Ngôn Tình [edit] Hóa Ra Yêu Em Lại Đau Đến Vậy - Nữu Nại Đường

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Lạc Tịch, 9 Tháng tư 2020.

  1. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 33: Chân tướng năm đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghiêm Dĩ Bạch vội vàng hỏi, "Sau khi Nhược Vân tỉnh, anh không nói cho cô ấy biết tôi ở bệnh viện sao? Không nói cho cô ấy biết tôi đang tìm cô ấy sao?"

    Âu Dương Túc cười khẽ một tiếng, "Tôi có nói, nhưng Nhược Vân không muốn gặp anh, cô ấy trực tiếp rời khỏi bệnh viện, ngẫm lại những chuyện anh đã làm với cô ấy, sao cô ấy có thể chấp nhận anh được?"

    Sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch trầm xuống.

    Hai người đồng thời trầm mặc một lúc, Nghiêm Dĩ Bạch hỏi tiếp, "Vậy sau khi cô ấy đi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại mất trí nhớ?"

    Âu Dương Túc nói tiếp, "Bởi vì bệnh viện không hoàn thành phẫu thuật, mẹ Nhược Vân chết trên bàn mổ nên xem như để dàn xếp ổn thỏa, bệnh viễn đã trả lại một trăm hai mươi vạn tiền phẫu thuật kia cho cô ấy."

    "Sau đó tôi dẫn Nhược Vân ra nước ngoài, tìm một bệnh viện chuyên trị u não khám bệnh cho cô ấy. Chuyên gia kia đích thân phẫu thuật cho cô ấy, cuộc phẫu thuật rất thành công. Nhưng phẫu thuật xong Nhược Vân đã mất trí nhớ, tôi tưởng rằng sau năm năm nhất định anh đã quên cô ấy, không ngờ về nước chưa được bao lâu đã gặp phải anh rồi."

    Nói đến đây, Âu Dương Túc nhìn sang Nghiêm Dĩ Bạch, "Nhiềm năm như vậy, anh vẫn không hề từ bỏ."

    "Cả đời này tôi cũng sẽ không từ bỏ." Nghiêm Dĩ Bạch nhìn chằm chằm Âu Dương Túc nặng nề nói.

    Âu Dương Túc đối với chuyện này đã chẳng còn gì có thể nói, dù sao chuyện đã tới nước này rồi.

    "Anh nói tôi kể chân tướng cho anh, anh sẽ thả tôi đi, nhưng hãy để tôi gặp Nhược Vân."

    Nghiêm Dĩ Bạch gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, bây giờ anh đã biết chuyện từng xảy ra vào năm năm trước, chuyện kế tiếp anh cần làm chính là khiến Nhược Vân yêu mình lần nữa, mặc kệ sau này cô có thể nhớ chính anh là ai hay không.

    Lúc Nghiêm Dĩ Bạch sắp đi, Âu Dương Túc nhắc anh.

    "Chuyên gia nước ngoài đã từng nói, Nhược Vân mất trí nhớ liên quan chặt chẽ với bệnh của cô ấy, khả năng khiến cô ấy khôi phục trí nhớ là rất nhỏ."

    Nghiêm Dĩ Bạch không quay đầu lại, "Nếu cô ấy không nhớ tôi là ai, vậy yêu tôi lần nữa là được, tôi không ngại."

    Âu Dương Túc mím môi, hai tay nắm chặt đến vang tiếng rốp rốp, nhưng lại không tài nào làm gì được.

    -

    Hôm sau Tô Nhược Vân dậy từ sớm, sau khi cô mặc quần áo xong vội vàng xuống lầu.

    Nhưng không nhìn thấy Nghiêm Dĩ Bạch, người làm trong nhà đang chuẩn bị bữa sáng.

    Tô Nhược Vân hỏi thăm Nghiêm Dĩ Bạch đã đi đâu.

    "Cậu chủ ra ngoài từ sớm, bảo là có chút chuyện cần làm, lát nữa sẽ về."

    Tô Nhược Vân hơi bất an, kỳ thật người cô lo nhất vẫn là Âu Dương Túc, không biết hiện tại anh ta thế nào.

    Tô Nhược Vân vẫn muốn từ từ đàm phán với Nghiêm Dĩ Bạch để anh buông tha cho hai người bọn họ.

    Vừa lúc đó, quản gia bước đến trước mặt cô, "Cô Tô, cậu chủ bảo cô ra ngoài một chút."

    Tô Nhược Vân nhìn nụ cười mỉm trên mặt quản gia, cảm thấy hình như có chuyện, cô gật đầu, ra ngoài.

    Khi cô đi qua phòng khách trong biệt thự, một mùi hương thoang thoảng phất qua, gió thổi bay mái tóc dài của cô, ánh mặt trời như những vì sao rải xuống, mang theo hương hoa.

    Tô Nhược Vân tự hỏi một chút, đây là mùi hương cô rất quen thuộc, khóe miệng không nhịn được hơi nâng lên.

    Là hoa thủy tiên.

    Khi Tô Nhược Vân nhìn thấy một vùng hoa thủy tiên lớn chặn cả cổng biệt thự trước mắt, sợ ngây người.

    Nghiêm Dĩ Bạch đứng cách đó không xa, trên áo sơ mi trắng muốt còn dính bùn đất, xe tải vận chuyển hoa thủy tiên vừa đi, anh mỉm cười bước tới chỗ cô, anh tuấn bất phàm, phong thái hiên ngang.

    Tuy rằng ấn tượng của Nghiêm Dĩ Bạch với Tô Nhược Vân không tốt, chẳng những bá đạo, khư khư cố chấp, còn không cân nhắc đến cảm nhận của người khác, cũng không nghe khuyên bảo và giải thích, thậm chí ban đầu Tô Nhược Vân còn tưởng rằng anh là đại ca xã hội đen.
     
    Mei AihkiaLê Thảo Vy thích bài này.
  2. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 34: Chuẩn bị vì cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau này nghe người làm trong nhà nói mới biết anh là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia đã được đưa lên sàn chứng khoáng, thực lực hùng hậu vân vân và vân vân.

    "Thích không?"

    Trên chóp mũi Nghiêm Dĩ Bạch vẫn còn đổ mồ hôi.

    Tô Nhược Vân có chút dở khóc dở cười, nếu bạn hoặc người thân của cô làm gì, nhất định cô sẽ rất cảm động.

    Thế nhưng Nghiêm Dĩ Bạch lấy thân phận gì tặng mình những thứ này? Tới tận bây giờ, hai người bọn họ vẫn chưa xác định thân phận, còn chưa biết quan hệ thế nào.

    Rất có thể cô hoàn toàn chỉ là người xa lạ, chẳng qua là anh nhận nhầm người mà thôi.

    "Anh chuẩn bị cho tôi à?"

    "Đương nhiên."

    Tô Nhược Vân nhíu mày hơi tò mò, "Sao anh biết tôi thích hoa thủy tiên?"

    "Bởi vì em là Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân thích hoa thủy tiên."

    Câu trả lời của anh khiến cô bật cười, nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến mất, dường như có điều ngẫm nghĩ về câu nói của Nghiêm Dĩ Bạch.

    Nghiêm Dĩ Bạch hiểu rõ, "Anh đã thả Âu Dương Túc rồi, bây giờ anh ta không sao, anh nghĩ chắc lát nữa anh ta sẽ liên lạc với em."

    "Thật ư?" Tô Nhược Vân có chút bất ngờ.

    "Đúng vậy, anh cho phép hai người tiếp tục làm bạn, nhưng em không thể rời khỏi chỗ anh."

    Tô Nhược Vân tưởng rằng Nghiêm Dĩ Bạch đã hiểu anh nhận nhầm người rồi, nghe thấy câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống.

    "Tại sao? Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi không phải Tô Nhược Vân, tôi là Tô Nhược."

    "Chuyện này em nói không tính." Câu đầu tiên của Nghiêm Dĩ Bạch đã bác bỏ cô.

    Tô Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng rất thích hoa thủy tiên trước mắt, cũng bị cảnh tượng này làm kinh ngạc, nhưng cô vẫn thở phì phò trở về phòng mình, bữa sáng cũng không thèm ăn.

    Xưa nay Nghiêm Dĩ Bạch không biết dỗ dành người khác, ai cũng biết thái độ lạnh như băng và tính cách cao ngạo của anh.

    Nhưng cứ mỗi lần khi ở bên Tô Nhược Vân, anh hoàn toàn trở thành một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời.

    Thấy Tô Nhược Vân không ăn sáng, anh bảo người chuẩn bị khay, đích thân bưng đồ ăn đến cửa phòng cô.

    "Em mở cửa đi, tôi có chuyện nói với em."

    Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch gõ cửa, thấy không có ai mở cửa lúc này mới lên tiếng.

    Nhưng trong phòng không có chút động tĩnh nào.

    Nghiêm Dĩ Bạch bất đắc dĩ chậc lưỡi, "Nếu em không mở cửa, vậy anh sẽ nhốt em ở đây, cả Âu Dương Túc em cũng không được gặp."

    Chưa tới vài giây, Nghiêm Dĩ Bạch đã nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, ngay sau đó cửa mở ra.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn khổ não của Tô Nhược Vân xuất hiện, Nghiêm Dĩ Bạch lập tức vui vẻ, "Sao mặt mày đau khổ như vậy? Anh có làm gì em đâu."

    Anh bưng đồ ăn định vào, nhưng lại bị Tô Nhược Vân cản ngoài cửa.

    "Có chuyện gì, anh nói ở đây là được." Vẻ mặt cô không vui.

    Nghiêm Dĩ Bạch biết tại sao Tô Nhược Vân lại kháng cự mình như vậy, anh cũng biết chính sách cường quyền không đúng.

    Những gì Âu Dương Túc nói tối qua anh đã dùng điện thoại ghi âm lại hết, nếu bây giờ lấy ra cho Tô Nhược Vân nghe, cô sẽ biết năm năm trước quan hệ của cô và mình là gì.

    Nhưng một khi lấy ghi âm ra cũng chính là tiết lộ chuyện mình từng làm tổn thương Tô Nhược Vân năm đó.

    Vì vậy Nghiêm Dĩ Bạch đối với chuyện này có chút do dự, không biết có nên đưa cho cô nghe hay không.

    Âu Dương Túc cũng đã nói, khả năng Tô Nhược Vân khôi phục trí nhớ rất nhỏ.

    Nếu lấy ghi âm ra cho cô biết quá khứ của mình, nhưng cô lại hoàn toàn không nhớ ra cũng sẽ tạo thành phức tạp rất lớn đối với cô.

    Bây giờ dáng vẻ Tô Nhược Vân ngây thơ đáng yêu, Nghiêm Dĩ Bạch thật lòng hi vọng cô có thể mãi mãi như vậy.

    Những ký ức đau đớn kia, không nhớ cũng được.
     
    Mei AihkiaLê Thảo Vy thích bài này.
  3. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 35: Phải thế nào em mới có thể chấp nhận anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rốt cục phải thế nào em mới có thể chấp nhận anh?"

    Nghiêm Dĩ Bạch có chút buồn rầu, bưng khay đứng mãi ngoài cửa.

    Tô Nhược Vân do dự suy nghĩ một chút, "Anh thật sự không nghĩ rằng mình nhận nhầm người à?"

    Anh chắc chắn gật đầu, "Anh thật sự không nhận nhầm người, em thật sự chính là Tô Nhược Vân, chuyện này nếu em không tin có thể hỏi Âu Dương Túc."

    "Anh đồng ý để tôi rời khỏi nơi này sao?"

    Tô Nhược Vân hưng phấn mở cửa rộng hơn, tưởng là mình có thể rời khỏi nơi này rồi.

    Thế nhưng Nghiêm Dĩ Bạch lại lắc đầu nói, "Em muốn đi đâu? Đây là nhà của em."

    "Đây không phải nhà tôi." Tô Nhược Vân sốt ruột đến nỗi dậm chân bình bịch.

    Người đàn ông này, sao đầu óc lại bướng bỉnh như vậy? Sao nói mãi cũng không thông não được chứ?

    "Não anh có bệnh à, tôi không quen anh, anh biết chưa? Để tôi đi."

    Nghiêm Dĩ Bạch hít sâu một hơi, "Xem ra nếu không để chính miệng Âu Dương Túc nói với em, em sẽ không tin."

    Anh đặt khay xuống đất, sau đó kéo tay Tô Nhược Vân.

    Cô càng hoảng sợ, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

    "Đi tìm Âu Dương Túc, có lẽ em nên liên lạc với anh ta, anh muốn chính miệng anh ta nói cho em biết, rốt cuộc em là ai." Nghiêm Dĩ Bạch nói.

    Ngay lúc hai người xuống lầu, điện thoại Tô Nhược Vân vang lên.

    Là Âu Dương Túc gọi đến.

    Nghiêm Dĩ Bạch dừng bước, "Em nghe đi, hỏi thử xem anh ta đang ở đâu."

    Tô Nhược Vân nghe điện thoại của Âu Dương Túc trước mặt Nghiêm Dĩ Bạch, hai người hẹn nơi gặp mặt, sau đó Nghiêm Dĩ Bạch dẫn Tô Nhược Vân tới gặp Âu Dương Túc.

    Khi Âu Dương Túc nhìn thấy hai người bọn họ tới, khuôn mặt ôn hòa ban đầu đóng một lớp băng.

    "Anh tới làm gì?"

    "Anh hẹn người phụ nữ của tôi ra ngoài, chẳng lẽ tôi không thể tới sao?" Nghiêm Dĩ Bạch vô liêm sỉ nói.

    Âu Dương Túc quay đầu nhìn Tô Nhược Vân, cô cuống quít giải thích, "Tôi không phải người phụ nữ của anh, anh đừng có tự định nghĩa lung tung được không? Tôi nhận lời khi nào?"

    "Có lẽ sau mấy tháng nữa, chậm nhất." Cuối cùng Nghiêm Dĩ Bạch còn nhấn mạnh một chút,

    Tô Nhược Vân thực sự không biết nói gì.

    Vốn Âu Dương Túc muốn gặp riêng Tô Nhược Vân một lần, hoặc là thừa cơ dẫn cô đi.

    Ai ngờ Nghiêm Dĩ Bạch lại bám theo, hơn nữa sau khi ngồi xuống còn đổi khách thành chủ.

    Nghiêm Dĩ Bạch gõ lên bàn vài cái, nhìn chằm chằm Âu Dương Túc nói, "Có chuyện gì nói mau, đừng nói nhảm."

    Âu Dương Túc nổi giận trừng Nghiêm Dĩ Bạch, anh không thèm để ý, nói tiếp, "Nói cho Nhược Vân biết rốt cuộc cô ấy là ai."

    Lúc này Tô Nhược Vân cũng đã hơi nghi ngờ, dù sao cô cũng hiểu rõ chứng bệnh của mình, mặc dù không nhớ gì, nhưng cô biết mình mất một đoạn trí nhớ.

    Hơn nữa cách nói chuyện hành động của Nghiêm Dĩ Bạch dường như là thật sự có chuyện như vậy, bấy giờ mới nhìn sang Âu Dương Túc, chờ mong anh ta cho mình một đáp án.

    Cuối cùng Âu Dương Túc bất đắc dĩ mới nói ra thân phận lúc trước của Tô Nhược Vân.

    "Em tên Tô Nhược Vân vì phẫu thuật u não nên mất đi trí nhớ năm năm trước, mẹ em năm năm trước qua đời trên bàn phẫu thuật."

    Nghiêm Dĩ Bạch lại vô cùng không hài lòng, "Nói cho cô ấy biết, tôi là ai."

    Âu Dương Túc cười lạnh một tiếng nói, "Anh ta là một người không quan trọng, một công tử nhà giàu ăn chơi trác tang, lúc ấy vì kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ nên em đã bán đêm đầu của mình cho anh ta với giá một trăm vạn, nhưng tên lưu manh này cứ làm phiền em."

    "Âu Dương Túc!"

    "Tôi nói không sai mà, anh dám nói đêm đầu tiên một trăm vạn kia không phải anh mua?"
     
    Mei Aihkia thích bài này.
  4. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 36: Bị bẫy cho một hố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghiêm Dĩ Bạch trừng to mắt, những chuyện này vốn anh không muốn nói ra, chỉ muốn nói cho Nhược Vân, anh là người cô yêu sâu đậm.

    Lại bị Âu Dương Túc bẫy cho một hố như vậy.

    Sau khi Tô Nhược Vân biết chuyện này vô cùng chấn động, mình vậy mà từng bán đi đêm đầu tiên, hơn nữa là cùng người đàn ông trước mắt.

    Cô theo bản năng giữ cách với Nghiêm Dĩ Bạch.

    Nghiêm Dĩ Bạch bất đắc dĩ, nhưng anh không muốn nói tiếp nữa, nếu nói thêm gì nữa, không biết Âu Dương Túc còn nói ra chuyện gì.

    Dẫn Nhược Vân tới gặp Âu Dương Túc đúng là vô cùng sai lần.

    Nghiêm Dĩ Bạch dẫn Tô Nhược Vân đi, nhưng Tô Nhược Vân lại không chịu đi với anh.

    "Nếu năm đó chúng ta thật sự từng giao dịch với nhau, vậy giao dịch kia đã xong, hai người chúng ta không còn liên quan gì nữa, tôi không cần phải trở về với anh."

    "Nhưng mà.."

    Nghiêm Dĩ Bạch không phản bác được, hai người dây dưa ở cửa quán cà phê.

    "Nhược Vân, về với anh đi." Sau lưng truyền đến giọng Âu Dương Túc.

    Nghiêm Dĩ Bạch như hoảng hốt, kéo Tô Nhược Vân ra sau lưng mình, "Cô ấy sẽ không đi theo anh. Cả đời này anh cũng đừng mơ."

    Tô Nhược Vân nhìn bóng lưng của Nghiêm Dĩ Bạch, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, anh còn đang siết chặt lấy tay cô, trong lòng không khỏi tuôn ra một cảm giác quen thuộc.

    Cảm giác này không khiến cô cảm thấy chán ghét, hơn nữa Tô Nhược Vân có thể cảm nhận được, Nghiêm Dĩ Bạch thật lòng với cô.

    Nếu anh thật sự chỉ là một công tử ăn chơi, thật sự dùng một trăm vạn mua đên đầu tiên của mình, cần gì phải dây dưa với mình như thế?

    Lòng bàn tay đang cầm lấy tay cô đã đổ mồ hôi.

    Vẫn đang tranh chấp với Âu Dương Túc, có thể thấy được anh rất sợ mình sẽ bỏ đi, thậm khí khi tranh chấp, cơ thể còn cản trước mặt mình, ngay cả Âu Dương Túc muốn nhìn cô nhiều hơn chút anh cũng không cho.

    "Âu Dương Túc anh đừng ép tôi."

    Ánh mắt Nghiêm Dĩ Bạch trở nên lạnh lẽo hơn, dường như lại muốn đánh nhau với Âu Dương Túc.

    "Tạm thời em về với anh ta trước, không sao."

    Sau lưng truyền đến giọng nói rất nhỏ của Tô Nhược Vân, nhưng vẫn nghe thấy được.

    Ngay cả Nghiêm Dĩ Bạch cũng không tin đó là do Tô Nhược Vân thốt ra.

    Anh quay đầu lại cười với cô, khoảnh khắc này như đắm chìm trong gió xuân ấm áp, Tô Nhược Vân cũng cười theo, chỉ đơn thuần là bị nụ cười của anh ảnh hưởng, có đôi khi không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần anh nhìn sâu vào mắt cô, tất cả lời nói đều hiểu hết.

    Trong lúc Âu Dương Túc ngây người, Nghiêm Dĩ Bạch dẫn theo Tô Nhược Vân rời khỏi nơi này.

    Lúc ăn cơm tối, Nghiêm Dĩ Bạch vẫn có chút khó tin, "Em thật sự sẽ không rời khỏi đây ư?"

    "Sẽ không, ít nhất trước khi anh đồng ý để tôi đi thì tôi sẽ không đi." Cô nói chắc chắn.

    Nghiêm Dĩ Bạch như vừa mới ăn một muỗng ăn mật ngọt vậy.

    Từ đó về sau Nghiêm Dĩ Bạch không can thiệp nhiều vào chuyện của Tô Nhược Vân nữa, Tô Nhược Vân có thể ra ngoài dạo phố làm những chuyện khác, cũng sẽ đi gặp Âu Dương Túc.

    Nhưng cô luôn về nhà đúng giờ, ăn cơm với Nghiêm Dĩ Bạch, có đôi khi về sớm, hai người còn đi ngắm những đóa hoa thủy tiên kia.

    Nghiêm Dĩ Bạch vô cùng che chở cho Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân chưa từng được đối xử như vậy.

    Cô từ từ có hảo cảm với Nghiêm Dĩ Bạch, ban đầu còn xem anh là bệnh nhân tâm thần, nhưng hôm nay lại cảm thấy anh có hương vị của riêng mình.

    Chẳng qua trong lòng Tô Nhược Vân luôn có chút nghi vấn, rốt cuộc Nghiêm Dĩ Bạch có quan hệ gì với mình?

    Tuy rằng anh đã thể hiện rất rõ ràng, nhưng anh chưa từng nói thích mình.

    Mà Tô Nhược Vân cũng biết, những chuyện Nghiêm Dĩ Bạch làm là để theo đuổi mình.

    Có đôi khi Tô Nhược Vân ở một mình còn nghĩ trước đây giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
     
    Mei Aihkia thích bài này.
  5. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 37: Không được bị lừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âu Dương Túc thừa biết Nghiêm Dĩ Bạch đang theo đuổi Tô Nhược Vân, mà Tô Nhược Vân cũng dần dần có hảo cảm với anh.

    Âu Dương Túc bắt đầu cảm giác có nguy cơ.

    Hôm nay anh ta hẹn Tô Nhược Vân ra ngoài, thấy tâm trạng cô rất tốt, cảm xúc Âu Dương Túc cũng có chút sa sút.

    "Gần đây em và anh ta sống chung rất tốt nhỉ."

    Tô Nhược Vân nhẹ gật đầu, "Xem như không tệ, cảm thấy anh ta không giống người xấu như em nghĩ ban đầu."

    "Nhưng em không biết những chuyện trước kia anh ta làm với em, em không được bị dáng vẻ bây giờ của anh ta lừa."

    Tô Nhược Vân có chút khó hiểu, thế nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại trên giường bệnh là Âu Dương Túc, năm năm qua cũng là anh ta luôn ở bên cạnh mình.

    Vì vậy đối với những gì Âu Dương Túc nói, cô tin chắc không nghi ngờ.

    "Nhưng em không nhớ chuyện lúc trước, dù sao đã qua lâu vậy rồi."

    Nghe ý của Tô Nhược Vân, hình như đã muốn tha thứ cho Nghiêm Dĩ Bạch.

    Âu Dương Túc thoáng sốt ruột, giữ bả vai Tô Nhược Vân nói: "Nhược Vân, người thật sự yêu em là anh, mấy năm nay anh luôn ở bên em, hiểu rõ mọi thứ của em, em ở bên anh mới là thích hợp nhất, Nghiêm Dĩ Bạch thật sự không thích hợp với em."

    Tô Nhược Vân có chút ngây ngẩn cả người, mặc dù bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy nhưng cô vẫn luôn xem Âu Dương Túc như anh trai và người thân của mình mà đối đãi, chưa từng nghĩ rằng sẽ yêu anh ta.

    Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Nhược Vân, Âu Dương Túc thoắt cái nắm tay cô.

    "Nhược Vân, anh yêu em, từ năm năm trước anh đã yêu em, đi với anh được không? Thừa dịp hiện tại rời khỏi nơi này, chúng ta ra nước ngoài, nơi lúc trước chúng ta sống, cũng sẽ không về đây nữa."

    Tô Nhược Vân rút tay lại, áy náy nói, "Thật xin lỗi, em chỉ xem anh là người thân của em."

    Âu Dương Túc tuyệt vọng nhìn cô, "Em thích Nghiêm Dĩ Bạch đúng không?"

    Tô Nhược Vân không trả lời, cũng không thừa nhận.

    "Anh ta có gì tốt? Ngoại trừ giàu có ra, rốt cuộc anh ta có gì tốt hơn anh?" Âu Dương Túc gần như hét lên.

    Tô Nhược Vân có chút căng thẳng, sống với Âu Dương Túc lâu thế rồi, lần đầu tiên cô thấy anh ta nổi giận như vậy.

    "Không phải như anh nghĩ đâu, thật đó, thật ra em đối với anh ta.."

    Không đợi Tô Nhược Vân nói xong, Âu Dương Túc đã ngắt lời cô.

    "Em sẽ phải hối hận vì thích Nghiêm Dĩ Bạch, bởi vì anh ta căn bản không xứng. Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận."

    Sau khi nói xong Âu Dương Túc bỏ lại một mình Tô Nhược Vân, xoay người rời đi.

    -

    Năm năm nay Tô Hinh Nhi luôn xoay quanh Nghiêm Dĩ Bạch.

    Mấy ngày qua cô ta ra nước ngoài một lần, vừa về nước đã hẹn gặp Nghiêm Dĩ Bạch, nói đem quà về cho anh, nhất định phải gặp một lần.

    Trước kia Nghiêm Dĩ Bạch luôn dùng tư thái từ chối đối xử với Tô Hinh Nhi, nhưng lần này anh đã nhận lời.

    Hai người hẹn ăn trưa ở một nhà hàng cách công ty Nghiêm Dĩ Bạch không xa.

    Tô Hinh Nhi vừa ngồi xuống đã đưa quà mình mang từ nước ngoài về cho Nghiêm Dĩ Bạch.

    "Thích không? Đây là em đặc biệt chọn cho anh đấy, đến lúc đó đặt trên bàn làm việc của anh, ngày nào cũng nhìn, đáng yêu bao nhiêu."

    Tô Hinh Nhi đưa một cái ống đựng bút khéo léo tinh xảo, bên trên còn có chữ cái viết tắt tên của cô ta.

    "Mấy món phong cách thế này không hợp với tôi, sau này từ nước ngoài về không cần đem đồ cho tôi nữa." Nghiêm Dĩ Bạch từ chối.

    Tuy rằng như thế nhưng Tô Hinh Nhi có thể nhìn ra tâm trạng anh không tệ, vì vậy làm nũng nói, "Anh cầm đi mà, ít nhiều gì cũng là tấm lòng của em."

    Cuối cùng Nghiêm Dĩ Bạch không từ chối, cũng không nhận lấy.

    Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Nghiêm Dĩ Bạch sắp đến giờ làm việc, đứng dậy rời đi.
     
    Mei Aihkia thích bài này.
  6. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 38: Cô ta vậy mà vẫn còn sống!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái ống đựng bút đáng yêu kia thì được để ở trên bàn cơm.

    Tô Hinh Nhi có chút mất mát, nhưng đối với cô ta mà nói, Nghiêm Dĩ Bạch có thể đồng ý với cô ta đi ra ngoài cùng ăn một bữa cơm, xem như đã tiến bộ rất lớn.

    Trong 5 năm này, những cơ hội như vậy ít lại càng ít.

    Tô Hinh Nhi giống như là nhận được sự cổ vũ, ngày hôm sau trực tiếp chạy tới công ty Nghiêm Dĩ Bạch tìm anh.

    Lúc cô ta đi vào văn phòng Nghiêm Dĩ Bạch, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nhảy đến trước mặt anh, "Dĩ Bạch."

    Sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch lạnh nhạt, "Sao cô lại tới nữa? Có chuyện gì sao?"

    "Ngày hôm qua anh để ống đựng bút ở trên bàn, hôm nay em mang tới đây cho anh."

    Lông mày Nghiêm Dĩ Bạch run một chút, anh cố ý để lại, chẳng lẽ cô ta không hiểu sao?

    Nhìn Tô Hinh Nhi đặt cái ống đựng bút kia tới trên bàn chỗ mình dễ thấy nhất, anh không có bày ra bất cứ phản ứng gì, biểu cảm lạnh nhạt nhiều thêm vài phần âm trầm.

    "Sau này đừng tùy tiện đến công ty."

    Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch lạnh như băng nói vài câu, lại bắt đầu tiếp tục giải quyết công việc của mình.

    "Dĩ Bạch đều đã qua lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh cũng không suy xét cho tương lai của mình một chút sao?"

    Sau khi Tô Hinh Nhi ngồi xuống, thấm thía mà nói.

    Nghiêm Dĩ Bạch có chút không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn cô ta, "Cái gì?"

    "Chị của em cũng đã qua đời năm năm rồi, năm năm này chẳng lẽ anh cũng chưa từng suy nghĩ nên tìm một nửa kia cho mình sao?"

    Ánh mắt Nghiêm Dĩ Bạch lại tối sầm vài phần, "Cô tới đây chỉ để nói với tôi chuyện này sao?"

    "Dĩ Bạch em biết chuyện năm đó là em làm sai, em cũng biết nói chị của em như vậy là sai rồi, em biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không, chị của em cũng đã không còn nữa, anh vẫn không có ý định đón nhận em sao?"

    Nghiêm Dĩ Bach cười khẽ một tiếng, tựa như cũng không có ý muốn tha thứ cho cô ta.

    Chẳng qua là thái độ với cô ta hơi hòa hoãn một chút mà thôi.

    Tô Hinh Nhi còn muốn nói thêm, Nghiêm Dĩ Bạch cắt ngang lời cô ta, "Nếu không có chuyện gì, thì đi ra ngoài trước, tôi muốn làm việc."

    Vốn dĩ Tô Hinh Nhi cho rằng ngày hôm qua Nghiêm Dĩ Bạch ăn cơm trưa với mình, là có ý tốt với mình, rốt cuộc chờ đến ngày anh cởi bỏ niêm phong trong lòng, lại không nghĩ rằng, thái độ của anh vẫn như cũ.

    Tô Hinh Nhi có chút không cam lòng, nhưng mà mặc kệ cô ta nói cái gì Nghiêm Dĩ Bạch cũng không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô ta nữa. Thở phì phò từ văn phòng Nghiêm Dĩ Bạch đi ra, vừa đúng lúc đụng phải thư ký muốn đi vào đưa tài liệu.

    Tô Hinh Nhi giữ chặt thư ký, dò hỏi, "Có phải gần đây tổng giám đốc Nghiêm có chuyện gì hay không?"

    Thư ký dừng lại một chút, cô ta biết Tô Hinh Nhi, cũng biết thân phận của cô ta, cho nên nói thẳng, "Không có chuyện gì, chỉ là vẫn luôn bận rộn công việc mà thôi, giống như trước kia."

    "Tôi nói là phương diện tình cảm, bên cạnh anh ấy có xuất hiện người phụ nữ kỳ quái nào không?"

    Thông qua sự nhắc nhở của Tô Hinh Nhi, thư ký giống như nghĩ đến gì đó.

    "Đúng rồi, lúc trước tổng giám đốc sắp xếp người mua hoa thủy tiên, hơn nữa tôi còn nhìn thấy anh ấy đang xem tạp chí nhẫn kim cương gì đó, ngẫu nhiên còn nhìn thấy một mình anh ấy nhắn tin nhắn cho ai đó, còn cười ngây ngô, chắc là đang theo đuổi ai đó rồi."

    Tô Hinh Nhi lập tức nhíu mày lại, vậy mà Dĩ Bạch lại có người thầm thích, mà người kia lại không phải là mình.

    Sau khi về đến nhà, trong lòng đầy không thoải mái, sao có thể chứ, cô ta chỉ ra nước ngoài mấy ngày mà thôi, Nghiêm Dĩ Bạch đã thích người khác rồi?

    Người kia là ai? Có tư cách gì đoạt người đàn ông của cô ta?

    Tô Hinh Nhi lấy di động ra muốn tìm người điều tra một chút, Nghiêm Dĩ Bạch đang quen biết với người nào, nhưng đột nhiên do dự.

    Vẫn là cô ta tự mình tự mình làm đi, nhưng thật ra cô ta muốn xem, năng lực của người kia lớn như thế nào.
     
    Mei Aihkia thích bài này.
  7. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 39: Điên cuồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi biết rất có thể Nghiêm Dĩ Bạch đang quen biết với một người phụ nữ, Tô Hinh Nhi tựa như phát điên, mỗi ngày đều theo dõi Nghiêm Dĩ Bạch.

    Trong lòng còn đang căm giận nghĩ, nếu cho cô ta biết người phụ nữ này là ai, tuyệt đối sẽ không tha cô ta.

    Hôm nay, lúc tan làm giữa trưa, Nghiêm Dĩ Bạch vội vã ra khỏi công ty, thấy tâm trạng anh rất tốt, chắc là đi hẹn hò với người nào đó.

    Tô Hinh Nhi lái xe theo đuôi Nghiêm Dĩ Bạch, "Hừ, tôi không tin rằng tôi không bắt được cô, tiện nhân."

    Nghiêm Dĩ Bạch ở trước một nhà hàng, ngừng lại, đây là một nhà hàng vô cùng xa hoa.

    Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch xuống xe, bảo vệ lập tức cầm lấy chìa khóa xe của anh, giúp anh đi đỗ xe.

    Chờ sau khi Nghiêm Dĩ Bạch đi vào nhà hàng, Tô Hinh Nhi cũng dừng xe ở cửa, sau khi giao chìa khóa cho bảo vệ, Tô Hinh Nhi rón ra rón rén đi vào nhà hàng.

    Nhìn lướt qua lầu một nhà hàng, cũng không phát hiện Nghiêm Dĩ Bạch, cô ta trực tiếp đi lên lầu hai, lúc còn đang ở chỗ thang máy, Tô Hinh Nhi liếc mắt một cái thì thấy được, ở lầu hai Nghiêm Dĩ Bạch ngồi cùng một người phụ nữ.

    Tô Hinh Nhi hận đến mức cắn răng, nhưng mà cô ta không lập tức xông lên, mà lén lút ngồi xuống một chỗ ngồi bên cạnh bọn họ.

    "Muốn ăn gì không?"

    Giọng nói Nghiêm Dĩ Bạch vô cùng ôn hòa, hoàn toàn khắc hẳn lúc nói chuyện với Tô Hinh Nhi.

    "Tôi ăn đại gì đó đi, ăn gì cũng được, chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, sao phải chọn nơi xa hoa như vậy, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ để ăn là được rồi." Tô Nhược Vân tùy ý nói.

    Nghiêm Dĩ Bạch lại không cho là như vậy, "Đây là lần đầu tiên anh và em ra ngoài ăn cơm, đương nhiên là phải tìm một chỗ tốt, chờ sau khi cơm nước xong, buổi chiều anh đưa em tới chỗ khác đi dạo."

    Tô Nhược Vân hơi sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian này ở chung, cảm thấy Nghiêm Dĩ Bạch là người không tệ, ít nhất anh tuân thủ lời hứa, mặc dù "Giam lỏng" mình ở trong biệt thự.

    Nhưng mà anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mình, hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn đều cực kỳ tôn trọng cô, những người khác trong biệt thự cũng vô cùng tốt bụng.

    Hiện giờ nhìn qua Nghiêm Dĩ Bạch cũng không hề giống người có loại trạng thái giống bị bệnh tâm thần khi mới gặp, Tô Nhược Vân biết mình đã từng mất đi một đoạn ký ức, bây giờ cô cũng biết rõ, đoạn ký ức này có liên quan tới Nghiêm Dĩ Bạch.

    Cho nên mới ở lại trong biệt thự của Nghiêm Dĩ Bạch anh, muốn biết mình đã từng như thế nào, hơn nữa với đoạn ký ức kia giữa mình và Nghiêm Dĩ Bạch, càng ngày càng có hứng thú.

    Nhưng mà bất kể là Tô Nhược Vân hỏi anh như thế nào, anh cũng không chịu tự nói với cô, anh luôn nói, "Ký ức của em, phải dựa vào chính em tự nhớ."

    "Buổi chiều anh không đi làm sao?"

    Sau khi nghe Nghiêm Dĩ Bạch nói xong Tô Nhược Vân hỏi lại.

    "Buổi sáng anh đã xử lý xong hết công việc trong ngày rồi, buổi chiều anh dẫn em đi dạo ở mấy chỗ quen thuộc, có lẽ em sẽ có thể nhớ ra chút gì đó, hơn nữa thời tiết hôm nay tốt như vậy, em cũng không thể cứ buồn bã ở nhà mãi, sẽ buồn bực sinh bệnh."

    Nghiêm Dĩ Bạch nhìn thực đơn, nhàn nhạt nói, rất giống như làm những việc này đối với anh, là cực kỳ bình thường.

    Nhưng đối với Tô Nhược Vân mà nói, lại bị một phần dịu dàng này của anh, ngọt đến mức nhếch khóe miệng lên!

    Nghiêm Dĩ Bạch gọi đều là đồ ăn Tô Nhược Vân thích ăn, sau khi ăn cơm, Nghiêm Dĩ Bạch lại hỏi Tô Nhược Vân có chỗ nào cô muốn đi hay không?

    Tô Nhược Vân lắc đầu.

    "Vậy hành trình buổi chiều anh sẽ quyết định." Nghiêm Dĩ Bạch cười nói.

    Nhìn qua quan hệ của hai người rất ấm áp lại mà ngọt ngào, nhưng bị Tô Hinh Nhi ngồi ở cách đó không xa nhìn thấy, lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
     
    Mei Aihkia thích bài này.
  8. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 40: Tô Hinh Nhi cay độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ là vị trí Tô Hinh Nhi ngồi, chỉ nhìn thấy bóng dáng Tô Nhược Vân, ở trong đầu cô ta, đang suy đoán người phụ nữ này rốt cuộc có dáng vẻ gì? Nhìn dáng bóng lưng cũng không tệ.

    Đang lúc hai người Nghiêm Dĩ Bạch và Tô Nhược Vân ăn cơm, di động của Nghiêm Dĩ Bạch đột nhiên vang lên, là người trong công ty gọi tới.

    Sau khi nghe điện thoại xong, lông mày Nghiêm Dĩ Bạch lập tức nheo lại nặng nề.

    "Không phải buổi sáng tôi đã sắp xếp chuyện này xong xuôi rồi sao? Sao các người lại thế này? Chút việc này cũng không xử lý xong?"

    Nhìn sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch càng ngày càng âm trầm, Tô Nhược Vân biết trong công ty chắc chắn là có chuyện gì.

    "Nếu không anh về công ty xem đi."

    Chờ sau khi Nghiêm Dĩ Bạch tắt điện thoại, Tô Nhược Vân chủ động nói.

    Nghiêm Dĩ Bạch có chút khó xử, nhưng tựa như việc trong công ty cần anh phải quay về xử lý một chút.

    "Em có thể ở đây chờ anh trong chốc lát không? Rất nhanh anh sẽ quay lại, hành trình buổi chiều không thay đổi, chỉ là muộn một chút."

    Nghiêm Dĩ Bạch dùng giọng áy náy nói.

    Tô Nhược Vân hơi hơi mỉm cười nói: "Tôi không sao, anh xử lý tốt việc của mình trước đi."

    Nghiêm Dĩ Bạch gật đầu, vì tranh thủ thời gian, anh cầm lấy áo khoác vội vàng ra khỏi đây.

    Chờ đến lúc anh đi khỏi, Tô Hinh Nhi ngồi ở cách đó không xa hơi hơi nheo đôi mắt lại, cơ hội đến rồi.

    Xác định Nghiêm Dĩ Bạch sẽ không quay lại nữa, lúc này Tô Hinh Nhi mới thẳng eo lên, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi tới đối diện Tô Nhược Vân, đặt mông ngồi xuống.

    Tô Nhược Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ chỉn chu ngồi ở đối diện, còn đang kinh ngạc, nhìn thấy nét mặt người phụ nữ kia, từ phẫn nộ biến thành hoảng sợ.

    "Cô.. Cô là ai?"

    Tô Nhược Vân lập tức nổ tung, "Ơ.. Cô muốn tìm ai sao?"

    "Tô Nhược Vân?"

    Tô Nhược Vân sửng sốt một chút, sau đó cười nói, "Có thể là cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải tên Tô Nhược Vân, tôi tên là Tô Nhược."

    Một phút kia, đại não Tô Hinh Nhi trống rỗng, người trước mắt này quả thực là giống Tô Nhược Vân như đúc.

    Nhưng mà sau khi nghe được cô nói cô tên là Tô Nhược, Tô Hinh Nhi cười lạnh, "Chị đúng là rất lợi hại đấy, một tay bày ra âm mưu, năm năm trước giả chết, năm năm sau trở về, lại tới thông đồng với Nghiêm Dĩ Bạch."

    Thấy giọng điệu người phụ nữ đối diện không có ý tốt, ánh mắt Tô Nhược Vân trầm xuống.

    "Xin lỗi, tôi không quen biết cô, đây là chỗ của tôi, cô có thể rời đi không?"

    "Đừng ở đây diễn nữa có được không? Chị là ai tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, ở trước mặt tôi giả vờ đáng thương phải không? Giả vờ mất trí nhớ sao?"

    Tô Nhược Vân cau mày, cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có chút buồn cười.

    "Tôi thật sự không biết cô là ai, phiền cô rời đi."

    Tô Hinh Nhi vỗ bàn đứng lên, cầm lấy một ly nước bên cạnh bàn, trực tiếp hất lên mặt Tô Nhược Vân.

    Tô Nhược Vân hít ngược lại một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới, cô ta sẽ đột nhiên có hành động như vậy.

    "Tô Nhược Vân đừng ở trước mặt tôi giả vờ đáng thương, tôi biết chị là ai, năm năm trước chị đã rời đi vì sao năm năm sau còn trở về? Chẳng lẽ chị không buông tha Nghiêm Dĩ Bạch được sao? Hối hận phải không? Cho nên lại tới đây phạm tiện*."

    *chửi mắng khinh thường những người cam tâm chịu nhục

    Lời còn chưa dứt, một ly nước được hất lên trên mặt Tô Hinh Nhi, "Không hiểu lý lẽ."

    Sau khi nói xong, Tô Nhược Vân cầm túi xách của mình ra khỏi nhà hàng.

    Tô Hinh Nhi ngơ ngác đứng tại chỗ, Tô Nhược Vân năm đó, cho tới bây giờ sẽ không làm ra loại chuyện này, cô chỉ ở trước mặt người khác giả vờ đáng thương, lấy sự đồng tình của người khác.

    Chờ đến khi Tô Hinh Nhi đuổi theo ra ngoài, tìm Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân đã đi rồi.

    Cô ta không cam lòng, sau đó tìm người bắt đầu điều tra Tô Nhược Vân, xem xem rốt cuộc là cô trở về vì mục đích gì.
     
    Mei Aihkia thích bài này.
  9. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 41: Lo lắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Nghiêm Dĩ Bạch từ công ty quay về, không tìm thấy Tô Nhược Vân ở nhà hàng, sau khi hỏi nhân viên phục vụ nhà hàng, mới biết được Tô Nhược Vân và người khác xảy ra tranh chấp, sau đó đã rời đi.

    Hỏi nhân viên phục vụ kia, anh ta chỉ nói người xảy ra tranh chấp là một phụ nữ, cũng không biết gì khác.

    Nghiêm Dĩ Bạch vô cùng lo lắng cho Tô Nhược Vân, gọi điện thoại cho cô, nhưng mà điện thoại là không cách nào kết nối được.

    Nghiêm Dĩ Bạch thật sự nóng lòng sợ Tô Nhược Vân lần này, sẽ lại biến mất, lập tức hoảng sợ, tay cũng không còn đủ sức lực, anh lái xe quay về nhà mình.

    Lúc anh nhìn thấy Tô Nhược Vân ngồi ở trên sô pha, đang xem tạp chí, cuối cùng trái tim thả lỏng xuống.

    Sau khi Tô Nhược Vân nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy là Nghiêm Dĩ Bạch, sau đó đứng lên, nhưng mà còn chưa kịp có phản ứng, một tay Nghiêm Dĩ Bạch đã ôm cô vào trong lòng ngực.

    "Em đi đâu vậy? Tại sao về nhà không nói với anh một tiếng? Điện thoại của em cũng không gọi được, làm anh sợ phát điên, anh cho rằng em sẽ lại biến mất nữa."

    Vốn dĩ Tô Nhược Vân muốn chào hỏi Nghiêm Dĩ Bach một cái, lại bị một cái ôm này và lời nói của anh, cả kinh không nói ra lời!

    Tô Nhược Vân ngơ ngác dựa vào trong lòng ngực anh, không từ chối.

    Đây là lần đầu tiên Nghiêm Dĩ Bạch ôm Tô Nhược Vân thật chặt từ sau khi gặp lại cô, lúc đẩy ra, thậm chí Tô Nhược Vân còn ảo tưởng, nếu Nghiêm Dĩ Bạch ra tay với cô, anh sẽ phản kháng như thế nào.

    Nhưng mà lúc này, Nghiêm Dĩ Bạch thật sự ôm lấy cô, đôi tay Tô Nhược Vân, chậm rãi vòng qua ôm lấy eo anh.

    Sau khi im lăng một lát, Tô Nhược Vân dịu dàng nói, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

    Lúc này Nghiêm Dĩ Bạch mới buông lỏng cô ra, "Anh tới nhà hàng tìm em, nhưng mà không tìm được, gọi điện thoại em cũng không nghe, hơn nữa nhân viên phục vụ nhà hàng nói em và người khác xảy ra tranh chấp, anh lo em có chuyện gì.."

    Tô Nhược Vân có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Nghiêm Dĩ Bạch lo lắng cho mình, trong lòng trào ra một phần cảm động không tên.

    Cô cười cười, an ủi Nghiêm Dĩ Bạch, "Hình như là di động bị hỏng, không mở được, ở nhà hàng gặp một người lạ, không quen biết cô ta, cho nên em đã quay về, thật xin lỗi không nói trước cho anh một tiếng."

    Lúc này sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch mới hòa hoãn một ít, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Tô Nhược Vân cũng không nghĩ tới anh sẽ để ý mình như thế.

    "Người xảy ra tranh chấp kia với em là ai? Em có bị cô ta bắt nạt không? Có chỗ nào bị thương hay không? Vì sao lại xảy ra tranh chấp?"

    Nghiêm Dĩ Bạch liên tiếp hỏi vài câu, thậm chí khiến Tô Nhược Vân có chút dở khóc dở cười, nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp.

    "Là một người phụ nữ, cũng rất xinh đẹp, hơn nữa hình như cô ta nói tôi là Tô Nhược Vân, sau đó lại nói một vài câu nói khác, thật ra cũng không có gì, chỉ là đấu miệng vài câu mà thôi."

    Vì không để Nghiêm Dĩ Bạch lo lắng, Tô Nhược Vân giấu diếm chuyện cô và Tô Hinh Nhi, xóa bỏ tình tiết ly nước kia đi.

    Lúc này tâm tình Nghiêm Dĩ Bạch mới hoàn toàn mà thả lỏng xuống, "Vậy là tốt rồi!"

    Lúc này Nghiêm Dĩ Bạch vẫn luôn cầm lấy tay Tô Nhược Vân, chờ sau khi anh hoàn toàn thả lỏng, phát hiện điều này, chậm rãi buông ra rụt tay lại.

    Ngược lại Tô Nhược Vân có chút mất mát, nhưng mà cô vẫn nở nụ cười.

    "Anh yên tâm đi, tôi lớn như vậy, sẽ không có việc gì, cũng không phải là một đứa trẻ."

    Nghiêm Dĩ Bạch miễn cưỡng cười cười, tựa như nụ cười của Tô Nhược Vân đã cho anh sự an ủi rất lớn.

    "Chiều nay anh đưa em đi ra ngoài một chuyến, quên những chuyện không vui đó đi."

    Tô Nhược Vân gật đầu, sau đó Nghiêm Dĩ Bạch lên lầu thay một bộ quần áo, rồi đưa cô đi ra ngoài.
     
  10. Lạc Tịch

    Bài viết:
    54
    Chương 42: Chị em gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Hinh Nhi cho người điều tra Tô Nhược Vân, điều làm cô ta càng thêm khiếp sợ là, Tô Nhược Vân đã tới sống trong biệt thự của Nghiêm Dĩ Bạch rồi.

    Hơn nữa cô ta xác định, người tự xưng là Tô Nhược này, quả thật chính là Tô Nhược Vân, chẳng qua là cô thật sự mất trí nhớ mà thôi.

    Vì có thể chia rẽ Tô Nhược Vân và Nghiêm Dĩ Bạch, Tô Hinh Nhi nhân thời gian Nghiêm Dĩ Bạch đi làm, đến biệt thự, tìm Tô Nhược Vân.

    Khi Tô Nhược Vân nghe nói có người đang tìm cô, còn có chút buồn bực, lúc cô nhìn thấy người đó đúng là người đã xảy ra tranh chấp với cô ở nhà hàng ngày hôm đó, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

    "Cô tới đây cái gì? Còn muốn tới đánh nhau với tôi sao?"

    Tô Hinh Nhi cũng không có loại biểu cảm căm hận và khí thế của lúc trước, ngược lại còn cười nói với Tô Nhược Vân: "Thì ra chị thật sự mất trí nhớ, tôi còn tưởng rằng chị giả vờ chứ, bây giờ tôi đã biết hết chân tướng, tôi tới đây, chẳng qua là muốn nói chuyện với chị về chuyện của Nghiêm Dĩ Bạch."

    Tô Hinh Nhi không mời mà tự đi vào trong biệt thự, Tô Nhược Vân đi theo cô ta vào đại sảnh.

    Cô ta tự mình ngồi xuống trên sô pha, thật sự giống như là đi tới nhà của mình.

    Ngược lại là Tô Nhược Vân, có chút cảnh giác đứng trong đại sảnh nhìn chằm chằm cô ta.

    "Cô muốn nói gì với tôi?"

    Tô Hinh Nhi bày ra nụ cười không có ý tốt nhìn Tô Nhược Vân, "Bây giờ chị mất trí nhớ, chắc là chính bản thân chị cũng biết chứ?"

    Tô Nhược Vân không nói gì, nhìn dáng vẻ là đã biết rồi.

    "Nếu chị đã không nhớ rõ chuyện trước kia, chẳng lẽ đối với chuyện trước kia của chị và Nghiêm Dĩ Bạch, một chút lòng hiếu kỳ cũng đều không có sao?"

    Tô Nhược Vân nhíu nhíu mày, không nói gì, ngay sau đó Tô Hinh Nhi vỗ vỗ sô pha bên cạnh.

    "Ngồi xuống đi, tôi có thể nói cho chị biết chuyện trước kia của chị và Nghiêm Dĩ Bạch."

    Tô Nhược Vân nhẹ cắn môi, mang theo một chút lòng hiếu kỳ, ngồi xuống sô pha cách Tô Hinh Nhi xa nhất.

    Tô Hinh Nhi kể chuyện Nghiêm Dĩ Bạch đã từng sỉ nhục Tô Nhược Vân, để cô làm trò cởi quần áo trước tất cả bạn học đại học, còn dùng tiền mua đêm đầu tiên của cô v.. v, những việc này toàn bộ đều nói cho Tô Nhược Vân.

    Thậm chí còn thêm mắm thêm muối, ba hoa chích choè nói những việc này, càng lúc sắc mặt Tô Nhược Vân càng trở nên khó coi.

    "Tôi không tin anh ấy sẽ làm ra chuyện như vậy." Tô Nhược Vân lắc đầu.

    Tô Hinh Nhi lại nở nụ cười, "Chị cho rằng Nghiêm Dĩ Bạch thật sự dịu dàng giống như biểu hiện của anh ta sao? Chị quá ngây thơ rồi, chẳng qua là anh ta muốn có được chị mà thôi, những việc này đều là sự thật, nếu chị không tin, có thể hỏi người khác."

    Tay Tô Nhược Vân đang run lên nhè nhẹ, những chuyện năm đó cô đã hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng mà sau khi cô nghe được những chuyện đó từ miệng Tô Hinh Nhi, thì có một cảm giác phẫn nộ không tên.

    Anh ấy, sao có thể làm ra loại chuyện này?

    Dưới biểu cảm vô cùng khiếp sợ của Tô Nhược Vân, Tô Hinh Nhi trưng ra nụ cười thắng lợi, cầm túi xách của mình ra khỏi chỗ này.

    Chờ đến khi Tô Nhược Vân lấy lại tinh thần, không biết Tô Hinh Nhi đã đi đâu.

    Vì để xác nhận những chuyện xảy ra năm đó, Tô Nhược Vân gọi điện thoại cho u Dương Túc.

    Nếu như đặt ở lúc vừa mới vừa quen Nghiêm Dĩ Bạch, Tô Nhược Vân sẽ không chút do dự rời xa anh, nhưng mà lúc này, Tô Nhược Vân đã bắt đầu dần dần có cảm tình với Nghiêm Dĩ Bạch, nghe được chuyện như vậy, trong lòng cô hơi đau nhói.

    Tô Nhược Vân đi gặp u Dương Túc.

    Lúc u Dương Túc nghe được Tô Nhược Vân hỏi chuyện năm đó, trong lòng còn có chút khiếp sợ, nhưng mà u Dương Túc vẫn luôn rất thích Tô Nhược Vân, anh ta hy vọng Tô Nhược Vân có thể rời xa Nghiêm Dĩ Bạch.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...