Xuyên Không [Edit] Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết - Gwon Gyeoul Soul

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Umi Dang, 20 Tháng năm 2021.

  1. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Emily run rẩy đến mức trông như thể cô ấy sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.

    Cô ta bắt đầu sờ lên mái tóc được buộc gọn gàng. Ngay sau đó, một cây kim được lấy ra từ tóc của cô ta.

    "Ồ, giấu cũng thật kĩ đấy."

    Penelope luôn là nạn nhân. Cô đã rất tức giận. Cô ấy muốn hét vào mặt người hầu gái luôn ngược đãi cô nhưng không thể vì cô ấy không có bằng chứng.

    "Đ, đây ạ.."

    Emily đưa cho tôi cây kim với đôi tay run rẩy.

    Tôi nhìn chằm chằm vào thứ đã liên tục làm tổn thương Penelope suốt thời gian qua.

    Nó chỉ là một mảnh kim loại thậm chí còn không lớn đến như vậy. Nhưng, hôm qua tôi đã nhận ra rằng cây kim nhỏ bé này có thể gây đau đớn cho một người như thế nào.

    "Cô ấy đã đau đớn biết bao."

    Không ai có thể nhận ra cánh tay yếu ớt với những vết sẹo rớm máu và cơn đau mà Penelope phải chịu đựng mỗi khi thức dậy.

    "Nhìn lên đây."

    Tôi nghiến răng ra lệnh.

    Emily ngập ngừng ngẩng đầu lên.

    Sự tuyệt vọng có thể hiện rõ trong đôi mắt dao động của cô ấy vì có lẽ cô ấy đang nghĩ về những điều mà cô ấy sẽ phải trải qua từ bây giờ vì đã ngược đãi một tiểu thư.

    "Hãy nhìn kĩ, Emily."

    Tôi đưa bàn tay không cầm kim ra trước mặt Emily. Đó là một bàn tay trắng sữa trông mong manh không có vết sẹo. Tôi lật mu bàn tay hướng lên trần nhà.

    Sau đó, tôi cầm cây kim đâm vào bàn tay đó mà không chút do dự.

    "Ah! Tiểu thư!"

    Chính tôi là người bị đâm nhưng Emily lại hét lên như thể cô ấy là người bị đâm vào.

    Sau đó, tôi rút cây kim đang cắm nửa trên tay ra.

    "Ugh."

    Những giọt máu bắt đầu chảy ra từ chỗ bị đâm.

    Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều này nhưng nó thực sự rất đau. Nó đã đến mức tôi có thể rớt nước mắt.

    Nhưng tôi đã không thể hiện điều đó trên khuôn mặt khi tôi đập lại cây kim vào tay, gần với chỗ tôi đã tự chọc vào lúc trước.

    "Ah!"

    Lần này, tôi không thể chịu đựng được cơn đau và kêu lên một tiếng.

    "Th, thưa tiểu thư!"

    Emily thở mạnh như thể cô ấy đang lên cơn hoảng loạn. Emily, không biết phải làm gì, cô ta đã rơi nước mắt trước hành động liều lĩnh của tôi.

    Đó là một cảnh khá hài hước khi xem.

    "Cô ta sợ hãi điều gì khi cô ta còn làm thứ tồi tệ hơn nhiều trước đây."

    "Tiểu thư, hic! Tiểu thư, sao cô lại làm thế này!"

    "Không cần phải khóc như vậy, Emily. Vì đây là vết sẹo mà cô đã tạo ra cho tôi."

    Tôi trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng. Sau đó nét mặt cô ấy trở nên trống rỗng.

    ".. Huh?"

    "Nó có thể là hai vào thời điểm này nhưng nó cũng có thể trở thành ba, bốn và năm. Có khi còn hơn thế nữa". "..."

    Emily như ngưng thở trước lời nói của tôi. Sự run rẩy của cô ấy cũng dừng lại.

    "Tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì cô làm với tôi mà không mảy may nghi ngờ bất cứ điều gì. Nước tắm, quần áo, thức ăn. Mọi thứ."

    "T, Tiểu thư.."

    "Số vết sẹo xuất hiện trên tay tôi sẽ chỉ tăng lên. Sẽ có ai đó để ý và nhận ra chúng vào một ngày nào đó?"

    "..."

    "Sẽ có người tự hỏi" ai lại có thể là kẻ không biết vị trí của mình mà dám hỗn xược với thành viên của gia đình Eckart ".

    " Ví dụ như anh tôi, Rennald. "

    Tôi chất vấn Emily bằng lời nói trong khi đang nở một nụ cười tươi.

    " Tôi đang nói rằng tất cả những điều này sẽ phụ thuộc vào thái độ của cô "

    Cô hầu gái riêng của tôi không đưa ra câu trả lời cho những lời đe dọa này.

    Mặt cô ta tái nhợt đến mức thậm chí tôi còn tưởng rằng cô ta vừa bị ai đó bóp cổ.

    " Đứng dậy đi. Cô phải làm công việc của mình khi chủ nhân đã ăn xong bữa ăn của cô ấy. "

    Tôi lấy lại cánh tay của mình. Sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa sổ lớn cạnh bàn.

    Emily đột ngột đứng dậy sau một lúc quỳ xuống. Sau đó, cô ấy bắt đầu lau bàn với tốc độ và kỹ năng như của một con robot.

    " Cô ta có vẻ nhanh trí đấy. "

    Thật là may mắn. Tôi nghĩ có thể dễ dàng sử dụng cô ta khi cần.

    Cách mọi người nhìn tôi sẽ vẫn như vậy ngay cả khi tôi có được một người hầu gái mới.

    Tôi không thể mãi mãi không làm gì cả vì vậy tôi quyết định kết bạn với những người mà tôi có thể sử dụng.

    Người hầu gái riêng của tôi, người đã hành hạ Penelope. Và vào đúng thời điểm, một cơ hội đã được trao cho tôi. Tôi cũng thích tính cách thẳng thắn của Emily, cô ấy làm những gì được yêu cầu mà không có bất kỳ câu hỏi nào. Tôi đã quan sát Emily với suy nghĩ như vậy cho đến khi cô ta dọn dẹp bàn ăn xong.

    Ngay lúc đó.

    Rầm-!

    Cánh cửa đột ngột mở ra với một lực mạnh đến mức tôi tự hỏi làm thế nào mà cánh cửa lại không bị phá vỡ.

    Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn.

    Một mái tóc hồng xinh đẹp tung bay trong không khí.

    Rennald Eckart đang cau mày nhìn tôi.

    " Cô. "

    Anh ta vội vàng vào phòng.

    Thanh hiển thị [Cảm tình -3%] rất gần với tôi.

    " Cô đang làm quái gì vậy? "

    Rennald đứng gần tôi, người tỏa ra một luồng khí đen tối, càng cau mày hơn và tỏa ra một luồng khí chết chóc khi chứng kiến Emily đang đứng bên bàn.

    " Ngươi! "

    " T, Th, thiếu gia. "

    Emily chết sững tại chỗ, mặt tái mét.

    Tôi vội nhìn vào bàn ăn. Mọi món ăn đều được bày trên khay và trước mặt tôi chỉ có một cái nĩa.

    Tôi có một cảm giác khủng khiếp về tình huống này vì vậy tôi đã nắm lấy cái nĩa và đặt nó lên khay.

    Tôi nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí không, và nói sau khi tôi xác nhận rằng không có thứ gì nguy hiểm.

    " Cô có thể đi ngay bây giờ, Emily. "

    Cô ấy lập tức nhấc khay ra khỏi bàn như thể cô ấy chờ tôi nói điều này.

    Nhưng, Rennald đã hét lên khi cô ấy làm như vậy.

    " Ngươi dám rời đi ư! "

    " Mau lên. "

    Tôi nói, nhìn Emily như thể bảo cô ấy rời đi trước khi thiếu gia hung hãn này bắt đầu làm loạn xung quanh lên. Emily dường như đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của tôi, vì cô ấy vội vã rời khỏi phòng.

    Cô ấy trông giống tôi ngày hôm qua, điên cuồng chạy trốn khỏi Derrick để tồn tại.

    Emily cuối cùng cũng rời đi. Ánh mắt không hài lòng của Rennald nhìn chằm chằm vào tôi.

    " Trả lời tôi. Cô đang tính làm cái gì? "

    Tôi suy nghĩ mình phải nói gì trong giây lát.

    Penelope luôn nói chuyện với Rennald tự do trong trò chơi. Rennald hơn Penelope 2 tuổi. Có thể hiểu được nếu họ đấu khẩu như chó với mèo vì cả hai không có khoảng cách tuổi tác quá lớn.

    " Giống như tôi và thằng anh thứ ".

    Chính xác mà nói, anh ta đã hành hạ tôi và tôi luôn là người bị đánh.

    Tôi đã cân nhắc việc nói chuyện thận trọng với Rennald giống như tôi nói chuyện với Derrick vì anh ta lớn tuổi hơn tôi, nhưng suy nghĩ đó đã kết thúc.

    Thật là buồn cười nếu một người vừa nói chuyện thiếu thận trọng với anh ta hôm qua lại chính thức nói chuyện thận trọng với anh ta bây giờ.

    " Cô đang lơ tôi đấy à? "

    Rennald hỏi một cách khó chịu khi tôi không trả lời.

    " Anh thiếu kiên nhẫn quá đấy ".

    Tôi trả lời anh ta như cách Penelope sẽ làm.

    ".. Tôi đã làm gì? "

    " Tại sao cô lại giữ con ả đó làm hầu gái riêng một lần nữa! "

    [Cảm tình -3] lấp lánh một cách nguy hiểm phía trên mái tóc hồng bồng bềnh, xinh đẹp đó.

    Tôi nên trả lời như thế nào để không bị giết? Tôi đã nghĩ đến việc bật lại" lựa chọn ", nhưng quyết định không làm như vậy.

    " Không. Ngay cả khi tôi làm vậy, sẽ chỉ có những lựa chọn vô ích. "

    Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Rennald đang giận dữ.

    Nếu đó là Penelope, cô ấy chắc chắn sẽ nói" Không phải việc của anh.'hoặc 'Ra khỏi phòng tôi'.

    Điều này sẽ đưa cô ấy đến gần cái chết của mình.

    "Không có gì cả. Anh không phải lo lắng về điều đó."

    Tuy nhiên, tôi không phải là Penelope nên tôi hơi quá đà với những lời đó.

    Rennlad sẽ không tin bất cứ điều gì tôi nói.

    Mặc dù vậy, tôi đã hiểu những lời đó, vì vậy tôi nghĩ rằng nó sẽ đủ để đối phó với tình huống này

    ".. Cái gì?"

    Tuy nhiên, nó dường như ngược lại những gì tôi mong đợi vì cảm xúc trong ánh nhìn của Rennald đã chuyển từ bóng tối sang chết chóc.

    "Cho chủ nhân ăn thức ăn ôi thiu là không có gì phải lo lắng đối với cô?"

    "Không ý tôi là.."

    "Có những ranh giới cho việc xúc phạm nhà Eckart. Sao cô ta dám, một kẻ hèn mọn không biết chỗ đứng của mình!"

    "..."

    "Chúng ta không cần loại người giúp việc như vậy trong biệt thự. Có vô số người khác đang cầu xin để làm việc ở đây cho đến khi họ chết, thậm chí còn không cần được trả lương!"

    Rennald hét lên.

    Tôi định kết thúc tất cả chuyện này bằng cách nói rằng điều này không có gì phải làm ầm ĩ, nhưng không nói nên lời trước phản ứng bất ngờ của anh ta. Nhìn anh ta tức giận hơn tôi, người là nạn nhân, khiến tôi bật cười.

    Làm sao cô dám, một kẻ hèn mọn không biết vị trí của mình. Đó luôn là câu mà Rennald nói với Penelope.

    "Cô còn cười được à?"

    Anh ta nói, cau mày khi tôi chỉ nhếch mép trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

    "Ả hầu đó nghĩ gì mà làm như thế chứ?"

    Vâng đúng rồi. Giống như anh nói, làm thế nào mà con gái của công tước lại thấp kém đến mức không ai trong số những người hầu ở đây nghe một lời tôi nói?

    Tôi bình tĩnh lại, tôi biết nếu nói vậy, tôi sẽ chết.

    "Tôi đã gặp cha vì sự việc ngày hôm qua."

    Tôi nhìn anh ấy bằng con mắt lạnh lùng hơn.

    "Tất nhiên. Cha chắc chắn đã đồng ý. Tôi đã nói với cha phải đuổi con ả đó ngay lập tức"

    Rennald tự tin nói thêm với bộ ngực ưỡn lên như thể anh tự hào về hành động của mình.

    Anh ta đang muốn một lời khen hay điều gì đó từ đứa em gái giả tạo mà anh ta ghét cho đến tận bây giờ ư?

    Thật không may cho anh ta, tôi không định làm như vậy.

    "Cha và anh Derrick không muốn sa thải Emily."

    "Cái gì?"

    Đôi mắt xanh của Rennald mở to khi tôi tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh.

    "Cha và.. anh Derrick?"
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  2. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Và đó là lý do tại sao cô tiếp tục giữ ả ta làm người hầu gái của mình.'Rennald nói

    "Đúng vậy". Tôi lạnh nhạt trả lời

    Anh ta dường như đang bắt đầu nổi giận. Rennald quát vào mặt tôi.

    - 'Cô bị ngu à? Sao cô không nói không chứ.'

    - 'Thay đổi được gì sao'. Tôi thờ ơ trả lời anh ta.

    - 'Ý cô là sao? Cô muốn chết vì ngộ độc hay gì..'

    - Anh chắc là người hầu mới sẽ không làm vậy chứ?'. Giọng tôi lạnh hơn.

    - '..'

    Anh ta khựng lại trước câu trả lời này của tôi.

    Nhưng tôi cần phải bình tĩnh này.

    Tôi không thể nói mình bị đối xử như vậy là tại bọn họ. Điều đó chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của Rennald.

    Độ yêu thích đã tăng lên một ít nhưng nó vẫn còn âm? Nếu nó xuống âm hơn nữa thì tôi sẽ chết.

    Tôi bắt đầu nói trước trong bầu không khí này.

    - 'Hôm qua tôi không đi gặp cha để đuổi cô ấy.'

    - 'Hả? Vậy là vì cái gì?'. Anh ta lập tức trả lời.

    - 'Tôi đã quỳ xuống cầu xin sự tha thứ vì đã gây ra sự ôn ào và thiếu trách nhiệm của mình.'

    Anh ta có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt xanh mở lớn.

    - 'Quỳ xuống ư..'

    - 'Cô đã cầu xin ư? Chờ đã. Tại sao cha lại bảo cô làm vậy?'

    - 'Tôi đã nói sẽ cận thận hơn và không gây ra bất kỳ rắc rối nào nữa.'

    Nếu anh giữ im lặng, tôi còn dễ sống hơn. Vì vậy tôi đang cầu xin anh đừng cố kiếm chuyện với tôi

    Tôi một lần nữa nhắc nhở anh ta bỏ tâm trí của mình ra khỏi vấn đề này.

    "Vì vậy, anh không cần phải bận tâm đến việc này nữa đâu, Rennald."

    Tôi sẽ tự lo việc của mình.

    Chỉ cần đừng bận tâm vào chuyện của tôi, xúc phạm tôi hoặc bất cứ điều gì đều được, và hãy rời đi.

    Trái lại với mong đợi của tôi, anh ta tức giận hét lên.

    - Cô không có lòng tự trọng sao?'

    - 'Cô định bỏ qua chuyện này mặc dù bị đối xử như thế hả?'. Anh ta tiếp tục quát lên

    - 'Cứ la hết rồi quăng hết đồ đi giống như cách bình thường cô hay làm ấy.'

    Tôi nhếch miệng trả lời anh ta.

    - 'Sao anh không nghĩ đến chuyện này khi đặt chiếc vòng cổ của đứa nhỏ đó vào phòng tôi.'

    Tôi tiếp tục nói, nghĩ về những gì anh ta đã làm.

    - 'Anh đã đối xử với tôi như thế từ đó đến giờ vì anh muốn chuyện này xảy ra không phải sao.'

    - '.. Gì chứ?'

    Có vẻ anh ta không nói được gì hơn ngoài hai từ đó.

    Hơn cả hầu gái trưởng hay quản gia, kẻ tồi tệ nhất đang ở ngay đây.

    Tay anh ta nắm chặt lại thành hình nắm đấm.

    - 'Penelope, chuyện đó..'

    - 'Tôi không định nói chuyện đó vào lúc này. Sau tất cả tôi giả ngốc có vẻ còn tốt hơn, '

    "..."

    Anh ta không nói được lời nào.

    "Nhưng tôi đã chán ngán việc này rồi."

    "Chán ngán? Anh ta hỏi lại như thể không nghe rõ.

    Tôi tiếp tục lời nói của mình.

    !" Tới lễ trưởng thành, tôi sẽ trở thành người lớn rồi. Tôi cũng đâu có thể ở nhà Eckart mãi được, '

    Mắt anh mở lớn vì ngạc nhiên

    "Cô nói gì thế? Ý cô là sắp rời khỏi đây sao?"

    - 'Tất cả còn phụ thuộc vào cha và anh Derrick.'

    Tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Không biết liệu có thể trở về thế giới của mình khi đạt được kết thúc với một trong năm nhân vật hay không hoặc thậm chí là tôi có sống sót được đến lúc đó hay không. Nhưng anh sẽ không phải là người tôi chọn để đi đên kết thúc đâu nên đừng lo lắng.

    Tôi tiếp tục nói.

    - 'Nên anh không cần phải bận tâm đến tôi đâu, Rennald.'

    "Tôi phải đi tắm rồi. Bây giờ anh có thể rời đi được không?'

    Tôi nói, nhìn hướng cửa phòng.

    Rennald cau mày.

    Tôi rất ngạc nhiên vì đó là biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây trong trò chơi.

    Và cùng lúc đó, lòng tôi chợt lắng xuống vì một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu.

    " Chờ đã, bây giờ độ yêu thích có giảm xuống thấp hơn không? Không-! "

    Tôi không hành động như cách Penelope đã làm với Rennald.

    Thay vào đó, tôi đã cẩn thận chọn những từ mà không khiến anh ta nổi giận, nhưng tại sao!

    Chính lúc đó. Thanh trống phía trên mái tóc hồng của Rennald bắt đầu lấp lánh..

    [Cảm tình 3%]

    " Cái gì. "

    Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

    " Nó tăng lên? "

    Nó đã tăng 6% tại thời điểm đó.

    Tôi chết lặng khi cứ nhìn đi nhìn lại thanh đó và Rennald.

    Rennald mở miệng và lẩm bẩm.

    ".. Tôi là thằng ngốc khi ở đây thể hiện sự quan tâm dành cho cô dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. "

    Đôi mắt xanh biếc nhìn tôi như ẩn chứa nỗi buồn nặng trĩu. Anh ta đi về phía cửa sau khi kết thúc câu nói của mình." Tôi có lẽ đã nhìn thấy mọi thứ. "

    Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy mọi thứ khi nhìn anh ấy rời khỏi phòng.

    Cạch cạch-!

    Cánh cửa đóng sầm lại và ngay sau đó là sự im lặng.

    Tôi chống khuỷu tay lên bàn và bắt đầu suy nghĩ.

    Có gì đó kỳ lạ.

    Thật không tồi khi nhìn thấy độ yêu thích của nhân vật, người mà tôi nghĩ rằng không có hy vọng nào, tăng lên bằng chính đôi mắt mình.

    " Bây giờ các con đường của tôi có tốt hơn khi các lựa chọn bị tắt không? "

    Không phải tất cả độ yêu thích của những người anh ghét tôi đều giảm xuống âm.

    " Tôi nên giữ nó mọi như thế. "

    Tôi đứng dậy ngay sau khi quyết định điều đó.

    Tôi không hề nói dối khi nói với Rennald rằng tôi cần phải đi tắm.

    Trong khi kéo một sợi dây ra hiệu cho những người hầu đến, tôi chợt nhận ra trong đầu.

    Rằng tôi không thể gọi Rennald là tên âm nữa.

    * * *

    Thời gian tưởng như sẽ kéo dài vô tận, lại đến sớm hơn tôi nghĩ.

    " Một lời mời từ cung điện hoàng gia? "

    " Vâng, thưa tiểu thư. Đại thiếu gia dặn tiểu thư mau chóng chuẩn bị đi. "

    " Thiếu gia.. Không, anh hai đã bảo sao? "

    Tôi ngăn mình không gọi anh ấy là thiếu gia như cách mà những gia nhân ở đây gọi anh ấy, và tự nhắc mình phải gọi anh ấy là anh hai trước mặt họ.

    Dù gì thì tôi cũng là con gái của gia đình này, là thành viên nhỏ tuổi nhất.

    " Dù sao, tôi nghĩ rằng Derrick thực sự đã bảo tôi làm như vậy.. "

    Anh ấy không nói trực tiếp với tôi nhưng điều này có nghĩa là tôi không còn bị cấm túc nữa.

    " Đây là thư mời, thưa tiểu thư. "

    Emily đưa cho tôi thư mời một cách cẩn trọng.

    Cái tên Penelope được viết trên giấy có hình con rồng vàng, biểu tượng của hoàng gia.

    Lễ sinh nhật của nhị hoàng tử. Đó là ngày mai.

    " Tôi nên nhanh chóng chuẩn bị cho nó thôi.. "

    Ngay cả khi đang lẩm bẩm điều đó, tôi vẫn không cảm thấy vui vì thời gian cấm túc đã hết.

    Những ngày đó thật tuyệt vời vì trong suốt thời gian đó tôikhông cần phải đối mặt với 2 anh em kia, và được Emily phục vụ chu đáo.

    Dựa trên cốt truyện trò chơi, Derrick, Rennald và tôi sẽ còn tiếp tục phải can thiệp vào chuyện của nhau..

    " Chờ đã. "

    Tôi đang nghĩ về những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai thì một ý nghĩ đột ngột bị cắt ngang.

    " Nếu tôi đi đến cung điện.. Vậy thì tôi có thể sẽ gặp hoàng hoàng thái tử! "

    Không, thậm chí không phải" có thể ", điều đó là chắc chắn.

    Không có cảnh nào cho thấy Penelope đi đến cung điện, nhưng tôi chắc chắn về sự thật rằng tôi sẽ được gặp hoàng thoàng thái tử vì đây là lần xuất hiện đầu tiên của anh ta.

    Tôi hét lên trong vô thức khi nhớ lại hình minh họa hoàng thái tử cắt cổ Penelope nhiều lần.

    " Không-! "

    " Thưa tiểu thư? "

    Emily ngạc nhiên nhìn tôi.

    " Mình không đi được. Mình có thể nói rằng mình bị ốm nên không thể đi được không? "

    Đó là sự lựa chọn duy nhất còn lại nếu tôi muốn tránh tên nhóc điên rồ đó.

    Tôi hoảng sợ hỏi Emily, có lẽ cô đang nghĩ liệu cô ấy đã làm gì sai không.

    " Emily. Ngày mai cha cũng đi dự lễ sao? "

    " Ngày mai ngài công tước có việc bận nên đại thiếu gia sẽ hộ tống tiểu thư đến đó."
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  3. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cảm thấy vô cùng chán nản.

    Nếu không muốn đến buổi lễ, thì người tôi phải nói chuyện với là Derrick chứ không phải công tước.

    Nhưng nếu tôi làm vậy, thì có nguy cơ độ yêu thích của anh ta sẽ giảm.

    "Tôi sẽ thử đánh cược nếu đó là Rennald."

    Tôi thở dài, nghĩ lại việc độ yêu thích của Rennald vừa tăng từ mức âm.

    Tôi đã đủ bận và thậm chí đang cố gắng giữ nó ở mức 0%.

    Tôi không nên nghĩ đến việc mạo hiểm đánh cược với Derrick.

    "Tiểu thư.. Cô có sao không? Mặt cô xanh quá."

    Emily thận trọng hỏi, nhìn thoáng qua nét mặt nghiêm túc của tôi.

    "Cô ra ngoài đi. Tôi có vài điều cần suy nghĩ chút".

    Tôi đưa tay ra hiệu, tỏ vẻ bực bội.

    Tôi thở dài ngay khi cô ấy rời khỏi phòng.

    "Ha.."

    Tôi sẽ chết khi tôi không đi và cũng sẽ chết khi tôi đi.

    Cái trò chơi điên rồ này?

    Tôi bắt đầu nhớ những ngày như trên thiên đường khi còn bị cấm túc.

    "Sẽ ổn nếu tôi tránh anh ta tốt nhất có thể, phải không?"

    Tôi nghĩ lại câu chuyện đã diễn ra như thế nào.

    Nhưng không có gì nhiều để nhớ.

    Gặp hoàng thái tử tại mê cung trong khu vườn cung điện, sau đó chết trước khi bắt đầu một cuộc trò chuyện thích hợp.

    Lặp đi lặp lại.

    Không ngoa khi nói rằng tôi phải nhấn nút chơi lại sau mỗi 5 giây.

    "Tôi nghĩ chỉ cần không tham gia và nói rằng tôi bị ốm sẽ là cách tốt nhất.."

    Ah.

    Một ý tưởng thông minh nảy ra trong đầu tôi.

    ".. Mình có nên thử chết không?"

    Đó không phải là một ý tưởng tồi. Ý tôi là, không ai biết.

    Tôi có thể quay trở lại thế giới của mình nếu tôi chết ở thế giới này.

    Hệ thống sẽ làm gì với điều đó khi người chơi bị thua cuộc?

    Bỏ cuộc sẽ tốt hơn là cố gắng đi đến đoạn kết của trò chơi với một trong những nhân vật mà tôi không hề có hy vọng.

    Ngoài ra, trò chơi này có nút chơi lại.

    Tất nhiên, không có nút 'quay lại' hoặc các biểu tượng khác hiển thị ngay cả khi nó xuất hiện trên màn hình điện thoại khi chơi trò chơi.

    Điều duy nhất tôi có thể thấy vào lúc này là màn hình vuông với các lựa chọn.

    Nhưng tại sao nút quay lại không xuất hiện khi các lựa chọn được bật?

    "Tại sao mình không nghĩ đến điều này trước đây?"

    Miễn là có nút đặt lại, tốt nhất là tôi nên đối mặt với mọi thứ.

    "Được rồi." Hãy đến gặp hoàng thái tử và chết thử xem sao!

    * * *

    Tôi vô cùng mệt mỏi vì phải thức dậy sớm hơn bình thường và nhận được tất cả các loại chăm sóc.

    Tôi được tắm trong bồn nước có pha sữa và chiết xuất hương thơm, sau đó mát-xa, và đắp mặt nạ cho cả mặt và cơ thể.

    Các bước nhàm chán này được lặp đi lặp lại nhiều lần.

    Tôi ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm và ngồi vào bàn trang điểm.

    Nhưng còn chưa xong.

    "Tiểu thư, cái váy này như thế nào? Cái này được mua lần trước và cô chưa mặc nó lần nào."

    "Còn chiếc bông tai này thì sao? Cái này sẽ phù hợp với cái váy đó lắm."

    "Tôi nghĩ buộc tóc nửa một bên sẽ tốt hơn là buộc tóc đuôi ngụa. Cô nghĩ sao?"

    "Chúng ta nên trang điểm cho cô ấy như thế nào đây.."

    Họ không ngừng hỏi han, níu kéo tôi.

    "Họ thực sự là những người bỏ lơ Penelope trước đây sao?"

    Họ háo hức còn hơn cả tôi.

    Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào gương.

    Có vẻ như tất cả sự chăm sóc tôi nhận được sáng nay đều có tác dụng vì mặt tôi thậm chí còn rạng rỡ hơn bình thường.

    "Ha. Chắc hẳn sẽ rất thứ vị khi được trang điểm cho một khuôn mặt như thế này."

    Tôi gật đầu, hiểu tại sao họ phản ứng như thế, và nói.

    "Cất lại chiếc váy đó và mang những chiếc váy che cổ của tôi đến đây. Mang ít trang sức nhất có thể, và đừng làm quá lên".

    "Hả?"

    Những người hầu gái bất ngờ vì lời nói của tôi, rồi họ nói thêm.

    "Nhưng thưa tiểu thư. Nó là một buổi tiệc của hoàng gia. Người ở hoàng cung lúc đó.."

    Các từ dường như hỏi "Cô không cần phải ăn mặc đẹp hơn những người khác ư".

    Chiếc váy màu hồng đỏ có thể làm lộ rõ đường viền cổ, chắc chắn nó sẽ rất hợp với mái tóc hồng đỏ rực của Penelope.

    Và những trang sức trông giống như một bộ với chiếc váy sẽ tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của Penelope.

    Tôi không đến cung điện để khoe vẻ đẹp của mình như một con công.

    Nhưng tôi không thể nói rằng tôi sẽ chết ở đó, vì vậy tôi chỉ lảm nhảm mọi thứ như cách Penelope sẽ làm.

    "Không cần phải sửa soạn quá nhiều. Cứ làm như tôi nói."

    Những người hầu gái không thể thuyết phục tôi hơn nữa sau khi nghe giọng điệu lạnh lùng của tôi họ đi về phía phòng thay đồ với vẻ mặt buồn bã.

    3 chiếc váy mà những người hầu gái mang đến sau đó đều được trang trí đơn giản không giống như chiếc váy trước. "Cái này."

    Chiếc váy tôi chọn là chiếc váy dạ hội màu xanh lá cây đậm.

    Nó che phần xương quai xanh của tôi và có màu xanh lá cây đậm không quá nổi bật.

    Tôi mặc chiếc váy và buộc những người hầu gái trang điểm cho tôi càng đơn giản càng tốt.

    Tôi đeo đôi bông tai nhỏ màu ngọc lục bảo giống đôi mắt của Penelope.

    Sau khi trang điểm xong, tôi nhìn vào gương và thấy một cô gái rất trông khá ngoan hiền, tôi nghĩ rằng tôi đang đến nhà thờ để cầu nguyện thay vì đi dự một bữa tiệc sang trọng.

    "Như thế này là đủ để không bị chú ý đến."

    Không giống tôi với gương mặt rạng rỡ hài lòng, nét mặt của những người hầu gái đều tối tăm.

    "Chỉ có Emily ở lại, những người còn lại ra ngoài được rồi."

    Tôi ra lệnh cho họ rời đi, sau đó yêu cầu một điều nữa từ hầu gái riêng của mình.

    "Emily. Cô có thể chuẩn bị đôi găng tay cùng màu với chiếc váy này được không?"

    "Tiểu thư, cô sẽ đeo găng tay sao?"

    Nếu tôi làm vậy, thì nó sẽ hoàn hảo.

    Emily bồn chồn như thể cô ấy muốn ngăn tôi khỏi điều đó.

    "Vậy thì sao, tôi không thể cho mọi nhìn thấy những cái này."

    Tôi nói, chỉ vào những vết kim trên tay. Các vết kim đã mờ nhạt, và bây giờ gần như không thể nhìn thấy được.

    Tuy nhiên, có thể có một số quý tộc với con mắt tinh tường sẽ để ý đến điều này.

    Mặt Emily tái đi ngay khi tôi chỉ vào những vết kim đó.

    "Mau đi lấy nó đi."

    "V, Vâng!"

    Tôi chặc lưỡi, nhìn cô ấy hoảng hốt rời đi.

    Có những khoảnh khắc cô ta cảm thấy mình được yêu thích vì tôi đối xử tốt với cô ta mấy ngày nay. Mình phải làm cho cô ta thất vọng một lần mới được.

    Sau đó, sự chuẩn bị đã hoàn thành khi tôi đeo găng tay vào.

    * * *

    Derrick nhìn lướt qua tôi từ đầu đến chân, và vẻ mặt như muốn nói "chuyện này thật hiếm".

    "Có vẻ như những ngày bị cấm túc khiến cô trưởng thành không ít".

    Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau nhiều ngày nhưng thái độ của anh ta đối với Penelope vẫn như vậy.

    Tôi không có thời gian để buồn về điều đó.

    Lý do là vì cái thanh sáng chói trên đầu anh ta.

    [Cảm tình 5%]

    "Cái gì. Nó tăng lên khi nào?"

    Độ yêu thích của anh ta đối với tôi đã tăng lên mà tôi không hề hay biết.

    5 phần trăm lận! Tôi sững sờ.

    Sự yêu thích của anh ta đối với tôi tăng khi anh ta không gặp tôi.

    Anh ta ghét Penelope đến mức nàò cơ chứ? "

    Nếu tôi biết về điều này sớm hơn, thì tôi đã giả vờ bị ốm và bảo không đi được rồi.

    Tôi bắt đầu hối hận về quyết định của mình.

    Nhưng đã quá trễ rồi.

    Chiếc xe ngựa lạ mắt với biểu tượng của nhà Eckart đang đứng trước lối vào chính.

    Tôi khẽ cúi đầu chào như một lời chào, rồi đưa tay ra hiệu với người vệ sĩ đang đứng gần đó.

    Cỗ xe cao hơn tôi nghĩ. Tôi không thể nhìn thấy Derrick đang làm gì vì tôi còn bận phải nâng váy lên để lên xe ngựa.

    Sau khi đã lên xe ngựa, tôi quay lại nhìn Derrick.

    Anh ta đưa tay về phía trước, nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ.

    " Có chuyện gì với anh ấy? "

    Tôi nghiêng đầu thắc mắc không biết anh ta đang làm gì.

    Nhưng chúng tôi cần phải nhanh chóng bắt đầu đi nếu muốn có mặt tại buổi lễ đúng giờ.

    Không thể nào anh ta đi cùng xe với tôi được, vì vậy tôi đợi cửa xe đóng lại.

    Nhưng sau đó, Derrick vừa bị đóng băng tại chỗ đã lên xe ngựa.

    " Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra thế! Tại sao anh ta lại lên đây! "

    Tôi lục lại ký ức để xem mình có làm gì sai không. Nhưng không có gì xuất hiện trong đầu tôi cả.

    Đó là điều hiển nhiên vì tôi mới gặp anh ta hôm nay và chỉ nói lời chào.

    Trong khi tôi đang suy nghĩ, Derrick ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chỗ tôi đang ngồi.

    " Chúng ta đi cùng sao? "

    Mặt anh ta nhăn lại vì câu hỏi của tôi.

    " Cô có ý kiến gì à? "

    " Không, không. Không phải vậy.. "

    " Có chuyện gì với anh ta thế! Anh ta chưa bao giờ như thế này trước đây! "

    Tôi lắc đầu, đảm bảo rằng sẽ không nói điều đó thành tiếng.

    Nhưng ngay cả khi tôi làm vậy, nét mặt của anh ấy vẫn không đổi.

    " Nếu cô không thích, cô có thể đi xe khác. "

    Anh ta nói với một giọng điệu lạnh lùng.

    Tôi nhìn thoáng qua cửa sổ xe, cân nhắc để về lời anh đề nghị của anh ta.

    Tuy nhiên anh ta đã đóng cửa xe ngựa khi anh đi vào, vì vậy trông sẽ rất buồn cười nếu tôi mở nó một lần nữa và rời đi.

    ".. Tôi không ghét nó. "

    Tôi nhìn lại Derrick và buộc phải nói ra những lời nửa vời.

    " Tôi chỉ thấy bất ngờ vì.. "

    Và sau đó tôi cẩn thận nhìn thoáng qua Derrick để xem phản ứng của anh ta.

    Anh ta đã lườm tôi một cái rồi quay đầu sang một bên.

    " Nếu đã không thích điều này nhiều như vậy, tại sao anh còn làm cho nó khó xử và không thoải mái cho cả hai chúng ta? "

    Đây có phải là một cách mới để làm phiền Penelope?

    Tôi chết lặng nhìn bóng dáng anh tỏa ra tất cả những luồng khí lạnh lẽo.

    Nhưng điều đó sớm thay đổi khi tôi nhìn lên đầu anh ta.

    [Cảm tình 6%]

    Nó đã tăng một phần trăm.

    Tôi tròn mắt nhìn nó khi cỗ xe bắt đầu di chuyển.

    " Ừ. Chuyện gì có thể xảy ra trong xe ngựa chứ. "

    Tôi đã có được độ yêu thích là 6%. Sẽ không có việc nào có thể khiến con số này giảm 6% trong một thời gian ngắn như vậy trong thời gian đi chung này.

    Nhớ lại câu nói" nếu bạn không thể tránh được nó, hãy tận hưởng nó ", tôi quyết định thực hiện nó như một điểm tốt. Tuy nhiên ngay sau khi khởi hành, tôi đã hối hận khi đi cùng một cỗ xe với Derrick.

    " Thật là nghẹt thở đến chết mất! Cứu tôi! "

    * * *

    Thời gian như kéo dài vô tận cho đến khi chúng tôi đến cung điện.

    Tôi chỉ dám nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đang khoanh tay này trong chốc lát.

    Trong cỗ xe chỉ tồn tại sự im lặng khiến tôi tự ý thức phải thở đúng cách,

    Tôi định thử mở cửa sổ khi không thể chịu đựng được nữa, nhưng Derrick đã nhìn chằm chằm vào tôi ngay khi tôi bắt đầu di chuyển nên tôi không thể làm gì được.

    Khi tôi nao núng dù chỉ một chút sau đó, anh ta sẽ đột ngột mở đôi mắt nhắm nghiền của mình và trừng trừng nhìn tôi.

    " A, sao anh lại nhìn tôi như vậy! "

    Tôi toát mồ hôi, lâu lâu lại nhìn lướt qua [Cảm tình 6%] .

    Tôi hét lên sung sướng khi xe ngựa dừng lại trước cung điện.

    Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi cỗ xe tử thần này.

    " Mình sẽ nhanh chóng ra ngoài, sau đó hít thở không khí trong lành. "

    Cạch.

    Nhưng trước khi tôi kịp hành động, Derrick đã đứng dậy ngay khi cỗ xe dừng lại.

    Anh ta mở cửa trước tôi và đi ra ngoài.

    Sau đó..

    " Tay."
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  4. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Derrick đưa một tay về phía tôi khi tôi đang chuẩn bị đứng dậy ra khỏi xe..

    "Anh ta ăn phải cái gì à?"

    Mắt tôi mở to, ngây người nhìn Derrick với ý định hộ tống tôi.

    Một lúc sau, anh ta cau mày.

    "Cô làm gì thế? Không định xuống xe à?"

    Tôi định thần lại và nhìn quanh mình.

    Ánh mắt của những quý tộc vừa đến đều đang nhìn về phía này.

    "Cảm ơn."

    Tôi vội vàng nắm tay Derrick và bước xuống xe.

    Tôi nắm tay anh ta, cùng bước lên cầu thang đến phòng dạ hội.

    "Người thừa kế Derrick Eckart và tiểu thư Penelope Eckart từ nhà công tước Eckar đã đến!"

    Cánh cửa khổng lồ của phòng khiêu vũ mở ra sau tiếng hét lớn của người hầu.

    "Đừng hành động hấp tấp."

    Những lời lạnh lùng của Derrick lọt vào tai tôi.

    "Đừng quên rằng thời gian cấm túc của cô vừa kết thúc ngày hôm qua?"

    "..."

    "Nếu cô lại gây ra bất kì sự ồn ào nào, thì mọi chuyện sẽ không kết thúc chỉ với việc cấm túc trong phòng nữa đâu."

    Cảm giác hứng thú của tôi biến mất trước lời nói của anh ta. Tôi muốn nói lại những lời khó chịu của Derrick, nhưng đã kìm lại.

    "Được rồi, tôi sẽ cẩn thận."

    Tôi đã nỗ lực để nở một nụ cười trong khi nói.

    Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Derrick quay mặt đi.

    "Chậc chậc."

    Tôi bĩu môi lúc anh ta quay đi.

    Bữa tiệc được tổ chức tại cung điện diễn ra thực sự suôn sẻ. Nói cách khác, nó rất nhàm chán.

    Ngay sau khi chúng tôi bước vào, Derrick rời khỏi tôi và giờ đang bận chào hỏi những người khác.

    Ngược lại, không có ai đến nói chuyện với tôi. Có vẻ như những tin đồn về việc tôi làm ầm ĩ có ảnh hưởng rất lớn.

    Tôi nhìn xung quanh, thấy những tiểu thư quý tộc trạc tuổi Penelope đang nhảy múa và thì thầm thành một nhóm. Tôi quan sát cảnh tượng đó ở một góc không có nhiều người qua lại.

    "Tôi không cô đơn."

    Đây chắc chắn không phải là lời biện minh. Tôi có một lý do rõ ràng tại sao tôi đến đây, và tôi có thể thoát khỏi nơi khủng khiếp này nếu thành công.

    "Ặc! Khi nào thì tên hoàng thái tử chết tiệt đó mới sẽ đến chứ!"

    Thời gian trôi qua càng lâu, càng có nhiều người nhìn về phía tôi và bắt đầu xì xào, bàn tán. Tôi nghĩ rằng mình đã đạt đến giới hạn của việc thu hút mọi ánh nhìn.

    "Hoàng hậu bệ hạ và nhị hoàng tử điện hạ đã đến."

    Cuối cùng thì đây cũng là lúc bắt đầu sự kiện thực sự xảy ra trong phần này của trò chơi.

    Các quý tộc đang cười khúc khích và nói chuyện đều cúi đầu quỳ xuống đất, quay mặt về phía cửa ra vào.

    Tôi cũng cúi đầu, làm theo những gì những người khác đang làm.

    Hoàng hậu và nhị hoàng tử bước đi quyền lực trong tư thế tự tin trên thảm đỏ, có vẻ như họ đang nói rằng "chúng ta là hoàng gia".

    Mái tóc vàng vốn là biểu tượng của hoàng gia tỏa sáng dưới ánh sáng rực rỡ của phòng khiêu vũ. Họ băng qua phòng khiêu vũ đến cầu thang, rồi đi lên. Lên cầu thang là những chiếc ghế mà chỉ những người hoàng gia mới có quyền ngồi.

    Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy nhị hoàng tử ngồi trên một chiếc ghế.

    "Đó không phải là chỗ ngồi của hoàng thái tử sao?"

    Chiếc ghế mà Nhị hoàng tử ngồi là chiếc ghế ở giữa, cao hơn những chiếc ghế khác. Chiếc ngai vàng với trang trí rồng vàng lạ mắt. Đó là chỗ ngồi cho hoàng đế.

    Tuy nhiên, hoàng đế hầu như không bao giờ xuất hiện trong trò chơi, vì vậy thông thường hoàng thái tử sẽ ngồi trên đó.

    "Nhưng tại sao lại là nhị hoàng tử?'

    Tôi bất ngờ với việc hoàng hậu và nhị hoàng tử lại bình tĩnh như vậy khi làm chuyện như vậy.

    Như thể nó hoàn toàn là một điều bình thường xảy ra ngay từ đầu.

    Chẳng lẽ được phép như vậy vì đây là sinh nhật của nhị hoàng tử?

    " Tất cả bình thân. "

    Nhị hoàng tử ngồi ở trên ngai vàng nói. Mọi người đều đứng dậy theo lệnh.

    " Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự lễ sinh nhật của ta hôm nay mặc dù chắc chắn rằng mọi người đều rất bận. Không có nhiều sự chuẩn bị cho ngày hôm nay nhưng ta hy vọng mọi người sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời ". Sau khi kết thúc bài phát biểu của nhị hoàng tử, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

    Mọi thứ đã diễn ra như vậy cho đến khi..

    RẦM-!

    Một tiếng động lớn đột ngột phát ra từ lối vào.

    " Cái gì vậy? "

    " C, chuyện gì đang xảy ra thế? "

    Các quý tộc đều quay mặt về nơi phát ra tiếng ồn và bắt đầu bàn tán xôn xao.

    Một bóng người đi qua đám đông, vào phòng khiêu vũ.

    Cộp, cộp-.

    Có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng với âm thanh của một thứ gì đó bị kéo lê.

    " Đó là hoàng thái tử! "

    Có người hét lên.

    Tôi vội quay lại nhìn theo tiếng hét đó.

    Mái tóc vàng thanh lịch dường như được làm bằng vàng, đung đưa trong không khí.

    Mái tóc vàng óng ánh của hoàng hậu và nhị hoàng tử lúc này dường như chỉ là một trò đùa. Người đàn ông tóc vàng hoe với chiếc áo choàng đỏ bay phía sau mới là người thực sự chói mắt.

    " Đó, không phải.. đó không phải là một người sao? "

    " Ugh! Đ, đó là! "

    Những người đứng gần hoàng thái tử bắt đầu la hét.

    Tôi không nhận ra mình bị phân tâm bởi vẻ ngoài của hoàng thái tử. Thứ mà anh ta kéo vào là một người hoàn toàn không có cử động.

    " Chúc mừng sinh nhật, em trai yêu quý. "

    Hoàng thái tử đi tới chỗ bậc thang, ném người trong tay xuống.

    " A, anh trai! "

    " H, hoàng thái tử! "

    Hoàng hậu đứng dậy ngay tại chỗ và chỉ tay về phía hoàng thái tử.

    " Ngươi đang làm chuyện đáng xấu hổ gì vậy hả! "

    " Làm thế nào mà một người anh đến tham dự lễ sinh nhật của em trai mình lại là một điều đáng xấu hổ hả mẹ? "

    " Ngươi là hoàng thái tử nhưng lại làm điều khủng khiếp này ở một buổi tiệc mà ngươi thậm chí còn không được mời! "

    Khuôn mặt của hoàng hậu đỏ bừng và run rẩy.

    " Ý của người là con không được mời. Những lời nói đó thật đáng buồn ".

    " Ngươi là ai mà dám đến nơi này! "

    " Vì lời mời của người mà con đã gác lại mọi việc của mình để chạy đến đây. "

    Hoàng thái tử nhún vai mỉa mai. Anh ta không có vẻ gì buồn khi nhìn khuôn mặt của hoàng hậu.

    Tôi không thể hiểu được tình huống lúc này.

    " Hoàng hậu không phải là mẹ của hoàng thái tử sao? "

    Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, hoang thái tử nói thêm,

    " Nhưng tên đưa thiệp mời còn chút thiếu kinh nghiệm. "

    Sau đó, hoàng thái tử cúi thấp xuống, và kéo tóc người phía sau cho anh ta đứng dậy được một nửa.

    Khuôn mặt của anh ta không lộ ra do chiếc mặt nạ màu đen.

    Tuy nhiên, từ bộ quần áo tối màu và vừa vặn mà anh ta đang mặc, anh ta có vẻ là một tên sát thủ.

    " Hắn ta không đưa cho con thiệp mà thay vào đó còn làm những việc khác nữa, vì vậy con đã dạy cho anh ta một bài học nhỏ ".

    "... "

    " Em nên chọn một người hữu dụng hơn, em trai à "

    Ngay lúc đó.

    Ahhh-.

    Hoàng thái tử dùng tay còn lại để rút kiếm ra, ngay lập tức cắt cổ tên sát thủ.

    Máu phụt ra như vòi phun nước.

    " Anh sẽ thay thế món quà của mình bằng món quà này, em trai. "

    Hoàng thái tử ném cái đầu vào chân nhị hoàng tử.

    " Aaaaaack-! "

    Phòng khiêu vũ tràn ngập tiếng hét lớn của hoàng hậu.

    Đầu của một người đang lăn như một quả bóng trên sàn.

    Nhị hoàng tử sắc mặt tái nhợt như thể sắp ngất đi và không nói được lời nào.

    " Nếu muốn món quà như thế nữa, anh sẽ gửi đến bất cứ lúc nào. "

    Mọi người trong phòng đều bị sốc.

    Chỉ có hoàng thái tử mỉm cười. Nụ cười sắc sảo của anh ta giống như sư tử đến từ địa ngục.

    Anh ta rời khỏi phòng nhanh như khi anh ta bước vào phòng khiêu vũ. Chỉ để lại cho chúng tôi sự bàng hoàng và sợ hãi.

    Khi hoàng thái tử đã hoàn toàn khuất bóng, mọi người thở ra, họ đã cố kìm nén suốt bấy giờ.

    Tôi cũng vậy.

    ".. Cái gì vậy. "

    Tôi lướt qua ký ức của mình, tay ôm lấy ngực.

    " Chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra trong trò chơi! "

    Cho dù tôi có nghĩ lại về trò chơi như thế nào đi chăng nữa, thì loại sự cố lớn như thế này chưa từng xảy ra.

    Sự việc này quá lớn để không được đề cập trong trò chơi như vậy.

    [Hoàng thái tử không có quan hệ tốt với em trai mình, nhị hoàng tử, đã rời khỏi bữa tiệc sai khi gây ra một trận ồn ào nhỏ.]

    Đây là tất cả những gì đã được đề cập.

    " Như thế nào đây là một sự cố nhỏ, đồ điên rồi! "

    Tôi hoảng loạn tinh thần, nhìn những người hầu đang dọn dẹp vết máu và cái xác.

    Đó là lúc màn hình màu trắng xuất hiện.

    Phần mới [Hoàng thái tử máu lạnh, Callisto Régūlus] đã bắt đầu. Bạn có muốn đến 'Khu vườn mê cung' không?

    [Có /Không.]

    Tôi suy nghĩ một lúc.

    Vị hoàng thái tử mà tôi nhìn thấy còn điên rồ hơn nhiều so tưởng tượng của tôi về anh ta khiến tôi có chút nghi ngờ." Tôi nghĩ rằng mình sẽ bị cắt cổ ngay sau lần thứ hai chúng ta gặp nhau. "

    Tuy nhiên, nỗi sợ hãi về cái chết chỉ kéo dài trong một giây.

    Dù sao tôi cũng đến đây để chết.

    " Nếu tôi vượt qua lần này, thì tôi có thể quay trở về. "

    Và tôi cũng có nút chơi lại.

    Nếu tôi thực sự chết thì tôi có thể nhấn vào nút chơi lại này.

    Nghĩ vậy, tôi trấn tĩnh bàn tay run rẩy của mình và nhấn vào [Có.] .

    Rồi mọi nơi xung quanh tôi đều trở thành màu trắng.

    Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng ở lối vào của Vườn Mê Cung.

    " Cũng hữu ích đấy. "

    Tôi khá lo lắng vì tôi bị lạc thường xuyên, nhưng tôi không biết nó có hệ thống dịch chuyển giống như trò chơi.

    " Đi chết nào. "

    Tôi bước vào Vườn Mê Cung, đã chuẩn bị sẵn sàng.

    Rất may là tôi không hề bị lạc trong mê cung.

    Có thể đó là hệ thống đang hoạt động vì đèn chỉ sáng trên con đường tôi đang đi.

    Tôi đi qua mê cung lớn một lúc, theo ánh đèn.

    " Mình phải đi bao xa nữa? "

    Tôi đã đi bộ khá lâu nhưng đèn dường như vẫn chưa tắt.

    Chân tôi bắt đầu đau vì đi giày cao gót.

    Một ánh sáng ở đằng xa lấp lánh hơn những ánh sáng khác xuất hiện.

    Cuối cùng thì nó cũng đã kết thúc.

    Tôi đi đến chỗ cuối cùng, sau đó đi một lượt quanh nơi đó.

    Nơi này rất rộng rãi với một đài phun nước nhỏ với một chiếc ghế dài có thể ngồi và nghỉ ngơi.

    " Anh ta ở đâu chứ? "

    Nhìn quanh tôi, tôi không thấy đèn nào khác đang sáng.

    Tôi khá chắc rằng đây là nơi kết thúc của mê cung.

    Tuy nhiên, cho dù tôi có nhìn xung quanh mình như thế nào đi chăng nữa, thì không có bất kỳ dấu vết nào của hoàng thái tử.

    Tôi nghiêng đầu, rồi do dự đi về phía đài phun nước.

    Sau đó.

    Srr-.

    Tôi cảm thấy có gì đó lạnh và nặng ở cổ mình.

    " Ugh! "

    " Ta tự hỏi có con chuột nào đang lẩn quẩn ở nơi này. "

    Hoàng thái tử đi về phía tôi, thanh kiếm của anh ta vòng qua cổ tôi.

    Da thịt cảm giác như bị cắt ra, một thứ gì đó nóng hổi nhỏ xuống. Nhưng tôi không thể nhận ra rằng tôi đã bị cắt.

    " Ha, đây không phải là con chó hay làm chuyện điên rồ của nhà Eckart sao? "

    Mái tóc vàng rực rỡ với ánh trăng phản chiếu vào đó, và đôi mắt đỏ rực dường như đẫm máu.

    Hoàng thái tử đang nhìn chằm chằm vào tôi thích thú, mỉm cười với vẻ mặt ma quái.

    Tuy nhiên điều đó chỉ kéo dài trong chốc lát.

    " Đi theo ta sau những gì xảy ra ở buổi tiệc. Cô đang muốn tìm cái chết à? "

    Tôi cảm thấy nổi da gà vì biểu hiện của hoàng thái tử đột nhiên trở nên vô cảm.

    " Nói. Tại sao ngươi lại đi theo ta như một con chuột lén lút thế kia? "

    Thanh kiếm đâm sâu hơn vào da tôi. Nhưng điều cảm thấy nhức nhối hơn là luồng khí chết chóc hướng đang hướng vào tôi.

    Sau đó tôi nhận ra. Rằng hoàng tử đăng quang sẽ giết tôi ngay bây giờ.

    " Nút chơi lại! "

    Tôi đưa mắt đi nhìn quanh, cố gắng tìm nút chơi lại.

    Dù thế nào thì tôi cũng sẽ chết, nhưng tôi cần phải biết nút chơi lai ở đâu.

    " Vì cô không có câu trả lời cho câu hỏi của ta, nên đây sẽ là lúc cô nói lời tạm biệt với gia đình mình, "

    Tuy nhiên ở bất cứ nơi nào tôi nhìn.

    " Tôi sẽ đích thân chuyển lời trăn trối của cô đến nhà công tước Eckarts. "

    Không thấy nút chơi lại ở đâu.

    " Nút chơi lại ở chỗ nào chứ-!"
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  5. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có nút chơi lại!"

    Tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi.

    Nút chơi lại không hề xuất hiện.

    Trong khi đó, hoàng thái tử có vẻ sắp thực sự giết tôi, anh ta đã giơ thanh kiếm lên.

    "Ch, chờ đã! Chờ đã!"

    Tôi hoảng sợ hét lên. Sau đó, hoàng thái tử nghiêng đầu nói.

    "Có vẻ như bây giờ cô muốn nói rồi."

    "Vâng! Tôi sẽ nói! Tôi, tôi sẽ nói cho anh biết!"

    Tôi gật đầu lia lịa.

    Thanh kiếm anh ta nâng lên giờ lại một lần nữa bị đặt trên cổ tôi.

    "Tiếp tục đi."

    "Um.."

    Tôi nói như vậy vì tôi đang vô cùng hoảng loạn nhưng tâm trí tôi lúc này trở nên trống rỗng.

    Tôi không thể nói rằng tôi theo anh ta vì tôi định chết và tôi không thể chết khi nút chơi lại không hề tồn tại.

    "Mình có nên bật các lựa chọn không?"

    Tuy nhiên, điều đó không thể đảm bảo rằng tôi có thể sống ngay cả khi tôi bật nó lên.

    Thực ra không phải nhờ có nó mà tôi sống sót cho đến bây giờ.

    "Từ đây ta có thể nghe được những gì cô nghĩ đấy."

    Hoàng thái tử nở nụ cười lạnh lùng,

    "Ta đang rất hào hứng để nghe những gì cô nói."

    Thanh trống tỏa sáng nguy hiểm ngay trên đỉnh đầu của anh ta.

    "Đó sẽ phải là một lý do hợp lý, tiểu thư."

    "..."

    "Vì ta không thích bị dừng giũa chừng."

    Anh ta lẩm bẩm, đưa thanh kiếm vào cổ tôi với một chút lực hơn trước.

    Máu ấm chảy xuống cổ tôi.

    Sợ hãi và đau đớn. Điều đó đã kiểm soát bộ não của tôi.

    ".. Tôi, tôi thích anh!"

    Vì vậy, không nghĩ gì nữa, tôi phun ra những lời mà ngay cả tôi cũng thấy là ngu ngốc.

    ".. Gì?"

    Đôi mắt đỏ rực của anh ta mở to.

    Tôi nhắm nghiền mắt lại và hét lên.

    Miệng tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi.

    "Tôi, tôi đã thích ngài suốt thời gian qua!"

    "..."

    "Tôi nghĩ rằng mình có thể an ủi ngài về sự hỗn loạn vừa rồi bởi vì tôi nghĩ rằng tâm trạng của ngài hẳn đang rất tệ.."

    Đây là một cuộc đối thoại hoàn toàn ngu ngốc không xuất hiện ở chế độ khó hay chế độ bình thường.

    Đúng là ở chế độ bình thường, nữ chính phải đối mặt với hoàng thái tử và an ủi anh ta, nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra vì nữ chính không chứng kiến cảnh anh ta cắt cổ tên sát thủ.

    "Chết tiệt."

    Mặc dù tôi không biết phải nói gì, nhưng tại sao tôi phải nói rằng tôi thích thằng nhóc mất trí này?

    Nhưng nếu bạn nghĩ về nó, chỉ có thể có một lý do tại sao một quý cô lại đi theo một người đàn ông vào loại mê cung rùng rợn này..

    Đó là những gì bạn có thể nói nếu đó là cuộc nói chuyện giữa một người đàn ông 'bình thường' và một người phụ nữ.

    "Tạm biệt, trò chơi điên rồ này. Tôi, có thể, sẽ trở về nhà vì bây giờ tôi sắp chết.

    " Khi đó mình sẽ đánh giá game này 1 sao'.

    Tôi nhắm mắt lại và run rẩy, chuẩn bị cảm nhận cơn đau sẽ sớm ập xuống.

    Nhưng cho dù tôi có chờ đợi bao nhiêu đi chăng nữa, thì vẫn không thấy động tĩnh gì.

    "Hừm. Một con chó điên của gia đình công tước yêu thằng điên tạp chủng của hoàng gia, huh."

    Làn gió đêm phả vào sống mũi tôi. Tôi cẩn thận mở mắt, lắng nghe tiếng lẩm bẩm trầm thấp của hoàng thái tử.

    "Umm.."

    "..."

    "Thật là một lý do bất ngờ."

    Đôi mắt đỏ như máu đã ở ngay trước mắt tôi. Tôi không thở được.

    Anh ta nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt đầy thích thú.

    "Cô có thể chưa từng gặp ta. Có lẽ cô chỉ nhìn thoáng qua ta lần đầu tiên trong buổi lễ chào mừng ta trở về."

    Trên thực tế, tôi cũng không gặp anh ta sau đó.

    Hôm nay tôi gặp anh ta lần đầu tiên trong đời.

    Rõ ràng là sau buổi lễ đó, tôi đã ở trong cơ thể này.

    Tôi đáp lại, cơ thể căng thẳng.

    "Tôi, tôi đã yêu ngài ngay từ cái nhìn đầu tiên vào ngày hôm đó."

    "Cô thích chỗ nào ở ta chứ?"

    "Umm.. Đó là.."

    Tôi không có lời nào để nói.

    Tôi có thể nói gì?

    Không, Tôi đã vẽ chữ 'X' nhiều lần lên tên của anh ta khi tôi sắp xếp lại trí nhớ của mình về game này!

    Tôi nhìn thoáng qua anh ta và cố gắng đưa ra lý do trong đầu trước khi anh ta mất bình tĩnh.

    "Vẻ ngoài hấp dẫn của ngài.."

    "Ý cô cho là nét quyến rũ duy nhất của ta chỉ là khuôn mặt này."

    ".. Umm. Ngài rất dũng cảm, và sử dụng kiếm rất điêu luyện.."

    "Toàn là những lí do sáo rỗng. Cô không có lí do nào thú vị hơn à?"

    "Còn.. là.. Umm."

    Bây giờ tôi sắp chết ngất trước tất cả các câu hỏi của anh ta. Thành thật mà nói, tôi gần như không thể đứng ngay bây giờ với đôi chân run rẩy của mình. Cảm giác lạnh và buốt trên cổ khiến tôi run sợ.

    "Uhh.. Tôi.."

    Nụ cười nhếch mép của hoàng thái tử ngày càng lớn hơn mỗi khi tôi cố gắng kìm nước mắt hơn.

    Tôi đã phát điên trong giây phút đó. Thật là điên rồ khi tôi khi cố gắng và chết vì thứ kinh dị khủng khiếp này.

    Đúng lúc tôi gần như sắp ngất đi.

    "Được rồi. Mặc dù ta không hài lòng lắm với câu trả lời này nhưng ta sẽ tha cho cô hôm nay".

    Lưỡi kiếm đặt trên cổ tôi đã hạ xuống sau những lời đó.

    Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên khi vị hoàng thái tử nói với giọng đầy phấn khích, đôi mắt đỏ rực sáng rực.

    "Tuy nhiên, cô sẽ phải giải thích cụ thể và rõ ràng tại sao và làm thế nào cô lại thích ta trong lần gặp mặt tiếp theo." Tôi gật đầu lia lịa như người mất trí.

    "Rời khỏi đây ngay bây giờ."

    Srr.

    Anh ta vừa nói vừa trượt thanh kiếm của mình lại vào trong vỏ kiếm.

    Tại thời điểm đó. Thanh trống phía trên mái tóc vàng rực rỡ, bắt đầu sáng lên.

    [Cảm tình 2%]

    Tôi nhìn chằm chằm nó một lúc, chết lặng.

    Không phải vì cảm thấy hạnh phúc hay nhẹ nhõm mà vì nó rất, rất nực cười.

    "Cô còn đứng đó làm gì? Có vẻ như vẫn muốn chơi với lưỡi kiếm của ta hả?"

    Hoàng thái tử vừa nói vừa nhìn tôi đang đứng một cách ngu ngốc, ngón tay cái ra dấu chỉ lên trên cổ.

    "Không, không phải!"

    Tôi bước lùi lại ngay lập tức.

    Tôi vội vàng chạy nhanh hướng về lối ra khỏi mê cung

    Vào lúc đó, tôi không thể nghĩ ra cách chào tạm biệt thái tử như thế nào.

    Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của hoàng thái tử trên lưng mình là. Bỏ chạy là cách tốt nhất mà tôi có thể làm lúc này.

    Tôi bắt đầu chạy như điên khi vừa rẽ vào một góc cua.

    Không khí lạnh sượt qua người, chạm trên cổ tôi, nhưng tôi quá bận rộn với suy nghĩ trong đầu nên thậm chí còn không cảm thấy đau.

    "Không có nút chơi lại."

    Đó là sự thật khiến tôi sợ hãi nhất ngay cả khi thái tử định cắt cổ tôi.

    Thực tế là điều mà tôi đã tin tưởng cho đến bây giờ không tồn tại.

    Nó có nghĩa là tôi không thể chết như cách mình muốn.

    "Điều gì sẽ xảy ra nếu nó thực sự là kết thúc khi tôi chết? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không quay trở lại cuộc sống trước đây của mình mà thực sự chết?"

    Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường. Tôi không có đủ can đảm để đối phó với những loại nguy hiểm này.

    Sự lựa chọn duy nhất còn lại cho tôi bây giờ là đi đến đoạn kết với một trong các nam chính.

    "Nhưng bằng cách nào?"

    Làm thế nào tôi có thể chịu đựng và đi đến kết thúc với một trong những nhân vật đang cố gắng giết tôi ngay khi tôi chỉ phạm một sai lầm nhỏ?

    Thực tế là sự quan tâm của tất cả các nhân vật nam không quan trọng đối với tôi. Đại loại vậy, dù bạn có cố gắng để tăng chúng lên như thế nào đi nữa thì chúng cũng sẽ luôn rớt xuống một lượt giống như lâu đài cát vậy.

    "Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cố gắng nâng cao sự quan tâm của họ đối với tôi, nhưng tất cả chỉ giảm xuống sau một lần sai sót như trong trò chơi?"

    Rồi cái chết sẽ đến.

    Nhưng tôi không muốn chết.

    "Tại sao phải lại là mình chứ."

    Khi tôi sống sót, tôi đã phải liều mạng cố gắng thoát khỏi những thằng anh kia.

    'Tại sao tôi lại phải chết một cách vô lý trong một thế giới điên rồ như thế này khi tất cả những gì tôi làm là dành sự ưu ái cho những tên khốn mà tôi thậm chí còn không biết! "

    " Hic, hic. "

    Nước mắt tôi rơi và cổ họng phát ra những tiếng nấc, tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

    Tôi đã chạy ngược ánh đèn lúc nãy và thấy mình đã trở lại lối vào của Vườn Mê Cung nhanh hơn so với khi tôi đến trung tâm của mê cung.

    Tôi chỉ còn vài bước nữa là có thể thực sự rời khỏi khu vườn.

    Bump-.

    Tôi tình cờ gặp va phải một người trước mặt mà tôi không thể nhìn thấy rõ từ trong bóng tối.

    " Ah! "

    Tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng vì nghĩ rằng hoàng thái tử có thể đã đuổi theo sau lưng tôi.

    Tôi định tiếp tục chạy nhưng cổ tay đã bị nắm lấy.

    " Bỏ ra! "

    Tôi hét lên đầy sợ hãi.

    " Bỏ tay tôi ra! "

    " Tiểu thư? "

    " Tại sao tôi phải chết! Tôi không muốn! Tôi không muốn chết! "

    " Tiểu thư! Tiểu thư! "

    Tôi chợt tỉnh táo lại với cảm giác ai đó đang nắm chặt lấy vai tôi.

    " Cô có ổn không? "

    Đôi mắt xanh biếc đang mở to đầy ngạc nhiên hiện ra trước mắt. Rồi tôi nhìn thấy mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.

    Hơn hết, [Cảm tình 0%] là sáng chói hơn tất cả.

    " Ahh, hmm.. "

    " Suỵt, bình tĩnh lại. Tôi sẽ không làm tổn thương cô. "

    Tôi thở hổn hển vì khóc khi anh ta nói với giọng dễ chịu.

    " Lại là một trong những nam chính? "

    Tôi cảm thấy tuyệt vọng khi tôi nhận ra người mà tôi đã đụng phải.

    Buinter Verdandi.

    Anh là một phù thủy và một hầu tước.

    " Tôi.. Tôi ổn rồi. "

    Tôi bình tĩnh lại nhanh chóng chỉ vì nhận ra đó không phải là hoàng thái tử.

    Tôi run rẩy đưa tay lên mắt và lau những giọt nước mắt. Tôi muốn trở về nhà. Tôi không muốn ở đây thêm một giây nữa.

    Hơn nữa, tôi cũng không còn chút sức lực nào để đối mặt với Buinter.

    " Tôi đã gây ra rắc rối cho một người mới gặp lần đầu. Mong ngài hãy quên những gì vừa xảy ra.

    Tôi nói sau khi lau nước mắt. Tôi cúi chào sau đó cố gắng đi qua anh ta.

    Nhưng sau đó tôi lại bị chặn lại.

    "Cô đang chảy rất nhiều máu."

    Anh ta nói, chỉ vào cổ tôi.

    "Trông cô cũng xanh xao quá. Tôi sẽ đưa cô đến bác sĩ ngay bây giờ."

    "Không. Tôi cần phải nhanh chóng trở lại buổi tiệc.."

    "Vậy thì ít nhất hãy cầm lấy cái này."

    Buinter không để tôi đi mà lấy một thứ gì đó trong túi áo ngực của anh ta và đưa cho tôi.

    "Đặt cái này lên vết thương và ấn nhẹ xung quanh nó sẽ giúp cầm máu."

    Đó là một chiếc khăn tay màu trắng.

    Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc trước khi nhận lấy.

    Dù sao tôi cũng không thể quay trở lại phòng khiêu vũ khi đang chảy máu như thế này.

    Tôi cúi đầu một lần nữa, và mở miệng nói.

    "Cảm ơn ngài. Tôi chắc chắn sẽ trả lại nó".

    "Không cần đâu."

    Anh ấy từ chối và đưa tay về phía tôi.

    "Thay vào đó, tôi ước gì nỗi buồn sẽ biến mất trong đôi mắt đẹp này khi chúng ta gặp lại."

    Đôi bàn tay ấm áp gần như chạm vào mắt khiến tôi có thể mơ hồ cảm thấy hơi nóng.

    [Cảm tình 9%]

    Tôi quá tập trung vào dòng chữ trên đầu anh ấy mà không hề để ý đến cách anh ấy đang nhìn tôi như thế nào.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  6. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã ngừng chảy máu khi đến cửa phòng khiêu vũ với chiếc khăn đang đặt trên cổ.

    Không biết Buinter có bí mật sử dụng ma thuật vào nó hay vì anh ta là một phù thủy.

    Tôi bối rối dừng lại khi chuẩn bị bước vào phòng khiêu vũ để kiểm tra lại bản thân.

    "Mình không ngờ việc mặc chiếc váy tẻ nhạt như thế này lại có ích như vậy."

    Vết máu trên chiếc váy tôi đang mặc hầu như không nhìn thấy do màu tối của nó. Nhờ vậy, tôi chỉ phải vuốt tóc lại một chút.

    Tìm thấy Derrick rất dễ dàng. Hào quang lạnh lẽo đang tỏa sáng đơn độc giữa tất cả những người xung quanh anh ta.

    "Anh ta bảo mình hãy im lặng và đừng làm gì gây ầm ĩ.. Anh ta sẽ tức điên lên nếu thấy cổ mình bị cắt."

    Tôi quá tập trung vào việc nghĩ lại lời cảnh cáo của Derrick mà không nhận ra ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Không nhận thấy rằng mình không ổn chỉ vì trang phục của tôi ổn.

    ".. Anh."

    Tôi khẽ gọi anh ta.

    May mắn thay, anh ta đã nghe thấy vì anh ấy quay lại nhìn tôi ngay sau đó.

    "Em nghĩ em sẽ đi ngay bây giờ, em cảm thấy không được khỏe lắm."

    Đôi mắt xanh của Derrick mở to khi anh phát hiện ra cô em gái xanh xao của mình trông như sắp ngất xỉu với chiếc khăn tay thấm máu đang đặt trên cổ.

    "Ngay bây giờ."

    Mọi thứ trở nên đen kịt ngay lúc đó.

    Điều cuối cùng tôi thấy trước khi ngất đi là Derrick chạy về phía tôi với khuôn mặt tái mét.

    * * *

    Tôi không nhớ bất cứ điều gì sau khi ngất xỉu tại buổi lễ.

    "Tiểu thư-!"

    "Nhanh lên! Mau đưa bác sĩ đi!"

    Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét và tiếng bước chân gấp gáp.

    Việc tôi nằm trên giường nhiều ngày chỉ vì một vết cắt nhỏ trên cổ làm tôi cảm thấy buồn cười. Như thể tất cả những căng thẳng mà tôi đã trải qua để cố gắng sống sót đều ở trên đó.

    Tôi đã mơ rất nhiều điều trong những ngày qua.

    Tôi nghĩ rằng mình sẽ mơ về quá khứ của Penelope khi bây giờ tôi đã trở thành cô ấy, nhưng đó lại là tất cả quá khứ của tôi trước đây.

    Không bao lâu kể từ ngày tôi bước vào một trường trung học chỉ dành cho con nhà giàu học khi tôi được đưa vào ngôi nhà đó. Tôi đang thu dọn đồ đạc của mình sau giờ học thì có ai đó vỗ vào vai tôi.

    - Này. Anh cô đang tìm cô đấy. Anh ấy bảo cô đến phòng thể dục.

    Anh ta là một trong những đứa trẻ đi theo thằng anh thứ, người cơ bản có quyền lực và kiểm soát trường học.

    Tôi đi đến phòng thể dục mà không hề suy nghĩ gì.

    Tôi biết thằng anh thứ có liên quan đến các vụ bắt nạt trong trường học, nhưng nó không nghiêm trọng đến mức phải để ý đến.

    - Anh?

    Tôi cẩn thận bước vào phòng chứa đồ, lặng lẽ mở cửa.

    Tôi không thể nhìn thấy gì trong bóng tối. Sau đó, một thứ gì đó đột ngột phủ lên đầu tôi. Nó có vẻ giống như một cái túi nhựa.

    - Ah, cái gì.. Ách!

    Tôi bị bịt mặt, bị ném sâu vào kho chứa đồ, sau đó bị đánh đập thậm tệ.

    Hàng chục bàn chân đá và giẫm lên tôi. Tôi không có một giây để hồi phục lại ý thức.

    Tất cả những gì tôi có thể làm vào lúc này là hét lên vì mọi sự đánh đập đang ập đến với tôi trong khi thu mình lại.

    - Chà, bây giờ thật sảng khoái! Cái thứ ăn xin này đến từ đâu vậy? Nó không đủ trình độ để học cùng trường mà chúng ta.

    - Này. Nhưng chúng ta sẽ không gặp rắc rối nếu anh nó biết chứ?

    - Không đời nào. Anh nó ghét nó đến chết. Tao theo cha tôi đến một cuộc họp và nó đã được nhắc đến trong cuộc trò chuyện của họ. Anh nó còn rùng mình ghê tởm.

    Họ cười toe toét và nói những lời rác rưởi đó trong khi nhìn tôi đang cố lấy lại tinh thần bằng chút sức lực còn lại. Những lời nói đó còn đau hơn những hành động mà họ làm với tôi. –

    - Này. Từ bây giờ, đừng để bọn tao nhìn thấy mày, hmm? Và đừng nói một lời nào về ngày hôm nay.

    Vừa nói xong, tôi nghe thấy tiếng bước chân bọn họ ra khỏi phòng chứa đồ.

    Tôi nằm đó, trên sàn, hoàn bất động trong ít nhất một giờ sau đó.

    Đó là bởi vì tôi quá đau đớn, thậm chí không thể cử động được.

    Rất lâu sau đó, tôi đã gần như không thể đứng dậy.

    Tôi lấy túi ni lông ra khỏi đầu và thấy cả túi và đồng phục của tôi đều bị phá.

    Tôi đi đến phòng vệ sinh và lau tất cả các dấu chân trên đồng phục của mình cho đến khi tôi nhận ra rằng đó không phải điều mà tôi nên lo lắng.

    Trong gương, tôi nhìn vết xanh tím trên mắt mình. Tôi có thể biết rằng mình không chỉ bị đá vào người mà còn cả mặt nữa.

    Một tiếng cười thoát ra khỏi miệng tôi.

    "Mình đã bị đánh".

    Tôi không nhớ cảm giác mình bị đá vào lúc nào, bởi vì tôi đã mất trí vào lúc đó và đầu óc tôi trống rỗng.

    Tôi lê bước về ngôi nhà giống như địa ngục đó. Tôi ghét ngôi nhà đó đến mức thà chết chứ không muốn vào, nhưng không có nơi nào để đi này. Thật không may. Khi tôi bước vào nhà, cha và các anh của tôi đều ở đó. Họ đang có một bữa ăn nhẹ trong phòng khách.

    - Con về rồi.

    Vì tôi không phải là người có thể tham gia cùng họ, tôi vội vàng cúi đầu chào và đi tới cầu thang.

    - Chờ đã. Đứng lại đó.

    Bình thường, họ sẽ không quan tâm xem tôi có về hay không.

    Nhưng hôm đó thật sự là một ngày tồi tệ vì thằng anh thứ đã gọi tôi lại.

    - Này, anh đã bảo em dừng lại rồi mà!

    Tôi phớt lờ anh ta và tiếp tục bước đi. Tên khốn đó đứng dậy khỏi chỗ khi tôi làm vậy.

    Tôi đã bị tóm cổ tay lại trước khi có thể đến cầu thang. –

    - Này, cái gì thế này? Tại sao em lại trông như vậy?

    * * * Không có gì. Tôi vừa bị ngã.

    Tôi trả lời và lắc đầu. Làm vậy để che đi vết bầm xanh trên mắt bằng mái tóc của tôi.

    - Này nhìn vào anh. Em bị đánh à? –

    Không. Tôi nói rồi, tôi bị ngã. –

    - A, đã bảo ngẩng đầu lên rồi!

    Tôi muốn lên phòng và nghỉ ngơi ngay bây giờ, nhưng anh ta đã chặn tôi làm điều đó làm tóc tôi bị kéo lên.

    * * * Vết bầm này? Là tên khốn nào!

    Khuôn mặt bối rối của tôi đã bị lộ ra dưới bàn tay của thằng nhóc đó.

    - Không có gì.

    - Ồ, Thế này là không có gì? Làm sao!

    - Nó thực sự không việc gì! Không có gì đâu, tôi đã nói với anh là không có gì mà-!

    Tôi nghĩ rằng mình đã mất trí vì hét vào mặt anh ta và hất tay anh ta ra khỏi tôi.

    Ngay cả cha và anh cả cũng mở bất ngờ.

    Có lẽ họ chưa bao giờ thấy tôi tức giận và hành động như vậy.

    Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ mình không thể đau khổ hơn thế này.

    Họ đã vui vẻ ngồi ăn trái cây trong khi tôi bị đánh đập trong phòng thể dục.

    - Anh quan tâm tôi từ khi nào chứ!

    Khung cảnh họ quây quần bên nhau trong phòng khách khi tôi bước vào khiến tôi ghen tị

    Và tôi là người không thể tham gia cùng bọn họ..

    - Làm ơn hãy để tôi yên! Tôi đã đòi hỏi bất cứ thứ gì căn nhà này chưa? Tôi thậm chí chấp nhận đến nơi này! Nhưng tại sao các người cứ!

    Sự im lặng bao trùm căn có thể khiến người ta phải nổi da gà.

    Tôi luôn nghĩ rằng khóc có nghĩa là mất mát và thất bại nhưng tôi không thể ngăn mình lại khoảnh khắc đó.

    Tất cả những giọt nước mắt tôi cố kìm nén từ trước đến giờ cứ thế trào ra.

    Tôi khóc như một đứa trẻ nhỏ. Không biết họ làm bộ mặt gì khi nhìn tôi như vậy.

    Vài ngày sau, khi vết bầm trên mắt tôi biến mất, anh thứ đến nói chuyện với tôi.

    - Anh đã đi tìm mấy tên khốn đó và đánh chúng nhừ tử.

    Đó là những lời anh ta nói, thậm chí không có lời chào.

    Tôi nghe tin đồn nói rằng có một số đứa trẻ phiền phứ cđã phải nhập viện.

    - Mấy tên khốn đó coi thường anh đến mức nào vậy?

    Anh ta lẩm bẩm, nhìn tôi lắc đầu.

    - Dù sao thì những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.

    Mặc dù vậy, tôi không biết ơn anh ta chút nào. Tôi thậm chí còn bị cô lập hơn trong trường học.

    Không có gì tốt hơn, họ còn bắt nạt tôi nhiều hơn.

    * * * Cám ơn anh.

    Tôi muốn hét lên rằng đó là lỗi của anh ta thay vì nói những lời cảm ơn đó.

    Tại sao tôi cần cảm ơn anh khi anh đang dọn dẹp đống lộn xộn do mình gây ra chứ?

    Tôi chỉ, thực sự.. Chỉ thực sự..

    ".. là những gì các người đã nói, nhưng tại sao cô ta vẫn chưa tỉnh!"

    Tôi nghe thấy những tiếng hét lớn không thể hình dung được ai và họ đang nói gì.

    Tôi đau đầu quá. Tôi khó khăn mở mắt.

    ".. Nếu có chuyện gì xảy ra thì không chỉ các người mà cả tên thái tử điên đó!"

    ".. Thật ồn ào."

    Ai đó ngay lập tức đến chỗ tôi khi tôi cố nén giọng nói của mình.

    "Này, cô tỉnh rồi à.."

    Mọi thứ đều mờ ảo. Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

    Nhưng tôi có thể biết ngay đó là ai, nhờ giọng nói quen thuộc đó.

    Là thằng anh khốn nạn thứ hai.

    ".. Tôi ghét anh."

    Tôi cố gắng nói ra những từ lời tôi không thể nói trước đây.

    ".. Thật sự, tôi ghét anh vô cùng. Tôi hận anh gấp trăm, gấp ngàn lần anh hận tôi.."

    "..."

    "Tôi ghét anh hơn bất kỳ ai trên thế giới này."

    Tôi nhắm mắt lại, dứt lời, cảm thấy có chút sảng khoái.

    Và tôi không thể nhìn thấy bởi vì tôi đã chìm vào giấc ngủ trở lại ngay sau đó. Đôi mắt xanh biếc run rẩy như trong trận động đất, và người tóc hồng cứng đơ đứng đó như bị trời giáng.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  7. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã tỉnh dậy 4 ngày sau đó.

    "Tiểu thư.. Cô ổn chứ"

    Người đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi mở mắt là Emily với đôi mắt đẫm lệ.

    "Ừ. Ta ổn."

    "Thật là may! Tôi đã rất hoảng sợ suốt mấy ngày qua? Ngài công tước và các thiếu gia cũng rất lo lắng cho cô đấy, tiểu thư."

    "Vậy sao?"

    Tôi đáp lại một cách nửa vời vì Emily có thể không có ý gì trong những lời cô vừa nói.

    Emily gật đầu lia lịa và nói.

    "Tất nhiên! Đại thiếu gia mặt tái đi khi ôm tiểu thư về đây!"

    ".. Anh Derrick sao?"

    "Vâng! Ngài công tước còn ra lệnh triệu tập tất cả các bác sĩ giỏi nhất ở kinh đô trong khi người quản gia khó khăn lắm mới ngăn được nhị thiếu gia đến hoàng cung".

    Tôi khá ngạc nhiên về những lời nói của cô ấy.

    Cô ấy có thể phóng đại một chút, nhưng gạt điều đó sang một bên đã, họ dành cho Penelope một sự chăm sóc thật bất ngờ.

    "Em đã nghĩ tiểu thư xảy ra chuyện.."

    "Cô vất vả rồi, Emily."

    "Vất vả gì chứ! Đừng nói vậy, tiểu thư. Tôi là hầu gái riêng của người mà".

    Có vẻ như có khá nhiều điều đã xảy ra khi tôi bất tỉnh.

    Đầu óc tôi hơi trống rỗng nhìn Emily vì cô ấy là cô gái đang rơi nước mắt, nhắc đến 'hầu gái riêng' trước mặt tôi khi cô ấy là người đã chọc kim vào tôi trước đó.

    "À đúng rồi! Đây không phải là lúc để nói chuyện này. Tôi sẽ đi báo với công tước và thiếu gia rằng cô đã tỉnh!"

    Emily vội vàng đứng dậy, tôi gật đầu và nói.

    "Trên đường về thí nhớ mang theo một ít dưa gang nhé."

    * * *

    Tôi đi đến gương ngay sau khi đứng dậy khỏi giường.

    Khuôn mặt tôi trông thật tệ sau bốn ngày bất tỉnh.

    Vết thương ở cổ gây ra bởi thanh kiếm của hoàng thái tử được quấn băng dày và chắc chắn.

    "Tại sao họ lại quấn dày thế chứ?"

    Nếu ai đó nhìn thấy điều này, họ sẽ nghĩ rằng tôi bị gãy cổ thay vì nghĩ rằng đó chỉ là vết thương.

    Tôi cảm thấy khó chịu bởi những chiếc băng này nên tôi đã nghĩ đến việc tháo chúng ra nhưng sau đó lại quyết định để nó lâu hơn một chút.

    Đó là bởi vì tôi nghĩ mình nên hành động giống như bệnh nhân trong một thời gian.

    Tôi nghỉ ngơi trên giường sau khi ăn xong món canh mà Emily mang đến.

    Cộc cộc-.

    Tiếng gõ cửa vang lên.

    "Thưa tiểu thư, là Pennel ạ."

    Người đến thăm là Pennel, quản gia trưởng.

    Ông ấy đã không làm những việc chẳng hạn như xông vào mà không gõ cửa sau sự việc hôm đó.

    Tuy nhiên, điều đó không khiến tôi cảm thấy thoải mái.

    "Mình đã bảo ông ta kêu người khác đến nếu có chuyện gì muốn nói mà."

    Tôi bảo Emily ra ngoài vì tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho ông ta.

    "Emily, xem ông ấy đến đây có chuyện gì."

    Emily đã làm như tôi nói mà không có thêm bất kỳ câu hỏi nào.

    Những gì thốt ra từ miệng cô ấy sau khi cô ấy trở lại thật không ngờ.

    "Tiểu thư, quản gia nói rằng ngài công tước cho gọi cô."

    "Cha?"

    Tôi có thể hiểu tại sao Pennel phải tự mình đến vì không thể tìm ai khác khi mà chủ dinh thự là người ra lệnh

    Tôi đứng dậy khỏi giường.

    "Emily, mang áo khoác cho tôi."

    "Cô không định thay quần áo sao tiểu thư?"

    Emily hỏi như thể hiếm khi tôi không làm như vậy. Hiện tại, tôi đang mặc một chiếc váy trắng. Nó không quá trang trọng để mặc khi gặp người lớn.

    "Cô đã thấy một bệnh nhân mặc quần áo bao giờ chưa?"

    Tôi nhận lấy chiếc áo khoác ngoài mà Emily mang cho tôi.

    "Ông ấy thực sự phải gọi cho tôi khi tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy sao?"

    Không phải là cố ý nhưng đúng là tôi đã tạo ra một sự ồn ào tại buổi lễ trong cung điện hoàng gia.

    Tôi đã bị trừng phạt với những ngày bị cấm túc lần trước. Tôi tự hỏi hôm nay mình sẽ bị mắng nhiều đến mức nào. Nếu muốn tránh ít nhất một chút trách nhiệm về sự cố đó, tôi phải hành động như thể tôi đang rất đau đớn.

    Nhờ bất tỉnh nhiều ngày, khuôn mặt của tôi đã giống như khuôn mặt của một bệnh nhân mà thậm chí tôi không cần cố gắng trông giống một người nào.

    "Chà, cuộc sống của mình.."

    Tôi thở dài thườn thượt rời khỏi phòng.

    Người quản gia điều chỉnh lại tư thế khi tôi bước ra.

    "Đi thôi, tiểu thư."

    Sau đó, ông ta đặt một tay lên bụng và đưa tay còn lại ra theo hướng chúng tôi sẽ đi.

    "Cái gì."

    Nó không giống như tôi không biết đường đến nơi tôi phải đến. Ngoài ra, ông ta chưa bao giờ làm như thế trước đây.

    Người quản gia cúi đầu và nói trước cái nhìn nghi ngờ của tôi về phía ông ta.

    "Một đầy tớ thì không thể đi trước chủ nhân của mình, thưa tiểu thư."

    Tôi rò xét lại khuôn mặt ông ta để xem liệu ông ta có đang cố lừa tôi hay không, nhưng không có dấu vết của sự thiếu thành thật nào thể hiện trên người ông. Thay vào đó, ông ta có vẻ như một hiệp sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi khoảnh khắc này.

    "Cô hãy đi trước, tiểu thư."

    Những lời lẽ lịch sự của ông ta được tôi nghe theo một cách khác biệt:

    "Tôi đang đợi tiểu thư đấy. Hôm nay tôi sẽ phục vụ tiểu thư tốt nhất có thể."

    Giống như chủ một nhà hàng, đối xử với một người thường xuyên đến đã lâu không ghé thăm.

    Không khí của dinh thự hôm nay khác hẳn.

    "Sao ai cũng hành động kỳ quặc thế?"

    Tất cả những người hầu thường nhìn chằm chằm tôi, giờ đều cúi đầu chào mỗi khi ánh mắt họ chạm vào mắt tôi.

    Tôi không hề biết rằng tất cả là nhờ người quản gia đi phía sau đang đưa ra ánh mắt cảnh cáo cho họ.

    "Tiểu thư, vui lòng đợi một chút."

    Khi tôi đến cửa văn phòng công tước, người quản gia đang lặng lẽ đi phía sau tôi, đi qua tôi đến cửa.

    Cốc cốc cốc-.

    "Công tước. Tiểu thư Penelope đã đến rồi ạ."

    "Vào đi."

    Người quản gia mở cửa cho tôi sau lời nói của công tước, theo một cách rất lịch sự.

    "Mời vào, tiểu thư."

    Tôi cảm thấy hơi khó xử, bước vào phòng. Cứ như thể ông ta đã huấn luyện cách cư xử của mình khi tôi bị ốm vậy. "Ngươi đây rồi."

    Hôm nay công tước ngồi trên ghế sô pha, ở phía trước bàn làm việc của mình.

    "Cha gọi cho con."

    Tôi cúi đầu chào.

    Ông ấy gật đầu chào lại, nói.

    "Ngồi đi."

    Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với công tước.

    Sau đó, trong đầu tôi, tôi lướt qua những lý do mà tôi nghĩ ra cho cuộc trò chuyện này.

    Công tước từ từ mở miệng nói sau một lúc im lặng.

    "Lý do ta gọi cho ngươi hôm nay.."

    "Cha. Xin hãy cho con nói trước."

    Tôi nhanh chóng cắt ngang lời nói của ông ta.

    Sau đó, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi quỳ xuống đất bên cạnh ghế sô pha.

    "Con xin lỗi vì tất cả mọi thứ."

    Đây là kế hoạch của tôi. Xin lỗi trước mọi thứ.

    "Con đã không suy sét kĩ hành động của mình, gây ra một vụ ồn ào như vậy một lần nữa trong buổi lễ hoàng gia, mang lại sự xấu hổ cho gia đình".

    Những lời tôi đã chuẩn bị thốt ra từ miệng tôi như một giọt nước tràn ly.

    Liệu ông ta có đi xa đến việc đá con gái mình, người vừa mới tỉnh dậy sau cơn ốm, ra khỏi nhà khi cô ấy nhận tội như thế này không?

    "Khoan đã."

    Có vẻ như kế hoạch của tôi đã thành công bởi vì sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt ông ta.

    "Con không dám cầu xin sự tha thứ. Con hiểu rõ sai lầm của mình hơn ai hết."

    "Ngươi đang làm.."

    "Con sẽ chịu bất kỳ hình phạt nào mà người đưa ra. Vì thế.."

    "Dừng lại!"

    Tôi định xin ông ta tha cho tôi, nhưng ông ta hét lên và giơ tay ra khiến tôi phải ngậm miệng lại trước khi có thể hỏi điều đó.

    "Penelope Eckart."

    Công tước gọi tên tôi.

    "Ugh. Nó không còn tác dụng à?"

    Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

    Tôi đáp lại.

    ".. Vâng thưa cha."

    "Đứng lên đi."

    ".. Vâng?"

    Điều đó thật bất ngờ khiến tôi phải thắc mắc lại.

    Khi tôi làm vậy, một bên lông mày của công tước nhăn lại.

    "Người nhà Eckart không quỳ xuống như thế dù lý do là gì. Vì vậy, đừng hạ thấp bản thân một cách dễ dàng như thế, Penelope."

    "..."

    "Chừng nào còn là người nhà Eckart thì không ai có thể bắt ngươi quỳ xuống cả. Thậm chí là người của hoàng tộc!" Công tước cao giọng khi nói từ 'hoàng tộc'.

    Sau đó, ông ta tiếp tục nói:

    "Nếu ngươi đã hiểu rồi thì mau đứng dậy đi."

    ".. V, Vâng!"

    Tôi lâp tức đứng dậy khỏi mặt đất và một lần nữa, ngồi trên ghế sofa.

    Trái tim tôi đập loạn nhịp trước sức hút ấn tượng của công tước mà tôi không thể chứng kiến khi chơi trò chơi.

    "Mình đã nói gì sai sao?"

    Tôi đang nghĩ về điều đó khi công tước bắt đầu nói.

    "Penelope. Lý do ta gọi ngươi đến đây không phải để trách mắng ngươi".

    Hả?

    "Ta muốn nghe chi tiết hơn về những gì xảy ra ở cung điện."

    "..."

    "Hãy nói cho ta biết. Chuyện gì đã xảy ra giữa ngươi và hoàng thái tử?"

    Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước khi ngất xỉu.

    Tôi đã đi theo thái tử với ý định chết, rồi suýt nữa thì cổ tôi bay khỏi cơ thể nhờ thanh kiếm của anh ta.

    Sau đó, tôi đã cứu mình khỏi chết bằng cách nói về việc tôi thích tên khốn mất trí đó như thế nào.

    Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ lại điều đó.

    "Uhm.."

    Tôi cố viện ra một cái cớ mà không để ý rằng công tước đang chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tái đi của tôi theo từng khoảnh khắc.

    "Con định hít thở không khí trong lành ở vườn Mê cung và tình cờ gặp điện hạ ở đó. Nhưng đúng lúc ngài ấy có tâm trạng tồi tệ, nên.."

    Nó khác xa so với những gì đã xảy ra. Cảm giác như tôi đã trở thành một kẻ nói dối chuyên nghiệp kể từ ngày tôi đến đây.

    Nhưng tôi có thể làm gì khác? Tôi không thể nói sự thật, và đó không phải là một lời nói dối.

    "Vì thế."

    "..."

    "Thái tử đã cắt cổ ngươi chỉ vì hắn đang có tâm trạng xấu?"

    "Hả? Không. Không phải.."

    "Nếu hắn không cắt cổ ngươi! Vậy vết thương trên cổ ngươi là cái gì!'

    'Hắn ta bị điên à, sao hắn ta có thể chĩa kiếm vào một cô gái quý tộc chỉ vì có tâm trạng tồi tệ chứ!"
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  8. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công tước đột nhiên hét lên trong giận dữ.

    Tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy thái tử nói 'ồn ào quá' ở đâu đó.

    Tôi nhanh chóng đáp lại.

    ".. Là.. do con đã ngáng đường ngài ấy trước"

    "Được rồi"

    ".. Sao ạ?"

    "Chúng ta có thể chống lại thái tử nhờ chuyện này. Ngươi là một thành viên của nhà Eckart, Penelope."

    Tôi như phát điên trước mỗi câu trả lời bất ngờ của công tước.

    "Dù sao chúng ta cũng cần cho hắn biết thân phận của mình một lần. Thằng nhóc đó bắt đầu trở nên quá tự mãn sau khi trở về như một anh hùng."

    "Ch, cha."

    Đó là những lời có thể mang lại sự phiền phức cho gia đình này nếu bất kỳ ai khác nghe thấy chúng.

    Đó là một sự xúc phạm đối với hoàng gia.

    Công tước tiếp tục nói như thể không có gì xảy ra.

    "Penelope, ta chắc là ngươi biết nhà Eckart ở phe trung lập, phải không?".

    "Vâng, tất nhiên ạ."

    Tôi còn chẳng để ý đến chuyện đó.

    "Sẽ rất khó để thái tử sống sót nếu không có ai hậu thuẫn, ngay cả khi hắn đang là người thừa kế ngai vàng, và từ khi hoàng hậu qua đời càng ít người hậu thuẫn cho hắn."

    "Khi thái tử trên chiến trường, nữ hoàng, mẹ của nhị hoàng tử đã nắm quyền kiểm soát gần như 1 nửa quyền lực trong cung điện."

    (Hoàng hậu đầu tiên là vợ đầu tiên của hoàng đế, cũng là người mẹ đã qua đời của Calisto [thái tử] . Hoàng hậu hiện tại là vợ thứ hai của hoàng đế, mẹ của nhị hoàng tử)

    "..."

    "Không ai biết ai sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo vào lúc này."

    Tôi không biết tiểu sử của thái tử lại phức tập như vậy.

    Đó là bởi vì trò chơi chết tiệt đó chẳng có gì ngoài việc chiếm trái tim của các nam chính.

    "Vì vậy, anh ta có lý do để hành động như một con chó điên trong bữa tiệc."

    Lúc đầu tôi không hiểu tại sao hoàng hậu và nhị hoàng tử lại sai người sát hại thái tử.

    "Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này."

    Nói xong, công tước nở một nụ cười hài lòng khi chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện.

    "Vì kết quả cũng thuận lợi nên ta sẽ thưởng cho ngươi lần này. Ngươi có muốn gì không?"

    "Phần thưởng sao?"

    Tôi đã nghĩ mình sẽ bị trừng phạt. Tôi không nghĩ mình sẽ được thưởng như thế này.

    Tôi chỉ ngồi đó, ngây người nhìn ông ấy, ông ấy khẽ gật đầu một cái.

    "Ta có nên gọi thợ kim hoàn tới không? Hay ngươi có thể vứt bỏ tất cả các bộ váy của mình và đặt một số bộ mới vì đang ở thời gian chuyển mùa?"

    Tôi há hốc mồm trước những lựa chọn khác hoàn toàn với những gì tôi nghĩ.

    "Ông ta hào phóng ghê"

    Tuy nhiên, Penelope đã có quá nhiều đồ trang sức và váy áo mua trước đó đến nỗi những thứ mà công tước cung cấp không thực sự cần thiết.

    Tôi nghĩ những gì tôi muốn là phần thưởng của mình, và nhanh chóng trả lời một cách chu đáo.

    "Con sẽ nói cho cha biết sau khi suy nghĩ kĩ về điều này".

    Cạch.

    Công tước và tôi đã kết thúc cuộc nói chuyện, và tôi vừa đóng cửa văn phòng sau lưng mình thì một màn hình trắng từ đâu xuất hiện.

    [Danh tiếng của bạn đã được +5 nhờ vào việc cải thiện mối quan hệ của bạn với những người trong dinh thự này. (Tổng: 5) ]

    "Ha."

    Một tiếng cười giả tạo thoát ra khỏi miệng tôi vì tình huống nực cười này.

    "Mình đã làm được gì chứ?"

    Tôi thực sự không cố gắng và cải thiện mối quan hệ của mình với những người xung quanh.

    Nếu phải nghĩ về một điều mà tôi đã làm, thì đó là đe dọa họ một chút để họ không coi thường tôi

    ".. Việc thái tử làm mình bị thương nghiêm trọng lắm à?'

    Tôi bị cuốn vào nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, bao gồm cả cách mà công tước hành động.

    Trong lúc đó, tôi cũng có phần cảm thấy tự hào về bản thân mình. Vì, dù là độ yêu thích hay sự nổi tiếng, dấu cộng (+) luôn có nghĩa là điều gì đó tốt đẹp.

    " Được rồi. Tiếp tục thế này thôi. "

    * * *

    " Tiểu thư, cô về rồi. "

    Emily chào khi tôi vừa bước vào phòng.

    Tôi gật một cái rồi bước nhanh đến bàn và ngồi xuống ghế.

    Đó là bởi vì tôi còn phải suy nghĩ rất nhiều điều ngoài việc nghĩ về những gì tôi muốn cũng như phần thưởng của mình.

    " Tiểu thư. Cái này.. "

    Emily theo sau và đưa một thứ gì đó cho tôi.

    " Lúc cô bất tỉnh, trên cổ cô có cái này. Đại thiếu gia bảo tôi cứ vứt đi, nhưng tôi đã giặt sạch và giữ lại để đề phòng ".

    " À. "

    Tôi nhìn chằm chằm thứ Emily đưa cho tôi.

    Một chiếc khăn tay màu trắng.

    Đó là cái mà Buinter Verdandi đã đưa tôi hôm đó.

    Tôi đã hoàn toàn quên mất nó.

    " Cảm ơn, Emily. "

    Vẻ mặt của cô ấy rạng rỡ lên khi tôi nói vậy.

    Chiếc khăn tay từng thấm máu giờ đã trắng sạch. Tôi nhìn vào nó và nghĩ mình cần phải làm gì.

    " Mình cần trả lại anh ta vì phép lịch sự nhỉ. "

    Mặc dù đó không phải điều tôi mong muốn.

    Ngoài ra, tôi cần phải gặp anh ta ít nhất một lần nữa vì anh ta cũng là một trong những mục tiêu.

    " Emily, cô có thể nói với quản gia mang một thợ kim hoàn đến vào ngày mai không? "

    " Thợ kim hoàn? "

    Emily nghiêng đầu trước yêu cầu phát, rồi vỗ tay một cái.

    " Ah! Tiểu thư định mua trang sức mới cho lễ hội sắp tới sao? "

    " Lễ hội? "

    Emily trả lời tôi ngay lập tức khi tôi bối rối hỏi.

    " Lễ hội kỷ niệm sự thành lập đất nước được tổ chức vào tuần tới! Tôi nghe nói rằng lễ hội sẽ được tổ chức với quy mô lớn hơn nhiều vì sự trở lại của thái tử điện hạ.. "

    " Đừng nhắc đến thái tử. "

    Emily há hốc mồm vì giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng của tôi.

    Tôi phát ngán khi nghĩ đến thái tử.

    Tôi bực bội đưa tay ra hiệu về phía Emily đang quan sát khuôn mặt tôi.

    " Đi và báo cho quản gia ngay bây giờ. "

    " Vâng! Tôi sẽ trở lại ngay! "

    Emily rời đi và căn phòng lại trở nên im lặng. Tôi gõ một ngón tay lên bàn và chìm đắm trong suy nghĩ miên man." Vậy tuần sau là lễ hội, hừm.. "

    Trong trò chơi, các phần được chỉ định để đáp ứng từng mục tiêu và được mở khóa theo thứ tự. Ví dụ, tôi phải vượt qua một số phần trong lộ trình của Rennald và Derrick để lộ trình của thái tử được mở khóa. Đó là lý do tại sao thật bất ngờ khi tôi gặp Buinter ngay sau khi gặp thái tử. Nhưng dù sao anh ta cũng là một nhân vật mà tôi sẽ gặp trong bữa tiệc ngày hôm đó, vì vậy không có gì thay đổi nhiều trong câu chuyện khi nó vẫn tiếp diễn cho đến tận bây giờ. Tất cả những gì còn lại bây giờ là mục tiêu cuối cùng, Eclise- hiệp sĩ, người xuất hiện sau cuộc gặp với Buinter.

    Đó là khoảng thời gian lễ hội diễn ra khi mục tiêu cuối cùng được đưa đến dinh thự.

    " Penelope đã làm gì trong lễ hội nhỉ? "

    Trong chế độ khó của trò chơi, tôi chỉ được thông báo rằng công tước đã mang mục tiêu mới về và tôi không bao giờ có thể nhìn thấy anh ta. Tôi đã chết quá nhiều trong phần 'Đi lễ hội' với Rennald hoặc Derrick.

    Tôi cảm thấy máu của mình sôi lên khi nghĩ về điều đó một lần nữa.

    Cuối cùng, tôi không bao giờ có thể có một buổi hẹn yên bình tại lễ hội với bất kỳ ai.

    Tôi vội vàng mở một ngăn kéo và lấy ra một tờ giấy mà tôi đã giấu trước đó.

    Tôi ném nhanh tờ giấy của mình và lẩm bẩm.

    " Mình cần bắt được anh ta trước công tước. "

    Tôi đã quyết định một điều sau khi suýt bị giết bởi thái tử. Hoàn thành một tuyến đường càng sớm càng tốt và ra khỏi nơi chết tiệt này, vì tôi không thể cố chết được nữa.

    Để làm được điều đó, tôi cần tập trung vào việc nâng cao độ yêu thích của mục tiêu dễ nhất.

    " Eclise. "

    Mắt tôi lấp lánh, nhìn tên anh ta viết trên giấy.

    " Tôi chọn anh. "

    * * *

    Dạo này tôi khá bận khám phá dinh thự.

    Tôi sẽ không ngoa nói rằng dinh thự Eckart có kích thước bằng cả một thị trấn.

    Có thể nhìn thấy khu vực huấn luyện cho các hiệp sĩ và ký túc xá của họ cùng với một khu rừng nhỏ khi bạn đi ngang qua khu vườn được trang trí đẹp mắt và một cánh đồng cỏ rộng.

    'Phải có một cái lỗ ở đâu đó.."

    Tôi tìm một lối đi bí mật ra khỏi khuôn viên dinh thự trước ngày diễn ra lễ hội. Tuy nhiên, nó không hề dễ dàng vì nơi này quá lớn.

    Tôi đi bộ trở lại khu vườn với những bước chân rũ rượi sau khi không tìm thấy lỗ thoát lần nữa vào hôm nay.

    Sau đó, tôi đã yêu cầu Emily mang một chút đồ ăn nhẹ và pha trà rồi ngồi đọc sách dưới gốc cây lớn.

    Đó là lúc câu chuyện đang lên đến hồi cao trào. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng.

    "Emily. Đưa cho ta cái kẹp sách?"

    Tôi đã đọc gần xong một chương trong khi vẫn dán mắt vào cuốn sách và đưa tay về phía mà Emily nên ở đó.

    Mặc dù vậy, không có câu trả lời nào ngay cả khi tôi đọc xong trang cuối cùng của chương.

    ".. Emily?"

    Tôi gập quyển sách và quay đầu lại.

    "Cô đã ổn hơn chưa?"

    Bên cạnh tôi là một người đang bưng khay với ít đồ ăn nhẹ.

    Đó không phải là Emily, mà là một người mà tôi không mong đợi gặp ở đây.

    "Ơ.."

    [Cảm tình 8%]

    Tôi thốt lên một tiếng ngu ngốc khi nhìn thấy thanh sáng phía trên đầu Derrick, người mà tôi đã không gặp trong nhiều ngày.

    Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là 6%.

    Tôi không biết điều gì đã khiến nó tăng lên.

    Vù-.

    Một làn gió mát mang hương hoa thoang thoảng thoảng qua giữa tôi và Derrick.

    Tầm nhìn của tôi bị chặn lại trong giây lát bởi mái tóc bay trước mặt, và nhờ đó, tôi đã có thể lấy lại được cảm giác của mình.

    Tôi nhận ra rằng mình đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh ấy và đứng dậy.

    Derrick đã ngăn tôi lại khi tôi làm vậy.

    "Không. Cô không cần phải đứng dậy."

    "Không sao. Dù sao thì tôi cũng chuẩn bị quay về bây giờ."

    "Vậy thì cô có muốn ăn ít món tráng miệng không?"

    "À.."

    Tôi nhíu mày, đưa mắt nhìn vào cái khay mà anh ấy đang bưng.

    "Anh ta có việc gì với mình à!"

    "Emily bảo anh mang ra à?"

    "Không. Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ mang đến vì tôi có điều cần nói với cô."

    "Với tôi?"

    Anh ta, người ghét Penelope đến chết, có gì cần nói với tôi chứ?

    Nhưng sự tò mò đó không kéo dài lâu khi tôi hiểu ra ý của anh ta.

    "Đó là về những chuyện xảy ra ở cung điện sao?"

    Mặc dù công tước đã để nó như vậy và thậm chí còn thưởng cho tôi, Derrick chắc chắn sẽ không bỏ qua vấn đề này. "Haa. Mình nên nghĩ đến việc tiếp tục xin lỗi như những gì đã làm trước mặt công tước."

    Tôi cố nén một tiếng thở dài, cẩn thận chọn lời. Rồi nói ra như một con rô bốt, vô hồn.

    "Tôi xin lỗi vì đã gây ra sự ồn ào mặc dù anh đã cảnh cáo."

    "Anh hẳn đã rất tức giận, thiếu gia.. Nếu anh nghĩ rằng tôi đáng bị trừng phạt nghiêm khắc hơn.."

    "Không phải vậy."

    Anh ta lạnh lùng cắt ngang lời nói của tôi.

    "Đó không phải là chuyện mà tôi muốn nói."

    Anh ta hơi cau mày khi tôi nhìn lên.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  9. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Cái gì. Không phải chuyện đó á.'

    Tôi hỏi, liên tục nhìn trên đầu anh ấy.

    "Vậy thì là gì.."

    "Tại sao lại gọi ta thành' thiếu gia ' rồi?"

    ".. Sao ạ?"

    "Không, đừng bận tâm. Ta nói nhầm thôi."

    Derrick chuyển chủ đề trước khi tôi hiểu ý câu nói của anh ta.

    "Ta đến đây để đưa cho cô cái này."

    Một tay anh ta bưng khay lên, tay còn lại mò vào trong túi áo ngực.

    Tôi ngạc nhiên trước thứ mà Derrick lấy ra đưa cho tôi.

    Chiếc khăn quàng cổ trông không phù hợp với bàn tay to của anh ấy.

    "Đây là.."

    "Cô không thể tiếp tục đi xung quanh trong khi quấn băng thế được."

    Anh lạnh lùng nói, nhìn thoáng qua cổ tôi. Tôi vẫn còn quấn băng để trông giống một bệnh nhân hơn.

    Trông tôi khá buồn cười nhưng khuôn mặt của Derrick vẫn luôn vô cảm, không hề có lấy một nụ cười.

    "Đã có quá nhiều tin đồn không hay về cô rồi. Những tin đồn khác rồi sẽ hình thành nếu họ thấy cô giữ chiếc khăn của một người đàn ông lạ mặt."

    "..."

    "Cô cần phải nhớ vị trí và trọng trách của mình trước khi làm bất cứ điều gì."

    Tôi há hốc mồm nhìn đi nhìn lại chiếc khăn và Derrick. Anh ta đang nói về chiếc khăn tay mà Buinter đưa cho tôi à. Derrick đã bảo Emily vứt nó đi, nhưng nó lại được giặt sạch và cất cẩn thận trong phòng của tôi.

    "Làm sao anh ta biết một người đàn ông đã đưa cho mình?"

    Tôi cảm thấy nổi da gà trước sự sâu sắc và thông minh tuyệt vời của anh ấy. Tôi nghĩ anh ta sẽ mắng tôi ngay khi anh ta mở miệng..

    Tôi không biết Derrick sẽ như thế này đây. Tôi đang nghĩ cách để tiếp nhận điều này.

    ".. Cảm ơn anh."

    Tôi quyết định đối xử tốt với Derrick và cố gắng hết sức để không chạm vào tay anh ta khi nhận chiếc khăn vì anh ta rất ghét Penelope.

    "Ồ. Nó trông khá đắt nhỉ."

    Nó không được gói như một món quà, nhưng tôi có thể biết nó khá đắt tiền khi chiếc khăn được đưa đến tay tôi.

    Tôi mỉm cười với món quà.

    "Tôi sẽ sử dụng nó thật tốt, thiếu gia."

    Tôi ngẩng đầu lên và cảm ơn anh ấy.

    Đôi mắt của Derrick dao động trong giây lát, rồi khuôn mặt vô cảm của anh ta đột nhiên đanh lại.

    "C, có chuyện gì với anh ta thế?" Tôi thót tim trước biểu cảm của anh ta.

    Tôi lo lắng nhìn vào thanh sáng trên đầu anh ta.

    "Ta.. ta quên mất mình còn có một chuyện quan trọng."

    Anh ta quay lưng lại với tôi, và rời đi cùng cái khay trên tay với nhũng bước đi nhanh chóng.

    "Anh ta sao đột nhiên lại.."

    Đôi mắt tôi mở to khi nhìn anh ấy rời đi.

    [Cảm tình 10%]

    Con số trên đầu ta đã thay đổi.

    "Có chuyện gì với trò chơi quái quỷ này thế.."

    Derrick biến mất trong giây lát để lại tôi ngây ngốc phía sau.

    Tôi không thể hiểu được điều gì đang khiến độ yêu thích của những người con trai trong ngôi nhà này tăng lên. "Chà, Chắc đó là lý do tại sao họ cứ giết mình hoài."

    Tôi cảm thấy như những gì đã xảy ra dần khác xa trò chơi kia.

    * * *

    "Tìm thấy rồi."

    Cuối cùng tôi đã tìm ra một lối thoát bí mật sau nhiều ngày.

    Bức tường bao quanh toàn bộ dinh thự gần như là một bức tường được chắn bằng sắt. Vì vậy, thật may mắn khi tôi có thể tìm thấy một lỗ thoát hiểm trong các khu vực huấn luyện hiệp sĩ. Đây có vẻ đây là cách họ chốn tập luyện.

    Nó được giấu kỹ sau những bụi cây. Tôi sẽ không thể nào tìm thấy nó nếu không vấp phải một tảng đá nhỏ dường như được dùng để đánh dấu.

    "Ha, tại sao trò chơi chết tiệt này không cung cấp cho cho mình những thông tin này chứ"

    Tôi giũ bụi trên quần áo, rồi đá vào tảng đá mà tôi vấp phải. Tôi đưa tay điều chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ.

    Tôi đã chuyển từ quấn băng sang chiếc khăn mà Derrick đã đưa cho tôi.

    "Chà.. Thật may mắn khi mình tìm thấy nó trước ngày mai."

    Ngày mai là ngày lễ hội bắt đầu. Tôi thực sự lo lắng cho đến tận bây giờ.

    Tất nhiên, tôi có thể dễ dàng rời khỏi dinh thự vào ngày mai nếu được sự cho phép của công tước hoặc Derrick, nhưng không đời nào họ cho phép một tiểu thư đi một mình trên những con phố đông đúc mà không mang theo vệ sĩ.

    Tôi cần đến buổi đấu giá nô lệ nên tôi cần phải bí mật trốn đi vào ban đêm.

    "Tôi đang làm tất cả những điều này để cứu anh, vì vậy anh phải đáp ứng thật tốt kỳ vọng của tôi đấy, Eclise."

    Tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào cái lỗ thoát hiểm vừa tìm thấy.

    Sau đó, tôi chỉnh bụi cây thành hình dáng ban đầu trước khi tôi ngã vào nó.

    Khi tôi đứng dậy từ chỗ, hoàn thành việc sửa bụi cây:

    "Này, cô đang làm gì ở đó thế?"

    Một giọng nói vang lên từ phía sau. Tôi giật mình quay lại.

    Tôi nghi ngờ những gì mình nhìn thấy trên đầu anh ta.

    [Cảm tình 7%]

    Tôi đã không gặp Rennald trong một tuần, nhưng sự quan tâm của anh ta đã tăng lên 4%.

    "Những tên khốn này chỉ cần không nhìn thấy Penelope thì độ yêu thích sẽ tăng à?"

    Tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi đã không biết điều này khi chơi trò chơi vì tôi phải mở khóa các tập.

    Nâng cao độ yêu thích của họ dễ dàng như thế sao. Thời gian mình chơi thật lãng phí.

    "Cô ngây người nhìn cái gì thế? Tôi hỏi cô đang làm gì cơ mà."

    "Uhh, hả?"

    Tôi tỉnh táo lại trước lời thúc giục của Rennald. Tôi rời mắt khỏi thanh sáng đó và nói.

    "Chỉ là đi dạo thôi."

    "Chỉ đi dạo thôi?" Rennald nheo mắt lại trước câu trả lời của tôi.

    "Cô lại đi dạo ở nơi có lỗ thoát hiểm, thật là trùng hợp đấy."

    "..."

    Tôi gần như không thể kiểm soát được giật nảy mình. Sau gáy tôi nổi da gà.

    "Làm thế nào mà thằng nhóc đó nhận ra được? Mình đã che nó lại rất kĩ mà!'Tôi nhìn thoáng qua lại bụi cây. Không có sự khác biệt trước và sau khi nó bị lộn xộn. Tôi cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh và thay đổi chủ đề như thể không có chuyện gì xảy ra.

    ".. Thế còn anh? Tại sao anh lại ở đây? "

    " Tôi vừa hoàn thành buổi huấn luyện hôm nay giờ đang quay về. "

    Giờ tôi mới thấy, mái tóc hồng của Rennald đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi có thể nhìn thấy cơ thể anh ta qua bộ quần áo tập mỏng màu trắng mà anh ấy đang mặc.

    " Ối trời. Anh ta có một số cơ thể thật đẹp. "

    Không giống như khuôn mặt xinh đẹp của anh ta, cơ thể rắn chắc với cơ bắp nổi lên khiến anh ta trông sexy một cách kỳ lạ.

    " Yeah. Mình cũng cần thứ tiêu khiển như thế để tồn tại trong cái nhà này. "

    Tôi nhìn lướt qua anh ta một lần nữa, rồi nói một cách sơ sài.

    " Thế anh cứ đi về đi. Tôi sẽ tiếp tục cuộc đi dạo của mình. "

    Sau đó, tôi tiến thêm một vài bước nữa. Tôi tiếp tục bỏ đi cho đến khi..

    " Này, hãy biết giới hạn của mình đi. "

    Giọng nói phát ta từ sau lưng.

    Tôi muốn phớt lờ anh ta, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác phải quay lại vì độ yêu thích của anh ta.

    ".. Để làm gì? "

    " Cô đã quên rằng 4 năm trước cô đã gãy chân khi cố gắng vượt qua bức tường cùng với các hiệp sĩ định bỏ trốn luyện tập à? Đó là lí do vì sao nhà ta cho nâng cao hết tường lên "

    "... "

    " Hẳn sẽ có ít nhất 10 cuốn sách để viết những gì mà hiệp sĩ tào lao về cô đấy. "

    Giờ thì tôi đã hiểu tại sao những bức tường này lại cao như thế rồi.

    " Những điều đó thực sự đã xảy ra sao? Ha. Đứa trẻ này thực sự là.. "

    Nếu là 4 năm trước, đó là khi Penelope 14 tuổi, lúc đó cô ấy đã thành thạo mọi cách cư xử mặc dù cô ấy bắt đầu học cách cư xử muộn hơn những người khác.

    Tôi bắt đầu khó chịu với những lời nói của Rennald vì nó tiết lộ một phần quá khứ của Penelope mà không được đề cập đến trong trò chơi.

    ".. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì như vậy. "

    Những lời tôi nói hoàn toàn không trung thực.

    Rennald nói với một giọng điệu đáng sợ sau khi nghe thấy những gì tôi nói.

    " Cứ xin phép cha và đàng hoàng ra khỏi dinh thự. Đừng lặp lại những gì cô đã làm trong quá khứ rồi để bị bôi nhọ một lần nữa. "

    " Tôi đã nói với anh là không phải thế mà. "

    Anh ấy không nói gì. Thay vào đó, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ hoài nghi một lúc trước khi rời đi.

    Tôi nhìn theo [Cảm tình 7%] ngày càng rời xa.

    Nhiệm vụ! Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ, [Hẹn hò tại lễ hội] với [Rennald]không?

    (Phần thưởng: Độ yêu thích của Rennald + 3% và những thứ khác)

    [Chấp nhận / Từ chối]

    Đúng như dự đoán, một nhiệm vụ xuất hiện trước mặt tôi.

    " Mình phải làm điều này một lần nữa với thằng nhóc đó ư? Và phần thưởng chỉ có 3% thôi sao? "

    Tôi khịt mũi, nghĩ lại một phút trước anh ta đã khó chịu như thế nào.

    Trong khi chơi trò chơi, tôi thực sự muốn 3% đó vì vậy tôi đã chấp nhận nhiệm vụ này.

    Sau đó, tôi đã phải nhấn chơi lại vô số lần. Điều đáng buồn hơn là tôi vẫn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ.

    " Tôi sẽ không làm điều đó, không đời nào! "

    Tôi nhấn vào 'Từ chối' ngay mà không cần phải suy nghĩ lâu hơn.

    " Làm sao mình có thể có một buổi hẹn thành công tại lễ hội với một anh chàng luôn gầm gừ mỗi khi nhìn thấy mình chứ? "

    Tôi không cảm thấy 3% đó đã bị lãng phí.

    Tôi đã có '10% 'và' 7% ' rồi! Hơn nữa, tôi không cố gắng làm những việc như thế này chỉ để có một buổi hẹn tại lễ hội. Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ Rennald đang đứng trước đó và nghĩ.

    " Phiền phức. Thật ghét anh ta."

    Nếu anh ta nói những điều đó với giọng điệu như vậy trước mặt Penelope, cô ấy chắc chắn sẽ..
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
  10. Dich truyen

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ".. chắc chắn mình phải thử một lần. Hừ."

    Tôi ném tấm khăn trải giường đã được buộc thành một đoạn dây xuống cửa sổ, tôi lẩm bẩm những lời mà không thể nói trước mặt Rennald ngày hôm qua.

    Tôi dùng hết sức đẩy mình lên khung cửa sổ và gần như hết hơi ngay sau đó.

    Ngày đầu tiên của lễ hội.

    Tôi kiên nhẫn đợi cho đến khi Emily hoàn tất việc phục vụ tôi cho ngày hôm qua, rồi ngay lập tức lấy tất cả ga trải giường, buộc chúng lại với nhau thành một sợi dây. Đây là cách trốn thoát khá kinh điển.

    "Mọi thứ đã sẵn sàng rồi."

    Tôi đứng dậy khỏi khung cửa sổ sau khi hơi thở đã ổn định trở lại.

    Tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho ngày hôm nay.

    Mặc một chiếc áo choàng dày che kín mặt và tóc. Tôi cũng có một vài đồng tiền vàng và một tấm séc mà tôi nhận được từ công tước như là phần thưởng cho sự việc xảy ra vào ngày hôm trước.

    Những gì còn lại bây giờ là đi xuống thành công từ phòng của tôi nằm trên tầng hai của biệt thự.

    "Ha.. Tại sao mình phải trải qua những việc này chứ."

    Tôi phàn nàn, nhìn xuống từ cửa sổ và bắt đầu hành động.

    Tôi giữ chặt sợi dây và bắt đầu trượt xuống.

    Nó chỉ là tầng hai thôi. Tôi đã kết luận rằng có thể an toàn leo xuống khỏi phòng của mình sau khi đi loanh quanh trong khuôn viên biệt thự một vài lần.

    Mình chắc chắn là có thể..

    ".. Trượt."

    Tấm trải giường ngắn hơn tôi nghĩ. Giờ tôi đang treo mình lơ lửng trên không.

    Tôi không thể đoán được chính xác khoảng cách từ phòng mình đến mặt đất. Tôi đã nghĩ sẽ ổn thôi vì sợi dây khá dài.

    Tôi có sẽ thể đánh thức ai đó nếu tôi nhảy xuống từ độ cao này, và tôi cũng có thể bị thương vì nó cao quá trời. Độ cao của nó khiến tôi hoảng sợ.

    Khoảng cách từ nơi tôi đang ở đến cửa sổ phòng của tôi là khá dài. Tôi cũng không có đủ sức để leo lên trở lại.

    Tôi cố gắng bám chặt cái ga trải giường, đó là điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này.

    "Ha.. Mình phải làm gì đây."

    Tôi lo lắng trước cái tình huống mà mình không thể giải quyết được.

    Ngay lúc đó:

    "Này. Cô, cô đang làm gì thế?"

    Một giọng nói phát ra từ bên dưới tôi.

    Tôi nhìn xuống dưới mình và bắt gặp ánh mắt của anh ta.

    "Ha."

    Âm thanh của người đó giả vờ cười vang lên sau những lời đó.

    ".. Rennald?"

    Mái tóc hồng của anh ta phản chiếu ánh trăng. Rennald đang nhìn tôi từ bên dưới với đôi mắt như đang nhìn một thứ vô tri.

    "Ah, sao anh lại ở đó?"

    "Cô đang giỡn đấy à? Ngay bên dưới phòng cô là phòng tôi".

    "..."

    Tôi câm nín. Làm sao tôi biết được phòng của anh ta ngay bên dưới phòng Penelope chứ?

    "Cô có phải.. Ha, thật nực cười, cạn ngôn luôn. Cô đang định trốn thoát ngay ngay bây giờ à?"

    "Ý của anh là gì, trốn thoát!"

    Tôi giật mình trước câu hỏi của anh.

    "Tôi, tôi chỉ định ra ngoài đi dạo chút thôi."

    "Đi dạo? Có vẻ những đứa con gái độ tuổi cô thích trèo tường để đi dạo nhỉ."

    "..."

    Tôi không thể tìm được câu trả lời thích hợp nào, thay vào đó tôi nhìn chằm chằm vào những ngọn núi xa xăm.

    Tuy nhiên, có một điều mà tôi đã quên mất khi hoảng sợ. Đó là cánh tay của tôi đã đạt đến giới hạn không thể giữ được lâu hơn nữa.

    Tôi dồn tất cả sức lực bám lấy sợi dây.

    "Á!"

    Tôi hét lên nắm lấy đầu sợi dây ngay trước khi hoàn toàn rơi xuống đất. Sợi dây tụt xuống chút ít.

    "Haa, ha.."

    Bây giờ tôi đang bám vào đầu sợi dây, đu đưa giống như một con nhện đang leo lên mạng nhện của nó.

    "Này!"

    Rennald hét lên, đột ngột lao qua khung cửa số phòng anh ta.

    Khuôn mặt anh ta khi nhảy ra khỏi cửa sở trông có chút tái nhợt.

    "Buông ra."

    Rennald nói khi đang đứng trên mặt đất, tay mở rộng.

    "C, cái gì?"

    "Buông ra rồi nhảy xuống hướng tôi đang đứng. Tôi sẽ bắt được cô."

    Khoảnh khắc đó, tôi gần như không thể giữ mình không thốt lên rằng 'làm sao tôi tin anh được chứ?'.

    "Nếu cô không muốn thì cứ tiếp tục ở trên đó."

    Sự ngập ngừng của tôi không kéo dài lâu trước lời nói của anh ta. Tôi không có lựa chọn nào khác.

    ".. Anh không được hụt đâu đấy. Chắc chắn phải bắt được tôi đó".

    Anh ta sẽ không cố ý để tôi chết mặc dù tôi là đứa em gái đáng ghét của anh ta, phải không?

    Cuối cùng tôi đã có thể buông bỏ sự kìm kẹp sau khi nghĩ đi nghĩ lại điều đó để thuyết phục bản thân rằng tôi sẽ ổn. "Hừ-!"

    Tôi cảm thấy cơn gió sượt qua má tôi.

    Ngay khi tôi bắt đầu cảm nôn nao trong bụng như khi đi tàu lượn siêu tốc..

    Bịch.

    "Bắt được rồi."

    Tôi mở mắt ra và thấy Rennald đang nhếch mép cười như quỷ.

    ".. B, bỏ tôi xuống."

    Tôi nhận ra rằng khuôn mặt mình đang thực sự gần với anh ấy và vội vã bước xuống khỏi vòng tay anh ta.

    Rennald hỏi khi tôi đang sửa chiếc áo choàng của mình.

    "Cô định đi đâu?"

    "Tôi chỉ đi.."

    "Nếu cô còn nói đi dạo một lần nữa, tôi sẽ đi báo với cha ngay đấy."

    Tôi trừng mắt nhìn tên nhóc đã cắt ngang lời nói của mình.

    Tại sao mình lại bị anh ta bắt gặp chứ?

    "Không. Vẫn tốt hơn là bị Derrick bắt được.". Tôi kết luận sau khi nghĩ kĩ lại.

    "Tôi tính đi xem lễ hội'.

    Tôi quay mặt sang hướng khác khi trả lời anh ta.

    " Đi xem lễ hội? Cô định đi vào lúc trời tối thế này rồi gây náo loạn à? "

    " Tôi có lý do riêng. Anh không cần phải biết đâu. "

    " Lý do riêng hả? Lý do gì mà không cần cả hộ vệ đi theo chứ? ". Rennald tiếp tục dò hỏi.

    " Cô không biết ra ngoài vào lúc này nguy hiểm như thế nào ư? Cô không thấy sợ.. "

    Tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức, ngắt ngang câu nói của anh ta.

    " Rennald "

    " Cảm ơn anh đã giúp tôi. Nhưng trước đây anh cũng nói rồi phải không, tôi sẽ tự lo liệu việc của mình nên không cần anh quan tâm đâu. "

    " Này cô.. "

    Mắt anh ta mở lớn sau nghi nghe tôi nói.

    " Tôi cũng sắp trở thành người lớn rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho mọi chuyện xảy ra. Thêm nữa những lúc như thế này những người thân thường chiếu cố cho nhau nên.. "

    " Thế tôi sẽ đi cùng cô. "

    Anh ta lại cắt ngang lời nói của tôi. Tôi ngơ ngác trước câu trả lời của anh ta.

    " Hả? "

    " Thế là được chứ gì. Tôi sẽ vừa làm hộ vệ cho cô vừa sẽ chiếu cô cho cô như người nhà. "

    "... "

    Tôi hoàn toàn cạn ngôn.

    " Tôi sẽ không nói với cha nữa. Đi thôi. ". Anh ta thúc giục.

    Tôi không hiểu lý do tại sao anh ta làm như vây.

    ".. Không phải anh ghét tôi sao. Sao lại.. "

    " Ai ghét cô chứ? Chính cô là người nói ghét tôi cả trăm, cả nghìn lần, ghét đến chết cơ mà. ". Rennald đột ngột hét lên.

    " Suỵt ". Tôi ra hiểu bảo anh ta giữ im lặng. Sau đó lẩm bẩm với anh ta

    " Không phải thì thôi. Sao anh phải nói lớn thế chứ. ".

    Tôi đã nói như thế khi nào nhỉ?

    " Dù sao đi nữa, cô có thích hay không thì ta vẫn sẽ đi theo cô. "

    Anh ta cáu kỉnh đáp lại.

    Đột nhiên cái màn hình trắng hiện ra

    Thông báo

    Sự kiện bất ngờ, đi thăm quan lễ hội cùng Rennald. Bạn có muốn thực hiện sự kiện này không?

    [Phần thưởng: Độ yêu thích của Rennald tăng 3% và vật phẩm bí mật]

    [Có/Không]

    Tôi nhấn vào có vì chẳng còn lựa chọn nào khác trong tình huống này.

    " Được rồi. Chúng ta đi thôi. ". Tôi quay lại nói với anh ta.

    Tôi và Rennald đi đến chỗ lỗ thoát hiểm mà tôi đã tìm thấy ngày hôm qua và định đi ra bằng cách này.

    Khi cả hai đều đang lúi húi tìm cách chui qua cái lỗ đó thì

    " Hai ngươi đang làm gì ở đó thế? "

    Một giọng nói lạnh băng phát ta từ phía sau khiến cả tôi và Rennald đều giật thót.

    " Ah, anh Derrick ".

    Tôi quay lại và nhìn thấy khuôn mặt luôn vô cảm kia. Tim tôi xém nữa là rơi ra ngoài rồi.

    " Giữa đêm giữa hôm mà hai người định đi đâu thế? "

    Deririck hỏi khi nhìn thấy chúng tôi đứng ở đó.

    " Ch, chuyện đó.. "

    " Cô ta muốn đi thăm quan lễ hội anh hai. "

    Khi tôi không biết trả lời như thế nào thì Rennnald đã lên tiếng.

    " Thăm quan lể hội? Anh ta cau mày hỏi.

    "Vâng. Thế nên em mới đi theo làm hộ vệ cũng như để trông chừng cô ta.'. Rennald trả lời.

    Tôi run lên.

    Xong rồi. Giờ mình còn không ra ngoài được nói gì đến đi tìm Eliscape.

    Derrick đột nhiên đến gần chỗ chúng tôi hơn. Sau đó nói,

    " Hừm. Theo nguyên tắc, hộ tống quý tộc là hai người hộ tống một người. Tôi sẽ đi cùng vậy. "

    Cái gì thế? Anh ta nói cái gì vậy? Tôi không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.

    Đinh.

    Cái màn hình màu trắng lại xuất hiện lần nữa.

    Thông báo

    Sự kiện bất ngờ, đi thăm quan lễ hội cùng Derrick. Bạn có muốn thực hiện sự kiện này không?

    [Phần thưởng: Độ yêu thích của Derrick tăng 3% và vật phẩm bí mật]

    [Có/Không]

    Tôi thực sự muốn khóc. Tình huống gì thế, đây là điểu tôi muốn tránh nhất cơ mà.

    Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhấn vào 'Có' nếu muốn ra ngoài.

    " Hahahaha"

    Tiếng cười tự giễu phát ra từ trong lòng.

    Tôi tiêu rồi.
     
    Duyên ĐịnhTáo Ngọt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...