Welcome! You have been invited by Maixa to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 179: Gian lận

[HIDE-THANKS]"Ha ha, không thành vấn đề." Nam sinh lớp chuyên lý đồng thanh, mỗi người ta ôm một nữ sinh, vẻ mặt đầy tham lam, lớp chuyên lý sau mười ngày tham gia bỏ phiếu thì đã bị loại một nửa.

Lúc này, Ông Đàm Bân là người thống trị lớp chuyên lý. Cậu ấy thống trị cả lớp bằng cách lôi kéo các nam sinh, cậu ấy biết rõ các nam sinhmuốn gì trong thời điểm này.

Cho nên cậu ấy ép buộc nữ sinh phải ở cùng nam sinh, để cho trong lớp cơ bản không có bất kỳ một người độc thân nào. Ngoại trừ Lý Sát Thần, cậu ấy không có hứng thú với nữ sinh. Nam sinh trong lớp ai cũng có bạn gái.

"Không chỉ lớp chuyên văn, tớ còn muốn chinh phục lớp chuyên toán, chuyên hóa. Tớ muốn cả trường phải phục tùng tớ. Và các cậu cũng sẽ được hưởng lợi không ít. Toàn bộ nữ sinh của trường, đều là của chúng ta." Ông Đàm Bân đứng trên bục dõng dạc, lời nói của cậu ấy đã khơi dậy tham vọng của các nam sinh, khiến họ gầm lên như sói.

Ngược lại, một vài nữ sinh trên mặt tràn đầy bi thương kèm theo đó là sự tức giận tột độ, chết lặng đi. Trải qua mười ngày tra tấn, phần lớn tinh thần đều suy sụp, chỉ cần sống sót, bọn họ sẽ làm bất cứ điều gì.

Bốn tiếng sau, cuộc bỏ phiếu cuối cùng cũng kết thúc, cuộc thi kéo co chính thức bắt đầu.

"Thể lệ cuộc thi kéo co như sau: Mỗi bên sẽ được chọn ngẫu nhiên ba bạn học để thi kéo co."

"Luật kéo co không khác gì kéo co thông thường, hai bên không được vượt qua vạch ranh giới, nếu không sẽ bị chết."

"Quy tắc đặc biệt thứ nhất: Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể vượt qua vạch ranh giới sẽ bị xử là thua."

"Quy tắc đặc biệt thứ hai: Người khác không được phép can thiệp vào trò chơi, nếu không sẽ bị chết."

"Điều kiện chiến thắng: Giành chiến thắng nếu kéo đội bạn qua được ranh giới của bên mình. Kẻ thua cuộc sẽ bị chặt đầu."

"Thành viên được chọn để thi kéo co của lớp chuyên văn là: Lục Bảo Bảo, Cao Minh, Cẩu Hồng Vân. Lớp chuyên lý: Đồ Thịnh Kiệt, Cao Tường, Hàn Bích Phàm"

"Thật là một trận đấu kéo co tàn khốc." Tôi nhìn điện thoại toàn thân run lên, còn Dương Á Thịnh thì sắp ngã quỵ, ôm chặt Cẩu Hồng Vân, vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao, tại sao lại là cô ấy."

"Tớ không sao, cậu đừng lo cho tớ." Cẩu Hồng Vân nhẹ nhàng nói, cô ấy dường như đã sớm biết được kết quả, tuy trên mặt có chút sợ hãi, nhưng lại miễn cưỡng nói, còn Quan Ngọc nước mắt đã chảy thành dòng.

"Tại sao lại là Cẩu Hồng Vân, tại sao lại như vậy." Cô ấy khóc lóc thảm thiết. Nữ sinh bên cạnh cũng có chút không phục, Cẩu Hồng Vân là nữ sinh luôn tốt với bạn bè trong lớp, chưa bao giờ gây thù với ai, từ trước đến nay vẫn luôn hiền lành như vậy.

Không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy, nhìn thấy dáng vẻ của Cẩu Hồng Vân, tôi buồn vô cùng, nhưng cũng không thể làm gì được, vì một khi trò chơi đã xác nhận thì không thể nào thay đổi được.

Đây gần như là một quy luật, chúng tôi chỉ là một bầy kiến nhỏ, không có sức chống lại lời nguyền, Cẩu Hồng Vân chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Trong lớp bây giờ rất ồn ào, trên mặt Cao Minh lộ ra vẻ đau khổ, cậu ấy không ngờ mình là người bị chỉ định chơi trò này. Hơn nữa, đồng đội của mình là hai nữ sinh.

Trong một trò chơi như kéo co, thể chất của con gái hoàn toàn không thích hợp để chơi trò này, huống hồ gì đội bên kia chủ yếu là nam, nghĩ đến đây, Cao Minh đã sụp đổ.

Cậu ấy đành cắn răng ngồi trên ghế, vẻ mặt bất lực, còn Dương Á Thịnh với Cẩu Hồng Vân khóc lớn. M thanh vang vọng khắp phòng.

Tôi cũng rất buồn, trong lòng rất khó chịu. Lý Mạc Phàm mất chưa được bao lâu, chẳng lẽ tôi lại sắp mất thêm một người bạn nữa sao? Nhưng tôi biết làm sao bây giờ? Tôi cũng không còn cách nào để ngăn cản lời nguyền.

"Không được, cậu không được đi đâu hết." Dương Á Thịnh ôm lấy Cẩu Hồng Vân, vẻ mặt thống khổ, Cẩu Hồng Vân cũng như vậy ôm chặt Dương Á Thịnh, nhưng trên mặt tràn đầy quyết tâm.

"Nếu như tớ không sống nữa, thì cậu hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé."

"Cậu sẽ trở về, cậu nhất định sẽ sống sót trở về." Dương Á Thịnh không ngừng hét lên, giọng gần như khàn đi, còn tôi đau lòng ôm lấy Quan Ngọc, toàn thân run lên.

Cẩu Hồng Vân không chỉ là bạn mà cô ấy còn là một hậu phương vững chắc luôn hỗ trợ chúng tôi hết mình, nếu không có cô ấy, chúng tôi đã không sống lâu như vậy.

"Sao lại như vậy chứ?" Quan Ngọc đang khóc lóc thảm thiết. Dạ Lưu Ly thì ngược lại cậu ấy đứng ở phía xa vẻ mặt hờ hững, dường như không có chút đau buồn nào.

Khi cả lớp đang hoảng loạn thì Ông Đàm Bân lại xông vào, bên cạnh là một vài nam sinh.

"Chào các cậu, chúng tớ lại đến thăm các cậu đây." Ông Đàm Bân nói một cách khoa trương, sau đó nhìn xung quanh trên mặt nở một nụ cười quái dị: "Ôi! Thật đúng là sinh ly tử biệt mà. Haha."

"Các cậu không được chào đón ở nơi này, mau cút đi." Tôi nhìn cậu ấy và hét lên.

Ông Đàm Bân nói: "Tớ ở đây không phải là để nói mấy lời nhảm nhí. Kết quả bỏ phiếu cũng có rồi, chuẩn bị cho tốt vào. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu."

"Cậu nằm mơ à, tớ thà để Cẩu Hồng Vân chết chứ không để cậu ấy thi đấu với các cậu." Dương Á Thịnh giận dữ khiến cho Ông Đàm Bân rất khó chịu.

"Các cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ, đừng bắt tớ phải dùng vũ lực." Ông Đàm Bân lạnh lùng nói.

"Có bản lĩnh thì đánh tớ đây này, tớ chẳng sợ." Dương Á Thịnh hét lên. Vào thời điểm này, cả lớp đang chung một kẻ thù, mấy chục đôi mắt phẫn nộ đang nhìn Ông Đàm Bân.

"Các cậu thật là không biết đúng sai, việc bỏ phiếu tàn khốc như thế nào các cậu cũng thấy rồi đó, không thi đấu thì tất cả đều phải chết. Nếu đã như vậy, tại sao không thi đấu để giảm thương vong?" Đàm Bân nói.

"Đội của các cậu có tới hai nam sinh, sao mà đấu lại chứ?" Dương Á Thịnh lạnh lùng nói.

"Vậy là không thi sao? Kéo co chính là như vậy, không ai có thể đảm bảo công bằng tuyệt đối cả." Viêm Bân đưa tay ra cười nói.

"Mặc kệ như thế nào, chúng tớ cũng không chơi." Dương Á Thịnh liếc cậu ấy một cái, sau đó ngoảnh mặt đi, tiếp tục ôm chặt Cẩu Hồng Vân.

Lúc này, Cao Minh đứng lên, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn hô to: "Chúng ta nên đấu với bọn họ một trận đi!"

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Dương Á Thịnh hét lên, giọng đầy tức giận: "Cậu muốn chết sao?

" Bây giờ chúng ta còn sự lựa chọn nào khác sao? Cái đó cậu cũng biết rồi mà? "Cao Minh cười khổ, trên mặt tràn đầy chua xót:" Tớ cũng không muốn thi đấu, nhưng sớm muộn gì cũng chết, sao không thử một lần. "

" Cái này.. "Dương Á Thịnh bắt đầu do dự, Cao Minh tiếp tục nói:" Tớ không muốn chết, nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Chỉ có thể đánh cược một lần cuối cùng. "

" Hừ, chỉ có thể làm như vậy thôi. "Dương Á Thịnh nghiến răng nghiến lợi, sau đó Cẩu Hồng Vân đứng lên, Lục Bảo Bảo tuy rằng sắc mặt cũng có chút thống khổ, nhưng cũng đứng lên.

" Tốt lắm, các cậu đều rất dũng cảm. Chúng ta ra sân trường đi, trò chơi sắp bắt đầu rồi đấy. "Đàm Bân cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.

" Đi thôi, chúng ta ra xem tình hình. Bây giờ cũng không còn cách nào khác. "Tôi nghiến răng đứng dậy nói, tôi cảm thấy đau lòng nhưng không bằng Dương Á Thịnh, tôi biết nếu không so tài thì cũng chỉ kéo dài thời gian.

" Được rồi. "Dương Á Thịnh nói, ôm chặt lấy Cẩu Hồng Vân, âm thanh tràn đầy sự lạnh lùng:" Mặc kệ thế nào, tớ vẫn phải đi xem thử. "

" Được. "Tôi nắm tay Quan Ngọc bước xuống.

Quan Ngọc rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đầy bất an, tôi cũng vậy, Cẩu Hồng Vân liều mạng như vậy, trận này nhất định không được thua.

Đầu óc tôi quay cuồng, trong đầu không ngừng nghĩ cách để giành chiến thắng trong trò chơi kéo co, tuy kéo co là trò chơi dựa vào sức lực nhưng cũng cần sự khéo léo.

Có cách nào để Cẩu Hồng Vân và những người khác giành chiến thắng không? Phe mình có hai nữ sinh, còn Cao Minh cũng chẳng cao to vạm vỡ gì.

Ngược lại, lớp chuyên lý chiếm ưu thế tuyệt đối, Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường đều có sức lực cường tráng, sức mạnh của nam sinh cấp 3 bình thường không bằng bọn họ, trận này nếu chơi theo cách thông thường thì không thể thắng được.

" Đợi đã, các bộ phận cơ thể không vượt qua vạch ranh giới. Và người khác không thể can thiệp vào cuộc thi. Vậy có nghĩa là, chúng ta chỉ có thể giành chiến thắng khi kéo đội bên kia qua vạch ranh giới. Trong trường hợp này, có thể có một cách để gian lận."Đột nhiên mắt tôi sáng lên, như thể đang nghĩ về điều gì đó.

Sau đó vội vàng kéo tay Cẩu Hồng Vân, ghé vào tai cô ấy nói những lời này. Đột nhiên, hai mắt của Cẩu Hồng Vân sáng lên và đi tới chỗ Cao Minh và Lục Bảo Bảo, sau đó ba người bắt đầu bàn kế hoạch.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 180: Trò hèn hạ

"Cách này cũng hay đấy, nói không chừng sẽ có hiệu quả." Cao Minh đột nhiên đắc ý nói.

"Tốt rồi, sẽ không sao đâu." Tôi thì thầm với cậu ấy, nhưng tôi chỉ nói điều này để an ủi cậu ấy, tôi không chắc rằng dùng cách này sẽ thành công.

Những người lớp chuyên lý đã đứng bên kia sân trường, và những người của lớp chúng tôi cũng vậy, hai lớp của chúng tôi cách nhau một khoảng đất trống, rồi nhìn nhau. Tất nhiên, số lượng người trong lớp chúng tôi rất ít, còn bên kia thì còn tương đối nhiều.

"Ha ha, chỉ là một đống rác rưởi mà cũng chống lại lớp chuyên lý của bọn tớ sao." Đồ Thịnh Kiệt cười điên dại, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Quan Ngọc bên cạnh tôi, sau đó thẳng thừng nói: "Nhóc con, bạn gái cậu nhìn ngon đấy. Hay là nhường cho tớ đi, tớ sẽ nhận cậu làm đàn em."

"Tớ thấy cậu đang tìm đường chết đấy." Tôi nhìn cậu ấy lạnh lùng nói.

"Ha ha Trương Vĩ, cậu nghĩ cậu là cái thá gì mà tớ phải sợ cậu?" Đồ Thịnh Kiệt điên cuồng cười to, sau đó chỉa ngón giữa về phía tôi, rồi xoay người cùng mấy nam sinh đi chỗ khác bắt đầu lớn tiếng tán gẫu.

Vẻ mặt tôi bình tĩnh, cũng không tức giận vì thái độ của bọn họ, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay, mắt lạnh như băng, Đồ Thịnh Kiệt này đúng là kiêu ngạo, cậu ấy sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo này.

"Được rồi, trò chơi sắp bắt đầu rồi." Ông Đàm Bân đi tới nói, tay ôm một nữ sinh, nữ sinh này rất xinh đẹp, thân hình đầy đặn, vẻ mặt hơi miễn cưỡng, bất đắc dĩ lắm mới để cho cậu ấy ôm.

"Vậy thì chờ xem." Tôi lạnh lùng nói với cậu ấy, một sợi dây thừng xuyên suốt trò chơi đã được lấy ra, những trò chơi như kéo co thường diễn ra trong trường học nên dây thừng rất dễ kiếm.

Một ranh giới được vẽ bằng vôi trắng trên sân trường, sau đó Ông Đàm Bân thả dây xuống đất, cả 2 bên đã nắm lấy dây. Ông Đàm Bân nói: "Trò chơi kéo co sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị đi."

Nói xong, cậu ấy giơ tay lên, rồi đặt xuống, hô: "Bắt đầu!"

Cậu ấy vừa nói xong, dây thừng bắt đầu siết chặt, hai bên điên cuồng kéo về phía sau, Cẩu Hồng Vân, Lục Bảo Bảo, Cao Minh cũng bắt đầu điên cuồng kéo lại, đối diện bọn họ là hai nam một nữ.

Trong đó, Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường là hai nam sinh vạm vỡ, còn lại là một nữ sinh bình thường, cả ba bắt đầu cố gắng kéo về phía sau

Hai bên nắm chặt sợi dây, chân bước nặng nề ngửa người ra phía sau, liều mạng kéo sợi dây về hướng của mình, sợi dây ruy băng màu đỏ giữa dây lúc thì qua bên lớp chuyên văn, lúc thì qua bên lớp chuyên lý, không ai nhường ai.

Lúc này, ai nấy cũng căng thẳng, nhất là Dương Á Thịnh tim đập thình thịch.

"Cố lên, cố lên!" Tôi gào lên, vì không thể can thiệp vào trận đấu nên chỉ có thể hò hét để cổ vũ, mấy người lớp chuyên lý cũng vậy, cũng cổ vũ rất nhiệt tình.

Đây là một trò chơi nguy hiểm đến tính mạng nên ai cũng thận trọng.

Người của cả hai lớp đều hò hét không ngừng, cổ vũ nhiệt tình cho đội mình, Cao Minh và Cẩu Hồng Vân điên cuồng kéo dây về phía sau. Cả hai bàn tay đều đỏ lên mà sợi dây vẫn không chịu di chuyển, hai bên rơi vào trạng thái bế tắc.

Có người mặt đỏ bừng, có người cắn chặt răng, có người dùng cả hai tay nắm lấy sợi dây, dùng hết sức kéo về phía mình, nhưng tình hình cũng không khả quan cho lắm.

Tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy, lớp tôi có thể sẽ thua, vì thể lực của nữ sinh không bằng nam sinh. Ban đầu nếu như không nghĩ ra kế hoạch để xoay chuyển tình thế, thì thắng trò chơi này căn bản là không có khả năng.

Tay Cao Minh trở nên gân guốc, cơ bắp nổi lên, lông tơ trên người dựng đứng, lòng bàn tay đã bị dây thừng siết đến tím tái, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kéo, càng kéo tay càng rướm máu. Nhưng cậu ấy vẫn cắn răng chịu đựng, lòng thầm nghĩ: "Nhất định phải kiên trì, không được buông lỏng, phải thắng, nhất định phải thắng!"

Nhưng so với lớp chuyên văn thì người lớp chuyên lý thoải mái hơn, Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường sắc mặt thoải mái, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía xa xăm, giọng nói ngạo nghễ hét lên: "Haha, lũ rác rưởi. Bỏ cuộc nhanh lên."

"Đừng giãy giụa nữa. Các cậu đều là đồ bỏ đi. Nhất là nữ sinh, các cậu đều chân yếu tay mềm. Đáng tiếc là các cậu sắp chết rồi, nếu không thì tớ sẽ thưởng thức thêm một chút nữa" Giọng Đồ Thịnh Kiệt đầy kiêu ngạo nhưng nét mặt lại hung hăn.

Dương Á Thịnh điên tiết, nhưng lúc này chúng tôi cũng không thể lại gần, Trần Phong đã nói rằng, một khi đã lại gần dây thừng chính là can thiệp vào trò chơi, chúng tôi đều sẽ vì nó mà chết.

"Ha ha, đừng giãy giụa nữa. Mau nhận thua đi!"

Ngay khi họ hét lên một cách ngạo mạn, tôi nói: "Hành động đi, đến lượt các cậu rồi đó!"

Tôi vừa nói xong, Cao Minh vốn đang ở thế bất lợi vội gầm lên một tiếng, sau đó lấy trong túi ra một viên đá ném về phía người trước mặt, người trước mặt chính là Đồ Thịnh Kiệt. Cậu ấy đang há miệng nói chuyện thì bị Cao Minh ném đá trúng ngay răng cửa. Khiến răng cửa của cậu ấy bị gãy.

"Chết tiệt, các cậu chơi ăn gian!" Cao Tường phía sau hét lớn, nhưng vừa dứt lời liền bị một viên đá đập vào đầu. Đó là cách gian lận mà tôi nghĩ ra, hai bên không được qua ranh giới, và những người khác cũng không thể giúp đỡ. Thì cách gian lận hay nhất chính là dựa vào chính mình.

Tôi đã đặt rất nhiều viên đá vào trong túi của các cậu ấy, những viên đá không những giúp tăng trọng lượng, mà còn có một tác dụng, đó là đến thời khắc quan trọng, những viên đá có thể như là vũ khí khi cần thiết.

Nếu không thể tới gần ranh giới giới, thì chỉ có thể dùng cách này, bởi vì ngoại trừ ném đá ra, thì không còn cách nào khác.

"Ui da, đau chết mất thôi!" Mấy nam sinh ở ngoài vừa nói vừa lấy tay che đầu. Những viên đá được ném nhanh và mạnh đến mức không thể chịu nổi. Trong khi họ đang đau đớn, thì sợi dây bắt đầu di chuyển về phía lớp chúng tôi.

Thấy chiến thắng đã cận kề, lúc này mọi người đều reo hò, Quan Ngọc nắm tay tôi nói: "Hay quá, cách của cậu thật hiệu quả, cứ như vậy thì lớp chúng ta sẽ chiến thắng."

"Đúng vậy, Cẩu Hồng Vân sẽ không phải chết nữa rồi." Dương Á Thịnh reo mừng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của, cậu ấy liền im bặt.

"Không, trò chơi vẫn chưa kết thúc." Tôi nhìn Đồ Thịnh Kiệt và bọn họ nói, khi bị tấn công bất ngờ, bọn họ vẫn không hoảng sợ, xem ra bọn họ cũng có cách.

Cách này của tôi là tấn công bất ngờ, khi Đồ Thịnh Kiệt và những người khác đang đau đớn, đội lớp tôi sẽ nắm lấy cơ hội kéo dây thừng về phía lớp mình. Thấy chiến thắng đã cận kề, nhưng lúc này, giọng nói kiêu ngạo của Ông Đàm Bân vang lên: "Haha, cách này không tồi. Nhưng cũng vô ích thôi. Chiến thắng vẫn thuộc về lớp chuyên lý bọn tớ."

Vừa dứt lời, tình thế đột nhiên thay đổi, Đồ Thịnh Kiệt cười lạnh lấy bật lửa ra, đốt cháy sợi dây, sợi dây bắt đầu cháy lớn, ngọn lửa lan nhanh về phía đám người Cao Minh.

"Không ổn rồi, chúng ta dính bẫy rồi." Tôi chợt nhận ra. Người ở lớp chuyên lý đã làm gì đó với sợi dây. Sợi dây được sử dụng trong cuộc thi kéo co ban đầu rất dai và rất dày. Ngay cả khi dùng bật lửa, cũng không dễ dàng đốt cháy nó được.

Nhưng ngọn lửa lan về phía Cao Minh và những người khác với tốc độ đáng sợ, điều đó có nghĩa là sợi dây đã được tẩm xăng, vì vậy nó rất dễ bắt lửa, và nó lan rộng trong tích tắc.

"Ha ha, các cậu chết chắc rồi!" Ông Đàm Bân ôm lấy nữ sinh, ngạo nghễ nói, lúc này đám người Cao Minh đã rơi vào tình thế tuyệt vọng, sợi dây như đang cháy, chẳng mấy chốc họ cảm thấy bàn tay đang nóng rát. Cao Minh không còn cách nào khác đành phải buông sợi dây. Vừa lúc sợi dây được buông ra, Đồ Thịnh Kiệt thừa thắng xông lên, dây ruy băng của sợi dây càng lúc càng gần bọn họ.

"Tiêu rồi!" ánh mắt Cao Minh tràn đầy tuyệt vọng. Nhưng lúc này, dây thừng đang bị kéo qua lớp chúng tôi, người này chính là Cẩu Hồng Vân, mặc dù rất đau, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: "Chúng ta không thể thua, nhất định phải thắng!"

"Được, chúng ta sẽ không thua." Lục Bảo Bảo nói xong còn nắm lấy sợi dây thừng đang bốc cháy, tuy rằng lòng bàn tay đau nhức nhối, tay áo cũng thiêu đốt, nhưng hiện tại Lục Bảo Bảo gần như phát điên.

Lúc này Cao Minh cũng bị tác động, điên cuồng nắm lấy sợi dây kéo về phía sau, gần như trong nháy mắt nghịch cảnh ban đầu bắt đầu đảo ngược! Lúc này, Đồ Thịnh Kiệt tiếp tục cười lạnh.

"Ha ha, để tớ xem các cậu có thể chống cự được bao lâu." Nói xong, cậu ấy lấy ra một cái bình, châm lửa ném qua, bình nổ tung, đám người Cao Minh lập tức bị chìm trong biển lửa.

"Đây là bình nổ. Ông Đàm Bân, tao liều chết với mày." Tôi hét vào mặt Ông Đàm Bân điên tiết lao tới, Dương A Thịnh và 5 người khác ở phía sau tôi không nhịn được mà cùng lao về phía Ông Đàm Bân.

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 181: Cẩu Hồng Vân chết

"Ha ha, cái thứ hèn hạ vô liêm sỉ như cậu thì có thể làm gì được tớ?" Ông Đàm Bân chế nhạo, sau đó vung tay lên, những người xung quanh đó xông tới và bắt đầu xảy ra xô xát.

Mặc dù thể lực của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên, vẫn khó ít địch nhiều, đang đánh với mấy tên nam sinh bên này, bỗng tôi bị vài nam sinh khác đẩy ngã xuống đất và đánh đập.

Khung cảnh ấy vô cùng hỗn loạn, tất cả các nam sinh lớp chuyên văn đều tham gia. Mà các nam sinh lớp chuyên lý cũng bắt đầu đánh nhau loạn xạ.

Nhưng vì số lượng người trong lớp chuyên văn quá ít nên chúng tôi hoàn toàn gặp bất lợi.

Tôi đã đấm thẳng vào mặt một nam sinh, làm cho cậu ấy ngã xuống đất, nhưng tôi cũng bị một gậy vào lưng, khiến cho toàn thân đau nhức vô cùng. Lúc này, Tề Giai Vĩ đến một cước đá bay nam sinh đã đánh lén tôi.

Tình cảnh vô cùng khốc liệt, tôi điên cuồng gầm lên và lao về phía Ông Đàm Bân. Nhưng có quá nhiều người xung quanh, nên tôi đã bị đánh không thương tiếc.

Toàn thân tôi đau đớn tột cùng, nhưng tôi vẫn nghiến răng chịu đựng. Lúc này, tất cả mọi người đều phát điên, có người không ngừng ngã xuống đất, có người không ngừng kêu gào. Tề Giai Vĩ, Triệu Minh và một vài nam sinh khác bên cạnh tôi điên cuồng lao tới.

Máu liều lĩnh trong người tôi đang sôi lên, lúc này tôi tức giận gầm lên, đấm thẳng vào mặt nam sinh đang cản tôi, mũi cậu ấy lập tức xịt máu.

"Đàm Bân, tớ sẽ giết cậu!" Tôi hét lớn sau đó lao tới. Nhưng ngay lập tức tôi bị mấy người lôi đi. Bọn họ quá mạnh khiến tôi không thể phản kháng.

Mà mấy nam sinh xung quanh cũng nhanh chóng bị đánh gục xuống đất, lớp chuyên lý vì số lượng học sinh quá nhiều và sức chiến đấu của họ cũng khá mạnh mẽ. Tề Giai Vĩ, Triệu Minh, Vương Chính và những người khác thật sự khó mà đánh lại.

"Ha ha, chỉ một con kiến như cậu mà cũng có thể giết được tớ sao?" Ông Đàm Bân bước tới, sau đó đấm vào bụng tôi, tôi đau đớn cúi đầu xuống, cảm giác oxi trong phổi tôi gần như sắp hết. Cả người đầy đau đớn.

"Đàm Bân, tớ nhất định phải giết cậu." Tôi khó khăn ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong lòng tràn ngập lửa giận. Nhưng vừa dứt lời, tôi nhận lại một cái tát vào mặt.

"Ha ha, tùy cậu thôi?" Ông Đàm Bân khinh thường nhìn tôi, lạnh giọng nói: "Tớ nói cho cậu biết, tớ là đại ca lớp chuyên lý, không ai dám chống lại tớ. Chỉ dựa vào cậu mà dám đối đầu với tớ hay sao?"

Vừa nói xong, tôi lại bị đánh thêm vài cái, lúc này Quan Ngọc hét lớn, cậu ấy muốn xông tới, nhưng lại bị mấy nam sinh lớp chuyên lý ngăn lại.

"Ồ, đây chẳng phải là cô bạn gái của cậu đây sao, cũng khá xinh đẹp đấy." Đàm Bân đột nhiên cười xấu xa, rồi nhìn Quan Ngọc với ánh mắt thèm thuồng. Sắc mặt của tôi lúc ấy đột nhiên thay đổi.

"Đàm Bân, nếu cậu dám chạm vào một sợi tóc của Quan Ngọc, tớ sẽ không để yên đâu." Tôi tức giận hét lên.

"Ha ha, thử xem. Tờ không chỉ muốn chạm vào cô ấy, tớ còn muốn cô ấy là của tớ nữa." Đàm Bân vừa nói vừa đi tới trước mặt Quan Ngọc.

Hiện tại, cô ấy bị mấy nữ sinh lớp chuyên lý giữ lại, hai cánh tay bị kéo ra phía sau, khiến cô không thể cử động được. Nhìn thấy Đàm Bân bước tới, khuôn mặt thanh tú của Quan Ngọc tái nhợt lại.

"Cậu đang làm gì vậy? Dừng lại đi." Quan Ngọc hét lên, vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Nhưng đều không có tác dụng gì cả.

"Trông cậu thật đẹp. Nhưng thật tiếc khi một cô gái như vậy lại là bạn gái của một tên rác rưởi." Đàm Bân vừa nói vừa đưa tay lên, tôi lập tức giận dữ gầm lên một tiếng và thoát ra khỏi mấy tên nam sinh ấy. Sau đó tôi giận dữ chạy về phía cậu ấy.

Một cú đấm tung ra và cú đấm ấy của tôi chứa đựng tất cả sự tức giận của tôi bị dồn nén. Cả đời tôi chưa bao giờ ghét một người nào đến thế. Sự tức giận khiến tôi đấm nhanh hơn tôi có thể tưởng tượng.

Tuy nhiên, ngay khi cú đấm này sắp giáng xuống mặt Đàm Bân, khóe miệng cậu ấy hiện lên một nụ cười khinh bỉ. Sau đó nhẹ nhàng duỗi tay trái ra, cuối cùng nắm đấm của tôi đã nằm trong tay cậu ta.

"Tức giận chưa chắc đã làm cậu mạnh mẽ hơn đâu!" Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi nói, sau đó dùng tay phải đấm nhẹ vào bụng tôi, tôi cứ ngỡ như bị sét đánh vào, rồi phun ra một ngụm máu. Cả người nằm trên mặt đất, toàn thân bất lực.

Không ai có thể tưởng tượng được rằng Đàm Bân này lại mạnh mẽ đến vậy. Loại kỹ năng này không phải là thứ mà con người có thể sở hữu.

"Hừm, thôi đủ rồi. Thả cô ấy ra đi." Đàm Bân thờ ơ liếc nhìn tôi, rồi yêu cầu nữ sinh lớp chuyên lý buông Quan Ngọc ra. Sau khi cô ấy thoát ra, vội vã lao đến chỗ tôi.

"Trương Vĩ, cậu không sao chứ?" Quan Ngọc khóc nói.

"Tớ không sao." Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy cổ họng đau rát, ho khan một tiếng, máu bắt đầu từ khóe miệng chảy ra. Tôi cố gắng lấy lại hơi thở của mình, với khuôn mặt đau đớn tột cùng.

Không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, Đàm Bân không chỉ có khiếu lãnh đạo mà bản thân cậu ấy cũng có thực lực mạnh mẽ như vậy. Vừa rồi quả thực tôi trong tay cậu ấy chỉ xem tôi như một con kiến búng một phát là bay đi.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói xuyên tim của Dương Á Thịnh. Tôi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy cậu ấy đang khóc thảm thiết, trông cậu ấy như là một thi thể lạnh lẽo vậy.

"Đây là?" Tôi mở to hai mắt, không thể tin nhìn cậu ấy.

Nhưng cuộc thi kéo co đã kết thúc, Cao Minh, Lục Bảo Bảo và Cẩu Hồng Vân đã thất bại. Họ sắp bị hành quyết, nhưng ngay cả khi họ không bị hành quyết, tình hình của họ cũng không lạc quan là mấy.

Toàn thân ngọn lửa hừng hực, đám người Cao Minh bị ngọn lửa bao trùm, mặc dù xung quanh có nhiều học sinh không ngừng đánh đập, nhưng cũng vô ích. Vào lúc nguy, Từ Nhã Nam cầm theo bình chữa cháy chạy tới.

Sau đó, cô ấy bắt đầu ấn vào bình cứu hỏa để dập cháy. Ngọn lửa trên người ba người bọn họ cuối cùng đã bị dập tắt. Mặc dù đã bị dập tắt nhưng mọi người đều biết rằng sinh mệnh đang chết dần với họ.

"Hồng Vân!" Dương Á Thịnh điên cuồng hét lên, nắm lấy bàn tay bị cháy xém của Hồng Vân. Nhưng không thể nói được nữa, vì cổ họng của cô ấy đã bị bỏng nặng và cách cái chết cũng không xa nữa.

Khi nghe thấy giọng nói của Dương Á Thịnh, Cẩu Hồng Vân vẫn cố nặn ra một nụ cười. Mặc dù nụ cười này vẫn thật ảm đạm.

"Hồng Vân, cậu không được chết nếu cậu chết, tớ phải sống như thế nào đây!" Dương Á Thịnh vừa khóc vừa ôm cô trong tay.

Cơ thể của Hồng Vân cực kỳ nóng, nó khiến cô ấy vô cùng khó chịu. Nhưng vào lúc này, cô ấy không thể quan tâm gì nhiều.

Cơ thể của Hồng Vân đã hoàn toàn tối đen và đôi mắt của cô ấy đã bị mù, nhưng vì là người mình yêu ôm vào lòng, cô vẫn cố gắng gượng dậy. Cô run rẩy muốn đưa tay ra, mặc dù tay đau đến mức gần như không thể nhấc lên. Nhưng cô vẫn ngoan cố chìa tay ra.

Sau đó, Cẩu Hồng Vân run rẩy lấy chiếc ví từ trong túi ra và đưa cho Dương Á Thịnh.

"Không, tớ không muốn." Dương Á Thịnh nói trong nước mắt. Cậu ấy nhìn Hồng Vân, nước mắt không ngừng chảy xuống. Nhiều ngày trôi qua như vậy, đều là Hồng Vân âm thầm hỗ trợ sau lưng cậu ấy, tuy rằng cô ấy ít nói nhưng lại luôn giúp đỡ cậu vào những thời khắc nguy cấp.

Nếu không có sự động viên của cô, Dương Á Thịnh thực sự không biết liệu mình có thể sống sót hay không. Nhưng nhìn Cẩu Hồng Vân, người bị mù cả hai mắt và toàn thân bị bỏng. Cậu ấy cảm thấy vô cùng đau đớn trong lòng.

"Thực xin lỗi, đều là tại tớ, tại tớ quá yếu, căn bản không bảo vệ được cậu." Dương Á Thịnh kêu thảm thiết, cậu đã cảm nhận được sinh mệnh của Hồng Vân sắp tắt.

Cẩu Hồng Vân lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời nữa. Cơn đau và bỏng rát trong cổ họng khiến cô không thể nói được. Cô ấy muốn đưa tay ra, nhưng cô ấy biết rằng cánh tay của mình sẽ đốt cháy cậu ấy.

Cuối cùng, cô không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay Dương Á Thịnh. Cô biết rằng thế là đủ. Mặc dù cô ấy đã chết rồi. Nhưng trong lòng cô không có chút sợ hãi nào.

"Hồng Vân, cậu không được chết, xe cấp cứu sẽ đến ngay." Dương Á Thịnh hét lên. Lúc này, tinh thần của cậu sắp suy sụp.

Hồng Vân không nói, không nói không rằng lặng lẽ ôm cậu. Dù cánh tay đau dữ dội nhưng cô vẫn ôm cậu thật chặt. Dù toàn thân đau như lửa đốt, dù đôi mắt không còn nhìn thấy nhưng trên khóe miệng cô vẫn nở nụ cười.

Đưa chiếc ví xương cho Dương Á Thịnh, cánh tay cô yếu ớt rũ xuống.

Á Thịnh, tớ không thể đi tiếp quãng đường còn lại cùng cậu được nữa. Tớ hy vọng chiếc ví này có thể đi cùng cậu đến cuối..
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back