Chương 20: Chuyện xấu truyền xa ngàn dặm
Editor: Bé Bánh
Editor: Bé Bánh
Sau khi ăn xong, Lâm Chỉ Vi khéo léo từ chối ý tốt đưa cô về nhà của Lăng Tử Hằng, một mình đi dạo dọc bờ biển, từ lúc khôi phục dung mạo đến giờ cũng chỉ mấy tiếng lúc này cô mới từ từ cảm nhận rõ thay đổi này.
Lăng Tử Hằng lên xe, bảo lái xe chưa vội đi, yên lặng nhìn theo bóng dáng đằng xa của Lâm Chỉ Vi, cô chỉ đi dọc theo bờ biển ngay cạnh đấy.
Gió khẽ thổi lên mái tóc của cô, vài sợi tóc bay loạn trên mặt mà cô cũng chỉ yên lặng.
Lăng Tử Hằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt cô hơi cúi xuống, lông mi thật dài che hết cảm xúc của cô.
Làm cho anh có một chút đau lòng, rất muốn đến bên để an ủi, thật sự là làm khó cho cô những năm này luôn bị người đời chế nhạo và xa lánh mà cô cũng chỉ im lặng chịu đựng.
Bây giờ lại phải chấp nhận một gương mặt khác, chắc chắn áp lực rất lớn, mà hội đồng xét xử sắp tới..
Hình dáng ở xa kia giống như một bức tranh yên tĩnh mà mỏng manh làm cho người ta không khỏi đau lòng.
Anh cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, hạ cửa xe xuống gió biển khẽ thổi vào vô cùng mát mẻ, đang nghĩ có nên xuống an ủi cô hay không, chợt nghe một tiếng hét:
"Họ Lâm biến thái, bà đây sau này mà ăn đồ ngươi đưa, chính là đồ ngu.."
Nói xong còn giơ nắm đấm lên, sau đó tức giận rời đi, khiến cho mấy du khách đang ngắm cảnh ở gần đấy không khỏi giật mình nghĩ, cô gái này xinh đẹp như thế nhưng lại là người không bình thường..
Lăng Tử Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng âm thầm trào phúng, vậy mà anh còn muốn đi an ủi cô, thật sự là quá ngu.. Anh đã đánh giá cô quá thấp rồi.
"Về thôi"
Lái xe giật mình, lập tức nổ máy, trong lòng không khỏi nói thầm, thiếu gia hôm nay bị gì vậy, nhìn hơi khác thường..
Lâm Chỉ Vi vừa đi vừa đá lon nước ven đường, trong lòng tức giận nhưng không biết phát tiết vào đâu, nếu không phải tại Lâm Quỳnh Cửu thì ở hội đồng xét xử sắp tới sẽ dễ dàng hơn, bây giờ có biết bao nguy hiểm đang rình rập..
Muốn trả lại gương mặt cho cô lúc nào mà chả được, sao cứ phải là bây giờ cơ chứ.
Phàn nàn thì phàn nàn, cô cầm điện thoại gọi cho Triệu Cạn Lộ:
"Triệu mỹ nữ, tôi nhớ cô lắm, ra đây nói chuyện với tôi đi, coi như luyện tập trước một chút".
Lúc này Triệu Cạn Lộ đang làm tóc nghe giọng Lâm Chỉ Vi có hơi mệt mỏi và chán nản, không quan tâm nhà tạo mẫu tóc đang bận bịu trên đầu mình lập tức nhảy dựng lên, hô, "Lâm Chỉ Vi, cuối cùng cô cũng chịu gọi điện thoại cho tôi, tôi gửi tin nhắn cho cô từ trưa đến giờ rốt cuộc cô có xem không vậy."
Lâm Chỉ Vi mở Wechat ra, 20 tin tức đầu đều là của Triệu Cạn Lộ..
"Buổi chiều tôi bận quá nên chưa có xem, xin lỗi nha."
"Cái loa lớn của Lương gia Lương Tử Thịnh nói cô cải trang, bây giờ tin tức này đã truyền khắp nơi rồi.. Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy.."
Ách.. Thì ra người lúc sáng đến nhà tìm cô là Lương Tử Thịnh, cô không biết anh ta đến cửa tìm mình để làm gì, mà anh ta cũng không nói lí do bây giờ lại đem chuyện cô thay đổi dung mạo nói ra ngoài..
Vẫn là câu nói kia chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm..
Lương Tử Thịnh đáng chết, cô đắc tội hay gây thù kết oán với anh ta khi nào?
"Chút nữa đến SOO hội sở tìm tôi, 20 phút nữa tôi mới làm xong, này này này, cô còn nghe đấy chứ.." Triệu Cạn Lộ rõ ràng có hơi bối rối.
"Tôi vẫn còn sống đây này, đại tiểu thư tôi qua ngay đây" Lâm Chỉ Vi tắt điện thoại lập tức gọi xe đi đến hội sở.
Không biết lát nữa Triệu Cạn Lộ gặp cô sẽ có phản ứng như thế nào, bây giờ chỉ có mình Lăng Tử Hằng là bình thường nhất so với mọi người.
Cũng có thể hôm nay cô mới gặp có vài người, nên rất khó nói.
SOO hội sở là câu lạc bộ cấp cao của Triệu gia, không những to lớn mà trang trí còn rất đẹp, đẹp đến mức giống như tiên cảnh phù hợp cho các bạn trẻ thích chụp ảnh.
Lúc Lâm Chỉ Vi đi vào chỉ có mình Triệu Cạn Lộ ở bên trong đang lo lắng nhìn ra cổng, tinh thần hơi không tập trung.
Lâm Chỉ Vi hít sâu một hơi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trấn an bản thân sau này trường hợp như thế này còn rất nhiều, lập tức lấy lại tinh thần, đến đây đi, cô đã sẵn sàng đón nhận tất cả.
Quả nhiên, sau khi thấy một bóng người đi tới Triệu Cạn Lộ lập tức ngây người, tay cầm cà phê không động đậy, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Trong lòng Lâm Chỉ Vi nghĩ, thôi xong, lại một người nữa ngây ngốc, không khác gì phản ứng của cha mẹ Lâm.
"Triệu mỹ nữ, bưng cà phê lâu như vậy không mỏi sao, vừa sơn móng tay xong cũng sắp hư rồi kìa" Lâm Chỉ Vi chủ động phá vỡ không khí yên lặng, tự nhiên ngồi xuống không chút để ý hình tượng nào.
Dù sao hình tượng của cô đã mất từ tám trăm năm trước lúc dung mạo của cô thay đổi rồi.
Lăng Tử Hằng lên xe, bảo lái xe chưa vội đi, yên lặng nhìn theo bóng dáng đằng xa của Lâm Chỉ Vi, cô chỉ đi dọc theo bờ biển ngay cạnh đấy.
Gió khẽ thổi lên mái tóc của cô, vài sợi tóc bay loạn trên mặt mà cô cũng chỉ yên lặng.
Lăng Tử Hằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt cô hơi cúi xuống, lông mi thật dài che hết cảm xúc của cô.
Làm cho anh có một chút đau lòng, rất muốn đến bên để an ủi, thật sự là làm khó cho cô những năm này luôn bị người đời chế nhạo và xa lánh mà cô cũng chỉ im lặng chịu đựng.
Bây giờ lại phải chấp nhận một gương mặt khác, chắc chắn áp lực rất lớn, mà hội đồng xét xử sắp tới..
Hình dáng ở xa kia giống như một bức tranh yên tĩnh mà mỏng manh làm cho người ta không khỏi đau lòng.
Anh cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, hạ cửa xe xuống gió biển khẽ thổi vào vô cùng mát mẻ, đang nghĩ có nên xuống an ủi cô hay không, chợt nghe một tiếng hét:
"Họ Lâm biến thái, bà đây sau này mà ăn đồ ngươi đưa, chính là đồ ngu.."
Nói xong còn giơ nắm đấm lên, sau đó tức giận rời đi, khiến cho mấy du khách đang ngắm cảnh ở gần đấy không khỏi giật mình nghĩ, cô gái này xinh đẹp như thế nhưng lại là người không bình thường..
Lăng Tử Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng âm thầm trào phúng, vậy mà anh còn muốn đi an ủi cô, thật sự là quá ngu.. Anh đã đánh giá cô quá thấp rồi.
"Về thôi"
Lái xe giật mình, lập tức nổ máy, trong lòng không khỏi nói thầm, thiếu gia hôm nay bị gì vậy, nhìn hơi khác thường..
Lâm Chỉ Vi vừa đi vừa đá lon nước ven đường, trong lòng tức giận nhưng không biết phát tiết vào đâu, nếu không phải tại Lâm Quỳnh Cửu thì ở hội đồng xét xử sắp tới sẽ dễ dàng hơn, bây giờ có biết bao nguy hiểm đang rình rập..
Muốn trả lại gương mặt cho cô lúc nào mà chả được, sao cứ phải là bây giờ cơ chứ.
Phàn nàn thì phàn nàn, cô cầm điện thoại gọi cho Triệu Cạn Lộ:
"Triệu mỹ nữ, tôi nhớ cô lắm, ra đây nói chuyện với tôi đi, coi như luyện tập trước một chút".
Lúc này Triệu Cạn Lộ đang làm tóc nghe giọng Lâm Chỉ Vi có hơi mệt mỏi và chán nản, không quan tâm nhà tạo mẫu tóc đang bận bịu trên đầu mình lập tức nhảy dựng lên, hô, "Lâm Chỉ Vi, cuối cùng cô cũng chịu gọi điện thoại cho tôi, tôi gửi tin nhắn cho cô từ trưa đến giờ rốt cuộc cô có xem không vậy."
Lâm Chỉ Vi mở Wechat ra, 20 tin tức đầu đều là của Triệu Cạn Lộ..
"Buổi chiều tôi bận quá nên chưa có xem, xin lỗi nha."
"Cái loa lớn của Lương gia Lương Tử Thịnh nói cô cải trang, bây giờ tin tức này đã truyền khắp nơi rồi.. Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy.."
Ách.. Thì ra người lúc sáng đến nhà tìm cô là Lương Tử Thịnh, cô không biết anh ta đến cửa tìm mình để làm gì, mà anh ta cũng không nói lí do bây giờ lại đem chuyện cô thay đổi dung mạo nói ra ngoài..
Vẫn là câu nói kia chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm..
Lương Tử Thịnh đáng chết, cô đắc tội hay gây thù kết oán với anh ta khi nào?
"Chút nữa đến SOO hội sở tìm tôi, 20 phút nữa tôi mới làm xong, này này này, cô còn nghe đấy chứ.." Triệu Cạn Lộ rõ ràng có hơi bối rối.
"Tôi vẫn còn sống đây này, đại tiểu thư tôi qua ngay đây" Lâm Chỉ Vi tắt điện thoại lập tức gọi xe đi đến hội sở.
Không biết lát nữa Triệu Cạn Lộ gặp cô sẽ có phản ứng như thế nào, bây giờ chỉ có mình Lăng Tử Hằng là bình thường nhất so với mọi người.
Cũng có thể hôm nay cô mới gặp có vài người, nên rất khó nói.
SOO hội sở là câu lạc bộ cấp cao của Triệu gia, không những to lớn mà trang trí còn rất đẹp, đẹp đến mức giống như tiên cảnh phù hợp cho các bạn trẻ thích chụp ảnh.
Lúc Lâm Chỉ Vi đi vào chỉ có mình Triệu Cạn Lộ ở bên trong đang lo lắng nhìn ra cổng, tinh thần hơi không tập trung.
Lâm Chỉ Vi hít sâu một hơi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trấn an bản thân sau này trường hợp như thế này còn rất nhiều, lập tức lấy lại tinh thần, đến đây đi, cô đã sẵn sàng đón nhận tất cả.
Quả nhiên, sau khi thấy một bóng người đi tới Triệu Cạn Lộ lập tức ngây người, tay cầm cà phê không động đậy, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Trong lòng Lâm Chỉ Vi nghĩ, thôi xong, lại một người nữa ngây ngốc, không khác gì phản ứng của cha mẹ Lâm.
"Triệu mỹ nữ, bưng cà phê lâu như vậy không mỏi sao, vừa sơn móng tay xong cũng sắp hư rồi kìa" Lâm Chỉ Vi chủ động phá vỡ không khí yên lặng, tự nhiên ngồi xuống không chút để ý hình tượng nào.
Dù sao hình tượng của cô đã mất từ tám trăm năm trước lúc dung mạo của cô thay đổi rồi.
Chỉnh sửa cuối: