Bài viết: 0 

Chương 179: Gian lận
[HIDE-THANKS]"Ha ha, không thành vấn đề." Nam sinh lớp chuyên lý đồng thanh, mỗi người ta ôm một nữ sinh, vẻ mặt đầy tham lam, lớp chuyên lý sau mười ngày tham gia bỏ phiếu thì đã bị loại một nửa.
Lúc này, Ông Đàm Bân là người thống trị lớp chuyên lý. Cậu ấy thống trị cả lớp bằng cách lôi kéo các nam sinh, cậu ấy biết rõ các nam sinhmuốn gì trong thời điểm này.
Cho nên cậu ấy ép buộc nữ sinh phải ở cùng nam sinh, để cho trong lớp cơ bản không có bất kỳ một người độc thân nào. Ngoại trừ Lý Sát Thần, cậu ấy không có hứng thú với nữ sinh. Nam sinh trong lớp ai cũng có bạn gái.
"Không chỉ lớp chuyên văn, tớ còn muốn chinh phục lớp chuyên toán, chuyên hóa. Tớ muốn cả trường phải phục tùng tớ. Và các cậu cũng sẽ được hưởng lợi không ít. Toàn bộ nữ sinh của trường, đều là của chúng ta." Ông Đàm Bân đứng trên bục dõng dạc, lời nói của cậu ấy đã khơi dậy tham vọng của các nam sinh, khiến họ gầm lên như sói.
Ngược lại, một vài nữ sinh trên mặt tràn đầy bi thương kèm theo đó là sự tức giận tột độ, chết lặng đi. Trải qua mười ngày tra tấn, phần lớn tinh thần đều suy sụp, chỉ cần sống sót, bọn họ sẽ làm bất cứ điều gì.
Bốn tiếng sau, cuộc bỏ phiếu cuối cùng cũng kết thúc, cuộc thi kéo co chính thức bắt đầu.
"Thể lệ cuộc thi kéo co như sau: Mỗi bên sẽ được chọn ngẫu nhiên ba bạn học để thi kéo co."
"Luật kéo co không khác gì kéo co thông thường, hai bên không được vượt qua vạch ranh giới, nếu không sẽ bị chết."
"Quy tắc đặc biệt thứ nhất: Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể vượt qua vạch ranh giới sẽ bị xử là thua."
"Quy tắc đặc biệt thứ hai: Người khác không được phép can thiệp vào trò chơi, nếu không sẽ bị chết."
"Điều kiện chiến thắng: Giành chiến thắng nếu kéo đội bạn qua được ranh giới của bên mình. Kẻ thua cuộc sẽ bị chặt đầu."
"Thành viên được chọn để thi kéo co của lớp chuyên văn là: Lục Bảo Bảo, Cao Minh, Cẩu Hồng Vân. Lớp chuyên lý: Đồ Thịnh Kiệt, Cao Tường, Hàn Bích Phàm"
"Thật là một trận đấu kéo co tàn khốc." Tôi nhìn điện thoại toàn thân run lên, còn Dương Á Thịnh thì sắp ngã quỵ, ôm chặt Cẩu Hồng Vân, vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao, tại sao lại là cô ấy."
"Tớ không sao, cậu đừng lo cho tớ." Cẩu Hồng Vân nhẹ nhàng nói, cô ấy dường như đã sớm biết được kết quả, tuy trên mặt có chút sợ hãi, nhưng lại miễn cưỡng nói, còn Quan Ngọc nước mắt đã chảy thành dòng.
"Tại sao lại là Cẩu Hồng Vân, tại sao lại như vậy." Cô ấy khóc lóc thảm thiết. Nữ sinh bên cạnh cũng có chút không phục, Cẩu Hồng Vân là nữ sinh luôn tốt với bạn bè trong lớp, chưa bao giờ gây thù với ai, từ trước đến nay vẫn luôn hiền lành như vậy.
Không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy, nhìn thấy dáng vẻ của Cẩu Hồng Vân, tôi buồn vô cùng, nhưng cũng không thể làm gì được, vì một khi trò chơi đã xác nhận thì không thể nào thay đổi được.
Đây gần như là một quy luật, chúng tôi chỉ là một bầy kiến nhỏ, không có sức chống lại lời nguyền, Cẩu Hồng Vân chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Trong lớp bây giờ rất ồn ào, trên mặt Cao Minh lộ ra vẻ đau khổ, cậu ấy không ngờ mình là người bị chỉ định chơi trò này. Hơn nữa, đồng đội của mình là hai nữ sinh.
Trong một trò chơi như kéo co, thể chất của con gái hoàn toàn không thích hợp để chơi trò này, huống hồ gì đội bên kia chủ yếu là nam, nghĩ đến đây, Cao Minh đã sụp đổ.
Cậu ấy đành cắn răng ngồi trên ghế, vẻ mặt bất lực, còn Dương Á Thịnh với Cẩu Hồng Vân khóc lớn. M thanh vang vọng khắp phòng.
Tôi cũng rất buồn, trong lòng rất khó chịu. Lý Mạc Phàm mất chưa được bao lâu, chẳng lẽ tôi lại sắp mất thêm một người bạn nữa sao? Nhưng tôi biết làm sao bây giờ? Tôi cũng không còn cách nào để ngăn cản lời nguyền.
"Không được, cậu không được đi đâu hết." Dương Á Thịnh ôm lấy Cẩu Hồng Vân, vẻ mặt thống khổ, Cẩu Hồng Vân cũng như vậy ôm chặt Dương Á Thịnh, nhưng trên mặt tràn đầy quyết tâm.
"Nếu như tớ không sống nữa, thì cậu hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé."
"Cậu sẽ trở về, cậu nhất định sẽ sống sót trở về." Dương Á Thịnh không ngừng hét lên, giọng gần như khàn đi, còn tôi đau lòng ôm lấy Quan Ngọc, toàn thân run lên.
Cẩu Hồng Vân không chỉ là bạn mà cô ấy còn là một hậu phương vững chắc luôn hỗ trợ chúng tôi hết mình, nếu không có cô ấy, chúng tôi đã không sống lâu như vậy.
"Sao lại như vậy chứ?" Quan Ngọc đang khóc lóc thảm thiết. Dạ Lưu Ly thì ngược lại cậu ấy đứng ở phía xa vẻ mặt hờ hững, dường như không có chút đau buồn nào.
Khi cả lớp đang hoảng loạn thì Ông Đàm Bân lại xông vào, bên cạnh là một vài nam sinh.
"Chào các cậu, chúng tớ lại đến thăm các cậu đây." Ông Đàm Bân nói một cách khoa trương, sau đó nhìn xung quanh trên mặt nở một nụ cười quái dị: "Ôi! Thật đúng là sinh ly tử biệt mà. Haha."
"Các cậu không được chào đón ở nơi này, mau cút đi." Tôi nhìn cậu ấy và hét lên.
Ông Đàm Bân nói: "Tớ ở đây không phải là để nói mấy lời nhảm nhí. Kết quả bỏ phiếu cũng có rồi, chuẩn bị cho tốt vào. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu."
"Cậu nằm mơ à, tớ thà để Cẩu Hồng Vân chết chứ không để cậu ấy thi đấu với các cậu." Dương Á Thịnh giận dữ khiến cho Ông Đàm Bân rất khó chịu.
"Các cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ, đừng bắt tớ phải dùng vũ lực." Ông Đàm Bân lạnh lùng nói.
"Có bản lĩnh thì đánh tớ đây này, tớ chẳng sợ." Dương Á Thịnh hét lên. Vào thời điểm này, cả lớp đang chung một kẻ thù, mấy chục đôi mắt phẫn nộ đang nhìn Ông Đàm Bân.
"Các cậu thật là không biết đúng sai, việc bỏ phiếu tàn khốc như thế nào các cậu cũng thấy rồi đó, không thi đấu thì tất cả đều phải chết. Nếu đã như vậy, tại sao không thi đấu để giảm thương vong?" Đàm Bân nói.
"Đội của các cậu có tới hai nam sinh, sao mà đấu lại chứ?" Dương Á Thịnh lạnh lùng nói.
"Vậy là không thi sao? Kéo co chính là như vậy, không ai có thể đảm bảo công bằng tuyệt đối cả." Viêm Bân đưa tay ra cười nói.
"Mặc kệ như thế nào, chúng tớ cũng không chơi." Dương Á Thịnh liếc cậu ấy một cái, sau đó ngoảnh mặt đi, tiếp tục ôm chặt Cẩu Hồng Vân.
Lúc này, Cao Minh đứng lên, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn hô to: "Chúng ta nên đấu với bọn họ một trận đi!"
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Dương Á Thịnh hét lên, giọng đầy tức giận: "Cậu muốn chết sao?
" Bây giờ chúng ta còn sự lựa chọn nào khác sao? Cái đó cậu cũng biết rồi mà? "Cao Minh cười khổ, trên mặt tràn đầy chua xót:" Tớ cũng không muốn thi đấu, nhưng sớm muộn gì cũng chết, sao không thử một lần. "
" Cái này.. "Dương Á Thịnh bắt đầu do dự, Cao Minh tiếp tục nói:" Tớ không muốn chết, nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Chỉ có thể đánh cược một lần cuối cùng. "
" Hừ, chỉ có thể làm như vậy thôi. "Dương Á Thịnh nghiến răng nghiến lợi, sau đó Cẩu Hồng Vân đứng lên, Lục Bảo Bảo tuy rằng sắc mặt cũng có chút thống khổ, nhưng cũng đứng lên.
" Tốt lắm, các cậu đều rất dũng cảm. Chúng ta ra sân trường đi, trò chơi sắp bắt đầu rồi đấy. "Đàm Bân cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
" Đi thôi, chúng ta ra xem tình hình. Bây giờ cũng không còn cách nào khác. "Tôi nghiến răng đứng dậy nói, tôi cảm thấy đau lòng nhưng không bằng Dương Á Thịnh, tôi biết nếu không so tài thì cũng chỉ kéo dài thời gian.
" Được rồi. "Dương Á Thịnh nói, ôm chặt lấy Cẩu Hồng Vân, âm thanh tràn đầy sự lạnh lùng:" Mặc kệ thế nào, tớ vẫn phải đi xem thử. "
" Được. "Tôi nắm tay Quan Ngọc bước xuống.
Quan Ngọc rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đầy bất an, tôi cũng vậy, Cẩu Hồng Vân liều mạng như vậy, trận này nhất định không được thua.
Đầu óc tôi quay cuồng, trong đầu không ngừng nghĩ cách để giành chiến thắng trong trò chơi kéo co, tuy kéo co là trò chơi dựa vào sức lực nhưng cũng cần sự khéo léo.
Có cách nào để Cẩu Hồng Vân và những người khác giành chiến thắng không? Phe mình có hai nữ sinh, còn Cao Minh cũng chẳng cao to vạm vỡ gì.
Ngược lại, lớp chuyên lý chiếm ưu thế tuyệt đối, Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường đều có sức lực cường tráng, sức mạnh của nam sinh cấp 3 bình thường không bằng bọn họ, trận này nếu chơi theo cách thông thường thì không thể thắng được.
" Đợi đã, các bộ phận cơ thể không vượt qua vạch ranh giới. Và người khác không thể can thiệp vào cuộc thi. Vậy có nghĩa là, chúng ta chỉ có thể giành chiến thắng khi kéo đội bên kia qua vạch ranh giới. Trong trường hợp này, có thể có một cách để gian lận."Đột nhiên mắt tôi sáng lên, như thể đang nghĩ về điều gì đó.
Sau đó vội vàng kéo tay Cẩu Hồng Vân, ghé vào tai cô ấy nói những lời này. Đột nhiên, hai mắt của Cẩu Hồng Vân sáng lên và đi tới chỗ Cao Minh và Lục Bảo Bảo, sau đó ba người bắt đầu bàn kế hoạch.[/HIDE-THANKS]
Lúc này, Ông Đàm Bân là người thống trị lớp chuyên lý. Cậu ấy thống trị cả lớp bằng cách lôi kéo các nam sinh, cậu ấy biết rõ các nam sinhmuốn gì trong thời điểm này.
Cho nên cậu ấy ép buộc nữ sinh phải ở cùng nam sinh, để cho trong lớp cơ bản không có bất kỳ một người độc thân nào. Ngoại trừ Lý Sát Thần, cậu ấy không có hứng thú với nữ sinh. Nam sinh trong lớp ai cũng có bạn gái.
"Không chỉ lớp chuyên văn, tớ còn muốn chinh phục lớp chuyên toán, chuyên hóa. Tớ muốn cả trường phải phục tùng tớ. Và các cậu cũng sẽ được hưởng lợi không ít. Toàn bộ nữ sinh của trường, đều là của chúng ta." Ông Đàm Bân đứng trên bục dõng dạc, lời nói của cậu ấy đã khơi dậy tham vọng của các nam sinh, khiến họ gầm lên như sói.
Ngược lại, một vài nữ sinh trên mặt tràn đầy bi thương kèm theo đó là sự tức giận tột độ, chết lặng đi. Trải qua mười ngày tra tấn, phần lớn tinh thần đều suy sụp, chỉ cần sống sót, bọn họ sẽ làm bất cứ điều gì.
Bốn tiếng sau, cuộc bỏ phiếu cuối cùng cũng kết thúc, cuộc thi kéo co chính thức bắt đầu.
"Thể lệ cuộc thi kéo co như sau: Mỗi bên sẽ được chọn ngẫu nhiên ba bạn học để thi kéo co."
"Luật kéo co không khác gì kéo co thông thường, hai bên không được vượt qua vạch ranh giới, nếu không sẽ bị chết."
"Quy tắc đặc biệt thứ nhất: Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể vượt qua vạch ranh giới sẽ bị xử là thua."
"Quy tắc đặc biệt thứ hai: Người khác không được phép can thiệp vào trò chơi, nếu không sẽ bị chết."
"Điều kiện chiến thắng: Giành chiến thắng nếu kéo đội bạn qua được ranh giới của bên mình. Kẻ thua cuộc sẽ bị chặt đầu."
"Thành viên được chọn để thi kéo co của lớp chuyên văn là: Lục Bảo Bảo, Cao Minh, Cẩu Hồng Vân. Lớp chuyên lý: Đồ Thịnh Kiệt, Cao Tường, Hàn Bích Phàm"
"Thật là một trận đấu kéo co tàn khốc." Tôi nhìn điện thoại toàn thân run lên, còn Dương Á Thịnh thì sắp ngã quỵ, ôm chặt Cẩu Hồng Vân, vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao, tại sao lại là cô ấy."
"Tớ không sao, cậu đừng lo cho tớ." Cẩu Hồng Vân nhẹ nhàng nói, cô ấy dường như đã sớm biết được kết quả, tuy trên mặt có chút sợ hãi, nhưng lại miễn cưỡng nói, còn Quan Ngọc nước mắt đã chảy thành dòng.
"Tại sao lại là Cẩu Hồng Vân, tại sao lại như vậy." Cô ấy khóc lóc thảm thiết. Nữ sinh bên cạnh cũng có chút không phục, Cẩu Hồng Vân là nữ sinh luôn tốt với bạn bè trong lớp, chưa bao giờ gây thù với ai, từ trước đến nay vẫn luôn hiền lành như vậy.
Không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy, nhìn thấy dáng vẻ của Cẩu Hồng Vân, tôi buồn vô cùng, nhưng cũng không thể làm gì được, vì một khi trò chơi đã xác nhận thì không thể nào thay đổi được.
Đây gần như là một quy luật, chúng tôi chỉ là một bầy kiến nhỏ, không có sức chống lại lời nguyền, Cẩu Hồng Vân chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Trong lớp bây giờ rất ồn ào, trên mặt Cao Minh lộ ra vẻ đau khổ, cậu ấy không ngờ mình là người bị chỉ định chơi trò này. Hơn nữa, đồng đội của mình là hai nữ sinh.
Trong một trò chơi như kéo co, thể chất của con gái hoàn toàn không thích hợp để chơi trò này, huống hồ gì đội bên kia chủ yếu là nam, nghĩ đến đây, Cao Minh đã sụp đổ.
Cậu ấy đành cắn răng ngồi trên ghế, vẻ mặt bất lực, còn Dương Á Thịnh với Cẩu Hồng Vân khóc lớn. M thanh vang vọng khắp phòng.
Tôi cũng rất buồn, trong lòng rất khó chịu. Lý Mạc Phàm mất chưa được bao lâu, chẳng lẽ tôi lại sắp mất thêm một người bạn nữa sao? Nhưng tôi biết làm sao bây giờ? Tôi cũng không còn cách nào để ngăn cản lời nguyền.
"Không được, cậu không được đi đâu hết." Dương Á Thịnh ôm lấy Cẩu Hồng Vân, vẻ mặt thống khổ, Cẩu Hồng Vân cũng như vậy ôm chặt Dương Á Thịnh, nhưng trên mặt tràn đầy quyết tâm.
"Nếu như tớ không sống nữa, thì cậu hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé."
"Cậu sẽ trở về, cậu nhất định sẽ sống sót trở về." Dương Á Thịnh không ngừng hét lên, giọng gần như khàn đi, còn tôi đau lòng ôm lấy Quan Ngọc, toàn thân run lên.
Cẩu Hồng Vân không chỉ là bạn mà cô ấy còn là một hậu phương vững chắc luôn hỗ trợ chúng tôi hết mình, nếu không có cô ấy, chúng tôi đã không sống lâu như vậy.
"Sao lại như vậy chứ?" Quan Ngọc đang khóc lóc thảm thiết. Dạ Lưu Ly thì ngược lại cậu ấy đứng ở phía xa vẻ mặt hờ hững, dường như không có chút đau buồn nào.
Khi cả lớp đang hoảng loạn thì Ông Đàm Bân lại xông vào, bên cạnh là một vài nam sinh.
"Chào các cậu, chúng tớ lại đến thăm các cậu đây." Ông Đàm Bân nói một cách khoa trương, sau đó nhìn xung quanh trên mặt nở một nụ cười quái dị: "Ôi! Thật đúng là sinh ly tử biệt mà. Haha."
"Các cậu không được chào đón ở nơi này, mau cút đi." Tôi nhìn cậu ấy và hét lên.
Ông Đàm Bân nói: "Tớ ở đây không phải là để nói mấy lời nhảm nhí. Kết quả bỏ phiếu cũng có rồi, chuẩn bị cho tốt vào. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu."
"Cậu nằm mơ à, tớ thà để Cẩu Hồng Vân chết chứ không để cậu ấy thi đấu với các cậu." Dương Á Thịnh giận dữ khiến cho Ông Đàm Bân rất khó chịu.
"Các cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ, đừng bắt tớ phải dùng vũ lực." Ông Đàm Bân lạnh lùng nói.
"Có bản lĩnh thì đánh tớ đây này, tớ chẳng sợ." Dương Á Thịnh hét lên. Vào thời điểm này, cả lớp đang chung một kẻ thù, mấy chục đôi mắt phẫn nộ đang nhìn Ông Đàm Bân.
"Các cậu thật là không biết đúng sai, việc bỏ phiếu tàn khốc như thế nào các cậu cũng thấy rồi đó, không thi đấu thì tất cả đều phải chết. Nếu đã như vậy, tại sao không thi đấu để giảm thương vong?" Đàm Bân nói.
"Đội của các cậu có tới hai nam sinh, sao mà đấu lại chứ?" Dương Á Thịnh lạnh lùng nói.
"Vậy là không thi sao? Kéo co chính là như vậy, không ai có thể đảm bảo công bằng tuyệt đối cả." Viêm Bân đưa tay ra cười nói.
"Mặc kệ như thế nào, chúng tớ cũng không chơi." Dương Á Thịnh liếc cậu ấy một cái, sau đó ngoảnh mặt đi, tiếp tục ôm chặt Cẩu Hồng Vân.
Lúc này, Cao Minh đứng lên, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn hô to: "Chúng ta nên đấu với bọn họ một trận đi!"
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Dương Á Thịnh hét lên, giọng đầy tức giận: "Cậu muốn chết sao?
" Bây giờ chúng ta còn sự lựa chọn nào khác sao? Cái đó cậu cũng biết rồi mà? "Cao Minh cười khổ, trên mặt tràn đầy chua xót:" Tớ cũng không muốn thi đấu, nhưng sớm muộn gì cũng chết, sao không thử một lần. "
" Cái này.. "Dương Á Thịnh bắt đầu do dự, Cao Minh tiếp tục nói:" Tớ không muốn chết, nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Chỉ có thể đánh cược một lần cuối cùng. "
" Hừ, chỉ có thể làm như vậy thôi. "Dương Á Thịnh nghiến răng nghiến lợi, sau đó Cẩu Hồng Vân đứng lên, Lục Bảo Bảo tuy rằng sắc mặt cũng có chút thống khổ, nhưng cũng đứng lên.
" Tốt lắm, các cậu đều rất dũng cảm. Chúng ta ra sân trường đi, trò chơi sắp bắt đầu rồi đấy. "Đàm Bân cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
" Đi thôi, chúng ta ra xem tình hình. Bây giờ cũng không còn cách nào khác. "Tôi nghiến răng đứng dậy nói, tôi cảm thấy đau lòng nhưng không bằng Dương Á Thịnh, tôi biết nếu không so tài thì cũng chỉ kéo dài thời gian.
" Được rồi. "Dương Á Thịnh nói, ôm chặt lấy Cẩu Hồng Vân, âm thanh tràn đầy sự lạnh lùng:" Mặc kệ thế nào, tớ vẫn phải đi xem thử. "
" Được. "Tôi nắm tay Quan Ngọc bước xuống.
Quan Ngọc rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đầy bất an, tôi cũng vậy, Cẩu Hồng Vân liều mạng như vậy, trận này nhất định không được thua.
Đầu óc tôi quay cuồng, trong đầu không ngừng nghĩ cách để giành chiến thắng trong trò chơi kéo co, tuy kéo co là trò chơi dựa vào sức lực nhưng cũng cần sự khéo léo.
Có cách nào để Cẩu Hồng Vân và những người khác giành chiến thắng không? Phe mình có hai nữ sinh, còn Cao Minh cũng chẳng cao to vạm vỡ gì.
Ngược lại, lớp chuyên lý chiếm ưu thế tuyệt đối, Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường đều có sức lực cường tráng, sức mạnh của nam sinh cấp 3 bình thường không bằng bọn họ, trận này nếu chơi theo cách thông thường thì không thể thắng được.
" Đợi đã, các bộ phận cơ thể không vượt qua vạch ranh giới. Và người khác không thể can thiệp vào cuộc thi. Vậy có nghĩa là, chúng ta chỉ có thể giành chiến thắng khi kéo đội bên kia qua vạch ranh giới. Trong trường hợp này, có thể có một cách để gian lận."Đột nhiên mắt tôi sáng lên, như thể đang nghĩ về điều gì đó.
Sau đó vội vàng kéo tay Cẩu Hồng Vân, ghé vào tai cô ấy nói những lời này. Đột nhiên, hai mắt của Cẩu Hồng Vân sáng lên và đi tới chỗ Cao Minh và Lục Bảo Bảo, sau đó ba người bắt đầu bàn kế hoạch.[/HIDE-THANKS]