Chương 110: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (27)
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Vô Dược mang theo chút kinh ngạc quay đầu lại, tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây. "Nhiễm Nhiễm, sao chàng lại tới đây?"
Nguyệt Nhiễm một tay kéo cô vào trong lòng ngực. Nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thiển Thiển.. Nói cho ta biết nàng đang làm cái gì? Hả?"
"Khụ khụ!" Vô Dược có chút xấu hổ. Mạc danh có một loại cảm giác bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu là như thế nào? "Ta.."
Vô Dược còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào mới tốt, Nguyệt Nhiễm liền mở miệng: "Chưa nghĩ ra? Hả? Không sao cả, sau khi chúng ta trở về sẽ có rất nhiều thời gian từ, từ, nói!"
Sau đó trước mặt Nhiễm Thần vẫn đang mộng bức rời đi.
Nhiễm Thần sau khi suy nghĩ một lúc, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cuối cùng cơ hồ là tức giận rống lên một tiếng: "Nhiễm Nguyệt! Lại là ngươi làm hư chuyện tốt của ta!"
- -
Nguyệt Nhiễm một tay đem cô ném lên giường, sau đó cởi quần áo của mình ra.
Vô Dược: .
"Nhiễm Nhiễm.. Bình.. Bình tĩnh chút. Ta đã nghĩ kĩ nên giải thích với chàng như thế nào."
Động tác Nguyệt Nhiễm như cũ không dừng lại, hướng cô đạm đạm cười, mở miệng đáp lại: "Không sao cả, lý do của nàng không tốt lại có thể nghĩ một cái. Ta cho nàng thời gian."
Mẹ nó! Vô Dược khóc không ra nước mắt, đây là bộ dạng có thể để cho người ta suy nghĩ sao?
* * *
Nguyệt Nhiễm vẻ mặt thỏa mãn, thoải mái chôn trong lòng ngực cô. Âm thanh khàn khàn dễ nghe, nhàn nhạt mở miệng: "Ừm, nàng có thể giải thích."
!
Vô Dược nhìn Nguyệt Nhiễm hung hăng cắn chặt răng, người này làm sao có thể như vậy, đều đem người ta ăn sạch sẽ rồi. Lại còn nhớ rõ sai lầm của cô không bỏ.
Phi! Nói sai rồi! Cô đâu có sai? Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, cô căn bản là không có sai, sai lầm từ đâu ra? Cô chột dạ cái gì?
Đã có tự tin Vô Dược, rất đương nhiên mà mở miệng: "Ta không có làm cái gì, chỉ là muốn hỏi hắn một chút vấn đề mà thôi."
"..."
Nguyệt Nhiễm nhàn nhạt lên tiếng, tựa hồ cái gì cũng không phản bác.
Hắn bình tĩnh, khiến Vô Dược cảm thấy có chút đáng sợ. Quả nhiên, câu nói tiếp theo..
Nguyệt Nhiễm ngước mắt nhìn cô: "Thiển Thiển như vậy không sợ ta tức giận sao? Sẽ không sợ ta hiểu lầm, làm ra việc gì không lý trí sao?"
Cơ thể Vô Dược run lên một cái, nhớ tới bệnh kiều cùng nhân cách cố chấp của hắn. Trong lòng mạc danh liền luống cuống một chút.
Nắm chặt tay hắn, nghiêm túc mở miệng: "Chàng đã đáp ứng ta không làm thương tổn chính mình."
Nguyệt Nhiễm cọ cọ, nhẹ nhàng trả lời: "Nàng cũng đã đáp ứng ta không cùng người khác tiếp xúc."
Vô Dược: .
Cuối cùng Vô Dược chỉ có thể nói thật: "Kỳ thật, ta chỉ là muốn biết quá khứ của chàng."
Nguyệt Nhiễm sửng sốt một chút sau đó hỏi: "Vì sao?"
"..."
Vô Dược có thể trả lời như thế nào? Chẳng lẽ trực tiếp nói với hắn, bởi vì ta phải hoàn thành nhiệm vụ cho nên phải biết quá khứ của chàng?
Đột nhiên một lời âu yếm, chui vào trong đầu Vô Dược: "Bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta muốn biết quá khứ của chàng, có được chàng hiện tại, chiếm lấy chàng của tương lai."
Sau khi nghe được lời cô nói, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt trần của Nguyệt Nhiễm nhiễm một mạt ửng đỏ.
Vô Dược cho rằng hắn sẽ không truy cứu nữa, kết quả hắn lại đột nhiên tới một câu: "Vậy vì sao phải tới hạ giới? Vì sao phải đến hoàng cung?"
"..."
"Không.. Không thì?"
Nguyệt Nhiễm tay vòng qua eo cô: "Ta là Nguyệt Nhiễm, nàng đến hạ giới có thể biết bao nhiêu chuyện của ta?"
Vô Dược vô ngữ, bộ dạng hắn nói giống như rất có đạo lý. Khiến cô một chút cũng không phản bác được.
Nghĩ đến Vô Dược là bởi vì thích hắn, mới muốn biết chuyện của hắn. Đáy mắt Nguyệt Nhiễm liền vui vẻ: "Nhưng mà, tiểu sư tỷ muốn biết quá khứ của ta. Ta đương nhiên sẽ nói."[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Vô Dược mang theo chút kinh ngạc quay đầu lại, tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây. "Nhiễm Nhiễm, sao chàng lại tới đây?"
Nguyệt Nhiễm một tay kéo cô vào trong lòng ngực. Nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thiển Thiển.. Nói cho ta biết nàng đang làm cái gì? Hả?"
"Khụ khụ!" Vô Dược có chút xấu hổ. Mạc danh có một loại cảm giác bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu là như thế nào? "Ta.."
Vô Dược còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào mới tốt, Nguyệt Nhiễm liền mở miệng: "Chưa nghĩ ra? Hả? Không sao cả, sau khi chúng ta trở về sẽ có rất nhiều thời gian từ, từ, nói!"
Sau đó trước mặt Nhiễm Thần vẫn đang mộng bức rời đi.
Nhiễm Thần sau khi suy nghĩ một lúc, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cuối cùng cơ hồ là tức giận rống lên một tiếng: "Nhiễm Nguyệt! Lại là ngươi làm hư chuyện tốt của ta!"
- -
Nguyệt Nhiễm một tay đem cô ném lên giường, sau đó cởi quần áo của mình ra.
Vô Dược: .
"Nhiễm Nhiễm.. Bình.. Bình tĩnh chút. Ta đã nghĩ kĩ nên giải thích với chàng như thế nào."
Động tác Nguyệt Nhiễm như cũ không dừng lại, hướng cô đạm đạm cười, mở miệng đáp lại: "Không sao cả, lý do của nàng không tốt lại có thể nghĩ một cái. Ta cho nàng thời gian."
Mẹ nó! Vô Dược khóc không ra nước mắt, đây là bộ dạng có thể để cho người ta suy nghĩ sao?
* * *
Nguyệt Nhiễm vẻ mặt thỏa mãn, thoải mái chôn trong lòng ngực cô. Âm thanh khàn khàn dễ nghe, nhàn nhạt mở miệng: "Ừm, nàng có thể giải thích."
!
Vô Dược nhìn Nguyệt Nhiễm hung hăng cắn chặt răng, người này làm sao có thể như vậy, đều đem người ta ăn sạch sẽ rồi. Lại còn nhớ rõ sai lầm của cô không bỏ.
Phi! Nói sai rồi! Cô đâu có sai? Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, cô căn bản là không có sai, sai lầm từ đâu ra? Cô chột dạ cái gì?
Đã có tự tin Vô Dược, rất đương nhiên mà mở miệng: "Ta không có làm cái gì, chỉ là muốn hỏi hắn một chút vấn đề mà thôi."
"..."
Nguyệt Nhiễm nhàn nhạt lên tiếng, tựa hồ cái gì cũng không phản bác.
Hắn bình tĩnh, khiến Vô Dược cảm thấy có chút đáng sợ. Quả nhiên, câu nói tiếp theo..
Nguyệt Nhiễm ngước mắt nhìn cô: "Thiển Thiển như vậy không sợ ta tức giận sao? Sẽ không sợ ta hiểu lầm, làm ra việc gì không lý trí sao?"
Cơ thể Vô Dược run lên một cái, nhớ tới bệnh kiều cùng nhân cách cố chấp của hắn. Trong lòng mạc danh liền luống cuống một chút.
Nắm chặt tay hắn, nghiêm túc mở miệng: "Chàng đã đáp ứng ta không làm thương tổn chính mình."
Nguyệt Nhiễm cọ cọ, nhẹ nhàng trả lời: "Nàng cũng đã đáp ứng ta không cùng người khác tiếp xúc."
Vô Dược: .
Cuối cùng Vô Dược chỉ có thể nói thật: "Kỳ thật, ta chỉ là muốn biết quá khứ của chàng."
Nguyệt Nhiễm sửng sốt một chút sau đó hỏi: "Vì sao?"
"..."
Vô Dược có thể trả lời như thế nào? Chẳng lẽ trực tiếp nói với hắn, bởi vì ta phải hoàn thành nhiệm vụ cho nên phải biết quá khứ của chàng?
Đột nhiên một lời âu yếm, chui vào trong đầu Vô Dược: "Bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta muốn biết quá khứ của chàng, có được chàng hiện tại, chiếm lấy chàng của tương lai."
Sau khi nghe được lời cô nói, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt trần của Nguyệt Nhiễm nhiễm một mạt ửng đỏ.
Vô Dược cho rằng hắn sẽ không truy cứu nữa, kết quả hắn lại đột nhiên tới một câu: "Vậy vì sao phải tới hạ giới? Vì sao phải đến hoàng cung?"
"..."
"Không.. Không thì?"
Nguyệt Nhiễm tay vòng qua eo cô: "Ta là Nguyệt Nhiễm, nàng đến hạ giới có thể biết bao nhiêu chuyện của ta?"
Vô Dược vô ngữ, bộ dạng hắn nói giống như rất có đạo lý. Khiến cô một chút cũng không phản bác được.
Nghĩ đến Vô Dược là bởi vì thích hắn, mới muốn biết chuyện của hắn. Đáy mắt Nguyệt Nhiễm liền vui vẻ: "Nhưng mà, tiểu sư tỷ muốn biết quá khứ của ta. Ta đương nhiên sẽ nói."[/HIDE-THANKS]