Xuyên Không [Edit] Ta, Uchiha Giyuu Không Có Bị Chán Ghét - Thục Luyện Đích Tiểu Tân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hanny2406, 9 Tháng tám 2022.

  1. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0
    (ĐN Naruto + KnY) TA, UCHIHA GIYUU KHÔNG CÓ BỊ GHÉT

    [​IMG]

    Tác giả: Thục Luyện Đích Tiểu Tân

    Tình trạng: Đang ra

    Thể loại: HE, Manga anime, Huyền huyễn, Xuyên việt.

    Nguồn gốc convert: Wikidich.com

    Văn án


    Đồng nhân【Hokage】và 【Kimestu no Yaiba



    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Heheboyyyy, Jin08, VicAlice7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tám 2022
  2. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 1.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một con yêu hồ! Và quái vật mắt trắng! Tất cả nên chết hết đi! Ha ha ha ha ---"

    "Đầu vàng, rõ ràng lần trước dạy dỗ ngươi quá nhiều, còn dám tới đây lo chuyện của chúng ta!"

    "Oa, đừng đánh chết tên quái vật đó, trước tiên cứ xử lý tên không có" mắt "kia đã (thật ra là mắt trắng). "

    Trong rừng, ba đứa trẻ cao lớn không ngừng đánh Naruto Uzumaki. Chơi đã rồi, bọn chúng cười xấu xa nhanh chóng chạy tới chỗ Hyuga Hinata đang nằm liệt trên đất.

    Hinata từ khe hở giữa bọn họ nhìn thấy Naruto đang cuộn tròn, không nhúc nhích, trong lòng đau đớn như kim châm đan xen vào nhau. Sắc mặt trở nên trắng bệch, sợ tới mức nói không thành lời, không biết từ khi nào hốc mắt đã cảm thấy ươn ướt, cô rơi lệ.

    Mùa đông năm trước, cũng chính những người này đã đánh đập cô.

    Naruto nhìn thấy việc này liền nhiệt tình ngăn cản bọn họ, những người này không những không dừng lại mà còn đem Naruto đánh mặt mũi bầm dập, chiếc khăn quàng cổ để giữ ấm cho cậu cũng bị hỏng mất.

    Thế mà cô lại tình cờ gặp Naruto hôm nay, vốn chỉ muốn bày tỏ lời cảm ơn lần cuối nên cô không đem ninja bảo vệ theo.

    Nhưng không ngờ rằng, tình huống tương tự lại xảy ra một lần nữa.

    【Di chuyển đi Hinata, di chuyển.. 】

    【Giống như khi cùng cha và anh Neji luyện tập --】

    【Rõ ràng mình có thể tự bảo vệ bản thân. Sao lại! 】

    Trong trí nhớ rõ ràng cô có thể bổ tấm ván gỗ làm đôi.

    Nhưng thực tế, ba người bọn họ càng đến gần cô, thì tay chân cô càng mềm yếu, tất cả những gì học được đều bị quên sạch.

    Mà bộ mặt của ba người kia khi biết cha với anh Neji lại càng trợn mắt giận giữ, càng khiến cô cảm thấy bất lực hơn.

    "Oa, wow, yêu quái Byakugan này thế mà sẽ khóc, mấy người nói là khóc thật hay là khóc giả?" Ba đứa trẻ tò mò nhìn nhau, "Theo lý thuyết, mắt của cậu ta và chúng ta nhất định không phải cấu tạo giống nhau"

    Thân thể Hinata run lên từng đợt, cô gắt gao nhắm mắt lại, liều mạng lui về phía sau cho đến khi lưng đụng vào một thân cây mới dừng lại.

    【Toku (người hầu), ba, anh Neji, bất kể là ai, hãy cứu ta và Naruto đi! 】

    "A? Nhắm mắt lại rồi. Ta còn đang tưởng có thể quan sát nhiều hơn một chút! Thật mất hứng."

    "Bẻ mí mắt ra nhìn một cái sẽ thấy."

    "Nếu rải đất lên đó, đôi mắt ẫy vẫn là màu trắng sao?"

    "Thử xem."

    Ba người họ, người một lời ta một ý, đáng sợ nhất chính là sáng kiến mới từ trong đầu họ trào ra. Ba người vươn tay muốn đè đầu Hinata lại.

    Mà Hinata nhỏ bé chỉ biết nắm lấy bàn tay làm ra tư thế cầu nguyện, ở trong lòng lớn tiếng thì thầm --

    【 Ai tới cứu chúng ta đi! 】

    "Ba người các ngươi! Không được chạm vào cậu ấy!"

    Hyuga Hinata mở choàng mắt, ba đứa trẻ không thể tin mà xoay đầu nhìn âm thanh vừa phát ra.

    Người nói chuyện không ai khác ngoài người bị đánh bầm dập lúc nãy, ngay cả mắt cũng không mở ra được - Uzumaki Naruto.

    Cánh tay cậu run rẩy chống đỡ thân thể bò dậy, dơ ngón tay hướng mấy người cười hề hề, nhìn chung có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

    "Chúng ta, còn, còn chưa phân thắng bại! Tôi hiện tại còn chưa dùng hết sức mạnh thật sự."

    【 Naruto, Naruto! 】

    Hyuga Hinata duỗi tay che miệng lại muốn giấu đi tiếng khóc của mình.

    【 Đừng, xin cậu đừng đứng lên. 】

    Ba đứa trẻ kia trao đổi ánh mắt với nhau, sự không tin tưởng vừa rồi dần dần biến mất, khóe miệng nhấc lên một tia cười dữ tợn.

    Giọng nói bọn chúng đầy sự giễu cợt: "Đừng dõng dạc. Có bản lĩnh ngươi tới ngăn bọn ta đi?"

    Bọn họ đều là người học ở trường ninja, liếc mắt một cái liền nhìn ra được, Uzumaki Naruto hiện tại có thể đứng lên đã là kỳ tích, đi không quá hai bước chắc chắn sẽ nằm sấp tại chỗ.

    Quả nhiên, Naruto mới đi được một bước liền thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

    Hiểu được Naruto chỉ là đang khoác lác, ba người lại lần nữa quay đầu chuẩn bị đối phó với đứa con gái mang Byakugan.

    "Ta đã nói rồi, các ngươi là đối thủ của ta!"

    Uzumaki Naruto dùng hết toàn lực hét lớn một tiếng, nhân cơ hội nhặt lên một hòn đá không nhỏ không lớn đập vào ba người họ.

    Bị nhắm vào người đứa bé kia nhẹ nhàng tránh né, đang chuẩn bị xoay người cười cợt đối phương, lại nghe một tiếng làm người khác ê răng-- giống như tiếng xương cốt bị đánh gãy.

    "Rắc!"

    Ba người trong lòng sợ hãi, vội vàng xoay người, tập trung nhìn vào cây đại thụ mà Hyuga Hinata đang dựa vào, giống như thấy quỷ. Sắc mặt bọn họ lập tức biến đổi

    Uzumaki Naruto vừa mới ném cục đá, giống như mặt đất va chạm cùng thiên thạch, xoáy thật sâu giữa thân cây, nhưng vẫn không dừng lại ở đó.

    Ở quanh viên đá, còn dày đặc vết nứt rạn tạo thành một vòng tròn, giống như những gợn sóng trên mặt nước khi trời mưa. Một vết nứt thật lớn kéo dài đến tận thân gần như muốn chia tách làm đôi.

    Có thể nghĩ, nếu cục đá này nằm trên trán họ có khi bây giờ ba người đã tiêu đời.

    "Haha, nói giỡn thôi.."

    Một đứa trẻ cảm thấy như chân muốn nhũn ra.

    "Rốt cuộc là quái vật, chúng ta vẫn là, vẫn là nên đi thôi."

    Ba người cảnh giác mà nhìn chằm chằm Naruto, người có vẻ vô cùng choáng ngợp - Uzumaki Naruto đứng ngây ngốc nghe bọn họ nhắn lại một câu "Hai người chờ đó" trước khi vội vàng rời đi.

    Bọn họ đi chưa được mấy bước, lại xuất hiện một người khác đột nhiên đứng trước mặt làm cả ba giật mình

    Ba đứa trẻ tập trung nhìn đối phương, phát hiện người nọ là một cậu nhóc mới bốn năm tuổi, mái tóc đen ngắn nhu thuận, gương mặt thanh thoát, mảnh mai mà lại lạnh lùng, mặc một bộ áo tay ngắn màu đỏ thẫm.

    Mặc dù trên tay cậu là hơi thở của sự sống và còn cầm một cái túi nhựa toàn củ cải và cá, nhưng quanh thân đều tỏa ra khí lạnh như đang cảnh báo người sống chớ lại gần

    Nhưng đó không phải điều khiến người khác chú ý nhất.

    Mấu chốt là đôi mắt ấy, giống như vực sâu và núi băng bị một tầng sương mù bao quanh, màu xanh sẫm, bình đạm, hoàn toàn như nước lặng.

    Đó là một đôi mắt như hố đen, không có chút ánh sáng nào, hai mắt giống như hắc ám âm u, ngầm chỉ chủ nhân của nó không có linh hồn, chỉ là một cái xác biết đi.

    Người con trai đi về phía ba người, bước đi thong thả mà chắc chắn, cũng không thèm nhìn bọn họ hay liếc mắt một cái. Ba người liền tự động tránh ra, đôi mắt gắt gao, nhìn chằm chằm cử động nhỏ nhặt nhất của đối phương.

    Làn da của cả ba nổi lên một tầng da gà, một nửa là bởi vì quá lạnh, một nửa là vì ánh mắt đối phương không giống người sống.

    Cho đến khi thằng nhóc kia lướt ngang qua bọn họ, sau lưng liền lộ ra hình "Bóng bàn" (đúng hơn là Quạt bàn) giống gia huy, bọn họ mới biết được --

    "Là gia tộc Uchiha bị bệnh tâm thần!"

    "Ta không ngờ lại dọa người như vậy!"

    "Chạy mau, bằng không sẽ bị đội canh gác nhà họ bắt rồi bị tống vào ngục đó."

    Nhỏ giọng nói với nhau, bọn họ dùng hết chakra ít ỏi trên người mình để chạy thoát.

    Mà bên kia, Uzumaki Naruto hoàn toàn mệt mỏi, ngã vào lòng Hinata, trên mặt hiện lên nét thỏa mãn.

    Tất nhiên, sự sung sướng này không ở trên việc được nằm trên đùi con gái.

    Đó là do cái cây bị rung chuyển kia, nó lung lay như sắp đổ tới nơi

    "Nè, cậu thấy được không?"

    Cậu rõ ràng đến tên Hinata đều kêu không nổi, lại không chút khách khí mà dùng sức nắm tay áo đối phương, "Đó mới đúng là sức mạnh thật của tớ! Lúc trước chỉ là không nghiêm túc thôi! Mấy người đều hãy chờ xem, tôi, tôi nhất định sẽ trở thành Hokage.."

    Hinata vừa khóc thút thít vừa gật đầu, trong tai không nghe ra được gì, liền quên cả thẹn thùng.

    Cô bé chỉ hy vọng người hầu của mình - Hyuga Toku nhanh chạy lại đây, đem Naruto đưa đến bệnh viện.

    Lúc này, tiếng bước chân ùa vào lỗ tai hai người, một cái bóng đen che đậy toàn bộ cơ thể bọn họ.

    "Này!"

    Hinata bị dọa liền run lên một chút, nhưng càng nắm chặt Naruto hơn. Naruto khó có thể mở được mắt, còn tưởng rằng ba người kia đã trở lại, đang muốn giãy giụa đứng dậy, lại ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, một chút đắng, một chút thơm.

    "..."

    Hinata mỗi ngày đều phải bôi thuốc, rất quen thuộc loại thuốc này, lập tức nhận cái hộp nhỏ từ người kia đưa đến. Tuy rằng có một ít hỗn hợp hương hoa tử đằng, nhưng chắc chắn là thuốc trị thương.

    Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt đối phương, đôi mắt trong suốt dần dần mở lớn: "Đây là, Uchiha Giyuu?"

    Uchiha Giyuu, cùng tuổi cô, là đứa con thứ hai của tộc trưởng gia tộc Uchiha, còn có một người anh em song sinh là Sasuke.

    Sở dĩ cô biết đối phương, không chỉ bởi vì hai tộc là hàng xóm chỉ cách nhau có một con phố, còn bởi vì cha hay phê bình cô, luôn lấy nhà họ để dạy bảo "Mấy đứa con nhà Fugaku thật sự rất nỗ lực và tiến bộ".

    Ngoài ra, cô bởi vì ăn không đủ no nên sẽ hay ăn vặt ngoài đường, ngẫu nhiên lại thấy Uchiha Giyuu ở chợ lựa chọn. Giống như hiện tại, đối phương đặt ở trên mặt đất một cái túi nhựa, chính là hai con cá hồi còn thoi thóp, dài nửa thước, rất khó để người khác không chú ý.


    Uchiha Giyuu mặt vô biểu tình mà đảo mắt nhìn hai người, cảm giác nhìn Hyuga Hinata và Uzumaki Naruto giống như bị một ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi, tất cả bí mật của mình đang có đều hoàn toàn có thể lộ ra tới nơi

    Hai người họ trong mắt Giyuu từ lâu đã không còn được gọi là "Người", vì cơ bắp, xương cùng thần kinh đều là trong sáng và mạnh mẽ nhất

    Thông qua con mắt "Nhìn thấu thế giới" quan sát, Giyuu liếc mắt một cái liền nhìn ra được, hai tên nhóc này rõ ràng không giống một đứa trẻ bình thường.

    Nhất là thằng tóc vàng có đôi mắt xanh lam, làn da cùng cơ bắp bị tổn thương khá nhiều, nhưng lại được một năng lượng quái dị ở bụng chữa trị một cách nhanh chóng. Có thể cậu chỉ cần ngủ một giấc, vết thương sẽ không còn nữa, thể chất như vậy đúng là khiến người khác phải sợ.


    Nhưng có điều, hừm, nói như thế nào đây? Suy dinh dưỡng?

    Thật là một thằng nhóc mâu thuẫn, giống như cơ thể cậu cùng cổ năng lượng kia thuộc hai chủ nhân khác nhau.

    Mà đại tiểu thư Hyuga cũng không ngoại lệ, so với tiêu chuẩn của mấy đứa trẻ năm tuổi, tay chân cơ bắp đều chất lượng đến không ngờ, so với anh em song sinh - Sasuke cũng không kém bao nhiêu, lượng Chakra cũng không phải ít.

    Nhưng hai người này, lại bị ba thằng ất ơ bình thường kia gây thương tích

    Không biết vì sao, trên mặt Uchiha Giyuu hiện lên một tia phiền chán.

    Không có sức cho nên không chống cự, người như vậy anh thấy nhiều.

    Nhưng có người có sức mạnh lại không phản kháng, còn đem người khác kéo xuống nước cùng mình..
     
  3. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 2.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nhìn chằm chằm Hyuga Hinata thật sâu, liếc mắt một cái, cũng không để ý tới lời cảm ơn của đối phương, nhấc bao nhựa bên cạnh rồi rời đi.

    Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nói những lời đạo lý cũng sẽ không hiểu. Người bình thường, cũng sẽ không giác ngộ được như Tanjiro, rốt cuộc bọn họ không mất đi người thân, cũng không sẽ không có người mà mình thành thật muốn bảo vệ

    "Người vừa mới tới, là ai vậy?"

    Nghe được tiếng bước chân đi xa, Uzumaki Naruto khẩn trương hỏi, "Không phải tới đây làm phiền sao?"

    "Không phải."

    Sắc mặt Hyuga Hinata tái nhợt mà lắc lắc đầu, đem nắp hộp thuốc mỡ vặn ra, "Là người tốt, hắn tặng một hộp thuốc bôi cho cậu. Tớ liền, liền giúp cậu bôi lên.."

    Cho đến lúc này, mặt cô mới ửng đỏ một ít.

    Uzumaki Naruto sửng sốt trong chốc lát, nói: "Phiền cho cậu rồi, đỡ tớ lên đi."

    "Nhưng cậu.."

    "Tớ có vấn đề muốn hỏi hắn."

    Giọng nói Naruto có chút run, khẩn cầu nói, "Làm ơn."

    Ở bên kia.

    Uchiha Giyuu đi đến cái cây bị đánh gãy lúc nãy, anh nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

    "Đây rồi."

    Thân thể khẽ cuối xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá so với móng tay cái, lớn hơn không được bao nhiêu, anh dùng tay sờ sờ, cảm nhận được trên thân nó cực nóng, sau đó tiện tay ném ra xa.

    Nếu cẩn thận quan sát, liền phát hiện có một vết lõm nhỏ ở giữa viên đá do Uzumaki Naruto ném ra trước đó, nó vừa với kích thước của khối đá mà Giyuu vừa nhặt được.

    Trên thực tế, Giyuu đã ném một viên đá từ xa, trúng vào hòn đá do Uzumaki Naruto ném, và sau đó chúng đập vào thân cây, gây ra vết tích dọa người như vậy. Trên viên đá kia có độ ấm, đó là do hai cục đá va chạm với nhau dữ dội mà tạo thành.

    "Liệu ném nó với Hơi thở của nước: Thức thứ 7 sẽ có sức mạnh lớn như vậy không.. Thằng nhóc đó rõ ràng vẫn là cơ thể của một đứa trẻ."


    Uchiha Giyuu nhìn chằm chằm thân cây một lúc, rồi tiếp tục đi tiếp. Anh vẫn còn có việc phải làm.

    Nhưng Uzumaki Naruto ngăn anh lại.

    "Đợi một chút!"

    Uchiha Giyuu quay đầu.

    Khác với người có sức mạnh nhưng lại không cách nào bảo vệ chính mình - Hyuga Hinata, thằng nhóc tóc vàng suy dinh dưỡng này, mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn không quên bảo vệ "Người yếu đuối", thật phù hợp với giá trị mà anh hướng tới.

    Cho nên anh sẵn sàng lãng phí thêm một chút thời gian.

    "Có chuyện gì?"

    Uchiha Giyuu lạnh như băng hỏi, đó cũng là cách nói thường ngày của anh.

    "Tại sao anh lại giúp tôi?"

    Trạng thái của Naruto có chút không ổn.

    Cảm xúc ẩn chứa trong giọng nói của cậu không phải hoàn toàn biết ơn, mà là sự nghi hoặc sâu sắc và nỗi bất an mạnh mẽ.

    【Được ai đó giúp đỡ lại không cảm ơn, thay vào đó lại mang dáng vẻ nghi ngờ, đây là đạo lý gì vậy? Đây có phải con của ninja không? Có phải tên Uzui Tengen kia, từ nhỏ cũng đa nghi như vậy sao? 】

    Giyuu trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng anh không nói ra.

    Thấy Uchiha Giyuu không có ý trả lời, Uzumaki Naruto cắn chặt răng lớn tiếng nói: "Tôi chính là hồ yêu trong mắt mọi người, chẳng lẽ anh không sợ tôi sao?"

    Yêu hồ?

    Tomioka Giyuu lắc đầu, đột nhiên nhớ tới con cáo đỏ mà anh nhìn thấy trong vòng tay của anh Itachi ngay sau khi anh mới sinh ra.

    Cha gọi nó là cửu vĩ hồ, và ông có vẻ rất sợ. Mà chỉ sau ngày hôm đó, gia tộc đã chuyển đến một nơi xa hơn so với tộc Hyuga.

    Tuy nhiên, nó cùng thằng nhóc này có liên quan gì.

    Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Uzumaki Naruto trong chốc lát, ánh mắt đảo quanh sáu sợi râu của cậu, như thể vừa hiểu gì đó.

    Uzumaki Naruto cũng cảm nhận được ánh mắt đối phương đang đặt ở đâu, có chút buồn bã mà cúi đầu.

    【 Anh ấy sẵn lòng giúp đỡ như vậy nhất định vì anh ấy không biết mình là ai 】

    【 Nếu sau này phát hiện người mình giúp đỡ là quái vật, nhất định sẽ rất tức giận, có khi còn có cảm giác bị lừa. 】

    【 Thay vì để đến lúc đó anh ấy hối hận, mình có thể thừa nhận trực tiếp điều đó.. 】

    Không thể nhìn rõ phản ứng của đối phương, tâm trạng Uzumaki Naruto càng thêm trầm xuống. Để người khác thích mình sau đó lại ghét bỏ, không bằng trực tiếp chán ghét anh một chút. Ít nhất sau này, anh ta sẽ quen với nó.

    Chẳng mấy chốc, một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn của cậu

    Naruto kinh ngạc mà ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cậu bé tóc đen kia đã đứng trước mặt cậu. Chỉ là tầm nhìn của cậu thực sự rất mờ, chỉ có thể thấy rõ đại khái hình dáng của đối phương.

    "Nếu cậu cảm thấy mình là con hồ yêu gì đó.."

    Cậu bé kia vừa nói, một bên cúi xuóng lục lọi trong túi nhựa đựng củ cải.

    Vài giây sau, anh liền lấy ra một chiếc mặt nạ cáo vui vẻ bằng gỗ và đưa nó cho Naruto.

    "Cái này tặng cho cậu."

    Uchiha Giyuu đã làm năm cái mặt nạ hồ ly để cứu trợ thảm họa, nhưng không ngờ bây giờ lại đem nó tặng cho Naruto.

    Dù sao, theo một khía cạnh nào đó, anh cũng không có gia đình thật sự hay anh em gì, chỉ là một linh hồn lạ đi chiếm đoạt xác của người khác. Anh - Uchiha Giyuu, cùng Sasuke tất cả đều là không giống nhau.

    Đứa trẻ đó đáng lẽ sẽ lớn lên một cách vô tư, nhưng đã bị anh sớm cướp đi cơ hội sinh tồn.

    Đem mặt nạ cho cậu vào lúc này bởi vì bề ngoài thằng nhóc khá giống con cáo, anh vô cùng đồng cảm với điều này

    Uzumaki Naruto tiếp nhận chiếc mặt nạ một cách khó hiểu, tâm trạng phức tạp rất nhiều so với tuổi của cậu.

    Đây là người duy nhất tặng quà cho cậu ngoài ông già, chủ tiệm bán Mì Ramnen Ichiraku và con gái ông

    Vẫn là một người hoàn toàn xa lạ.

    Rõ ràng đã nói cho anh thân phận của mình, nhưng đối phương vẫn sẵn lòng tặng quà cho cậu. Điều này đối với Naruto mà nói, quả là mới mẻ nên cậu không biết làm thế nào để đáp lại.

    Chờ Naruto phục hồi tinh thần, cậu nhóc tóc đen đã đi xa.

    Naruto muốn lớn tiếng cảm ơn anh, nhưng nước mắt lại chảy đầy mặt và miệng, vị mặn chặn lại lời nói của cậu. Lúc này, cậu chợt nhớ tới, mình thậm chí còn không biết tên người nọ.

    * * *

    Cậu quay đầu nhìn về phía Hyuga Hinata. Trước đó cậu dường như đã nghe thấy người khác nói "Uchiha" gì đó, liền vội vàng hỏi:

    "Cậu có biết tên người lúc nãy!"

    "Đại tiểu thư Hinata!"

    Một giọng nói hoảng sợ ngắt lời Naruto.

    Một thiếu niên nhà Byakugan, trên đầu đội huy hiệu của Konoha xuất hiện trước mặt hai người với một túi đồ ăn nhẹ.

    "Toku." Khuôn mặt Hinata lộ ra một chút xấu hổ

    Nếu không phải cô đưa Toku đi mua đồ, Naruto sẽ không bị thương.

    Mà Hyuga Toku phát hiện ra tiểu thư nhà mình thực sự lại ở chung với tên nhóc tóc vàng này, lông mày hắn đột nhiên nhăn lại.

    Dù không thể nhìn rõ, nhưng Naruto vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ác ý quen thuộc của người kia, trong vô thức liền cúi đầu xuống.

    "Đại tiểu thư, chúng ta liền trở về đi, đừng làm gia chủ sốt ruột."

    Hyuga Toku không để ý đến Naruto, liền kéo Hyuga Hinata rời đi mà không có lý do gì, như thể Naruto là một loại thảm họa. Bất kể có phải cậu hay không, gia chủ đã đặc biệt nhấn mạnh hắn nên rời xa nhân vật nguy hiểm là được.

    Trực tiếp làm lơ đối phương là biện pháp tốt nhất.

    "Xin lỗi vì sự thô lỗ của thần."

    "Này.. Chờ một chút.."

    Sự việc xảy ra đột ngột, Hinata đã bị hắn mạnh mẽ mang đi, ngay cả hũ thuốc trên tay còn chưa kịp đưa cho Naruto.

    Sau khi nhìn hai người đã đi xa, tia cô đơn hiện rõ dưới mí mắt sưng to của cậu. Nhưng khi cúi đầu và thấy chiếc mặt nạ trên tay, một nụ cười nhanh chóng hiện lên trên khoé miệng.

    "Sau này phải tặng quà lại mới được."

    Uzumaki Naruto lấy lại tinh thần, làm một cử chỉ "Tuyệt" với cái cây nứt nẻ vởi vẻ hài lòng, khập khiễng rời đi, bắt đầu xem thử buổi tối hôm nay nên ăn loại mì hương vị nào.

    Một phút sau.

    Một ninja đeo mặt nạ động vật bỗng xuất hiện trước cây đại thụ.

    Hắn chỉ chạm nhẹ vào viên đá nằm chặt trên thân cây, cái cây liền nghiêng về phía trước với một tiếng "răng rắc" và đổ xuống cùng tiếng nổ lớn

    Bàn tay của ninja Anbu dừng lại giữa không trung, bị kích thích mà run lên mạnh mẽ.

    "Về bẩm báo với Hokage đệ tam, phải kiềm chế dân làng, tuyệt đối không thể làm Jinchuuriki bị kích thích, nếu không với sức mạnh của cậu ấy có thể sẽ mất kiếm soát bất cứ lúc nào, tuyệt không có thể lại làm jinchuuriki chịu kích thích.."

    Nói xong, hắn trong nháy mắt liền biến mắt không thấy

    Kể từ ngày đó về sau, Naruto chưa bao giờ bị những người trong làng cố tình đánh đập. Tuy nhiên, chuyện này để sau.
     
  4. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 3.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uchiha Giyuu vừa mới đến cửa nhà chính, liền gặp một một con chó mang kính râm, mặc áo vest.

    Nó nằm chiếm cứ luôn ở lối vào, lười biếng mà phơi người tắm nắng để bổ sung vitamin D, như cảm nhận được Giyuu đến, trong nháy mắt lập tức xoay người đứng lên, cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu nhăn lại, há to mồm sủa Giyuu như điên, cứ như trên người anh nó ngửi thấy cái gì đó.

    Giyuu ngây ngốc mà nhìn nó, cũng không có ý đánh nhau vì thế liền tính toán đường đi khác.

    Nhưng con chó này vô cùng dữ dằn, đi chưa được hai ba bước nó liền chắn ngay phía trước Giyuu, mồm cứ kêu không ngừng

    Giyuu hướng đông, nó cũng đi hướng đông.

    Giyuu hướng tây, nó cũng đi hướng tây.

    Giyuu đi tới, nó liền lui về phía sau.

    Tóm lại, chính là quyết tâm muốn chặn đường anh.

    Càng sủa càng hăng, đến nỗi nó đã hấp dẫn không ít tộc nhân Uchiha đến bên này, trên mặt người nào cũng giống như đang xem kịch

    "Đó không phải con trai của tộc trưởng sao? Bằng cách nào lại bị con chó kia ngăn cản?"

    "Đó là chó ninja nha, đứa trẻ kia cũng chưa từng tham gia tập luyện một lần nào, sợ hãi cũng là bình thường."

    "Đến năm tuổi rồi còn chưa bắt đầu tập luyện sao? Fugaku là cảm thấy Itachi đủ ưu tú rồi, cho nên thả lỏng giáo dục với hai người còn lại sao?"

    "Chắc là chỉ có đứa trẻ Giyuu này mới như thế. Ngày đó tôi có đến đây, nhìn thấy Sasuke đối với thuật phân thân đã quá quen thuộc, thiên phú không tồi đâu.."

    "Đúng vậy, Mikoto có nói, chỉ có đứa trẻ Giyuu này không có hứng thú với việc trở thành ninja từ khi còn nhỏ, nhưng nó rất thích làm việc nhà. Nếu là con gái thì tốt rồi."

    "Cái này không phải mấu chốt sao? Vào thời điểm này, xung đột giữa làng và tộc Uchiha chúng ta có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Nếu không có sức mạnh, đến lúc đó chỉ có thể trở thành gánh nặng cho chúng ta. Hừ, cũng không biết Fugaku nghĩ như thế nào, xem ra lão già ta phải đến tìm hắn nói chuyện."

    "Nhưng cũng phải nói, nhà Mikoto có ba đứa trẻ, lớn lên đều rất đẹp nha."

    "Đúng rồi. Nhưng mà đứa nhỏ này.. Hình như là mặt than đó."

    * * *

    Âm thanh của các người trong tộc nói chuyện cũng không tính là nhỏ, nhưng Giyuu xem như mắt điếc tai ngơ.

    Anh nhìn chằm chằm chó ninja trước mắt, nghi ngờ ánh mắt của đối phương giấu phía sau kính râm, có phải nhìn thấu "Thân phận thật sự" của anh hay không.

    Không sai, Uchiha Giyuu, cũng không phải là một đứa trẻ năm tuổi đơn thuần.

    Như những gì đã nói, anh chính là tên trộm ấu trĩ cướp đi thân thể của người khác.

    Đến nỗi phần linh hồn đang sở hữu thân thể này đến từ một thế giới khác, và thuộc về một người tên là Tomioka Giyuu.

    Thế giới ban đầu của Tomioka Giyuu, anh từng là Thợ săn quỷ, lấy những con quỷ chuyên giết hại con người làm mục tiêu sinh tồn.

    Bởi vì cùng chị gái sống nương tựa lẫn nhau nên chị ấy đã bị quỷ giết chết, khi Tomioka Giyuu mười ba tuổi liền gia nhập【 sát quỷ đoàn 】, năm 17 tuổi anh đã trở thành một trong chín kiếm sĩ mạnh nhất của tổ chức, bởi vì giỏi sử dụng Hơi thở của Nước, nên được gọi là 【 Thủy Trụ 】.

    21 tuổi, Giyuu cùng con quỷ mạnh nhất-- Kibutsuji Muzan chiến đấu, anh đã dùng cả mạng sống để mở【 dấu ấn diệt quỷ】nhằm nâng cao sức chiến đấu của mình, cuối cùng anh với đồng đội đồng tâm hiệp lực, thành công diệt trừ Kibutsuji Muzan.

    Nhưng Sát quỷ đoàn cũng phải trả một cái giá rất thảm, các thành viên đều bị giết hoặc bị thương, còn lại một số Trụ cột mạnh mẽ nhưng vì "dấu ấn diệt quỷ" mà không sống được bao lâu nữa, nhiều nhất chỉ có thể sống đến 25 tuổi.

    Giống như Thủy trụ Tomioka Giyuu, đến năm sinh nhật 23 tuổi, liền an tĩnh chết trong mộ viện của Sát quỷ đoàn.

    (Bài này đã hủy bỏ cài đặt Tomioka Giyuu có hậu duệ như trong nguyên tác, điều này đã được viết trong phần mô tả)

    Tuy nhiên ở đời trước, anh rốt cuộc đã đạt đến "Cảnh giới tối cao" của một kiếm sĩ và thành thạo kỹ năng quan sát gọi là【 Nhìn thấu thế giới 】đó là điều đáng tự hào.

    Thật ra Giyuu cho rằng, khi anh chết sẽ ở Âm phủ gặp lại cha mẹ, chị gái cùng các đồng đội sớm đã mất.

    Nhưng đến khi anh mở mắt, lại thành một đứa bé ninja - Uchiha Giyuu, còn có được ký ức kiếp trước.

    Hiện giờ 5 năm đã qua, Giyuu chưa bao giờ có thể tiếp nhận được thân phận mới.

    Anh cho rằng chính mình trong lúc vô ý, đã đánh cắp sống của một thai nhi trên thế giới này từ con số không. Anh vĩnh viễn đều không thể xem vợ chồng Uchiha "Chân chính" là cha mẹ mình.

    (Chú ý: Suy xét bối cảnh thời đại Giyuu sinh sống, trải qua quá nhiều trận đấu với quỷ nên anh không có cái suy nghĩ "Tới đâu hay tới đó" thường thấy của người hiện đại khi xuyên việt)

    Vì để bù đắp cảm giác mắc nợ trong lòng, cũng là vì báo đáp ơn dưỡng dục của vợ chồng Uchiha, Giyuu từ ba tuổi đã bắt đầu ôm việc nhà làm, nhân tiện giúp đỡ cùng bảo vệ hai đứa nhỏ nhà bọn họ, cũng chính là Itachi và Sasuke, anh tự coi đó là nghĩa vụ và trách nhiệm quan trọng nhất của mình.

    Đồng thời, Giyuu sở dĩ không tham dự luyện tập, bởi vì anh cảm thấy chính mình chỉ là người ngoài, không có tư cách học tập tuyệt kỹ gia truyền.

    Về phương diện khác, Giyuu cũng không tính làm một ninja vì mệnh lệnh liền mất đi nhân tính mà giết người, cho nên đến nay chỉ tập luyện duy nhất Hơi thở của nước và đã đạt tới trình độ trung bình

    Có lẽ bởi vì thế giới này, tố chất thân thể của con người thật mạnh mẽ, anh lại là Uchiha. Anh chỉ tập Hơi thở của nước và đã thành thạo trong lòng và sẽ không bao giờ sai khi còn nhỏ. Dù sao nó vẫn chưa khiến thân thể anh gặp nhiều gánh nặng.

    Trở về thực tại.

    Trong lúc Uchiha Giyuu suy tư, có nên bẻ miếng củ cải để đuổi con chó đi không, thì xa xa truyền đến âm thanh quen thuộc.

    "Kakashi - sepai, hãy để mắt đến con chó của anh, nếu nó dọa Giyuu sợ, ta không biết sẽ giải thích thế nào với tộc trưởng đâu."

    Giyuu bình tĩnh nhìn sang.

    Người đang nói chuyện có diện mạo đáng yêu, thân hình cao lớn, làn da nhợt nhạt, mặc một bộ đồ ninja cổ cao, với chuôi kiếm ninja ở sau gáy, nhìn không cách biệt tuổi tác với Tanjiro lắm. Đôi mắt đen sâu thẳm làm cho người ta có một loại cảm giác tin cậy

    Giyuu biết người này. Đó là bạn thân của anh Uchiha Itachi - Uchiha Shisui, 17 tuổi nhưng gương mặt như trẻ 14, người thường xuyên qua nhà anh, đã từng cùng Giyuu nói chuyện, còn cho Sasuke sách, nên Giyuu đối với hắn rất có hảo cảm.

    Bởi vì Shisui cùng Itachi có quan hệ rất thân thiết, Giyuu từng dùng "Thông thấu thế giới" quan sát đối phương, phát hiện Shisui và cha Uchiha Fugaku giống nhau, ở não bộ tụ tập một lượng lớn năng lực vô cùng phong phú hơn rất nhiều so với tộc nhân bình thường.

    Sức mạnh kia mang lại cho Giyuu cảm giác rằng mặc dù nó không cực đoan và thuần ác đến mức như Kibutsuji Muzan, nhưng nó rất đáng ngại, anh không biết có phải sẽ trở thành tai họa ngầm hay không.

    Những tộc nhân Uchiha gần đó nhìn thấy Shisui, sắc mặt họ khác hẳn

    Người già hoặc người trưởng thành một chút nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt phẫn nộ, trong khi người trẻ tuổi nhìn hắn ta với ánh mắt tôn thờ, sùng bái.

    Đương nhiên, trong mắt Giyuu, người không giỏi phân biệt cảm xúc, chênh lệch không lớn.

    "A. Xin lỗi, xin lỗi."

    Đi bên cạnh Shisui là người đàn ông đeo một miếng vải che mắt trái với huy hiệu Konoha trên trán, trong tay còn ôm một cái thùng giấy các tông.

    Vẻ mặt của hắn ta rất giống đồng đội tóc vàng hay đi bên cạnh Tanjiro làm nhiệm vụ, nhìn qua khá mơ màng, dường như có thể ngủ bất cứ lúc nào. Hơn nữa, cách xin lỗi của hắn cũng không chân thành và siêu có lệ

    Thực ra

    Ấn tượng đầu tiên Giyuu đối với hắn..

    Khá bình thường.

    "Pakkun, đừng bắt nạt trẻ con."

    Nghe theo tiếng gọi của Kakashi, con chó đeo kính râm leo đến bên Kakashi, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp dường như đang nói xấu Giyuu.

    Kakashi nghe xong liền đưa mắt phải nhìn Giyuu trầm ngâm, sau đó dùng tay phải vỗ đầu chú chó: "Ngươi thích xen vào việc của người khác. Lần sau còn nói như vậy thì đừng mơ ra ngoài chạy nhảy nhé."

    Pakkun nhăn mũi, há to miệng lao tới tay Kakashi.

    Kakashi mắt trợn trắng, kết một cái ấn, chó ninja lập tức hòa thành một làn khói trắng biến mất không thấy.

    【 Thông linh thuật sao? 】

    Giyuu đã từng thấy Itachi và Shisui dùng thuật này, bọn họ còn triệu hồi cả mèo và quạ.

    【 Hóa ra đây không phải nhẫn thuật của tộc Uchiha, xem ra nên học thử, có thể cho động vật đi mua đồ ăn để tiết kiệm thời gian.. 】

    Giyuu nhìn chằm chằm Kakashi trong chốc lát, cũng không để ý đến nữa, đi về hướng nhà mình, cứ như thể hai người lớn này không đáng để anh chú ý.

    Shisui đã quá quen với phong cách của Giyuu, vì vậy hắn đi trước một bước để ngăn anh lại, cúi đầu nhìn xuống hai cái túi nhựa căng phồng

    "Hai con cá hồi lớn."
     
  5. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 4.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên mặt Shisui hiện ra vẻ kinh ngạc

    "Hôm nay định tổ chức tiệc cá hồi sao? Thật là phong phú lại xa xỉ, Giyuu thật là giỏi nha."

    Hắn chú ý tới, trên túi nhựa có đánh dấu của gia tộc Akimichi, có nghĩa là con cá này có lẽ được gia tộc Akimichi dùng phương pháp nuôi dưỡng bí mật, so với cá hồi hoang dã càng có nhiều dinh dưỡng hơn, đương nhiên giá cả cũng vô lý.

    Đối với con cá để nướng thịt BBQ, nó có giá đại khái cũng phải hàng chục nghìn lượng (một lạng tương ứng với 10 yên, tương đương với 60 xu nhân dân tệ), càng chưa nói đến chi phí nhân công cho việc khử gai, cắt bỏ gai.

    Phần thưởng cho nhiệm vụ cấp C chắc chắn không đủ.

    "Hôm nay là sinh nhật Sasuke."

    Giyuu trả lời ngắn gọn, "Phải ăn ngon một chút."

    Nụ cười của Shisui hiện rõ trên mặt anh.

    【 Lần trước sinh nhật tộc trưởng Fukaku, em ấy không phải chỉ làm một chén mì soba thôi sao? 】

    【 Em ấy cùng Itachi chỉ yêu quý mình thằng nhóc kia. Haizz, thật là hâm mộ Itachi nha, mỗi ngày đi làm về đều có đồ ăn ngon.. 】

    "Ồ, sinh nhật Sasuke, em không nói chắc anh cũng quên mất." Shisui vỗ vỗ đầu, "Nhưng Giyuu, hai người là sinh đôi, hôm nay cũng là sinh nhật của em."

    "Tôi và Sasuke không giống nhau."

    Giyuu lắc lắc đầu, nghiêm túc nhấn mạnh

    "Đã biết đã biết, em có thể làm việc nhà, đã là người lớn, vì vậy mới không quan tâm sinh nhật của một đứa trẻ."

    Hắn nói xong liền nhìn Kakashi đang cầm hộp các tông, trong đầu dường như nảy sinh ý tưởng. "Tiền bối, để em giới thiệu với anh. Đứa em trai dễ thương này tên là Giyuu, con trai của tộc trưởng Fugaku."

    Nói xong, anh quay lại và giới thiệu với Giyuu: "Đây là Hatake Kakashi, tiền bối của anh tại nơi làm việc. Hôm qua, một cụ già trong tộc qua đời vì bệnh tại bệnh viện Konoha. Về phần bà, bà ấy đã rất ốm yếu và từng cứu giúp một trong những đồng đội của Kakashi-senpai, vì vậy anh đang đưa anh ấy đến gia tộc để đóng gói những thứ bà ấy bỏ lại."

    Nghe đến đây, nét mặt Giyuu hơi sững lại.

    * * *Chết, anh đã quá quen với nó.

    Nhưng, những người đã chết trên thế giới này sẽ đi về đâu?

    Chẳng lẽ sẽ giống anh, mang theo ký ức đến một thế giới khác sao?

    Tất cả những người đã chiến đấu cùng anh đã đi đâu? Khi nghĩ đến điều này, anh cảm thấy vô cùng phức tạp.

    Shishui nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của Giyuu, hơi ngạc nhiên.

    Hắn biết đứa trẻ này không biết cười cũng không biết khóc từ khi mới sinh ra, và đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻmặt buồn bã như vậy.

    [ Itachi, em trai cậu lần đầu tiên, tôi sẽ không thô lỗ mà nhận lấy.]

    "Vì hai người đã biết nhau, Kakashi-senpai.."

    Shishui cười ranh mãnh, lộ ra ý định thực sự của mình, "Hôm nay tình cờ là sinh nhật của Giyuu, anh có quà gì cho em ấy không?"

    Kakashi đảo mắt lần thứ hai.

    [Cậu quên tặng quà, vậy muốn để cho anh tặng giúp sao? ]

    Hắn miễn cưỡng đưa tay lấy túi.

    "Những cuốn sách do đại nhân Jiraiya viết khá thâm thuý, Giyuu có lẽ không thể hiểu được những điều sâu sắc như vậy."

    Shishui nhanh chóng xua tay và nói.

    【Muốn cho cái đó, dì Mikoto liền giết ta đó. 】

    "Đó là sách quý nha, anh có thể nghĩ đến cái khác."

    Khóe miệng Kakashi giật giật dưới lớp mặt nạ, hắn lại đưa mắt nhìn Giyuu, chủ yếu tập trung vào nguyên liệu trong tay anh.

    "Vì cậu thích nấu ăn.."

    Hắn lấy ra một xấp giấy ố vàng được buộc bằng dây kẽm từ hộp các-tông, trông khá cũ kỹ.

    "Công thức thế nào?"

    "Hey hey Hey!" Shishui chớp mắt liên tục

    [Tiền bối Kakashi, sao anh có thể tặng di vật của người khác làm quà.]

    Giyuu đặt chiếc túi xuống và lấy tấm thẻ bằng cả hai tay, không quan tâm rằng nó thuộc về một người đã chết.

    "Công Thức Bí Mật Của Minato-sensei".

    Trên cùng của xấp thẻ là một dòng chữ ngoằn ngoèo, trong đó "công thức" bị gạch đi viết lại hai lần, nhưng cuối cùng lại viết sai, dường như ám chỉ rằng chủ nhân của thứ này không thông minh lắm.

    Giyuu nhanh chóng lật từng tờ, tổng cộng có ba mươi thẻ, và mỗi thẻ đều có công thức nấu cụ thể cho một hoặc hai món ăn.

    Tất nhiên, nét chữ vẫn cong queo và kích thước khác nhau, nhưng có thể thấy người sao chép thứ này rất nghiêm túc, nét chữ mạnh mẽ xuyên thấu cả mặt sau của tờ giấy.

    Giyuu lật đến tấm cuối cùng, mặt trên có chữ ký và một dòng chữ nhỏ ở bên cạnh.

    "Uchiha Obito."

    Giyuu đọc nó và lắc đầu, "Ai vậy?"

    Anh chưa bao giờ thấy một gia tộc có tên tương tự.

    Nghe đến tên, thân thể Kakashi khẽ run lên.

    "Ừ, hóa ra là di vật của tiền bối Obito, nên công thức này là một thứ rất quý giá."

    Shisui gãi đầu và phổ cập kiến thứ cho Giyuu: "Uchiha Obito là đồng đội cũ của Kakashi-senpai. Nhưng anh ấy đã chết trong cuộc chiến ninja cuối cùng và là một anh hùng trong làng. Cuốn sách nấu ăn này. Giyuu, em phải giữ nó thật kĩ."

    "Anh hùng, nghĩa sĩ, xóm làng".

    Uchiha Giyuu rất quen thuộc với những lời này, dù sao anh đã nghe cha mình nói những chuyện trong tộc này cả ngày rồi.

    "Trong tộc?"

    【Không phải là anh hùng của "Uchiha" sao? 】

    "Em thật sự rất nhạy bén. Tuy nhiên, trước nay mối quan hệ giữa tộc Uchiha chúng ta và làng không căng thẳng như bây giờ."

    Shishui dường như không muốn nhúng tay vào vấn đề này, "Chà, em thích nấu ăn như vậy, món quà này hẳn là rất thích hợp.

    " Xét từ tên của xấp thẻ, đây hẳn là công thức riêng của Hokage đệ thất, và Obito-senpai là học trò của ông ấy. Tôi nhớ dì Mikoto, người có mối quan hệ tốt với gia đình Hokage đệ thất. Em mà làm theo quy trình trên, cô ấy sẽ rất ngạcnhiên. "

    " Như vậy đi. "

    [Vậy để khi khác rồi làm.]

    Giyuu phân loại thẻ ra, bỏ vào túi và nhìn Kakashi," Tôi sẽ trả lại quà. "

    " Cảm ơn đủ rồi nhóc. "

    Kakashi nháy mắt," Nhưng ta không nghĩ cậu có vẻ hài lòng. "

    " Tôi không bất mãn. "

    Giyuu lạnh lùng đáp và bỏ đi mà không quay lại.

    " Trẻ em bây giờ thật sự rất có cá tính, biểu hiện như vậy nhất định không vừa ý. "

    Kakashi rất hối hận vì đã giao thứ đó cho đứa trẻ một lòng một dạ này.

    Bởi vì hắn đã đồng ý với ba vị Hokage đời trước về xấp thẻ đó. Nhưng nếu cứ để tấm thẻ đó ở trong nhà mình, hắn sẽ chỉ chạm vào nếu buồn buồn thôi, nên gửi nó đi là lựa chọn tốt nhất, cũng có thể làm cho các công thức nấu ăn của Minato - sensei trở nên nổi tiếng hơn.

    " Giyuu thực sự là một đứa trẻ rất hiền lành, nhưng em ấy không giỏi thể hiện bản thân cho lắm. "

    Shisui từ lâu đã quen với tính khí kỳ lạ của Giyuu," Em ấy không có hứng thú với việc trở thành ninja, vì vậy chắc hẳn em ấy sẽ rất thích món quà của anh. Đi thôi, Kakashi-senpai, như một lời cảm ơn, em sẽ chiêu đãi anh một bữa ramen, thế nào? "

    " Sinh nhật không phải có đứa nhỏ khác sao? Còn quà của nó thì sao? "

    " Còn Sasuke, em ấy đã nói chỉ thích được nhận quà từ ai đó thôi. Muộn rồi ngày mai bù lại. "

    " Như vậy đi. "

    Kakashi bình tĩnh theo Shisui rời khỏi gia tộc Uchiha, nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ về những gì chú chó ninja Pakkun đã nói với hắn lúc nãy.

    " Thằng nhóc đó siêu nguy hiểm."

    [ Không quan tâm đến việc trở thành ninja, nhưng em ấy lại có thể nhấc hai con cá hồi dài nửa thước bằng một tay? (khoảng 15 kg) ]

    [ Nhưng em ấy là Uchiha, có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Nhưng cái ánh mắt kia thực sự khiến người ta không thể cưỡng lại được..]

    Chà, tại sao phải bận tâm đến việc đó nhiều như vậy, vẫn là nên suy nghĩ làm cách nào để đánh cá đi! Kakashi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  6. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 5.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bang __."

    Tiếng đóng cửa, mở cửa lần lượt vang lên.

    Giyuu về đến nhà, theo bản năng nhìn lướt qua tủ giày nằm bên cạnh lối vào

    Vẫn còn năm đôi dép lê cũng đồng nghĩa với việc chưa ai về cả.

    [Tuyệt]

    [Không ai làm phiền mình nấu ăn]

    Anh có đôi chút cáu kỉnh khi nghĩ đến việc lần trước về nhà muộn. Anh Itachi tự tay chiên trứng cho Sasuke, không biết nấu ăn hay xả rác mà trứng rải quanh khắp bếp khiến Giyuu cảm thấy rất bực bội

    Tuy nhiên, khi Itachi không chiên được trứng, vẻ mặt còn khó chịu hơn anh, ánh mắt còn tăng thêm một dấu phẩy. Giyuu không biết phải nói gì, nhưng từ lúc đó, anh không bao giờ muốn thấy Itachi trong bếp một lần nữa.

    Còn đồ ăn mẹ làm thì sao cũng được, nhưng không ngon bằng anh nấu. Sasuke vốn đã quen ăn những bữa do Giyuu chuẩn bị nên không thích thay đổi khẩu vị cho lắm, điều này chắc chắn sẽ khiến mẹ cảm thấy mất hứng.

    Tóm lại, nhà bếp của gia đình Uchiha nên để Uchiha Giyuu này làm một mình là được.

    Nhưng hôm nay, có vẻ không như mong muốn-

    "Là Giyuu trở về sao?"

    Một giọng nói trong trẻo phát ra từ nhà bếp. Đôi mắt của Giyuu nheo lại, một tia sáng đỏ mờ nhạt đột nhiên xuất hiện từ tròng mắt xanh đậm của anh.

    Uchiha Mikoto mang dép lê vào rồi bước ra khỏi bếp với cây lau nhà, nhìn cậu con trai nhỏ của mình với nụ cười trên môi

    "Mẹ đi làm về sớm, Giyuu có vui không?"

    Vì Giyuu bắt đầu đảm đương việc nhà quá nhiều, Fugaku cũng đã khuyên răn nghiêm khắc nhưng cũng không hiệu quả. Mikoto không có việc gì làm, chán quá bà liền quay lại trường ninja để đào tạo các học sinh tốt nghiệp

    Tuy nhiên, thấy hôm nay là sinh nhật hai cậu con trai út nên bà đã cho các học sinh nghỉ lễ và về sớm, để dọn dẹp sau một thời gian vắng mặt. Giyuu thấy mẹ không cầm dụng cụ làm bếp, chỉ đang dọn dẹp, tia đỏ trong mắt anh cũng dần dần lắng xuống.

    Nhìn sàn nhà vẫn chưa khô hẳn, anh suy nghĩ một hồi rồi xoay người mở cửa ra ngoài, đợi sàn khô rồi mới đi vào.

    Mikoto chớp nhoáng xuất hiện chen giữa cánh cổng và Giyuu. Bà chống hai tay lên hông, bĩu môi và tỏ vẻ không vui.

    Thật ra, bà đang bắt chước một bạn học cũ tóc đỏ.

    "Sao con không chào khi gặp mẹ? Mẹ buồn lắm đấy"

    Bà - Uchiha Mikoto có ba người con trai với những tính cách khác nhau, cách đối phó với chúng đương nhiên cũng phải khác nhau. Uchiha Itachi, đứa lớn nhất, ít nói nhưng chín chắn, đối xử với thằng bé như người trong nhà thì nó sẽ cởi mở hơn. (Có lẽ thế)

    Đứa thứ hai - Uchiha Sasuke, được anh trai và em trai cưng chiều hết mực nhưng lại háo hức, tha thiết chờ mong sự khẳng định của cha, chỉ cần Fugaku và Itachi đặt kỳ vọng vào, nó đều sẽ tạm gác cái tính trẻ con nghịch ngợm lại, lập tức nghiêm túc nghe lời..

    Mà đứa con thứ ba, Uchiha Giyuu là người khó xử lý nhất trong cả ba.

    Uchiha Fugaku đã từng chủ động mở miệng, yêu cầu mọi người trong nhà trong vòng một giờ không được đáp lời Giyuu, xem thử ai thắng.

    Tất nhiên, cuối cùng, Giyuu đã giành chiến thắng trong trò chơi, nhưng cả nhà đều rất buồn. Giyuu là một đứa trẻ, nói nó rất ngây thơ, nhưng nó thường thể hiện kiểu "Tôi đã nhìn thấu mọi thứ" và "không có gì đáng để quan tâm", ánh mắt đó có thể khiêu khích bất kỳ bạn bè đồng trang lứa nào, ngay cả những lời chỉ trích của Fugaku mà cũng có thể bình tĩnh ứng phó.

    Nó không thèm nhận lời khen ngợi từ người khác, cũng như sự chú ý của cha mẹ mà chỉ lặng lẽ nhận hết trách nhiệm chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại của Itachi và Sasuke. Khi thằng bé không nói, nhìn nó thậm chí còn giống con trai cả của gia đình hơn Itachi.

    Phải nói là thằng bé rất trưởng thành, nó không quan tâm đến ánh mắt người khác, thỉnh thoảng sẽ làm những điều vô lễ, bộc lộ những suy nghĩ trực tiếp nhất trong lòng, nhưng điều này dễ dàng làm tổn thương cảm tình của đối phương.

    Giống như mấy ngày trước, Sasuke cùng Itachi học "Hào hỏa cầu chi thuật". Thật vất vả mới thổi ra được một chút lửa, Sasuke nhanh chóng chạy đến chỗ Giyuu thể hiện

    Giyuu đối với Sasuke thật sự rất hòa hợp, nhưng không ai ngờ rằng thằng bé sẽ thốt ra một câu-

    "Anh đang học cách thắp nến sao?"

    Chỉ vì câu này, Sasuke đã không nói lời nào nữa với Giyuu từ ngày đó đến giờ. Đương nhiên, Sasuke vẫn ăn các món Giyuu nấu. Nhưng ngay cả với một đứa trẻ mà cũng nói sự thật, Mikoto cũng không hiểu được Giyuu đang nghĩ gì.

    Muốn cho đứa nhỏ này cùng mình nói chuyện, trước hết phải dùng một cách hơi khoa trương một chút để xâm chiếm cảm xúc của nó, gần giống như phương pháp không ngừng công kích vào điểm mà con người thường yếu nhất.

    Mà đứa nhỏ này lại không biết phân biệt những cảm xúc nhỏ, Mikoto chỉ có cách giả vờ như đang rất kịch tính, tức giận, buồn bã.. mới có thể cảm nhận được trạng thái tâm lý của bà.

    Quả nhiên, nhìn mẹ mình đứng ngăn ở cửa, gương mặt có chút tức giận, Giyuu lập tức đứng lại. Sau đó mở miệng nói --

    "Hôm nay mẹ đi làm không được tốt sao?"

    Uchiha Mikoto quyết định nhận thua.

    Bà ngồi xổm xuống, nắm lấy gương mặt nghiêm nghị của Giyuu, nở một nụ cười cứng nhắc, có chút chán nản hỏi:

    "Con không vui khi mẹ về sao?"

    "Mẹ không phải mỗi ngày đều về sao?"

    Giyuu nghiêng đầu, "Chỉ có khi lâu rồi không thấy, mới vui vẻ."

    Giống như khi nhìn thấy Tanjiro sống sót sau một nhiệm vụ nguy hiểm, Nezuko cũng bình an vô sự.

    Giống như lúc trở lại núi Sagiri, xa xa nhìn thấy khói dâng lên từ căn bếp nhỏ của sư phụ Sakonji

    Chẳng hạn như anh có linh cảm mình sắp chết, đi ngang qua phủ của Phong trụ Shinazugawa, lại nghe đến tên kia cùng hàng xóm cãi nhau vì "Trên thế giới rốt cuộc có quỷ hay không?", và từ đó anh đã sống thêm một đoạn thời gian nữa

    Biết rằng ai cũng có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng sống sót - đây thật sự là điều đáng mừng

    "Ta thua với con luôn rồi." Uchiha Mikoto cúi đầu.

    Hành động này bà sẽ không bao giờ làm ở trước mặt Itachi và Sasuke.

    Mikoto liếc nhìn các nguyên liệu trong túi nhựa, nhưng không phải vì giá cả mà lo lắng.

    "Nhiều đồ như vậy, con đem về một mình không mệt sao?"

    "Có một đoạn đường nghỉ ngơi." Giyuu nói chuyện này là khi anh gặp thằng nhóc tóc vàng, đại tiểu thư Hyuga, và Kakashi, anh đều tạm thời không đụng đến đồ vật nào.

    "Này.. cá hồi. Đó là một nguyên liệu mà mẹ không biết xử lý, vì vậy chắc không giúp được gì rồi."

    Uchiha Mikoto cầm túi đi vào bếp, nhân tiện hỏi: "Hôm nay Giyuu định làm gì?"

    "Sushi trứng cá muối, cơm nắm cá ngừ, sashimi, súp cá hồi củ cải, bụng cá hồi áp chảo, Dango ba màu và kem tráng miệng.."

    "Nghe có vẻ ngon nhỉ. Đó là thứ mà Itachi và Sasuke thích ăn nhất."

    Mikoto quay đầu lại và nói đùa, "Vậy tại sao lại không có món ăn yêu thích của bố?"

    "Hôm nay không phải sinh nhật ông ấy."

    Giyuu nghiêm túc trả lời: "Những món ăn hôm nay chủ yếu là để lấy lòng Sasuke, anh ấy đã không nói chuyện với con một tuần rồi."

    Trước trận đánh lớn, Tanjiro đã dạy anh chuẩn bị thức ăn mà đối phương thích nhất để có thể gần gũi hơn với những người khác.

    Chẳng hạn khi anh mang theo bánh Ohagi đến Phong phủ để kéo gần quan hệ với Sanemi.

    Sasuke chắc cũng vậy, tính cách của hai người khá giống nhau.

    Sau khi nghe những lời con trai nói, Mikoto do dự.

    【Con thẳng thắn như vậy thì làm sao dỗ thằng bé được chứ? 】

    Mikoto nhướng mày hỏi:

    "Giyuu, con có biết tại sao Sasuke không nói chuyện với con không?"

    "Không biết."

    【Trời, thật sự luôn hả. 】

    "Vậy thì con không thấy buồn phiền sao? Con không muốn biết tại sao?"

    "Không cần thiết lắm."

    Tomioka Giyuu mặc một chiếc tạp dề nhỏ mà Itachi mua, bước lên một chiếc ghế dài nhỏ, lôi từ trong túi nhựa ra một con cá hồi dài nửa thước, bỏ vào bồn rửa mặt, đánh vào đầu nó.

    Anh rất tự tin nói: "Dù sao chỉ cần em ăn bữa cơm này, vấn đề sẽ được giải quyết."

    "Bang"

    Uchiha Mikoto dựa vào cửa, cảm thấy bất lực.

    Sao giao tiếp với đứa trẻ này khó quá!

    Mười phút sau.

    "Con về rồi!" x2.

    "Có phải Itachi và Sasuke không?"

    Uchiha Mikoto đi về phía lối vào như một kẻ lang thang trên tảng băng lạnh, khi nhìn thấy hai đứa con trở về, bà bỗng thay đổi sắc mặt.

    "Mẹ ơi!" Sasuke cởi giày chạy tới ôm eo Mikoto tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.

    【Nếu mình có thể trao một nửa sự gắn bó của Sasuke cho Giyuu.. 】

    "Hôm nay mẹ cho học sinh nghỉ một ngày sao?"

    Itachi đứng ở cửa, sắp xếp gọn gàng giày cho Sasuke, nhìn thoáng qua tại sao mẹ anh lại ở nhà.

    "Bởi vì những đứa con đáng yêu của tôi đang có sinh nhật."

    Mikoto lấy lại sự tự tin vốn có của một người mẹ, bà ấy xoa cái đầu đầy gai nhọn của Sasuke và hỏi, "Con đưa Sasuke đi tập luyện à? Tại sao đứa trẻ này lại ướt đẫm mồ hôi và có mùi hôi như động vật thế này.."

    "Hôm nay con không luyện tập. Anh trai đã đưa con đến tiệm bà mèo và tặng quà sinh nhật cho con."

    Giọng nói hoạt bát mang chút sắc bén của cậu bé Sasuke năm tuổi vang lên, rồi cậu lấy một chiếc shuriken gỉ trong túi quần của mình ra.

    "Ồ, đây là cái gì?" Uchiha Mikoto xem kỹ lại chiếc shuriken, nó có vẻ là kiểu dáng cũ nên Sasuke theo lời bà hỏi và giải thích
     
    AquafinaMạnh Thăng thích bài này.
  7. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 6.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà ấy nói rằng đây là shuriken từ đời Konoha mới thành lập, và nó tồn tại còn lâu hơn lúc ông nội bà ấy còn sống. Hồi đó, bà đã nhìn thấy chiếc shuriken này từ xa bay đến và phá hủy một góc ở phòng Hokage. Nó được tạo ra từ Mộc thuật của phân thân Hokage đệ nhất, vì vậy nó rất đáng nhớ!"

    Sasuke cầm chiếc shuriken bằng cả hai tay và giữ nó trong tròng, tuyên bố một cách táo bạo.

    "Con chắc chắn sẽ trở thành một ninja mạnh mẽ hơn trong tương lai. Ngay cả Hokage đệ nhất chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của con."

    Nghe Sasuke nói lời này, Mikoto trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, Itachi hiểu được điều này, nói nhỏ vào tai Sasuke:

    "Hokage đệ nhất và tổ tiên của tộc Uchiha cùng nhau xây dựng nên làng Lá, bọn họ đều là người vĩ đại, không phải là kẻ địch đâu, vì vậy đừng nói bất cứ điều gì bất kính với Hokage-sama ở bên ngoài trong tương lai."

    Uchiha Mikoto cũng gật đầu, "Sasuke nghe lời anh trai, hiểu không?"

    "Con biết." Sasuke mím môi có chút không vui, nhưng cũng đồng ý.

    Mặc dù anh trai và mọi người trong gia tộc nói khác nhau, nhưng tất nhiên cậu chọn tin anh trai mình.

    Sau khi sửa sai cho Sasuke, Uchiha Itachi nhìn về hướng phòng bếp: "Hôm nay Giyuu đang nấu ăn à? Hôm nay là sinh nhật của em ấy, nếu không thì để con sẽ làm -"

    "Bịch!" Một tiếng động mạnh đột nhiên phát ra từ trong bếp, khiến Sasuke suýt chút nữa nhảy dựng lên.

    "Có chuyện gì xảy ra vậy Giyuu?" Mikoto hỏi.

    "Con dao làm bếp rơi ở trên sàn." Giọng của Giyuu có vẻ bình tĩnh và ôn hòa.

    "Hãy cẩn thận."

    Mặc dù Giyuu đã nấu ăn được hai năm, nhưng Uchiha Mikoto vẫn có chút lo lắng cho anh, dù sao việc khử cá hồi rất phiền phức, ngay cả đầu bếp chuyên nghiệp cũng không tránh khỏi chân tay luống cuống.

    Bà liếc nhìn Sasuke, người mang bộ mặt hôi hám kể từ khi nghe thấy giọng nói của Giyuu, Mikoto cười nhẹ, "Sasuke, đi tắm với mẹ."

    "Không."

    Sasuke không chút do dự lắc đầu, "Con muốn cùng anh trai tắm rửa."

    Uchiha Mikoto nhìn qua con trai cả, sau đó gật đầu đi về hướng phòng bếp.

    Itachi ngay lập tức hiểu ra.

    "Mẹ hôm nay về sớm, chỉ muốn làm một việc gì đó cho em."

    Uchiha Itachi vén tóc Sasuke, ngón tay của anh chạm nhẹ nhàng ở trên trán cậu, "Không thể làm mẹ buồn nha."

    Ngắt lời, anh lại nói thêm một câu "Nếu Sasuke nghe lời, ngày mai anh có thể tiếp tục giúp em luyện tập Hào hỏa cầu.."

    "Vậy thì em đi đây!"

    Sasuke nhảy dựng lên vì sung sướng, nhanh chóng nhìn về phía mẹ mình, "Con sẽ cởi quần áo bẩn trước!"

    Cậu nói xong liền hào hứng chạy về phía tầng hai, đi ngang qua nhà bếp không quên "hừ" một tiếng. Thấy Giyuu không quay nhìn mình, cậu nhanh chóng chạy đi.

    "Vậy thì Giyuu con tự lo nhé"

    Sau khi Uchiha Mikoto nói nhỏ cho Itachi, cô chạy vào phòng tắm

    Itachi đứng ở cửa bếp một lúc, như thể đang chuẩn bị cho việc gì đó.

    Lúc vừa bước vào bếp, Uchiha Giyuu xoay người với con dao trên tay, ném khúc xương cá hồi đã cắt vào chậu sắt, phát ra âm thanh lạch cạch.

    "Anh đang làm gì ở đây?"

    Giọng của Giyuu mang một chút cảnh giác.

    [Đừng nói là anh ấy muốn giúp mình nấu ăn!]

    Nhắc mới nhớ, chiếc nồi mà Itachi dùng để chiên trứng lần

    Trước không còn sử dụng được nữa nên Giyuu đã mang nó vào chậu đựng sữa cho một con mèo đi lạc trên phố

    "Sinh nhật vui vẻ, Giyuu"

    Itachi bước tới, nụ cười trên mặt không rõ ràng như Mikoto và Shisui, chỉ là một đường vòng cung khá nông.

    "Sasuke thích món quà mà anh tặng lắm. Anh chỉ không biết em sẽ phản ứng thế nào khi nhận được nó, vì vậy anh hơi lo lắng."

    Đây không phải là một lời nói dối. Rõ ràng anh đã bế hai đứa trẻ này lớn lên, nhưng Giyuu đã khiến anh không thể hiểu về nó từ khi còn rất nhỏ.

    Itachi luôn biết rõ tất cả những điều thích, và không thích của Sasuke, nhưng với Giyuu, đó là một sự mơ hồ, như hồ nước không đáy.

    Mọi người cho rằng làm việc nhà là sở thích, nhưng Itachi cảm thấy không phải vậy, anh cảm nhận được nó giống như một nghĩa vụ mà bản thân yêu cầu phải hoàn thành, nếu không thì không cần phải cẩn thận như vậy, và không nhất thiết phải làm điều đó hàng ngày.

    Ngoài ra, có rất nhiều điểm kỳ lạ ở Giyuu.

    Đó là lúc một tháng trước, anh cùng Giyuu mua rau, khi Giyuu đi ngang qua cửa hàng ninja là lúc thầy Guy đang lựa dao. Âm thanh thầy ấy tạo ra khi rút kiếm khiến Giyuu chú ý.

    Khi sức mạnh charka bao phủ trên lưỡi kiếm, Uchiha Itachi không thể quên được biểu cảm trên khuôn mặt em ấy khi nhìn vào nó.

    Trong mắt Giyuu hiện lên một tia sáng hơn lưỡi dao, cả khuôn mặt nhăn lại, từ lạnh lùng chuyển sang trầm mặc dịu dàng, như mặt nước hồ lặng lẽ như gió ấm.

    * * *

    Itachi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra vào thời điểm đó. Vốn dĩ hôm nay anh muốn trực tiếp mua một con dao cho Giyuu, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện ngày trước lại quên mất, dù sao Giyuu cũng không có hứng thú trở thành ninja.

    Nhẹ nhàng lắc đầu, sau khi giải tỏa nghi ngờ, Uchiha Itachi lấy trong túi ra một con dao dài 8 cm, đưa cho Giyuu.

    Giyuu đưa mắt nhìn lưỡi dao, ánh mắt anh dừng lại ở đó, một lúc vẫn không thể di chuyển.

    "Đây là mẫu vật của một loài bướm đuôi én cổ đại."

    Uchiha Itachi không thể hiểu được cảm xúc của Giyuu, nhưng vẫn chậm rãi giới thiệu:

    "Cài này được một học giả đến từ Làng Tuyết đã sử dụng Băng thuật để lấy nó ra từ sâu trong băng tuyết."

    "Anh không biết nhiều về loài bướm, nhưng gia tộc Aburame đã nói cho anh rằng loài chim én màu tím xanh này rất hiếm, nhìn dưới ánh nắng trông rất đẹp, nhưng độc của nó có thể hại chết một con voi, thật đáng tiếc."

    "Anh.."

    Uchiha Giyuu đặt con dao làm bếp xuống, lau tay trên tạp dề, rồi ngập ngừng cầm lấy mẫu vật, trong đôi mắt sâu thẳm có từng tầng sóng. Trong mắt anh, đó không chỉ là một con bướm, mà là nhiều hình dáng khác nhau chồng lên nhau.

    "Tại sao anh lại đưa cho em cái này?"

    Đây là món quà bất ngờ nhất của Giyuu.

    "Bởi vì anh chắc chắn rằng những thứ duy nhất em thích là hoa tử đằng và bướm."

    Itachi cười ngượng ngùng, "Mỗi lần gặp cây hoa tử đằng, phát hiện có con bướm bay quanh đấy, anh rất thích nhìn biểu cảm đó, như thể một bức tượng đá đột nhiên sống lại."

    "Giyuu món quà này.."

    Uchiha Itachi dừng lại, hỏi với gương mặt đầy mong đợi, "Em có thích nó không?"

    Trước đây, phản ứng của Giyuu luôn nằm ngoài dự đoán của anh.

    Điều anh ấy lo lắng nhất là biểu cảm của Giyuu, giống như năm ngoái, thằng bé đã trả lại chiếc Kunai bằng thép không gỉ giống với cái mà anh tặng cho Sasuke, sau đó còn nói, "Em khác với Sasuke."

    Đối với anh, đó là một cơn ác mộng.

    "Một con bướm đã tuyệt chủng?"

    Giọng của Giyuu có chút khàn khàn, sau đó đột nhiên nặng nề và trong trẻo hơn bao giờ hết: "Em thích nó. Cảm ơn anh, Itachi."

    "..."

    Uchiha Itachi sững sờ.

    Mặc dù biểu cảm của Giyuu hiếm khi thay đổi.

    Nhưng nếu em ấy thích món quà này, ít nhất cũng nên nhướng mày chứ?

    Tại sao nhìn em ấy như bị rút hết sức lực, còn ít nói hơn bình thường, như thể đang nhớ lại một điều gì đó khủng khiếp lắm.

    Nếu không phải là Itachi - người biết Giyuu sẽ không nói dối, thì người khác đã nghĩ rằng Giyuu đang nói dối để an ủi anh bằng cách thích món quà này.

    Giyuu đặt mẫu vật trên bệ cửa sổ trong nhà bếp, sau đó cúi đầu xuống, như không có ai, anh cầm con dao làm bếp và âm thầm chế biến nguyên liệu, nhưng suy nghĩ của anh đã trôi dạt về nơi anh đã biến mất.

    Uchiha Itachi cảm thấy bây giờ không phải lúc để nói, nhưng anh lo lắng cho em trai mình, vì vậy anh cũng âm thầm lấy củ cải trong túi nhựa và cắt thành từng miếng.

    Cả hai im lặng trong nhà bếp, nhưng tất cả các nguyên liệu đã được sắp xếp đẹp đẽ thành bữa ăn. May mắn thay, Uchiha Itachi không nghĩ đến việc nấu ăn, vì vậy anh ấy không làm gì sai lần này.

    Một giờ sau, Giyuu đặt củ cải và cá hồi vào chảo, bật bếp và chiên lên.

    Một giọng nói xa lạ xuất hiện trong đầu anh.

    [Đến gần Uchiha Itachi một tiếng. Hoàn thành phân tích Hơi thở của ngọn lửa + 0, 02%, độ phân giải hiện tại 20, 02%. 】

    [Sau khi phân tích xong, hơi thở của bạn đã đạt đến mức bình thường, bạn có thể hồi sinh Viêm trụ, Rengoku Kyojurou. 】

    Tomioka Giyuu trợn to mắt, một luồng sáng đỏ dữ dội lóe lên, khiến Uchiha Itachi chú ý.

    "Giyuu, anh.."

    Itachi chưa kịp nói xong, một luồng khí trắng dài đột nhiên tràn ra từ miệng và mũi của Giyuu, chân ghế băng dưới chân bật ra một luồng khí mỏng, cả người Giyuu ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
     
    AquafinaMạnh Thăng thích bài này.
  8. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 7. Nguyện vọng của Sasuke (p1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa giờ sau.

    Uchiha Fugaku vội vã chạy về nhà, kiểm tra thân thể Giyuu một lần, gương mặt nghiêm túc hơi thả lỏng một chút.

    Uchiha Itachi trầm mặc.

    【 Xem ra mình không đã đoán sai.. 】

    Anh rất quen thuộc hình ảnh cha cười như không kia, đối với suy nghĩ của tộc trưởng Uchiha mà nói, cái này không khác việc ngửa mặt lên trời mà cười lớn

    "Ba ba.."

    Sasuke dựa vào lòng ngực Uchiha Mikoto, nắm chặt tay Giyuu, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước.

    Sắc mặt cậu tái nhợt mà dò hỏi: "Giyuu rốt cuộc là làm sao vậy?"

    "Con không cần phải lo lắng."

    Uchiha Fugaku nhẹ nhàng lắc đầu: "Đứa nhỏ Giyuu này chắc là đã mở mắt, đây là một chuyện tốt."

    "Cái gì?"

    Uchiha Mikoto nhẹ nhàng che miệng lại, biểu tình tương phản với nụ cười "Mừng thầm" của Fugaku, nhưng lại khá giống biểu cảm của Itachi

    Giờ phút này, bọn họ không hẳn vui mừng, không bằng nói là hoang mang và lo lắng.

    "Sao có thể?"

    Thân là một Joinin của gia tộc Uchiha, Mikoto đương nhiên hiểu rõ mở mắt nghĩa là gì.

    Sharingan hay còn gọi là "con mắt tâm can", chỉ có người trong tộc mới có. Chỉ khi bị kích thích, con mắt mới mở ra, đặc biệt là khi cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, mới có thể thức tỉnh và tiến hóa cấp bậc mới.

    Uchiha Mikoto mở mắt, bởi vì vào ngày nào đó khi về nhà, phát hiện mèo cưng của mình không hiểu sao mà chết, buồn lòng quá mà thức tỉnh.

    Lúc ấy, bà vẫn chỉ là một Geinin, chỉ coi đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cho đến khi các thú cưng của người khác cũng liên tục chết đi, bà liền đoán được cha mẹ không muốn cho bà biết rõ sự thật--

    Những con vật cưng này, những vật nuôi đã lớn lên với họ từkhi còn nhỏ, cũng gánh vác sứ mệnh cuối cùng là buộc họ phảimở mắt với cái giá phải trả là cái chết. Chính những bậc cha mẹ, những người lớn tuổi này cũng khẩn thiết cần con cái của họ mởmắt để giết họ.

    Nhưng dù vậy, không phải đứa con nào của Uchiha cũng cóthể mở mắt một cách suôn sẻ. Muốn Sharingan tiến hóa thì không thể thiếu "cơ hội" vàtài năng, ví dụ như Itachi lên tám tuổi đã đánh thức Sharingan cấp 2 vì đồng đội của anh bị giết, anh đã được coi là một thiên tài vôsong.

    Tuy nhiên, Giyuu hôm nay chỉ mới năm tuổi!

    Với tính cách thờ ơ của mình khi thường xuyên bị bố mắngmỏ, thằng bé đã bị kích thích đến mức có thể mở mắt dù không cóchakra?

    Khi bà nghĩ rằng Giyuu có thể đã phải chịu đựng một kíchthích mà đứa nhỏ không thể đối mặt trong giai đoạn này, nhưngkhông nói ra, Mikoto cảm thấy tự trách mình.

    Mình nên làm việc chăm chỉ và nói chuyện với Giyuu nhiều hơn..

    "Không có gì là không thể."

    Fugaku ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

    "Có lẽ vì từ nhỏ Giyuu đãkhông thích bộc lộ cảm xúc nên thằng bé bắt đầu tích tụ cảm xúc. Kết quả gặp phải một kích thích nào đó và đột nhiên bộc phát. Cólẽ là kiểu này. Mấy ông già trong tộc mắng thằng bé nên mới mở ra được. Chỉ vậy thôi."

    Nói đến đây, ông quay lại nhìn người con trai cả, người màông tự hào nhất.

    "Itachi, tại sao con không ở lại với nó. Con đã làm gìtrước khi thằng bé ngất đi?"

    Uchiha Itachi bình tĩnh lại và kiềm chế sự thôi thúc trong tiềmthức của mình, thay vì nhìn vào mẫu bướm trên bệ cửa sổ nhàbếp, anh thản nhiên nói:

    "Cắt rau. Như thường lệ."

    Đôi môi của Uchiha Fugaku mở ra và khép lại, sau đó ông hỏivới vẻ khẩn trương:

    "Thằng bé đang cắt rau gì vậy?"

    "Cá hồi."

    Itachi dừng lại, rồi đột nhiên đưa ra một giả thiết dễ thuyếtphục người khác hơn, "Có lẽ nào Giyuu không muốn con làm phiền em ấy trong bếp, nhưng Giyuu không giỏi thể hiện sựtức giận của mình, vì vậy đã mở mắt?"

    "..."

    Ngoại trừ Sasuke vẫn còn hơi không biết gì, ba người còn lạiđều cụp mắt xuống, im lặng. Fugaku và Mikoto đang nghĩ về mối liên hệ giữa việc mở mắtvà vào bếp, nhưng hành động của họ rõ ràng là khác nhau.

    Còn Itachi thì nhắm mắt nhìn Giyuu, sóng gió trong lòng cònphóng đại hơn nhiều so với những gì anh thể hiện trên gươngmặt. Công bằng mà nói, anh không thích thái độ khi Giyuu mở mắt của chamình, hay thậm chí là thái độ của gia tộc đối vớiSharingan.

    Vì sức mạnh và cái gọi là "Vinh quang của Uchiha", nhữngtrưởng lão này đã phớt lờ nỗi đau của người trẻ tuổi, coi cáigiá phải mở mắt là hy sinh để giành được quyền lực. Nó được coi là "cái tôi" của ninja

    Ai có thể từ bỏ những thứ mình yêu thích và chấp nhận đauđớn như thế này để đổi lấy sức mạnh, thì người đó là một người có "năng lực", tương lai sẽ đầy hứa hẹn. Hầu hết những đứa trẻ trong gia đình lớn lên trong tínngưỡng này, luôn luôn đi đầu độc các thế hệ tiếp theo.. Theo logic kỳ quái này, mỗi người trong tộc không còn là conngười nữa, mà là một công cụ để tiến hóa và tái tạo Sharingan.

    Xem ra trong mắt gia tộc, chỉ cần có thể tiến hóa đếncấp độ như Uchiha Madara, tất cả sự hy sinh đều xứng đáng.

    Giống như lúc này, cha anh đang vô cùng kích động khi cậu bé năm tuổi Giyuu mở mắt, điều này khiến anh cảm thấy rất tức giận.

    Đặc biệt là khi Sasuke nhìn thấy ánh mắt của cha mình nhìn Giyuu, sự khao khát và ghen tị trong ánh mắt khiến trái tim anh càng thêm đau, Itachi nắm chặt tay trong vô thức.

    [Sasuke, em không hiểu ý nghĩa thật sự trong đôi mắt có gì đâu!]

    Ngay khi sự im lặng kỳ lạ vẫn tiếp diễn, mi mắt Giyuu bỗng runlên. Đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp tỉnh dậy.

    "Giyuu!"

    Uchiha Mikoto nhẹ nhõm kêu lên một tiếng, nhưng UchihaFugaku lại di chuyển nhanh hơn.

    Dường như ông muốn bày tỏ tình yêu với người con trai khiến ông khó chịu nhất, ông đưa tay lên gối Giyuu để đỡ anh dậy. Nhưng ngay khi sắp nói với Giyuu, người sau đột nhiên mở mắt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cha mình.

    Fugaku cau mày. Ông cảm nhận được cơn đau và sức mạnh đáng kinh ngạc của Giyuu. Ông tiếp túc đưa tay về phía trước, nhưng bàn tay của Giyuu giống như một cái đai ốc, nó siết chặt lại, ngăn ông tiến thêm một bước.

    【Đùa cái gì vậy? 】

    Trong lòng Fugaku bàng hoàng đến nỗi không thể nói thành lời.

    Không ngờ khi ông không sử dụng Chakra để tăng cường sức mạnh cho tay mình, sức mạnh của Giyuu chẳng thua gì ông?

    Chuyện quái gì đang xảy ra với đứa nhỏ này? Tại sao nó lại mạnh đến như vậy?

    Nếu không phải vì thằng bé và Sasuke trông giống nhau, ông sẽ nghi ngờ nó rốt cuộc là họ Senju hay Uchiha

    May mắn thay, Giyuu nhanh chóng nhìn ra đối phương là ai, anh buông tay một cách vô cảm. Lúc đó anh đã cảnh giác vì hơi thở của cha quá xa lạ. Anh không nói gì, đúng hơn là không biết phải nói gì.

    Thực ra, Giyuu bối rối đế mức không biết âm thanh mà mình nghe thấy trước khi ngất xỉu có phải sự thật hay không, chứ đừng nói đến việc kiểm chứng nó như thế nào.

    Sau khi ánh mắt sâu thẳm đảo khắp khuôn mặt của mọingười, anh trực tiếp đứng dậy từ trên giường rồi nhìn đồng hồ treo tường.

    Bảy giờ rưỡi tối.

    Còn nửa tiếng nữa vừa vặn để anh cho nguyên liệu bỏ vào nồi hầm

    "Đến giờ ăn rồi."

    Dứt lời, anh định đi vào bếp tắt ga, nhưng bị Fugaku túmlấy cánh tay buộc phải dừng lại.

    "Từ từ"

    Nhìn cậu con trai với gương mặt bình tĩnh, Fugaku cau mày, "Giyuu, con có biết vừa rồi con đã xảy ra chuyện gì không? Concó biết tại sao con lại ngất xỉu không?"

    Con trai ông không chỉ đơn giản là không quan tâm đếncác vật thể lạ, nó chỉ đơn giản là thờ ơ với cơ thể của chính mình.

    "Con đã không đứng vững."

    "Không đơn giản là không đứng vững."
     
    Aquafinahuynhtrangiahung thích bài này.
  9. Hanny2406 Đọc truyện không quạu

    Bài viết:
    0

    Chương 8. Nguyện vọng Sasuke (tt)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Fugaku chỉ vào mắt Giyuu kiên nhẫn giải thích: "Con đã thức tỉnh sức mạnh của Sharingan, nhưng trong thân thể không có đủ Chakra khống chế nó, dẫn tới bị quá tải nên mới hôn mê bất tỉnh, hiểu chưa?"

    Uchiha Itachi và mẹ nhìn nhau liếc mắt một cái, bọn họ đều đoán được kế tiếp ông muốn nói gì.

    "Tuy rằng hiện tại còn không rõ con đã có Sharingan mấy phẩy, nhưng chỉ cần con điều khiển được Chakra, rất nhanh sẽ có thực lực của một Joinin"

    Uchiha Fugaku trên mặt trào ra một tia tự hào, "Đây là sức mạnh của gia tộc Uchiha, đây là huyết kế giới hạn mạnh nhất."

    "Mà Giyuu, con mới là đứa trẻ năm tuổi mà đã có thể mở mắt, ta thật sự chưa nghe nói bao giờ. Có lẽ con có thiên phú, so với Shisui và Itachi không chừng còn giỏi hơn.."

    Uchiha Fugaku đỡ hai vai Giyuu, trong đôi mắt phát ra ánh chờ mong

    "Chỉ cần con chịu chuyên tâm rèn luyện, rất nhanh có thể một mình trở thành ninja mạnh mẽ. Đến lúc đó, mấy người ở dưới đó sẽ áp lực.."

    "Không cần nói nữa."

    Giyuu không hề bị ảnh hưởng với sự cuồng nhiệt khác thường của cha, trong mắt là một mảng lãnh đạm, "Con đối với việc trở thành ninja không có hứng thú."

    Anh nhớ lại chuyện cách đây rất lâu, anh đã từng chứngkiến Itachi về nhà với vết máu.

    Đặc biệt là khi lên tám tuổi, Itachi thường xuyên không ngủđược cả đêm, ngồi thiền bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại khócthầm. Vì mất đi đồng đội, nhưng anh không thể bộc lộ sự tổnthương của mình trước mặt cha, nên anh chỉ có thể im lặng chịu đựng tất cả những điều này.

    Giyuu luôn giữ vấn đề này trong đầu, khi nghĩ về nó, anh thấy rất khó chịu.

    Cái gọi là ninja, chính là vì thù lao mà làm nhiều việc bẩn thỉu cho người khác, bất kể mục tiêu có vô tội hay không, chỉ cần có người yêu cầu đều làm, ninja sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ, không chút do dự lấy đi tính mạng của người khác, đem tình cảm của đối phương vứt ra sau đầu, bọn họ cho rằng đó là điều cơ bản của ninja, dùng đạo đức để thay thế cho lương tri

    Khi Giyuu nghĩ đến, nếu ninja xác định nghề nghiệp của mình hơn tất cả mọi thứ khác, chẳng hạn như cha và em trai của Âm trụ Uzui, dù anh ta muốn giết những người thân cận của mình cũng không thành vấn đề.

    Quỷ ăn thịt người để tồn tại. Giyuu không thể tha thứ cho chúng, nhưng anh vẫn có thể coi chúng như những con thú hoang có thể nói chuyện. Thật sự, nếu không ăn thịt người, chúng không thể sống được.

    Còn ninja, họ có rất mạnh mẽ, nhưng lại lấy mạng người ra làm phần thưởng, giết người chỉ vì mục đích bí mật. Bọn họ còn không bằng mấy con quỷ đó.

    Điều này khiến anh gặp khó khăn khi trở thành một trong các thành viên của Sát quỷ đội. Để bảo vệ cuộc sống của người dân, anh không có cách nào giết những người này

    "Hồ đồ! Con cho rằng, đây còn là vấn để hứng thú hay không sao?"

    Khuôn mặt Fugaku trở nên ảm đạm, "Con là con trai của ta, một thiên tài hiếm có. Con đương nhiên gánh vác sứ mệnh làm rạng danh gia tộc Uchiha. Vì tương lai của gia tộc, và vì sự cân bằng với ngôi làng, con phải trở thành một ninja!"

    "Nhiệm vụ của con là chăm sóc những người trong gia đình."

    Giyuu cau mày, đồng thời đẩy hai bàn tay trên vai của cha mình ra và gằn từng chữ, "Việc này dừng ở đây."

    Lần này khác với mọi khi.

    Khi Giyuu nói lời này, anh toát ra vẻ uy nghiêm mà trước đây anh chưa từng có, nhưng điều này thật sự không thể chối cãi.

    Đây là một khí chất khó có thể dao dộng, nó thuộc về Thủy trụ, điều này không nên xuất hiện ở trẻ nhỏ.

    Thành thật mà nói, đối với Giyuu, tôn trọng hai người hơn anh không quá mười tuổi này như cha mẹ (kiếp trước và hiện tại của Giyuu là 28 tuổi) cũng chỉ có một chút, nhưng anh đã kiên trì được năm năm

    Đây là lần đầu tiên anh có ý thức được cuộc xung đột với Fugaku

    "Con.."

    Bị chống đối tại chỗ, cùng với những xích mích trong quá khứ, Fugaku khó thở, Sharingan ba phẩy đột nhiên mở ra, Sharingan trong hốc mắt xoay tròn cực nhanh, "Con rốt cuộc có đem người cha này đặt vào mắt hay không?"

    "Chồng"

    Uchiha Mikoto nhanh chóng đứng giữa Giyuu và Fugaku, nhìn chồng mình với một chút cảnh giác, giống như một con sư tử cái sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

    "Giyuu chỉ là một đứa trẻ."

    Những lời nói và cử chỉ của vợ như gáo nước lạnh tạt vào đầu Uchiha Fugaku. Ông đột nhiên bình tĩnh lại, khịt mũi rồi bước đi lạnh lùng.

    "Hừm. Ta đi tắm rửa, các con ăn cơm trước đi!"

    Nói xong, ông ấy đi vào phòng tắm mà không nhìn lại, trong khi đó Giyuu một mình đi vào bếp. Ở trong phòng, ba mẹ con đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Sasuke hoàn toàn là sợ hãi, cậu chưa từng tham gia đại hội gia tộc, cho nên chưa từng thấy cha nổi giận đùng đùng như vậy.

    Mặt khác, Itachi và Mikoto lại lo lắng cơn thịnh nộ vừa nãy, Uchiha Fugaku đã sử dụng ảo ảnh với một người không có Chakra, có thể nó sẽ gây tổn thương đến tinh thần của Giyuu và khó có thể phục hồi.

    "Itachi, mặc dù mẹ cũng muốn Giyuu là một người bình thường theo ý mình. Nhưng con biết đấy, cha sẽ không bao giờ từ bỏ chuyện này đâu. Nếu các gia tộc biết chuyện Giyuu mở mắt, họ cũng sẽ gây áp lực cho cha con.."

    Gia đình Uchiha nổi tiếng là bài ngoại, điều đó cũng có nghĩa họ đã thống nhất một luật lệ từ lâu "gia đình là trên hết".

    Tuy là con trai tộc trưởng nhưng Giyuu thực sự là "tài sản công cộng" của tộc như Itachi, tộc sẽ không bao giờ cho phép một thiên tài mở mắt năm tuổi vùi dập tài năng của chính mình chỉ vì sự "ham chơi" của một đứa trẻ.

    Nếu những Joinin trong tộc gây áp lực với nó, Fugaku sẽ rất xấu hổ, và bà e rằng ông sẽ buộc phải áp dụng "biện pháp đặc biệt" để chống lại Giyuu. Thậm chí, một số trưởng lão còn có thể tìm cơ hội để ngấm ngầm gieo rắc ảo tưởng vào đầu Giyuu.

    Gương mặt Mikoto đầy lo lắng, bà thì thầm với cậu con trai lớn:

    "Con có thể thuyết phục Giyuu không, dù chỉ là có lệ thì ít nhất cũng phải học cách chiết xuất chakra trước, nếu không chỉ cần Sharingan kích hoạt cũng rất khó mà kiểm soát."

    "Con sẽ tìm ra cách, xin đừng lo lắng."

    Uchiha Itachi an ủi, "Con cũng mong người và cha sẽ giấu diếm chuyện này với tộc."

    "Mẹ hiểu rồi. Cảm ơn con, Itachi. Thật tuyệt khi có con ở bên.."

    Cứ như vậy, mẹ con hai người ở đây vô cùng ăn ý. Mặc dù Sasuke ở bên cạnh có vẻ chưa hiểu, nhưng ít nhất cậu cũng hiểu một điều-Việc Giyuu rất tài năng nhưng lại không muốn trở thành ninja khiến cha, mẹ và anh trai rất khó chịu.

    Mặc dù cậu cảm thấy hơi khó chịu khi nghe cha mình nói Giyuu sẽ tốt hơn anh trai mình, nhưng cũng không khó chịu lắm.

    Hiếm khi đứa em trai được cha đối xử tử tế, cậu cũng rất mừng.

    Nhưng điều thực sự khiến Sasuke phiền lòng là tại sao Giyuu lại từ chối mọi thứ mà cậu rất mong muốn.. Em ấy không quan tâm đến sự ưu ái của anh trai, sự kỳ vọng của cha mình, hay thậm chí là nhẫn thuật của gia đình?

    "Nhiệm vụ của con là chăm sóc những người còn lại trong gia đình."

    Cậu nhớ rất rõ câu nói này, có thể thấy được vẻ nghiêm túc trên gương mặt Giyuu, em ấy không hề nói suông.

    Cậu nghĩ về nó, và cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

    Điều Giyuu quan tâm nhất có lẽ chỉ có thể là anh trai và mình!

    Nghĩ đến yêu cầu của mẹ với em trai mình vừa rồi, trong đầu Sasuke chợt nảy ra một ý tưởng. Nếu là cậu, nếu cậu đưa ra yêu cầu với Giyuu, liệu em ấy có đồng ý không?
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...