Chương 1263: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 20
[HIDE-THANKS]Đối mặt với Lam Tiểu Điệp nói cười vui vẻ, đầu Bạch Ngưng Hương "ông" một tiếng. Nàng có chuyện tới hỏi là vì giàn nho kia. Bạch Ngưng Hương ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, vừa thối vừa cay, chính là khí tức của Tiểu Lục. Mặc dù nàng ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy Tiểu Lam bị đám sói đào đi, mà Tiểu Lục vẫn ở nguyên đó. Một chi tiết làm nàng ta sinh nghi, chính là Tiểu Lục lại trơ mắt nhìn Tiểu Lam bị đào đi, biểu hiện quá mức bình tĩnh. Hắn để ý Tiểu Lam tới mức độ nào, Bạch Ngưng Hương hiểu rất rõ. Xem như đàn sói từng có tiền sử đào đi, trả về, nhưng với tính cách Tiểu Lục, tuyệt đối không có chuyện một chút phản ứng cũng không có. Lần trước đi Hành cốc, mọi chuyện phát sinh đều hết sức bất ngờ, lần lượt từng chuyện nối tiếp nhau, Bạch Ngưng Hương lúc đó không đủ tỉnh táo, nên chưa từng lưu ý đến sơ hở này.
Nói thật, Lâm Tịch cũng từng nghĩ đến điểm này, làm sao cô và Tống Dật Kha vừa mới biến hóa không lâu, lại sử dụng pháp thuật che mắt hoa yêu Bạch Ngưng Hương đã không dễ, lại không có khả năng mô phỏng chân thật đến như vậy.
Trong Hành cốc, mặc dù thoạt nhìn ngoại hình của Tiểu Hoa và Tiểu Bạch khá đẹp đẽ, thế nhưng phẩm cấp tối cao phải là Tiểu Lục, còn Tiểu Lam không kém bao nhiêu. Phượng hoàng tùng ngàn năm có chết, pha loãng bón đất đai, thì bất kỳ thực vật nào trồng sau này cũng sẽ không dễ chết. Phượng hoàng tùng vạn năm có một tác dụng thần kỳ là ký gửi hồn phách, đây mới là tên thực sự của loại cây này, phượng hoàng niết bàn, hồn phách trùng sinh. Đương nhiên, cũng vì nguyên nhân này, nên phượng hoàng tùng ở giới tu chân gần như bị diệt sạch. Thử nghĩ, phàm có chút tu vi, ai cũng sẽ nghĩ hết cách mang theo mình một khối gỗ phượng hoàng tùng vạn năm để chế lệnh bài trữ hồn. Dù sao người phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể không bị chém chứ? Một khi chơi không lại, cho dù bị người diệt hồn phách, nếu có thể lưu một tia hồn phách vào lệnh bài thì cũng không tính là tan thành mây khói.
Đương nhiên, muốn dùng tàn hồn phục sinh một người phải đi qua rất nhiều bước, không thể chỉ dựa vào một lệnh bài trữ hồn mà làm được. Mạnh mẽ như Diệu Huyền, một chấp hành giả muốn lần nữa có được thân xác, cũng phải trải qua trăm cay ngàn đắng. Lâm Tịch hiện nay tuy đã hoàn tất ngưng hình, nhưng chỉ là một linh hồn mạnh mẽ ngưng tụ lại thành hình dạng thân thể, không còn ở trạng thái mơ hồ mà thôi. Còn so với thể xác của người bình thường, chấp hành giả chỉ có cách trở thành chấp hành giả cao cấp mới có cơ hội trong xã khu. Nghe nói, để có được một thân thể máu thịt tương đương với người tu chân phi thăng độ kiếp, thân thể đó phải chống đỡ được lực lượng của vũ trụ thần bí xâm nhập, có thể chống đỡ qua thời không để không bị xé rách và đè ép, đó mới gọi là "xuyên nhanh" chân chính. Thoát khỏi con đường kiếm điểm của xã khu cần phải nắm giữ cơ cấu của không gian kết nối, muốn đi đâu thế giới đều đi theo mình. Đương nhiên, trên đời này còn có một biện pháp khác là "đoạt xá", nhưng như vậy sẽ hại âm đức, thứ hai, đồ của người khác sao tốt bằng đồ của chính mình, ở trong nhà người khác, sao thoải mái bằng ở nhà của mình. Nhưng những bí mật như vậy, trình độ như của yêu tinh bụi gai bách hợp tất nhiên không biết được.
"Ngươi.. thật là Tiểu Lam?" Thấy đối phương thừa nhận gọn gàng, dứt khoát, Bạch Ngưng Hương lập tức cảm thấy tâm tình phức tạp, cũng không biết tư vị trong lòng mình rốt cục là gì, vươn tay ra muốn đụng vào nàng, nhưng nháy mắt lại rụt trở về.
"Kia, Tống Dật Kha chính là Tiểu Lục?"
Đối diện với vẻ mặt như gặp quỷ của Bạch Ngưng Hương, Lâm Tịch đáp: "Ngươi có bệnh gì không vậy? Hương di nương, ta đương nhiên là Lam Tiểu Điệp, nhưng ngươi nói Tống Dật Kha là Tiểu Lục là sao? Tống Dật Kha cùng lắm có thể gọi là Tiểu Tống, tự dưng Tiểu Lục Tiểu Bạch cái gì!"
Bạch Ngưng Hương giờ phút này như ngồi trong xe cáp treo, căn bản cũng mờ mịt không biết mình có hy vọng hai người trước mặt là Tiểu Lục và Tiểu Lam hay không nữa. Thậm chí Lâm Tịch một tiếng "Hương di nương" nàng ta đều tự động không để ý đến.
"Ngươi không phải Tiểu Lam thuở nhỏ sinh trưởng trong Hành cốc sao?" Bạch Ngưng Hương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi. Lam Tiểu Điệp có chút không kiên nhẫn, phất phất tay nói: "Có ngươi mới sinh trưởng ở Hành cốc, nơi hoang vu như thế, sinh hoạt kiểu gì? Ta và Tống Dật Kha là người Nam Lỗ, nhà chúng ta nhiều thế hệ hành nghề y, nhưng sau này gặp chiến loạn nên vẫn luôn ở ẩn, quả thật là có ở tại sơn cốc, nhưng cũng không phải chỗ Hành cốc mà ngươi nói."
Bạch Ngưng Hương bắt đầu nghe ngóng chuyện trước kia của Lam Tiểu Điệp và Tống Dật Kha, từ chuyện lớn đến nhỏ đều muốn biết.
"Ta đây, chính là rong chơi mà lớn. Lớn lên một chút, phụ thân bắt tới nhận biết, học thuộc thảo dược, về sau học thành liền ra ngoài rèn luyện thực hành." Lâm Tịch nói xong phần mình, lại quay sang Tống Dật Kha nói tiếp: "Tống Dật Kha thông minh hơn ta. Hắn ba tuổi học văn, bốn tuổi tập võ, năm tuổi tinh thông thi từ ca phú, sáu tuổi có thể khiêng được tảng đá lớn, tám tuổi thông hiểu cầm kỳ thư họa, chín tuổi.." Lâm Tịch đếm đầu ngón tay nghiêm túc trả lời đâu ra đấy. Bạch Ngưng Hương vô ý thức hỏi: "Lúc bảy tuổi thì sao?" Lâm Tịch liếc mắt: "Ngươi người này thật không lễ phép, như thế nào hết chuyện để nói, còn phải hỏi sao? Bảy tuổi hắn gãy xương ngực, nằm ở trên giường dưỡng thương thôi!"
Bạch Ngưng Hương: .
Đại tỷ à, ngài không kể chuyện thì chính là một hai phải giày xéo họ Bạch à.
Bạch Ngưng Hương tin, người này tuyệt đối không phải Tiểu Lam. Tiểu Lam sẽ không thể ríu rít như nàng ta, Tiểu Lam cũng không vui cười giận mắng, tính tình kỳ lạ như vậy. Mà Tống công tử đa tài đa nghệ, tuấn dật xuất trần cũng tuyệt đối không phải là tên cây ngốc Tiểu Lục được.
Bạch Ngưng Hương lấy khẩu khí của đại tỷ ra giáo huấn Lâm Tịch, nói nàng quá nuông chiều bản thân, không nên đối xử với Tống công tử như vậy, người như Tống công tử anh tuấn, nhiều tiền lại biết quan tâm, là người trong mộng của rất nhiều tiểu thư đó, tỷ như Khương ngũ tiểu thư phủ thứ sử ấy bla bla.
"Nghe tướng công nhà ta nói, mấy vị hoa khôi đầu bảng trong hoa lâu đều nén sức chờ xem cuối cùng ai có thể đem Tống công tử bỏ vào túi kia. Cho nên ngươi phải để ý một chút."
Trước khi đi, Bạch Ngưng Hương lấy vị thế chị em tốt nhắc nhở Lâm Tịch. Lâm Tịch nhìn ánh mắt tràn đầy ác ý, cảm giác nàng ta mới giống loại bạch liên hoa ở hậu thế làm sao. Ngoại trừ bắt đầu xác nhận thân phận, Bạch Ngưng Hương nói câu nào là khích bác, ly gián câu đó, đều hạ thấp Lam Tiểu Điệp, nâng Tống Dật Kha lên. Chỉ kém nói thẳng: "Ngươi nha, căn bản không xứng với Tống công tử người ta, mau cút đi, trả tự do cho người ta."
Trên thế giới có loại người muốn bản thân mình tốt nhưng không cho người khác tốt như vậy đấy! Bọn họ hi vọng mình mãi mãi sang quý, mà bạn bè xung quanh ở dưới bùn, phải hèn mọn, thành kính chờ đợi bọn họ bố thí một chút tốt đẹp, tử tế. Nếu bọn họ không may ngã xuống bùn, họ mong tất cả những người xung quanh cũng xuống bùn với họ. Hiện tại, Bạch Ngưng Hương đang ở trong bãi bùn nhão, nàng ta không hề muốn nữ nhân tên "Tiểu Lam" này trôi qua ngày tháng hạnh phúc hơn mình. Nói trắng ra chính là ghen ăn tức ở. Lâm Tịch cảm thấy vừa ước ao, vừa ghen tị này bản chất là một quá trình, không thể tự khống chế sẽ hại người hại mình. Đương nhiên, bị thương đau đớn nhất, cuối cùng vẫn là bản thân mình.[/HIDE-THANKS]
Nói thật, Lâm Tịch cũng từng nghĩ đến điểm này, làm sao cô và Tống Dật Kha vừa mới biến hóa không lâu, lại sử dụng pháp thuật che mắt hoa yêu Bạch Ngưng Hương đã không dễ, lại không có khả năng mô phỏng chân thật đến như vậy.
Trong Hành cốc, mặc dù thoạt nhìn ngoại hình của Tiểu Hoa và Tiểu Bạch khá đẹp đẽ, thế nhưng phẩm cấp tối cao phải là Tiểu Lục, còn Tiểu Lam không kém bao nhiêu. Phượng hoàng tùng ngàn năm có chết, pha loãng bón đất đai, thì bất kỳ thực vật nào trồng sau này cũng sẽ không dễ chết. Phượng hoàng tùng vạn năm có một tác dụng thần kỳ là ký gửi hồn phách, đây mới là tên thực sự của loại cây này, phượng hoàng niết bàn, hồn phách trùng sinh. Đương nhiên, cũng vì nguyên nhân này, nên phượng hoàng tùng ở giới tu chân gần như bị diệt sạch. Thử nghĩ, phàm có chút tu vi, ai cũng sẽ nghĩ hết cách mang theo mình một khối gỗ phượng hoàng tùng vạn năm để chế lệnh bài trữ hồn. Dù sao người phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể không bị chém chứ? Một khi chơi không lại, cho dù bị người diệt hồn phách, nếu có thể lưu một tia hồn phách vào lệnh bài thì cũng không tính là tan thành mây khói.
Đương nhiên, muốn dùng tàn hồn phục sinh một người phải đi qua rất nhiều bước, không thể chỉ dựa vào một lệnh bài trữ hồn mà làm được. Mạnh mẽ như Diệu Huyền, một chấp hành giả muốn lần nữa có được thân xác, cũng phải trải qua trăm cay ngàn đắng. Lâm Tịch hiện nay tuy đã hoàn tất ngưng hình, nhưng chỉ là một linh hồn mạnh mẽ ngưng tụ lại thành hình dạng thân thể, không còn ở trạng thái mơ hồ mà thôi. Còn so với thể xác của người bình thường, chấp hành giả chỉ có cách trở thành chấp hành giả cao cấp mới có cơ hội trong xã khu. Nghe nói, để có được một thân thể máu thịt tương đương với người tu chân phi thăng độ kiếp, thân thể đó phải chống đỡ được lực lượng của vũ trụ thần bí xâm nhập, có thể chống đỡ qua thời không để không bị xé rách và đè ép, đó mới gọi là "xuyên nhanh" chân chính. Thoát khỏi con đường kiếm điểm của xã khu cần phải nắm giữ cơ cấu của không gian kết nối, muốn đi đâu thế giới đều đi theo mình. Đương nhiên, trên đời này còn có một biện pháp khác là "đoạt xá", nhưng như vậy sẽ hại âm đức, thứ hai, đồ của người khác sao tốt bằng đồ của chính mình, ở trong nhà người khác, sao thoải mái bằng ở nhà của mình. Nhưng những bí mật như vậy, trình độ như của yêu tinh bụi gai bách hợp tất nhiên không biết được.
"Ngươi.. thật là Tiểu Lam?" Thấy đối phương thừa nhận gọn gàng, dứt khoát, Bạch Ngưng Hương lập tức cảm thấy tâm tình phức tạp, cũng không biết tư vị trong lòng mình rốt cục là gì, vươn tay ra muốn đụng vào nàng, nhưng nháy mắt lại rụt trở về.
"Kia, Tống Dật Kha chính là Tiểu Lục?"
Đối diện với vẻ mặt như gặp quỷ của Bạch Ngưng Hương, Lâm Tịch đáp: "Ngươi có bệnh gì không vậy? Hương di nương, ta đương nhiên là Lam Tiểu Điệp, nhưng ngươi nói Tống Dật Kha là Tiểu Lục là sao? Tống Dật Kha cùng lắm có thể gọi là Tiểu Tống, tự dưng Tiểu Lục Tiểu Bạch cái gì!"
Bạch Ngưng Hương giờ phút này như ngồi trong xe cáp treo, căn bản cũng mờ mịt không biết mình có hy vọng hai người trước mặt là Tiểu Lục và Tiểu Lam hay không nữa. Thậm chí Lâm Tịch một tiếng "Hương di nương" nàng ta đều tự động không để ý đến.
"Ngươi không phải Tiểu Lam thuở nhỏ sinh trưởng trong Hành cốc sao?" Bạch Ngưng Hương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi. Lam Tiểu Điệp có chút không kiên nhẫn, phất phất tay nói: "Có ngươi mới sinh trưởng ở Hành cốc, nơi hoang vu như thế, sinh hoạt kiểu gì? Ta và Tống Dật Kha là người Nam Lỗ, nhà chúng ta nhiều thế hệ hành nghề y, nhưng sau này gặp chiến loạn nên vẫn luôn ở ẩn, quả thật là có ở tại sơn cốc, nhưng cũng không phải chỗ Hành cốc mà ngươi nói."
Bạch Ngưng Hương bắt đầu nghe ngóng chuyện trước kia của Lam Tiểu Điệp và Tống Dật Kha, từ chuyện lớn đến nhỏ đều muốn biết.
"Ta đây, chính là rong chơi mà lớn. Lớn lên một chút, phụ thân bắt tới nhận biết, học thuộc thảo dược, về sau học thành liền ra ngoài rèn luyện thực hành." Lâm Tịch nói xong phần mình, lại quay sang Tống Dật Kha nói tiếp: "Tống Dật Kha thông minh hơn ta. Hắn ba tuổi học văn, bốn tuổi tập võ, năm tuổi tinh thông thi từ ca phú, sáu tuổi có thể khiêng được tảng đá lớn, tám tuổi thông hiểu cầm kỳ thư họa, chín tuổi.." Lâm Tịch đếm đầu ngón tay nghiêm túc trả lời đâu ra đấy. Bạch Ngưng Hương vô ý thức hỏi: "Lúc bảy tuổi thì sao?" Lâm Tịch liếc mắt: "Ngươi người này thật không lễ phép, như thế nào hết chuyện để nói, còn phải hỏi sao? Bảy tuổi hắn gãy xương ngực, nằm ở trên giường dưỡng thương thôi!"
Bạch Ngưng Hương: .
Đại tỷ à, ngài không kể chuyện thì chính là một hai phải giày xéo họ Bạch à.
Bạch Ngưng Hương tin, người này tuyệt đối không phải Tiểu Lam. Tiểu Lam sẽ không thể ríu rít như nàng ta, Tiểu Lam cũng không vui cười giận mắng, tính tình kỳ lạ như vậy. Mà Tống công tử đa tài đa nghệ, tuấn dật xuất trần cũng tuyệt đối không phải là tên cây ngốc Tiểu Lục được.
Bạch Ngưng Hương lấy khẩu khí của đại tỷ ra giáo huấn Lâm Tịch, nói nàng quá nuông chiều bản thân, không nên đối xử với Tống công tử như vậy, người như Tống công tử anh tuấn, nhiều tiền lại biết quan tâm, là người trong mộng của rất nhiều tiểu thư đó, tỷ như Khương ngũ tiểu thư phủ thứ sử ấy bla bla.
"Nghe tướng công nhà ta nói, mấy vị hoa khôi đầu bảng trong hoa lâu đều nén sức chờ xem cuối cùng ai có thể đem Tống công tử bỏ vào túi kia. Cho nên ngươi phải để ý một chút."
Trước khi đi, Bạch Ngưng Hương lấy vị thế chị em tốt nhắc nhở Lâm Tịch. Lâm Tịch nhìn ánh mắt tràn đầy ác ý, cảm giác nàng ta mới giống loại bạch liên hoa ở hậu thế làm sao. Ngoại trừ bắt đầu xác nhận thân phận, Bạch Ngưng Hương nói câu nào là khích bác, ly gián câu đó, đều hạ thấp Lam Tiểu Điệp, nâng Tống Dật Kha lên. Chỉ kém nói thẳng: "Ngươi nha, căn bản không xứng với Tống công tử người ta, mau cút đi, trả tự do cho người ta."
Trên thế giới có loại người muốn bản thân mình tốt nhưng không cho người khác tốt như vậy đấy! Bọn họ hi vọng mình mãi mãi sang quý, mà bạn bè xung quanh ở dưới bùn, phải hèn mọn, thành kính chờ đợi bọn họ bố thí một chút tốt đẹp, tử tế. Nếu bọn họ không may ngã xuống bùn, họ mong tất cả những người xung quanh cũng xuống bùn với họ. Hiện tại, Bạch Ngưng Hương đang ở trong bãi bùn nhão, nàng ta không hề muốn nữ nhân tên "Tiểu Lam" này trôi qua ngày tháng hạnh phúc hơn mình. Nói trắng ra chính là ghen ăn tức ở. Lâm Tịch cảm thấy vừa ước ao, vừa ghen tị này bản chất là một quá trình, không thể tự khống chế sẽ hại người hại mình. Đương nhiên, bị thương đau đớn nhất, cuối cùng vẫn là bản thân mình.[/HIDE-THANKS]