Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 241:
Phương Mặc làm cơm xong, tháo xuống tạp dề đi ra phòng khách:
- Tứ ca kêu đại ca đi qua ăn cơm đi, em kêu Đường Đường rời giường.
- Được, biết rồi. Hiện tại anh đi gọi đại ca.
Lục Cảnh Cường ứng nói.
Phương Mặc đi vào phòng ngủ chính, nhìn người nằm trên giường còn đang ngủ say. Hắn đi qua khom người đem người kia ôm trong lòng hôn nhẹ:
- Đường Đường, dậy đi.
Lục Cảnh Đường nhíu mày, chui đầu vào lòng Phương Mặc cọ xát, nhỏ giọng than thở nói:
- Ngô, buồn ngủ quá, em còn muốn ngủ thêm một lát.
Phương Mặc đem cằm đặt lên đỉnh đầu hắn, dỗ dành:
- Hôm nay không phải còn muốn đi đón Vương Đại Tráng bọn họ sao? Nếu em không dậy ăn chút gì, thời gian sẽ không kịp.
Lục Cảnh Đường nghe cần đón người, liền ngẩng đầu, đỉnh đầu đụng vào cằm Phương Mặc.
Hắn che đầu, Phương Mặc đau hừ một tiếng.
Lục Cảnh Đường vội vàng ngồi dậy che cằm cho Phương Mặc:
- Phù phù!
Hắn thổi vài hơi, chớp mắt hỏi:
- Dương Dương còn đau không?
Phương Mặc cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi hắn:
- Tỉnh rồi, rời giường sao?
Lục Cảnh Đường ngáp dài, nhu mắt gật đầu nói:
- Rời giường, Vương Đại Tráng bọn họ mấy giờ đến a.
Phương Mặc mang theo ý cười:
- Khoảng 8h 30, hiện tại 7h, em rời giường ăn điểm tâm. Chúng ta vừa lúc đi qua là kịp.
Lục Cảnh Đường vươn tay làm nũng nói:
- Tiểu Mặc tử, cõng trẫm đi rửa mặt!
Phương Mặc ý cười càng nhiều, hắn đi theo đáp ứng:
- Dạ!
Chờ Lục Cảnh Đường rửa mặt xong ngồi xuống bàn, hai người Lục Cảnh Hoa vừa về tới nhà, hắn hô:
- Đại ca mau đến ăn cơm!
Lục Cảnh Cường trêu hắn:
- Hắc, hôm nay Đường Đường không ngủ nướng, thật không sai nha.
Lục Cảnh Đường nghe được tứ ca đang cười nhạo mình, hừ một tiếng:
- Hôm nay cần đi đón Đại Tráng bọn họ, đương nhiên không thể tới trễ. Tứ ca, Tam Ngưu cũng thi đậu đại học phải không?
Lục Cảnh Cường vừa ăn vừa nói:
- Thi đậu. Tiểu Mặc gởi về nhiều tư liệu ôn tập như vậy, nếu hắn còn thi không đậu, thi rớt Nhị Ngưu sẽ đánh chết hắn.
Lục Cảnh Đường thở dài, nếu Tứ Oa cũng thi đại học thì tốt rồi.
Đáng tiếc Tứ Oa càng thích cuộc sống trong bộ đội, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì liền tòng quân. Tuy nói cơ hội gặp nhau thiếu, nhưng mỗi lần Tứ Oa đảm nhiệm nhiệm vụ, ở trong núi gặp được đồ tốt đều sẽ quan tâm hắn cùng Dương Dương, thỉnh thoảng còn gởi đồ cho bọn họ.
Phần tình ý này, hắn cùng Dương Dương sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.
Lục Cảnh Hoa nghiêng đầu nhìn hắn:
- Một hồi tụi em đi đón người, anh sẽ không đi. Tiểu Mặc chuẩn bị đồ ăn giữa trưa luôn, anh trước tiên ở trong nhà xử lý. Như vậy tụi em trở về, xào rau cũng phương tiện. Chìa khóa xe đặt ở cửa nhà, lái xe đi trên đường cẩn thận một chút.
Phương Mặc gật gật đầu, trong lòng cân nhắc hi vọng quốc gia nhanh ra chính sách cho hộ cá thể, như vậy hắn có thể nghĩ biện pháp mua chiếc xe riêng cho trong nhà.
Dù sao hiện tại mua xe đạp đều cần phiếu, có thể lái được xe ô tô trên cơ bản đều là đơn vị quốc doanh mới được. Trong không gian của hắn có vài chiếc ô tô, chỉ tiếc hiện tại không dùng được, cũng không thể lái ra ngoài.
Hiện tại đi ra ngoài làm việc đều nhờ đại ca nghĩ biện pháp mượn xe của đơn vị. Đây là phải đợi trong đơn vị không cần dùng xe, nếu gặp lúc trùng hợp người ta có việc, muốn mượn cũng không được.
Ăn xong, Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Đường đi trạm xe lửa đón người. Lục Cảnh Hoa cùng lão tứ ở nhà lo thu thập đồ ăn bữa trưa.
Lẽ ra Lục Cảnh Cường cũng muốn đi theo, chỉ tiếc tuy là xe Jeep, nhưng hôm nay đi đón người hơi nhiều, căn bản không đủ chỗ ngồi.
Không có biện pháp hắn chỉ có thể lưu lại giúp việc trong nhà.
Dọc đường miệng của Lục Cảnh Đường luôn không ngừng lại, một mực hoài niệm chuyện trước kia:
- Dương Dương, thật không nghĩ tới Tần Nam bọn họ lại có thể thi đậu cùng trường đại học với chúng ta. Còn có Trương Gia Ích, hai năm trước sau khi hắn tòng quân, em còn tưởng hắn sẽ giống Tứ Oa cùng lưu lại bộ đội. Không ngờ hắn lại giải ngũ đi thi đại học.
Phương Mặc ôn nhu mỉm cười nghe hắn nói chuyện không ngừng.
Xem ra đời này Đường Đường nhận thức nhóm bạn, thật sự làm cho hắn vui vẻ hơn đời trước rất nhiều.
Nhớ kỹ đời trước hai người quen thuộc, hắn luôn thích kề cận chính mình. Cho dù cùng một ký túc xá, cũng không thấy hắn nói chuyện nhiều với những bạn cùng phòng khác.
Càng đừng nói giống như hiện tại, hắn còn liên tục nhắc tới tên mấy người bạn chơi từ nhỏ.
Xuyên không đến trong này, đối với hai người bọn họ mà nói mặc dù có rất nhiều điều không tiện, nhưng xác thực đã thay đổi vận mệnh của hai người bọn họ.
Hắn có thể canh giữ Đường Đường cùng lớn lên, có thể cùng Đường Đường trở thành người yêu.
Đường Đường có thể có được người nhà, cũng có được bạn chơi từ nhỏ.
Tóm lại đối với bọn họ mà nói, toàn bộ đều là vận may, là bắt đầu cho sự hạnh phúc.
Lục Cảnh Đường nói hồi lâu, thấy Phương Mặc không lên tiếng. Hắn quyệt miệng mất hứng:
- Hừ, em biết mà, đàn ông đều là đức hạnh này. Dương Dương cũng vậy, quả nhiên chiếm được bắp đùi của em, sẽ không yêu em! Đàn ông a.. Ngô, anh đánh em.
Phương Mặc gõ nhẹ lên trán hắn:
- Nói lung tung gì đâu, vừa mới suy nghĩ chuyện trước kia của chúng ta mà thôi. Ai bảo em luôn nhắc chuyện trước kia không dừng lại được.
Lục Cảnh Đường hừ một tiếng, xoay người qua chỗ khác. Hắn tức giận, có chút cảm xúc. Quyết định, trước khi đến trạm xe lửa cần cùng Dương Dương tuyệt giao! Tuyệt đối không để ý tới hắn!
Phương Mặc cũng không vội vã dỗ người, tuy hiện tại trên đường không có xe ô tô, nhưng người chạy xe đạp không ít, nhất là lúc sắp đến trạm xe lửa, dòng người ngày càng nhiều, vẫn cẩn thận một chút tốt hơn.
Chờ đến trạm xe lửa, Phương Mặc đỗ xe xong, kéo Lục Cảnh Đường hôn một cái, vuốt nhẹ vành tai của hắn dỗ dành:
- Ngoan, đừng giận nữa. Chúng ta vào đi. Đợi buổi tối em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, được không?
Lục Cảnh Đường chuyển mắt chỉ vào bên ngoài bán kẹo hồ lô nói:
- Không tức giận cũng được, vậy anh mua kẹo hồ lô cho em.
Phương Mặc sủng nịch hôn hắn thêm một cái:
- Được, mua cho em hai chuỗi, đi thôi!
Lục Cảnh Đường vui vẻ theo hắn xuống xe, hừ, ai còn không phải là bảo bảo!
Bảo bảo đương nhiên là cảm xúc đến mau đi cũng nhanh thôi!
Ai bảo hắn có một bạn trai yêu chiều hắn như vậy đâu!
- Tứ ca kêu đại ca đi qua ăn cơm đi, em kêu Đường Đường rời giường.
- Được, biết rồi. Hiện tại anh đi gọi đại ca.
Lục Cảnh Cường ứng nói.
Phương Mặc đi vào phòng ngủ chính, nhìn người nằm trên giường còn đang ngủ say. Hắn đi qua khom người đem người kia ôm trong lòng hôn nhẹ:
- Đường Đường, dậy đi.
Lục Cảnh Đường nhíu mày, chui đầu vào lòng Phương Mặc cọ xát, nhỏ giọng than thở nói:
- Ngô, buồn ngủ quá, em còn muốn ngủ thêm một lát.
Phương Mặc đem cằm đặt lên đỉnh đầu hắn, dỗ dành:
- Hôm nay không phải còn muốn đi đón Vương Đại Tráng bọn họ sao? Nếu em không dậy ăn chút gì, thời gian sẽ không kịp.
Lục Cảnh Đường nghe cần đón người, liền ngẩng đầu, đỉnh đầu đụng vào cằm Phương Mặc.
Hắn che đầu, Phương Mặc đau hừ một tiếng.
Lục Cảnh Đường vội vàng ngồi dậy che cằm cho Phương Mặc:
- Phù phù!
Hắn thổi vài hơi, chớp mắt hỏi:
- Dương Dương còn đau không?
Phương Mặc cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi hắn:
- Tỉnh rồi, rời giường sao?
Lục Cảnh Đường ngáp dài, nhu mắt gật đầu nói:
- Rời giường, Vương Đại Tráng bọn họ mấy giờ đến a.
Phương Mặc mang theo ý cười:
- Khoảng 8h 30, hiện tại 7h, em rời giường ăn điểm tâm. Chúng ta vừa lúc đi qua là kịp.
Lục Cảnh Đường vươn tay làm nũng nói:
- Tiểu Mặc tử, cõng trẫm đi rửa mặt!
Phương Mặc ý cười càng nhiều, hắn đi theo đáp ứng:
- Dạ!
Chờ Lục Cảnh Đường rửa mặt xong ngồi xuống bàn, hai người Lục Cảnh Hoa vừa về tới nhà, hắn hô:
- Đại ca mau đến ăn cơm!
Lục Cảnh Cường trêu hắn:
- Hắc, hôm nay Đường Đường không ngủ nướng, thật không sai nha.
Lục Cảnh Đường nghe được tứ ca đang cười nhạo mình, hừ một tiếng:
- Hôm nay cần đi đón Đại Tráng bọn họ, đương nhiên không thể tới trễ. Tứ ca, Tam Ngưu cũng thi đậu đại học phải không?
Lục Cảnh Cường vừa ăn vừa nói:
- Thi đậu. Tiểu Mặc gởi về nhiều tư liệu ôn tập như vậy, nếu hắn còn thi không đậu, thi rớt Nhị Ngưu sẽ đánh chết hắn.
Lục Cảnh Đường thở dài, nếu Tứ Oa cũng thi đại học thì tốt rồi.
Đáng tiếc Tứ Oa càng thích cuộc sống trong bộ đội, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì liền tòng quân. Tuy nói cơ hội gặp nhau thiếu, nhưng mỗi lần Tứ Oa đảm nhiệm nhiệm vụ, ở trong núi gặp được đồ tốt đều sẽ quan tâm hắn cùng Dương Dương, thỉnh thoảng còn gởi đồ cho bọn họ.
Phần tình ý này, hắn cùng Dương Dương sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.
Lục Cảnh Hoa nghiêng đầu nhìn hắn:
- Một hồi tụi em đi đón người, anh sẽ không đi. Tiểu Mặc chuẩn bị đồ ăn giữa trưa luôn, anh trước tiên ở trong nhà xử lý. Như vậy tụi em trở về, xào rau cũng phương tiện. Chìa khóa xe đặt ở cửa nhà, lái xe đi trên đường cẩn thận một chút.
Phương Mặc gật gật đầu, trong lòng cân nhắc hi vọng quốc gia nhanh ra chính sách cho hộ cá thể, như vậy hắn có thể nghĩ biện pháp mua chiếc xe riêng cho trong nhà.
Dù sao hiện tại mua xe đạp đều cần phiếu, có thể lái được xe ô tô trên cơ bản đều là đơn vị quốc doanh mới được. Trong không gian của hắn có vài chiếc ô tô, chỉ tiếc hiện tại không dùng được, cũng không thể lái ra ngoài.
Hiện tại đi ra ngoài làm việc đều nhờ đại ca nghĩ biện pháp mượn xe của đơn vị. Đây là phải đợi trong đơn vị không cần dùng xe, nếu gặp lúc trùng hợp người ta có việc, muốn mượn cũng không được.
Ăn xong, Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Đường đi trạm xe lửa đón người. Lục Cảnh Hoa cùng lão tứ ở nhà lo thu thập đồ ăn bữa trưa.
Lẽ ra Lục Cảnh Cường cũng muốn đi theo, chỉ tiếc tuy là xe Jeep, nhưng hôm nay đi đón người hơi nhiều, căn bản không đủ chỗ ngồi.
Không có biện pháp hắn chỉ có thể lưu lại giúp việc trong nhà.
Dọc đường miệng của Lục Cảnh Đường luôn không ngừng lại, một mực hoài niệm chuyện trước kia:
- Dương Dương, thật không nghĩ tới Tần Nam bọn họ lại có thể thi đậu cùng trường đại học với chúng ta. Còn có Trương Gia Ích, hai năm trước sau khi hắn tòng quân, em còn tưởng hắn sẽ giống Tứ Oa cùng lưu lại bộ đội. Không ngờ hắn lại giải ngũ đi thi đại học.
Phương Mặc ôn nhu mỉm cười nghe hắn nói chuyện không ngừng.
Xem ra đời này Đường Đường nhận thức nhóm bạn, thật sự làm cho hắn vui vẻ hơn đời trước rất nhiều.
Nhớ kỹ đời trước hai người quen thuộc, hắn luôn thích kề cận chính mình. Cho dù cùng một ký túc xá, cũng không thấy hắn nói chuyện nhiều với những bạn cùng phòng khác.
Càng đừng nói giống như hiện tại, hắn còn liên tục nhắc tới tên mấy người bạn chơi từ nhỏ.
Xuyên không đến trong này, đối với hai người bọn họ mà nói mặc dù có rất nhiều điều không tiện, nhưng xác thực đã thay đổi vận mệnh của hai người bọn họ.
Hắn có thể canh giữ Đường Đường cùng lớn lên, có thể cùng Đường Đường trở thành người yêu.
Đường Đường có thể có được người nhà, cũng có được bạn chơi từ nhỏ.
Tóm lại đối với bọn họ mà nói, toàn bộ đều là vận may, là bắt đầu cho sự hạnh phúc.
Lục Cảnh Đường nói hồi lâu, thấy Phương Mặc không lên tiếng. Hắn quyệt miệng mất hứng:
- Hừ, em biết mà, đàn ông đều là đức hạnh này. Dương Dương cũng vậy, quả nhiên chiếm được bắp đùi của em, sẽ không yêu em! Đàn ông a.. Ngô, anh đánh em.
Phương Mặc gõ nhẹ lên trán hắn:
- Nói lung tung gì đâu, vừa mới suy nghĩ chuyện trước kia của chúng ta mà thôi. Ai bảo em luôn nhắc chuyện trước kia không dừng lại được.
Lục Cảnh Đường hừ một tiếng, xoay người qua chỗ khác. Hắn tức giận, có chút cảm xúc. Quyết định, trước khi đến trạm xe lửa cần cùng Dương Dương tuyệt giao! Tuyệt đối không để ý tới hắn!
Phương Mặc cũng không vội vã dỗ người, tuy hiện tại trên đường không có xe ô tô, nhưng người chạy xe đạp không ít, nhất là lúc sắp đến trạm xe lửa, dòng người ngày càng nhiều, vẫn cẩn thận một chút tốt hơn.
Chờ đến trạm xe lửa, Phương Mặc đỗ xe xong, kéo Lục Cảnh Đường hôn một cái, vuốt nhẹ vành tai của hắn dỗ dành:
- Ngoan, đừng giận nữa. Chúng ta vào đi. Đợi buổi tối em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, được không?
Lục Cảnh Đường chuyển mắt chỉ vào bên ngoài bán kẹo hồ lô nói:
- Không tức giận cũng được, vậy anh mua kẹo hồ lô cho em.
Phương Mặc sủng nịch hôn hắn thêm một cái:
- Được, mua cho em hai chuỗi, đi thôi!
Lục Cảnh Đường vui vẻ theo hắn xuống xe, hừ, ai còn không phải là bảo bảo!
Bảo bảo đương nhiên là cảm xúc đến mau đi cũng nhanh thôi!
Ai bảo hắn có một bạn trai yêu chiều hắn như vậy đâu!
Chỉnh sửa cuối: