Bài viết: 0 

Chương 16: Tin vào khoa học (16)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Bác sĩ cảm thấy bất ngờ, người đàn ông tốt bụng không coi thường lời nói của Khương Hủ, lập tức gọi người của đội cứu hỏa.
Khương Hủ nói rõ ràng về tình hình nhà mình, đồng thời cũng nói biện pháp cô đã thực hiện trước khi rời đi, sau khi nói về nhà của mình, cô kể lại tình hình nhà hàng xóm lúc cô đi vào cứu hai mẹ con, bao gồm cả việc có pháo hoa và pháo nổ được cất giữ trong nhà đối phương, những thứ được đặt trong bếp, tình hình ở ban công và phòng khách như thế nào. Cuối cùng, cô lặp lại lời nói hai nhà đã mua rất nhiều pháo hoa.
Lời miêu tả không hoảng hốt và rõ ràng của cô gái khiến người của đội cứu hỏa thầm khâm phục, khi cô nói xong, nhẹ giọng an ủi cô: "Em đã làm rất tốt, em đã tự cứu mình và hai người khác, giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chuyện còn lại cứ để chúng tôi lo, xin hãy tin tính chuyên nghiệp của chúng tôi và yên tâm đến gặp bác sĩ."
Khương Hủ lắc đầu, trận hỏa hoạn này, ba nhà tự làm bậy, nhưng lính cứu hỏa vô tội, mới sang năm mới, không nói bọn họ phải vất vả, lỡ như xảy ra chuyện gì thì có lẽ cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cô nhờ nhóm ma vào đám cháy để quan sát tình hình, một khi xảy ra tình huống nguy hiểm phải báo lại ngay, đảm bảo tất cả các nhân viên cứu hỏa tại hiện trường đều an toàn.
Nhóm ma thể hiện rõ ưu điểm trong biển lửa đỏ này, bọn họ bay lên lầu kiểm tra tình hình của lính cứu hỏa, rồi bay xuống lầu nói cho Khương Hủ biết tình hình hiện tại của đám cháy.
Trong lúc nhóm ma đi nghe ngóng, đội cứu hỏa không nhìn cô nữa, sau khi bác sĩ kiểm tra cô xong, thấy cô không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào thì cũng không miễn cưỡng nữa. Dì Phương nắm chặt tay cô hỏi rất nhiều câu, biết cô dùng túi phòng cháy vừa mua để cứu mình, cứu người, bà vừa mừng vừa sợ, khi biết cô cứu người còn bị cắn lại, bà tức giận đến mức muốn xông tới đánh con gái nhà họ Chu.
Cuộc trò chuyện giữa Khương Hủ và dì Phương những người xung quanh nghe thấy được, trong một thời gian, cảm xúc của họ rất phức tạp.
Thắt lưng của Khương Hủ đã tốt hơn rất nhiều, lúc bị đẩy ngã trên cầu thang, cô thấy đau không thở được, khi đã nghỉ ngơi đủ thì cô đi xuống đất thử xem, phát hiện không có gì không ổn, lúc này, tin tức do nhóm ma thu thập cũng không ít, cô đi về hướng chỉ huy đội cứu hỏa, sau đó bị người chặn lại.
Người cứu Khương Hủ vốn muốn Khương Hủ trở về, giao việc chữa cháy cho đội cứu hỏa, nhưng Khương Hủ khác với những người khác, cô bình tĩnh tự chủ, suy nghĩ rất rõ ràng, không giống muốn tới gây rối mà giống vội tới giúp đỡ hơn.
Khương Hủ đang định gọi người phụ trách đội cứu hỏa ban nãy thì nhìn thấy "chú" cứu mình lấy ra một tài liệu từ trong túi ra: "Tôi là người của đội điều tra hình sự, cô gái nhỏ này còn có tin tức về hiện trường vụ cháy cần cung cấp."
Khương Hủ ngạc nhiên nhìn anh, không quan tâm đến thân phận của anh, lập tức nói với những người trong đội cứu hỏa: "Tôi biết pháo hoa đặt ở đâu!"
Khi đối phương nghe thấy điều này lập tức đưa cô đến.
Người lính cứu hỏa ban nãy ngạc nhiên nhìn Khương Hủ: "Sao cháu lại ở đây?"
Khương Hủ giữa nơi hỗn loạn này hét lên: "Chú! Tôi nhớ cách bố trí nội thất của mỗi nhà và nơi đặt pháo hoa!"
Tiếng hét này hấp dẫn người phụ trách, đối phương sải bước tới: "Cháu biết, làm sao cháu biết? Cháu chắc chắn chứ?" Ông ấy vốn đã phái người đi thẩm vấn mấy nhà bị cháy kia, nhưng nhóm người đó đều hoảng sợ, đầu óc rối bời, lời nói linh tinh, điều này làm cho anh em điều tra tức giận muốn chết.
Nếu không phải Khương Hủ vừa nhắc tới trong phòng có pháo hoa, những người kia còn chẳng nói đến điều này! Chỉ một lòng nhớ thương mấy thứ quý giá trong nhà.
Có pháo hoa không, có bao nhiêu? Đây là những điều quan trọng liên quan đến sự sống và cái chết đối với những người lính cứu hỏa đi sâu vào đám cháy.
Khương Hủ gật đầu khẳng định: "Cháu phát hiện hàng xóm của tôi mua rất nhiều pháo hoa trước Tết, đội cứu hỏa đến tuyên truyền sự nguy hiểm của pháo hoa với các tầng trên, vì vậy cháu vẫn luôn nhớ rất kỹ. Còn nhà bên cạnh, nhà dưới lầu vừa mới thay đồ đạc trong nhà, bày trí giống y hệt nhau, cháu có trí nhớ tốt, nắm chắc chín phần!"
Người thanh niên đứng bên cạnh Khương Hủ nhíu mày khi nghe tin những căn nhà này gần đây đã thay đổi bày trí.
Đội cứu hỏa tin tưởng lời nói của Khương Hủ, gọi cô đến bên cạnh, trước tiên cùng các thành viên trong đội kiểm tra tin tức ở hiện trường vụ cháy thông qua bộ đàm, xác định những gì Khương Hủ nói là chính xác, lập tức thay đổi phương án chữa cháy.
Khương Hủ biết lý do của mình không hoàn hảo, nhưng người bên trong đều là lính cứu hỏa nên không quan tâm lắm, đồng thời chỉ ra chính xác vị trí cất giữ số pháo hoa còn lại.
Trận hỏa hoạn này ở hai tầng trên cùng, đều là nhà ở nhỏ, nếu không phải vì cất giữ pháo hoa thì đám cháy này cũng không tính là khó, nhưng bây giờ có Khương Hủ ở đây, mọi chuyện đã được giải quyết, chẳng mấy chốc, ngọn lửa đã được khống chế.
Sau khi dập tắt đám cháy, lực lượng cứu hỏa dọn dẹp hiện trường để điều tra nguyên nhân vụ cháy, nhìn pháo hoa lớn nhỏ được mang ra, sống lưng họ lạnh toát.
"Mấy người này điên hết rồi sao? Mua nhiều pháo hoa như vậy, tính mỗi ngày bắn ba trăm quả đến mười lăm tháng giêng chắc?"
Những người hàng xóm của cả khu nhà đang theo dõi, bọn họ đều sợ hãi khi nhìn thấy đống pháo hoa này.
"Lần trước tôi thấy lão Hứa chuyển pháo hoa đến nhà ông ta, tôi cũng hỏi sao năm nay lại mua nhiều như vậy, hóa ra những gì tôi nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm? Lão Hứa, lão Chu, lão Hà, nhà ba người các ông bị điên hết rồi sao! Đây không phải muốn hại cả khu nhà chúng ta sao?"
"Nhà họ Khương đúng là số khổ, bị ba nhà này vây quanh, may mà Khương Hủ thông minh, nếu không thật sự không thể tưởng tượng nổi."
"Nhà lão Chu già suýt thì thiêu chết con gái và cháu gái của mình, đúng là hồ đồ hết rồi!"
"..."
Cuộc thảo luận không ngừng, đội cứu hỏa khen ngợi Khương Hủ.
Bởi vì bốn nhà họ so với các vụ hỏa hoạn tương tự có thể nói là ít bị thiệt hại nhất, quả thực vô cùng may mắn, hơn nữa Khương Hủ cũng đã cung cấp thông tin đáng tin cậy một cách kịp thời.
Nhưng ngay cả như vậy, các nhà khác cũng bị dính khói lửa, không thể ở.
Khương Hủ mím môi, lắc đầu trước một loại khen ngợi của chú lính cứu hỏa, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, làm dịu trái tim của một nhóm người đàn ông trưởng thành đang căng thẳng tột độ, đồng thời khen ngợi khả năng tự cứu như sách giáo khoa của cô.
Khương Hủ cũng không phải khiêm tốn, về phần nguyên nhân không bị thương nặng thì càng nghiêng về phía thủ đoạn của tên tà đạo kia hơn. Tên yêu đạo này là muốn hù dọa cô và dì Phương, chứ không phải là để giết cô.
Tuy nhiên, trong quá trình này, ngoại trừ Khương Hủ, dù ai bị thương hay mất mạng tên yêu đạo kia cũng sẽ không để tâm, chẳng hạn như mẹ con nhà họ Chu, ngay cả khi Khương Hủ có bị bỏng hay không, ông ta cũng không quan tâm đến điều đó.
Chỉ cần bảo toàn được tính mạng có tác dụng với ông ta mà thôi.
Khương Hủ càng rơi vào vực thẳm đen tối của cuộc đời và bị thế gian bỏ rơi, điều đó càng có lợi cho Đạo sĩ.
Đêm ba mươi, cư dân của tòa nhà này phải sống chia năm xẻ bảy, ba gia đình nhà kia được mời trực tiếp đến đồn cảnh sát, ăn tết trong đó luôn.
Khương Hủ và dì Phương đi khai khẩu cung xong thì về nhà.
Khương Hủ nhờ dì Phương gọi điện thoại cho nhà họ Khương.
"Con không có nơi để ở, cũng không thể ăn mừng năm mới, họ nên luôn chuẩn bị một cái gì đó cho con." Giọng điệu của cô lạnh lùng, mang theo chút mỉa mai.
Cảnh sát hình sự chuẩn bị đến hỏi hai mẹ con Khương Hủ sao vẫn còn ở đây bỗng khựng lại.
Để tránh Khương Hủ buồn, dì Phương trả lời, quay lưng đi gọi điện, không muốn để cô nghe thấy sự thờ ơ của cha mẹ.
Khương Hủ không quan tâm, cặp sách khổng lồ dưới chân, đứng trong màn đêm lạnh lẽo, hết sức bình tĩnh.
Cảnh sát hình sự nhìn vào một màn này, không hiểu sao cảm thấy có chút đau lòng thay cô gái nhỏ này, đi đến và hỏi: "Em còn người thân nào khác không?"
Khương Hủ nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Chúng tôi sẽ có một nơi để đi, 'chú'.." Giọng điệu cô có chút kỳ lạ: "Vậy ra chú là cảnh sát à?"
Cảnh sát hình sự trẻ tuổi ngượng ngùng sờ sờ đầu cười: "Lúc đó khói dày quá, nhìn qua còn tưởng em là một đứa nhỏ, nhưng tôi vừa nghe nói em đã học năm ba trung học, không thể gọi là chú, cảnh sát cũng có thể gọi là anh mà."
Nụ cười của Khương Hủ càng lúc càng tươi, cảnh sát hình sự nhìn trẻ tuổi non nớt, chắc vừa mới tốt nghiệp: "Chú cảnh sát, chú bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi, à, tôi hai mươi bốn tuổi." Người từ đó đến giờ vẫn luôn thẩm vấn người khác bỗng vô thức trả lời dưới cái nhìn chăm chú của cô gái.
Khương Hủ: "Gọi là chú là được rồi, tôi mới hơn mười bảy tuổi tính cả tuổi mụ, chú lớn hơn tôi bảy tuổi, gọi chú là hợp lý rồi."
"Chú" bị một mũi tên bắn đâm thẳng vào ngực, lau mặt: "Người trẻ mấy đứa bây giờ đều thích xát muối vào lòng người như vậy sao?"
Khương Hủ không trả lời, hỏi: "Chú, chú tên là gì, chú là người của đội điều tra hình sự thành phố chúng ta à?"
Người đàn ông vừa mới tốt nghiệp chấp nhận số phận của mình trở thành chú của một học sinh năm hai trung học đã lấy tài liệu của mình ra: "Trương Mậu của Đội điều tra hình sự, đúng lúc tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi em."
Trương sao.. Khương Hủ vô thức nhìn viện sĩ Trương đang lặng lẽ đi cùng cô. Gặp gỡ một người có cùng họ với người thân có thể làm tăng độ hảo cảm.
Nhìn rồi mới thấy biểu cảm của viện sĩ Trương có chút khác thường. Ông cứ nhìn người cảnh sát hình sự trẻ tuổi tên Trương Mậu này, ánh mắt xúc động.
Khương Hủ hỏi Trương Mậu: "Chú có biết viện sĩ Trương Hưng Hoa vừa mới qua đời năm nay không? Ông ấy cùng họ với chú đó."
Trương Mậu ngạc nhiên nhìn cô: "Em còn biết viện sĩ Trương Hưng Hoa sao?"
Khương Hủ: "Tôi biết, ông ấy là thần tượng lớn nhất của tôi!" còn là thầy của tôi nữa
Chú Khải Văn ho khan.
Khương Hủ vội vàng bổ sung: "Một trong.."
Trương Mậu bị câu nói "một trong" chậm chạp nửa nhịp của cô chọc cười, thản nhiên nói: "Ông ấy là ông ngoại của tôi."
Hai mắt Khương Hủ mở to, cô kêu lên: "Thế giới này nhỏ thật!"
Trương Mậu chặn gió cho cô, mỉm cười tán gẫu: "Đáng tiếc, viện nghiên cứu khoa học của ông ngoại tôi ở đây, tôi và mẹ hằng năm sống ở đây để chăm sóc ông, cảm ơn em vì đã hâm mộ ông ngoại tôi nhiều như vậy, nếu em muốn biết gì về ông ngoại tôi, tôi có thể chọn một điều nói cho em biết."
Trương Mậu trêu chọc cô gái nhỏ với đôi mắt tròn xoe, nhưng anh không biết rằng ông ngoại đã bị hành động 'bán ông ngoại' của anh chọc giận, xắn tay áo muốn đánh người.
Khương Hủ không nhịn được nở nụ cười hỏi: "Chú mới hai mươi bốn tuổi, viện sĩ Trương làm gì có cháu trai nhỏ như vậy, hơn nữa họ chú cũng là họ Trương."
Trương Mậu không kìm được, đưa tay xoa xoa đầu Khương Hủ: "Cô gái nhỏ muốn điều tra dân số sao, được rồi, được rồi, em nói đúng, tôi và viện sĩ Trương không có quan hệ gì cả."
Viện sĩ Trương theo dõi toàn bộ quá trình: "Thằng nhóc thối!"
Khương Hủ nhìn Trương Mậu với ánh mắt "anh lại nói dối tôi" rồi phớt lờ anh.
Dù sao cô chỉ muốn xác định Trương Mậu có phải là cháu trai của Viện sĩ Trương không, mục đích đã đạt được, về phần ông chú kỳ lạ này luôn trêu chọc cô, cứ để anh tự giải trí.
Trương Mậu sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, bọn trẻ bây giờ đều khó lừa như vậy sao.
"Chú vừa nói chú muốn hỏi tôi chuyện gì?" Một lúc sau, Khương Hủ lại hỏi anh.
Trương Mậu vẻ mặt nghiêm túc: "Về chuyện của ba gia đình đó, đồn cảnh sát vẫn đang điều tra, tôi cũng không vội, chờ em với mẹ em thu xếp xong sẽ nói sau."
Khương Hủ: "Đêm ba mươi chú xuất hiện ở đó để tra án sao?"
Trương Mậu thấp giọng đáp: "Đây là bí mật, tôi không thể nói cho người khác biết."
Khương Hủ không nói gì chỉ nhìn anh một cái: "Vậy sao phải nói cho tôi biết."
Trương Mậu: "Em không đoán được sao? Tôi muốn nhờ em giúp tôi."
Lúc này, dì Phương vừa gọi điện thoại xong, liền đi tới với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nữu Nữu, bố mẹ con đang ở nước ngoài, không có thời gian trở về giải quyết chuyện của chúng ta, bọn họ gửi tiền cho con, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ ở tạm khách sạn trước."
Ba mẹ? Trương Mậu lập tức nhìn sang.
"Dì này không phải là mẹ em sao?"
Khương Hủ cúi xuống nhặt cặp sách lên, mặc dù chú cảnh sát này thỉnh thoảng hay nói xà lơ, nhưng là người tốt, vừa đúng lúc cô muốn làm rõ chuyện này, cũng không để ý nói cho Trương Mậu biết.
"Dì Phương là dì được nhà họ Khương mời về để chăm sóc tôi từ năm sáu tuổi, trong mắt tôi bà ấy chính là mẹ của tôi."
Trương Mậu càng thêm choáng váng, anh nhấc chiếc cặp sách khổng lồ trên tay Khương Hủ lên, dễ dàng cõng trên vai, hỏi: "Ba mẹ em thì sao?"
Khương Hủ thấy anh thoải mái như vậy, cũng không né tránh, nhét tay vào túi áo khoác để giữ ấm: "Bọn họ không thích tôi, không muốn gặp tôi, cho nên chỉ chu cấp tiền cấp dưỡng nuôi thôi."
Đang nói thì bà nội Lâm đuổi theo, nắm lấy tay dì Phương và mời Khương Hủ cùng về nhà bà ấy.
"Tết năm nay hai người có tính đi đâu không? Nhà tôi có chỗ, chúng ta cùng nhau ăn mừng năm mới nhé!"
Dì Phương ngượng ngùng nhìn Khương Hủ, Khương Hủ hỏi: "Bố mẹ có cho con nhiều tiền không?"
Dì Phương thì thầm: "Vừa rồi chuyển cho dì 10.000 tệ." Tuy thái độ rất đáng ghét, nhưng tốc độ chuyển tiền của nhà họ Khương rất nhanh chóng. Nhưng con gái ruột gặp hỏa hoạn, và 10.000 nhân dân tệ còn tàn nhẫn hơn cả đám cháy.
Khương Hủ nói: "Vậy thì đến khách sạn đi, không cần tiết kiệm tiền cho nhà họ Khương, dùng hết thì đến tìm bọn họ tiếp. Chúng tôi chỗ gần đây thôi, cảnh sát chắc chắn sẽ yêu cầu chúng tôi thẩm vấn tiếp, cũng có thể đi vài bước là đến nhà bà nội Lâm ăn Tết cũng được."
Bà nội Lâm thấy Khương Hủ nói như vậy nên đành phải đồng ý.
Trương Mậu sững sờ khi nghe thấy điều này, đây là loại gia đình ảo ma gì, sao anh càng nghe càng thấy hoang mang vậy?
Khương Hủ nói rõ ràng về tình hình nhà mình, đồng thời cũng nói biện pháp cô đã thực hiện trước khi rời đi, sau khi nói về nhà của mình, cô kể lại tình hình nhà hàng xóm lúc cô đi vào cứu hai mẹ con, bao gồm cả việc có pháo hoa và pháo nổ được cất giữ trong nhà đối phương, những thứ được đặt trong bếp, tình hình ở ban công và phòng khách như thế nào. Cuối cùng, cô lặp lại lời nói hai nhà đã mua rất nhiều pháo hoa.
Lời miêu tả không hoảng hốt và rõ ràng của cô gái khiến người của đội cứu hỏa thầm khâm phục, khi cô nói xong, nhẹ giọng an ủi cô: "Em đã làm rất tốt, em đã tự cứu mình và hai người khác, giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chuyện còn lại cứ để chúng tôi lo, xin hãy tin tính chuyên nghiệp của chúng tôi và yên tâm đến gặp bác sĩ."
Khương Hủ lắc đầu, trận hỏa hoạn này, ba nhà tự làm bậy, nhưng lính cứu hỏa vô tội, mới sang năm mới, không nói bọn họ phải vất vả, lỡ như xảy ra chuyện gì thì có lẽ cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cô nhờ nhóm ma vào đám cháy để quan sát tình hình, một khi xảy ra tình huống nguy hiểm phải báo lại ngay, đảm bảo tất cả các nhân viên cứu hỏa tại hiện trường đều an toàn.
Nhóm ma thể hiện rõ ưu điểm trong biển lửa đỏ này, bọn họ bay lên lầu kiểm tra tình hình của lính cứu hỏa, rồi bay xuống lầu nói cho Khương Hủ biết tình hình hiện tại của đám cháy.
Trong lúc nhóm ma đi nghe ngóng, đội cứu hỏa không nhìn cô nữa, sau khi bác sĩ kiểm tra cô xong, thấy cô không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào thì cũng không miễn cưỡng nữa. Dì Phương nắm chặt tay cô hỏi rất nhiều câu, biết cô dùng túi phòng cháy vừa mua để cứu mình, cứu người, bà vừa mừng vừa sợ, khi biết cô cứu người còn bị cắn lại, bà tức giận đến mức muốn xông tới đánh con gái nhà họ Chu.
Cuộc trò chuyện giữa Khương Hủ và dì Phương những người xung quanh nghe thấy được, trong một thời gian, cảm xúc của họ rất phức tạp.
Thắt lưng của Khương Hủ đã tốt hơn rất nhiều, lúc bị đẩy ngã trên cầu thang, cô thấy đau không thở được, khi đã nghỉ ngơi đủ thì cô đi xuống đất thử xem, phát hiện không có gì không ổn, lúc này, tin tức do nhóm ma thu thập cũng không ít, cô đi về hướng chỉ huy đội cứu hỏa, sau đó bị người chặn lại.
Người cứu Khương Hủ vốn muốn Khương Hủ trở về, giao việc chữa cháy cho đội cứu hỏa, nhưng Khương Hủ khác với những người khác, cô bình tĩnh tự chủ, suy nghĩ rất rõ ràng, không giống muốn tới gây rối mà giống vội tới giúp đỡ hơn.
Khương Hủ đang định gọi người phụ trách đội cứu hỏa ban nãy thì nhìn thấy "chú" cứu mình lấy ra một tài liệu từ trong túi ra: "Tôi là người của đội điều tra hình sự, cô gái nhỏ này còn có tin tức về hiện trường vụ cháy cần cung cấp."
Khương Hủ ngạc nhiên nhìn anh, không quan tâm đến thân phận của anh, lập tức nói với những người trong đội cứu hỏa: "Tôi biết pháo hoa đặt ở đâu!"
Khi đối phương nghe thấy điều này lập tức đưa cô đến.
Người lính cứu hỏa ban nãy ngạc nhiên nhìn Khương Hủ: "Sao cháu lại ở đây?"
Khương Hủ giữa nơi hỗn loạn này hét lên: "Chú! Tôi nhớ cách bố trí nội thất của mỗi nhà và nơi đặt pháo hoa!"
Tiếng hét này hấp dẫn người phụ trách, đối phương sải bước tới: "Cháu biết, làm sao cháu biết? Cháu chắc chắn chứ?" Ông ấy vốn đã phái người đi thẩm vấn mấy nhà bị cháy kia, nhưng nhóm người đó đều hoảng sợ, đầu óc rối bời, lời nói linh tinh, điều này làm cho anh em điều tra tức giận muốn chết.
Nếu không phải Khương Hủ vừa nhắc tới trong phòng có pháo hoa, những người kia còn chẳng nói đến điều này! Chỉ một lòng nhớ thương mấy thứ quý giá trong nhà.
Có pháo hoa không, có bao nhiêu? Đây là những điều quan trọng liên quan đến sự sống và cái chết đối với những người lính cứu hỏa đi sâu vào đám cháy.
Khương Hủ gật đầu khẳng định: "Cháu phát hiện hàng xóm của tôi mua rất nhiều pháo hoa trước Tết, đội cứu hỏa đến tuyên truyền sự nguy hiểm của pháo hoa với các tầng trên, vì vậy cháu vẫn luôn nhớ rất kỹ. Còn nhà bên cạnh, nhà dưới lầu vừa mới thay đồ đạc trong nhà, bày trí giống y hệt nhau, cháu có trí nhớ tốt, nắm chắc chín phần!"
Người thanh niên đứng bên cạnh Khương Hủ nhíu mày khi nghe tin những căn nhà này gần đây đã thay đổi bày trí.
Đội cứu hỏa tin tưởng lời nói của Khương Hủ, gọi cô đến bên cạnh, trước tiên cùng các thành viên trong đội kiểm tra tin tức ở hiện trường vụ cháy thông qua bộ đàm, xác định những gì Khương Hủ nói là chính xác, lập tức thay đổi phương án chữa cháy.
Khương Hủ biết lý do của mình không hoàn hảo, nhưng người bên trong đều là lính cứu hỏa nên không quan tâm lắm, đồng thời chỉ ra chính xác vị trí cất giữ số pháo hoa còn lại.
Trận hỏa hoạn này ở hai tầng trên cùng, đều là nhà ở nhỏ, nếu không phải vì cất giữ pháo hoa thì đám cháy này cũng không tính là khó, nhưng bây giờ có Khương Hủ ở đây, mọi chuyện đã được giải quyết, chẳng mấy chốc, ngọn lửa đã được khống chế.
Sau khi dập tắt đám cháy, lực lượng cứu hỏa dọn dẹp hiện trường để điều tra nguyên nhân vụ cháy, nhìn pháo hoa lớn nhỏ được mang ra, sống lưng họ lạnh toát.
"Mấy người này điên hết rồi sao? Mua nhiều pháo hoa như vậy, tính mỗi ngày bắn ba trăm quả đến mười lăm tháng giêng chắc?"
Những người hàng xóm của cả khu nhà đang theo dõi, bọn họ đều sợ hãi khi nhìn thấy đống pháo hoa này.
"Lần trước tôi thấy lão Hứa chuyển pháo hoa đến nhà ông ta, tôi cũng hỏi sao năm nay lại mua nhiều như vậy, hóa ra những gì tôi nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm? Lão Hứa, lão Chu, lão Hà, nhà ba người các ông bị điên hết rồi sao! Đây không phải muốn hại cả khu nhà chúng ta sao?"
"Nhà họ Khương đúng là số khổ, bị ba nhà này vây quanh, may mà Khương Hủ thông minh, nếu không thật sự không thể tưởng tượng nổi."
"Nhà lão Chu già suýt thì thiêu chết con gái và cháu gái của mình, đúng là hồ đồ hết rồi!"
"..."
Cuộc thảo luận không ngừng, đội cứu hỏa khen ngợi Khương Hủ.
Bởi vì bốn nhà họ so với các vụ hỏa hoạn tương tự có thể nói là ít bị thiệt hại nhất, quả thực vô cùng may mắn, hơn nữa Khương Hủ cũng đã cung cấp thông tin đáng tin cậy một cách kịp thời.
Nhưng ngay cả như vậy, các nhà khác cũng bị dính khói lửa, không thể ở.
Khương Hủ mím môi, lắc đầu trước một loại khen ngợi của chú lính cứu hỏa, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, làm dịu trái tim của một nhóm người đàn ông trưởng thành đang căng thẳng tột độ, đồng thời khen ngợi khả năng tự cứu như sách giáo khoa của cô.
Khương Hủ cũng không phải khiêm tốn, về phần nguyên nhân không bị thương nặng thì càng nghiêng về phía thủ đoạn của tên tà đạo kia hơn. Tên yêu đạo này là muốn hù dọa cô và dì Phương, chứ không phải là để giết cô.
Tuy nhiên, trong quá trình này, ngoại trừ Khương Hủ, dù ai bị thương hay mất mạng tên yêu đạo kia cũng sẽ không để tâm, chẳng hạn như mẹ con nhà họ Chu, ngay cả khi Khương Hủ có bị bỏng hay không, ông ta cũng không quan tâm đến điều đó.
Chỉ cần bảo toàn được tính mạng có tác dụng với ông ta mà thôi.
Khương Hủ càng rơi vào vực thẳm đen tối của cuộc đời và bị thế gian bỏ rơi, điều đó càng có lợi cho Đạo sĩ.
Đêm ba mươi, cư dân của tòa nhà này phải sống chia năm xẻ bảy, ba gia đình nhà kia được mời trực tiếp đến đồn cảnh sát, ăn tết trong đó luôn.
Khương Hủ và dì Phương đi khai khẩu cung xong thì về nhà.
Khương Hủ nhờ dì Phương gọi điện thoại cho nhà họ Khương.
"Con không có nơi để ở, cũng không thể ăn mừng năm mới, họ nên luôn chuẩn bị một cái gì đó cho con." Giọng điệu của cô lạnh lùng, mang theo chút mỉa mai.
Cảnh sát hình sự chuẩn bị đến hỏi hai mẹ con Khương Hủ sao vẫn còn ở đây bỗng khựng lại.
Để tránh Khương Hủ buồn, dì Phương trả lời, quay lưng đi gọi điện, không muốn để cô nghe thấy sự thờ ơ của cha mẹ.
Khương Hủ không quan tâm, cặp sách khổng lồ dưới chân, đứng trong màn đêm lạnh lẽo, hết sức bình tĩnh.
Cảnh sát hình sự nhìn vào một màn này, không hiểu sao cảm thấy có chút đau lòng thay cô gái nhỏ này, đi đến và hỏi: "Em còn người thân nào khác không?"
Khương Hủ nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Chúng tôi sẽ có một nơi để đi, 'chú'.." Giọng điệu cô có chút kỳ lạ: "Vậy ra chú là cảnh sát à?"
Cảnh sát hình sự trẻ tuổi ngượng ngùng sờ sờ đầu cười: "Lúc đó khói dày quá, nhìn qua còn tưởng em là một đứa nhỏ, nhưng tôi vừa nghe nói em đã học năm ba trung học, không thể gọi là chú, cảnh sát cũng có thể gọi là anh mà."
Nụ cười của Khương Hủ càng lúc càng tươi, cảnh sát hình sự nhìn trẻ tuổi non nớt, chắc vừa mới tốt nghiệp: "Chú cảnh sát, chú bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi, à, tôi hai mươi bốn tuổi." Người từ đó đến giờ vẫn luôn thẩm vấn người khác bỗng vô thức trả lời dưới cái nhìn chăm chú của cô gái.
Khương Hủ: "Gọi là chú là được rồi, tôi mới hơn mười bảy tuổi tính cả tuổi mụ, chú lớn hơn tôi bảy tuổi, gọi chú là hợp lý rồi."
"Chú" bị một mũi tên bắn đâm thẳng vào ngực, lau mặt: "Người trẻ mấy đứa bây giờ đều thích xát muối vào lòng người như vậy sao?"
Khương Hủ không trả lời, hỏi: "Chú, chú tên là gì, chú là người của đội điều tra hình sự thành phố chúng ta à?"
Người đàn ông vừa mới tốt nghiệp chấp nhận số phận của mình trở thành chú của một học sinh năm hai trung học đã lấy tài liệu của mình ra: "Trương Mậu của Đội điều tra hình sự, đúng lúc tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi em."
Trương sao.. Khương Hủ vô thức nhìn viện sĩ Trương đang lặng lẽ đi cùng cô. Gặp gỡ một người có cùng họ với người thân có thể làm tăng độ hảo cảm.
Nhìn rồi mới thấy biểu cảm của viện sĩ Trương có chút khác thường. Ông cứ nhìn người cảnh sát hình sự trẻ tuổi tên Trương Mậu này, ánh mắt xúc động.
Khương Hủ hỏi Trương Mậu: "Chú có biết viện sĩ Trương Hưng Hoa vừa mới qua đời năm nay không? Ông ấy cùng họ với chú đó."
Trương Mậu ngạc nhiên nhìn cô: "Em còn biết viện sĩ Trương Hưng Hoa sao?"
Khương Hủ: "Tôi biết, ông ấy là thần tượng lớn nhất của tôi!" còn là thầy của tôi nữa
Chú Khải Văn ho khan.
Khương Hủ vội vàng bổ sung: "Một trong.."
Trương Mậu bị câu nói "một trong" chậm chạp nửa nhịp của cô chọc cười, thản nhiên nói: "Ông ấy là ông ngoại của tôi."
Hai mắt Khương Hủ mở to, cô kêu lên: "Thế giới này nhỏ thật!"
Trương Mậu chặn gió cho cô, mỉm cười tán gẫu: "Đáng tiếc, viện nghiên cứu khoa học của ông ngoại tôi ở đây, tôi và mẹ hằng năm sống ở đây để chăm sóc ông, cảm ơn em vì đã hâm mộ ông ngoại tôi nhiều như vậy, nếu em muốn biết gì về ông ngoại tôi, tôi có thể chọn một điều nói cho em biết."
Trương Mậu trêu chọc cô gái nhỏ với đôi mắt tròn xoe, nhưng anh không biết rằng ông ngoại đã bị hành động 'bán ông ngoại' của anh chọc giận, xắn tay áo muốn đánh người.
Khương Hủ không nhịn được nở nụ cười hỏi: "Chú mới hai mươi bốn tuổi, viện sĩ Trương làm gì có cháu trai nhỏ như vậy, hơn nữa họ chú cũng là họ Trương."
Trương Mậu không kìm được, đưa tay xoa xoa đầu Khương Hủ: "Cô gái nhỏ muốn điều tra dân số sao, được rồi, được rồi, em nói đúng, tôi và viện sĩ Trương không có quan hệ gì cả."
Viện sĩ Trương theo dõi toàn bộ quá trình: "Thằng nhóc thối!"
Khương Hủ nhìn Trương Mậu với ánh mắt "anh lại nói dối tôi" rồi phớt lờ anh.
Dù sao cô chỉ muốn xác định Trương Mậu có phải là cháu trai của Viện sĩ Trương không, mục đích đã đạt được, về phần ông chú kỳ lạ này luôn trêu chọc cô, cứ để anh tự giải trí.
Trương Mậu sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, bọn trẻ bây giờ đều khó lừa như vậy sao.
"Chú vừa nói chú muốn hỏi tôi chuyện gì?" Một lúc sau, Khương Hủ lại hỏi anh.
Trương Mậu vẻ mặt nghiêm túc: "Về chuyện của ba gia đình đó, đồn cảnh sát vẫn đang điều tra, tôi cũng không vội, chờ em với mẹ em thu xếp xong sẽ nói sau."
Khương Hủ: "Đêm ba mươi chú xuất hiện ở đó để tra án sao?"
Trương Mậu thấp giọng đáp: "Đây là bí mật, tôi không thể nói cho người khác biết."
Khương Hủ không nói gì chỉ nhìn anh một cái: "Vậy sao phải nói cho tôi biết."
Trương Mậu: "Em không đoán được sao? Tôi muốn nhờ em giúp tôi."
Lúc này, dì Phương vừa gọi điện thoại xong, liền đi tới với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nữu Nữu, bố mẹ con đang ở nước ngoài, không có thời gian trở về giải quyết chuyện của chúng ta, bọn họ gửi tiền cho con, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ ở tạm khách sạn trước."
Ba mẹ? Trương Mậu lập tức nhìn sang.
"Dì này không phải là mẹ em sao?"
Khương Hủ cúi xuống nhặt cặp sách lên, mặc dù chú cảnh sát này thỉnh thoảng hay nói xà lơ, nhưng là người tốt, vừa đúng lúc cô muốn làm rõ chuyện này, cũng không để ý nói cho Trương Mậu biết.
"Dì Phương là dì được nhà họ Khương mời về để chăm sóc tôi từ năm sáu tuổi, trong mắt tôi bà ấy chính là mẹ của tôi."
Trương Mậu càng thêm choáng váng, anh nhấc chiếc cặp sách khổng lồ trên tay Khương Hủ lên, dễ dàng cõng trên vai, hỏi: "Ba mẹ em thì sao?"
Khương Hủ thấy anh thoải mái như vậy, cũng không né tránh, nhét tay vào túi áo khoác để giữ ấm: "Bọn họ không thích tôi, không muốn gặp tôi, cho nên chỉ chu cấp tiền cấp dưỡng nuôi thôi."
Đang nói thì bà nội Lâm đuổi theo, nắm lấy tay dì Phương và mời Khương Hủ cùng về nhà bà ấy.
"Tết năm nay hai người có tính đi đâu không? Nhà tôi có chỗ, chúng ta cùng nhau ăn mừng năm mới nhé!"
Dì Phương ngượng ngùng nhìn Khương Hủ, Khương Hủ hỏi: "Bố mẹ có cho con nhiều tiền không?"
Dì Phương thì thầm: "Vừa rồi chuyển cho dì 10.000 tệ." Tuy thái độ rất đáng ghét, nhưng tốc độ chuyển tiền của nhà họ Khương rất nhanh chóng. Nhưng con gái ruột gặp hỏa hoạn, và 10.000 nhân dân tệ còn tàn nhẫn hơn cả đám cháy.
Khương Hủ nói: "Vậy thì đến khách sạn đi, không cần tiết kiệm tiền cho nhà họ Khương, dùng hết thì đến tìm bọn họ tiếp. Chúng tôi chỗ gần đây thôi, cảnh sát chắc chắn sẽ yêu cầu chúng tôi thẩm vấn tiếp, cũng có thể đi vài bước là đến nhà bà nội Lâm ăn Tết cũng được."
Bà nội Lâm thấy Khương Hủ nói như vậy nên đành phải đồng ý.
Trương Mậu sững sờ khi nghe thấy điều này, đây là loại gia đình ảo ma gì, sao anh càng nghe càng thấy hoang mang vậy?