Welcome! You have been invited by hayneug to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 90: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (7)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Tháng tư trong nhân gian có hương thơm thoang thoảng, vừa đúng lúc gặp hoa đào nở rộ vào mùa xuân.

Cực đạo tiên sơn ở nơi có người man di, bốn mùa như xuân, lúc này lại có gió của tháng hai, đúng thời điểm đào lý nở khắp nơi.

Chân núi cực đạo tiên sơn, có một trấn nhỏ tên là đào hoa trấn, bá tánh trong trấn trước nhà bốn mùa đều trồng hoa đào, trên đồng ruộng ngoài lương thực cũng chỉ còn cây đào và cây mận. Mỗi khi đầu mùa xuân, trắng hồng liền cùng nhau nở, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.

Sau khi xuống núi, Nguyên Thanh Noãn tựa hồ cuối cùng giống như nhịn không được, liền chạy nhanh hơn một chút. Vui vẻ quay đầu lại hướng Vô Dược cười: "Sư tỷ, nơi này thật xinh đẹp. Muội trước đó lên núi còn không phát hiện ra đâu."

Vô Dược sủng nịch câu môi dưới, chậm rãi tiến đến gần: "Chờ sau này muội kết đan, đạt tới Kim Đan kỳ, muội có thể tùy tâm sở dục ra vào sơn môn."

Nguyên Thanh Noãn ý cười càng sâu: "Có thật không? Vậy tốt quá!"

Vô Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ ở chung càng lâu, cô đối với đứa nhỏ này hảo cảm càng ngày càng tăng.

Nhiễm Nguyệt đứng một bên đáy mắt xẹt qua tia tối tăm, ánh mắt nhìn Nguyên Thanh Noãn giống như thêm một tầng sát ý.

Tĩnh Dạ vẻ mặt khiếp sợ: Kí chủ, kí chủ! Giá trị hắc hóa của nam thần đến 99 rồi! Anh anh anh~

Cái quỷ gì! Phát sinh chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết phát sinh chuyện gì không? Không thể tin được hỏi Tĩnh Dạ: Các ngươi có phải xuất hiện bug hay không? Tôi ngay cả nam thần cũng chưa nhìn thấy hắn đã sắp trăm phần trăm?

Tĩnh Dạ ho nhẹ vài tiếng, sau đó trả lời: Bình tĩnh một chút, nam thần thế giới trước của cô, giá trị hắc hóa đến một trăm không phải cũng đã công lược xong rồi sao. Kí chủ bình tĩnh, cô có thể.

What? Vô Dược nghe được hệ thống nói xong, liền há hốc mồm. Tiểu Mộ Mộ của cô vậy mà có giá trị hắc hóa một trăm? Có phải nhầm rồi hay không? Tiểu Mộ Mộ của cô đáng yêu như vậy tuyệt đối sẽ không phải một trăm!

* * *

"Sư tỷ, sư tỷ.." Nguyên Thanh Noãn nhẹ nhàng hô hai tiếng.

"Hả?" Vô Dược tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần hỏi: "Chuyện gì?"

Nụ cười của Nhiễm Nguyệt cuối cùng không duy trì nổi nữa, vẻ mặt tuấn mỹ mang một ít tức giận: "Tỷ thật sự chán ghét đệ như vậy sao?" Chán ghét đến mức trực tiếp bỏ qua lời đệ nói sao?

Vô Dược nghi hoặc hỏi: "Ý gì?"

Ngay sau đó, Vô Dược vẻ mặt mộng bức nhìn thiếu niên phát tính tình rời đi.

Vô Dược quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Thanh Noãn tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm được đáp án.

Nguyên Thanh Noãn xấu hổ trả lời: "Khụ khụ, sư tỷ.. Tỷ không phải nói muốn đưa chúng ta xuống núi chơi mấy ngày sao? Vừa rồi sư huynh hỏi tỷ, chúng ta phải ở đâu, hỏi không dưới sáu lần.."

Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ rất tuyệt vọng nha, cô vừa mới giao lưu cùng Tĩnh Dạ, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì..

Vô Dược mở miệng: "Sư muội, muội chờ ở phía trước một chút, tí nữa chúng ta sẽ đi tìm muội."

Sau đó không đợi Nguyên Thanh Noãn đồng ý liền đuổi theo đi.

Nguyên Thanh Noãn: .

Sư tỷ tỷ xác định là đang hỏi muội?

* * *

Nhiễm Nguyệt chạy tới một cái hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, đôi mắt xinh đẹp nhưng tràn đầy hung ác.

"Nhiễm Nguyệt.. Nhiễm Nguyệt.." Âm thanh Vô Dược truyền tới.

Nhiễm Nguyệt liễm mắt, đem sự tức giận và hung ác lúc nãy đè ép xuống. Khóe miệng hơi hơi giơ lên, quay đầu lại ứng thanh: "Sư tỷ, đệ ở đây."

Vô Dược thấy hắn tựa hồ không có tức giận theo bản năng nhẹ nhàng thở ra: "Vừa rồi.."

Vô Dược nói còn chưa nói xong, Nhiễm Nguyệt liền mở miệng: "Sư tỷ, tỷ tại sao cũng tới đây?"

Vô Dược: . Tiểu hài tử chết tiệt này đang hỏi phải không? Cô vì sao lại đây hắn không biết sao? Thật muốn đánh chết đứa trẻ chết tiệt này.

Cô sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó mở miệng: "Vừa rồi.. Tỷ không phải cố ý, tỷ.." Rất xin lỗi.

"Suỵt!" Một ngón tay Nhiễm Nguyệt đặt trên môi cô: "Sư tỷ không cần giải thích, là sư đệ không đúng, vừa rồi không nên tùy hứng, sư tỷ sẽ không trách sư đệ đi?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 91: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (8)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nghe được hắn nói, trong lòng Vô Dược càng cảm thấy áy náy. Cô hình như thật sự có chút quá đáng, dù sao hắn cũng chỉ một hài tử.

Cô cũng không nói thêm nữa, trực tiếp dắt tay hắn: "Đi thôi!"

Cực đạo môn quy: Phàm là đệ tử trong môn phái, sau khi xuống núi không được tùy ý sử dụng pháp thuật, không được có ý định đả thương người.

Cho nên bọn họ đương nhiên là từng bước một trở về. Nhiễm Nguyệt cúi đầu nhìn cô lôi kéo tay hắn, con mắt xẹt qua một tia đắc ý.

Bọn họ cũng không đi xa, chỉ ở đào hoa trấn dừng mấy ngày. Sau đó liền trở về.

Cũng không biết là cái gì kích thích Nguyên Thanh Noãn, từ sau khi nàng trở lại sơn môn, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện. Mà đối lập với đó là tiểu sư đệ..

- -

Vô Dược bất đắc dĩ nhìn tiểu sư đệ ngồi đối diện mình: "Nhiễm Nguyệt.. Sao đệ có thể không chăm chỉ học hành như vậy? Nên học hỏi Thanh Noãn cố gắng học tập."

Nhiễm Nguyệt nhấp một ngụm trà xanh trong tay, nhớ tới Nguyên Thanh Noãn, giữa mày có chút đạm mạc, nhàn nhạt phun ra: "Học nàng? Tu luyện chậm giống như nàng sao?"

Phốc.. Không đáng yêu! Tiểu sư đệ độc miệng không đáng yêu chút nào. Tu vi của hắn cho dù tăng nhanh nhưng cũng không nên nói như thế? Chẳng lẽ đây chính là tương ái tương sát trong truyền thuyết sao?

Vô Dược bất giác bổ não kịch bản cẩu huyết của sư đệ và sư muội của mình. Lại lần nữa cảm thán mình có năng lực biết cốt truyện.

Chỉ là thời điểm Vô Dược nghĩ đến mình không thể thấy Nhiễm Nguyệt và Nguyên Thanh Noãn ở bên nhau, trong lòng chua xót.

Nhiễm Nguyệt tựa hồ nhận thấy cô thất thần, mày nhăn lại, có chút không vui. Hắn lúc này bên ngoài thanh lãnh, cất dấu một nội tâm táo bạo, cũng không biết khi nào sẽ bạo phát.

Hắn buông ngọc ly trong tay xuống đứng lên, chậm rãi bước đến bên cạnh Vô Dược, môi mỏng khẽ mở: "Sư tỷ, đệ sắp kết đan, sư tỷ cảm thấy bộ dạng hiện tại của đệ có đẹp mắt không?"

Vô Dược không kịp đề phòng liền bị lời nói của hắn dọa tới rồi, trong lòng như có một vạn con ngựa đang lao nhanh: Mẹ nó! Cái quỷ gì? Hắn mới mười sáu tuổi a? Chưa thành niên liền kết đan? Đây là muốn nghịch thiên?

Cô đột nhiên nhớ tới, trong cốt truyện hình như không có người nào như vậy. Trong nguyên kịch thật sự có một người như vậy sao, khả năng là không có?

Một tia nghi hoặc chậm rãi chiếm lấy đầu óc cô, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bời vì mình đã đến, cho nên cốt truyện đã bị lệch đi.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc không thôi của cô. Môi Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng gợi lên, hô hấp có chút dồn dập, không biết là kích động hay là cái gì..

Giờ này khắc này trong lòng Nhiễm Nguyệt chỉ có một ý niệm: Sư tỷ như vậy thật sự rất đáng yêu, thật muốn đem cô giấu đi, như vậy sẽ chỉ có một mình hắn nhìn thấy.

Vô Dược lấy lại tinh thần, tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí như cũ có chút kinh ngạc: "Đệ nói thật?"

Nhiễm Nguyệt bất giác tiến gần cô hơn một chút, khẽ gật đầu, trả lời: "Ừ, đương nhiên không lừa sư tỷ, có lẽ là mấy ngày tới."

"Hồ nháo!" Vô Dược đột nhiên quát lớn, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

Nhìn đến bộ dạng này của cô, khuôn mặt Nhiễm Nguyệt hơi hơi trắng bệch. Cô vừa rồi không phải còn rất vui vẻ sao? Vì sao đột nhiên liền..

Thời điểm Nhiễm Nguyệt còn đang nghi hoặc, Vô Dược lại mở miệng: "Đệ đứa nhỏ này sao lại có thể tùy hứng như vậy? Biết rõ sắp kết đan sao đệ có thể tùy ý chạy linh tinh? Đệ có biết hay không đệ.."

Sau đó Vô Dược nói gì đó Nhiễm Nguyệt hoàn toàn không nghe được, hắn chỉ biết đây là lần đầu tiên cô nói với hắn nhiều như vậy, hơn nữa lại là quan tâm hắn. Trái tim cấp tốc nhảy lên, giống như giây tiếp theo có thể thoát khỏi lòng ngực.

Sư tỷ của hắn, người mà tâm hắn duyệt..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 92: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (9)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược phát hiện tiểu sư đệ của mình hình như cũng không nghe, không khỏi có chút tức giận, một cái tát chụp trên vai hắn. Tựa hồ có chút tức giận mở miệng: "Đệ cuối cùng có đang nghe hay không!"

"Hả?" Nhiễm Nguyệt lấy lại tinh thần, có chút nghi hoặc nhìn cô.

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, được rồi, lời cô vừa nói coi như vô ích.

Nhìn Vô Dược như vậy, Nhiễm Nguyệt mới phản ứng lại, sau đó mở miệng: "Sư tỷ đừng tức giận, mấy ngày nữa sư đệ nhất định sẽ thành công kết đan. Tỷ chờ đệ, đệ lát nữa.. Không, hiện tại đệ liền trở về!"

* * * Vô Dược nhìn Nhiễm Nguyệt rời đi trong nháy mắt, nhất thời thế nhưng không lời gì để nói.

Vô Dược trong lòng: Được rồi được rồi mặc kệ đi, tùy bọn họ thôi.

- -

Lúc trước đã nói là mấy ngày, ai biết liền 6 năm cứ thế trôi qua.

Sư phụ bế quan, sư đệ sư muội cũng bế quan. Lúc trước nói bồi cô, kết quả vẫn chỉ có một mình cô.

Mỗi ngày Vô Dược đều tính xem, chủ tuyến cũng sắp bắt đầu rồi, nếu không có gì bất ngờ sảy ra, nam chủ hẳn là sắp xuất hiện.

Vô Dược ngồi bên hồ sen, lẳng lặng mà nhìn phương xa. Cô đến nơi này đã 9 năm, thế nhưng một chút tin tức về Nguyệt Nhiễm cũng không có.

"Sư tỷ!" Một âm thanh trầm thấp dễ nghe, từ phía sau Vô Dược truyền tới.

Vô Dược quay đầu lại thấy nụ cười ôn hòa của Nhiễm Nguyệt, liền hiểu ra thằng nhóc này lại đổi nhân cách. Nhân cách hôm nay cũng rất lợi hại.

Đột nhiên nghĩ đến thời điểm hắn tu luyện, mỗi ngày một nhân cách, nếu vừa vặn đụng phải tính cách nóng nảy thì làm như thế nào? Hay là nói hắn ra ngoài chậm như vậy là bởi vì điều này?

Hoa Thiển Ca cao lãnh, đương nhiên sẽ không có quá nhiều biểu hiện, cho nên Vô Dược chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ứng thanh: "Ừ."

Sau đó cầm lấy chén trà bên cạnh, thong thả nhấp một miệng nhỏ.

Nhiễm Nguyệt có chút mất mát cúi đầu, tựa hồ lơ đãng lẩm bẩm nói: "Đệ đột phá Kim Đan kỳ, đi vào Nguyên Anh kỳ, đệ cho rằng tỷ sẽ vui vẻ."

"Khụ khụ!" Trà Vô Dược vẫn chưa kịp uống xuống liền bị sặc.

Đây là thể loại gì? Thế giới này điên rồi sao? Hắn mới 22 hơn tuổi a! Này liền bước vào Nguyên Anh? Hiện tại tu luyện đều dễ dàng như vậy sao? Cô có phải cũng nên chăm chỉ một chút hay không? Không chừng đến lúc đó liền thành tiên.

"Đệ.. Đệ.. Đệ.." Vô Dược nói đệ rất nhiều lần, trước sau nói không nên lời.

Nhiễm Nguyệt ngẩng đầu phía trước đáy mắt xẹt qua một mạt quang mang, sau khi nhìn lại vẫn là vẻ tươi cười như cũ: "Sư tỷ.. Tỷ đây là vui vẻ sao?"

Đương nhiên! Đây chính là tiểu sư đệ cô tuyển! Lại nói cô có mắt nhìn người như vậy sao? Cô có nên cân nhắc thu nhận thêm vài người hay không?

Vô Dược tựa hồ thông não rất nhanh, cô khả năng không bảo trì được Hoa Thiển Ca cao lãnh. Tiểu sư đệ này thật là vượt qua sự tưởng tượng của cô.

Vô Dược tận lực khiến chính mình không nhảy lên, hít sâu mấy hơi, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Đương nhiên là cao hứng."

Thời điểm thấy biểu tình của cô lại đạm mạc, khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiễm Nguyệt tựa hồ có chút vặn vẹo. Ngón tay thon dài siết chặt, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: Không có việc gì, không có việc gì.

Vô Dược vỗ vỗ vai của hắn hỏi: "Có nguyện ý bồi ta xuống núi một chuyến không?"

Nhiễm Nguyệt sửng sốt, sư tỷ mời đương nhiên là nguyện ý: "Được!"

* * *

Hai người đều là đệ tử của Thanh Quy trưởng lão, lại là Nguyên Anh kỳ Đại năng trở lên, đương nhiên là không có nhiều người phát hiện. Chỉ là cho dù có cũng sẽ không nói gì.

Bọn họ đi rồi, một thân ảnh hồng nhạt xẹt qua, tốc độ thập phần nhanh, cho dù là Độ Kiếp kỳ Đại năng nhìn thấy, cũng sẽ tự thấy không bằng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 93: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (10)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhiễm Nguyệt đi theo Vô Dược tới kinh đô. Nhiễm Nguyệt tuy rằng vẫn luôn không nói chuyện, nhưng mi hơi hơi nhăn lại, tựa hồ không quá thích nơi này.

Thế nhưng Vô Dược sốt ruột muốn biết việc mình tìm hiểu, cũng không để ý biểu tình của hắn lúc này.

Khi Vô Dược tiến vào Thư Vân lâu, con mắt Nhiễm Nguyệt cuối cùng xẹt qua một tia nghi hoặc: Nàng tới đây làm gì?

Vô Dược trực tiếp cùng Nhiễm Nguyệt tới tầng cao nhất, người ngồi chơi cờ ở tầng cao nhất tựa hồ sớm biết Vô Dược sẽ đến, đã đợi sẵn.

Diệp Lê thong dong buông quân cờ trong tay xuống, khuôn mặt tuấn dật treo lên một nụ cười, nhàn nhã mở miệng: "Tiên tử hôm nay so với bình thường lui tới sớm hơn một chút."

Vô Dược nhìn người bạch y như tiên nhân trước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có tìm được không?"

Diệp Lê dừng một chút, trong giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Việc tiên tử ủy thác quả thật làm khó tiểu sinh, 6 năm nay tiểu sinh không thể nào tìm được chút manh mối về người tiên tử nói, ngay cả một chút manh mối đều không có. Thật là thẹn với danh hiệu thế nhân đưa cho tiểu sinh."

Diệp Lê là một tán tu, đối với đắc đạo thành tiên không có hứng thú lớn như vậy, thành lập Thư Vân lâu tại kinh đô, đầu cơ trục lợi từ cách bán tin tức cùng với các loại kỳ trân dị bảo.

Tán tu: Đại khái tán tu chính là người không gia nhập vào thế lực nào, dựa vào năng lực của mình mà thu thập tài nguyên tự tạo ra thế lực cho mình.

Thù lao hắn muốn đều do chính hắn định, bởi vì hắn biết được trăm việc, hiểu rõ các tin tức, cho nên thế nhân tặng hắn một danh hiệu Bách Hiểu Sinh.

Biểu tình Vô Dược có chút mất mát, sau đó trở về phất tay: "Thôi, không cần tìm nữa."

Sau đó không dừng lại bao lâu liền mang theo Nhiễm Nguyệt rời đi.

Bất quá, vừa rời khỏi Thư Vân lâu liền đụng phải người của hoàng tộc, khi thấy người dẫn đầu thập phần kinh ngạc nhìn Nhiễm Nguyệt, Vô Dược tự động bổ não một đoạn kịch cẩu huyết.

Người dẫn đầu tiến lên một bước, con mắt mơ hồ xẹt qua một tia khói mù, nhưng rất nhanh liền không thấy, khôi phục nụ cười ôn hòa. "Hoàng đệ, đệ đã trở lại."

Sau đó nhìn thoáng qua Vô Dược, trong mắt tràn đầy kinh diễm: "Vị này chính là?"

Sắc mặt Nhiễm Nguyệt nháy mắt âm trầm xuống, chắn trước mặt Vô Dược, lạnh nhạt đắp lại người trước mặt một câu: "Không liên quan đến ngươi, cút!"

Sắc mặt Nhiễm Thần nháy mắt liền lạnh xuống, con ngươi hơi hơi nheo lại: "Hoàng đệ đây là ý gì?"

Chính lúc Vô Dược đang xem xét, đột nhiên nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: Kí chủ! Kí chủ! Kích phát nhiệm vụ ẩn, nội dung nhiệm vụ nội dung là: Biết được quá khứ của Nhiễm Nguyệt.

Vô Dược nghe được Tĩnh Dạ nói, thời điểm đang muốn nói gì đó, liền bị Nhiễm Nguyệt một phen bế lên, trực tiếp ngự kiếm bay đi.

Vô Dược: .

Động tác bây giờ của tiểu sư đệ hình như không quá phù hợp với nhân cách hôm nay của hắn. Hắn nên bỏ cô xuống rồi nói rõ quá khứ của hắn chứ!

Nhiễm Thần nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy oán hận: Vì sao? Vì sao? Vì sao mệnh Nhiễm Nguyệt lại tốt như vậy. Rõ ràng đã bị phế bỏ thân phận hoàng tộc, nhưng hắn vậy mà lại tu tiên! Vì sao Thiên Đạo bất công như vậy? Dựa vào cái gì mà điều tốt đều là hắn chiếm.

* * *

Nhiễm Nguyệt dừng ở một chỗ ngoài thành, khuôn mặt âm trầm cuối cùng khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Vô Dược đứng ở bên cạnh, nhàn nhạt nhìn hắn không nói lời nào, tựa hồ đang đợi hắn giải thích.

Mặt Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia khó nói, cuối cùng mới giải thích: "Đệ vốn là Thất hoàng tử của Nhiên quốc, nhưng 9 năm trước đệ bị hoàng tộc xóa tên. Sau đó liền bị hoàng đế đưa lên cực đạo tiên sơn."

Vô Dược sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, cô mơ hồ cảm thấy hắn giống như không quá muốn nhắc tới sự việc trước kia, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ cô vẫn hỏi: "Vậy đệ vì sao.. Lại bị đổi danh?"

Mặt Nhiễm Nguyệt hơi trắng bệch, tựa hồ có chút thống khổ. Dọa Vô Dược sợ tới mức ôm lấy hắn, vội vàng nói: "Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Ta không hỏi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 94: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (11)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhiễm Nguyệt tựa hồ được cô trấn an lại, sắc mặt đỡ hơn rất nhiều. Nhưng tay hắn ôm cô vẫn như cũ gắt gao không thả ra.

Vô Dược lên đường trở về núi, sau khi để Nhiễm Nguyệt nghỉ ngơi, vốn định quay về tẩm điện của mình, không ngờ vừa mới rời khỏi tẩm điện của Nhiễm Nguyệt, lại phát hiện một vị đệ tử đang đợi. Vô Dược nhìn hắn một cái sau đó đạm nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Đệ tử kia cúi người, sau đó trả lời: "Sư tỷ, chưởng môn cho mời."

Mày Vô Dược hơi hơi nhíu lại, con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc, chậm rãi đi theo đệ tử kia.

- -

Vô Dược theo đệ tử kia tới đại điện, đôi mắt bất động thanh sắc nhìn qua một lượt. Thần sắc của chưởng môn và trưởng lão đều là hết sức nghiêm túc, ngoài ra còn có thêm hai người bình thường, một nam một nữ. Nữ tử một bên quỳ gối một bên khóc, nam tử thì nằm trên một cái giá đỡ.

Vô Dược hướng trưởng bối hành lễ đơn giản sau đó trực tiếp hỏi: "Chưởng môn tìm đệ tử có chuyện gì?"

Chưởng môn Quan Vân Dã nghiêm túc đánh giá Vô Dược, bộ dạng tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra gì đó. Nhưng thần sắc Vô Dược lại không một chút biến hóa, vẫn là bộ dạng thanh lãnh cao nhã kia.

Đánh giá một lát, Quan Vân Dã mới mở miệng hỏi nữ tử bên kia: "Ngươi nói chính là người này?"

Nữ tử cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Vô Dược gật gật đầu, mang theo giọng khóc nức nở mở miệng: "Đúng! Chính là nàng, chính nàng đã đả thương huynh trưởng của ta. Hiện giờ huynh trưởng của ta nên làm thế nào mới tốt đây. Nói xem sau này chúng ta sống như thế nào đây."

Chưởng môn tựa hồ có chút đau lòng mà nhìn Vô Dược: "Thiển Ca, việc này ngươi có gì giải thích?"

Hoa Thiển Ca là một người rất thông minh, cho nên đương nhiên sẽ không áp chế chỉ số thông minh của Vô Dược lại. Nhìn đến một màn trước mắt, lại kết hợp với lời bọn họ nói, Vô Dược đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Vô Dược cảm thấy đây là phương pháp tốt để rời khỏi sư môn, cho nên cũng không tính toán phủ nhận: "Đệ tử không giải thích."

"Ngươi!" Chưởng môn bị Vô Dược làm cho tức rồi, vốn nghĩ mặc kệ việc cô giải thích có thật hay không, chỉ cần cô giải thích, hắn ắt hẳn sẽ không truy cứu đến cùng, nhiều lắm là xử phạt một chút. Nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng đến cả giải thích cũng không thèm.

Sau đó một vị trưởng lão bên cạnh mở miệng: "Hoa Thiển Ca là chấp pháp đệ tử, thân lại vi phạm môn quy, ta cho rằng nên đem nàng trục xuất khỏi sư môn."

Mà đối diện trưởng lão, một người phản bác: "Thiển Ca là đệ tử của Thanh Quy, hiện giờ Thanh Quy bế quan, ta cho rằng có thể để Thiển Ca đến Tư Quá Nhai diện bích trước, đến khi Thanh Quy xuất quan, lại giao cho hắn xử lý."

Diện bích: Chính là úp mặt vào tường xám hối đó.

Chưởng môn suy tư một hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Vô Hấp trưởng lão nói có đạo lý, nếu là đệ tử của Thanh Quy, thì liền giao cho hắn tới xử lý đi."

Vô Dược: . Cái quỷ gì? Loại tình huống này không nên lập tức trục xuất sư môn sao? Như vậy cô làm như thế nào mới rời đi được?

Cuối cùng Vô Dược đương nhiên là bị nhốt lại.

- -

Nhiễm Nguyệt mới vừa tỉnh lại, liền nghe được việc Vô Dược bị phạt đến Tư Quá Nhai, liền vội vàng đuổi tới.

Tà dương ánh thủy hai sơn hồng, mỹ nhân cười nhạt họa ý nùng.

Đó là cảnh tượng Nhiễm Nguyệt nhìn thấy. Ánh nắng hoàng hôn lặn ở phía tây, nước trên núi ánh đỏ, trên mặt mỹ nhân treo lên nụ cười nhàn nhạt ở trong cảnh tượng này, liền như một bức tranh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

Nhiễm Nguyệt đến gần, phát hiện cô lại đang chơi đùa với chim chóc. Vô Dược tựa hồ phát hiện có người tới, nụ cười trong nháy mắt liền thu lại, thay vào đó là đạm mạc.

Sau đó ngẩng đầu phát hiện là tiểu sư đệ của mình, biểu tình đạm mạc thu liễm chút, sau đó hỏi: "Sao đệ tới đây?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 95: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (12)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Biểu tình của Nhiễm Nguyệt tựa hồ có chút khổ sở, có chút thương tâm. Thập phần ủy khuất nói: "Vì sao tỷ không giải thích?"

Phốc.. Vô Dược có chút ngốc, hắn sao lại đổi nhân cách nhanh như vậy? Không phải một ngày mới đổi một lần sao?

Nhiễm Nguyệt tựa sát vào cô, nhấc ống tay áo của cô lên hơi hơi quơ quơ, hỏi: "Vì sao không nói lời nào?"

Vô Dược nhìn hắn một hồi lâu, khắc chế chính mình muốn đi chà đạp tâm tư của hắn, mới mở miệng: "Có thể giúp ta một chuyện không?"

Sư tỷ yêu mến tìm hắn hỗ trợ, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt: "Tỷ nói."

Vô Dược tới gần hắn thấp giọng nói bên tai việc muốn hắn làm. Nhiễm Nguyệt càng nghe đôi mắt liền càng ngày càng nghi hoặc, cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Vì sao?"

Vô Dược không có giải thích: "Không có vì sao, đệ nếu nhận người sư tỷ này, vậy liền giúp ta đi."

- -

Ngày hôm sau, nghe nói các nơi trên dưới cực đạo tiên sơn đều tràn ngập lời đồn đãi về Hoa Thiển Ca (Vô Dược).

Đầu tiên nói nàng thân là chấp pháp đệ tử, lại lấy thân thí quy .

Lấy thân thí quy: Thân lại vi phạm môn quy.

Thứ hai nói nàng ngược đãi sư đệ sư muội của mình.

Thứ ba vậy mà nói nàng thông đồng với ma tu.

Dù sao lời đồn đãi càng truyền càng nghiêm trọng, cuối cùng lại khiến Hoa Thiển Ca một tiên tử thanh lãnh cao nhã như vậy truyền thành nữ nhân ai cũng có thể làm chồng.

Không quá ba ngày liền đem Hoa Quy Ức bức ra tới. Vô Dược cũng không thể không cảm thán năng lực của lời đồn vớ vẩn.

Khác với Vô Dược thong dong bình tĩnh, thời điểm Nhiễm Nguyệt nghe đến mấy cái này, mặt trực tiếp âm trầm xuống: Những người này thật đáng chết, cũng dám đem sư tỷ của hắn nói thành như vậy. Một ngày nào đó, hắn nhất định phải khiến bọn họ trả giá đại giới.

* * *

Hoa Quy Ức trực tiếp đi tìm Vô Dược. Mà Nguyên Thanh Noãn lại một chân đá văng cửa tẩm điện của Nhiễm Nguyệt, nhìn Nhiễm Nguyệt ngồi trước bàn đạm mạc, Nguyên Thanh Noãn càng tức giận: "Vì sao? Ngươi vì sao không biện giải? Sư tỷ căn bản không phải là người như bọn họ nói."

Nhiễm Nguyệt ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó nói: "Liên quan gì đến ngươi? Câm miệng."

Nguyên Thanh Noãn mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không thể tin được lời hắn nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy? Nàng là sư tỷ của chúng ta a! Ngươi không đi giải thích, ta đi!"

Nói liền tính toán rời đi, Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng quăng tay áo, cửa liền đóng lại, Nguyên Thanh Noãn đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp đụng phải cửa.

Âm thanh Nhiễm Nguyệt thanh lãnh lại vang lên: "Nếu ngươi thật sự muốn giúp sư tỷ, vậy thì câm miệng."

Nguyên Thanh Noãn xoa xoa cái mũi của mình, thời điểm chuẩn bị mắng Nhiễm Nguyệt, nghe được lời hắn nói nàng nháy mắt ngây ngẩn cả người. "Ngươi đây là ý gì?"

Nhiễm Nguyệt nhớ tới Vô Dược, trong con mắt nồng liệt tình yêu tựa hồ không che giấu được, tất cả đều biểu hiện ra. Âm thanh cũng ôn nhu lên, trầm thấp ôn nhã phảng phất muốn chìm chết người: "Ta yêu sư tỷ nhất, ta sao có thể cam lòng để nàng chịu ủy khuất, chuyện này hết thảy đều là nàng cam chịu."

Bộ dạng Nguyên Thanh Noãn giống như thấy quỷ, kinh ngạc nói chuyện đến không nói nên lời: "Ngươi.. Ngươi.. Ngươi.. Sao có thể.. Sao có thể thích sư tỷ của mình!"

Con mắt Nhiễm Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái: "Vì sao không thể!"

Sau đó ngữ khí lại mềm mại xuống, môi mỏng hắn khẽ mở: "Đồng môn tu thành đạo lữ nhiều như vậy, ta cùng sư tỷ trở thành phu thê đương nhiên cũng là rất bình thường. Ta sẽ cùng sư tỷ vĩnh viễn ở bên nhau."

Tuy rằng nói giống như lời âu yếm, nhưng đôi mắt thâm thúy nồng đậm chiếm hữu khiến cơ thể của Nguyên Thanh Noãn phát lạnh. Hắn sao lại có thể thích sư tỷ của mình! Sư tỷ dạy dỗ bọn họ, lại là trưởng bối của bọn họ, bọn họ hẳn là phải đem sư tỷ giống như mẫu thân đối đãi không phải sao? "Không! Các ngươi không nên ở bên nhau. Ngươi sao lại có thể mơ ước sư tỷ của mình. Sư tỷ nhất định sẽ không đồng ý cùng ngươi ở bên nhau, người sư tỷ thích khẳng định không phải ngươi!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 96: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (13)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Ngươi im miệng." Nhiễm Nguyệt giống như bị lời nàng nói kích thích, trực tiếp giơ tay quăng nàng ra ngoài.

Nguyên Thanh Noãn rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, lại một bộ dạng mình nhìn ra chân tướng, châm chọc nhìn Nhiễm Nguyệt.

"Ngươi tìm chết!" Nhiễm Nguyệt ngưng cái quang cầu, thời điểm chuẩn bị đánh xuống, trong đầu thoáng hiện lên bộ dạng Vô Dược đối với mình lộ ra vẻ chán ghét.

Trong lòng nói với chính mình, không thể giết nàng, bằng không sư tỷ sẽ chán ghét hắn.

Nhiễm Nguyệt ngừng lại, sau đó chậm rãi thu hồi tay mình.

Một con chim bay đến bên cạnh Nhiễm Nguyệt, nói: "Không tốt! Thanh Quy tiên người muốn đem Thanh Trần tiên tử (Hoa Thiển Ca) phế bỏ linh căn, hơn nữa muốn trục xuất nàng khỏi sư môn. Đang ở bên ngoài cửa điện!"

Cùng lúc Nhiễm Nguyệt nghe được vội vàng đi qua, Nguyên Thanh Noãn cũng không màng cơ thể bị thương chạy tới.

- - Mười lăm phút trước --

Hoa Quy Ức chậm rãi đi đến trước mặt Vô Dược, thần sắc phức tạp, con ngươi tựa hồ ảm đạm đi rất nhiều: "Ca nhi.. Đừng trách vi sư.."

Vô Dược chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn như vậy.

Vô Dược có thể cảm giác Hoa Quy Ức là người cực yêu thương Hoa Thiển Ca. Cho nên Vô Dược vẫn luôn rất nghi hoặc, vì sao Hoa Quy Ức cuối cùng lại đối với Hoa Thiển Ca như vậy.

* * *

Vô Dược bình tĩnh nhìn Hoa Quy Ức, thế nhưng cô cảm giác được đau đớn trong lòng tựa hồ sắp bao lấy cô.

Lông mày Vô Dược nháy càng ngày càng gấp, suốt bốn thế giới. Cô lần đầu tiên sinh ra cảm giác không thể khống chế ký thể. Cảm tình của Hoa Thiển Ca đối với Hoa Quy Ức là có bao nhiêu sâu?

Tay Hoa Quy Ức chậm rãi đặt trên đỉnh đầu Vô Dược, ánh sáng màu trắng chậm rãi bao bọc Vô Dược. Đồng tử thâm thúy xẹt qua một tia bi thống.

Nhiễm Nguyệt chạy tới vừa vặn thấy một màn như vậy, con mắt Vô Dược bi thương tựa như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm trong lòng hắn. Ánh mắt này hắn quen thuộc nhất, hắn đối nàng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra ánh mắt như vậy.

Một loại cảm giác phản bội bao phủ lấy hắn, giờ khắc này hắn cảm giác được cả thế giới là u ám, tựa hồ đã không có bất cứ thứ gì đáng để hắn lưu luyến.

Một loại suy nghĩ hoang đường chui vào trong đầu óc hắn, hắn tựa hồ biết cô vì sao không giải thích, vì sao bảo hắn rải rác lời đồn đãi. Cô nói qua người tâm cô duyệt chính là sư phụ Hoa Quy Ức của bọn họ! Cô thích sư phụ của mình!

Cho nên cô phải rời khỏi sư môn mới có khả năng cùng Hoa Quy Ức ở bên nhau, thế nhưng cô không nghĩ tới Hoa Quy Ức tự mình chấp hành. Cũng nhất định không nhìn thấy con mắt bi thống của Hoa Quy Ức, cho nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy.

Hoa Thiển Ca xem như là người Hoa Quy Ức thương yêu nhất vậy tại sao không nghe giải thích liền trực tiếp xử phạt, vậy thì đáp án chỉ có một! Đó chính là: Hoa Quy Ức cũng yêu nàng!

Nhiễm Nguyệt nắm chặt tay đến trắng bệch. Không! Hắn không cho phép! Hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ ở bên nhau! Cô chỉ có thể là của hắn!

Nếu Vô Dược biết hắn nghĩ vậy cô nhất định sẽ nói: Chân tướng như ngươi nghĩ, nhưng là đó là cảm tình của Hoa Thiển Ca, không phải của Tình Vô Dược!

Nhưng mà Vô Dược bị che chắn 99% cảm giác đau đớn, chỉ nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh~giá trị hắc hóa của nam thần +1, giá trị hắc hóa hiện tại là 100, nam thần đã hoàn toàn hắc hóa, xin kí chủ chú ý an toàn!]

Vô Dược thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng nói: Tiểu Dạ Dạ, Tiểu Dạ Dạ! Cô ra đây cho tôi, cô mau giải thích một chút đi, vì sao giá trị hắc hóa của nam thần đầy rồi!

Tĩnh Dạ cũng vẻ mặt mộng bức xuất hiện trong đầu Vô Dược: Tôi cũng không biết a! Kí chủ.. Tôi tựa hồ có một cái suy đoán.. Nếu như! Tôi nói nếu như, nếu như nam thần là bởi vì cô mới hắc hóa, như vậy vô cùng có khả năng hắn đã ở bên cạnh cô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 97: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (14)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Mặt Vô Dược trực tiếp đen, đột nhiên muốn mắng hệ thống thì như thế nào?

Con ngươi Vô Dược nheo lại lạnh lùng hỏi: Cho nên hệ thống ngươi thăng cấp, là càng lên càng vô dụng.

Tĩnh Dạ tựa hồ có chút bị Vô Dược dọa tới, cô lần đầu tiên thấy Vô Dược như vậy: Kí.. Kí chủ, thế giới này là thế giới cao cấp, cho nên..

Vô Dược nhàn nhạt a một tiếng: Cho nên nói, sau này chỉ cần là thế giới cao cấp cô cũng không cần phải đi theo tôi.

Tĩnh Dạ sắp bị cô dọa khóc: Đừng, kí chủ không cần, tôi nói! Tôi nói! Tôi không phải vô dụng như vậy. Kỳ thật cô đã gặp qua nam thần. Hắn vẫn luôn rất gần cô.

Môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, trong mắt xẹt qua một mạt đắc ý: Được, cô có thể lui xuống.

Nhìn đến bộ dạng cô bây giờ, Tĩnh Dạ bất tri bất giác phát hiện. Mình hình như bị tính kế: Kí chủ, cô vậy mà tính kế tôi?

Vô Dược chỉ chừa lại hai chữ ha hả cho cô, sau đó liền đơn phương cắt đứt cuộc nói chuyện.

- -

Thời điểm Vô Dược rời khỏi cực đạo tiên sơn, nhìn thoáng qua đồng môn trước kia của Hoa Thiển Ca. Lúc trước có bao nhiêu tôn sùng Hoa Thiển Ca, hiện tại liền có bao nhiêu châm chọc cùng châm biếm. Vô Dược cười cười cũng khó trách Hoa Thiển Ca có nguyện vọng như vậy.

Cô không đi quá xa, lưu lại trên một trấn nhỏ cách cực đạo tiên sơn không xa.

Điều Vô Dược không nghĩ tới chính là Nhiễm Nguyệt vậy mà đi theo, Vô Dược bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con ngươi có chút sủng nịch nhìn tiểu sư đệ của mình. "Như thế nào lại đến đây?"

Khóe miệng Nhiễm Nguyệt lộ ra một nụ cười tà nịnh, con ngươi ngày thường tinh khiết, lúc này tựa hồ nhiễm mấy tia mị sắc. Môi đỏ tươi chậm rãi phun ra: "Sư tỷ không vui vẻ sao?"

Rời khỏi cực đạo tiên sơn lúc này Vô Dược đối mặt với tiểu sư đệ của mình, so với bình thường thiếu vài phần nghiêm túc, con ngươi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Đương nhiên là vui vẻ, nhưng mà về sau đệ không cần gọi ta là sư tỷ nữa."

Nhiễm Nguyệt chậm rãi hướng cô tới, âm thanh trầm thấp ôn nhã nhẹ nhàng nói: "Nhưng đệ thích gọi là sư tỷ." Sư tỷ hắn yêu sâu đậm.

# Tiểu sư đệ một lời không hợp liền thả thính thì làm như thế nào? Online chờ, rất cấp bách. #

Vô Dược ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thoáng qua dung mạo của hắn. Đột nhiên phát hiện hắn tựa hồ biến hóa rất nhiều, so với tiểu nam sinh thanh tú tuấn dật lúc mới gặp, bây giờ tựa hồ khiến người khác càng không rời mắt được, khiến Vô Dược phảng phất sinh ra một loại ảo giác giống như cách một đời.

Vô Dược nhiều năm không có phạm qua chứng nhan khống, tựa hồ đột nhiên bùng nổ ý đồ. "Đệ.. Nếu đệ thích, thì liền gọi đi!"

Nhiễm Nguyệt đột nhiên nhanh chóng tiếp cận cô, Vô Dược cảm giác trước mắt tối sầm liền ngất đi. Nhiễm Nguyệt vững vàng tiếp được nàng, màu đen trong con mắt si niệm tựa hồ muốn tràn ra.

Hắn ôm chặt cô, đầu lưỡi tham lam liếm mặt cô. Khuôn mặt tà mị lộ ra vẻ thỏa mãn, phảng phất giống như có được cả thế giới. "Sư tỷ.. Sư tỷ của đệ.. Người cuối cùng cũng là của đệ."

* * *

Thời điểm Vô Dược tỉnh lại phát hiện mình vậy mà bị xích sắt trói lại.

Nội tâm Vô Dược: .

Không có gì có thể biểu đạt tâm tình giờ này khắc này của Vô Dược, chỉ có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

Ánh mắt nóng bỏng khiến Vô Dược không cách nào bỏ qua, quay đầu lại liền thấy Nhiễm Nguyệt ghé vào mép giường, con ngươi thuần tịnh không chớp mắt nhìn cô, hắn tựa hồ lại thay đổi một nhân cách khác.

Hắn chậm rãi hướng tới gần Vô Dược, sau đó ôm chặt cô, dịu ngoan cọ cọ gương mặt cô, âm thanh ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, người cuối cùng cũng tỉnh."

Vô Dược nhìn sát mặt hắn, phát hiện dung mạo của hắn tựa hồ so với trước khi hôn mê không giống nhau, so với trước hôn mê hắn mị hoặc đến cực điểm, hắn giờ phút này nhiều thêm vài phần ngốc manh đáng yêu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 98: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (15)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Nhiễm Nguyệt, phát sinh chuyện gì? Đây là ý gì?"

Thời điểm Nhiễm Nguyệt nghe cô nói, con ngươi đen ngọc xẹt qua một ý cười, âm thanh nhu nhu truyền vào lỗ tai Vô Dược: "Sư tỷ, sư tỷ! Đừng giận A Nguyệt, A Nguyệt chỉ là muốn cùng sư tỷ vĩnh viễn ở bên nhau, làm như vậy là để sư tỷ không bao giờ rời khỏi A Nguyệt."

Vô Dược nghe hắn nói, còn không rõ chuyện gì thì đúng là ngốc. Vô Dược nỗ lực áp chế rung động trong lòng xuống, biểu tình tựa hồ lạnh nhạt đi nhiều: "Nhiễm Nguyệt, ta nói rồi tâm ta đã có người. Ngươi mau thả ta ra."

Thời điểm nghe được cô nói bốn chữ 'tâm đã có người' này, khuôn mặt ngốc manh đáng yêu của Nhiễm Nguyệt xẹt qua vài tia dữ tợn, âm thanh mềm nhẹ tựa hồ mang theo lạnh lẽo vô hạn: "Không! Nàng là của ta, ta!"

Ngón tay xinh đẹp giữ chặt cằm cô. Môi đỏ ướt át kiều diễm đi xuống, hai môi kề sát. Sau đó chính là điên cuồng đoạt lấy, vị rỉ sắt từ trong miệng hai người tản ra.

Qua hồi lâu hắn mới nhả ra, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút mê ly còn có thể đem người bao phủ trong dục vọng chiếm hữu. Hơi nóng trong mắt cơ hồ muốn đem cô thiêu đốt đến không còn.

Vô Dược đương nhiên sẽ không thể không biết hắn muốn làm cái gì, khẩn cấp gọi Tĩnh Dạ.

Tĩnh Dạ chậc chậc một cái, để lại một câu liền rời đi: Kí chủ thân mến, hắn chính là nam thần cô phải công lược, cũng là của cô.. Nam nhân!

Vô Dược ngốc một chút, muốn hỏi rõ ràng lại phát hiện Tĩnh Dạ đã đem mình che chắn.

Nhiễm Nguyệt tựa hồ phát hiện cô thất thần, hung hăng cắn một cái lên trên bả vai cô, máu tươi màu đỏ chậm rãi chảy xuống. Bất quá rất nhanh liền bị hắn vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm đi.

Đau đớn trên vai khiến miệng Vô Dược bất giác hô lên một tiếng: "Ưm.. Đau quá!"

Nghe được tiếng của cô động tác Nhiễm Nguyệt từ từ nhanh hơn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Ngón tay thon dài xé mở váy áo tuyết trắng của cô.

Khi nhìn thấy cơ thể tinh xảo của cô, đẹp đến mơ hồ khiến hắn hít thở không thông: "Sư tỷ.. Sư tỷ.. Tỷ thật đẹp!"

Cuối cùng Nhiễm Nguyệt tựa hồ giống như không nhịn được lao tới.

Cho đến thời điểm hắn cùng cô dung hợp, cô mới cảm giác được rõ ràng người này chính xác là người mình yêu.

Nhiễm Nguyệt nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say trong lòng ngực mình, con ngươi thanh lãnh lúc này tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn.

Cô là của hắn, cô cuối cùng cũng là của hắn. Cô hoàn hoàn toàn toàn thuộc về hắn, chỉ là của hắn.

- -

Vô Dược chậm rãi mở mắt, cơ thể đau đớn bất giác khiến cô muốn mắng câu: Đứa nhỏ này! Không hiểu cái gì gọi là tiết chế sao?

Trên mắt cá chân lạnh băng nói cho cô biết, giờ này khắc này cô là một người không có tự do.

Vô Dược: .

Nam nhân này một lời không hợp liền nhốt trong phòng tối, chơi trò buộc chặt. Bốn thế giới ngoại trừ thế giới thứ hai bình thường một chút, ba cái thế giới còn lại đều được tham quan phòng tối.

Đột nhiên thật hoài niệm Nam Cung Vãn ở thế giới thứ hai, thông minh, cơ trí, giá trị nhan sắc cao, còn không có chuyện hơi một tí liền bị nhốt trong phòng tối.

Nhiễm Nguyệt một bên nhìn biểu tình của cô, khuôn mặt hoàn toàn âm trầm xuống, giữ chặt cằm cô chuyển hướng đối diện với mặt hắn.

Con ngươi màu đen tràn ngập tối tăm, nghiến răng nghiến lợi hỏi đến: "Nàng đang nghĩ đến ai?"

"Ta đang nghĩ đến chàng a!" Vô Dược cơ hồ là không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra.

Thế nhưng Nhiễm Nguyệt nghe xong lời này cũng không cao hứng, khuôn mặt ngược lại càng đen. Thực xác định mở miệng: "Nàng đang gạt ta!"

Vô Dược: . #%*#%* Thật muốn một cái tát chết hắn. Cùng lắm thì thế giới sau gặp lại!

Chỉ là Vô Dược cuối cùng chỉ có thể trừng mắt liếc hắn một cái liền không thèm để ý hắn nữa. Dỗi, không muốn quản hắn nữa. Dù sao hôm nay hắn cũng không phải tiểu hài tử, cô mới không cần phải dỗ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 99: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (16)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không tin thì thôi."

Biểu tình cô lạnh nhạt, hoàn toàn chọc giận hắn. Hắn đè cô lên trên giường, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Nói, nàng cuối cùng là nghĩ đến ai?"

Vô Dược bị động tác của hắn làm hoảng sợ, con ngươi cũng nhìn lại hắn, đáy mắt trong trẻo không chút luống cuống.

Nếu nói cô một chút tức giận cũng không có thì là giả. Nam nhân này cũng không biết là bệnh gì! Mỗi lần đều không tin lời cô nói!

Cô giơ tay lên đập một cái chụp lên trán hắn: "Nhiễm Nguyệt, chàng có phải ngốc hay không, ta cũng chỉ nhận thức một người là chàng, ngoại trừ chàng ta còn có thể nghĩ đến ai?"

Nhiễm Nguyệt sửng sốt một chút, con ngươi hòa hoãn rất nhiều. Nhưng cuối cùng lại giống như nhớ tới cái gì, con ngươi lại rét lạnh: "Không! Nàng sao có thể nghĩ tới ta? Người nàng thích rõ ràng là hắn! Nàng không lừa được ta."

Vô Dược vẻ mặt mộng bức, tuy rằng cô tựa hồ có nói qua mình có người yêu thích, nhưng cũng không cho thấy là ai đi? Bộ dạng cái gì cũng đều biết này của hắn, là cái quỷ gì?

Nhiễm Nguyệt thấy cô không nói lời nào, liền cho rằng cô cam chịu. Ghen ghét cơ hồ muốn đem hắn bao phủ, đôi mắt cháy lên, hung hăng hôn cô.

- -

Thời điểm Vô Dược lại lần nữa tỉnh lại, cảm giác mình rất nhanh sẽ thành một con cá chết. Một lời không hợp liền bạch bạch bạch này. Đến cuối cùng là ai dạy hắn? Cô nhất định đánh chết người đó.

Hắn đây là cho rằng? Một lần không được thì bạch bạch bạch hai lần, hai lần không được thì bạch bạch bạch ba lần?

Biết hắn không ở đây, Vô Dược liền quan sát bốn phía một chút, phát hiện nơi này là một mật thất.

Mật thất rất lớn. Trang trí thật tinh xảo, đồ vật cũng rất đầy đủ. Đồ vật nên có đều có.

Cô thở dài! Xem ra, lần này hắn không dễ dỗ a. Nhân cách nhiều như vậy, ai biết hôm nay hắn lại biến thành cái dạng gì? Có đột nhiên biến thành nhân cách dễ dỗ hay không?

* * *

Bên này Vô Dược nghĩ vấn đề giải quyết, mà bên kia Nhiễm Nguyệt đang ở trước điện ngay đường về núi.

Nhiễm Nguyệt ngồi ở một bên, đạm mạc nhìn, nữ tử phấn y trước mắt. Nỗ lực khắc chế dục vọng muốn tiến lên xé bỏ gương mặt kia của nàng.

Nguyên Thanh Noãn nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt thanh lãnh cũng có một tia kinh ngạc nhàn nhạt: Nữ nhân này.. Vậy mà lại giống y hệt sư tỷ!

Âm thanh Hoa Quy Ức nho nhã thanh triệt, nhàn nhạt mở miệng: "Từ nay về sau, nàng chính là sư muội của hai ngươi, tên là Tây Hoa."

Sau đó nói với Nguyên Thanh Noãn: "Ngươi mang nàng đi xuống!"

Nguyên Thanh Noãn đương nhiên không dám cự tuyệt, cùng Tây Hoa đi xuống.

Bọn họ đi rồi, Hoa Quy Ức mới đem ánh mắt dừng trên người Nhiễm Nguyệt.

Nhiễm Nguyệt là một giây cũng không muốn ngốc tại đây, vì thế liền đứng dậy, cúi người: "Sư tôn, đồ nhi cáo lui."

Hắn căn bản là không muốn trưng cầu ý kiến của Hoa Quy Ức. Tự kính đứng dậy, thời điểm mới vừa bước ra một bước, liền bị Hoa Quy Ức gọi lại.

Hoa Quy Ức thần sắc phức tạp, con ngươi thanh lãnh lúc này tựa hồ rối rắm: "Ngươi.. Có gặp qua nàng?"

Con ngươi Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia lệ khí, nhưng khóe môi lại nhàn nhạt gợi lên, sau đó đương nhiên chính là.. Giả ngu! "Sư tôn đang nói ai?"

Hoa Quy Ức quay đầu lại nghiêm túc đánh giá Nhiễm Nguyệt, tựa hồ muốn từ biểu tình của hắn tìm ra cái gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thập phần nghi hoặc của hắn, một phần chờ mong duy nhất trong lòng cũng tựa hồ hung hăng bị tiêu diệt.

Cuối cùng, Hoa Quy Ức chỉ có thể mất mát trả lời: "Không.."

Nhiễm diễn tinh Nguyệt, bảo trì khuôn mặt nghi hoặc như cũ, lại làm bộ dạng không dám hỏi, cuối cùng chỉ có thể nói câu: "Vậy.. Đồ nhi cáo lui trước."

Nếu Hoa Quy Ức bình thường nghiêm cẩn nói, tuyệt đối sẽ phát hiện đồ đệ nhà mình không bình thường.

Chỉ tiếc, lúc này hắn đang phiền lòng, cũng không để ý đồ đệ của mình, trên người phát ra khí tức kinh người.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back