Xuyên Không [Edit] Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết - Gwon Gyeoul Soul

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Umi Dang, 20 Tháng năm 2021.

  1. Umi Dang

    Bài viết:
    4
    DEATH IS THE ONLY ENDING FOR THE VILLAIN - KẾT THÚC DUY NHẤT CHO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN LÀ CÁI CHẾT

    Tác giả: Gwon Gyeoul Soul

    Thể loại: Cổ đại, Kỳ ảo, Xuyên không, Tình cảm, Truyện dành cho nữ.

    Người dịch: TTH + Umi Dang

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Umi Dang


    [​IMG]

    Nội dung:

    Penelope Eckart tái sinh thành nhân vật phản diện của một trò chơi harem ngược, và là con gái nuôi duy nhất của gia đình công tước Eckart. Nhưng điều tồi tệ là cô đã bước vào trò chơi với độ khó cao nhất! Tất cả những gì cô làm sẽ chỉ dẫn cô đến cái chết. Để sống sót, cô phải chọn một trong những nam chính và đạt được kết thúc có hậu trước khi 'con gái thực sự' của gia đình công tước xuất hiện! Nhưng hai người anh trai luôn gây khó dễ cho cô từ mọi việc nhỏ nhặt. Và tên thái tử điên cuồng với mọi con đường sẽ luôn dẫn cô đến cái chết.

    'Tôi chỉ nhìn thấy nữ chính và không ai khác ngoài vị pháp sư si mê cô, cả hiệp sĩ trung thành của cô ấy nữa!

    "Đầu tiên, hãy đưa ra khỏi danh sách những người không có tí hi vọng nào!"

    "Tôi đã không biết vị trí của mình cho đến bây giờ. Từ giờ, tôi sẽ sống im lặng như một con chuột để các người sẽ không cần phải chú ý đến tôi dù chỉ một chút!

    Nhưng tại sạo mức độ yêu thích của các nam chính cứ tăng lên mỗi khi cô vạch rõ giới hạn với họ?

    (Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện nên có sai sót mong mọi người bỏ qua nhé)
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi thứ đã từng diễn ra rất hoàn hảo. Ngay cả sống trong căn hầm có kích thước bằng phòng tắm của ngôi nhà tôi đã sống trước đây hay những việc phải làm tiếp theo cũng không thành vấn đề đối với tôi nữa. Cuối cùng thì tôi cũng đã thoát khỏi ngôi nhà giống như địa ngục đó và có được tự do cho mình. Chỉ với điều đó thôi đã đủ khiến tôi sống hạnh phúc rồi. Nhưng..

    - "Tôi nhớ rõ là đã nói với cô rằng hãy sống im lặng như một con chuột, không phát ra âm thanh nào thậm chí cả tiếng thở của cô." - Người đàn ông nói. Ánh mắt căm ghét của anh ta nhìn tôi như thể anh ta đang nhìn thấy một con bọ gớm ghiếc.

    - "Tôi nghe nói rằng cô đã hành động như một con chó điên trong bữa tiệc chào mừng thái tử trở về."

    Cái nhìn lạnh lẽo dường như muốn đá tôi đến chết ấy đã quá quen thuộc. Đó là ánh mắt mà tôi luôn nhận được từ ngôi nhà này. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vẫn ổn mặc dù tôi đã nhìn thấy nó rất nhiều lần.

    - "Cô nghĩ cái gì vậy hả?"

    Tôi không thể thở được trước ánh mắt của anh ta. Môi tôi bắt đầu run lên vì sợ hãi. Chính lúc đó. Một màn hình màu trắng xuất hiện trước mặt tôi. Và tôi có thể thấy được từng dòng chữ trên cái màn hình đó.

    1. Làm sao tôi biết được?

    2. Tôi không nghĩ gì hết.

    3. (Với giọng đáng thương) Chà.. Ừm, đó là..

    "Cái gì đây?"

    Tôi muốn biết đây là thứ gì, nhưng như thể có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, tôi không thể nói được.

    Người đàn ông lên tiếng đe dọa khi tôi chỉ đứng đó mà không nói một lời nào.

    - "Tốt hơn là cô nên trả lời tôi ngay."

    Luồng khí lạnh lẽo từ anh ta như khiến da tôi bị tổn thương. Tôi sẽ chết chắc nếu không đưa ra câu trả lời. Tôi vô thức nhấn số 3 trên màn hình.

    - "Chà.. Ừm, đó là.."

    Những từ trên màn hình tự động thốt ra từ miệng tôi.

    "Mình tự nói?"

    Tôi há hốc mồm, vẫn không tin những gì vừa diễn ra với mình. Tôi không thể đoán được hiện tại mình đang ở trong tình huống nào. Tôi đã ở một nơi xa lạ khi tôi thức dậy, và đối mặt với những người xa lạ này, những người đều mang trong mình sát khí chết người. Tôi không thể nghĩ gì được gì.

    - "Ừm, đó là. Tiếp theo."

    Người đàn ông dường như không thích câu trả lời nửa chừng. Anh ta ra lệnh cho tôi đưa ra câu trả lời thực sự với vẻ mặt đáng sợ. Vào lúc đó, các câu mới hiện lên hiện trên màn hình.

    1. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ hành xử đúng vào lần sau.

    2. Cô hầu gái ngu ngốc kia là người gây ra mọi rắc rối này.

    3. Những kẻ thấp kém đã đối xử thô lỗ với tôi. Tôi là con gái duy nhất của Eckart!

    Tôi không có thời gian để suy nghĩ về những gì đang diễn ra ngay bây giờ. Tôi vội vàng chọn một câu trả lời trong khi quan sát bầu không khí nơi này. Tôi biết mình phải nói gì đó trong tình huống này. Đó là bài học từ những trải nghiệm đau đớn trước đây.

    - "Tôi xin lỗi.."

    - "Chúng ta sẽ không phải ở đây thế này nếu đó là một việc có thể kết thúc bằng lời xin lỗi đơn giản."

    Lời nói của tôi đã bị anh ta cắt ngang. Tôi co người lại theo bản năng vì giọng điệu khắc nghiệt của anh ta. Sau đó anh ta cất giọng lạnh như băng.

    - "Penelope Eckart."

    - "Penelope Eckart?"

    "Tôi sẽ lấy lại họ' Eckart 'khỏi cô trong một thời gian".

    Cái tên rất quen thuộc. Tôi lập tức ngẩng đầu lên. Sau đó, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông mà lúc nãy đã không để ý. Người đàn ông cách chiếc giường một khoảng, không phải là một trong những 'người của ngôi nhà đó', mà là một người nước ngoài mà tôi chưa từng thấy trước đây. Đôi mắt xanh phản chiếu đại dương, và mái tóc đen làm tôi nhớ đến đá obsidian (đá vỏ chai). Phía trên đầu anh ta là một thanh dài giống với ký hiệu pin của điện thoại cùng dòng chữ màu trắng lấp lánh.

    "Cảm tình?"

    Nếu mắt tôi hoàn toàn ổn, thì dòng chữ lấp lánh màu trắng phía trên đầu người đàn ông đó chắc chắn là "Cảm tình".

    "Chắc chắn sẽ không có bữa tiệc hay tiệc tùng nào trong thời gian tới, và cô tuyệt đối không được phép rời khỏi phòng. Hãy hối lỗi về những gì cô đã làm và suy nghĩ về cách hành xử của cô trong thời gian tới"

    - "..."

    - "Cô đang nhìn đi đâu?"

    Khuôn mặt vô cảm của người đàn ông chuyển sang cau mày như thể anh ta khó chịu khi tôi nhìn sang phía khác thay vì để ý đến những gì anh ta nói. Tuy nhiên, tôi không thể phản ứng lại và chỉ tiếp tục chú ý đến thanh trên đầu anh ta.

    [Cảm tình 0%]

    Không đời nào..'

    Tôi vô thức lắc đầu vài lần. Thực sự không thể tin được. Thực sự..

    - "Những tin đồn nói rằng cô phát điên là sự thật."

    Người đàn ông trừng mắt nhìn trong một thoáng vì những hành động kỳ quặc tôi vừa làm trước khi rời đi. Anh ta bước về phía cửa với những bước chân dài và nhanh như thể không muốn ở cùng một chỗ với tôi thêm một giây nào nữa. [Cảm tình 0%] đang rời đi.

    "Tôi đã làm gì sai?"

    Tôi bắt đầu suy nghĩ về tình huống này khi nhìn vào bóng dáng anh ta rời đi. Tôi có cảm giác ánh mắt của ai đó đang nhìn tôi như đang chế nhạo cùng môt nụ cười nhếch mép. Quay đầu lại thì thấy một đàn ông người khác với mái tóc hồng, đang khoanh tay đứng trong góc tối bên cửa. Anh ta có đôi mắt xanh giống như người vừa rời đi.

    Khuôn mặt anh ta nở một nụ cười chế giễu.

    [Cảm tình -10%] - Dòng chữ trắng lấp lánh phía trên đầu anh ta.

    Nó thậm chí còn là số âm.

    - "Con b*tch ngu ngốc. Thật đáng đời mày."

    Không giống với khuôn mặt xinh đẹp của mình, anh ta chửi thề với những từ khó nghe và rời khỏi phòng theo người đàn ông trước đó.

    RẦM!

    Cánh cửa đóng sầm lại. Tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu trong căn phòng lúc này chỉ còn lại mình. Đầu tôi không suy nghĩ được gì cả và tôi vẫn không thể hiểu được tình hình hiện tại của mình. Suy nghĩ một lúc và nhận ra rằng, nơi tôi đang ở và hai người lúc trước đều có phần quen thuộc.

    - "Đây không phải là sự thật, phải không?"

    Cuối cùng tôi cũng có thể nói những gì mình muốn khi chỉ còn lại một mình. Nhưng tôi không có thời gian để chú ý đến việc đó. Không thể tin được. Chuyện này chưa từng xảy ra với tôi.

    - "Không đời nào.."

    Cảnh trong trò chơi tôi chơi trước khi đi ngủ không thể hiện ra chân thực đến vậy. Và tôi là một trong những nhân vật trong trò chơi.

    - "Mình đang mơ thôi."

    Đây là lời giải thích hợp lý nhất.

    Tuy nhiên, dù có kéo tóc và véo mặt mình thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể thoát khỏi giấc mơ này.

    - "Khô, không.. Không, không! Không! Tôi nói là không-!"

    Penelope Eckart.

    Cô ấy là nhân vật phản diện của trò chơi phổ biến nhất dành cho thiếu nữ ngày nay, và là nhân vật chính của chế độ khó.
    [
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng năm 2021
  4. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có.

    Đúng là một khung cảnh lãng mạn đặc biệt là đối với phái nữ. Nếu là trong tiểu thuyết hay phim ảnh, họ sẽ trở thành công chúa trong những câu chuyện Lọ Lem.

    Nhưng sự thực là..

    Cuộc sống này không phải là tiểu thuyết hay phim ảnh.

    Một đứa trẻ không có giá trị gì, sống cùng mẹ trong căn hộ nhỏ chỉ có một phòng.

    "Từ bây giờ con sẽ ở cùng chúng ta".

    "Mặc dù các con không cùng mẹ, nhưng đây là em gái của các con, hãy sống hòa thuận với nhau và đối xử tốt với con bé."

    Đó là những gì ông ta nói khi đến đón tôi sau tang lễ của mẹ. Tương lai vào trại mồ côi có khi lại tốt hơn cho đứa trẻ như tôi.

    Sống ở căn nhà đó như ở trong địa ngục vậy. Dù ở nhà hay ở trường thì các anh vẫn không ngừng lăng mạ, quấy rối tôi. Và cha tôi thì chẳng bao giờ quan tâm đến những gì mà họ làm.

    - 'Hãy nói với cha nếu mày cảm thấy bất công.'

    - 'Mày không thể chứ gì? Cha làm gì quan tâm đến mày chứ.'

    - 'Ông ta cũng sẽ chẳng quan tâm nếu mày chết đói hay bị bắt nạt ở trường đâu, '

    - 'Vì thế, đừng nghĩ rằng mày là thành viên của cái nhà này.'

    Vợ của cha qua đời vì một căn bệnh nào đó và việc này xảy ra trước khi tôi được sinh ra. Nhưng những thằng khốn nạn đó lại đổ tội cho một đứa trẻ rằng tôi đã giết mẹ họ.

    Họ đối xử với tôi tệ đến mức tôi đã nghĩ rằng mình là người gây ra cho mẹ bọn họ căn bệnh đó

    Tôi sống tệ hơn cả đứa ăn xin khi ở trong ngôi nhà này.

    Những vết bầm tím trên cơ thể tăng lên như thay thế cho số cân nặng đã mất đi khiến tôi sụt cân đến mức báo động.

    Nhưng người đàn ông đó, người đã mang tôi đến căn nhà này, vẫn chẳng thèm quan tâm.

    "Tại sao cha lại mang con về đây trong khi đối xử với như vậy. Cha chỉ cần đưa con đến trại mồ côi là được rồi."

    Nhưng sự phàn nàn và tức giận của tôi chẳng có ý nghĩa gì với bọn họ.

    Tôi sẽ hối hận nếu cầu xin tình yêu từ những con người này. Cách tốt nhất là từ bỏ.

    Nhưng tôi không có tiền và cũng chẳng có nơi để ở nếu rời ngôi nhà này. Vì vậy, tôi cần phải học hành chăm chỉ cho đến khi tốt nghiệp để đỗ vào trường đại học danh tiếng. Điều đó không có nghĩa là tôi muốn người tôi gọi là cha và hai tên khốn đó công nhận minh mà là để thoát khỏi căn nhà địa ngục này.

    Vào ngày thông báo kết quả xét tuyển, ngay sau khi bước vào nhà, tôi đã chạy ngay đến bên cha với nụ cười rạng rỡ đầu tiên trong cuộc đời.

    - Cha! Con đã vượt qua được kì thi! Con đỗ rồi!

    - 'Thì sao? Hãy nói lí do mà con đến đây, '

    Không có lấy một lời chúc mừng. Dù sao đó cũng không phỉa là điều mà tôi mong muốn khi đến gặp ông ấy.

    - 'Hãy cho con sống một mình từ bây giờ! Con muốn sống ở gần trường đại học và sống một cuôc sống mà con mong muốn. Ít nhất cha có thể thực hiện được điều này chứ?'

    Ông ta cau mày vì lời đề nghị bất ngờ nay. Nhưng chẳng phải điều đó có lợi cho họ sao.

    Đứa trẻ mà họ căm ghét nói rằng nó muốn rời đi, sao lại không vui cho được.

    - 'Được thôi! Ta chấp nhận..'

    Kế hoạch giải thoát diễn ra tốt đẹp mà không gặp phải trở ngại gì.

    Nhưng cha tôi lại đưa ra một quyết định thật ngu xuẩn. Ông ta để cho thằng con trai cả khốn nạn, người chuẩn bị lên thừa kế lãnh đạo công ty, sắp xếp chỗ ở cho tôi.

    Do đó, tôi phải sống trong một căn hầm đầy bụi và ẩm mốc. Điều đó quá là dễ hiểu. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ổn. Mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ từ khi tôi rời khỏi căn nhà đó.

    Tôi quên mất sự cô đơn từ hồi cấp 2, cấp 3 và làm quen được rất nhiều bạn mới.


    -'Lady's Love Project – Cái quái gì thế? Nghe thật trẻ con.'

    Tôi biết trò chơi này thông qua đám bạn của mình. Đây là trò chơi đang rất thịnh hành cho các bạn nữ gần đây.

    Tất cả hình mimh họa và cái tiêu đề đủ để cho tôi biết đây là thể loại trò chơi gì.

    Tôi không có hứng thú với thể loại trò chơi này nhưng đây là chủ đề mà mọi người hay bàn tán ở trường, Tôi quyết định tải xuống và xem xem tại sao nó lại hot đến vậy. Dù sao hôm nay tôi cũng không phải đi làm.

    Trò chơi có hai chế độ bình thường và khó. Tôi nghĩ mình nên bắt đầu với chế độ bình thương trước. Tôi dự định sẽ đi ngủ sau khi xem qua vài chương đầu tiên.

    Video giới thiệu các nhân vật hiện lên.

    Một nhân vật nữ với vẻ ngoài ngây thơ trong sáng bước vào cùng với nền nhạc nhẹ nhàng, tươi sáng.

    [Một cô gái bình thường vừa bước qua tuôi 18. Cô ấy là con gái út của công tước bị thất lạc khỏi gia đình do tai nạn vào 6 năm trước.]

    [ Hãy tăng độ yêu thích của các chàng trai đối với bạn. Bạn có thể trở nên nổi tiếng và giàu có nếu đánh bại được kẻ phản diện, người luôn gây trở ngại cho nữ chính.]

    [Nếu bạn đạt đươc độ yêu thích 100% của bất kỳ nhân vật nam nào, bạn sẽ có được một kết thúc có hậu.]

    Gì chứ? Chả có gì đặc biệt ngoài các hình minh họa được vẽ rất đẹp.

    Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu của tôi

    3 tiếng sau.

    - 'Trò này khá hay đấy. Hệ thống được thiết lập rát độc đáo. Nhũng hình ảnh minh họa này..'

    Cái tựa đề có vẻ khá sến sẩm nhưng thật sự rất thú vị.

    Và tôi cảm giác như đang xem câu chuyện của chính mình vậy.

    Hai người anh trai của nhân vật chính cũng là một trong những nam chính. Họ khá cảnh giác với sự xuất hiện đôt ngột của cô em gái. Họ không chào đón cô và thay vào đó là làm phiền cô.

    Khá giống với câu chuyện của tôi mặc dù cách đối xử của họ với tôi và với cô ấy khác nhau một trời một vưc.

    Họ cảm thấy hối tiếc vì họ đã làm phiền em gái mình và nhân vật chính chiếm lấy trái tim họ từng chút một - những điều đó đủ để tôi lao vào và đắm chìm trong trò chơi này.

    Tôi chỉ định chơi thử một chút thôi thế mà giờ lại say mê nó. Đi đến kết thúc thật dễ dàng mặc dù đây là lần đầu tiên tôi chơi loại trò chơi này. Phải công nhận nó khá thú vị, tuy nhiên chế độ bình thường quá dễ dàng ngay cả đối với một người mới chơi như tôi. Ngay từ đầu, tất cả sự quan tâm của nam chính đối với nữ chính đã bằng 30%. Nó có thể được coi là chế độ dễ thay vì mức bình thường. Tôi đã thấy được kết thúc của mọi nhân vật chỉ trong vòng 3 giờ. Sau đó, một thẻ xuất hiện trên màn hình: 'Kết thúc ẩn' với hình vẽ ổ khóa trên đó.

    "Ách, một trăm đô la? Họ có bị điên không? Sao nó đắt quá vậy?"

    Để xem đoạn kết ẩn, bạn cần phải trả một khoản tiền cao ngất ngưởng hoặc hoàn thành các chế độ khó của mỗi nhân vật.

    - "Chết tiệt.. Đã là nửa đêm rồi."

    Tôi nhớ mình có tiết học vào sáng mai. Tuy nhiên, suy nghĩ đó chẳng kéo dài được bao lâu.

    "À, sao cũng được! Hãy hoàn thành nó nào!"

    Tôi đã mất trí và bị điều khiển bởi trò chơi. Tôi chưa từng như thế này trước đây. Ngón tay tôi hào hứng bấm vào nút chế độ khó.

    Lần này, video mở đầu khác được phát với nhạc nền hoành tráng.

    "Ồ. Nữ chính đổi thành cô ấy".

    Không ngờ nữ chính lại thay đổi trong chế độ này. Cô là nhân vật phản diện trong chế độ bình thường, tiểu thư giả của gia đình công tước. Câu chuyện được thiết lập trước khi nhân vật nữ chính của chế độ bình thường xuất hiện nên nó cảm giác như một câu chuyện hoàn toàn khác với trò chơi khác.

    "Có lẽ đây là lý do tại sao nó lại nổi tiếng đến vậy."

    Hình minh họa về nhân vật nữ chính trong chế độ khó xuất hiện trên màn hình khiến tôi thức giấc.

    Hệ thống độc đáo của trò chơi này không giống bất kỳ trò chơi nào khác. Điều này khiến tôi để ý hơn đến nó. Kẻ ác độc với nữ chính đẹp như thiên thần, giờ đây lại chính là kẻ đang chiếm được cảm tình của các nam chính. Điều đó đã mang lại cho tôi sự phấn khích và hồi hộp không thể lí giải được.

    Tôi bắt đầu câu chuyện chính của chế độ khó. Tôi đã quá tự tin về điều này vì tôi đã hoàn vượt qua tất cả các lộ trình ở chế độ bình thường. Mặc dù nó được gọi là chế độ khó, nhưng tôi mong rằng các lựa chọn sẽ khó chọn hơn một chút. Tuy nhiên, đó là suy đoán sai lầm của tôi.

    "Ách! Tại sao mình lại chết!"

    Chế độ này cực kỳ khó. Nhân vật nữ chính ngay từ đầu đã là nhân vật phản diện. Nó đã được thiết lập-để nâng cao cảm tình của các nam chính là rất khó. Không chỉ có vậy. Những cảm tình tăng lên nhờ sự chăm chỉ của tôi đều rơi xuống thành '-0%-'trò chơi kết thúc' chỉ sau một sai lầm nhỏ nhất. Không chỉ là kết thúc của một trò chơi bình thường, cái chết của nữ chính cũng rất ám ảnh.

    "Tại sao cái kết phải cực đoan như vậy."

    Hình minh họa cũng rất thực và tàn nhẫn. Tôi cau mày trước bức tranh minh họa nữ chính bị thái tử cắt cổ.

    - "Trò chơi điên rồ này.."

    Tôi đã chết vài lần do những lựa chọn khó khăn mà tôi đưa ra một cách thận trọng trong trò chơi. Sự thất vọng tràn trề trong trái tim tôi trước cái hệ thống quái gở này.

    Nhà sản xuất nghĩ gì mà tạo ra cái game khó nhằn như thế chứ?

    Tôi đã chết rất nhiều lần và tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng khi chơi nó.

    "Làm ơn cho tôi được sống một lần, làm ơn!"

    Mục tiêu của tôi là mở khóa 'Kết thúc ẩn', tuy nhiên nó đã bị lãng quên từ lâu. Tôi phải chứng kiến cảnh nhân vật phản diện đáng thương này không chết và sống hạnh phúc với ít nhất một trong những nam chính.

    "Điều gì khiến nhân vật phản diện trở thành kẻ có tội?

    Thành thật mà nói, chính tác giả đã biến cô ấy trở thành kẻ như vậy!

    " Không giống như nhân vật nữ chính ở chế độ bình thường, người luôn nhận được tình yêu của mọi người cho dù là lựa chọn nào đi nữa, nhân vật phản diện chỉ bị lạm dụng và ngược đãi bất kể cô ấy cầu xin tình yêu đến mức nào. Điều đó khiến tôi nhớ lại cuộc sống của mình trước đây.

    "Tôi phải nhìn thấy kết thúc của chế độ này bằng bất cứ giá nào."

    Tôi lại bị giết một lần nữa bởi những người anh khốn nạn.

    Tiếng nghiến răng của tôi vang lên trong căn phòng. Tôi không nhớ mình đã chết bao nhiêu lần rồi. Hai bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại đang nóng run lên. Tôi nghĩ rằng mình đã quá kích động với chế độ này, nhưng tôi không thể dừng ngón tay của mình nhấp vào nút khởi động lại.

    Tôi bắt đầu lại từ đầu.

    Tôi chọn các câu trả lời, từ từ nâng cao cảm tình của họ, và có được danh tiếng, sự hào nhoáng và tiền bạc để mở ra con đường mới.

    "Ặc! Tại sao! Tại sao!"

    Tôi đã chết thêm một lần nữa. Tôi khó chịu đến mức có ý nghĩ mua độ yêu thích bằng tiền.

    Nếu mục tiêu của nhà sản xuất là khiến người khác trả tiền cho thứ chết tiệt đó thì họ đã thành công rồi đấy. Vì họ đã khiến tôi, một người coi trọng tiền bạc hơn bất cứ ai, muốn sử dụng tiền của mình cho trò chơi này. Nhưng cuối cung tôi đã không sử dụng tiền của mình, tôi thức cả đêm, mong muốn được xem kết thúc của ít nhất một trong các nhân vật.

    Chết, và bắt đầu lại.

    Chết và làm lại từ đầu.

    Chết

    Chết.

    Và chết một lần nữa.

    Tôi tiếp tục chết cho đến khi mặt trời mọc.

    Nhưng, tôi vẫn chưa thể thấy kết thúc của bất kỳ nhân vật nào

    "F*ck.. Một lần nữa.."

    Tôi định nhấn lại nút khởi động lại nhưng không thể chịu đựng được nữa, tôi ngất đi với chiếc điện thoại trên tay. Và khi tôi mở mắt ra.

    "Penelope Eckart."

    Người đàn ông nói với thanh trống phía trên cùng dòng chữ lấp lánh "Cảm tình 0%'.

    " Tôi sẽ lấy lại họ' Eckart 'khỏi cô trong một thời gian".

    Tôi là nhân vật phản diện trong trò chơi mà tôi chưa từng được xem đoạn kết.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng năm 2021
  5. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư. Đến giờ dậy rồi."

    Tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm bên tai.

    Ngay cả khi đã ngủ rất sâu, tôi vẫn có thể thức giấc dù chỉ là sự hiện diện nhỏ nhất của một ai đó.

    Tôi không tin vào những gì đã xảy ra với mình. Điều đó đã khiến tôi thao thức cả đêm, hy vọng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi đã cầu nguyện rất nhiều để thoát khỏi giấc mơ này, và tôi nghĩ rằng mình đã thiếp đi trong khoảng thời gian đó.

    "Tiểu thư."

    Giọng nói thận trọng lại vang lên.

    "Cô ấy đang gọi mình à?"

    Hai người đàn ông với đôi mắt xanh đã rời đi, và theo những gì tôi nhớ, không còn ai khác ở trong căn phòng này cho đến lúc tôi tỉnh giấc. Vì vậy, người có thể được gọi là 'tiểu thư' chỉ có thể là tôi.

    "..."

    Tôi lơ mơ chìm trong suy nghĩ của mình và không thể trả lời ngay lập tức.

    Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau. Bây giờ tôi đã phần nào tỉnh táo. Tôi định lấy sức để đứng dậy rời khỏi giường.

    Đột nhiên, tôi cảm thấy nhói đau như dữ dội trên cánh tay đặt ở ngoài tấm chăn.

    "Á!"

    Mắt tôi mở lớn. Tôi hét lên khi đứng dậy khỏi chỗ và hất văng chiếc chăn ra xa. Sau đó, tôi kéo tay áo lên để kiểm tra cánh tay đang nhói đau của mình.

    "C, cái này.."

    Tôi bị sốc khi nhìn thấy da thịt hiện ra dưới lớp tay áo ngủ màu xanh da trời. Tôi há hốc mồm.

    Cẳng tay gầy guộc hằn đầy những vết sẹo thâm xanh do kim tiêm. Nếu đó không phải là da người mà là một tấm vải, hẳn sẽ có rất nhiều lỗ trên đó. Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy một giọt máu trên cẳng tay của mình.

    "Cô dậy rồi."

    Giọng nói bất cần từ bên cạnh giường.

    Tôi quay đầu nhìn và thấy một cô gái tóc nâu với rất nhiều tàn nhang. Cô ta là một người giúp việc.

    Trong các bức hình minh họa, mọi người hầu gái đều không được vẽ khuôn mặt và tất cả đều mặc trang phục hầu gái giống nhau.

    Kể cả cô gái đang đứng trước mặt tôi.

    Tôi không biết cô ta đã giấu chiếc kim đã đâm tôi ở đâu vì chẳng có gì trong tay cô ta cả.

    Cô ta đang nhìn tôi với vẻ mặt giễu cợt và có chút hài lòng.

    "Cô ta bị làm sao vậy, làm chuyện này với một người còn chưa tỉnh giấc!"

    Tôi tức giận hỏi cô ta

    "!"

    Nhưng tôi không thể thốt ra được từ nào dù cố gắng thế nào đi nữa.

    "Tại sao tôi chẳng làm được gì trong cái tình huống này? Chết tiệt!"

    Tôi trừng mắt nhìn cô ta mà không nói được lời nào nhưng cô ta lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

    "Tôi đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô rồi nên hãy tắm rửa trước đã, thưa tiểu thư."

    Một nụ cười xấu xa hiện rõ trên khuôn mặt cô khi bắt đầu dọn giường. Cô ta dường như đã quen với việc làm như vậy cơ thể này.

    Tôi vẫn ngồi yên, cắn môi, nhưng buộc phải vào phòng tắm do cái đẩy của người hầu gái.

    Cô ta nói với tôi rằng đã chuẩn bị nước tắm, nhưng thứ duy nhất trong phòng tắm trống không là một cái xô chứa đầy nước lạnh. Nó lạnh cóng như nước đá khiến tôi nổi da gà khi chỉ mới nhúng đầu ngón tay vào.

    "Tôi không mong đợi bất kỳ sự hầu hạ nào trong việc giúp tôi tắm rửa nhưng điều này có hơi bị quá đáng đấy."

    Câu chuyện chỉ nói về việc nhân vật phản diện trở bị đối xử tồi tệ hơn bao giờ hết, nhưng không có gì diễn tả cụ thể cho việc này.

    Tôi lại một lần nữa, buộc phải thừa nhận thực tế rằng tôi đã thực sự xuyên vào trò chơi.

    Tôi kéo tay áo lên để nhìn thấy vết sẹo với vệt máu khô một lần nữa, và tôi suýt bật khóc.

    "Đây là cái gì. Nó thậm chí còn chẳng xuất hiện trong trò.."

    Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi như một lời nhắc nhở. Đó là hình ảnh minh họa cho nhân vật phản diện với chiếc váy hở vai. Không giống như các hình minh họa của các nhân vật khác, hình minh họa của nhân vật phản diện có một số chấm nhỏ được vẽ trên cẳng tay.

    "Thật ngu ngốc. Tôi đã nghĩ đó là những vết bớt thực sự!"

    Nếu không, thì, có lẽ đó là một thứ quan trọng sẽ xuất hiện trong những câu chuyện mà tôi không mở khóa được.. Ai mà biết đó là những dấu vết chứng minh tất cả các vụ hành hạ. Mặc dù điều này thật khó tin, nhưng một lần nữa tôi lại ngạc nhiên về tình tiết của câu chuyện.

    - "Tiểu thư. Bữa sáng đã sẵn sang. Cô đã xong chưa?"

    Ả giúp việc thúc giục từ bên ngoài cánh cửa phòng tắm.

    "Ugh, phải nói rằng cô ấy chẳng hợp với tôi."

    Tôi cực kì khó chịu nhưng không còn cách nào khác, tôi đành phải nhúng tay vào xô nước lạnh cóng đó một lần nữa. Đối với tôi, người đã chịu đựng những điều tồi tệ hơn trong nhiều năm từ lũ của anh trai khốn nạn đó thì điều này chẳng đáng gì cả.

    Dù sao thì tôi cũng là một nhân vật phản diện, vì vậy trong khi ở đây, tôi sẽ trả lại đủ vết kim cho con chó cái đó như cô ta đã làm với tôi, nhưng tôi cần thêm thời gian để điều tra mọi thứ trước đã.

    Thật không may, tôi đang ở trong tình trạng không thể thoải mái nói những gì mình muốn nói.

    Lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm và dùng khăn lau khô mặt, tôi thấy cái bàn đã bày sẵn một ít thức ăn như ả người hầu đã nói.

    Có vẻ như tôi phải ăn trong phòng. Có lẽ bởi vì tôi đã bị cấm túc bởi người con trai cả của công tước.

    "Mời ngồi, tiểu thư."

    Tôi bị ả ta kéo tay ngồi vào cạnh bàn. Tôi không thể làm gì khác hơn việc cau mày.

    Thức ăn dù được chuẩn bị như một bữa ăn cho con người nhưng lại hoàn toàn không thể ăn được.

    Trên đĩa là một cái bánh mì mốc xanh và trong bát là một loại súp đặc sệt màu xám với những chất rắn không xác định nổi xung quanh.

    "Mau ăn đi. Tôi biết cô đang đói mà."

    Ả hầu gái cười thật tươi khi giục tôi ăn.

    Tôi nghiến răng trừng mắt nhìn cô ta.

    Một màn hình vuông màu trắng đột nhiên hiện ra ngay trước mặt.

    - (Lật bàn) Cái gì thế này? Cô bị điên sao? Gọi đầu bếp đến đây ngay cho tôi! Ngay bây giờ!

    - (Nhét dĩa vào miệng hầu gái) Cô bảo tôi ăn những thứ mà ngay chó cũng không thèm ăn hả? Sau cô không thử ăn chúng ăn chúng đi.

    - (Ăn)

    Tôi đã thua hai lần ở cảnh này.

    Khi tôi chọn 1, cô hầu này sẽ chạy đến chỗ công tước, hành động đáng thương và tội nghiệp để kể lại những hành động của nhân vật phản diện.

    Người con trai cả nghe được điều này và tức giận đến mức, anh ta cấm bất cứ ai mang một giọt nước cho tôi trong những ngày bị cấm túc. Và, tôi đã chết trong cơn đói.

    Ở lần tiếp theo, tôi chọn 2

    Sau đó, con trai thứ hai của công tước sẽ tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy những gì tôi làm, anh ta nhảy vào để tách tôi ra khỏi người hầu gái.

    Và sau đó, cái đẩy thô bạo của anh ta khiến tôi ngã trên sàn và bị một chiếc dĩa đâm vào cổ rồi chết. Đó thực sự là một cách chết lãng xẹt.

    "Cuối cùng, chỉ còn một lựa chọn."

    Cảnh này có lẽ kể về mối quan hệ giữa nhân vật phản diện sau khi thành nữ chính và những gia nhân ở đây, những người đã làm việc trong dinh thự trong một thời gian dài.

    Tuy nhiên, tôi không muốn nhìn thấy cảnh nhân vật nữ chính bị ngược đãi ngay từ đầu, nên đã bỏ qua phần này và sang phần tiếp theo sau khi chết hai lần.

    Đó là bởi vì có hàng chục phần tôi cần phải mở khóa.

    Ngay bây giờ, trước mắt tôi, không có nút "Quay lại' nào cho phép tôi chọn lại từ đầu.

    " Chết tiệt.. "

    Tôi buồn bực trừng mắt nhìn cô hầu gái đứng bên cạnh và bấm chọn số 3 một cách bất lực.

    Ngay khi làm vậy, như thể có ai đó đang điều khiển cơ thể tôi, tôi bắt đầu tự động di chuyển mà không cần suy nghĩ gì.

    Tay tôi cầm thìa xúc từng thìa canh thiu. Suy nghĩ không muốn ăn làm cánh tay đang cầm thìa bắt đầu run lên khi tôi đưa lên miệng. Những giọt canh màu xám rơi trên bàn.

    Cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu, tôi cũng không thể ngăn cơ thể mình dừng lại được.

    Cuối cùng, chiếc thìa với súp được đưa vào miệng tôi một cách mạnh mẽ.

    " Ugh. "

    Lưỡi tôi cảm nhận được hơi ấm của chất lỏng màu xám cùng với mùi vị khủng khiếp của nó.

    Đây không phải là thức ăn.

    Đó là mùi vị của những thứ thừa thãi ghê tởm được đun sôi.

    Cơ thể tôi tự động nuốt thứ nước rác đó vào miệng và chảy vào cổ họng.

    " Urgh! "

    Ả hầu gái nhìn tôi, há hốc mồm, như thể cô ta không ngờ rằng tôi sẽ thực sự ăn nó.

    " Urgh, tôi cảm thấy mình như sắp nôn! "

    Tôi bịt miệng, cố gắng để quên đi cái cảm giác này.

    " Tôi nghĩ chỉ một lần là đủ. "

    Tôi sẽ không chết chỉ vì ăn một thìa rác hữu cơ.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã vượt qua phần này một cách an toàn.

    Nhưng tôi đã lầm.

    Bàn tay cầm thìa của tôi vẫn không dừng lại.

    " Nó đang làm gì thế! Cái gì -! "

    Thậm chí sau đó, tôi phải tiếp tục nhét chiếc bánh mì đã mốc xanh và nước súp màu xám vào miệng.

    Nó không phải ý chí của tôi.

    Khuôn mặt của ả hầu gái tái đi khi nhìn thấy tôi cố ăn những thức ăn quá hạn.

    Cơ thể tôi lặp đi lặp lại những hành động điên cuồng đó cho đến khi con trai thứ hai của công tước tình cờ bước vào.

    " Cô đang làm gì thế? "

    " Ah, thiếu gia Reynold! "

    Ả hầu gái hoảng hốt trước sự xuất hiện đột ngột của anh ta.

    " Ugh, ugh! "

    Tôi không có thời gian để tập trung vào việc đó.

    Tôi che miệng bằng hai tay thật nhanh. Tôi cảm thấy như thể mọi thứ tôi vừa ăn sẽ trào ra bất cứ lúc nào.

    " Tại sao tôi phải chịu đựng những điều này? "

    Tôi đã phải trải qua đủ những điều như thế trước khi bước vào trò chơi.

    Đã bao nhiêu lần tôi phải hứng chịu mọi đau đớn do hai tên khốn trong căn nhà như địa ngục ấy mang lại.

    Nhưng tôi vẫn phải trải nghiệm những điều đó một lần nữa ngay cả trong thế giới hư cấu này?

    " Uhh, ugh.. "

    Một dải cầu vòng thoát ra khỏi miệng tôi qua lòng bàn tay.

    Tôi gần như bật khóc vì cái tình huống bất công và sự ghê tởm này.

    Tôi rên rỉ như người vừa uống thuốc độc.

    Thấy vậy, tên tóc hồng tiến lại gần tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

    " Này, cô làm sao.. "

    Anh ta dừng lại lời nói của mình. Anh ta sững người, sự kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt anh ta khi nhìn thấy những thứ được bày trên bàn.

    " Cái gì.. "

    Bánh mì xanh mốc và nước súp ôi.

    Nó là một mớ hỗn độn.

    Không ai có thể ngờ được rằng thứ này được phục vụ cho một tiểu thư trong gia đình công tước. Ngay cả những người dân thường cũng không ăn những thứ rác rưởi này vào bữa sáng.

    Một nửa số thức ăn đó đã biến mất và cô em xanh xao của anh ta đang che miệng.

    Tên tóc hồng quay lại nhìn người hầu gái, cau mày kinh hãi, nói.

    -" Cô cho cô ta ăn cái gì vậy hả? "

    " Th, thiếu gia! Đ, đây là.. "

    Ả hầu gái tái mặt trước luồng khí chết chóc và bắt đầu rùng mình sợ hãi.

    " Anh ta sẽ không thể nào đoán được. "

    Làm sao một người vừa đi ngang qua, có thể đoán được rằng vị tiểu thư giả mạo luôn làm ầm ĩ này nọ, sẽ ăn thức ăn thối rữa, được chuẩn bị một cách có chủ đích, không chút phàn nàn.

    Tên tóc hồng quát ả hầu gái chưa trả lời hết.

    " Đây quả là sự nhục nhã khi dám chế nhạo gia đình công tước! Một người giúp việc thấp kém như ngươi sao lại có thể dám làm điều này với chủ nhân của mình! "

    " Thiếu gia! Đó, đó là một sự hiểu lầm! Thiếu gia! "

    " Biến khỏi đây ngay! "

    " Th, thiếu gia! "

    " Ta chắc chắn sẽ nói với cha và anh về điều này. "

    " Có ai ngoài đó không? Quản gia đâu!"
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng năm 2021
  6. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên tóc hồng hét về phía cửa.

    Không lâu sau, người quản gia cùng nhiều gia nhân lao vào.

    - 'Thiếu gia, có chuyện gì sao?'

    - 'Mang con khốn này nhốt vào tù.'

    - 'Thiếu gia, xin hãy tha lỗi cho tôi! Thiếu gia, thiếu gia!'

    Ả hầu gái đã bị lôi đi chỉ với một lời ra lệnh của tên tóc hồng.

    Tôi không thể làm gì trong tình huống này vì cơ thể của mình.

    - 'Ugh'

    Tôi bất lực dựa vào ghế, tay vẫn đang bịt miệng. Tên tóc hồng đến đặt nhẹ tay lên vai tôi. Hành động ấy thật cẩn trọng.

    - 'Này, cô không sao chứ?'

    - 'Sao cô lại ăn những thứ bẩn thỉu như thế chứ. Cô nên lật cái bàn này rồi la hét lên như những gì cô hay làm ấy..'

    Có vẻ như anh ta đang muốn gây sự với tôi hoặc thực sự muốn an ủi tôi. Anh ta giống hệt với nhân vật tóc hồng trong trò chơi.

    - 'Nếu tôi không ăn thì có lẽ đã chết dưới chiếc dĩa của anh rồi.'

    Kể cả khi tôi muốn nói cũng không thể, ngoại trừ chọn mấy cái lựa chọn ngu ngốc kia.

    Tình hình đã được giải quyết nhờ tên tóc hồng - người con trai thứ hai của công tước.

    Nhưng ả hầu gái đó có phải là nguyên nhân duy nhất khiến cho cuộc đời của nhân vật phản diện khốn khổ. Dường như tất cả người hầu ở đây đều có thái độ như vậy.

    Nhưng nếu như những người trong nhà này bao gồm cả tên tóc hồng kia hoàn toàn phớt lờ mọi chuyện thì những việc như lúc nãy đã không được giải quyết.

    - 'Này, trông cô tái mét đấy. Cô có cần tôi gọi bác sĩ không?'

    Tên tóc hồng dường như lo lắng khi tôi không trả lời anh ta.

    Anh ta cúi xuống và dùng tay nhẹ nhàng kiểm tra khuôn mặt tôi. Có vẻ như anh ta thực sự quan tâm đến tôi.

    Ngay lúc đó, cái màn hình màu trắng lại xuất hiện một lần nữa.

    [1] 'Không phải việc của anh'

    [2] 'Anh quan tâm đến tôi làm gì chứ? Ra khỏi phòng tôi ngay!'

    [3] 'Đừng có giả vờ hành động lương thiện. Thật ghê tởm!'

    Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn phải chọn lựa. Trời ạ!

    Tôi phải thật cẩn thận nếu không muốn chết.

    Nếu tôi không biết gì về thế giới này, thì tôi sẽ rất biết ơn về hành động của anh ta. Nhưng tiếc là tôi đã biết khá rõ rồi. Anh ta không hề có ý tốt đẹp gì.

    - 'Không phải viêc của anh.'

    Đây là câu nói phù hợp nhất với cảm xúc của tôi lúc này, là lời mà tôi muốn nói.

    - 'Cô..'

    Tên tóc hồng hiểu ý của tôi và cau mày. Khi tôi quan sát anh ta một lần nữa, khuôn mặt anh ta đã trở nên lạnh lùng và vô cảm đến mức khiến tôi nổi hết da gà.

    - 'Cô nói đúng.'

    - 'Sẽ chẳng có bác sĩ nào trong dinh thự này muốn phí thời gian để khám cho cô đâu. Ăn những gì cô muốn rồi chết đi, ai quan tâm chứ!'

    Trên đầu anh ta sáng lên con số: 3%

    Độ yêu thích đã tăng lên. Tối qua là -10%.

    7% là một con số không tệ khi nghĩ đến việc sẽ tăng đươc 1 hay 2% trong cái chế độ khó khăn này.

    Dù sao vẫn là số âm.

    Tôi gượng dậy sau khi làm sach cơ thể.

    Tôi súc miệng tại bồn rửa mặt và ngước lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong gương với làn da tái nhợt.

    - 'Penelope Eckart.'

    Tôi cũng đã nghĩ như vậy khi chơi game nhưng cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

    Tóc màu hồng sẫm và đôi mắt màu xanh lam, y hệt như trong game vậy.

    Đẹp thật. Vẻ đẹp của cô ấy dường như không tồn tại trên thế giới này. Cô ấy còn toát lên cảm giác xấu xa mà những nhân vật phản diện hay có.

    "Hãy nghĩ rằng cuộc đời này là món quà mà ông trời dành cho kẻ đáng thương tôi đây.."

    Tôi đã thành công trong việc chịu đựng và thoát khỏi ngôi nhà đó.

    Tôi đã được nhận vào trường đại học nổi tiếng. Có một ngôi nhà có thể thoái mái nghỉ ngơi dù nó nhỏ và bẩn thỉu. Không còn gì ngoài những thứ đưa tôi đến tương lai tươi sáng sau khi rời khỏi 2 tên khốn đó.

    Những gì tôi muốn nói là cuộc sống của Penelope chả có gì tốt đẹp hơn, mọi sai lầm nhỏ nhất đều khiến tôi phải chết. Đừng bận tâm. Tệ hơn rất nhiều.

    Sẽ là một vấn đề khác nếu ít nhất tôi là nữ chính của chế độ bình thường, người mà mọi quyết định đều dẫn cô ấy đi trên con đường trải hoa.

    ".. Nhưng tại sao?"

    Tại sao lại là tôi, người vừa thành công trong việc thoát khỏi ngôi nhà giống như địa ngục ấy.

    "Vì sao!.."

    Rầm-!

    Tôi hét lên, đập mạnh vào bồn rửa mặt.

    Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái phản chiếu trong gương lộ ra vẻ tức giận.

    Hinh ảnh cô ấy trông giận dữ thay vì buồn bã khiến cô trông giống như nhân vật phản diện hoàn hảo nhất trong game.

    "Ha.."

    Tôi thở dài và đưa tay vuốt tóc.

    Tôi nghĩ về Penelope.

    Penelope Eckart.

    Nhân vật phản diện của trò chơi, nhân vật chính của chế độ khó.

    Penelope thực sự là một thường dân không có họ.

    [Penelope, người lớn lên đi hết nơi này đến nơi khác với người mẹ tội nghiệp của mình, bắt gặp sự quan tâm của công tước, người đang ráo riết tìm kiếm đứa con gái thất lạc của mình. Khi mẹ cô bị bệnh qua đời, cô được nhận làm con nuôi cho gia đình công tước Eckart.]

    Chỉ có một lý do duy nhất khiến cô ấy trở thành tiểu thư của gia đình công tước.

    Đó là nhờ vẻ ngoài của cô giống với người con gái thất lạc của ông ta.

    Mái tóc hồng được thừa hưởng từ nữ công tước đã chết, và đôi mắt trong xanh tượng trưng cho gia đình Eckart.

    Tôi nghĩ đến người con trai thứ hai của công tước vừa gặp cách đây không lâu.

    Tóc anh ấy có màu hồng đáng yêu. Tuy nhiên, màu tóc của những người phụ nữ trong gương đậm hơn là màu hồng. Và đôi mắt màu xanh ngọc có chút khác biệt so với các thành viên còn lại trong gia đình.

    "Ônh ta nên tiếp tục tìm con gái của mình, tại sao anh ấy lại phải nhận đại một đứa trẻ chứ?"

    Khi Penelope lớn lên, cô không còn giống con gái của ông ta nữa.

    Công tước nhanh chóng mất đi hứng thú với cô và xóa cô khỏi tầm mắt của mình.

    Tất cả những gì còn lại cho Penelope, người mất đi sự quan tâm của công tước là hai người anh kế và sự ngược đãi của những gia nhân.

    "Nó giống với cuộc sống của tôi đến mức đáng sợ.."

    Cuộc sống của Penelope và những gì cô ấy nhận được cũng giống như tôi.

    Đó là điều mà tôi đã không nhận thấy khi chơi trò chơi này.

    Tôi đột nhiên bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.

    "Tiểu thư giả."

    Mọi gia nhân trong dinh thự này đều gọi Penelope là giả mạo.

    Penelope đẹp đến nghẹt thở, nhưng trong mắt người khác, cô ấy chỉ là một bản sao đơn thuần thậm chí không giống bản gốc.

    Có thể câu chuyện sẽ khác đi nếu cô ấy cư xử dễ thương với người khác, nhưng tính cách của cô ấy đã rất tệ dù cô ấy chỉ là một cô gái tình cờ bước vào gia đình.

    Ở phần mở đầu của câu chuyện, người ta nói rằng "Cô ấy luôn đề phòng mọi người như một con nhím có gai, và luôn gây rắc rối ở bất cứ nơi nào cô ấy đến bất kể địa điểm hay hoàn cảnh."

    "Tôi tự hỏi tại sao tất cả các lựa chọn đều là những hứ chắc chắn sẽ gây ra sự ồn ào."

    Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao tất cả những lựa chọn đều điên rồ như vậy.

    Penelope thực sự là một nhân vật phản diện mạnh mẽ như tên của cô ấy.

    Không giống như vẻ ngây thơ của nhân vật nữ chính trong chế độ bình thường, cô ấy trông rất sắc sảo.

    Tôi gần như thấu hiểu Penelope.

    Chỉ trong hôm nay. Không, chỉ trong vài giờ. Tôi đã trải nghiệm các cách đới xử mà cô ấy nhận được chỉ trong vài giờ, nhưng tôi nghĩ rằng nó đã đủ để hiểu cuộc sống của cô ấy như thế nào.

    "Mặc dù cô ấy bị gọi là đồ giả mạo."

    "Làm thế nào họ có thể đánh thức cô ấy dậy bằng việc chọc kim vào người cô?"

    Thậm chí không một người hầu nào đánh thức những người hầu khác theo cách đó.

    "Dẫu sao cô ấy vẫn là đứa trẻ được chính công tước mang về."

    Cô chỉ mới 12 tuổi khi được nhận làm con nuôi của gia đình công tước.

    Nếu cô ấy không bị ngược đãi từ lúc ấy trở đi..

    Không có nhiều điều mà một đứa trẻ nhỏ có thể làm đối với những người lớn không chịu nghe cô cho dù cô ấy có hét lên thế nào đi chăng nữa.

    "Có phải điều đó nhằm chứng minh rằng cô là một nhân vật phản diện thưc sự?"

    Không gì có thể thay đổi sự thật rằng cô đã bị ngược đãi suốt thời gian qua cho đến tận bây giờ.

    Không có nhân vật nào thương xót cho Penelope, và những hành động thô bạo điên rồ đã giết chết Penelope từ bên trong.

    "Tôi cảm thấy đáng tiếc cho cô ấy."

    Tôi đưa tay lên vuốt ve gò má mềm mại của Penelope.

    Cô gái với mái tóc hồng óng ả phản chiếu trong gương trông thật buồn.

    Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thoát khỏi cảm giác thương hại đối với cô.

    "Ha, ai đang thương hại ai chứ."

    Đây không phải là lúc để nghĩ về những việc trước đây.

    Bây giờ tôi là Penelope.

    Điều đó có nghĩa là tôi có thể chết trong tay các nam chính bất cứ lúc nào giống như Penelope.

    Tôi cảm thấy sợ hãi khi nhớ về điều đó.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng năm 2021
  7. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tìm kiếm giấy và bút ngay sau khi bước ra khỏi phòng tắm.

    Tôi cần phải tìm cách để tồn tại cho đến khi vẫn còn là Penelope.

    Trong chế độ này, rất khó để nâng cao mức độ yêu thích của một người, và việc giảm xuống mức âm sẽ dẫn đến cái chết.

    Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn đối với con trai thứ hai của công tước. Độ yêu thích của anh ta đã ở sẵn mức âm. Tôi sẽ chết sớm nếu sự quan tâm của anh ấy không tăng lên.

    Tôi cần sắp xếp lại một số thông tin mà mình biết về trò chơi.

    Thật may, tiểu thư giả ít nhất cũng có những thứ thứ xứng đáng với địa vị tiểu thư.

    Trong căn phòng lớn có một giá sách sang trọng và một bàn làm việc.

    Tôi đã không ngần ngại đi đến đó và ngồi xuống.

    Tôi nhúng đầu bút lông vào mực.

    "Đầu tiên là các nhân vật."

    Có tổng cộng 5 nhân vật nam trong trò chơi.

    Hai con trai của công tước, thái tử, một vị pháp sư và một hiệp sĩ.

    Chế độ khó bắt đầu với độ yêu thích của họ ở mức 0% hoặc, mức âm, không giống như ở chế độ thường được bắt đầu với mức 30% cho mỗi nhân vật.

    Tôi bắt đầu viết ra tất cả những gì tôi nhớ lên một tờ giấy trắng.

    Đầu tiên, Derrick Eckart.

    Anh là con trai cả của công tước, là vị tiểu công tước của gia tộc. Derrick là một người đàn ông quý tộc điển hình.

    Anh ta thường không quan tâm đến Penelope vì quá bận rộn chuẩn bị kế vị công tước tiếp theo của gia đình này. Tuy nhiên, anh ta vẫn có sự khinh bỉ và căm thù mạnh mẽ đối với cô vì đã chiếm vị trí của em gái mình.

    Trong game, việc Derrick tự tay giết Penelope là rất hiếm. Tuy nhiên, anh ta không quên trừng phạt cô mỗi khi cô mắc lỗi.

    Sau đó, người chơi sẽ bị phạt và các lựa chọn sẽ bị hạn chế. Cũng như hôm nay, tôi không thể rời khỏi phòng do hình phạt được đưa ra ngày hôm qua.

    Tiếp theo là con trai thứ của công tước, Reynold Eckart.

    Anh chàng này thực sự không có gì nhiều để nói.

    Một anh chàng rất lập dị, tăng động có tính cách hơi phá hoại và luôn chỉ trích, gây gổ với Penelope bất cứ khi nào anh ta bắt găp cô.

    Là người đứng đầu trong những kẻ ngược đãi Penelope, việc anh ta là người đầu tiên hành hạ cô chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

    Điều đáng ngạc nhiên là anh ta luôn là người đưa Penelope đến cái chết bằng một số cách kì quặc, bất ngờ.

    "Bây giờ mình mới thấy, hai người này có phần giống với hai tên khốn kia?"

    Tôi tặc lưỡi, xem qua thông tin của hai người mà tôi đã viết ra. Hai người này là những người dễ thuần phục nhất ở chế độ bình thường.

    Đó là bởi vì hai người này có 'tình cảm gia đình' chứ không phải 'tình cảm nam nữ' đối với nữ chính do họ có cùng huyết thống.

    Penelope không phải là người có quan hệ huyết thống với hai người họ. Do đó, kết thúc có khả năng cao sẽ khác so với chế độ bình thường.

    Tôi lắc đầu, viết nguệch ngoạc một chữ 'X' lớn trên tên của họ.

    "Chẳng có hi vọng gì với hai tên này cả".

    Hơn nữa, sự quan tâm của Reynold bắt đầu ở mức âm. Thậm chí không phải là số 0, mà là số âm.

    Tại sao lại là số âm chứ.

    Dường như nhà sản xuất muốn nhắn nhủ với tôi rằng: Không có hy vọng gì đâu nên hãy từ bỏ cái kết với Reynold đi.

    Ngoài ra, tôi cũng cảm thấy buồn nôn khi chỉ nghe thấy từ "Anh trai", vì vậy tôi quyết định sẽ từ bỏ bọn họ.

    "Tiếp theo là một vị thái tử."

    Callisto Régulus

    Đó là thông tin duy nhất tôi biết về anh ấy đều từ chế độ bình thường.

    Thái tử, người bị khinh bỉ vì những biến cố bất hạnh thời thơ ấu của mình, gặp được nữ chính đẹp như thiên thần và chữa lành trái tim của anh ta trước khi anh ta trừng phạt Penelope.

    Có thể đó là việc thực hiện vì chính nghĩa nhưng đối với Penelope, anh ta chẳng khác gì thần chết.

    Anh ta là người giết Penelope nhiều nhất trong chế độ khó. Tôi đã nhấn nút bắt đầu lại rất nhiều lần trong phần truyện của anh ta đến nỗi tôi thậm chí không nhớ những gì đã xảy ra trong toàn bộ trò chơi.

    "Tuyệt đối đừng đến gần anh chàng này."

    Tôi nhớ lại hình ảnh minh họa Callisto cứa cổ Penelope vài lần. Ớn lạnh cả sống lưng.

    Soạt. Tôi đã viết chữ 'X' lên tên của anh ta nhiều lần.

    Sau đó, tôi nhanh chóng chuyển sang người tiếp theo.

    Buinter Verdandi.

    Anh ta là một pháp sư và che dấu dưới thân phận một vị hầu tước.

    Buinter làm việc trao đổi thông tin và các đồ vật bí ẩn, nhờ đó mà anh ta có thể tìm ra nữ chính là con gái thất lạc của công tước.

    Sau đó, Buintercó được thông tin về kế hoạch của kẻ ác phản diện.

    Anh ta hoặc cảnh báo nhân vật chính hoặc sẽ tự mình ngăn chặn nguy hiểm.

    Bên cạnh đó, anh là nhân vật hữu ích nhất trong việc lấy lại danh dự và sự yêu thích cho cô.

    Buinter sở hữu những phép thuật lãng mạn ở chế độ bình thường.

    Anh ta là một người đàn ông ngọt ngào, luôn giúp đỡ nhân vật chính từ phía sau.

    Nhưng tôi không biết anh ta ở chế độ khó sẽ như thế nào.

    Tôi đã quá bận rộn, bị giết chết vì thái tử và 2 thằng con trai của công tước trước khi phần của Buinter bắt đầu.

    Dù sao đi nữa, anh ấy có khả năng và hy vọng cao hơn ba tên trẻ con kia nên tôi quyết định để anh ta lại.

    "Và cuối cùng, Eclipse."

    Là một hiệp sĩ của gia đình công tước. Eclipse xuất thân một thường dân.

    Công tước đi ra ngoài thị trấn vào ban đêm, tình cờ nhìn thấy Eclipse với khả năng xuất chúng về kiếm thuật nên đã mua anh ta với một khoản tiền khổng lồ và huấn luyện anh ta thành một hiệp sĩ thực thụ.

    Sau đó, anh ta đã trở thành bậc thầy kiếm thuật trẻ tuổi nhất và được phong làm quý tộc.

    Anh ấy giành được danh hiệu 'chàng trai trẻ đẹp'.

    Eclipse là nhân có hy vọng nhất trong số năm nam chính.

    Anh ta là người duy nhất thương hại cho Penelope cho đến phút cuối cùng.

    Penelope từng là người chủ mà anh ta phục vụ, và tôi nghĩ đó là lý do tại sao anh ta là người, ít nhất là ngăn Penelope bắt nạt nhân vật chính. Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp anh ấy ở chế độ khó..

    "Hahh.. Không có thứ gì có thể giúp tôi vào lúc này."

    Tôi thở dài, nhìn vào danh sách vừa viết xong.

    Tôi không biết nhiều về chế độ khó vì mọi thứ đều gặp trở ngại.

    Ngay cả khi tôi làm vậy, tôi không biết liệu nó có giúp được gì hay không vì tôi không biết hệ thống sẽ khác với trò chơi trong thực tế như thế nào.

    Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là tôi sẽ chết khi độ yêu thích của nhân vật nam bị âm đi và sẽ có một giới hạn thời gian nhất định để tôi đạt đến kết thúc.

    Lễ trưởng thành của Penelope.

    Tôi phải đạt được kết thúc có hậu với ít nhất một trong năm nhân vật trước ngày hôm đó.

    Bởi vì đó là ngày mà nữ chính xuất hiện trong câu chuyện.

    "Penelope tội nghiệp."

    Cô ấy mất tất cả mọi thứ do con gái thực sự của công tước xuất hiện ngay khi cô ấy trở thành một người trưởng thành.

    Đó là sự khởi đầu của chế độ thường.

    Nếu tôi không kết thúc với bất kỳ nhân vật nào cho đến lúc đó, thì rất có thể tôi sẽ chết dưới tay một trong số họ ngay cả khi tôi không hành động như một kẻ xấu xa.

    Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ không chết trước khi điều đó bắt đầu.

    ".. Mình không thể chết."

    Tôi nghiến răng nghĩ về tương lai đau buồn của mình.

    Đúng. Tôi không thể chết. Tôi vừa thoát khỏi ngôi nhà mục nát đó. Tôi không thể chết trong một trò chơi như thế này.

    "Tôi sẽ không chết cho dù thế nào đi nữa."

    Lớp học buổi sáng ở trường đang đợi tôi. Tôi sẽ sống và trở lại nơi tôi thuộc về.

    Tôi quyết định, tôi sẽ sống.

    Ngay lúc đó.

    - 'Cốc cốc'-.

    Tiếng gõ cửa vang lên.

    Cánh cửa đột ngột mở ra trước khi tôi kịp giấu những tờ giấy mà mình vừa viết.

    "Tiểu thư."

    Người xuất hiện trước mặt tôi là một lão quản gia tóc bạc trắng.

    Ông ta không vào mà đứng cạnh cửa nói.

    "Ngài công tước đang tìm cô đấy."

    Tôi biết ông ta sẽ không thấy những từ ngữ trên tờ giấy này, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu trước thái độ thô lỗ của ông ta.

    Có một người quản lý ở ngôi tôi từng sống. Mặc dù người quản lý đó có vẻ không thích tôi, nhưng anh ta đã không hề tự tiện mở cửa như người quản gia này vừa làm.

    Hơn nữa, thế giới này không dựa trên nền dân chủ mà là chủ nghĩa giai cấp. Tôi thấy mình nên làm việc gì đó vời điều này.

    Nhưng trước khi tôi kịp quyết định phải làm gì thì màn hình màu trắng hiện ra trước mắt tôi.

    1. (Vứt đồ vật trong phòng) Sao ông dám mở cửa phòng khi không có sự cho phép của tôi? Ông muốn chết hả, ông già?

    2. Nếu có điều gì muốn nói, hãy bảo ông ta tự đến!

    3. (Lườm ông ấy trong 5 giây, sau đó đứng dậy) Tôi biết rồi.'

    Tôi đã quên rằng tôi đang ở trong tình trạng mà không thể tức giận như mình muốn..

    Tuy nhiên, tôi cũng không muốn hành động theo bất kỳ lựa chọn nào trong ba lựa chọn được đưa ra.

    Tôi bực bội nghĩ trong khi chọn cái thứ ba làm lựa chọn của mình.

    Độ yêu thích hay điều gì cũng được, tôi cần phải làm gì đó với mấy cái lựa chọn này

    ".. Tôi biết rồi."

    Thật may mắn khi công tước gọi cho tôi vào lúc này.

    Tôi giấu những tờ giấy vừa viết xong, sâu trong ngăn kéo trước khi đứng dậy.

    Sau đó tôi đi theo người quản gia ra khỏi phòng của mình.

    Tôi chỉ biết về ngôi biệt thự này qua một vài hình ảnh minh họa, vì vậy tôi đã nhân cơ hội này để xem xét cẩn thận xung quanh.

    Ngôi biệt thự có kích thước khổng lồ giống như những tòa lâu đài ở Châu Âu mà tôi thấy trong phim.

    Phòng của Penelope ở trên tầng hai. Bên trong biệt thự có vẻ bận rộn. Tôi đã gặp khá nhiều gia nhân khi đi qua các sảnh.

    Ánh mắt của bọn họ liếc tôi khi tôi đi ngang qua có vẻ không tử tế cho lắm.

    Nhưng tôi chẳng bận tâm đến chúng. Những ánh mắt như thế này tôi đã trải qua quá nhiều trước khi đến đây.

    Quản gia dẫn đường xuống lầu một, chẳng mấy chốc đã đến cánh cửa được khắc họa đẹp đẽ.

    Có vẻ như là văn phòng của công tước.

    Cốc cốc.

    "Thưa công tước, tôi đã đưa tiểu thư đến rồi".

    "Vào đi."

    Cạch-

    Người quản gia mở cửa.

    Tôi bước vào phòng, cảm thấy có chút lo lắng.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  8. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực ra không có gì phải lo lắng cả.

    "Đó chỉ là một phân cảnh trong trò chơi mà thôi.."

    Dù vậy, tay tôi vẫn không ngừng run lên.

    Đó là do hình ảnh người cha thực sự của tôi hiện lên khiến tôi nhớ lại thái độ của công tước đối với Penelope trong trò chơi.

    Bây giờ tôi đã vào trong phòng nhưng công tước thậm chí không ngẩng đầu lên.

    Tôi ngập ngừng đến gần bàn của ông ấy và đứng đó.

    Tôi giấu những ngón tay đang run rẩy của mình và cúi đầu chào.

    Không có nhiều chi tiết về phân cảnh này trong trò chơi.

    Tuy nhiên, tôi không có cách nào khác để có thể chứng minh sự hiện diện của mình.

    Tôi cảm thấy những gì mình cần phải làm là đánh giá qua khí chất.

    "Đến rồi à."

    Công tước cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

    Ông ta có mái tóc đen và đôi mắt xanh như Derrick.

    Khuôn mặt của ông ta không biểu lộ cảm xúc nào giống như những người có địa vị cao được vẽ minh họa trong trò chơi.

    Màn hình màu trắng lại xuất hiện trước mặt tôi.

    1. Người gọi con đến đây có việc gì?

    2. Con bận nên ngài hãy đi thẳng vào vấn đề đi.

    3. (Trừng mắt nhìn mà không nói lời nào)

    Tôi nhấn vào lựa chọn số 1 trong số các lựa chọn điên rồ này.

    "Người gọi con đến đây có việc gì?"

    "Ta nghe nói có một vụ ồn ào vào sáng hôm nay."

    Ngay sau khi câu nói của ông ta kết thúc, các lựa chọn nhanh chóng được chuyển sang các lựa chọn mới.

    1. Ngài không cần bận tâm đến chuyện này.

    2. Ông chắc hẳn cũng muốn xem trận ồn ào này xảy ra.

    3. Đó không phải là lỗi của tôi. Tất cả là do ả hầu gái ngu ngốc đó!

    Tôi đã quay cuồng khi đọc những lựa chọn đó.

    "Ha.. Những lựa chọn điên rồ này.."

    Tất nhiên, tôi đã từng thấy phân cảnh này.

    Khi tôi đang chơi trò chơi ở thế giới bên thực, tôi rất phấn khích nhấn vào cái lựa chọn thứ hai, kế hoạch của tôi là 'Tôi sẽ biến Penelope trở thành một cô gái ngầu lòi và quyến rũ!'.

    Tuy nhiên, nghĩ rằng điều này lại đang diễn ra trước mặt tôi khiến tôi không thốt nên lời.

    "Dù gì tôi vẫn được coi là một nhân vật phản diện.."

    Có người cha nào trên Trái Đất này lại đối xử tốt với đứa con gái 'không cùng huyết thống'chứ.

    Chết tiệt.

    Nhấn-.

    Khi tôi không nói một lúc và chỉ đứng tại chỗ, công tước mới đặt cây bút xuống và ngẩng đầu lên nhìn tôi.

    Ông ta nhìn tôi với một ánh mắt sắc bén.

    "Tôi hy vọng quyết định này không dẫn tôi đến cái chết.."

    Tôi chọn số 1, trong lòng run lên.

    Tôi cắn chặt răng để cố gắng và không nói ra những lời 'đó'.

    "Ngài không cần bận tâm đến chuyện này."

    Tuy nhiên, cuối cùng tôi không thể dừng nó lại, và thay vào đó âm thanh phát ra thực sự kỳ lạ.

    "Penelope."

    Công tước nói. Giọng ông lạnh như băng, không có chút ấm áp nào.

    Câu chuyện vẫn không thay đổi cho dù tôi cố gắng thế nào đi chăng nữa.

    "Đã 6 năm kể từ khi ngươi đến ngôi nhà này?"

    Tôi tua lại ký ức của mình, tìm kiếm thông tin chính xác về trò chơi.

    Nhân vật nữ chính ở cả chế độ bình thường và chế độ khó đều ở cùng độ tuổi 18.

    Penelope được nhận làm con nuôi của gia đình công tước khi cô 12 tuổi.

    Ông ta đã đúng.

    Tôi chợt nhớ một điều mà tôi đã quên về trò chơi.

    Sinh nhật lần thứ 18 là khi lúc tổ chức lễ trưởng thành cho mọi người ở đây.

    Điều đó có nghĩa là không còn bao lâu nữa sẽ đến ngày tổ chức lễ trưởng thành cho Penelope.

    "Vậy thì tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?"

    Tôi cố vận não suy nghĩ trước những thông tin này.

    Thật may, công tước vẫn tiếp tục lời nói của mình mà không cần phải có sự chọn lựa nào.

    "Ta không biết là ngươi có biết không nhưng không dễ để bước chân vào ngôi nhà này. Chỉ những người đã chứng minh đươc giá trị của mình qua nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể bước qua cổng nhà Eckart.

    " "..."

    "Ta đã không ngần ngại hay tiết kiệm bất cứ thứ gì để cung cấp cho ngươi. Ta đã chấp nhận mọi thứ, ngay cả khi nhìn thấy cuộc sống xa hoa và những hành động không thể tha thứ của ngươi".

    "..."

    "Nhưng ta dường như không thấy được ngươi đã mang lại điều tốt gì cho gia đình này trong sáu năm qua."

    Đúng vậy.

    Tôi có thể thu hút sự quan tâm của ông ta nếu ít nhất tôi trông giống đứa con gái cùng huyết thống của ông ta về ngoại hình.

    Tuy nhiên, màu tóc và màu mắt của Penelope lại chuyển thành một màu quá khác so với màu hồng và màu xanh lam thực sự.

    Tôi muốn gật đầu nói rằng tất cả những lời của ông ta nói đều là đúng, tuy nhiên cơ thể tôi không di chuyển được dù chỉ một inch sau khi công tước bắt đầu nói, hệ thống đang điều khiển cơ thể tôi.

    Màn hình màu trắng lại xuất hiện.

    1. Vậy ông mong chờ tôi sẽ làm gì? Giờ ông định đuổi tôi ra khỏi nhà này sao?

    2. Tôi không phải là người duy nhất có lỗi!

    3. (Quỳ xuống)

    "Cuối cùng!"

    Tôi rất vui khi thấy một câu trả lời thực sự bình thường mà tôi có thể chọn mà không do dự.

    Đó là một sự phấn khích mà tôi chưa bao giờ cảm thấy kể từ khi đến nơi này.

    Tôi biết điều đó sẽ không xảy ra nhưng đề phòng chúng biến mất, tôi nhanh chóng nhấn vào số 3.

    Thịnh-!

    Cơ thể tôi tự động khuỵu gối xuống như có một lực nào đó đá mạnh vào chân tôi và ấn vai tôi xuống phía dưới.

    "Ách! Sao nó đau thế!"

    Tôi đã dự đoán trước điều này nhưng nó đau hơn là tôi tưởng, mắt tôi ngấn nước.

    "Cô, cô đang làm gì vậy?"

    Công tước dường như bị sốc vì tiếng thút thít của tôi hơn cả tôi. Đôi mắt ông mở to.

    Tôi chưa bao giờ chọn lựa chọn này khi chơi.

    Ý tôi là, nó thật vô nghĩa.'

    Tại sao một tiểu thư lại phải quỳ gối chứ?

    Tôi không biết liệu nhà sản xuất lười biếng hay nghĩ rằng đó là một sự lãng phí thời gian, họ đã đưa ra các lựa chọn tiếp theo giống hệt với các lựa chọn ở chế độ bình thường.

    1. Tôi quỳ xuống có phải là cách duy nhất để khiến ngài hài lòng?

    2. (Lườm và không nói lời nào)

    3. Con xin lỗi về mọi thứ, thưa cha!

    Tôi vội vàng ấn vào số 3 như lúc nãy.

    "Con xin lỗi về mọi thứ, thưa cha!"

    Giọng nói từ miệng tôi thốt ra rất to, tôi chọn số 3 như thể tôi chắc chắn và tự tin là nó.

    ".. Cái gì?"

    Công tước hỏi như thể không hiểu điều gì đang diễn ra.

    Sau đó, cái màn hình màu trắng quen thuộc hiện ra.

    Nhiệm vụ ẩn [Danh xưng đã mất của một 'người cha'] Nhiệm vụ hoàn thành!

    Như một phần thưởng, chức năng [Lựa chọn BẬT / TẮT] được đưa ra.

    Bạn có muốn [TẮT] Lựa chọn không?

    [Có. / Không]

    Tôi nhấp vào [Có.] mà không do dự.

    Các lựa chọn hiện đã [TẮT] . Nếu bạn muốn xem lại các lựa chọn, hãy hét lên [BẬT lựa chọn] .

    Và cuối cùng, cái màn hình màu trắng khó chịu đó đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của tôi.

    "Tuyệt vời!"

    Tôi mừng thầm trong khi siết chặt tay.

    Chức năng ẩn [Lựa chọn BẬT / TẮT] đã cho phép tôi gọi công tước là 'cha'.

    Nếu tôi chọn [TẮT] cho các lựa chọn trong trò chơi, các dòng sẽ biến mất và chỉ có duy nhất số 1, 2 và 3 là được hiển thị trên màn hình. Đôi khi, những câu trả lời đơn giản có thể được gõ bằng bàn phím điện thoại như trả lời 'CÓ / KHÔNG' hoặc tên của nhân vật và vân vân.

    Chức năng đó có thể dễ dàng đạt được khi ở chế độ bình thường.

    Tôi nghĩ mục đích của nó là để ngăn chặn các tình huống lặp lại phụ thuộc vào các lựa chọn đã chọn, và cũng để thể hiện tính linh hoạt của trò chơi và tăng tốc độ chơi.

    Tuy nhiên, tôi lại hiếm khi sử dụng chức năng đó.

    Không có việc gì cần phải sử dụng đến nó.

    Đó là cách hoàn thành chế độ bình thường dễ dàng và nhanh chóng nhất.

    Đó cũng là lý do tại sao tôi không chú ý nhiều đến cảnh này ở chế độ khó. Vì tôi chỉ chọn những dòng có thái độ hung hăng.

    "Mình không biết chế độ khó sẽ hoạt động giống như chế độ bình thường."

    Tôi không thể nhận được chức năng [Lựa chọn BẬT / TẮT] do tôi chọn sai nhưng đó không phải là một chức năng cần thiết đối với tôi, người nghiện việc chọn các câu trả lời cho nhân vật phản diện.

    "Hồi đó tôi không nghĩ rằng việc ấy sẽ gây hại cho tôi sau này, và sau này chính là ngay bây giờ.."

    Tôi thở dài vì sự ngu xuẩn của mình, tôi chọn những câu nói theo ý mình, chứ không phải một trong 3 dòng tôi phải chọn từ trước.

    "C. H. A."

    Nghe những lời thốt ra từ miệng, tôi cảm động đến mức có thể khóc.

    Nước mắt tôi đã rơi xuống theo đúng nghĩa đen.

    Và công tước chưa bao giờ được nghe thấy từ "cha" từ Penelope, dường như không tin rằng tôi vừa nói, điều đó làm cho đôi mắt vốn đã mở to của ông ấy lại càng mở to hơn.

    Tôi tiếp tục với lời nói của mình, không bị ảnh hưởng bởi phản ứng của công tước.

    "Con xin lỗi vì đã làm ầm ĩ trong những ngày qua. Con đã sơ suất trong việc quản lý người hầu và khiến vụ náo loạn này xảy ra".

    "..."

    "Con sẽ kiểm điểm về hành động của mình trong khoảng thời gian cấm túc còn lại. Sẽ không có chuyện như thế xảy ra lần nữa vì vậy xin hãy tha thứ cho một lần này, thưa cha."

    Tôi van xin trong khi quỳ dưới đất.

    Nghĩ kĩ thì, sự ồn ào xảy ra vào buổi sáng nay không phải là lỗi của tôi. Ả hầu gái đã bắt nạt tôi.

    Nhưng đây là tình huống mà tôi phải cầu xin sự giúp đỡ của một ai đó.

    Những hành động trong mà Penelope đã làm trong quá khứ, trước khi tôi trở thành cô ấy đã khiến tôi buộc phải làm điều này mà không có lựa chọn nào khác.

    Tôi đang ở trong một tình huống mà tôi không thể sống nếu không cúi đầu.

    Tính mạng của tôi sẽ không gặp nguy hiểm ngay cả khi công tước không thích tôi.

    Tuy nhiên, nếu tôi không xem xét tình huống này một cách nghiêm túc chỉ vì tôi đã tắt các lựa chọn, thì khả năng cao là tôi sẽ đi theo con đường mà hình phạt sẽ là thứ duy nhất chờ đợi tôi.

    Đó là một điều hiển nhiên.

    Penelope đã bị phạt do gây ra vụ ồn ào này và lại tiếp tục gây ra những rắc rối trong khoảng thời gian cấm túc. Người được gọi là 'thiếu gia' (Derrick) là người đã phạt tôi lần này, và tôi biết rằng hành động cứng đầu và hung hăng lúc này sẽ chỉ làm giảm sự quan tâm của anh ta đối với tôi.

    "Con biết con đã hành động chưa trưởng thành như thế nào cho đến tận bây giờ."

    "..."

    "Nếu người cho con một cơ hội nữa, con sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với gia đình này trước buổi lễ trưởng thành sắp tới."

    Tôi không di chuyển một inch nào khỏi mặt đất ngay cả khi đã nói xong.

    Tôi chưa bao giờ cầu xin hay quỳ xuống đất ngay cả với cha mẹ ruột của mình. Điều này chứng tỏ trò chơi này tệ đến mức nào.

    "Tôi đang cầu xin với cơ thể của mình quỳ trên đất. Xin hãy nhanh lên và nói" ta biết rồi'là được rồi.'

    Tôi đã tự tát vào tinh thần đang mệt mỏi của mình để tỉnh táo lại. Tôi thực sự cần nghỉ ngơi.

    "Cô.."

    Công tước nhìn xuống Penelope như thể ông ta đang nhìn thấy một người lạ.

    Ông ta không thể dễ dàng thốt ra lời. Hai hàm của anh ta cử động nhưng không nói được tiếng nào. Sau đó ông ta thốt ra một câu.

    ".. Ta hiểu rồi. Hãy đứng dậy ngay đi".

    "Vâng."

    Tôi đứng dậy mà không do dự. Chân tôi đã mỏi đến mức không thể đứng vững được nữa.

    "Những lời mà gia đình Eckart nói rất có giá trị, Penelope."

    Công tước nói với giọng trầm trong khi nhìn tôi. Những từ đó mang nhiều hàm ý.

    "Cảm ơn cha. Con sẽ không để cha phải hối hận vì đã tha thứ cho con lần này, thưa cha."

    "Cô có thể rời đi ngay bây giờ."

    Tôi vội vàng di chuyển cơ thể ngay khi lời nói của ông ta kết thúc.

    Tôi lo lắng rằng nếu tôi di chuyển dù chậm một giây thì tình huống truyện sẽ lập tức thay đổi.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  9. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Két.. –.

    Tôi cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đằng sau lưng khi tôi xoay nắm cửa và cho đến khi tôi ra ngoài sảnh.

    Tôi cảm thấy một cảm xúc sảng khoái khi nhận ra rằng ông ấy đã có một phản ứng khác so với khi tôi bước vào phòng trước đó.

    Tuy nhiên, tôi không bận tâm về điều đó. Công tước không phải là mục tiêu mà tôi cần nâng cao độ yêu thích đối với mình, và tôi không cần phải đối phó với ông ấy khi kết thúc vào lễ trưởng thành.

    Cạch, tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng và rời đi.

    Ngay lúc đó.

    "Tôi chắc chắn đã nói với cô rằng hãy sống im lặng như một con chuột mà không gây ra bất kỳ sự náo động nào."

    "Hự!"

    Một giọng nói sắc lạnh sau lưng tôi.

    Tôi quay lại vì ngạc nhiên.

    Ở đó, bên hành lang, nơi mà bóng tối bao phủ, một bóng người với dáng vẻ khó chịu.

    Trong bóng tối, tôi có thể nhìn thấy những chữ cái sáng chói đang hiển thị [Cảm tình 0%] .

    Mái tóc đen và đôi mắt xanh băng giá gần như không thể nhìn thấy.

    Đó là con trai cả của gia đình công tước, Derrick.

    "Emily."

    "..."

    "Một người giúp việc trung thành đã làm việc cho gia đình này gần 10 năm."

    Cộp, cộp.

    Derrick bước ra khỏi bóng tối.

    Người đàn ông băng qua sảnh lớn chỉ trong vòng một giây và đã đến trước mặt tôi trong thời gian ngắn.

    Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh. Cứ như thể anh ta đang nhìn vào một thứ rác rưởi nào đó.

    Tôi không làm gì sai nhưng tôi phải thu mình lại trước sự căm ghét và ghê tởm mà tôi nhận được từ anh ta.

    "Không ai muốn trở thành người giúp việc riêng cho cô mặc dù chúng tôi đã nói rằng sẽ trả thêm tiền. Trong số tất cả những người hầu đó, chỉ có một người tình nguyện phục vụ cô".

    "..."

    "Và hôm nay chuyện đó đã kết thúc. Vì cô đã phát điên và đuổi người hầu duy nhất của mình."

    Tôi cảm thấy sự bất công trỗi dậy trong lòng từ những lời nói của Derrick.

    Tôi điên cuồng đuổi cô ta ra ngoài lúc nào vậy? Người điên cuồng hơn tôi là cái tên đầu hồng đó.

    Và chính tôi là người suýt bị đuổi khỏi cuộc sống này vì ăn những thứ đồ rác rưởi đó!

    Tôi muốn hét lên ngay lúc này.

    Điều ngăn tôi làm như vậy là vì [Cảm tình 0%] trên đầu của Derrick.

    "Bình tĩnh lại. Nếu nó xuống âm hơn thế, mình sẽ chết."

    Tôi hít vào thở ra một vài lần và bình tĩnh lại.

    "Cảm tình 0%. 0%.."

    Tôi đã rất mệt sau khi nói chuyện với công tước.

    Ngoài ra, vì tôi chỉ tập trung vào việc cố gắng "tắt" các lựa chọn, tôi không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra trong phân cảnh nây.

    Đó là lý do tại sao tôi quyết định sử dụng trợ giúp từ hệ thống.

    "Lựa chọn BẬT."

    1. Ha! Tôi đoán cô ấy phục vụ anh trên giường vào ban đêm, phải không?

    2. Cô ta bị đuổi ra ngoài vì cô ta đã làm những điều đáng bị đuổi.

    3. (Lườm mà không nói lời nào)

    Xem lướt qua các lựa chọn, tôi vội vã hét lên.

    "TẮT lựa chọn! TẮT!"

    Bạn có muốn [TẮT] Lựa chọn không? [Có. / Không]

    Tôi vội vàng nhấn [Có.] .

    Nếu tôi chọn một trong 3, tôi sẽ đi xuống địa ngục.

    Thời gian dường như đã trôi qua rất nhiều kể từ khi tôi làm những điều đó, ánh mắt của Derrick trở nên lạnh lùng hơn.

    "Ha. Có vẻ như bây giờ cô còn chẳng nghe lời tôi nói."

    Ánh mắt của anh ta sắc đến mức trông như thể anh ta sắp giết tôi.

    Tôi mở miệng, không còn cách nào khác.

    "Tôi xin lỗi vì sự phiền phức."

    Tôi sẽ phải xin lỗi như thế này bao nhiêu lần dù tôi chẳng làm gì sai?

    Tôi cũng là một con người, tôi cũng có thứ gọi là lòng tự trọng, vì vậy tôi cảm thấy ghê tởm và tồi tệ khi phải cúi đầu như một nô lệ.

    Tuy nhiên, điều này chẳng là gì nếu mục đích của nó là để sống.

    Bên cạnh đó, những người này không có thật mà chỉ là nhân vật giả từ trò chơi.

    Con chó đó đã cào con và để lại sẹo ở đây này anh trai ơi!

    Tất nhiên, một con chó giống chuột đó hành động giống như một người ăn xin.

    Tôi đã cầu xin sự tha thứ vô số lần trước khi tôi ra ngoài sống một mình trong kiếp trước. Đây là tình huống tương tự như thời điểm đó.

    Trong kiếp trước, cuộc sống của tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu tôi không cầu xin và lời xin lỗi như trong trò chơi này. Tuy nhiên, thời điểm đó tôi còn khá trẻ và mọi tình huống đều có vẻ như giết chết tôi.

    Đó là lý do tại sao tôi đã cầu xin đến mức tay dường như trở thành chân.

    So điều này, tôi không thể thấy sự bất công.

    Penelope đã tạo ra phiền phức lớn, không giống như tôi đã làm.

    Tôi không biết liệu có phải do kinh nghiệm trong kiếp trước không mà xin lỗi để sống có vẻ thực sự dễ dàng với tôi. "Điều này giống nhau một cách khó chịu."

    Tôi mở miệng, nghĩ về quãng thời gian trong kiếp trước của mình.

    "Giống như anh đã nói, tôi không biết vị trí của mình cho đến bây giờ."

    ".. Cái gì?"

    "Đó là lỗi của tôi vì đã không thể xử lý tốt ngay từ đầu, vì vậy anh không cần phải sa thải cô ấy. Tôi chỉ đang trên đường trở về phòng sau khi xin lỗi cha".

    Khi nghe những lời tôi nói, biểu cảm của Derrick trở nên kỳ lạ.

    Đôi mắt xanh của anh ta mở to. Phản ứng đó giống với của công tước.

    Tôi mở lời. Việc lặp lại những câu đối thoại này không khó lắm vì tôi đã nói nhiều lần rồi.

    "Kể từ bây giờ tôi sẽ sống thật yên lặng để anh không phải bận tâm nữa. Vì vậy, hãy tha thứ cho tôi lần này".

    Tôi cúi đầu.

    "Tôi có quá vô hồn khi nói không?"

    Tôi nhận ra rằng giọng điệu của mình không chân thành, điều đó khiến tôi lo lắng.

    Nhưng anh ta sẽ không cắt cổ em gái mình ngay cả khi đó là một trò chơi tàn nhẫn.

    Tôi chờ đợi câu trả lời với một tâm trạng nhẹ nhõm, tin tưởng vào suy nghĩ của mình rằng đây không phải là tình huống có liên quan đến thái tử bị bệnh tâm thần tàn nhẫn.

    Tôi muốn chuyện này kết thúc nhanh chóng và trở về phòng.

    Bây giờ ngay cả việc đứng cũng là một cực hình.

    Giờ tôi nghĩ lại, cơ thể tôi không ở trong tình trạng tốt nhất do sự cố vào buổi sáng và tôi đã không ăn bất cứ thứ gì sau đó.

    Derrick nói sau hơn 5 phút, khác hẳn điều tôi mong muốn tình huống này nhanh chóng kết thúc.

    ".. Lần này."

    "..."

    "Tôi sẽ tha thứ cho cô chỉ một lần này."

    Không cho tôi cơ hội để cảm ơn, anh ta nói thêm.

    "Tuy nhiên, hãy nhớ rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi tha thứ cho cô khi cư xử như vậy."

    Đó là một câu trả lời khó chịu hơn câu trả lời của công tước.

    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đó không phải là câu trả lời liên quan đến cái chết như tôi mong đợi.

    Nhưng không có lời cảm ơn nào thốt ra từ miệng tôi cho dù tôi cố ép nó ra như thế nào.

    "Vâng vâng. Điều này chỉ vì sự an toàn của tôi."

    Tôi cúi đầu về phía trước với cảm giác ghê tởm như cách tôi đã làm với tên khốn trong kiếp trước.

    Sau đó, tôi lập tức quay trở về phòng.

    Chính lúc đó.

    "Ah.."

    Đầu tôi bắt đầu đau và tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Mắt tôi mờ đi.

    Tôi không biết đây có phải sự giải thoát đột ngột đến với tôi khi tôi không chết, nhưng tất cả sức lực đều rời khỏi đôi chân của tôi.

    Tôi sớm mất thăng bằng và vấp ngã.

    "Mình đang ngã!'

    Tôi đã đến gần hơn với mặt sàn.

    Tak-.

    Ai đó thô bạo nắm lấy một bên vai tôi.

    " Này. "

    Tôi cảm thấy có lực kéo tôi trở lại.

    Tôi quay đầu lại và nhìn thấy con ngươi xanh rực ngay trước mắt mình.

    Derrick đã kịp đỡ tôi trước khi ngã.

    " Tôi nghe nói cô đã ăn thức ăn ôi thiu. "

    Tâm trí của tôi quay trở lại khi nghe thấy giọng nói vô cảm của anh ta.

    Anh ta hỏi khi tôi đang nhìn anh ta một cách ngạc nhiên.

    " Cô cần gặp bác sĩ không? "

    Tâm trí phức tạp của tôi lắng xuống ngay lập tức.

    " Anh ta biết. "

    Anh ta biết rằng đó không phải là lỗi của Penelope.

    Anh ta biết cả những việc làm sai trái của ả hầu gái nhưng vẫn đổ hết trách nhiệm cho tôi.

    " Nếu tôi không cầu xin sự tha thứ, có lẽ anh ta sẽ lao vào giết tôi không chút do dự. "

    Tôi cảm thấy như mình vừa bị dội một gáo nước lạnh.

    " Không cần đâu, thiếu gia. "

    Tôi giật tay mình rút tay khỏi tay anh ta.

    Đó là một hành động vô thức xuất phát từ bản năng sinh tồn của tôi.

    Nhưng ngay sau đó, tôi đã hối hận.

    Anh ta có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu, vì vậy tôi cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt của mình.

    " Tôi đã nói với anh ngay trước đó rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để anh không phải bận tâm đến tôi. "

    Vì vậy, hãy để tâm đến việc của mình đi

    Sau đó, tôi lịch sự cúi chào một lần nữa rồi nhanh chóng bước đi.

    Trông tôi thật nực cười khi đi xuống hành lang nhanh đến mức có thể trông như thể tôi đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó.

    Nhưng điều đó là chính xác. Tôi rất sợ nếu anh ta rút kiếm chĩa về phía tôi.

    Tôi không thể nhận ra vẻ mặt của người đàn ông phía sau khi chạy nhanh xuống hành lang về phía cầu thang.

    * * *

    ".. Thiếu gia, hả. "

    Derrick bất ngờ lặp lại những gì Penelope nói trước khi cô rời đi.

    Con đĩ đó thậm chí không thể gọi công tước là" cha ", nhưng luôn gọi anh và Rennald là" anh trai".

    Hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của cô khi anh đỡ cô không ngừng quanh quẩn trong tâm trí anh.

    Đôi mắt xanh chợt lóe lên khi anh nhìn Penelope rời đi như thể cô ấy đang chạy trốn.

    Nhưng ngay sau đó, anh ta quay đi như thể anh ta không hề quan tâm.

    [Cảm tình 5%]

    Trên đầu anh ta lấp dòng chữ màu trắng mà Penelope chưa nhận ra.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  10. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bước vội lên cầu thang và đi vào phòng.

    Sau khi đột ngột đóng cửa lại, tôi nhảy thẳng lên giường.

    "Phù.."

    Cơ thể cứng ngắc của tôi tan chảy ngay khi tiếp xúc với tấm nệm mềm và xốp.

    Mới gần đến trưa nhưng cảm giác như thể cả một ngày đã trôi qua.

    Tôi hít vào thở ra một hơi để xóa đi cảm giác hồi hộp khi ở cùng Derrick.

    Một lúc sau, những tiếng cười ngớ ngẩn thoát ra từ miệng tôi.

    "Ha. Hãy nhìn xem, tôi vẫn còn sống."

    Thật không phí công khi tôi liên tục lặp lại trò chơi sau mỗi lần thất bại.

    Tôi lại có thể gọi Derrick là 'đại thiếu gia' mặc dù ngay lúc đó tôi đang vô cùng hoảng loạn.

    Một lúc sau, những hình ảnh về trò chơi hiện lên trong đầu tôi.

    Khi tôi lần đầu tiên thử chơi ở chế độ khó, sự yêu thích của Derrick là một vấn đề lớn, không giống như các nhân vật khác.

    Khi sự quan tâm của anh ta đối với tôi tăng lên được một chút nhờ những lựa chọn tôi đã đưa ra cẩn thận, nó lại giảm xuống rất nhanh ở nhũng lụa chọn tiếp theo của tôi.

    Tôi thực sự không hiểu lý do tại sao.

    "Tại sao tâm trạng của anh lại quá thất thường như vậy?"

    Câu hỏi của tôi chỉ được trả lời bằng vô số cái chết.

    Derrick ghét Penelope đến nỗi anh anh ta cảm thấy ghê tởm khi cô gọi anh là 'anh trai'.

    Đó là lý do tại sao bất cứ khi nào tôi chọn lựa chọn có từ 'anh trai' trong đó, độ yêu thích sẽ giảm xuống.

    "Thật lắm chuyện. Anh ta thậm chí còn tệ hơn tên khốn lớn nhất của nhà tôi."

    Tôi cau mày phàn nàn.

    Dù sao, nhờ biết được điều đó, tôi đã có thể sống sót.

    "Từ nay đừng bao giờ gọi anh ta là anh trai."

    Tôi nhắc đi nhắc lại vài lần trong đầu.

    Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng để tránh mặt anh ta nhưng tôi phải ghi nhớ điều đó trong trường hợp điều đó xảy ra.

    Suy nghĩ về vài thứ trên giường, tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ.

    "Tôi cần ăn thứ gì đó."

    Thức ăn là nguồn năng lượng cho mọi thứ.

    Bây giờ là giờ ăn trưa.

    Tuy nhiên, từ cú sốc nhận được ngày hôm nay, tôi không thực sự cảm thấy đói.

    "Ah, sao cũng được."

    Mắt tôi lười biếng nhắm lại.

    Ngủ là điều đầu tiên tôi nghĩ đến. Có lẽ là do tôi muốn trốn tránh thực tại.

    Ngay sau khi nhắm mắt, tôi chìm vào giấc ngủ.

    * * *

    "Tại sao cái này lại ở trong phòng của ngươi?"

    Một giọng nói lạnh hơn những viên pha lê giữa mùa đông vang lên ngay trên đầu tôi.

    Sau đó một tiếng quát lớn vang lên từ bên cạnh.

    "Trả lời đi, con khốn trộm đồ! Mày đã đánh cắp nó!"

    "Rennald."

    Công tước cảnh cáo Rennald, người đang phun ra những lời chửi thề.

    Anh ta dường như không kìm được sự tức giận của mình khi ngậm chặt miệng và bắt đầu dậm chân tại chỗ.

    "Cái gì đây?"

    Tôi ngây người nhìn xung quanh và cúi đầu xuống.

    Hai bàn tay nhỏ.

    Tôi có thể đoán được đây là giấc mơ của Penelope.

    "Nói đi, Penelope. Làm thế nào ngươi có đươc chiếc vòng cổ của Yvonne? Ta chắc rằng đã nói với ngươi không được phép bước vào căn phòng đó."

    "Cha. Con đã nói rồi, chính là nó không nghi ngờ gì nữa!"

    Ngay cả khi công tước đã nhắc nhở, Rennald vẫn không kìm được cơn thịnh nộ của mình.

    Penelope trừng mắt nhìn anh ta một cách chết chóc, cô hét lên.

    "Tôi không ăn cắp nó! Tôi không làm gì cả!"

    "Câm miệng! Đừng nói dối nữa! Thế thì tại sao món quà mà cha tặng cho Yvonne lại ở trong phòng của ngươi?" Rennald thét lên với chiếc vòng cổ trên tay.

    Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy thứ trang sức đó.

    Penelope hét lên và không chịu thừa nhận bất cứ điều gì.

    "Tôi không biết! Tôi chưa bao giờ vào căn phòng đó!"

    "Tôi đã thấy mọi thứ."

    Chính lúc đó. Từ trong đám đông bước ra một người đàn ông.

    Công tước và Rennald quay lại đối mặt với ông ta.

    "Quản gia."

    "Tôi đã thấy tiểu thư Penelope thường xuyên lên xuống tầng 3 trong vài tuần nay. Để đề phòng, tôi đã kiểm tra và thấy cửa phòng của tiểu thư Yvonne mở."

    Ánh mắt của mọi người, bao gồm cả công tước, đều hướng về phía cô gái nhỏ.

    Ngay cả Penelope cũng không thể phớt lờ tất cả những ánh mắt ấy, coi chúng như không có gì.

    ".. Không phải là tôi."

    Cô lùi lại phía sau.

    Đúng là cô ấy thường xuyên lên tầng 3.

    Đó là tầng mà ít người qua lại nhất, và cũng chính là tầng nối với đường đi lên gác mái.

    Cô ấy chỉ lên đó vì không muốn ở cùng với người hầu gái bạo hành mình chứ không có ý định ăn trộm bất cứ thứ gì. Hơn thế nó là thứ thuộc về tiểu thư thật của gia đình công tước.

    "Con thực sự không làm vậy, thưa cha! Con chưa một lần vào căn phòng đó!"

    Penelope hét lên, nhìn công tước.

    Cô nhìn ông bằng ánh mắt tin tưởng.

    Dù sao thì chính ông ta là người đưa cô đến nơi đây.

    Tuy nhiên, công tước phớt lờ cô bằng ánh mắt lạnh như băng.

    "Quản gia. Khóa cửa mọi phòng trên tầng 3. Đặc biệt là phòng của Yvonne."

    "Vâng, thưa ngài."

    "Còn nữa, ngày mai hãy gọi nhà thiết kế trang sức đến gặp Penelope."

    "Ch, cha.."

    Penelope chết sững tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

    Công tước không nói một lời nào với cô và rời khỏi nơi này.

    "Cô nên rời khỏi dinh thự này khi chúng tôi còn tử tế với cô, đồ ăn trộm."

    Rennald thì thầm vào tai tôi sau khi chắc chắn rằng công tước đã rời đi.

    Sau đó, anh ta thô bạo đẩy Penelope và đuổi theo công tước.

    "Rác rưởi."

    Derrick lạnh lùng nói, nhìn Penelope đang ngồi trên mặt đất.

    Từ đó, Penelope đã đến nhiều cửa hàng và mua một lượng đồ trang sức và phụ kiện khủng.

    Cô ấy đã tiêu nhiều tiền đến nỗi khiến Derrick và Rennald phát điên lên nói rằng

    "Một con chó cái không biết vị trí của mình".

    Và sau đó, cô ấy cũng không bao giờ gọi công tước là 'cha' nữa..

    Cộc cộc.

    Âm thanh nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi tỉnh giấc.

    Tôi lơ mơ mở mắt.

    Cộc cộc cộc

    Một loạt tiếng gõ cửa vang lên khi không nhận được phản hồi từ tôi.

    Tiếng gõ có vẻ gấp gáp khiến tôi có thể nhận ra sự tức giận và nóng nảy của người gõ cửa.

    Tôi từ từ ngồi dậy và mở miệng.

    "Ai.."

    Cạch

    Tôi chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đã mở tung.

    "Tiểu thư. Là tôi đây."

    Ánh sáng chiếu vào phòng từ nơi cánh cửa được mở ra.

    Trong phòng tối om, có vẻ như mặt trời đã lặn.

    Tôi nheo mắt vì ánh sáng đột ngột chiếu vào phòng và cau mày nhìn sang người vừa mở cửa.

    "Quản gia?"

    "Tôi đến đây vì có việc gấp cần giải quyết."

    Số lần quản gia đến tìm tôi một cách vội vàng như vậy không nhiều.

    Sau đó, tôi cảm thấy như trái tim của mình rơi xuống. Thậm chí còn hơn thế nữa từ giấc mơ mà tôi vừa có.

    "Chuyện khẩn cấp ư?"

    Có phải mấy tên đó lại đổ lỗi cho tôi không? Tôi lại có tội gì bây giờ? Giọng tôi phát ra rất run lên khi hỏi.

    Người quản gia giải thích lý do tại sao anh ta xông vào phòng tôi.

    "Tôi nghĩ nên tìm người hầu gái mới cho tiểu thư trước bữa tối, vì vậy.."

    Đầu óc tôi trở nên trống rỗng trước những lời nói ra một cách tình cờ từ miệng của ông ta.

    "Chờ đã."

    Tôi đưa tay lên và ngăn ông ta lại. Người quản gia dừng lại.

    Nhìn ông ta có vẻ không hài lòng với việc làm của tôi, ông ta hơi nhíu mày.

    "Đó là tât cả sao?"

    Điều đầu tiên tôi cảm thấy khi nghe những gì người quản gia nói là nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

    Tuy nhiên, chẳng lâu sau, cơn thịnh nộ bắt đầu chiếm lấy cảm giác nhẹ nhõm đó.

    "Ông ta tự tiện mở cửa và vào phòng mà không có sự cho phép của tôi chỉ là về việc chọn một người hầu mới?"

    Tôi chết lặng trước lý do mà người quản gia đã nêu.

    ".. Quản gia."

    Tôi gọi ông ta bằng một giọng trầm.

    "Vâng, thưa tiểu thư."

    "Ông tên là gì?"

    ".. Gì cơ?"

    Ông ta hỏi như thể đó là một câu hỏi bất ngờ.

    Tôi quyết định lặp lại lời câu hỏi của mình.

    "Tên của ông là gì."

    ".. Là Pennell, thưa tiểu thư."

    "Vậy tên tôi là gì?"

    "Tiểu thư. Sao tự nhiên cô lại hỏi những câu này.."

    Ông ta có vẻ không thích tôi hỏi những câu hoàn toàn không liên quan đến chủ đề ở đây.

    Nếp nhăn giữa lông mày ông ta càng sâu hơn.

    "Trả lời tôi đi. Tôi tên là gì?"

    ".. Là Penelope Eckart."

    Ông ta trả lời vì không còn sự lựa chọn nào khác.

    "Đúng. Penelope Eckart, một quý tộc."

    Tôi gật đầu và dùng sức khi nói ra tên của mình. Sau đó tôi tiếp tục nói.

    "Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ quy tắc nào cho phép những người khác không có họ có thể xông vào phòng của một quý tộc mà không được phép. Ông có biết không?"

    Penelope thật ngu ngốc. Nếu cô ấy tức giận với những sự ngu dốt và căm ghét này, thì thay vì la hét và làm ầm ĩ, hãy sử dụng danh hiệu và cấp bậc của mình như một quý tộc để chỉ cho những người thấp hơn vị trí của họ. Để họ không thấy bạn quá dễ để bắt nạt nữa.

    "Được gia đình công tước chính thức nhận nuôi, trở thành một quý tộc". Và một tiếng "tiểu thư" ở đó.

    Thật là một danh xưng tốt để sử dụng trong những trường hợp này.

    Nó tốt hơn là "một con đĩ vô danh của một gia đình giàu có".

    'Thêm vào đó, việc một người đàn ông thường dân xông vào phòng của một cô gái quý tộc trẻ, mọi người sẽ nghĩ gì nhỉ? "

    "... "

    " Tôi nói không đúng sao? "

    Tôi nở nụ cười ngây ngô sau khi dứt lời.

    Tất nhiên, đúng như mong đợi, nó rất có hiệu quả.

    " Tiểu, Tiểu thư!"

    Người quản gia hoảng sợ hét lên khi nghe thấy những lời tôi nói mà không thể để ai nghe thấy.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  11. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt từng kinh thường tôi đang run lên, và đó là một cảnh tượng thỏa mãn khi nhìn thấy.

    Tôi xóa đi nụ cười trên mặt và nói một giọng trầm với vẻ mặt nghiêm túc.

    "Tôi có cần chỉ ra từng chữ một không? Ông biết họng tôi đang rất đau mà"

    Đây là một thái độ thường thấy ở các quý tộc thượng lưu, những người không có quý tộc cao cấp hơn để phải ngước nhìn lên.

    Ví dụ, kiếm sĩ của công tước đế chế Eckart, người không cần phải ngước nhìn bất cứ ai ngoại trừ hoàng gia.

    "Tôi, tôi xin lỗi, tiểu thư!"

    Người quản gia dường như cũng hiểu được ý nghĩa của điều này.

    Ông ta quỳ xuống đất ngay lập tức, như thể ông ta đứng cứng đờ ở đó và vừa rồi thậm chí chưa từng xảy ra chuyện gì.

    "Tôi đã phạm sai lầm vì sự thiếu kiên nhẫn của mình. Xin hãy tha thứ cho tôi.."

    Xem cảnh này khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái.

    Cảm giác khó chịu mà tôi có từ buổi sáng cho đến trước khi đi ngủ giờ đã được thay thế bởi cái cảm giác sảng khoái này.

    Trong một giây ngắn ngủi, tôi đã nghĩ có lẽ điều này là quá đáng khi đối xử với một người lớn hơn mình như thế này, nhưng tôi vẫn không bảo ông ta đứng dậy.

    Đó là bởi vì Penelope hẳn đã nhận ra người này phớt lờ cô trong 6 năm qua.

    ".. Tôi e là mình sẽ cảm thấy khó chịu nếu phải nhìn thấy ông trong khoảng thời gian tới."

    Tôi nói, lạnh lùng xem thường quản gia.

    "Tất nhiên, tôi không nghĩ chỉ có mình tôi mới cảm thấy như vậy."

    Tôi chỉ có thể nói những lời tôi thực sự muốn nói khi quay lưng lại với ông ta.

    "Vì vậy, nếu ông có bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi, hãy cử người khác thay vì tự mình đến."

    "Nhưng thưa tiểu thư. Yêu cầu chọn người giúp việc mới không phải của tôi.."

    "Đồng ý hoặc không."

    Tôi lạnh lùng cắt ngang lời nói của ông ta.

    "Tất cả những gì tôi muốn nghe là một trong hai."

    ".. Vâng. Tôi hiểu rồi, thưa tiểu thư."

    Người quản gia đáp lại với vẻ mặt nhăn nhó.

    "Nhưng còn bữa tối.."

    "Tôi không cần nó nên hãy ra ngoài."

    Đó là lời cuối cùng của tôi với ông ta, tôi quay người ngay mà không hề nhìn người quản gia đứng dậy.

    Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân cẩn thận rời khỏi phòng.

    Cạch cạch-.

    Cánh cửa đóng lại theo một cách khác mà nó đã được mở ra.

    Căn phòng lại tràn ngập bóng tối.

    Tôi cảm thấy một làn sóng lo lắng trải qua mình ngay sau đó khi nghĩ lại những gì tôi vừa làm.

    Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta báo cáo mọi việc cho công tước?

    "Dù sao thì ông ta cũng có thể làm việc đó."

    Ngay cả như vậy, ông ta sẽ không thể làm gì được.

    Tôi không thể làm gì ngay lúc này và tôi vẫn sẽ lặp đi lặp lại những gì tôi vừa làm nếu điều đó giúp giảm bớt cảm giác không công bằng cho Penelope.

    Bên cạnh đó, đấy chỉ là những lời mắng mỏ. Tôi không làm ầm ĩ hay ném bất cứ thứ gì và la hét.

    Bạn có thể nâng cao danh tiếng của mình khi chơi trò chơi bằng cách cải thiện mối quan hệ với những người xung quanh. Điều đó sau này đã giúp bạn mở khóa tất cả các kết thúc của 5 nhân vật.

    Tuy nhiên, tôi không có ý định làm nó như cách bạn sẽ làm trong trò chơi thực tế.

    Vì tôi không cần phải xem tất cả các kết thúc, sẽ thật lãng phí nếu bạn lãng phí cảm xúc của mình cho những người không liên quan.

    "Danh tiếng, cái mông ý. Tôi đang bận cố gắng duy trì độ yêu thích hiện tại của 5 nhân vật để tồn tại."

    Tất cả những điều này chỉ có thể được thực hiện khi chơi trò chơi. Nhưng quá nhiều việc xảy ra khi nó ở trong thực tế.

    Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, đặt mọi suy nghĩ của mình sang một bên. Tôi cần phải bù lại khoảng thời gian ngủ đã bị gián đoạn bởi quản gia và giấc mơ về Penelope.

    * * *

    Penelope có vẻ là một người siêng năng, mắt tôi có thể mở ra dễ dàng vào sáng sớm mà không cần đến sự giúp đỡ của người hầu.

    Đây quả là một điều bất ngờ khi bạn nghĩ về tính cách của Penelope.

    Tôi đứng dậy khỏi giường và vươn vai nhẹ.

    Ngay sau đó, có ai gõ cửa phòng tôi như thể họ đã đợi tôi thức dậy.

    Cộc cộc-.

    Tôi ngồi im trên giường một lúc và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

    Đó là bởi vì tôi tò mò không biết lời cảnh báo đêm qua của tôi thực sự có hiệu quả hay không.

    Chắc chắn rằng đó không phải là người quản gia bởi vì cánh cửa đã không bật mở ngay cả sau một thời gian không có tiếng trả lời.

    "Ai đó?"

    Cuối cùng tôi lên tiếng kiểm tra.

    "Thưa tiểu thư, là Reina."

    Đó là hầu gái trưởng. Có vẻ như lời tôi nói hôm qua đã hiệu quả. Một kết quả mỹ mãn.

    "Vào đi."

    Cạch.

    Cánh cửa mở ra và một phụ nữ trung niên bước vào phòng.

    "Tiểu thư có ngủ ngon không?"

    "Có việc gì thế?"

    "Tôi đến để về việc tìm người hầu gái mới cho tiểu thư. Cô có đang nghĩ đến ai không?"

    "Không đời nào có chuyện đó.'

    Tôi không đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của hầu gái trưởng.

    Sau đó bà ta lại mở miệng nói như thể điều này đã được dự tính trước. Những lời tiếp theo thốt ra từ miệng bà ta đương nhiên không phải là lời tình nguyện nữa.

    " Nếu không có, cô hãy chọn một.. "

    " Người hầu gái đã phục vụ tôi trước đây là ai? "

    " Cô đang nói về Emily? "

    " À, đúng rồi. Emily. "

    Tôi hỏi, tỏ vẻ tò mò.

    " Cô ta có bị đuổi ra khỏi biệt thự không? "

    " Không, cô ấy không, nhưng.. "

    " Vậy thì cô ta bây giờ đang làm gì? "

    Đôi mắt bà ta như muốn hỏi tại sao tôi lại hỏi những câu này.

    ".. Cô ấy bị phạt lo chuyện giặt giũ trong 3 tháng kể từ bây giờ, vì cô ấy đã không phục vụ tốt tiểu thư. "

    " Là vậy sao? "

    " Nhưng tại sao cô lại.. "

    Sự lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt bà ta khi lớp mặt nạ tự tin của bà ta bắt đầu sụp đổ.

    " Có vẻ như bà ta biết sơ qua chuyện gì đã xảy ra sau đó. "

    Hoặc có thể bà ta chính là kẻ kích động thực sự ẩn sau cô hầu gái đó.

    Tôi bình tĩnh nói, gạt những nghi ngờ này sang một bên.

    " Bảo cô ấy tiếp tục làm người hầu gái riêng cho tôi. "

    ".. Sao ạ? "

    " Thật không thoải mái vì tôi không có ai phục vụ mình ngay lúc này. Mặc dù tôi chọn một trong hai, họ sẽ làm việc rất tệ cho đến khi họ học được mọi thứ. Nếu như vậy, người đã có kinh nghiệm sẽ tốt hơn ".

    Nếu đó là Penelope, cô ấy sẽ không bận tâm đến những việc này. Tuy nhiên vì mục đích của mình, tôi quyết định quan tâm hơn đến vấn đề này.

    " Nếu đã hiểu rồi thì hãy báo cho cô ấy. Tôi giao việc này lại cho bà. "

    Tôi mỉm cười với hầu gái trưởng đang không nói nên lời, quai hàm đã sụp xuống.

    " Nhưng thưa tiểu thư. Nhị thiếu gia Rennald đã trừng phạt con nhỏ đó vì những gì đã làm với tiểu thư, vậy.." "Vì thế nên không thể được sao?"

    "..."

    Tôi ngăn bà ta khỏi những lời bào chữa và hỏi.

    Sau đó, bà ta ngậm miệng lại, không nói lời nào nữa.

    Mọi việc đã diễn ra rất tốt đẹp.

    Chỉ mới được 2 ngày và những người trong ngôi nhà này chưa bao giờ làm như tôi đã bảo. Tôi đã phải la mắng hoặc cảnh cáo họ.

    "Có phải lúc nào cũng thế này không?"

    Trò chơi với các cấp bậc và danh hiệu là điều bắt buộc trong một cuốn tiểu thuyết hoặc một bộ phim.

    Tuy nhiên ở chế độ bình thường, mọi chuyện không thực sự như vậy khi bạn nhớ rằng tất cả những người trong dinh thự sẽ chỉ lắng nghe nữ chính và làm bất cứ điều gì cô ấy yêu cầu.

    Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu dù chỉ một phút sau khi quyết định coi đây là một sự thay đổi tích cực.

    "Tốt nhất là bà nên làm như tôi đã nói.."

    Tôi thậm chí còn nói thêm 'Tôi yêu cầu và 'Tôi để việc này lại ' trong câu. Những từ này đã thêm vào ý nghĩa cho sự tin tưởng và cầu xin.

    Tôi cần phải cư xử như cách Penelope đã làm không?

    "Tôi đã nói là bất tiện mà. Cứ đưa cô ấy lên đây. Hay bà muốn đích thân phục vụ tôi?"

    "Vậy thì tôi sẽ đưa cô ấy lên sau xin phép công tước, thưa tiểu thư."

    Đó là một tuyên bố rằng bà ta vẫn sẽ không làm như tôi nói.

    Tôi bật cười vì cái tình huống này.

    "Không, bà không cần phải làm vậy. Tôi sẽ tự mình đi gặp cha ngay bây giờ."

    Tôi đứng dậy ngay tại lập tức.

    "Tôi sẽ kể cho ông ấy biết chính xác những gì đã xảy ra ngày hôm đó, và nói rằng tôi đã tha thứ cho Emily." "..."

    "Cha hiện giờ đang ở đâu?"

    "Th, thưa tiểu thư!"

    Hầu gái trưởng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.

    Vụ việc xảy ra ngày hôm qua đã được giải quyết bằng một hình phạt đối với một người hầu gái nhưng nếu tôi nhúng tay vào thì mọi chuyện có thể trở nên phức tạp.

    Cô ta đã ngược đãi một tiểu thư. Và một trong những người con trai của công tước đã chứng kiến điều đó.

    "Thưa tiểu thư, công tước đã đến cung điện hoàng gia vào sáng sớm nay."

    "Vậy sao? Khi nào ông ấy quay lại.."

    "Tôi sẽ đưa Emily đến ngay lập tức!"

    Bà ta nói với giọng hoảng sợ, lo lắng không biết tôi có đi tìm cha không.

    "Tôi đã quá già rồi nên không thể hiểu được lời tiểu thư nói ngay lập tức. Tôi xin lỗi."

    Nhìn hầu gái trưởng cúi đầu không làm tôi cảm thấy sảng khoái mà còn chua xót.

    Tôi sẽ không nâng cao điểm danh vọng của mình bằng cách tiếp cận gần hơn với những người xung quanh, nhưng tôi cảm thấy như sự nổi tiếng mà tôi có được vào lúc này đang đạt đến mức tiêu cực.

    "Tôi có nên mang Emily đến ngay bây giờ không, thưa tiểu thư?"

    Hầu gái trưởng đề nghị, có hoảng sợ nhưng vẫn cẩn trọng.

    "Tôi hy vọng điều này sẽ không xảy ra nữa, Reina."

    Tôi đã nói chuyện với bà ta, nghĩ về việc một ngày của tôi đã bị hủy hoại như thế nào.

    "Bà đi được rồi."

    * * *

    Emily bước vào phòng với bữa sáng trên tay.

    Chắc hẳn cô ta đã nghe được điều gì đó dữ dội từ các hầu gái khác vì cô ta đã đến ngay sau khi Reina rời đi.

    "Th, thưa tiểu thư. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng.."

    Bàn tay đang đặt thức ăn trước mặt tôi của Emily run lên dữ dội.

    Cô ta dường như đã rất hoảng sợ từ những gì xảy ra ngày hôm qua.

    Thức ăn trên đĩa hôm nay trông khá ổn.

    Salad tươi và bít tết ngon ngọt.

    "Nhìn bề ngoài thì vẫn ổn."

    Mặc dù vậy, tôi không cảm thấy muốn ăn nó, có thể là do cơ thể tôi còn bị sốc khi ăn thức ăn ôi thiu.

    Tôi từ từ đưa thức ăn lên miệng, nhìn Emily đang cứng đờ đứng bên cạnh.

    Cô ta không thể nhìn vào mắt tôi.

    "Cô có cảm thấy tội lỗi gì không."

    Cô ta có lẽ đang vắt óc suy nghĩ tại sao tôi lại chọn cô ta tiếp tục làm người hầu gái riêng.

    Thậm chí còn chưa ăn hết một nửa số thức ăn được đưa lên, tôi đã gọi cho Emily.

    "Emily."

    "V, vâng, thưa tiểu thư!"

    Cô ta đang chìm sâu trong suy nghĩ của mình, giật mình ngạc nhiên và trả lời bằng một giọng lớn.

    Tôi đưa tay ra với cô ta.

    "Đưa cây kim cho tôi."

    "Huh? Sao ạ.."

    "Cây kim mà cô dùng để đâm tôi vào mỗi sáng."

    "Urgh!"

    Emily phản ứng một giây sau đó, cô ta hiểu tôi đang nói về điều gì.

    Cô ta hít vào thật mạnh, sau đó quỳ xuống với khuôn mặt tái mét.

    "Th, thưa tiểu thư! Tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi!"

    Thình thịch, thình thịch.

    Cô ta vừa xin lỗi vừa đập đầu xuống đất.

    'Đùa à. Tại sao cô ấy lại làm điều đó nếu cô ấy định xin lỗi như thế này? "

    Tôi cảm thấy bị chế giễu và đồng thời ghê tởm vì tôi không phải là người mà cô ấy nên xin lỗi lúc này.

    Tôi suy nghĩ về việc cố gắng đối xử tốt hơn với cô ta, bị bỏ rơi và khi nó xảy ra, một giọng nói sắc bén nguy hiểm phát ra từ miệng tôi.

    " Cô không nghe được gì từ hầu gái trưởng sao? Đừng để tôi phải nhắc lại. "

    " T, Tiểu thư.. "

    " Đưa cây kim cho tôi."
     
    minhkhanh0209, Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...