Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Đường cùng tứ ca sáng sớm đến trường học báo danh.
Chờ bọn họ lĩnh sách xong, lại đến ký túc xá của mấy người Trương Gia Ích.
Lục Cảnh Đường nhìn giường tầng đơn, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết. Trước kia hắn chính là ngủ ở tầng trên, Dương Dương ngủ đối diện với hắn.
Nghĩ đến trước kia mặc kệ hắn đi học về giờ nào, trên đường luôn ngẫu nhiên gặp Dương Dương. Hắn hì hì bật cười, xem ra khi đó Dương Dương đã thích hắn.
Trong lòng hắn thở dài, tên ngốc này, nếu đời trước mình không xảy ra sự cố, Dương Dương sẽ đợi tới khi nào mới cùng mình thổ lộ đây.
Hắn chém xéo mắt đánh giá người bên cạnh, Phương Mặc cảm thấy Đường Đường đang theo dõi mình, cười xoay đầu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Cảnh Đường hừ nói:
- Chờ về nhà nói lại, hiện tại còn không thể nói.
Lục Cảnh Cường xen vào hỏi:
- Nói gì? Tứ ca có thể nghe được không?
- Không cho tứ ca nghe.
Nói xong Lục Cảnh Đường đẩy hắn ra, nhìn qua mấy người Trương Gia Ích:
- Vậy các cậu chậm rãi thu thập đi, chúng tôi đi trở về. Buổi tối đừng quên đến nhà chúng tôi ăn cơm a.
Trương Gia Ích bọn họ cười gật đầu, cũng không khách khí. Chờ ba người rời đi, một nam sinh đeo kính ở giường bên dưới giường Vương Đại Tráng hỏi:
- Các cậu đều cùng quê sao? Nhiều người thi đậu đại học như vậy?
Vương Đại Tráng đắc ý nói:
- Chúng tôi là bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn, lần này thi đậu đại học có tới mười mấy người đâu. Chỉ tính trong trường học này đã có tám chín người.
Sau khi biết số điểm của bọn họ, nam sinh nói không nên lời. Số điểm của hắn vừa vặn thi đỗ J đại, đó cũng là thành quả hắn phấn đấu suốt hai tháng.
Sao đến trong miệng mấy người này, thi đại học lại dễ dàng như vậy đâu.
Không biết trong thôn bọn họ có một nam thanh niên tri thức thi đậu đại học, khi đó mẹ của hắn còn bãi mâm cỗ suốt ba ngày.
Đem hai bên ra so sánh.. Hắn giống như cái gì cũng không phải.
Lục Cảnh Đường kéo tay Phương Mặc lắc tới lắc lui:
- Một hồi về nhà em muốn đi ngủ, buổi sáng dậy quá sớm, có chút không thích ứng, hiện tại em cảm thấy thật buồn ngủ a.
Phương Mặc chưa lên tiếng, Lục Cảnh Cường nói:
- Không được, đại ca khẳng định ở nhà làm xong cơm chờ chúng ta. Em ăn cơm xong rồi ngủ tiếp. Buổi chiều cũng không có việc gì, em muốn ngủ tới mấy giờ cũng không ai quản. Bằng không đói bụng ngủ thật là khó chịu.
Phương Mặc tán đồng lời của tứ ca, đi theo gật đầu:
- Hiện tại đã 11h giờ rồi, về nhà vừa lúc ăn cơm trưa.
Lục Cảnh Đường sờ bụng của mình, tặc lưỡi:
- Hình như là có chút đói, vậy chúng ta đi nhanh một chút. Về nhà ăn cơm rồi đi ngủ thôi.
Nói xong lôi kéo tay Phương Mặc chạy ra ngoài.
Lục Cảnh Cường cười lắc đầu, nhưng hắn thích Đường Đường như vậy, ít nhất ở trong mắt bọn họ em trai vĩnh viễn cần bọn họ bảo hộ.
Nhưng bọn họ vừa đi tới cửa trường học, đã bị một khách không mời mà đến ngăn đường đi.
Lục Cảnh Đường nhìn Triệu Vãn Vãn uốn éo nhăn nhó trước mắt, trực tiếp trợn mắt xem thường.
Triệu Vãn Vãn chính là cố ý đừng nơi cửa trường học chờ một lúc lâu, chỉ sợ trễ. Cũng may ông trời không phụ người có ý chí, rốt cục để cho cô ta chờ được bọn họ.
Cô ả nắm bắt góc áo, làm ra ánh mắt thẹn thùng đáng yêu nhìn Phương Mặc, lại lập tức cúi đầu xuống làm bộ hình dạng thẹn thùng. Vừa định lên tiếng, ai biết ba người lại có thể trực tiếp lướt qua cô ả, rời khỏi!
Cô ả tức giận giậm chân, đuổi theo. Lại ngăn cản đường đi của ba người, Lục Cảnh Đường nhíu mày hô:
- Cô làm sao vậy? Con đường lớn như vậy không đi, cản đường của chúng tôi làm gì?
Triệu Vãn Vãn vì duy trì hình tượng của mình trong mắt Phương Mặc, vén tóc, lên tiếng nói:
- Sau này chúng ta chính là bạn học, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn a. Hơn nữa chúng ta đều nhận thức Trình bà, quan hệ khẳng định càng không tầm thường.
Lục Cảnh Đường nghe lời này, nhíu mày nhìn Phương Mặc, thấy Phương Mặc lắc nhẹ đầu.
Hắn cũng không lên tiếng hỏi cái gì, chỉ là nhìn Triệu Vãn Vãn như nhìn một tên ngu ngốc.
Triệu Vãn Vãn thật chán ghét ánh mắt của đứa nhỏ này, nhưng lại không dám phát giận. Dù sao người đàn ông bên cạnh đứa nhỏ này, cô ta thật sự ưa thích.
Đêm đó sau khi về nhà, cô ả suy đi nghĩ lại đều là khuôn mặt của Phương Mặc. Làm cho cô ta không thể không tính toán cho chính mình.
Cô ta cầu xin mẹ mình thật lâu mới làm cho nàng nhả ra sẽ giúp đỡ tìm quan hệ tiến vào trường đại học này, hừ, không có bà nội giúp việc cô ta cũng vào trường được.
Cô ta thật muốn nhìn xem, sau này mình phát đạt, bà già kia có cầu nhà của mình hay không.
Lục Cảnh Cường đem Lục Cảnh Đường bảo hộ sau người, lạnh lùng nói:
- Nói xong chưa? Nói xong chúng tôi phải về nhà.
Triệu Vãn Vãn chưa từ bỏ ý định, lại đi theo cười nói:
- Các anh kêu tên gì vậy, nghe khẩu âm của các anh khẳng định không phải J thị. Tôi từ nhỏ tới lớn đều sinh hoạt ở bên này, các anh có chỗ nào không quen thuộc đều có thể tìm tôi.
Lục Cảnh Đường thật sự là chịu không nổi cô ả, đưa tay phe phẩy trước mũi mình:
- Dì, cô đừng đi theo chúng tôi. Hương vị của cô rất thúi, đều sặc cái mũi.
Triệu Vãn Vãn nghe lời này, vô ý tứ đưa cánh tay lên ngửi ngửi. Căn bản không có mùi thúi a, cô ta chợt ý thức được đứa nhỏ này nói lung tung, giận mắng:
- Đứa nhỏ này biết cái gì, đây là nước hoa. Nước hoa có hiểu hay không vậy. Không cần nhìn cậu nhóc như cậu khẳng định mua không nổi, khẳng định không biết mùi vị này.
Lục Cảnh Đường trợn mắt xem thường:
- Dì, người khác phun nước hoa đều chỉ vài giọt. Cô đây là đổ nửa bình lên người mình đi, mùi vị đều sặc người. Còn không thúi sao. Tứ ca chúng ta đi nhanh lên, em sợ em bị trúng độc nước hoa.
Nói xong lôi kéo hai người bỏ chạy.
Mà Triệu Vãn Vãn đứng sững sờ siết chặt nắm tay, biểu tình biến thành hung ác. Vì hôm nay gặp mặt người mình ưa thích, cô ta đặc biệt lựa chọn cái váy mới chưa mặc qua, ngay cả đầu tóc cũng dùng đũa quấn nóng.
Cô ta cũng phun không ít nước hoa, nhưng cũng không biến thành mùi thúi như đứa nhỏ kia nói a.
Đứa con nít chết tiệt, sao lại dám chống với mình đâu. Lần trước ở chỗ bà già còn cố ý nói lung tung, lần này lại là như vậy. Cô ta hừ một tiếng:
- Chờ xem, tao xem mày lần sau còn dám miệng tiện hay không.
Ba người chạy một hồi, thấy người không đuổi theo. Lục Cảnh Đường dựa lên người Phương Mặc thở dốc nói:
- Triệu Vãn Vãn làm sao vậy? Sao lại thành bạn học của chúng ta? Chẳng lẽ Trình bà tha thứ cho cô ta?
Phương Mặc lắc đầu:
- Hẳn là không quan hệ với Trình bà, nhưng việc này khẳng định không thể bỏ qua như vậy. Tứ ca anh chú ý cô ta nhiều một chút, em cảm thấy cô ta muốn gây chuyện.
Lục Cảnh Cường ân một tiếng, bảo chứng:
- Đường Đường đừng sợ, tứ ca sẽ luôn bảo hộ em.
Trên đường về nhà, Phương Mặc một mực nghĩ, trong đợt sinh viên thi vào trường đại học lần này, lại không bị hắn nhìn thấy có tình trạng học sinh mạo danh thay thế.
Nhưng kiếp trước hắn từng điều tra tư liệu, năm thứ nhất thi vào trường cao đẳng, chính là có không ít người bị mạo danh thay thế tiến vào đại học.
Có lẽ Triệu Vãn Vãn chính là thành phần như vậy, dù sao hắn hiểu biết Trình bà. Lúc đó bà quyết tuyệt cự tuyệt cô ả này, nhất định là bởi vì Triệu Vãn Vãn học tập không tốt.
Bằng không với sự yêu tài của Trình bà, cho dù có thù riêng với Triệu Vãn Vãn cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa cô ta tiến vào trường học khác.
Nhưng Trình bà không làm như vậy, nếu vậy hắn xác thực cần bỏ chút thời gian điều tra Triệu Vãn Vãn.
Ba phen hai lần tìm bọn họ, cho dù Đường Đường biết mình thích đàn ông, cũng sẽ vì việc này mà cảm thấy buồn nôn.
Hắn không cho phép Đường Đường vì bất cứ phiền toái gì không cần thiết mà cảm thấy không vui vẻ.