua đường Giáp: Lừa tiền??

Bích Linh: Thật vô dụng, chưa từng nghe qua trên người người chết có nhiều tiền sao!

Người qua đường Giáp: Hình như tôi chỉ biết người chết có nhiều tiền âm phủ...

Bích Linh: Thiếu hiểu biết, nhìn bổn bảo bảo cho anh xem chân lý hiện thực.

Bích Linh phát sóng trực tiếp với Liên Vô Trần.

Bên kia Liên Vô Trần run rẩy khóe miệng một chút.

Cô tính toán đi lừa tiền thật sao?

Vui đó...

Bóng hàng hiên âm trầm, nếu có ai nhìn thấy phỏng chừng sẽ bị dọa tiểu ra quần.

Bích Linh quang minh chính đại cầm điện thoại trên tay mà chụp hàng giả.

"Sư phụ, ngài đang chụp gì vậy?" Hàng giả quay đầu lại nhìn Bích Linh, thần sắc giống như đúc Sở Diệp.

Bích Linh nghiêm trang nói dối: "Đây là một loại pháp khí mới, có thể tra xét sự tồn tại của quỷ khí."

"A! Đồ đệ đừng động đậy, bên kia cậu có quỷ!" Bích Linh kinh hoàng quát.

Hàng giả bị dọa ngớ người.

Quỷ?

Là cậu sao?

Bích Linh móc kiếm ra, một tay cầm kiếm khoa tay múa chân với hàng giả: "Yêu nghiệt, hôm nay bổn tọa sẽ thu phục ngươi!"

"Sư sư sư... phụ" Hàng giả run rẩy mà nhìn thanh kiếm, đến nói chuyện cũng lắp bắp.

Liên Vô Trần bên kia ngồi trên ghế lái khẽ cười một tiếng.

"Ong ――" Thanh Kiếm phát ra kiếm khí cực mạnh, thanh quang phóng qua sắp sửa chạm vào mặt hàng giả, cuối cùng rơi vào bức tường phía sau nó, một cái khe lập tức xuất hiện.

Hàng giả hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bích Linh rất ngầu thu kiếm.

"Yêu nghiệt đã diệt xong, đồ đệ đừng sợ."

Hàng giả: "..." Tôi mệt mỏi.

Cô xác định cô chém được quỷ thật sao?

Cô thật sự không phải đại sư bắt quỷ giả?!

Bích Linh thở ra một hơi, đột nhiên quay đầu hỏi quỷ: "Tiền sư phụ hôm qua cho cậu đâu?"

Tiền gì?

Hàng giả thấp thỏm.

"Ừ, cũng hơn một trăm vạn đấy, vừa lúc có thể đi nhà hàng ăn tiệc..." Bích Linh gãi gãi đầu.

Liên Vô Trần: "..." Mở miệng một cái là hơn một trăm vạn, đúng là dõng dạc.

Hơn một trăm vạn?

Hàng giả nghĩ nghĩ, móc ra một cái thẻ đen đưa cho Bích Linh, "Đều ở trong này."

Dù sao lát nữa ả cũng sẽ chết, hiện tại đưa ả, chẳng bao lâu nữa là có thể lấy về rồi.

"Ngoan ha!" Bích Linh mặt mày hớn hở mà nhận thẻ, sau đó mỉm cười vung kiếm.

"Phập ――" Thanh Kiếm đâm vào thân thể con quỷ, hắc khí nhàn nhạt tràn ra.

"Sư phụ..." Hàng giả khó tin nhìn về phía Bích Linh.

"A." Bích Linh cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay xoay tròn một vòng.

"Phịch!"

Nhìn con quỷ mang mặt Sở Diệp ngã xuống, Bích Linh nhăn mày lại, lại cho nó một nhát.

"Gào ――" Quỷ lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt tuấn mỹ như bị xé rách ra, đáng sợ tới cực điểm.

"Khà khà... Lăng Hề, ngươi cho rằng ngươi và đồ đệ ngươi còn có mạng để sống sao? Bổn Vương đã hạ lệnh, toàn lực đuổi giết các người, đợi lát nữa đợi sống trong luyện ngục đi..."

Bích Linh không kiên nhẫn mà ngoáy lỗ tai, nhìn quỷ tiêu tán đi, đáy mắt không hề gợn sóng, sau một lúc lâu, cô nhắn cho Liên Vô Trần một tin:

"Thổi còi, tôi đến đó."

Thân ảnh Bích Linh bỗng chốc biến mất trong không khí, giây tiếp theo sau khi cô rời đi, cả chung cư Song Tử ầm ầm sập xuống.
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 99: Ngoại ô có quỷ. (32)

[HIDE]
Editor: @Mi An

Beta: @Phạm Hà

Liên Vô Trần lười biếng dựa vào cửa xe, bóng đen xung quanh dày đặc chiếu sáng vào hắn lên.

Chậc, mấy giờ rồi...

Điện thoại vang lên, Liên Vô Trần xem tin nhắn "Cô gái ngốc" gửi tới, nhếch môi cười.

Hắn biết ngay, cô vẫn để ý hắn.

Người phụ nữ này trong nóng ngoài lạnh!

Liên Vô Trần thổi còi lên.

Giây tiếp theo liền triệu hoán thần long.

Kiếm khí màu xanh lá vung lên, bóng đen toàn bộ tiêu tán.

Bích Linh thu hồi kiếm, nhướng mày nhìn về phía người đàn ông tà tứ nào đó: "Kiếm của anh không thể chém quỷ à?"

Liên Vô Trần nhếch môi cười khẽ, chân chậm rãi tới gần cô: "Cửu Tuyền sẽ đưa tà vật tới."

Bích Linh cảnh giác mà lui ra sau, trên mặt vẫn trấn định tự nhiên: "Đồ vô dụng."

"Tiền đâu?" Liên Vô Trần dừng lại khi cách cô chỉ còn hai mét.

Bích Linh móc thẻ đen ra, đắc ý nhướng mày với hắn: "Chân lý luôn đúng."

"Ừ." Liên Vô Trần cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên cảm xúc không biết tên.

"Này ――" Bích Linh trốn ra sau, né tránh hắn chộp lấy tay cô: "Đừng có qua cầu rút ván vậy chứ?"

Liên Vô Trần mỉm cười: "Tôi cũng không bảo em tới cứu tôi."

"Đậu ――" Bích Linh lại lần nữa né tránh tay hắn.

Không hổ là người thật, sức chiến đấu này quả thật muốn bay lên trời!

Không được, như vậy sớm hay muộn sẽ bị hắn bắt được mất.

"Không gian khế ước ―― truyền..." Bích Linh trừng lớn đôi mắt nhìn cái tay của Liên Vô Trần bắt lấy tay cô, lời đã nói hết ra: "Tống..."

Quang mang chợt lóe, hai người đều biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, giữa Bạch Lĩnh ở ngoại ô xuất hiện hai người sống.

"Mẹ nó!" Bích Linh ngã thật mạnh lên trên một đống vật cứng, người đàn ông bên cạnh còn gắt gao bắt lấy tay cô.

"Liên Vô Trần!" Bích Linh nổi giận.

Người đàn ông ưu nhã ngồi dậy nhìn bốn phía, khóe mắt tà mị hơi nhếch lên: "Cái chỗ quỷ quái gì vậy."

Bích Linh tức giận nhìn bốn phía.

Như nhau tất cả đều là màu trắng, hơn nữa...

Nhìn một đống đồ vật dưới chân cô, trên nền đất toàn là xương cốt trắng bệch ghê người...

Đậu má, sao cô lại đến một chỗ quỷ quái như vậy?!

Vốn dĩ đã xác định tốt nơi truyền tống là nhà mình... Kết quả người đàn ông này đột nhiên bắt lấy tay cô, hại cô đầu óc chập mạch, căn bản nghĩ không ra muốn truyền đi đâu.

Địa điểm chưa nghĩ ra, thì sẽ ngẫu nhiên truyền tống...

Đây là nơi nào?

【 Bạch Lĩnh, vận may của ký chủ thật tốt. 】Hệ thống lập tức trả lời, âm điện tử có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nơi này không tốt chút nào, tốt nhất là có thể ngược được ký chủ, làm nó thoải mái sảng khoái.

Khoé miệng Bích Linh giật giật.

Bạch Lĩnh?

Đây tuyệt đối là do Quỷ Vương trong cốt truyện làm ra, nó muốn bức cô vào đường chết đây mà!

Bích Linh chống xương cốt đầy đất đứng lên, buồn bã mà nhìn thế giới chung quanh.

Phía sau còn có một tên biến thái ôm cô.

Hờ hờ, cuộc đời vừa bi đát vừa thê lương mà...

Bổn bảo bảo muốn về nhà...

Chém chết đại quỷ, quý trọng mạng sống có hạn.

Rời xa biến thái, phòng ngừa tinh thần hỏng mất.

"Ừm? Không phải chạy giỏi lắm sao? Truyền tống trở về đi chứ?" Liên Vô Trần gãi gãi lòng bàn tay cô.

Vẻ mặt Bích Linh bi đát: "Hai người cùng nhau truyền tống rất hao năng lượng, hiện tại đang trong kỳ hồi phục, không được."

Liên Vô Trần: "..."

Bích Linh nhắm mắt tiếp tục nói ra sự thật thê lương: "Ít nhất vào buổi tối 6 giờ hôm sau mới có thể khôi phục, chúng ta... vẫn nên chơi trò sống sót ở hoang đảo đi..."

Liên Vô Trần: "..."

"Cái này thú vị hơn so với chơi trốn tìm nhiều." Sau một lúc lâu, Liên Vô Trần híp mắt đáp như vậy.

Bích Linh giật giật khóe miệng, cô biết ngay mạch não cái tên biến thái này cùng người thường không giống.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Phía sau có tiếng vang truyền đến.

Bích Linh quay đầu nhìn lại, sau đó lôi người đàn ông chạy.

Liên Vô Trần nhăn mày lại, cũng quay đầu nhìn qua.

Một mảnh trắng xóa lạnh lẽo, hiện giờ đã bị những con sâu màu đen bao trùm, mênh mông vô bờ, giống như lan tràn đến tận cuối chân trời.

Liên Vô Trần cho rằng Bích Linh sợ, kết quả con nhãi này nhắm mắt lại lảm nhảm: "Bổn bảo bảo mắc chứng sợ độ cao, kiên quyết không xem, không sợ, không ghê tởm."

Khoé miệng Liên Vô Trần giật giật, đổi hướng kéo Bích Linh chạy về phía bên kia.

"Ớ?" Bích Linh nhìn rừng cây phía xa, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ.

"Đó là sâu thi, sợ lửa." Liên Vô Trần nhàn nhạt giải thích.

Bích Linh đã hiểu rồi.

Nhưng mà...

"Chúng ta đi đâu tìm lửa?"

Liên Vô Trần dừng lại, nhìn thẳng cô.

Bích Linh quay đi: "Nhìn cái rắm, tôi cũng không thể chà ra ngọn lửa tình ái."

Liên Vô Trần: "..." Thật muốn đánh cô.

Lúc này không lo làm việc đứng đắn, lại đi nghĩ mấy chuyện gì đâu không!

"Cái lần em cho tôi ăn que cay, em tạo ra lửa như thế nào?"
[/HIDE]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back