Ngôn Tình [Edit] Tôi Kết Hôn Với Dại Lão Cố Chấp - Trúc Tây Mộc Á Trứ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi cobexauxi, 10 Tháng ba 2022.

  1. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    TÔI KẾT HÔN VỚI ĐẠI LÃO CỐ CHẤP

    [​IMG]


    Tên hán việt: NGÃ HỰU GIÁ LIỄU THIÊN CHẤP ĐẠI LÃO (我又嫁了偏执大佬)

    Tác giả: Trúc Tây Mộc Á Trứ (竹西木 著)

    Số chương: 208 chương

    Tình trạng: Đang ra

    Thể loại: Trọng sinh, hào môn thế gia, hiện đại

    Lịch ra chương: Không cố định ngày, tuần 2-3 chương^^

    Editor: NEM

    Ngày đào hố: 10/3/2022​

    LINK THẢO LUẬN GÓP Ý: Link Thảo Luận Các Tác Phẩm Của NEM

    VĂN ÁN

     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tư 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    CHƯƠNG 1

    : Phượng tù hoàng

    Anh muốn vẽ ngục tối như một nhà tù cho em, và anh muốn cởi trói cho em.

    Chỉ vì anh yêu em- Hoắc Tư Thành.

    - Bạch Tửu trố mắt đột ngột. Cơn đau dữ dội trong đầu khiến cô cau mày, như thể có hàng ngàn con côn trùng đang cắn xé, tầm nhìn của cô trở nên đen kịt. Ấn huyệt thái dương, một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt mờ đục của Bạch Tửu. Cô đã nhảy từ tòa nhà xuống mà chỉ bị thương ở đầu? Bạch Tửu đột nhiên thấp giọng chế nhạo. Mạng của cô quá lớn phải không?

    "Tích tắc", điện thoại di động của cô trên bàn cạnh giường vang lên. Bạch Tửu nghe thấy âm thanh và nhìn sang, đôi mắt của cô đóng băng trong giây tiếp theo. Đó là chiếc điện thoại di động cũ của cô được Hoắc Tư Thành thay vào ba năm trước, trên màn hình đang hiện lên gương mặt của một cô gái trẻ. Một cơn ớn lạnh ập vào người cô ngay lập tức. Bạch Tửu ném điện thoại đi như thể sợ hãi, cô nhìn xung quanh nơi g mà cô đang ở, trái tim như chùng xuống. Là phòng của cô ở Cẩm Trúc Viên. Lúc mà vẫn chưa có cái lồng chim vàng đó. Cô đây là.. trọng sinh sao.

    Nhưng tại sao? Tại sao lại để cô quay về ngày bị ba mẹ bán cho nhà họ Hoắc? Khi cô kiên quyết nhảy từ trên mái nhà xuống, cô xác định là mình sẽ chết. Cô không muốn sống trong bóng tối nữa. Nhưng tại sao ông trời lại giáng một trò đùa lớn như vậy với cô?

    Cô không muốn.. thực sự không muốn trải qua nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của kiếp trước một lần nữa. Bạch Tửu ngồi trên giường toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng về tương lai. Ở kiếp trước, cô đã dùng rất nhiều biện pháp để trốn thoát khỏi sự giam cầm của Hoắc Tư Thành, nhưng cuối cùng đều kết thúc không thành. Ngay trong năm thứ 2, anh đã thuê nhân công đóng một chiếc lồng chim bằng vàng với hàm lượng vàng là 70%. Lồng chim có đường kính bốn mét, cao khoảng ba mét, bên trong có một chiếc giường đôi.

    Anh thực sự đã giam giữ cô như một con chim hoàng yến nhưng cô không dám phản kháng. Sau một năm tiếp xúc với anh, cô sâu sắc nhận ra việc Hoắc Tư Thành nghiền nát cô dễ như bóp chết một con kiến. Anh đã coi cô là tài sản riêng của mình thì không có bất kì ai được phép phá hủy. Nhưng điều này không có nghĩa là cô bằng lòng, nếu không, cô sẽ không suy sụp tinh thần hoàn toàn vào năm thứ ba, nhảy khỏi tòa nhà cầu xin cái chết.

    Cô đã mất tự do và tất cả phẩm giá của một con người. Cô có muốn trải qua tất cả những điều này một lần nữa? Không, không. Bạch Tửu lắc đầu, móng tay hơi dài cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay, cảm giác ngứa ran xua tan đi phần nào nỗi sợ hãi khắc sâu trong tâm hồn cô.

    Đúng lúc này, cửa phòng cọt kẹt bị mở ra. Bạch Tửu nhìn lên. Cô bắt gặp một đôi mắt bình thản không chút ấm áp. Rùng mình. Nỗi sợ hãi thâm căn cố đế đột nhiên cướp đi hơi thở của cô. Mặt Bạch Tửu tái đi vì sợ hãi.

    "Em sợ anh sao?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên. Giống như một nhà tù với xiềng xích, cô là người bị mắc kẹt trong đó.

    Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến Bạch Tửu vô thức lắc đầu: "Không, không sợ."

    Cô nhìn người đàn ông từng bước tới gần, sắc mặt tái nhợt đến không còn chút máu. Nửa quỳ trên giường, Bạch Tửu ép lại bản năng muốn trốn tránh, ngẩng đầu nhìn nam nhân, cất giọng mềm mại như nước hồ Giang Nam: "Em rất tốt, anh đừng nhốt em lại được không?"

    Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không chút khói lửa. Anh khẽ cúi xuống, cắn vào dái tai cô: "Em định chạy trốn sao?"

    Bạch Tửu lắc đầu ngọ nguậy: "Không." Muốn sống trên đời này không chút ánh sáng, cô sẽ không chạy trốn nữa..
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2022
  4. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Phượng tù hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như đã nói, Bạch Tửu ngoan ngoãn không trốn tránh hay làm bất cứ điều gì.

    Chỉ nhìn người đàn ông với đôi mắt ngấn nước lúc được ôm, không biết là đau lòng hay là bất bình.

    Cô đưa tay lên che mặt, cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm như kẻ săn mồi trong đêm đen, cô quay lại che mắt người đàn ông: "Đừng, đừng nhìn em..

    ". "

    Một giọng nói run rẩy phát ra từ bên cạnh.

    Ở một góc độ nào đó, người đàn ông này luôn dung túng cho cô.

    Dù vậy, Bạch Tửu vẫn như một chú nai con đang phải vật lộn để sinh tồn dưới bầy thú sắc bén.

    Cô không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, lúc tỉnh lại đã là tờ mờ sáng, người đàn ông không có ở trong phòng, vị trí bên cạnh lạnh lẽo cho thấy đối phương đã đi từ sớm.

    Nằm trên giường suy nghĩ về những dự định tương lai của mình, Bạch Tửu vội vàng đứng dậy tắm rửa thay quần áo.

    Lúc cô đang đi xuống cầu thang, tiếng huyên thuyên từ cửa đột nhiên giảm xuống.

    Sau đó, một giọng nữ đầy phấn khích vang lên.

    " Tiểu Tửu, cậu không sao chứ? "Cô gái vừa nói muốn chạy tới, nhưng lại bị người hầu ngăn lại.

    Cảnh tượng quen thuộc này khiến tâm trạng đang bình tĩnh của Bạch Tửu có chút hỗn loạn.

    Nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô gái, đôi mắt của Bạch Tửu dần trở nên tối sầm lại.

    Cô ta là bạn thân nhất của cô - Lâm Thư Hàm

    Kiếp trước cũng là trường hợp này, biết được cha mẹ" bán "mình cho nhà họ Hoắc để lấy tiền, Lâm Thư Hàm vội vàng chạy đến Cẩm Trúc tìm cô.

    Cô còn ngốc nghếch cho rằng Lâm Thư Hàm quan tâm cô, sợ cô đắc tội với nhà họ Hoắc, nhưng sự thật có phải như vậy không?

    " Tiểu Tửu, mình rất lo lắng cho cậu. Thật tốt khi thấy cậu không sao. "Lâm Thư Hàm đột nhiên bật khóc khi thấy cô đứng trên cầu thang, không nói chuyện hay đi tới.

    " Thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của mình vì đến muộn mà không cứu được cậu. "Vẻ mặt Lâm Thư Hàm buồn bực, lớp trang điểm trên mặt cho dù cô ta có khóc, dù trời mưa cũng không ảnh hưởng đến.

    Bạch Tửu không nhìn cô, đi xuống cầu thang, hỏi thẳng người hầu:" Thiếu gia đâu? "

    " Thiếu gia có việc phải làm. "Người hầu dường như đã nhận lệnh của Hoắc Tư Thành nên rất kính trọng Bạch Cửu.

    Bạch Tửu gật đầu, sau đó nhìn Lâm Thư Hàm ở cửa nói:" Cô ấy là bạn của tôi, cho cô ấy vào. "

    Cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới:" Tiểu Cửu, Hoắc thiếu không bắt nạt cậu đúng không? "

    Nhưng ánh mắt lại rơi vào dấu vết trên xương quai xanh của Bạch Tửu mà kinh ngạc.

    Từ đầu đến cuối ánh mắt của Bạch Tửu đều nhìn cô ta, vì vậy cô không bỏ qua tia ghen tị trên mặt người kia.

    " Chuyện thú vị giữa vợ chồng sao có thể gọi là bắt nạt được? "Bạch Tửu vô cảm rút tay về, nhẹ nói.

    " Tiểu Cửu, cậu đã.. "Lâm Thư Hàm cẩn thận liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói:" Bị đe dọa? "

    Bạch Tửu lặng lẽ nhìn cô ta, không nói lời nào.

    Theo suy nghĩ của Lâm Thư Hàm, sự im lặng của cô là thừa nhận, Lâm Thư Hàm đưa cô sang một bên tránh người hầu:" Tiểu Tửu, đừng sợ, mình đã đến gặp bạn học Diêu trước khi đến, cậu ấy hứa sẽ giúp cậu rời khỏi đây. "

    Lâm Thư Hàm vừa rồi còn thận trọng thấp giọng nói, lúc này mới lên tiếng cách người hầu vài bước.

    Bạch Tửu liếc cô tA cười nửa miệng, nhướng mi liếc về hướng cửa, thở dài:" Thư Hàm, mình không thích Phỉ Nam, mình sẽ không đi cùng anh ta, bởi vì đây chính là ngôi nhà tương lai của mình. Có thể cậu chưa biết, người mà Diêu Phỉ Nam thích chính là cậu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2022
  5. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Giấy đăng kí kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiếp trước cô bị Hoắc Tư Thành nhốt vào lồng vàng hoàn toàn mất tự do, người bạn đang nghĩ đến cô lúc này chính là người có công lớn.

    Dù Hoắc Tư Thành hạn chế đi lại nhưng vẫn cho phép cô rủ bạn bè đi cùng.

    Trong môi trường xa lạ, mọi người thường tin tưởng người thân và bạn bè mà họ quen thuộc nhất.

    Vậy nên, cô tin tưởng Lâm Thư Hàm gần như hết lòng.

    Nhưng cô không ngờ là Lâm Thư Hàm đã đào hố cô suốt thời gian đó.

    Cô chưa bao giờ hiểu tại sao Hoắc Tư Thành lại đột nhiên tức giận rồi hoàn toàn cấm cô rời khỏi Cẩm Trúc Viên.

    Sau đó, cô biết tất cả những điều này đều là do Lâm Thư Hàm thực hiện.

    Ban đầu Lâm Thư Hàm đến chơi với cô hai ngày một lần, sau đó hầu như ngày nào cũng đến.

    Lúc đó cô còn cho rằng Lâm Thư Hàm muốn ở cùng cô nhiều hơn, nhưng sự thật là, Lâm Thư Hàm rõ ràng đã nhân cơ hội để chọc tức mối quan hệ của cô với Hoắc Tư Thành.

    Mỗi lần Lâm Thư Hàm đến Cẩm Trúc Viên, cô ta luôn thuyết phục cô trốn thoát, nói là Diêu Phỉ Nam nhất định sẽ giúp cô thoát khỏi Hoắc gia.

    Nhưng mà cô không thích Diêu Phỉ Nam chút nào.

    Lúc học trung học, Lâm Thư Hàm đã nhờ cô gửi thư tình và bữa sáng cho Diêu Phỉ Nam.

    Vậy nên tin đồn về việc cô thích Diêu Phỉ Nam đã lan rộng trong trường.

    Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là sau khi Lâm Thư Hàm an ủi cô, cô ta đã đi ra khỏi phòng rồi yêu cầu được gặp Hoắc Tư Thành.

    Ngay trong phòng làm việc được ngăn cách bởi một bức tường, Lâm Thư Hàm đã nói với Hoắc Tư Thành tin đồn về "mối tình bí mật" của cô với Diêu Phỉ Nam thời trung học, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã thuyết phục Tiểu Cửu, nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết bỏ đi cùng Diêu Phỉ Nam.."

    Bạch Tửu, người không biết gì về chuyện đó, đã bị nhốt trong một cái lồng vàng.

    Không thể rời đi nữa.

    "Tiểu Tửu, đừng nói giỡn nữa." Khoé miệng Lâm Thư Hàm đơ ra trong giây lát, ngay sau đó lại tiếp tục nụ cười.

    "Toàn bộ trường trung học của chúng ta, ai mà không biết là cậu thích Diêu Phỉ Nam?"

    Nụ cười nơi đáy mắt Bạch Tửu lạnh lùng, xa lạ: "Thư Hàm, cậu còn trẻ như vậy, sao lại mất trí nhớ rồi?"

    Lâm Thư Hàm nhìn gương mặt xinh đẹp sáng sủa của Bạch Tửu, trong giây lát liền hoảng sợ, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Tiểu Tửu, mình không hiểu cậu đang nói gì cả?"

    "Mình chưa bao giờ thích bạn học Diêu. Chính cậu đã nhờ mình viết giúp một bức thư tình gửi cho bạn học Diêu, mình có một bức ở đây."

    Ngay sau khi Bạch Tửu nói xong, sắc mặt Lâm Thư Hàm tái mét ngay lập tức, cô ta không ngờ là trên tay Bạch Tửu vẫn còn một bức thư tình mà cô viết cho Diêu Phỉ Nam.

    Lâm Thư Hàm giả vờ bình tĩnh.

    Dư quang đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đã đứng từ lâu ở cửa, cô ta không khỏi giật mình.

    Bạch Tửu nhìn theo tầm mắt của cô ta, dường như đã biết là Hoắc Tư Thành đã trở lại.

    Đối diện với đôi mắt đen láy của người đàn ông, hơi thở của Bạch Tửu nhất thời trở nên hỗn loạn.

    Không.

    Cô không thể trốn thoát.

    Cô lén dùng móng tay sắc nhọn véo vào lòng bàn tay, nhắc nhở bản thân phải vượt qua nỗi sợ người đàn ông này.

    Cô chỉ ngoan ngoãn đi tới: "Anh đã ở đâu?"

    Người đàn ông chưa kịp trả lời, ánh mắt Bạch Tửu đã rơi vào người trợ lý phía sau Hoắc Tư Thành.

    Người bên kia đang cầm trên tay hai cuốn sổ đỏ, dáng vẻ cung kính như đang cầm chiếu chỉ của triều đình.

    Trợ lý: "..."

    Không.

    Còn có giá trị hơn cả sắc lệnh của triều đình.

    Bạch Tửu tò mò nhìn hai cuốn sổ đỏ: "Đây là gì vậy?"

    Hoắc Tư Thành nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Giấy đăng ký kết hôn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2022
  6. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Chụp ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được lời nói của người đàn ông, Bạch Tửu không khỏi sững sờ.

    Sau đó cô mới nhớ ra mình là vợ hợp pháp của Hoắc Tư Thành.

    "Em nhìn một chút được không?" Bạch Tửu tỉnh táo lại, thận trọng hỏi.

    Hoắc Tư Thành: "Ừm."

    Trợ lý nháy mắt đưa hai cuốn sổ màu đỏ trong tay cho Bạch Tửu.

    Thấy hắn run rẩy như vậy, Bạch Tửu: "..."

    Đó không phải là giấy đăng ký kết hôn sao?

    Trợ lý, phản ứng của anh có quá phóng đại không vậy?

    Nếu trợ lý biết Bạch Tửu đang nghĩ gì, nhất định sẽ lớn tiếng phản bác: Không, không có! Không hề phóng đại chút nào!

    Cô không biết, khi mới lấy giấy đăng ký kết hôn, anh ta còn cho rằng Hoắc tiên sinh không coi trọng cuộc hôn nhân này, cho nên mới nhét vào túi anh ta hai cuốn sổ đỏ.

    Sau đó trong một giây tiếp theo, Hoắc tiên sinh nhìn anh ta với một cặp mắt như nhìn người chết.

    Trợ lý: "..."

    Anh ta lại phải âm thầm lấy sổ đỏ ra xem kỹ, may mà không có nếp nhăn.

    Nếu không, Hoắc tiên sinh nhất định sẽ giết anh ta.

    Đương nhiên Bạch Tửu không biết là hai tờ giấy kết hôn mỏng manh này suýt gây ra một vụ án đẫm máu.

    Cô đã sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của cô và Hoắc Tư Thành.

    Cô mở nó ra nhìn vào bên trong, sau đó, đôi mắt của Bạch Tửu đông cứng lại.

    Vì cột ảnh để trống.

    Ánh mắt Bạch Tửu chỉ dừng lại trong hai giây rồi khi hồi phục.

    Không phải cô muốn kết hôn với Hoắc Tư Thành, mà là ba mẹ cô đã thỏa thuận với nhà họ Hoắc mà không nói cho cô biết sự thật.

    Cô bị ba mẹ cho uống thuốc, vừa tỉnh lại đã ở Cẩm Trúc Viên, chỉ để trợ lý của Hoắc Tư Thành và ba mẹ cô xử lý giấy đăng ký kết hôn.

    "Tiểu Tửu, tại sao cậu và Hoắc tiên sinh không có ảnh trên giấy đăng ký kết hôn?" Lâm Thư Hàm từ lúc nào đó đã đi tới, khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trên tay Bạch Tửu, một dấu vết ghen tị và oán hận hiện lên trong ánh mắt.

    Bạch Tửu không để ý đến cô ta, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghiêm túc nói: "Cùng nhau chụp ảnh đi."

    Ngón tay mảnh khảnh dịu dàng xoa tên trên tờ giấy mỏng, cô lơ đãng lẩm bẩm một chút, "Làm sao lại không có ảnh trên giấy đăng ký kết hôn được?"

    Nghe thấy lời thì thầm của cô gái, đôi mắt đen của người đàn ông chìm xuống.

    Anh nói với giọng khàn khàn, "Ừ."

    Bạch Tửu đuổi Lâm Thư Hàm đi với lý do bận chụp ảnh với Hoắc Tư Thành.

    Tất nhiên cô sẽ không để Lâm Thư Hàm đi cùng..

    Điều quan trọng nhất với cô lúc này là xoa dịu Hoắc Tư Thành và không cho đối phương thêm cơ hội giam cầm cô.

    Nhiếp ảnh gia là do trợ lý- Trình Húc tìm kiếm, là kim bài trong giới nhiếp ảnh thời trang.

    Vì là ảnh được dán trên giấy đăng ký kết hôn nên để trông trang trọng hơn, Bạch Tửu thay áo sơ mi trắng phối với váy kẻ sọc đen trắng.

    Bộ quần áo này được gợi ý cho cô bởi giáo viên khi cô tham gia một bài phát biểu tiếng Anh ở trường.

    Trong số quần áo cô mang theo, bộ này khá tiện dụng.

    Hoắc Tư Thành mặc một bộ âu phục màu đen được thiết kế riêng, ngồi trên sô pha phủ một tấm chăn lông ngỗng màu xanh da trời, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm như mọi khi, một chân thản nhiên gác lên chân kia.

    Bạch Tửu đứng trên cầu thang quan sát một lúc, cảm thấy khoảng cách giữa cô và người đàn ông không thể so sánh với một dải ngân hà.

    Cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao Hoắc Tư Thành lại sẵn sàng "mua" cô từ tay ba mẹ cô?

    Nghĩ nhiều cũng vô ích, cô ôm tâm tư, cúi đầu giật gấu váy, có chút ngượng ngùng đi về phía người đàn ông.

    Lúc cô đến gần, đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Tư Thành liền rơi vào trên người cô.

    Trong giây tiếp theo, Bạch Tửu chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng một lúc, sau đó được bế lên n ngồi trên đùi người đàn ông, sau đó có một cái chạm môi lạnh lùng..
     
    Huonh, AilaaliaMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2022
  7. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Không thể từ chối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể Bạch Tửu đột ngột đông cứng lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng, để cho người đàn ông cắn, lăn lộn trên môi cô..

    "Cạch!"

    Âm thanh mở cửa đột nhiên vang lên.

    Khi nhiếp ảnh gia nhìn thấy cảnh này, anh đã rất ngứa tay mà không thể không chụp một tấm ảnh.

    Sau đó, nhiếp ảnh gia bị khóa bởi một ánh mắt đáng sợ nham hiểm.

    "..."

    Để cứu mạng người chụp ảnh, Trình Húc nhanh chóng kéo người bên kia sang một bên, yêu cầu anh ta xóa bức ảnh.

    "Thật đáng tiếc mà." Nhiếp ảnh gia nhìn cặp đôi trai tài gái sắc trong ảnh, lắc đầu thở dài.

    Anh ta xóa bức ảnh, ngay lúc đó, Trình Húc nói: "Gửi ảnh cho tôi trước khi xóa nó."

    Người chụp ảnh được trả tiền để thực hiện công việc, người thuê anh ta đã nói như vậy, anh chỉ có thể làm theo.

    Sau khi xóa ảnh, Trình Húc kiểm tra lại camera của bên kia, thấy không có bản sao lưu nào nên trả lại cho anh ta.

    Vừa quay đầu lại, Trình Húc gửi mấy tấm ảnh chụp cho Hoắc Tư Thành, chụp lại mấy tấm ảnh không lưu lại bản sao lưu.

    Hoắc Tư Thành: [ừ. Tiền thưởng được tăng gấp đôi trong tháng này.]

    Trình Húc vui mừng khôn xiết, nhưng lại giả bộ nghiêm túc: [Cảm ơn Hoắc tiên sinh.]

    Lòng trung thành của anh thực sự là chính xác. -. -

    Anh biết là Hoắc tiên sinh không thể từ chối bức ảnh này.

    Bạch Tửu ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào máy quay phim nên không để ý thấy Hoắc Tư Thành lấy điện thoại ra.

    "Hai người mỉm cười tiến lại gần nhau đi." Nhiếp ảnh gia từ phía trước ra lệnh.

    Bạch Tửu móc khóe môi dưới, nở một nụ cười tiêu chuẩn, ôm cánh tay của người đàn ông bằng cả hai tay, đầu tựa vào vai anh.

    Cảm nhận được sự động chạm nhẹ nhàng bên cạnh, đôi mắt của Hoắc Tư Thành khẽ chớp lên, nhìn chằm chằm vào cô gái, như thể có một tia sáng tối xẹt qua.

    "Ok, rất tốt." Nhiếp ảnh gia vốn dĩ muốn chủ nhân của mình mỉm cười, nhưng cảm giác áp chế và khí chất của người đàn ông quá nặng nề, mạnh mẽ, anh ta lập tức thay đổi lời nói ngay khii vừa thốt ra trên môi.

    Sau khi chụp ảnh nhóm và in ra, Trình Húc yêu cầu nhiếp ảnh gia xóa ảnh như bình thường, sau đó gửi lại cho người bên kia.

    Nhiếp ảnh gia: "..."

    Lần sau

    Anh ta sẽ không nhận chụp ảnh gia đình này nữa đâu.

    Sau khi nhận được ảnh, Bạch Tửu quỳ trên thảm cẩn thận dán ảnh vào giấy đăng ký kết hôn.

    Hoắc Tư Thành lười biếng ngồi nghiêm trang trên ghế sô pha sau lưng cô, đưa tay chống trán, nhìn cô gái với khuôn mặt thanh tú nghiêm túc.

    Bạch Tửu cố gắng phớt lờ việc người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô không thể tập trung vào việc dán bức ảnh thẳng đứng được.

    Cô không biết mình có thể làm hài lòng Hoắc Tư Thành bằng cách này hay không, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng người đàn ông đó lúc này dường như đang rất tốt

    Nếu bây giờ cô đề nghị quay lại trường để tiếp tục học, liệu người đàn ông này có đồng ý không?

    Bạch Tửu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nên đã đưa hai tờ giấy đăng ký kết hôn cho người đàn ông sau khi dán ảnh ngay ngắn.

    "Em sợ sẽ làm mất nó, anh có thể giữ nó cho em được không?" Cô ngước đôi mắt nhìn người đàn ông.

    Hoắc Tư Thành hờ hững liếc nhìn khuôn mặt của cô, mí mắt hơi rũ xuống, đáp xuống những ngón tay trắng nõn mềm mại của cô: "Ừ."

    Khoé miệng Bạch Tửu chợt nở một nụ cười tươi thoáng qua, tiếp theo là một ngụm, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, ngập ngừng hỏi: "À, có thể cho em hỏi một câu được không, tại sao anh lại lấy em?"

    Gần như ngay khi giọng nói của Bạch Tửu vừa dứt, khóe môi của người đàn ông này căng lên thành một đường, lộ ra một chút bất mãn.

    Bạch Tửu không ngờ chỉ là một câu hỏi đơn giản như vậy, người đàn ông này sẽ tránh nói về nó, thậm chí còn khiến áp suất không khí trong phòng thấp hơn.
     
    Huonh, AilaaliaMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2022
  8. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Anh chỉ muốn em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Tửu không muốn làm anh hụt hẫng, vội vàng xua tay: "Em chỉ tùy tiện hỏi, nếu anh không muốn nói thì quên đi."

    Hoắc Tư Thành vẫn không nói. Đôi mắt anh đột nhiên tối sầm lại, hơi thở trên người anh đột nhiên trở nên ảm đạm.

    Bạch Tửu sững người một lúc, cô thật sự nói sai sao?

    Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn thon dài và lạnh lẽo đột nhiên đưa về phía má cô.

    Bạch Tửu vô thức muốn lùi lại, nhưng cô buộc mình phải kìm lại.

    Sau đó, một lọn tóc trên má cô bị bàn tay đó kéo ra sau tai, những ngón tay mát lạnh của anh chạm vào dái tai của cô.

    Tiếp theo đó là giọng nói trầm ấm của người đàn ông như thể đang gảy âm vực: "Anh chỉ muốn có em."

    Vẻ mặt của Bạch Tửu sững sờ, cô nhìn người đàn ông một cách ngây dại phải mất một lúc lâu mới nhận ra người bên kia đang trả lời câu hỏi của cô.

    Tại sao lại lấy em?

    Bởi vì anh muốn em và chỉ muốn em.

    Bạch Tửu chưa bao giờ nghĩ là một lý do vô lý như vậy.

    Người đàn ông này có biết không, chỉ vì anh ta muốn cô, cô đã vĩnh viễn bị ba mẹ bỏ rơi, giam cầm ở nơi này ba năm, mỗi ngày đều sống như một bóng ma.

    Vì những gì anh muốn, cô hận anh ba năm, cô hận anh ngay cả trước khi chết..

    Mũi Bạch Tửu đột nhiên chua xót, cô suýt nữa bật khóc, nhưng viền mắt đỏ hoe vẫn lộ ra cảm xúc khó tả..

    Đúng lúc này, người giúp việc tới nhắc nhở bọn họ đã đến giờ ăn sáng, Bạch Tửu vội vàng đứng dậy đi thẳng về phía nhà ăn.

    Nhìn thấy cô gần như đang chạy trốn, ánh mắt của Hoắc Tư Thành hơi lạnh nhìn chằm chằm vào cô, giống như một lớp sương sớm mùa đông lạnh giá.

    Hoắc Tư Thành không cùng cô ăn sáng, tất cả những món ăn yêu thích của cô đều để trên bàn.

    Trong khi khuấy cháo thịt bằng chiếc thìa sứ trắng, cô từ khóe mắt nhìn trộm người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha như tượng.

    Người đàn ông này dạ dày không tốt, tại sao lại không ăn sáng?

    Ban đầu Bạch Tửu không biết là Hoắc Tư Thành có vấn đề nghiêm trọng về dạ dày, thậm chí còn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày một năm trước khi cô qua đời.

    Anh che giấu rất tốt, cô biết là người đàn ông này có tính chiếm hữu đối với cô, sau khi ra lệnh cấm đối với cô, anh hận không thể không nhìn chằm chằm vào cô mỗi ngày, nhưng đột nhiên có một ngày cô phát hiện ra là mình đã không gặp Hoắc Tư Thành trong một tuần.

    Trong suốt một tuần đó, mỗi ngày cô sống một cuộc sống rất thoải mái, trên mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc, cho đến khi một vệ sĩ nào đó ở Cẩm Trúc Viên không thể nhìn thấy cô như thế này được nữa, liền chỉ vào cô mắng mỏ cô là đồ không có lương tâm "tiên sinh đang ở trong bệnh viện, cô còn cười vui vẻ mặc cho sống chết của tiên sinh được".

    Theo vệ sĩ nói, lúc này Hoắc Thành đã có vấn đề nghiêm trọng về dạ dày từ lâu.

    Nhưng người này còn không ăn sáng cho dù biết dạ dày mình có vấn đề

    Bạch Tửu cáu kỉnh ăn xong đống bánh vừa gắp, sau đó đặt đũa xuống "bốp" một tiếng kêu người giúp việc mang bữa sáng ra phòng khách.

    "Đặt ở đây đi." Bạch Tửu dặn dò người giúp việc đặt bữa sáng xuống, sau đó khoanh chân ngồi trên tấm thảm cách chân người đàn ông không xa.

    Đôi mắt của Hoắc Tư Thành không hề rời khỏi cô, sau khi ngồi xuống, cô cắn một miếng bánh bao nhỏ, thản nhiên nói chuyện phiếm với người giúp việc, "Không ăn hết đồ ăn này thì phải làm sao đây?

    Người giúp việc:" đổ đi ạ." "

    " Đổ hết toàn bộ sao? "

    " Vâng "

    " Thật lãng phí. "Bạch Tửu thở dài tiếc nuối, sau đó quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:" Em không thể ăn hết được, anh có thể ăn phụ em được không?"
     
    Huonh, AilaaliaMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2022
  9. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Bữa sáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Tư Thành ưu nhã dựa vào trên ghế sô pha nghe thấy lời nói của cô, ánh mắt anh đờ đẫn trong giây lát, sau đó chậm rãi quét từng tấc trên khuôn mặt cô một tia nóng bỏng không thể cảm nhận được.

    Thấy anh không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô không khỏi lộ ra một chút bất an.

    "Em quên mất mấy cái này em đã ăn.."

    Bạch Tửu vừa định thu hồi đũa, tự mình ăn bánh bao.

    Giây tiếp theo, chiếc đũa không lấy lại được, anh đã cắn ngay vào chỗ cô đã cắn.

    Nhân bên trong bánh bao lập tức bị lộ ra ngoài, còn có một chút nước canh chảy ra

    Bạch Tửu nhìn người đàn ông ăn xong bánh bao mặt không chút thay đổi, cuối cùng thở ra một hơi.

    Cô thực sự sợ Hoắc Tư Thành sẽ không muốn ăn những thứ cô đã ăn.

    "Cái này em cũng không ăn được, anh ăn thêm miếng nữa được không?" Bạch Tửu lại kẹp một quả trứng khác.

    Hoắc Tư Thành vẫn im lặng như mọi khi, nhưng đôi mắt đen láy nhìn đôi môi hồng hào bóng bẩy của cô với cảm xúc khó lường.

    Bạch Cửu: "..."

    Nhận ra ánh mắt của người đàn ông ở đâu, mắt Bạch Tửu hơi lóe lên, cô ngập ngừng cắn một miếng trứng rán trước khi đưa nó cho anh.

    Lần này, Hoắc Tư Thành hợp tác mở miệng ăn trứng rán khác thường.

    Hai người đã ăn một bữa sáng như thế này.

    Lúc Tả Vưu - trợ lý của Hoắc Tư Thành đến đón anh, những gì anh ta nhìn thấy chính là cảnh tượng trên.

    Tả Vưu sửng sốt đến mức hai mắt như muốn rớt ra ngoài: "!"

    Phải biết thiếu gia đã gần ba năm không ăn sáng, khi lão gia còn sống, thiếu gia sẽ cùng lão gia đi ăn, nhưng khi lão gia qua đời, Thiếu gia gần như quên mất có một thứ như bữa sáng.

    Khi đó Hoắc gia cũng đang vào lúc đầy sóng gió, thiếu gia mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, không có thời gian cho bữa sáng.

    Theo thời gian, thiếu gia đã thay đổi từ không có thời gian ăn sáng thành không thích ăn sáng.

    Tả Vưu thật không ngờ sẽ có ngày anh có thể nhìn thấy thiếu gia ăn bữa sáng. *bafu 9**bafu 9*

    Tuy rằng gia cảnh của cô gái này có chút bình thường, học thức không bằng tiểu thư Mạn Vi, nhưng chỉ cần cô không gây rối và có thể thành tâm với thiếu gia, anh sẽ miễn cưỡng nhận cô là phu nhân.

    Ăn sáng xong, cô mới biết được Tả Vưu đang ở đây, để đón Hoắc Tư Thành đến công ty.

    Nếu anh rời đi, ngày hôm nay cô sẽ không thể đi ra ngoài được.

    Do dự một hồi, cuối cùng Bạch Tửu ngập ngừng nói: "Hoắc Tư Thành, em chỉ còn nửa tháng nữa là sẽ thi đại học, anh nên biết kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng như thế nào đối với em, nên.. em muốn quay lại trường để tiếp tục học, được không?"

    Giọng nói của Bạch Tửu vừa vang lên, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, khuôn mặt tuấn tú của anh trở lại vẻ thờ ơ đến nghẹt thở.

    Rõ ràng là không thể.

    Mặc dù Bạch Tửu đã mong đợi từ lâu anh sẽ không đồng ý, nhưng trái tim chìm xuống khiến cô có cảm giác mất mát mãnh liệt, đôi mắt như ẩn như hiện ánh sao cũng dần dần mờ đi.

    "Điểm của em khá tốt, nhưng em không thể đăng ký tự học buổi tối với cô giáo, nếu không được, thôi quên đi..

    Đôi mắt của Hoắc Tư Thành sững sờ, sắc mặt u ám đến mức khó hiểu.

    Bạch Tửu không để ý chuyện này, cô đứng dậy muốn lên lầu trở về phòng, đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, xoay người quay lại cạnh anh, giây tiếp theo, cô đột nhiên nghiêng người, đôi môi ấm áp rơi trên môi anh.
     
    Huonh, AilaaliaMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tư 2022
  10. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi cho đến khi bóng dáng cô khuất dạng, nỗi khắc khoải trong lòng anh không thể kiềm chế, muốn kéo cô vào lòng giam lại mới dần lắng xuống.

    Tiếp đó là giọng nói trầm khàn của người đàn ông: "Dự án đầu tư tháng này sẽ thêm một trường trung học Thanh Nguyên nữa."

    Thanh Nguyên là trường trung học mà Bạch Tửu đã theo học.

    Nghe thấy lời nói của anh, Tả Vưu đột nhiên cảm thấy vô cùng đau khổ, thiếu gia làm sao có thể khiến thần trí kém linh hoạt chỉ vì một nụ hôn?

    Hoắc Tư Thành ngẩng đầu nhàn nhạt liếc anh một cái: "Có vấn đề gì sao?"

    Tả Vưu nhíu mày: "Không có, tôi sẽ cho người lập hợp đồng ngay."

    Sau khi Bạch Từu trở về phòng, cô mở khóa điện thoại thấy một vài cuộc gọi nhỡ.

    Người gọi được hiển thị là Tiểu Vũ.

    Bạch Minh Vũ, em trai cô, cũng là người ba mẹ cô yêu thích nhất từ khi còn nhỏ.

    Bạch Tửu định xóa nhật ký cuộc gọi thì cuộc gọi của Bạch Minh Vũ lại đến.

    Cô ngây người nhìn vào điện thoại đổ chuông cho đến giây cuối cùng trước khi tự động cúp máy, rồi nhấc máy không vội: "Alo?"

    Cuộc gọi vừa được kết nối, tiếng gầm cáu kỉnh của cậu ta vang lên: "Bạch Tửu, chị có chuyện gì vậy? Tôi đã gọi nhiều lần rồi mà không ai trả lời. Cái đồ chết tiệt này?"

    Bạch Tửu nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

    "Tôi đang chơi với bạn bè bên ngoài mà không còn tiền nữa." Giọng điệu của cậu ta vẫn rất tệ.

    Khóe môi Bạch Cửu vẽ một vòng cung châm chọc: "Cái gì? Tiền ba mẹ bán tôi cho nhà họ Hoắc không đủ để cậu phung phí sao?"

    "Chị nói cái gì chứ, gọi là bán cái gì? Cha mẹ nuôi nấng chị bao nhiêu năm, bây giờ là lúc báo đáp ba mẹ, ba mẹ gả chị đến nhà Hoắc gia cho chị hưởng thụ. Không ngờ chị lại là con sói mắt trắng không biết báo đáp công ơn, lại còn hiểu lầm lòng tốt của ba mẹ, Bạch tửu, chị có chút lương tâm nào không?

    Nụ cười trong mắt Bạch tửu đã mất đi chút ấm áp:" Tôi không có lương tâm như cậu. Nói đi, muốn bao nhiêu? "

    " Bảy mươi tám vạn. "

    " Địa chỉ. "

    " Cho tôi địa chỉ đi. "Bạch Tửu nhẹ nhàng nói," Tôi không có nhiều tiền điện thoại. "

    " Ừ ". Sau đó cô cúp máy.

    Sở dĩ ba mẹ bán cô vào nhà họ Hoắc là bởi vì trước đó Bạch Minh Vũ đã từng làm bị thương một người, sợ bên kia kiện con trai quý của họ nên muốn dùng tiền để ổn định gia đình bên kia, nhưng nhát dao Bạch Minh Vũ bị đâm gần như cắt đứt kinh tế của gia đình họ, chỉ riêng chi phí chữa bệnh thôi mà Bạch gia cũng không thể trang trải được.

    Đúng lúc này Hoắc gia đến cửa, đề nghị cô gả cho Hoắc gia, mẹ Bạch vừa nghe vừa nghĩ đây là con rể tốt nên đã ký tên vào hợp đồng hôn nhân không chút do dự còn công khai đòi năm mươi triệu của hồi môn.

    Nghĩ đến đây, Bạch Tửu không khỏi chế nhạo, Bạch Minh Vũ là một thiếu gia từ nhỏ đã không làm việc nhà, ba mẹ Bạch rất cưng chiều cậu.

    Còn cô thì sao? Cô làm hết việc nhà lớn nhỏ, quên việc, làm ít việc sẽ bị mẹ chèn ép trắng tay, ba mẹ cô chưa bao giờ đi họp phụ huynh, kể cả cô mới tốt nghiệp THCS, ba mẹ còn muốn cô bỏ học đi làm thêm kiếm tiền phụ giúp gia đình.

    Bạch Minh Vũ, người xếp cuối cùng trong bảng xếp hạng chung, lại là một" học sinh có thành tích cao"trong mắt ba mẹ, là niềm tự hào để vợ chồng họ có cuộc sống tốt đẹp.

    Đối với con gái của mình là Bạch Tửu.. họ đều xem là một kẻ thua cuộc!
     
    Huonh, Mèo A Mao Huỳnh MaiAilaalia thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2022
  11. cobexauxi

    Bài viết:
    0
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất nhiên, Bạch Tửu không gửi tiền cho Bạch Minh Vũ, cô chỉ gửi một tin nhắn cho mẹ Bạch, nội dung là: Nếu bà không gửi 78 vạn tệ cho tôi, con trai bà sẽ bị đánh chết.

    Sau khi tin nhắn được gửi đi, Bạch Tửu chặn mọi thông tin liên lạc với Bạch gia.

    Bây giờ cô không có thời gian để giải quyết việc gia đình.

    Mặc dù hiện tại cô không thể quay lại trường học, nhưng cô phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, vậy nên Bạch Tửu sẽ yên lặng học trong phòng của mình.

    Cô học nghệ thuật tự do, điểm của cô trong các môn học khác ở mức trên trung bình, chỉ có toán học và địa lý luôn là điểm yếu của cô ấy.

    Cô muốn trúng tuyển vào khoa Văn học Điện ảnh, Điện ảnh và Truyền hình của Đại học Thâm Quyến, nghề biên kịch không cần xuất hiện trước công chúng, cũng là công việc mà Hoắc Tư Thành có khả năng đồng ý nhất.

    Đối với việc không làm gì được để anh nuôi dưỡng mình như kiếp trước, Bạch Tửu chưa từng nghĩ tới.

    Cô biết chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ, cô mới có thể cạnh tranh với Hoắc Tư Thành và hoàn toàn có thể thoát khỏi sự giam cầm của anh.

    Bạch Tửu học bài đến tận buổi tối, ngay cả bữa trưa cũng do người hầu mang lên phòng để ăn.

    Sau khi hoàn thành câu hỏi cuối cùng, Bạch Tửu nhìn đông hồ đã chỉ bảy giờ.

    Cô đứng dậy, cầm điện thoại di động xuống lầu, vừa định gửi báo cáo cho Hoắc Tư Thành thì một giọng nam lanh lảnh vang lên.

    "Anh Thành, anh thật sự cưới người phụ nữ đó sao?" Thẩm Thịnh trầm mặc một hồi, vừa bước vào nhà đã không kìm được mà nói.

    "Nghe nói ba mẹ cô ta đòi 50 triệu ngay khi anh vừa mở lời. Ba mẹ ham tiền như vậy có thể dạy dỗ con gái như thế nào được?"

    Hoắc Tư Thành liếc xéo anh một cái.

    Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh bất động đó, Thẩm Thịnh càng thêm lo lắng, anh gần như không ngừng lắc đầu: "Anh Thành, sao anh không lo lắng chút nào? Em cũng nghe bạn bè của cô ta nói cô ta thầm thương trộm nhớ nhiều năm rồi, cô ta đã có người mình thích mà lại sẵn sàng kết hôn với anh, chắc chắn là vì tiền của anh.."

    "Tôi là người của anh ấy."

    Lời của Thẩm Thịnh đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói ngọt ngào

    Hoắc Tư Thành vốn dĩ thờ ơ không để ý đến hắn, khẽ quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

    Thẩm Thịnh cũng bất mãn nhìn người đã ngắt lời mình thuyết phục anh Thành quay đầu trở lại bờ.

    Anh nhìn thấy một cô gái mảnh khảnh, đường nét xinh đẹp thanh tú đang đứng trên cầu thang, cô mặc áo sơ mi trắng tinh và váy kẻ sọc, lụa xanh lơ lửng trên eo, đôi mắt sáng đang nhìn xuống, khí chất trong sáng được trung hòa vừa phải.

    Cô chậm rãi bước xuống lầu, đi thẳng đến chỗ Hoắc Tư Thành ngồi xuống.

    Thẩm Thịnh tỉnh lại như một giấc mơ, đầu tiên là nhìn Hoắc Tư Thành, sau đó là cô, nhỏ giọng nói: "Anh Thành, anh đá người phụ nữ đó rồi sao?"

    Trước khi kịp phản ứng, anh đã nói lại, "Em nói này anh Thành, thân phận cũng như dung mạo của anh, nên tìm một mỹ nhân tuyệt sắc, giống như vị tiểu thư này, xin hỏi hỏi tên cô là gì?"

    Bạch Tửu cười nói: "Bạch Tửu"

    Thẩm Thịnh: "Cái tên này nghe quen quen Bạch.. Bạch Tửu?"
     
    Huonh, Mèo A Mao Huỳnh MaiAilaalia thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tư 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...