Chương 1
[BOOK]Edit + Beta: Bánh Bao
Thế giới trước mắt một mảnh phế tích, thi cốt trải rộng, không trung đen tối khói mù còn có nhân loại tuyệt vọng cùng với dã thú thị huyết, ba ngày một trận gió bão bốn ngày một trận động đất, mỗi góc đều tràn ngập tai nạn, trên thế giới này còn có nơi bọn họ có thể sinh sống sao?
Đường Minh ngồi ở trên tường thành, chết lặng nhìn ra bên ngoài, dã thú không ngừng mà gào rống cào tường, một móng vuốt xuống dưới là có thể cào rớt độ dày tương tự hai khối gạch của tường thành mà trong căn cứ người sống sót hao hết tâm tư dùng vật liệu kiểu mới để kiến tạo mười mấy mét dày, tường thành phỏng chừng cũng căng không được bao lâu.
Nhưng mọi người đều lẳng lặng mà ngồi tại chỗ, không động tĩnh, không nói gì, không di chuyển, mặc kệ là người tuần tra trên tường thành vẫn là tiều tụy người trong căn cứ, tất cả mọi người đều đang ngồi chờ chết.
Bởi vì tất cả bọn họ đều biết lúc này đây bọn họ thật sự không ngăn được thú triều, vũ khí nóng bên trong căn cứ đã tiêu hao hầu như không còn, phòng thí nghiệm, xưởng công nghiệp quân sự cũng đã không có vật liệu chế tác vũ khí, đao kiếm gì đó đối dã thú lại căn bản không có tác dụng, một đao chém xuống, gãy là đao mà không phải là móng vuốt của dã thú, ngay cả da lông bọn chúng đều không chịu tổn thương gì, hơn nữa dã thú bên ngoài số lượng hàng ngàn hàng vạn.
Biến dị dã thú một con có thể giết mấy chục người tay trói gà không được nhưng căn cứ bọn hắn nam nữ già trẻ cộng lại bất quá hai ba nghìn người, lại vũ khí không đạn, thức ăn cũng hết, hơn nữa cũng không được tiếp được cứu viện từ bên ngoài.
Hoặc là nói toàn bộ Hoa Quốc hiện tại số lượng căn cứ không vượt qua mười cái, căn bản không có căn cứ nào có thể duỗi tay ra cứu viện, bọn họ bảo hộ căn cứ chính mình đều rất gian nan, nơi nào còn có dư thừa quân đội tới nơi này?
Cho nên hiện tại chỉ có thể chờ chết?
Hài tử choai choai bên người Đường Minh giương mắt xuống xem, giọng nói bởi vì thời gian dài không uống nước mà trở nên nghẹn ngào lên tiếng: "Đệ nhìn thấy một con chuột lớn giống như hà mã, Minh ca huynh nói đệ lợi hại hay không?"
Ngồi ở Đường Minh bên người là tiểu đệ mới thu gần đây nhất, hoàn hoàn toàn toàn bình thường tiểu hài tử, mới chỉ có mười lăm tuổi, từ lúc thiên tai bắt đầu đến nay đại khái đã mười năm, nói cách khác lúc ấy hắn mới năm tuổi, có thể sống quá mười năm thật sự quá không dễ dàng.
Đường Minh phảng phất đã cảm nhận được tường thành đong đưa, liền từ trong túi móc ra hai viên thuốc màu trắng, đưa cho thiếu niên này một viên, "Ăn đi, đợi lát nữa bị xé xác chết quá thống khổ, cũng coi như đây là cái phần lễ vật cuối cùng mà người làm đại ca như ta cho đệ."
Thiếu niên cười hì hì tiếp nhận thuốc viên bỏ vào trong miệng nhai nhai nuốt xuống, híp mắt cười nói: "Có chút đắng, đệ lúc còn rất nhỏ giống như đã ăn qua đường nhưng không quá nhớ rõ vị ngọt là thế nào, thật muốn lại nếm thử.."
Đường Minh cũng nhai nát nuốt vào viên thuốc đắng này, như vậy có thể bị chết càng nhanh hơn một chút, "Chết là tốt, không cần chịu khổ, cũng không cần vì đồ ăn phát sầu, hơn nữa có lẽ còn có thể đi đến một nơi có không lo đồ ăn, đệ nói có đúng không?"
Thiếu niên khóe miệng tràn ra máu tươi, thần trí đã bắt đầu mơ hồ, mơ hồ nghe được hắn nói, "Ân.."
Đường Minh đảo mắt nhìn thiếu niên đã mất đi hô hấp, lại ngẩng đầu nhìn những người khác, người trên tường thành cũng đều bắt đầu sôi nổi bỏ thuốc vào miệng, đây vẫn là đặc quyền của bọn họ, ở trong căn cứ những người khác ngay cả cơ hội uống thuốc để chết một cách thống khoái đều không có, thân thể hắn đã từng trải qua cải tạo, cho nên thời gian độc phát thân vong sẽ chậm lại một ít.
Hắn nâng tay phải lên nhìn, hoàn hảo, chính là có chút thô ráp, kỳ thật trước khi tiếp thu cải tạo, tay phải của hắn vì một sự kiện mà mất đi ba ngón tay cùng nửa bàn tay, còn tại sao lại mất đi.. hắn hiện tại không muốn nghĩ đến. Ở một khắc cuối cùng trước khi kết thúc sinh mệnh, hắn chỉ nghĩ nhớ đến một ít sự tình làm hắn tương đối vui vẻ mà không phải là thảm thiết phản bội đã qua.
Tác dụng thuốc tuy chậm lại nhưng thật nhanh cũng khiến ý thức Đường Minh mơ hồ, trước mắt biến thành màu đen, hắn hoảng hốt cảm giác được địa phương mình đang đứng giống như xảy ra chấn động kịch liệt, chắc là tường thành rốt cuộc cũng bị vô vàn dã thú đánh sụp. Thi thể hắn chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới phế tích này, mãi mãi không thấy được trời sáng.
Bất quá.. Những cái đó dã thú khứu giác thực nhanh nhạy, móng vuốt thực sắc bén, chỉ sợ chỉ cần một phút là có thể đào ra thi thể hắn rồi ăn uống thỏa thích, này chẳng lẽ chính là chết không toàn thây trong truyền thuyết sao? Đến kết cục không thấy trời sáng còn khó có thể xảy ra, thật là châm chọc!
Ngay sau đó, hắn triệt để mất đi ý thức, sau đó lại có cảm giác chính mình vẫn luôn phập phồng phiêu đãng trong bóng đêm, không biết đây là đâu, cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn đi đâu
"Tích tích tích tích.. Tích tích tích tích.. Tích tích tích tích.."
Đường Minh gian nan từ trong ổ chăn vươn tay, bang một tiếng tắt đi đồng hồ báo thức, một lần nữa đem cánh tay vùi vào ổ chăn ấm áp ngủ bù, hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, mãi cho đến nửa giờ về sau mới đột nhiên từ trên giường nhảy lên, đôi mắt gắt gao mà trừng vách tường phía trước, lúc này hắn phảng phất mới một lần nữa từ từ lấy lại thính giác cùng khứu giác trên người mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì sự tình thích nam nhân bị bại lộ, hắn bị người trong nhà đuổi ra, trong tay chỉ có hơn hai trăm khối cho nên chỉ có thể thuê một căn tầng hầm nhỏ hẹp một tháng một trăm nguyên. Bên ngoài tầng hầm là một con phố, lúc này đang bày các loại sạp đồ ăn sáng, các loại mùi hương hướng cửa sổ phòng hắn bay vào.
Hắn sờ sờ cái bụng đói bẹp của mình, có chút không hồi thần được, chuyện gì đang xảy ra? Vì cái gì hắn sẽ xuất hiện ở căn tầng hầm đã từng thuê này? Vì cái gì bên ngoài có mùi hương từ bữa sáng bay vào? Vì cái gì.. Hắn cầm lấy di động đặt ở đầu giường, đây là tài sản duy nhất đáng giá của hắn ở hiện tại, dùng ngón tay click mở màn hình, thời gian là 9 giờ ngày 22 tháng 12 năm 2100.
Là năm 2100. Cư nhiên là năm 2100 năm. Đường Minh liều mạng ở cánh tay véo một chút, "Mẹ nó, đau quá!"
Không phải đang nằm mơ, nói cách khác hiện tại tất cả đều là sự thật?
Đường Minh mơ mơ màng màng nhớ tới giường, hung hăng mà rùng mình một cái, "Lạnh quá lạnh quá"
Đúng rồi, hiện tại là mùa đông, lại còn ở tầng hầm ngầm, trong ổ chăn còn có một chút độ ấm, nhưng vừa rời xa ổ chăn chính là thật sự khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, như vậy lạnh vẫn là muốn mặc ấm áp một chút, lúc nãy chỉ mặc một cái áo ngủ hơi mỏng mà đã ngồi ở trên giường thật lâu.
Trách không được lại lạnh như vậy, Đường Minh vụng về đem quần áo trước kia mặc tìm ra, chờ tất cả đều mặc tốt liền gấp gáp chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Nhưng thời điểm hắn muốn mở cửa đi ra ngoài mới bỗng nhiên đứng hình, lúc này hắn ý thức được chính mình hiện tại giống như không có tiền..
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn tính toán ở nhà tìm công tác, nhưng sau lại bộc phát ra chuyện thích nam nhân, vốn đối chính mình không vừa mắt cha cùng khắc nghiệt mẹ kế liền có cớ trực tiếp đem hắn đuổi khỏi nhà, còn không cho bất cứ thứ gì, ngay cả nguyên bản di sản mẹ hắn để lại cho hắn đều bị độc chiếm.[/BOOK]