Bài viết: 15 

Chương 189: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (30)
"Lam Linh." Yến Lạc lặp lại tên này một lần, mày hơi nhăn lại.
La Thành chủ liên tục gật đầu, "Tiên sư đại khái cũng nghe nói qua tên này đi, vẫn là mau chóng thông tri tiên môn, cũng dễ làm phòng bị."
Đáy mắt La Thành chủ mang theo một tia áy náy, làm Yến Lạc buông tha Lam Dực, sau đó để bọn họ mang về trị liệu, như thế sẽ phân đi một ít tội của bọn họ, sau đó đem toàn bộ lửa giận của Lam Linh dẫn tới trên người Yến Lạc.
Thật sự là hổ thẹn.. Nhưng hắn là chủ của một thành, vì bá tánh trong thành, không muốn nói cũng phải nói.
Yến Lạc nháy đôi mắt nhìn biểu tình của La Thành chủ, nhưng thật ra không nói gì.
Thật là xin lỗi, hoàn toàn không quen biết.
"Một khi đã như vậy, ta liền không quấy rầy tiên sư," xem người đã bị nâng xuống, La Thành chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cáo lui.
Yến Lạc cũng không ngăn cản, nhìn hắn cẩn thận lui xuống, đóng cửa lại, chung quanh khôi phục một mảnh bình tĩnh.
Đôi mắt hơi hơi rũ xuống, che lại ánh sáng dưới đáy mắt.
"Tiểu Phấn Hồng, mau nói mau nói, ký chủ nhà em vừa rồi có soái không? Khí phách hay không?"
"Nếu lúc ký chủ gặp được vài thứ kia có thể có một phân khí phách vừa rồi kia, em cũng liền thấy đủ." Tiểu Phấn Hồng thật đúng là không nghĩ tới, ánh mắt vừa rồi của Yến Lạc, nó cũng có thể nhìn đến, cái loại phảng phất coi thường hết thảy chân chân chính chính này, ánh mắt coi toàn bộ chúng sinh như con kiến.
Làm người nhìn mà e ngại.
Chẳng qua tên nhóc này vừa mở miệng liền làm hỏng bầu không khí =-=
"Loại người khí phách như bổn tiên sư, luôn sẽ có một hai nhược điểm không phải sao?" Yến Lạc mới vừa đánh xong kẻ đê tiện, tâm tình thực sảng khoái, không chút để ý nói với Tiểu Phấn Hồng.
"Chị xác định chỉ là một hai nhược điểm thôi sao?" Tiểu Phấn Hồng yên lặng châm chọc.
"Em vẫn là nên lặn đi."
Thời điểm cũng không sai biệt lắm, mấy người ra cửa kia nếu đã nhận thấy được việc không thích hợp, tự nhiên sẽ không ở bên ngoài quá lâu vào thời điểm không thích hợp.
Mặt trời đã lặn xuống một phần, ánh mặt trời còn xem như sáng lạn, mấy người cũng đã trở lại tiểu viện.
Lại quỷ dị phát hiện không khí trong tiểu viện hôm nay có chút không quá thích hợp.
Thân mình của thủ vệ nguyên bản đối với bọn họ mười phần hiền lành, ngày thường cũng rất thả lỏng lại có chút căng chặt, ánh mắt thời thời khắc khắc quét nhìn chung quanh, nhìn thấy bọn họ trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vội vàng bước nhanh đến, thuật lại mọi chuyện với Sùng Lĩnh đang đi đầu.
Sùng Lĩnh cũng hơi hơi sửng sốt, Lam Linh tên này hắn đã nghe nói qua, trước khi ra cửa, sư phụ của hắn còn cố ý dặn dò hắn, không cần dễ dàng đi chọc Tán Tiên này, không dễ đối phó lắm.
Nhưng hiện tại, lại đánh cháu trai của người ta nửa tàn, hai người này tuy rằng không phải người của Huyền Hoa tông bọn họ, nhưng lại là do hắn mang đến, nghĩ đến đây Sùng Lĩnh cũng có chút đau đầu.
Chuyện bên này còn chưa có giải quyết, cư nhiên còn xảy ra trạng huống mới.
"Lam Dực? Đùa giỡn ' sư muội ' của ta?" Vân Trạch đứng ở một bên bất động thanh sắc nghe xong, nhẹ nhàng mở miệng, thong thả ung dung tựa hồ đang lý giải ý tứ trong lời nói của mình một chút, chẳng qua đáy mắt lại là một mảnh ám trầm.
Câu này vừa nói ra, không khí chung quanh liền có chút không thích hợp.
Ngữ khí của Vân Trạch tuy rằng bình đạm, lại làm người ẩn ẩn nghe ra được âm trầm cùng thâm ý giấu trong đó.
Đừng nói là còn chưa giải quyết bên này, người này lại chạy ra tìm thêm một lần phiền toái.
Sùng Lĩnh nghe vậy vội vàng quay đầu lại, "Vân Trạch sư huynh có thể là chưa nghe nói về Lam Linh, nàng ta xác thực rất khó đối phó, bất quá không cần lo lắng, người của Huyền Hoa tông chúng ta sắp tới rồi, bọn họ lại vô lễ trước, trưởng lão của tông môn sẽ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa thôi."

"Lam Linh." Yến Lạc lặp lại tên này một lần, mày hơi nhăn lại.
La Thành chủ liên tục gật đầu, "Tiên sư đại khái cũng nghe nói qua tên này đi, vẫn là mau chóng thông tri tiên môn, cũng dễ làm phòng bị."
Đáy mắt La Thành chủ mang theo một tia áy náy, làm Yến Lạc buông tha Lam Dực, sau đó để bọn họ mang về trị liệu, như thế sẽ phân đi một ít tội của bọn họ, sau đó đem toàn bộ lửa giận của Lam Linh dẫn tới trên người Yến Lạc.
Thật sự là hổ thẹn.. Nhưng hắn là chủ của một thành, vì bá tánh trong thành, không muốn nói cũng phải nói.
Yến Lạc nháy đôi mắt nhìn biểu tình của La Thành chủ, nhưng thật ra không nói gì.
Thật là xin lỗi, hoàn toàn không quen biết.
"Một khi đã như vậy, ta liền không quấy rầy tiên sư," xem người đã bị nâng xuống, La Thành chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cáo lui.
Yến Lạc cũng không ngăn cản, nhìn hắn cẩn thận lui xuống, đóng cửa lại, chung quanh khôi phục một mảnh bình tĩnh.
Đôi mắt hơi hơi rũ xuống, che lại ánh sáng dưới đáy mắt.
"Tiểu Phấn Hồng, mau nói mau nói, ký chủ nhà em vừa rồi có soái không? Khí phách hay không?"
"Nếu lúc ký chủ gặp được vài thứ kia có thể có một phân khí phách vừa rồi kia, em cũng liền thấy đủ." Tiểu Phấn Hồng thật đúng là không nghĩ tới, ánh mắt vừa rồi của Yến Lạc, nó cũng có thể nhìn đến, cái loại phảng phất coi thường hết thảy chân chân chính chính này, ánh mắt coi toàn bộ chúng sinh như con kiến.
Làm người nhìn mà e ngại.
Chẳng qua tên nhóc này vừa mở miệng liền làm hỏng bầu không khí =-=
"Loại người khí phách như bổn tiên sư, luôn sẽ có một hai nhược điểm không phải sao?" Yến Lạc mới vừa đánh xong kẻ đê tiện, tâm tình thực sảng khoái, không chút để ý nói với Tiểu Phấn Hồng.
"Chị xác định chỉ là một hai nhược điểm thôi sao?" Tiểu Phấn Hồng yên lặng châm chọc.
"Em vẫn là nên lặn đi."
Thời điểm cũng không sai biệt lắm, mấy người ra cửa kia nếu đã nhận thấy được việc không thích hợp, tự nhiên sẽ không ở bên ngoài quá lâu vào thời điểm không thích hợp.
Mặt trời đã lặn xuống một phần, ánh mặt trời còn xem như sáng lạn, mấy người cũng đã trở lại tiểu viện.
Lại quỷ dị phát hiện không khí trong tiểu viện hôm nay có chút không quá thích hợp.
Thân mình của thủ vệ nguyên bản đối với bọn họ mười phần hiền lành, ngày thường cũng rất thả lỏng lại có chút căng chặt, ánh mắt thời thời khắc khắc quét nhìn chung quanh, nhìn thấy bọn họ trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vội vàng bước nhanh đến, thuật lại mọi chuyện với Sùng Lĩnh đang đi đầu.
Sùng Lĩnh cũng hơi hơi sửng sốt, Lam Linh tên này hắn đã nghe nói qua, trước khi ra cửa, sư phụ của hắn còn cố ý dặn dò hắn, không cần dễ dàng đi chọc Tán Tiên này, không dễ đối phó lắm.
Nhưng hiện tại, lại đánh cháu trai của người ta nửa tàn, hai người này tuy rằng không phải người của Huyền Hoa tông bọn họ, nhưng lại là do hắn mang đến, nghĩ đến đây Sùng Lĩnh cũng có chút đau đầu.
Chuyện bên này còn chưa có giải quyết, cư nhiên còn xảy ra trạng huống mới.
"Lam Dực? Đùa giỡn ' sư muội ' của ta?" Vân Trạch đứng ở một bên bất động thanh sắc nghe xong, nhẹ nhàng mở miệng, thong thả ung dung tựa hồ đang lý giải ý tứ trong lời nói của mình một chút, chẳng qua đáy mắt lại là một mảnh ám trầm.
Câu này vừa nói ra, không khí chung quanh liền có chút không thích hợp.
Ngữ khí của Vân Trạch tuy rằng bình đạm, lại làm người ẩn ẩn nghe ra được âm trầm cùng thâm ý giấu trong đó.
Đừng nói là còn chưa giải quyết bên này, người này lại chạy ra tìm thêm một lần phiền toái.
Sùng Lĩnh nghe vậy vội vàng quay đầu lại, "Vân Trạch sư huynh có thể là chưa nghe nói về Lam Linh, nàng ta xác thực rất khó đối phó, bất quá không cần lo lắng, người của Huyền Hoa tông chúng ta sắp tới rồi, bọn họ lại vô lễ trước, trưởng lão của tông môn sẽ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa thôi."
Chỉnh sửa cuối: