Chương 476: Em dâu ngây thơ vs ca ca gian thần (40)
Trên bàn ăn đặt một chén sứ màu xanh nhạt đựng canh giải rượu mới vừa nấu xong.
Ánh mắt Tần Úc Bạch rơi trên đó, hơi trầm xuống.
"Ca ca ta hồi phủ?"
Lão quản gia cung kính nói: "Vâng, nhị gia, tướng quân say quá nên lão hủ cố ý kêu phòng bếp chuẩn bị một chén canh giải rượu." Quả thực chính là quản gia cổ đại tri kỷ.
"Ừ, đưa canh cho ta đi, ta mang qua." Tần Úc Bạch mím môi, tiếp nhận bàn ăn và đèn lồng.
Cùng ở một phủ, liên tiếp mấy ngày mỗi ngày gặp mặt, lại ít giao tiếp, này thực sự không phù hợp với tác phong của huynh đệ bọn họ.
Cho nên, hắn muốn nói rõ ràng với ca ca của hăn.
Ngón tay như ngọc của tướng quân thiếu niên siết chặt mép bàn ăn, đốt ngón tay hơi hơi trắng bệch.
Hắn biết giữa ca ca hắn và Tiên Tiên, có lẽ đã phát sinh cái gì.
Nếu ca ca cũng thích Tiên Tiên --
Hắn liền mang Tiên Tiên dọn ra ngoài ở.
Hắn và Tiên Tiên nhất kiến chung tình, hắn cũng không muốn người thê tử cưới hỏi đàng hoàng cho người khác, mặc dù người kia là ca ca của hắn..
Cũng quyết không được!
Bước chân của Tần Úc Bạch dần dần lộ ra ý kiên định, trong bóng đêm, bộ thanh y xẹt qua ánh sáng xanh nhàn nhạt, đi về hướng sân của Tần Úc Dã.
Thính lực của người tập võ tương đối tốt, dần dần đến gần, âm thanh ái muội phát ra do nam nữ hôn môi, liền rơi vào trong tai thiếu niên.
Mắt phượng hẹp dài của Tần Úc Bạch nhíu lại, cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc.
Ca có nữ nhân?
Chẳng lẽ những chuyện kia đều là do hắn hiểu lầm?
Tần Úc Bạch rũ mắt, ngừng thở đến gần phòng ngủ, đẩy nhẹ cửa phòng ra.
Tuy rằng nội tâm có chút xin lỗi, bất quá Tần Úc Bạch vì chứng thực ý nghĩ trong lòng --
Vẫn là đột nhiên cầm lấy đèn lồng.
Ngọn đèn dầu mờ nhạt soi sáng bóng đêm, hình ảnh trên giường, toàn bộ bị Tần Úc Bạch thu vào đáy mắt.
Cùng thời khắc đó, Tần Úc Dã bỗng nhiên nhấc đệm chăn lên, che khuất Tiên Tiên dưới thân.
"Úc Bạch." Hắn quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn về phía Tần Úc Bạch: "Ngươi đang làm cái gì?"
Tần Úc Bạch hơi hơi tiếc nuối, đưa bàn ăn ra phía trước: "Ca, canh giải rượu."
Tức giận trên người Tần Úc Dã nháy mắt rơi đến điểm không, hắn đứng dậy từ trên giường, đi đến trước mặt Tần Úc Bạch, con ngươi đen nhánh nhìn canh giải rượu, nói tiếng "Cảm ơn."
Uống một hơi cạn sạch.
Thiếu niên đột nhiên nói: "Ca, người trên giường là tẩu tử của ta?"
Tần Úc Dã thiếu chút nữa bị sặc canh giải rượu, nhưng hắn tận lực giả bộ như không có việc gì, ừ một tiếng.
"Không giới thiệu cho ta xem sao?"
Thiếu niên đối diện với Tần Úc Dã.
Hai tròng mắt Tần Úc Dã nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Có cơ hội đệ sẽ nhìn thấy."
"Ồ." Thiếu niên thuận thế lấy đi bàn ăn cùng chén canh, nói: "Vậy ta đi đây."
Tần Úc Dã gật đầu: "Ừ."
Đèn lồng không bị lấy đi, lưu lại phòng ngủ, bị Tần Úc Dã tắt đi.
Một chén canh giải rượu xuống bụng, cảm giác say rượu của Tần Úc Dã tiêu tán không ít.
Hắn hít sâu một ngụm khí lạnh bên ngoài, đóng chặt cửa phòng, nhìn về phía giường.
Tiên Tiên đã đẩy đệm chăn ra, ngồi dậy.
"Rất chột dạ đúng không? Chỉ là ôm một cái, ngươi liền chột dạ như vậy, ta đây thích chàng, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, có phải chàng căn bản không dám đối mặt với Úc Bạch không?" Ngữ khí của Tiên Tiên mang theo châm chọc.
Yêu chính là yêu, yêu còn không dám nhận, quả thực là người nhu nhược!
Loại đại móng heo này, nếu không phải là người mà nàng muốn công lược, có lẽ nàng đều sẽ không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Sắc môi của Tần Úc Dã tái nhợt, nửa quỳ trên mặt đất, một tay nắm lấy tay Tiên Tiên, một tay cầm lấy giày thêu trên giường, mang vào cho nàng.
"Thực xin lỗi. Nhưng hiện tại còn không phải thời điểm bị phát hiện." Ánh mắt Tần Úc Dã thâm trầm nhìn nàng: "Nếu vừa rồi bị Úc Bạch thấy được.. Hắn sẽ điên."
Tiên Tiên trầm mặc nhìn hắn một cái: "Ta đi đây."
"Ta tiễn nàng."
"Không cần, chàng không sợ bị Úc Bạch nhìn đến sao?"
Nói xong, Tiên Tiên lập tức đẩy cửa phòng ra.
Nhưng vừa rời khỏi sân viện của Tần Úc Dã, dưới ánh trăng, Tiên Tiên liền nhìn đến tướng quân thiếu niên đang dựa vào đình, nhàn nhạt nhìn nàng.

Trên bàn ăn đặt một chén sứ màu xanh nhạt đựng canh giải rượu mới vừa nấu xong.
Ánh mắt Tần Úc Bạch rơi trên đó, hơi trầm xuống.
"Ca ca ta hồi phủ?"
Lão quản gia cung kính nói: "Vâng, nhị gia, tướng quân say quá nên lão hủ cố ý kêu phòng bếp chuẩn bị một chén canh giải rượu." Quả thực chính là quản gia cổ đại tri kỷ.
"Ừ, đưa canh cho ta đi, ta mang qua." Tần Úc Bạch mím môi, tiếp nhận bàn ăn và đèn lồng.
Cùng ở một phủ, liên tiếp mấy ngày mỗi ngày gặp mặt, lại ít giao tiếp, này thực sự không phù hợp với tác phong của huynh đệ bọn họ.
Cho nên, hắn muốn nói rõ ràng với ca ca của hăn.
Ngón tay như ngọc của tướng quân thiếu niên siết chặt mép bàn ăn, đốt ngón tay hơi hơi trắng bệch.
Hắn biết giữa ca ca hắn và Tiên Tiên, có lẽ đã phát sinh cái gì.
Nếu ca ca cũng thích Tiên Tiên --
Hắn liền mang Tiên Tiên dọn ra ngoài ở.
Hắn và Tiên Tiên nhất kiến chung tình, hắn cũng không muốn người thê tử cưới hỏi đàng hoàng cho người khác, mặc dù người kia là ca ca của hắn..
Cũng quyết không được!
Bước chân của Tần Úc Bạch dần dần lộ ra ý kiên định, trong bóng đêm, bộ thanh y xẹt qua ánh sáng xanh nhàn nhạt, đi về hướng sân của Tần Úc Dã.
Thính lực của người tập võ tương đối tốt, dần dần đến gần, âm thanh ái muội phát ra do nam nữ hôn môi, liền rơi vào trong tai thiếu niên.
Mắt phượng hẹp dài của Tần Úc Bạch nhíu lại, cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc.
Ca có nữ nhân?
Chẳng lẽ những chuyện kia đều là do hắn hiểu lầm?
Tần Úc Bạch rũ mắt, ngừng thở đến gần phòng ngủ, đẩy nhẹ cửa phòng ra.
Tuy rằng nội tâm có chút xin lỗi, bất quá Tần Úc Bạch vì chứng thực ý nghĩ trong lòng --
Vẫn là đột nhiên cầm lấy đèn lồng.
Ngọn đèn dầu mờ nhạt soi sáng bóng đêm, hình ảnh trên giường, toàn bộ bị Tần Úc Bạch thu vào đáy mắt.
Cùng thời khắc đó, Tần Úc Dã bỗng nhiên nhấc đệm chăn lên, che khuất Tiên Tiên dưới thân.
"Úc Bạch." Hắn quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn về phía Tần Úc Bạch: "Ngươi đang làm cái gì?"
Tần Úc Bạch hơi hơi tiếc nuối, đưa bàn ăn ra phía trước: "Ca, canh giải rượu."
Tức giận trên người Tần Úc Dã nháy mắt rơi đến điểm không, hắn đứng dậy từ trên giường, đi đến trước mặt Tần Úc Bạch, con ngươi đen nhánh nhìn canh giải rượu, nói tiếng "Cảm ơn."
Uống một hơi cạn sạch.
Thiếu niên đột nhiên nói: "Ca, người trên giường là tẩu tử của ta?"
Tần Úc Dã thiếu chút nữa bị sặc canh giải rượu, nhưng hắn tận lực giả bộ như không có việc gì, ừ một tiếng.
"Không giới thiệu cho ta xem sao?"
Thiếu niên đối diện với Tần Úc Dã.
Hai tròng mắt Tần Úc Dã nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Có cơ hội đệ sẽ nhìn thấy."
"Ồ." Thiếu niên thuận thế lấy đi bàn ăn cùng chén canh, nói: "Vậy ta đi đây."
Tần Úc Dã gật đầu: "Ừ."
Đèn lồng không bị lấy đi, lưu lại phòng ngủ, bị Tần Úc Dã tắt đi.
Một chén canh giải rượu xuống bụng, cảm giác say rượu của Tần Úc Dã tiêu tán không ít.
Hắn hít sâu một ngụm khí lạnh bên ngoài, đóng chặt cửa phòng, nhìn về phía giường.
Tiên Tiên đã đẩy đệm chăn ra, ngồi dậy.
"Rất chột dạ đúng không? Chỉ là ôm một cái, ngươi liền chột dạ như vậy, ta đây thích chàng, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, có phải chàng căn bản không dám đối mặt với Úc Bạch không?" Ngữ khí của Tiên Tiên mang theo châm chọc.
Yêu chính là yêu, yêu còn không dám nhận, quả thực là người nhu nhược!
Loại đại móng heo này, nếu không phải là người mà nàng muốn công lược, có lẽ nàng đều sẽ không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Sắc môi của Tần Úc Dã tái nhợt, nửa quỳ trên mặt đất, một tay nắm lấy tay Tiên Tiên, một tay cầm lấy giày thêu trên giường, mang vào cho nàng.
"Thực xin lỗi. Nhưng hiện tại còn không phải thời điểm bị phát hiện." Ánh mắt Tần Úc Dã thâm trầm nhìn nàng: "Nếu vừa rồi bị Úc Bạch thấy được.. Hắn sẽ điên."
Tiên Tiên trầm mặc nhìn hắn một cái: "Ta đi đây."
"Ta tiễn nàng."
"Không cần, chàng không sợ bị Úc Bạch nhìn đến sao?"
Nói xong, Tiên Tiên lập tức đẩy cửa phòng ra.
Nhưng vừa rời khỏi sân viện của Tần Úc Dã, dưới ánh trăng, Tiên Tiên liền nhìn đến tướng quân thiếu niên đang dựa vào đình, nhàn nhạt nhìn nàng.
Chỉnh sửa cuối: