Chương 20: Đây là bí mật của chúng ta
Hay là nói, thế giới này cùng địa phương nàng sinh sống trước đó không giống nhau, có một ít người có thể nghe được?
"Phượng Chước, chuông bạc đúng là sẽ kêu." Phất Linh nhìn xem hắn nói: "Chỉ có ngươi cùng ta có thể nghe được âm thanh của chuông bạc, đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho những người khác biết, hiểu sao?"
Phượng Chước nghiêm túc gật đầu: "Không nói."
Phất Linh nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nhịn không được, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn.
Non mềm tinh tế, xúc cảm vô cùng tốt.
Phượng Chước bị nàng bóp mặt, không có tức giận chút nào, mắt tím ngược lại càng sáng lóng lánh.
Phất Linh thu tay lại, nhìn nét mặt của hắn, luôn cảm giác mình mang về một đứa bé trai.
Mặc dù có rất nhiều chuyện cũng đều không thể minh bạch, nhưng tiểu nam hài này lại phi thường đáng yêu.
"Tam tiểu thư." Phất Linh đang chuẩn bị mang theo Phượng Chước trở về viện tử của nàng, quay người lại liền thấy một trong số các nha hoàn bên người thường chăm sóc nàng Thanh Ngọc đang chạy tới.
Thấy nàng, Phất Linh hỏi: "Chuyện gì?"
Thanh Ngọc cung kính nói: "Tam tiểu thư, quản gia để nô tỳ đến đây tìm lão gia."
"Tìm cha ta có chuyện gì?"
"Thái tử điện hạ đến." Thanh Ngọc nói: "Đi cùng còn có Bạch gia Ngũ tiểu thư."
Bạch gia Ngũ tiểu thư, cũng chính là Bạch Khinh Tuyết, tiểu thư dòng chinh của phủ Thừa Tướng
Sở dĩ đứng thứ năm, là bởi vì bên trên Bạch Khinh Tuyết còn có ba người ca ca, một người tỷ tỷ.
Tỷ tỷ kia chính là Bạch Khinh Yên bị Phất Linh giết.
"Không cần nói cho cha ta." Phất Linh đạm mạc nói: "Ta đi gặp bọn hắn, ngươi ra đại sảnh trước đi."
Thanh Ngọc gật đầu: "Vâng."
Chờ Thanh Ngọc đi, Phất Linh nhìn về phía Phượng Chước, hỏi: "Ngươi đi trở về hay là đi cùng ta?"
"Cùng một chỗ." Phượng Chước nghĩ một lát, mới cho ra đáp án.
"Được." Phất Linh không nhiều lời, mang theo Phượng Chước đi về phương hướng đại sảnh.
Phòng khách, Phất Linh mang theo Phượng Chước tiến vào đại sảnh, liếc mắt liền thấy ba người bên trong.
Trừ Bạch Khinh Tuyết, hai người khác là Thái tử Thẩm Hoài Tang cùng Thất Hoàng Tử Thẩm Hoài Diệc.
Phất Linh cùng Phượng Chước vừa đi vào phòng, liền dẫn tới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người.
Phượng Chước cùng Phất Linh tuổi tác không chênh lệch nhiều, bộ dáng của hai người cũng là nhất đẳng tuyệt sắc.
Phất Linh mặc dù ngốc, nhưng nàng lại có danh xưng Đông Châu đệ nhất mỹ nhân.
Đương nhiên, lúc đó bởi vì nàng quá ngu ngốc, không có khí chất, về sau bị Bạch Khinh Tuyết thay thế.
Nhưng lúc này, Thẩm Hoài Tang nhìn Phất Linh đang chậm rãi đi tới, nhìn cặp mắt sáng tỏ cùng khóe môi đang khẽ nhếch kia, liền có cảm giác đem Bạch Khinh Tuyết cùng so sánh với nàng, có vẻ hơi bình thường.
Vẻ đẹp của Phất Linh, có chút thoát ly thế tục.
Nhưng nhìn bề ngoài, quá mức sạch sẽ thánh khiết, khiến cho người ta cảm thấy nhìn nàng nhiều hai lần đều là khinh nhờn nàng.
Nhưng loại thánh khiết này bên trong thân thể Phất Linh, lại tăng thêm vài phần tà khí nhè nhẹ.
Đặt biệt là cặp mắt đào hoa kia mỗi khi mỉm cười, vào lúc khóe mắt khẽ nhếch, liền giống như là một vò rượu ngon trân tàng ngàn năm, vừa mở ra, hương rượu thơm ngào ngạt say lòng người, làm người sa vào.
Còn Phượng Chước thì mỹ nguy hiểm.
Phượng Chước ngũ quan rất tinh xảo, trên trán Hồng Văn càng làm tăng thêm mấy phần yêu tà, vẻ mặt lạnh lẽo tự nhiên hiện ra, càng khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.
Nếu như là mỹ lệ có lực sát thương.
Thì lực sát thương mà vẻ đẹp của Phượng Chước mang tới tuyệt đối là thể loại có thể hủy diệt thế giới.
Hai người dung nhan tuyệt sắc nghịch thiên đứng chung một chỗ, xung quang mình tất cả dều lộ ra ánh sáng ảm đạm, trình độ đẹp mắt bay thẳng lên cao.
Phất Linh giống như là không thấy được ánh mắt kinh diễm của ba người, mang theo Phượng Chước ngồi xuống, để nha hoàn dâng trà.
Thẩm Hoài Tang nhìn Phất Linh ngữ khí nói chuyện không nhanh không chậm, hoàn toàn coi nhẹ Bạch Khinh Tuyết ở một bên.
"Thái tử điện hạ, không biết hôm nay tiến đến Diệp Phủ, có gì muốn làm?" Phất Linh ngồi tại chỗ, quét măt nhìn ba người một chút.
"Phất Linh, ngươi giết Bạch Khinh Yên, chẳng lẽ cũng không có lời gì muốn nói sao?" Thẩm Hoài Diệc nhìn Phất Linh, không khỏi nghĩ đến buổi tối mà Bạch Khinh Yên chết.
"Phượng Chước, chuông bạc đúng là sẽ kêu." Phất Linh nhìn xem hắn nói: "Chỉ có ngươi cùng ta có thể nghe được âm thanh của chuông bạc, đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho những người khác biết, hiểu sao?"
Phượng Chước nghiêm túc gật đầu: "Không nói."
Phất Linh nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nhịn không được, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn.
Non mềm tinh tế, xúc cảm vô cùng tốt.
Phượng Chước bị nàng bóp mặt, không có tức giận chút nào, mắt tím ngược lại càng sáng lóng lánh.
Phất Linh thu tay lại, nhìn nét mặt của hắn, luôn cảm giác mình mang về một đứa bé trai.
Mặc dù có rất nhiều chuyện cũng đều không thể minh bạch, nhưng tiểu nam hài này lại phi thường đáng yêu.
"Tam tiểu thư." Phất Linh đang chuẩn bị mang theo Phượng Chước trở về viện tử của nàng, quay người lại liền thấy một trong số các nha hoàn bên người thường chăm sóc nàng Thanh Ngọc đang chạy tới.
Thấy nàng, Phất Linh hỏi: "Chuyện gì?"
Thanh Ngọc cung kính nói: "Tam tiểu thư, quản gia để nô tỳ đến đây tìm lão gia."
"Tìm cha ta có chuyện gì?"
"Thái tử điện hạ đến." Thanh Ngọc nói: "Đi cùng còn có Bạch gia Ngũ tiểu thư."
Bạch gia Ngũ tiểu thư, cũng chính là Bạch Khinh Tuyết, tiểu thư dòng chinh của phủ Thừa Tướng
Sở dĩ đứng thứ năm, là bởi vì bên trên Bạch Khinh Tuyết còn có ba người ca ca, một người tỷ tỷ.
Tỷ tỷ kia chính là Bạch Khinh Yên bị Phất Linh giết.
"Không cần nói cho cha ta." Phất Linh đạm mạc nói: "Ta đi gặp bọn hắn, ngươi ra đại sảnh trước đi."
Thanh Ngọc gật đầu: "Vâng."
Chờ Thanh Ngọc đi, Phất Linh nhìn về phía Phượng Chước, hỏi: "Ngươi đi trở về hay là đi cùng ta?"
"Cùng một chỗ." Phượng Chước nghĩ một lát, mới cho ra đáp án.
"Được." Phất Linh không nhiều lời, mang theo Phượng Chước đi về phương hướng đại sảnh.
Phòng khách, Phất Linh mang theo Phượng Chước tiến vào đại sảnh, liếc mắt liền thấy ba người bên trong.
Trừ Bạch Khinh Tuyết, hai người khác là Thái tử Thẩm Hoài Tang cùng Thất Hoàng Tử Thẩm Hoài Diệc.
Phất Linh cùng Phượng Chước vừa đi vào phòng, liền dẫn tới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người.
Phượng Chước cùng Phất Linh tuổi tác không chênh lệch nhiều, bộ dáng của hai người cũng là nhất đẳng tuyệt sắc.
Phất Linh mặc dù ngốc, nhưng nàng lại có danh xưng Đông Châu đệ nhất mỹ nhân.
Đương nhiên, lúc đó bởi vì nàng quá ngu ngốc, không có khí chất, về sau bị Bạch Khinh Tuyết thay thế.
Nhưng lúc này, Thẩm Hoài Tang nhìn Phất Linh đang chậm rãi đi tới, nhìn cặp mắt sáng tỏ cùng khóe môi đang khẽ nhếch kia, liền có cảm giác đem Bạch Khinh Tuyết cùng so sánh với nàng, có vẻ hơi bình thường.
Vẻ đẹp của Phất Linh, có chút thoát ly thế tục.
Nhưng nhìn bề ngoài, quá mức sạch sẽ thánh khiết, khiến cho người ta cảm thấy nhìn nàng nhiều hai lần đều là khinh nhờn nàng.
Nhưng loại thánh khiết này bên trong thân thể Phất Linh, lại tăng thêm vài phần tà khí nhè nhẹ.
Đặt biệt là cặp mắt đào hoa kia mỗi khi mỉm cười, vào lúc khóe mắt khẽ nhếch, liền giống như là một vò rượu ngon trân tàng ngàn năm, vừa mở ra, hương rượu thơm ngào ngạt say lòng người, làm người sa vào.
Còn Phượng Chước thì mỹ nguy hiểm.
Phượng Chước ngũ quan rất tinh xảo, trên trán Hồng Văn càng làm tăng thêm mấy phần yêu tà, vẻ mặt lạnh lẽo tự nhiên hiện ra, càng khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.
Nếu như là mỹ lệ có lực sát thương.
Thì lực sát thương mà vẻ đẹp của Phượng Chước mang tới tuyệt đối là thể loại có thể hủy diệt thế giới.
Hai người dung nhan tuyệt sắc nghịch thiên đứng chung một chỗ, xung quang mình tất cả dều lộ ra ánh sáng ảm đạm, trình độ đẹp mắt bay thẳng lên cao.
Phất Linh giống như là không thấy được ánh mắt kinh diễm của ba người, mang theo Phượng Chước ngồi xuống, để nha hoàn dâng trà.
Thẩm Hoài Tang nhìn Phất Linh ngữ khí nói chuyện không nhanh không chậm, hoàn toàn coi nhẹ Bạch Khinh Tuyết ở một bên.
"Thái tử điện hạ, không biết hôm nay tiến đến Diệp Phủ, có gì muốn làm?" Phất Linh ngồi tại chỗ, quét măt nhìn ba người một chút.
"Phất Linh, ngươi giết Bạch Khinh Yên, chẳng lẽ cũng không có lời gì muốn nói sao?" Thẩm Hoài Diệc nhìn Phất Linh, không khỏi nghĩ đến buổi tối mà Bạch Khinh Yên chết.