Chương 40: Cách nàng xa một chút!
"Tần Mộng Tuyết, ngươi không biết trên đời này có một động tác gọi là gõ cửa sao?" Tóc dài của Quý Huyền Ca một nửa vương trên vai Hoa Tây Lâu, một nửa che mất khuôn mặt của nàng, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình.
Tần Mộng Tuyết đứng ở cửa. Rõ ràng là trời nóng, vậy mà khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã kia lại có chút tái nhợt làm người ta đau lòng. Nhưng nụ cười hồ ly không đổi của hắn làm cho Quý Huyền Ca tự nhiên có chút tức giận.
"Thời tiết nóng như vậy, các ngươi ôm nhau không thấy nóng sao?" Lời nói của Tần Mộng Tuyết mang theo ý cười, âm thanh nhu hòa lại làm cho Quý Huyền Ca cảm thấy rất xấu hổ.
"Ta chính là thích ôm tiểu thư a.." Hoa Tây Lâu lại ôm chặt hơn một chút.
Chỉ thấy thiết phiến quay vòng trên không trung, thẳng tắp bay về phía Hoa Tây Lâu và Quý Huyền Ca.
Hoa Tây Lâu nhanh chóng đẩy Quý Huyền Ca ra, nghiêng người tránh thiết phiến. Mà trong giây lát đó, Quý Huyền Ca đã bị Tần Mộng Tuyết túm lấy, ôm vào trong ngực. Thiết phiến cũng từ không trung bay về tay Tần Mộng Tuyết.
Quý Huyền Ca chợt nâng chân, hung hăng giẫm một phát lên chân Tần Mộng Tuyết. Nhưng bàn tay Tần Mộng Tuyết ôm nàng cũng không thả lỏng nửa phần.
Nụ cười hồ ly trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Mộng Tuyết làm cho người ta cảm thấy sự tái nhợt kia chỉ là ảo giác.
"Đây chính là vị đại phu đang chữa bệnh cho ngươi sao?" Tần Mộng Tuyết cười nói, không có một chút địch ý nào, chỉ là tốc độ xoay tròn của thiết phiến càng ngày càng lớn.
Hoa Tây Lâu cũng không đứng lên, cánh tay chống trên mặt đất, dáng người xinh đẹp, bọt nước chảy theo thân thể xuống rơi xuống đất, ái muội mê người.
Hoa Tây Lâu mở miệng, đôi môi mỏng manh lại nói ra lời nói ngọt ngấy chết người: "Tiểu thư muốn ta chữa bệnh gì cho người a?"
Tần Mộng Tuyết híp mắt lại, khóe miệng nâng lên, thiết phiến trong tay lại muốn bay ra.
"Không phải hắn, Tần Mộng Tuyết.." Quý Huyền Ca giữ chặt cánh tay Tần Mộng Tuyết, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mắt hắn.
"Không phải đại phu, bộ dạng này ở trong phòng của ngươi, lại càng không thể lưu lại!" Giọng nói của Tần Mộng Tuyết tràn ngập ý cười, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác máu tươi khắp phòng..
Quý Huyền Ca giảy khỏi tay Tần Mộng Tuyết, nói: "Tần Mộng Tuyết, chuyện của ta, còn không đến lượt ngươi quản!"
Tần Mộng Tuyết vừa định nói chuyện, lại nắm chặt tay áp lực ho khan.
"Tiểu thư, công tử hắn.."
"Ai là chủ nhân của ngươi!"
"Hoan Vũ!"
Hoan Vũ la lớn, còn chưa nói xong, đã bị Quý Huyền Ca và Tần Mộng Tuyết một trước một sau ngăn lại.
Đôi mắt Hoan Vũ mở to, khuôn mặt tròn tròn, hai tay chống nhạnh, nhìn ba người trong phòng, không nói chuyện.
Quý Huyền Ca kéo kéo váy dài ẩm ướt của nàng, đi ra ngoài, khi đi qua Tần Mộng Tuyết, đột nhiên nói: "Giải dược của băng tâm cổ, ngươi có mang theo người?"
Tần Mộng Tuyết híp mắt, khóe miệng cong lên, cười nói: "Ngươi đã dùng nó, vì sao còn cần giải dược? Loại độc làm người bị câm này ta chỉ luyện chế hai viên. Giải dược của băng tâm cổ, trên đời này cũng chỉ có hai viên.."
"Nói nhiều như vậy làm cái gì? Nếu mang theo người, thì đưa cho ta!" Quý Huyền Ca tức giận nói.
Tần Mộng Tuyết lại nhẫn nhịn một trận ho khan, nói: "Nói cho ta biết, là ai, làm cho ngươi hạ độc lại muốn cứu?"
"Không liên quan đến ngươi!" Quý Huyền Ca nói.
"Nếu ngươi không nói, giải dược cũng không có a.."
"Tần Mộng Tuyết, ngươi cho là ngươi không cho ta, ta sẽ không lấy được sao?" Quý Huyền Ca nói. Trong lòng lại hiên lên nụ cười vô hại ôn hòa của Thương Lam, đột nhiên căng thẳng, nàng vội vàng đẩy Tần Mộng Tuyết ra, bước nhanh ra ngoài.
Tần Mộng Tuyết quay người nói với yêu nghiệt Hoa Tây Lâu: "Mặc kệ ngươi là ai, cách nàng xa một chút!"
"Ta, không muốn rời khỏi tiểu thư a.." Ngón tay Hoa Tây Lâu đùa nghịch máu tóc màu rám nắng, giọng nói ngọt ngấy có chút trong trẻo lạnh lùng.
Bỏ lại hai nam nhân, lúc Quý Huyền Ca ra khỏi Tầm Mỹ các đã là buổi chiều. Mặt trời tuy đã yếu đi, nhưng nhiệt độ cũng không có giảm.
Quý Huyền Ca vừa đi vừa nghĩ làm thế nào mới có thể lấy được giải dược của băng tâm cổ từ trên người Tần Mộng Tuyết, nên không chú ý đến đám người trên đường đột nhiên ồn ào.
Chỉ nghe thấy tiếng ngựa chạy như điên, giọng nói điêu ngoa hung tợn của một nữ tử truyền đến: "Tránh ra, đều tránh ra cho ta! Toàn bộ tránh ra!"
Lúc Quý Huyền Ca phục hồi lại tinh thần, liền thấy con ngựa chạy như điên đang hướng về phía nàng, giương cao vó ngựa..
Tần Mộng Tuyết đứng ở cửa. Rõ ràng là trời nóng, vậy mà khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã kia lại có chút tái nhợt làm người ta đau lòng. Nhưng nụ cười hồ ly không đổi của hắn làm cho Quý Huyền Ca tự nhiên có chút tức giận.
"Thời tiết nóng như vậy, các ngươi ôm nhau không thấy nóng sao?" Lời nói của Tần Mộng Tuyết mang theo ý cười, âm thanh nhu hòa lại làm cho Quý Huyền Ca cảm thấy rất xấu hổ.
"Ta chính là thích ôm tiểu thư a.." Hoa Tây Lâu lại ôm chặt hơn một chút.
Chỉ thấy thiết phiến quay vòng trên không trung, thẳng tắp bay về phía Hoa Tây Lâu và Quý Huyền Ca.
Hoa Tây Lâu nhanh chóng đẩy Quý Huyền Ca ra, nghiêng người tránh thiết phiến. Mà trong giây lát đó, Quý Huyền Ca đã bị Tần Mộng Tuyết túm lấy, ôm vào trong ngực. Thiết phiến cũng từ không trung bay về tay Tần Mộng Tuyết.
Quý Huyền Ca chợt nâng chân, hung hăng giẫm một phát lên chân Tần Mộng Tuyết. Nhưng bàn tay Tần Mộng Tuyết ôm nàng cũng không thả lỏng nửa phần.
Nụ cười hồ ly trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Mộng Tuyết làm cho người ta cảm thấy sự tái nhợt kia chỉ là ảo giác.
"Đây chính là vị đại phu đang chữa bệnh cho ngươi sao?" Tần Mộng Tuyết cười nói, không có một chút địch ý nào, chỉ là tốc độ xoay tròn của thiết phiến càng ngày càng lớn.
Hoa Tây Lâu cũng không đứng lên, cánh tay chống trên mặt đất, dáng người xinh đẹp, bọt nước chảy theo thân thể xuống rơi xuống đất, ái muội mê người.
Hoa Tây Lâu mở miệng, đôi môi mỏng manh lại nói ra lời nói ngọt ngấy chết người: "Tiểu thư muốn ta chữa bệnh gì cho người a?"
Tần Mộng Tuyết híp mắt lại, khóe miệng nâng lên, thiết phiến trong tay lại muốn bay ra.
"Không phải hắn, Tần Mộng Tuyết.." Quý Huyền Ca giữ chặt cánh tay Tần Mộng Tuyết, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mắt hắn.
"Không phải đại phu, bộ dạng này ở trong phòng của ngươi, lại càng không thể lưu lại!" Giọng nói của Tần Mộng Tuyết tràn ngập ý cười, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác máu tươi khắp phòng..
Quý Huyền Ca giảy khỏi tay Tần Mộng Tuyết, nói: "Tần Mộng Tuyết, chuyện của ta, còn không đến lượt ngươi quản!"
Tần Mộng Tuyết vừa định nói chuyện, lại nắm chặt tay áp lực ho khan.
"Tiểu thư, công tử hắn.."
"Ai là chủ nhân của ngươi!"
"Hoan Vũ!"
Hoan Vũ la lớn, còn chưa nói xong, đã bị Quý Huyền Ca và Tần Mộng Tuyết một trước một sau ngăn lại.
Đôi mắt Hoan Vũ mở to, khuôn mặt tròn tròn, hai tay chống nhạnh, nhìn ba người trong phòng, không nói chuyện.
Quý Huyền Ca kéo kéo váy dài ẩm ướt của nàng, đi ra ngoài, khi đi qua Tần Mộng Tuyết, đột nhiên nói: "Giải dược của băng tâm cổ, ngươi có mang theo người?"
Tần Mộng Tuyết híp mắt, khóe miệng cong lên, cười nói: "Ngươi đã dùng nó, vì sao còn cần giải dược? Loại độc làm người bị câm này ta chỉ luyện chế hai viên. Giải dược của băng tâm cổ, trên đời này cũng chỉ có hai viên.."
"Nói nhiều như vậy làm cái gì? Nếu mang theo người, thì đưa cho ta!" Quý Huyền Ca tức giận nói.
Tần Mộng Tuyết lại nhẫn nhịn một trận ho khan, nói: "Nói cho ta biết, là ai, làm cho ngươi hạ độc lại muốn cứu?"
"Không liên quan đến ngươi!" Quý Huyền Ca nói.
"Nếu ngươi không nói, giải dược cũng không có a.."
"Tần Mộng Tuyết, ngươi cho là ngươi không cho ta, ta sẽ không lấy được sao?" Quý Huyền Ca nói. Trong lòng lại hiên lên nụ cười vô hại ôn hòa của Thương Lam, đột nhiên căng thẳng, nàng vội vàng đẩy Tần Mộng Tuyết ra, bước nhanh ra ngoài.
Tần Mộng Tuyết quay người nói với yêu nghiệt Hoa Tây Lâu: "Mặc kệ ngươi là ai, cách nàng xa một chút!"
"Ta, không muốn rời khỏi tiểu thư a.." Ngón tay Hoa Tây Lâu đùa nghịch máu tóc màu rám nắng, giọng nói ngọt ngấy có chút trong trẻo lạnh lùng.
Bỏ lại hai nam nhân, lúc Quý Huyền Ca ra khỏi Tầm Mỹ các đã là buổi chiều. Mặt trời tuy đã yếu đi, nhưng nhiệt độ cũng không có giảm.
Quý Huyền Ca vừa đi vừa nghĩ làm thế nào mới có thể lấy được giải dược của băng tâm cổ từ trên người Tần Mộng Tuyết, nên không chú ý đến đám người trên đường đột nhiên ồn ào.
Chỉ nghe thấy tiếng ngựa chạy như điên, giọng nói điêu ngoa hung tợn của một nữ tử truyền đến: "Tránh ra, đều tránh ra cho ta! Toàn bộ tránh ra!"
Lúc Quý Huyền Ca phục hồi lại tinh thần, liền thấy con ngựa chạy như điên đang hướng về phía nàng, giương cao vó ngựa..