Chương 1253: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 10
Bạch Ngưng Hương bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi vì sao biết cách này?"
Tiểu Lam ngốc bao nhiêu, nàng ta còn không rõ hay sao?
Từ sau khi biến hóa, nàng ta thông suốt rất nhiều thứ, có đôi khi, nàng ta còn cảm thấy kỳ quái mình vì cái gì lại yêu thích Tiểu Lam nhiều năm như vậy, loại nữ nhân như thế có gì đáng để nàng ta yêu thích cơ chứ? Có thể vì trong Hành cốc quá hoang vắng.
Tiểu Lục bây giờ ngay cả liếc nàng ta một cái cũng không, tựa như toàn bộ chú ý của hắn đều nằm trên người Tiểu Lam. Tiểu Lam mọc ra một chiếc lá, Tiểu Lục vui vẻ khoa cành múa lá, hai gốc lá của Tiểu Lam càng ngày càng đẹp, Tiểu Lục mừng rỡ như thể chính mình đẹp lên. Chỉ tiếc là Tiểu Lam ở bên cạnh mình. Thế là nàng ta bắt đầu giống Tiểu Lục, cũng che chở, yêu thích Tiểu Lam, khoe khoang trước mặt Tiểu Lục mình có thể tiếp cận Tiểu Lam, cúi đầu xuống là có thể thấy nàng ấy, vươn cành ra có thể đụng vào nàng ấy, mà Tiểu Lục lại không thể. Nàng ta làm hắn tức điên, muốn rút rễ đến cạnh Tiểu Lam, Bạch Ngưng Hương mới thoải mái một chút. Đến mức cuối cùng, nàng ta cảm thấy mình yêu thích, hâm mộ Tiểu Lam tới nỗi muốn biến hóa thành một nam nhân sau độ kiếp để gắn bó với Tiểu Lam như những nam nữ loài người kia. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta khi đó thật ngây thơ, ngu ngốc, thậm chí thấy có chút xấu hổ. Loại cảm giác giống như là công chúa một nước, lại muốn lăn lộn với tên ăn mày trong đống bùn nhão để giành ăn cái bánh bột ngô thiu. Cho nên phần quá khứ này, Bạch Ngưng Hương tận lực vùi lấp, lãng quên. Bởi vì hai thứ như vậy, đặt cùng một chỗ cũng không bằng một mình Diệp lang.
Lâm Tịch không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, chỉ lạnh lùng nói: "Luận đánh, ngươi đánh không lại, luận giao tình, hai ta cũng chỉ có một lần kia ngươi bảo vệ ta, mặc dù cũng không thật làm được gì. Lại nói, ân tình đó cũng chưa đến mức bắt ta đổi nửa cái mạng, cho nên ngươi tin hay không, dù sao nam nhân sắp chết cũng không phải của nhà ta, đúng hay không, Tiểu Lục?"
Lâm Tịch đợi nửa ngày cũng không thấy Tiểu Lục đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cả người Tiểu Lục, không đúng, là cả cây đều đã ngơ ngác, ngốc ngốc, không nhúc nhích. Chết máy?
"Tiểu Lục?"
Lâm Tịch lại gọi mấy tiếng, Tiểu Lục mới trầm giọng thấp hỏi: "Ngươi nói, ta là nhà ngươi?"
Sau đó không đợi Lâm Tịch trả lời, hắn lại tự biên tự diễn: "Ừm, ta là nhà ngươi, chỉ là nhà ngươi." Một cỗ vui mừng cực lớn lan tràn khắp người Tiểu Lục..
"Tiểu Lam nhà ta nói, mãi mãi chính xác nhất!"
Tiểu Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ giống dáng vẻ tuyên thệ của học sinh tiểu học được gia nhập đội thiếu niên tiền phong.
Lâm Tịch: .
Thiếu niên à, ngươi là đang vui quá hóa cuồng đấy à!
Bạch Ngưng Hương nghĩ nghĩ, nàng ta mặc dù biến hóa thành công, thế nhưng xem sức tấn công của Tiểu Lục, nàng ta thật đúng là đánh không lại. Mặc dù trở về Hành cốc, nàng ta tựa như hồi phục lại một chút pháp lực, nhưng muốn một gốc bụi gai bách hợp đi đối đầu với một gốc tùng, nàng ta không phải đối thủ.
"Chỉ cần dùng mu bàn tay đập ba lần vào tim hắn, hắn liền sống lại?" Bạch Ngưng Hương vẫn như cũ bán tín bán nghi hỏi.
"Một bên đập, một bên gọi tên hắn trong lòng, bảo hắn trở về là đủ." Bạch Ngưng Hương này thật sự khiến người cười chê, lúc trước động một chút là bảo có thể vì Tiểu Lam xông pha khói lửa, hiện tại thì sao? Lời Tiểu Lam nói cũng không tin. Lâm Tịch ngước mắt nhìn cây tùng bên cạnh vẫn đang sướng tê cành ngầm so sánh, quả thật Tiểu Lục chưa từng hoài nghi điều cô nói. Ngoại trừ lần duy nhất bảo hắn ngoan ngoãn ở yên trong cốc đừng đi tìm cô ra, nhưng hắn đợi mấy ngày không có tin tức gì, trái lời cô muốn trốn nhà ra ngoài. Nhưng lần đó cũng vì quá lo lắng mà thôi. Thật ra, Tiểu Lục hiện tại có thể không tốn sức chút nào giết Bạch Ngưng Hương, như vậy nhiệm vụ của Lâm Tịch hoàn thành rồi. Thế nhưng tâm nguyện thứ nhất của người ủy thác không phải như vậy, nhân quả không dứt bỏ bên ngoài, đoán chừng lúc đó ông tướng kịch bản nhỏ mọn kia sẽ ra tay như đàn thỏ hang, người không may vẫn là mình. Vậy nên muốn chà đạp một đôi trước mặt này, tuyệt không thể tự mình hay Tiểu Lục ra tay.
Người là vạn vật chi linh, sinh ra đã mang theo ba hồn bảy vía. Ba hồn là Thiên, Địa, Nhân, trong đó thiên hồn là dương, địa hồn là âm, nhân hồn lại là dương. Lấy mu bàn tay của nữ nhân đập sau lưng dẫn hồn nhập thể, chính là lấy âm khí dẫn dương hồn theo âm khiếu trở về thân thể, nếu như nằm trên đất cũng là nữ nhân thì vạn sự đại cát. Đáng tiếc đây lại là nam nhân. Liền để cho đóa bách hợp thuần khiết mà ngươi ca ngợi tự tay xua tan ánh sáng nam chính của ngươi đi. Trực tiếp đồ sát rớt nam chính, ông tướng kịch bản không cho phép, tốt thôi, vậy chúng ta chơi trò vòng vo tam quốc, tự ngươi đánh rớt khí vận của ngươi, đến lúc đó thiên đạo sẽ thay một đứa con khác cho vị diện.
Cho rằng "tổ long vọng khí thuật" của ta đây là giấy trắng à?
Bạch Ngưng Hương không có cách nào, chỉ đành dựa theo Lâm Tịch nói, còn nước còn tát, ba ba ba dưới lòng bàn tay, một chút ánh sáng nhu hòa trong suốt đi vào vỏ bọc kia, mà nam chính mặt bên trên hết xanh rồi trắng, trắng chuyển đỏ, đỏ lại vàng. Bạch Ngưng Hương phát giác Diệp Giang Hoài giống như thật sự có hô hấp yếu ớt, liền vội vàng lần nữa đặt hắn nằm trên đệm.
Đợi lúc Diệp Giang Hoài từ từ mở mắt..
"Phốc" một ngụm máu tươi phun ra đầy mặt Bạch Ngưng Hương, dọa đến cả hai đồng thời phát ra một tiếng kinh hãi.
Ai, dù là con của vị diện đi nữa, nhưng tư thế hộc máu và khí chất này thực kém xa U Hồn thiên tôn.
"Tiểu Lam, Tiểu Lam, tướng.. Giang Hoài hắn.. tại sao lại thổ huyết?" Bạch Ngưng Hương quá sợ hãi.
Lâm Tịch uể oải trả lời: "Không biết, có thể là mệnh hồn rời thân thể lâu quá."
Tia tử khí trên đỉnh đầu Diệp Giang Hoài yếu ớt rất nhiều, nhan sắc cũng trở nên tối một chút. Lâm Tịch lo lắng tới việc bắn ngược nhưng không có phát sinh. Đúng là đôi uyên ương số khổ mà. Diệp Giang Hoài đối với hoa yêu Bạch Ngưng Hương này rõ ràng có chút e ngại. Lặng yên không một tiếng động dần dần lùi lại. Bạch Ngưng Hương nước mắt trượt xuống theo khuôn mặt trắng nõn như ngọc. Người ôn nhu cưng chiều nàng ta thế nhưng không hề lau nước mắt, cũng không còn nhẹ nhàng ôm ấp mà dỗ nàng ta vui vẻ.
Diệp Giang Hoài vẫn giống kịch bản gốc cáo từ rời đi. Bởi vì lần này cũng không phải là gốc lá tâm thảo khiến hắn sống lại không tổn hao gì, cho nên lần này rời đi, bước chân lảo đảo vô lực. Bạch Ngưng Hương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không yên lòng hắn vừa mới thức tỉnh lại phun máu, lặng lẽ đi sau Diệp Giang Hoài. Diệp gia gia cảnh giàu có, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng Diệp Giang Hoài thuở nhỏ trời sinh thông minh, được nuông chiều nuôi lớn, lúc nào chịu khổ như vậy? Bạch Ngưng Hương không yên lòng, cũng không cam tâm. Chủ yếu là, hiện giờ quan hệ với Tiểu Lam và Tiểu Lục đã biến thành như vậy, Hành cốc đã không còn là nhà nàng ta nữa rồi.
Lâm Tịch nhìn bóng lưng Bạch Ngưng Hương đi xa, hừ lạnh một tiếng, cút đi, cho cô và Tiểu Lục còn độ kiếp!
Tiểu Lam ngốc bao nhiêu, nàng ta còn không rõ hay sao?
Từ sau khi biến hóa, nàng ta thông suốt rất nhiều thứ, có đôi khi, nàng ta còn cảm thấy kỳ quái mình vì cái gì lại yêu thích Tiểu Lam nhiều năm như vậy, loại nữ nhân như thế có gì đáng để nàng ta yêu thích cơ chứ? Có thể vì trong Hành cốc quá hoang vắng.
Tiểu Lục bây giờ ngay cả liếc nàng ta một cái cũng không, tựa như toàn bộ chú ý của hắn đều nằm trên người Tiểu Lam. Tiểu Lam mọc ra một chiếc lá, Tiểu Lục vui vẻ khoa cành múa lá, hai gốc lá của Tiểu Lam càng ngày càng đẹp, Tiểu Lục mừng rỡ như thể chính mình đẹp lên. Chỉ tiếc là Tiểu Lam ở bên cạnh mình. Thế là nàng ta bắt đầu giống Tiểu Lục, cũng che chở, yêu thích Tiểu Lam, khoe khoang trước mặt Tiểu Lục mình có thể tiếp cận Tiểu Lam, cúi đầu xuống là có thể thấy nàng ấy, vươn cành ra có thể đụng vào nàng ấy, mà Tiểu Lục lại không thể. Nàng ta làm hắn tức điên, muốn rút rễ đến cạnh Tiểu Lam, Bạch Ngưng Hương mới thoải mái một chút. Đến mức cuối cùng, nàng ta cảm thấy mình yêu thích, hâm mộ Tiểu Lam tới nỗi muốn biến hóa thành một nam nhân sau độ kiếp để gắn bó với Tiểu Lam như những nam nữ loài người kia. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta khi đó thật ngây thơ, ngu ngốc, thậm chí thấy có chút xấu hổ. Loại cảm giác giống như là công chúa một nước, lại muốn lăn lộn với tên ăn mày trong đống bùn nhão để giành ăn cái bánh bột ngô thiu. Cho nên phần quá khứ này, Bạch Ngưng Hương tận lực vùi lấp, lãng quên. Bởi vì hai thứ như vậy, đặt cùng một chỗ cũng không bằng một mình Diệp lang.
Lâm Tịch không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, chỉ lạnh lùng nói: "Luận đánh, ngươi đánh không lại, luận giao tình, hai ta cũng chỉ có một lần kia ngươi bảo vệ ta, mặc dù cũng không thật làm được gì. Lại nói, ân tình đó cũng chưa đến mức bắt ta đổi nửa cái mạng, cho nên ngươi tin hay không, dù sao nam nhân sắp chết cũng không phải của nhà ta, đúng hay không, Tiểu Lục?"
Lâm Tịch đợi nửa ngày cũng không thấy Tiểu Lục đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cả người Tiểu Lục, không đúng, là cả cây đều đã ngơ ngác, ngốc ngốc, không nhúc nhích. Chết máy?
"Tiểu Lục?"
Lâm Tịch lại gọi mấy tiếng, Tiểu Lục mới trầm giọng thấp hỏi: "Ngươi nói, ta là nhà ngươi?"
Sau đó không đợi Lâm Tịch trả lời, hắn lại tự biên tự diễn: "Ừm, ta là nhà ngươi, chỉ là nhà ngươi." Một cỗ vui mừng cực lớn lan tràn khắp người Tiểu Lục..
"Tiểu Lam nhà ta nói, mãi mãi chính xác nhất!"
Tiểu Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ giống dáng vẻ tuyên thệ của học sinh tiểu học được gia nhập đội thiếu niên tiền phong.
Lâm Tịch: .
Thiếu niên à, ngươi là đang vui quá hóa cuồng đấy à!
Bạch Ngưng Hương nghĩ nghĩ, nàng ta mặc dù biến hóa thành công, thế nhưng xem sức tấn công của Tiểu Lục, nàng ta thật đúng là đánh không lại. Mặc dù trở về Hành cốc, nàng ta tựa như hồi phục lại một chút pháp lực, nhưng muốn một gốc bụi gai bách hợp đi đối đầu với một gốc tùng, nàng ta không phải đối thủ.
"Chỉ cần dùng mu bàn tay đập ba lần vào tim hắn, hắn liền sống lại?" Bạch Ngưng Hương vẫn như cũ bán tín bán nghi hỏi.
"Một bên đập, một bên gọi tên hắn trong lòng, bảo hắn trở về là đủ." Bạch Ngưng Hương này thật sự khiến người cười chê, lúc trước động một chút là bảo có thể vì Tiểu Lam xông pha khói lửa, hiện tại thì sao? Lời Tiểu Lam nói cũng không tin. Lâm Tịch ngước mắt nhìn cây tùng bên cạnh vẫn đang sướng tê cành ngầm so sánh, quả thật Tiểu Lục chưa từng hoài nghi điều cô nói. Ngoại trừ lần duy nhất bảo hắn ngoan ngoãn ở yên trong cốc đừng đi tìm cô ra, nhưng hắn đợi mấy ngày không có tin tức gì, trái lời cô muốn trốn nhà ra ngoài. Nhưng lần đó cũng vì quá lo lắng mà thôi. Thật ra, Tiểu Lục hiện tại có thể không tốn sức chút nào giết Bạch Ngưng Hương, như vậy nhiệm vụ của Lâm Tịch hoàn thành rồi. Thế nhưng tâm nguyện thứ nhất của người ủy thác không phải như vậy, nhân quả không dứt bỏ bên ngoài, đoán chừng lúc đó ông tướng kịch bản nhỏ mọn kia sẽ ra tay như đàn thỏ hang, người không may vẫn là mình. Vậy nên muốn chà đạp một đôi trước mặt này, tuyệt không thể tự mình hay Tiểu Lục ra tay.
Người là vạn vật chi linh, sinh ra đã mang theo ba hồn bảy vía. Ba hồn là Thiên, Địa, Nhân, trong đó thiên hồn là dương, địa hồn là âm, nhân hồn lại là dương. Lấy mu bàn tay của nữ nhân đập sau lưng dẫn hồn nhập thể, chính là lấy âm khí dẫn dương hồn theo âm khiếu trở về thân thể, nếu như nằm trên đất cũng là nữ nhân thì vạn sự đại cát. Đáng tiếc đây lại là nam nhân. Liền để cho đóa bách hợp thuần khiết mà ngươi ca ngợi tự tay xua tan ánh sáng nam chính của ngươi đi. Trực tiếp đồ sát rớt nam chính, ông tướng kịch bản không cho phép, tốt thôi, vậy chúng ta chơi trò vòng vo tam quốc, tự ngươi đánh rớt khí vận của ngươi, đến lúc đó thiên đạo sẽ thay một đứa con khác cho vị diện.
Cho rằng "tổ long vọng khí thuật" của ta đây là giấy trắng à?
Bạch Ngưng Hương không có cách nào, chỉ đành dựa theo Lâm Tịch nói, còn nước còn tát, ba ba ba dưới lòng bàn tay, một chút ánh sáng nhu hòa trong suốt đi vào vỏ bọc kia, mà nam chính mặt bên trên hết xanh rồi trắng, trắng chuyển đỏ, đỏ lại vàng. Bạch Ngưng Hương phát giác Diệp Giang Hoài giống như thật sự có hô hấp yếu ớt, liền vội vàng lần nữa đặt hắn nằm trên đệm.
Đợi lúc Diệp Giang Hoài từ từ mở mắt..
"Phốc" một ngụm máu tươi phun ra đầy mặt Bạch Ngưng Hương, dọa đến cả hai đồng thời phát ra một tiếng kinh hãi.
Ai, dù là con của vị diện đi nữa, nhưng tư thế hộc máu và khí chất này thực kém xa U Hồn thiên tôn.
"Tiểu Lam, Tiểu Lam, tướng.. Giang Hoài hắn.. tại sao lại thổ huyết?" Bạch Ngưng Hương quá sợ hãi.
Lâm Tịch uể oải trả lời: "Không biết, có thể là mệnh hồn rời thân thể lâu quá."
Tia tử khí trên đỉnh đầu Diệp Giang Hoài yếu ớt rất nhiều, nhan sắc cũng trở nên tối một chút. Lâm Tịch lo lắng tới việc bắn ngược nhưng không có phát sinh. Đúng là đôi uyên ương số khổ mà. Diệp Giang Hoài đối với hoa yêu Bạch Ngưng Hương này rõ ràng có chút e ngại. Lặng yên không một tiếng động dần dần lùi lại. Bạch Ngưng Hương nước mắt trượt xuống theo khuôn mặt trắng nõn như ngọc. Người ôn nhu cưng chiều nàng ta thế nhưng không hề lau nước mắt, cũng không còn nhẹ nhàng ôm ấp mà dỗ nàng ta vui vẻ.
Diệp Giang Hoài vẫn giống kịch bản gốc cáo từ rời đi. Bởi vì lần này cũng không phải là gốc lá tâm thảo khiến hắn sống lại không tổn hao gì, cho nên lần này rời đi, bước chân lảo đảo vô lực. Bạch Ngưng Hương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không yên lòng hắn vừa mới thức tỉnh lại phun máu, lặng lẽ đi sau Diệp Giang Hoài. Diệp gia gia cảnh giàu có, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng Diệp Giang Hoài thuở nhỏ trời sinh thông minh, được nuông chiều nuôi lớn, lúc nào chịu khổ như vậy? Bạch Ngưng Hương không yên lòng, cũng không cam tâm. Chủ yếu là, hiện giờ quan hệ với Tiểu Lam và Tiểu Lục đã biến thành như vậy, Hành cốc đã không còn là nhà nàng ta nữa rồi.
Lâm Tịch nhìn bóng lưng Bạch Ngưng Hương đi xa, hừ lạnh một tiếng, cút đi, cho cô và Tiểu Lục còn độ kiếp!