Bạn được pha hunh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 293:

Lục Cảnh Đường nằm trên giường buồn ngủ xem phim chiếu trong laptop cho qua thời gian, những bộ phim này đều do Phương Mặc trước khi tiến vào thế giới này bỏ tiền tìm người giúp download xuống.

Trừ bỏ phim trong máy, cũng download không ít tiểu thuyết, còn có những ca khúc được yêu thích gần hai mươi năm.

Chính là vì muốn làm cho hắn đừng cảm thấy nhàm chán khi sống trong thế giới này. Lục Cảnh Đường nhớ được khi Phương Mặc lấy máy tính đi ra, hắn từng hỏi qua Dương Dương vì sao lại nhớ tới cần download những thứ này.

Phương Mặc trả lời, là vì sợ gia đình mà hắn sống không tốt như trong tiểu thuyết đã viết. Hắn chỉ nghĩ nếu là như vậy thì hắn sẽ mang theo Đường Đường ra ngoài ở, như vậy Dương Dương có thể đi chợ đen kiếm tiền nuôi sống Đường Đường.

Như vậy lúc đó có thể để Đường Đường ở nhà xem phim xem truyện, sẽ không sợ bị nhàm chán.

Lục Cảnh Đường nghĩ tới việc này, khóe miệng không thể khép lại. Hắn nằm trên giường lăn tới lăn lui, trong miệng còn than thở lên:

- Sao Dương Dương còn chưa về vậy!

Ngay lúc hắn trông mòn con mắt..

Dương Dương đi vào, nhìn thấy tóc hắn còn ướt, Lục Cảnh Đường vội vàng đứng dậy nghênh đón:

- Sao lâu vậy mới đi về, anh nhanh đi tắm rửa. Cứ ném quần áo dưới đất, một hồi em bỏ vào máy giặt.

Trên người Phương Mặc bị mưa tuyết làm ẩm ướt, sợ làm lạnh Đường Đường, liền không cho hắn tiến lại gần mình:

- Có chút chuyện bỏ lỡ, em đừng qua đây, trên người anh lạnh, anh đi tắm rửa trước.

Thấy hắn đi vào phòng tắm, Lục Cảnh Đường tiện tay ôm quần áo ướt bỏ vào trong máy giặt, lại tìm bộ quần áo sạch đặt trước cửa phòng tắm. Sau đó hắn xoay người đi rót ly nước nóng mở cửa phòng tắm vươn tay đưa vào:

- Dương Dương, anh trước tiên uống chút nước nóng.

Ai biết lúc này hắn bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo vào trong phòng tắm.

Thân thể Phương Mặc trần truồng, tiến tới gần hắn. Khuôn mặt Lục Cảnh Đường nóng bỏng, cả người đều cảm giác được trên người Dương Dương phát ra khí thế cường lớn, làm chân hắn có chút mềm nhũn.

Phương Mặc hôn nhẹ bảo bối, nói:

- Không muốn uống nước..

Lục Cảnh Đường nhỏ giọng than thở:

- Anh không muốn uống, cũng phải uống một chút. Như vậy bụng sẽ thoải mái hơn.

Phương Mặc cười nhẹ:

- Đường Đường tắm chung với anh đi.

Nói xong hắn đưa tay cởi nút thắt áo ngủ trên người Lục Cảnh Đường.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt, không dám ngẩng đầu:

- Em.. Giữa trưa ăn cơm xong, đã tắm qua.

Phương Mặc nói:

- Vậy sao? Vậy anh kiểm tra một chút tắm có sạch hay không.

Lục Cảnh Đường muốn né tránh, nghĩ đến cha mẹ còn đang ngủ trưa, lắc đầu cự tuyệt:

- Ngô, cha mẹ còn ở trong phòng, cửa phòng còn chưa đóng đâu.

Phương Mặc ôm hông của hắn, trầm thấp dỗ dành:

- Ngoan, bảo bảo nhỏ tiếng một chút thì tốt rồi.

Nói xong không đợi người cự tuyệt, liền hôn lên môi hồng.

Lục Cảnh Đường bị hôn muốn ngạt thở, nếu không phải bị Phương Mặc ôm chặt, hắn đã mềm nhũn té xuống.

Hơn một giờ sau, Phương Mặc lau khô tóc cho Lục Cảnh Đường, trùm khăn tắm đem người ôm đi ra đặt lên giường.

Rồi mới đi tìm áo ngủ, mặc vào cho bảo bối của hắn. Đường Đường bị nước nóng chưng toàn thân biến thành phấn hồng tươi mát.

Phương Mặc nhẫn nhịn không tiếp tục ăn người vào bụng lần nữa, ôm Đường Đường hôn nhẹ vài cái.

Lục Cảnh Đường bị hôn tỉnh lại, hoảng sợ nhéo tóc Phương Mặc e thẹn nói:

- Không được, lại đến một lần em sẽ ngất. Cẩn thận ba ba tấu chết anh!

Phương Mặc khẽ cười ôm hắn ngồi lên đùi, hôn lên môi hắn:

- Không làm, em có muốn ngủ một lát hay không?

Lục Cảnh Đường thả lỏng gật đầu:

- Muốn ngủ, đợi tới giờ cơm chiều anh nhớ phải gọi em, bằng không cha mẹ chắc chắn nghĩ lung tung.

Lời này làm Phương Mặc cười nhẹ, xoa đầu hắn nói:

- Được, anh biết rồi, ngủ đi.

Lục Cảnh Đường ngáp dài, chui vào mền vỗ vỗ:

- Anh cũng nằm ngủ một lát.

Phương Mặc ôn nhu nói:

- Em ngủ trước, anh đi giặt quần áo.

Chủ yếu là hắn muốn thu thập một chút, vừa rồi phòng tắm bị hai người bọn họ làm hỗn loạn.

Tuy nói Trần mẹ bọn họ cũng sẽ không tùy tiện vào phòng của họ, nhưng nói không chuẩn tứ ca sẽ vào phòng mượn phòng tắm rửa tay.

Phòng tắm kịch liệt như vậy, hắn không có ý định để cho người khác nhìn thấy.

Lục Cảnh Đường híp mắt nhìn theo Phương Mặc đi vào phòng tắm.

Ô ô ô, Dương Dương thật hư hỏng, lại biết trong thương trường của hắn còn có cửa hàng bán đồ dùng dành cho tình nhân.

Mặc kệ, dù sao ngoại trừ Dương Dương người khác cũng không biết. Vậy.. Cũng không tính là dọa người. Lục Cảnh Đường trùm mền ngủ thiếp đi.

Chờ hắn tỉnh lại thì trời đã tối đen.

Phương Mặc mỉm cười mặc lại áo ngủ cho hắn, ôm hắn vào phòng tắm, còn nói giỡn:

- Có cần anh giúp đỡ bảo bảo hay không?

Lục Cảnh Đường đẩy hắn ra ngoài:

- Dương Dương, anh thay đổi! Hiện tại anh thật đúng là một đại lưu manh!

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng đi ra ngoài đổi ra giường.

Đây là vì cẩn thận với bệnh mẫn cảm của Đường Đường.

Hắn cầm ra giường hỏi:

- Đường Đường, em muốn thay bộ ra giường nào?

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ chỉ vào ra giường có hình con thỏ:

- Này đi, lần sau đổi thành gấu mèo.
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 294:

Từ khi Trần Quế Hoa đến J thị, chẳng những cùng hàng xóm thân quen, còn đi lại thân thiết với Trình bà.

Vì vậy nhân ngày nghỉ thứ bảy của Trình bà, bà mời Trần Quế Hoa cùng mình đi chùa gần nhà một chuyến.

Hiện tại chính sách thay đổi, chùa miểu lại có thể đón tiếp khách hành hương đến thăm cảnh chùa.

Trong lòng Trần Quế Hoa vẫn tin tưởng chuyện tâm linh, hơn nữa còn có lai lịch của Đường Đường, làm cho nàng càng không bài xích chuyện quỷ thần.

Nàng an bài xong chuyện trong nhà, cùng Trình bà xuất phát. Vốn Lục Gia Bình cũng muốn đi theo, nhưng chuyến đi này chỉ có nữ sĩ hẹn ước với nhau, Trần Quế Hoa cảm thấy để chồng cùng đi không tốt lắm, dứt khoát kêu hắn lưu lại trong nhà nấu cơm cho bọn nhỏ. Dù sao đi nữa nàng chỉ đi một ngày rưỡi là sẽ về, chỗ chùa miểu kia cũng không quá xa.

Lục Gia Bình thấy vậy cũng không có ý kiến.

Trần Quế Hoa vừa rời nhà không bao lâu, Lục Cảnh Cường quấn quýt Đường Đường đòi ăn thịt dê nướng.

Lần trước Phương Mặc xuất ra nguyên con dê mua ở tây bắc, kết quả Trần Quế Hoa luyến tiếc ăn hết, chỉ kêu chồng nướng đùi dê ăn.

Làm sao nghĩ tới Lục Cảnh Cường luôn thèm món ăn này đâu, nhân lúc mẹ đi vắng, còn không đòi ăn đã ghiền!

- Đường Đường có muốn ăn thịt dê nướng hay không, không cần cắt xuống từng khối ăn. Nướng nguyên khối thịt, nướng xong để cho cha cắt thành từng khối là được.

Hắn nhìn Lục Cảnh Đường dỗ dành nói.

Lục Cảnh Đường nghe hắn nói liền bắt đầu không nhịn được nuốt nước bọt, kỳ thật hắn cũng rất thèm, nhưng trong nhà chủ yếu đều nghe theo lời mẹ dặn, rõ ràng mới ăn xong cơm sáng không bao lâu, hiện tại lại bị tứ ca làm thèm ăn.

Hắn cùng Lục Cảnh Cường đi tìm Lục Gia Bình.

Nếu chỉ có một mình Lục Cảnh Cường, Lục Gia Bình cũng không thèm ngó ngàng gì hắn. Nhưng hiện tại con út cũng lên tiếng, dù thế nào cũng không nói được lời cự tuyệt.

Dứt khoát mở tủ lạnh lấy ra một nửa con dê, ánh mắt Lục Cảnh Cường lóe sáng nói:

- Cha, cắt miếng thịt này, buổi tối chúng ta ăn lẩu. Một hồi nướng xong, có thể trực tiếp cầm cục xương cắn.

Khóe môi Lục Gia Bình co quắp, luận ăn, thật sự không có ai sánh bằng lão tứ.

Nhưng hắn cũng không phản đối, dựa theo lời lão tứ cắt thịt dê.

Bởi vì Phương Mặc cùng Lục Cảnh Hoa đi phía nam, trong nhà chỉ còn lại ba cha con bọn họ.

Giữa trưa ăn bữa thịt dê nướng, buổi tối lại ăn lẩu dê.

Ba người ăn hết cũng không có gì, nhưng sáng hôm sau thức dậy miệng đều nổi bọt nước.

Lục Cảnh Đường nghiêm trọng nhất, cổ họng còn bị khàn tiếng nói không nên lời, có chút sốt lên.

Lục Gia Bình hoảng sợ, cùng Lục Cảnh Cường dùng khăn ướt liên tục hạ sốt cho hắn. Đáng tiếc hôm qua ăn thịt dê quá nhiều, cho nên bị nóng người có chút nghiêm trọng.

Nhiệt độ mãi không hạ xuống, cổ họng đau cũng không thể uống nổi nước. Trong lúc Lục Gia Bình còn đang do dự có nên đưa nhi đồng vào bệnh viện hay không..

Trần Quế Hoa về tới nhà nhìn thấy cảnh tượng này, hỏi thăm rõ ràng liền tức giận vỗ cho hai cha con một cái tát.

Sau đó nàng tức giận đi nhanh vào trong bếp, bắt đầu tìm đồ. Phương Mặc cẩn thận có lưu lại trà lạnh phía nam trong nhà chuẩn bị sẵn, chỉ cần pha trà uống là có thể hạ nóng.

Trần Quế Hoa nhanh chóng tìm được trà, nàng nhìn thấy Phương Mặc cẩn thận viết cách dùng thì mỉm cười.

Nàng khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Hai nhi đồng thì cũng thôi, vì sao người làm cha cũng không đáng tin cậy đây?

Nếu Lục Gia Bình nghe được lời này, nhất định sẽ phản đối nói, lão tứ có đòi hỏi ăn thịt không cho phép là được rồi, nhưng ai bảo con ngoan cũng muốn ăn đây?

Đổi thành vợ ở nhà, nếu bị Đường Đường làm nũng nàng khẳng định cũng sẽ không chịu nổi, trực tiếp thỏa hiệp.

Trần Quế Hoa nấu xong nồi trà lạnh, đổ ra ba bát đưa cho hai người, lại dỗ con út uống vào.

Kết quả Lục Cảnh Đường uống một ngụm, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn lại:

- Ngô, đắng quá!

Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn:

- Đắng cũng phải uống, bằng không con không thể hạ nóng được. Phải luôn luôn phát sốt lặp đi lặp lại.

Tuy nàng ra vẻ hung dữ, nhưng vẫn đau lòng dỗ dành:

- Con ngoan nghe lời, chúng ta uống xong sẽ không còn việc gì. Bằng không con khó chịu, mẹ cũng đi theo đau lòng.

Lục Cảnh Đường nhăn mặt nói:

- Thật là quá đắng. Còn một chén lớn như vậy, mẹ cho chút đường vào đi?

Trần Quế Hoa lạnh lùng nói:

- Phóng cái rắm, con thấy mẹ có giống đường không? Lục Cảnh Cường mẹ nói cho con biết, hôm nay nếu Đường Đường có thể lui sốt, việc này xem như bỏ qua, nếu không thể lui, con chờ lão nương đi!

Ý thức được mẹ tức giận, Lục Cảnh Cường cũng không dám nói thêm, vội vàng uống cạn chén trà lạnh.

Trần Quế Hoa thấy hắn uống xong, hừ một tiếng:

- Chính mình lại đi lấy một chén, qua một lát uống.

Lục Cảnh Cường nghe còn phải uống, nhịn không được muốn tranh luận vài câu. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của mẹ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Ô ô ô, rất thảm, rõ ràng là ba người cùng nhau ăn, vì sao chỉ có một mình hắn bị mắng. Nhưng hắn lại không dám tranh cãi, ngoan ngoãn chạy vào bếp rót chén trà.

Lục Gia Bình làm bộ như không có việc gì, uống xong chén trà đi tới lấy lòng nói:

- Vợ, em nghỉ ngơi một chút đi. Để anh đút cho Đường Đường uống.

Trần Quế Hoa đang định mắng hắn, Lục Gia Bình vội vàng nói:

- Vợ, bớt giận đi, em mắng qua lão tứ, không thể mắng anh! Bằng không chính em cũng bị nóng làm sao bây giờ? Nhà chúng ta còn cần em.

Lúc Lục Cảnh Cường bưng chén đi vào, vừa lúc nghe được câu nói này của cha. Hắn tức giận đều trắng mặt, nhìn một cái, nhìn một cái, đây là lời mà cha ruột có thể nói ra được sao?
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 295:

Cũng may Lục Cảnh Đường uống xong thuốc hạ sốt cùng trà lạnh, cũng không tiếp tục bị sốt. Điều này làm Trần Quế Hoa thả lỏng một hơi.

Nhìn bọt nước trên khóe miệng ba cha con, nàng vừa đau lòng vừa tức giận, chỉ mới quay đầu không trông chừng, liền gây ra phiền toái cho nàng.

Hai người lớn thì không có gì, nhưng bảo bối của nàng liền thảm. Khóe môi nổi lên thật nhiều bọt nước, đau tới bao nhiêu a.

Cũng may trong nhà thuốc gì cũng có, nàng cầm thuốc thật cẩn thận bôi lên cho Lục Cảnh Đường.

Chờ bôi xong rồi, Lục Cảnh Cường cũng tiện hề hề nhích lại gần:

- Mẹ, bôi cho con với.

Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, đổi tăm bông lập tức trạc lên bọt nước trên miệng hắn. Lục Cảnh Cường đau nhảy vọt lên:

- Oa, mẹ đây là muốn mưu sát con ruột của mình!

Lục Gia Bình nhìn thấy, yên lặng xoay người. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đứa con, có gan dạ! Lúc này còn dám trêu chọc mẹ của con! Cha cũng phải bội phục con rồi.

Hắn cũng biết trong lòng vợ nghẹn một cỗ khí, đang lo không có chỗ phát tác. Được, có người tặng lên đầu người.

Trần Quế Hoa chống nạnh mắng:

- Lần trước lúc nướng đùi dê mẹ đã nói gì? Mẹ có nói khí trời bên này rất khô, nếu không rơi tuyết hoặc không quá lạnh thì đừng ăn thịt dê. Bằng không ăn sẽ nổi nhiệt. Đây là đem lời của mẹ xem như gió thổi bên tai sao? Ba cha con đều nghe không vào sao?

Thấy ba người không lên tiếng, nàng nói tiếp:

- Nhìn xem khóe miệng của mình, bọt nước lớn như vậy, đau bao nhiêu a.

Nói xong nàng trừng mắt nhìn bọn họ.

Lục Cảnh Đường không đành lòng nhìn mẹ tức giận, vội vàng hóa thân áo bông nhỏ, ôm nàng làm nũng:

- Mẹ, mẹ đừng tức giận. Lần này tụi con đều nhớ kỹ, sau này khẳng định nghe theo lời của mẹ, mẹ nói cái gì, tụi con liền nghe đó, tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngỗ ngược mẹ.

Lục Cảnh Cường đi theo gật đầu:

- Đúng rồi, sau này mẹ muốn tụi con đi ném con chó tụi con tuyệt đối không đi ném con gà, bảo chứng nghe lời!

Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường, trạc lên trán hắn:

- Người khác mẹ đều tin, không tin nổi con. Chuyện hôm nay hứa hẹn, ngày mai con đã quên sạch sẽ.

Lục Cảnh Cường còn muốn ngụy biện, nhưng sợ bị đánh đành ôm nàng lấy lòng nói:

- Không thể nào, nói gì con cũng là con ngoan của mẹ. Con sao có thể làm như vậy chứ, khẳng định không thể. Bằng không hiện tại mẹ bảo con đi ném con chó, nhìn xem con có thể đi ném con gà hay không.

Trần Quế Hoa bị hắn chọc cười, mím chặt môi nói:

- Sữa lưu trong nhà cô hai tụi con không chịu rời đi, mẹ xem nếu nó cùng đến J thị con có ném nó hay không.

Nói xong chán ghét nhìn hắn, xoay đầu nói với chồng:

- Khi đó chúng ta thật không ôm sai lão tứ sao? Bảy tám tuổi bị chó ghét thì cũng thôi, vì sao hơn hai mươi rồi vẫn làm người chán ghét đâu.

Lục Gia Bình cười cười:

- Nói không chuẩn còn thật ôm sai.

Lục Cảnh Cường cũng không để ý, lúc nhỏ hắn đã nghe nói, mẹ sinh hắn ngay trong nhà, còn là thím Thải Hà bồi nàng sinh. Nói hắn sinh ra còn xấu như con khỉ.. Tam ca cũng giống con khỉ, nhưng mà hắn là con khỉ vừa đen lại xấu.. Không nói, nói ra đều là nước mắt a.

Lục Cảnh Đường suốt vài ngày miệng nổi bọt nước, vùi dập cũng không nhẹ. Buổi sáng rửa mặt cũng phải cẩn thận, sợ không chú ý sẽ bị đụng tới, đúng là sẽ đau gần chết.

Cho dù mỗi ngày mẹ dùng thuốc bôi cho hắn, nhưng cũng không khỏe nhanh hơn. Ai bảo cha con hắn miệng tham, còn một ngày dám ăn hai bữa.

Không chỉ riêng thịt dê, phàm là mẹ nói ăn gì dễ nổi nhiệt, Lục Cảnh Đường đều sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, dứt khoát không tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy.

Trước ngày tết đến, Phương Mặc từ phía nam trở về. Hai anh em Lục Cảnh Quốc cũng nghỉ phép.

Không riêng vui vẻ vì cả nhà đoàn viên, quan trọng nhất là chính sách hộ cá thể cũng sớm ra trước mấy tháng so với trong lịch sử.

Lục Cảnh Đường nhân cơ hội này đem toàn bộ máy móc của cửa hàng món ăn bình dân dời ra khỏi thương trường.

Đem máy móc cài đặt trong mặt tiền cửa hàng, cửa hàng trà sữa, hambuger cùng gà chiên khoai chiên, còn có một cửa hàng gắp thú nhồi bông.

Nhưng với cửa hàng gắp thú nhồi bông, bọn họ quyết định mời cha của Nha Nha đến giúp việc. Chỉ cần mỗi ngày ngồi sau quầy thu tiền mặt đổi thành tiền xu chơi trò chơi là tốt rồi, không cần hắn thường xuyên đi đứng làm việc, cũng không cần thường xuyên đi tới đi lui chuyển động.

Đối với cha của Nha Nha mà nói, đây là một công việc rất thích hợp với hắn.

Nguyên nhân chủ yếu là hai đứa bé còn quá nhỏ, cho dù Lục Cảnh Đường bọn họ thỉnh thoảng đi thăm ba cha con, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy Lục gia nên làm như thế.

Mỗi lần tìm được đồ gì tốt trong thôn, cho dù là ốc đồng mà người trong thôn cũng chướng mắt, Nha Nha đều mang theo em trai đi bắt một túi lớn, lại đi bộ suốt vài giờ mang tới đưa cho Lục gia.

Còn có hạt dẻ cùng hạt điều, Nha Nha cũng lựa chọn quả lớn lưu lại cho bọn họ.

Gia đình như vậy, Lục Cảnh Đường cam tâm tình nguyện trợ giúp nhà bọn hắn.

Về phần cửa hàng đồ nướng, Lục Cảnh Đường quyết định để cha mẹ đi quản lý. Có ba máy nướng, hai bộ dùng nướng xúc xích, một bộ dùng nướng cá viên.

Những loại cửa hàng nhỏ này trong thương trường nhiều lắm, càng huống chi mỗi ngày còn nảy sinh ra thức ăn mới, không cần lo lắng sẽ có một ngày đứt đoạn nguồn nguyên liệu. Toàn bộ cửa hàng ngoại trừ trả tiền điện nước, mặt khác nguyên vật liệu đều là miễn phí.

Cửa hàng bán hambuger gà chiên, Phương Mặc quyết định dùng hai mặt tiền cửa hàng liên thông lẫn nhau, còn có chỗ cho khách ngồi ăn. Tin tưởng nơi này nằm gần cảnh điểm, nhất định khai trương náo nhiệt.

Chỉ có thể nói bàn tay vàng của Lục Cảnh Đường quá lớn, mỗi cửa hàng đều có một bút ký. Không riêng ghi chép sổ sách trong ngày, còn có cách thực hiện cùng thời gian nấu nướng món ăn, viết thật rõ ràng.

Ngay cả cửa hàng trà sữa cũng vậy, đều viết rõ trong bút ký, đây là giúp Lục gia rất nhiều.

Dù là bầu không khí ăn tết đến gần, cũng không áp được cỗ hưng phấn khai trương cửa hàng.

Trần Quế Hoa thậm chí còn trông mong ngày tết qua mau, cho nàng lập tức mở cửa hàng buôn bán.

Phương Mặc cũng không sốt ruột, máy móc vào chỗ xong, chỉ còn vấn đề kéo đường dây điện buôn bán, nhưng việc này cũng không làm khó được hắn.

Bởi vì hắn biết, bọn họ sẽ trở thành cửa hàng cá thể đầu tiên xin phép được kinh doanh với chính phủ.

Đối với bọn họ, chính phủ cũng mạnh mẽ ủng hộ. Vấn đề kéo điện toàn bộ do chính phủ tìm người sửa chữa, cho dù điện áp không ổn, cũng không ảnh hưởng buôn bán.

Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha nghe cả nhà bàn bạc, không ngừng cười híp mắt.

Kế tiếp nhà bọn họ chỉ cần nghĩ nên làm sao kiếm được càng nhiều tiền!

Bá tổng tương lai của Lục gia sinh ra, đáng được chúc mừng mới được!
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 296:

Người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Lục Cảnh Hoa nghiêng đầu nói:

- Qua vài ngày gia đình của những chiến hữu giải ngũ sẽ qua đây, đến lúc đó cần mẹ đi qua giúp đỡ nhìn xem. Cũng nhắc nhở một chút những nữ sĩ không nên có ý tưởng linh tinh, có vài lời tụi con là đàn ông nên khó lên tiếng, còn cần mẹ giúp nói chuyện.

Trần Quế Hoa xua tay:

- Mẹ biết, tụi con yên tâm đi. Những người kia đến cũng cần luyện tập, có chút lời khẳng định phải nói rõ.

Nàng cũng không hi vọng có chút nữ nhân đầu óc không rõ ràng làm phiền mấy đứa con trai.

Nghĩ đến cửa hàng sắp khai trương, nhìn qua Phương Mặc hỏi:

- Tiểu Mặc, bà nội con thật sự không qua được bên này sao?

Kể từ năm trước hai bên gia đình gặp mặt nhau, cũng không quen biết như những gia đình thông gia bình thường, dù sao quen biết như vậy thật không thoải mái. Vẫn là Lục Gia Bình ra chủ ý, hai nhà xem như nhận nhi đồng hai bên làm con nuôi là được.

Quen biết như vậy còn dễ dàng hơn là làm thông gia với nhau.

Phương Mặc cười cười:

- Dạ phải, bọn họ sẽ không đi qua. Ông nội con tuy nói đã về hưu, nhưng ông vẫn thích sống trong đại viện bộ đội. Mẹ con cùng chị dâu cũng thích làm ở bệnh viện hơn, hiện tại còn không muốn về hưu.

Những người khác, mẹ của Phương Mặc cũng vì cân nhắc chị dâu cả cùng chị dâu thứ hai, không muốn đem người dời qua J thị ở lại.

Tuy nói kết hôn cũng là người một nhà, nhưng ai biết ý tưởng của những người khác. Nói lại Phương mẹ cảm thấy bao nhiêu năm nay chiếm không ít tiện nghi của Phương Mặc.

Ăn uống chi phí trong nhà tốt hơn những gia đình khác nhiều lắm, bao năm nay đều dính quang của Phương Mặc. Thậm chí con dâu thứ hai còn cảm thấy Phương Mặc không ở bên cạnh tận hiếu, cho nên hắn cung cấp đồ vật cho nhà họ là việc cần làm.

Nghĩ đến chút toan tính trong lòng con dâu, mẹ của Phương Mặc cũng không cao hứng, đây là luôn cung cấp đồ vật cho người ta chiều chuộng người ta quá mức biến thành đó là việc đương nhiên.

Chuyện Phương Mặc cần mở cửa hàng, Phương mẹ hoàn toàn không bại lộ một câu với người trong nhà. Tuy nói đứa con nghĩ muốn giúp trong nhà một phen, nhưng ai biết mấy con dâu sẽ nháo sự tới nông nỗi nào. Nói không chuẩn cảm tình của mấy đứa con vì mấy con dâu mà biến thành trở mặt rồi sao.

Cho nên khi Phương Mặc nhắc tới việc này, Phương mẹ nói thẳng cự tuyệt. Cũng dặn Phương Mặc tự mở cửa hàng với Lục gia, thỉnh thoảng về nhà thăm bọn họ thì tốt rồi.

Trần Quế Hoa nghe xong cũng không nói thêm lời gì, dù sao đây là chuyện của Phương gia, nàng cũng không nên hỏi nhiều.

Trong lòng nàng kỳ thật cũng không muốn xen lẫn với trong nhà Phương Mặc, Phương chị dâu cùng mẹ của Phương Mặc còn dễ nói, nàng cũng thường xuyên tiếp xúc qua với họ.

Nhưng mấy con dâu của Phương gia cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, năm trước hai gia đình gặp mặt, nhìn thấy nhà ở J thị cũng có chút nói mỉa mai châm chọc. Nếu cùng nhau buôn bán, không nhất định sẽ nảy sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn.

Nếu không phải nàng hiểu rõ con người của Phương Mặc, nàng thật không muốn cho phép Đường Đường ở cùng một chỗ với hắn. Không nói gì khác, mấy con dâu kia cũng không phải dễ chọc.

Con ngoan của nhà nàng nhất định sẽ bị mấy con dâu kia tha mài không yên ổn.

Nhưng nghĩ tới Phương Mặc bảo hộ Đường Đường như vậy, tin tưởng thật sự phải đi Phương gia hắn cũng sẽ không để cho con ngoan bị ủy khuất. Vì vậy Trần Quế Hoa mới nhịn xuống cảm xúc không cằn nhằn nhiều lời.

Lục Cảnh Đường ở trên bàn cao hứng nói:

- Không còn bao nhiêu ngày cần khai trương cửa hàng, đến lúc đó con nghỉ sẽ đến trong tiệm giúp việc, đại ca đừng quên phát tiền lương cho em đó.

Lục Cảnh Hoa cười cười:

- Còn cần cấp tiền lương cho em sao, em chính là tiểu cổ đông của tiệm nha. Chờ cuối năm chia hoa hồng, nói không chuẩn em kiếm được tiền còn nhiều hơn mọi người.

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ cũng phải, cười híp mắt gật đầu:

- Vậy.. Vậy tới lúc đó em phát lì xì cho mọi người!

Lục Cảnh Quốc cảm thán nói:

- Thật vui vẻ a, mới qua không bao lâu, mọi người vừa chớp mắt đã thành ông chủ.

- Thật hâm mộ, nói rồi đó. Nhị ca giải ngũ về thì cũng phải theo cả nhà làm chung mới được.

Lục Cảnh Cường nhíu mày nói.

Lục Cảnh Quốc cười lắc đầu:

- Thôi đi, so sánh với kiếm tiền, đầu óc của anh càng thích hợp sống trong bộ đội.

So sánh với việc đấu lòng dạ với người khác trong thương trường, Lục Cảnh Quốc càng thích cuộc sống trong bộ đội. Tuy nói không phải hắn đấu không lại người khác, nhưng cách sống thương đấu như vậy làm cho hắn có chút ăn không tiêu.

Lục Cảnh Phú càng không cần phải nói, hắn càng thích hợp phát triển trong bộ đội hơn cả Lục Cảnh Quốc.

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ, nói:

- Các anh đều định xong giá cả rồi sao? Trà sữa cùng xúc xích nướng cần bán bao nhiêu mới thích hợp.

Phương Mặc suy nghĩ nói:

- Xúc xích bình thường thì năm hào một cây, nếu là lạp xưởng thì một xu. Cá viên chiên thì một xu bốn viên. Trà sữa cần dùng ly lớn, cho nên một xu một ly. Về phần hambuger, phải mắc một chút. Chủ yếu là hai xu một cái, chân gà thì một xu năm cái.

Lục Cảnh Đường nghe xong cau mày:

- Mẹ ơi, chỉ kiếm một xu một xu.. Chúng ta phải bán tới bao giờ mới kiếm được tiền nha.

Hắn hoàn toàn xem nhẹ vật giá hiện tại, còn nghĩ hambuger cần báo một đồng. Kết quả! Chỉ hai xu, phải bán bao nhiêu mới kiếm được một trăm đây.

Trần Quế Hoa thì sợ giá có chút mắc, không ai mua:

- Đường Đường con đừng xem thường một xu hai xu. Con có biết hiện tại thịt bò bao nhiêu một cân không? Một đồng bảy xu đó. Thịt heo càng rẻ hơn, chỉ có hơn bảy xu. Chỉ bán một lạp xưởng thì tính một xu rồi, thật sự mắc. Mẹ còn sợ người ta ngại mắc không chịu mua đâu.

Phương Mặc cười cười:

- Vậy thì không tới mức, chủ yếu một loạt món ăn bình dân của chúng ta đều là hàng độc quyền. Cho dù bọn họ ngại mắc, cũng sẽ muốn thử xem hương vị. Nói lại, chỗ cửa hàng nhiều cảnh điểm, cách trạm xe còn gần. Một người mua thì sẽ có người thứ hai đến, hoàn toàn không cần lo lắng không có nguồn khách hàng.

Đồ vật mới mẻ, sẽ không thiếu người đi thăm dò, càng đừng nói hiện tại khắp nơi trên đất đều có vàng như J thị.

Nói xong hắn xoa nhẹ đầu Lục Cảnh Đường, ôn nhu nói:

- Đến nỗi việc em lo lắng, chúng ta cũng không phải dựa vào cửa hàng kiếm tiền. Hiện tại chủ yếu là đem chợ mở ra, đợi bên kia bị di dời là có thể xây lên thương trường, đến lúc đó kiếm tiền không chỉ là một xu hai xu.

Phương Mặc cần chính là bầu không khí náo nhiệt.

Đợi đến lúc dỡ bỏ, bọn họ càng có lý do bàn điều kiện với phía chính phủ.

Chỉ cần thương trường nằm trong tay bọn họ, cửa hàng trang sức, cửa hàng xe đạp, còn có cửa hàng điện gia dụng, những cửa hàng này kiếm tiền cũng không phải con số nhỏ.

Càng huống chi hiện tại nhà bọn họ còn đang tuyển vị trí chuẩn bị mở một nhà hàng lẩu trong J thị, loại cửa hàng nồi lầu bằng đồng, nơi này đã có không ít rồi.

Tin tưởng bọn họ có sẵn nguyên liệu nấu lẩu, mở nhà hàng lẩu chua cay nhất định sẽ càng được hoan nghênh.

Ở niên đại này ăn lẩu, cũng không chỉ kiếm một hai xu. Hơn nữa toàn bộ nguyên liệu nấu ăn cũng không cần tiền vốn, cũng không sợ thiệt thòi.

Hơn nữa hắn cùng Đường Đường còn biết thật nhiều sách lược quảng cáo đời sau, còn sợ không có nguồn khách ghé thăm sao.
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 297:

Lục Cảnh Đường ngồi trong lòng Phương Mặc xem phim, miệng ăn khoai tây chiên than thở nói:

- Cũng không biết bên chỗ mẹ như thế nào? Những gia đình kia có thành thật hay không a.

Phương Mặc cười nhéo chóp mũi của hắn:

- Không cần lo lắng, tin tưởng có thím ở, những người có chủ ý bậy bạ nhất định sẽ bị nàng xem ra.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

- Dương Dương, anh tin tưởng mẹ em như vậy sao? Sẽ không phải bởi vì nguyên nhân của em, anh cố ý muốn lấy lòng mẹ em đi?

Phương Mặc giận mà cười:

- Anh chỉ cần lấy lòng em là đủ. Đường Đường đã quên lần trước thím làm sao giải quyết Triệu Vãn Vãn sao? Với phương thức xử lý của thím, anh tin tưởng người mà nàng chịu lưu lại khẳng định là người thành thật chịu khó.

Lục Cảnh Đường nghe vậy liền cười.

Còn không phải sao, trận diễn ngày hôm đó, cũng đâu chỉ khiến Triệu Vãn Vãn bọn hắn kinh ngạc, còn làm cho chính nhà bọn họ cũng xem ngây người.

Nếu người khác nói mẹ là đại tiểu thư lớn lên trong thủ đô, khẳng định sẽ không ai nghi vấn.

Làm sao dám tin tưởng mẹ lại là vợ của một vị quan quân lớn lên từ trong thôn nhỏ đâu.

Nghe tiếng vang ngoài cửa, Lục Cảnh Đường mang dép lê đi ra ngoài. Nhìn thấy cha mẹ trở về, hắn vẫy tay:

- Mẹ, như thế nào? Những người hôm nay đến tính tính được không vậy?

Trần Quế Hoa nhếch môi:

- Mấy cô gái cũng không tệ, lúc nhị ca con tìm người cũng đã nói qua, cần thành thật chịu khó. Hôm nay đi gặp mặt, không ai có tâm tư linh tinh.

Lục Cảnh Đường nghe vậy cũng yên tâm, bằng không sau này đi công tác còn phải xử lý một ít việc lộn xộn, vậy thật tệ hại.

Hắn không nhìn thấy Lục Cảnh Hoa bọn họ, hỏi:

- Ba ba, sao đại ca bọn họ không trở về?

Lục Gia Bình cởi quần áo, cười nói:

- Đại ca con đi mua pháo, không phải thêm vài ngày cần khai trương sao, dù sao cũng nên chúc mừng một chút, số pháo mua hôm tết đều bị tứ ca con đốt hết rồi.

Lục Cảnh Đường nghe vậy chép miệng, hắn nhớ được lúc đó cha mua hai thùng pháo dùng chuẩn bị đốt mừng khai trương.

Không biết tứ ca đốt hết lúc nào, hắn cũng không nhớ được.

Lục Cảnh Cường bị nhắc tới lúc này ách xì, than thở nói:

- Đây là ai đang nghĩ tới mình sao? Nhất định là Đường Đường!

Lục Cảnh Hoa không nhịn được nói:

- Nhớ em? Sợ không phải là mẹ đang mắng em đi. Em nói em hơn hai mươi rồi, còn trộm lấy pháo đi ra ngoài tạc băng làm gì chứ? Không còn chỗ nào khác chơi sao?

Lục Cảnh Cường bĩu môi, có người đàn ông nào nhìn thấy pháo mà không kích động đây. Một thùng pháo lớn như vậy, huống chi cách nhà không bao xa còn có con sông nhỏ, đây không phải câu dẫn hắn phạm lỗi sao.

Lúc nhỏ đâu được chơi đã ghiền như vậy, khi đó mẹ nhiều lắm chỉ cho chơi vài viên pháo, căn bản không có cơ hội chơi thả tay chân.

Chờ mua xong pháo về nhà, Lục Cảnh Đường đang ngồi dưới đất thổi quả bóng hơi.

Đây là hắn phát hiện trong thương trường, quả bóng hơi đủ mọi màu sắc cũng không ít, còn kèm theo không ít cây nhựa gắn sẵn, có thể đợi ngày khai trương dễ dàng tặng người.

Tin tưởng có bóng hơi, khách mua đồ cũng sẽ gia tăng.

Ngày khai trương là 18 tháng Giêng, còn là thứ bảy. Phong cách trang hoàng cửa hàng khác với tiệm cơm quốc doanh, dù là chiêu bài cũng khác.

Nhan sắc dây lụa trang hoàng tươi diễm không nói, còn vẽ đồ án lên trên.

Còn chưa đốt pháo, đã có không ít người vây quanh xem xét.

Chờ Lục Cảnh Hoa bọn họ đốt pháo xong, Lục Cảnh Đường dùng micro kêu to:

- Đi qua đi qua đừng bỏ lỡ, tiệm ăn Lục gia khai trương vậy. Chỉ có bạn không thể tưởng được, không có gì mà chúng tôi làm không được. Hoan nghênh mọi người vào nếm thử.

Thanh âm không ngừng truyền đi truyền lại, người Lục gia cũng bắt đầu bận rộn. Nhất là trước tiệm nướng lạp xưởng xúc xích đã có một bộ phận khách nhân đặt trước.

Mùi thơm xộc mũi, còn có mùi gà nướng, khiến khách hàng đứng không vững, chen chúc xếp hàng.

Khi có người mua được một cây lạp xưởng nướng, liền khẩn cấp cắn một cái, thật thơm! Dầu trơn cùng thịt hỗn hợp cùng một chỗ, ăn không cách nào dừng lại. Còn chưa ăn xong một cây, người đó lại chen chúc xếp hàng:

- Bà chủ, tiếp tục cho tôi hai cây lạp xưởng, tôi còn muốn một chuỗi cá viên.

Hắn làm công nhân trong nhà máy sắt thép, một tháng cũng có 40 đồng tiền lương. Bỏ vài xu mua đồ ăn cũng không đau lòng.

Có người nhìn thấy hắn như vậy cũng không tiếp tục do dự, cũng đi theo mua hai cây lạp xưởng, cứ thế người mua chen chúc không ngừng.

Trần Quế Hoa bọn họ thiếu chút nữa không bán kịp, máy móc không ngừng nướng, dù vội nhưng hai vợ chồng luôn tươi cười không dứt.

Bên tiệm hambuger cũng bắt đầu bận rộn lên, ngay cả tiệm trà sữa bên Lục Cảnh Cường cũng bận rộn chân không chạm đất.

Đừng thấy người mua trà sữa đều là những cô gái, nhưng bọn họ xài tiền cũng không nương tay. Một ly trà sữa một hambuger, ăn xong lại đi chơi máy bắt búp bê cũng không chán.

Bọn họ chưa từng được vui vẻ như vậy, cho dù trước kia nghỉ ngơi nhiều nhất là cùng vài bạn tốt đi tản bộ, sau đó đã về nhà.

Căn bản không có địa phương chơi đùa ăn uống vui vẻ như vậy, càng đừng nói còn ăn ngon như thế.

Ba trăm lạp xưởng nướng, hai trăm xúc xích, ba trăm chuỗi cá viên, bán xong liền nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy chân gà đã bán hết, còn một ít hambuger, nhưng người xếp hàng còn không ít, hắn hô to:

- Còn có năm hambuger, ngoài ra đã hết. Phía sau không cần tiếp tục xếp hàng, muốn ăn ngày mai lại đến đi.

Liền có không ít thanh âm hô to:

- Sao lại hết rồi?

- Sao các vị không chuẩn bị nhiều hàng hóa thêm một chút chứ? Chúng tôi còn chưa mua được đâu.

Bên Trần Quế Hoa cũng hô:

- Bán hết, không cần tiếp tục xếp hàng. Muốn ăn ngày mai lại đến.

Dọn hàng, Trần Quế Hoa cũng không ngờ ngày đầu tiên buôn bán hết nhanh như vậy. Nàng còn nghĩ phải bán tới tối mới xong. Dù sao một xu một cây lạp xưởng, rất nhiều người vẫn luyến tiếc mua.

Ai ngờ còn chưa qua một giờ đã bán hết toàn bộ.

Chờ thu thập xong, nàng đi tới bên Lục Cảnh Đường nói:

- Ai u, thật bán đắt hàng. Đường Đường, buổi chiều chúng ta có nên bán tiếp hay không vậy. Mới trưa liền bán sạch, buổi chiều không phải sẽ lãng phí.

Lục Cảnh Đường cười cười:

- Mẹ, không nóng nảy, ngày đầu tiên cần dùng sách lược. Để cho bọn họ biết đồ ăn của chúng ta chẳng những ăn ngon, còn bán nhanh! Ngày mai cũng không cần như vậy. Một hồi đi bên chỗ mẹ bày thêm máy nướng đi, bằng không chỉ có mẹ cùng cha cũng làm không kịp.

Trần Quế Hoa cao hứng vỗ tay:

- Tốt tốt tốt, mẹ đi giúp tứ ca của con, bên chỗ trà sữa còn xếp hàng đâu.

Lục Cảnh Đường cười gật đầu, bưng lên hộp tiền dở khóc dở cười:

- Dương Dương, anh xem đều là tiền xu a! Buổi tối em không đếm đâu.

Hắn thích đồng tiền lớn, nhưng chỉ là tiền xu hắn không thích đếm.
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 298:

Ngày đầu tiên khai trương, đồ ăn chuẩn bị sẵn chỉ dùng một buổi trưa đã bán hết, so với dự đoán tốt hơn nhiều lắm.

Ngoại trừ tiệm có máy bắt thú nhồi bông còn tiếp tục mở cửa, những tiệm khác cần đóng cửa nghỉ ngơi. Công tác thu dọn thì giao cho nhân viên được tuyển dụng, cả nhà Lục gia ôm hộp tiền chạy xe về nhà.

Về đến trong nhà, trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười.

Trần Quế Hoa vỗ cánh tay nói:

- Ai u, đêm qua mẹ còn lo lắng nhà mình chuẩn bị quá nhiều đồ ăn đâu. Còn lo lắng bán không được, suốt một đêm ngủ không ngon. Sớm biết bán hết nhanh như vậy, chúng ta còn không bằng chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn một chút đâu.

Lục Cảnh Cường đi theo nói:

- Đúng vậy đó, chúng ta cũng không phải không còn đồ ăn, cũng không nên nghỉ sớm như vậy, còn có thể tiếp tục bán tiếp.

Phương Mặc cười cười:

- Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, không cần sốt ruột như vậy. Nếu chúng ta mở suốt cả ngày, đừng nói là người trẻ tuổi ăn không tiêu, dù là nhân viên cũng làm không kịp. Hôm nay như vậy ngày mai trong lòng mọi người đều có chuẩn bị sẵn tâm lý. Lúc buôn bán cũng không cần bận rộn rối loạn tay chân.

Nghe Phương Mặc giải thích, Lục Gia Bình tán đồng nói:

- Tiểu Mặc nói đúng, vừa bắt đầu chúng ta không cần phải sốt ruột như thế. Đường Đường không phải đã nói những món ăn này người khác muốn bắt chước cũng không học được sao. Chỉ có một nhà chúng ta! Còn sợ không người tới mua?

- Đúng rồi, chúng ta không nóng nảy. Nhưng ngày mai bỏ thêm vài cỗ máy nướng lạp xưởng. Tìm thêm hai người giúp việc bên chỗ cha mẹ. Như vậy cha mẹ cũng không cần quá mệt mỏi.

Lục Cảnh Đường nói.

Trần Quế Hoa cao hứng nhếch môi:

- Kiếm tiền mà mệt cái gì, mẹ không thấy mệt. Chỉ là cảm thấy khẩn trương, trời ạ, lập tức liền có nhiều người yêu cầu mua đồ ăn như vậy. Thật sự làm không kịp, buổi sáng mẹ thiếu chút nữa kêu tụi con lấy thêm lạp xưởng cùng xúc xích. Bán thật tốt quá, trước kia đi làm trong cung tiêu xã, dù là ngày tết cũng chưa từng bận rộn như vậy, rất nhiều người chỉ đến nhìn xem, hỏi thăm mà không mua.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt, không lên tiếng. Hôm nay ai cũng kiến thức được cảnh tượng lửa nóng khi các vai chính trong tiểu thuyết đi mua đồ.

Nguyên lai hoàn toàn không chút khoa trương, dù là ngày hôm qua hắn chuẩn bị sẵn bong bóng hơi cũng không cần tặng ra ngoài.

Ngày hôm qua hắn cũng lo lắng sinh ý không tốt, cần dùng bóng hơi hấp dẫn khách hàng. Kết quả hoàn toàn không cần dùng tới.

Phương Mặc biết tất cả mọi người mệt mỏi, cũng không để Trần mẹ cực khổ đi làm cơm, trực tiếp xuất ra cơm nước làm sẵn trong không gian:

- Chúng ta ăn cơm trước đi. Ăn cơm xong tắm rửa nghỉ ngơi một chút. Ngày mai còn có việc cần bận rộn đâu.

Trần Quế Hoa đấm đấm cánh tay cười nói:

- Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, một hồi có cần đi qua chỗ ký túc xá của nhân viên nhìn xem một chút không?

Phương Mặc múc chén canh cho Đường Đường, lắc đầu:

- Không cần đâu thím, bên kia con đã tìm người giúp đỡ làm sẵn cơm. Còn chuẩn bị sẵn thịt cùng rau dưa cho bọn họ.

Lục Cảnh Đường chép miệng hỏi:

- Tìm ai làm cơm? Là người nhà của nhân viên sao?

Lục Cảnh Hoa rửa tay xong đi tới xoa nhẹ đầu hắn nói:

- Là bác gái của Nha Nha, sau khi cha của Nha Nha xảy ra sự cố, gia đình bọn họ rất chiếu cố gia đình Nha Nha. Nghe nói Đản Đản cũng nhờ bác gái nuôi lớn. Nhưng nhà của bọn họ cũng không giàu có, bằng không anh thấy hai nhà bọn họ thân thiết như vậy, hẳn sẽ càng chiếu cố nhau nhiều hơn.

Lục Cảnh Đường cũng gặp qua bác gái của Nha Nha hai lần, nhìn dáng vẻ của nàng có chút hung dữ, nhưng lại rất thương yêu hai chị em Nha Nha. Hắn nghe Nha Nha nói qua, nhà bác gái làm đồ ăn gì đều có phần cho hai chị em bọn họ.

Nhưng chỉ vì hai đứa trẻ rất có hiểu biết, cảm thấy thường đi nhà bác trai ăn cơm thật quấy nhiễu người ta.

Nghĩ đến cha của Nha Nha, hắn buông đũa hỏi:

- Việc Nha Nha đi học xử lý xong rồi sao? Có thể đến chỗ chúng ta đi học không, hay là cần ở lại trong thôn?

Phương Mặc kẹp cho hắn xương sườn, nói:

- Không cần lo lắng, đại ca đều giúp đỡ xử lý xong rồi. Học tịch của họ đều chuyển vào trong nội thành. Còn an bài cho bọn họ một gian ký túc xá, bác gái cùng bác trai của Nha Nha đều qua bên này giúp nấu cơm. Vừa lúc vấn đề ăn cơm của nhà Nha Nha đều được giải quyết.

Lục Cảnh Đường nghe xong cười híp mắt:

- Tốt quá! Lập tức có thể thay đổi cuộc sống của hai gia đình, đột nhiên cảm thấy kiếm từng xu từng xu đều đáng.

Trần Quế Hoa bĩu môi, một xu nhìn thấy ít, nhưng ai bảo thu được nhiều xu đâu.

Hôm nay kiếm tiền cũng được ngàn đồng, những năm 80, mỗi ngày kiếm ngàn đồng, đây là khái niệm gì chứ.

Cho dù Lục Gia Bình không giải ngũ, với độ tuổi này nếu còn ở bộ đội, với tư bản của hắn tối thiểu một tháng kiếm được một hai trăm cũng đã nhiều rồi. Trong công xưởng làm công nhân, một người hơn tám mươi cũng đã cao nhất.

Đừng tưởng một ngày hơn một ngàn, thật sự làm cho nàng mở mắt.

Phía trước nàng bán cuộn len, vài cân kiếm mấy đồng tiền cũng làm cho nàng vui sướng. Hiện tại đem so sánh, thật sự là một trên trời một dưới đất.

Hơn một ngàn đồng cũng là vì đồ ăn bán hết nên phải về sớm. Nếu không về nhà, Đường Đường luôn tiếp tục cung cấp nguyên liệu như vậy một ngày cần bán được bao nhiêu tiền?

Trần Quế Hoa nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lục Cảnh Đường ăn cơm xong, co quắp trên ghế, không muốn nhúc nhích.

Vẫn là Phương Mặc nói:

- Đường Đường, em đem nguyên vật liệu cho ngày mai chuẩn bị đi, một hồi anh cùng đại ca đi cửa hàng cài đặt máy móc. Vừa lúc đem nguyên vật liệu bỏ vào trong tủ lạnh.

Lục Cảnh Cường vừa nghe liền lên tinh thần:

- Lấy nhiều thêm một chút, ngày mai chúng ta cũng không thể như ngày hôm nay. Chỉ làm nửa ngày phải đóng cửa về nhà. Đợi trời tối rồi hãy đóng cửa, anh muốn biết một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Trần Quế Hoa đồng ý:

- Đúng rồi, chúng ta làm một ngày, tranh thủ kiếm lại số tiền mở cửa tiệm.

Lục Cảnh Đường nhíu mày nói:

- Mẹ không cần phải liều mạng như vậy, qua thêm hai ngày gia đình nhân viên cũng sẽ đi qua. Đến lúc đó mẹ cùng cha có thể nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đi qua chuyển vài vòng là được. Con cũng không muốn làm mẹ cùng cha mệt mỏi như vậy.

Trần Quế Hoa cùng Lục Gia Bình đến J thị ở lại là vì hưởng phúc, sao còn phải đi làm việc mệt nhọc như thế.

Trần Quế Hoa nắm tay hắn cười nói:

- Ai u, biết con ngoan đau lòng cha mẹ. Không sao đâu, cha mẹ không mệt, có chút việc làm còn tốt hơn là ở nhà nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Đường còn muốn nói cái gì, bị Phương Mặc ngắt lời:

- Không sao, chú thím chỉ cần đứng thu tiền là được, chuyện khác giao cho nhân viên. Bằng không qua ngày mai Đường Đường còn cần đi học, phải phiền toái chú làm cơm cho Đường Đường.

Lục Gia Bình cười cười:

- Không quên được, dù kiếm tiền cũng không trọng yếu bằng Đường Đường nhà chúng ta. Đến lúc đó chú sẽ tranh thủ về sớm làm cơm cho Đường Đường.

Đến đây ở vài tháng, hắn sớm quen thuộc thời khóa biểu của đứa con. Từ thứ hai đến thứ sáu, giờ giấc thế nào hắn đều nhớ rõ.

Lục Cảnh Đường than thở:

- Vậy cha cũng đừng làm mệt chính mình. Bằng không cha mẹ đến J thị cũng không còn ý nghĩa. Vốn muốn cha mẹ qua bên này nghỉ ngơi, hiện tại sao còn giống như phải đi làm.

Lục Gia Bình cùng vợ nhìn nhau cười, từ khi con ngoan đến nhà bọn họ, mỗi ngày nhà họ đều là hưởng phúc.
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 299:

Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Đường bọn họ sớm rời giường, toàn bộ chuẩn bị xong, đạp xe đi qua cửa hàng.

Lục Cảnh Đường ngồi sau xe đạp của Phương Mặc, ngáp dài.

Trần Quế Hoa nhìn thấy không khỏi đau lòng:

- Đường Đường, con dậy sớm như vậy đi theo làm gì. Con ở lại trong nhà ngủ tiếp thì tốt rồi, bên này còn có nhiều người như vậy. Dù con không đến giúp việc cũng không sao đâu.

Lục Cảnh Đường nhu nhu mắt nói:

- Con muốn uống ly trà sữa đầu tiên trong ngày, cho nên cần sáng sớm a.

Trần Quế Hoa cười trừng hắn một cái, muốn uống trà sữa, đến lúc đó lưu lại không phải được rồi sao. Cũng không cần phải dậy sớm đi theo cả nhà làm việc.

Hôm nay còn lạnh như vậy, cho dù mặc nhiều lớp áo cũng không thoải mái bằng lưu lại trong nhà.

Chờ đoàn người đi tới cửa hàng, người nhà nhân viên đã sớm chờ ở cửa. Lục Cảnh Đường cười nói:

- Mọi người đến lúc nào, không phải nói đợi sau 7h30 mới phải đến sao?

Mấy cô gái cười xua tay:

- Chúng tôi cũng mới đến không lâu, máy móc trong tiệm không phải cần làm nóng lên trước sao, chúng tôi muốn đến sớm giúp việc.

Mấy người khác cũng đi theo gật đầu, Lục Cảnh Đường kêu tứ ca mở cửa tiệm, Phương Mặc đã lắp đặt sẵn máy sưởi bên trong, bằng không vào trong cũng không có cảm giác ấm áp.

Hôm nay vẫn giống như ngày hôm qua, Lục Cảnh Đường đi theo Phương Mặc cùng bốn nhân viên bận rộn trong tiệm hambuger.

Lục Cảnh Cường cùng đại ca còn có ba nhân viên làm việc trong tiệm trà sữa, Trần Quế Hoa vợ chồng mang theo hai nhân viên làm trong tiệm nướng.

Cha của Nha Nha, ngoại trừ bản thân hắn phụ trách đổi tiền xu chơi trò chơi, còn có bốn nhân viên khác cùng nhau bận việc.

Nghĩ đến hiện tại điện não còn chưa được lưu hành, chế độ làm thẻ hội viên còn chưa được hoàn thiện, bọn họ còn in ra không ít thẻ.

Tỷ như nếu chơi bắt thú nhồi bông đủ hai mươi lần, tặng năm xu chơi trò chơi. Mua đủ mười xúc xích nướng, tặng một cây lạp xưởng.

Trà sữa hambuger cũng vậy, đủ mười thì tặng một lần.

Nhưng hiện tại chỉ có thể đóng dấu mộc, không giống như đời sau lưu vào trong máy tính. Như vậy cũng thật phương tiện, ít nhất không cần đăng ký.

Chờ chuẩn bị xong hàng hóa, Lục Cảnh Cường mở cửa toàn bộ tiệm, còn bật đèn sáng lên.

Hiện tại chỉ cần đợi khách đến trong tiệm.

Vốn còn tưởng phải đợi thêm một hồi, dù sao hôm nay không có đốt pháo.

Ai ngờ không bao lâu một nhóm gia trưởng mang theo nhi đồng đi vào trong tiệm. Nhìn đèn sáng, không ít người hỏi:

- Trong này có phải bán hambuger hay không?

- Còn có đùi gà chiên, có cả khoai tây chiên?

Lục Cảnh Đường cười hô:

- Đúng vậy, những món ăn này trong tiệm chúng tôi đều có. Phiền toái xếp hàng, mỗi người lần lượt mua ha.

Những người này rất nhiều là hôm qua nghe hàng xóm kể lại nơi này có tiệm ăn bán món ăn mới.

Vốn bọn họ cũng không để ý, nhưng có nhi đồng mua về liền khoe khoang. Làm cho toàn bộ người chung đại viện đều biết, không mua nhi đồng liền làm ầm ĩ. Hiện tại cuộc sống cũng không cần luyến tiếc bủn xỉn như trước kia.

Bọn nhỏ muốn ăn thì mang theo bọn hắn đi mua là được.

Nhưng cũng có gia trưởng nhìn thấy giá cả thì luyến tiếc, một chân gà chiên phải hai xu, chính mình đi mua một con gà mới bao nhiêu tiền a.

Có người dỗ nhi đồng hứa về nhà làm cho hắn ăn, ai ngờ hiệu quả không sánh bằng tiệm của Lục Cảnh Đường bọn họ, chỉ có một ưu điểm là giá rẻ mà thôi.

Nhưng những nhi đồng mua đồ ăn trong tiệm nhà Lục gia, cầm chân gà đi khoe ra, cắn một ngụm thật giòn, hoàn toàn khác với cha mẹ làm tại nhà.

Thật nhiều gia đình lại một trận gà bay chó chạy, không biện pháp, dù nhà làm vẫn đành phải đi ra tiệm tiếp tục mua thêm một lần.

Vì chân gà một ngày dùng hai lần tiền, làm họ đau lòng vô cùng. Nhưng thanh âm cắn chân gà giòn tan của bọn nhỏ, không ít gia trưởng cũng đành phải vậy. Chẳng thể trách người ta có thể mở tiệm, cách làm đồ ăn thật không sánh bằng.

Lục Cảnh Đường bọn họ bận rộn chân không chạm đất, vợ chồng Trần Quế Hoa cũng thế.

Vị khách đầu tiên mua lạp xưởng nướng hôm qua hôm nay lại tới, còn một lần mua mười cây.

Trừ bản thân muốn ăn, còn muốn mang về cho nhi đồng nếm thử. Ăn chưa đã ghiền còn đi mua hambuger cùng trà sữa.

Hôm nay Trần Quế Hoa phụ trách thu ngân, nàng lắc đầu nhỏ giọng nói với chồng:

- Người này mới sáng sớm đã xài vài đồng rồi.

Lục Gia Bình cười cười:

- Vậy không tốt sao, hắn mua nhiều chúng ta cũng kiếm được nhiều a.

Trần Quế Hoa lườm chồng, quả nhiên đàn ông không cách nào để dành được tiền, có chút tiền liền tiêu sạch.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy nhân viên đã biết làm việc, liền lui ra sau một bên uống trà sữa một bên nghỉ ngơi.

Nguyên lai làm ông chủ là mùi vị như vậy, hắn cảm giác thật không tệ. Buông ly trà sữa hắn nói với Phương Mặc:

- Dương Dương thu tiền, em đi chỗ cha mẹ chuyển một vòng.

Hắn đi qua, nhìn thấy trước cửa tiệm còn xếp hàng, chép miệng, lại đi vào tiệm gắp thú nhồi bông.

Không ít người, nhưng càng nhiều là xem nhiệt náo. Hắn lập tức đi tìm Vương đại ca đổi năm mươi xu chơi trò chơi.

Hắn bắt đầu thi triển tài năng, kết quả bị hung hăng đánh mặt. Chơi năm lần không bắt được, người xem nhiệt náo ngày càng nhiều.

Như vậy sao được, nếu bị nói ra ngoài không phải là bôi đen công việc buôn bán sao. Hắn chạy về tiệm hambuger tìm Phương Mặc đến chơi giúp hắn.

Quả nhiên, Phương Mặc vừa ra tay chỉ hai lần liền gắp được thú nhồi bông.

Khách nhân nhìn thấy không ít người đi qua hỏi thăm Phương Mặc chỉ dẫn phương pháp chơi đùa.

Nhưng Phương Mặc dù sao cũng là ông chủ, nếu nói ra phương pháp thì làm sao kiếm được tiền. Nhưng hắn cũng nửa thật nửa giả giảng giải cho đoàn người làm sao chơi, sau đó quay về tiệm hambuger.

Khách nhân lưu lại cũng bắt đầu đi đổi tiền chơi đùa.

Lục Cảnh Đường về tiệm nghỉ ngơi một lúc, lại chạy qua chỗ cha mẹ, hoặc là chạy qua tiệm trà sữa, bận rộn vô cùng.

Khi quay về tiệm, hắn nhíu mày đấm chân nói:

- Hôm nay thật mệt quá đi, buổi tối em nhất định phải ngâm nước nóng.

Phương Mặc chỉ cười, vừa rồi thấy Đường Đường không ngừng ăn vặt lại uống trà sữa, không bận rộn sao được.

Cũng may hôm nay toàn bộ nhân viên đã bắt đầu thích ứng với công việc cần làm, cũng không xảy ra vấn đề gì.

Lục Cảnh Đường ngồi trên ghế lắc lư, làm ông chủ thật vui vẻ!
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 300:

Người Lục gia đóng cửa tiệm quay về nhà, việc đầu tiên cần làm là vây quanh cùng một chỗ đếm tiền.

Dù là Lục Cảnh Đường mới một ngày trước nói mình không muốn ngồi đếm từng xu cũng tham dự vào. Dù sao hôm nay buôn bán còn tốt hơn hôm trước gấp mấy lần.

Ngày hôm qua bán mới một lát, đã bán hơn một ngàn. Hôm nay bận rộn cả ngày, rốt cục thu được bao nhiêu không ai biết rõ.

Cho dù chỗ Phương Mặc có máy đếm tiền, nhưng thu được tiền phần lớn đều là loại tiền cũ, dùng máy đếm tiền hoàn toàn không dùng được, chỉ có thể dựa vào sức người giải quyết.

Nhưng người nhà Lục gia nhiều, còn có không gian của Phương Mặc, không lo lắng đếm tiền quá lâu không kịp nấu cơm ăn.

Lục Cảnh Đường buộc số tiền mình vừa xếp lại nói:

- Đây là số tiền thu được của máy gắp thú nhồi bông, tổng cộng là 319 đồng 8 xu.

- Tiệm hambuger hôm nay thu vào tổng cộng là 1736 đồng 4 xu.

Phương Mặc nói.

Lục Cảnh Cường nói:

- Tiệm trà sữa hôm nay thu được 987 đồng 3 xu.

Chờ hắn nói xong mọi người đều nhìn qua Lục Gia Bình, hôm nay tiệm nướng thu được là nhiều nhất.

Trần Quế Hoa đem tiền gom lại đếm xong rõ ràng, khóe môi nhếch lên nói:

- Tiệm nướng hôm nay thu được tổng cộng 1086 đồng.

Lục Cảnh Đường nghe xong vỗ tay:

- Oa, thật quá tuyệt vời! Nếu tiếp theo vẫn đạt được tốc độ kiếm tiền nhanh thế này, một tháng là chúng ta lấy lại được vốn liếng mở tiệm.

Nói xong hắn bĩu môi:

- Nhưng ngày mai con cần đi học, không thể đến tiệm giúp đỡ.

Phương Mặc nhu đầu hắn nói:

- Không sao, hôm nay lại tới sáu nhân viên. Ngày mai để thím đi huấn luyện một chút, hẳn rất nhanh là quen việc. Như vậy sau này chúng ta bận học, cũng không sợ trong tiệm làm không kịp.

Lục Cảnh Hoa gật đầu nói:

- Tiểu Mặc nói đúng, tiếp theo chúng ta còn cần mở tiệm lẩu. Không có khả năng luôn nhìn chằm chằm bên này. Cho nên đoạn thời gian này cần vất vả cha mẹ nhìn chằm chằm.

Trần Quế Hoa cười trừng mắt liếc hắn:

- Cha mẹ có gì mà khổ cực, một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, mẹ đều hận buổi tối không cần phải nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Đường che miệng cười:

- Mẹ, chúng ta dù kiếm tiền cũng phải bảo chứng thân thể khỏe mạnh a. Bằng không kiếm được nhiều tiền như vậy có tác dụng gì?

Trần Quế Hoa nắm tay hắn nói:

- Mẹ biết, đây không phải vì chỉ dùng một ngày liền kiếm được nhiều tiền như vậy, cho nên không nhịn được mà thôi.

Phương Mặc nhìn xấp tiền, nói:

- Tiền này trước bỏ ra số lẻ. Mặt khác con thu lại trước, đến lúc đó cứ mười ngày chúng ta đi ngân hàng gởi vào một lần. Bằng không đều là một xu hai xu, thật gặp được sự tình, còn không dễ lấy ra.

Lục Cảnh Hoa bọn họ gật đầu tán đồng, dù sao đặt trong nhà cũng không an toàn bằng Phương Mặc thu giữ trong không gian.

Chờ ngồi vào bàn ăn cơm, Lục Cảnh Đường hỏi:

- Mẹ, mẹ có gọi điện cho cô hai bọn họ hay không? Bọn họ có nói khi nào sẽ đi qua?

Trần Quế Hoa cười gật đầu:

- Có nói, cô hai tụi con nói tối mai sẽ đến, cậu của tụi con cũng sẽ cùng đi theo.

Lục Cảnh Đường bĩu môi:

- Vậy là tốt rồi, không thể chỉ một nhà chúng ta kiếm tiền mà mặc kệ cô hai bọn họ a. Nhưng lúc đó con cần thả thêm nhiều tủ đá, bằng không sẽ thiếu hàng. Có họ cũng không tiện bổ hàng, ai nha, đều là vấn đề.

Lục Gia Bình nghĩ nghĩ nói:

- Không sao, chờ cô hai con đến thì cùng bọn họ thương lượng một chút. Xem bọn họ có nguyện ý ở lại J thị hay không. Dù sao J thị phát triển nhanh hơn huyện thành một ít, cho dù là thuê cửa hàng cũng tốt hơn quay về huyện thành.

Đứa con chịu giúp đỡ người trong nhà, Lục Gia Bình đã thật cảm kích. Nếu nói lúc đó chị cả bọn họ từng gởi sữa bột cho Đường Đường nên bây giờ cần trả nhân tình, cũng nên do hắn cùng vợ trả là được.

Nhắc lại bao năm ở huyện thành, nhà bọn họ có đồ ăn gì nhà chị cả cùng em gái cũng chưa từng thiếu qua. Cho dù hiện tại Đường Đường không muốn giúp trong nhà, cũng không ai mở miệng nói một câu đứa con làm sai lầm.

Lục Cảnh Đường vừa ăn cá viên vừa hàm hồ nói:

- Ngô, con cảm thấy cô hai bọn họ lưu lại J thị thích hợp hơn. J thị lớn như vậy, đổi khu vực mở tiệm cũng kiếm được tiền nhiều hơn lưu ở huyện thành. Hơn nữa J thị có nhiều cảnh điểm nổi tiếng, con tin tưởng tiệm món ăn bình dân của nhà chúng ta dù mở ở đâu cũng kiếm được tiền không hề lỗ vốn.

Lục Cảnh Hoa cười cười:

- Con cảm thấy Đường Đường nói đúng, cô hai bọn họ lo lắng cho bà nội, kỳ thật dời qua đây cũng ở lại nhà trệt, không khác gì còn ở trong huyện thành. Tiếp theo con cùng Phương Mặc cần tiếp tục đi tìm cửa tiệm, chi bằng nhân lúc hộ cá thể còn chưa hoàn toàn được khai phát, chúng ta mua thêm mới tốt. Đừng quên tiểu Mặc đã nói, tiếp theo hai năm nhà trong J thị không phải ai muốn mua thì có thể mua được.

Lục Gia Bình nhìn vợ, trong lòng cân nhắc lên.

Kỳ thật hắn so với bất luận người nào càng muốn chị cả bọn họ cũng dời qua ở lại J thị. Dù sao ba gia đình nhà họ cũng không còn thân thuộc trực hệ nào. Trước kia ở bộ đội thì không có biện pháp, chỉ đành phải chia tách với nhau.

Hiện tại có điều kiện, hắn vẫn hi vọng chị cả bọn họ có thể dời qua ở chung một chỗ. Cho dù một nhà ở thành tây một nhà ở thành đông, vẫn gần gũi hơn ở tận huyện thành.

Trần Quế Hoa nhìn ra được ý của chồng, cười nói:

- Đến lúc đó bọn họ đến thì chúng ta cùng họ nói chuyện rõ ràng. Bằng không trễ cơ hội lần này, sau này còn muốn kiếm tiền vậy đã không còn dễ dàng. Cô hai tụi con cũng không phải người cổ hủ cứng ngắc, cơ hội chịu lưu lại cũng lớn.

Lục Cảnh Đường nghe lời này, trong lòng càng thả lỏng.

Cha mẹ ở lại J thị kiếm tiền, trong lòng bọn họ khẳng định cũng sẽ quan tâm anh chị em còn ở huyện thành. Ở năm thiên tai, cho dù cha mẹ biết trong tay hắn có bảo vật có thể biến ra được lương thực, bọn họ cũng không tìm hắn yêu cầu biến ra đồ vật, mà cha luôn tự vào núi săn thú, thay lương thực gởi về cho cô hai bọn họ.

Cô hai bọn họ cũng vậy, cho dù trong nhà gặp khó khăn nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn gởi sữa bột cùng lương thực cho nhà hắn. Sự tình này Lục Cảnh Đường luôn ghi nhớ rõ trong lòng.

Nói lại hiện tại chính sách đã thay đổi. Hoàn toàn không cần lo lắng vì ăn chút gì mà bị cử báo. Hắn cũng có điều kiện có năng lực, đã nghĩ giúp người trong nhà cùng hắn cùng ăn thịt sống tốt hơn.

Chỉ có cô hai bọn họ có cuộc sống tốt hơn, thì cha mẹ ở lại bên cạnh anh em bọn họ cũng sẽ được an tâm hơn.

Bằng không chỉ để cha mẹ lưu lại J thị kiếm tiền, bọn họ sẽ luôn lo lắng cho người thân ở huyện thành. Lục Cảnh Đường không muốn nhìn thấy cha mẹ khó xử, cũng không muốn nhìn thấy cha mẹ khổ sở.

Cho nên trước khi mở cửa hàng, hắn đã nói rõ ý nghĩ của mình với cha mẹ. Dù sao hắn biết cho dù hắn có bảo vật, mẹ cũng không bao giờ lên tiếng yêu cầu hắn giúp đỡ người trong nhà.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy cha mẹ cười thật vui vẻ, hắn cọ nhẹ Phương Mặc, mở to mắt như muốn nói:

- Đứa con ngoan nhà ai lại có hiểu biết như hắn nha!
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 301

Ăn cơm xong, cả nhà cũng tắm rửa xong, nằm lên giường nghỉ ngơi. Lục Cảnh Đường trạc nhẹ đồi ngực Phương Mặc:

- Ngày mai các anh vẫn lưu lại trong tiệm làm giúp, hay là tiếp tục đi tìm cửa hàng vậy?

Phương Mặc vuốt ve sau lưng của hắn, nói:

- Đã tìm xong một cửa hàng. Hiện tại chỉ chờ sửa chữa, ngày mai đại ca hẳn còn lưu trong tiệm giúp thêm một ngày. Anh cần đi trạm xe lửa chuyển một vòng, nhìn xem bên kia có cửa hàng nào thích hợp hay không.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn Phương Mặc, đau lòng sờ mặt của hắn:

- Làm ông chủ cũng thật là vất vả a.

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán hắn:

- Chính sách mới thay đổi, không biện pháp. Nhưng quen thuộc một đoạn thời gian thì tốt rồi.

Đâu chỉ riêng J thị, Phương Mặc càng muốn đem chuỗi cửa hàng món ăn bình dân mở khắp cả toàn quốc. Nhưng nguồn gốc nguyên liệu của bọn họ chính là một vấn đề lớn. Hiện tại con đường vận chuyển cũng không phương tiện như ở đời sau.

Chỉ có thể đi một bước xem một bước, chậm rãi đi tới. Dù sao hiện tại người đầu tiên ăn thịt heo vẫn là nhà bọn họ.

Chờ đợi có người bắt chước, nhà bọn họ cũng không cần lo lắng sẽ không có thịt ăn.

Phương Mặc hôn hôn người trong lòng mình:

- Ngủ đi, ngày mai không phải còn phải đi học sớm sao, buổi chiều tan học anh đi đón em.

Khóe môi Lục Cảnh Đường nhếch lên, hôn lên môi Phương Mặc:

- Thật sao? Vậy anh tới kịp giờ không?

Tuy nói hắn cùng tứ ca cùng đi học, nhưng trong lòng vẫn chờ mong ở chung một chỗ với Dương Dương. Nhưng hiện tại Dương Dương vì kiếm tiền cũng không có nhiều thời gian bồi hắn.

Nghe Phương Mặc nói muốn đi đón hắn, tâm tình hắn liền nhảy tung tăng.

Phương Mặc cười nói:

- Thật sự, sau này nếu có thời gian, anh đều sẽ đi trường học đón em.

Lục Cảnh Đường nén cười, quyệt miệng than thở:

- Không cần thường xuyên đến đón em, đoạn thời gian này anh khẳng định bề bộn nhiều việc. Thỉnh thoảng đến đón em một lần là được rồi!

Phương Mặc cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng mình, nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên lấp lánh, liền biết người này thật chờ mong mình có thể đi trường học đón hắn, cố ý nói:

- Dù vội cũng không trọng yếu bằng việc đi đón Đường Đường nhà chúng ta, em đừng lo lắng, anh sẽ tranh thủ được thời gian.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường lập tức mang theo vẻ vui mừng cùng đắc ý:

- Sao anh lại dính người như vậy, được rồi, vậy nếu anh có thời gian thì tới đón em.

Nói xong còn cọ cọ đầu tìm tư thế thoải mái nằm lên đồi ngực của Phương Mặc.

Không bao lâu hắn lại vụng trộm mỉm cười.

Phương Mặc biết hắn đang cười cái gì, không nói chuyện. Chỉ ôm hắn cọ nhẹ vào trán hắn.

Kỳ thật đoạn thời gian này luôn bận rộn, có lúc hắn cùng đại ca về tới nhà thì Đường Đường đã ngủ, bằng không lúc hắn rời giường thì Đường Đường vẫn còn nằm ngủ.

Bởi vì hai ngày nay cửa tiệm khai trương, bọn họ mới ở cùng một chỗ lâu một chút. Nếu không phải vì muốn mang đến cuộc sống tốt hơn cho Đường Đường, dù là một ngày không gặp mặt Phương Mặc cũng không muốn tiếp nhận.

Không biện pháp, tuy nói hiện tại có tiền có nhà, nhưng đối diện với áp lực cuộc sống sau này, hắn càng hi vọng nhân lúc hiện tại chính sách mới cất bước mà giải quyết rụng phiền não ngày sau sẽ đến.

Chỉ cần thành lập được công ty, hắn sẽ lui ra giao lại cho vài vị anh vợ.

Đợi tới ngày đó hắn muốn mang theo Đường Đường cùng nhau đi du lịch khắp nơi. Chỉ có hai người bọn họ, không cần mang theo người nhà!

Phương Mặc vừa suy nghĩ được năm phút, kết quả bảo bối trong lòng hắn bắt đầu vang tiếng ngáy.

Hai ngày nay đủ làm cho tiểu tài mê mệt mỏi, Phương Mặc đau lòng hôn nhẹ lên môi hắn, than thở một câu:

- Sao nói đi ngủ ngoan ngoãn không ngáy đây?

Nói xong còn yêu chiều tắt đèn, sợ trong phòng quá sáng Đường Đường ngủ không thẳng giấc.

Nếu hắn đi vắng, phòng của Đường Đường sẽ không tắt hết đèn, nhưng có Phương Mặc, vẫn sẽ lưu chút ánh sáng.

Nếu không Đường Đường ngủ cũng không được thẳng giấc yên ổn.

Phương Mặc nhìn bảo bối trong lòng mình, nội tâm càng thêm mềm mại. Lại một lần nữa cảm tạ ông trời cho phép mình gặp lại Đường Đường trong thế giới này.

Cho dù bọn họ cùng trải qua năm thiên tai, còn có trải qua thời kỳ đại vận động, trải qua thật nhiều chuyện không tốt.

Nhưng lẫn nhau cũng chưa từng hối hận bọn họ đi tới thế giới này. Thậm chí Phương Mặc từng nghĩ nếu hai người bọn họ không xảy ra sự cố, có lẽ cả hai cũng không có được cuộc sống ngọt ngào như bây giờ.

Hắn cười nhẹ, không nhịn được lại hôn người trong lòng. Ai ngờ Lục Cảnh Đường nhíu mày:

- Ngô, ngủ thôi.

Nói xong còn không quên vươn tay kéo tóc Phương Mặc.

Sáng sớm hôm sau Lục Cảnh Đường dậy trước, nghĩ ngày hôm qua Phương Mặc hẹn sẽ đi đón hắn tan học, tâm tình chợt thấy vô cùng tốt đẹp.

Hắn vẫn chưa rời giường mà lăn vào trong lòng Phương Mặc. Chống một tay lên cằm nhìn Phương Mặc, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Thực ra Phương Mặc cũng đã tỉnh, bị hôn lén, hắn ôm eo Đường Đường, hít sâu nói:

- Tiểu vô lương tâm, buổi sáng còn dám trêu chọc anh.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn thời gian, quyệt miệng nói:

- Thời gian không kịp, buổi tối hãy ăn thịt đi, bây giờ uống chút canh được không?

Phương Mặc giận thành cười, nhíu mày hỏi:

- Uống canh như thế nào?

Lục Cảnh Đường liếm khóe miệng, hôn Phương Mặc một cái, chui vào trong mền.

Thật lâu sau, Phương Mặc khẽ rên một tiếng.

Lục Cảnh Đường chui ra khỏi mền, khuôn mặt đỏ hồng nói:

- Thiếu chút nữa bị ngộp thở chết.

Nói xong nhu nhu miệng:

- Mẹ nha, còn lâu như vậy đâu. Bị muộn rồi, em đi đánh răng!

Phương Mặc nhìn người đang vừa kêu vừa chạy vào trong phòng tắm, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lắc nhẹ đầu: Bảo bối của hắn ngày càng hiểu được nhiều!

Chờ hai người đi ra phòng khách, Lục Cảnh Cường đã ăn sắp xong rồi:

- Đường Đường, nếu em không ra ăn, thời gian không còn kịp rồi.

Lục Cảnh Đường tiếp lấy tiểu bánh bao Phương Mặc đưa qua cắn một cái:

- Không vội, tứ ca đạp xe đạp chở em đi.

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Lục Cảnh Cường mọi người liền cự tuyệt:

- Không được!

Trần Quế Hoa lo lắng nói:

- Thời gian vẫn còn kịp, không thể đi xe đạp. Bên ngoài đều đóng băng, đến lúc đó tứ ca con không cẩn thận đem con làm té xe thì sao bây giờ? Vẫn đi bộ an toàn hơn một chút.

Nàng trừng mắt nhìn lão tứ:

- Con đừng nhân lúc cả nhà đi vắng, lấy xe đạp chở Đường Đường, mẹ lo lắng.

Lục Cảnh Cường thiếu chút nữa mắc nghẹn, tranh luận nói:

- Mẹ, dù té xe con cũng té mà. Sao mẹ chỉ đau lòng Đường Đường mà không đau lòng con đây? Hơn nữa con làm sao để Đường Đường té xe được chứ.

Trần Quế Hoa không thèm nghe hắn nói chuyện, kéo tay con út nói:

- Con đừng ngồi xe đạp, nếu đi cùng cả nhà thì mẹ không lo lắng, chỉ có hai đứa mẹ không yên lòng đâu.

Lục Cảnh Đường cười an ủi:

- Dạ, con cùng tứ ca đi bộ, không đi xe đạp.

Nghe lời này cả nhà mới yên tâm lại, lão tứ bị té không có gì, để Đường Đường té xe bọn họ sao chịu nổi.

Lục Cảnh Cường giận nhét bánh bao, không dám tranh cãi, chỉ hóa tức tối làm thèm ăn!​
 
6,614 ❤︎ Bài viết: 1673 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 302:

Trong tiết học cuối cùng, Lục Cảnh Đường thường xuyên liếc nhìn ra cửa sổ.

Hắn chờ mong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nhưng mỗi một lần đều thất vọng cúi đầu.

Lục Cảnh Cường không nhịn được, đẩy nhẹ vai hắn:

- Đừng nhìn, mới vào tiết học còn chưa được năm phút đâu. Em còn muốn tiểu Mặc đứng ngoài cửa chờ em suốt một giờ sao.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường sáng lên, cười gật đầu, đúng rồi, là mình quá sốt ruột.

Lục Cảnh Cường nhìn bộ dạng của em trai, tức giận quay đầu nhìn lên bảng đen. Ân? Vừa rồi mới nhìn thấy có chút chữ viết vẽ vời, sao chỉ mới nháy mắt đều viết đầy bảng đen rồi.

Hắn vỗ ngực, nhủ thầm: May mắn hiện tại mẹ không còn tiếp tục kiểm tra bài tập, bằng không lần này một ngày không biết bị đánh bao nhiêu lần!

Tiếng chuông hết tiết học vang lên, Lục Cảnh Đường lập tức đứng dậy thu thập túi sách, lôi kéo anh trai chạy ra ngoài. Người không biết còn tưởng trong nhà phát sinh chuyện lớn gì.

Chờ bọn họ chạy xuống lầu, chạy tới cửa Lục Cảnh Đường cũng không nhìn thấy Phương Mặc, bước chân dần dần chậm lại.

Miệng hắn chầm chậm quyệt lên, có thể thấy được là mất hứng.

Lục Cảnh Cường thấy vậy vừa tức giận lại đau lòng an ủi:

- Ai nha, nói không chuẩn tiểu Mặc có việc nên lỡ hẹn thôi, cũng có thể là vì xe đến muộn. Em đã quên lần trước chúng ta ngồi xe bus còn kẹt xe sao.

Lục Cảnh Đường không lên tiếng, cúi đầu đi ra ngoài.

Nhưng chưa đi được hai bước, liền nghe thanh âm quen thuộc:

- Đường Đường!

Lục Cảnh Đường ngẩng đầu liền nhìn thấy Phương Mặc cầm chuỗi kẹo hồ lô đứng đối diện mình, hắn nở nụ cười nhảy lên ôm lấy Phương Mặc, lẩm bẩm:

- Em còn tưởng là anh không đến đâu.

Phương Mặc cọ xát đầu của hắn, lên tiếng nói:

- Đã hứa với em rồi, nhất định sẽ không quên. Nhưng Đường Đường cần nhớ, nếu có một ngày anh vì chuyện gì không đến được, hi vọng bảo bối của anh không cần tức giận. Đừng tức giận, chờ nhìn thấy anh rồi đánh anh một trận đều được. Đừng đem mình giận thành bệnh, cũng không cho nghĩ lung tung.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi, nghe Phương Mặc gằn từng tiếng nói xong, trong lòng ngọt ngào như uống mật. Hắn cười híp mắt gật đầu:

- Em nhớ kỹ, sẽ không tức giận, sẽ không nghĩ lung tung.

Phương Mặc buông hắn xuống đất, xoa nhẹ tóc hắn:

- Có ăn hay không? Kẹo hồ lô trộn với đậu phộng, đã bỏ hạt.

Lục Cảnh Đường tiếp nhận kẹo hồ lô cắn một ngụm, ậm ừ nói:

- Ngô, hiện tại đã có rồi vậy, em còn tưởng là cần đợi rất lâu đâu.

Phương Mặc sủng nịch nhìn hắn. Kỳ thật kẹo hồ lô lấy ra từ trong không gian, cũng không phải mua bên ngoài.

Hiện tại làm kẹo hồ lô đều rất nhỏ, còn nhiều hạt. Hơn nữa vì muốn làm cho sơn tra càng thêm đỏ tươi, lúc ngao chế đường còn bỏ thêm màu.

Không vệ sinh, cắn một miếng còn chưa nếm được mùi vị đã phải phun hạt rồi.

Lục Cảnh Cường đứng một bên bĩu môi, vừa rồi người còn thiếu chút ủy khuất mà khóc, lúc này đã bị dỗ xong rồi. Em trai ngoan của hắn cũng thật không có tiền đồ!

Anh em Lục Cảnh Đường vừa đi, cách đó không xa có một thân ảnh xuất hiện ở phía sau, nhìn theo phương hướng của bọn họ thật lâu vẫn chưa rời khỏi.

Lục Cảnh Đường vừa ăn kẹo hồ lô vừa quơ cánh tay Phương Mặc hỏi:

- Cô hai bọn họ tới chưa? Hôm nay trong tiệm có bận rộn lắm hay không, hay là vì khách nhân đều bận đi làm hay đi học, cho nên cũng không nhiều người tụ tập?

- Đại ca đi đón cô hai bọn họ, buổi chiều anh làm xong việc liền đi trong tiệm chuyển một vòng. Cũng không vắng khách, bên chỗ thím vẫn xếp hàng thật dài đâu.

Phương Mặc nói.

Vừa nghe lời này, không riêng gì Lục Cảnh Đường hứng thú, dù là Lục Cảnh Cường cũng hỏi:

- Tiệm trà sữa thì sao? Sinh ý như thế nào, đại ca làm kịp không?

Phương Mặc cười cười:

- Làm kịp, nhân viên đều đến đủ, không cần chúng ta tiếp tục quan tâm.

Lục Cảnh Cường mấp máy môi, hắn vẫn thích tự mình đi buôn bán. Tuy mệt, nhưng cũng là lúc hắn vui vẻ nhất, cảm giác thỏa mãn càng thích hơn ngồi yên trong nhà đợi thu tiền.

Lục Cảnh Đường ăn không hết kẹo hồ lô bèn nhét lại cho Phương Mặc, hỏi:

- Cha mẹ đều về rồi sao? Buổi tối chúng ta ăn cơm nhà hay ra ngoài ăn?

- Thím nói ăn trong nhà, trong nhà còn có bàn dài có thể cùng ngồi ăn cơm. Buổi tối định ăn lẩu, bằng không trời lạnh như vậy, thím cũng không biết cần làm món ăn gì.

Lục Cảnh Đường nghe lời này vô ý thức che miệng, nghĩ tới lần trước tham ăn làm người bị nóng, chợt hoảng sợ rùng mình.

Phương Mặc buồn cười xoa đầu hắn:

- Không sao đâu, hôm nay anh ngồi bên cạnh em. Muốn ăn gì anh gắp cho em, cũng không cần lo lắng ăn nóng người.

Lục Cảnh Đường ôm cánh tay hắn cười nói:

- Dương Dương, có anh ở đây thật tốt.

Lục Cảnh Cường nghe lời này lật mắt xem thường, nhìn xem tiểu tử này là người không có tiền đồ nhất trong nhà bọn họ!

Chẳng lẽ hắn chưa từng gắp thức ăn cho Đường Đường sao? Sao chỉ nhìn thấy một mình Phương Mặc là tốt nhất.

Hừ!

Lục Cảnh Đường quay đầu nói:

- Tứ ca, lần này anh cũng không còn dám ăn nhiều thịt dê như vậy rồi, bằng không lại bị nóng người. Nóng người thật đáng sợ, sợ là anh sẽ bị mắng nữa. Nếu mẹ mắng anh cũng không đơn giản chỉ mắng một hai ngày, nhất định là mắng vài ngày.

Dứt lời, hắn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của tứ ca, nhưng vẫn không sợ hãi nói:

- Tứ ca đừng sợ, tới lúc đó em bảo hộ anh.

Lục Cảnh Cường giận quá thành cười:

- Thôi em đi, mỗi lần nói bảo hộ anh có lần nào em làm được. Một là không tìm thấy em, không thì em bỏ trốn. Giỏi lắm, chỉ nói ngoài miệng thôi sao?

Lục Cảnh Đường nhíu mày:

- Không có nha, đều do ba ba bọn họ kêu em đi trước. Lúc em ở, bình thường anh cũng không sao mà.

Lục Cảnh Cường xem thường, ngay lập tức thở dài. Đúng vậy, mỗi lần mắng mẹ đều đợi vắng mặt Đường Đường mới mắng, hoặc là cả hai cùng bị mắng. Dù Đường Đường muốn cứu hắn cũng không có cơ hội.

Ba người về tới nhà, Trần Quế Hoa bọn họ cũng đã trở lại.

- Tiểu Mặc, con đều đã pha chế nguyên liệu rồi sao, sao thím nếm thử mùi vị, cảm giác còn thiếu cái gì đó.

Phương Mặc giúp Lục Cảnh Đường cởi áo khoác cười nói:

- Thím chờ con rửa tay sẽ đi ra giúp thím.

Lục Cảnh Đường chạy tới phòng ăn nhìn nhìn, cầm đũa nếm thử gia vị, chép miệng:

- Ân? Sao con không nếm ra cái gì.

Trần Quế Hoa đuổi hắn:

- Nhanh ra phòng khách xem ti vi, đừng ở đây đảo loạn. Mẹ xem diễn cảm của con còn tưởng con thử ra mùi vị gì đâu. Kết quả cũng không nhìn ra được gì.

Lục Cảnh Cường cười hì hì:

- Ha ha, em trai ngoan nhà chúng ta cũng có một ngày bị chán ghét sao.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back