Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 120: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (8)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Vãn Nhan!" Một giọng nữ xa lạ, ở bên cạnh Vô Dược hướng tới.

Vô Dược lần theo âm thanh, sau khi nhìn thấy cô ta, mi hơi hơi nhíu lại, trong ấn tượng tựa hồ không quen biết nữ sinh này. "Hả?"

Nữ sinh mở miệng: "Tớ cũng ở lớp A, tên là Vương Tịnh, xin chào."

Vô Dược biết người tới không có ý tốt, cô ta khẳng định là có mục đích. Nhưng cô ta không mở miệng thì cô cũng không muốn hỏi, cho nên chỉ là làm bộ lễ phép mà đáp trả một câu: "Xin chào."

Sau đó ai cũng không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Vương Tịnh không nhịn được: "Cái kia.. Cậu cùng Niên học trưởng đang quen nhau sao?"

Vô Dược dừng một chút, sau đó hướng cô ta cười một chút: "Không phải, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tớ sẽ theo đuổi anh ấy."

Bởi vì di rời sân tập, nên sân vận động hiện tại không ít người, không ít người kinh ngạc nhìn Vô Dược, tựa hồ không nghĩ tới một nữ hài tử văn nhã như vậy lại to gan đến thế. Liền cứ như vậy nói sẽ theo đuổi giáo thảo.

Sau đó cũng không biết là ai nói một câu: "A! Tuy rằng cô lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng mà Văn Lan học tỷ đã thích học trưởng 4 năm, cũng không thể theo đuổi được, liền một cái tiểu tân sinh như cô?"

Vô Dược hơi hơi mỉm cười, sau đó âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng có thể để cái người nói chuyện kia nghe được: "Tôi thích anh ấy mười hai năm, cũng không tính toán muốn đổi người khác."

* * *

Thời điểm trên đường nghỉ ngơi, Mục Y đến bên cạnh cô, chậm rãi mở miệng: "Vãn Nhan cậu liền trước mặt mọi người thổ lộ với Niên học trưởng như vậy, cậu biết hay không có khả năng sẽ.."

"..."

Thời điểm cô ấy nói xong câu đó, nháy mắt Vô Dược bổ não rất nhiều kịch bản thanh xuân vườn trường trước kia đã xem. Bởi vì theo đuổi giáo thảo hoặc có thù oán với giáo thảo, sau đó liền bị một đám nữ hoa si đuổi giết.

Vô Dược hơi hơi mong chờ câu môi, cô sống lâu như vậy còn chưa có thử qua đâu! Bất quá, cô cảm thấy thân là trường học quý tộc sẽ không có người não tàn như vậy đi?

Phi! Cô thiếu chút nữa quên mất, cô hiện tại đang ở trong kịch bản thanh xuân vườn trường. Kịch nữ chủ sắp tới quá cẩu huyết. Bất quá cô đối với việc thể nghiệm trước nữ chủ, cũng không có hứng thú quá lớn.

Vô Dược hướng Mục Y mỉm cười một cái, tựa hồ không để bụng vẫy vẫy tay: "Yên tâm đi! Không có chuyện gì. Cảm ơn cậu đã quan tâm!"

Cô kỳ thật còn rất chờ mong, xem đàn tiểu nữ sinh này có thể làm ra cái gì đa dạng.

Mục Y nhìn bộ dạng không để bụng của cô, tựa hồ nghĩ tới chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Kỳ thật Mục Y chỉ là cảm thấy, tiểu công chúa Thư gia chính là từ nhỏ được che chở lớn lên. Cho dù là bây giờ, người trong nhà đương nhiên cũng sẽ không để cô bị thương.

- -

Thời điểm tan học, Vô Dược nhìn thấy Niên Tứ Thần đang ở cửa sân vận động, vui vẻ hướng về phía anh chạy qua: "Tứ Thần ca ca."

Niên Tứ Thần vững vàng đem cô ôm trong lòng ngực, xoa nhẹ tóc cô, thấp giọng trách mắng, nhưng cũng không che dấu được vẻ cao hứng của anh: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Cũng không sợ bị ngã!"

Vô Dược cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của Thư Vãn Nhan hay không, dù sao Vô Dược cảm thấy cô hiện tại đặc biệt dính Niên Tứ Thần. Âm thanh ôn nhã nhẹ nhàng trả lời: "Sẽ không ngã, em chạy cũng không có nhanh nha."

Lúc này một ít học trưởng cao nhị tới, đến sân vận động thấy Niên Tứ Thần cùng Vô Dược thân mật như vậy không khỏi kinh ngạc một phen.

Niên Tứ Thần ôn hòa có lễ, là một người khiêm tốn, mọi người đều biết đến. Anh sẽ giúp đỡ nữ sinh, nhưng từ trước tới giờ anh cũng sẽ không cùng nữ sinh có tứ chi tiếp xúc, ngoại trừ ngoài ý muốn đụng vào.

Một nam sinh có quan hệ tối với Niên Tứ Thần mở miệng: "A Thần, đây không phải chính là tiểu sư muội trước mặt mọi người nói thích cậu đi?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 121: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (9)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Khụ khụ!" Mặt Vô Dược đỏ lên. Tuy rằng là việc mọi người đều biết, nhưng cứ nói ra trước mặt như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

"Tứ Thần ca ca, em.." Vô Dược theo bản năng muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Căn cứ vào giá trị yêu thích mà nói, nếu anh biết cô thích anh, anh hẳn là sẽ cao hứng đi?

"Hả? Muốn nói cái gì?" Niên Tứ Thần cúi đầu, hơi thở ấm áp rơi bên tai cô, nếu nghiêm túc nghe nhất định có thể nghe được trong âm thanh ôn nhu của anh có cả hưng phấn: "Anh rất vui!"

Cô đem mặt chôn trong lòng ngực anh, trong đầu Vô Dược sinh ra cảm giác thể nghiệm một phen. Cảm giác yêu đương, khuôn mặt đỏ lên, tâm hoảng hốt không biết nên nói cái gì.

Niên Tứ Thần hướng mấy nam sinh kia vẫy vẫy tay sau đó đem tiểu công chúa thẹn thùng mang đi.

Thẳng đến khi Niên Tứ Thần mở miệng hỏi: "Về Lâm gia sao?"

Vô Dược mới đưa đầu nâng lên nhìn anh một cái, gật gật đầu ứng thanh: "Vâng!"

Sau đó tiếp tục lôi kéo quần áo anh, đem đầu vùi trong lòng ngực anh.

Tiểu công chúa của anh vất vả lắm mới thừa nhận thích anh, anh làm sao có thể để đề tài này dễ dàng qua đi như vậy.

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Hả?" Mặt Vô Dược cũng không biết là nghẹn đỏ, hay là xấu hổ đến đỏ.

Anh cắn lên đôi môi đỏ bừng của cô: "Em nói em thích anh mười hai năm, anh đã biết."

"Ưm.." Vô Dược còn chưa nói cái gì, đã bị anh hôn đến gắt gao.

Anh mới sẽ không để cô nói ra lời phản bác nào, mặc kệ lời cô nói có phải sự thật hay không. Dù sao là lời cô nói, cho dù giả cũng phải biến thành sự thật!

Thời điểm đến Lâm gia, Niên Tứ Thần mới buông tha môi hơi sưng của cô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát kiệt tác của mình, nụ cười ôn hòa càng ngày càng sâu.

Không biết vì cái gì, Vô Dược tổng nhìn ra bên trong nụ cười ôn hòa của anh mang theo một tia ác liệt.

Ảo giác! Vô Dược yên lặng ám chỉ chính mình, đó nhất định là ảo giác, nam thần ôn nhu như vậy, sao có thể có vẻ ác liệt!

Vô Dược không nghĩ tới bọn họ mới vừa xuống xe liền gặp Lâm Nghiên đang về nhà.

"..."

Cô cảm thấy mình sắp không nhịn được mắng thế giới này cẩu huyết. Mặc dù là cái gì mà kịch cẩu huyết của thanh xuân vườn trường, nhưng xin không cần dùng trên người cô được không?

"Mẹ!" Vô Dược đem đầu cúi xuống hơi thấp xuống một chút, một bộ dạng nhận sai, nhưng trên thực tế cô chỉ là muốn che dấu đôi môi bị hôn đến sưng.

Niên Tứ Thần ôn hòa cười, lễ phép mở miệng: "Chào bác gái!"

Lâm Nghiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải bọn họ, thời điểm nhìn thấy Niên Tứ Thần và con gái nhà mình ở cùng nhau cũng rất kinh ngạc.

Nhưng cô thân là thượng vị giả nhiều năm, rất nhanh liền che dấu đi, gật gật đầu trở về câu: "Xin chào. Cảm ơn cậu đã đưa Nhan Nhan về, vào ngồi một chút đi."

Niên Tứ Thần lắc lắc đầu, trả lời: "Hôm nay cháu không quấy rầy nữa, lần sau lại đến thăm bác."

* * *

Lâm Nghiên nhìn Vô Dược yên lặng lên lầu, kêu một tiếng: "Nhan Nhan.."

"Dạ?" Vô Dược quay đầu lại mang theo nghi hoặc.

Lâm Nghiên suy nghĩ một hồi lâu, mở miệng mấy lần cuối cùng vẫn nói ra: "Có phải con thích Niên gia Thái Tử gia kia hay không."

"..."

Có thể không cần trực tiếp như vậy được không.

Cuối cùng Vô Dược vẫn là gật đầu, dù sao bà sớm hay muộn cũng là phải biết.

Tuy rằng đoán được kết quả nhưng Lâm Nghiên vẫn là có chút không muốn tin tưởng. Cuối cùng thở dài: "Nhan Nhan về sau vẫn là hạn chế cùng nó lui tới đi! Nó.. Đã từng nói qua nó thích một người."

Bước chân Vô Dược dừng một chút, cũng không nói gì trực tiếp trở về về phòng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 122: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (10)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược một đầu chui vào gối, sau đó lại tự hỏi, lời nói vừa rồi của Lâm Nghiên.

Niên Tứ Thần nói qua có thích một người. Vậy thì người kia là ai? Là cô sao? Hệ thống nói giá trị yêu thích trước kia của anh đối với cô là 89 vậy thì hẳn là cô không sai đi?

Vô Dược vỗ vỗ đầu, đột nhiên cảm thấy mình choáng váng. Không phải còn có 93 giá trị yêu thích kia ở đó sao? Dù sao mặc kệ trước kia anh thích ai, hiện tại thích cô là được.

Ở thời điểm Vô Dược tự hỏi, đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Niên Tứ Thần +1, giá trị yêu thích hiện tại là 94!]

?

Đã xảy ra chuyện gì?

- -

Lại nói về Niên gia bên kia, Niên Tứ Thần đi vào phòng khách, thời điểm nhìn thấy ba mẹ của mình, vẫn ôn hòa có lễ như cũ nói: "Ba, mẹ con đã về."

Niên Sương Hoa nhìn nụ cười treo trên mặt con trai nhà mình, nỗ lực khắc chế bản thân xé bỏ cái gương mặt giả tạo kia.

Cái gì mà ôn hòa có lễ, quân tử khiêm tốn. Ông cảm thấy còn không bằng thằng con trai cao lãnh khó tiếp cận, lạnh nhạt không tới gần bọn họ kia.

Cũng không biết phát sinh chuyện gì, hơn mười mấy năm trước sau sinh nhật anh, đột nhiên liền trở thành bộ dạng này.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh càng ngày càng tốt, nhưng là người thân của anh, chỉ cảm thấy anh càng ngày càng lạnh nhạt.

Đối với tất cả mọi người đều giống nhau, chính là vì như vậy nên không có người nào là đặc biệt, không có người nào là quan trọng nhất, bộ dạng này mới là lạnh nhạt nhất.

Cảm thấy anh đối với tất cả mọi người đều hiền lành ôn nhu, đến cả đối đãi với đối thủ của mình cũng như vậy.

Nhưng Niên Sương Hoa biết hết thảy hành động của Niên Tứ Thần, biết con trai của mình có bao nhiêu tàn nhẫn. Để người ta thăng đến thiên đường, lại hung hăng đẩy ngã xuống địa ngục.

Khi đối thủ cho rằng mình đã thắng, anh nhìn những người kia giống như thằng hề đang nhảy nhót, nhìn những người đó cho rằng mình là đối thủ của anh.

Anh làm tất cả mọi chuyện, từ trước tới giờ đều không thoát khỏi sự khống chế của anh, tựa như một quốc vương cao cao tại thường, bụng dạ đầy dã tâm mà đùa bỡn thần tử, còn để cho những người kia cho rằng mình là người thắng.

Niên Tứ Thần cởi áo, hôn hôn ngửi ngửi hương thơm của cô còn lưu lại trên quần áo anh.

Con ngươi màu đen tràn đầy mê luyến, khóe môi gợi lên, cười nhẹ: "Tiểu công chúa của anh.. Em cuối cùng đã trở lại."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua môi, tựa hồ hương vị của cô còn lưu tại trên môi.

* * *

"Ba!" Vô Dược bực bội đem gối đầu trên giường hung hăng vứt xuống đất.

Cái quỷ gì! Rõ ràng thời điểm giữa trưa còn ngủ khá tốt, vì sao vừa đến buổi tối liền không ngủ được. Thật tức giận nha!

Lúc này Tĩnh Dạ yên lặng xuất hiện: Kí chủ muốn đổi thuốc ngủ hay không, không có bất luận tác dụng phụ gì. Bảo đảm an toàn, chỉ cần một tích phân.

* * * Vô Dược nghĩ nghĩ, một tích phân hình như cũng không quý, hơn nữa cô thấy tích phân giống như cũng không có tác dụng gì. Sau đó liền nói: Đổi đổi đổi!

Chỉ chốc lát, một viên thuốc liền xuất hiện trên tay cô. Vô Dược uống không đến một phút, liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Vô Dược mang theo tràn đầy tinh thần, bước vào Vân Thánh.

Thời điểm đang chuẩn bị trực tiếp đi qua sân huấn luyện, một nữ sinh rất xinh đẹp ngăn cản cô.

Nữ sinh nhìn thoáng qua dung mạo của cô, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

Vô Dược nhìn một chút, Tĩnh Dạ nhắc nhở: Kí chủ, người này chính là Văn Lan học tỷ kia.

Sau khi nghe được Tĩnh Dạ nói, môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, ngoại trừ nữ chủ, cô còn chưa có sợ qua cái loại nữ xứng nào đâu. Không đúng, cho dù là nữ chủ cô cũng chưa từng sợ qua!

Những ngày công lược nhàm chán, có người có thể bồi cô chơi chơi cũng là không tồi: "Hả? Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 123: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (11)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhìn vẻ mặt vô tri bộ dạng dốt nát của cô, sắc mặt Văn Lan lạnh hơn: "Cách Tứ Thần xa một chút."

Khuôn mặt Vô Dược tựa hồ nháy mắt tái nhợt, cắn cắn môi, nhược nhược hỏi: "Là Tứ Thần ca ca bảo cậu tới sao?"

Nhìn bộ dạng thập phần ủy khuất của Vô Dược, Tĩnh Dạ yên lặng vì Văn Lan châm cây nến. Tâm bất giác nghĩ: Kĩ năng diễn suất của kí chủ đã online, cảnh báo cấp độ cao, xin chú ý an toàn.

Đương nhiên không phải! Văn Lan tự nhiên sẽ không mở miệng phủ nhận. Nhưng trong học viện mọi người đều biết tính cách của Niên Tứ Thần.

Không khỏi, không ít ánh mắt nhìn Văn Lan liền thay đổi.

Cũng không biết là ai mở miệng trước:

"Không phải nói Văn Lan học tỷ, rất rộng lượng, rất thiện lương sao? Bây giờ là chuyện gì?"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Cô ta còn không phải bạn gái của Niên học trưởng, bây giờ đã không cho người khác theo đuổi. Nếu cô ta thật sự là bạn gái của Niên học trưởng thì còn không biết thế nào?"

* * *

"Cô cố ý!" Văn Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, tức giận đến khuôn mặt đều vặn vẹo, trực tiếp vươn tay một cái tát qua.

"Ba!"

Một tiếng bạt tai vang lên, tất cả mọi người giống như được dừng lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn hai người, thở cũng không dám thở mạnh.

Văn Lan sau khi thấy rõ ràng người mình đánh phải, hai mắt mở to nhìn, lui lại mấy bước.

Vô Dược ngẩng đầu, thời điểm thấy anh biểu tình cũng rất kinh ngạc: "Tứ Thần ca ca.."

Đầu nhón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hồng lên của anh. Làn da của Niên Tứ Thần vốn dĩ tương đối trắng nõn, bàn tay màu đỏ lúc này càng nhìn càng thấy giật mình, cũng có thể nhìn ra lực đạo đến rốt cuộc có bao nhiêu mạnh.

"Cô cái nữ nhân điên này!" Cũng không biết là mình hay là Thư Vãn Nhan, tóm lại Vô Dược đặc biệt tức giận, cô cảm thấy muốn điên lên.

Cái nữ nhân hạ tiện này cũng dám đánh nam nhân của cô, trong đầu chỉ có một ý niệm: Cô muốn giết chết cô ta!

Niên Tứ Thần cảm thấy người trong lòng ngực mình đang run rẩy, dường như nhớ tới cái gì, ôm chặt cô, âm thanh ôn nhu dụ dỗ: "Nhan Nhan ngoan, không tức giận, tức giận vì người như vậy không đáng. Anh không có chuyện gì, thật sự!"

Nghe được giọng nói của anh, Vô Dược hơi bình tĩnh một chút. Ngoan ngoãn chôn trong lòng ngực anh.

Nháo một hồi lớn như vậy, Niên Tứ Thần cũng không muốn đi học, mang theo cô trực tiếp rời đi.

Đôi mắt âm lãnh, tựa hồ trong chốc lát là có thể đem người đông chết.

Cơ thể Văn Lan run lên, trong lòng đột nhiên rơi vào sợ hãi vô hạn. Cô chưa từng thấy ánh mắt của Niên Tứ Thần như vậy.

* * *

Vô Dược vốn đang muốn hỏi cô vừa nãy không khống chế được cảm xúc là chuyện thế nào, còn chưa mở miệng liền nghe được âm thanh hệ thống.

[Đinh! Kích phát nhiệm vụ ẩn một: Xin tìm lại ký ức bị thiếu hụt của Thư Vãn Nhan. Biết nguyên nhân chân chính Thư Vãn Nhan mất ngủ.]

"..."

Như vậy cô hẳn là đã biết: Tiểu Dạ Dạ, cảm xúc không chịu khống chế vừa nãy cùng với cái ký ức bị thiếu hụt kia có liên quan đi?

Tĩnh Dạ: Kí chủ! Tìm được chân tướng cô sẽ biết, cố lên a!

Vô Dược cho cô cái xem thường: Cô không thích tôi!

Tĩnh Dạ hơi hơi mỉm cười: Ừ, bởi vì tôi đối với cô chính là yêu.

Vô Dược ha hả, sau đó mở miệng: Chứng mất ngủ là cái quỷ gì? Vì sao tôi không cảm giác được?

Tĩnh Dạ yên lặng mà lui đến góc: Đêm qua không phải cô đã trải qua rồi sao?

Vô Dược suy nghĩ một chút, sau đó khóe miệng giơ lên: Tiểu Dạ Dạ cô lại đây, ngoan, nghe lời, tôi sẽ không đánh cô.

Tĩnh Dạ xấu hổ khụ khụ: Kí chủ đừng kích động!

Đnm đừng kích động, điểm tích phân của cô như vậy, có thể đổi được bao nhiêu thuốc ngủ?

Tĩnh Dạ nhược nhược nói: Ở bên cạnh nam thần, không phải cô có thể ngủ rồi sao?

Vô Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói giống như cũng rất có đạo lý.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 124: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (12)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược nhìn ngoài cửa sổ, ngẩng đầu hỏi: "Tứ Thần ca ca, chúng ta bây giờ đi đâu vậy?"

Niên Tứ Thần hôn một cái lên gương mặt cô, dụ dỗ: "Tứ Thần ca ca mang em đến một nơi."

Mặt Vô Dược đầy nghi hoặc, nhẹ nhàng mở miệng: "Nhưng mà.. Chúng ta không trở về trường học sao?"

Anh ôn nhu vuốt ve tóc của cô, trả lời: "Không vội, ngày mai đi học cũng được."

Vô Dược thấy mặt anh đã đỏ lên một chỗ, đau lòng nói: "Vậy mặt anh làm sao bây giờ? Chúng ta đi bệnh viện sao?"

Con ngươi anh ôn nhu tựa hồ sắp chảy nước ra, xoa khuôn mặt nhỏ đang quan tâm anh, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, anh về nhà thoa một chút là tốt rồi."

* * *

Niên Tứ Thần đem cô tới bờ biển, gió biển phất qua mặt cô, làm tâm bình táo bạo của cô an tĩnh đi rất nhiều.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu âm thanh nhẹ vỗ về bên tai cô: "Anh nhớ rõ em đã nói em thích bờ biển nhất."

Cô ngẩng đầu con ngươi màu nâu trầm đối diện với đôi mắt đen óng ánh như sao trời của anh, một cái chớp mắt như vậy khiến cô cảm thấy, cô chính là cả thế giới của anh.

Cô xoay người vòng lên cổ anh, thâm tình gọi một tiếng: "Tứ Thần.."

Niên Tứ Thần tựa hồ bị bộ dạng của cô làm cho xúc động, cúi đầu ngậm lấy môi đỏ của cô, âm thanh khàn khàn động lòng người nhẹ nhàng mở miệng: "Nhan Nhan, cùng anh ở bên nhau đi! Làm người yêu của anh cả đời."

"Phụt!" Vô Dược cười một cái.

"Hửm?" Tay Niên Tứ Thần ôm cô bất giác nắm thật chặt, sắc mặt khẩn trương.

Vô Dược dựa vào anh, môi đỏ nhẹ nói: "Em cho rằng chúng ta đã ở bên nhau, còn có em không muốn làm người yêu của anh cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa anh đều là của em."

Mặc kệ bao nhiêu thế giới anh cũng là của em, chỉ thuộc về em.

Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, ý cười trong con ngươi càng sâu, chiếm hữu đáy mắt cũng càng đậm.

Đúng vậy a! Anh sao có thể chỉ cam tâm cả một đời đây? Nếu lúc trước cô đã xông vào thế giới của anh, vậy thì để bồi thường, cô nên vĩnh viễn thuộc về anh.

"Ừ! Chúng ta kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều phải ở bên nhau." Nói xong anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn qua đi, Vô Dược lại mở miệng: "Em nghe nói anh đã từng nói qua anh có người mình thích. Vậy thì, người đó.."

"Là em!" Vô Dược còn chưa nói xong, Niên Tứ Thần vội vàng trả lời.

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: "Từ đầu đến cuối người anh thích cũng chỉ có em, giống như em nói anh cũng thích em mười hai năm, cả đời này cũng không tính toán muốn đổi."

Thời gian rất dài, anh bỏ lỡ em tám năm năm tháng, nhưng anh sẽ có được em trong 80 năm cuộc đời.

Âm thanh sóng biển rất lớn, nhưng lời anh nói lại vô cùng rõ ràng.

* * *

Sau khi Niên Tứ Thần bồi cô ở bờ biển chơi, liền mang cô trở về Niên gia.

Vô Dược nghĩ Niên Tứ Thần to gan mang cô về nhà như vậy, trong nhà hẳn là không có người đi! Kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy Niên phụ đang đọc báo, còn có Niên mẫu ngồi bên cạnh đang xem phim.

Vô Dược trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ, tuy rằng đây chỉ là thế giới nhiệm vụ, nhưng đối với người không có ký ức là anh mà nói, đây chính là cha mẹ của anh.

Trải qua nhiều thế giới như vậy Vô Dược lần đầu tiên thấy khẩn trương, không nghĩ tới cô vậy mà cũng sẽ trải qua chuyện gặp gia trưởng này.

Niên Tứ Thần cảm thấy cô khẩn trương, sờ sờ tóc cô, ôn nhu mở miệng: "Đừng lo lắng, không cần khẩn trương."

Sau khi Niên mẫu nghe được giọng nói của con trai nhà mình, sửng sốt một hồi. Con trai của bà sao lại trở về sớm như vậy?

Càng nghĩ càng không thông, liền vội vàng đứng dậy, thấy con trai nhà mình sưng đỏ một bên mặt, còn dắt tay nữ sinh, không khỏi bổ não một đợt kịch cẩu huyết.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 125: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (13)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Mẹ!" Niên Tứ Thần biết mẫu thân nhà mình khẳng định lại bổ não một chút chuyện. Ngữ khí rất bất đắc dĩ: "Đừng nhìn như kiểu kịch cẩu huyết vậy."

"Khụ khụ!" Niên mẫu ngừng bổ não, đem lực chú ý chuyển đến Vô Dược, nhẹ nhàng hỏi: "Cô gái này là?"

Niên Tứ Thần ôm Vô Dược vào trong lòng ngực, sau đó nói: "Đây là bạn gái của con, Thư Vãn Nhan."

Sau khi nghe được lời anh nói, Niên phụ vốn đang thập phần bình tĩnh xem báo chí, báo chí liền phát ra âm thanh 'xoẹt' một cái.

Niên phụ nhanh tay đem báo chí ném sang một bên, đứng lên, nhìn về phía Niên Tứ Thần, kinh ngạc nói: "Con.. Con nói cái gì? Nói.. Nói lại lần nữa?"

Chân tay Vô Dược có chút luống cuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng lên: "Xin chào bác trai bác gái, cháu là bạn gái.. Bạn gái của Tứ Thần, cháu tên là Thư Vãn Nhan."

Niên phụ thấy anh không phủ nhận, còn mang người về nhà. Đương nhiên là biết anh nghiêm túc.

Khôi phục sắc mặt bình thường, nhàn nhạt nói: "Đứng ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh mời người ta vào đi."

Sau khi Niên phụ mở miệng, Niên mẫu mới phản ứng lại đây, vội vàng tiếp đón Vô Dược vào: "Đúng đúng đúng, mau mau tới ngồi đi."

Niên gia phụ mẫu cũng không phản đối, cũng không hỏi tình huống gia đình của Vô Dược. Chỉ hỏi: "Vậy cha mẹ cháu biết bọn cháu hẹn hò chưa?"

Vô Dược trả lời: "Hôm nay chúng cháu mới xác nhận quan hệ, cháu còn chưa kịp nói cho cha mẹ, nhưng mà cha cháu hẳn là sẽ không phản đối."

Niên mẫu ngây ngốc hỏi một câu: "Vậy mẹ cháu đâu?"

Sau đó cha con Niên gia, thập phần bất đắc dĩ nhìn bà một cái.

Vô Dược giải thích nói: "Từ lúc cháu tám tuổi sống cùng cha ở F quốc, gần đây mới trở về sống với mẹ, nhưng cháu cảm thấy chỉ cần là lựa chọn của cháu thì mẹ cũng sẽ tôn trọng."

"Ah!" Niên mẫu lên tiếng, sau khi hiểu quan hệ của bọn họ lại giống như nhớ tới cái gì, một cái xưng hô buột miệng thốt ra: "Tiểu công chúa!"

"Dạ?" Vô Dược khó hiểu nhìn bà một chút.

"Không.. Không!" Niên mẫu lắc lắc đầu, ý cười trong đáy mắt càng sâu. Nhìn Vô Dược càng ngày càng vừa lòng.

Sau đó nhìn đến khuôn mặt của Niên Tứ Thần mới nhớ tới: "Con làm sao vậy? Sao lại về rồi?"

Niên Tứ Thần lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là gặp phải một nữ nhân bị điên. Ảnh hưởng tới tâm tình không muốn đi học."

Nghe được anh nói xong Niên mẫu cũng không hỏi thêm gì. Con trai của bà, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì đều là tự mình giải quyết. Đương nhiên, ngoại trừ việc bên ngoài.

Lúc này Niên phụ nói một câu: "Gọi bác sĩ tới xử lý một chút đi."

Niên Tứ Thần vẫy vẫy tay, tựa hồ có chút không thèm để ý mà nói: "Không có chuyện gì, tí nữa tìm thuốc thoa một lát là tốt rồi."

Vô Dược nhìn mặt anh, lại nghĩ tới chuyện buổi sáng, đau lòng mở miệng: "Em giúp anh thoa đi!"

Đáy mắt Niên Tứ Thần xẹt qua một tia đắc ý, nhưng vẻ tươi cười lại rất ôn hòa vô hại: "Được!"

Niên Tứ Thần mang cô về phòng của mình, sau đó đem thuốc tìm được đặt lên tay cô.

Vô Dược cẩn thận giúp anh bôi thuốc, tối tăm trong ánh mắt càng ngày càng thâm. Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mở miệng: "Tứ Thần.. Về sau không cần như vậy. Em sẽ đau lòng."

Cơ thể Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, sau đó cười cười trả lời: "Được!"

Anh không nghĩ tới cô có thể nhìn ra anh cố ý chịu một cái tát kia, nhưng mà cũng đúng, tiểu công chúa của anh thông minh như vậy, sao có thể không biết đây?

Anh sở dĩ nhận một cái tát kia, chỉ vì để nói với chính mình rốt cuộc có bao nhiêu vô năng. Nếu tới muộn một bước, cái tát kia liền có thể rơi trên người cô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 126: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (14)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nếu không phải Tĩnh Dạ nói cho cô biết, anh ở gần đó. Sao cô có thể không làm gì để mặc cho Văn Lan làm càn như vậy?

Chính là cô không nghĩ tới, anh vậy mà lại dùng phương thức này, để giải quyết chuyện này. Cho dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không, để chuyện như vậy phát sinh nữa.

Anh cũng nhận thấy được cô không cao hứng, hôn hôn gương mặt cô, nghiêm túc bảo đảm: "Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Vô Dược nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu một cái: "Em tin anh!"

Thấy anh làm chính mình bị thương, em sẽ đau lòng.

Không biết vì sao nhìn thấy anh như vậy, liền nhớ tới Nhiễm Nguyệt và Mộ Mộ đời trước. Đột nhiên sợ hãi anh có phải thật sự có thuộc tính bệnh kiều hay không, vạn nhất ngày nào đó nghĩ quẩn..

Cô một phen bổ nhào lên người anh, cắn một cái trên cổ anh. Lưu lại một dấu vết thật sâu, anh cũng không kêu đau.

Vô Dược cắn một hồi lâu, mới chậm rãi nhả ra, nghiêm túc nói: "Sau này nếu anh còn dám ngược chính mình, liền không phải là cắn một cái đơn giản như vậy."

"Vậy là cái gì?" Niên Tứ Thần nhìn đôi môi đỏ bừng của cô, hầu kết lăn lộn vài cái, tựa hồ cảm thấy trong miệng có chút khô ráo.

Vô Dược cười một cái, sau đó trả lời: "Em sẽ đi đến một nơi rất xa rất xa, xa đến mức anh cũng không tìm được nơi đó, sau đó em vĩnh viễn sẽ không thấy anh bị thương."

"Anh không muốn!" Niên Tứ Thần tựa hồ cuối cùng cũng không giữ được bộ dạng ôn văn nho nhã kia nữa, cả người đều là khói mù.

Sau khi ý thức được sai lầm của mình, mới lấy lại bộ dạng ôn văn nho nhã, bảo đảm nói: "Sẽ không, không bao giờ có lần sau."

Vô Dược đương nhiên là tin tưởng anh. Vẫn luôn mặc anh ôm, kết quả là nằm bò vào trong lòng ngực của anh ngủ rồi.

Sau khi Niên Tứ Thần nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, sủng nịch cười cười, nhưng lại mang theo chút bất đắc dĩ. Anh đây là bị trở thành gối ôm sao?

Anh cẩn thận để cô nằm lên giường, an tĩnh mà đánh giá dung nhan khi ngủ của cô.

Con ngươi ôn chu, tựa hồ mang theo chút gợn sóng. Câu nói kia của cô giống như ma thú trong đầu anh không vứt đi được.

Rời khỏi anh, tìm một nơi anh không thể tìm thấy. Tuyệt đối là không có khả năng, anh sẽ không để chuyện này phát sinh.

Thế nhưng mà.. Trong đầu không khỏi nhớ tới tám năm trước.

Tám năm trước:

Anh giống như trước đây đứng đợi cô dưới cây hoa anh đào, nhưng một ngày kia anh đợi từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, nước chưa từng uống một ngụm, cơm chưa từng ăn một miếng, mặc dù mồ hôi dính ướt quần áo, anh cũng chưa từng động một bước, cố chấp chờ cô đến. Thế nhưng lại chỉ chờ được tin tức cô rời đi.

Cô rời đi, không hề nói gì liền rời đi. Anh cảm thấy mình giống như một thằng ngốc. Ngày đó anh thề sẽ có một ngày anh sẽ tự trói cô mang về, không bao giờ có thể rời khỏi anh.

Thật vất vả lắm anh mới biến thành ánh mặt trời ấm áp, tựa hồ lại trở về trong bóng đêm vô tận. Vẫn luôn đem mình khóa trong phòng.

Mãi đến khi thấy cô để lại tin cho anh, cô đem nó kẹp trong một quyển sách, đó là quyển sách anh thích đọc nhất.

Dòng chữ mỏng manh xinh đẹp trên giấy, từng nét bút đều chứa đầy cảm tình của cô:

Tứ Thần ca ca.. Em rất thích anh, thật sự rất thích rất thích.

Thật xin lỗi vì em không thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh, nếu có thể em thật sự rất muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

Xin anh tha thứ cho sự ích kỷ của em, em không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở không tha của anh, bởi vì em cảm thấy như vậy trái tim em sẽ rất đau.

Tứ Thần ca ca, nếu anh cũng thích em, vậy chờ em trưởng thành, anh tới cưới em được không?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 127: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (15)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Anh nắm chặt lấy tay cô, sẽ không bao giờ xuất hiện sự việc như tám năm trước nữa. Anh sẽ không để mất đi cô nữa.

Loại tương tư đau thấu tâm can, ngày đêm dày vò này, anh cũng không bao giờ muốn nếm thử cảm giác thống khổ như vậy nữa.

Anh càng ôn hòa bình tĩnh, như vậy càng chứng minh nội tâm của anh càng tối tăm lạnh nhạt. Chỉ có thời điểm đối mặt với cô, loại ôn nhu kia mới chân chính tồn tại rõ ràng. Trên thế giới này, chỉ có cô mới xứng có được sự ôn nhu chân chính của anh.

Anh nằm bên cạnh cô, ôm cô thật chặt vào lòng, ôn nhu nói: "Nhan Nhan, tiểu công chúa của anh, anh sẽ không để em rời đi nữa. Tuyệt đối sẽ không!"

Thời điểm Vô Dược trở lại Lâm gia, được cho biết Lâm Nghiên đi công tác, đoán chừng ít nhất cũng phải nửa tháng, nhiều thì hai tháng mới có thể trở về.

Vô Dược đối với việc này thật không có suy nghĩ nhiều, Thư Vãn Nhan đối với bà cũng không có cảm xúc quá lớn. Ngược lại Vô Dược cảm thấy bà không ở nhà cô càng có nhiều thời gian cùng Niên Tứ Thần ở bên nhau hơn.

- -

Thời gian trôi qua rất nhanh bất tri bất giác huấn luyện quân sự đã kết thúc, nếu cốt truyện không có lộn xộn, vậy thì nam chủ rất nhanh sẽ xuất hiện.

Vô Dược phá lệ lần đầu tiên tới trường học sớm, vốn dĩ chỉ là muốn đi vây xem cảnh tượng nữ chủ và nam chủ quen biết.

Thế nhưng đột nhiên hệ thống thông báo:

[Đinh! Kích phát nhiệm vụ ẩn hai: Khiến thế giới này trở về thế giới chân chính, không để nam nữ chủ quen biết, biến nữ chủ thành hồi ức không liên quan.]

Vô Dược: .

Yên lặng hỏi một câu: Tiểu Dạ Dạ.. Tôi đây là phải hủy CP?

Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Nói đúng ra thì chính là như vậy không sai.

Vô Dược: Tôi làm như vậy có phải có chút không đạo đức hay không?

Tĩnh Dạ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó trả lời: Xin hỏi thế giới nào nam nữ chủ không bị cô chia rẽ?

* * * Một câu này Vô Dược thế nhưng không nói gì phản bác. Bởi vì, hình như đúng là có chuyện như vậy. Tuy rằng có mấy cái thế giới cô cũng không có hủy đi, nhưng kiểu gì cũng là bởi vì nhiệm vụ của cô mà ảnh hưởng.

Tĩnh Dạ tự giác nói bổ sung: Thế giới này nữ chủ đã tan vỡ, đừng nhìn cô ta hiện tại bình thường như vậy, về sau cô sẽ biết. Tóm lại cô trước tiên đừng để nam chủ đối với nữ chủ sinh ra hảo cảm là được.

Vô Dược lắc đầu, giống như các loại tiểu thuyết vườn trường. Nam nữ chủ nào lại không bị hấp dẫn lẫn nhau. Đây cũng không phải là thế giới cao cấp, khác với thế giới trước, cuối cùng nam nữ chủ còn không gặp mặt. Nhưng mà, có thể để bọn họ tan rã một chút thì liền một chút đi!

Nữ chủ chính là bởi vì không cẩn thận đụng phải xe của nam chủ, sau đó mới có thể chọc phải nam chủ. Thế nhưng nếu Chúc Dao không đụng phải xe của Tống Minh Tước, vậy thì kết cục sẽ như thế nào đây? Sau này bọn họ sẽ dùng phương thức gì để kết thù?

Niên Tứ Thần vừa bước vào trường học, đã thấy tiểu công chúa của mình đi theo một nữ sinh rồi.

Con ngươi tươi đẹp của Niên Tứ Thần nháy mắt tối sầm xuống, đi rồi! Cô vậy mà cùng với người khác đi rồi!

* * *

Niên Tứ Thần ngốc ngốc nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng đứng lên, làm lơ lão sư giảng trên bục, tiêu sái rời đi.

Lão sư chỉ ngẩn người, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói tiếp tục giảng bài của mình.

Niên Tứ Thần lười biếng đi tới, cuối cùng an tĩnh nằm trên ghế dài bên giảng đường, nửa híp mắt, nhìn bầu trời trong xanh.

Đột nhiên một cái bóng chặn tầm mắt của anh, tay cô chống ở hai bên sườn anh, mái tóc đẹp từ trên mặt anh trượt xuống. Con ngươi màu nâu trầm không chớp mắt nhìn anh, môi đỏ hơi hơi mở ra: "Anh lại trốn học."

Anh cũng nhìn cô, không hề có một chút lúng túng bị bắt tại trận, vẻ tươi cười giơ lên ôn nhu nhẹ nhàng mở miệng nói: "Anh rất nhớ em."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 128: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (16)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược cúi đầu cọ gương mặt, sau đó lại hôn lên trán anh một cái: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"

Gió đem lá cây thổi đến sàn sạt, quang cảnh chiếu lên người bọn họ thật khiến người ta rung động. Bởi vì đang trong giờ học, sân trường náo nhiệt ngoại trừ có âm thanh đọc sách thì không còn tiếng ồn ào gì. Yên tĩnh mà tốt đẹp, đây chính là thanh xuân!

Anh tựa hồ nhìn cô đến ngây người, nửa buổi mới mở miệng: "Chúng ta ở chỗ này ngồi một chút đi."

"Được!" Vô Dược ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó để đầu của anh gối lên đùi cô.

Ngón tay cô xuyên qua mái tóc mềm mại của anh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ôn nhu như ngọc kia của anh, thói quen ở hai cái thế giới sủng anh, bây giờ giống như lại đổi về anh sủng cô.

Cô nhìn thoáng qua phương xa, mới mở miệng nói: "Em buổi sáng hôm nay gặp phải bạn học, bởi vì nguyên nhân đặc biệt em mới cùng cô ấy đi trước."

Anh biết cô đang giải thích, ý cười trên khóe môi càng sâu một chút: "Không sao, thật ra em không cần giải thích với anh."

Vô Dược lại nhẹ xoa loạn tóc của anh, quỷ mới tin anh không ngại. "Em không hy vọng trong chúng ta có khoảng cách."

Anh không biết nghĩ đến cái gì, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó mới mở miệng: "Sẽ không, chúng ta sao có thể có khoảng cách được?"

Cho dù tách ra tám năm, chúng ta cũng chưa từng tồn tại khoảng cách.

Tình yêu của chúng ta, từ khi còn nhỏ ngây thơ mờ mịt đến bây giờ rõ ràng chính xác, chưa từng có biến hóa, trước kia không thay đổi, bây giờ không thay đổi, về sau cũng sẽ không.

Chúng ta chưa bao giờ đọc hiểu tình yêu, nhưng vẫn quen thuộc với tình yêu, giống như em (anh) thích anh (em) mười hai năm, anh (em) nhớ em (anh) mười hai năm.

Cô vùi đầu hôn lên môi anh, chân thành nói: "Đến thời điểm chúng ta đủ tuổi, chúng ta liền kết hôn đi."

Nghe thấy cái này, trong lòng anh tựa hồ có chút xúc động, biểu tình ôn hòa nhiều thêm phần tình cảm, hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn chỉ có thể trả lời một từ: "Được!"

- -

Nam nữ chủ cuối cùng vẫn đụng phải nhau, nữ chủ làm khóa đại biểu, thời điểm đi nộp bài tập, bị nam chủ đụng phải.

Tài liệu rơi đầy xuống đất, nam chủ chỉ liếc nhìn qua nữ chủ, cũng không định xin lỗi.

Nữ chủ bị hắn chọc tức rồi, nhất định bắt nam chủ xin lỗi, thế nhưng nam chủ sao có thể xin lỗi đây? Tiếp theo nữ chủ liền đương nhiên cùng hắn cãi nhau. Sau đó nam chủ liền đối với cô sinh ra hứng thú.

Vô Dược thấy nam chủ đi vào lớp của mình, mới phát hiện hắn đang ngồi tại vị trí của mình.

Loại đồ vật gọi là nam chủ này, thế giới trước cô đến gặp cũng chưa từng gặp. Khiến cô chút nữa thì quên.

Vô Dược gõ gõ bàn của mình, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi bạn học, đây là vị trí của tớ."

"Ngươi.." Tống Minh Tước vốn định nói một tiếng ngươi m* nó sao không đổi một chỗ khác đi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh mỹ lệ của cô, tức giận liền dừng lại.

Chậm rãi đứng dậy, đi tới bàn sau Vô Dược, nói với người ngồi ở đó một từ: "Cút."

Đại thiếu gia Tống gia đương nhiên là không nhiều người dám đắc tội, bạn ngồi sau Vô Dược đương nhiên là đổi một chỗ khác.

Tống Minh Tước nhẹ nhàng chọc chọc Vô Dược, Vô Dược quay đầu lại, nghi hoặc mở miệng: "Bạn học, cậu có chuyện gì sao?"

Âm thanh nhu nhu, nhẹ nhàng, rất êm tai rất dễ nghe, Tống Minh Tước cảm thấy đây mới là giọng nói mà một nữ sinh nên có. Ngọt ngào hắn rất thích.

Nếu Vô Dược biết suy nghĩ của hắn, nhất định nói một câu: Con trai, có bệnh nên chữa.

Cô chẳng qua chỉ là hỏi một câu rất bình thường, giọng nói cũng rất bình thường, cũng không biết hắn nơi đó bổ não đến nhiều như vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 129: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (17)

[HIDE-THANKS]Edit bu Thuần An

[Đinh! Đạt được 30 giá trị yêu thích của nam chủ, giá trị yêu thích hiện tại là 60.]

Vô Dược đen mặt đặt dấu chấm hỏi, đây là cái quỷ gì? Vì sao nam chủ cũng có giá trị yêu thích?

Tĩnh Dạ rốt cuộc nhảy nhót đi ra: Chúc mừng kí chủ, giá trị yêu thích hiện tại của nam chủ đối với cô nhiều hơn so với nữ chủ, tin rằng kí chủ nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ thập phần vô tội, cô xoát đầy giá trị yêu thích của nam thần là tốt rồi. Muốn của nam chủ làm cái gì?

Tĩnh Dạ giống như nghe được lời trong lòng của cô, hữu nghị giúp cô trả lời: Nếu giá trị yêu thích của nam chủ đối với cô nhiều hơn nữ chủ, vậy thì hệ thống sẽ nhắc nhở cô. Nếu cô lấy đầy giá trị yêu thích của nam chủ, chúng tôi sẽ xem tình huống mà cho cô thêm tích phân.

Vô Dược không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt: Không cần.

Cô mới không có tâm tư đi công lược người khác, hơn nữa người kia còn không có đẹp bằng nam thần của cô.

* * *

Tống Minh Tước lộ ra một nụ cười xán lạn, hỏi: "Bạn học, cậu tên là gì?"

Thái độ này so với những người khác hoàn toàn không giống nhau. Người trong lớp không khỏi nhìn về phía bọn họ.

Ngay cả Chúc Dao cũng kinh ngạc nhìn Tống Minh Tước, rõ ràng thời điểm đối với cô không phải thái độ này. Nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Vô Dược lễ phép trả lời: "Tớ tên Thư Vãn Nhan."

Tống Minh Tước sửng sốt một chút, mày nhíu lại, sau đó mở miệng: "Cậu chính là nữ sinh nói thích Niên Tứ Thần?"

"Ừ!" Vô Dược không chút suy nghĩ liền gật đầu. Cho dù giá trị yêu thích của nam chủ sẽ rớt, cô cũng không thèm để ý, nam thần của cô thế giới này cũng không phải nam chủ, vậy thì cô sẽ không xoát giá trị yêu thích của nam chủ, cô không có hứng thú làm pháo hôi.

"Vì sao?" Tống Minh Tước không hiểu hỏi. Vì sao nữ sinh giống như cô, đều thích Niên Tứ Thần dối trá kia.

Nghĩ đến Niên Tứ Thần con ngươi Vô Dược không khỏi ôn hòa rất nhiều đáp: "Thích chính là thích, nào có nhiều cái vì sao như vậy?"

Thích anh cho cô cái cảm giác lần đầu tiên, thích anh che chở cô, thích cùng anh ở bên nhau, thích làm bạn lâu dài với anh, thích anh vô tận.

Cô từ trước tới giờ không tin nhất kiến chung tình, mãi đến khi gặp được anh. Cô mới biết được nhất kiến chung tình không chỉ có trong tiểu thuyết.

Anh cùng cô là nhất kiến chung tình thêm lâu ngày sinh tình.

[Đinh! Giá trị yêu thích của nam chủ +10, giá trị yêu thích hiện tại là 70]

Cái quỷ gì, Vô Dược không thể tưởng tượng nhìn hắn một cái. Hắn không có tâm bệnh đi? Như vậy mà còn tăng giá trị yêu thích.

Tống Minh Tước mở miệng nói: "Ừ, tớ cảm thấy cậu nói rất có đạo lý. Tớ tên Tống Minh Tước, hôm nay tớ bắt đầu quyết định muốn theo đuổi cậu."

Mẹ nó, sóng cẩu huyết này thật là đáng sợ. Vô Dược theo bản năng lui một chút, sau đó mở miệng: "Tớ đã cùng Tứ Thần ở bên nhau."

Tống Minh Tước tựa hồ không sao cả mở miệng: "Việc đó có quan hệ gì đâu? Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi hai người còn không có kết hôn."

Hiện tại tiểu xanh miết đều đáng sợ như vậy sao? Hắn có độc đi. Vô Dược yên lặng cầu nguyện, lời hắn nói sẽ không bị Niên Tứ Thần nghe được.

Cô cũng không biết vì sao, dù sao theo bản năng không muốn cho anh biết. Luôn cảm thấy nếu anh biết sẽ rất đáng sợ.

Cuối cùng Vô Dược không nhìn hắn nữa, để lại một câu: "Tớ khuyên cậu vẫn là từ bỏ đi, tớ sẽ không thích cậu."

Tống Minh Tước không có trả lời, mang theo ý cười nhìn cô, đồ hắn muốn trước nay liền không có thất thủ qua.

Nếu quyết định thích cô, vậy thì tuyệt đối sẽ không buông tay, cô nhất định sẽ là của hắn.

Bây giờ Tống Minh Tước tựa hồ đã quên mất, mục đích chân chính của hắn lúc trước bước vào lớp này.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back