[Edit] Kinh Thế Độc Hậu - Thích Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi vuvu57649195, 8 Tháng mười 2020.

  1. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Truyện: KINH THẾ ĐỘC HẬU - ÁC LANG KHIẾM DẠY DỖ

    Tác giả: THÍCH NGÔN


    [​IMG]

    Thể loại: Cổ đại, Nữ cường, Cung đấu, Sủng, NP

    Tình trạng: 7 phần - Hoàn convert

    Converter: Shinnguyen1912

    Editor: Vuvu

    Lịch đăng: Nắng mưa thất thường

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Vuvu

    Văn án:

     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Quyển thứ nhất: HOÀNG HẬU THẬT KIÊU NGẠO

    Chương 1: Nàng là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chân núi Hương Sơn, thành Phượng Dương..

    Phía dưới tửu quán Thái Phong đang tập trung một đám đông, đại hội võ lâm đã kết thúc được vài ngày, nhưng rất nhiều nhân sĩ võ lâm vẫn chưa chịu rời đi thành Phượng Dương.

    Mục đích là muốn gặp Diệu thủ Thần y – Thương Lam.

    Tất cả những người nghe danh mà đến, những ngày này, mỗi ngày đều chờ ở dưới tửu quán, có người muốn xem bệnh, có người muốn xin thuốc.

    Hôm nay, nhìn thời gian đã gần giữa trưa, mọi người còn tụ tập ở đây, lần lượt dâng bảo bối của mình lên, hy vọng có thể đổi lấy một lần gặp gỡ Thần y.

    Trên lầu hai, một tiểu thiếu niên bước ra, người này là thư đồng bên cạnh Thương Lam – Thương Tiểu Lê.

    Chỉ nghe thấy Thương Tiểu Lê nói: "Công tử nhà ta nói, ngày mai sẽ rời đi thành Phượng Dương, hôm nay mọi người hãy trở về thôi, vật quy nguyên chủ, công tử không nhận thứ gì!"

    Đúng lúc mọi người đang băn khoăn, vẫn chưa muốn rời đi, lại nghe thấy một giọng nữ ôn nhu, từ xa truyền tới: "Chờ đã!"

    Theo tiếng nhìn lại, chợt thấy một chiếc xe ngựa từ từ chạy đến, xe ngựa có bốn sừng, khảm ngọc lưu ly trong suốt, màn che thêu tơ vàng trân quý, xa ngựa xa hoa như thế cho thấy chủ nhân bất phàm.

    Xe ngựa dừng ở dưới tửu quán Thái Phong, khi nhìn thấy hai người ngồi trước đánh xe, tất cả nhân sĩ giang hồ ở đây không khỏi choáng váng.

    Bên phải là một nữ tử, nàng mặc váy dài thêu hoa thanh lịch, mặt bên trái có vết sẹo đỏ sậm bằng bàn tay, cho nên dù nửa còn lại rất là xinh đẹp, vẫn làm cho người ta có cảm giác dữ tợn.

    Nhưng ánh mắt nữ tử lại thực ôn nhu, cũng khuôn mặt dữ tợn kia có chút không phù hợp.

    Nữ tử mở miệng nói, âm điệu nhẹ nhàng bằng phẳng: "Nguyệt Cầm, xin chào Thương công tử!"

    "Nguyệt Cầm?" Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, "Có phải là Quỷ mặt nhạc công mà ba năm trước đây dùng một khúc cô hồn danh chấn thiên hạ không? Nghe nói, khúc cô hồn vừa vang lên, trong vòng trăm dặm không có một ngọn cỏ!"

    Nguyệt Cầm tươi cười không đổi, cũng không có trả lời.

    Mà bên trái là một nam tử, một thân quần áo vải thô, không có quá nhiều trang sức, nhưng lại tản mát khí chất trầm ổn, có điều một ống tay áo trống trơn đúng là cụt một tay!

    "Huyễn Kỳ, xin chào Thương công tử!" Nam tử mở miệng, ôm quyền hành lễ.

    "Huyễn Kỳ, chính là người bày ra trận pháp vây long khốn phượng, ván cờ sinh tử, cụt một tay Huyễn Kỳ?" Mọi người lại kinh hô lần nữa.

    "Huyễn Kỳ bày thiên hạ đệ nhất trận pháp, đến bây giờ còn không có người có thể thoát khỏi trận pháp của Huyễn Kỳ!"

    "Nhưng mà, Huyễn Kỳ, sau khi bày ra vây long khốn phượng trận pháp liền biến mất, bây giờ có chuyện gì? Lại đi làm xa phu cho người khác?"

    Huyễn Kỳ vững như thái sơn, không có nửa điểm di động.

    Tiểu thiếu niên trên lầu nghe thấy tên của hai người, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chiếc xe ngựa kia, muốn xem bên trong đến tốt cùng là thần thành phương nào.

    Ngay khi tiểu thiếu niên còn chưa phát hiện, một quân cờ trắng đã bay sát qua má hắn, thẳng tắp cắm vào bức tường đằng sau.

    Huyễn Kỳ nói: "Xin thứ lỗi, nhưng mà chủ nhân của ta không thích người khác nhìn chằm chằm như thế, cho dù là cách màn che.."

    Đám người bên dưới càng thêm huyên náo, vô hạn tò mò chủ nhân của Huyễn Kỳ và Nguyệt Cầm là ai, nhưng cũng không có người dám nhìn xe ngựa một cái.

    "Thiên hạ đệ nhất kỳ thuật Huyễn Kỳ lại ra tay với một thư đồng nho nhỏ." Giọng nói từ trong phòng trên lầu hai truyền tới, giọng nói mát lạnh làm cho người ta tạm thời quên đi tiết trời oi bức.

    Ngay sau đó, trong xe ngựa, như có một tiếng thở dài: "Thương công tử, hôm nay thời tiết thật sự rất nóng, làm cho chúng ta vào trước được không?" Thanh âm xinh đẹp như suối mát làm mọi người ở dưới trời nắng chói chang cũng muốn đi lên hấp thu mát mẻ.

    Mọi người lúc này mới nhìn lại, tiểu thiếu niên kia đã biến mất từ lúc nào.

    Giọng nói của Thương Lam lại từ lầu hai truyền ra, khẩu khí ôn hòa: "Cô nương nếu đã đến, chắc hẳn biết quy tắc của ta, không biết cô nương dùng gì đến trao đổi?"

    "Meo meo.." chỉ nghe thấy có tiếng mèo kêu, một con mèo nhỏ màu đen, từ trong xe ngựa chạy ra, trên cổ đeo bình ngọc nạm vàng, dưới ánh mặt trời lóe sáng, chớp mắt đã chạy vào tửu quán Thái Phong.

    Mọi người đều đợi xem kịch vui, một lát sau, liền nghe thấy tiếng méo kêu từ lầu hai cùng giọng nói của Thương Lam: "Mời cô nương.."

    Không ai kịp phản ứng, đây là muốn gặp mặt vị cô nương này sao, nhiều ngày nay, Thương Lam đều chưa gặp ai cả!

    Không đợi mọi người phản ứng lại, màn che xe ngựa đã bị vén lên..

    Cô gái một thân váy dài màu vàng, gắn ba viên mị hải dạ minh châu, được Nguyệt Cầm nâng tay xuống xe ngựa. Dưới ánh mặt trời sáng chói làm mọi người theo bản năng nhắm mắt lại.

    Giống như tất cả tiểu thư danh môn, cô gái này đeo khăn che mặt làm người ta không nhìn rõ bộ dáng, nhưng ánh mắt của nàng, thâm thúy sáng ngời, chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

    Từ lúc cô gái xuống xe ngựa, đến khi đi vào tửu quán Thái Phong, tiếng ồn ào đều dừng lại, mọi người đều chăm chú ngắm nhìn nàng.

    Chưa kịp đánh giá dung mạo quần áo của cô gái này, đã có người đột nhiên lên tiếng: "Ta nhận ra viên mị hải dạ minh châu kia, khắp Đại Yến quốc, cũng chỉ có ba viên a!"

    "Thật hay giả vậy.." Mọi người đều nghi ngờ.

    "Đương nhiên là thật, trước khi đưa vào trong cung, ta đã nhìn thấy tận mắt!" Người nọ lại nói thêm.

    "Không đúng, nhất định là người nói dối, vật quý giá như vậy, làm sao có thể cùng xuất hiện trên người một người!"

    "Đúng vậy, cho dù là nương nương trong cung, cũng không có khả năng có được cả ba viên!"

    "Ta đảm bảo, ta tận mắt.." Người này còn chưa nói hết, một quân cơ trắng đã bay vào miệng hắn, hắn vội vàng cúi người xuống, che miệng, dùng sức muốn nhổ quân cờ ra, rất khó chịu.

    Khi mọi người còn đang kinh hãi vì một màn này, cô gái đã chậm rãi đi đến tửu quán Thái Phong, Nguyệt Cầm cùng Huyễn Kỳ một trái một phải đi theo nàng, cùng nhau biến mất tại cửa vào.

    Mà người bên ngoài, đều nghi hoặc, hơn một nửa đều đang đoán thân phận của nàng.
     
  4. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 2: Ngươi sẽ đồng ý!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lầu hai tửu quán Thái Phong, cô gái ôm mèo nhỏ trong tay, tựa vào cửa sổ, bộ dáng lười nhác cùng mèo nhỏ không khác nhau là mấy.

    Sau khi cô gái tiến vào phòng, đã duy trì tư thế này được một nén nhang, Nguyệt Cầm và Huyễn Kỳ mỗi người đứng một bên, không nói lời nào.

    Đột nhiên, cô gái ném mèo nhỏ ra ngoài, nó bất mãn kêu một tiếng "Meo meo", vẫy cái đuôi chạy ra ngoài.

    Cô gái nheo mắt, đánh giá nam tử đang ngồi trước mặt, hắn mặc một bộ áo dài màu trắng, không thêm bất cứ trang sức gì, vô cùng đơn giản, đằng sau dùng một cái dây nhỏ buộc gọn tóc dài.

    Ngũ quan rõ ràng, đường cong ôn nhu, đôi tròng mắt tựa như hồ nước sâu thẳm.

    Truyền nhân duy nhất của Dược vương cốc, Diệu thủ thần y – Thương Lam.

    "Quý Huyền Ca.." Cô gái cuối cùng cũng cất tiếng nói, "Tên của ta.."

    Thương Lam nở nụ cười, cần thận đánh giá Quý Huyền Ca, lại nhìn Nguyệt Cầm cùng Huyễn Kỳ phía sau nàng, nói: "Không nghĩ tới Nguyệt Cầm và Huyễn Kỳ lại nguyện ý làm hạ nhân, đi theo ngươi.."

    Nguyệt Cầm chỉ cười thản nhiên, hoàn toàn là bộ dánh tiểu thư khuê các dịu dàng, chỉ có vết sẹo trên mặt làm người ta sợ hãi.

    Huyễn Kỳ không trả lời, cũng không có nhiều phản ứng.

    "Khuôn mặt này thật xứng là tiểu mỹ nhân.." Quý Huyền Ca đi đến bên người Thương Lam, ngón thay lướt qua hai má Thương Lam.

    "Ngươi ngươi ngươi.. Ngươi đã làm gì công tử nhà ta vậy?" Thương Tiểu Lê pha trà trở về liền nhìn thấy một màn này, khuôn mặt đỏ bừng chất vấn.

    "Không bằng người đến Tầm Mỹ các của ta đi?" Quý Huyền Ca cười khanh khách, Thương Lam này đúng là mỹ nhân bại hoại, nếu đến Tầm Mỹ các, không biết có thể kiếm cho nàng bao nhiều tiền đây!

    Nguyệt Cầm nhìn biểu tình tham tiền của tiểu thư nhà mình, bất đắc dĩ mà sủng nịnh cười.

    "Ngươi có cái gì để trao đổi?" Thương Lam chớp mắt, ôn nhu nói.

    Quý Huyền Ca sửng sốt, lập tức cười nói: "Tưởng rằng công tử ôn nhuận, nguyên lai cũng chỉ là một người phàm tục!"

    "Ngươi ngươi ngươi, không được nói công tử nhà ta như vậy!"

    Thương Tiểu Lê lắp bắp, vì công tử nhà mình tức giận bất bình.

    "U, tiểu tử này thật nóng vội.." Quý Huyền Ca liếc mắt đánh giá Thương Tiểu Lê, nghiền ngẫm nói: "Thương Lam a, không bằng đưa tiểu tử này cho ta, tiểu mỹ nam ngu ngốc đáng yêu, ở Tầm Mỹ các nhất định sẽ được chào đón."

    "Công tử, ta không muốn đi.." Thương Tiểu Lê sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi bình trà, tuy rằng không hiểu Tầm Mỹ các là nơi nào, nhưng bản năng cảm thấy theo cô gái này nói ra, nhất định không phải chỗ tốt lành gì.

    Thương Lam bĩnh tĩnh nói: "Hắn có thể làm cái gì?"

    "Ngươi đi là tốt nhất.. Nhưng mà, ngươi quá đắt.." Quý Huyền Ca buồn rầu nói.

    "Nói cho ta biết Thiên tầm thảo trên người con mèo kia là từ nơi nào có được? Thương Lam không trả lời Quý Huyền Ca, một lòng quan tâm" Thiên tầm thảo ", ánh mắt ôn nhu kia không giấu được vẻ nóng vội.

    " Thiên tầm thảo là thầy thuốc thuốc tiên, rất quý hiếm, giá trị của nó Thương công tử chắc chắn rõ ràng nhất. Trên đời này người có thể cho Thương Lam công tử Thiên tầm thảo, chỉ có một người là ta! "Quý Huyền Ca tự tin nói.

    " Thiên tầm thảo là Tây Vực bảo bối, chỉ có hàng năm hoàng cung cống phẩm mới có, hơn nữa đều cất trữ ở địa phương bí mật, ngươi dựa vào đâu mà có thể cho ta? "Thương Lam nhắc đến dược, trong mắt lộ ra si mê.

    Quả nhiên là cái y si a, Quý Huyền Ca âm thầm cười.

    " Nếu ta dám đáp ứng, tất nhiên sẽ có khả năng đưa cho ngươi! "Quý Huyền Ca nói.

    " Nói điều kiện của ngươi đi. "Thương Lam ôn nhu nói, như gió tháng năm ấm áp.

    Quý Huyền Ca cũng không vòng vo, nói thẳng mục đích của mình:" Ngươi là đại phu, ta tìm ngươi, đương nhiên là xem bệnh! "

    Nghe được" xem bệnh "hai chữ, trong mắt Thương Lam có một tia gợn sóng, cẩn thận đánh giá Quý Huyền Ca.

    Thương Tiểu Lê nhìn sắc mặt công tử nhà mình, liền biết phải làm gì, lập tức lấy ra một sợi tơ hồng chuẩn bị đặt lên cổ tay Quý Huyền Ca, liền bị Quý Huyền Ca ngăn lại.

    " Không cần cái này.. "Quý Huyền Ca duỗi tay ra trước mặt Thương Lam," Thế này sẽ chuẩn hơn.. "

    Thương Lam cười cười, khi ngón tay đặt lên mạch đập của Quý Huyền Ca, khuôn mặt không đổi có một tia biến hóa.

    " Lúc ngươi đến gần, ta cũng cảm thấy hơi thở của ngươi hỗn loạn, nhưng không nghĩ đến lại là hấp công đại pháp! "

    Thương Lam dừng một chút, nói thêm:" Hay là, ở đại hội võ lâm lần này, người thần bí duy nhất cùng Minh chủ võ lâm Tần Mộng Tuyết đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng bị Tần minh chủ dùng hấp công đại pháp đánh bại, là ngươi? "

    " Ha ha, Thương Lam công tử, ngươi đã nghe thấy câu này chưa, người thông minh thường chết rất nhanh? "Quý Huyền Ca nở nụ cười, cho dù cách một cái khăn che mặt, vẫn có thể cảm giác được nàng thong dong.

    " Quỷ mặt nhạc công, cụt tay Huyễn Kỳ, đều nhận ngươi làm chủ tử, thuốc tiên khó tìm nhất thiên hạ ngươi có thể tùy tiện cho ta? "Thương Lam lại nói," Hơn nữa, ngươi cùng Minh chủ võ lâm có hiềm khích, nếu ta nhớ không sai, đại hội võ lâm lần trước, ngươi cũng cùng Minh chủ đánh nhau, nhưng không có bị thương nặng như lần này.. "

    " Nếu không phải bị thương nặng, sẽ không cần tìm đến truyền nhân duy nhất Thần y cốc, không phải sao? "Quý Huyền Ca nhìn Thương Lam, nói.

    " Ngươi vận công quá mức, làm cho tâm phế đều bị thương tổn, cần điều trị một thời gian dài, mới có thể khôi phục.. "

    " Dù thế nào vẫn có thể hồi phục, phải không? Không hổ là Diệu thủ thần y. "Quý Huyền Ca cười rực rỡ.

    " Những ngày này phải.. "

    " Không có việc gì, những ngày này, ngươi sẽ ở bên cạnh ta, dù là dược liệu, hay là sách thuốc, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cố gắng tìm cho ngươi! "

    " Nếu ta không đồng ý thì sao? "Thương Lam nhìn cô gái trước mắt, một người bị trọng thương, mất hết võ công lấy tự tin ở đâu mà chắc chắn như vậy?

    Thương Lam đã gặp rất nhiều người bệnh, nhưng không có một ai giống vậy.

    Nàng dựa vào cái gì mà cảm thấy hắn sẽ đồng ý, không sai, Thiên tầm thảo quả thực rất hấp dẫn, nhưng mà..

    " Ngươi sẽ đồng ý! "Quý Huyền Ca nói.

    Đúng vậy, vì Thiên tầm thảo vô cùng trân quý, hắn sẽ đồng ý, nghĩ vậy, Thương Lam lại hỏi:" Ngươi không sợ ta nói ra chuyện ngươi là.. "

    " Ngươi sẽ không.."Quý Huyền Ca ghé sát vào Thương Lam. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thương Lam có một tia hoang mang, đang định mở miệng, lại bị đôi môi cô gái ngăn chặn.

    Trong khoảng thời gian ngắn Thương Lam không kịp phản ứng lại, cô gái nhấc lên nửa cái khăn che mặt, hắn tùy ý nàng tham lam dây dưa ở trong miệng mình, trong mắt phản chiếu hai mắt khép hờ của cô gái.
     
  5. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 3: Thủ đoạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Công tử!" Thương Tiểu Lê bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, vừa muốn tiến lên ngăn cản thì bị Huyễn Kỳ giữ lại.

    Huyễn Kỳ kiên nghị biểu tình làm cho người ta cảm giác trầm ổn, kiên định, nhìn Quý Huyền Ca như vậy, vẻ mặt như có như không không vui, hắn nghiêng mặt đi một chút, khóe mắt lại vụng trộm nhìn chăm chú.

    Nguyệt Cầm thì rất thản nhiên, nhìn Quý Huyền Ca đầy tín nhiệm.

    Người trong cuộc là Thương Lam thì ánh mắt mở to, đến khi không chịu nổi mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái.

    Người con gái kia ôm hắn, đầu lưỡi mềm mại ở trong miệng hắn chơi đùa, mang theo hương hoa nhàn nhạt. Dù mùi vị của hoa rất kỳ quái nhưng cũng làm cho hắn mê say.


    Đôi tay nàng đặt trên lưng hắn, truyền đến nhiệt độ ấm áp. Trái tim Thương Lam trong phút chốc đột nhiên nhảy lên thình thịch.

    Nụ hôn của Thương Lam vô cùng trúc trắc, đầu lưỡi ngây ngô không có chút kinh nghiệm, nhưng bất tri bất giác, hắn lại có chút tham lam mà hôn. Đợi đến khi hắn càng muốn thăm dò vào sâu hơn nữa thì Quý Huyền Ca đã đẩy hắn ra.

    Khuôn mặt Thương Lam âm thầm đỏ lên, hơi thở phì phò, vừa định mở miệng nói cái gì, thế nhưng lại phát hiện, không thể nói ra lời!

    Nhưng dù sao cũng là người mang danh "thần y", Thương Lam chỉ hoang mang một chút, giây lát lại khẽ cười.

    Quý Huyền Ca vẫn che mặt, nhưng không khó để nhìn ra sắc mặt nàng hơi phiếm hồng, đôi môi ướt át, dị thường mê người. Nụ cười câu nhân, mị nhãn như tơ phảng phất có thể hút mất linh hồn người khác..

    Nàng chợt nghĩ, không ngờ lần đầu tiên hôn, lại là với một tên đầu gỗ, tươi cười có chút bất đắc dĩ.

    "Công tử, công tử, người sao vậy?" Thương Tiểu Lê nhìn bộ dáng kia của Quý Huyền Ca, lại nhìn công tử nhà mình chỉ há mồm, mà không nói ra tiếng, vội vàng hỏi.

    Ngón tay thon dài của Thương Lam nhẹ nhàng sờ qua hầu kết của mình, thật sự không thể phát ra tiếng. Hắn dùng ngón tay dính một chút nước, viết lên mặt bàn: "Đây là dược gì?"

    Quý Huyền Ca lúc này dở khóc dở cười. Một hồi dây dưa như vậy, tên y si này thế nhưng thật sự bị chính mình hạ dược, thật sự là, ha hả, thất bại!

    Bất quá, cũng chỉ có cách này mới làm cho Thương Lam nhất thời phân tâm, nếu không, việc hạ dược với người của thần y cốc, đâu thể dễ dàng như thế?

    Thương Lam xác thực là rối rắm việc này. Hắn vốn là truyền nhân thần y cốc, từ nhỏ đã nghiên cứu y thuật, đối với thuật y dược có sự si mê bẩm sinh. Vậy mà hôm nay, hắn lại bị người khác kê đơn mà không hề hay biết? Là mùi hoa kia sao?

    Vì sao loại hương hoa này hắn chưa từng thấy qua? Là hắn quá mức tự đại vào bản thân nên mới bị hạ dược, hay là do thuốc này vốn lợi hại như vậy?

    Tựa hồ Thương Lam đã quên mất, Quý Huyền Ca vừa rồi dùng cách gì để hạ dược hắn. Trong nháy mắt đó, vị "Diệu thủ thần y" này, đã quên phòng bị!

    Bất quá, hiện tại đầu óc Thương Lam vẫn đang xoay quanh loại dược kỳ lạ của Quý Huyền Ca. Rốt cuộc đây là thuốc gì? Phải dùng những dược liệu nào, chế tạo ra sao? Hắn thật sự muốn bắt tay vào làm.

    Thương Tiểu Lê nhìn công tử nhà mình cau mày lại, không nói ra lời. Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Dược Vương cốc, lúc này cũng hiểu được một ít tình huống, không nhịn được mà nhỏ giọng khóc lên: "Công tử, ô ô ô, công tử, yêu nữ, ngươi hạ độc công tử! Còn.. còn.. còn dùng phương thức đê tiện như vậy".

    Thương Tiểu Lê muốn tiến lên, lập tức bị Huyễn Kỳ kéo lại, không nhúc nhích được nửa phần.

    Mà đương sự Thương Lam, ngẩng đầu nhìn Quý Huyền Ca, trong mắt lộ ra một tia tò mò. Hắn tiếp tục viết trên mặt bàn..


    Quý Huyền Ca nhìn những nét chữ kia, cảm thấy cực kỳ giống nụ hôn của Thương Lam, không nóng không vội, chầm chậm khiến người say mê..

    Nàng lắc lắc đầu. Đây chỉ là vì kê đơn Thương Lam mà thôi, cho dù phải hi sinh nụ hôn đầu của nàng.

    Nhưng cũng không thể nói là hôn đi? Đấy mà là hôn sao?

    Ai, Quý Huyền Ca cười khổ. Cho dù là thế nào, sự thật vẫn là nụ hôn đầu của mình đã dành cho một kẻ y si!

    Từ trên người Thương Lam nhẹ nhàng tản ra mùi thuốc thanh lãnh, trong nháy mắt khiến tâm tình nàng bình tĩnh lại.

    Ấy vậy mà tên kia còn ở trên mặt bàn, thật sự viết rằng: "Ta ở lại bên cạnh ngươi, dùng y thuật chữa trị tốt cho ngươi, cũng sẽ không tiết lộ bất cứ bí mật nào của ngươi. Nhưng phải có điều kiện, trừ bỏ Thiên Tầm thảo, ta còn muốn một thứ.."

    "Ngươi là nói.." Quý Huyền Ca cách cái khăn che mặt, lấy tay chỉ vào môi của mình, thanh âm cố ý mang theo một tia dụ dỗ.

    Thương Lam nhìn đôi môi đỏ tươi ướt át như ẩn như hiện dưới khăn che mặt, trong mắt không có một tia động tình mà tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, gật gật đầu.

    Quả nhiên chính là một kẻ si mê y thuật!

    Quý Huyền Ca vuốt lại sợi tóc hỗn độn bên khóe mắt, nói: "Được, sau khi xong việc, ta chắc chắn sẽ đưa giải dược cho ngươi!"

    "Không phải giải dược." Thương Lam viết trên bàn. Trong mắt hắn tựa như một hồ nước tĩnh lặng, bị người ta ném một hòn đá xuống, dần dần nổi lên vài gợn sóng.

    Không phải giải dược?
     
  6. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 4: Điểm mấu chốt của Thương Lam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xế chiều hôm đó, Diệu thủ thần y Thương Lam cùng với cô gái thần bí rời đi thành Phượng Dương.

    Sau khi bọn họ rời đi thật lâu, mọi người ở đó vẫn còn thảo luận, cô gái thần bí này rốt cuộc là ai?

    Đoàn người Quý Huyền Ca vừa đi vừa nghỉ đã hơn hai mươi ngày, còn khoảng hai, ba ngày nữa là sẽ đến kinh đô, thành Triều Dương.

    Trước xe ngựa có gắn cờ của quan gia, mọi người thấy sẽ nhường đường, tốc độ nhanh hơn không ít.

    Huyễn Kỳ cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, bóng dáng cao lớn, làm cho người ta có cảm giác an toàn.

    Điều khiển xe ngựa là Nguyệt Cầm, ngồi bên cạnh là Thương Tiểu Lê, theo lý thuyết vốn là Thương Tiểu Lê lái xe, nhưng Nguyệt Cầm ôn nhu từ chối, lý do là: "Xe ngựa của tiểu thư, không thể để người khác chạm vào."

    Thương Tiểu Lê chỉ đành ngồi một bên, hắn không dám nhìn Nguyệt Cầm, trên mặt nàng có vết sẹo, làm cho hắn sợ hãi trong lòng.

    Bên ngoài mặt trời chói chang, trong xe ngựa lại là một mảnh mát lạnh, tất cả được phủ loại tàm ti tốt nhất, chiếc bình tứ giác kỳ lạ đựng đầy đá lạnh, dù lâu như vậy cũng không bị hòa tan.

    Nhìn Thương Lam, Quý Huyền Ca lại nghĩ đến sự việc ngày ấy, đột nhiên bật cười, nam tử này không quan tâm thuốc giải, lại có hứng thú với cách bào chế độc dược.

    Hắn viết: "Không phải thuốc giải, là công thức bào chế loại độc này!"

    Thương Lam tựa vào một góc xe ngựa, thong thả sắp xếp hòm thuốc, nghi hoặc nhìn Quý Huyền Ca đang mỉm cười, bên dưới cái khăn che mặt, đôi môi đỏ mọng như ẩn như hiện.

    Sau đó, trên bàn Thương Lam trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, chữ viết cứng cáp hiện ra: "Sau này không được vận công, phượng hàm thiên hạ, không phải là môn võ công có thể tùy tiện luyện tập."

    Quý Huyền Ca lười nhác tựa vào vai Thương Lam, Thương Lam cũng không phản kháng, chỉ cười ôn hòa, Quý Huyền Ca rất tò mò, điểm mấu chốt của Thương Lam là cái gì?

    Nghĩ như vậy, Quý Huyền Ca chậm rãi vươn tay nhỏ, di chuyển trước ngực Thương Lam, thấy Thương Lam không quan tâm, nàng đang định vói vào trong áo hắn, lại bị Thương Lam bắt được.

    Quý Huyền Ca im lặng đợi động tác tiếp theo, kết quả Thương Lam vẫn ôn như như lúc ban đầu, đúng là lương y như từ mẫu.

    Hắn chỉ đem tay Quý Huyền Ca để trên trang giấy, nơi đó đang viết: "Ngươi rất muốn làm mình chủ võ lâm?"

    "Không muốn." Quý Huyền Ca tựa vào vai Thương Lam, nhìn trần xe ngẩn người.

    Không khí đọng lại, sau đó, Quý Huyền Ca thản nhiên cười, giọng nói mang theo mười phần tàn nhẫn: "Nhưng mà, Tần Mộng Tuyết tên kia, chỉ cần hắn muốn thứ gì, ta liền không cho hắn được đến!"

    Tờ giấy hiện ra trước mặt Quý Huyền Ca: "Ngươi cùng Tần minh chủ là kẻ thủ?"

    Quý Huyền Ca nói: "Chuyện giữa Hương Sơn và Lạc Hồng trai, ngươi đã nghe qua chưa?"

    "Dược vương cốc." Lại một tờ giấy bay tới trước mặt Quý Huyền Ca.

    "Ý của ngươi là, ở trong Dược vương cốc nên không biết chuyện trên giang hồsao?" Quý Huyền Ca nói.

    Quý Huyền Ca cúi đầu, nhìn thấy tàm ti bị Thương Lam viết lên, nghiền ngẫm nói: "Thương Lam công tử, đây là tiền, ngươi lãng phí như vậy, ta rất đau lòng.."

    Thương Lam nhìn bộ dáng đau khổ của Quý Huyền Ca, nhíu mày nhìn qua tàm ti, khẩu âm đơn giản, vừa nhìn có thể hiểu: "Hảo."

    Quý Huyền Ca thấy liền bật cười, nam tử ôn nhu như vậy, dù làm gì cũng không tức không giận, ôn nhu như nước, rất là mê người..

    Hơn nữa y thuật cao siêu, nếu có thể giữ lại bên người, tương lai sẽ dùng đến, nhưng mà, nhìn thế nào thì Thương Lam đều là y si ngốc tử, không quan tâm gì hết.

    "Ai.. Thương công tử.." Quý Huyền Ca có ý kèo dài âm điệu, Thương Lam cũng chỉ thản nhiên cười, chờ nàng nói hết câu.

    Quý Huyền Ca đột nhiên nói nhỏ: "Ta hại ngươi trúng độc, ngươi có tức giận không?"

    Thương Lam lắc đầu.

    "Vậy.. Nếu ta không nói cho ngươi biết ta dùng độc dược gì thì sao?"
     
  7. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 5: Gặp nguy hiểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả nhiên, Quý Huyền Ca vừa nói xong, gương mặt ôn nhu của Thương Lam hơi hơi thay đổi, cầm lấy tay Quý Huyền Ca, nhìn nàng chằm chằm.

    "Ha ha ha ha ha.." Đến khi Quy Huyền Ca bật cười khanh khách, Thương Lam mới bình tĩnh trở lại.

    "Ta biết mà, ngươi chỉ biết đến dược, xem ra, chỉ có dùng dược mới có thể giữ ngươi lại bên người.." Quý Huyền Ca nửa đùa nửa thật nói: "Thế nào, ở lại bên cạnh ta được không?"

    Thương Lam như nghĩ tới điều gì, cầm bút lên viết: "Tại sao?"

    "Đương nhiên là vì trong thiên hạ này, y thuật của ngươi tốt nhất.." Quý Huyền Ca cười nói: "Ta đang cần một người có y thuật cao siêu như vậy, không đúng, phải nói là, trong thiên hạ này, không ai có thể so với ngươi, Thương Lam."

    "Thiên tầm thảo và.." Thương Lam vừa viết vừa chỉ miệng mình.

    "Yên tâm!"

    "Thương công tử, ngươi luôn luôn ở Dược vương cố, lần này sao lại đến đại hội võ lâm?" Quý Huyền Ca tựa vào lưng Thương Lam, hỏi.

    Thương Lam cầm bút chuẩn bị viết thì xe ngựa đột nhiên rung chuyển.

    Quý Huyền Ca không đề phòng, thiếu chút nữa đụng vào vách tường xe ngựa, may mà có Thương Lam ôm nàng.

    "Nguyệt Cầm?" Quý Huyền Ca vén một góc mành, hỏi.

    Bên ngoài Nguyệt Cầm ôn nhu hỏi: "Tiểu thư có sao không ạ?"

    "Người trong cung?" Quý Huyền Ca nhìn bốn phía xung quanh nói.

    "Hình như là vậy." Nguyệt Cầm trả lời.

    "Người cùng Huyễn Kỳ, có thể đối phó được không?" Quý Huyền Ca nói.

    "Tiểu thư yên tâm." Nói xong, liền đem dây cương đưa cho Thương Tiểu Lê, gật đầu với hắn.

    Thương Tiểu Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhận lấy dây cương, không dám nhìn thẳng Nguyệt Cầm, lắp bắp nói: "Được, được, giao, giao cho ta!"

    Chỉ thấy trước mặt có hai nhóm hắc y nhân cưỡi ngựa, trong đó có một nhóm người, móng ngựa được bọc bằng bạc tinh khiết, cổ đeo chuông bạc, bên hông có treo hơn chục túi hương.

    Huyễn Kỳ trấn an con ngựa bị hoảng sợ, xung quanh hắn có vô số quân cờ chuyển động, mỗi một quân cờ nhỏ lại có thể đánh bay đại đao mà hắc y nhân đánh tới.

    Quý Huyền Ca cười cười, trở lại trong xe ngựa, nhìn Thương Lam, không nói gì.

    Thương Lam trước sau đều ôn nhuận như nước, chỉ nhợt nhạt cười, lấy một tờ giấy viết: "Ngươi đắc tội bao nhiêu người?"

    "Ha ha, rất nhiều nha.." Quý Huyền Ca nhìn Thương Lam đột nhiên cười rộ lên như hoa hướng dương, làm hắn sủng sốt.

    "Thiết kích quân." Chữ Thương Lam viết trên giấy, làm cho Quý Huyền Ca nheo mắt, sau đó thở dài, trên mặt lại mỉm cười.

    "A.."

    "Ngươi đắc tội người trong cung?" Thương Lam khẽ nhíu mày.

    "Làm sao người biết đây là thiết kích quân?" Quý Huyền Ca có chút đề phòng hỏi.

    "Thanh âm chuông bạc của thiết kích quân là độc nhất vô nhị." Thương Lam lại viết.

    Quý Huyền Ca sẽ không tự mình đa tình cho răng Thương Lam đang lo cho nàng, lập tức nói: "Yên tâm, cho dù ta đắc tội người trong thiên hạ, chuyện đã đồng ý với ngươi, nhất định sẽ làm được!"

    Thương Lam đột nhiên mỉm cười, như dòng nước mát chậm rãi chảy qua tảng đá, làm cho trái tim của Quý Huyền Ca như được dòng nước ôm ấp, vô cùng thoải mái.

    Có trong nháy mắt, Quý Huyền Ca chợt nghĩ: Kể cả không hạ độc Thương Lam, hắn cũng sẽ không tiết lộ thân phận của nàng.

    Nhưng mà, chuyện nàng xuất hiện trên giang hồ, nếu bị người ngoài biết được, tất cả kế hoạch đã chuẩn bị trước đó, liền uổng phí..

    "Ngươi trách ta sao?" Quý Huyền Ca khó được mà quan tâm cảm nhận của Thương Lam.

    Ai ngờ, Thương Lam giống như không nghe thấy, cúi đầu viết gì đó.

    "Thương công tử, sao ta không nhớ, là ta cũng hạ độc lỗ tai của ngươi nhỉ.." Quý Huyền Ca nói.

    Lại thấy Thương Lam vẫn cúi đầu viết, không để ý Quý Huyền Ca đang nói chuyện.

    Quý Huyền Ca không nói gì, chỉ cười cười, nam tử này quả nhiên là làm từ nước, có ném tảng đá ngàn cân xuống cũng không tạo được một gợn sóng.

    Quý Huyền Ca đành phải rút lấy tờ giấy Thương Lam đang viết, thế này hắn mới ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn tờ giấy một cái, trên đó viết lung tung một đống chữ.

    Ngân hương, cúc vạn thọ, mặc thược, quyết chi.

    Tay Quý Huyền Ca cứng đờ một chút rồi bật cười khanh khách, hắn đang suy nghĩ công thức bào chế độc dược sao?

    "Không đúng?" Thương Lam nhìn biểu tình của Quý Huyền Ca, lập tức lấy một tờ giấy khác viết hỏi.

    Không đợi Quý Huyền Ca trả lời, xe ngựa lại một phen chấn động, chỉ nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Thương Tiểu Lê cùng tiếng ngựa thét dài, xe ngựa đột nhiên chạy như điên.

    Quý Huyền Ca đang muốn đi ra ngoài xem tình hình, lại bị Thương Lam kéo lại, hắn dùng khẩu hình nói từng chữ một: "Nguy, hiểm, ta, đi."

    Thương Lam để Quý Huyền Ca ngồi vào một góc xe ngựa, chính mình đi ra ngoài xem tình hình. Không biết ngựa vì sao lại hoảng sợ, Thương Tiểu Lê ngã xuống đất đang cố gắng đứng lên đuổi theo xe ngựa.

    Nguyệt Cầm cùng Huyễn Kỳ bị đám hắc y nhân quấn lấy, chỉ có thể lo lắng nhìn xem bên này, cố gắng muốn thoát thân.

    Xe ngựa chạy như điên, mành xe bị gió cuốn lên mắc lại trên trần xe, Quý Huyền Ca cứ như thế nhìn bóng dáng Thương Lam.

    Ý đồ của Thương Lam là muốn khống chế con ngựa kia, quần áo của hắn không phải thuần màu trắng, trắng xen lẫn chút màu xám. Lúc này, bụi đất bay lên làm cho bộ quần áo có cảm giác đường xa mệt mỏi.

    Một trận gió thổi vào trong xe, phảng phất mang theo mùi thảo dược nhẹ nhàng.

    Là của nam tử này sao?

    Nghe nói người của thần y cốc đều kiêu ngạo, bình thường tuyệt không dễ dàng đồng ý xem bệnh, cho nên nàng mới dùng "Thiên tầm thảo".

    Vì đảm bảo không có gì sai sót, lại dùng thêm độc dược do Tần Mộng Tuyết tạo ra.

    Chính là, không ngờ, bây giờ lại hối hận.

    Tần Mộng Tuyết, Tần minh chủ, ngày trước, ngươi có đoán được rằng, chúng ta không có sau này.

    Thương Lam, ta có nên nói cho ngươi biết, thuốc giải loại độc này, ta cũng không có..
     
    Pickle không chuathaohuong thích bài này.
  8. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 6: Trong nhu có cương

    Xin hãy chú ý đến con muỗi :)) Con muỗi sẽ là chất xúc tác quan trọng của tềnh yêu nha mọi người =))

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe ngựa chạy như điên rất lâu mới từ từ ngừng lại, Quý Huyền Ca nhìn bóng lưng Thương Lam, lần đầu tiên hối hận vì đã tự tiện thúc dục "Phượng hàm thiên hạ" tầng thứ năm để đối đầu với Tần Mộng Tuyết.

    Nên bây giờ, phải nhờ Thương Lam gánh vác.

    Nhưng mà, nàng có thể mặc kệ Tần Mộng Tuyết ngồi ở vị trí minh chủ võ lâm ư?

    Đôi tay kia dính đầy máu của sư phụ nàng, sao có thể để hắn tiêu dao cầm quyền to như vậy được!

    Sau khi Quý Huyền Ca mất hết võ công, rất ít khi được ngủ ngon giấc, nhưng hôm nay, không biết vì sao, khi xe ngựa từ từ chạy vững vàng, nàng liền thoải mái nằm trên thảm lông mềm mại..

    Đột nhiên nghĩ đến đây là đồ tốt Tần Mộng Tuyết tặng, Quý Huyền Ca phẫn hận nhổ một nhúm lông ném ra ngoài xe ngựa, mới dần thiếp đi.

    Lúc Quý Huyền Ca tỉnh lại trời đã tối rồi, mất đi công lực lại ngồi xe ngựa xóc nảy một này, cả người nàng đau nhức vô cùng.

    Quý Huyền Ca xuống xe ngựa, phát hiện mình đang ở một khu đất hoang vắng, nơi này không phải kinh đô, là bãi tha ma ngoài thành sao?

    Vừa nghĩ cả người liền run rẩy.

    Gió đêm thổi qua, cái khăn che mặt bay bay, cảm giác man mát xẹt qua gò má.

    Con ngựa đang quỳ trên mặt đất, một chân bị thương, vết thương đã được băng bó cẩn thận.

    Cách đó không xa thấy có ánh lửa, Quý Huyền Ca đi đến, Thương Lam đang nướng gì đó, đợi đã..

    Cái thứ màu trắng trong đống lửa kia không phải là hộp cổ bằng ngân thiết của nàng sao, mới nghĩ thôi mồ hôi lạnh đã tuôn ra.

    "Thương Lam, đồ của ta, dùng sướng tay không?" Quý Huyền Ca hung hăng nói, hộp cổ này, rất quý a, khó khăn lắm mới lấy được, vừa định mở miệng.

    Đã thấy Thương Lam quay người lại, mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ dùng rất tốt, nụ cười như vậy, làm Quý Huyền Ca sửng sốt một lát, quần áo trên người hắn đã bẩn, nhưng nụ cười vẫn tinh thuần như nước.

    Mấy ngày ở cùng nhau, Quý Huyền Ca phát hiện, Thương Lam luôn ở Dược vương cốc, rất ít ra ngoài, nên có nhiều chuyện không biết.

    Quan trọng hơn là, ngoài y dược, không có gì có thể làm cho hắn dao động.

    Vốn là vì phòng ngừa vạn nhất, mới hạ độc hắn, nhưng mà bây giờ nhìn hắn như vậy, Quý Huyền Ca có thúy áy náy.

    "Chỗ này luôn có chuyện ma quái.." Quý Huyền Ca đi đến bên cạnh Thương Lam, giúp hắn châm lửa.

    Thương Lam nhìn nàng cười ôn nhu, lắc đầu.

    "Ngươi luôn ở trong Dược vương cốc, chắc chưa bao giờ đến Yến thành? Ta đoán ngươi cũng không biết, đây là nơi nào.." Quý Huyền Ca vừa nói, vừa thương tiếc nhìn hộp cổ của nàng, muốn nhìn xem bên trong đang nấu thứ gì.

    Động tác của Thương Lam dừng một chút, ánh mắt mơ hồ, nghiêng đầu sang một bên, như đang che dấu chuyện gì.

    Quý Huyền Ca đang nghiên cứu cái hộp nên không chú ý động tác nhỏ này của Thương Lam.

    Là cháo hoa bình thường a..

    "Cái hộp này, là do Đại sư tự tay làm ra, độc nhất vô nhị, vậy mà ngươi lại biến nó thành như vậy?" Quý Huyền Ca người kia, Tần Mộng Tuyết, hắn một thân áo dài màu xanh lam, luôn lấy cái hộp này làm nồi, đựng đầy bánh vân tô mà nàng thích ăn.

    Quý Huyền Ca lắc đầu, giống như muốn ném cái gì đi.

    "Ọc.. ọc.." Tại khu đất trống trải này, âm thanh càng thêm rõ ràng.

    Quý Huyền Ca ôm bụng, cắn cái khăn che mặt, nói: "Ta đói bụng.."

    Thương Lam cười cười, ý bảo Quý Huyền Ca ăn cháo.

    Quý Huyền Ca nhận lấy, quay lưng lại với Thương Lam, vén một góc khăn che mặt lên, muốn từ từ nhấm nháp.

    Nhưng là, bát cháo này không ngon chút nào, gạo còn chưa chín, nếu là trước kia, Quý Huyền Ca nhất định trào phúng mấy câu, nhưng đây là Thương Lam làm..

    Chính nàng hạ độc người ta đã cảm thấy đuối lý, lại nhìn Thương Lam liền rõ hắn không phải người biết nấu cơm.

    Quan trọng nhất là, vị Thương công tử này, cho dù Quý Huyền Ca có nói cái gì, hắn cũng chỉ ôn nhu cười.

    Lấy nhu thắng cương, đây là cách hình dung tốt nhất về Thương Lam đối với Quý Huyền Ca.

    Đêm xuống, phía trước là bãi tha ma, thỉnh thoảng lại có tiếng quạ đen kêu làm người ta rợn tóc gáy.

    Buổi tối mùa hè rất nhiều muỗi, thân thể Quý Huyền Ca rất thu hút muỗi. Trước kia khi ở bên ngoài, cả người nàng đều bị muỗi đốt, hôm nay thật lạ, nửa con muỗi cũng không có..

    Từng trận gió đêm, Quý Huyền Ca ở trong xe ngựa ngửi thấy mùi thảo dược nhẹ nhàng, không có con muỗi, không có lo lắng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Trời vừa sáng, bên ngoài xe ngựa đột nhiên có tiếng ồn ào, đánh thức Quý Huyền Ca.
     
    Pickle không chua thích bài này.
  9. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 7: Rốt cuộc đã đắc tội ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mất hết võ công, Quý Huyền Ca thường ngủ không ngon, lại bị muỗi đốt, thành ra không có cách nào yên giấc.

    Hôm qua ngủ một giấc thật sâu, còn mơ một giấc mơ vô cùng chân thật.

    Trong mơ, người kia được vạn người ủng hộ, mọi người tung hô "Tần minh chủ", mà hắn đứng trên đỉnh núi, một thân áo xanh, phong hoa tuyệt đại.

    Sông núi trùng trùng ở sau lưng hắn, mà dưới chân hắn toàn là máu, chảy róc rách.

    Cho nên thời điểm Quý Huyền Ca bị đánh thức, cũng không như bình thường tức giận, ngược lại có chút nhẹ nhõm.

    Quý Huyền Ca vén mành, nhìn thấy bóng dáng Thương Lam, liền bình tĩnh lại.

    Đang muốn từ từ cảm thụ cảm giác yên bình này, lại có người phá đám.

    Xung quanh xe ngựa, một đám hắc y nhân xuất hiện, sát khí dày đặc,

    Lúc này trời đã sáng, sương mù mênh mông, Quý Huyền Ca vặn thắt lưng, thanh âm còn chưa tỉnh ngủ: "Ta nói này, các ngươi ai cũng mặc áo đen, ta không biết là ai với ai nha.."

    Khi nhìn thấy tay áo hắc y nhân dùng tơ hồng thêu hình phượng hoàng, Quý Huyền Ca kinh ngạc.

    "Huyết Phượng các?" Quý Huyền Ca cười lạnh, "Huyết Phượng lệnh vừa ra, trừ phi mục tiêu chết, nếu không không chết không ngừng, có người trả rất nhiều tiền để giết ta, có phải ta nên vui vẻ hay không?"

    Thương Lam bất đắc dĩ nhìn Quý Huyền Ca, giống như đang hỏi, đến cùng là nàng đắc tối ai vậy..

    Quý Huyền Ca cười khổ, trong lòng nói, oan uổng nha, chẳng lẽ ngươi không biết, trên đời này có một loại người, dù ngươi không làm gì vẫn sẽ đến trêu chọc ngươi sao?

    Hắc y nhân không nói gì, nhưng nhìn nhau gật đầu ra hiệu, kiếm pháp rất nhanh, đánh úp về phía Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca theo bản năng định đẩy Thương Lam ra, lại thấy Thương Lam chặn lại, một tay vung lên!

    Mấy cây ngân châm bay ra, đám hắc y nhân vừa xông lên trong nháy mắt mềm cả người, ngã trên mặt đất, phải dựa vào nhau mới có thể khó khăn đứng dậy.

    Không hổ là truyền nhân Thần y cốc..

    Quý Huyền Ca nở nụ cười, im lặng cười, lúc này mây mù bay đi, mặt trờ ló rạng, dưới ánh mặt trời Quý Huyền Ca như bị hào quang bao phủ.

    Khi Thương Lam quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Quý Huyền Ca cười như vậy, tươi cười mang theo một tia đắc ý, cùng sự khen ngợi đối với hắn.

    Ánh mắt trời chiếu xuống làm chiếc khăn che mặt trở nên lấp lánh. Quý Huyền Ca, nàng không giống những nữ tử khác trên đời này..

    Ví dụ như bây giờ, cho dù nàng ở ngay trước mắt hắn, cho dù mặt nàng tràn đầy ý cười, nhưng vẫn làm cho người ta nhìn không thấu.

    "Các người tưởng nhân lúc Nguyệt Cầm và Huyễn Kỳ không ở là có thể giết ta?" Quý Huyền Ca lạnh lùng cười nói.

    Hắc y nhân còn đang cố gắng đứng lên, nhưng không biết cây ngân châm đâm vào đâu mà làm cho bọn họ cả người vô lực.

    "Không cần biết là ai ở thành Triêu Dương này.. Các người chuyển lời đến hắn giúp ta, lần sau, hãy đổi phương thức chào đón khác đi!" Quý Huyền Ca tựa vào người Thương Lam nói.

    Thương Lam khi nghe nàng nói thế cũng giật mình một cái.

    Đám hắc y nhân nhìn nhau, cẩn thận từng bước rời đi, lúc đi còn không quên quay đầu, cảnh giác nhìn Thương Lam, sợ hắn lại xuất thủ.

    Đợi đám hắc y nhân đi xa, Thương Lam mới quay về xe ngựa, lấy giấy ra viết, hỏi Quý Huyền Ca: "Bây giờ, đi đâu?"

    "Tới thành Triêu Dương rồi, đi Tầm Mỹ các đi!" Quý Huyền Ca nhìn hướng cửa thành, một tia sáng lướt qua.

    "Đó, là, nơi, nào?" Thương Lam nói từng chữ một.

    Quý Huyền Ca nhíu mày đáp: "Là thanh lâu a~"
     
    Pickle không chua thích bài này.
  10. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 8: Thanh lâu này rất đặc biệt!

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Nước Đại Yến nằm trên đại lục Cửu Hàn, trải qua mấy trăm năm phân chia.

    Đến thời đại Triêu Quang, ngoài Đại Yến, còn có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ khác. Mà trong những năm gần đây, Đại Yến từ từ tăng cường thực lực, trở thành một trong số ít những nước mạnh.

    Kinh đô của Đại Yến, thành Triêu Dương, là trung tâm buôn bán cũng là nơi giao lưu chặt chẽ giữa các quốc gia.

    Bởi vì ngựa bị thương nên xe ngựa của Quý Huyền Ca đi rất chậm, phải mất gần một ngày mới từ ngoại thành vào đến trong thành.

    Cho dù là kinh đô, cũng đều giống những nơi khác, có nhiều nơi tầm hoa vấn liễu.

    Khi xe ngựa đi đến khu phốđêm lớn nhất thành Triêu Dương, trời đã tối sầm.

    Trên đường, khắp nơi đều là thanh lâu, đủ loại nữ tử rêu rao đón khách.

    Mà Tầm Mỹ các ở trong đây, trông có vẻ khác người.

    Cấu tạo của Tầm Mỹ các là hình bát giác, ở hướng bắc mất một cái sừng, nên thực tế chỉ có bảy sừng. Lối vào hướng bắc có điêu khắc một con vật vừa giống rồng vừa giống phượng.

    Tạo hình như vậy, so sánh với xung quanh, Tầm Mỹ các trông có vẻ đặc biệt, nói khó nghe thì chính là quái dị.

    Khi xe ngựa đỗ lại trước tấm biển có ba chữ "Tầm Mỹ các", Thương Lam sửng sốt một chút. Ba chữ này cứng cáp có lực, âm dương cân bằng, nét thanh nét đậm đều rõ ràng. Chữ viết thật là đẹp!

    Ngoài cửa có nữ tử ăn mặc rất xinh đẹp, đang tựa vào cạnh cửa nói chuyện phiếm, không giống những nữ tử ở những thanh lâu khác ăn mặc mát mẻ lôi kéo khách.

    Thương Lam vén mành xe ngựa, nghi hoặc nhìn Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca cười cười, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe miệng cong cong dưới khăn che mặt.

    Nàng nói: "Ta tưởng rằng ngươi chỉ biết khám bệnh cho người, không nghĩ tới ngươi chữa chân cho ngựa cũng tốt lắm.."

    Thương Lam nở nụ cười, khuôn mặt vốn ôn hòa càng thêm ấm áp.

    Thương công tử này, mỗi lần ngươi khen hắn y thuật tốt, hắn đều cười như vậy.

    Quý Huyền Ca nhảy xuống xe, nàng đã thay một bộ váy dài thêu hoa thanh lịch. Nhiều ngày như thế, trong xe chỉ còn lại bộ quần áo sạch sẽ cuối cùng, là của Nguyệt Cầm.

    "Đi nhanh lên, ta rất đói!" Quý Huyền Ca vẫy tay với Thương Lam, hắn còn đang trầm tư.

    Quý Huyền Ca bất đắc dĩ, thở dài nói: "Ngươi có muốn ăn thử dược thiện ở đây không? Có thể sẽ cho ngươi niềm vui bất ngờ đó.."

    Thương Lam gật đầu, bước theo Quý Huyền Ca.

    Vừa vào cửa lớn Tầm Mỹ các, liếc mắt một cái không nhìn đến cuối, tiếng người ồn ào, mỗi cái bàn đều là gỗ lim cao cấp nhất, cả đại sảnh bố trí hết sức xa xỉ.

    Bốn phía trưng bày đồ sứ, có cái là đồ cổ từ triều đại trước, có cái là thời đại này. Một nửa còn lại là do đại sư làm gốm tốt nhất Đại Yến làm ra, có những thứ dù trong hoàng cung cũng không dễ thấy.

    Trong đại sảnh, người tới người đi, đều là mỹ nhân tuyệt sắc, ở Tầm Mỹ các, bất luận ngươi muốn tìm nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần ngươi muốn, ngươi đều gặp được.

    Chỉ cần ngươi có đủ tiền, đều có thể tranh đấu, còn việc có được chọn hay không, thì phải xem tâm ý của mỹ nhân!

    Lúc Quý Huyền Ca và Thương Lam cùng đi lên tầng hai, cũng không bị ai ngăn cản.

    Người đến Tầm Mỹ các, ngoài tìm sắc, còn có một loại người, đó là đến trao đổi chuyện quan trọng. Nơi này có thủ vệ tốt nhất, có phòng cơ mật, cho đến bây giờ, chưa từng xuất hiện sai lầm.

    Cho nên, người bình thường tìm vui sẽ ở tầng một, nếu qua đêm sẽ có người sắp xếp, người đến nói chuyện trực tiếp lên tầng hai, sẽ có người dẫn đường đưa ngươi đi phòng thích hợp.

    Tuy nói là không ai ngăn cản, nhưng Thương Lam vẫn làm cho mọi người chú ý. Không biết hắn thay quần áo từ lúc nào, áo dài màu trắng ngà mặc ở trên người hắn như nước ôn hòa lại mông lung trong suốt.

    Cho dù xung quanh nhiều mỹ nhân, Thương Lẫm vẫn dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác.

    "Ta nói này, hay là ngươi ở lại đây đi, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền.." Quý Huyền Ca cong môi nói.

    "Lão bản?" Thương Lam nhìn Quý Huyền Ca, hơi hơi mở miệng, thong thả nói ra hai chữ.

    Quý Huyền Ca chỉ cười không nói.

    Nhìn biểu tình nghi hoặc của Thương Lam, Quý Huyền Ca lại nói: "Không nên hỏi nhiều.. Nếu không, thuốc của ngươi, ta không dám đảm bảo.."

    Quả nhiên, vừa nói xong, Thương Lam lập tức gật đầu.

    "Đúng là dược si a.." Quý Huyền Ca tươi cười mang theo bất đắc dĩ.

    "Ta đột nhiên phát hiện, không nói được cũng tốt, ta có nói cái gì, ngươi cũng không có cách phản đối, hay là sau này, ai không nghe lời, hạ độc câm rất tốt.." Quý Huyền Ca một bên đi lên tầng, một bên lẩm bẩm.

    Thương Lam đi ở phía sau, nghe thế bất đắc dĩ cười.

    Ngay khi hai người vừa lên đến tầng hai, dưới đại sảnh đột nhiên tối sầm.

    Chỉ thấy đại sảnh bốn phía, có người mang theo bốn viên dạ minh châu bằng nắm tay, một khắc đó, đài cao trong đại sảnh bừng sáng.

    Mà mọi người đều nín thở nhìn chăm chú trên đài cao.

    Chỉ chốc lát, tiếng đàn chậm rãi vang lên, tiếng đàn leng keng thanh thúy, một nữ tử mặc váy dài màu đỏ thẫm uyển chuyển xinh đẹp bước ra, thong thả đi lên đài.

    Quý Huyền Ca dừng bước, một cánh tay chống lên trên lan can, dung nhan dưới cái khăn che mặt có phần mông lung, khó phân biệt. Thay đổi một bộ quần áo làm Quý Huyền Ca mất đi một phần đẹp đẽ quý giá, lại hơn một phần chân thật.

    Mà Quý Huyền Ca lúc này, đang tràn đầy ý cười, hứng thú nhìn nữ tử trên đài kia..
     
    Pickle không chua thích bài này.
  11. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 9: Kẻ nào gây sự?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đài, nàng kia chân bước hoa sen, thân nhẹ như yến, mỗi cái xoay người, ống tay áo tung bay giống như đang múa.

    Thương Lam cũng học tư thế của Quý Huyền Ca, theo ánh mắt nàng nhìn cô gái trên đài kia.

    Vì khoảng cách xa, không nhìn rõ dung mạo của nữ tử trên đài, nhưng người dưới đài đều là biểu tình say mê. Tuy nhiên, nàng kia, thật sự không có gì làm cho Thương Lam chú ý.

    Thương Lam lại nhìn bên cạnh, vẻ mặt Quý Huyền Ca vừa thỏa mãn, vừa nghi hoặc nhìn nữ tử trên đài, hắn cười bất đắc dĩ.

    "Đi thôi.. Chút nữa ta giới thiệu mỹ nhân kia cho ngươi, được không?" Quý Huyền Ca cười, xoay người muốn kéo Thương Lam, nhưng vì động tác xoay người quá lớn, không cẩn thận đụng vào người khác.

    Không đợi Quý Huyền Ca kịp phản ứng, Thương Lam đã nắm lấy tay Quý Huyền Ca kéo vào trong ngực mình, mùi dược thoang thoảng ập vào mũi.

    Mà người bị va vào còn đang giơ bàn tay lên, chắc là muốn đẩy Quý Huyền Ca ra.

    Quý Huyền Ca nheo mắt, nhìn nam tử say rượu trước mặt.

    "Nhìn cái gì, ngươi đụng phải gia, còn muốn gia xin lỗi ngươi sao?" Tên kia mồm đầy mùi rượu, nghiêng ngả đi về phía Quý Huyền Ca.

    "Làm sao có thể, ta đang chuẩn bị giải thích với gia đây.." Dưới cái khăn che mặt, khóe miệng Quý Huyền Ca hơi cong lên, trong mắt lại không có ý cười, chữ "gia" kia, phát âm có phần kì lạ.

    "Vậy sao.. Ngươi chuẩn bị giải thích với gia như thế nào a.." Ánh mắt tục tĩu nhìn Quý Huyền Ca, lảo đảo muốn lấy cái khăn che mặt của Quý Huyền Ca.

    Chính là, đột nhiên bị vấp, ngã sấp xuống dưới chân Quý Huyền Ca, sau đó hắn ngẩng đầu, ngây ngô cười, nhìn Quý Huyền Ca.

    "Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết.." Quý Huyền Ca nói.

    Tên kia để sát thân mình vào một chút, bàn tay lại vươn đến trước mặt Quý Huyền Ca.

    Ánh mắt Thương Lam chợt lóe, nâng cánh tay lên.

    "Chát!" Âm thanh rất vang, có mấy người dưới tầng nhìn về hướng này.

    "Ngươi ngươi ngươi ngươi, đồ tiện nhân, ngươi dám đánh gia!" Tên kia một tay bụm mặt, một tay chỉ vào Quý Huyền Ca quát to.

    Thương Lam nhìn cánh tay đang giơ của mình, lại nhìn cô gái đang xoa tay trước mặt.

    Khuôn mặt luôn bình tĩnh như nước của Thương Lam, có một chút "vui vẻ" thoáng qua.

    Nam tử say rượu kia còn đang chửi bậy, âm thanh rất to nhưng cũng không đủ để hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ người dưới tầng. Vậy mà lúc này, người dưới tầng đồng loạt nhìn lên đây.

    Nguyên nhân là do hồng y nữ tử trên đài đã dừng lại, nhìn về này.

    Không có âm nhạc, toàn bộ đại sảnh, bỗng nhiên trở nên vô cùng im lặng.

    "Ai ở Tầm Mỹ các gây sự a?" Giọng nói thanh thúy của hồng y nữ tử kia truyền đến.

    "Ha ha, đây không phải là Hoan Vũ lão bản sao?" Nam tử say rượu trêu đùa nói, nấc lên, mùi rượu khó ngửi tỏa ra.

    "Có chuyện gì a, Hoan Vũ múa không đẹp sao?" Hồng y nữ tử cũng chính là Hoan Vũ, hai tay xoa lưng, hỏi.

    "Ha ha, sao có thể như thế, điệu múa của Hoan Vũ lão bản, toàn bộ Đại Yến, không có người thứ hai!" Tên kia lấy lòng nói. "Nhưng mà, cô nương này thật không có lễ phép! Lại dám đánh gia!"

    Nói xong, còn không quên hung tợn nhìn Quý Huyền Ca.

    Hoan Vũ nhìn Quý Huyền Ca, lại nhìn nam tử say rượu kia, nói: "Hừ, Tầm Mỹ các của chúng ta, sao có thể để cho người như ngươi gây sự, người tới, ném hắn ra ngoài!"

    Dứt lời, đã có bốn nam tử mặc áo dài đen bó sát đứng dưới tầng, mặt không đổi nhìn tên say rượu kia.

    "Các ngươi, các ngươi dám, có biết gia là ai không? Tỷ tỷ gia, bây giờ là quý phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái nhất.." Lúc này, nam tử có vẻ tỉnh táo một chút, hung tợn nói.

    Nghe thấy bốn chữ "quý phi nương nương", ánh mắt Quý Huyền Ca hơi hơi nheo lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung: "Vị quý phi nương nương này, là chuyện từ lúc nào a? Ta nhớ rõ, trong hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương!"

    "Hừ! Hoàng hậu là cái thá gì, cho tới bây giờ Hoàng Thượng cũng không quan tâm, chỉ còn thiếu bị giam lãnh cung thôi!" Đều nói uống rượu to gan, hơn nữa, vừa nhắc đến quý phi nương nương, nam tử say rượu kia càng thêm khí thế.

    "Nghe ngươi nói như vậy, hậu cung sẽ đổi chủ sao?" Quý Huyền Ca đứng thẳng lại, đi vài bước đến gần nam tử kia.

    Nam tử nhìn Quý Huyền Ca đang đi tới, cười hì hì nói: "Thế nào? Theo gia?"

    Thấy Quý Huyền Ca không nói lời nào, hắn còn nói thêm: "Hậu cung đổi chủ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó, ta sẽ bảo tỷ tỷ của ta cho ta làm tướng quân, ngươi đi theo ta không phải sẽ thành nữ nhân của tướng quân sao? Ha ha ha!"

    "Có vẻ không tồi!" Quý Huyền Ca lại tới gần một chút, "Bất quá, không biết quý phi tỷ tỷ kia của ngươi, có từng dạy ngươi, vị tướng quân tương lai này, một câu không?"
     
    Pickle không chua thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...