Bạn được HahuongHD mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan​

Chương 241:

Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem tiếp
 
Last edited by a moderator:
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 242:

Nhóm người Tần Nam xuống xe, Trương Gia Ích nhìn xung quanh:

- Nơi này thật nhiều người, sao có thể tìm được Phương Mặc bọn họ a.

Tứ Oa giúp nữ sinh xách túi hành lý xuống xe, nghe lời này cũng nghiêng đầu tìm người.

Nhiều người như vậy, nếu tìm người thường khẳng định khó khăn. Nhưng muốn tìm Phương Mặc cùng Lục Cảnh Đường vẫn thật dễ dàng, dù sao hai người nhìn suất khí như vậy, khí chất cũng rất khác biệt.

Cho dù chỉ đứng yên tại chỗ cũng là một đạo phong cảnh.

Tứ Oa tìm không bao lâu, nhếch môi hất nhẹ cằm:

- Bọn họ ở bên kia, chúng ta qua đó đi.

Nhóm người thuận theo hướng kia nhìn qua, kết quả nhìn thấy Lục Cảnh Đường tay cầm một bao bắp rang đang cười híp mắt ăn đâu.

Trong tay Phương Mặc cầm kẹo đường hồ lô, thỉnh thoảng đút cho Lục Cảnh Đường.

Vài người nhìn thấy cảnh tượng này nhìn nhau cười.

Ngoại trừ Phương Mặc, sẽ không còn một người nào chịu sủng ái một người không có quan hệ huyết thống với mình như hắn.

Lục Cảnh Đường vừa nhai bắp rang, liền thấy được nhóm bạn, vẫy tay kêu lên:

- Tế Oa, Tế Oa sao cậu cũng tới đây nha!

Vương Đại Tráng gãi đầu, cười ngây ngô nói:

- Hắn biết chúng ta thi đậu J thị, cũng biết các cậu đều ở bên này. Ý đặc biệt xin nghỉ phép đi theo chúng tôi cùng nhau đến, vừa lúc thiếu người xách giỏ.

Lục Cảnh Đường nuốt đồ ăn, cười cười:

- Vốn chúng tôi muốn vào tìm các cậu, nhưng Dương Dương nói nơi này không phải huyện thành. Người nhiều lắm, càng không biết các cậu sẽ xuống ở khoang xe nào. Chúng tôi đành phải ở bên này chờ mọi người.

Tần Nam hướng Phương Mặc giơ ngón cái:

- Ý tưởng này không sai, chủ yếu hai người vừa đứng ở đây, vậy cũng rất bắt mắt. Muốn không phát hiện đều khó.

Phương Mặc cười cười, hô:

- Đi thôi, về nhà trước.

Nhóm bạn đi theo sau hai người, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Không hổ là thủ đô a, địa phương nhỏ của bọn họ đúng là không sánh bằng.

Trương Gia Ích nhớ tới nội dung trong thư, nhíu mày hỏi:

- Nghe nói các cậu mua nhà sao? Hiện tại còn mua được nhà sao, giá cả có phải mắc lắm không?

Lục Cảnh Đường gật gật đầu:

- Dù sao mắc không ít. Khi đó chúng tôi mua nhà chỉ vài ngàn đồng, nhưng hiện tại còn muốn mua cũng phải hơn mười ngàn. Nhưng còn không chỉ có bấy nhiêu thôi.

Nhóm bạn hít sâu một hơi, vài năm nay bọn họ làm công cũng kiếm được chút tiền. Còn có Phương Mặc nhờ họ giúp buôn bán, cũng kiếm được một ít.

Nhưng nghe Lục Cảnh Đường nói như vậy, trong lòng bọn họ nhất thời không tự tin.

Cho dù để dành càng nhiều tiền hơn nữa, nhưng dựa theo giá nhà ở J thị hiện tại, vẫn không mua nổi nhà.

Phương Mặc nói:

- Chờ một hồi tới nhà tôi, tìm người giúp các cậu hỏi thăm. Hiện tại không mua, tôi chỉ có thể nói chờ vài năm các cậu càng mua không nổi. Đại ca của Đường Đường nhận được tin tức, quốc gia sắp ra chính sách phát triển mới. Cụ thể là chính sách gì không quá phương tiện nói ra, nhưng tôi chỉ có thể nói phải tranh thủ cơ hội lần này. Sau này các cậu khẳng định lãi càng nhiều!

Trương Gia Ích nhìn Vương Đại Tráng, đi theo gật đầu:

- Được, buổi chiều phiền cậu tìm người mang chúng tôi đi xem nhà.

Trước khi bọn họ đến J thị, cha mẹ cũng có nói, nếu cần tiền thì gọi điện cho bọn họ. Bọn họ nhiều ít cũng giúp đỡ được một chút, nếu thật sự không đủ còn nghĩ biện pháp khác.

Mọi người đi tới chỗ xe Jeep, mấy nam sinh thật tự giác bò lên phía sau xe ngồi xuống. Tần Nam đi theo Dương Miên Miên ngồi ở ghế sau.

Phương Mặc nhìn Đường Đường ngồi lên ghế lái phụ, thành thạo cài dây an toàn cho hắn. Thấy không còn vấn đề, lúc này mới ngồi vào ghế lái khởi động xe.

Hai nữ sinh nhìn thấy hành động của Phương Mặc, che miệng cười thành tiếng.

Lục Cảnh Đường đưa bao bắp rang cho họ, hỏi:

- Hai cô cười gì đây?

Tần Nam cũng không khách khí, bắt một nắm đưa cho Dương Miên Miên, lại tự bắt một nắm, nói:

- Sao chỉ là cười, chúng tôi chỉ là hâm mộ. Hâm mộ Phương Mặc luôn đối tốt với cậu như vậy thôi, nhiều năm vẫn như một ngày.

Lục Cảnh Đường cười nói:

- Hắn đối tốt với tôi cái gì chứ, trước khi đến trạm xe lửa tôi còn đang giận hắn đâu.

Hai người Tần Nam bĩu môi, bộ dạng không tin.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng hừ nói:

- Thật sự, cô nghĩ tôi ăn kẹo hồ lô ở đâu ra đây. Chính là vì hắn dỗ tôi nên mới mua cho tôi, hừ!

Tần Nam cùng Dương Miên Miên nhìn nhau cười, vỗ vỗ Phương Mặc hỏi:

- Đúng hay sai vậy? Cậu còn bỏ được trêu chọc Đường Đường tức giận sao? Sao chúng tôi không dám tin đây.

Phương Mặc sủng nịch vò tóc Đường Đường, giải thích:

- Nào dám chứ. Chọc ai tức giận cũng không dám chọc Đường Đường tức giận. Anh đều mua hai chuỗi kẹo hồ lô thỉnh tội, Đường Đường không phải đã tha thứ cho anh sao?

Tần Nam chà xát cánh tay:

- Hai cậu đừng buồn nôn như vậy được không, làm tôi nổi cả da gà.

Lời này nói làm Lục Cảnh Đường đỏ mặt, hờn dỗi nhìn Phương Mặc liếc mắt một cái.

Dương Miên Miên cười nói:

- Chỉ có Phương Mặc mới chiều chuộng Đường Đường như vậy, đổi thành ai cũng không chịu làm như thế. Không nói bạn bè, dù là anh chị em ruột cũng không ai làm được tới mức như Phương Mặc đâu.

Tần Nam gật đầu:

- Ai nói không phải chứ. Đừng thấy hiện tại anh của tôi đều kết hôn, thấy tôi còn thỉnh thoảng trêu chọc tôi, còn luôn nghĩ tôi giống như ngày xưa đâu.

Lời này Lục Cảnh Đường tin tưởng, Phương Mặc từ trước tới giờ luôn tốt như vậy, càng đừng nói hiện tại hai người tương thông tâm ý.

Lục Cảnh Đường trộm đưa tay đặt lên đùi Phương Mặc.

Phương Mặc thật tự nhiên cầm lấy tay hắn, hai người nắm chặt tay nhau, nghiêng đầu nhìn hắn cười cười.

Một khắc này, Lục Cảnh Đường hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức đã quên mất, vừa rồi mình còn quyệt miệng dỗi hờn, cáo trạng với bạn bè cũng không phải mình.

Nửa giờ sau bọn họ về tới nhà.

Vừa mở cửa, biểu tình của nhóm bạn cũng giống như đúc Lục gia lần trước.

Vương Đại Tráng há hốc miệng, ánh mắt đều nhanh trừng lớn.

Tứ Oa vỗ vai Phương Mặc cười nói:

- Lúc nhỏ đã biết cậu không giống người thường, hiện tại xem ra thật sự là như vậy. Sau này nếu huynh đệ giải ngũ, cậu phải thưởng phần cơm ăn a.

Lục Cảnh Cường đi ra nghe lời này nhíu mày:

- Tứ Oa sao em không nói đi theo tứ ca hỗn đây? Tốt xấu hai chúng ta đều có cùng thứ tự.

Vài người cười cười, đi theo vào nhà.

Lục Cảnh Hoa bưng trà đi ra hô:

- Đến, uống chút nước. Mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát, một hồi ăn cơm.

Phương Mặc thay quần áo, xăn tay áo đi theo Lục Cảnh Hoa vào bếp.

Tần Nam thấy cảnh này làm ra biểu tình mê muội, tặc lưỡi:

- Quả nhiên a, đàn ông biết làm cơm càng tuấn tú!
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 243:

Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Đường cùng tứ ca sáng sớm đến trường học báo danh.

Chờ bọn họ lĩnh sách xong, lại đến ký túc xá của mấy người Trương Gia Ích.

Lục Cảnh Đường nhìn giường tầng đơn, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết. Trước kia hắn chính là ngủ ở tầng trên, Dương Dương ngủ đối diện với hắn.

Nghĩ đến trước kia mặc kệ hắn đi học về giờ nào, trên đường luôn ngẫu nhiên gặp Dương Dương. Hắn hì hì bật cười, xem ra khi đó Dương Dương đã thích hắn.

Trong lòng hắn thở dài, tên ngốc này, nếu đời trước mình không xảy ra sự cố, Dương Dương sẽ đợi tới khi nào mới cùng mình thổ lộ đây.

Hắn chém xéo mắt đánh giá người bên cạnh, Phương Mặc cảm thấy Đường Đường đang theo dõi mình, cười xoay đầu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Đường hừ nói:

- Chờ về nhà nói lại, hiện tại còn không thể nói.

Lục Cảnh Cường xen vào hỏi:

- Nói gì? Tứ ca có thể nghe được không?

- Không cho tứ ca nghe.

Nói xong Lục Cảnh Đường đẩy hắn ra, nhìn qua mấy người Trương Gia Ích:

- Vậy các cậu chậm rãi thu thập đi, chúng tôi đi trở về. Buổi tối đừng quên đến nhà chúng tôi ăn cơm a.

Trương Gia Ích bọn họ cười gật đầu, cũng không khách khí. Chờ ba người rời đi, một nam sinh đeo kính ở giường bên dưới giường Vương Đại Tráng hỏi:

- Các cậu đều cùng quê sao? Nhiều người thi đậu đại học như vậy?

Vương Đại Tráng đắc ý nói:

- Chúng tôi là bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn, lần này thi đậu đại học có tới mười mấy người đâu. Chỉ tính trong trường học này đã có tám chín người.

Sau khi biết số điểm của bọn họ, nam sinh nói không nên lời. Số điểm của hắn vừa vặn thi đỗ J đại, đó cũng là thành quả hắn phấn đấu suốt hai tháng.

Sao đến trong miệng mấy người này, thi đại học lại dễ dàng như vậy đâu.

Không biết trong thôn bọn họ có một nam thanh niên tri thức thi đậu đại học, khi đó mẹ của hắn còn bãi mâm cỗ suốt ba ngày.

Đem hai bên ra so sánh.. Hắn giống như cái gì cũng không phải.

Lục Cảnh Đường kéo tay Phương Mặc lắc tới lắc lui:

- Một hồi về nhà em muốn đi ngủ, buổi sáng dậy quá sớm, có chút không thích ứng, hiện tại em cảm thấy thật buồn ngủ a.

Phương Mặc chưa lên tiếng, Lục Cảnh Cường nói:

- Không được, đại ca khẳng định ở nhà làm xong cơm chờ chúng ta. Em ăn cơm xong rồi ngủ tiếp. Buổi chiều cũng không có việc gì, em muốn ngủ tới mấy giờ cũng không ai quản. Bằng không đói bụng ngủ thật là khó chịu.

Phương Mặc tán đồng lời của tứ ca, đi theo gật đầu:

- Hiện tại đã 11h giờ rồi, về nhà vừa lúc ăn cơm trưa.

Lục Cảnh Đường sờ bụng của mình, tặc lưỡi:

- Hình như là có chút đói, vậy chúng ta đi nhanh một chút. Về nhà ăn cơm rồi đi ngủ thôi.

Nói xong lôi kéo tay Phương Mặc chạy ra ngoài.

Lục Cảnh Cường cười lắc đầu, nhưng hắn thích Đường Đường như vậy, ít nhất ở trong mắt bọn họ em trai vĩnh viễn cần bọn họ bảo hộ.

Nhưng bọn họ vừa đi tới cửa trường học, đã bị một khách không mời mà đến ngăn đường đi.

Lục Cảnh Đường nhìn Triệu Vãn Vãn uốn éo nhăn nhó trước mắt, trực tiếp trợn mắt xem thường.

Triệu Vãn Vãn chính là cố ý đừng nơi cửa trường học chờ một lúc lâu, chỉ sợ trễ. Cũng may ông trời không phụ người có ý chí, rốt cục để cho cô ta chờ được bọn họ.

Cô ả nắm bắt góc áo, làm ra ánh mắt thẹn thùng đáng yêu nhìn Phương Mặc, lại lập tức cúi đầu xuống làm bộ hình dạng thẹn thùng. Vừa định lên tiếng, ai biết ba người lại có thể trực tiếp lướt qua cô ả, rời khỏi!

Cô ả tức giận giậm chân, đuổi theo. Lại ngăn cản đường đi của ba người, Lục Cảnh Đường nhíu mày hô:

- Cô làm sao vậy? Con đường lớn như vậy không đi, cản đường của chúng tôi làm gì?

Triệu Vãn Vãn vì duy trì hình tượng của mình trong mắt Phương Mặc, vén tóc, lên tiếng nói:

- Sau này chúng ta chính là bạn học, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn a. Hơn nữa chúng ta đều nhận thức Trình bà, quan hệ khẳng định càng không tầm thường.

Lục Cảnh Đường nghe lời này, nhíu mày nhìn Phương Mặc, thấy Phương Mặc lắc nhẹ đầu.

Hắn cũng không lên tiếng hỏi cái gì, chỉ là nhìn Triệu Vãn Vãn như nhìn một tên ngu ngốc.

Triệu Vãn Vãn thật chán ghét ánh mắt của đứa nhỏ này, nhưng lại không dám phát giận. Dù sao người đàn ông bên cạnh đứa nhỏ này, cô ta thật sự ưa thích.

Đêm đó sau khi về nhà, cô ả suy đi nghĩ lại đều là khuôn mặt của Phương Mặc. Làm cho cô ta không thể không tính toán cho chính mình.

Cô ta cầu xin mẹ mình thật lâu mới làm cho nàng nhả ra sẽ giúp đỡ tìm quan hệ tiến vào trường đại học này, hừ, không có bà nội giúp việc cô ta cũng vào trường được.

Cô ta thật muốn nhìn xem, sau này mình phát đạt, bà già kia có cầu nhà của mình hay không.

Lục Cảnh Cường đem Lục Cảnh Đường bảo hộ sau người, lạnh lùng nói:

- Nói xong chưa? Nói xong chúng tôi phải về nhà.

Triệu Vãn Vãn chưa từ bỏ ý định, lại đi theo cười nói:

- Các anh kêu tên gì vậy, nghe khẩu âm của các anh khẳng định không phải J thị. Tôi từ nhỏ tới lớn đều sinh hoạt ở bên này, các anh có chỗ nào không quen thuộc đều có thể tìm tôi.

Lục Cảnh Đường thật sự là chịu không nổi cô ả, đưa tay phe phẩy trước mũi mình:

- Dì, cô đừng đi theo chúng tôi. Hương vị của cô rất thúi, đều sặc cái mũi.

Triệu Vãn Vãn nghe lời này, vô ý tứ đưa cánh tay lên ngửi ngửi. Căn bản không có mùi thúi a, cô ta chợt ý thức được đứa nhỏ này nói lung tung, giận mắng:

- Đứa nhỏ này biết cái gì, đây là nước hoa. Nước hoa có hiểu hay không vậy. Không cần nhìn cậu nhóc như cậu khẳng định mua không nổi, khẳng định không biết mùi vị này.

Lục Cảnh Đường trợn mắt xem thường:

- Dì, người khác phun nước hoa đều chỉ vài giọt. Cô đây là đổ nửa bình lên người mình đi, mùi vị đều sặc người. Còn không thúi sao. Tứ ca chúng ta đi nhanh lên, em sợ em bị trúng độc nước hoa.

Nói xong lôi kéo hai người bỏ chạy.

Mà Triệu Vãn Vãn đứng sững sờ siết chặt nắm tay, biểu tình biến thành hung ác. Vì hôm nay gặp mặt người mình ưa thích, cô ta đặc biệt lựa chọn cái váy mới chưa mặc qua, ngay cả đầu tóc cũng dùng đũa quấn nóng.

Cô ta cũng phun không ít nước hoa, nhưng cũng không biến thành mùi thúi như đứa nhỏ kia nói a.

Đứa con nít chết tiệt, sao lại dám chống với mình đâu. Lần trước ở chỗ bà già còn cố ý nói lung tung, lần này lại là như vậy. Cô ta hừ một tiếng:

- Chờ xem, tao xem mày lần sau còn dám miệng tiện hay không.

Ba người chạy một hồi, thấy người không đuổi theo. Lục Cảnh Đường dựa lên người Phương Mặc thở dốc nói:

- Triệu Vãn Vãn làm sao vậy? Sao lại thành bạn học của chúng ta? Chẳng lẽ Trình bà tha thứ cho cô ta?

Phương Mặc lắc đầu:

- Hẳn là không quan hệ với Trình bà, nhưng việc này khẳng định không thể bỏ qua như vậy. Tứ ca anh chú ý cô ta nhiều một chút, em cảm thấy cô ta muốn gây chuyện.

Lục Cảnh Cường ân một tiếng, bảo chứng:

- Đường Đường đừng sợ, tứ ca sẽ luôn bảo hộ em.

Trên đường về nhà, Phương Mặc một mực nghĩ, trong đợt sinh viên thi vào trường đại học lần này, lại không bị hắn nhìn thấy có tình trạng học sinh mạo danh thay thế.

Nhưng kiếp trước hắn từng điều tra tư liệu, năm thứ nhất thi vào trường cao đẳng, chính là có không ít người bị mạo danh thay thế tiến vào đại học.

Có lẽ Triệu Vãn Vãn chính là thành phần như vậy, dù sao hắn hiểu biết Trình bà. Lúc đó bà quyết tuyệt cự tuyệt cô ả này, nhất định là bởi vì Triệu Vãn Vãn học tập không tốt.

Bằng không với sự yêu tài của Trình bà, cho dù có thù riêng với Triệu Vãn Vãn cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa cô ta tiến vào trường học khác.

Nhưng Trình bà không làm như vậy, nếu vậy hắn xác thực cần bỏ chút thời gian điều tra Triệu Vãn Vãn.

Ba phen hai lần tìm bọn họ, cho dù Đường Đường biết mình thích đàn ông, cũng sẽ vì việc này mà cảm thấy buồn nôn.

Hắn không cho phép Đường Đường vì bất cứ phiền toái gì không cần thiết mà cảm thấy không vui vẻ.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 244:

Ba người Phương Mặc về tới trong nhà, Lục Cảnh Hoa ở trong phòng bếp hỏi:

- Trở về thật kịp lúc, cơm sắp chín rồi. Như thế nào? Hôm nay ở trong trường học có thuận lợi không, có ai khó xử tụi em không?

Lục Cảnh Đường ngồi xuống ghế lắc đầu:

- Thầy cô trong trường đều tốt lắm, tụi em còn đi xem ký túc xá của Đại Tráng bọn họ. Bên trong cũng không sai, không phải quá kém cỏi.

Lục Cảnh Cường còn tưởng Đường Đường thích ở ký túc xá, vươn tay nhu tóc của hắn:

- Ký túc xá làm sao tốt bằng trong nhà, nhiều người cùng ngủ chung một phòng như vậy. Đủ thứ mùi vị sẽ khó chịu.

Lục Cảnh Đường không tránh được tay của anh trai, tức giận hô:

- Đại ca, anh xem tứ ca lại khi dễ em.

Lục Cảnh Hoa thò đầu ra xem, thấy lão tứ lại đang trêu chọc em trai, thuận tay cầm lấy cọng cải trắng ném về hướng lão tứ.

Hưu – cải trắng còn mang theo bọt nước đập lên đầu Lục Cảnh Cường.

Lục Cảnh Cường quyệt miệng cầm cải trắng xuống:

- Đại ca, anh nói anh giải ngũ làm gì, tay còn chuẩn xác tới như vậy sao không lưu trong bộ đội, bằng không thật uổng phí.

Lục Cảnh Hoa cười lạnh một tiếng:

- Lần sau còn tiếp tục khi dễ Đường Đường, không chỉ ném cải trắng mà thôi.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng rầm rì để Phương Mặc chỉnh sửa lại tóc của mình, ánh mắt còn nén giận nhìn tứ ca:

- Lần sau nếu tứ ca còn vò rối tóc của em, em sẽ tức giận cho xem!

Lục Cảnh Hoa nghe vậy cười quay vào phòng bếp nấu cơm. Phương Mặc cũng đi theo giúp đỡ.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Lục Cảnh Cường đang dỗ dành em trai.

- Ai nha, tính khí sao ngày càng lớn đây? Tứ ca không trêu em được chưa.

Lục Cảnh Đường hừ hừ, xoay xoay người ngồi qua một bên, không thèm để ý hắn.

Lục Cảnh Cường lại dỗ dành:

- Đường Đường, em không tin tứ ca sao? Lần này tứ ca sẽ ghi nhớ. Sau này sẽ không tiếp tục vò rối tóc của em.

Lục Cảnh Đường chém xéo mắt nhìn hắn:

- Hừ, thật là một lần cuối cùng. Tiếp tục như vậy em sẽ thật sự không thèm để ý tứ ca.

Lục Cảnh Cường cười a a gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ:

- Hắc hắc, bé ngoan nhà bọn họ vẫn tốt như vậy, đều nói tha thứ cho mình bao nhiêu lần, còn có lần nào cũng nói là lần cuối cùng. Mình dỗ dành còn không phải vẫn làm hòa với mình sao.

Không bao lâu hai người Lục Cảnh Hoa bưng thức ăn đi ra, hô:

- Đường Đường nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm. Tiểu Mặc nói em đói bụng nãy giờ rồi phải không?

- Dạ!

Lúc ăn cơm, Phương Mặc nhớ tới chuyện của Triệu Vãn Vãn, nói với Lục Cảnh Hoa:

- Đại ca, việc này còn cần nhờ anh giúp đỡ tìm người điều tra một chút, mạo danh thay thế không phải là việc nhỏ. Nhưng em càng lo lắng cô ta cứ dây dưa tụi em, làm tổn thương Đường Đường.

Lục Cảnh Hoa gật gật đầu:

- Yên tâm đi, việc này giao cho anh. Nhưng tụi em cũng phải chú ý một chút, ai biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì khác người hay không đâu.

Lục Cảnh Đường trừng mắt nhìn Phương Mặc:

- Còn không phải tại Dương Dương sao, Triệu Vãn Vãn nhìn thấy anh, đều hận không thể dán chặt lên người anh.

Phương Mặc nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không có cách nào.

Lục Cảnh Đường nuốt cơm nói:

- Cô ta luôn kêu em là đứa con nít! Thật tức giận gì đâu, em có chỗ nào giống con nít. Không thể bởi vì cô ta nhìn già thì nói người khác con nít a.

Ba người Phương Mặc cười cười.

Đường Đường xác thực nhìn thấy thật nhỏ hơn tuổi thật, nhìn lại trắng nõn, bị người nói thành con nít cũng không ngoài ý muốn.

Lục Cảnh Hoa ăn cơm xong thì ra ngoài. Tuy nói Triệu Vãn Vãn chỉ vì thích Phương Mặc, nhưng hắn không muốn làm cho Đường Đường lâm vào chút nguy hiểm nào.

Ngày đó ở nhà Trình bà nhìn thấy cô ả kia, bởi vì vài câu nói của Đường Đường cô ả còn thiếu chút nữa muốn gây nháo với hắn.

Loại đàn bà như vậy, Lục Cảnh Hoa sẽ không cho rằng cô ta sẽ nhẫn nhịn việc Đường Đường ba phen bốn bận tranh cãi với cô ta. Cho nên hắn muốn sớm điều tra tư liệu về Triệu Vãn Vãn, để tránh hậu hoạn!

Cũng may hai ngày nay Lục Cảnh Đường bọn họ không cần đi học, chủ yếu ở nhà tương đối nhiều.

Mà chỗ Lục Cảnh Hoa cũng có tin tức mới.

Quả nhiên thư thông tri đại học của Triệu Vãn Vãn không đúng như tên khai sinh của cô ả, hơn nữa địa chỉ gia đình cũng không giống.

Không chỉ như vậy, Lục Cảnh Hoa còn nghe bạn bè nói nữ sinh bị cô ta thay thế sau ngày thứ ba thu được thư thông tri đột nhiên lập gia đình, còn phải gả cho một tên ngốc sống trong thành.

Mấy người Lục Cảnh Đường nghe được tin tức đều vô cùng tức giận. Lục Cảnh Cường vỗ bàn mắng to:

- Thật vất vả thi đậu đại học, sao có thể lại đột nhiên lập gia đình, còn gả cho một tên ngốc. Thật là không bình thường, đại ca, trong nhà nữ sinh kia làm sao vậy?

Lục Cảnh Đường khẩn trương nhìn Lục Cảnh Hoa.

- Anh biết, đã phái người đi thăm dò. Chỉ cần tin tức bên kia đều rõ ràng, như vậy Triệu Vãn Vãn liền xong rồi. Không! Phải nên nói là cả nhà cô ta liền xong rồi.

Sau khi nói xong trong mắt Lục Cảnh Hoa hết sức tức giận.

Lục Cảnh Đường lo lắng nói:

- Có thể làm liên lụy tới Trình bà hay không?

Phương Mặc kéo tay hắn an ủi:

- Sẽ không, việc này Trình bà không có tham dự. Càng huống chi vài năm trước nhà bọn hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với bà. Nhưng người dám giúp gia đình Triệu Vãn Vãn chắc chắn sẽ bị liên lụy vào.

Lục Cảnh Cường tức giận lại vỗ bàn:

- A, vậy không phải là đáng đời sao? Giúp đỡ loại người như vậy tiến trường học, không biết bọn hắn nghĩ như thế nào, sẽ không sợ bị cắn ngược một cái?

Phương Mặc nghĩ tới điều gì, xoay đầu hỏi:

- Đại ca, gia đình Triệu Vãn Vãn có quan hệ gì khác không? Bằng không đã biết tình huống nhà bọn hắn mà còn dám thò tay giúp đỡ bọn họ. Em cảm thấy quan hệ không nhỏ a.

Lục Cảnh Hoa giễu cợt nói:

- Quan hệ thì không có, nhưng trong tay bọn hắn còn có không ít tiền tài. Bạn của anh nói, năm ấy sau khi xảy ra sự cố, lão gia tử tức giận ngã bệnh. Trình bà bị hồng vệ binh mang đi, cho nên toàn bộ của cải của Triệu gia đều rơi xuống trong tay cha của Triệu Vãn Vãn.

- Nhưng năm đó không phải bị xét nhà sao? Hồng vệ binh làm sao còn chịu lưu lại đồ vật cho bọn hắn?

Lục Cảnh Đường nghi hoặc hỏi.

Lục Cảnh Hoa giải thích:

- Đường Đường em ngẫm lại, phàm là người ở mười năm trước thi đậu đại học còn có thể ra nước ngoài, trong nhà khẳng định không giàu cũng quý. Trong J thị có được vài căn nhà khẳng định cũng không ít. Càng trọng yếu là, Đường Đường có phải đã quên, sau khi Trình bà bị cử báo là do chính cha của Triệu Vãn Vãn mang người đi bắt bà.

- Điều này nói rõ, bọn hắn mang đi ngoại trừ sách vở, đồ vật giá trị cũng không nhiều. Như vậy sau khi Trình bà xảy ra sự cố, Triệu gia còn muốn giấu đồ vật vẫn còn rất nhiều thời gian.

Lục Cảnh Đường vỗ bàn, nhíu mày mắng:

- Kháo, đây là loại người nhà gì a. Chỉ nghe việc này em cũng đã tức giận không chịu nổi. Nghĩ tới lúc đó Trình bà gặp phải loại chuyện này, trong lòng rốt cục thương tâm biết bao nhiêu.

Nói xong còn vươn tay cho Phương Mặc thổi thổi tay hắn.

Lục Cảnh Hoa thở dài:

- Cho nên u ác tính như vậy giữ lại không được. Lão tứ, mấy ngày nay tụi em cần chú ý an toàn của Đường Đường, anh sợ Triệu Vãn Vãn chó cùng đường nhảy tường.

Dù sao hai ngày này Phương Mặc bọn họ đều cố ý trốn tránh Triệu Vãn Vãn. Ai biết cô ả sẽ làm ra chuyện gì xấu xa, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 245:

Bên Lục Cảnh Đường bọn họ còn chưa bắt đầu hành động, Triệu Vãn Vãn đợi không kịp nữa.

Hôm nay hai người Lục Cảnh Đường vừa vào phòng học, Trương Gia Ích liền đi qua. Hắn ngồi bên cạnh cúi đầu hỏi:

- Phương Mặc, hai cậu có phải đắc tội với người nào sao?

Lục Cảnh Đường không biết vì sao hắn hỏi như vậy, đi theo cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Vì sao cậu lại hỏi như vậy? Hai chúng tôi chỉ mới vào học vài tiết học còn chưa nhận thức ai là ai đâu. Lại không đánh nhau cũng không cãi nhau, sao có thể đắc tội với người nào chứ.

Trương Gia Ích nhíu mày nói:

- Trong ký túc xá cách vách phòng chúng tôi có một nam sinh biết chúng ta là bạn chơi từ nhỏ, luôn cố ý vô tình moi lời nói chuyện của tôi. Hơn nữa đều là hỏi thăm tình huống thực tế của hai cậu, nhưng tôi không có nói gì với hắn. Tôi còn tưởng là hắn hâm mộ hai cậu mua được nhà trong J thị cho nên mới hỏi như vậy.

Nhìn thấy có người đi vào phòng học, Trương Gia Ích ngồi thẳng người nói tiếp:

- Sau đó tôi cũng không nghĩ nhiều, ai biết ngày hôm qua lại có hai người đến ký túc xá tìm tôi cùng Đại Tráng hỏi thăm chuyện của hai cậu. Ngay cả việc Phương Mặc thích ăn cái gì, thích dạng nữ sinh nào đều hỏi mấy lần. Tôi cùng Đại Tráng cảm thấy không thích hợp, liền vội vã đến nói cho hai cậu biết.

Phương Mặc híp mắt nhìn Lục Cảnh Đường, quay đầu giải thích:

- Không sao đâu, hẳn chỉ là vì nhìn thấy tôi cùng Đường Đường không ở ký túc xá cho nên mới hỏi thăm đi. Đi học trước, có việc gì đợi tan học rồi nói sau.

Trong lòng hai người đều hiểu được, đây là Triệu Vãn Vãn bắt đầu muốn gây sự.

Học xong, bởi vì chỉ còn 40 phút là đến tiết học kế tiếp, Lục Cảnh Đường không muốn về nhà rồi phải trở lại, cho nên cùng Phương Mặc quyết định đi thư viện xem sách.

Ai biết chờ hai người đến thư viện, Lục Cảnh Đường chọn sách nhìn một lát, cảm thấy nội dung nhàm chán không muốn xem. Nhưng hắn không muốn di chuyển, ghé bên tai Phương Mặc nhỏ giọng nói:

- Dương Dương, anh giúp em đổi một quyển sách lịch sử được không? Quyển sách này xem không hay.

Phương Mặc liếc quyển sách, khẽ cười một tiếng, là một quyển sách y học, hắn nhu tóc Đường Đường:

- Vậy em ngồi đây, anh đi đổi cho em.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt gãi nhẹ lòng bàn tay Phương Mặc, gật đầu nói:

- Được, em ở đây chờ anh.

Nhưng Phương Mặc vừa rời khỏi không bao lâu, bên cạnh Lục Cảnh Đường xuất hiện ba bốn nữ sinh vây quanh hắn.

Mà chỗ Phương Mặc, hắn lựa sách xong nhìn nhìn tựa sách, cười cười, cảm thấy Đường Đường chắc chắn sẽ thích, đang chuẩn bị rời khỏi, liền thấy được Triệu Vãn Vãn đứng phía sau mình.

Phương Mặc lập tức khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, nghiêng người muốn rời đi. Ai ngờ Triệu Vãn Vãn lại lì lợm ngăn đường phía trước, hắn đi thế nào cô ta lại vươn chân đứng ra ngăn đường đi của hắn.

Phương Mặc lạnh lẽo nói:

- Cút ra!

Nhưng Triệu Vãn Vãn căn bản không muốn bỏ qua cơ hội này, vài ngày nay cô ta một mực tìm cơ hội gặp mặt Phương Mặc.

Nhưng đợi lại đợi, mỗi lần đều không thấy người. Hôm nay có người lén báo cáo nói nhìn thấy Phương Mặc đang ở thư viện, cô ta làm sao chịu bỏ qua hắn. Vì thế vội vàng mang theo đám người hầu chạy tới ngăn đường.

Bên Lục Cảnh Đường, đột nhiên bị vài người vây quanh, làm cho bản tính xã chỉ (ngại tiếp xúc người ngoài) của hắn khiến hắn càng thêm khẩn trương.

Vốn hắn còn tưởng người ta muốn giành vị trí, chuẩn bị đứng dậy đổi chỗ ngồi. Ai ngờ còn chưa đứng lên thì bị một nữ sinh kéo trở về:

- Cho mày đi rồi sao? Mày muốn đi, chẳng lẽ lại muốn làm con sâu bám đít?

Lục Cảnh Đường vừa nghe lời này liền biết đây nhất định là người của Triệu Vãn Vãn, hắn xoay người nhìn hướng giá sách, không thấy Phương Mặc ở đó.

Hắn siết chặt nắm tay cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, xoay đầu hỏi:

- Mấy cô muốn làm gì?

Mấy nữ sinh nhìn giống như đám con bé đua đòi ăn chơi, nữ sinh cách gần nhất khoát tay lên vai hắn, vỗ vỗ mặt của hắn:

- Muốn làm cái gì? Chẳng lẽ mày còn chưa biết sao. Nếu không phải mày chết triền lạn quấn đi theo Phương Mặc, Vãn Vãn cần gì phải khổ sở thành như vậy?

Một nữ sinh trừng mắt:

- Đúng rồi, nghe nói mày đều ở trong nhà Phương Mặc. Sao vậy, nhà mày nghèo tới mức không mua nổi nhà ở sao?

- Biết điều thì tự mình đi tìm thầy cô xin dời về trường học ở lại, bằng không sau này mày sẽ biết tay.

Lục Cảnh Đường phủi tay con bé đang gác lên vai mình, nhíu mày nói:

- Chuyện của tôi thì liên quan gì các cô, đi chỗ khác, tôi muốn trở về phòng học.

Nhưng hắn vừa đứng lên, lại bị hai người níu áo đẩy về chỗ ngồi. Lục Cảnh Đường không muốn dây dưa với bọn hắn, lớn tiếng hô:

- Dương Dương.

Phương Mặc nghe Lục Cảnh Đường kêu mình, cũng không còn quản trước mặt mình có phải là nữ sinh hay không. Hắn cười lạnh một tiếng, hướng Triệu Vãn Vãn còn đang muốn đứng ngăn cản trước mặt mình đá ra một cước.

Triệu Vãn Vãn bị một cước đột ngột này đá trúng té văng dưới đất, khiến cô ả đau đớn ôm bụng òa khóc.

Phương Mặc đi tới đem Lục Cảnh Đường ngăn sau người, lạnh lùng nói với đám nữ sinh kia:

- Nếu để cho tôi nhìn thấy các cô tiếp tục khi dễ Lục Cảnh Đường, kết cục của các cô chính là gấp mười lần Triệu Vãn Vãn.

Nói xong lôi kéo Lục Cảnh Đường rời khỏi thư viện, trên đường hắn thầm hận chính mình vì sao lúc ban đầu không lập tức ra tay đánh người. Chính là vì sự do dự của mình cho nên mới khiến đám người kia có cơ hội khi dễ Đường Đường.

Hắn tự trách ôm chặt Đường Đường:

- Xin lỗi, xin lỗi. Anh nên lập tức trở lại bên em mới đúng.

Lục Cảnh Đường lắc đầu, an ủi hắn:

- Không phải là lỗi của anh, em cũng không xảy ra chuyện gì. Dương Dương không cần tự trách.

Cho dù như vậy Phương Mặc vẫn cảm thấy hoảng hốt. Hắn mang theo Đường Đường đi tìm tứ ca, đem sự tình trải qua nói cho hắn biết.

Lục Cảnh Cường cảm thấy nên đem chuyện này thương lượng với đại ca một chút, dù sao ở J thị đại ca nhận thức nhiều người hơn bọn họ.

Ba người không tiếp tục về phòng học mà quay về nhà.

Ở thư viện, Triệu Vãn Vãn còn nằm bệt dưới đất đau không thể nhúc nhích. Đám người hầu của cô ta thấy tình trạng đó cũng không dám động vào người cô ả. Đều khẩn trương đứng một bên nhìn.

Qua thêm một lát, Triệu Vãn Vãn mới hồi phục lại, chậm rãi bị người nâng đứng lên. Cô ta cắn răng mắng chửi:

- Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, họ Phương còn có họ Lục, tụi mày chờ xem!

Một nữ sinh nghe lời này, chân chó nói:

- Vãn Vãn đừng tức giận, theo tôi nghĩ, chúng ta trước tiên có thể xuống tay với Lục Cảnh Đường. Không phải nói hắn đang ở nhờ nhà Phương Mặc, vậy điều kiện gia đình hắn khẳng định không tốt. Không tiền không thế sao có thể so được với Vãn Vãn, cho dù khi dễ hắn, khẳng định cũng không người quản.

Ánh mắt Triệu Vãn Vãn liếc qua nữ sinh kia, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường, còn mang theo vẻ ghét bỏ.

Nếu không phải cô ta cố ý nói cho mấy nữ sinh này bà nội cô ả chính là Trình giảng dạy, trong nhà còn có nhiều tiền, mấy nữ sinh này còn có thể đi theo lấy lòng cô ta sao.

Nhưng con nhỏ này nói đúng, Phương Mặc có lai lịch gì thì cô ta không biết. Nhưng Lục Cảnh Đường hẳn không có bối cảnh gì, nếu vậy thì đừng trách cô ta.

Nếu không có thằng nhóc Lục Cảnh Đường, trong mắt Phương Mặc khẳng định đều là mình. A, mình nhìn cũng không xấu. Điều kiện gia đình còn không tệ. Mình không tin Phương Mặc không nhìn thấy điểm tốt của mình.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 246:

Triệu Vãn Vãn ôm bụng bị đám người hầu nâng đỡ đi ra thư viện. Trong lòng cô ả hung hăng chửi mắng:

- Xem ra là do tính tình mình rất tốt, làm cho đám người kia không biết trời cao đất rộng. Ai u, bụng rất đau, nhất định bị đá bị thương rồi, không được mình phải đi bệnh viện kiểm tra.

Nhưng vừa nghĩ tới tiền bạc trong tay, vài ngày nay cô ả vì học khoe khoang mình giàu có trước mặt các bạn học, luôn làm ra vẻ mình là đại tiểu thư, không phải tặng quà thì là tặng quà cho người này người nọ.

Khiến cho cô ta đem toàn bộ đồ vật của mình đưa cho người khác, bản thân muốn dùng thì phải tự đi mua, cô ả cần về nhà một chuyến.

Khóe môi Triệu Vãn Vãn nhếch lên, nói với ba người hầu:

- Tôi phải về nhà một chuyến, các cô đi theo cùng tôi về nhà đi.

Vừa lúc cho ba đứa nhà quê này kiến thức một chút chỗ ở của người có tiền.

Vừa nghe lời này, ba người hầu liền bắt đầu nịnh hót lên.

- Trời ạ, Vãn Vãn, chúng tôi thật sự có thể đi nhà cô nhìn xem sao?

- Nghe nói nhà của cô thật lớn, còn có sân viện. Tôi chỉ nghe nói qua, còn chưa từng nhìn thấy được đâu.

Triệu Vãn Vãn nghe lời tâng bốc hừ một tiếng:

- Đương nhiên có thể đi. Đi nhanh lên, trước theo tôi về nhà lấy chút đồ. Tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra bụng một chút, nếu không có chuyện gì tôi mời các cô đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Chân chó số một nghe lời này lập tức kéo cánh tay cô ả mắng:

- Đều do Phương Mặc không biết tốt xấu, nếu đem Vãn Vãn đá bị thương, trong lớp học của chúng ta có không biết bao nhiêu nam sinh sẽ đau lòng.

Chân chó số hai đi theo gật đầu:

- Còn không phải sao, hắn tốt nhất nên cầu nguyện Vãn Vãn không có chuyện gì. Bằng không nhìn xem nam sinh trong lớp có dễ dàng tha cho hắn hay không.

Triệu Vãn Vãn đỏ mặt thẹn thùng đáng yêu nói:

- Nào có khoa trương như lời các cô nói, sao còn nói nam sinh cả lớp chứ. Cũng không phải tất cả mọi người đều thích tôi.

Chân chó số ba ở một hướng mà Triệu Vãn Vãn nhìn không thấy lật mắt xem thường, vừa xoay người liền đổi sắc mặt khoa trương nói:

- Không phải chúng tôi khoa trương, Vãn Vãn cô không biết sao? Nam sinh trong lớp chúng ta luôn muốn thổ lộ với cô đâu. Dù là lớp bên cạnh cũng có vài nam sinh hỏi thăm qua tình huống của cô đó.

Nói xong trong lòng lại phun một ngụm:

- Nếu không phải nhìn cô người ngốc tiền nhiều, nghĩ lão nương nguyện ý ở đây liếm cô sao. Nhìn hình dạng của cô còn không bằng chân chó số hai đâu, thật nghĩ mình là khối bảo?

Triệu Vãn Vãn nhẹ nhàng sờ mặt của mình, che miệng nở nụ cười. Chẳng thể trách lúc vào học luôn có người nhìn mình chằm chằm đâu.

Nguyên lai là muốn làm đối tượng với mình, nhưng mình cũng không trúng ý một ai. Nam sinh đẹp trong lớp không có mấy người, toàn bộ đều nhìn quê mùa muốn chết.

Cho dù là Lục Cảnh Đường đi cùng Phương Mặc đều đẹp hơn nam sinh trong lớp mấy chục lần, làm sao vậy chứ? Vì sao đều an bài kẻ xấu xí vào trong lớp học của mình?

Nhưng mình không nóng nảy, chờ xử lý xong Lục Cảnh Đường, lực chú ý của Phương Mặc chắc chắn sẽ dời qua người mình.

Đến lúc đó mình không phải như ý nguyện có được bạn trai đẹp trai nhất trong trường sao!

Triệu Vãn Vãn cười cười:

- Được rồi, chúng ta đi nhà tôi trước đi.

Triệu Vãn Vãn còn đang tự làm mộng đẹp, lúc này Lục Cảnh Đường bọn họ đang nghĩ cách xử lý đám người Triệu Vãn Vãn.

Lục Cảnh Hoa đang trông chừng việc sửa nhà, nhìn thấy mấy em trai cùng nhau trở về. Nghĩ hẳn là đã xảy ra chuyện, hắn nhắn vài câu với thợ sửa nhà, theo ba người quay về nhà Phương Mặc.

Vừa vào nhà, hắn khẩn trương hỏi:

- Sao hiện tại lại về nhà? Không phải còn tiết học, không đi học sao?

Lục Cảnh Cường tức giận mắng:

- Triệu Vãn Vãn tìm Đường Đường phiền toái, cũng may Đường Đường không xảy ra chuyện. Bằng không em giết cô ta rồi!

Lục Cảnh Hoa nghe lời này, lôi kéo Đường Đường quan sát hỏi:

- Không bị thương đi, rốt cục là chuyện gì vậy?

Phương Mặc đem chuyện xảy ra trong thư viện thuật lại một lần.

Lục Cảnh Hoa gõ mặt bàn, híp mắt nói:

- Bên kia còn chưa truyền về tin tức, nhưng tiểu Mặc các em cũng không cần sợ. Hiện tại là xã hội pháp trị, chẳng lẽ bọn họ còn dám giết người?

Phương Mặc lắc đầu:

- Đại ca, tụi em cũng không phải sợ bọn hắn, chỉ là nghĩ sau này luôn bị bọn họ dây dưa liền cảm thấy buồn nôn. Hơn nữa còn là nữ sinh, việc này thật sự làm người khó chịu.

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ:

- Đại ca, bằng không kêu mẹ tới đây vài ngày đi. Đến lúc đó nhờ mẹ đi đón tụi em tan học. Dù sao xã hội chính là như vậy, luôn chỉ biết đồng tình kẻ yếu. Chúng ta đều là nam sinh, thật khó giải quyết loại chuyện này.

Phương Mặc đồng ý nói:

- Đúng vậy, đối với đám nữ sinh kia em cũng không nhẹ tay. Nhưng tụi em còn cần đi học, dùng bạo lực không giải quyết được vấn đề. Triệu Vãn Vãn nghĩ tìm người giúp đỡ, vậy chúng ta học theo cô ta, có thể nhờ thím đến ở vài ngày.

Lục Cảnh Hoa nghĩ lại cũng phải, chờ bạn hắn đi điều tra tin tức ít nhất còn cần đợi gần nửa tháng thời gian.

Nếu Triệu Vãn Vãn lại mò tới gây phiền tói, danh dự là nhỏ, chỉ sợ thật sự bị thương thì khó xử.

- Được, vậy lão tứ gọi điện cho cha, nói rõ ràng. Nhờ mẹ tới đây một chuyến.

Lục Cảnh Đường cười nói:

- Thật tốt quá! Mẹ đến rồi thì không cần sợ. Dù sao chúng ta có thể dùng ma pháp đánh bại ma pháp!

Lục Cảnh Cường khó hiểu:

- Vì sao kêu là dùng ma pháp đánh bại ma pháp? Đường Đường muốn dạy mẹ học ma pháp sao?

- Không phải, ý của em là bọn họ là nữ sinh, chúng ta không tiện ra tay. Nhưng mẹ cũng là phụ nữ, do mẹ ra mặt giải quyết vấn đề, như vậy người khác sẽ không cảm thấy chúng ta khi dễ người.

Lục Cảnh Đường lắc đầu giải thích.

Lúc này đám người Triệu Vãn Vãn về tới nhà cô ta, bộ nhà này là do lão gia tử lưu lại. Nghĩ năm đó lão gia tử bị bệnh, cha cô ta uy hiếp hắn, nếu không sang tên nhà cho mình sẽ không thèm quản sự chết sống của lão thái thái.

Mà nhà này lẽ ra là của bà già kia, cũng may cha mình nghĩ ra chủ ý sang tên sớm, nhà tới tay, bọn hắn căn bản không thèm quản bà già làm gì.

Triệu Vãn Vãn nghe thanh âm hâm mộ kinh ngạc của mấy chân chó, lật mắt xem thường, trong lòng thầm nghĩ:

- Quả nhiên là nhà quê, nhà này có gì tốt, mình chỉ thích nhà lầu, sạch sẽ lại vệ sinh. Dù mùa đông cũng không lạnh, nhà có sân sao sánh được với nhà lầu chứ.

Cô ả hô:

- Đi thôi, mang các cô đi xem phòng ở của tôi.

Các cô cũng đừng quá hâm mộ!
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 247:

Lục Cảnh Đường ngủ trưa thức dậy, nhìn thấy tứ ca đã về, đi qua hỏi:

- Tứ ca, anh gọi điện thoại, ba ba nói thế nào?

Lục Cảnh Cường đắc sắt nói:

- Đường Đường còn lo lắng tứ ca sao, anh khẳng định đều nói rõ ràng. Mẹ thì không cần lo lắng, ngày mai cha sẽ đưa mẹ qua đây.

Phương Mặc hướng hắn vẫy tay, Lục Cảnh Đường cười đi qua chui vào trong lòng hắn.

Lục Cảnh Hoa bọn họ đã thói quen hình thức tương xử của hai người, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Còn cảm thấy em trai ngoan của mình xứng đáng được người sủng ái như vậy.

Lục Cảnh Đường đột nhiên nghĩ tới mẹ liên tục nghỉ làm như vậy, cung tiêu xã có phải sẽ không thoải mái hay không.

Hắn nghiêng đầu hỏi:

- Đại ca, mẹ liên tục nghỉ làm, người trong cung tiêu xã có ý kiến gì hay không nha.

Vừa nghe lời này, hai người Lục Cảnh Hoa nhìn em trai, cảm thấy lời của hắn cũng có đạo lý.

Vài năm nay vì hắn kết hôn, lại thêm Đường Đường mua nhà, sau đó đi học, mẹ xác thực luôn không ngừng xin nghỉ làm, hắn nhéo nhéo trán:

- Hẳn sẽ có người không hài lòng.

Lục Cảnh Đường vỗ tay nói:

- Vậy kêu mẹ đem công tác bán đi. Không qua bao lâu nữa cung tiêu xã cũng sẽ bị hủy bỏ, hiện tại không bán sau này không bán được nữa rồi. Tuy nói có chút hố người, nhưng vài năm thời gian cũng có thể kiếm được tiền bù lại. Càng huống chi đi làm trong cung tiêu xã, mua giá nội bộ mới hấp dẫn người.

Lục Cảnh Hoa lắc đầu:

- Chỉ sợ mẹ sẽ không đồng ý bán, dù sao chúng ta cũng không ở bên cạnh cha mẹ. Buộc nàng bán công tác, nàng khẳng định sẽ không thích ứng.

Lục Cảnh Đường cười nói:

- Khẳng định không phải yêu cầu mẹ nghỉ ngơi a. Chỗ em có rất nhiều đồ có thể đưa cho mẹ đem đi bán. Hơn nữa hiện tại cho phép buôn bán cá thể, chỉ là còn chưa chính thức ra chính sách mà thôi. Hơn nữa có ba ba ở, mẹ khẳng định không sao.

Phương Mặc nghe vậy thật đồng ý nói:

- Em cảm thấy chủ ý này không tệ. Chính mình buôn bán, thời gian sung túc, hơn nữa còn không mệt mỏi. Nếu như có chuyện cũng không cần cân nhắc lãnh đạo có đồng ý cho nghỉ hay không.

Lục Cảnh Đường đi theo gật đầu:

- Đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy. Hơn nữa hai năm nay áo len đan càng ngày càng lưu hành. Em chuẩn bị đưa cuộn len cho mẹ buôn bán, hơn nữa hiện tại màu sắc len cũng còn chưa đầy đủ. Chỗ em vừa lúc có thể bù đắp, đại ca cảm thấy thế nào?

Hai anh em Lục Cảnh Hoa nhìn nhau cười:

- Em đã quyết định xong cho mẹ buôn bán cái gì, nhất định là ý kiến hay. Chờ cha mẹ tới, có thể cùng cha mẹ thương lượng là tốt rồi. Anh cảm thấy không là vấn đề.

Lục Cảnh Đường cười hì hì, trừng mắt nhìn Phương Mặc:

- Em thật sự cảm thấy buôn bán cuộn len không tệ, một là giá cả sẽ không quá cao, để mẹ buôn bán sẽ không có áp lực, thứ hai là toàn bộ đồ vật còn có thể đặt trong nhà. Chỉ cần mẹ đan áo sau đó mặc ra ngoài, chính là tự mình quảng cáo kiếm khách. Hoàn toàn không cần lo lắng không ai mua, cũng không cần lo lắng mẹ cần mỗi ngày ra ngoài buôn bán, làm mệt chính mình.

Lục Cảnh Hoa ôn nhu nhìn hắn. Ân, bé ngoan nhà bọn họ đã lớn lên.

Phương Mặc cầm tay hắn nói:

- Có thể, anh nhớ được chỗ em còn có sách dạy đan len. Đến lúc đó có thể đưa cho thím, để nàng đi theo học.

- Đúng là như vậy, ai nha. Chẳng thể trách là đối tượng của em, chúng ta cùng nghĩ như nhau. Em luôn nghĩ lúc mẹ có rảnh, chỉ cần tìm vài thím ngồi trò chuyện, còn có thể đan áo len. Chỉ cần mua cuộn len thì dạy cho các nàng phương pháp đan len.

Lục Cảnh Đường ôm cổ Phương Mặc cười nói.

Khóe môi Lục Cảnh Cường co quắp, lập tức kéo Đường Đường:

- Ngồi với tứ ca.

Hừ, ở trước mặt đại ca cùng hắn mà cũng dám cùng Phương Mặc quấn quýt như vậy, lúc bọn họ vắng mặt thì càng thế nào?

Lục Cảnh Cường mở to hai mắt nhìn Đường Đường, đột nhiên có cảm giác Phương Mặc mới là cải thìa bị heo củng, đây làm sao vậy?

Trần Quế Hoa vừa tan tầm về nhà, Lục Gia Bình liền đem nội dung điện thoại thuật lại cho vợ nghe qua.

Trần Quế Hoa vừa nghe, lập tức ngồi không yên, nháo lên kêu chồng lập tức đi mua vé xe. Con ngoan của nàng bị người tìm phiền toái? Nàng nhẫn nhịn được? Hận không thể chắp cánh bay đi J thị.

Lục Gia Bình an ủi:

- Em đừng gấp, Đường Đường không có chuyện gì. Đây không phải còn có lão đại bọn họ sao, nói thế nào cũng không để Đường Đường bị thương. Chỉ là mấy đứa con trai xử lý loại chuyện này không tiện, mới nhờ em qua đó. Ngày mai chúng ta mua vé là được, chỉ ngồi xe một ngày mà thôi.

Trần Quế Hoa cũng không còn tâm tư nấu cơm, vội vàng thu thập hành lý:

- Anh nói đơn giản, mấy đứa nhỏ này có bao giờ nói thật mình gặp sự cố gì đâu. Nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không bọn họ sẽ gọi cho chúng ta sao? Ai u, còn thu thập gì nữa, dù sao bên chỗ đứa con cái gì không có. Anh đi nhanh lên, chúng ta đi mua vé xe.

Lục Gia Bình bật cười:

- Được, em đừng gấp, nhất định sẽ mua được vé xe.

Nói xong mới đẩy xe đi ra cửa.

Triệu Vãn Vãn không biết mình sắp gặp được chuyện gì, hiện tại cô ta còn đang đắc chí giới thiệu nhà mình cho mấy chó săn đâu.

Triệu Vãn Vãn đắc ý nói:

- Đây là cha tôi đi phía nam thấy được nên mua về cho tôi. Ai bảo tôi là con gái bảo bối duy nhất của hắn đâu. Hắn không sủng ái tôi, còn sủng ái ai a.

Nếu lời này bị Lục Cảnh Đường bọn họ nghe được, chắc chắn sẽ cười chết. Nói không chuẩn còn mắng cha của Triệu Vãn Vãn đáng đời.

Dù sao năm ấy hắn cử báo chính mẹ ruột của mình, đi ra ngoài không cẩn thận té ngã. Vốn không có vấn đề gì lớn, nhưng cố tình bị thương chỗ đó của hắn.

Từ đó mẹ của Triệu Vãn Vãn cũng không tiếp tục mang thai, thậm chí cha cô ta cũng không còn tiếp tục đi ăn chơi đàng điếm.

Cho nên người đừng làm chuyện xấu, không phải không báo là vì chưa tới lúc mà thôi.

Thấy khoe xong, Triệu Vãn Vãn đi tìm cha hỏi tiền. Kết quả không xin được tiền còn bị mắng một trận. Cha cô ta cảm thấy cô ta xài hoang phí, mới cho mấy trăm qua vài ngày đã tiêu sạch sẽ.

Triệu Vãn Vãn không dám nháo lớn sợ mất mặt, nhẫn nhịn nói:

- Cha, tiếp tục cho con thêm tiền đi. Bằng không con đi ra ngoài không làm cha dọa người sao. Con ở trường học có mặt không phải làm vẻ vang cho cha sao?

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô ả thầm mắng:

- Lão bất tử, nhìn sau này ông già rồi phải làm sao! Hiện tại không cho tiền, sau này đừng tưởng tôi dưỡng già cho ông bà.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 248:

Hai vợ chồng Lục Gia Bình đi tới trạm xe lửa, hỏi thăm mua vé chuyến đi J thị gần nhất. Biết được 10h đêm nay còn có một chuyến, Trần Quế Hoa lập tức mua vé.

Khóe mắt Lục Gia Bình co rút:

- Vợ à, chúng ta có cần sốt ruột như vậy hay không? Em còn chưa xin phép nghỉ, anh còn chưa an bài xong công việc, làm sao mà đi chứ.

Trần Quế Hoa cất ví tiền lườm hắn một cái, kéo cánh tay hắn nói:

- Hiện tại còn chưa đầy 7h, anh đi trong cục nói một tiếng thì tốt rồi, dù sao còn có trực ban. Em đi bên chị cả một chuyến, nhờ nàng ngày mai giúp em xin nghỉ là tốt rồi.

Lục Gia Bình nghe vậy cũng không đường chọn lựa, lắc đầu cùng nàng đi trở về.

Trên đường Trần Quế Hoa còn liên tục thúc giục:

- Anh nhanh lên một chút, chờ một lát về nhà hai chúng ta nấu bát mì ăn là được. Ăn xong sớm ra trạm xe, bằng không em sợ trễ giờ.

Lục Gia Bình muốn cãi lại nhưng nghĩ tới bọn nhỏ, đành hỏi:

- Vậy không cùng bọn nhỏ nói một tiếng sao?

Trần Quế Hoa nhìn hắn, giống như đang nhìn kẻ ngốc.

Lục Gia Bình chột dạ, vội hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Nhìn chằm chằm anh như vậy.

Trần Quế Hoa thở dài, vỗ vai chồng an ủi:

- Lão Lục, chúng ta có nên xin nghỉ hưu sớm hay không?

Theo lý mà nói tuổi tác của lão Lục cũng không lớn lắm, vì sao bây giờ đã hồ đồ. Hiện tại đã là buổi tối, làm sao thông tri cho bọn nhỏ?

Nếu nhi đồng có việc muốn tìm trong nhà thì còn phương tiện một chút, gọi tới cung tiêu xã hoặc là cục công an đều tìm được người. Nhưng nhà bọn nhỏ không có điện thoại a. Muốn tìm trừ phi đợi ban ngày gọi tới trường học, vấn đề này lão Lục không nghĩ tới, hay là quan tâm nhiều nên rối loạn?

Lục Gia Bình ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì bị nàng nói:

- Hai chúng ta sáng sớm ngày mai là có thể tới nơi rồi, không cần phải thông tri. Cũng không phải chưa đi qua, chính mình đều tìm được nhà thôi.

Được rồi, em là lão đại trong nhà do em nói tính. Lục Gia Bình dứt khoát không tiếp tục hỏi, mang theo vợ về nhà.

Sáng sớm hôm sau, mấy anh em còn chưa biết cha mẹ sắp tới J thị đang ngồi ăn cơm sáng quanh bàn.

Nhất là Lục Cảnh Cường suy nghĩ cả đêm lại quyết định, đem khóa học đổi thành cùng thời gian cùng lớp với Đường Đường bọn họ, lúc đó thi đậu đại học, hắn tuyển lịch sử chuyên nghiệp, một mặt là vì yêu thích, một mặt là vì ở gần có thể chiếu cố được em trai.

Kỳ thật có thể thi lên đại học hay không Lục Cảnh Cường hoàn toàn không để ý, dù sao lúc nhỏ hắn phiền nhất là làm bài tập cùng đi nghe giảng.

Tham gia thi vào trường cao đẳng, một bộ phận lớn là vì Đường Đường. Đối với chính hắn mà nói, kiếm tiền mới là mục đích cuối cùng của hắn.

Hiện tại chỉ cần đổi khóa học, cũng không cảm thấy có gì ủy khuất chính mình.

Ngược lại đối với ý nghĩ của hắn mà nói, đây là chuyện tốt. Có thể từng thời khắc theo dõi viên cải trắng của nhà mình muốn củng ngược lại Phương Mặc.

Ăn xong cơm sáng, bởi vì sáng nay có khóa, Lục Cảnh Đường bọn họ đi trường học.

Nhà của Lục Cảnh Hoa cũng đã sửa sắp xong xuôi, cho nên cũng không cần đi qua trông chừng. Vì thế hắn lưu trong nhà chuẩn bị bao sủi cảo cho mấy đứa em cùng ăn.

Ngay lúc Lục Cảnh Hoa đang băm thịt, chuẩn bị cắt rau hẹ chợt nghe ngoài cửa lớn truyền vào động tĩnh. Hắn còn tưởng lão tứ bỏ quên đồ ở nhà nên trở về lấy.

Nào ngờ vừa đi ra nhìn thì thấy cha mẹ cầm túi hành lý đi vào nhà. Hắn kích động hỏi:

- Cha mẹ, sao cha mẹ lại tới đây rồi? Con còn tưởng ngày mai mới tới được.

Lục Gia Bình tránh phía sau vợ, vươn ngón tay chỉ chỉ vào nàng.

Lục Cảnh Hoa vừa nhìn liền hiểu được, hắn tiếp nhận túi hành lý trong tay cha cầm vào trong phòng.

Trần Quế Hoa thấy con trai đeo tạp dề, hỏi:

- Con đang làm cơm sao? Đang làm gì vậy, Đường Đường đâu?

Lục Cảnh Hoa làm bộ dỗi:

- Mẹ, mẹ chỉ quan tâm Đường Đường, cũng không nhớ đứa con cả sao?

Trần Quế Hoa biết hắn cố ý nói như vậy, trong lòng lại vô cùng cao hứng, cười nói:

- Nhớ, mấy đứa con có đứa nào mà mẹ không nhớ đây. Ai? Đường Đường không ở nhà, còn ngủ sao?

Nói xong nàng đi về phòng của Đường Đường.

Lục Cảnh Hoa cười nhẹ thành tiếng:

- Đường Đường bọn họ đi học rồi, giữa trưa mới về. Đoạn thời gian này luôn ăn cơm cùng mì, con muốn bao sủi cảo cho Đường Đường ăn đâu.

Ngoài miệng của mẹ luôn nói nhớ đám con, nhưng cũng không cách nào bỏ qua Đường Đường. Lại là một ngày ghen tỵ với em trai nha.

Trần Quế Hoa nghe nói đứa con lâu rồi không được ăn sủi cảo, lập tức vén tay áo:

- Làm nhân gì vậy, con bao bao nhiêu thịt béo? Đường Đường thích ăn sủi cảo có nhiều thịt cùng nước lèo, không thể bớt thịt béo đâu.

Lục Gia Bình ngăn cản nàng:

- Em đi ngủ một lát, để anh cùng lão đại làm là được.

Trần Quế Hoa cười nói:

- Ngủ gì chứ, đêm qua em không phải ngủ cả đêm sao. Cũng không có mệt, em giúp làm. Một hồi còn đi đón đứa con tan học.

Lục Cảnh Hoa nhịn cười, rất muốn nhắc nhở mẹ một câu, Đường Đường hiện tại là sinh viên đại học, không còn là đứa trẻ bé xíu của ngày xưa.

Nhưng nhìn hình dạng cao hứng của mẹ mình, hắn cũng nói không nên lời.

Bao xong sủi cảo, Trần Quế Hoa bưng chậu cho hai cha con ngửi thử xem:

- Như thế nào?

Hai cha con phi thường phối hợp vươn ngón cái, Trần Quế Hoa che miệng cười cười. Nàng chợt vỗ trán:

- Còn phải thêm món rau, bằng không con ngoan ăn ngán thì sao bây giờ. Đến lúc đó lại ăn không được bao nhiêu. Hai cha con bao sủi cảo, em đi chiên trứng gà với rau hẹ.

Trong nhà vui vẻ bao sủi cảo, ba người Lục Cảnh Đường vừa tan học lại gặp phiền toái.

Bọn họ vừa đi ra cửa trường, đã bị Triệu Vãn Vãn mang theo ba chó săn cản đường.

Ba chó săn bởi vì được cô ả tặng cho đôi bông tai trân châu, càng thêm dùng sức lấy lòng cô ả.

Hiện tại nhìn thấy ba người Lục Cảnh Đường, liền cười chế nhạo:

- Lục Cảnh Đường, sao cậu còn có mặt đi theo bên cạnh Phương Mặc a. Hỗn ăn hỗn uống hỗn nghiện sao?

- Đúng rồi đó, cũng không thể bởi vì Phương Mặc bạn học là người tốt, liền không biết thẹn kề cận người ta không chịu buông tha đi.

Người bao quanh xem nhiệt náo càng nhiều, Triệu Vãn Vãn nhếch mép nhìn Lục Cảnh Đường thầm nghĩ:

- Hừ, tao xem mày còn có mặt mũi gì ở lại bên người Phương Mặc.

Lục Cảnh Cường nghe người khác mắng em trai mình, giận dữ mắng:

- Nói em trai của tôi không bằng nhìn xem chính bản thân các cô đi, Triệu Vãn Vãn rặn ra một đống phân, ba cô đều hận không thể lập tức liếm sạch sẽ. Có tư cách gì nói em trai của tôi?
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 249:

Ba chó săn nghe được lời này của Lục Cảnh Cường, lập tức thẹn quá hóa giận nói:

- Anh nhảm nhí cái gì đây? Quan hệ giữa chúng tôi cùng Vãn Vãn là bạn tốt.

- Đúng vậy, cho dù chúng tôi có quan hệ gì, cũng không giống như em trai của anh, không mặt không da ăn ở chiếm tiện nghi trong nhà Phương Mặc.

Thanh âm nghị luận bốn phía càng nhiều, Phương Mặc lạnh mặt muốn đánh người.

Triệu Vãn Vãn thấy bọn họ không lên tiếng, lúc này mới đứng ra giả vờ làm người tốt:

- Ai nha, đều là bạn học. Các cô đừng nói như vậy, có lẽ Lục Cảnh Đường bạn học có nỗi khổ gì khó nói đâu. Bằng không hắn khẳng định sẽ không ăn uống chùa trong nhà Phương Mặc.

Chân chó số một phun một ngụm:

- Có gì mà khó nói chứ, mua không nổi nhà thì ở lại trong trường học thôi. Mỗi ngày đi theo Phương Mặc người ta về nhà tính chuyện gì?

Phương Mặc đang muốn mắng người, từ chỗ không xa truyền tới một thanh âm:

- Ai nói Đường Đường nhà chúng tôi không mua nổi nhà?

Lục Cảnh Đường nhìn thấy Trần Quế Hoa, mắt sáng rực lên, đôi mắt nhỏ xoay chuyển, xoay người véo chân tứ ca, Lục Cảnh Cường đang định hỏi em trai là chuyện gì, kết quả Lục Cảnh Đường chạy hướng Trần Quế Hoa, trong miệng còn cười hô to một tiếng:

- Mẹ!

Mấy người Triệu Vãn Vãn nghe thanh âm xoay người nhìn thấy Lục Cảnh Đường ôm một người phụ nữ. Khi người đàn bà nghiêng đầu nhìn lại, khuôn mặt nàng xinh đẹp làm người phải thở dài kinh ngạc.

Cho dù Triệu Vãn Vãn biểu tình cũng không thể tin, nếu nói người phụ nữ xinh đẹp có khí chất cô ả cũng không phải chưa từng nhìn thấy qua.

Nhưng người đàn bà trước mặt này, cho dù mẹ cô ta đứng trước mặt cũng không cách nào so sánh với người ta. Mỗi một cử động của nàng đều tràn ngập vẻ tự tin cùng thong dong.

Triệu Vãn Vãn lắc đầu, trong miệng luôn than thở:

- Không có khả năng, không có khả năng. Lục Cảnh Đường không phải lớn lên tại nông thôn sao? Mẹ của hắn hẳn phải là một bà già nhà quê mới phải.

Người đàn bà này rốt cục là ai? Người đàn ông đứng bên cạnh nàng lại là ai?

Triệu Vãn Vãn có chút không biết phải làm sao. Vì sao người đàn ông kia cũng có được khí chất trầm ổn suất khí, cho dù năm tháng lưu lại vết tích trên mặt hắn, nhưng cũng không che giấu được mị lực của hắn.

Cô ta đột nhiên nghĩ tới cha của mình, nhưng cha cô ta, ngoại trừ ánh mắt âm độc cùng vẻ tươi cười bỉ ổi, còn có mẹ cô ta tính tình tư lợi, đột nhiên cô ả có cảm giác mình bị người đè ép xuống, một khắc này cô ta đột nhiên hiểu được rồi, hiểu được vì sao mình không thể so sánh với Lục Cảnh Đường.

Trần Quế Hoa ôn nhu xoa đầu đứa con, may mắn nàng đi đón đứa con, bằng không còn không biết con ngoan của nàng lại bị khi dễ thành như vậy.

Nàng cầm tay đứa con, đi tới trước mặt mấy người Triệu Vãn Vãn.

Có lẽ vài người bị khí chất của nàng hù sợ, có lẽ bởi vì nàng là trưởng bối, khiến Triệu Vãn Vãn vô ý thức lui ra sau vài bước.

Trần Quế Hoa cười hỏi:

- Các cô nghe ai nói con trai tôi ăn uống chùa? Lại là nghe ai nói con ngoan nhà tôi không mua nổi nhà?

Triệu Vãn Vãn rất muốn phản bác, nhưng người phụ nữ đối diện dùng ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn Lục Cảnh Đường, khiến cho cô ta có lời cũng không dám hỏi ra.

Chân chó số một lá gan lớn, trừng mắt hỏi:

- Không phải sao? Bằng không Lục Cảnh Đường tại sao không về nhà mình, mỗi ngày ở lại trong nhà của Phương Mặc.

Trần Quế Hoa thản nhiên nhìn nàng, ôn nhu vuốt ve đầu của đứa con nói:

- Trong trường học này của các cô có không ít bạn chơi từ nhỏ tới lớn của Đường Đường nhà tôi. Nếu không tin, có thể đi hỏi thăm bọn họ, những lời tôi nói có phải là thật hay không.

- Nhà của tôi có năm con trai, con nhỏ nhất chính là Lục Cảnh Đường bị các cô vu tội. Không nói hai vợ chồng chúng tôi, chính là đại ca Đường Đường từ 17 tuổi được bộ đội chiêu mộ tòng quân, nhị ca là phi công, tam ca ở bộ đội đặc chủng, tứ ca cùng Đường Đường cùng nhau thi vào đại học. Mà chồng tôi từng đi lính, sau khi chuyển nghiệp hiện tại là cục trưởng cục công an.

Nói xong nhìn chằm chằm vào Triệu Vãn Vãn:

- Cô cảm thấy với điều kiện nhà chúng tôi, sẽ không mua nổi nhà sao? Cô nói Đường Đường nhà tôi ăn uống chà, vậy các cô có biết Phương Mặc là bạn chơi từ nhỏ tới lớn của con tôi sao? Vậy các cô có biết hai gia đình chúng tôi là thế giao không? Việc này các cô đều không biết, lại dám ở trong này không bằng không chứng tùy tiện oan uổng người?

- Ai cấp các cô can đảm dám khi dễ con ngoan nhà chúng tôi?

Trần Quế Hoa thong dong trách mắng mấy người.

Lúc này người xung quanh lại nhỏ giọng nghị luận lên.

Nguyên lai đứa bé trai xinh đẹp biết điều trước mắt, điều kiện trong nhà tốt như vậy.

Triệu Vãn Vãn sợ hãi không dám ngẩng đầu, trong lòng một mực không ngừng giận mắng mấy chó săn.

Nếu không phải mấy nàng mang tới tin tức, nói Lục Cảnh Đường là kẻ quê mùa từ nông thôn đến, còn chết quấn Phương Mặc, ăn ở nhà hắn.

Hôm nay mình sao lại mất mặt lớn như vậy! Toàn bộ đều là lỗi của các nàng!

Trần Quế Hoa thấy các nàng cũng không lên tiếng, cười lạnh nói:

- A, có chút nữ nhân, nên có chút tự mình hiểu lấy. Nếu như mình cũng không cần tự ton, ai còn đem cô xem ra gì a. Nói lại, tiểu Mặc nhà chúng tôi đã có đối tượng. Không phải ai muốn bò lên bám vào là có thể bám lên được.

Nói xong lôi kéo đứa con rời khỏi.

Triệu Vãn Vãn đứng ở cửa trường học thấy người xung quanh chỉ trỏ nhìn mình, chịu không nổi khóc chạy mất. Mấy chó săn thấy tình trạng đó đi theo, cũng không phải bọn họ muốn theo.

Là vì Triệu Vãn Vãn đồng ý mời các nàng đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, các nàng mới không muốn bỏ qua cơ hội lần này đâu.

Trên đường Lục Cảnh Đường luôn quơ cánh tay mẹ, không ngừng khen ngợi:

- Vừa rồi mẹ rất khốc vậy! Mẹ là nữ thần của con!

Trần Quế Hoa cười trừng mắt nhìn hắn:

- Nói bậy gì đây, mẹ đã lớn tuổi thế nào rồi, còn nữ thần gì.

Lục Cảnh Cường đi theo nịnh nọt:

- Thật sự đó mẹ, vừa rồi thật đã ghiền. Con còn tưởng mẹ muốn đánh Triệu Vãn Vãn đâu, không đánh cũng sẽ mắng người. Kết quả rất ngoài ý muốn!

Trần Quế Hoa hừ một tiếng:

- Buổi trưa cha mẹ vừa tới, nghe đại ca con nói qua, mẹ chỉ hận không thể lập tức xông tới trường học đánh người. Nhưng mẹ vừa nghĩ sau này tụi con còn phải đến trường học, cảm thấy không thể đánh người được. Chúng ta phải đổi phương thức giải quyết vấn đề.

Lục Cảnh Đường bất kể là dùng phương thức gì, dù sao hắn biết cha mẹ vĩnh viễn sẽ không để cho hắn bị ủy khuất, hắn kéo tay cha mẹ:

- Mẹ chờ về nhà, con có bất ngờ cho mẹ xem!

Trần Quế Hoa ôn nhu gật đầu:

- Được, vậy mẹ phải đoán thử, con ngoan cần cho mẹ bất ngờ gì.

Lục Cảnh Cường đụng nhẹ Phương Mặc nhỏ giọng nói:

- Cậu có cảm thấy chỉ cần gặp cha mẹ, Đường Đường vẫn giống như ngày xưa không? Đặc biệt thích làm nũng.

Phương Mặc sủng nịch nhìn phía trước, cười cười.

Thích làm nũng không tốt sao, hắn thật hi vọng Đường Đường luôn làm nũng với hắn đâu.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 250:

Đoàn người Lục Cảnh Đường vui vẻ đi về nhà.

Trần Quế Hoa vây quanh đứa con, trong miệng lại đau lòng nói:

- Lão Lục, sao em lại cảm thấy đứa con như gầy hơn đâu. Anh nhìn xem có phải hay không?

Lục Gia Bình ngồi bên cạnh hai người, đánh giá đứa con út. Hắn cũng không nhìn ra được là đứa con gầy, nhưng vẫn phối hợp với vợ:

- Tạm được, anh nhìn thấy trạng thái tinh thần không tệ.

Lục Cảnh Đường nhân cơ hội ôm Trần Quế Hoa làm nũng:

- Mẹ, con không gầy. Nhưng sao con lại cảm thấy cha cùng mẹ đều gầy hơn đâu. Có phải tụi con không ở nhà cha mẹ luôn tùy tiện ăn qua bữa hay không vậy?

Trần Quế Hoa sủng nịch nhu tóc đứa con:

- Sao có thể tùy tiện qua bữa chứ, con lưu lại nhiều thịt cùng trứng gà cho cha mẹ như vậy, cha mẹ ăn cũng không hết, sao còn gầy được.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng:

- Mẹ cùng cha đừng luyến tiếc ăn, cũng đừng ngại phiền toái. Chỉ có thân thể cha mẹ tốt lắm, mới có thể bồi con càng lâu. Mẹ xem mới tách ra chưa được bao lâu, tụi con đã bị người tìm tới phiền toái. Nếu không phải mẹ qua đây, mấy đứa con trai như tụi con phải làm sao mới tốt?

Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường:

- Lão tứ, lần sau gặp loại người như vậy, cũng không cần đem bọn họ xem là nữ nhân. Bằng không sau này Đường Đường làm sao lưu trong trường học tập? Một người một ngụm nước bọt đủ chết đuối người.

Lục Cảnh Đường vội vã giải thích cho tứ ca:

- Mẹ, tứ ca đã tốt lắm, đều là hắn giúp con nói chuyện. Nhưng mẹ cũng biết, xã hội từ xưa tới giờ đều là như vậy. Càng huống chi bọn hắn đều là nữ sinh, nếu còn giả vờ mình là kẻ yếu, tụi con khẳng định khó tiếp chiêu.

Trần Quế Hoa đương nhiên hiểu được ý của đứa con, nhưng nghĩ tới mấy cô ả kia ngăn ở cửa trường học mắng nhiếc con ngoan của nàng, trong lòng nàng vô cùng khó chịu.

Nếu sáng hôm nay nàng không nhẫn nhịn được mà xông lên đánh người, mấy đứa con chắc chắn sẽ bị người chỉ trỏ. Hơn nữa cô ả kia làm xong chuyện thất đức, nàng cũng không dám nghĩ sau này đám đê tiện kia sẽ làm ra thêm chuyện gì đối đãi Đường Đường.

Nhưng hiện tại không sao cả, nàng đã tới, có thể chống đỡ cả bầu trời cho bọn nhỏ.

Lục Cảnh Hoa nghe vậy đứng lên nói:

- Mẹ, không sao đâu. Bạn của con hẳn cũng sắp về rồi, chỉ cần hắn lấy được chứng cớ, Triệu Vãn Vãn cũng không nhảy nhót được thêm vài ngày.

Trần Quế Hoa vẫn tin tưởng lão đại, mắt nhìn thời gian cũng đi theo đứng dậy:

- Đường Đường chờ mẹ nấu sủi cảo cho con ăn.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường sáng lên, cười gật đầu:

- Rất tốt rồi, được ăn vào sủi cảo mẹ làm. Con thật tưởng niệm món ăn này.

Trần Quế Hoa nhìn thấy đứa con cao hứng, mím môi cười:

- Hôm nay không chỉ có sủi cảo con thích ăn, mẹ còn bao thêm chút rau cải, chờ mẹ, mẹ đi nấu đây.

Lục Cảnh Hoa có khổ nói không nên lời! Rõ ràng là hắn bao sủi cảo, sao hiện tại biến thành công lao của mẹ đây!

Ăn cơm xong, Lục Cảnh Đường đem sự tình đã thương lượng với mấy anh trai thuật lại cho cha mẹ nghe qua.

Lục Gia Bình nghe xong cảm thấy chủ ý không sai, công tác cung tiêu xã tốt lắm, nhưng cần thỉnh thoảng phải khuân vác đồ vật, mỗi khi tới ngày mùa buổi sáng còn phải dậy rất sớm đi làm.

Có lẽ suốt một ngày đều bề bộn không ngừng tay, càng đừng nói có thời gian ăn cơm. Chân của vợ luôn cảm thấy đau không ngừng, Lục Gia Bình cũng biết muốn vợ nghỉ ở nhà rảnh rỗi nàng sẽ không đồng ý, chẳng thà nghe theo chủ ý của đứa con.

Trần Quế Hoa nghe được còn đang do dự, nhưng khi nghe Đường Đường nói nếu sau này còn có việc gì xảy ra cần mẹ giúp đỡ, nàng lập tức đồng ý:

- Vậy chờ mẹ đi trở về, sẽ đem công tác bán lại. Nhưng việc này có cần nói với cô cả của tụi con không, dù sao công tác là nàng giúp đỡ tìm được.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Phải báo cho cô cả, đến lúc đó để cho cô cùng mẹ cùng nhau bán cuộn len, cùng nhau kiếm tiền!

Lục Gia Bình thấy đứa con khẳng định, cười hỏi:

- Đường Đường vì sao cảm thấy bán cuộn len cũng tốt lắm đây?

Lục Cảnh Đường đắc ý nói:

- Ba ba, cha không có chú ý phong cách ăn mặc của người trong J thị.

Thấy cha gật đầu, hắn nói tiếp:

- Hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi đều không thích mặc áo bông quá dày, cảm thấy không xinh đẹp, mặc vào còn có vẻ thật mập mạp. Cho nên vừa có thể giữ ấm mặc lên người cũng không bị mập mạp cũng chỉ có áo len đan.

- Con tin tưởng qua không được bao lâu, áo len đan sẽ càng lúc càng được lưu hành. Mẹ cùng cô cả bán cuộn len nhất định sẽ đắt hàng, hơn nữa nhan sắc cuộn len của con càng thêm tươi diễm, căn bản không sợ không ai mua.

Lục Gia Bình cười nhìn vợ:

- Em cảm thấy đề nghị này của đứa con như thế nào?

Trần Quế Hoa đương nhiên vỗ tay đồng ý, nàng có xem qua sách mà đứa con chuẩn bị, chỉ tính phương pháp đan len đã hơn mười chủng loại, còn có mẫu mã cũng xinh đẹp vô cùng. Cho dù nàng thật sự nghỉ làm, ở nhà đan áo bán tiền cũng kiếm được không ít.

Lúc nghỉ trưa Lục Cảnh Đường tắm rửa xong nằm trên giường nhìn cuộn len trong thương trường, hắn thầm nghĩ mình mới khai giảng, làm sao vận chuyển về cho mẹ đây?

Phương Mặc tắm rửa xong đi ra hỏi:

- Đang nghĩ chuyện gì?

Lục Cảnh Đường đang suy nghĩ về việc vận chuyển len, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Phương Mặc nhìn mê mẩn.

Làn da cổ đồng tràn ngập cơ bắp đầy đặn, thoạt nhìn rất có lực lượng. Lục Cảnh Đường cúi đầu nhìn bụng dưới của mình.. Vẫn là Phương Mặc đẹp hơn nhiều!

Hắn có chút mắt thèm, vươn tay nhéo nhéo.

Đỉnh đầu truyền ra tiếng cười nhẹ, hắn ngẩng lên tiếp xúc ánh mắt đầy hứng thú của Phương Mặc.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt cười, vội vàng rụt tay lại, sợ muộn một bước bị Phương Mặc ăn xong lau sạch.

Phương Mặc hỏi:

- Vừa rồi em nhíu mày, suy nghĩ chuyện gì?

Lục Cảnh Đường vỗ trán:

- Đều tại anh không mặc quần áo khiến em nghĩ vẩn vơ! Dương Dương, hiện tại chúng ta mới khai giảng không thể rời đi, chỉ có cha mẹ hai người làm sao vận chuyển cuộn len về đây? Gởi bưu điện sao? Hay là tự mình vác về, túi hành lý cũng không bỏ được bao nhiêu cuộn len a.

Phương Mặc chui vào mền, ôm hắn vào lòng nói:

- Đừng lo lắng, chỗ anh có túi chân không, đến lúc đó dùng túi chân không là được. Bỏ vào trong túi hành lý cũng chứa được không ít, hơn nữa mỗi tháng chúng ta về một chuyến, chỗ thím khẳng định sẽ không xuất hiện chuyện thiếu hàng.

Lục Cảnh Đường vùi mặt vào lòng hắn ngáp dài:

- Ngô, có anh ở đây, em cũng không cần lo lắng.

Phương Mặc ôm hắn, vỗ nhẹ lưng hắn:

- Được, ngủ đi. Chuyện khác giao cho anh.

Lục Cảnh Đường bật cười hôn lên môi hắn:

- Có bạn trai thật tốt! Chuyện gì cũng không cần em quan tâm.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back