CHƯƠNG 40
[HIDE-THANKS][BOOK]Tôi giơ chiếc thìa trong tâm trạng như chơi đồ hàng. Nó là cái thìa lớn nhất trong số những cái được đặt trên bàn, nhưng vẫn nhỏ hơn muỗng cà phê. Tôi đã cố gắng dùng thìa vớt soup, nhưng vẫn như "đuôi chuột ngoáy lọ mỡ". Nĩa thậm chí không thể nhấc rau diếp ra khỏi món salad. Con dao có lẽ là cái có kích thước đúng nhất, nhưng lại cùn đến nỗi không thể xâm nhập vào bề mặt của thịt được nướng mịn.
"Điều này thật thú vị."
Tôi thay phiên nhau nâng dụng cụ và chạm vào những món đồ ăn nóng hổi trên bàn, như thể đang đùa giỡn. Tôi muốn thử xem liệu mình có thể ăn được không.
"Làm thế nào Emily lại có thể mang ra được những món ăn tốt đến vậy trong khi tình hình ở nhà bếp lại như thế này?"
Khi nghĩ kĩ càng về việc đó thì mọi chuyện có lẽ vẫn luôn diễn ra như vậy. Mặc dù đồ ăn đã được phân phối nhưng những người hầu trong nhà bếp vẫn đối xử tồi tệ với tôi. Emily đã mang đến một đống đồ ăn lành mạnh kể từ khi tôi đe dọa cô ấy. Thêm vào đó, khi tôi nói về những thức ăn mà mình muốn, cô ấy lại có vẻ bối rối.
"Mình nên tặng cho cô ấy một phần thưởng khi trở về phòng của mình."
Hẳn là Emily đã rất khó khăn khi cứng rắn với bọn họ. Trong khi nhìn vào các món ăn đã được teo một cách cố ý trên dĩa, tôi nghĩ..
"Tốt hơn là nên giết kẻ cầm đầu."
Rốt cuộc, tôi hoàn toàn không thể ăn một cách hoàn chỉnh. Đúng như dự đoán, Công tước và hai thằng anh không hề biết tôi đang ăn hay chơi với thức ăn.
Đây là địa vị của Penelope.
"Lễ hội đã kết thúc rồi."
Khi bữa ăn đã dần đi vào kết thúc, Công tước mở miệng với ly rượu vang. Nhưng tôi là mục tiêu đầu tiên của ông ấy
"Con sẽ không ra ngoài vào ngày cuối cùng sao?"
"Đúng vậy."
Trong trạng thái bực bội, tôi trả lời thẳng thừng. Penelope chắc hẳn đã ra ngoài vào ngày cuối cùng của lễ hội. Tôi không muốn làm điều đó, và cũng không muốn làm hài lòng Công tước vì tôi thậm chí còn không thể chạm vào những thứ ngon miệng trước mặt mình.
Tuy nhiên, thái độ lạnh lùng của tôi ngay lập tức làm thay đổi ánh mắt của hai người kia. Tôi chớp mắt thiện ý "Ôi, các kiếm sĩ của tôi."
Tôi nhìn lại Công tước nhưng vẫn không thể nặn ra một nụ cười.
"Con đang bị quản chế."
"Ừ, anh ấy đã sử dụng lời nói của mình trong một thời gian dài."
Công tước tặc lưỡi như thể không hài lòng với câu trả lời của tôi.
"Tôi chưa bao giờ thấy một người tàn tật tuyên bố bị quản chế vì một nô lệ duy nhất."
Leonard mỉa mai. Không ai trả lời như thể nó đã từng xảy ra. Tôi thậm chí không mong đợi bất cứ ai làm anh ta ngậm miệng lại, vì vậy tôi không quan tâm và im lăng.
"Có một lý do khác khiến ta gọi con đến ăn trưa hôm nay.."
Trong khi đó, Công tước nói với tôi lý do thực sự tại sao ông ấy thậm chí phải gọi tôi đến đây.
"Vì cuộc thi săn bắn sắp tới."
'.. Cuộc thi săn bắn? "
Tôi suy nghĩ về nội dung của trò chơi. Nó không ngay lập tức xảy ra với tôi mặc dù tôi nhớ có thứ gì đó tương tự như thế.
" Nó sẽ được tổ chức một lần nữa trong khu rừng phía bắc của cung điện. "
Trong khi đó, Công tước đặt bộ đồ ăn xuống một cách quy củ và tiếp tục nói.
" Như các con đã biết, cuộc thi săn bắn này rất quan trọng. Thái tử quyết định thả những động vật quý hiếm đại diện cho mỗi quốc gia, bao gồm hoàng gia và quý tộc từ đất nước bị chiến tranh tàn phá ".
"... "
" Con mắt của những người ủng hộ việc thái tử không tham gia cuộc chiến là không thích hợp. Vào những lúc như thế này, sẽ tốt hơn nếu có thể củng cố vị thế của chúng ta ".
" Vì vậy, tối qua, tại một cuộc họp của giới quý tộc, Eckart cũng bày tỏ ý định tham dự cuộc săn bắn. "
Dù sao đó cũng là những lời không liên quan gì đến tôi. Trong khi nửa vời lắng nghe Công Tước, tôi chợt nhớ đến" cuộc thi săn mồi "trong game.
[Đế chế Inca tổ chức một cuộc thi săn bắn mỗi quý. Áp đặt áp lực gián tiếp lên các sinh vật hoặc nô lệ quý hiếm ở mỗi quốc gia bị đánh bại.]
Tôi đã thấy một lời giải thích ngắn gọn trong khi chơi chế độ Bình thường.
Tuy nhiên, nữ chính đã không thể tham dự cuộc thi săn bắn vào thời điểm này. Điều này là do Penelope vì ghen tị với sự yêu thích của các nam chính mà bí mật đầu độc để ngăn cản sự trở về" công nương thực sự ". Nữ chính mặc dù không thể tham gia cuộc thi săn bắn vì đã được cảnh báo trước, thay vào đó cô ta lại ở trong biệt thự và nâng cao sự ưu ái của Eckliss. Đó là thời điểm hy vọng cuối cùng của Penelope rời đi. Kể từ đó, cuộc thi săn bắn đã biến mất vì một người phụ nữ với thân phận họ hàng của nhà Eckrat đã không thể đứng nhìn hành động độc ác này và thuyết phục thái tử hủy bỏ nó. Và vào cuối màn chơi của Thái tử, Penelope chỉ đơn giản là bị tra tấn khi tất cả những hành động tàn bạo mà cô đã gây ra chống lại nữ chính được tiết lộ. Cô ấy đã bị đóng băng trái tim đang còn đập để nó không thể chết và bị ép ăn những loại thuốc độc dành cho nữ chính từng viên một. Cuối cùng, gương mặt của Penelope bị tan chảy một cách tàn nẫn dưới tác dụng của thuốc.
Ugh!
Tôi rùng mình theo phản xạ khi một loạt các hình minh họa sống động xuất hiện. Lúc đó rồi. Công tước, người đã nói về cuộc gặp gỡ quý tộc, đột nhiên quay sang tôi.
" Penelope. "
" Vâng, vâng ạ? "
Tôi không nghe những gì ông ấy nói, nhưng tôi choáng váng và nói lắp như một thằng ngốc. May mắn thay, Công tước xem nhẹ nó.
" Một cuộc bỏ phiếu đã được đưa ra tại cuộc họp để dỡ bỏ lệnh cấm phụ nữ tham gia. "
" Tham gia.. bị cấm? "
" Yeah.. Con nghĩ sao về nó? "
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Công tước ngay lập tức.
" Chuyện đó là sao? "
Tôi không biết Penelope đã gây ra sự hỗn loạn gì trong cuộc thi săn bắn. Tôi cảm thấy không thoải mái.
Khi tôi do dự, Công tước hỏi lại liệu tôi có muốn tham gia không.
" Nếu con định tham gia, ta cũng sẽ bảo người hầu chuẩn bị đồ săn bán cho con. "
" Cha! "
Bùm, mái tóc hồng ấy đã đập mạnh lên bàn một cách bạo lực và hét lên.
" Con chó điên đó, không, cô ta, cô ta đã làm điều đó vào năm ngoái, và cô ta sẽ làm điều đó một lần nữa! "
" Leonard. "
Công tước tặc lưỡi và gọi đứa con trai thứ hai của mình.
" Những cô con gái của các gia đình quy tộc đã khóc lóc và tới cầu xin, họ bảo rằng việc này như thể giam cầm họ ở trong ngục vào mỗi lần cuộc thi săn bắn tổ chức. "
Nhưng bất chấp sự thuyết phục của Công tước, Leonard vẫn giận dữ nhìn vào tôi cho đến cuối cùng và nghiến răng. Ánh mắt anh ta đang tìm kiếm sự hỗ trợ.
Trước hết, chúng ta cần phải tìm ra tình hình là gì. Tôi đã thể hiện trơ trẽn như Penelope.
" Con đã làm gì? "
" Cô hỏi vì cô không biết sao? "
" Vậy thì nếu em biết, anh có nghĩ em sẽ hỏi không? "
Những lời nói của tôi muốn nhắm vào Leonard, anh ta đã nói những câu làm tôi nghẹn họng. Nhưng tôi phải chịu đựng nó. Chúng ta cần phải biết toàn bộ câu chuyện bằng cách khiêu khích anh ta.
Nhưng câu trả lời tôi thực sự muốn lại đến từ một người bất ngờ.
" Ta đã yêu cầu những người tiểu thư khác làm một chiếc nỏ mà họ không quan tâm. "
Giọng nói điềm tĩnh so với Leonard khiến tôi quay đầu lại. Đại thiếu gia nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt xanh và thì thầm nhẹ nhàng.
" Chắc cô đã quên, mặc dù nó nguy hiểm nhưng cô đã mang nó theo, áp đảo lính canh như một con thú và chạy xung quanh để bắn và giết nữ bá tước Kellin cũng như đàn chiên của cô ấy tại bữa tiệc trà. "
" Vì vậy, trong một thời gian, có tin đồn rằng ai đó đang dạy nỏ cho một con tinh tinh điên ở Eckart. "
Ngay sau khi Derrick kết thúc, Leonard mỉm cười lạnh lùng và mỉa mai.
" Tôi sẽ bị hủy hoại.. "
Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì vì sự bạo lực khổng lồ mà tôi không thể thoát khỏi. Nhưng nó không gây ngạc nhiên và sốc như tôi đã chuẩn bị.
" Yeah, cô ấy là nhân vật phản diện tồi tệ nhất trong trò chơi, và cô ấy nên làm điều đó. "
Không giống như vụ việc do say xỉn lần trước, lần này cô ấy hoàn toàn kiểm soát bản thân mình.
" Dừng lại đi. Ta chắc chắn con bé đã hối hận đủ rồi. "
Trong khi tôi im lặng, Công tước đã ngăn chặn hai người đàn ông bóc phốt tôi bằng một giọng run rẩy. Đó không phải là một thời điểm tồi tệ, mặc dù tôi đã bị khiển trách.
Khi hai đứa con trai im lặng, Công tước nhìn tôi với một cái nhìn nghiêm túc và cảnh báo.
" Con vẫn còn nhớ trọng lượng lời nói nhà Eckrat đúng không, Penelope. "
" Vâng, lần này con sẽ không khiến người phải thất vọng đâu cha. "
Tôi trả lời ngay lập tức và nghe thấy âm thanh nghiến răng từ một phía.
" Được rồi, đó là tất cả những gì ta định nói. "
Công tước nhẹ nhàng đập chuông lên bàn, như thể tất cả các từ đã được nói. Sau đó, cánh cửa của phòng ăn mở ra và một người hầu với một chiếc xe đẩy kéo vào. Đó là một món tráng miệng.
" Mình thậm chí còn chưa ăn được gì, tráng miệng gì chứ? "
Tôi nhìn người hầu với đôi mắt ảm đạm, mỗi người đặt ra một món tráng miệng khác nhau.
Một phụ nữ trung niên tên là Donna đã phụ trách nhà bếp của Công tước từ lâu. Và đó là cách họ hiểu sở thích của các thành viên trong món ăn.
Trước mặt Duke và Derrick là những tách trà đen, và trước mặt Leonard một đĩa với bánh quy thủ công.
Đến lượt tôi tiếp theo. Tôi không quan tâm bất cứ điều gì bởi vì ban đầu tôi thích món tráng miệng.
" Nó là gì?
Tuy nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cau mày trước cái dĩa đặt trước mặt tôi. Đó là một chiếc bánh pudding sữa êm dịu.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Tôi giơ chiếc thìa trong tâm trạng như chơi đồ hàng. Nó là cái thìa lớn nhất trong số những cái được đặt trên bàn, nhưng vẫn nhỏ hơn muỗng cà phê. Tôi đã cố gắng dùng thìa vớt soup, nhưng vẫn như "đuôi chuột ngoáy lọ mỡ". Nĩa thậm chí không thể nhấc rau diếp ra khỏi món salad. Con dao có lẽ là cái có kích thước đúng nhất, nhưng lại cùn đến nỗi không thể xâm nhập vào bề mặt của thịt được nướng mịn.
"Điều này thật thú vị."
Tôi thay phiên nhau nâng dụng cụ và chạm vào những món đồ ăn nóng hổi trên bàn, như thể đang đùa giỡn. Tôi muốn thử xem liệu mình có thể ăn được không.
"Làm thế nào Emily lại có thể mang ra được những món ăn tốt đến vậy trong khi tình hình ở nhà bếp lại như thế này?"
Khi nghĩ kĩ càng về việc đó thì mọi chuyện có lẽ vẫn luôn diễn ra như vậy. Mặc dù đồ ăn đã được phân phối nhưng những người hầu trong nhà bếp vẫn đối xử tồi tệ với tôi. Emily đã mang đến một đống đồ ăn lành mạnh kể từ khi tôi đe dọa cô ấy. Thêm vào đó, khi tôi nói về những thức ăn mà mình muốn, cô ấy lại có vẻ bối rối.
"Mình nên tặng cho cô ấy một phần thưởng khi trở về phòng của mình."
Hẳn là Emily đã rất khó khăn khi cứng rắn với bọn họ. Trong khi nhìn vào các món ăn đã được teo một cách cố ý trên dĩa, tôi nghĩ..
"Tốt hơn là nên giết kẻ cầm đầu."
Rốt cuộc, tôi hoàn toàn không thể ăn một cách hoàn chỉnh. Đúng như dự đoán, Công tước và hai thằng anh không hề biết tôi đang ăn hay chơi với thức ăn.
Đây là địa vị của Penelope.
"Lễ hội đã kết thúc rồi."
Khi bữa ăn đã dần đi vào kết thúc, Công tước mở miệng với ly rượu vang. Nhưng tôi là mục tiêu đầu tiên của ông ấy
"Con sẽ không ra ngoài vào ngày cuối cùng sao?"
"Đúng vậy."
Trong trạng thái bực bội, tôi trả lời thẳng thừng. Penelope chắc hẳn đã ra ngoài vào ngày cuối cùng của lễ hội. Tôi không muốn làm điều đó, và cũng không muốn làm hài lòng Công tước vì tôi thậm chí còn không thể chạm vào những thứ ngon miệng trước mặt mình.
Tuy nhiên, thái độ lạnh lùng của tôi ngay lập tức làm thay đổi ánh mắt của hai người kia. Tôi chớp mắt thiện ý "Ôi, các kiếm sĩ của tôi."
Tôi nhìn lại Công tước nhưng vẫn không thể nặn ra một nụ cười.
"Con đang bị quản chế."
"Ừ, anh ấy đã sử dụng lời nói của mình trong một thời gian dài."
Công tước tặc lưỡi như thể không hài lòng với câu trả lời của tôi.
"Tôi chưa bao giờ thấy một người tàn tật tuyên bố bị quản chế vì một nô lệ duy nhất."
Leonard mỉa mai. Không ai trả lời như thể nó đã từng xảy ra. Tôi thậm chí không mong đợi bất cứ ai làm anh ta ngậm miệng lại, vì vậy tôi không quan tâm và im lăng.
"Có một lý do khác khiến ta gọi con đến ăn trưa hôm nay.."
Trong khi đó, Công tước nói với tôi lý do thực sự tại sao ông ấy thậm chí phải gọi tôi đến đây.
"Vì cuộc thi săn bắn sắp tới."
'.. Cuộc thi săn bắn? "
Tôi suy nghĩ về nội dung của trò chơi. Nó không ngay lập tức xảy ra với tôi mặc dù tôi nhớ có thứ gì đó tương tự như thế.
" Nó sẽ được tổ chức một lần nữa trong khu rừng phía bắc của cung điện. "
Trong khi đó, Công tước đặt bộ đồ ăn xuống một cách quy củ và tiếp tục nói.
" Như các con đã biết, cuộc thi săn bắn này rất quan trọng. Thái tử quyết định thả những động vật quý hiếm đại diện cho mỗi quốc gia, bao gồm hoàng gia và quý tộc từ đất nước bị chiến tranh tàn phá ".
"... "
" Con mắt của những người ủng hộ việc thái tử không tham gia cuộc chiến là không thích hợp. Vào những lúc như thế này, sẽ tốt hơn nếu có thể củng cố vị thế của chúng ta ".
" Vì vậy, tối qua, tại một cuộc họp của giới quý tộc, Eckart cũng bày tỏ ý định tham dự cuộc săn bắn. "
Dù sao đó cũng là những lời không liên quan gì đến tôi. Trong khi nửa vời lắng nghe Công Tước, tôi chợt nhớ đến" cuộc thi săn mồi "trong game.
[Đế chế Inca tổ chức một cuộc thi săn bắn mỗi quý. Áp đặt áp lực gián tiếp lên các sinh vật hoặc nô lệ quý hiếm ở mỗi quốc gia bị đánh bại.]
Tôi đã thấy một lời giải thích ngắn gọn trong khi chơi chế độ Bình thường.
Tuy nhiên, nữ chính đã không thể tham dự cuộc thi săn bắn vào thời điểm này. Điều này là do Penelope vì ghen tị với sự yêu thích của các nam chính mà bí mật đầu độc để ngăn cản sự trở về" công nương thực sự ". Nữ chính mặc dù không thể tham gia cuộc thi săn bắn vì đã được cảnh báo trước, thay vào đó cô ta lại ở trong biệt thự và nâng cao sự ưu ái của Eckliss. Đó là thời điểm hy vọng cuối cùng của Penelope rời đi. Kể từ đó, cuộc thi săn bắn đã biến mất vì một người phụ nữ với thân phận họ hàng của nhà Eckrat đã không thể đứng nhìn hành động độc ác này và thuyết phục thái tử hủy bỏ nó. Và vào cuối màn chơi của Thái tử, Penelope chỉ đơn giản là bị tra tấn khi tất cả những hành động tàn bạo mà cô đã gây ra chống lại nữ chính được tiết lộ. Cô ấy đã bị đóng băng trái tim đang còn đập để nó không thể chết và bị ép ăn những loại thuốc độc dành cho nữ chính từng viên một. Cuối cùng, gương mặt của Penelope bị tan chảy một cách tàn nẫn dưới tác dụng của thuốc.
Ugh!
Tôi rùng mình theo phản xạ khi một loạt các hình minh họa sống động xuất hiện. Lúc đó rồi. Công tước, người đã nói về cuộc gặp gỡ quý tộc, đột nhiên quay sang tôi.
" Penelope. "
" Vâng, vâng ạ? "
Tôi không nghe những gì ông ấy nói, nhưng tôi choáng váng và nói lắp như một thằng ngốc. May mắn thay, Công tước xem nhẹ nó.
" Một cuộc bỏ phiếu đã được đưa ra tại cuộc họp để dỡ bỏ lệnh cấm phụ nữ tham gia. "
" Tham gia.. bị cấm? "
" Yeah.. Con nghĩ sao về nó? "
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Công tước ngay lập tức.
" Chuyện đó là sao? "
Tôi không biết Penelope đã gây ra sự hỗn loạn gì trong cuộc thi săn bắn. Tôi cảm thấy không thoải mái.
Khi tôi do dự, Công tước hỏi lại liệu tôi có muốn tham gia không.
" Nếu con định tham gia, ta cũng sẽ bảo người hầu chuẩn bị đồ săn bán cho con. "
" Cha! "
Bùm, mái tóc hồng ấy đã đập mạnh lên bàn một cách bạo lực và hét lên.
" Con chó điên đó, không, cô ta, cô ta đã làm điều đó vào năm ngoái, và cô ta sẽ làm điều đó một lần nữa! "
" Leonard. "
Công tước tặc lưỡi và gọi đứa con trai thứ hai của mình.
" Những cô con gái của các gia đình quy tộc đã khóc lóc và tới cầu xin, họ bảo rằng việc này như thể giam cầm họ ở trong ngục vào mỗi lần cuộc thi săn bắn tổ chức. "
Nhưng bất chấp sự thuyết phục của Công tước, Leonard vẫn giận dữ nhìn vào tôi cho đến cuối cùng và nghiến răng. Ánh mắt anh ta đang tìm kiếm sự hỗ trợ.
Trước hết, chúng ta cần phải tìm ra tình hình là gì. Tôi đã thể hiện trơ trẽn như Penelope.
" Con đã làm gì? "
" Cô hỏi vì cô không biết sao? "
" Vậy thì nếu em biết, anh có nghĩ em sẽ hỏi không? "
Những lời nói của tôi muốn nhắm vào Leonard, anh ta đã nói những câu làm tôi nghẹn họng. Nhưng tôi phải chịu đựng nó. Chúng ta cần phải biết toàn bộ câu chuyện bằng cách khiêu khích anh ta.
Nhưng câu trả lời tôi thực sự muốn lại đến từ một người bất ngờ.
" Ta đã yêu cầu những người tiểu thư khác làm một chiếc nỏ mà họ không quan tâm. "
Giọng nói điềm tĩnh so với Leonard khiến tôi quay đầu lại. Đại thiếu gia nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt xanh và thì thầm nhẹ nhàng.
" Chắc cô đã quên, mặc dù nó nguy hiểm nhưng cô đã mang nó theo, áp đảo lính canh như một con thú và chạy xung quanh để bắn và giết nữ bá tước Kellin cũng như đàn chiên của cô ấy tại bữa tiệc trà. "
" Vì vậy, trong một thời gian, có tin đồn rằng ai đó đang dạy nỏ cho một con tinh tinh điên ở Eckart. "
Ngay sau khi Derrick kết thúc, Leonard mỉm cười lạnh lùng và mỉa mai.
" Tôi sẽ bị hủy hoại.. "
Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì vì sự bạo lực khổng lồ mà tôi không thể thoát khỏi. Nhưng nó không gây ngạc nhiên và sốc như tôi đã chuẩn bị.
" Yeah, cô ấy là nhân vật phản diện tồi tệ nhất trong trò chơi, và cô ấy nên làm điều đó. "
Không giống như vụ việc do say xỉn lần trước, lần này cô ấy hoàn toàn kiểm soát bản thân mình.
" Dừng lại đi. Ta chắc chắn con bé đã hối hận đủ rồi. "
Trong khi tôi im lặng, Công tước đã ngăn chặn hai người đàn ông bóc phốt tôi bằng một giọng run rẩy. Đó không phải là một thời điểm tồi tệ, mặc dù tôi đã bị khiển trách.
Khi hai đứa con trai im lặng, Công tước nhìn tôi với một cái nhìn nghiêm túc và cảnh báo.
" Con vẫn còn nhớ trọng lượng lời nói nhà Eckrat đúng không, Penelope. "
" Vâng, lần này con sẽ không khiến người phải thất vọng đâu cha. "
Tôi trả lời ngay lập tức và nghe thấy âm thanh nghiến răng từ một phía.
" Được rồi, đó là tất cả những gì ta định nói. "
Công tước nhẹ nhàng đập chuông lên bàn, như thể tất cả các từ đã được nói. Sau đó, cánh cửa của phòng ăn mở ra và một người hầu với một chiếc xe đẩy kéo vào. Đó là một món tráng miệng.
" Mình thậm chí còn chưa ăn được gì, tráng miệng gì chứ? "
Tôi nhìn người hầu với đôi mắt ảm đạm, mỗi người đặt ra một món tráng miệng khác nhau.
Một phụ nữ trung niên tên là Donna đã phụ trách nhà bếp của Công tước từ lâu. Và đó là cách họ hiểu sở thích của các thành viên trong món ăn.
Trước mặt Duke và Derrick là những tách trà đen, và trước mặt Leonard một đĩa với bánh quy thủ công.
Đến lượt tôi tiếp theo. Tôi không quan tâm bất cứ điều gì bởi vì ban đầu tôi thích món tráng miệng.
" Nó là gì?
Tuy nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cau mày trước cái dĩa đặt trước mặt tôi. Đó là một chiếc bánh pudding sữa êm dịu.[/BOOK][/HIDE-THANKS]