CHƯƠNG 30
[BOOK]"C, cái gì thế!"
Tôi trố mắt lên vì ngạc nhiên nhưng không thể không nhắm mắt lại trước cơn gió mạnh làm đau mắt mình.
Vút-!
Tóc tung báy lên làm rối tung cả mặt.
"Ehhh!"
Chốc lát sau, cơn gió mạnh đó dừng lại đột ngột. Căn phòng yên tĩnh trở lại đến mức không ai tin được chuyện vừa xảy ra.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
"..."
"Kyu?"
Lúc đó, một tiếng động lỳ lạ phát lên.
Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Trên chiếc váy mà tôi đang mặc có một cục bông trắng..
"Kyu!"
Không, đó là một con thỏ.
"Cái này.."
Tôi không thể nói được gì trong tình huống khó tin này.
Một cơn gió mạnh thổi qua, và rồi một con thỏ xuất hiện trong phòng.
Tôi dụi mắt để xem mình có nhìn nhầm đồ vật kia không, nhưng con thỏ con màu trắng vẫn ở trước mặt.
"Kyu kyu!"
Con thỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người trước mặt nó. Sau đó, nó nhảy đến chỗ tôi.
Trong nháy mắt, đám lông tơ màu trắng đã ở trên chân tôi.
"Ha. Mi đến từ đâu vậy? Đây là tầng hai mà.."
"Kyu?"
"Chẳng lẽ mi bị gió cuốn vào?"
Con thỏ chớp đôi mắt đỏ hoe và lại nghiêng đầu như thể nó không hiểu lời tôi nói.
"Được rồi. Nếu mi mà hiểu những lời ta nói, thì nó sẽ còn hoàng hơn thế này."
Ngay sau đó, con thỏ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mở miệng. Hai chiếc răng cửa xinh xắn lộ ra.
Ngay tại thời điểm đó.
"Yêu cầu của cô đã được hoàn thành."
Giọng của một người nam trưởng thành phát ra từ miệng của chú thỏ dễ thương.
"Ah!"
Tôi đứng hình trong một giây trước khi hét lên và lùi lại. Vì vậy, con thỏ đang ở trên chân tôi đã bị ném xuống sàn. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng mình đã bất cẩn, nhưng may mắn thay, con thỏ đã tiếp đất hoàn hảo xuống tấm thảm.
Sau đó, nó nhìn lên tôi như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Kyu?"
"C, cái gì vậy? Vừa rồi.." 'Chẳng phải có tiếng đàn ông phát ra từ con thỏ đó sao?'
Chỉ là một con vật to bằng nắm tay tôi, nhưng tôi vẫn đề cao cảnh giác, sợ hãi.
Tôi đợi một lúc nhưng thỏ vẫn không nói. Tôi lẩm bẩm, không nghĩ ra được điều gì.
"Cái gì vậy. Mình vừa mới nghe thấy.."
"Yêu cầu của cô đã được hoàn thành. Nếu muốn nghe câu trả lời, cô hãy tự mình đến tìm thương đoàn."
"Ôi trời!" Đúng như tôi nghĩ rằng mình đẫ nghe thấy gì đó, miệng của con thỏ lại một lần nữa mở ra với âm thanh của một người đàn ông phát ra từ nó. Tôi lại hoảng sợ lùi lại tránh xa con thỏ.
Tôi lùi nhanh đến mức lưng chạm cả vào cột giường. Con thỏ không có ý định làm tôi sợ hơn nữa vì nó không đến gần hơn.
"Chúng tôi là thương đoàn Thỏ Trắng. Tạm biệt."
Vừa nói xong, cơn gió mạnh lại bắt đầu thổi vào phòng tôi.
Vút-.
Khi cơn gió ngừng lại, tôi ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung của mình.
Con thỏ với sự xuất hiện bất ngờ đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
"..."
Tôi ngây người nhìn tấm thảm nơi con thỏ ở đó lúc trước. Sau đó, tôi nhớ lại cách Vinter liên lạc với nữ chính ở chế độ thường.
(Từ chương này trở đi thì tên Buinter sẽ đổi thành Vinter nhé)
Rất hiếm khi anh ta tự mình xuất hiện vì để che giấu danh tính của mình. Anh ấy thường sử dụng chim, chuột chũi, chó con và các động vật nhỏ khác để liên lạc, nhưng tôi nhớ con vật được sử dụng nhiều nhất là con thỏ trắng đại diện cho thương đoàn của anh ta. Lúc đó tôi đã nghĩ điều này khá là lãng mạn. Nhưng lý do tôi ngạc nhiên là vì "Lúc đó các con vât có nói chuyện được đâu chứ.."
Trò chơi không được lồng tiếng. Tôi chỉ đọc những tin nhắn anh ấy gửi cho nữ chính ở chế độ thường qua những lá thư, vì vậy tôi không ngờ rằng những con vật sẽ nói ra những tin nhắn đó.
"Ha."
Giọng của một người đàn ông trầm thấp phát ra từ một con thỏ nhỏ và dễ thương. Tôi thốt lên vì chuyện vừa xảy ra với mình. Tại sao anh ta lại làm như vậy khi anh ta có thể đưa cho người khác gửi chúng?
"Anh ta cũng hơi khùng khùng nhỉ?"
Tôi lắc đầu gạt qua một bên suy nghĩ đó.
Tôi đã bị suýt bị phản bội bởi Eclise một lần, người mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi đến cuối cùng.
Tôi làm chuyện này để nâng cao độ hào cảm của anh ta trong trường hợp hào cảm của Eclise giảm đi đột ngột, nhưng nếu anh ta cũng không tin tưởng được, thì..
"Không. Không lẽ cả năm người bọn họ đều điên rồ thế à". Tôi rũ bỏ suy nghĩ đó, nhớ lại câu chuyện ở chế độ thường và lần ở bữa tiệc nơi tôi gặp Vinter.
Anh ta là một người đàn ông lịch sự, người có thể cho một kẻ phản diện mượn chiếc khăn tay của mình.
Độ yêu thích của anh ta có thể dễ dàng tăng lên.
"Đầu tiên, mình phải đi tìm anh ta đã."
Tôi đứng dậy sau khi bình tĩnh lại. Khi tôi làm vậy, tôi nhận ra mình cách xa vị trí mà tôi đã ngồi ngủ gật trước đó như thế nào. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì đã bỏ chạy, sợ hãi trước một con vật chỉ lớn bằng nắm tay.
"Anh ta không nhìn thấy được đâu, phải không?"
Dù sao, đó là một tin tuyệt vời khi anh ta liên lạc trước. Tôi không cần phải đi đến các bữa tiệc để tìm anh ta nữa. Màn hình màu trắng lại xuất hiện trước mặt tôi khi tôi đang nghĩ như vậy.
Phần mới [Một phù thủy kỳ lạ, Vinter Verdandi] đã bắt đầu.
Bạn có muốn đến 'Thương đoàn Thỏ Trắng' không?
[Có. / Không]
"Ah. Chờ đã."
Hệ thống có thể không thể nghe thấy tôi nói, nhưng tôi vẫn yêu cầu khi quay lại.
Tôi vội vàng chuẩn bị. Tôi cần chuẩn bị một chút nếu muốn lẻn ra ngoài mà không để ai biết.
Đầu tiên, tôi mặc chiếc áo choàng mà tôi đã mặc khi đi tìm Eclise. Emily đã cố vứt nó đi nhiều lần, nhưng tôi đã bí mật lấy lại và giấu nó trong tủ. Sau đó, tôi lấy ra một chiếc vòng cổ bằng sapphire từ một hộp trang sức. Đó là sẽ là quà hậu tạ cho anh ta. Tôi gói món quà mà tôi đã đặt để tặng anh ta cùng với chiếc khăn tay màu trắng.
"Mình cũng nên mang theo cái này chứ nhỉ?" Tôi cầm chiếc mặt nạ mà Rennald đã mua cho tôi và nghĩ.
Anh ta đã gửi con thỏ vào phòng của tôi rồi. Nếu anh ta đã làm như vậy, chẳng có ích gì trong việc che giấu thân phận của tôi cả. Nhưng tôi đang đi với danh nghĩa 'một cô gái đang bí mật tìm một người đàn ông'.
"Mình sẽ gắn với danh nghĩa này trong một thời gian." Tôi đeo mặt nạ vào, sau đó nhìn vào gương trước khi đi đến vị trí của màn hình hệ thống.
"Xong rồi. Đi thôi!"
* * *
Ánh sáng trắng nháy lên rồi biến mất, tôi thấy mình trong một con hẻm chỉ có vài người qua lại.
"Là nơi này à?"
Trước mặt tôi là một tòa nhà tồi tàn. Trên cánh cửa cũ của tòa nhà có chạm khắc hình một con thỏ trắng, không quá nổi bật.
Tôi đã thấy cảnh này trong trò chơi nên tôi biết rằng đây là căn cứ của Vinter.
Tôi bước lên bậc thang và định gõ cửa. Nhưng khi tôi đưa tay lên, cánh cửa đã tự động mở ra trước khi tôi kịp chạm vào nó.
"Gì vậy.."
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ đến việc có ai đó đang theo dõi mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng tối đằng sau cánh cửa qua khe hở của nó, rồi mở cửa rộng hơn và đi vào. Bên trong cũng giống như những gì tôi đã thấy trong trò chơi.
Một bàn làm việc, một giá sách và một bộ ghế sofa để tiếp khách. Đó là một văn phòng trông khá bình thường. Tuy nhiên, dù tôi có quan sát xung quanh thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thấy người mà tôi đang tìm kiếm ở đâu cả. ".. Anh ta đã đi đâu đó rồi à?"
Tôi đến đây gần như ngay lập tức sau khi con thỏ ghé qua. Tôi nghĩ có nên quay trở lại biệt thự hay không, nhưng tôi quyết định đợi một chút vì tôi cũng đã đến đây rồi.
Tôi sẽ trở về dinh thự bằng chiếc xe ngựa mà thương đoànThỏ Trắng chuẩn bị vì tôi không biết đường về. Xe ngựa ở đây cũng giống như taxi ở thế giới kia. Nhưng không có nhân viên nào làm việc ở đây, ở nơi họ bán được nhiều thông tin có giá trị hơn những nơi khác.
"Thương đoàn gì mà lại không có nhân viên thế?" Tôi nghĩ nhưng đã sớm đoán ra lý do.
"Chà, có lẽ vì vậy mà anh ta gửi một con thỏ giọng nam đến hả.." Tôi đóng cửa lại và ngồi xuống ghế sofa.
Tôi định nghỉ ngơi ở đây trong khi đợi anh ta quya trở lại. Một lần nữa tôi nhìn quanh nơi này.
Bammmmmm-!
Một tiếng động phát ra, và tôi có thể cảm thấy rung động từ nó.
"Có chuyện gì xảy ra vậy!"
Tôi bật dậy khỏi ghế sô pha. Sự rung chuyển của tòa nhà lắng xuống ngay lập tức.
".. Chỉ có mình thấy vậy thôi à?"
Tôi nghiêng đầu, và định ngồi xuống một lần nữa.
Crrrrr-.
Một lần nữa, tôi có thể cảm nhận được sự rung động mạnh đến mức khiến tôi mất thăng bằng.
"Ah!" Tôi loạng choạng nhưng vẫn có thể bám được vào ghế sofa khi hét lên.
"Mình chỉ đến đây để tìm Vinter nhưng cái gì thế này!" Sự rung động dừng lại ngay lập tức giống như lần trước.
"Động đất à?"
Tôi giữ chặt ghế sofa và chuẩn bị tinh thần cho lần rung lắc tiếp theo.
Tôi đã đợi như vậy một lúc, nhưng không có gì xảy ra sau đó. Nhân lúc đó tôi đi đến và kiểm tra bên ngoài qua cửa sổ.
Tôi không biết gì về thảm họa thiên nhiên ở thế giới này. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ để xem người dân ở đây che chắn cho mình như thế nào.
".. Hả?"
Nhưng bên ngoài lại yên bình đến lạ thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không ai từ chốn đi dù sàn nhà đã rung chuyển hai lần.
"Mặc dù không có nhiều người, nhưng có nhiều tòa nhà này trong con hẻm này.."
Lễ hội vẫn đang diễn ra nên nếu có thiên tai xảy ra sẽ gây ồn ào. Tôi cau mày và dựa tai vào cửa sổ. Không thể nghe thấy âm thanh nào nên tôi nghĩ có lẽ nơi này đã được cách âm. Nhưng.
Bam-!
Âm thanh phát ra từ một nơi khác. Trong tòa nhà này, ngay sau lưng tôi.[/BOOK]
[BOOK]"C, cái gì thế!"
Tôi trố mắt lên vì ngạc nhiên nhưng không thể không nhắm mắt lại trước cơn gió mạnh làm đau mắt mình.
Vút-!
Tóc tung báy lên làm rối tung cả mặt.
"Ehhh!"
Chốc lát sau, cơn gió mạnh đó dừng lại đột ngột. Căn phòng yên tĩnh trở lại đến mức không ai tin được chuyện vừa xảy ra.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
"..."
"Kyu?"
Lúc đó, một tiếng động lỳ lạ phát lên.
Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Trên chiếc váy mà tôi đang mặc có một cục bông trắng..
"Kyu!"
Không, đó là một con thỏ.
"Cái này.."
Tôi không thể nói được gì trong tình huống khó tin này.
Một cơn gió mạnh thổi qua, và rồi một con thỏ xuất hiện trong phòng.
Tôi dụi mắt để xem mình có nhìn nhầm đồ vật kia không, nhưng con thỏ con màu trắng vẫn ở trước mặt.
"Kyu kyu!"
Con thỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người trước mặt nó. Sau đó, nó nhảy đến chỗ tôi.
Trong nháy mắt, đám lông tơ màu trắng đã ở trên chân tôi.
"Ha. Mi đến từ đâu vậy? Đây là tầng hai mà.."
"Kyu?"
"Chẳng lẽ mi bị gió cuốn vào?"
Con thỏ chớp đôi mắt đỏ hoe và lại nghiêng đầu như thể nó không hiểu lời tôi nói.
"Được rồi. Nếu mi mà hiểu những lời ta nói, thì nó sẽ còn hoàng hơn thế này."
Ngay sau đó, con thỏ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mở miệng. Hai chiếc răng cửa xinh xắn lộ ra.
Ngay tại thời điểm đó.
"Yêu cầu của cô đã được hoàn thành."
Giọng của một người nam trưởng thành phát ra từ miệng của chú thỏ dễ thương.
"Ah!"
Tôi đứng hình trong một giây trước khi hét lên và lùi lại. Vì vậy, con thỏ đang ở trên chân tôi đã bị ném xuống sàn. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng mình đã bất cẩn, nhưng may mắn thay, con thỏ đã tiếp đất hoàn hảo xuống tấm thảm.
Sau đó, nó nhìn lên tôi như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Kyu?"
"C, cái gì vậy? Vừa rồi.." 'Chẳng phải có tiếng đàn ông phát ra từ con thỏ đó sao?'
Chỉ là một con vật to bằng nắm tay tôi, nhưng tôi vẫn đề cao cảnh giác, sợ hãi.
Tôi đợi một lúc nhưng thỏ vẫn không nói. Tôi lẩm bẩm, không nghĩ ra được điều gì.
"Cái gì vậy. Mình vừa mới nghe thấy.."
"Yêu cầu của cô đã được hoàn thành. Nếu muốn nghe câu trả lời, cô hãy tự mình đến tìm thương đoàn."
"Ôi trời!" Đúng như tôi nghĩ rằng mình đẫ nghe thấy gì đó, miệng của con thỏ lại một lần nữa mở ra với âm thanh của một người đàn ông phát ra từ nó. Tôi lại hoảng sợ lùi lại tránh xa con thỏ.
Tôi lùi nhanh đến mức lưng chạm cả vào cột giường. Con thỏ không có ý định làm tôi sợ hơn nữa vì nó không đến gần hơn.
"Chúng tôi là thương đoàn Thỏ Trắng. Tạm biệt."
Vừa nói xong, cơn gió mạnh lại bắt đầu thổi vào phòng tôi.
Vút-.
Khi cơn gió ngừng lại, tôi ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung của mình.
Con thỏ với sự xuất hiện bất ngờ đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
"..."
Tôi ngây người nhìn tấm thảm nơi con thỏ ở đó lúc trước. Sau đó, tôi nhớ lại cách Vinter liên lạc với nữ chính ở chế độ thường.
(Từ chương này trở đi thì tên Buinter sẽ đổi thành Vinter nhé)
Rất hiếm khi anh ta tự mình xuất hiện vì để che giấu danh tính của mình. Anh ấy thường sử dụng chim, chuột chũi, chó con và các động vật nhỏ khác để liên lạc, nhưng tôi nhớ con vật được sử dụng nhiều nhất là con thỏ trắng đại diện cho thương đoàn của anh ta. Lúc đó tôi đã nghĩ điều này khá là lãng mạn. Nhưng lý do tôi ngạc nhiên là vì "Lúc đó các con vât có nói chuyện được đâu chứ.."
Trò chơi không được lồng tiếng. Tôi chỉ đọc những tin nhắn anh ấy gửi cho nữ chính ở chế độ thường qua những lá thư, vì vậy tôi không ngờ rằng những con vật sẽ nói ra những tin nhắn đó.
"Ha."
Giọng của một người đàn ông trầm thấp phát ra từ một con thỏ nhỏ và dễ thương. Tôi thốt lên vì chuyện vừa xảy ra với mình. Tại sao anh ta lại làm như vậy khi anh ta có thể đưa cho người khác gửi chúng?
"Anh ta cũng hơi khùng khùng nhỉ?"
Tôi lắc đầu gạt qua một bên suy nghĩ đó.
Tôi đã bị suýt bị phản bội bởi Eclise một lần, người mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi đến cuối cùng.
Tôi làm chuyện này để nâng cao độ hào cảm của anh ta trong trường hợp hào cảm của Eclise giảm đi đột ngột, nhưng nếu anh ta cũng không tin tưởng được, thì..
"Không. Không lẽ cả năm người bọn họ đều điên rồ thế à". Tôi rũ bỏ suy nghĩ đó, nhớ lại câu chuyện ở chế độ thường và lần ở bữa tiệc nơi tôi gặp Vinter.
Anh ta là một người đàn ông lịch sự, người có thể cho một kẻ phản diện mượn chiếc khăn tay của mình.
Độ yêu thích của anh ta có thể dễ dàng tăng lên.
"Đầu tiên, mình phải đi tìm anh ta đã."
Tôi đứng dậy sau khi bình tĩnh lại. Khi tôi làm vậy, tôi nhận ra mình cách xa vị trí mà tôi đã ngồi ngủ gật trước đó như thế nào. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì đã bỏ chạy, sợ hãi trước một con vật chỉ lớn bằng nắm tay.
"Anh ta không nhìn thấy được đâu, phải không?"
Dù sao, đó là một tin tuyệt vời khi anh ta liên lạc trước. Tôi không cần phải đi đến các bữa tiệc để tìm anh ta nữa. Màn hình màu trắng lại xuất hiện trước mặt tôi khi tôi đang nghĩ như vậy.
Phần mới [Một phù thủy kỳ lạ, Vinter Verdandi] đã bắt đầu.
Bạn có muốn đến 'Thương đoàn Thỏ Trắng' không?
[Có. / Không]
"Ah. Chờ đã."
Hệ thống có thể không thể nghe thấy tôi nói, nhưng tôi vẫn yêu cầu khi quay lại.
Tôi vội vàng chuẩn bị. Tôi cần chuẩn bị một chút nếu muốn lẻn ra ngoài mà không để ai biết.
Đầu tiên, tôi mặc chiếc áo choàng mà tôi đã mặc khi đi tìm Eclise. Emily đã cố vứt nó đi nhiều lần, nhưng tôi đã bí mật lấy lại và giấu nó trong tủ. Sau đó, tôi lấy ra một chiếc vòng cổ bằng sapphire từ một hộp trang sức. Đó là sẽ là quà hậu tạ cho anh ta. Tôi gói món quà mà tôi đã đặt để tặng anh ta cùng với chiếc khăn tay màu trắng.
"Mình cũng nên mang theo cái này chứ nhỉ?" Tôi cầm chiếc mặt nạ mà Rennald đã mua cho tôi và nghĩ.
Anh ta đã gửi con thỏ vào phòng của tôi rồi. Nếu anh ta đã làm như vậy, chẳng có ích gì trong việc che giấu thân phận của tôi cả. Nhưng tôi đang đi với danh nghĩa 'một cô gái đang bí mật tìm một người đàn ông'.
"Mình sẽ gắn với danh nghĩa này trong một thời gian." Tôi đeo mặt nạ vào, sau đó nhìn vào gương trước khi đi đến vị trí của màn hình hệ thống.
"Xong rồi. Đi thôi!"
* * *
Ánh sáng trắng nháy lên rồi biến mất, tôi thấy mình trong một con hẻm chỉ có vài người qua lại.
"Là nơi này à?"
Trước mặt tôi là một tòa nhà tồi tàn. Trên cánh cửa cũ của tòa nhà có chạm khắc hình một con thỏ trắng, không quá nổi bật.
Tôi đã thấy cảnh này trong trò chơi nên tôi biết rằng đây là căn cứ của Vinter.
Tôi bước lên bậc thang và định gõ cửa. Nhưng khi tôi đưa tay lên, cánh cửa đã tự động mở ra trước khi tôi kịp chạm vào nó.
"Gì vậy.."
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ đến việc có ai đó đang theo dõi mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng tối đằng sau cánh cửa qua khe hở của nó, rồi mở cửa rộng hơn và đi vào. Bên trong cũng giống như những gì tôi đã thấy trong trò chơi.
Một bàn làm việc, một giá sách và một bộ ghế sofa để tiếp khách. Đó là một văn phòng trông khá bình thường. Tuy nhiên, dù tôi có quan sát xung quanh thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thấy người mà tôi đang tìm kiếm ở đâu cả. ".. Anh ta đã đi đâu đó rồi à?"
Tôi đến đây gần như ngay lập tức sau khi con thỏ ghé qua. Tôi nghĩ có nên quay trở lại biệt thự hay không, nhưng tôi quyết định đợi một chút vì tôi cũng đã đến đây rồi.
Tôi sẽ trở về dinh thự bằng chiếc xe ngựa mà thương đoànThỏ Trắng chuẩn bị vì tôi không biết đường về. Xe ngựa ở đây cũng giống như taxi ở thế giới kia. Nhưng không có nhân viên nào làm việc ở đây, ở nơi họ bán được nhiều thông tin có giá trị hơn những nơi khác.
"Thương đoàn gì mà lại không có nhân viên thế?" Tôi nghĩ nhưng đã sớm đoán ra lý do.
"Chà, có lẽ vì vậy mà anh ta gửi một con thỏ giọng nam đến hả.." Tôi đóng cửa lại và ngồi xuống ghế sofa.
Tôi định nghỉ ngơi ở đây trong khi đợi anh ta quya trở lại. Một lần nữa tôi nhìn quanh nơi này.
Bammmmmm-!
Một tiếng động phát ra, và tôi có thể cảm thấy rung động từ nó.
"Có chuyện gì xảy ra vậy!"
Tôi bật dậy khỏi ghế sô pha. Sự rung chuyển của tòa nhà lắng xuống ngay lập tức.
".. Chỉ có mình thấy vậy thôi à?"
Tôi nghiêng đầu, và định ngồi xuống một lần nữa.
Crrrrr-.
Một lần nữa, tôi có thể cảm nhận được sự rung động mạnh đến mức khiến tôi mất thăng bằng.
"Ah!" Tôi loạng choạng nhưng vẫn có thể bám được vào ghế sofa khi hét lên.
"Mình chỉ đến đây để tìm Vinter nhưng cái gì thế này!" Sự rung động dừng lại ngay lập tức giống như lần trước.
"Động đất à?"
Tôi giữ chặt ghế sofa và chuẩn bị tinh thần cho lần rung lắc tiếp theo.
Tôi đã đợi như vậy một lúc, nhưng không có gì xảy ra sau đó. Nhân lúc đó tôi đi đến và kiểm tra bên ngoài qua cửa sổ.
Tôi không biết gì về thảm họa thiên nhiên ở thế giới này. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ để xem người dân ở đây che chắn cho mình như thế nào.
".. Hả?"
Nhưng bên ngoài lại yên bình đến lạ thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không ai từ chốn đi dù sàn nhà đã rung chuyển hai lần.
"Mặc dù không có nhiều người, nhưng có nhiều tòa nhà này trong con hẻm này.."
Lễ hội vẫn đang diễn ra nên nếu có thiên tai xảy ra sẽ gây ồn ào. Tôi cau mày và dựa tai vào cửa sổ. Không thể nghe thấy âm thanh nào nên tôi nghĩ có lẽ nơi này đã được cách âm. Nhưng.
Bam-!
Âm thanh phát ra từ một nơi khác. Trong tòa nhà này, ngay sau lưng tôi.[/BOOK]