Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 90- Chuẩn bị

[BOOK][HIDE-THANKS]Lời của tôi vừa ra khỏi miệng, bọn họ đã kinh ngạc đến sững người, nhất là Quan Ngọc, cô ấy vội cản: "Nhiệm vụ lần này vốn không có tên cậu, cậu cần gì phải đi chung."

"Không còn cách nào, nếu tớ không đi, có khả năng cả ba người các cậu đều phải chết, nên tốt nhất cứ đi cùng đi." Tôi nói rất nghiêm túc, lần này, Quan Ngọc và Lý Mạc Phàm cũng không có ý kiến gì nữa.

Quan Ngọc thật lòng không muốn tôi đi cùng bọn họ, nhưng nghĩ tới việc ở trong ngôi nhà ma vào ban đêm, cô ấy không thể phản đối, về phần Cẩu Hồng Vân, cô ấy ngây ngô nói: "Đúng vậy, Trương Vỹ là người có nhiều kinh nghiệm tham gia mấy trò chơi quái quỷ này nhất, cậu ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ ổn, có cậu ấy đi cũng, khả năng sống sót của mọi người rất cao."

Dương Á Thịnh và Lý Mạc Phàm cùng nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy hy vọng, trong lòng bọn họ, tôi đã trở thành vị cứu tinh.

"Cũng mong là vậy." Tôi bình tĩnh là thế, nhưng đối với trò chơi lần này, thật sự tôi chẳng có cách nào, chẳng qua chỉ cố gắng làm sao để tránh thương vong mà thôi, nhất định không được để bất cứ người nào phải chết.

"Nếu đã quyết định như vậy rồi thì đừng chần chờ nữa, tranh thủ đi điều tra chút ít thông tin đi, không chừng có thể tìm được cách gì đó." Tôi nghiêm túc nói, nếu ngôi nhà ma đó có ma thật, thì chưa chắc sẽ tìm được manh mối gì.

"Ừ." Lý Mạc Phàm trả lời, sau khi ăn cơm xong, chúng tôi bắt đầu điều tra, cả buổi chiều hôm đó, tôi đều đi cũng Quan Ngọc.

Mặt trời lặn dần về phía Tây, ánh hoàng hôn chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của Quan Ngọc, rực rỡ như một nữ thần.

"Trương Vỹ, cậu nghĩ chúng ta có cơ hội nhìn thấy bình minh ngày mai không?" Quan Ngọc nhìn xa xăm về phía mặt trời, bỗng hỏi tôi một câu như vậy.

"Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ sống sót." Tôi chân thành nhìn Quan Ngọc, nhưng giọng nói lại chua xót vô cùng, cảm giác chua xót này, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu rõ.

Lần khám phá ngôi nhà ma này, chúng tôi có thể sống sót thật sao? Thật sự tôi chưa có biện pháp nào cả, dù sao thì trong mấy trò chơi lần trước, tôi cũng đã từng bị bức tới đường cùng rồi.

Lần này, có sống được hay không, một chút lòng tin cũng chẳng có, nắm tay Quan Ngọc, tôi ôn hòa nhìn cô ấy, tôi biết, có thể đây là cái nắm tay cuối cùng của chúng tôi.

"Ừ." Quan Ngọc gật đầu, kéo tay tôi bước tới ngã tư phía trước, buổi chiều này, tôi và Quan Ngọc giống như một cặp tình nhân bình thường, cùng nhau đi dạo phố, Quan Ngọc vẫn luôn nở nụ cười trên môi, chưa lúc nào ngừng, nhưng tôi thấy được, mắt cô ấy rất buồn, tôi hiểu, tối nay, đối với chúng tôi mà nói, là một trận chiến quan trọng giành giật sự sống.

Quan Ngọc đưa tôi đến một tiệm bánh gần công viên Trường Khánh, Cẩu Hồng Vân và Lý Mạc Phàm cũng đang đợi tôi ở đây, Cẩu Hồng Vân đang đọc tờ giấy trong tay.

"Các cậu đến rồi." Tôi nói với bọn họ, lúc này đã khoảng năm giờ chiều, chỉ còn hai tiếng nữa là trò chơi bắt đầu rồi.

"Tớ đã điều tra sơ qua, vì chuyện ma quỷ lộng hành trong ngôi nhà ma, nên nó đã bị niêm phong rồi, buổi tối chẳng có bóng người nào đâu." Cẩu Hồng Vân nói.

Tôi gật đầu, nheo đôi mắt, tôi hiểu được, nguồn sinh khí lớn sẽ khắc chế được ma quỷ, chỗ nào càng ít người lui tới, thì chúng càng ít bị hạn chế.

Đây là lý do tại sao những chuyện kỳ bí luôn xảy ra ở những vùng hoang vu hẻo lánh, ít người lui tới, mà những chỗ náo nhiệt phồn hoa, chưa từng có chuyện như vậy.

Bấy nhiêu cũng đủ thấy ngôi nhà ma này rất nguy hiểm rồi, chỉ cần nhìn tấm ảnh kia thôi, tôi đã thấy rất âm u, ở đó, chắc chắn có sự tồn tại của ma quỷ.

"Thời gian không còn nhiều, mọi người đã đến đủ chưa?" Tôi nhìn quanh, lúc này tôi mới phát hiện, Triệu Minh, Tống Thục Hương đều đã ở đây, chỉ còn lại hai nữ sinh, không biết đang ở đâu.

"Còn hai người chưa đến, chúng ta đợi một lát đi, không thể không đợi được." Quan Ngọc nói.

"Ừ, cũng phải." Dương Á Thịnh lên tiếng, bây giờ, chẳng ai còn tâm trí quan tâm tới sinh tử của người khác nữa.

"Gọi cho hai người họ đi, chúng ta cần phải bàn bạc trước." Tôi nghiêm túc nói, nếu là bảy người, thì phải nghĩ cách tập hợp cho đủ, vì đây là nhiệm vụ chung của cả nhóm, chỉ có đoàn kết nhất trí, mới có thể vượt qua.

"Ừ." Lý Mạc Phàm ra ngoài, chỉ một lát sau đã quay lại cùng Triệu Minh, Tống Thục Hương cũng tới, cô ấy hơi mất bình tĩnh nhìn tôi: "Trương Vỹ cậu tính đi cùng chúng tớ sao? Nếu vậy thì tốt quá rồi!"

"Ừ, tớ sẽ đi cùng." Tôi trả lời, sau đó tiếp: "Tớ hy vọng mọi người đoàn kết với nhau, vì chỉ có như vậy thì chúng ta mới sống sót cả được."

"Ừ." Tống Thục Hương xúc động, có một người dẫn đầu như tôi, tâm trạng của cô ấy ổn định hơn rất nhiều, dù sao thì sống sót mới là mục đích quan trọng nhất.

Ánh mắt Triệu Minh sầm lại, thần sắc lạnh lùng, nghe tôi nói xong cậu ấy cũng chẳng lên tiếng, chỉ trầm mặc ngồi xuống một bên.

"À, các cậu đã chuẩn bị những gì rồi?" Tôi bất ngờ hỏi, hiện tại, chúng tôi sắp đi mạo hiểm, nên dĩ nhiên cần phải chuẩn bị vài thứ.

"À, đèn pin và mấy thứ nữa." Dương Á Thịnh hơi xấu hổ bày những món đồ trong ba lô ra, trong đó là một đống đồ ăn vặt và mấy thứ linh tinh gì đó.

Tôi cau mày giật lấy ba lô trên tay Dương Á Thịnh, sau khi mở toang ra, tôi hơi thất vọng: "Mang đồ ăn làm cái quái gì, chỉ liên lụy mọi người thêm mà thôi."

"Ha ha, bạn gái sợ tối tớ đói bụng." Dương Á Thịnh gãi đầu.

"Bỏ hết đi, mang hầm bà lằng theo như vậy, tới lúc cần chạy cũng chạy không nổi." Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, sau đó đưa hết mấy thứ đó cho Cẩu Hồng Vân.

"Cậu đem gì theo?" Tôi quay qua hỏi Lý Mạc Phàm, Lý Mạc Phàm cũng mang theo một cái ba lô, khi ba lô được mở ra, mặt tôi cũng dịu đi bớt, trong đó có thuốc và mấy cái đèn pin, còn có điện thoại nữa, đây là những thứ vô cùng quan trọng.

"Còn cậu?" Tôi hỏi tiếp Tống Thục Hương, cô ấy chần chờ một lát rồi lấy trong túi xách của mình ra vài thứ, nhìn chúng, tôi không biết nên khóc hay cười, cả người run lên, xém chút là bật thành tiếng.

Trong đó toàn là bùa, là bùa hộ mệnh, còn có một cây kiếm gỗ đào nhỏ, thậm chí, có cả chu sa và máu chó mực, nhìn chúng, tôi chỉ biết lắc đầu: "Mấy thứ này chẳng có tác dụng gì đâu."

"Những cái này đều do cao nhân khai quang đó, nghe nói là vô cùng linh nghiệm." Tống Thục Hương phản bác yếu ớt.

"Nếu vị cao nhân đó giỏi như vậy, sao cậu không mời ông ấy tới giải lời nguyền của lớp chúng ta đi, vậy thì khỏi phải nhiều lời giải thích với tớ." Tôi nhíu mày, lần này, Tống Thục Hương không dám cãi nữa, chỉ chần chờ cầm lấy túi xách của mình.

Còn Triệu Minh thì chẳng mang theo gì cả, nét mặt cậu ấy thể hiện rõ ràng, đối với trò chơi sắp tới, chẳng có chút sợ hãi nào, thái độ này của cậu ấy khiến tôi nghĩ rằng, có lẽ nào Triệu Minh bị kích động tới mức trở nên biến thái?

Chúng tôi đợi ở tiệm bánh này thêm một tiếng nữa, sau đó La Tây và Lăng Dương cũng vội vàng chạy tới, Lăng Dương có vẻ rất dợ hãi, trên mặt còn có nước mắt, còn La Tây trông rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn tôi.

"Nếu mọi người đã đến đông đủ, thì tớ nói luôn, tớ cũng sắp tham gia vào trò chơi lần này, mong rằng chúng ta đoàn kết với nhau, vậy thì nhất định tất cả sẽ sống sót." Tôi nói với bọn họ.

Nghe thấy có tôi cùng tham gia, Tống Thục Hương, La Tây, Lăng Dương đều tỏ ra vui mừng, chỉ có Triệu Minh là thái độ không thay đổi.

"Hiện giờ chúng ta là một đội, mỗi người cầm lấy một cây đèn pin, những thứ khác vẫn chưa cần dùng đến đâu." Tôi nói.

"Không cần đem theo vũ khí thật sao?" Lăng Dương hỏi nhỏ, cô ấy có cảm giác cực kỳ thiếu an toàn, vì trong túi xách của cô ấy có một con dao gọt trái cây.

"Mang theo đi, nhưng thứ này chẳng có tác dụng gì với ma quỷ đâu, tớ không mong cậu dùng nó loạn xạ, đả thương người khác." Tôi nhắc nhỏ.

Hiện tại, chúng tôi tuy là một đội, nhưng là một đội lộn xộn, trong tám người chúng tôi, có một nửa là không đủ tin tưởng, vì vậy, tôi rất sợ, sợ sau khi vào nhà ma rồi, lỡ cả đội phát sinh mâu thuẫn, thì phải làm sao?

Khám phá ngôi nhà ma, theo tôi nghĩ, khác hoàn toàn với trò cờ thú sinh tử hay là Mora tử thần, không còn là người đấu với người nữa, mà là người đấu quỷ, chính vì vậy, lần này, chúng tôi có cùng một mục đích, lẽ ra không tồn tại bất cứ xung đột nào mới đúng, nhưng tôi có linh cảm, trò chơi lần này không đơn giản như vậy đâu..[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 91- Nhà ma

[BOOK][HIDE-THANKS]Chúng tôi chia đèn pin cho nhau, ngoài ra, mỗi người còn cầm theo một ống thép, vì dao găm dễ đả thương người khác, còn ống thép tuy không sắc nhọn, nhưng lại rất hiệu quả.

Cẩu Hồng Vân cùng Dương Á Thịnh lưu luyến tạm biệt nhau, mặc dù Cẩu Hồng Vân rất muốn đi cùng, nhưng cô ấy sẽ chỉ mang đến phiền phức thêm cho mọi người mà thôi.

Tôi thừa biết những thứ này đều vô dụng đối với ma quỷ, nhưng dù sao có vũ khí trong tay vẫn yên tâm hơn, chúng tôi nhanh chóng tập trung đến công viên Trường Khánh, công viên này không cần vé vào cửa, nên chúng đi vào thật dễ dàng.

"Đây là ngôi nhà ma, chúng ta vào thôi." Tôi chỉ vào một con đường nhỏ hẻo lánh. Trời đang tối dần, công viên Trường Khánh bị bao phủ bởi một màn đen u ám, vô cùng quỷ dị, lúc này, đi vào ngôi nhà ma là một chuyện vô cùng đáng sợ, nó đã bị bỏ hoang lâu ngày, chưa kể, trong đó từng có người chết.

Nghĩ tới đây, hai chân tôi bắt đầu bủn rủn, cảm thấy vô cùng sợ hãi, mấy người còn lại cũng đang run cầm cập, Quan Ngọc siết chặt cánh tay tôi, còn Lý Mạc Phàm cầm đèn pin cũng loạng choạng, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Chúng tôi sợ đến ngây người, nhưng hiện tại không được phép lựa chọn, chỉ còn cách phải cùng nhau bước vào địa ngục, rất nhanh, chúng tôi đã ở đứng trước ngôi nhà ma.

Vô cùng vắng vẻ, không có bất kì ai, không gian tối đen như mực, tuy ai cũng có đèn pin, nhưng lúc này, chúng tôi lại chẳng biết làm gì cả.

Ngôi nhà ma nhanh chóng hiện ra trước mắt, chúng tôi dè dặt bước từng bước một..

Cả ngôi nhà ma có hình đầu lâu, xung quang đã bị cảnh sát rào lại, chúng tôi cẩn thận leo qua, bước vào khuôn viên của ngôi nhà ma, lúc này, trời đã tối đen, chúng tôi dùng đèn pin rọi xung quanh, cảnh hoang tàn đổ nát trước mắt khiến cho người ta lạnh sống lưng.

Trên cánh cổng ngoài của cái đầu lâu này, còn in nhiều bàn tay máu, làm cho người ta đã sợ lại càng thêm sợ.

"Chúng ta phải vào thật sao?" Lý Mạc Phàm khổ sở hỏi, còn mấy nữ sinh sau lưng thì sợ đến nỗi ngồi sụp xuống đất.

"Không còn lựa chọn nào khác đâu, hơn sáu giờ rưỡi rồi, dù trước mắt là địa ngục, chúng ta cũng phải vào." Tôi kéo tay Quan Ngọc, sau đó quay đầu lại nói với mọi người.

Lúc này, ngôi nhà ma đã ở ngay trước mắt, âm u đến rợn người, khiến sởn gai ốc, đừng nói là vào trong thật, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến mọi người sợ chết khiếp rồi.

"Vào thôi, không còn nhiều thời gian đâu." Tôi vừa nhìn vào ngôi nhà ma, vừa nói, tiếp đó, tôi kéo tay Quan Ngọc, xoay người bước đi, những người khác nhìn chúng tôi xong, cũng rụt rè đi theo.

Lối vào là một cánh cửa sắt nặng trịch, sau khi chúng tôi đi vào, cánh cửa từ từ đóng lại, cùng với âm thanh trầm thấp ghê người, cửa đã khóa.

Cả ngôi nhà tối thui, nhưng ngay lúc này, đèn trong nhà bỗng bật sáng, cùng với tiếng sập cửa rất mạnh, làm tôi điếng người.

Đột nhiên, quy tắc trò được gởi vào điện thoại của mấy người Quan Ngọc.

"Chuyến khám phá ngôi nhà ma bắt đầu, điều kiện để chiến thắng chỉ có một, đó chính là tìm được cửa ra, chạy thoát khỏi ngôi nhà ma."

"Vậy là rõ rồi, chỉ cần chúng ta thoát khỏi đây, thì xem như thắng." Tôi nhìn mặt trong của cánh cửa sắt và nói, ánh mắt vô cùng sợ hãi, Lăng Dương đang hoảng loạn đập vào cánh cửa, hét lên: "Chết tiệt, sao cửa bị khóa rồi, giờ chúng ta phải làm sao?"

"Tiêu rồi, cửa bị khóa rồi." Tống Thục Hương kinh hoảng, tay vẫn đang cầm kiếm gỗ đào, giọng đầy tuyện vọng.

"Ngoài cửa chính, ngôi nhà ma này còn có một lối thoát khác nữa." Tôi nói với Tống Thục Hương, mấy ngôi nhà ma kiểu này, trong công viên có rất nhiều, cũng có kk ít người trải nghiệm, đều là mua vé vào cửa xong, tham quan một vòng và đi ra bằng một lối khác.

"Phải, chúng ta đi tiếp vào trong đi, nhất định có đường ra." Triệu Minh lên tiếng, đôi mắt hứng thú nhìn xa xa, còn Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh thì đang cầm ống thép đứng hai bên của tôi.

"Không, tớ không đi đâu." Lăng Dương nhìn không gian tối đen trước mặt, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy.

"Tùy cậu, chúng tớ phải đi, nếu không đi thì chết tại chỗ này là cái chắc." Tôi nói như không, sau đó kéo Quan Ngọc đi, cái chúng tôi nhìn thấy đầu tiên là một hành lang, hai bên tường điêu khắc toàn những hình thù kỳ lạ.

Ngôi nhà ma này lớn như vậy, dĩ nhiên tầm mắt không thể nào bao quát hết, cũng không biết có bao nhiêu công trình phụ, chúng tôi đi dọc theo hành lang, may mà có đèn pin, nên mới có thể ung dung hữu kinh vô hiểm*.

*Hữu kinh vô hiểm: Có hoảng sợ nhưng chưa nguy hiểm tới tính mạng.

Thấy tôi đi thật, Lăng Dương mới nhận ra mình không đúng, cô ấy vội nín khóc, xoay người đi theo, cô ấy cũng chẳng muốn một mình ở lại chỗ đáng sợ này.

Tối, tối đen như mực, cả ngôi nhà vô cùng hoang phế, khắp nơi đều là mùi ẩm mốc, khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi hiểu rõ, chúng tôi đã bắt đầu bước vào địa ngục, nhưng ngoài việc dấn thân vào, chúng tôi không còn cách nào khác nữa.

Dưới ánh sáng của mấy cây đèn pin, hai bên tường hành lang hiện lên rõ ràng, khắp nơi đều là hình vẽ những bàn tay máu, mà trên bàn tay đó lại có vài dấu vết lạ thường, có vẻ như đã có rất nhiều người chết ở đây.

"Đi.. đi thôi." Giọng tôi hơi run, lúc này, dù là tôi cũng không kiểm soát được đôi chân của mình, cứ run lẩy bẩy, Quan Ngọc thì còn tệ hơn, cô ấy nắm chặt tay tôi, người run bần bật.

Sau lưng tôi, Dương Á Thịnh và Lý Mạc Phàm đi hai bên trái phải, ống thép trong tay luôn ở tư thế sẵn sàng, chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, thì hai người họ sẽ hành động.

Trong ngôi nhà ma u ám, chúng tôi vẫn cứ bước đi trên hành lang ngoằn ngoèo, chẳng biết nó dài bao nhiêu, nhưng đi nãy giờ rồi mà vẫn chưa tới điểm cuối.

Vừa đi, tôi vừa nói chuyện với Quan Ngọc: "Có vẻ như chúng ta cứ đi thẳng thì sẽ tìm thấy lối ra, không khó lắm ha."

"Nhưng trong này có ma thật đó, ai mà biết chúng ta sẽ gặp lúc nào?" Quan Ngọc lẩm bẩm, hai mắt láo liên nhìn quanh, giọng nói hơi hoảng sợ.

"Đừng lo quá, chắc không có gì đâu." Tôi vừa trấn an Quan Ngọc, vừa đi tiếp.

Nhưng ngay lúc chúng tôi bước ra khỏi hành lang, đột nhiên phát hiện, cách đó không xa, có một bóng người nằm trên mặt đất..[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 92- Người thứ nhất

[BOOK][HIDE-THANKS]"Ôi, làm tớ sợ gần chết, thì ra chỉ là mô hình thôi." Lý Mạc Phàm thở phào một hơi, buông ống thép xuống, Dương Á Thịnh cũng vậy. Vừa rồi, hai người họ đều định ra tay, nhưng nhìn lại thì thật buồn cười.

Dưới chân tôi, hình nhân cổ quái đang rên rỉ kia chỉ là một món đồ chơi, chắc đây là một trong những đạo cụ dùng để dọa người, chẳng qua vì bây giờ nhà ma này đã ngừng hoạt động, nên chúng cũng bị quăng lăn lóc.

Tôi cầm ống thép trong tay, đập liên túc vào đầu của hình nộm, chẳng mấy chốc, mớ linh kiện trong hình nộm bung ra văng khắp nơi, tiếng rên rỉ cũng ngừng bặt.

Nhìn đống phụ kiện dưới chân, tôi càng thận trọng, bởi vì ngôi nhà ma này bỏ hoang cũng đã lâu, lẽ ra đạo cụ bên trong cũng bị hỏng hết rồi mới phải, mà dù không, hỏng thì cũng không còn hoạt động được.

Nhưng bây giờ, đập vào mắt là một đạo cụ đang hoạt động bình thường, điều này thể hiện điều gì? Có vẻ như chúng tôi đã bước chân vào địa ngục rồi, mà không hề hay biết.

"Thì ra là giả." Dương Á Thịnh bĩu môi, tùy tiện nói: "Xem ra ngôi nhà ma cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ toàn là đồ giả để dọa người thôi, chỉ cần chúng ta cẩn thận một tí thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Cũng mong là vậy." Tôi thản nhiên, tiếp tục nắm tay Quan Ngọc đi vào sâu bên trong ngôi nhà ma, dù lối đi ngoằn ngoèo nhưng cũng chỉ có một, nên chỉ cần cứ vậy mà đi, thì nhất định sẽ tìm được lối ra và thoát khỏi đây.

Chúng tôi tiếp tục bước trong màn đêm tăm tối với hy vọng mong manh đó, ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, cùng với vũ khí trong tay, khiến cho bước chân của chúng tôi ngày càng nặng nề, cứ như vậy, chúng tôi tiến vào ngày càng sâu vào ngôi nhà ma.

Không gian âm u ghê rợn, ai nấy đều cẩn thận quan sát xung quanh, ngay lúc chúng tôi đang bước đi từng bước thận trọng, thì đèn bỗng bật sáng, rồi ánh sáng đó từ từ chuyển thành màu đỏ.

Ánh đỏ như máu khiến mọi người nghẹt thở, cùng lúc đó, có tiếng bước chân dậm trên nền nhà, lọt vào tầm mắt của chúng tôi là một cương thi*.

(*) Cương thi được biết đến là xác chết biết đi trong văn hóa dân gian Trung Quốc, giống như ma cà rồng hay zombie ở phương Tây.

Đó là một cương thi vào thời nhà Thanh, quần áo trên người là quan phục Thanh triều, mặt trắng nhách, đang nhảy cà tưng về phía chúng tôi, khiến cho người nào người nấy đều tái mặt.

Nhất là Lăng Dương, cô ấy hét thảm, lần này tất cả chúng tôi đều sợ hãi lùi lại phía sau, ngay cả Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh đang cầm ống thép trong tay cũng lúng ta lung túng.

Nếu nói ống thép đánh chết được cương thi, thì chắc chắn chẳng ai tin, chỉ có điều, vào lúc chúng tôi còn đang hoảng loạn thì cương thi trước mặt đã gào lên, ngay sau đó, nó nhảy nhanh hơn, giống như đang muốn đuổi bắt chúng tôi.

Ngay khi chúng tôi đứng chết trân chờ chết, thì mãi vẫn không thấy cương thi tới gần, hé mắt nhìn thử thì mới biết, thì ra là giả, nó chỉ là một đạo cụ mà thôi.

Dương Á Thịnh lấy lại tinh thần, dùng ống thép tiền tới đập xối xả vào đầu của cương thi, làm nó vỡ tan tành, lúc này chúng tôi mới thấy, nó được làm bằng nhựa plastic, phần đầu còn được gắn thêm một máy thu thanh.

"Chỗ này không nên ở lâu, mau rời khỏi thôi!" Tôi hô lên rồi kéo Quan Ngọc chạy đi, chúng tôi tiếp tục vào sâu hơn, không gian ngày càng tối, cho dù là ai, cũng sẽ thấy phát run.

Kể cả tôi, đối mặt với tình huống như vậy cũng chẳng biết phải làm thế nào, dù có đèn pin, nhưng ánh sáng của nó rất hẹp và yếu, nương theo ánh sáng của năm sáu cái đèn pin cùng chiếu về một hướng, chúng tôi bắt đầu bước tiếp.

Tối như mực, chúng tôi dè dặt từng bước một, thận trọng quan sát xung quanh, nhưng vẫn không tránh được chuyện ngoài ý muốn, một nửa xác chết đột nhiên rơi xuống trước mặt chúng tôi, nửa còn lại vẫn treo lơ lửng trên trần nhà.

"Á.. á.. á!" Quan Ngọc hét lên, hoảng sợ ôm chặt lấy tôi, còn mấy nữ sinh phía sau thì giật mình quay đầu bỏ chạy.

"Ngu quá, các cậu chạy làm gì!" Tôi quát lên, tôi là người hiểu rõ, ma quỷ có một nhược điểm, càng đông người thì nó càng sợ.

Cũng như lần trước, Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ gần như không thể cử động khi toàn bộ học sinh đều ùa ra khỏi lớp khi kết thúc tiết học, chưng tỏ rằng, sinh khí càng nhiều thì càng trấn áp được ma quỷ.

Hiện tại, chúng tôi có tổng cộng bảy người, chỉ cần mọi người đoàn kết lại thì dù có ma, chúng cũng không làm được gì, vì người càng đông thì sinh khí càng nhiều, càng dễ trấn áp ma quỷ.

Nhưng những nữ sinh kia lại ngu ngốc chạy đi, chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.

"Tại tớ sợ quá!" Lăng Dương run rẩy mở miệng, bên cạnh, Tống Thục Hương cũng tái mặt, nhưng La Kỳ thì ngược lại, rất bình tĩnh.

"Tất cả chúng ta phải tập trung lại với nhau, nếu tách riêng, ma quỷ có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào." Tôi lạnh lùng nói với hai người họ.

"Đúng vậy, chúng ta phải ở cùng một chỗ, nếu không, đợi chúng ta chắc chắn là cái chết." Quan Ngọc vội lên tiếng, tuy bọn họ vẫn rất sợ, nhưng cũng quay lại đứng cùng mọi người, không dám rời nửa bước.

"Các cậu đừng lo lắng, bây giờ ma chưa xuất hiện, chẳng qua chỉ là vài món đạo cụ để dọa người mà thôi." Tôi vội nói, hiện tại chưa có ma, nhưng chắc chắn những đạo cụ có liên quan tới chúng, nếu không thì chúng tôi đã chết ngày khi vừa đặt chân vào đây rồi.

Không sai, dù tôi không hiểu tại sao tới giờ ma quỷ vẫn chưa xuất hiện, nhưng tôi dám chắc rằng, có một sự sắp đặt nào đó chờ chúng tôi ở phía trước, không thì chúng tôi vừa bước vào nhà ma đều bị chúng giết rồi cũng nên.

Chúng tôi đi tiếp, bắt đầu bước vào một mê cung khúc khuỷu ngoằn ngoèo, phía trước chẳng có một bóng người, bầu không khí tĩnh mịch làm chúng tôi hoảng sợ.

Bây giờ, chúng tôi đã chẳng thể quay lại được, cả nhóm mặt mày tái mét, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, tôi và Quan Ngọc dẫn đường, đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, bởi vì, một khi có ma, chắc chắn chúng tôi sẽ chết đầu tiên.

Lăng Dương và mấy nữ sinh còn lại đi ở giữa, là vị trí an toàn nhất, so với đi trước hay sau, ng gđi giữa sẽ có thời gian để phản ứng với tình huống xảy ra, nên cơ hội tẩu thoát là nhiều nhất.

Nhưng lúc này, ai lại so đo tính toán với con gái kia chứ? Triệu Minh cười nhạt đi sau cùng, cậu ấy có vẻ không hề sợ hãi, mà ngược lại, còn phấn khích nhìn quanh.

Dương Á Thịnh và Lý Mạc Phàm né qua cho tôi và Quan Ngọc đi trước, chúng tôi tiến vào ngày càng sâu, mà càng vào trong, càng mù mịt, tuy chúng tôi có đèn pin, nhưng phạm vị chiếu sáng cũng chỉ khoảng năm mét.

Khắp nơi toàn là sương mù, tôi cũng chẳng biết sương mù từ đâu ra, nhưng vẫn không quên nhắc nhở những người phía sau: "Các cậu bám sát nhau nhé, đừng để bị tách nhóm, nếu không sẽ dễ chết lắm đó."

Nghe tôi nói xong, mọi người đều nắm chặt tay nhau, Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh cũng không ngoại lệ, lúc này, vì sinh tồn, chẳng ai còn tâm trạng quan tâm tới những chuyện khác nữa.

Nhóm chúng tôi cẩn thận đi tiếp, tôi căng thẳng nhìn về phía trước, sợ lại có thứ gì đó kinh dị xuất hiện, nhai sống chúng tôi, nhưng may thay, vẫn rất bình lặng.

Mê cung mà chúng tôi đang đi, địa hình cực kỳ phức tạp, xung quanh sương mù dày đặc khiến người ta không nhìn rõ mọi thứ, chúng tôi vừa dựa vào đèn pin, vừa mò mẫn vừa tiến bước.

Vào lúc chúng tôi lơ là nhất, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tôi giật nảy mình, bởi vì, tiếng hét đó không ở đâu xa, mà là ngay sau lưng tôi!

Tôi vội quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt mình, khiến tôi sởn tóc gáy.

Từ trong tường, một sinh vật có hình thù kỳ dị xuất hiện, nương theo ánh sáng yếu ớt, tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ, nó mang hình người, đang vươn tay ra bắt lấy Tống Thục Hương, điên cuồng hút máu.

"Cứu tớ, nhanh cứu tớ với!" Tống Thục Hương hoảng sợ vùng vẫy, mọi người vội vàng kéo cô ấy ra, nhưng cỡ nào cũng vô dụng, sinh vật kia thấy mọi người kéo Tống Thục Hương thì muốn đổi mục tiêu, khiến mọi người bỏ đi, không ai dám tiếp lục cứu cô ấy nữa. Lúc này, nó mới ra sức kéo Tống Thục Hương vào trong tường.

Tính mạng của Tống Thục Hương bị đe dọa, cô ấy vùng vẫy điên cuồng, nhưng nửa thân người đã bị kéo sâu vào tường, cô ấy đau đớn, mặt mày biến dạng.

"Tớ cứu cậu." Tôi vội vươn tay ra, vốn định kéo cô ấy lại, nhưng không kịp, Tống Thục Hương hét lên đau đớn, cả người bị kéo vào tường, giống như rơi vào một cái máy nghiền thịt, cùng với tiếng vỡ vụ của xương cốt, thân thể của cô ấy từ từ biến mất hoàn toàn.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 93- Người thứ 2

[BOOK][HIDE-THANKS]Tôi há mồm trợn mắt nhìn thảm kịch trước mắt, cánh tay vẫn đang giơ giữa không trung, nhưng lúc này, chẳng để làm gì nữa, nhìn cô bạn mới còn sống sờ sờ đây thôi, giờ đã bị bức tường nuốt gọn, chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực như lúc này.

"Cậu không sao chứ." Quan Ngọc đi tới, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy quan tâm, tuy cái chết của Tống Thục Hương khiến Quan Ngọc hơi khó chịu, nhưng dù sao thì việc này cũng đã quen rồi.

"Tớ không sao đâu." Tôi nhẹ nhàng đáp, sau đó, nắm tay cô ấy lùi lại phía sau một bước, mặc dù sau khi nuốt gọn Tống Thục hương, bức tường đã tở lại bình thường, nhưng tôi cũng không dám chủ quan.

"Tống Thục Hương chết rồi." Bên cạnh, Lăng Dương vừa đờ đẫn nhìn vách tường, vừa lẩm bẩm, ctoàn thân run lên sợ hãi, cả La Tây cũng như vậy.

Dù là ai, tận mắt nhìn thấy bạn mình bị bức tường nghiền nát như vậy, cũng không thể không kinh hoảng.

"Bắt đầu rồi.." Tôi lẩm bẩm, ma quỷ trong ngôi nhà này đã không kìm nén nổi nữa rồi, chúng đã hành động, cũng có nghĩa là, con đường phía trước của chúng tôi sẽ khó khăn hơn gấp bội phần.

Bởi vì, cái mà chúng tôi sắp đối mặt, không phải chỉ là những mô hình dọa người nữa, mà là ma quỷ đang tung hoành ở đây, hay nói cách khác, trong ngôi nhà này, có cả ma giả và ma thật.

Mà khó khăn nhất là, chúng tôi không biết đâu là giả, đâu là thật, giống như vừa rồi, ai mà biết cái xác rơi xuống từ trần nhà kia, là thật hay là giả?

Tôi rợn da đầu, suy nghĩ hỗn loạn, tôi vẫn luôn tự hào về mưu trí của mình, nhưng lúc này lại khác, tôi bỗng thấy mình bất lực.

Con người vốn không thể đối đầu trực diện với ma quỷ, dù chúng tôi có cố gắng vùng vẫy thế nào, cũng không thoát được lòng bàn tay của chúng.

"Đi tiếp thôi." Như tôi đã nói, ngoài việc bước tiếp vào địa ngục, chúng tôi đã không còn lựa chọn nào khác, cái chết của Tống Thục Hương chỉ là mở đầu, nếu chúng tôi còn chưa thoát khỏi ngôi nhà này, thì vẫn sẽ có thêm nhiều người chết nữa.

Chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi, nhưng lúc này lại quan sát hai bên tường vô cũng cẩn thận, bởi chẳng ai lường được, liệu trong đó có tiếp tục chui ra một sinh vật nào khác, rồi kéo chúng tôi vào nghiền nát hay không.

Nhưng cũng may là không xảy ra chuyện như vậy nữa, cũng chẳng xuất hiện thêm bất cứ thứ gì từ trong tường, chúng tôi cũng đã ra khỏi khu vực đó, dù trên đường đi, chúng tôi cũng gặp không ít phiền phức.

Ví như hiện tại, trước mặt chúng tôi là một bộ xương đang khóc than thảm thiết, đầu nó phát ra ánh sáng màu xanh lục, lắc la lắc lư, tiếng nuốt nước bọt của nó khiến tim người ta đập mạnh, khi tới gần mới biết, đó là một mô hình chạy bằng điện, ngay cả ánh sáng ghê rợn kia, cũng chỉ là một bóng đèn.

Tiếng nuốt nước bọt rợn người đó cũng chỉ là một âm thanh mô phỏng, tôi điên tiết vung ống ống thép đập nát đầu bộ xương khô thành từng mảnh nhỏ, bộ xương bị tôi đã ngã xuống đất, sau đó, Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh cũng tức giận đạp nát nó.

Ở đây, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, tính bạo lực trong mỗi người cũng vì vậy mà tăng lên, phàm là gặp cái gì khiến mình sợ hãi, đều sẽ muốn đập nát nó, tiếp theo đó, chúng tôi từ từ thoát khỏi mê cung.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không khí trong hành lang mê cung đó tthật sự đáng sợ, không ai lường trước được thứ kinh tởm gì đang chào đón mình ở phía trước cả, nhưng cuối cùng thì cũng thoát được rồi.

Chúng tôi vẫn đi tiếp, chẳng bao lâu đã đi tới một căn phòng, nó rất rộng, đối diện cửa phòng là một cỗ quan tài!

Ngôi nhà ma này chỉ có một con đường duy nhất, thế nên chúng tôi không thể không bước vào phòng.

"Không ai được động tới cỗ quan tài đó." Tôi nghiêm túc nhắc nhở mọi người, ai cũng đoán được, trong đó, chắc chắn có gì bí ẩn, tò mò sẽ mất mạng ngay.

Mọi người đồng loạt gật đầu, đến lúc này, chẳng ai có hứng thú tranh cãi nữa.

Cỗ quan tài trông rất quỷ dị, nó dính đầy máu, thậm chí, vương cả ra đất, vừa nhìn thôi cũng biết, bên trong chắc chắn là ác ma.

Tôi ôm Quan Ngọc, dè dặt bước từng bước ven mép quan tài, vì khoảng cách giữa quan tài và cửa ra vào chỉ khoảng năm mươi cen-ti–mét, nên tôi phải cưc kì cẩn thận, chúng tôi nín thở, khiến không gian càn thêm ngột ngạt, không có có âm thanh gì.

Lúc đi qua cỗ quan tài, tôi tiện thể liếc qua, nắp quan tài bị rỉ loang lỗ, máu cũng bốc lên mùi hôi thối, khiến tôi nhíu mày, kéo tay Quan Ngọc đi nhanh hơn, sau đó, chúng tôi gặp một cánh cửa khác.

"Có vẻ không có gì rồi, các cậu đi qua đi, nhỏ tiếng thôi." Tôi nói nhỏ.

Nhìn tôi đã qua được cỗ quan tài, mọi người cũng bắt đầu đi theo, ai cũng ráng nín thở, Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh đã qua được, sau đó, đến lượt mấy người Lăng Dương.

Nhưng đúng lúc này, mắt Lăng Dương bỗng dại ra, sau đó cứ vậy mà tiến về phía cỗ quan tài.

"Lăng Dương, cậu làm gì vậy?" Tôi vội hét lên, sau đó, định ngăn cô ấy lại, nhưng không kịp, Lăng Dương đờ đẫn, bước nhanh lại cỗ quan tài, rồi mở nó ra.

Nắp cỗ quan tài vừa, chúng tôi có cảm giác như có một con thú lớn được thả ra khỏi lồng, trong quan tài, một sinh vậy kinh tởm bò ra.

Đó là một phụ nữ mang thai, dạ dày đã bị cắt bỏ, trên bụng chỉ còn lại một lỗ hổng đầymáu, mặt đầy căm giận, trong lỗ hổng đó, chúng tôi thấy một hình hài khiếm khuyến nhỏ đang cựa quậy, còn người phụ nữ có thai này, điên rồ vọt tới chỗ Lăng Dương.

Bây giờ Lăng Dương mới hồi hồn lại, nhưng đã muộn, cô ấy bị người phụ nữ tóm lấy, sau đó, như một con ác quỷ, bà ta cười phá lên, rồi cắn thật mạnh vào cổ Lăng Dương.

Lăng Dương hét lên một tiếng, máu tươi phun ra, cô ấy vùng vẫy như điên, người phụ nữ có thai vẫn tiếp tục cười to, cắn xé cổ cô ấy, kéo cô ấy vào trong quan tài.

Tôi biết, Lăng Dương xem như xong rồi, tôi vội lên tiếng nhắc mấy người còn lại: "Sao không chạy nhanh đi, đứng đó làm gì?"

Tôi vừa dứt lời, Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh vụt chạy, Triệu Minh và La Tây cũng chạy theo, đối mặt với nhiều người như vậy, người phụ nữ trong quan tài vẫn rất bình tĩnh.

Bà ta cười gằn, ăn tươi nuốt sống Lăng Dương, cả người Lăng Dương bê bết máu, xụi lơ trên đất, không cử động, ngay sau đó, bà ta kéo cô ấy vào quan tài, nắp quan tài dần đóng lại, chúng tôi xem như đã thoát ải này.

Tôi ngồi xuống đất thở hắt ra, trên mặt hiện lên nụ cười khổ sở, thật không ngờ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà chết tới hai người, mà còn chết rất thê thảm nữa.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây, lại chết thêm một người rồi." Lý Mạc Phàm khóc nức nở, mặt cậu ấy đầy tuyệt vọng, những người khác cũng vậy.

Ngôi nhà này quá đáng sợ, chỉ mới một đoạn đường ngắn thôi, mà đã có hai người chết, tiếp theo chúng tôi phải làm gì? Vấn đề là, đối diện với cái chết chực chờ, chúng tôi không có cách nào thoát được.

Đúng vậy, chúng tôi giống như những cừu con đang chờ bị làm thịt, ngoại trừ hét lên trong vô vọng, cũng chẳng làm được gì khác, như vừa rồi, tôi chỉ có thể nhìn Lăng Dương chết đi, hoàn toàn bất lực.

"Tiêu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa? Chúng ta chỉ có lại có mấy người." Dương Á Thịnh vừa nói vừa lau nước mắt, mà bên cạnh, tôi vẫn đang vặn óc tìm cách.

Chắc chắn rằng, ma trong ngôi nhà này không hẳn là mạnh nhất, nếu không, ngay khi bắt đầu chúng đã giết chúng tôi rồi, chứ sẽ không phải dùng mô hình đạo cụ để dọa chúng tôi, khiến chúng tôi luôn căng thẳng.

Nếu có thể, chúng đã xử gọn chúng tôi cùng một lúc rồi, thế nên, chắc chắn là nó có điểm yếu, vậy, điểm yếu đó là gì? Tôi bắt đầu phân tích.

Nhưng, càng phân tích lại càng mờ mịt, đúng lúc này, tôi bỗng sực nhớ, vừa rồi, tại sao người phụ nữ có thai kia chỉ giết một mình Lăng Dương, mà tha cho tất cả mọi người?

Nếu đã là ác ma, chắc chắn nó muốn giết hết sạch chúng tôi, nhưng nó lại không làm vậy.. có lẽ nào.. vì nó không làm được? Nghĩ tới đây, tôi chợt nhớ tới chuyện ở kho hồ sơ.

Mắt tôi dần sáng lên, tôi đứng bât dậy, nói với mọi người: "Tớ nghĩ là tớ đã biết điểm yếu của ma quỷ trong ngôi nhà này rồi!"[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 94- Lý Mạc Phàm

[BOOK][HIDE-THANKS]"Là gì?" Tất cả đồng thanh hỏi lại.

"Điểm yếu của chúng là, không thể giết hai người cùng lúc, một lần chỉ có thể giết một người mà thôi." Tôi nói với họ.

"Đây mà cũng gọi là điểm yếu ư? Dù nó chỉ có thể giết từng người một, thì sớm muộn gì chúng ta cũng chết sạch thôi." La Tây khó chịu nói với tôi.

"Không, ý của tớ là, vì nó không thể giết được hai người cùng lúc, nên mỗi khi nó phát hiện được con mồi, trong chúng ta sẽ có một người khác nhảy ra làm mồi nhử, vậy nó sẽ bị phân tâm, quên mất con mồi vừa tìm thấy." Tôi giải thích với cô ấy.

"Đây mà cũng là cách ư? Một người chết chưa đủ sao? Tại sao phải hại đến hai người?" La Tây nghi hoặc nhìn tôi, còn Dương Á Thịnh, Lý Mạc Phàm thì ngược lại, đồng tình với tôi.

"Lão đại, cứ làm vậy đi! Chúng ta không còn cách nào khác nữa đâu." Dương Á Thịnh quả quyết.

"Đi tiếp thôi, hy vọng suy luận của tớ chính xác." Tôi nói, sau đó, chúng tôi đi tiếp.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến một căn phòng khác, đây là một căn phòng vô cùng u ám, không còn lối đi nào khác, đây là cuối đường rồi, đột nhiên, Lý Mạc Phàm chỉ vào tường, hét lên: "Các cậu nhìn kìa, ở đó có một cái nút!".

Tôi liền rọi đèn pin vào đó, đúng là có một cái nút, ngoài ra, còn có một cái lồng sắt, chiếc lồng sắt này đã hoen rỉ, dính đầy máu.

"Căn phòng này ở cuối đường rồi, chẳng lẽ, cái lồng sắt này là thang máy ư?" Tôi thốt lên.

"Đúng, cái lồng sắt này chắc chắn là thang máy rồi, dùng nó có thể lên được lầu hai đó." Quan Ngọc bước tới, nhìn xung quanh, đây là ngõ cụt, ngoài cái lồng sắt này ra, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Thang máy lại là một cái lồng sắt, sợ thật đó!" Lý Mạc Phàm vừa nói, vừa mở cửa lồng sắt ra, cửa vừa mở, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn lồng sắt.

"Phải đi lên trên thôi, bằng cách dùng cái thang máy." Tôi xem xét lồng sắt, sắc mặt thay đổi, bỗng tôi nhớ ra một việc, nhìn chằm chằm vào cái nút trên tường, khẽ nhíu mày.

"Sao vậy lão đại?" Nhìn thấy vẻ mặt bất thường của tôi, Lý Mạc Phàm ngạc nhiên hỏi.

"Nếu tớ đoán không lầm, cái nút trên tường là để điều khiển cái lồng sắt này đi lên đi xuống, nhưng còn có một vấn đề nữa." Tôi nhìn cái nút đó và nói.

"Vấn đề gì?" Lý Mạc Phàm thắc mắc.

"Trước đây, cái nút này do nhân viên của tòa nhà này điều khiển để đưa khách tham quan lên lầu hai, nhưng bây giờ tòa nhà này không còn nhân viên nào nữa." Tôi trầm mặt.

Lời tôi vừa dứt, mọi người đều biến sắc, như vậy cũng có nghĩa là, bắt buộc phải có một người ở lại đây, để điều khiển thang máy.

Nhưng, ai sẽ tình nguyện nhận nhiệm vụ này chứ? Ở lại đây, đồng nghĩ với việc sẽ mất đi cơ hội sống sót, phải hy sinh bản thân để điều khiển thang máy cho mọi người, hành động cao thượng này, tất nhiên, chẳng ai tình nguyện.

Có ai mà không ích kỷ chứ, ai cũng hy vọng mình có thể thoát khỏi đây, chằng ai muốn hy sinh mạng của mình cho người khác, rồi chính mình ở lại, nhận lấy cái chết.

Tôi nhìn La Tây và Triệu Minh, bây giờ, đối với tôi, chỉ có hai người này là người ngoài.

"Thật xin lỗi, tớ không làm việc này đâu, cùng lắm thì chúng ta chết chung ở đây thôi!" La Tây thẳng thắn nói, tôi lại đưa mắt nhìn Triệu Minh, Triệu Minh cũng trả lời y chang.

Chẳng còn cách nào, dù sao thì hai người họ cũng chẳng tin tôi, mà để những người khác ở lại, tôi không cam lòng.

"Trên lầu chắc chắn cũng có một cái nút điều khiển khác, nếu không thì làm sao người ta đi xuống được? Nên các cậu hãy yên tâm, chỉ cần có người ở lại dưới này điều khiển thang máy, sau khi lên tới lầu hai, mọi người cũng sẽ điều khiển thang máy xuống để đón người ở lại." Tôi nói rất chân thành.

"Chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, ai dám khẳng định trên lầu có cái nút điều khiển hay không? Ở dưới này một mình quá nguy hiểm!" La Tây căng thẳng, chỉ mới nghĩ thôi mà cô ấy đã hoảng hốt rồi.

"Vậy thì tất cả mọi người đều không thể rời khỏi đây được rồi." Tôi hết cách, nhìn một lượt bọn họ, sau đó đi tới bức tường, khẽ ấn nút, lập tức, lồng sắt từ từ đi lên, sau đó biến mất khỏi lầu một, tôi lại ấn thêm một cái, nó lại từ từ hạ xuống, chứng tỏ, cái thang máy này vẫn còn hoạt động được.

Đây đã là ngõ cụt, ở phía sau, dường như có gì đó đang đuổi theo chúng tôi, nếu không dùng chiếc thang máy này chạy trốn, ở lại cũng xem như là chờ chết.

Nhưng, tôi cũng hiểu rõ một điều, con người đều ích kỷ như nhau, Triệu Minh và La Tây cũng là yêu quý sinh mạng của mình, tôi không có quyền gì, cũng không có lý do gì buộc họ phải hy sinh, nhưng tôi cũng không dám nhìn về phía mấy người Quan Ngọc, dù sao, nhiệm vụ này cũng quá nguy hiểm.

Cứ như vậy, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, La Tây làm bộ đưa mắt nhìn quanh, Triệu Minh cũng vậy, bây giờ, chúng tôi đành nhìn nhau, chẳng còn cách nào khác nữa.

Ngay cả người nghĩa khí như Quan Ngọc mà cũng nép sát vào lòng tôi, có lẽ cái chết của Lăng Dương và Tống Thục Hương là một cú đả kích rất lớn đối với cô ấy, gương mặt cô ấy vô cùng hoảng sợ.

Đột nhiên, Lý Mạc Phàm lên tiếng: "Lão đại, tớ ở lại, đưa các cậu lên trước."

"Cậu đang nói cái gì vậy!" Tôi lập tức cắt ngang, giọng bối rối: "Cậu óc biết ở lại một mình dưới này nguy hiểm cỡ nào không?"

"Nhưng có còn cách nào đâu, quan trọng là, lão đại, tớ tin cậu, chắc chắn cậu sẽ tìm được lối thoát và cứu được tớ." Lý Mạc Phàm nhìn tôi tin tưởng.

"Không được, tóm lại là không được!" Tôi lắc đầu, cáu kỉnh gắt lên, Lý Mạc Phàm là người bạn thân nhất của tôi suốt ba năm trung học, cũng là người bạn mà tôi trân quý nhất, tôi tuyệt đối không để cho cậu ấy hy sinh như vậy.

"Lão đại, bây giờ chúng ta không còn cách nào nữa rồi, nếu cứ như thế này, ai biết chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra tiếp nữa chứ?" Lý Mạc Phàm nhìn tôi bất lực, giọng nghẹn ngào: "Tớ không muốn lại thấy ai đó phải chết!"

"Nhưng mà.." Tôi do dự.

"Không có nhưng nhị gì cả, tớ đưa các cậu lên trước, sau đó các cậu ở trên đó ân nút điều khiển thang máy, vậy thì tớ cũng có thể lên rồi." Lý Mạc Phàm nói xong, liền đi tới bức tường.

"Thật sự ổn chứ?" Tôi nhìn bóng lưng Lý Mạc Phàm.

"Không sao đâu, tớ sẽ không chết được đâu! Tớ còn muốn cùng Lâm Y Sở hẹn hò nữa, sao có thể chết ở đây được chứ." Lý Mạc Phàm đi thẳng một mạch đến bức tường, nhưng tôi nhận ra, cậu ấy đang sợ hãi, bước chân run rầy, chỉ là không biểu hiện ra thôi.

"Thôi được, cậu cẩn thận, bọn tớ sẽ đón cậu lên." Tôi cắn môi, cầm tay Quan Ngọc, đi về lồng sắt, những người khác thấy vậy cũng đi theo, cái lồng sắt này rất lớn, có thể chứa được đến mười người.

"Thuận buồm xuôi gió*! Nhất định phải đón tớ lên đấy!" Lý Mạc Phàm nhìn tôi, tôi biết, lúc này, cậu ấy đang rất sợ, nhưng vì để tìm cho chúng tôi một con đường sống, cậu ấy phải hy sinh.

* Thuận buồm xuôi gió: Lời chúc thuận lợi, may mắn.

Đứng trong chiếc thang máy cũ kỹ u ám này, tôi nhìn Mạc Phàm, Lý Mạc Phàm vẫy tay: "Lão đại, thuận buồm xuôi gió, cậu nhất định làm được!"

Sau đó, cậu ấy nhấn nút khởi động, trong tiếng ồn ầm ầm, chúng tôi được đưa lên lầu hai, tuy trong lòng cảm thấy bất an, nhưng khi nhìn về phía Lý Mạc Phàm, tôi lại thấy yên tâm hơn.

Cho dù là như thế nào, trong lòng tôi, Lý Mạc Phàm chính là người bạn tốt nhất của tôi, ngay cả Dương Á Thịnh cũng không quan trọng bằng cậu ấy, từ nhỏ, tính tình tôi đã khác lạ, chẳng có bạn bè, mà Lý Mạc Phàm cũng vậy, vì gia cảnh khó khăn, cậu ấy cũng không có nhiều bạn bè, cứ như thế, hai người cô độc chúng tôi gặp nhau, từ đó trở thành bạn tốt của nhau.

Từ sau khi lời nguyền bao trùm lớp học, nếu không nhờ sự giúp đỡ của Lý Mạc Phàm, e rẳng tôi đã bỏ mạng từ lâu, có thể Lý Mạc Phàm không có bản lĩnh gì, nhưng mỗi khi tôi gặp nguy hiểm, cho dù cậu ấy biết rõ bản thân không thể làm được, nhưng vẫn sẽ hết mình cố gắng làm cho tôi.

Giống như lần tôi bị Vương Vũ lôi ra sân thể dục, dù cậu ấy biết rõ mình không thể làm gì được bọn họ, nhưng vẫn đi cùng tôi chịu trận, đây mới chính là tình bạn, luôn ủng hộ tôi, đồng hành cùng tôi.

Thang máy đưa chúng tôi lên đến lầu hai, trên này vẫn là một không gian tối đen như mực, vừa ra khỏi lồng sắt, tôi khẩn trương nhìn vách tường xung quanh, tìm kiếm nút bấm.

"Mau tìm đi, trên tường có nút điều khiển không? Biết đâu nó còn hoạt động." Tôi vội quát lên, lúc này tôi chẳng còn quan tâm gì khác nữa, Lý Mạc Phàm đang ở dưới, không biết bây giờ cậu ấy sao rồi!

Dương Á Thịnh cũng vội vàng tìm kiếm cùng tôi, mấy chiếc đèn pin bắt đầu rọi lên tường, rất nhanh, tôi đã tìm ra nút điều khiển, tôi vội ấn nó, thang máy trước mắt đang từ từ hạ xuống, chiếc lồng sắt này được kéo bởi một sợi dây thép, rất chắc chắn.

"Hừ.. may mà tìm được!" Tôi phủi vai mình thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói vọng theo chiếc thang máy đang từ từ hạ xuống: "Lý Mạc Phàm, nhanh chân lên một chút!"

Dưới lầu mơ hồ vọng lên một âm thanh gì đó, tôi chẳng chần chờ, bắt đầu ấn nút cho thang máy đi lên lại, nghe tiếng kéo lồng sắt lên, tâm trạng của tôi cũng từ từ thả lỏng.

"Lý Mạc Phàm, tớ đã đoán đúng, trên này còn có một cái nút đều khiển khác, lúc nãy, chắc chắn cậu đã rất sợ rồi!" Tôi đắc ý, thang máy từ từ xuất hiện, mặt tôi đột nhiên biến sắc, bởi vì trong lồng sắt trước mặt tôi, không có ai cả.

Lý Mạc Phàm đâu? Tôi vội rọi đèn pin laojn xạ, nhìn vào lồng sắt, tôi quỳ sụp xuống đất, ánh mắt hoảng loạn.

Trong đó, toàn là máu, còn có thêm một chất lỏng màu trắng nhạt, mùi tanh nồng sộc lên tận mũi, còn Lý Mạc Phàm, đang ngồi bất động, tay vẫn đang cầm chặt điện thoại, hình như đang viết tin nhắn, toàn thân chẳng có gì khác thường.

Nhưng, khi ánh đèn soi lên thên trên của cậu ấy, tôi vô cùng kinh hãi, đầu của Lý Mạc Phàm, đã biến mất, chỉ còn thấy hai vai..[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 95- Bi thương

[BOOK][HIDE-THANKS]"Trời ơi.. sao lại như vậy?" Tôi run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt mình rồi hét lên thảm thiết, người xụi lơ khụy xuống đất, Dương Á Thịnh cũng sợ ngây người, cậu ấy gần như phát điên, chạy lại cái lồng sắt, đứng chết trân nhìn thi thể của Lý Mạc Phàm.

"Sao lại thế này, rốt cuộc là ai làm, tại sao Lý Mạc Phàm lại chết?" Nước mắt Dương Á Thịnh chảy dài, mắt dính chặt vào thi thể trong thang máy, đầu của Lý Mạc Phàm đã bị vặn đứt, không thấy đâu nữa.

Đầu óc tôi như muốn vỡ tung ra, ngơ ngác như người mất hồn, tôi ngây ngốc ngồi dưới đất, chẳng biết phải làm gì nữa, thực ra.. tôi cũng đã từng nghĩ đến khả năng này.

Chắc chắn để một người lại ở dưới sẽ xảy ra chuyện, nhưng theo bản năng, tôi tin tưởng vào Lý Mạc Phàm, vậy mà cuối cùng, vẫn không tránh được. Nhìn thi thể mất đầu của Lý Mạc Phàm, tôi đau khổ vô cùng, một cảm giác đau khỏ trước nay chưa từng có.

Vừa rồi, tôi đã đưa ra một quyết định quá sai lầm, chính sai lầm này đã cướp đi mạng sống của Lý Mạc Phàm, đối với cái chết của cậu ấy, tôi không tránh được trách nhiệm.

"Đều do tớ cả, nếu nghĩ ra sớm hơn một chút, để hai người ở lại dưới đó, thì." Tôi lẩm bẩm, cả người đờ đẫn. Dướng Á Thịnh khóc lớn, nhìn thi thể của Lý Mạc Phàm, nghẹn ngào: "Lý Mạc Phàm, sao cậu lại chết chứ, chúng ta phải cùng về mà, giờ cậu như vậy, mọi người biết làm sao đây?" Tiếng khóc văng vẳng bên tai, nhưng lúc này, tôi không nghe được gì nữa cả, trong mắt chỉ còn lại thi thể của Lý Mạc phàm, những người khác cũng bắt đầu biến sắc.

Đầu óc của tôi trống rỗng, thế giới xung quanh như đã bị tách rời, tôi giống như đi vào mười tám tầng địa ngục, mà có lẽ.. loại cảm giác này, sẽ không chỉ xuất hiện có một lần..

Quan Ngọc cũng khóc, nhìn cái xác không đầu ở đằng xa, giọng không muốn tin: "Sao lại vậy, sao Lý Mạc Phàm lại chết?"

"Đều tại tớ, nếu từ đầu tớ đã nghĩ ra, thì tốt rồi." Tôi tủi thân nấc lên, từ trước tới nay, tôi luôn tin mình có thể thoát khỏi lời nguyền, hơn nữa, trong các trò chơi tử thần, tôi đều có cách để giành phần thắng.

Lúc trước, tôi đã tin rằng, tôi có thể bảo vệ bạn bè của tôi, toàn bộ chúng tôi sẽ sống sót, thế nhưng, cái chết của Lý Mạc Phàm, là một nhát dao chí mạng chọc thủng lòng tin của tôi vào chính bản thân mình.

Cái chết của Lý Mạc Phàm thức tỉnh tôi rằng, tôi không phải thần thánh, mà tôi là một con người, phàm là người, ai cũng sẽ phạm sai lầm, thậm chí là sai lầm chí mạng, Lý Mạc Phàm chết rồi, sai lầm của tôi cũng không thể nào sửa được.

"Đừng nói như vậy, cậu không có lỗi, không ai biết mọi chuyện sẽ thành như vậy." Quan Ngọc nắm lấy tay tôi an ủi, còn Dương Á Thịnh, mặc dù khóc nức nở, nhưng vẫn khuyên tôi: "Lão đại, chuyện này không liên quan đến cậu, là do số mạng của của Lý Mạc Phàm không tốt."

Tôi nhìn thi thể của Lý Mạc Phàm trong thang máy, run rẩy với lấy điện thoại của cậu ấy, Lý Mạc Phàm đã chết, nhưng trước khi chết lại cầm điện thoại trong tay, biết đâu từ đó có thể tìm được chút manh mối.

Chắc chắn, trước khi chết, Lý Mạc Phàm đã để lại tin tức quan trọng, tôi cầm điện thoại của cậu ấy, đó là một dòng tin ngắn, chỉ có vài chữ, nhưng khi đọc xong, tôi sững sờ.

Lão đại, vĩnh biệt, kiếp sau chúng ta lại là anh em..

"Đây là.. di ngôn sao?" Tôi khóc không thành tiếng, không ngờ, trước khi chết, Lý Mạc Phàm không những không oán trách tôi, mà còn nghĩ đến tôi, nghĩ tới tình anh em này, tôi đã không còn cơ hội đáp trả cậu ấy nữa rồi.

"Không ngờ, chỉ vài phút ngắn ngủn thôi mà chúng ta đã âm dương cách biệt." Tôi khóc thút thít, đau xót nhìn thi thể của Lý mạc Phàm, cái xác không đầu nằm lẻ loi ở cái lồng sắt rỉ sét, khiến tôi đau nhói.

Tôi quỳ rạp xuống trước thang máy, nghẹn ngào, ánh mắt tuyệt vọng, cái xác trong thang máy như đang nhìn tôi chằm chằm, dù nó đã mất đầu..

"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Lão đại, Lý Mạc Phàm cũng chết rồi, chúng ta cũng sắp tiêu." Dương Á Thịnh hỏi tôi, mặt cậu ấy đầy sợ hãi, run rẩy nhìn tôi.

Câu hỏi này khiến tôi sực tỉnh, Lý Mạc Phàm chết rồi, dù tôi có đau khổ đến đâu, cậu ấy cũng không sống lại, mà bên cạnh tôi, còn có Dương Á Thịnh và Quan Ngọc nữa.

Bây giờ, bọn họ đang mất hết hi vọng, tôi là chỗ dựa tinh thần duy nhất của họ, nếu tôi cũng ngã xuống, bọn họ cũng không sống nổi nữa. Nhìn Quan Ngọc và Dương Á Thịnh mang theo sợ hãi xen lẫn hi vọng nhìn tôi, tôi bắt đầu tỉnh táo lại.

"Trương Vỹ, chúng ta làm gì đây, Lý Mạc Phàm chết, tớ cũng rất đau khổ, nhưng giờ không phái lúc bi ai, nếu không chúng ta cũng sẽ chết hết." La Tây khuyên tôi.

"Đúng vậy." Triệu Minh cũng lên tiếng.

Tôi nhìn La Tây và Triệu Minh, họ sống hay là chết, tôi vốn chẳng quan tâm, nếu không có bọn họ, biết đâu Lý Mạc Phàm sẽ không bỏ mạng.

Nhưng lúc này, tôi chẳng còn tâm trạng so đo cùng họ, nhìn thi thể Lý Mạc Phàm, tôi nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bàn tay còn chút hơi ấm của cậu ấy.

"Lý Mạc Phàm, tớ phải đi rồi, tớ biết, để cậu lại trong này là không tốt, nhưng tớ không còn cách nào nữa, tin tớ đi, nhất định tớ sẽ báo thù cho cậu." Tôi nỉ non với cái xác của Lý Mạc Phàm.

Từng giọt.. từng giọt nước mắt rơi xuống đất, lòng tôi đầy hoang mang, ban đầu, tôi còn có chút tự tin, nhưng sau khi Lý Mạc Phàm chết, tôi như suy sụp hẳn.

Bây giờ, tôi còn đủ khả năng bảo vệ mọi người không? Có lẽ ngay đến chính mạng sống của mình, tôi còn không giữ được, lần đầu tiên trong đời, tôi mất tự tin về quyết định của mình như vậy, tôi bỗng nhận ra, mình cũng chẳng mạnh mẽ gì.

Tôi nắm chặt tay Lý Mạc Phàm, không muốn buông ra, hơi ấm trên tay cậu ấy cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến thấu tim, nhìn thi thể của Lý Mạc Phàm, tôi không kìm được nước mắt.

Tận mắt nhìn thấy anh em của mình chết đi, nhưng bản thân lại bất lực, ngay cả thi thể cũng không thể mang theo, trong đời, còn chuyện gì có thể thống khổ hơn chuyện này nữa chứ?

Tiếp theo, tôi đứng phắt dậy, lau sạch nước mắt, bình tĩnh quay đầu: "Chúng ta đi thôi."

"Ừ." Quan Ngọc lo lắng nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi, chúng tôi bắt đầu bước đi, chỉ có điều, lần này, tôi bước từng bước thật cẩn thận.

Ánh mắt tôi thỉnh thoảng ngoái lại nhìn về phía thang máy, thi thể không đầu của Lý Mạc Phàm lẻ loi ở đó, màu máu đỏ sậm, cùng với vết rỉ sé loang lổ đã trở thành nỗi ám ảnh mà cả đời tôi cũng không thể nào quên được..

Đi càng xa, thi thể của Lý Mạc Phàm càng mơ hồ, rồi từ từ khuất hẳn, nhưng tôi biết, người anh em tốt nhất của tôi, vẫn luôn ở gần tôi.

Nỗi đau này khiến tôi hít thở không nổi nữa, thật sự không thể tả được, bởi, nó như chẻ cơ thể tôi ra thành từng mảnh, giam cầm linh hồn tôi trầm luân trong địa ngục.

Đến tận khi thi thể của Lý Mạc P hoàn toàn biến mất trong bóng tối, tôi mới quay đầu lại, run rẩy nói: "Nếu tớ nghĩ ra sớm hơn, Lý Mạc Phàm đã không phải chết rồi."

"Đời người không có nhiều chữ 'nếu' như vậy." Quan Ngọc lắc đầu, thương tiếc nhìn tôi: "Cậu đã cố gắng hết sức, vừa rồi, không chỉ mình cậu, mà chúng tớ cũng không ngờ, không thể trách cậu được."

"Đừng nói nữa." Tôi nắm lấy tay Quan Ngọc, mắt tràn đầy phẫn nộ: "Tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu ấy, bằng mọi cách, nhất định tớ sẽ băm kẻ đứng sau ra thành trăm nhìn mảnh."

"Ừ." Quan ngọc ôm lấy tôi, chúng tôi đi về phía trước, đây là lầu hai, khung cảnh xung quanh cũng khác đi nhiều.

Trước mặt chúng tôi là một bãi cỏ, giống như một khu rừng nhiệt đới, bước trên đó có cảm giác rất mềm, mỗi bước chân của chúng tôi đều rất thận trọng.

Đi trên nền cỏ mềm, tôi bình tĩnh nhìn quanh, Lý Mạc phàm chết đi khiếm tim tôi tở nên lạnh lẽo, tôi biết, nếu tôi cứ thương tâm, tất cả chúng tôi đều sẽ chết.

Mang theo uất hận, tôi đi vào khu rừng, dưới chân chúng tôi là cỏ nhân tạo, nó được làm bằng nhựa plastic, nên giẫm lên mới mềm như vậy.

Chúng tôi đang đi, bống La Tây hét thảm một tiếng.

Chúng tôi vội nhìn cô ấy, thì ra, dưới chân cố ấy, xuất hiện hai bàn tay, là bàn tay của quỷ, La Tây đau khổ hét to, hai chân nhảy nhót liên tục, nhằm né tránh hai bàn tay đó.

Nhưng, hai bàn tay rất khỏe, cô ấy làm mọi cách cũng không tránh được, rất nhanh, chân của cô ấy đã lún sâu xuống đất.

"Cứu tớ.. cứu tớ với.." La Tây hét lên chói tai, hai mắt đau khổ nhìn chúng tôi, Triệu Minh đang đứng gần cô ấy nhất, nhưng chỉ thờ ơ, thậm chí còn không thèm nhìn, mà tiếp tục bước đi.

Lúc này, La Tây đã rất tuyện vọng, cô ấy nhìn chúng tôi cầu khẩn, tôi liền chạy vụt tới, ôm lấy eo La Tây.

Cơ thể La Tây đang bị lún xuống đất bỗng từ từ chậm lại, nhưng bàn tay quỷ vẫn cố kéo cô ấy xuống, nhưng mà, lúc này, tôi lại rất bình tĩnh.

Tiếp theo, tôi làm một việc không ai hiểu nổi, tôi đưa hai chân mình vào cho hai bàn tay chụp lấy, rồi cùng bị kéo chung xuống với La Tây.

"Lão đại, cậu đang làm gì vậy?" Dương Á Thịnh kinh ngạc hỏi tôi, sợ tôi nghĩ quẩn mà tự sát.

Nhưng đúng lúc này, bàn tay quỷ bỗng buông ta, không kéo người nữa, rồi nó từ từ biến mất, sau đó, tôi và La Tây vội vã bò lên.

La Tây mừng rỡ vì thoát chết trong gang tấc, còn tôi thì lại đăm chiêu.

"Chuyện gì vậy? Sao nó lại buông ra?" Dương Á Thịnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ

"Tớ đã nói rồi, một lần quỷ chỉ có thể giết được một người, vì vậy, vào lúc nó giết người, chỉ cần có người vào cứu, thì nó sẽ buông tha hết, vì đây chính là quy tắc, nhiều hơn một người, nó sẽ không thể giết được."

"Nhưng cách này lại quá nguy hiểm." Dương Á Thịnh nói.

Không dễ gì tìm được điểm yếu củ âm quỷ, vì khi con người nhìn thấy chúng, đa phần sẽ chạy trốn thật nhanh, chứ không phải là ở lại cứu người..

"Trò chơi khám phá ngôi nhà ma lần này, là một nhiệm vụ nhóm, chỉ khi cả nhóm đồng lòng, mới mong có cơ may sống sót, nếu mọi người chỉ lo cho chính mình, thì tất cả đều sẽ chết, chẳng ai sống nổi đâu."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 96- Cung điện ma quái

[BOOK][HIDE-THANKS]"Nếu vậy thì chúng ta có hy vọng thoát khỏi ngôi nhà này rồi, nếu biết rõ nguyên tắc này từ đầu, thì sẽ chẳng có ai phải chết cả." Nghe những gì tôi nói, La Tây vui mừng thốt lên.

"Không, cậu nhầm rồi, cậu đừng quên hiện giờ chúng ta còn bao nhiêu người." Tôi trào phúng.

"Thì cậu, tớ, Triệu Minh, Quan Ngọc, Dương Á Thịnh, tổng cộng là năm người." La Tây đếm xong thì tự thốt lên: "Là số lẻ, không phải là số chẵn."

"Đúng vậy, từ khi mới bắt đầu, trò chơi này đã chọn bảy người, hay nói cách khác, ngay từ đầu, nhất định phải có một người chết." Tôi vừa nói vừa đưa một ngón tay ra.

"Không ổn rồi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" La Tây tun rẩy nhìn tôi.

"Yên tâm đi, chúng ta quyết tâm đoàn kết lại, nhất định sẽ sống sót." Giọng tôi dứt khoát, sau Lý Mạc Phàm, tôi thề nhất định phải bảo vệ tốt những người còn lại.

Tôi không muốn nhìn thấy ai chết nữa, nỗi đau này quá lớn, tôi không chịu nổi, tay tôi hiện giờ vẫn còn cầm điện thoại của Lý Mạc Phàm, mỗi lần đọc lại dòng tin của cậu ấy để lại, lòng tôi lại nhói lên.

Chúng tôi ra khỏi khu rừng, tuy trên đường đi vẫn gặp phải mấy bàn tay quỷ mọc lên từ đất, nhưng dùng cách của tôi để đối phó, chúng không bắt được ai cả, kết quả như vậy đã là tốt lắm rồi.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi tới một bức tường khác, dưới ánh đèn pin, tôi bắt đầu quan sát, khắp nơi đều là lồng sắt, đúng lúc này, Quan Ngọc hét lên, ngay lập tực, tôi cảm nhận được trong bóng tối có cái gì đó, mà tiếng hống của nó tự như dã thú.

Khi đèn pin chiếu tới, chúng tôi điếng là một tên ác quỷ mặt mày dữ tợn, cũng may là nó bị nhốt trong lồng sắt, chỉ có thể gào thét lồng lộn nhìn chúng tôi.

Tiếng gào của nó độc ác đáng sợ rợn người, giống như thanh âm vọng tới từ địa ngục, ngay cả mấy cái lan can cũng lung lay.

Bị kinh hoảng bất ngờ, Quan Ngọc thét lên chói tai rồi khóc nức nở, nhưng lúc thấy ác quỷ bị nhốt trong lồng, mọi người cũng yên tâm hơn, nó đã bị giam ở đây, có vẻ như không có cách nào thoát ra ngoài.

Lúc tôi tính bước tới nhìn cho kỹ thì đột nhiên tên ác quỷ lao cả thân mình vào song sắt, lồng giam bị phá vỡ, nó lao ra ngoài muốn bắt chúng tôi. "..."

Tôi hét lên rồi kéo Quan Ngọc xoay người bỏ chạy, bị bất ngờ, cả nhóm chúng tôi vô cùng hỗn loạn.

Sau lưng chúng tôi, tên các quỷ thoát ra khỏi lồng, cắp mắt đỏ như máu nhìn theo chúng tôi, khiến chúng tôi sợ hãi tột độ, cả đám bắt đầu chạy như điên.

Nó đuổi theo, chúng tôi cứ cắm đầu mà chạy, nó vẫn kiên trì bám riết, xung quanh tối đen, mà phía sau lại là ác quỷ.

Trong không gian đen như mực, chúng tôi chạy một mạch, đèn pin rọi loạn xạ, cả cái lầu hai này hệt như địa ngục, ở sau lưng, tiếng gầm của tên ác quỷ vẫn không ngừng vọng vào tai của chúng tôi.

Chúng tôi cứ chạy trong vô thức, chẳng xác định được phương hướng, vì quá tối, nên chúng tôi chẳng biết mình chạy đi đâu, nhưng chắc chắn một điều, chúng tôi vẫn còn ở trong ngôi nhà ma.

Tên ác quỷ sau lưng dường như đã biến mất, nhưng lúc này, chúng tôi đã đến một nơi vô cùng đáng sợ, đây là một cung điện cổ xưa, xung quanh âm u tăm tối.

Chúng tôi vô tình chạy vào cung điện này, tôi và Quan Ngọc bước vào bậc cửa trước tiên, nhưng ngay lúc đó, mặt tôi đột nhiên biến sắc, theo linh cảm bản năng, tôi kéo Quan Ngọc lại.

"Tất cả đừng động đậy." Nhưng không kịp, La Tây đã bước vào rồi, ngay lúc cô ấy đặt chân vào, cùng với tiếng leng keng, là một rừng áo giáp vọt tới.

Đây là những bộ áo giáp thời trung cổ, chúng bước những bước nặng nề, nhưng lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã tới rất gần La Tây, lúc này, mắt La Tây tràn ngập kinh hãi.

Trong tay chúng đều là trường kiếm, cứ vậy mà chém thẳng vào người La Tây, La Tây còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, toàn thân đã chịu biết bao nhiêu là nhát, máu tươi chảy thành dòng, nửa thân trên của La Tây cũng bị chém đứt lìa, cánh tay cũng đã rơi ra, giữa tiếng binh khí lạnh lẽo, tiếng rên của La Tây từ từ lịm đi.

Thân thể của La Tây bắt đầu biến thành từng mảnh nhỏ, chúng tôi trợn mắt há mồm đứng nhìn binh khí xả xuống người cô ấy, La Tây chết rồi, mà còn là chết rất thảm.

La Tây bị kiếm của những bộ áo giáp này chém ra thành nhiều mảnh, trong tay chúng đều là binh khí sắc bén, nếu không phải là trường kiếm, thì cũng là song thủ kiếm, vô cùng lợi lại.

La Tây bị phanh thây, cả mặt đất đều là máu, còn những bộ giáp kỳ quái kia, sau khi giết La Tây thì đứng yên bất động, hệt như một bức tượng.

"Chuyện này là sao?" Quan Ngọc hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ấy không thể nào ngờ được, những bức tượng này lại có thể giết người.

"Chỉ sợ việc này có liên quan tới nền nhà." Tôi rọi đèn pin lên mặt đất, vừa nhìn thi thể của La Tây, vừa nói, khi đèn pin chiếu xuống nền nhà, tôi nhìn thấy rõ ràng.

Cả đại sảnh này đều được lót bằng gạch men sứ, có trắng, có đen, toàn bộ những tên lính mặc giáp đang đứng trên nền gạch này, dưới chân chúng là thi thể của La Tây.

"Chính là những ô gạch đen trắng trên nền nhà này." Quan Ngọc hiểu ra, những người khác cũng rọi đèn pin lên đó, trên mặt đất, những ô gạch được sắp xếp không theo bất cứ quy luật nào, chỗ thì toàn màu trắng, có chỗ lại toàn đen.

"Nếu tớ đoán không sai, vì La Tây đã lỡ đạp lên những ô gạch này, nên mới bị tấn công." Tôi nhìn những bộ áo giáp phía xa xa và nói, những bộ áo giáp này rất lạ, bên trong chẳng có người, nhưng lại có thể hoạt động được, thậm chí là giết người.

Dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng với sau vô số lần trải qua biết bao nhiêu chuyện thần quái, tôi cũng đã quen rồi, việc quan trọng nhất lúc này, là tìm cách tời khỏi đây.

Nhưng cửa ra cách chúng tôi rất ra, muốn tới đó nhất định phải bước qua nền gạch trắng đen này, nghĩ vậy, tôi liền đưa ta quyết định.

Tôi dẫm nhẹ lên một ô gạch màu đen, ngay lập tức, những bộ áo giáp cứng đơ bắt đầu chuyển động, tay cầm trường kiếm tiến về phía tôi, tôi vội vàng nhấc chân ra khỏi ô gạch đen, bộ giáp cũng ngừng lại ngay lập tức.

Tôi lại dẫm lên một ô gạch trắng, lúc này, mấy bộ giáp kia không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là đúng như tớ nghĩ rồi, nếu dẫm phải ô gạch màu đen, chúng ta sẽ bị tấn công, còn dẫm lên gạch trắng, thì vô sự."

"Vậy thì chúng ta sắp rời khỏi đây được rồi." Dương Á Thịnh nói, sau đó dẫm nhẹ lên một ô gạch trắng, quả nhiên, những bộ áo giáp phía xa xa vẫn không hề cử động.

"Phải thật là cẩn thận, chú ý những ô gạch dưới chân." Tôi nhắc nhở, trong đêm đen đáng sợ này, dù có đèn pin trong tay, vẫn không thể phân biệt rõ ràng những ô gạch đó.

Nếu lỡ như không cẩn thận dẫm nhầm, ngay lập tức, không có kết quả nào khác ngoài cái chết không có chỗ chôn, vì vậy, phải thật thận trọng, mà mỗi ô gạch chỉ vừa cho một bàn chân, nếu ngã xuống, hoặc bất cẩn dẫm phải ô đen, thì thật không dám tưởng tượng cảnh gì sẽ diễn ra.

"Ừ." Dương Á Thịnh nói nhỏ, sau đó cầm đèn pin, cẩn thận từng bước một. Trên nền nhà, đen trắng đan xen, chỉ cần lỡ chân dẫm phải ô đen, sẽ bị đuổi giết, nghĩ tới cảnh đó, Dương Á Thịnh căng thẳng vô cùng.

Tim tôi cũng như ngừng đập, nhìn Dương Á Thịnh không chớp mắt, đèn pin trong tay cũng rọi sát xuống nền gạch, mọi người đang nương theo ánh sáng yếu ớt đó để tìm đường sống, tôi đã mất đi Lý Mạc Phàm, thật sự không thể lại mất thêm một người bạn nào khác nữa.

Tham gia khám phá ngôi nhà ma có tổng cộng tám người, hiện giờ chỉ còn lại bốn, ngoài Quan Ngọc ra, những nữ sinh đều đã chết, và, Triệu Minh vẫn còn sống.

Nghĩ tới đây, tôi không kìm được mà liếc Triệu Minh, cậu ấy rất bình tĩnh, mắt nhìn chằm chằm vào những ô gạch trước mặt, không hiểu vì sao, Triệu Minh cho tôi cảm giác cậu ấy rất nguy hiểm, cảm giác này thật khó nói, nhưng dù sao thì tới tận lúc này, Triệu Minh vẫn chưa gây ra chuyện gì hết.

Trong lúc Dương Á Thịnh đang bước đi, Quan Ngọc đã nhịn không nổi mà đề nghị: "Chúng ta cũng đi luôn đi?"

"Ừ, cẩn thận một chút." Tôi nhẹ buông lỏng tay Quan Ngọc ra, Quan Ngọc nhìn tôi một hồi rồi cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp vô cùng căng thẳng, cầm đèn pin lên, cẩn thận bước đi.

Hai màu trắng đen rất dễ nhận biết, nhưng do đèn pin chỉ chiếu sáng trong phạm vi rất nhỏ, nên tầm nhìn của Quan Ngọc bị hạn chế, điều này khiến cô ấy rất lo lắng.

Đặt từng bước rất nhẹ lên những ô gạch màu trắng, những ô gạch này nhỏ hẹp, chỉ có chỗ cho một bàn chân, cách duy nhất để bước đi, là đứng trụ từng chân một.

Đây là một việc khó khăn, ít ai đủ khả năng đứng trên một chân trong khoảng thời gian dài, bởi vậy, phải thật kiên nhẫn để tìm đường đi phù hợp trên một nền nhà tràn ngập ô trắng và đen.

Nhưng có nhiều chỗ, ô trắng và đen cách nhau quá xa, muốn nhảy qua cũng chẳng dễ dàng gì, điều này khiến thời gian kéo dài, trước mặt tôi, Dương Á Thịnh đang nhăn nhó tìm chỗ đặt chân.

Quan Ngọc cũng đang quan sát thật kỹ, từng bước của cô ấy cũng vô cùng thận trọng, đúng lúc này, Dương Á Thịnh bỗng lên tiếng: "Mọi người cẩn thận một chút, phía trước rất ít ô gạch trắng, đường đi càng ngày càng khó rồi."

"Ừ." Quan Ngọc lo lắng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, mắt nhìn những ô gạch xung quanh, lúc này, tôi quay lại nới với Triệu Minh.

"Cậu đi trước đi." Tôi cực kỳ đề phòng cậu ấy, vì vậy mới muốn đi sau cùng, như vậy mới có thể giám sát cậu ấy, Triệu Minh gật đầu, sau đó bắt đầu bước vào nền gạch.

Cậu ấy giống như nhớ rõ vị trí của từng ô gạch, nên bước nào cũng rất nhanh và dứt khoát, trong ba người trước mặt tôi, cậu ấy đi nhanh nhất, điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên, rốt cuộtc Triệu Minh đã gặp phải chuyện gì, mà giống như biến thành một người hoàn toàn khác, khiến người ta sợ hãi.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 97- Ô Trắng- Ô đen

[BOOK][HIDE-THANKS]Bốn người chúng tôi mạnh ai nấy bước đi thật cẩn trọng trên nền gạch, đầu tiên là Dương Á Thịnh, tiếp theo là Quan Ngọc, Triệu Minh đi thứ ba và sau cùng là tôi.

Từng bước từng bước, tôi tập trung tinh thần nhìn nền gạch dưới chân, lúc này chỉ bước nhầm một bước thôi, là sẽ vạn kiếp bất phục*, vì vậy nên chẳng ai dám mạo hiểm cả.

*Vạn kiếp bất phục: Không có cơ hội sữa chữa sai lầm.

Trong bóng đen như mực thế này, dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin để phân biệt màu trắng với màu đen, là một chuyện vô cùng khó khăn, vì vậy suốt tận mười phút, mọi người vẫn chưa đi được bao xa, Dương Á Thịnh là người đi trước, đã được hai phần ba đoạn đường, nhưng càng ngày bước chân của cậu ấy càng chậm hơn rồi.

"Sao vậy Dương Á Thịnh?" Tôi thắc mắc.

"Ô gạch trắng ngày càng ít, bây giờ tớ cũng không biết đi kiểu nào nữa." Dương Á Thịnh tái mặt trả lời, cậu ấy nhìn quanh một lượt, toàn là ô đen, dù có nhìn thấy ô gạch trắng, thì khoảng cách cũng quá xa, vốn không thể nhảy tới.

"Vậy chứng tỏ cậu đi nhầm đường rồi, lùi lại đi." Tôi nói với Dương Á Thịnh, cả nền nhà này đều là gạch men, nhưng chắc chắn chỉ có một con đường có thể đi được.

Vì vậy, trong bóng tối rợn người này, nhất định phải nghĩ cách tìm cho được con đường duy nhất đó.

Dương Á Thịnh nghe tôi nói vậy thì vội gật đầu rồi lùi lại theo đường cũ, lúc này, Quan Ngọc cũng đã đi gần tới chỗ Dương Á Thịnh, thấy Dương Á Thịnh lùi về, Quan Ngọc cũng vội lùi theo.

Nhưng vì quá tối nên chân tay luống cuống, Quan Ngọc đã phạm sai lầm, cả người cô ấy lảo đảo, tuy đã cố gắng giữ thăng bằng, nhưng bàn chân vẫn dẫm nhầm lên một ô gạch màu đen.

"Chết rồi." Tôi nói như hét, hai mắt đỏ ngầu, không ngờ trong lúc vội vàng, Quan Ngọc lại gây ra chuyện, ngay tại thời khắc Quan Ngọc không biết phải làm gì..

Những bộ giáp ở phía xa xa bắt đầu chuyển động, chúng cầm binh khí lao về phía Quan Ngọc, Quan Ngọc bất lực nhìn tôi, đôi mắt đầy đau khổ.

Nhìn đám áo giáp đang đi như chạy, mắt tôi đỏ ngầu, chẳng biết phải làm gì, thế nhưng, ngay lúc này, tôi bỗng nghĩ tới một cách.

Những bộ giáp đang lao về phía Quan Ngọc, tiếng kim loại va chạm vào nền gạch, tạo ra những tiếng leng keng lạnh ngắt, còn binh khí trong tay chúng, đã bắt đầu vung lên.

Ngay khi thảm kịch cũ sắp diễn ra thì đột nhiên, những bộ giáp này như bị kích thích, chúng đổi hướng, quay ngoắt lại lao về phía tôi.

Lúc này, hai chân tôi đang đứng trên hai ô gạch màu đen, vẻ mặt đầy bình tĩnh nói với Quan Ngọc: "Mặc kệ tớ, cậu mau chạy đi."

"Không được." Quan Ngọc lắc đầu, nhưng lúc này tôi đã hạ quyết tâm, chạy nhanh trên các ô gạch màu đen, còn những bộ giáp cũng đang đuổi theo tôi.

Ánh mắt tôi tinh anh, vậy là đúng như tôi tính toán, những bộ áo giáp này cũng chỉ có thể giết được một người mà thôi, hay nói cách khác, nếu tôi chưa chết, thì dù những người còn lại phạm quy, chúng cũng không truy đuổi.

Có thể, đây chính là đường sống, tuy nhiên, cần phải có một người chịu làm mồi nhử.

"Chạy nhanh lên, mọi người nhanh chạy về cửa ra đi." Lời tôi vừa dứt, Triệu Minh lập tức chạy thật nhanh ra ngoài, lúc này, dù cho dẫm nát những ô gạch màu đen, cũng chẳng sao, vì đám áo giáp này, trước khi giết được tôi, cũng sẽ không quan tâm tới bất kỳ ai khác.

Dương Á Thịnh đau xót nhìn tôi, sau đó cũng cắn răng bỏ chạy, cậu ấy ở gần cửa ra nhất, nên chỉ trong vòng năm giây ngắn ngủi, cậu ấy đã chạy ra ngoài, xem như hoàn toàn thoát khỏi sự bó buộc của nền gạch.

"Nhanh tới đây đi." Dương Á Thịnh trừng đôi mắt đỏ ngầu nói với Quan Ngọc, Quan Ngọc nước mắt rơi lã chã, đôi mắt đau khổ nhìn cảnh tôi bị đuổi giết, sau đó cũng cắn răng, bắt đầu chạy.

Rất nhanh cô ấy đã tới cạnh Dương Á Thịnh, là người thứ hai thoát khỏi nền gạch, lúc này Triệu Minh cũng chạy thật nhanh, chỉ còn lại mình tôi, đang bị những bộ giáp kia truy đuổi.

May mà chúng rất nặng, nên tốc độ cũng chẳng quá nhanh, nhưng dù vậy, tình cảnh của tôi cũng vô cùng nguy hiểm, một nhát kiếm vung xuống chém ngang eo tôi, cũng may tôi né kịp, tránh được một nhát, nhặt lại mạng của mình.

Lúc này, tôi tìm một ô gạch trắng, rồi vội vàng chạy tới, lúc cả hai chân tôi đều dẫm lên ô trắng, thì ngay lập tức, đám áp giáo đang đuổi theo tôi khựng lại, rồi quay qua truy đuổi Triệu Minh.

Sau khi Triệu Minh nhận thấy điều này thì càng chạy nhanh hơn, chẳng mấy chốc cậu ấy đã tời khỏi nền gạch, tiếp theo đó, những bộ áo giáp kia ngừng cử động, lúc này, tất cả chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thật tốt quá, cậu không sao rồi." Quan Ngọc từ xa che miệng, khóc nức nở nhìn tôi, đôi mắt ầng ậng nước, mặt tôi tái nhợt gật đầu với cô ấy, bây giờ tôi mới phát hiện, cả lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.

Hiện tại, chỉ còn một mình tôi ở lại trên nền gạch, ba người kia đều đã thoát rồi, nếu vậy, tình cảnh của tôi càng nguy hiểm hơn bội phần.

Lắc đầu chua xót, tôi cầm lấy đèn pin, bắt đầu tiến về phía trước, từng bước từng bước một, xung quanh chẳng còn ai, chỉ có một màu đen trống rỗng.

Cách đó không xa, Dương Á Thịnh và Quan Ngọc nhìn tôi đầy chờ đợi.

"Lão đại, còn một mình cậu thôi, nhất định phải thoát được." Dương Á Thịnh lo lắng nói, giọng đã run run, Quan Ngọc cũng vậy, chỉ có vẻ mặt của Triệu Minh là vô cảm.

Tôi gật đầu, cả người thoáng run lên, lúc nãy chạy hết sức, tôi cảm nhận được mình yếu đi, thể lực cũng gần như cạn kiệt, tôi vốn yếu ớt, đã vậy còn vừa trải qua một chặng đường kinh tâm động phách, nên khiến cho tôi vô cùng khó chịu.

Tôi thật sự có thể thoát sao? Nói thật, một chút niềm tin tôi cũng không có nổi, nhưng nhìn ánh mắt đầy hy vọng của bọn họ, tôi lại cảm thấy một nguồn năng lượng khổng lồ đang sôi trào trong cơ thể.

"Mình nhất định làm được." Tôi nghiến răng lẩm bẩm, sau đó bắt đầu bước từng bước thận trọng, trong bóng tối, tìm một ô trắng trên nền gạch men, thật chẳng dễ dàng gì, bởi vì chúng ở rất xa tầm nhìn của tôi.

Tôi cẩn thận, một bước cũng chẳng dám lơ là, chỉ cần bước một bước sai, thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Một bước, hai bước, tôi nhẹ nhàng bước đi, xung quanh tối đen như mực, cơ thể tôi cũng chìm trong đó, thật thận trọng, không gian yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.

Tôi bước một bước lên ô gạch màu trắng, sau đó dừng lại, rồi lại bước một bước tiếp theo, tối, dù có ánh sáng của đèn pin, nhưng tôi vẫn cảm thấy bản thân mình cô độc, một loại cô độc trước nay chưa từng có.

Tôi có thể thoát được sao? Ngay cả bản thân tôi cũng không tin. Lý Mạc Phàm đã chết, có thể, người tiếp theo sẽ là tôi, suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn, tôi lại nhớ tới Lý Mạc Phàm, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đó là buổi học quân sự hồi cấp hai.

Lúc đó, nam sinh cả lớp đang chơi bóng rổ, chỉ có một mình tôi ngồi ở ngoài, vì tôi gầy yếu từ nhỏ, tính tình lại khó gần, mà cũng chẳng thích chơi bóng rổ.

"Sao cậu lại ngồi đây? Sao không và chơi cùng các cậu ấy?" Một giọng nói vang lên, lúc này tôi mới thấy, đứng trước mặt tôi là một nam sinh.

Bóng dáng của cậu ấy đang che mất ánh mặt trời, nên tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ tự nhiên, tôi cũng không biết rằng, bóng dáng ngày hôm đó đã ghi sâu vào tâm trí tôi cả cuộc đời này.

Sau này, chúng tôi thành bạn thân, tính cách chúng tôi rất giống nhau, gàn dở khó gần, gia cảnh cũng không mấy khá giả, không tương đồng với những nam sinh khác. Sau đó, chúng tôi được xếp ngồi cùng bàn.

"Trương Vỹ, tớ thề, trong vòng một năm tớ sẽ tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, sau đó tớ sẽ dắt cô ấy vào khách sạn."

"Thôi đi, chỉ với sức của cậu thì không nổi đâu."

"Lớp mình nhiều nữ sinh đẹp như vậy, sao chúng ta vẫn mãi chưa có bạn gái nhỉ?"

"Cũng đúng ha, lớp chúng ta rất nhiều nữ sinh."

"Hai đứa mình hứa với nhau đi, trong vòng một năm phải có bạn gái."

"Ừ, không được nuốt lời đó nhé."

Nhưng rồi một năm trôi qua, chúng tôi vẫn là hai đứa cô đơn, vì vậy nên chẳng ai dám nhắc tới lời hứa đó cả, chúng tôi gần như đã quên béng đi.

"Trương Vỹ, con người có số, chúng ta đã định phải cô độc cả đời rồi."

"Nói tào lao, thế gian này làm gì có chuyện số mệnh chứ?"

"Vậy thì cậu có bạn gái cho tớ xem đi."

Giọng nói giận dỗi của Lý Mạc Phàm vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, tôi bước từng bước, Quan Ngọc và Dương Á Thịnh đang lo lắng nhìn tôi, giọng rất nhỏ: "Nhanh lên, nhanh ra đây đi."

Tôi nghiến răng bước đi trên nền gạch, tuy nhiên, ô trắng càng ngày càng ít đi, sau cùng, mỗi bước đều cực kỳ khó khăn, nhưng bây giờ, tôi đã không còn lựa chọn.

Sau lưng tôi, giọng Lý Mạc Phàm như vẫn còn đó, văng vẳng bên tai, khiến trái tim tôi vô cùng đau đớn.

"Trương Vỹ, chấp nhận đi, đó là số mệnh, chúng ta không thay đổi được đâu."

"Nghe tớ đi, chỉ có chết mưới thoát khỏi số mệnh."

"Im đi." Tôi nghiến răng, bước chân tuy run rẩy, nhưng lại bước rất dứt khoát.

"Chắc chắn Lý Mạc Phàm không nói với mình những lời như vậy, cậu ấy đã trải qua vô số lần sinh tử, nhưng vẫn cố chấp tin rằng con người có thể thay đổi số mệnh, cũng là người bạn tốt nhất của mình."

Tôi gào lên, đồng thời bước nhanh hơn.

Sau lưng tôi, giống như nghe được những lời tôi vừa nói, vọng lại tiếng thở than: "Một thế giới đầy hạnh phúc và ấm áp, có lẽ tồn tại thật."

Khi tôi cách đích đến chỉ khoảng hơn mười mét, nhìn quanh, chẳng còn thấy ô gạch màu trắng nào nữa cả, chỉ còn lại toàn là ô đen, mà bây giờ, tôi đã không còn cách nào khác nữa.

"Chạy thật nhanh đi, chỉ còn cách đó nữa thôi." Đột nhiên Dương Á Thịnh gào lên.

Nghe vậy, tôi sững người trong chốc lát, sau đó hét lên một tiếng, dẫm mạnh lên ô gạch màu đen, lần này, những bộ áo giáp đang bất động, đột nhiên di chuyển, đuổi rất nhanh về phía tôi.

Tôi vội chạy về đích đến, truy binh sau lưng ngày càng gần, thời gian giống như đang đông cứng lại, còn tôi thì bắt đầu chạy như điên..[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 98- Ma nữ

[BOOK][HIDE-THANKS]Cả nền gạch xung quanh tôi đều là ô đen, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ còn biết chạy hết tốc lực, hòng thoát khỏi những bộ áo giáp đang tiến ngày càn gần mình.

Tôi chạy như điên, dùng toàn bộ sức lực, tốc độ như một con báo, cứ lao về phía trước.

Sau lưng tôi, chúng vẫn đang bám theo, càng ngày càng gần, chẳng hiểu sức mạnh vô hình nào đang điều khiển chúng, mà chúng cứ khư khư binh khí trong tay, đuổi theo tôi, tôi có cảm giác, tốc độ của chúng nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.

Tuy tôi không hiểu lắm, nhưng lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng chạy thật nhanh, nhưng sau lưng tôi, chúng đã quá gần rồi.

"Nhanh lên.. chạy nhanh lên!" Dương Á Thịnh hét lớn, những bộ áo giáp cách tôi ngày càng gần, mà rõ ràng, tốc độ của tôi đã bắt đầu chậm lại.

Vậy là hết rồi sao? Tôi tự nhủ, tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể tôi yếu ớt là thật, chạy với tốc độ tối đa lâu như vậy, tôi đã sức tàn lực kiệt, lúc này, tôi có cảm giác như cơ thể của mình chỉ là hư vô.

Thế nhưng, vào lúc tính phó mặc mọi thứ, thì đột nhiên, dường như có ai đó đẩy thật mạnh vào lưng tôi, khiến tôi chạy nhanh hơn.

"Chuyện gì?" Tôi vội vàng quay đầu lại, đập vào mắt tôi là một hình hài không trọn vẹn, đang không ngừng đẩy tôi, 'nó' không có đầu, chỉ còn lại phần vai trở xuống, dù bản thân không còn nguyên vẹn, nhưng 'nó' vẫn cố gắng đẩy tôi thật mạnh, cho tôi thêm sức lực để thoái khỏi địa ngục này.

Nước mắt tôi rơi trong vô thức, nhìn hình hài sau lưng mình, tôi gào lên một tiếng rồi chạy thật nhanh, đằng sau, những bộ áo giáp đang đuổi theo với tốc độc thần tốc.

"Cố lên, cố chạy về phía trước đi." Trong đầu tôi lúc này vỏn vẹn chỉ có bấy nhiêu, tôi cũng không ngờ mình có thể chạy nhanh đến vậy, đau khổ, bi thương giờ phút này đã hóa thành sức mạnh phi thường.

Bây giờ, tôi không còn cô độc nữa, sau lưng tôi có một hình bóng âm thầm, giúp tôi chạy về phía trước, giúp tôi sống sót trong hiểm cảnh.

Lý Mạc Phàm, tớ tin rằng, thế giới ấm áp và hạnh phúc là có thật, nhất định sẽ tìm được cho cậu xem.

Chạy về phía trước, lặng lẽ và giễu cợt.

Chạy về phía trước, vận mệnh không ảnh hưởng tới chúng ta.

"A.." Tôi hét lên thật lớn rồi lao người như một mũi tên bị bắn ra khỏi cung, mà sau lưng tôi, những bộ áo giáp đã tiến rất gần, thậm chí, có cái chỉ cần vươn tay ra thôi là đã tóm được tôi rồi.

Tôi vẫn chạy bằng tất cả sức lực của mình, nhanh tới mức ngay cả tôi cũng không tin nổi.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng tôi cũng đã tới mép nền gạch, đám áo giáp sau lưng tôi cũng dừng lại đột ngột, còn lực đẩy vào lưng tôi, cũng từ từ biến mất.

"Thật tốt quá, cậu đã làm được rồi!" Quan Ngọc thốt lên nhào vào lòng tôi, nhưng tôi cứ ngây người ngoái nhìn sau lưng mình, nhưng chẳng thấy bất cứ thứ gì, hư ảnh vừa rồi, chẳng lẽ chỉ là ảo giác thôi sao?

"Trương Vỹ, cậu giỏi quá, cậu.." Quan Ngọc thốt lên mừng rỡ, nhưng đang ôm lấy tôi, cô ấy bỗng khựng lại rồi đưa tay ra nhìn, trong lòng bàn tay của Quan Ngọc, toàn là máu tươi.

"Trương Vỹ, sao vậy? Cậu bị thương sao?" Quan Ngọc lo lắng nhìn tôi rồi vội vàng kiểm tra lưng của rôi, sau đó, mặt cô ấy biến sắc: "Trên lưng của cậu có dấu của hai bàn tay máu, chuyện này là sao?"

"Không có gì, vết máu đó không phải của tớ." Tôi ôm Quan Ngọc vào lòng rồi ngoái lại phía sau, nói rất nhẹ: "Cậu yên tâm, nhất định tớ sẽ tìm ra hung thủ, trả thù cho cậu."

"Cậu nói chuyện với ai vậy?" Quan Ngọc thắc mắc.

"Chúng ta đi thôi, không có gì." Tôi nói rồi nắm tay Quan Ngọc kéo đi, Dương Á Thịnh vui mừng nói: "Đi thôi, chúng ta đi tiếp thôi." "

" Ừ. "Quan Ngọc trả lời, sau đó, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình.

Ra khỏi cung điện, tuy không biết có gì đang đợi mình ở phía trước, nhưng lúc này, tôi cũng chẳng còn thấy sợ nữa rồi.

Chúng tôi đi tiếp, thỉnh thoảng gặp vài tên cương thi nhảy tưng tưng, nhưng đối với mấy cái mô hình này, tôi chẳng có chút cảm giác, những người còn lại cũng không còn sợ nữa, dù sao thì tới lúc này, chúng tôi cũng đã quen rồi.

Nhưng mà tôi biết, quỷ thật vẫn luôn ẩn nấp trong những mô hình giả này, chỉ cần sơ suất một chút thôi, thì sẽ dẫn tới kết quả diệt vong, lúc đầu, tôi chỉ đoán ra điểm yếu của quỷ thôi, nhưng hiện tại, tôi đã khẳng định chính xác.

Tuy quỷ không thể giết hai người cùng lúc, nhưng có thể giết từng người từng người, chỉ bấy nhiêu thôi chúng tôi cũng chẳng thoát được rồi. Khi chúng tôi đang đi..

" Hu.. hu.. "

Cả tòa lâu đài bỗng vang lên tiếng khóc lê thê u ám, giống như giọng của một cô gái, tiếng khóc thê lương tới mức, dù không nhìn thấy người, cũng vẫn cảm nhận được nỗi đau tới xé lòng, và vô cùng lạnh lẽo.

Rất nhanh, chúng tôi đã thấy người, một cô gái đang chắn ngang đường đi của chúng tôi, hai tay nó nắm chặt lấy lan can, nghẹn ngào than khóc, da của nó xám ngoét, đôi mắt cũng đen thui.

Nó nằm cuộn mình trên nền đất, cơ thể có vẻ như đang sợ sệt, hai vai đang bị tóc phủ lên vẫn run rẩy không ngừng, âm thanh mà chúng tôi vừa nghe được kia, cũng chính là tiếng khóc đầy bi thương của nó, tiếng khóc khiến người nghe rợn da đầu.

Quan Ngọc ôm cánh tay tôi chặt hơn, sợ hãi nhìn về đằng xa, chúng tôi buộc phải đi ngang qua đó, đi ngang qua ma nữ đang khóc rất thương tâm kia.

" Cô gái kia, có nguy hiểm không? "Dương Á Thịnh run rẩy lui về phía sau một bước, lo lắng nhìn tôi.

" Còn phải hỏi? Ngồi khóc ở trong này không lẽ còn là người sao? "Tôi liếc cậu ấy.

" Nó đang chặn đường đi của chúng ta, đoạn này lại hẹp như vậy, chúng ta phải làm sao đây? "Dương Á Thịnh khó chịu hỏi, chuyện này tôi cũng đã tự ngẫm rồi.

Đúng, ma nữ kia tuy nhìn rất đáng sợ, nhưng chúng tôi chỉ cần đi vòng qua là được, nhưng hiện giờ nó cứ ngồi ở đó chắn ngang đường của chúng tôi, muốn đi, phải nhảy qua người nó.

Vậy thì phải nghĩ cách thôi, nếu không thì tất cả chúng tôi đều phải chết, chắc chắn nó sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng tôi. Nhưng nghĩ cả nửa ngày mà tôi vẫn không tìm ra cách.

Ma nữ đang khóc này thật sự đáng sợ, chỉ riêng tiếng khóc của nó thôi đã khiến chúng tôi nổi da gà rồi, cả nhóm nhìn nhau, chẳng biết nên làm gì.

" Cứ vậy đi qua thôi? "Tôi nói nhỏ.

" Chỉ cần không đụng tới nó, chắc là sẽ không bị tấn công. "Quan Ngọc vừa rụt rè nhìn nó, vừa đề nghị. Tuy nói như vậy, nhưng cũng chẳng ai dám tới gần.

" Triệu Minh, trông cậy vào cậu vậy. "Tôi nhìn Triệu Minh, Triệu Minh lườm tôi một cái, không nói không rằng, xoay người đi về phía ma nữ.

Nhưng không ngờ, chưa đi được nửa đường thì ma nữ đã ngước lên, trừng mắt nhìn Triệu Minh đầy oán hận.

" Gừ.. "

Tiếng gầm rú như dã thú, thật khó có thể tưởng tượng, nó lại được phát ra từ miệng của cô gái nhỏ nhắn, Triệu Minh phản ứng không kịp, không gian xung quanh đều quay tròn trước mắt cậu ấy.

Ma nữ cười gằn xông đến cắn mạnh vào cánh tay của Triệu Minh, Triệu Minh kêu lên thảm thiết rồi vội vàng lùi lại phía sau. Cậu ấy vừa cách xa, nó đã trở lại bộ dạng khóc lóc thương tâm như cũ.

Triệu Minh quay lại chỗ chúng tôi, Quan Ngọc vội vàng lấy băng gạc và thuốc sát trùng từ trong ba lô ra băng bó cho cậu ấy. Triệu Minh vẫn rất bình tĩnh, nhìn tôi rồi nói rất nhẹ:" Tớ hết cách rồi. "

" Đây là quỷ thật rồi, nếu đến gần, chúng ta sẽ bị tấn công, vậy phải làm sao bây giờ? "Tôi nghi ngờ, quan sát xung quanh xem có còn đường nào khác hay không.

Nhưng chỉ có thất vọng, vì chẳng có đường nào khác cả, ngoài việc phải vượt qua ma nữ đó ra, chúng tôi không còn cách nào, nghĩ tới đây, tôi thở dài ngao ngán.

Chẳng lẽ chúng tôi phải đánh nhau với nó thật sao, thật tình, tôi chẳng có chút niềm tin nào vào việc này cả, con người vốn không đủ sức đấu lại ma quỷ, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.

Thế nhưng, nếu ma nữ này đã xuất hiện ở đây, thì chứng tỏ đã sắp tới cửa ra rồi, nhất định phải tìm được biện pháp khống chế nó, nghĩ vậy, tôi bắt đầu suy tính.

Bỗng Triệu Minh lên tiếng:" Thật ra vẫn còn một cách, chỉ cần một người chịu hy sinh, nhân lúc quỷ tập trung tấn công người đó, chúng ta có thể vượt qua."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Chương 99- Tự tìm đường chết

[BOOK][HIDE-THANKS]"Hừm.. Cậu nghĩ ai là người nên hy sinh?" Tôi hỏi cậu ấy, Triệu Minh không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cẩn thận băng bó vết thương trên tay. Tôi lại nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói: "Chết nhiêu đó đủ rồi, tớ thề sẽ không có ai phải hy sinh nữa đâu.."

"Nếu vậy thì cậu định vượt qua đó bằng cách nào?" Triệu Minh chất vấn lại tôi, ánh mắt giễu cợt nhìn ma nữ đang chắn trên đường.

"Nhất định sẽ có cách." Tôi đáp lại, sau đó, cẩn thận quan sát xung quanh.

"Cậu muốn tìm gì?" Quan Ngọc thắc mắc.

"Tớ đang tìm một thứ gì đó có thể chống lại được ma nữ kia." Tôi nghiêm túc trả lời Quan Ngọc. Ngôi nhà ma này không thể khắp nơi đều là chỗ chết, nên chắc chắn sẽ có cách để khống chế ma nữ này.

Đối đầu trực diện với nó chắc chắn là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, tôi đã thử rất nhiều lần, nếu con người đọ sức mạnh với quỷ, chỉ có một đường chết, bởi vì, ma quỷ vốn bị đả thương bằng tác động vậy lý.

Còn mấy kiểu bùa chú hay máu chó mực gì đó, cũng chẳng có tác dụng, vì vậy, chỉ có thể dùng mưu trí hoặc bảo vật để chống lại chúng thôi. Nghĩ vậy, tôi bỗng giật mình, sau đó, mừng rỡ lấy la bàn Thái công ra.

"Hãy nói cho tôi biết điểm yếu của ma nữ kia." Tôi vội cắn đầu ngón tay rồi đặt lên la bàn, rất nhanh, trên mặt la bàn hiện lên một dòng màu đỏ máu, là chữ 'GƯƠNG' được viết dạng phồn thể.

"Gương?" Tôi nhìn vào la bàn, lẩm bẩm, lúc này, Triệu Minh cũng đã nhìn thấy chiếc la bàn, ánh mắt đày kinh ngạc, chắc là không ngờ tôi lại có một bảo vật như thế.

"Chắc chắn là gương rồi, thật ra ngoại hình của ma nữ này cũng không xấu lắm, hẳn là cần một chiếc gương." Dương Á Thịnh bừng tỉnh.

"Nhưng chúng ta đâu có gương gì đó ở đây?" Tôi lên tiếng, Dương Á Thịnh cũng nhún vai chịu thua, còn Triệu Minh thì càng tỏ thái độ là mình không có.

"Chờ một chút, tớ có gương đây." Dứt lời, Quan Ngọc lấy từ trong túi xách của cô ấy ra một hộp phấn, xấu hổ lên tiếng: "Gương ở trong này."

"Tốt quá, là được rồi." Tôi vội đáp, sau đó, cầm lấy hộp phấn, bẻ làm đôi, rồi giữ lấy phần có gương.

Sau đó, tôi thận trọng bước từng bước tới gần ma nữ, nó vẫn đang khóc nức nở, hai vai run lên, nhưng ngay khi tôi vừa tới, nó giận dữ gào lên rồi vọt về phía tôi.

Ngay lập tức, tôi giơ chiếc gương lên, vừa nhìn thấy chiếc gương, vẻ mặt hung dữ của ma nữ bỗng đanh lại, sau đó, từ từ trở lại bình thường, dù làn da của nó tái xanh, nhưng phải công nhận rằng, nó rất đẹp.

Nó run rẩy cầm lấy chiếc gương, sau đó tự ngắm mình, ngắm một cách say mê, sau đó, nó một tay cầm gương, một tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt.

"Hả.. vậy cũng được sao?" Tôi không nói thành lời, chỉ nhìn ma nữ kia chằm chằm, có vẻ như, sau khi có được chiếc gương, nó đã biến thành một 'người' hoàn toàn khác, nhưng tôi vẫn chưa dám chắc chắn rằng nó sẽ không tiếp tục tấn công.

Thế nên, tôi rón rén bước thêm một bước, lúc này, nếu ma nữ tấn công, thì tôi cũng có đủ thời gian phản ứng, nhưng tôi đã bước rồi mà ma nữ vẫn không thèm nhìn một cái.

Điều này khiến tâm trạng của tôi tốt hơn, tôi lại bước thêm vài bước nữa, ma nữ vẫn không để ý đến tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cẩn thận đi qua.

Ma nữ vẫn soi gương, chẳng quan tâm tôi đang làm gì, điều này chứng minh phán đoán của tôi là đúng, tôi mừng rỡ vẫy vẫy tay, sau đó, mấy người Quan Ngọc cũng bắt đầu đi qua.

Họ cẩn thận đi qua người ma nữ, ai cũng thấy thật may mắn, nhưng đúng lúc này, Quan Ngọc bị vấp ngã.

Người cô ấy đổ nhào vào ma nữ, hất chiếc gương trên tay ma nữ rơi xuống đất, lúc này, Quan Ngọc mới phát hiện ra mình vừa rơi vào biển lửa, tôi vội kéo cô ấy chạy về phía cửa, nhưng, không kịp nữa rồi..

Triệu Minh đã tranh thủ chạy ngoài, Dương Á Thịnh cũng vậy, tôi vẫn cố kéo Quan Ngọc, cửa ra của ngôi nhà ma đã ở ngay trước mắt, nhưng phía sau chúng tôi, tiếng gầm giận dữ.

"A.."

Một tiếng gầm kinh thiên động địa phát ra từ phía ma nữ, từ trước tới nay nó chưa từng bị đối xử như vậy, một loại sát khí nổi lên, sau đó, giống như mũi tên sắc nhọn, nó lao vụt về phía tôi, mặc dù cách tới mấy chục mét, nhưng tôi vẫn nhìn đôi mắt giận dữ của nó đỏ ngầu.

"Quan Ngọc, chạy nhanh."

Cùng với với gào rú của ma nữ, tôi cũng hét lên, dùng hết sức đẩy Quan Ngọc ra ngoài, ngay lập tức, Quan Ngọc đã được tôi xô ra khỏi ngôi nhà ma.

Nhưng sau đó, cửa ra đóng sập lại, tôi bị nhốt, bây giờ tôi mới sực nhớ, tôi đã phạm phải rất nhiều sai lầm.

Khám phá ngôi nhà ma lần này chỉ có bảy người tham gia, bây giờ đã chết bốn người, nói như vậy, chỉ có Triệu Minh, Dương Á Thịnh và Quan Ngọc còn sống, mà ba người họ đã chạy ra ngoài rồi, vậy thì, cửa ra của ngôi nhà ma sẽ đóng lại.

Vì tôi không có trong danh sách người chơi, nên không được tính, bây giờ, không thể ra ngoài được nữa.

Ma nữ bật dậy, sau đó tấn công tôi bằng hai bàn tay có móng dài ngoằng.

"Bụp.."

Tôi trúng đòn, giống như bị gậy côn đánh văng ra, dội thẳng vào tường rồi rơi xuống đất.

"Phụt.."

Mặt mày tôi xám ngoét, miệng phun máu, nhưng tôi vẫn gắng gượng đứng lên, tôi biết mình quá yếu ớt, so với ma nữ, tôi chẳng khác gì một con kiến.

Nó lại đứng lên, lao về phía tôi, hét lên một tiếng, rồi tiếp tục tấn công.

Tôi không hiểu sao nhìn nó rất bé nhỏ mà lại có sức lớn như vậy, ngay cả tốc độ cũng nhanh như chớp, da thịt thì cứng như thép, đúng là một cỗ máy giết người hoàn hảo. Nghĩ vậy, tôi không khỏi tự xót xa cho chính mình, đấu với ác ma như thế này, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Xong rồi, chết chắc rồi.

Tôi chua xót nghĩ, cả người cũng dần buông lỏng, bởi vì, tôi vốn không phải là đối thủ của nó.

"Hahaha.. hahaha.."

Chớp mắt, ma nữ đã lao tới người tôi, khuôn mặt vừa hung dữ, vừa xinh đẹp, nhưng lại vô cùng ác độc, nó cắm một móng vuốt lên bụng tôi, tôi bỗng thấy đau nhói, kêu một tiếng rồi vội vàng bỏ chạy.

Máu tuôn ra từ vết thương trên bụng, nhìn thấy máu, ma nữ càng điên cuồg, liên tục đuổi theo tôi, còn tôi, do bị thương, nên cứ lùi mãi về phía sau. Tôi đã dùng gần như hết sức để thoát khỏi nó, nhưng chỉ có vài chục giây ngắn ngủi thôi mà tôi rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc tới mấy lần, lúc này, ý thức của tôi dần mơ hồ, bụng tôi bắt đầu đau âm ỉ.

Hiện tại, tôi thảm hại như một con chó, ma nữ vẫn đuổi tôi, còn tôi, gắng sức mà chạy, nhưng cuối cùng, nó cũng đã đuổi kịp tôi, tôi không thể chống cự được nữa rồi, bỗng nhiên, ngay lúc này, miệng tôi bỗng phát ra một giọng nói cực kỳ uy nghiêm.

"Mày đang muốn tự tìm đường chết ư?"

Lời này vừa dứt, ma nữ đang lao về phía tôi bỗng bị hất văng ra, dội tường rồi rơi xuống, sau đó, nó ngồi sững sờ trên mặt đất, lúc này, mặt của nó vô cùng sợ hãi.

Đồng thời, lúc này, hai mắt tôi tối sầm lại, mất cả tròng trắng, bao bọc cơ thể tôi là một luồng sát khí dày đặc.

Ma nữ vừa bị hất bay ra lại mạnh mẽ bò dậy, tiếp tục xông về phía tôi, thần sắc của tôi cũng vô cùng hung dữ, hai vệt sương mù màu đen bao quanh đôi chân tôi, sau đó, nhanh như một viên đạn, tôi bay thẳng vào người nó.

"Đi chết đi.."

Tôi bay lên, đá nó thật mạnh, ma nữ trúng một cước của tôi, văng như một quả bóng, dĩ nhiên tôi sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế, trong nháy mắt đã chạy tới cạnh nó, vặn gãy đầu của nó, "rắc" một tiếng, ánh mắt ma nữ đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt tôi..

Một ma nữ mạnh như vậy mà vào thời khác này lại giống như một con kiến trong tay tôi, tôi không tốn nhiều sức mà cũng đã bẻ gãy được cổ của nó..

"Ôi.."

Bị vặn gãy cổ, sát khí và ánh mắt đỏ ngầu của ma nữ cũng từ từ biến mất, tôi còn nghe được một tiếng than thở như có như không, tiếng than này vừa tiếc nuối, lại vừa bất lực, nhưng lại không có chút oán hận nào.

Tôi thở hổn hển, nhìn đôi mắt hung tợn của nó, trông nó nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, thuần khiết lại dễ nhìn, trên mặt là nụ cười điềm tĩnh, tôi không ngờ, khi chết đi, ma quỷ còn có thể giữ được một nét mặt an tĩnh đến như vậy.

Tôi nhìn về cánh cửa phía đằng xa, vết thương trên bụng tôi cũng đã lành lại, nhanh tới mức có thể nhìn thấy được, tôi thở gấp, lạnh lùng lên tiếng: "Vậy mà cũng dám nhốt tao? Thật buồn cười."

Nói xong, hét nhẹ một tiếng, đấm mạnh vào cánh cửa, không ngờ, cánh cửa rắn chắc trước mặt tôi lại vỡ ra thành nhiều mảnh vương vãi trên mặt đất.

Lúc cánh cửa vỡ tung, hình như tôi nghe giọng của Quan Ngọc và Dương Á Thịnh hét lên sợ hãi, có điều bây giờ, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khí lực toàn thân cũng chẳng còn.

Dường như sức mạnh tiêu diệt ma nữ đang từ từ yếu đi, đôi mắt tối sầm của tôi cũng dần sáng lại, lúc này, tôi cảm thấy mệt thấu xương.

"Trương Vỹ, đúng là cậu rồi?" Quan Ngọc xúc động nhìn tôi, khóc nấc lên. Nhưng, khi tôi vừa muốn mở miệng trả lời cô ấy thì bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng, tôi choáng váng rồi ngã thẳng vào người cô ấy..[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back