Chương 210: Thiếu tướng đại nhân (55)
[CREDITS=500;1691600051130]Editor Hendi Tran
Beta: Hany
"Cô nhìn thấy Âu Dương thiếu tướng không?"
Trần Viêm thấy Hải U mở cửa xe đi lên, xoay người lại hỏi.
"Ừ." Hải U gật đầu. "Thay tôi cảm ơn thiếu tướng nhà các anh."
"Không có việc gì không có việc gì, chuyện của Âu Dương thiếu tướng chính là chuyện của thiếu tướng chúng tôi." Trần Viêm vẫn rất lo lắng Hải Ưu sẽ ngăn cản thiếu tướng nhà anh ta theo đuổi vợ, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tăng độ hảo cảm!
Khóe miệng Hải Ưu hơi co rút lại, đối với Trần nhị đội trưởng có chút ngốc này luôn không nỡ nhìn thẳng, dù cô muốn ngăn cản con sói phúc hắc Tống Phong Ý không có ý tốt kia, thì cô có thể ngăn cản được sao?
Nhớ tới lần trước mình trơ mắt nhìn thiếu tướng nhà mình bị người kia trực tiếp cướp đi ăn sạch, Hải Ưu vẫn còn nghẹn ở trong lòng, chỉ quăng cho tên đần độn ở phía trước một liếc mắt, nhắm mắt lại, cô ngược lại không có giận chó đánh mèo!
Hải Ưu tự an ủi mình trong lòng, dù sao lần trước cô dẫn sát thủ rời đi, vào thời khắc mấu chốt vẫn là do tên ngốc này cứu mình, đối với ân nhân cứu mạng của mình hô to gọi nhỏ, thật sự rất có lỗi với lương tâm!
Trần Viêm thấy Hải Ưu không còn dáng vẻ bùng nổ giống như lúc trước mỗi khi nhắc tới thiếu tướng nhà mình, nuốt một ngụm nước bọt, trái tim vốn dâng tới cổ họng liền thả xuống, thở phào nhẹ nhõm, hù chết bản đội trưởng!
Chậc chậc, anh ta thật đúng là thuộc hạ tốt nhất ở đế quốc, vì thiếu tướng nhà mình sớm ngày ôm được mỹ nhân về, lần nào cũng dùng cả tính mạng để tăng độ yêu thích!
"Trần Viêm, sau này A Duyệt không còn là người nắm quân quyền ở trong tay nữa, không còn là thiếu tướng Âu Dương không ai bì nổi, trên lưng còn mang danh sát hại mẹ kế, mà thiếu tướng nhà anh, tiền đồ vô hạn, sau này rất có khả năng đạt tới vị trí kia, tôi nghĩ anh ta càng cần một người vợ có bối cảnh lớn mạnh, thanh danh tốt hơn! Mà các người cũng sẽ không nguyện ý để thiếu tướng nhà mình ở bên cạnh A Duyệt đâu, dù sao chuyện này cũng có thể sẽ trở thành nhược điểm của anh ta hoặc là.. vết nhơ!"
Hải Ưu vẫn chưa mở mắt ra, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn, ai cũng không biết cô nói ra lời này, rốt cuộc là có ý gì!
Nhưng mà trước mặt cô không phải là người trong chính trị hoặc đại gia tộc có mười tám khúc cua, một câu người ta có thể nghe ra trăm loại ý tứ, đầu óc Trần Viêm có chút thẳng cũng không hiểu thăm dò của Hải Ưu, anh ta chỉ hiểu rằng bọn họ sẽ bởi vì chuyện này mà xem nhẹ Dư Duyệt, nói xấu sau lưng cô nên vội vàng xua tay.
"Hải đội trưởng, sao chúng tôi dám xem nhẹ thiếu tướng Âu Dương, hai mươi tuổi liền lập được vô số công huân, truy bắt được nhiều tội phạm quan trọng, trong binh đội chúng tôi không ai là không bội phục cô ấy, cô ấy là nữ anh hùng của đế quốc, chỉ là vận mệnh nhiều chông gai, chuyện kia cũng không phải là trách nhiệm của thiếu tướng Âu Dương, nhưng mặc kệ sau này thiếu tướng Âu Dương có còn ở lại quân bộ hay không, cô ấy đều là tấm gương của chúng tôi!"
Trần Viêm nghiêm trang nói, sùng bái ở trong mắt và trên mặt cũng không phải là giả vờ, nói xong, anh ta gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Hơn hai mươi năm trước thiếu tướng quả thực chính là giống cái chớ lại gần, chúng tôi sớm hy vọng thiếu tướng thoát cô đơn, nếu không chúng tôi cũng sẽ độc thân theo luôn, sống hết đời cùng với tay của mình, ah.."
Trần Viêm khép miệng lại, thiếu chút nữa đã tát cho mình một cái, nói bậy bạ lung tung!
Khóe miệng Hải Ưu giật giật, anh ta thật đúng là không xem mình là phụ nữ, lời này cũng nói ra được!
Nhưng mà, ánh mắt Hải Ưu rất sâu, chọn giang sơn bỏ mỹ nhân, chỗ nào cũng có, cô chỉ hy vọng Tống Phong Ý không nên phụ A Duyệt, càng không được để cho người thân của mình làm tổn thương đến A Duyệt một phần, nếu không..
"Thật ra!" Trần Viêm làm chuyện ngu ngốc túng túng nhìn Hải Ưu, thấy cô không tức giận, lớn gan nói: "Thật ra! Thiếu tướng muốn làm chuyện gì, từ trước cho đến nay chúng tôi chỉ có hai chữ phục tùng!"
Nhìn Tống Phong Ý ôn hòa dễ nói chuyện, thật ra trong từ điển chưa từng có hai chữ vi phạm, lạnh lẽo và cường thế khắc vào trong xương cốt, cho dù đối mặt với người trong lòng, anh cũng sẽ hao hết tâm cơ đi cướp đoạt, cường thế chiếm hữu, không cho phép cô lui về sau một bước.
Chuyện mà anh kiên trì, Tống gia và thuộc hạ của anh càng không dám khoa tay múa chân với anh, nếu không cái giá phải trả bọn họ không chịu nổi đâu!
"Phải không?" Hải Ưu không mặn không nhạt nói: "Quả nhiên là thổ phỉ độc tài chuyên chế khoác một lớp da dê!"
Trần Viêm: "..."
Anh ta có nên bảo vệ thiếu tướng nhà mình một chút không? Nhưng mà, cô nói rất đúng nha, phản bác không được làm sao bây giờ?
"Đi thôi, nói với Tống thiếu tướng, sắp xếp của anh ta chúng tôi sẽ không có ý kiến gì, sẽ toàn lực phối hợp!"
Hải Ưu chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hơi tối, sói là trung thành nhất cũng là đáng giá tín nhiệm nhất, A Duyệt đã tín nhiệm anh ta, chúng tôi tin tưởng cô!
Cho nên mặc kệ tiếp theo xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không nghi ngờ Tống Phong Ý!
* * *
Nửa tháng sau, trên tòa án quân sự, mặc dù Dư Duyệt không bị định tội, nhưng cô quả thật lỡ tay sát hại mẹ kế Tống Dao của mình, bởi vậy thu hồi quân giáo của cô, chỉ giữ lại quân tịch.
Mà bởi vì cái gọi là "Xử lý không thích đáng", cô bị cử đến vùng Trung Đông, tham gia vào Duy Hòa, theo cách nói của chính phủ, thứ nhất là tăng cường trình độ làm quân nhân của cô, thứ hai cũng là cho cô một cơ hội để sửa đổi!
Tống Phong Ý đột nhiên đứng lên, vẻ mặt vạn năm dịu dàng không thay đổi bị nứt nẻ, trong mắt tràn đầy thô bạo, vậy mà bọn họ dám sửa văn kiện?
Hôm qua hội nghị và nội các rõ ràng đã quyết định thu hồi quân giáo của cô, để cô đi làm quản lý ở nhà giam nữ như trước, bây giờ trở mặt đưa đến vùng Trung Đông có chiến hỏa rối loạn kia, nơi tụ tập thế lực khủng bố, nơi có tình hình hỗn loạn vô cùng nguy hiểm!
Duy Hòa?
A!
Vì không để cho nhiều người tức giận, không thể định cô tội danh giết người, liền mượn thứ gọi là giữ gìn hòa bình để diệt trừ cô!
Nghĩ thật đẹp![/CREDITS]
[CREDITS=500;1691600051130]Editor Hendi Tran
Beta: Hany
"Cô nhìn thấy Âu Dương thiếu tướng không?"
Trần Viêm thấy Hải U mở cửa xe đi lên, xoay người lại hỏi.
"Ừ." Hải U gật đầu. "Thay tôi cảm ơn thiếu tướng nhà các anh."
"Không có việc gì không có việc gì, chuyện của Âu Dương thiếu tướng chính là chuyện của thiếu tướng chúng tôi." Trần Viêm vẫn rất lo lắng Hải Ưu sẽ ngăn cản thiếu tướng nhà anh ta theo đuổi vợ, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tăng độ hảo cảm!
Khóe miệng Hải Ưu hơi co rút lại, đối với Trần nhị đội trưởng có chút ngốc này luôn không nỡ nhìn thẳng, dù cô muốn ngăn cản con sói phúc hắc Tống Phong Ý không có ý tốt kia, thì cô có thể ngăn cản được sao?
Nhớ tới lần trước mình trơ mắt nhìn thiếu tướng nhà mình bị người kia trực tiếp cướp đi ăn sạch, Hải Ưu vẫn còn nghẹn ở trong lòng, chỉ quăng cho tên đần độn ở phía trước một liếc mắt, nhắm mắt lại, cô ngược lại không có giận chó đánh mèo!
Hải Ưu tự an ủi mình trong lòng, dù sao lần trước cô dẫn sát thủ rời đi, vào thời khắc mấu chốt vẫn là do tên ngốc này cứu mình, đối với ân nhân cứu mạng của mình hô to gọi nhỏ, thật sự rất có lỗi với lương tâm!
Trần Viêm thấy Hải Ưu không còn dáng vẻ bùng nổ giống như lúc trước mỗi khi nhắc tới thiếu tướng nhà mình, nuốt một ngụm nước bọt, trái tim vốn dâng tới cổ họng liền thả xuống, thở phào nhẹ nhõm, hù chết bản đội trưởng!
Chậc chậc, anh ta thật đúng là thuộc hạ tốt nhất ở đế quốc, vì thiếu tướng nhà mình sớm ngày ôm được mỹ nhân về, lần nào cũng dùng cả tính mạng để tăng độ yêu thích!
"Trần Viêm, sau này A Duyệt không còn là người nắm quân quyền ở trong tay nữa, không còn là thiếu tướng Âu Dương không ai bì nổi, trên lưng còn mang danh sát hại mẹ kế, mà thiếu tướng nhà anh, tiền đồ vô hạn, sau này rất có khả năng đạt tới vị trí kia, tôi nghĩ anh ta càng cần một người vợ có bối cảnh lớn mạnh, thanh danh tốt hơn! Mà các người cũng sẽ không nguyện ý để thiếu tướng nhà mình ở bên cạnh A Duyệt đâu, dù sao chuyện này cũng có thể sẽ trở thành nhược điểm của anh ta hoặc là.. vết nhơ!"
Hải Ưu vẫn chưa mở mắt ra, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn, ai cũng không biết cô nói ra lời này, rốt cuộc là có ý gì!
Nhưng mà trước mặt cô không phải là người trong chính trị hoặc đại gia tộc có mười tám khúc cua, một câu người ta có thể nghe ra trăm loại ý tứ, đầu óc Trần Viêm có chút thẳng cũng không hiểu thăm dò của Hải Ưu, anh ta chỉ hiểu rằng bọn họ sẽ bởi vì chuyện này mà xem nhẹ Dư Duyệt, nói xấu sau lưng cô nên vội vàng xua tay.
"Hải đội trưởng, sao chúng tôi dám xem nhẹ thiếu tướng Âu Dương, hai mươi tuổi liền lập được vô số công huân, truy bắt được nhiều tội phạm quan trọng, trong binh đội chúng tôi không ai là không bội phục cô ấy, cô ấy là nữ anh hùng của đế quốc, chỉ là vận mệnh nhiều chông gai, chuyện kia cũng không phải là trách nhiệm của thiếu tướng Âu Dương, nhưng mặc kệ sau này thiếu tướng Âu Dương có còn ở lại quân bộ hay không, cô ấy đều là tấm gương của chúng tôi!"
Trần Viêm nghiêm trang nói, sùng bái ở trong mắt và trên mặt cũng không phải là giả vờ, nói xong, anh ta gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Hơn hai mươi năm trước thiếu tướng quả thực chính là giống cái chớ lại gần, chúng tôi sớm hy vọng thiếu tướng thoát cô đơn, nếu không chúng tôi cũng sẽ độc thân theo luôn, sống hết đời cùng với tay của mình, ah.."
Trần Viêm khép miệng lại, thiếu chút nữa đã tát cho mình một cái, nói bậy bạ lung tung!
Khóe miệng Hải Ưu giật giật, anh ta thật đúng là không xem mình là phụ nữ, lời này cũng nói ra được!
Nhưng mà, ánh mắt Hải Ưu rất sâu, chọn giang sơn bỏ mỹ nhân, chỗ nào cũng có, cô chỉ hy vọng Tống Phong Ý không nên phụ A Duyệt, càng không được để cho người thân của mình làm tổn thương đến A Duyệt một phần, nếu không..
"Thật ra!" Trần Viêm làm chuyện ngu ngốc túng túng nhìn Hải Ưu, thấy cô không tức giận, lớn gan nói: "Thật ra! Thiếu tướng muốn làm chuyện gì, từ trước cho đến nay chúng tôi chỉ có hai chữ phục tùng!"
Nhìn Tống Phong Ý ôn hòa dễ nói chuyện, thật ra trong từ điển chưa từng có hai chữ vi phạm, lạnh lẽo và cường thế khắc vào trong xương cốt, cho dù đối mặt với người trong lòng, anh cũng sẽ hao hết tâm cơ đi cướp đoạt, cường thế chiếm hữu, không cho phép cô lui về sau một bước.
Chuyện mà anh kiên trì, Tống gia và thuộc hạ của anh càng không dám khoa tay múa chân với anh, nếu không cái giá phải trả bọn họ không chịu nổi đâu!
"Phải không?" Hải Ưu không mặn không nhạt nói: "Quả nhiên là thổ phỉ độc tài chuyên chế khoác một lớp da dê!"
Trần Viêm: "..."
Anh ta có nên bảo vệ thiếu tướng nhà mình một chút không? Nhưng mà, cô nói rất đúng nha, phản bác không được làm sao bây giờ?
"Đi thôi, nói với Tống thiếu tướng, sắp xếp của anh ta chúng tôi sẽ không có ý kiến gì, sẽ toàn lực phối hợp!"
Hải Ưu chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hơi tối, sói là trung thành nhất cũng là đáng giá tín nhiệm nhất, A Duyệt đã tín nhiệm anh ta, chúng tôi tin tưởng cô!
Cho nên mặc kệ tiếp theo xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không nghi ngờ Tống Phong Ý!
* * *
Nửa tháng sau, trên tòa án quân sự, mặc dù Dư Duyệt không bị định tội, nhưng cô quả thật lỡ tay sát hại mẹ kế Tống Dao của mình, bởi vậy thu hồi quân giáo của cô, chỉ giữ lại quân tịch.
Mà bởi vì cái gọi là "Xử lý không thích đáng", cô bị cử đến vùng Trung Đông, tham gia vào Duy Hòa, theo cách nói của chính phủ, thứ nhất là tăng cường trình độ làm quân nhân của cô, thứ hai cũng là cho cô một cơ hội để sửa đổi!
Tống Phong Ý đột nhiên đứng lên, vẻ mặt vạn năm dịu dàng không thay đổi bị nứt nẻ, trong mắt tràn đầy thô bạo, vậy mà bọn họ dám sửa văn kiện?
Hôm qua hội nghị và nội các rõ ràng đã quyết định thu hồi quân giáo của cô, để cô đi làm quản lý ở nhà giam nữ như trước, bây giờ trở mặt đưa đến vùng Trung Đông có chiến hỏa rối loạn kia, nơi tụ tập thế lực khủng bố, nơi có tình hình hỗn loạn vô cùng nguy hiểm!
Duy Hòa?
A!
Vì không để cho nhiều người tức giận, không thể định cô tội danh giết người, liền mượn thứ gọi là giữ gìn hòa bình để diệt trừ cô!
Nghĩ thật đẹp![/CREDITS]