Xuyên Không [Edit] Mau Xuyên Công Lược: Anh Trai Bệnh Kiều, Soái Nghịch Thiên - Tần Tư

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bạch Tử Vi, 21 Tháng ba 2019.

  1. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 10: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nhắn lại một câu anh trai ngủ ngon và một cái icon, Bạch Tiên Tiên buông di động, đôi tay ôm mặt, cảm thán anh trai tiện nghi có âm thanh thật là dễ nghe, sau đó nói: "Ngân Hà, ta cảm giác hắn yêu ta, có thể phán định độ hảo cảm một chút hay không?"

    Ngân Hà: "Cầu ngươi không cần tự tìm đường chết, mới vừa tới ngày đầu tiên, hắn khẳng định không yêu ngươi."

    "..."

    Bạch Tiên Tiên cảm thấy tôn nghiêm yêu phi của mình thực chịu đả kích, từ trong miệng Ngân Hà biết được Diệp Đình Thu lúc này đang nhìn trộm mình, cho nên nàng quyết định cách không liêu (chọc ghẹo) anh trai tiện nghi một chút.

    Diệp Đình Thu thông qua màn hình nhìn thấy Bạch Tiên Tiên tắt đèn bàn, ôm gương nằm lại trên giường, đầu ngón tay hắn không khỏi gõ mặt bàn, như suy tư cái gì.

    Lúc này, đột nhiên Bạch Tiên Tiên cởi áo ngủ.

    Diệp Đình Thu ánh mắt chợt dừng, lỏa ngủ (ngủ mà không mặc quần áo) ?

    Áo ngủ từng chút rơi xuống, đầu tiên là bả vai trắng nõn non mềm bại lộ trong không khí, tựa hồ bởi vì không khí hơi lạnh, ngón chân đáng yêu của thiếu nữ cuộn tròn một chút, mạc danh mê người.

    "Chết tiệt." Diệp Đình Thu bỗng nhiên rủa thầm một tiếng, lần đầu cảm thấy camera có điểm quá rõ ràng.

    Bạch Tiên Tiên cắn môi hồng, trên mặt một mảnh bình thản, trong lòng lại dò hỏi Ngân Hà: "Ngươi đo lường kiểm tra một chút, hắn còn đang xem ta sao?"

    Ngân Hà nói: "Đang xem, đang xem.. a, hắn không nhìn nữa, vì cái gì hắn không nhìn?"

    Ngân Hà loại xử nam hệ thống này vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình cảm phức tạp của nhân loại, Bạch Tiên Tiên cũng không tính giải thích, cười tủm tỉm đem áo ngủ mặc lại, ôm gương cảm thấy thỏa mãn ngủ.

    Bên kia, Diệp Đình Thu mày một chút nhăn chặt, bang một tiếng đem ipad ném vào ngăn kéo, theo sau đứng dậy vào phòng tắm, ánh đèn tối tăm và tiếng nước xôn xao xuyên thấu qua cửa phòng.

    Hôm sau, 6: 00 sáng.

    Bạch Tiên Tiên không chờ Diệp Đình Thu gõ cửa, tự giác dậy sớm, kỳ thật đối với yêu phi nương nương mà nói, dậy sớm có lợi cho trú nhan (dưỡng sắc đẹp).

    Nàng thay đồng phục, xuống lầu nhìn Diệp Đình Thu từ phòng bếp ra tới, trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng cực kì phong phú.

    Hai anh em dường như không có việc gì mà chào hỏi đối phương.

    Bạch Tiên Tiên ngồi vào bàn ăn, nuốt nước miếng, bụng trống không một đêm thầm thì kêu, vừa muốn ăn vừa cảnh giác.

    "Tiểu Ngân Hà, có thể giúp bổn cung lấy ngân châm thử độc hay không?"

    Ngân Hà: ".. Lúc này không có độc, yên tâm ăn đi."

    Bạch Tiên Tiên yên tâm ăn bữa sáng, hai mươi phút sau cùng Diệp Đình Thu sóng vai ra cổng, sau đó nàng nhìn đến ngoài cửa có một chiếc xe gia dụng, một chiếc.. xe đạp hiện đại trong truyền thuyết?

    Diệp Đình Thu đối với Bạch Tiên Tiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, sau đó chính mình lên xe, chính mình lái xe đi mất, chỉ lo chính mình.. lưu lại một mình Bạch Tiên Tiên.

    Bạch Tiên Tiên hoàn toàn ngốc: "Hắn có ý gì? Không đợi ta lên xe? Tối qua ta đắc tội hắn?"

    Ngân Hà giờ mới nhớ tới: "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi nguyên chủ có thói quen đi xe đạp, ngày đầu tiên tới đây nàng liền tự đạp xe đi học, sau đó mới bị Diệp Đình Thu nhân cơ hội phái người bắt cóc."

    Bạch Tiên Tiên: "..."

    Từ từ.

    Ý là, làm Đại Chu vương triều yêu phi nương nương tự mình đạp xe tới trường?

    Ngân Hà: "Nương nương, cố lên, ta tin tưởng ngươi!"

    Bạch Tiên Tiên không tin chính mình a!

    Nàng đứng cạnh xe đạp màu hồng, mười phần phong cách thiếu nữ cả nửa ngày, đến khi Ngân Hà nói đạp xe sẽ làm dáng người càng tốt, làn da càng tốt, nàng mới nhíu mày nửa tin nửa ngờ ngồi lên yên xe.

    Nửa tiếng sau, Bạch Tiên Tiên mệt đến mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc gian khổ mà đến trường.

    Nàng thở phì phò, lời nói không nhanh nhẹn: "Tiểu, Ngân Hà, bổn cung tổng cảm thấy ngươi đang gạt ta.."

    Ngân Hà làm bộ không nghe được nửa câu sau: "Đâu, bạc rớt đâu?"

    Bạch Tiên Tiên không nghĩ để ý đến nó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2020
  2. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Trường Đông Lâm là trường học tốt nhất thành phố A, lại là trường trọng điểm bao gồm cả cấp ba và đại học. Diệp Đình Thu là sinh viên năm cuối đại học, cũng là giáo thảo nổi danh khắp Đông đại (đại học Đông Lâm), được gọi là "điện hạ".

    Lúc này trước cổng trường tụ tập rất nhiều nữ sinh cấp ba, Diệp Đình Thu đang đứng dựa vào cửa xe bị các cô bao vây, đối người ngoài hắn đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, vì thế các nữ sinh nhìn thần sắc lười biếng đạm mạc của hắn, không khỏi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, động tác nhất trí mà nhỏ giọng hô:

    "Điện hạ."

    "Điện hạ hôm nay tới thật sớm."

    "Điện hạ ăn sáng chưa? Đây là bữa sáng tình yêu do người ta làm.."

    Bạch Tiên Tiên đẩy xe đạp lại đây, nhìn cảnh tượng này, nàng đầu tiên là tự hỏi Diệp Đình Thu như thế nào còn không tiến vào trường, sau lại vừa nghe thấy những nữ sinh này xưng hô, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết.

    Điện hạ, chỉ vài vị hoàng tử của vương triều Đại Chu mới có tư cách được gọi là điện hạ, bất quá Diệp Đình Thu cũng có tư cách này, hắn chính là thái tử gia ở thành phố A, thái tử điện hạ.

    Trong cốt truyện có một đoạn giới thiệu về hắn: Sinh ra đã có sẵn khí tràng cường đại như vậy, dung mạo tuấn mỹ tinh xảo cùng thân phận tôn quý thêm vào, làm Diệp Đình Thu trở thành thiên chi kiêu tử ở thế giới này, đáng tiếc làm thế giới thất vọng rồi, ác ma ẩn sâu trong lòng hắn bị người thả ra, làm hắn hoàn toàn thoát ly vận mệnh quỹ đạo, biến thành một người cực kỳ đáng sợ.

    Cho nên, Bạch Tiên Tiên đến công lược hắn.

    Bạch Tiên Tiên liếc mắt nhìn lại, vừa lúc Diệp Đình Thu cũng nhìn lại đây.

    Ánh mắt thâm thúy như biển từ xa xuyên qua đám người mà nhìn nàng một cái, như là trong ngàn vạn người xa lạ, liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch Tiên Tiên.

    Ánh mắt hai người va chạm, Diệp Đình Thu lộ ra một nụ cười ôn nhu sủng nịch, sau đó trong một mảnh kinh hô "điện hạ cười" cùng vạn chúng chú mục, đi vào cổng trường.

    Diệp Đình Thu không cùng Bạch Tiên Tiên chào hỏi, hai người đều hiểu, đây là hắn sợ đám fans điên cuồng xúc phạm đến nàng.

    Rốt cuộc Bạch Tiên Tiên cũng biết lúc trước Diệp Đình Thu vì sao không vào trường, hắn ở nơi này chờ, chỉ vì liếc nhìn nàng một cái, đối nàng cười.

    Thật là ấm áp, mặt ngoài là một ấm nam trong lòng lại có cái ma quỷ, loại tương phản này ngẫm lại liền thấy kích thích đến không được.

    Bạch Tiên Tiên bị liêu đến ngứa răng, hỏi Ngân Hà:

    "Nguyên chủ tao ngộ một màn như vậy, trong lòng có cảm giác gì?"

    Ngân Hà nghĩ nghĩ, không xác định:

    "Nguyên chủ căn bản không có cơ hội đi học, tối qua trực tiếp bị cầm tù đến chết. Bất quá ta nghĩ, dựa theo mạch não của nguyên chủ, hẳn là cực kì vui mừng đi?"

    Bạch Tiên Tiên cảm thán:

    "Đây là lực lượng của trai đẹp a, quản hắn trong lòng thế nào tính kế ta, chỉ cần hắn dùng gương mặt này cười một cái, trong lòng bổn cung cũng vui mừng đến không được."

    Nàng yên lặng nhìn bóng dáng Diệp Đình Thu, yên lặng đem xe đạp gửi xong, khi nàng bước chậm xuyên qua đám người, nghe thấy nữ sinh chung quanh nhỏ giọng nghị luận:

    "Điện hạ thật sự rất soái a."

    "Vừa soái lại vừa có tiền, học tập lại tốt, năm nay tốt nghiệp giống như muốn đi công ty con của tập đoàn nhà mình làm tổng tài."

    "Trong hiện thực còn có nam nhân chất lượng tốt như vậy! A a a, tớ sắp hít thở không thông.."

    "Tớ thật sự quá luyến tiếc điện hạ, thật muốn cùng điện hạ học nhiều thêm mấy năm, huhuhu."

    Nghe các loại thảo luận, Bạch Tiên Tiên lòng nói các ngươi cũng chỉ trông cậy vào điểm này, bổn cung liền bất đồng, mục tiêu của bổn cung là làm vị điện hạ này yêu ta.

    Nhưng là trước mắt nàng không thể đối Diệp Đình Thu OOC.

    Bạch Tiên Tiên trong lòng có chút khổ sở, bất quá còn tốt, buổi chiều nghỉ nàng có thể trước đi ngẫu nhiên gặp gỡ bạn tốt tương lai của Diệp Đình Thu, Tịch Tử Phong.

    Tưởng tượng như vậy, trong lòng yêu phi nương nương tràn ngập động lực.
     
    hquyen, heoconchuayeu, VanTue175 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  3. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 12: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bạch Tiên Tiên là học sinh mới chuyển đến trường Đông Lâm, học lớp 12A, nàng vừa mới đi đến lầu ba, liền đã chịu chủ nhiệm lớp 12A bắn tỉa.

    "Bạch Tiên Tiên!"

    Một nữ nhân mang giày cao gót mười phân, dáng người trước đột sau kiều đi đến, chủ nhiệm lớp Vương Nhược Lan một tay chơi đùa kiểu tóc cuộn sóng của mình, một tay kẹp một tấm thẻ học sinh, ánh mắt từ ảnh chụp dừng trên mặt Bạch Tiên Tiên, đầu tiên là kinh ngạc cảm thán khuôn mặt thiếu nữ tinh tế nhỏ xinh, dau đó bắt gặp ánh mắt mê mang lười biếng của Bạch Tiên Tiên, Vương Nhược Lan liền nổi lửa.

    Cô quả thực rất tức giận, sáng hôm qua đợi cái học sinh chuyển trường này, đợi đến ba tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại của phụ huynh xin nghỉ, có học sinh lười nhác nhàn nhã như vậy sao?

    Đem việc nghỉ bệnh làm lí do? Ngày đầu tiên chuyển trường liền thả bồ câu với cô? Còn có chút ý thức học tập nào hay không?

    Đừng tự cho là xinh đẹp, xinh đẹp có thể làm cơm ăn sao?

    "Em biết mình là năm cuối cấp 3 không? Lớp 12 sắp thi đại học, cô đặc biệt nhắc nhở em không được lại xin nghỉ kéo chân sau của lớp, bằng không cho dù em là học sinh xuất sắc từ trường cấp 3 nổi tiếng ở Ý chuyển tới, cô đều có thể làm em không tốt nghiệp được."

    Vương Nhược Lan tốt nghiệp Đông Đại, trực tiếp ở lại trường làm giáo viên cấp 3, ở đây có quyền lực không nhỏ, mà cô không biết Bạch Tiên Tiên là tiểu thư Diệp gia nên mới trách mắng như vậy.

    Vì thế, trong mắt Bạch Tiên Tiên chỉ thấy một cái yêu diễm nữ nhân đi thẳng lại đây, giống súng máy liên thanh nói một đống nàng từ ngữ hiện đại mà nàng cái hiểu cái không.

    Bạch Tiên Tiên gục đầu xuống, tóc mái dài qua lông mi che khuất đôi mắt, phảng phất giống như áy náy tự trách tiếp thu Vương Nhược Lan phê phán, làm Vương Nhược Lan lập tức bành trướng lên, càng thêm lạnh giọng giáo dục nàng.

    Hai người liền đứng trước cửa sổ lớp 12A, bạn cùng lớp ở trong xuyên thấu cửa kính nhìn ra, sôi nổi kinh ngạc nói:

    "Bạn gái này là học sinh mới chuyển đến? Bị cô giáo Vương tính tình không tốt bắt được, thật đáng thương, bị mắng không nâng đầu dậy nổi."

    Nhưng kỳ thật Bạch Tiên Tiên đầu đầy mờ mịt:

    "Ngân Hà, nàng huyên thuyên nói cái gì vậy?"

    Quên đem tư liệu trường học giao cho Bạch Tiên Tiên, Ngân Hà thầm mắng đây là sai lầm trọng đại đối với kiếp sống nghề nghiệp của mình, nhưng thực mau nó liền đền bù lại, trực tiếp đem tư liệu quăng vào đầu Bạch Tiên Tiên.

    Bạch Tiên Tiên tiêu hóa một lát, thở dài:

    "Đối một cái chủ nhiệm lớp, ta cũng không thể OOC sao?"

    "Có thể có thể có thể, đối mặt với loại nữ xứng hai mươi tám tuyến này, nương nương cứ tùy tiện OOC, như thế nào đều tùy tiện ngươi."

    Ngân Hà nhìn Bạch Tiên Tiên cúi đầu chịu mắng nửa ngày, trong lòng có chút áy náy, vội vàng toàn lực duy trì nàng.

    "Vậy là tốt rồi."

    Bạch Tiên Tiên cười.

    Bên này Vương Nhược Lan răn dạy không ngừng nghỉ, từ việc Bạch Tiên Tiên nghỉ bệnh sẽ kéo chân sau của lớp đến:

    "Nữ học sinh không nghề nghiệp không học vấn như em cô thấy nhiều rồi, không phải ỷ vào chính mình có cha mẹ tốt giàu có, có khuôn mặt xinh đẹp muốn làm gì thì làm sao? Để có được bằng cấp của trường học danh tiếng ở Ý, lại bỏ đống tiền lớn chuyển tới trường trọng điểm trong nước, phí không ít tiền cha mẹ em đi? Có phải nhà em biết Đông Lâm là trường trung học trọng điểm, phú nhị đại (con nhà giàu) cũng nhiều, tưởng phái em tới câu một kim quy tế (con rùa vàng) hay không?"

    Vương Nhược Lan nói đến một nửa, đột nhiên thấy cô gái trước mặt duỗi tay gạt tóc mái, lộ ra một đôi mắt sáng lạn tươi đẹp.

    Thanh xuân sức sống như vậy Vương Nhược Lan lùi lại ba năm cũng tìm không trở lại, cô làm chủ nhiệm lớp ba năm, bản thân mới hai mươi lăm tuổi đã nghiêm túc như ba mươi lăm.

    Vương Nhược Lan càng tức, bộ ngực phập phồng một chút, lại thấy đôi mắt thiếu nữ giống mèo con cong cong thành hình trăng non.

    "Cô giáo, em thế nào, nhà em thế nào.."

    Bạch Tiên Tiên gằn từng chữ một, giơ lên khuôn mặt xinh đẹp, cười hết sức sáng lạn:

    "Liên quan gì tới cô đâu?"

    "Anh trai em là Diệp Đình Thu, cô có việc liền đi tìm hắn. Đúng rồi, thành phố A Diệp gia Diệp Đình Thu, đừng tìm em, em không tiếp chuyện."

    Có Diệp Đình Thu đứng ở kia, nàng còn cần câu kim quy tế?

    Quả thực khôi hài không chịu nổi.
     
    VanTue, Muoi1998, nnqne163 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  4. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 13: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nói xong, Bạch Tiên Tiên nghênh ngang mà đi, cũng không thèm vào lớp học.

    Ngân Hà có thể nói là cổ động viên, lập tức đem nàng khen đến tận trời:

    "Nương nương uy vũ! Khí phách! Hệ thống bắn tim cho ngươi!"

    Theo sau, sợ Bạch Tiên Tiên gặp phiền toái, Ngân Hà thật cẩn thận hỏi:

    "Nhưng mà, chúng ta không đi học sao?"

    Bạch Tiên Tiên thần sắc chợt đổi, cười nhạo một tiếng:

    "Đi học? Ta lại không phải dân bản xứ, đi học làm gì, nhiệm vụ của ta là công lược Diệp Đình Thu, nếu đi học không thể giúp ích gì cho công lược, ta lãng phí thời gian này, còn không bằng hiện tại đi thông đồng Tịch Tử Phong."

    Ngân Hà lẩm bẩm:

    "Nhưng, nhưng Diệp Đình Thu nơi đó ngươi nói như thế nào, cô giáo vừa rồi kia không giống người tốt, khẳng định sẽ nói xấu ngươi."

    Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa nói chuyện:

    "Ngu ngốc, là nàng châm chọc nói móc bổn cung trước, Bồ Tát còn có ba phần tính tình, bổn cung phát hỏa rời đi là chuyện đương nhiên, cái lý do này ở trước mặt Diệp Đình Thu cũng thích hợp. Hơn nữa ngày đầu tiên xin nghỉ là vì cái gì, ai cũng không thể rõ ràng hơn anh trai tiện nghi. Càng không nói đến khi Diệp Đình Thu cầm tù nguyên chủ cũng chưa nghĩ tới cho nàng đi học, hắn đều như vậy biến thái không biết xấu hổ, ngươi còn xem hắn như thân sĩ? Bổn cung nên gọi ngươi là tiểu Ngân Hà, vẫn là tiểu thiên chân mới tốt đây?"

    "Văn nhã cầm thú cũng là cầm thú a."

    Cuối cùng nàng oán trách một tiếng.

    * * * Ngân Hà cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền áp.

    Thẳng đến khi Bạch Tiên Tiên lại nói:

    "Đừng nói nhảm nữa, báo cho ta vị trí Tịch Tử Phong."

    Ngân Hà:

    "Quán cà phê Từ Mỹ."

    * * *

    "Diệp, Diệp Đình Thu?"

    Trường học.

    Vương Nhược Lan giận tím mặt nghe được ba chữ Diệp Đình Thu, sắc mặt trắng một chút, trường Đông Lâm có Diệp gia đầu tư, Diệp Đình Thu ở Đông Lâm là danh xứng với thực điện hạ.

    "Bạch Tiên Tiên, Diệp Đình Thu?"

    Vương Nhược Lan đau đầu, lòng nói không nghe thấy Diệp thiếu có em gái a, còn là họ Bạch.

    Nhưng mà Diệp thiếu..

    Bàn tay đang ấn huyệt thái dương của Vương Nhược Lan buông xuống, đôi mắt bỗng tỏa sáng, tâm tư nhỏ giấu ở đáy lòng từng chút một toát ra, tình tiết trong phim thần tượng hay xem ùn ùn không dứt trong đầu.

    Tỷ như tình yêu cô trò, chim sẻ biến phượng hoàng?

    Vương Nhược Lan phát giác, Bạch Tiên Tiên vô lễ nghênh ngang mà đi, rõ ràng là đưa cho cô một cành ô liu thông hướng đỉnh cấp hào môn!

    Vừa lúc lớp 12A không có tiết của Vương Nhược Lan, cô liền dẫm giày cao gót mười tấc, lập tức chạy tới tòa nhà đại học.

    Hôm nay khả năng vận khí của cô phi thường tốt, ở trên hành lang không hẹn mà gặp Diệp Đình Thu đang đi đến.

    "Diệp, Diệp thiếu.. A không, bạn học Diệp."

    Vương Nhược Lan hít một hơi thật sâu, rụt rè tự giới thiệu:

    "Cô là giáo viên cấp ba Vương Nhược.."

    Nhưng bước chân Diệp Đình Thu không dừng, sườn mặt tuấn mỹ đạm mạc ở trước mắt Vương Nhược Lan chợt lóe mà qua, nhanh chóng đi thoáng qua cô, cũng không thèm bố thí lấy một cái liếc mắt.

    Vương Nhược Lan lần đầu bị người coi là không khí, ngốc lăng trong nháy mắt, hốt hoảng xoay người, hướng về bóng dáng hắn hô lên:

    "Bạn học Diệp, cô là chủ nhiệm lớp của Bạch Tiên Tiên."

    Diệp Đình Thu bước chân chợt dừng, nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi:

    "Có việc?"

    "Bạch Tiên Tiên em ấy.."

    Vương Nhược Lan mạc danh nói lắp lên, đột nhiên nhớ tới truyền thuyết về vị Diệp thiếu này, năm mười chín tuổi sát phạt quả quyết, trong kì nghỉ đông đi công ty con của Diệp gia rèn luyện, một lần đã bắt được hạng mục năm trăm triệu, giao một phần giải bài thi hoàn mỹ.

    Đại thiếu có năng lực kinh thương và học tập nghịch thiên như vậy, cô sao có thể trèo cao nổi.

    Bất quá, Vương Nhược Lan tự nhận chính mình gan lớn ngay thẳng, quyết định vẫn là đứng bên miệng lão hổ thử một lần.

    "Tiên Tiên làm sao vậy?"

    Vừa nghe đến tên Bạch Tiên Tiên, đôi mắt Diệp Đình Thu nhanh chóng trầm xuống.

    ".. Là chút vấn đề riêng tư của bạn học Bạch, bạn học Diệp, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ thanh tĩnh tâm sự đi?"

    Vương Nhược Lan cẩn thận tổ chức ngôn ngữ, ngay sau đó lớn gan, mị nhãn như tơ nhìn về phía Diệp Đình Thu.
     
    VanTue, Muoi1998, nnqne159 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  5. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 14: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Diệp Đình Thu cười nhạo một tiếng:

    "Nói ở đây đi."

    "Nơi này.. không có phương tiện."

    Dưới ánh mắt đạm mạc của Diệp Đình Thu, Vương Nhược Lan căng da đầu bổ sung:

    "Vấn đề của bạn học Bạch thực nghiêm trọng."

    Diệp Đình Thu có chút bực bội kéo kéo cổ áo, ánh mắt đều lười đến dừng trên người Vương Nhược Lan, mang theo ám chỉ rõ ràng như vậy lại đây, vị chủ nhiệm lớp này của Bạch Tiên Tiên, làm hắn ghê tởm đến hoảng.

    Đừng nói đưa đến trước mặt Diệp thiếu, nữ nhân đưa đến trên giường hắn đều nhiều không kể xiết.

    Nhưng căn bản hắn thực chán ghét loại chuyện này, không nghĩ trở thành người như ba hắn, nơi chốn chọc hoa đào.

    "Thích nói hay không thì tùy."

    Diệp Đình Thu trực tiếp lãnh trào một tiếng, đi về phía trước.

    Vương Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên nảy lên nồng đậm không cam lòng, đuổi theo bắt lấy cánh tay Diệp Đình Thu.

    Xuyên thấu qua vật liệu may mặc mỏng manh cảm nhận được sự mềm mại của nữ nhân.

    Bước chân Diệp Đình Thu dừng lại, trong mắt trồi lên một loại cảm xúc không khắc chế được, hắn quay đầu, ngữ khí đột nhiên nhẹ xuống:

    "Xem ra, vấn đề của Tiên Tiên, phi thường nghiêm trọng?"

    "Đúng, đúng vậy."

    Không biết vì sao, Vương Nhược Lan cảm thấy hiện tại ánh mắt Diệp thiếu nhìn cô mang theo sát khí mãnh liệt.

    Hẳn là Diệp thiếu sửa lại chủ ý, bằng vào chuyện này có thể leo lên Diệp gia cây đại thụ này.. Vương Nhược Lan nghĩ nghĩ, cả người vì kích động mà run lên.

    Càng làm Vương Nhược Lan mừng rỡ như điên chính là, sau đó Diệp thiếu gọi một chiếc Audi màu đen tới, tài xế cung kính kéo cửa xe ra, nói:

    "Thiếu gia muốn đi đâu ạ?"

    Diệp Đình Thu ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Vương Nhược Lan kích động phát run, hắn đối với nữ nhân bên cạnh như nhìn không thấy, phân phó:

    "Biệt thự số 4."

    Xe bay nhanh mà chạy ra quốc lộ.

    "Diệp Tường."

    Một lát, Diệp Đình Thu lười biếng mở miệng:

    "Làm người đi tra hành tung của Bạch Tiên Tiên."

    Nghe thấy cái tên này, tay lái trong tay Diệp Tường thiếu chút nữa trượt, nửa này nghiêm túc nói:

    "Vâng."

    Nhớ tới cơ hội Bạch Tiên Tiên cho mình, Vương Nhược Lan đang kích động bình tĩnh một chút, không khỏi cắm vào một câu:

    "Kỳ thật bạn học Bạch cũng không có làm gì, chính là hôm qua vô cớ xin nghỉ, hôm nay còn nói năng lỗ mãng chống đối cô, bạn học Diệp, a không Diệp thiếu, này cũng không có gì, tôi là một nữ nhân phi thường rộng lượng."

    Nghe được "hôm qua xin nghỉ", Diệp Tường đang lái xe thiếu chút nữa lại trượt tay lái, vị trí từ cơ bụng đi xuống có chút ẩn ẩn đau.

    Trong mắt Diệp Đình Thu lộ ra chút tơ máu, đối Vương Nhược Lan tùy ý "ừ" một tiếng, chợt cười như không cười từ kình chiếu hậu nhìn Diệp Tường.

    "Xe này có thể lái hay không? Không thể lái thì đổi một tài xế chuyên nghiệp hơn đi."

    Diệp Tường ho khan một tiếng:

    "Thực xin lỗi, thiếu gia, sắp đến biệt thự số 4 rồi."

    Mười lăm phút sau, Vương Nhược Lan kích động mà theo Diệp Đình Thu xuống xe, đi vào biệt thự số 4.

    Sau đó sự tình kế tiếp.. liền chệch đường ray.

    Diệp Tường từ sau ôm lấy nữ nhân đã hôn mê, trong tay cầm một ống xi lanh.

    "Thiếu gia, trong khoảng thời gian ngắn cô ta sẽ không tỉnh, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ việc trước khi hôn mê, còn có trường học tôi cũng đã an bài tốt, sẽ không có người phát hiện cô ta mất tích."

    "Ừ, đặt trên giường."

    Diệp Đình Thu đi vào căn phòng tựa như phòng bệnh, bên trong có vô số dụng cụ giải phẫu mới tinh.

    Diệp Tường buông nữ nhân ra, cung kính lui ra ngoài.

    Cửa đóng lại, Diệp Đình Thu phủ thêm áo blouse trắng, mang bao tay vào, đầu ngón tay thon dài thưởng thức một con dao phẫu thuật. Lưỡi dao sáng như tuyết dần dần bị nhiễm hồng, hắn đè thấp giọng, mơ hồ mà nói hai chữ.

    Cánh tay Vương Nhược Lan bị cắt một đường thật sâu.

    Sau khi máu chảy ra, ánh mắt Diệp Đình Thu càng thâm, trên má hiện lên màu đỏ bệnh trạng.

    Hương vị của máu tươi, thật đẹp a.

    Cái loại hương vị uể oải mà rỉ sét này.
     
    VanTue, Muoi1998, nnqne163 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  6. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 15: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Quán cà phê Từ Mỹ.

    Bạch Tiên Tiên kêu một ly nước trái cây, hành vi kỳ ba ở quán cà phê uống nước trái cây làm người phục vụ ghé mắt nhìn, nhìn đến một thiếu nữ mặc đồng phục an tĩnh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hai chân trắng nõn thon dài quy củ khép lại, rõ ràng là một nữ sinh ngoan ngoãn an tĩnh, lại tản ra một loại hơi thở vừa thanh mị vừa cấm dục.

    Đại khái là vì Bạch Tiên Tiên đem tóc mái dài qua lông mi kẹp lên, lộ ra một khuôn mặt thiên sứ.

    Nhưng vị thiên sứ này hiện tại cắn ống hút, không chút để ý uống nước trái cây, ánh mắt u buồn nhìn dòng người ngoài cửa sổ:

    "Tiểu Ngân, Tịch Tử Phong đâu?"

    Ngân Hà cũng không hỏi "Bạc" đâu, quy quy củ củ nói:

    "Đang đi về hướng này."

    Nửa ngày, Ngân Hà không nín được:

    "Nương nương, ngài có thể không cần lại phát ra mị lực hay không? Thật nhiều người nhìn về hướng này."

    "Ngươi nhiều chuyện quá."

    Bạch Tiên Tiên buông một câu mới học từ hiện đại, hưởng thụ ánh mắt chú ý đến từ xung quanh, vén sợi tóc bên tai, lộ ra thuần mị tươi cười:

    "Bọn họ xem bổn cung chứ không phải xem ngươi, ngươi ngại cái gì?"

    * * *

    Ngân Hà bị nàng dỗi một câu đau thắt tim, có loại cảm giác một ngày Bạch Tiên Tiên còn ở đây, hắn cái hệ thống này đừng nghĩ xoay người làm chủ.

    Hiển nhiên, hắn khẳng định bị yêu phi nương nương coi thành thái giám tùy thân.

    Bạch Tiên Tiên sợ Ngân Hà bị nàng dỗi lẩn quẩn trong lòng, nghĩ nghĩ, hàm ý giáo dục mà bổ sung nguyên vẹn:

    "Bổn cung bộ dáng này phát ra mị lực, trong chốc lát Tịch Tử Phong lại đây có thể liếc mắt một cái liền nhìn đến ta. Dù sao anh trai tiện nghi lại không có ở đây, OOC hay không OOC cũng không sao cả."

    "Ngài vui vẻ là được."

    Ngân Hà mỉm cười nói, trong lòng lại chửi thầm, câu dẫn Tịch Tử Phong cùng công lược có quan hệ gì?

    - -

    Tịch Tử Phong là sinh viên năm tư, sắp tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp là chụp một bức ảnh tự do.

    Trên cổ hắn đeo máy ảnh kỹ thuật số, bắt được cái gì liền chụp cái gì, khuôn mặt soái khí vô biểu tình, trong lòng lại không ngừng chửi thầm: Đường đại học bên này hắn đi qua không có một vạn lần cũng có mười vạn lần, có cái gì tốt mà chụp? Giáo sư ra đề tốt nghiệp chỉ định hắn ở bên này chụp, chẳng qua là tìm phiền toái cho hắn? Còn không bằng đi văn phòng trinh thám tiếp hai nhiệm vụ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp.

    Lật lại mấy thứ đã chụp, có một bó hoa, một cọng cỏ, có viên gạch và không trung xanh thẳm.. Chỉ là không có người.

    Tịch Tử Phong bực bội hừ một tiếng, mặt vô biểu tình cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số, chuyển động bàn tay, hắn thông qua màn ảnh xem kỹ cảnh vật đã xem qua một vạn lần trước đó.

    Đột nhiên, một bóng hình xinh đẹp lọt vào khung kính.

    Thiếu nữ tựa thiên sứ tùy ý vén tóc, há mồm cắn ống hút, trên mặt thần sắc đạm nhiên, nhưng sâu trong ánh mắt cất giấu nhè nhẹ u buồn lại bị màn ảnh bắt giữ toàn bộ.

    Tịch Tử Phong ngây ngốc nhìn, không tự chủ được mà ấn xuống nút chụp.

    Sau đó tiếp tục ngây ngốc nhìn, chậm rãi, sắc mặt hắn hiện lên màu đỏ khả nghi..

    Nữ thần trong mộng, tiểu thiên sứ, tiểu tiên nữ, một đống từ ngữ tụ thành làn đạn, ở trong đầu Tịch Tử Phong không ngừng tuần hoàn.

    A.. Hắn đang nghĩ chốc nữa nên như thế nào đến gần?

    Xin chào tiểu tỷ tỷ, tôi đã trúng tiếng sét ái tình rồi?

    Tôi mời cô uống nước trái cây?

    Oa, ở quán cà phê uống nước trái cây, nhất định là tiểu tỷ tỷ có linh hồn rất thú vị.

    Không được không được, như vậy quá tùy tiện.

    Ánh mắt thông qua màn ảnh nhìn thấy tóc mái Bạch Tiên Tiên, là dùng cái kẹp màu đen bình thường kẹp lên, Tịch Tử Phong đột nhiên linh quang chợt lóe, chạy đến cửa hàng bên cạnh, liếc mắt một cái liền chọn một cái kẹp tóc hình mèo đáng yêu.

    "Tiểu tỷ tỷ, cái kẹp tóc này rất xứng với cô, tặng cô, hy vọng chúng ta có thể thêm Wechat."

    "A không không, tôi xin Wechat không phải vì tiếp cận, sao tôi có thể là cái loại người tùy tiện này."

    Thực tốt, hoàn mỹ.

    Tịch Tử Phong âm thầm diễn luyện đối thoại, hít sâu một hơi, gãi gãi mái tóc nâu, thần thái phi dương đi vào quán cà phê.
     
    hquyen, VanTue, Muoi1998169 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  7. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 16: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hắn đi vào quán cà phê, thanh thanh giọng nói, giương mắt nhìn.

    * * *

    Chỗ ngồi không có một bóng người cùng ly nước trái cây trống trơn, phảng phất đang nói cho hắn, hắn bỏ lỡ cái gì.

    Nhân viên phục vụ đi ngang qua thanh niên nhìn buồn bã mất mát, đứng trước bàn cô độc giống chó con bị bỏ rơi, lên tiếng:

    "Anh cũng muốn tiếp cận?"

    "Tôi là cái loại người tùy tiện này sao?"

    Tịch Tử Phong vô cảm chỉ chỉ khuôn mặt đẹp trai của mình, cười lạnh:

    "Nói, vừa rồi có rất nhiều người lại đây tiếp cận tiểu tỷ tỷ?"

    "Đúng vậy."

    Người phục vụ bị chọc cười:

    "Kia, tiên sinh không tùy tiện muốn ngồi vị trí này hay không?"

    "Ngồi."

    Tịch Tử Phong vẻ mặt lạnh nhạt phun ra một chữ, sợ bị người khác giành mất chỗ ngồi, bay nhanh mà ngồi ở vị trí Bạch Tiên Tiên từng ngồi, ngay sau đó lấy máy ảnh ra, si ngốc nhìn bức ảnh có bóng dáng của Bạch Tiên Tiên.

    - - trong ánh sáng mông lung, thiếu nữ thiên sứ một tay kéo sợi tóc bên tai một tay cầm cái ly khẽ cắn ống hút, ánh mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Kẹp tóc hình mèo bị Tịch Tử Phong nắm chặt trong tay.

    Bọn họ nhất định sẽ lại lần nữa gặp mặt đi? Nhất định sẽ.

    Tiếp theo, hắn sẽ đưa cái kẹp tóc này cho thiếu nữ.

    * * *

    Ngân Hà vẻ mặt mộng bức:

    "Nương nương, chúng ta còn chưa cùng Tịch Tử Phong nói lời nào đâu, như thế nào lại đi rồi?"

    "Không phải ngươi cảm thấy bổn cung ngẫu nhiên tương ngộ Tịch Tử Phong là vô dụng đối với việc công lược sao?"

    Bạch Tiên Tiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.

    Ngân Hà nghẹn một chút, nghĩ thầm đúng vậy, rõ ràng gặp gỡ lại đi rồi, này còn không bằng thấy một chút liêu hai câu đâu, dựa theo đẳng cấp cao của yêu phi nương nương, Tịch Tử Phong một giây chẳng phải thần phục dưới váy nàng?

    Đáng tiếc, hiện tại là đến không một chuyến.

    Ngân Hà trong lòng chửi thầm, Bạch Tiên Tiên lại như thấy rõ nội tâm hắn, cười một tiếng:

    "Ngươi không hiểu, quan hệ giữa nam nữ muốn nhử, muốn bảo trì cảm giác thần bí, lòng hiếu kì cũng sẽ từ từ tăng, đây là đạo lý từ cổ chí kim."

    "Hơn nữa hắn là thám tử tư, sẽ trở thành vương bài của ta, hiện tại hắn cùng Diệp Đình Thu còn không phải bạn tốt, nhưng là hắn thích xen vào việc người khác.. Ngân Hà, ngươi nghe hiểu không? Tịch Tử Phong là vương bài để ta công lược Diệp Đình Thu, chuyện thông đồng chỉ là nhân tiện."

    Nàng chỉ là biểu hiện ra bộ dáng háo sắc, thật đúng là cho rằng nàng háo sắc sao?

    Hừ, tính thích mỹ nam là thật sự, chủ động là không có khả năng, vĩnh viễn không có khả năng.

    Ngân Hà cái hiểu cái không, cảm thấy nàng so với mình còn chuyên nghiệp.

    Đứng ở ven đường, Bạch Tiên Tiên nhìn về phía quán cà phê, mơ hồ thấy bóng dáng Tịch Tử Phong đi vào đi ra.

    "Thật có ý tứ."

    Nàng trầm ngâm một chút, cười:

    "Mặt ngoài ôn nhu kỳ thật tàn nhẫn Diệp Đình Thu, cuối cùng thế nhưng sẽ cùng mặt lạnh tâm nóng Tịch Tử Phong trở thành bạn tốt, tính cách hai người kia, thật là hoàn toàn tương phản a."

    Tịch Tử Phong là người nhìn qua lãnh đạm, Bạch Tiên Tiên lại biết có một loại người chính là như vậy, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng thế giới nội tâm phi thường xuất sắc.

    Chuyện ngẫu nhiên gặp được ở quán cà phê tạm thời bỏ qua.

    Hai giờ chiều, Bạch Tiên Tiên trở lại biệt thự.

    Diệp Đình Thu mặc tây trang màu xám nhạt, chân dài miên mang, hắn ưu nhã ngồi trên sô pha, so với vương triều Đại Chu hoàng tử điện hạ càng khí phách hơn.

    Thấy thiếu nữ tiến vào, hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu:

    "Đã trở về?"

    Trước khi Bạch Tiên Tiên về, hành tung của nàng đã bị giao đến tay Diệp Đình Thu, biết Bạch Tiên Tiên chỉ là đi quán cà phê, Diệp Đình Thu rất hài lòng.

    Nếu Bạch Tiên Tiên đi KTV hoặc quán bar này nọ, giây tiếp theo hắn liền bắt nàng về, nhốt lại.

    "Em đã về rồi anh hai."

    Bạch Tiên Tiên sớm đem tóc mai buông xuống che lại đôi mắt xinh đẹp, nhẹ giọng đáp lại một câu.

    Nhưng trong lòng nàng kinh ngạc cực kỳ, trong chốc lát không gặp anh trai tiện nghi, hắn càng nhân mô cẩu dạng.
     
    Muoi1998, nnqne, Vava1810164 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  8. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 17: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Diệp Đình Thu nguyên bản có hơi thở tối tăm nồng đậm, phảng phất ngàn tầng vạn tầng mây đen bao phủ lấy người hắn, nhưng lúc này lại như sau cơn mưa trời lại sáng, hắn ôn nhu, thế nhưng là thật sự ôn nhu.

    Hai người anh tới tôi đi nói một vài câu không dinh dưỡng, Bạch Tiên Tiên chuẩn bị lên lầu.

    Diệp Đình Thu lại đột nhiên bắt lấy tay nàng.

    Nhìn nam nhân cao lớn đứng trước mặt, Bạch Tiên Tiên âm thầm cảnh giác, trên mặt lộ ra thần sắc ngây thơ vô tội:

    "Làm sao vậy anh hai?"

    "Cuối tuần này.."

    Nam nhân nhìn xuống đỉnh đầu thiếu nữ, thanh âm mang theo từ tính ôn hòa.

    Hắn ngữ khí tạm dừng một chút, bàn tay không khỏi nắm thật chặt, nàng mặc đồng phục ngắn tay, da thịt non mịn liền ở trong lòng bàn tay hắn, làm cảm xúc vốn dĩ bình tĩnh trở lại mạc danh lần nữa sôi trào lên.

    Diệp Đình Thu có chút khắc chế không được chính mình.

    "Cuối tuần?"

    Tiên Tiên nghi hoặc nghiêng đầu.

    "-- Cuối tuần, chúng ta đi công viên trò chơi đi."

    "Hả?"

    Từ trong miệng Ngân Hà biết công viên trò chơi là địa phương nào, Bạch Tiên Tiên thiếu chút nữa phá công.

    Công viên trò chơi? Diệp Đình Thu muốn cùng nàng đi công viên trò chơi? Thằng nhãi này không bị cái đồ dơ gì bám vào người chứ?

    Ngân Hà vẫn luôn chưa đưa ra chủ kiến gì, lúc này thấy ký chủ ngây ngốc, lập tức tìm về tôn nghiêm của hệ thống, tinh tế phân tích:

    "Nương nương, bổn hệ thống cảm thấy đây là sách lược mới của Diệp Đình Thu, hắn muốn lấy này đánh vào nội tâm ngươi, sau đó.."

    "Sau đó cầm tù ta, tra tấn ta, giải phẫu ta? Hừ, luận văn nhã cầm thú Diệp Đình Thu vẫn là nhất."

    Bạch Tiên Tiên lập tức minh bạch ý vị trong đó, không khỏi cảm thán một tiếng. Ngay sau đó chóp mũi vừa động, một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt từ trên người Diệp Đình Thu truyền tới.

    Ánh mắt nàng trầm xuống, đáp lại câu "Nghe anh hai" liền lên lầu.

    Trên lầu, Bạch Tiên Tiên dắt chó vàng luôn ngoan ngoãn ngốc tại trong phòng vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm làm bộ tắm chó.

    Sau đó, mặt nàng hiếm thấy trầm xuống:

    "Ngân Hà."

    Ngân Hà thụ sủng nhược kinh:

    "Nương nương có gì phân phó?"

    Như thế nào cảm thấy hắn ngày càng giống thái giám tùy thân.

    Bạch Tiên Tiên:

    "Ngươi có thể tra được phía trước Diệp Đình Thu ở đâu, làm gì sao?"

    Ngân Hà hỏi:

    "Này quan trọng sao?"

    "Rất quan trọng, bổn cung hoài nghi hắn đã khống chế không được cảm xúc của mình, đã bắt đầu.."

    Bạch Tiên Tiên trở tay thành đao lưu loát chém xuống, vừa vặn bổ trên cổ chó vàng:

    "Ngươi hiểu ý tứ bổn cung đi?"

    "Không thể nào, hắn đã bắt đầu tan vỡ?"

    Ngân Hà hoảng sợ mà rụt đầu chó về để bảo đảm an toàn.

    Bạch Tiên Tiên khai cái vui đùa nho nhỏ:

    "Đương nhiên, này chỉ là giả thiết, bổn cung ngửi được mùi máu trên người hắn, nói không chừng là máu gà máu vịt máu chó? Cho nên, Diệp thiếu nổi tiếng ở thành phố A tự tay giết gà giết chó đi."

    Ngân Hà cảm thấy cái này chuyện cười một chút cũng không buồn cười.

    "Tay ta còn không thể duỗi dài như vậy, không nhất định có thể tra rõ hành tung của hắn, kệ, ta thử xem đi."

    Ngân Hà nói.

    "Đưa cái kỳ hạn."

    "Ba ngày."

    Sau khi xảy ra chuyện này, Vương Nhược Lan loại nhân vật phụ không quan trọng gì này bị Bạch Tiên Tiên vứt sau đầu, căn bản không đem hai người liên hệ bên nhau.

    Dưới lầu, Diệp Đình Thu ngồi trở lại trên sô pha, một lát sau, bật cười thành tiếng.

    Hắn thế nhưng chủ động mời Bạch Tiên Tiên đi công viên trò chơi?

    Rõ ràng hắn muốn nói cuối tuần này sẽ không ở nhà, hỏi nàng ở một mình có sợ hãi hay không, ngầm nhắc nhở nàng ở nhà an phận chút.

    Nhưng việc đã đến nước này, sửa hành trình một chút cũng không sao.

    Diệp Đình Thu nhớ lại cảm xúc mềm mại vừa rồi trong tay.

    Cái loại da thịt tinh tế non mềm co dãn này, cùng nữ nhân lúc trước kia không giống nhau, có thể cho hắn nội tâm mang đến càng nhiều biến hóa cùng kích động.

    Tiên Tiên.

    Giữa môi răng nhấm nuốt tên nàng, đôi mắt Diệp Đình Thu sâu không thấy đáy, có loại xúc động tưởng đem cả người thiếu nữ tách ra nhập bụng tinh tế nhấm nháp.
     
    hquyen, Diễm4869, Muoi1998175 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  9. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 18: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Thứ bảy thoáng cái liền đi qua, Bạch Tiên Tiên vốn dĩ muốn đi ngẫu nhiên gặp lại Tịch Tử Phong, kết quả Ngân Hà nói cho nàng:

    "Hệ thống kiểm tra đo lường, cuối tuần này Tịch Tử Phong đi thành phố B."

    Bạch Tiên Tiên chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.

    Trong nháy mắt đã đến ngày cuối tuần.

    Trời còn chưa sáng, Diệp Đình Thu đã mặc xong tây trang màu đen, màu sắc bất đồng duy nhất toàn thân hắn là cà vạt màu vàng và mái tóc vàng nhạt, dùng keo xịt tóc định hình kiểu tóc, một dúm tóc ngố trên đỉnh đầu bị hắn giơ tay ấn xuống.

    Diệp Đình Thu cầm một hộp quà đứng trước cửa phòng Bạch Tiên Tiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh ôn hòa, gõ cửa:

    "Tiên Tiên dậy chưa?"

    Hiếm khi, thanh âm thiếu nữ từ trong phòng truyền tới, là vẻ lười biếng khác với ngày thường:

    "Anh hai, lúc này mới 5 giờ, hôm nay không phải được nghỉ sao.."

    Trong phòng, Bạch Tiên Tiên lười nhác nâng mí mắt lên, mặt vô biểu tình bật di động, chính xác mà nói hiện tại mới 4: 50, trời còn chưa sáng, này cũng quá sớm đi.

    "Hôm nay muốn đi công viên trò chơi, sớm chút rời giường, heo nhỏ lười."

    Diệp Đình Thu cười nhẹ một tiếng, đáy mắt nguyên bản không có cảm xúc giờ này nhu hòa hơn hai phần, nghe được âm thanh mơ hồ của Bạch Tiên Tiên, trong đầu hắn không tự giác não bổ ra thiếu nữ vừa mới tỉnh dậy, hai mắt buồn ngủ mông lung.

    Lại không biết, Bạch Tiên Tiên đang cõi lòng đầy căm phẫn phun tào hắn:

    "Có phải có bệnh hay không! Lúc này mới hơn 4 giờ, đi công viên trò chơi?"

    Ngân Hà tương đương cổ động:

    "Đúng đúng! Công viên trờ chơi 8 giờ mới mở cửa."

    Chỉ là có một người cảm giác tồn tại mãnh liệt canh ở ngoài cửa, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ kêu "heo nhỏ lười mau dậy", Bạch Tiên Tiên cũng không có mặt mũi tiếp tục ngủ.

    Mở cửa phòng ra, trong nháy mắt nhìn đến mỹ nam, tức giận gì cũng biến mất, Bạch Tiên Tiên rũ mắt xuống, làm bộ câu nệ tiếp nhận hộp quà tinh xảo.

    "Lễ phục định chế cao cấp của SR."

    Hắn nói.

    Bạch Tiên Tiên nhìn Diệp Đình Thu một thân tây trang đen đứng đắn có thể tùy thời tham gia hội nghị cấp cao, làm tôn lên eo nhỏ chân dài, lại nhìn nhìn hộp lễ phục trong tay mình.

    Yêu phi nương nương cũng thích quần áo xinh đẹp, Bạch Tiên Tiên trong lòng tán thưởng:

    "Hắn thật hiểu chuyện."

    Ngân Hà: "..."

    Không hiểu được nữ nhân các ngươi, vừa rồi còn sinh khí, nhanh như vậy liền tha thứ hắn.

    Diệp Đình Thu ngữ khí sủng nịch nói:

    "Đi vào thay đi, một lát nữa mang em đi làm tạo hình."

    * * *Này xác định là đi công viên trò chơi, không phải đi biểu diễn?

    Ngân Hà muốn nói cái gì, nhưng xem bộ dáng Bạch Tiên Tiên vui vẻ, ngoan ngoãn câm miệng.

    Vì thế, hai người chưa từng đi qua công viên trò chơi mặc tây trang cao cấp cùng lễ phục, tạo hình lóe sáng xuất hiện ở địa phương này.

    Ngay giữa trưa hè, thời tiết nóng bức làm cho gió thổi tới đều mang theo hơi nóng nặng nề.

    Hai người ăn mặc long trọng xen lẫn giữa một đám trẻ con không lớn không nhỏ, có vẻ mười phần đột ngột.

    Xoa xoa mồ hôi thấm ra trên trán, Bạch Tiên Tiên quét mắt nhìn đám nhóc tì chung quanh:

    "Ngân Hà, đi công viên trò chơi nên mặc trang phục gì, bổn cung không biết ngươi cũng không biết?"

    Lúc đó không xen mồm, lúc này lửa đốt tới mông, Ngân Hà biện giải:

    "Diệp Đình Thu là cái xử nam, đều do hắn, ta hoài nghi hắn đem lễ phục mặc tới công viên trò chơi thành anh em tình thú."

    Mẹ nó anh em tình thú!

    Bạch Tiên Tiên cười lạnh một tiếng:

    "Không cần đem sự thất trách của mình đẩy lên người vô tội."

    "Lần này là ta sai lầm."

    Sau một trận trầm mặc, Diệp Đình Thu gọi một cú điện thoại đem công viên trò chơi dẹp không, sau đó nhàn nhạt biểu đạt xin lỗi, Bạch Tiên Tiên lại đọc hiểu sự ẩn ẩn tức giận và xấu hổ của hắn.

    Hỏa khí trong lòng nàng tức khắc liền không có, lòng nói anh trai tiện nghi muốn phát hỏa lại phải duy trì ôn nhu thật đáng yêu, Bạch Tiên Tiên nén cười sờ sờ lễ phục xinh đẹp:

    "Không có việc gì, anh hai chọn quần áo rất đẹp."

    "Tạo hình mới của em cũng rất đẹp, về sau không cần buông tóc mái xuống."

    Diệp Đình Thu sửa sang lại cảm xúc, nhìn cặp mắt phượng của thiếu nữ, thiệt tình thực lòng khen.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
  10. Bạch Tử Vi

    Bài viết:
    15
    Chương 19: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bầu không khí một mảnh hài hòa, bọn họ phảng phất như anh em ruột thịt trong lòng không mang ý xấu.

    Hai anh em thuộc tính cách an tĩnh, liền thống nhất lựa chọn ngồi bánh xe quay, an tĩnh nhìn cảnh sắc quanh mình.

    Diệp Đình Thu trước khi bước lên bánh xe quay, lại gọi một cuộc điện thoại.

    Diệp Tường được thiếu gia nhà mình phân phó, liền tận chức tận trách ở chung quanh công viên trò chơi bày ra pháo hoa hơn cả vạn nhân dân tệ, chuẩn bị ở thời điểm bánh xe lên cao nhất, nghe theo lệnh của thiếu gia phóng pháo hoa lên.

    Mà một cái hành động này, có thể làm vị Bạch tiểu thư thiệp thế chưa thâm kia hoàn toàn quỳ gối dưới ống quần tây của thiếu gia.

    Lại sau đó..

    Diệp Tường nhớ đến đả kích sau cái chết của Diệp phu nhân đối với Diệp Đình Thu, cùng phân hận ý nùng liệt kia, lại nghĩ tới tình huống bi thảm khi hắn mang nữ nhân máu chảy đầm đìa kia ra từ biệt thự số 4, không khỏi đánh cái rùng mình.

    Diệp Tường: Thiếu gia hiện tại đã không phải thiếu gia ngày thường, Bạch tiểu thư đáng yêu, cô tự cầu nhiều phúc đi!

    - -

    Mới vào buồng quay không đến hai phút, Bạch Tiên Tiên nói:

    "Xem không gian phong bế nhỏ hẹp độc lập này, bổn cung tổng cảm thấy chúng ta sẽ phát sinh cái gì, thay vì chờ đợi anh trai tiện nghi ra chiêu, không bằng chúng ta giành trước một bước."

    Nàng hỏi:

    "Ngân Hà, bánh xe quay này có chuyện xưa gì không?"

    Ngân Hà nghĩ nghĩ, lấy ngữ khí cứng nhắc không gợn sóng nói chuyện ái muội:

    "Được biết, ở khi bánh xe quay lên đến đỉnh điểm, hôn môi người yêu, sẽ hạnh phúc cả đời."

    Bạch Tiên Tiên ánh mắt sáng lên.

    Hai phút sau, ánh mắt nàng thanh triệt nhìn Diệp Đình Thu, như là lơ đãng hỏi:

    "Truyền thuyết bánh xe quay, anh hai nghe qua sao?"

    Diệp Đình Thu mới vừa cởi áo khoác tây trang, đầu ngón tay thon dài tùng tùng cổ áo sơ mi, đột nhiên nghe được thanh âm Bạch Tiên Tiên, hắn ngẩn ra, không tự chủ được nhìn về phía thiếu nữ ngồi đối diện.

    Lúc này thiếu nữ mặc lễ phục tuyết trắng dài qua gối, là hắn chọn, nhưng màu da nàng so với màu sắc lễ phục còn muốn trắng hơn một phần, đôi mắt luôn luôn bị che khuất tản ra tinh quang, tựa như thiên sứ thuần khiết nhất không tì vết hấp dẫn người, làm người muốn, nhiễm đen nàng.

    Khoảng khắc này, không biết là thời tiết quá nóng vẫn là trái tim nóng lên, tựa hồ có một người khác khàn giọng trả lời:

    "Chưa từng nghe qua."

    Vì thế thiếu nữ nhu nhu kể lại:

    "Truyền thuyết, ở khi bánh xe quay lên đến đỉnh điểm, hôn môi.."

    Hầu kết Diệp Đình Thu lăn lộn một chút, căn bản không nghe rõ nàng nói cái gì.

    Trong bất tri bất giác, trái tim hắn thình thịch nhảy dựng lên, thanh âm máu chảy khắp người đập rộn trong màng nhĩ, sợi tóc vàng nhạt bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính vào trên mặt, đôi mắt thâm thúy kia hoàn toàn ám trầm.

    Nhìn đôi môi thiếu nữ lúc đóng lúc mở, Diệp Đình Thu có loại xúc động muốn nhéo gò má tuyết trắng của nàng, làm đôi môi anh đào hé mở, sau đó..

    Làm chút chuyện xấu khiến người khóc thút thít.

    Giây tiếp theo, Bạch Tiên Tiên chỉ thấy Diệp Đình Thu cúi người qua, một tay ấn trên cửa kính bên tai nàng, tranh thủ lúc rảnh rỗi nàng lảm nhảm cùng Ngân Hà:

    "Rốt cuộc là truyền thuyết quá đáng tin hay là Diệp Đình Thu quá không biết khắc chế, một câu liền liêu đến hắn không cầm giữ được?"

    Ngân Hà cảm thấy có điểm không đúng, nhưng còn không biết rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, chỉ có thể trầm mặc giả chết.

    Khi bánh xe quay lên đến điểm cao nhất, pháo hoa màu sắc rực rỡ nở rộ phía chân trời, pháo hoa đắt tiền quả thật rất xinh đẹp, nhưng hai người lại là ai cũng không có tâm tư để ý.

    Trong mắt Diệp Đình Thu nổi lên chút tơ máu, tiềm thức hắn biết mình lại phát bệnh, căn bản không khống chế được hành động, trơ mắt nhìn chính mình tới gần thiên sứ thuần khiết, ngón tay thon dài rốt cuộc được như ý nguyện nắm lấy má nàng, hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau có mấy cm.
     
    hquyen, Diễm4869, Lenii312183 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...