Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn - Phù Mạc Ti

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 23 Tháng năm 2019.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    AthithutrangLoBe thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    AthithutrangLoBe thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    AthithutrangLoBe thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    AthithutrangLoBe thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    AthithutrangLoBe thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    AthithutrangLoBe thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng tám 2020
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 156: Thiếu tướng đại nhân (1)

    Anh ấy khiến tôi hạnh phúc, nên tôi nguyện nhận hết tội ác này.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hi Văn

    Beta: Hany

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Duyệt: Khế ước giả

    Hồn lực: 40

    Điểm năng lượng: 12

    Giá trị tín ngưỡng: 1

    Độ hài lòng: 100%

    Trở về căn nhà nhỏ, Dư Duyệt vẫn mặc một chiếc váy dài màu trắng như trước. Cô ngồi trước Đồng Kính xem số liệu của lần này. Đặc biệt là giá trị tín ngưỡng, dù bị trừ hết ba điểm, tuy nhiên trên mặt cô lại không có chút đau lòng nào.

    Ngay cả Đồng Kính cũng không dám tò mò, Dư Duyệt là người khế ước giả đầu tiên của nó, bởi thế nó không biết rằng những người khác nếu mất đi giá trị tín ngưỡng quý giá này thì nét mặt sẽ ra sao, nhưng tuyệt đối không phải như cô, lạnh lùng không gợn sóng thế kia.

    "Cô.. không có gì muốn hỏi sao?"

    Dư Duyệt nhàn nhạt cười, "Về giá trị tín ngưỡng hay là điểm năng lượng lần này?"

    Đồng Kính: .

    Dư Duyệt nhấp môi cười cười, "Đại khái thì tôi cũng có thể biết được đã có chuyện gì xảy ra.."

    Trong một lần ở đại Tây Thiên, cô đã để Oản Duyệt gặp Viêm Minh một lần cuối, cũng đã để phần hồn còn sót lại của cô ta theo Viêm Minh rời đi. Không lấy được năng lượng tàn hồn của cô ta nên lần này điểm năng lượng có thể nhận lấy ít đến đáng thương.

    Còn về phần giá trị tín ngưỡng, nghĩ đến nó ánh mắt Dư Duyệt bỗng có chút xa xăm. Thích Ca đã tính kế cô lẫn A Sơ như thế, còn thiếu chút nữa khiến cô chết. A Sơ giận dữ, thậm chí không tiếc hủy hoại một nửa tu vi của bản thân để mở ra đại Tây Thiên, khiến năng lượng tiêu cực tràn ra. Lập tức toàn bộ đại Tây Thiên sụp đổ, chư Phật hoảng loạn. Năng lượng tiêu cực bị phóng đại vô số lần, sự táo bạo, giết chóc, cuồng loạn không thôi, giống như mạt thế ập đến.

    Cho đến cuối cùng, Thích Ca hao hết phật lực cả đời rồi chuyển sang kiếp khác vì trả giá đại giới mới làm đại Tây Thiên có thể kéo dài thêm hơi tàn.

    Nhưng phát động toàn bộ, đại Tây Thiên cũng náo động và ảnh hưởng tới năm giới còn lại. Loạn thế sinh hào kiệt. Nhân giới tuy chiến loạn nhiều năm, cuối cùng đã thống nhất. Thần giới thừa dịp Viêm Minh mất đi cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Tuy Oản Duyệt đã rời đi hoàn toàn, nhưng chỉ cần cô còn ở thế giới kia một ngày, thì trách nhiệm lẫn mong chờ mà Oản Duyệt phải gánh vác, Dư Duyệt sẽ không chối từ.

    Cho nên nếu cô là Thánh Nữ Ma giới, vậy thì chuyện sống còn của Ma giới cô không thể làm lơ.

    Thần ma chinh chiến trải qua gần trăm năm, cuối cùng vì lần này cô có Nguyên Sơ - Phật tử không gì làm không được. Cho nên Thần giới chỉ có thể không cam lòng mà lùi bước.

    Dư Duyệt chỉ muốn bảo vệ Ma giới, cũng không có ý đồ giết chóc thêm nữa, nên cô buộc Thần giới ký kết một loạt điều ước có lợi cho Ma giới nhờ thế cũng dừng lại chinh chiến.

    Mà ở tại Ma giới, Nguyên Sơ tuy không có tỏ vẻ khó chịu hay gì, nhưng Dư Duyệt biết hắn không vui, một vị Phật tử thanh quý linh thiêng, cô.. hiểu rõ vô cùng!

    Hắn không vui, Dư Duyệt cũng sẽ không miễn cưỡng để hắn chịu đựng. Sau khi Ma giới ổn định xong liền đem tất cả mọi chuyện ném cho Khổng Tước vương và vương hậu đã khôi phục, cùng với Tĩnh Linh được Dư Duyệt bồi dưỡng trở thành Ma Quân đời kế tiếp. Đừng nhìn Tĩnh Linh chất phác là vậy, có thể được Nguyên Sơ coi trọng thì sao có thể là một người đơn giản được.

    Sau khi tất cả kết thúc, Dư Duyệt liền đưa hắn đi khắp chân trời góc biển.

    Nhưng mà, Nguyên Sơ tuy khiến đại Tây Thiên trả giá lớn, nhưng việc này cũng đã hủy hoại căn cơ của hắn. Mà Dư Duyệt, trước lúc thiên phạt, mặc dù Viêm Minh giúp cô thừa nhận hết tất cả mọi chuyện, nhưng lại cho rằng cô mang đến tai họa ngầm. Hai người tu vi cho dù là rất cao, nhưng lại mất đi tư cách trường sinh. Hay nói cách khác, Dư Duyệt vốn không có quyền lợi này. Chỉ qua mấy ngàn năm, hai người đã đi tới tận cùng sinh mệnh.

    Ở nơi bọn họ gặp gỡ lần đầu, Nguyên Sơ đã vì cả hai mà chế tạo một địa cung vĩnh hằng, làm nơi cuối cùng để bọn họ yên nghỉ.

    Nếu hỏi rằng có tiếc nuối không? Không, Dư Duyệt không có, Nguyên Sơ cũng không có. Bởi vì bọn họ nguyện sinh cùng nơi, chết cùng huyệt!

    Tuy nhiên, nói cho cùng thì quan hệ giữa cô và Nguyên Sơ khiến cho Lục giới rung chuyển nên bị trừ bớt giá trị tín ngưỡng tích lũy hai đời trước.

    "Cô không thể tiếc chút sao?"

    "Không có gì quá đáng tiếc!"

    "Trong tam thế này, cô phải biết rằng cô bị không ít tội mới được đến vài giá trị tín ngưỡng ít ỏi này."

    "Thì sao chứ? Những giá trị tín ngưỡng này chưa bao giờ chỉ dựa vào một mình tôi đoạt được, anh ấy khiến tôi hạnh phúc, bảo vệ tôi, yêu thương tôi, mặc dù đó là tội nghiệt của anh ấy, nhưng để tôi gánh vác lại thì có sao?" Ánh mắt đào hoa của Dư Duyệt lóa lê, ánh sáng đẹp đẽ kia khiến người ta mê muội vô cùng. Nếu có thể lấy được, chỉ nguyện trả giá tất cả. Cô nhẹ nhàng cười, lời nói tựa như ánh sáng khắc sâu vào linh hồn: "Huống chi, tôi vốn cũng không hề vô tội!"

    Thân kính hoa sen trắng của Đồng Kính chợt lóe lên ánh sáng trắng rồi biến mất, nhanh đến mức Dư Duyệt cũng không phát hiện. Nó im lặng thật lâu, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, vạn vật đều có linh, không thể tạo sát nghiệt. Lần này là do cô vốn có công đức trên người, nếu cô không bị tội nghiệt quấn thân, sau này đi đến mỗi thế giới, Thiên Đạo càng có lý do hủy diệt cô. Đến lúc đó tử kiếp của cô rất nguy hiểm, không thể lường trước được! Cho nên trách nhiệm của cô làm được thì tốt, còn lại không cần thiết nhân từ với cái gọi là lòng tốt, nên vứt bỏ thì vứt bỏ, cô hiện giờ.. không có khả năng đi thương hại những người khác, cũng không có tư cách đến nói chuyện yêu đương!"

    Ánh mắt Dư Duyệt hơi chuyển, biểu cảm trên mặt không đổi, không có cách nào đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Lại càng không biết cô cảm thấy thế nào khi nghe những lời khó nghe của Đồng Kính. Cô chỉ thanh nhã cười, môi hồng hé mở, nhẹ giọng nói: "Tôi đã biết."

    Khả năng? Tư cách sao?

    Trong mắt Dư Duyệt bỗng xẹt qua một tia âm trầm.

    "Nghỉ ngơi hay tiếp tục làm nhiệm vụ?"

    "Tiếp tục đi."

    "Được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tư 2023
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 157: Thiếu tướng đại nhân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hi Văn

    Beta: Hany

    "Còn dám gây chuyện? Rác rưởi!"

    "Á! Âu Dương Thất Duyệt, con ả ti tiện nhà mày!"

    "Á á á." Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, mặc trên người một thân quân trang nóng bỏng, tay cầm cảnh côn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chứa đầy sự lạnh lẽo, đuôi lông mày hơi nhếch, sắc bén lạnh lùng. Cô cười lạnh một tiếng, làm lơ ánh mắt hung thần sát ác của hai người phụ nữ mập mạp mặc tù phục đang bị hai nữ cảnh áp chế, mang theo bao tay màu trắng. Ngón tay ưu nhã duỗi một chút, chợt cảnh côn hung hăng đập lên trên người phụ nữ mập mạp.

    "Á á á!"

    Tiếng thét khủng bố thê lương tựa như tiếng giết heo kêu thảm thiết quanh quẩn trong toàn bộ không gian. Tuy nhiên không làm thì không chết, người phụ nữ mập mạp kia mở miệng nỗ lực không ngừng mà tìm đường chết, vốn dĩ không thể ngừng được.

    Đương nhiên cô ta mắng một câu, cây côn trên người cô ta liền nặng thêm một phần.

    Cho đến khi thân thể mập mạp của cô ta sưng đỏ, mắt trợn trắng, miệng co giật thì mới ngừng.

    Hai cảnh sát nữ ném mạnh cô ta xuống mặt đất, rồi phỉ nhổ, "Con heo mập chết tiệt!"

    Người phụ nữ mặt quân trang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ nằm như lợn chết, sau đó đem cảnh côn đưa cho nữ cảnh sát bên cạnh rồi ném bao tay màu trắng ưu nhã lên trên mặt người phụ nữ mập mạp kia, lạnh lùng nói: "Đem kẻ rác rưởi này kéo tới phòng y tế đi."

    "Vâng, trưởng quan."

    "Báo cáo."

    "Nói."

    "Trưởng quan, đế quốc áp giải tù phạm năm nay đến đây."

    "Ừ."

    Người phụ nữ mặc quân trang chỉ đạm mạc gật đầu, sau đó nhìn lướt qua bốn phía nhà tù yên tĩnh không tiếng động. Đôi chân thon dài tuyệt đẹp lại cấm dục vươn ra, quân ủng (đôi ủng trong quân đội) đạp trên sàn nhà, tiết tấu hoàn mỹ mà thống nhất, có thể thấy được người phụ nữ mặc quân trang này ngày thường nghiêm cẩn không qua loa như thế nào.

    Đợi cho đến khi ra khỏi khu nhà tù, người phụ nữ mặc quân trang tức là Dư Duyệt bỗng ngước nhìn không trung chợt sáng ngời, ánh mắt híp lại, rốt cuộc tới đâu đây!

    "Báo cáo trưởng quan, tổ 76 đã hoàn thành nhiệm vụ áp giải tù nhân." Bên cạnh chiếc xe quân đội là vài người đội trưởng quân nhân nghiêm chỉnh chào Dư Duyệt, sau đó cất cao giọng nói.

    Dư Duyệt gật đầu, giọng nữ từ tính bị cô đè thấp có chút lạnh lùng nói: "Ừm, vất vả rồi."

    "Trưởng quan quá lời rồi." Đội trưởng cười sang sảng, "Người đã đưa đến, nhiệm vụ của chúng tôi cũng hoàn thành, còn lại phải giao cho trưởng quan ngài."

    "Đó là chức trách của chúng tôi." Dư Duyệt nhàn nhạt nói, rồi nhìn về nữ cảnh sát bên cạnh, "Sắp xếp đưa bọn họ vào đi."

    "Vâng."

    Ánh mắt Dư Duyệt lãnh đạm không gợn sóng mà nhìn một đội ước chừng có khoảng trên dưới hai mươi người, đủ mọi lứa tuổi, nhiều loại phục sức. Nếu không phải trên người của các cô chứa đầy hơi thở suy sút, oán hận, hơi thở chết lặng, thì mập ốm cao thấp, đủ mọi kiểu hình nhìn như đang tuyển người đẹp thi đấu.

    Tầm nhìn lơ đãng lướt qua cô gái mặc chiếc váy màu xanh đứng cuối, một khuôn mặt tinh xảo điềm đạm, mái tóc màu vàng gợn sóng, dưới ánh mắt trời trông rất mê người, tựa như một cô búp bê Barbie xinh đẹp!

    Dường như đã nhận ra ánh mắt của Dư Duyệt, đôi mắt đen láy long lanh to tròn ngơ ngác mà chớp chớp hướng về phía Dư Duyệt mà nở một nụ cười ngọt ngào thanh mát, tựa như thiên sứ bừng tỉnh lỡ bước chân xuống trần gian, chứ không phải là kẻ sắp bị quăng vào nhà giam như địa ngục không thấy ánh mặt trời!

    Khuôn mặt Dư Duyệt vẫn lạnh nhạt không gợn sóng như trước, nhưng đáy lòng lại lăn tăn gợn sóng, ý lạnh nhè nhẹ thoát ra ngoài!

    Lần này thế giới mà cô tới là một quyển sách, tên là 《 Thiên Sứ Đặc Biệt Của Thái Tử》 nói về quân đội, ngục giam, đen tối và cả hào môn tranh đấu, sủng văn cẩu huyết diễn biến mà thành.

    Nữ chính là cô gái tựa như thiên sứ vừa rồi kia, cô ta tên là Điềm Điềm, vốn là công chúa nhỏ của Đường gia, là một nhà chính trị thế gia ở Đế Đô, ngọt ngào như kẹo, nhưng tâm lại đắng như khổ qua. Khi mẹ cô ta mất sớm, cha cô ta tái hôn, đầu óc cô ta dần dần vặn vẹo, âm u. Cô ta cho rằng mẹ kế mình là kẻ đại diện cho cái ác, chính bà ta phá hủy gia đình mình, là bà ta hại chết mẹ cô ta.

    Cho nên từ nhỏ, cô ta vẫn mang một bộ mặt ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau lưng vẫn không ngừng hãm hại mẹ kế mình. Dùng tất cả mọi thủ đoạn để chia cắt tình cảm cha mình và mẹ kế. Hơn thế nữa, sau khi mẹ kế sinh một đứa con trai, tâm tư ác độc của cô ta lại muốn hủy hoại đứa bé kia.

    Cũng may vị mẹ kế kia cũng không phải là kẻ ngốc. Nói chung cũng do Đường Điềm Điềm vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện hoàn toàn không có biện pháp che dấu đầu đuôi. Sau vài lần bị hố, vị mẹ kế kia cũng thấy rõ thủ đoạn âm độc của Đường Điềm Điềm, từ đó đối xử với cô ta không có bất kì cái gì gọi là lòng thương hại, hơn nữa còn trở tay dạy dỗ cô ta vài lần.

    Đường Điềm Điềm chính là sói con. Sau khi hiểu rõ bản thân mình còn yếu liền lợi dụng việc mình còn nhỏ tuổi đã gợi lên lòng đồng cảm từ người lớn, đem tâm địa ác độc của mình giấu sâu trong lòng. Người mẹ kế kia nhìn Đường Điềm Điềm giả vờ vô tội khóc bù lu bùa loa, tuy nói không hiền lành bằng lúc trước nhưng cũng mềm lòng không tiếp tục đối phó cô ta.

    Nhưng mà con sói hung ác thì cuối cùng cũng nhuộm đầy máu tanh đen tối. Sau khi trưởng thành, móng vuốt liền không thể nào giấu được!

    Hại em trai cùng cha khác mẹ của mình. Đương nhiên vị thiếu chủ Đường gia kia tuổi còn trẻ đã có thể khống chế một nửa gia tộc thì cũng không phải là loại người hiền lành gì. Tuy tránh được bẫy rập tử vong của Đường Điềm Điềm nhưng đáng tiếc vẫn bị hủy một đôi chân.

    Vị mẹ kế và nhà mẹ kế ở phía sau không thua kém Đường gia chút nào đã hoàn toàn tức giận. Họ không hề cố kị gì gọi là tình cảm, đương nhiên cha Đường cũng cảm thấy thất vọng cực kì đối với đứa con gái có tâm địa ác độc này, đã cam chịu đưa cô ta đến ngục giam ở hòn đảo giữa đại dương, chính là ngục giam phụ nữ Mạn Lạc!

    Ngục giam phụ nữ Mạn Lạc, đây là một nhà tù chuyên giam giữ những nữ tù nhân bị đế quốc ghét bỏ hoặc phạm vào tội ác tày trời. Nhưng nó không đơn giản chỉ là một ngục giam phụ nữ. Những kẻ bị đưa vào nơi này, nhân quyền, tôn nghiêm, sinh mệnh tất cả đều là chuyện đáng chê cười. Phụ nữ không còn là phụ nữ, cùng lắm chỉ là một đám giống cái không nghe lời được nuôi dưỡng. Cảnh vệ có thể tùy ý vũ nhục, tàn sát họ!
     
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 158: Thiếu tướng đại nhân (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hi Văn

    Beta: Hany

    Ở nơi giam giữ này có rất nhiều người phụ nữ là quý tộc cao cao tại thượng hoặc là ác nhân nghe tiếng khiến người sợ vỡ mật. Nhiều quý tộc doanh nhân có yêu thích độc đáo tràn đầy thú tính. Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng chẳng biết là do ai khởi xướng, những kẻ quý tộc này mỗi ngày đều sẽ tới hòn đảo này, tổ chức một bữa yến tiệc giữa biển trời!

    Máu tanh, dâm loạn, dã man, nguyên thủy, thê lương, bi ai..

    Đây là cái gọi là yến tiệc giữa biển trời, những quý tộc doanh nhân đó không những có thể tự ý dâm loạn nữ tù nhân, còn bắt chước người La Mã cổ tạo trường đấu thú, để các cô tiến hành một đợt chém giết nguyên thủy nhất, bọn họ tranh nhau cá cược để lấy tiền!

    Không hề có nhân tính, tàn nhẫn dơ bẩn, đều không đủ để hình dung một phần của thứ gọi là yến tiệc giữa biển trời này!

    Mà nguyên chủ lần này của Dư Duyệt là Âu Dương Thất Duyệt, vốn là đại tiểu thư của Âu Dương gia, là quân chính thế gia của Đế Đô. Cô quyến rũ và mạnh mẽ, có năng lực, gần hai mươi liền bộc lộ, dựa vào hai bàn tay mình dốc sức làm nên một mảnh giang sơn, trở thành nữ thượng úy trẻ tuổi nhất đế quốc. Ngôi sao màu vàng lấp lánh nằm trang nghiêm trên quân trang, đó là huân chương vinh quang của cô.

    Đáng tiếc chính là người nhà họ Âu Dương cũng không phải là người tốt đẹp gì. Xét trên một khía cạnh nào đó thì nguyên chủ và Đường Điềm Điềm cũng có chút tương tự, mẹ của cô cũng mất sớm, cha lại tái hôn. Nhưng mà, nguyên chủ gặp gỡ lại là một vị mẹ kế tâm cơ thâm trầm và con gái lắm thủ đoạn của bà ta!

    Nguyên chủ ưu tú khiến cho mẹ kế lẫn em gái của cô kiêng kị lẫn chán ghét. Khi cô ngăn cản mẹ kế tấn chức cho cháu trai nhà ngoại của bà, thì người mẹ kế tốt tính của cô không chút do dự liên hợp với gia tộc của mình hố nguyên chủ một phen, làm nguyên chủ dính vào vụ tham ô, muốn mượn chuyện này hủy hoại nguyên chủ!

    Cũng may Âu Dương gia chủ, cũng là ông của nguyên chủ vô cùng coi trọng cô. Không muốn một hạt giống tốt như cô cứ như vậy mà bị hủy hoại đã ra tay cứu nguyên chủ ra khỏi xoáy nước bẩn này.

    Vì để tạm lánh phong ba, Âu Dương gia chủ tạm thời cho cô ra khỏi Đế Đô, bổ sung vị trí cai ngục bị nữ tù vùng lên đánh chết trong một lần yến tiệc giữa biển trời.

    Đó là chuyện nửa năm trước của Âu Dương Thất Duyệt khi mà Dư Duyệt được điều nhiệm tới đây. Lúc cô đi vào thế giới này, vừa vặn khi đó nguyên chủ bị người nhà tự nhận là thân cận tính kế, sau khi chật vật thoát ra ngoài, trong lòng chênh lệch cực lớn, ý chí tinh thần có chút sa sút, nên cô cũng tương đối dễ dàng khống chế thân thể này.

    Ánh mắt Dư Duyệt tối lại, ở trong cốt truyện, dường như cũng đã từng trải nghiệm việc tương tự, thêm vào đó bản thân nguyên chủ lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng, Đường Điềm Điềm cố ý tiếp cận, về sau nguyên chủ dần dần buông lỏng đề phòng, thậm chí dùng đặc quyền hộ tống cô ta!

    Đáng tiếc, bạch nhãn lang vẫn là bạch nhãn lang, nữ chính một bên hưởng thụ sự bảo hộ từ nguyên chủ, một bên lại chán ghét cái gọi là sự bố thí cao cao tại thượng đầy "dối trá" từ nguyên chủ!

    Cho nên cô ta vừa ra dáng chị em tốt với nguyên chủ, vừa không ngừng thiết kế khiến các nữ tù nhân càng thêm oán hận nguyên chủ.

    Theo đó mà đến yến tiệc giữa biển trời mỗi năm một lần đem tất cả mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm, Đường Điềm Điềm – kẻ đang có một cuộc sống rất tốt, đã xem cô như một thứ đồ chơi. Cô ta nắm hết nhược điểm của mọi người, dựa vào sự che chở của nguyên chủ khuấy động các nữ tù nhân chuẩn bị cho cuộc bạo động. Thậm chí còn dựa vào sự tín nhiệm của nguyên chủ dùng thiết bị trong văn phòng của nguyên chủ cũng chính là thứ duy nhất có thể liên hệ ra bên ngoài, đem tất cả những thứ trong ngục giam Mạn Lạc phơi bày ra ngoài sáng!

    Ngục giam Mạn Lạc là bí mật không thể công khai giữa các quý tộc, tuyệt đối không thể để cho mọi người biết. Dù sao thì đây cũng là một xã hội xem trọng quyền con người! Nếu như bí mật nơi này bị công khai thì có thể đoán trước việc nó sẽ nhấc lên nhiều sóng to gió lớn thế nào!

    Nhưng mà, ngục giam Mạn Lạc là đá kê chân mà Thiên Đạo cho nữ chính bước lên đỉnh cao của đời người, đương nhiên sẽ không giữ nổi bí mật nơi này vẫn bị công khai!

    Nhất thời toàn dân phẫn nộ, họ diễu hành thị uy, bãi công bỏ việc, liên tục khiển trách quan chức thống trị đế quốc, làm cả nước bị rung chuyển.

    Dưới tình hình như thế, người thống trị đế quốc không thể không áp dụng biện pháp cường ngạnh, lôi mấy kẻ sâu bọ cùng một ít gia tộc bé nhỏ không đáng kể làm dê thế tội cho dân chúng một công đạo, bình ổn mọi chuyện lần này, lấy lại hình tượng của đế quốc.

    Mà nguyên chủ - kẻ cai ngục xui xẻo tuyệt đối không thể trốn được lệnh trừng phạt này!

    Sự kiện quá lớn, Âu Dương gia chủ cân nhắc xong, lần này liền không do dự nữa, hoàn toàn từ bỏ cô.

    Mất chức, bị thẩm phán và định tội, nguyên chủ cuối cùng bị chúng bạn xa lánh, hai bàn tay trắng, cô ở ngục giam bị người tra tấn mà chết!

    Tất cả những chuyện này nguyên chủ vẫn không thể nào tiếp thu được, hai mươi năm trước của cô vẫn là một người hết lòng vì nước, vào sinh ra tử, vì vinh quanh và sự bình yên của đế quốc mà lưu lại không biết bao nhiêu miệng vết thương trên người!

    Chuyện ngục giam Mạn Lạc có liên quan gì tới cô sao? Cô cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh cấp trên thôi. Hơn nữa sau khi cô tiếp nhận, ngoại trừ những kẻ luôn gây chuyện thị phi, nhưng vì sự an ổn của ngục giam cô ra tay nặng hơn một ít. Nhưng những người khác cô đều cố gắng sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ. Thậm chí trước khi yến tiệc giữa biển trời xảy ra, cô còn bảo mình có thể đi ngăn cản!

    Hơn nữa khi bí mật bị tiết lộ, người quân nhân chính nghĩa như cô, không đi ngăn cản trước tiên, trong lòng cô cũng bài xích với việc yến tiệc này, vì thế về sau cô cũng tích cực phối hợp điều tra!

    Nhưng mà tất cả những việc này lại đổi lấy cái gì? Cô thành anh hùng đội nồi, tội nghiệt do yến tiệc giữa biển trời này gây ra lại muốn cô chịu trách nhiệm?

    Dựa vào đâu?

    Điều khiến cho cô càng thêm tuyệt vọng đó là Đường Điềm Điềm chỉ và xác nhận là cô. Cô ta lấy ý tốt của nguyên chủ đối với mình vặn vẹo trở thành nguyên chủ cưỡng bách cô ta. Chi nguyên chủ là một ả biến thái mặt người dạ thú!
     
    Athithutrang thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 159: Thiếu tướng đại nhân (4)

    Thiếu tướng, thật vướng víu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hi Văn

    Beta: Hany

    Người thân lạnh nhạt, gia tộc vứt bỏ, bạn tốt phản bội, từng cú giáng vào làm nguyên chủ đau thấu tâm can!

    Mà chuyện khiến cô hận đến mức tột cùng đó là bị Đường Điềm Điềm hủy hoại tất cả mọi thứ của cô còn chưa đủ, cô ta còn mua tù nhân đánh cô, dâm loạn cô, cô cứ như thế bị làm nhục mà chết!

    Những thủ đoạn biến thái đó, những tiếng cười dâm ô vặn vẹo, âm thanh ác độc chửi rủa..

    Nguyên chủ cũng không ngờ rằng tra tấn người lại có nhiều thủ đoạn đến thế, cô đau đến chết lặng, hận đến tận xương!

    Cô là một người quân nhân nha, nhưng cuối cùng lại chết đi một cách dơ bẩn đến vậy, còn không bằng con chuột chết hôi thối trong mương!

    Điều này làm sao có thể khiến cô cam lòng cơ chứ?

    "A a a a, tôi muốn trả thù, Thiên Đạo bất nhân, đế quốc bất công, tôi muốn hủy hoại quốc gia này, tôi muốn bọn họ cũng giống như tôi, cùng nhau rơi xuống địa ngục, sống không bằng chết. Tôi muốn Đường Điềm Điềm tan xương nát thịt, vĩnh viễn không được chết tử tế, tôi muốn Âu Dương gia biết trước kết cục như vậy thì chẳng làm.."

    Dư Duyệt: "..."

    Cái này được, nguyên chủ hoàn toàn hắc hóa!

    Hít sâu một hơi, Dư Duyệt gắt gao siết chặt ngón tay, móng tay cắm sâu vào da thịt mang đến cảm giác đau đớn làm cô thanh tỉnh sau đoạn ký ức cực kì bi thảm của nguyên chủ. Ngăn chặn từng cơn hận ý dâng lên hết đợt này đến đợt khác trong lòng, mặt không cảm xúc, hơi thở lạnh lẽo đi về phía văn phòng mình.

    "Đồng Kính, đã nói là phải làm người tốt, không tự tạo nghiệp sát thân?" Nguyện vọng của vị nguyên chủ này muốn hủy thiên diệt địa thì tính như thế nào đây?

    Đồng Kính lặng im trong một chớp mắt, rồi sau đó nhàn nhạt hiện lên một hàng chữ vô cùng vô trách nhiệm: "Chuyện này cũng không mâu thuẫn, tình huống cụ thể thế nào thì cô tự mình khống chế."

    Dư Duyệt: "..."

    Không mâu thuẫn? Cô có thể cười không?

    Đau đầu xoa xoa mi tâm, thật tình có chút muốn hộc máu. Haiz, Dư Duyệt nhìn trần nhà, thật ra cô nên cảm thấy may mắn vì hồn phách của nguyên chủ đợt này không mạnh giống như Oản Nguyệt đời trước. Bằng không, có thể cô sẽ biến thành một kẻ cuồng báo thù!

    Trả thù Đường Điềm Điềm, trả thù vị mẹ kế và em gái, trả thù những kẻ thống trị đã đẩy cô ấy ra làm dê thế tội. Cô không phản đối, nhưng mà, trả thù Âu Dương gia thậm chí toàn bộ đế quốc, Dư Duyệt lại có chút không dám gật bừa!

    Con người ngu muội, bị dư luận dắt mũi, mặc dù họ vô trách nhiệm đã thốt ra rất nhiều lời gây tổn thương, làm ra hành động khiến cô thất vọng, nhưng không đến tội chết, lại còn có nhiều người vô tội việc gì cũng chưa làm.

    Hủy hoại đế quốc, cũng sẽ có náo động tương tự, đến lúc đó, có biết bao nhiêu gia đình ly tán, chôn vùi không ít thân xác vô tội, nghiệp chướng nặng nề nha!

    Mà Âu Dương gia, mặc kệ là như thế nào, một gia tộc chứ không phải một người. Thân là gia chủ, ông ấy tuyệt tình, xét theo lý trí lại cũng có thể lý giải. Cho dù có như thế nào, Âu Dương gia cũng đã che chở cho nguyên chủ hơn hai mươi năm. Tuy rằng đời trước nguyên chủ cũng đã cống hiến rất nhiều cho Âu Dương gia. Nếu thật sự muốn so đo thì nhiều lắm là không ai nợ ai. Còn hủy hoại Âu Dương gia, thì đúng là có chút không đáp ứng được!

    Kéo ngăn kéo ra, cô lấy một hộp thuốc mỡ tinh xảo, mở nắp rồi đem thuốc mỡ trong suốt mang theo hương mát lạnh bạc hà đổ lên miệng vết thương máu chảy đầm đìa trong lòng bàn tay.

    Tê, thật sự rất đau nha!

    Dư Duyệt cũng không biết tháng này cô đã tự mình hại mình bao nhiêu lần rồi, nhưng có thể làm sao bây giờ? Nguyên chủ lòng tràn đầy thô bạo cùng hận thù, cô có thể ngăn không lập tức lấy máy bay chiến đấu đi oanh tạc là còn lý trí lắm rồi.

    Đương nhiên nguyên nhân chính cũng là do muốn áp chế sự trả thù của nguyên chủ, hơi thở cả người cô càng ngày càng lạnh, người cũng càng ngày càng vô cảm, tính cách có khi lại hỉ nộ vô thường.

    Cũng may những người quen thuộc đều biết nguyên chủ đau khổ do bị phản bội mới bị cử đến ngục giam này, tính cách thay đổi cũng là chuyện bình thường, người không biết liền cho rằng tính cách của cô chính là như vậy!

    Việc này cũng khiến cho cô ít đi chút phiền toái.

    Haiz!

    Dư Duyệt mở laptop lên, cô nhấn vào một tập tin, đúng là tư liệu của đám tù nhân lần này. Mở ra một trang lại một trang, đầu ngón tay nhẹ nhàng thủ sẵn mặt bàn, cho đến khi con chuột kích tới trang của Đường Điềm Điềm.

    Ánh mắt Dư Duyệt tối sầm xuống, nhìn cô gái tươi cười ngọt ngào trên ảnh chụp, cổ hận ý trong lòng ngực lại thêm dâng trào!

    Hít sâu một hơi, mặc niệm Kinh an hồn mà đời trước Nguyên Sơ đã dạy cô, áp chế tàn hồn táo bạo không cam lòng của Thất Duyệt xuống.

    Đời trước, Nguyên Sơ dạy cho cô rất nhiều thứ, trong đó thứ mà Dư Duyệt coi trọng nhất chính là Kinh an hồn. Cũng may hồn phách của cô đã mạnh hơn một ít, thuộc hết Kinh an hồn cũng không thành vấn đề.

    Thấy không, hiện tại nó đã có tác dụng!

    Phòng ngừa cẩn thận, tuyệt đối cần thiết!

    Dư Duyệt hơi thở dài, nhưng mà, có thể hận đến mức vứt bỏ luân hồi để trả thù, thì hận ý của Âu Dương Thất Duyệt hoàn toàn không phải chỉ cần dùng linh lực trong Kinh an hồn có thể tiêu trừ.

    Trước tiên là Đường Điềm Điềm, mẹ kế Tống Dao tốt bụng của cô, em gái tốt Âu Dương Thấm Nhi, còn có tòa ngục giam này, dựa theo việc kiếp trước mà Đường Điềm Điềm đã làm khi nguyên chủ trắng tay, hung hăng nhục nhã cô mà bắt đầu đi!

    Ít nhất trước tiên hòa hoãn một chút hận ý của nguyên chủ đã. Nếu không cứ một mặt áp chế thì hết tám phần sẽ bị bắn ngược lại đến mất khống chế!

    Vậy.. cứ thế mà làm thôi!

    Đôi mắt đào hoa của Dư Duyệt xẹt qua một tia sắc bén, môi hồng khẽ nhếch hòa tan băng giá, lộ ra xuân sắc mê người, lại không biết trong đó còn cất giấu sát khí ngút ngàn!

    "Báo cáo, trưởng quan, tù nhân mới tới đã bố trí xong xuôi!"

    Âm thanh của nữ cảnh đứng ngoài cửa báo cáo chen vào dòng suy nghĩ của Dư Duyệt, khóe miệng cong cong của cô bỗng giãn ra, trở lại sắc mặt lãnh đạm xa cách, ánh mắt giống như đóng băng, lạnh bức người, uy thế dày nặng.

    Cô lại đứng lên, trở thành người có đầy thủ đoạn lợi hại kia, lạnh băng vô tình, là hung thần sát ác trong ngục giam tội phạm nữ - thượng úy Âu Dương.
     
    ItsmeduongggAthithutrang thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...