Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh
Tác giả: Tô Trúc Yên
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn
Editor: Nong Phuong Ly
Trạng thái: Đang cập nhật
Số chương: 210

Chap 20: Bàn tán về bạn gái của bác sĩ Tống
Tác giả: Tô Trúc Yên
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn
Editor: Nong Phuong Ly
Trạng thái: Đang cập nhật
Số chương: 210

Chap 20: Bàn tán về bạn gái của bác sĩ Tống
"Hêy, Cam Tử, cậu nói xem rốt cuộc thì cô Lộ tiểu thư này có quan hệ gì với bác sĩ Tống? Không lẽ thực sự là bạn gái của bác sĩ Tống?" Y tá Lý hỏi cô y tá bên cạnh.
Cam Tử chính là cô ý tá hôm qua đã gặp Lộ Ngôn Hề, tên đầy đủ là Từ Cam.
"Cậu hỏi mình, mình hỏi ai!"
Giọng điệu của Từ Cam có chút thiếu kiên nhẫn.
"Không phải Từ Cam cậu ăn phải thuốc nổ sao? Sao mà tức giận vậy." Y tá Lý nhìn cô cổ quái, "Cam Tử, không phải cậu thấy bác sĩ Tống có bạn gái nên không vui đấy chứ?"
"Ai nói cô ấy là bạn gái của bác sĩ Tống? Bác sĩ Tống tự miệng mình nhận rồi sao?"
"Cậu làm gì mà phản ứng ác vậy? Tức giận như vậy, ai không biết cong tưởng cậu mới là bạn gái của bác sĩ Tống ý. Ai dà, đừng lườm mình nữa, mình trêu thôi."
"Nhưng mà nói nếu như Lộ tiểu thư không phải là bạn gái của bác sĩ Tống thì mối quan hệ của họ cũng không phải bình thường. Bác sĩ Tống cũng đến làm bệnh viện này năm năm rồi, cậu thấy anh ấy đặc biệt với ai như thế chưa? Không chỉ để cô ấy mang cơm đến còn đặc biệt nói với bọn mình không cần cản cô ấy lại, sợ Lộ tiểu thư chịu ủy khuất sao."
"Mình nghe nói họ hình như còn sống chung rồi. Theo tôi thì bây giờ chưa phải bạn gái thì cũng sắp thành bạn gái rồi."
"Sao lại ở chung rồi? Họ hôm qua chỉ nói" về nhà "hai chữ này thôi, nói về nhà thì là ở cùng sao? Có thể Lộ Ngôn Hề là hàng xóm hay là người quen trong nhà bác sĩ Tống thì sao, vậy thì mới biết bác sĩ Tống tăng ca nhiều ngày không về nhà?"
"Bác sĩ Tống đến bệnh viện mình năm năm rồi, mọi chuyện to nhỏ của anh ấy bọn mình đều bàn tán? Cậu có từng nghe qua có nữ giới nào kết bạn với anh ấy chưa? Cô Lộ tiểu thư này cũng không biết từ đâu xuất hiện! Nói không chừng chỉ là đối tượng xem mắt được người trong nhà sắp xếp cho bác sĩ Tống, bác sĩ Tống hiếu thuận không muốn trưởng bối lo lắng nên mới ứng phó như vậy! Cậu còn không biết bác sĩ Tống có thân phận khác là đại thiếu gia Tống Gia, người như anh ấy thì mấy nhà có tiền thích nhất là liên hôn rồi."
Y tá Lý: "..."
"Cậu chắc chắn thái độ của bác sĩ Tống với Lộ tiểu thư chỉ là ứng phó?"
Từ Cam nghẹn lại.
"Cho dù một ngày nào đó bác sĩ Tống có bạn gái, cũng sẽ không là cô gái Lộ tiểu thư đột nhiên từ đâu đến này! Cậu đừng quên còn có bác sĩ Ngụy nữa! Lộ Ngôn Hề có thể lợi dụng sơ hở này để tiếp cận bác sĩ Tống chỉ vì bác sĩ Ngụy được cử đi du học và không có ở đây, khi bác sĩ Ngụy quay lại thì cậu xem còn có chuyện gì của Lộ Ngôn Hề nữa không!"
Y tá Lý: "..."
Đoạn đối thoại của hai y tá đương nhiên Lộ Ngôn Hề không biết, cho dù biết cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Thậm chí người phản bội cô và khiến cô chết cô còn không quan tâm, xếp bọn họ kém xa Tống Tuy thì làm sao có thể để ý đến bác sĩ Ngụy không quan trọng kia.
Cô ngồi trong phòng làm việc của Tống Tuy đợi anh.
Bỗng cô có điện thoại.
Là bà ngoại cô gọi đến.
"Hề Hề!"
"Bà ngoại."
Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Ngôn Hề sống lại nói chuyện với bà ngoại, cô ra nước ngoài mấy năm nay chỉ cắt đứt liên lạc với Tống Gia, còn những người khác cô vẫn giữ liên lạc, đặc biệt là ông bà ngoại. Một tháng cô sẽ ít nhất gọi hai lần cho ông bà ngoại.
Cho dù là vậy nhưng lúc này khi nhận điện thoại của bà ngoại, tâm trạng của Lộ Ngôn Hề cũng không bình tĩnh lắm. Rõ ràng là sống lại ba năm rồi nhưng vẫn có một số chuyện cô vẫn không thể quên.
Như ở kiếp trước vì hành động của cô mà khiến ông bà ngoại lại thêm một lần nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Trong lòng cô rất hổ thẹn.
Trong những năm cuối đời trên giường bệnh ở kiếp trước, vì ông bà ngoại lớn tuổi rồi chịu không được việc đi đi lại lại xa như vậy để chăm sóc cô, cô lại không muốn chuyển đến bệnh viện ở Bắc Thành nên rất ít gặp mặt ông bà ngoại.
Bên ngoài là như vậy.
Nhưng kì thực họ không đến gặp cô, vì họ nghĩ cô thành ra như vậy tất cả là do họ vì lúc đầu đã thuyết phục cô đồng ý Tống Hoài, chính là làm hại cô, tự trách trong lòng cảm thấy xấu hổ không có mặt mũi đến gặp cô, nên đều bảo gia đình cậu đến thăm nom cô.
Nếu như không phải vì tự trách, sợ rằng bọn họ dù ra sao cũng kiên trì chuyển cô đến bệnh viện Bắc Thành, sẽ không đồng ý cho cô một mình ở lại Giang Thành.
Trên thực tế, cô rơi vào tình thế đó không liên quan gì đến họ.
Cô là một người trưởng thành, lại còn là người có tính tự chủ mạnh nhất, nếu như không phải là cô nguyện ý ai cũng không thể ép cô làm việc cô không muốn làm. Đồng ý sự theo đuổi của Tống Hoài và chấp nhận ở bênh Tống Hoài là tự cô quyết định, kết quả như thế nào thì cũng không thể trách ai.
Nếu như cô không tiếp tục qua lại với Tống Hoài thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không làm ông bà ngoại phải tự trách rồi một lần nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
"Ai dà!" Nói chuyện với Lộ Ngôn Hề, người lớn tuổi rất vui.
"Hề Hề à, cháu sắp xếp xong chuyện ở đấy thì mau mau về thăm bà đi, nếu như cháu bận quá thì để bà đến Giang Thành cũng được!" Đây không phải là lần đầu bà ngoại nhắc đến việc đến Giang Thành gặp cô, lần nào Lộ Ngôn Hề cũng tìm lý do từ chối.
Cô bây giờ vẫn là có chút không dám gặp họ.
".. Bà ngoại, vẫn là để cháu đến Bắc Thành thăm bà và ông ngoại đi, bà với ông có tuổi rồi, đừng vì cháu mà cực khổ vậy. Đợi cháu sắp xếp xong chuyện ở đây sẽ đến thăm ông bà."
"Nói rồi nha, cháu nhất định phải đến đó!"
"Nhất định ạ."
Nói thêm một lúc, rồi bà ngoại tắt máy.
Vừa tắt máy trả lời tin nhắn của Mộ Hoa gửi cho cô thì của phòng mở ra.
Mộ Hoa nói cô còn phải công tác ở ngoài vài ngày, đợi cô công tác về nói gì thì nói cũng phải tụ tập một lần. Lộ Ngôn Hề không có ý kiến gì, trả lời đợi cô về thì liên lạc sau.
"Anh Tuy!" Nhìn người đang bước vào của cười.
Cô thấy anh rất vui vẻ, Tống Tuy muốn nhịn không nhìn nhưng không nhịn được.
Hóa ra hôm nay được gặp anh đã là chuyện rất vui của cô.
"Đợi lâu lắm rồi chứ?"
"Không có, anh nói khoảng một giờ mới phấu thuật xong nên em đến trước nửa tiếng thôi."
"Ừm." Anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng rồi treo lên đến ngồi xuống, Lộ Ngôn Hề mở hộp cơm mang thức ăn ra cho anh.
Ba món một canh.
Quả thực giống như cô nói là bữa cơm bình thường.
Nhưng cũng đủ khiến Tống Tuy ngạc nhiên rồi. Trước khi cô ra nước ngoài chưa hề một lần xuống bếp, trước khi ra nước ngoài cô nấu được một bát nước trắng thôi cũng là một thành công lớn rồi.
Vậy mà bây giờ cô lại như một người nấu ăn rất ngon.
Đúng rồi, cháo tối qua cô nấu, anh đã phát hiện tay nghề của cô rất tốt rồi.
"Anh Tuy, mau đến ăn đi!"
Nhận lấy hộp cơm và đũa từ cô, Tống Tuy chầm chậm nếm thử tay nghề của cô.
Càng ăn trong lòng lại càng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
Không phải vì cô biết nấu ăn, mà là vì anh vậy mà được ăn những món mà tự tay cô làm. Không phải vì ai khác, mà vì anh.
Thấy anh cứ cắm cụi ăn mà không nói gì, Lộ Ngôn Hề hỏi: "Anh Tuy, sao một câu cũng không nói vậy? Do đồ ăn em nấu không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải." Tống Tuy ngước mặt nhìn cô, ".. Ngôn Ngôn."
Lộ Ngôn Hề chớp chớp mắt: "Hứ?"
"Đồ em nấu rất ngon, ăn rất vừa miệng, cảm ơn em."
"Anh Tuy không cần nói cảm ơn em, nếu ngon thì anh ăn nhiều chút. Chỉ là nấu cơm thôi có phải chuyện to tát gì đâu, nếu như anh thích thì lúc nào em cũng nấu cho anh."
Bất cứ lúc nào..
Thật là một từ khiến người khác rung động.
"Được."
Những ngày sau đó, Lộ Ngôn Hề đều ở căn hộ của anh nấu cơm cho anh, Tống Tuy có một lần về ăn trưa một lần về ăn tối, còn lại thì đều là Lộ Ngôn Hề mang cơm đến bệnh viện cho anh. Từ hôm Lộ Ngôn Hề đến Tống Tuy chỉ về nhà thêm một lần, sau đó anh đều không về, có thể thấy anh thực sự rất bận.
Đến ngày thứ năm Lộ Ngôn Hề nấu cơm cho Tống Tuy thì Tống Hoài cuối cùng cũng không bận ở công ty nhiều nữa, về nhà thì biết được Lộ Ngôn Hề mấy ngày nay không về nhà, không hỏi được Lộ Ngôn Hề đi đâu từ ba mẹ, định bảo trợ lý tra thì lại sợ Lộ Ngôn Hề không vui, nhưng anh lại gặp Lộ Ngôn Hề ở bệnh viện khi anh đến đó thăm bạn.
Cam Tử chính là cô ý tá hôm qua đã gặp Lộ Ngôn Hề, tên đầy đủ là Từ Cam.
"Cậu hỏi mình, mình hỏi ai!"
Giọng điệu của Từ Cam có chút thiếu kiên nhẫn.
"Không phải Từ Cam cậu ăn phải thuốc nổ sao? Sao mà tức giận vậy." Y tá Lý nhìn cô cổ quái, "Cam Tử, không phải cậu thấy bác sĩ Tống có bạn gái nên không vui đấy chứ?"
"Ai nói cô ấy là bạn gái của bác sĩ Tống? Bác sĩ Tống tự miệng mình nhận rồi sao?"
"Cậu làm gì mà phản ứng ác vậy? Tức giận như vậy, ai không biết cong tưởng cậu mới là bạn gái của bác sĩ Tống ý. Ai dà, đừng lườm mình nữa, mình trêu thôi."
"Nhưng mà nói nếu như Lộ tiểu thư không phải là bạn gái của bác sĩ Tống thì mối quan hệ của họ cũng không phải bình thường. Bác sĩ Tống cũng đến làm bệnh viện này năm năm rồi, cậu thấy anh ấy đặc biệt với ai như thế chưa? Không chỉ để cô ấy mang cơm đến còn đặc biệt nói với bọn mình không cần cản cô ấy lại, sợ Lộ tiểu thư chịu ủy khuất sao."
"Mình nghe nói họ hình như còn sống chung rồi. Theo tôi thì bây giờ chưa phải bạn gái thì cũng sắp thành bạn gái rồi."
"Sao lại ở chung rồi? Họ hôm qua chỉ nói" về nhà "hai chữ này thôi, nói về nhà thì là ở cùng sao? Có thể Lộ Ngôn Hề là hàng xóm hay là người quen trong nhà bác sĩ Tống thì sao, vậy thì mới biết bác sĩ Tống tăng ca nhiều ngày không về nhà?"
"Bác sĩ Tống đến bệnh viện mình năm năm rồi, mọi chuyện to nhỏ của anh ấy bọn mình đều bàn tán? Cậu có từng nghe qua có nữ giới nào kết bạn với anh ấy chưa? Cô Lộ tiểu thư này cũng không biết từ đâu xuất hiện! Nói không chừng chỉ là đối tượng xem mắt được người trong nhà sắp xếp cho bác sĩ Tống, bác sĩ Tống hiếu thuận không muốn trưởng bối lo lắng nên mới ứng phó như vậy! Cậu còn không biết bác sĩ Tống có thân phận khác là đại thiếu gia Tống Gia, người như anh ấy thì mấy nhà có tiền thích nhất là liên hôn rồi."
Y tá Lý: "..."
"Cậu chắc chắn thái độ của bác sĩ Tống với Lộ tiểu thư chỉ là ứng phó?"
Từ Cam nghẹn lại.
"Cho dù một ngày nào đó bác sĩ Tống có bạn gái, cũng sẽ không là cô gái Lộ tiểu thư đột nhiên từ đâu đến này! Cậu đừng quên còn có bác sĩ Ngụy nữa! Lộ Ngôn Hề có thể lợi dụng sơ hở này để tiếp cận bác sĩ Tống chỉ vì bác sĩ Ngụy được cử đi du học và không có ở đây, khi bác sĩ Ngụy quay lại thì cậu xem còn có chuyện gì của Lộ Ngôn Hề nữa không!"
Y tá Lý: "..."
Đoạn đối thoại của hai y tá đương nhiên Lộ Ngôn Hề không biết, cho dù biết cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Thậm chí người phản bội cô và khiến cô chết cô còn không quan tâm, xếp bọn họ kém xa Tống Tuy thì làm sao có thể để ý đến bác sĩ Ngụy không quan trọng kia.
Cô ngồi trong phòng làm việc của Tống Tuy đợi anh.
Bỗng cô có điện thoại.
Là bà ngoại cô gọi đến.
"Hề Hề!"
"Bà ngoại."
Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Ngôn Hề sống lại nói chuyện với bà ngoại, cô ra nước ngoài mấy năm nay chỉ cắt đứt liên lạc với Tống Gia, còn những người khác cô vẫn giữ liên lạc, đặc biệt là ông bà ngoại. Một tháng cô sẽ ít nhất gọi hai lần cho ông bà ngoại.
Cho dù là vậy nhưng lúc này khi nhận điện thoại của bà ngoại, tâm trạng của Lộ Ngôn Hề cũng không bình tĩnh lắm. Rõ ràng là sống lại ba năm rồi nhưng vẫn có một số chuyện cô vẫn không thể quên.
Như ở kiếp trước vì hành động của cô mà khiến ông bà ngoại lại thêm một lần nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Trong lòng cô rất hổ thẹn.
Trong những năm cuối đời trên giường bệnh ở kiếp trước, vì ông bà ngoại lớn tuổi rồi chịu không được việc đi đi lại lại xa như vậy để chăm sóc cô, cô lại không muốn chuyển đến bệnh viện ở Bắc Thành nên rất ít gặp mặt ông bà ngoại.
Bên ngoài là như vậy.
Nhưng kì thực họ không đến gặp cô, vì họ nghĩ cô thành ra như vậy tất cả là do họ vì lúc đầu đã thuyết phục cô đồng ý Tống Hoài, chính là làm hại cô, tự trách trong lòng cảm thấy xấu hổ không có mặt mũi đến gặp cô, nên đều bảo gia đình cậu đến thăm nom cô.
Nếu như không phải vì tự trách, sợ rằng bọn họ dù ra sao cũng kiên trì chuyển cô đến bệnh viện Bắc Thành, sẽ không đồng ý cho cô một mình ở lại Giang Thành.
Trên thực tế, cô rơi vào tình thế đó không liên quan gì đến họ.
Cô là một người trưởng thành, lại còn là người có tính tự chủ mạnh nhất, nếu như không phải là cô nguyện ý ai cũng không thể ép cô làm việc cô không muốn làm. Đồng ý sự theo đuổi của Tống Hoài và chấp nhận ở bênh Tống Hoài là tự cô quyết định, kết quả như thế nào thì cũng không thể trách ai.
Nếu như cô không tiếp tục qua lại với Tống Hoài thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không làm ông bà ngoại phải tự trách rồi một lần nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
"Ai dà!" Nói chuyện với Lộ Ngôn Hề, người lớn tuổi rất vui.
"Hề Hề à, cháu sắp xếp xong chuyện ở đấy thì mau mau về thăm bà đi, nếu như cháu bận quá thì để bà đến Giang Thành cũng được!" Đây không phải là lần đầu bà ngoại nhắc đến việc đến Giang Thành gặp cô, lần nào Lộ Ngôn Hề cũng tìm lý do từ chối.
Cô bây giờ vẫn là có chút không dám gặp họ.
".. Bà ngoại, vẫn là để cháu đến Bắc Thành thăm bà và ông ngoại đi, bà với ông có tuổi rồi, đừng vì cháu mà cực khổ vậy. Đợi cháu sắp xếp xong chuyện ở đây sẽ đến thăm ông bà."
"Nói rồi nha, cháu nhất định phải đến đó!"
"Nhất định ạ."
Nói thêm một lúc, rồi bà ngoại tắt máy.
Vừa tắt máy trả lời tin nhắn của Mộ Hoa gửi cho cô thì của phòng mở ra.
Mộ Hoa nói cô còn phải công tác ở ngoài vài ngày, đợi cô công tác về nói gì thì nói cũng phải tụ tập một lần. Lộ Ngôn Hề không có ý kiến gì, trả lời đợi cô về thì liên lạc sau.
"Anh Tuy!" Nhìn người đang bước vào của cười.
Cô thấy anh rất vui vẻ, Tống Tuy muốn nhịn không nhìn nhưng không nhịn được.
Hóa ra hôm nay được gặp anh đã là chuyện rất vui của cô.
"Đợi lâu lắm rồi chứ?"
"Không có, anh nói khoảng một giờ mới phấu thuật xong nên em đến trước nửa tiếng thôi."
"Ừm." Anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng rồi treo lên đến ngồi xuống, Lộ Ngôn Hề mở hộp cơm mang thức ăn ra cho anh.
Ba món một canh.
Quả thực giống như cô nói là bữa cơm bình thường.
Nhưng cũng đủ khiến Tống Tuy ngạc nhiên rồi. Trước khi cô ra nước ngoài chưa hề một lần xuống bếp, trước khi ra nước ngoài cô nấu được một bát nước trắng thôi cũng là một thành công lớn rồi.
Vậy mà bây giờ cô lại như một người nấu ăn rất ngon.
Đúng rồi, cháo tối qua cô nấu, anh đã phát hiện tay nghề của cô rất tốt rồi.
"Anh Tuy, mau đến ăn đi!"
Nhận lấy hộp cơm và đũa từ cô, Tống Tuy chầm chậm nếm thử tay nghề của cô.
Càng ăn trong lòng lại càng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
Không phải vì cô biết nấu ăn, mà là vì anh vậy mà được ăn những món mà tự tay cô làm. Không phải vì ai khác, mà vì anh.
Thấy anh cứ cắm cụi ăn mà không nói gì, Lộ Ngôn Hề hỏi: "Anh Tuy, sao một câu cũng không nói vậy? Do đồ ăn em nấu không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải." Tống Tuy ngước mặt nhìn cô, ".. Ngôn Ngôn."
Lộ Ngôn Hề chớp chớp mắt: "Hứ?"
"Đồ em nấu rất ngon, ăn rất vừa miệng, cảm ơn em."
"Anh Tuy không cần nói cảm ơn em, nếu ngon thì anh ăn nhiều chút. Chỉ là nấu cơm thôi có phải chuyện to tát gì đâu, nếu như anh thích thì lúc nào em cũng nấu cho anh."
Bất cứ lúc nào..
Thật là một từ khiến người khác rung động.
"Được."
Những ngày sau đó, Lộ Ngôn Hề đều ở căn hộ của anh nấu cơm cho anh, Tống Tuy có một lần về ăn trưa một lần về ăn tối, còn lại thì đều là Lộ Ngôn Hề mang cơm đến bệnh viện cho anh. Từ hôm Lộ Ngôn Hề đến Tống Tuy chỉ về nhà thêm một lần, sau đó anh đều không về, có thể thấy anh thực sự rất bận.
Đến ngày thứ năm Lộ Ngôn Hề nấu cơm cho Tống Tuy thì Tống Hoài cuối cùng cũng không bận ở công ty nhiều nữa, về nhà thì biết được Lộ Ngôn Hề mấy ngày nay không về nhà, không hỏi được Lộ Ngôn Hề đi đâu từ ba mẹ, định bảo trợ lý tra thì lại sợ Lộ Ngôn Hề không vui, nhưng anh lại gặp Lộ Ngôn Hề ở bệnh viện khi anh đến đó thăm bạn.
Chỉnh sửa cuối: