Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 293:
Lục Cảnh Đường nằm trên giường buồn ngủ xem phim chiếu trong laptop cho qua thời gian, những bộ phim này đều do Phương Mặc trước khi tiến vào thế giới này bỏ tiền tìm người giúp download xuống.
Trừ bỏ phim trong máy, cũng download không ít tiểu thuyết, còn có những ca khúc được yêu thích gần hai mươi năm.
Chính là vì muốn làm cho hắn đừng cảm thấy nhàm chán khi sống trong thế giới này. Lục Cảnh Đường nhớ được khi Phương Mặc lấy máy tính đi ra, hắn từng hỏi qua Dương Dương vì sao lại nhớ tới cần download những thứ này.
Phương Mặc trả lời, là vì sợ gia đình mà hắn sống không tốt như trong tiểu thuyết đã viết. Hắn chỉ nghĩ nếu là như vậy thì hắn sẽ mang theo Đường Đường ra ngoài ở, như vậy Dương Dương có thể đi chợ đen kiếm tiền nuôi sống Đường Đường.
Như vậy lúc đó có thể để Đường Đường ở nhà xem phim xem truyện, sẽ không sợ bị nhàm chán.
Lục Cảnh Đường nghĩ tới việc này, khóe miệng không thể khép lại. Hắn nằm trên giường lăn tới lăn lui, trong miệng còn than thở lên:
- Sao Dương Dương còn chưa về vậy!
Ngay lúc hắn trông mòn con mắt..
Dương Dương đi vào, nhìn thấy tóc hắn còn ướt, Lục Cảnh Đường vội vàng đứng dậy nghênh đón:
- Sao lâu vậy mới đi về, anh nhanh đi tắm rửa. Cứ ném quần áo dưới đất, một hồi em bỏ vào máy giặt.
Trên người Phương Mặc bị mưa tuyết làm ẩm ướt, sợ làm lạnh Đường Đường, liền không cho hắn tiến lại gần mình:
- Có chút chuyện bỏ lỡ, em đừng qua đây, trên người anh lạnh, anh đi tắm rửa trước.
Thấy hắn đi vào phòng tắm, Lục Cảnh Đường tiện tay ôm quần áo ướt bỏ vào trong máy giặt, lại tìm bộ quần áo sạch đặt trước cửa phòng tắm. Sau đó hắn xoay người đi rót ly nước nóng mở cửa phòng tắm vươn tay đưa vào:
- Dương Dương, anh trước tiên uống chút nước nóng.
Ai biết lúc này hắn bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo vào trong phòng tắm.
Thân thể Phương Mặc trần truồng, tiến tới gần hắn. Khuôn mặt Lục Cảnh Đường nóng bỏng, cả người đều cảm giác được trên người Dương Dương phát ra khí thế cường lớn, làm chân hắn có chút mềm nhũn.
Phương Mặc hôn nhẹ bảo bối, nói:
- Không muốn uống nước..
Lục Cảnh Đường nhỏ giọng than thở:
- Anh không muốn uống, cũng phải uống một chút. Như vậy bụng sẽ thoải mái hơn.
Phương Mặc cười nhẹ:
- Đường Đường tắm chung với anh đi.
Nói xong hắn đưa tay cởi nút thắt áo ngủ trên người Lục Cảnh Đường.
Lục Cảnh Đường đỏ mặt, không dám ngẩng đầu:
- Em.. Giữa trưa ăn cơm xong, đã tắm qua.
Phương Mặc nói:
- Vậy sao? Vậy anh kiểm tra một chút tắm có sạch hay không.
Lục Cảnh Đường muốn né tránh, nghĩ đến cha mẹ còn đang ngủ trưa, lắc đầu cự tuyệt:
- Ngô, cha mẹ còn ở trong phòng, cửa phòng còn chưa đóng đâu.
Phương Mặc ôm hông của hắn, trầm thấp dỗ dành:
- Ngoan, bảo bảo nhỏ tiếng một chút thì tốt rồi.
Nói xong không đợi người cự tuyệt, liền hôn lên môi hồng.
Lục Cảnh Đường bị hôn muốn ngạt thở, nếu không phải bị Phương Mặc ôm chặt, hắn đã mềm nhũn té xuống.
Hơn một giờ sau, Phương Mặc lau khô tóc cho Lục Cảnh Đường, trùm khăn tắm đem người ôm đi ra đặt lên giường.
Rồi mới đi tìm áo ngủ, mặc vào cho bảo bối của hắn. Đường Đường bị nước nóng chưng toàn thân biến thành phấn hồng tươi mát.
Phương Mặc nhẫn nhịn không tiếp tục ăn người vào bụng lần nữa, ôm Đường Đường hôn nhẹ vài cái.
Lục Cảnh Đường bị hôn tỉnh lại, hoảng sợ nhéo tóc Phương Mặc e thẹn nói:
- Không được, lại đến một lần em sẽ ngất. Cẩn thận ba ba tấu chết anh!
Phương Mặc khẽ cười ôm hắn ngồi lên đùi, hôn lên môi hắn:
- Không làm, em có muốn ngủ một lát hay không?
Lục Cảnh Đường thả lỏng gật đầu:
- Muốn ngủ, đợi tới giờ cơm chiều anh nhớ phải gọi em, bằng không cha mẹ chắc chắn nghĩ lung tung.
Lời này làm Phương Mặc cười nhẹ, xoa đầu hắn nói:
- Được, anh biết rồi, ngủ đi.
Lục Cảnh Đường ngáp dài, chui vào mền vỗ vỗ:
- Anh cũng nằm ngủ một lát.
Phương Mặc ôn nhu nói:
- Em ngủ trước, anh đi giặt quần áo.
Chủ yếu là hắn muốn thu thập một chút, vừa rồi phòng tắm bị hai người bọn họ làm hỗn loạn.
Tuy nói Trần mẹ bọn họ cũng sẽ không tùy tiện vào phòng của họ, nhưng nói không chuẩn tứ ca sẽ vào phòng mượn phòng tắm rửa tay.
Phòng tắm kịch liệt như vậy, hắn không có ý định để cho người khác nhìn thấy.
Lục Cảnh Đường híp mắt nhìn theo Phương Mặc đi vào phòng tắm.
Ô ô ô, Dương Dương thật hư hỏng, lại biết trong thương trường của hắn còn có cửa hàng bán đồ dùng dành cho tình nhân.
Mặc kệ, dù sao ngoại trừ Dương Dương người khác cũng không biết. Vậy.. Cũng không tính là dọa người. Lục Cảnh Đường trùm mền ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại thì trời đã tối đen.
Phương Mặc mỉm cười mặc lại áo ngủ cho hắn, ôm hắn vào phòng tắm, còn nói giỡn:
- Có cần anh giúp đỡ bảo bảo hay không?
Lục Cảnh Đường đẩy hắn ra ngoài:
- Dương Dương, anh thay đổi! Hiện tại anh thật đúng là một đại lưu manh!
Phương Mặc cười nhẹ một tiếng đi ra ngoài đổi ra giường.
Đây là vì cẩn thận với bệnh mẫn cảm của Đường Đường.
Hắn cầm ra giường hỏi:
- Đường Đường, em muốn thay bộ ra giường nào?
Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ chỉ vào ra giường có hình con thỏ:
- Này đi, lần sau đổi thành gấu mèo.
Trừ bỏ phim trong máy, cũng download không ít tiểu thuyết, còn có những ca khúc được yêu thích gần hai mươi năm.
Chính là vì muốn làm cho hắn đừng cảm thấy nhàm chán khi sống trong thế giới này. Lục Cảnh Đường nhớ được khi Phương Mặc lấy máy tính đi ra, hắn từng hỏi qua Dương Dương vì sao lại nhớ tới cần download những thứ này.
Phương Mặc trả lời, là vì sợ gia đình mà hắn sống không tốt như trong tiểu thuyết đã viết. Hắn chỉ nghĩ nếu là như vậy thì hắn sẽ mang theo Đường Đường ra ngoài ở, như vậy Dương Dương có thể đi chợ đen kiếm tiền nuôi sống Đường Đường.
Như vậy lúc đó có thể để Đường Đường ở nhà xem phim xem truyện, sẽ không sợ bị nhàm chán.
Lục Cảnh Đường nghĩ tới việc này, khóe miệng không thể khép lại. Hắn nằm trên giường lăn tới lăn lui, trong miệng còn than thở lên:
- Sao Dương Dương còn chưa về vậy!
Ngay lúc hắn trông mòn con mắt..
Dương Dương đi vào, nhìn thấy tóc hắn còn ướt, Lục Cảnh Đường vội vàng đứng dậy nghênh đón:
- Sao lâu vậy mới đi về, anh nhanh đi tắm rửa. Cứ ném quần áo dưới đất, một hồi em bỏ vào máy giặt.
Trên người Phương Mặc bị mưa tuyết làm ẩm ướt, sợ làm lạnh Đường Đường, liền không cho hắn tiến lại gần mình:
- Có chút chuyện bỏ lỡ, em đừng qua đây, trên người anh lạnh, anh đi tắm rửa trước.
Thấy hắn đi vào phòng tắm, Lục Cảnh Đường tiện tay ôm quần áo ướt bỏ vào trong máy giặt, lại tìm bộ quần áo sạch đặt trước cửa phòng tắm. Sau đó hắn xoay người đi rót ly nước nóng mở cửa phòng tắm vươn tay đưa vào:
- Dương Dương, anh trước tiên uống chút nước nóng.
Ai biết lúc này hắn bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo vào trong phòng tắm.
Thân thể Phương Mặc trần truồng, tiến tới gần hắn. Khuôn mặt Lục Cảnh Đường nóng bỏng, cả người đều cảm giác được trên người Dương Dương phát ra khí thế cường lớn, làm chân hắn có chút mềm nhũn.
Phương Mặc hôn nhẹ bảo bối, nói:
- Không muốn uống nước..
Lục Cảnh Đường nhỏ giọng than thở:
- Anh không muốn uống, cũng phải uống một chút. Như vậy bụng sẽ thoải mái hơn.
Phương Mặc cười nhẹ:
- Đường Đường tắm chung với anh đi.
Nói xong hắn đưa tay cởi nút thắt áo ngủ trên người Lục Cảnh Đường.
Lục Cảnh Đường đỏ mặt, không dám ngẩng đầu:
- Em.. Giữa trưa ăn cơm xong, đã tắm qua.
Phương Mặc nói:
- Vậy sao? Vậy anh kiểm tra một chút tắm có sạch hay không.
Lục Cảnh Đường muốn né tránh, nghĩ đến cha mẹ còn đang ngủ trưa, lắc đầu cự tuyệt:
- Ngô, cha mẹ còn ở trong phòng, cửa phòng còn chưa đóng đâu.
Phương Mặc ôm hông của hắn, trầm thấp dỗ dành:
- Ngoan, bảo bảo nhỏ tiếng một chút thì tốt rồi.
Nói xong không đợi người cự tuyệt, liền hôn lên môi hồng.
Lục Cảnh Đường bị hôn muốn ngạt thở, nếu không phải bị Phương Mặc ôm chặt, hắn đã mềm nhũn té xuống.
Hơn một giờ sau, Phương Mặc lau khô tóc cho Lục Cảnh Đường, trùm khăn tắm đem người ôm đi ra đặt lên giường.
Rồi mới đi tìm áo ngủ, mặc vào cho bảo bối của hắn. Đường Đường bị nước nóng chưng toàn thân biến thành phấn hồng tươi mát.
Phương Mặc nhẫn nhịn không tiếp tục ăn người vào bụng lần nữa, ôm Đường Đường hôn nhẹ vài cái.
Lục Cảnh Đường bị hôn tỉnh lại, hoảng sợ nhéo tóc Phương Mặc e thẹn nói:
- Không được, lại đến một lần em sẽ ngất. Cẩn thận ba ba tấu chết anh!
Phương Mặc khẽ cười ôm hắn ngồi lên đùi, hôn lên môi hắn:
- Không làm, em có muốn ngủ một lát hay không?
Lục Cảnh Đường thả lỏng gật đầu:
- Muốn ngủ, đợi tới giờ cơm chiều anh nhớ phải gọi em, bằng không cha mẹ chắc chắn nghĩ lung tung.
Lời này làm Phương Mặc cười nhẹ, xoa đầu hắn nói:
- Được, anh biết rồi, ngủ đi.
Lục Cảnh Đường ngáp dài, chui vào mền vỗ vỗ:
- Anh cũng nằm ngủ một lát.
Phương Mặc ôn nhu nói:
- Em ngủ trước, anh đi giặt quần áo.
Chủ yếu là hắn muốn thu thập một chút, vừa rồi phòng tắm bị hai người bọn họ làm hỗn loạn.
Tuy nói Trần mẹ bọn họ cũng sẽ không tùy tiện vào phòng của họ, nhưng nói không chuẩn tứ ca sẽ vào phòng mượn phòng tắm rửa tay.
Phòng tắm kịch liệt như vậy, hắn không có ý định để cho người khác nhìn thấy.
Lục Cảnh Đường híp mắt nhìn theo Phương Mặc đi vào phòng tắm.
Ô ô ô, Dương Dương thật hư hỏng, lại biết trong thương trường của hắn còn có cửa hàng bán đồ dùng dành cho tình nhân.
Mặc kệ, dù sao ngoại trừ Dương Dương người khác cũng không biết. Vậy.. Cũng không tính là dọa người. Lục Cảnh Đường trùm mền ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại thì trời đã tối đen.
Phương Mặc mỉm cười mặc lại áo ngủ cho hắn, ôm hắn vào phòng tắm, còn nói giỡn:
- Có cần anh giúp đỡ bảo bảo hay không?
Lục Cảnh Đường đẩy hắn ra ngoài:
- Dương Dương, anh thay đổi! Hiện tại anh thật đúng là một đại lưu manh!
Phương Mặc cười nhẹ một tiếng đi ra ngoài đổi ra giường.
Đây là vì cẩn thận với bệnh mẫn cảm của Đường Đường.
Hắn cầm ra giường hỏi:
- Đường Đường, em muốn thay bộ ra giường nào?
Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ chỉ vào ra giường có hình con thỏ:
- Này đi, lần sau đổi thành gấu mèo.