Chương 1: Hoàng Thiên chi thành
[BOOK]Giang hồ, là cái gì?
Có người nói giang hồ là đạo lí đối nhân xử thế.
Có người nói giang hồ là thân bất do kỷ.
Thạch Phi Triết nằm trên giường tại căn nhà cũ nát của mình, chỉ cảm thấy kỳ thật giang hồ rất đơn giản, đó chính là còn sống!
Tại y quán ngay khi bình minh hắn đã bắt đầu bận rộn làm việc cho tới tận chiều tối mới hết bận, hắn vô cùng mệt mỏi trở lại nhà của mình.
Hắn giờ phút này, hai chân như nhũn ra, hai tay phát run. Thân thể hoàn toàn thả trên giường, thậm chí không muốn nhấc lên dù chỉ là một đầu ngón tay.
Người khác xuyên không tới thế giới khác đều có gia thế là bắt cá, rèn sắt, chỉ cần chịu cày cuốc liền xuất hiện kỳ tích. Còn hắn thì trước khi xuyên không làm trâu ngựa, sau khi xuyên không vẫn là làm trâu làm ngựa.
Cảm giác xuyên không thật vô ích!
Giường làm bằng cỏ tranh, tương đối thô ráp đâm vào người. Trước kia hắn vừa xuyên không đến, đã từng vì đói mà trằn trọc, khó chìm vào giấc ngủ. Nhưng Hắn của hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, thậm chí có thể chỉ cần một giây để chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên hắn lại không thể ngủ, hắn còn muốn luyện võ!
Đối với một một người cái việc xuyên không tới thế giới khác mà nói, hắn có rất nhiều phương pháp có thể cải biến vận mệnh của mình. Giá như làm một gã nhà giàu, mỗi ngày ngủ đến khi nào muốn dậy, không có việc gì liền câu cá lưu điểu, thế không phải khoái hoạt hơn sao?
Nhưng khi hai tháng trước màu vàng bao phủ toàn bộ bầu trời thành Di Dương. Khi phủ thành chủ dâng lên tầng ba của Kim Sắc Lầu Các, hoàn toàn đánh nát tam quan của Thạch Phi Triết!
Đây là vật gì?
Thần tiên? Yêu quái?
Thạch Phi Triết thật sự không thể hiểu!
Hoàng Thiên cùng Kim Sắc Lầu Các hai bên giao chiến suốt hai ngày hai đêm, làm cho bên trong cả thành Di Dương mọi người hoảng sợ. Kết quả cuối cùng là Hoàng Thiên đã chiếm được thành Di Dương, từ đây Di Dương thành bắt đầu mang họ Tôn!
Sau đó, mỗi sáng sớm đều có một mảnh "Hoàng Thiên" tại phủ thành chủ được đưa lên cao, đến giờ Thìn mới tiêu tán, trở thành một cảnh tượng của Di Dương thành.
Bên trong thành Hoàng Thiên, cũng rất nhiều người thân mang áo gai màu vàng, đầu đội khăn tam giác, truyền giáo tại tất cả phố lớn ngõ nhỏ.
Toàn bộ Di Dương thành tại trận chiến kia, không biết rõ chết nhiều hay ít người! Cho dù trận chiến kết thúc nhưng trong thành vẫn thường xuyên có tiếng la giết, giết, đến mức thời điểm nào Thạch Phi Triết ra ngoài cũng đều có thể đụng phải tử thi.
Trong con phố nhỏ, chính là từ trong ngực một bộ tử thi, Thạch Phi Triết lấy ra một bản bí tịch võ công « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết »!
Bí tịch chỉ có nửa bản đầu là thấy rõ, phần sau bị dính máu tươi nên dính vào nhau, căn bản không thể thấy rõ chữ viết.
Ban đầu Thạch Phi Triết cũng không tính luyện cái này vì vốn dĩ là không rõ đây là bí tịch gì. Nhưng khi ngẫu nhiên nghe được có người nói, đương nhiệm thành chủ chính là tu luyện « Hoàng Thiên Lập Thế Đại Pháp » là cao thủ Chân Nhân cảnh, nên mới có thể đánh bại tiền nhiệm thành chủ, chiếm cứ cái Di Dương thành này.
Tâm hắn bắt đầu lay động!
Hắn tự hỏi tiếp tục làm cả một đời trâu ngựa? Hay là liều đánh cược một lần?
Đời người đều phải chết qua một lần, hắn còn sợ cái gì chứ!
Chết không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là thời điểm chết, cả đời này không có một cái hồi ức nào đáng giá, đáng để kiêu ngạo.
Không phải tất cả đều bắt nguồn từ bí tịch võ công không rõ sao?
Không cái gì không thể luyện!
Giả sử hắn cược thành công, hắn liền có thể khuấy đảo giang hồ, một người ép một thành!
Thời điểm bắt đầu luyện võ, Thạch Phi Triết mới phát hiện chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Ai nói có bí tịch võ công, liền nhất định có thể luyện?
« Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bên trên mỗi một chữ đều viết liền cùng một chỗ nên không nhận ra có vài phần giống sách triết học đời trước.
Cái gì "thủ tam tiêu" "thiếu dương" "quan xông" "dịch môn", hắn là một cái cũng đều không hiểu!
Về phần "Âm Duy mạch" "Dương Duy mạch" loại hình kia càng không cần phải nói.
Cái duy nhất hắn xem hiểu, chỉ có hai chữ "đan điền".
Tri thức của võ đạo, tựa như một cái ngưỡng cửa ngăn cản hắn. Mà những cơ sở tri thức này, được giấu ở võ quán bên trong thành!
Ở cái thế giới này, hắn chỉ là một tên không cha không mẹ, một kẻ sa cơ thất thế. Dựa vào việc được ở trong thành nên không đến mức lưu lạc giang hồ, được người ta cho làm chút chuyện vụn vặt để mưu sinh.
Không thể nói đó là sống, chỉ có thể nói là không bị đói chết.
Có võ quán nào không có tiền mà cho làm lễ bái sư không?
Người sống sờ sờ không thể tự nhiên bị ngẹn nước tiểu mà chết, hắn suy nghĩ hai ngày, cảm thấy có thể đi y quán thử một lần. Y quán mặc dù không có kiến thức võ đạo, nhưng là tốt xấu gì cũng có tri thức về kinh mạch, huyệt đạo.
Cũng may Hoàng Thiên vào ở trong thành, trong một tháng này, trong thành cũng không quá bình yên nên các y quán đều đang khan hiếm người.
Y quán này nằm ngay cạnh nhà Thạch Phi Triết cách đó không xa, chủ y quán thấy Thạch Phi Triết tuổi còn trẻ gia thế thanh bạch, vừa lúc y quán thiếu người, nên đã đồng ý nhận hắn làm việc. Mỗi tháng hai mươi văn tiền.
Hai mươi văn tiền không nhiều, miễn cưỡng đủ Thạch Phi Triết sống sót.
Nhưng sự tình trong y quán quá nhiều quá tạp, vượt xa sự suy đoán của Thạch Phi Triết trước đó.
Hắn nghĩ làm việc ở y quán là: Phơi thuốc, mài thuốc, nấu thuốc. Nhưng trên thực tế công việc ở đây chính là nhấc người, xoay người, thay thuốc băng bó, còn có nhấc thi thể!
Ví dụ như có người bệnh bị chặt vài đao trên người, vết đao sâu khoảng chừng hơn một tấc, toàn thân cần phải băng bó, để phòng vết thương ra máu quá nhiều.
Những bệnh nhân như này, mỗi một ngày cần đổi một lần thuốc, phòng ngừa vết thương nát rữa. Có vết thương ở phía trước, có vết thương ở sau lưng. Cái này cần phải có người giúp người bệnh xoay người.
Còn có kiểu bệnh nhân, có cánh tay to bằng bắp đùi Thạch Phi Triết, cả người đều là cơ bắp, cường tráng như trâu nghé.
Thứ thân thể gầy yếu như Thạch Phi Triết đi giúp kiểu bệnh nhân đó xoay người thì thật sự là một cái việc tốn thể lực.
Đáng sợ là, kiểu người bệnh này không chỉ một tên hai tên, có đôi khi là mười mấy hai mươi tên. Những tên này phần lớn là nhân vật bang phái trong thành, đi đâu đó về liền toàn thân máu chảy, ồn ào náo động sai sử người.
Trừ cái đó ra, còn có loại khác máu me khắp người thoi thóp, không thể vượt qua, lúc này cũng cần Thạch Phi Triết giúp khiêng ra ngoài. Tự có người đến nhặt xác bọn hắn.
Ngày tiếp theo, Thạch Phi Triết làm mệt quá sức. Có đôi khi Thạch Phi Triết hoài nghi rằng liệu đi khiêng gạch có phải nhẹ nhõm hơn công việc này hay không?
Dù là rất Khổ cực nhưng sau những nỗ lực cũng có không ít thu hoạch.
Đầu tiên, bên trong y quán xác thực có chân dung, tiêu chú nhân thể kinh mạch huyệt đạo. Lại thêm lúc băng bó vết thương có trò chuyện cùng người bệnh nhiều, nên dường như Thạch Phi Triết hiểu rõ bên trong bí tịch võ đạo nói tới vị trí cùng tác dụng của các huyệt đạo.
Tiếp theo, Thạch Phi Triết lại biết thêm rất nhiều chữ.
Cái này cũng không kỳ quái, nguyên nhân là có rất nhiều chữ nhìn thì giống nhưng thật ra là khác chữ.
Thạch Phi Triết từng nhìn lầm hai bức chữ tại y quán.
Đem "diệu thủ hồi xuân" nhìn thành "xào làm mì hương".
Đem theo phải đi phía trái "thành tín là kim", nhìn thành theo trái thành phải "tất cả đều là tin cầu".
Thời điểm hiểu rõ được những chữ này và nhìn lại quyển bí tịch kia, hắn mới phát hiện đã nhận lầm không ít chữ! Dường như Thạch Phi Triết cảm giác được mồ hôi lạnh đang toát ra, nghĩ mà sợ!
Mẹ nó, đây là cái sao chép hỗn đản nào thế, không thể chép tinh tế hơn sao?
Nhưng đâu người nào quy định bí tịch võ công, nhất định phải viết ngay hàng thẳng lối và không được bôi đi viết lại khi sai đâu?
Võ công cao, không có nghĩa là vóc người phải soái, chữ viết phải đẹp mắt!
Nghĩ đến việc hơn một tháng chịu khổ và nghĩ đến vài ngày trước mơ mơ hồ hồ cảm giác được khí cảm nên Thạch Phi Triết cắn răng theo cỏ tranh trên giường đứng lên.
Hắn nhìn một chút thấy hôm nay ánh trăng vô cùng sáng. Thế là liền cầm lấy « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » tới cửa trong viện để đọc, ở nơi này sáng cũng không cần đốt đèn.
Không quản lý việc nhà thì không biết rõ được củi, gạo, dầu, muối quý như nào, dầu thắp cũng là rất đắt!
Lật ra nửa bản « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết », Thạch Phi Triết từ từ suy nghĩ lại, rõ ràng trước mấy ngày loáng thoáng đều có khí cảm, là chỗ nào không đúng đây.
Cuối cùng, hắn suy nghĩ một chút, tâm cũng trở lên yên lặng một chút. Dựa theo phương pháp bên trong « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » đứng như dáng của một cái kiếm. Hai chân đứng nghiêm, hai tay dang ngang, toàn thân đứng thẳng, như là một thanh trường kiếm cắm vào dưới mặt đất.
Đầu như chuôi kiếm, hai tay như kiếm hộ, thân thể như vỏ kiếm, giấu kiếm khí trong lòng! Một hít một thở, y theo đặc thù hô hấp pháp, một tia "Chân Nguyên Chân Khí" trống rỗng sinh ra trong đan điền!
Thành công rồi!
Thạch Phi Triết vui mừng khôn siết!
Dựa theo « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bên trong ghi chép, theo đan điền hướng lên, qua "trình độ" "hạ môn" chờ huyệt đạo đến "thành tương", về sau lại từ hướng phía dưới trở lại đan điền, như thế chính là một lần Nhâm mạch tuần hoàn phổi.
Ở trong quá trình này, hắn có một tia chân khí đang không ngừng lớn mạnh! Chỉ cần tích lũy tháng ngày, chân khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc, quán thông kỳ kinh bát mạch, liền có thể đạt tới "chân khí vô tận, hóa khí làm kiếm" tiểu thành chi cảnh!
Đến lúc đó, hắn liền có thể đặt chân trên giang hồ!
Ngay lúc này, một đạo hắc ảnh lướt qua trước mặt Thạch Phi Triết, nhẹ nhàng lấy đi quyển bí tịch kia.
"Ta nghe nói tưởng là thần công bảo điển gì, hóa ra là bản bí tịch rác rưởi này à!" tên kia là một tên cơ thể tráng kiện như trâu đại hán, hắn nhìn bản « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » trong tay một cái rồi tiện tay liền ném đi.[/BOOK]
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần mình các bạn nhé! Xin cảm ơn.