Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 110: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (27)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược mang theo chút kinh ngạc quay đầu lại, tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây. "Nhiễm Nhiễm, sao chàng lại tới đây?"

Nguyệt Nhiễm một tay kéo cô vào trong lòng ngực. Nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thiển Thiển.. Nói cho ta biết nàng đang làm cái gì? Hả?"

"Khụ khụ!" Vô Dược có chút xấu hổ. Mạc danh có một loại cảm giác bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu là như thế nào? "Ta.."

Vô Dược còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào mới tốt, Nguyệt Nhiễm liền mở miệng: "Chưa nghĩ ra? Hả? Không sao cả, sau khi chúng ta trở về sẽ có rất nhiều thời gian từ, từ, nói!"

Sau đó trước mặt Nhiễm Thần vẫn đang mộng bức rời đi.

Nhiễm Thần sau khi suy nghĩ một lúc, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cuối cùng cơ hồ là tức giận rống lên một tiếng: "Nhiễm Nguyệt! Lại là ngươi làm hư chuyện tốt của ta!"

- -

Nguyệt Nhiễm một tay đem cô ném lên giường, sau đó cởi quần áo của mình ra.

Vô Dược: .

"Nhiễm Nhiễm.. Bình.. Bình tĩnh chút. Ta đã nghĩ kĩ nên giải thích với chàng như thế nào."

Động tác Nguyệt Nhiễm như cũ không dừng lại, hướng cô đạm đạm cười, mở miệng đáp lại: "Không sao cả, lý do của nàng không tốt lại có thể nghĩ một cái. Ta cho nàng thời gian."

Mẹ nó! Vô Dược khóc không ra nước mắt, đây là bộ dạng có thể để cho người ta suy nghĩ sao?

* * *

Nguyệt Nhiễm vẻ mặt thỏa mãn, thoải mái chôn trong lòng ngực cô. Âm thanh khàn khàn dễ nghe, nhàn nhạt mở miệng: "Ừm, nàng có thể giải thích."

!

Vô Dược nhìn Nguyệt Nhiễm hung hăng cắn chặt răng, người này làm sao có thể như vậy, đều đem người ta ăn sạch sẽ rồi. Lại còn nhớ rõ sai lầm của cô không bỏ.

Phi! Nói sai rồi! Cô đâu có sai? Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, cô căn bản là không có sai, sai lầm từ đâu ra? Cô chột dạ cái gì?

Đã có tự tin Vô Dược, rất đương nhiên mà mở miệng: "Ta không có làm cái gì, chỉ là muốn hỏi hắn một chút vấn đề mà thôi."

"..."

Nguyệt Nhiễm nhàn nhạt lên tiếng, tựa hồ cái gì cũng không phản bác.

Hắn bình tĩnh, khiến Vô Dược cảm thấy có chút đáng sợ. Quả nhiên, câu nói tiếp theo..

Nguyệt Nhiễm ngước mắt nhìn cô: "Thiển Thiển như vậy không sợ ta tức giận sao? Sẽ không sợ ta hiểu lầm, làm ra việc gì không lý trí sao?"

Cơ thể Vô Dược run lên một cái, nhớ tới bệnh kiều cùng nhân cách cố chấp của hắn. Trong lòng mạc danh liền luống cuống một chút.

Nắm chặt tay hắn, nghiêm túc mở miệng: "Chàng đã đáp ứng ta không làm thương tổn chính mình."

Nguyệt Nhiễm cọ cọ, nhẹ nhàng trả lời: "Nàng cũng đã đáp ứng ta không cùng người khác tiếp xúc."

Vô Dược: .

Cuối cùng Vô Dược chỉ có thể nói thật: "Kỳ thật, ta chỉ là muốn biết quá khứ của chàng."

Nguyệt Nhiễm sửng sốt một chút sau đó hỏi: "Vì sao?"

"..."

Vô Dược có thể trả lời như thế nào? Chẳng lẽ trực tiếp nói với hắn, bởi vì ta phải hoàn thành nhiệm vụ cho nên phải biết quá khứ của chàng?

Đột nhiên một lời âu yếm, chui vào trong đầu Vô Dược: "Bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta muốn biết quá khứ của chàng, có được chàng hiện tại, chiếm lấy chàng của tương lai."

Sau khi nghe được lời cô nói, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt trần của Nguyệt Nhiễm nhiễm một mạt ửng đỏ.

Vô Dược cho rằng hắn sẽ không truy cứu nữa, kết quả hắn lại đột nhiên tới một câu: "Vậy vì sao phải tới hạ giới? Vì sao phải đến hoàng cung?"

"..."

"Không.. Không thì?"

Nguyệt Nhiễm tay vòng qua eo cô: "Ta là Nguyệt Nhiễm, nàng đến hạ giới có thể biết bao nhiêu chuyện của ta?"

Vô Dược vô ngữ, bộ dạng hắn nói giống như rất có đạo lý. Khiến cô một chút cũng không phản bác được.

Nghĩ đến Vô Dược là bởi vì thích hắn, mới muốn biết chuyện của hắn. Đáy mắt Nguyệt Nhiễm liền vui vẻ: "Nhưng mà, tiểu sư tỷ muốn biết quá khứ của ta. Ta đương nhiên sẽ nói."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 111: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (xong)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nguyệt Nhiễm thao thao bất tuyệt nói: "Ta sinh ra 600 năm trước.. Ba tuổi liền bị đưa đến môn phái tu tiên.. Năm ba mươi bảy tuổi kia phi thăng lên trung giới.."

Vô Dược nhìn Nguyệt Nhiễm như đánh vỡ nhân cách, lẳng lặng nghe hắn nói, không sinh chút phiền chán. Tuy rằng những chuyện đó không liên quan tới nhiệm vụ của cô.

Cuối cùng Nguyệt Nhiễm liền bắt đầu nói ra chuyện hắn chuyển thế.

"Ta biết, sau khi ta lịch tình kiếp, sẽ trở thành một người trong hoàng thất. Tính cách ban đầu của ta, ừm.. Thật ra cũng không phải như này. Là sau khi tu tiên vì không để tính cách phức tạp và tâm tình ảnh hưởng đến tâm trạng, nên mới phân chia ra.

Sau khi chuyển thế, hình như cũng không phải như này, biến trở về tính cách trầm như trước kia.

Vốn dĩ vẫn luôn khá tốt, nhưng sinh ra trong hoàng thất, sao có thể dễ dàng như vậy.

Năm ta bảy tuổi khi chuyển thế, bọn họ liền hạ Thất tâm tán trong đồ ăn của ta.

Có lẽ là bởi vì lượng nhỏ không đáng kể, cho nên sau một năm từ khi gặp được nàng mới bùng nổ.

Ở năm đó ta giết Lan Phi, người là mẫu phi của ta sau khi chuyển thế. Nàng xem như là một người đối với ta rất tốt khi ta chuyển thế, cũng bởi vì như thế, nên hoàn toàn kích phát tính cách phân liệt của ta.

Sau đó ta tiến vào sư môn, nàng đều biết."

Tuy rằng hệ thống không nhắc nhở, nhưng Vô Dược biết nhiệm vụ ẩn của cô hoàn thành.

Vô Dược đau lòng mà ôm hắn, cô nghĩ cô cũng coi như đã biết.

Cho nên tính cách phân liệt này của hắn, trước là bởi vì nhìn thấu nhân sinh trăm thái, tìm hiểu tính cách con người. Sau là bởi vì chịu đả kích, không khống chế được cảm xúc của mình.

Nhìn đến bộ dạng đau lòng của cô, trong lòng Nguyệt Nhiễm đương nhiên là cao hứng, hắn duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, ôn nhu mở miệng: "Đó là chuyển thế, ngoại trừ nàng đều không có ý nghĩa quá lớn, cho nên đối với ta hiện tại không có quá nhiều cảm giác. Đừng quá để ý, a?"

Còn hơn một trăm năm, mỗi ngày Vô Dược đều xoát giá trị yêu thích, nhưng cố tình lại chỉ dừng ở 99.

Không đến một tháng trước khi thoát khỏi thế giới, Vô Dược vẫn như cũ không hoàn thành nhiệm vụ chính.

Nhân lúc thời điểm Nguyệt Nhiễm đi tắm, Vô Dược cùng Tĩnh Dạ trò chuyện giết thời gian: Tiểu Dạ Dạ, ngươi xác định dụng cụ đo lường giá trị yêu thích không lỗi?

Tĩnh Dạ cười ha hả: Cô cảm thấy sao? Kí chủ, đừng lừa chính mình!

Khuôn mặt Vô Dược một trương bi thương, nam nhân này, sao lại so với thế giới thứ nhất còn khó công lược hơn?

Nguyệt Nhiễm mặc quá nửa người, đem cô ôm vào trong lòng ngực, vùi đầu trên vai cô: "Suy nghĩ cái gì? Hả?"

Vô Dược lắc lắc đầu trả lời: "Không có, chỉ là nghĩ đến quá khứ của chúng ta."

Nguyệt Nhiễm không tiếp tục truy vấn nữa, sau đó như nhớ tới cái gì, hỏi: "Nàng trước kia? Vì sao lại tìm ta?"

"Hả?" Vô Dược chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt mộng bức.

Nguyệt Nhiễm nhẹ giọng giải thích nói: "Ngày đến hạ giới tìm nàng kia, ta đã gặp Lâu chủ Thư Vân Lâu, nhớ tới chuyện nàng trước kia từng ủy thác hắn, liền hỏi."

Kỳ thật Diệp Lê chưa hề nói, là chính hắn dùng thuật đọc tâm, phát hiện.

Nghe được hắn một mạch giải thích như vậy, Vô Dược liền nhớ tới trước kia nhờ người tìm chuyện về hắn.

"..."

Cô hiểu ra, nam nhân này, không chỉ hỏi vấn đề mà cô không thể trả lời được. Còn không muốn cho cô đầy giá trị yêu thích. Thật muốn một cái tát chết hắn.

Nguyệt Nhiễm chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy nghi hoặc và bộ dạng thập phần vô tội. Khiến Vô Dược thật sự đặc biệt muốn một cái tát chết hắn.

Cuối cùng Vô Dược chỉ có thể nói một câu: "Chàng tin tưởng kiếp trước kiếp này không?"

"Ý gì?" Nguyệt Nhiễm nhìn cô, trái tim dường như đang kinh hoàng.

Vô Dược ôm lấy gương mặt hắn, thập phần nghiêm túc nhìn hắn: "Ta nói ta đời trước đã yêu chàng. Đời này xem như tới tìm chàng, kiếp sau ta cũng sẽ như vậy đi tìm chàng. Đời đời kiếp kiếp vô luận luân hồi bao lâu, ta đều sẽ tìm được chàng."

Nguyệt Nhiễm hôn cô, đôi mắt thâm tình không chớp mắt nhìn cô, ôn nhu mở miệng: "Được! Mặc kệ mấy đời, ta đều sẽ chờ nàng đến tìm ta."

[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Nguyệt Nhiễm +1, giá trị yêu thích hiện tại là 100! Nhiệm vụ hoàn thành.]

* * *

1. Tình kiếp của ta, trốn không thoát, tránh không xong. Phương pháp tốt nhất chính là đem nàng vĩnh viễn lưu lại bên người, yêu nàng hơn cả yêu chính mình.

2. Sau khi gặp được nàng, ta từ bỏ ý nghĩ trước kia của ta. Không muốn quên nàng, lại càng không muốn mất đi nàng.

3. Ta có ngàn vạn nhân cách, mỗi ngày đều không giống nhau. Nhưng mà, yêu nàng lại là điều mỗi phút mỗi giây đều không thay đổi.

~Nguyệt Nhiễm~[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 112: Phiên ngoại Nguyên Thanh Noãn

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nguyên Thanh Noãn ngốc ngốc ngồi trên đá xanh giai thượng, từ khi sư tỷ của nàng Hoa Thiển Ca (Vô Dược) rời đi đã hơn nửa tháng.

Ngoại trừ khi sư môn nhàm chán muốn giết thời gian, thì không còn người nào đề qua vị Thanh Trần tiên tử này nữa. Phong cảnh người người năm đó, hiện tại tựa hồ biến mất không để lại dấu vết.

Nhưng đối với Nguyên Thanh Noãn mà nói, sư tỷ của nàng vẫn luôn ở đây.

Con người thoạt nhìn cao cao tại thượng, thanh lãnh đạm mạc, kỳ thật ôn nhu thiện lương, sư tỷ khuôn mặt lạnh nhưng tâm lại nóng kia, chưa từng rời đi, vẫn luôn ở trong lòng nàng.

Nguyên Thanh Noãn nằm trên cây hoa đào mà Vô Dược thường xuyên chăm sóc, đầu ngón tay mảnh dài chạm qua hoa đào diễm lệ. Có lẽ là nhớ tới cố nhân, trong mắt nhiều thêm phần ôn nhu, con ngươi lạnh nhạt tựa hồ chỉ có lúc này mới có một chút cảm tình.

"Sư tỷ.." Nguyên Thanh Noãn lẩm bẩm một tiếng.

Có lẽ rất hoang đường, nhưng mà, nàng không thể không thừa nhận. Nàng thích sư tỷ của mình.

Nàng cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lần đầu tiên sư huynh của mình nói thích sư tỷ, thời điểm đó nàng tràn đầy ghen ghét.

Hoặc là, thời điểm sau khi sư tỷ dạy bọn họ tu luyện đến Luyện Khí, mang nàng xuống núi.

Hay là, ở thời điểm nàng ngủ gà ngủ gật, sư tỷ nhẹ nhàng gõ lên bàn, đánh thức nàng.

Khả năng sớm hơn, sớm đến lần đầu tiên gặp mặt, sau khi nhìn thấy sư tỷ cao lãnh tuyệt trần, liền nhớ trong lòng.

* * *

Sư huynh sư tỷ rời đi, sư phụ nhập ma, ngọn núi ngày xưa được tu sĩ sùng bái nhìn lên, bây giờ lại rơi vào cảnh tiêu điều thê lương không thôi.

Trong lòng nói nàng đã đạt tới Đại Thừa, nhưng lại không thể chia sẻ danh dự này với ai đối với nàng mà nói tựa như đang chê cười.

Nàng năm đó nỗ lực như vậy, không riêng gì chỉ là muốn sư tỷ nhìn nàng nhiều thêm một cái thôi.

Một thị đồng đi đến trước mặt nàng, mở miệng hỏi: "Hôm nay là ngày tuyển tân đệ tử, trưởng lão đi xem không? Nhìn xem có người nào vào được mắt người hay không."

Nguyên Thanh Noãn nhìn con đường về núi quá yên lặng, sau đó trả lời: "Bổn tọa lát sau liền đi xem, ngươi về trước đi."

Thị đồng ứng thanh, sau khi hướng nàng hành lễ, liền cáo lui.

* * *

Sau đại hội chiêu mộ tân đệ tử, các môn phái đều truyền một lời đồn đãi, nghe nói Đại Thừa Đại năng, Thanh Ly tiên tử Nguyên Thanh Noãn thu nhận một tam linh căn, tư chất bình thường làm đệ tử.

Nhưng không thật sự là tư chất bình thường, chỉ có người nhìn hắn tam linh căn tu luyện Nguyên Thanh Noãn mới biết.

Hứa Thâm ghé vào một bên bàn, nhìn sư phụ của mình, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, vì sao chưa từng nghĩ đến bước ra khỏi cực đạo tiên sơn?"

Nguyên Thanh Noãn lắc lắc đầu, nhàn nhạt mà trả lời: "Vi sư có một giấc mộng, trong mộng nói chỉ cần ta vẫn luôn ở đây, vậy thì tu vi của ta sẽ tăng trưởng rất nhanh."

"Ah!" Hứa Thâm ứng thanh, sau đó nghiêm túc trả lời: "Ta từ nay về sau, cũng sẽ không rời đi. Vĩnh viễn bồi sư phụ."

Môi Nguyên Thanh Noãn gợi lên, nhàn nhạt cười, ôn nhu trả lời: "Được!"

Kỳ thật nàng là mơ thấy chính là kiếp trước của mình! Sau khi sư tỷ rời đi không lâu thì mơ thấy.

Kiếp trước, nàng là một người cực kỳ nghịch ngợm thích gây sự, thường xuyên thêm phiền. Lại còn thường xuyên làm trái môn quy.

Khi đó nàng cũng chỉ là muốn khiến cho sư tỷ chú ý. Cho nên thường xuyên phạm sai lầm, khiến sư tỷ tới trông giữ nàng, cũng dung túng lời đồn đãi vớ vẩn tăng trưởng, liền hy vọng sư tỷ có thể cho nàng một chút phản ứng.

Đáng tiếc, nàng dùng sai phương thức rồi. Cuối cùng bởi vì dễ tin người khác, hại chết sư tỷ.

Kỳ thật Nguyên Thanh Noãn không biết kết cục sau này. Một đời đó, sau khi Hoa Thiển Ca chết. Nàng suốt ngày sống trong áy náy, cũng phát hiện người mình thích, là có mục đích mới tiếp cận mình. Cuối cùng lựa chọn cùng người mình tin tưởng ma tu kia đồng quy vu tận.

Hiện tại có người nguyện ý làm bạn với mình, có có thể quay về quá khứ. Không có hối hận, không có áy náy, đã rất tốt.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 113: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (1)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược lần nữa mở ra mắt, liền phát hiện mình đã trở lại không gian hệ thống.

Bên tai nghe được âm thanh hệ thống [Chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tích phân +20] .

Vô Dược đã lười đến mức không thèm xem lại tư liệu của mình. Trực tiếp nói với Tĩnh Dạ: "Mở ra thế giới tiếp theo đi. Tôi về sau có thể trực tiếp đến thế giới tiếp theo không?"

Tĩnh Dạ mỉm cười trả lời: "Có thể, nếu như cô cần nghỉ ngơi. Lúc đó nói với tôi một tiếng là được rồi. Tôi sẽ đưa cô trở lại nơi này, để cô nghỉ ngơi."

"Ừ!" Vô Dược ứng thanh, sau đó liền chuẩn bị tiếp thu nhiệm vụ và ký ức.

[Nhiệm vụ thứ năm: Một, cứu vớt nam thần Niên Tứ Thần. Hai, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Ba, trải nghiệm thanh xuân một lần.]

Vô Dược: "..."

Cái nhiệm vụ cuối cùng là cái quỷ gì?

[Nội dung nhiệm vụ: Một, công lược Niên Tứ Thần, ngăn cản anh thích nữ chủ. Giúp anh thoát khỏi nỗi đau là nữ chủ, không làm nam phụ thâm tình. Hai, tâm nguyện của nguyên chủ là trước 21 tuổi cùng Niên Tứ Thần kết hôn. Ba, tự mình lý giải.]

"..."

[Đinh! Truyền tống cốt truyện và ký ức! Đếm ngược 3, 2, 1.]

Thế giới mới là một thế giới tiểu thuyết, tên gọi là mộng hồi thanh xuân.

Sở dĩ gọi là mộng hồi thanh xuân, là bởi vì tiểu thuyết lấy tình yêu từ hồi ức cao trung của nữ chủ và nam chủ làm mở đầu.

Đại bộ phận tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đều có một nam chủ bá đạo, nữ chủ bạch liên hoa, nam phụ thâm tình, nữ xứng ác độc.

Cơ thể Vô Dược ký túc lần này không liên quan quá nhiều tới tiểu thuyết, không phải nữ xứng bên trong, cũng không phải pháo hôi.

Nguyên chủ Thư Vãn Nhan là thanh mai trúc mã với nam phụ thâm tình cũng chính là nam thần Niên Tứ Thần, là một tiểu thư thế gia kinh doanh, vẫn luôn ở nước ngoài, trong tiểu thuyết chỉ khi viết về Niên Tứ Thần hồi nhỏ, có thô sơ giản lược đề qua một chút, sau đó liền không còn có sau đó.

Kịch bản cũ kỹ đến mức không thể cũ hơn, chính là nha đầu bình dân gặp gỡ vương tử vườn trường, sau đó có một vương khác bảo hộ.

Nguyên văn bút bình thường, nhưng thời điểm miêu tả nam thần, lại là thập phần đặc sắc cảm động, cho nên mới có thể đạt được nhiều cảm tình để trở thành một thế giới.

Nguyên kịch là nữ chủ Chúc Dao xuất thân bình thường lấy thành tích ưu tú thi vào trường học quý tộc, vào trường học quý tộc không đến một tháng, liền chọc ngay một trong các giáo thảo cũng chính là nam chủ Tống Minh Tước.

Cũng bởi vì hai người đều học tập siêu cường, tính cách tương phản, cho nên rất đương nhiên mở ra đấu trí đấu dũng, sinh hoạt ngươi truy ta đuổi.

Cái gì là ngươi bị cô lập ta cản, nữ xứng ác độc ta lên. Ngươi chỉ có ta có thể khi dễ, những người khác đều không được. Ở thời điểm nóng nảy, một nụ hôn liền có thể ép xuống.

Đương nhiên, nam thần có thể thu hoạch được nước mắt của rất nhiều người, là không đơn giản.

Nam thần, thân gia xuất chúng, dung mạo khuynh thành, ôn hòa có lễ, nhất cử nhất động đều hiện vẻ xa hoa ưu nhã.

Thời điểm nam thần xuất hiện là lần đầu tiên nữ chủ bị nam chủ khi dễ ở trường học.

Sau khi nữ chủ bởi vì bị nam chủ ác ngôn nhục nhã, uỷ khuất chạy đến một góc tương đối hẻo lánh. Không nghĩ tới gặp lưu manh, thế là nam thần tuấn mỹ phi phàm liền tựa như thiên thần cứu vớt nữ chủ.

Lúc đó nữ chủ đối với nam thần có cảm giác, vẫn luôn coi anh là người mình thích, một mực theo đuổi anh.

Cuối cùng nam thần hướng cô tỏ tình, thế nhưng cô lại phát hiện hóa ra người mình thích không phải nam thần ấm áp như ngọc mà là nam chủ bá đạo.

Vốn dĩ không có gì, chính là nữ chủ vẫn luôn bảo trì thái độ mập mờ không cự tuyệt cũng không đồng ý.

Kỳ thật trong sách người bảo hộ nữ chủ nhiều nhất chính là nam thần, bất kể là thời điểm nữ chủ cô độc, khổ sở, đau đớn hay thiếu thốn thì nam thần đều ở bên cạnh cô.

Nhưng mà, cuối cùng nam thần vì nữ chủ trả giá hết thảy, ở thời điểm nam nữ chủ trải qua muôn vàn khó khăn ở bên nhau, một mình xuất ngoại cuối cùng không xuất hiện nữa.

- -

"..."

Vô Dược lại lần nữa vô lực phun tào. Yên lặng chờ hệ thống truyền tống.

[Đếm ngược 10 giây sau đi vào thế giới nhiệm vụ, xin Kí chủ chuẩn bị sẵn sàng!]

[10, 9..]

[6, 5.. 2, 1][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 114: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (2)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược chờ một lúc liền nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: Kí chủ, bây giờ tôi giúp cô truyền tống tư liệu của Thư Vãn Nhan, thuận tiện nói một câu, bởi vì đây là thế giới bình thường, cho nên tôi cùng Lãnh hệ thống (hệ thống nhắc nhở) đều ở đây.

Tên: Thư Vãn Nhan

Tuổi: 16

Chiều cao: 163

Khí chất: 80 (100 mãn phân)

Dung mạo: 83 (100 mãn phân)

Tài hoa: 81 (100 mãn phân)

Thể chất: 63 (100 mãn phân)

Kỹ năng công lược: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế, võ thuật, pháp thuật sơ cấp (ngoài thế giới huyền huyễn không thể dùng), đại não học bá

Thần khí công lược: Huyết thề

[Thời gian công lược bắt đầu: 3, 2, 1]

Vô Dược mở mắt ra, nhìn thấy từng hàng cây ngô đồng bên ngoài đang lùi lại. Xoát suy nghĩ một chút, chậm rãi lấy di động ra ấn một dãy số.

Bấm gọi không bao lâu, đối phương liền tiếp, một giọng nữ ôn nhu vang lên: "Alo! Bảo bối, sao vậy?"

Vô Dược dừng một chút, sau đó mới mở miệng: "Mẹ.. Con muốn về nước."

Đối phương tựa hồ không nghĩ tới, kinh ngạc ngây người một chút, sau đó mới vội vàng trả lời: "Được.. Được, được! Bây giờ mẹ liền chuẩn bị cho con."

Xe chậm rãi lái vào trong trang viên, sau khi Vô Dược vào cửa, nam nhân ngồi ở phòng khách đang xem báo mới ngẩng đầu, nhìn cô: "Cha nghe mẹ con nói con muốn về nước."

"Vâng!" Vô Dược nhẹ nhàng ứng thanh.

Nam nhân gật đầu một cái, sau đó mở miệng: "Cần gì hoặc có vấn đề gì lúc nào cũng có thể nói cho cha biết."

Vô Dược đi qua ôm ông một cái, tiếp theo ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi, cảm ơn cha."

Đoán không sai, cha mẹ của Thư Vãn Nhan đã ly dị. Lúc trước hai người bởi vì liên hôn doanh nghiệp mới ở bên nhau, cuối cùng cũng bởi vì kinh doanh mà tách ra.

Nhưng điều duy nhất không đổi là, bọn họ đều giống nhau yêu thương Thư Vãn Nhan.

- -

Khi Vô Dược xuyên đến trên người Thư Vãn Nhan, đương nhiên là biết chủ tuyến còn chưa triển khai.

Nhưng không nghĩ tới, nhân sinh khắp nơi đều cẩu huyết.

Vô Dược nhìn Chúc Dao hướng cô đi tới chậm rãi vô ngữ.

Chúc Dao mang theo nụ cười xán lạn, hướng Vô Dược hỏi: "Bạn học, cậu biết cao một lớp A đi như thế nào không?"

Vô Dược lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không biết."

"Ah!" Chúc Dao sờ sờ cái mũi, sau đó hướng cô phất phất tay: "Quấy rầy rồi, tớ lại đi tìm xem. Bạn học hẹn gặp lại."

Cũng không biết có phải bởi vì biết cốt truyện hay không, Vô Dược luôn thích kết giao bằng hữu tỷ muội với những người vui vẻ, đối với Chúc Dao không thể sinh nổi một chút hảo cảm.

"Em cũng tìm lớp học? Cần giúp không?" Đột nhiên một âm thanh ôn nhã trầm thấp vang lên phía sau Vô Dược.

Lúc Vô Dược quay đầu lại nhìn tới người, liền ngây người. Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn non mềm, nụ cười trên khuôn mặt ôn văn nho nhã, phẳng phất như lồng vào tiểu thiếu niên lúc nào cũng ôn nhu tinh xảo trong ký ức vậy.

"Ah? Làm sao vậy?" Đôi mắt đẹp của Niên đại thiếu chớp chớp, hơi mang theo chút nghi hoặc.

"Không có.." Vô Dược lắc lắc đầu, cũng đúng, tám năm qua đi, sợ là anh đã quên.

Cho dù biết kết quả, đáy mắt Vô Dược vẫn xẹt qua một tia thất vọng.

Niên Tứ Thần xoa xoa đầu Vô Dược, ngữ khí nghe như bất đắc dĩ nhưng lại tràn đầy cưng chiều: "Tiểu Nhan Nhan của anh vẫn giống như hồi nhỏ không biết đường à!"

Vô Dược kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ có chút kinh ngạc, đôi mắt đẹp và hàng mi dài run rẩy.

Niên Tứ Thần cúi đầu ở khóe mắt cô lưu lại một nụ hôn, tiếng cười trầm thấp dễ nghe khẽ ở bên tai cô: "Thật đẹp!"

Cơ thể Vô Dược run lên một cái. Má ơi, nam thần ôn nhu gì đó, quả thực không phải quá tâng bốc. Âm thanh dễ nghe đến mức Vô Dược đều cảm thấy mình sắp mang thai.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 115: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (3)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược ngẩng đầu đối diện với con mắt ôn nhu đen ngọc của anh, nhẹ nhàng mở miệng: "Tứ Thần ca ca?"

Niên Tứ Thần lẳng lặng cọ qua mũi cô một cái: "Tiểu phôi đản, em không phải đã sớm biết sao? Hả?"

Cũng không biết có phải mình trước kia chưa gặp qua anh như vậy không, hay là do tình cảm của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần, một động tác nho nhỏ như vậy của anh đã làm cô xấu hổ.

Âm thanh dịu dàng mang theo chút ngượng ngùng: "Tứ Thần ca ca, sao có thể gọi người ta là tiểu phôi đản."

Thật đáng yêu! Nhìn đến khuôn mặt đỏ của cô, phản ứng đầu tiên của anh chính là như vậy.

Bàn tay trắng tinh thon dài có khớp xương rõ ràng nhéo gương mặt cô một chút: "Còn nói không xấu, xuất ngoại lâu như vậy, cũng không liên hệ với anh một chút!"

Nói đến chuyện này, tựa hồ nhớ tới quá khứ. Đôi mắt khôn khéo của Niên Tứ Thần hiện lên một tia ưu thương.

Đầu Vô Dược chủ động nhận lấy ôm ấp từ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tứ Thần ca ca, thực xin lỗi.."

Niên Tứ Thần ôm chặt cô, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu trên mặt anh, tuấn mỹ tựa như thiên thần. Nhưng khuôn mặt tuấn mỹ này, lại có một chút cảm xúc phức tạp.

Gió nhẹ phất qua, anh chậm rãi mở miệng: "Không sao."

Âm thanh thực nhẹ thực nhẹ, không bao lâu liền tiêu tán trong gió. Cũng không biết câu này là nói với cô, hay là nói với chính mình.

Sau khi Niên Tứ Thần đưa cô tới cao một lớp A, nhẹ nhàng nói với cô một câu: "Tan học anh tới tìm em."

"Được!" Vô Dược ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau đó nhìn thân ảnh anh chậm rãi rời đi. Nội tâm có chút phức tạp, cũng không biết như thế nào, đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc.

Cơ thể bất giác liền đuổi theo, từ sau lưng ôm lấy anh, đem đầu chôn sau lưng anh, âm thanh rầu rĩ rất nhỏ, nhưng anh nghe rõ: "Thật ra em vẫn luôn rất nhớ anh.. Tứ Thần ca ca.."

Bước chân Niên Tứ Thần dừng lại, sau đó quay đầu, lòng bàn tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô: "Ừ! Anh biết. Ngoan, nghe lời! Tan học anh sẽ tìm em."

* * *

Khai giảng tân sinh cao trung, tuần đầu tiên, đương nhiên không phải đi học, nhưng lại là một ác mộng của nữ sinh - Huấn luyện quân sự!

Huấn luyện quân sự vào mùa hạ nóng bức, mấy tầng da đều muốn đen. Đối với rất nhiều nữ sinh mà nói đây là ác mộng, không biết bao lâu mới có thể trắng trở lại.

Đương nhiên, ban đầu vẫn là phải đến phòng học tập hợp một chút để điểm danh.

Vô Dược chậm rãi tiến vào phòng học, nhìn từng khuôn mặt trẻ tươi, đột nhiên cảm giác mình trẻ đi rất nhiều.

Vô Dược đến khiến không ít người chú ý.

Không ít người cúi đầu khe khẽ nói nhỏ:

"Nữ sinh này là ai vậy? Cảm thấy thật xinh đẹp, các cậu trước kia gặp qua chưa?"

"Không biết, trước kia chưa gặp qua. Hẳn là không phải khóa chúng ta."

"Hôm nay tớ tới, tớ nhìn thấy Niên học trưởng mang cô ấy tới."

"(⊙o⊙) Oa! Cậu nhìn thấy Niên học trưởng? Thật may mắn nha!"

"..."

Vô Dược quét một vòng, sau đó bước đến một vị trí cạnh cửa sổ.

Cô đi qua, gõ gõ cái bàn của nữ sinh đang thất thần: "Bạn học, bên trong có người ngồi không?"

Nữ sinh lấy lại tinh thần, thời điểm ngẩng đầu thấy cô hơi hơi sửng sốt, đứng lên để cô đi vào, sau đó trả lời: "Là cậu nha! Bên trong không có ai, cậu ngồi đi!"

Vô Dược hướng cô lộ ra cái mỉm cười, trở về một câu: "Cảm ơn!"

Thời điểm nhìn đến cô biểu tình của Vô Dược thiếu chút nữa nứt ra, lại lần nữa cảm thán nhân sinh nơi nào không cẩu huyết. Lần này được, ngồi cùng bàn với nữ chủ đại đại.

Vô Dược vừa ngồi xuống, người phía trước cô liền quay đầu lại. Là một nữ sinh lớn lên rất xinh đẹp, mặc rất nhiều hàng hiệu phỏng chừng hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt.

Cô hướng Vô Dược lộ ra một nụ cười thân thiện, sau đó hỏi: "Bạn học, cậu trước kia học sơ trung nào a?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 116: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (4)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược lễ phép hướng cô nở nụ cười đáp lại, sau đó không nhanh không chậm trả lời: "Trường trung học cơ sở Verdona."

Nữ sinh hỏi cô ngẩn người, mở to hai mắt nhìn. Mang theo kinh ngạc mà nói: "Verdona ở nước F?"

"Ừ!" Vô Dược gật đầu một cái.

Nghe được đối thoại của bọn họ, nữ sinh ngồi cùng bàn cũng quay đầu lại: "Vậy cậu vì sao.."

Đại học Verdona, là một trong mười trường lớn nổi tiếng trên thế giới, hơn nữa còn xếp hàng đầu. Ngôi trường trung học đó, không chỉ có cao trung mà còn có sơ trung, nếu không có gì bất ngờ sảy ra thì chỉ cần có thể vào được trường trung học, sau này liền có thể trực tiếp lên đại học. Sơ trung lên cao trung, cao trung thẳng lên đại học.

Vô Dược đem đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, con ngươi nhu hòa rất nhiều: "Những cái đó không quan trọng, quan trọng là.. Chính mình muốn."

Sau đó hai nữ sinh kia cũng không tiếp tục đề tài này, mục tiêu của họ không giống nhau. Hơn nữa những người như bọn họ sau này đều trực tiếp kế thừa gia tộc hoặc trực tiếp liên hôn doanh nghiệp, tựa hồ xuất thân đại học nào cũng không quan trọng như vậy.

Chỉ là chào hỏi tên một chút.

Người ngồi trước Vô Dược giới thiệu trước: "Tớ tên là Mục Y, cậu ấy là Bạch Lộ Lộ. Chúng tớ từ nhỏ đã quen biết, hai cậu thì sao?"

Nghe được cô giới thiệu, Vô Dược nhớ tới cốt truyện. Hai người này về sau cũng là bằng hữu của nữ chủ, tuy rằng không phải rất tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ giúp nữ chủ một phen, hai người trong trường học đối với nữ chủ cũng coi như là không tệ lắm.

Chúc Dao mở miệng trước: "Tớ là Chúc Dao! Lúc nãy tìm lớp gặp được cậu, còn không có hỏi tên.."

Vô Dược tiếp: "Tớ tên Thư Vãn Nhan, về sau chỉ giáo nhiều hơn."

Thời điểm nghe được dòng họ của cô, Mục Y và Bạch Lộ Lộ liếc nhìn nhau.

Bọn họ không hỏi, Vô Dược cũng không nói gì.

Nhưng mà, từ khí chất bên ngoài của cô, lại đến ăn mặc, bọn họ cũng có thể đoán được. Bất quá chỉ là kinh ngạc thôi.

Vốn dĩ lớp học náo nhiệt đột nhiên lại an tĩnh. Nhìn lão sư ăn mặc đoan trang, liền không dám nói chuyện, nhao nhao ngồi xuống.

Đây là trường học quý tộc không sai, nhưng đồng dạng, quy định quản lý trong trường học này, so với bình thường còn nghiêm khắc hơn. Đương nhiên, chắc chắn cũng có vài người là ngoại lệ.

Lão sư giảng vài câu, liền đưa bọn họ đi tìm huấn luyện viên.

Vân Thánh có sân chuyên môn dùng để huấn luyện, cho nên không cần đi đến doanh trại huấn luyện bên kia. Chỉ là cách khu dạy học có chút xa.

- -

Mới học hai tiết của khóa mới, Niên Tứ Thần liền nhàm chán nghịch bút, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ cũng không biết suy nghĩ gì.

Bây giờ là thời gian tan học, bát quái tân khai giảng đương nhiên không thể thiếu.

Hai nữ sinh bát quái, trong lúc vô ý tiến vào lỗ tai của Niên Tứ Thần.

"Cậu có nghe nói không? Thể chất của tân sinh lần này so với khóa chúng ta còn yếu hơn."

"Ah? Cái này nha! Tớ biết, nghe nói vừa mới bắt đầu huấn luyện không bao lâu liền có nữ sinh hôn mê, lại là một nữ sinh rất xinh đẹp nữa!"

Nghe được bọn họ nói, bút trong tay Niên Tứ Thần liền 'ba' một tiếng rớt trên mặt đất.

Sau đó dùng tốc độ như gió, chạy ra ngoài. Vừa vặn chuông vào lớp vang lên, lão sư ở hành lang chuẩn bị đi vào lớp học nhìn thấy, cũng không nói gì. Bộ dạng giống như cái gì cũng không phát sinh. Mọi thứ đều rất tốt, anh cũng không phải học sinh trốn học.

Thời điểm Niên Tứ Thần đến sân huấn luyện, vừa vặn lúc bọn họ đang nghỉ ngơi.

Vô Dược ngẩng đầu lên uống miếng nước, liền thấy Niên Tứ Thần cách đó không xa. Hơi sửng sốt một chút, trong lòng yên lặng nghĩ: Anh đang tìm ai?

Thẳng đến khi anh đi đến trước mặt cô, cô mới phản ứng lại, anh là tới tìm cô!

"Tứ Thần ca ca.. Sao anh lại tới đây?" Cũng không biết là quá mệt mỏi hay là quá nóng, thời điểm cô nói chuyện hơi thở có chút dồn dập.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 117: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (5)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Niên Tứ Thần nhìn cô, bởi vì thời tiết quá nóng, mặt đỏ cả lên. Đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng.

Đầu óc còn chưa kịp hoạt động, cơ thể và miệng đã nghe theo trái tim, tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, mở miệng nói: "Chúng ta không huấn luyện nữa."

Vốn dĩ cơ thể cô không tốt lắm, lại gầy yếu như vậy. Bộ dạng này sao có thể tham gia huấn luyện! Vạn nhất cô không tiếp thu được, chuyển trường thì làm sao bây giờ?

Tựa hồ càng nghĩ, anh lại càng cảm thấy cô không nên huấn luyện, anh hẳn là nên mang cô đi.

"Hả?" Vô Dược bị anh làm cho có chút ngốc, lại có chút phản ứng không kịp.

Anh nhẹ giọng mở miệng, rất ôn nhu, tựa hồ có chút giống dỗ dành: "Huấn luyện quá mệt mỏi, chúng ta không huấn luyện."

Phốc~Có huấn luyện nào không mệt sao? Vô Dược đại khái đoán được, phỏng chừng anh là đang thương cô. Cho dù bọn họ có đổi cơ thể, che chắn tình cảm trước kia, anh cũng vẫn giống như trước đây vậy, không bị khống chế mà đối với cô tốt.

Vô Dược nhợt nhạt cười cười: "Nhưng mà, huấn luyện không phải đều như vậy sao?"

"Anh.." Niên Tứ Thần lau mồ hôi trên mặt cô, đau lòng mở miệng: "Anh sợ em mệt! Không muốn em quá vất vả. Vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?"

Vô Dược thấy con mắt ôn nhu của anh, trong lòng lại bắt đầu rung động. Tiểu ca ca làm ơn, cầu anh đừng thả thính nữa! Nhan cẩu đối với tiểu ca ca vừa ôn nhu lại vừa đẹp mắt hoàn toàn không có sức chống cự nào đâu?

Che dấu bớt khuôn mặt hoa si của mình, nỗ lực bày ra bộ dạng tiểu muội muội nhà bên: "Không có chuyện gì, các bạn học cũng như thế này mà! Em có thể."

So với cái cơ thể ở thế giới thứ hai kia, cơ thể này quả thực tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cơ thể này khoẻ mạnh, Vô Dược cảm thấy việc huấn luyện quân sự này đối với cô mà nói cũng không phải việc gì lớn.

Thấy bộ dạng này của cô, Niên Tứ Thần thở dài, cuối cùng vẫn nhả ra: "Được rồi! Nếu khó chịu thì nói, cũng không cần tiếp tục."

"Ừm! Được!" Vô Dược gật đầu một cái, sau đó cùng anh nghỉ một lúc, rồi tiếp tục huấn luyện.

Thời gian huấn luyện tiếp theo Vô Dược cảm thấy trôi qua thật mau. Lý do chính là, người nào đó vẫn luôn cách đó không xa, nhìn cô. Cho nên tâm tình cô đặc biệt tốt.

"Tứ Thần ca ca, chúng ta có thể đi rồi." Vô Dược đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn nói.

Niên Tứ Thần xoa xoa tóc cô, thời điểm con ngươi ôn nhu xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của cô, mang lên một tia tối tăm. Nhưng đối với cô vẫn rất ôn nhu mở miệng: "Ừ! Chúng ta đi ăn cơm trước. Ký túc xá tạm thời của em ở đâu?"

Ký túc xá tạm thời của Vân Thánh là một biệt thự nhỏ, cung cấp chỗ dừng chân cho học sinh, một số người thì sẽ dùng để nghỉ trưa ở trường học.

Nhưng những học sinh giống như bọn họ thì có tài xế riêng, chỉ có một số ít học sinh chọn ở lại, phần lớn chỉ là dùng để trưa.

Vô Dược có chút bất đắc dĩ mà mở miệng: "Bọn họ nói em báo danh muộn, ký túc xá tạm thời còn cần mấy ngày nữa mới có thể chuẩn bị xong."

Khuôn mặt Niên Tứ Thần bình tĩnh ôn nhuận bất giác biến đổi, mày nhăn lại tựa hồ có chút không vui. Nhưng mà, rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Ôn nhu cười: "Không sao, vậy hôm nay liền qua chỗ anh bên kia nghỉ ngơi một chút đi."

"Được!" Vô Dược tựa hồ cũng không cảm thấy đi phòng ngủ của anh có cái gì không ổn.

Nhìn bộ dạng không hề phòng bị của cô, anh không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng mà, anh dám cam đoan. Vấn đề như vậy, sẽ không xuất hiện trên người cô và một người nam nhân thứ hai.

Niên Tứ Thần cúi đầu, cô tựa hồ cũng phát hiện ánh mắt của anh, sau đó ngẩng đầu.

Niên Tứ Thần nghiêm túc đánh giá cô, tiểu công chúa của anh, tuy rằng không giống khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, nhưng càng lớn lại càng xinh đẹp.

Đương nhiên, cô xinh đẹp như vậy, chỉ có thể thuộc về một mình anh![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 118: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (6)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược tắm rửa một cái, sau đó trực tiếp liền bổ nhào lên giường anh.

Niên Tứ Thần sủng nịch xoa xoa đầu cô, lại giúp cô đắp chăn đàng hoàng. Âm thanh ôn nhu, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, sắp đi học anh sẽ đánh thức em."

"Ừm!" Tựa hồ là thật sự buồn ngủ, vừa mới nằm xuống cô liền cảm giác đôi mắt không muốn mở ra nữa.

Nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Tứ Thần ca ca, anh không lên lớp thật sự không có chuyện gì sao?"

Cô nhớ rõ trong nguyên tác anh chính là học sinh ưu tú kiêm thiên tài.

"Không sao.." Anh cúi đầu hôn lên trán cô. "Sao có thể có chuyện gì được? Có chuyện gì lại có thể quan trọng hơn tiểu công chúa của anh."

Bất quá Vô Dược ngủ rồi nên là không có nghe được câu nói đó.

Vô Dược cũng không biết là bởi vì cô, nên những lần huấn luyện quân sự kế tiếp của khóa tân sinh này, quả thực dễ chịu hơn nhiều.

Niên Tứ Thần nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của cô, tay bất giác chạm lên. Hàng mi dài mềm mại run rẩy trong lòng bàn tay anh, anh tựa hồ chơi đến quên cả trời đất, lâu lâu lại cọ vài lần.

Anh nằm bên cạnh cô, chậm rãi tới gần cô, hương thơm của cô vờn quanh chóp mũi anh.

Khiến anh bất giác nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Lúc ấy anh sáu tuổi, cô bốn tuổi. Vừa vặn ngày đó là sinh nhật anh, người nhà anh cho người mở yến hội.

Anh vẫn luôn không thích tham gia mấy thứ này, ở hoa viên nhìn thấy, cô cùng người khác chơi trốn tìm đến mê mẩn.

Một tiểu công chúa bị bịt mắt, chủ động nhào vào lòng ngực anh, nắm lấy anh không bỏ.

Âm thanh của tiểu công chúa rất êm tai, ngọt ngào nhu nhu: "Tớ bắt được cậu rồi!"

Anh vĩnh viễn đều không quên được, khi bịt mắt được gỡ xuống, là một đôi mắt mỹ lệ.

Hai mắt cô mở to, con ngươi ngập nước tràn đầy nghi hoặc, âm thanh còn mang theo chút không thể tưởng tượng: "Anh là hoàng tử sao?"

Nghe được cô nói, anh luôn không thích cười, tựa hồ bị cô chọc trúng chỗ, bất giác nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy anh giống hoàng tử sao?"

Cô ngốc ngốc nhìn anh, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, mỉm cười trả lời: "Giống! Hoàng tử trong sách đều giống như tiểu ca ca vậy, lớn lên đẹp, ôn nhu, lại thích cười."

Anh xoa xoa đầu cô, đôi mắt tựa hồ càng ôn nhu: "Vậy em thích hoàng tử không?"

"Thích!" Cô không chút do dự trả lời.

Anh lại hỏi: "Nếu anh không phải hoàng tử vậy em còn thích anh không?"

"Thích!" Cô vẫn không chút do dự trả lời. Sau đó suy nghĩ một chút, thời điểm mở miệng tựa hồ có chút ủy khuất: "Nhưng mama nói, công chúa sau này phải gả cho hoàng tử. Nếu anh không phải hoàng tử thì em không thể gả cho anh."

Ý cười của anh càng sâu: "Em muốn gả cho anh sao?"

Cô gật đầu một cái.

Anh nửa dụ dỗ nói: "Vậy về sau anh thành hoàng tử, em gả cho anh được không?"

Cô rất nhanh liền gật đầu, sau đó cười trả lời, tựa hồ không biết chút nào về việc mình cứ như vậy bị bản thân bán đi: "Được!"

Bắt đầu từ hôm đó, con người cao lãnh, không thích cùng người khác tiếp xúc, Niên gia Thái tử gia, giống như thay đổi thành một người khác, ôn hòa có lễ, có tiến có lui, tựa như một hoàng tử chân chính.

Niên Tứ Thần nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, lại nhìn Vô Dược đang ngủ say. Bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy đi ra cửa gọi điện thoại.

Vô Dược chớp chớp mắt, thấy Niên Tứ Thần ngồi ở bên cạnh, phát hiện anh tựa hồ còn không có gọi cô rời giường, sau đó nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi một câu, cũng không biết có phải bởi vì còn chưa tỉnh ngủ hay không âm thanh còn có chút khàn khàn: "Tứ Thần ca ca, mấy giờ rồi?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 119: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (7)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Niên Tứ Thần theo bản năng liền trực tiếp nói cho cô: "Ba giờ."

Sau khi nói xong, mi hơi hơi nhăn lại, tựa hồ mới phản ứng lại mình đây là đang làm cái gì.

Qua ba giây đồng hồ, Vô Dược giật bắn lên, đôi mắt mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh: "Anh.. Anh sao lại không gọi em dậy? Xong rồi có phải em sẽ đến muộn hay không?"

Niên Tứ Thần vuốt ve sau lưng cô, một bộ dạng giống vuốt ve bảo bối, sau đó mở miệng: "Không sao, đừng khẩn trương. Huấn luyện viên nói thời tiết bây giờ quá nóng, lùi lại đến bốn giờ mới bắt đầu."

Vô Dược chui vào trong lòng ngực anh cọ cọ, nỗ lực chớp chớp mắt hỏi: "Có thật không?"

Cũng không biết, có phải trên người anh có hương thôi miên hay không. Sau khi cô lại gần anh, cảm thấy đặc biệt thoải mái. Giống như đang bồi thường cho cô vì mấy ngày nay ngủ không tốt.

Kỳ thật Vô Dược không biết, Thư Vãn Nhan sau khi xuất ngoại liền bắt đầu có triệu chứng mất ngủ cấp trung, cho nên tương đối khó chìm vào giấc ngủ, lại rất dễ dàng tỉnh giấc. Cô chỉ đơn thuần cho rằng mấy ngày nay ngủ không tốt là vì chênh lệch múi giờ.

Có thể là bởi vì có anh ở bên cạnh, hơn nữa huấn luyện quân sự đặc biệt mệt. Cho nên cô ngủ rất yên tâm, cũng ngủ đến đặc biệt ổn định. Bộ dạng ngủ sâu như này, Thư Vãn Nhan đã rất nhiều năm chưa trải qua.

"Ừ!" Niên Tứ Thần nhẹ nhàng ứng thanh, sau đó để cô nằm lại, trả lời: "Ngủ thêm đi!"

"Được.." Lời nói còn chưa nói xong, Vô Dược đã chìm vào giấc ngủ.

Vô Dược mơ mơ màng màng đã được Niên Tứ Thần mang đến một nơi nào đó, sau khi thấy rõ liền nghi hoặc hỏi câu: "Hả? Sân vận động?"

Niên Tứ Thần thấy bộ dạng mơ hồ của cô, cảm thấy bị cô manh tới rồi, nhéo khuôn mặt cô một chút, mở miệng: "Huấn luyện viên nói, bên ngoài quá nóng, cho nên đổi thành trong nhà."

Vô Dược không biết chân tướng, trong lòng yên lặng nghĩ: Huấn luyện viên của thế giới này quả thật khiến người ta quá cảm động.

Nghĩ nghĩ đến huấn luyện viên của mình ở tinh tế, thật là đáng sợ! Vô Dược vội vàng lắc lắc đầu đem cảm xúc phức tạp kia quăng đi.

Anh vén mái tóc trên trán của cô, lưu lại trên đó một nụ hôn, đem di động trả lại cho cô nói: "Anh đã lưu số điện thoại của anh vào, có việc thì tìm anh biết chưa?"

"Được!" Vô Dược bị động tác của anh làm cho ngây ngốc. Đột nhiên suy nghĩ bởi vì cô và anh là thanh mai trúc mã cho nên anh mới đối với cô tốt như vậy? Hay là bởi vì anh thích cô nên mới đối với cô tốt như vậy? Hay là nói anh đối với mỗi người đều tốt như vậy?

Không khỏi hỏi một chút: Tiểu Dạ Dạ, giá trị yêu thích của nam thần đối với tôi là bao nhiêu?

Tĩnh Dạ: 92, thời điểm cô tới là 89.

Vô Dược: . Vì sao hệ thống không nhắc nhở?

Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Hệ thống cảm thấy chỉ tăng 3 điểm, không thú vị, cho nên liền không muốn nhắc nhở cô.

!

Loại hệ thống này, muốn ném ngay đi, quá tức giận! Vậy mà còn có thao tác như này! Cô muốn khiếu nại.

Bất quá, nam thần thế giới bình thường. Quả nhiên chính là tương đối dễ công lược. Ít nhất sẽ không cho cô cái một trăm linh tinh gì gì đó.

Sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: Nam thần thế giới này, sẽ không hắc hóa đi?

Tĩnh Dạ trả lời: Nam thần thế giới này giá trị hắc hóa thấp hơn 10, hệ thống không thể đánh giá.

May còn có Tĩnh Dạ cùng cô nói, không thì năng lực che giấu tính cách của nam thần quá tốt rồi, còn không cách nào biết được giá trị hắc hóa.

Vô Dược rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nam thần ôn nhu gì đó quả thực quá tốt. Cô tựa hồ không cần lo lắng thế giới này sẽ bị nhốt trong phòng tối.

Tĩnh Dạ nghe được lời nói trong lòng của cô, yên lặng vì cô châm cây nến. Cô mới không tin nam thần không hắc hóa, chỉ có thể chúc cô may mắn.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back