[Edit] Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính - Ngũ Đóa Ma Cô

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Channh, 12 Tháng mười một 2021.

  1. Channh

    Bài viết:
    5
    [​IMG]

    Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Yếu Của Nam Chính

    Tác giả: Ngũ Đóa Ma Cô

    Edit: Channh

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Nữ phụ, giađấu, Cưới trước yêu sau, Cung đình hầu tước

    Giới thiệu truyện:

    Vu Hàn Chu đột nhiên vô tình xuyên vào cuốn tiểu thuyết sủng thê, trở thành nữ phụ độc ác điên cuồng, tính kế nam chính không thành đành phải gả cho ca ca ma ốm của nam chính, chỉ đợi đến khi ma ốm chết đi sẽ cùng nam chính sống với nhau đến khi bạc đầu.

    Xuyên qua ngày đầu tiên, ma ốm nghiêm khắc nói với nàng: "Nếu ngươi an phận, ta sẽ không làm khó ngươi."

    "Nga, được thôi." Vu Hàn Chu nói.

    Nàng được sống trong nhung lụa, được ăn của ngon vật lạ, có kẻ hầu người hạ, nàng cầu còn không được.

    Nhưng mà một thời gian sau.

    "Khụ, nàng có thấy lá thư mà tối hôm qua ta đọc ở đâu không? Ta không thấy ở đâu cả." Nam nhân đứng ở phía sau nàng hỏi.

    "Không có, ngươi hỏi nha hoàn đi."

    "Nàng có thấy cây quạt của ta để đâu không, ta không tìm thấy." Nam nhân kéo kéo tay áo nàng hỏi.

    "Không biết, ngươi thử tìm lại xem."

    Nam nhân đã nổi giận: "Nàng có nhìn thấy ta không vậy, ta thích nàng, nàng nhìn ta một chút đi được không!"

    *

    Nam chính thật sự rất yếu ớt, gió thổi một cái là có thể ngã, ngoài mặt là điềm đạm, cẩn trọng nhưng nội tâm thì chỉ muốn ôm ôm hôn hôn thê tử.

    Nữ chính thuận tay thi triển tài nghệ được cả nhà yêu quý, còn là tâm can bảo bối của mẹ chồng.

    Kết hôn trước yêu sau, vun đắp tình yêu.
     
    Bachlocc, ann.annĐỗ Anh Thư thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Channh

    Bài viết:
    5
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Channh

    * * *

    Cả phòng náo nhiệt toàn là màu đỏ rực rỡ.

    Lụa đỏ, nến đỏ, giấy dán đỏ.

    Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của huân hương mà nàng không biết tên. Tân nương mặc đồ cưới ngồi trên giường, đôi tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng.

    Bỗng nhiên, thân hình tân nương hơi giật giật, vậy mà lại đem khăn voan trên đầu kéo xuống.

    Tân nương không được phép tự kéo khăn voan của mình xuống, chỉ có tân lang cầm ngọc như ý lấy ra được thôi, mà vị tân nương này dường như không hiểu quy củ này lắm.

    Động tác kéo khăn voan không quá nhanh cũng không quá chậm, trong một khoảnh khắc lộ ra một gương mặt kiều diễm, đôi mắt mang theo sự đánh giá nhìn xung quanh căn phòng.

    Trong phòng không có người thứ hai, tất cả cách bày biện, dụng cụ, bàn ghế, bình phong, lư hương.. đều thể hiện sự giàu có, quý tộc.

    Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Đây là đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ, trên mu bàn tay hay trong lòng bàn tay đều không có một vết chai, vết xước nào, mỏng manh yếu đuối giống như không thể nhấc nổi một bình trà.

    Đôi tay này thon dài trắng trẻo, nào đâu giống với đôi bàn tay thô ráp tràn ngập vết thương của nàng chứ.

    Đây thực sự không phản bàn tay của nàng.

    Rất nhanh sau đó, trong đầu nàng hiện lên vô số ký ức khiến cho Vu Hàn Chu nhận ra rằng, nàng xuyên không rồi, thân thể này cũng không phải của nàng.

    Nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết nàng vừa đọc lúc nhàn hạ, nguyên chủ là nữ phụ, là một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, xuất thân danh môn, nhưng tính tình cố chấp, điên cuồng yêu nam chính vì vậy đã hủy hoại cả cuộc đời nguyên chủ.

    Nữ phụ tên An Tri Nhan, là một thiên kim quý nữ.

    Nam chính là con trai thứ của Trung Dũng Hầu phủ, nàng đối với hắn ta nhất kiến chung tình, trong lòng chỉ nghĩ đến việc gả cho hắn ta. Nhưng nam chính đối với nguyên chủ luôn nhào vào lòng mình chỉ cảm thấy phiền chán. Có một lần, hắn ta thậm chí còn lắc mình tránh né, khiến nữ phụ ngã sấp mặt trước tất cả mọi người.

    Nói đúng ra, nữ phụ đáng nhẽ không còn tình ý gì với nam chính, không còn chút tâm tư nào nữa, ai ngờ nguyên chủ đối với nam chính yêu càng thêm yêu, thậm chí thiết kế "Trong sạch" kế -- tại yến hội, nữ phụ cố tình sai người làm bẩn áo nam chính, sau đó bản thân sẽ làm quần áo xộc xệnh, chạy vào phòng nam chính, chỉ cần nam chính quay về phòng thay đồ sẽ khiến mọi người nghĩ hắn ta làm bẩn trong sạch của nguyên chủ.

    Ông trời rất giỏi sắp xếp, nam chính hôm nay lại mang theo huynh trưởng ốm yếu của mình cùng đi tiếp đãi khách. Nam chủ không yên tâm để huynh trưởng mình ở một mình liền kéo nhau về phòng hắn ta thay đồ.

    Cứ như vậy, An Tri Nhan quần áo xộc xệch lại đồng thời bị hai huynh đệ cùng nhìn thấy.

    Nam chính cùng huynh trưởng đều không phải loại người ngu dốt, họ liền nhìn rõ âm mưu này, nam chính lập tức đen mặt, lôi kéo huynh trưởng rời đi. Huynh trưởng hắn suy nghĩ sâu xa hơn chút, trước khi đi nói với nữ phụ: "Cô nương, chuyện này chúng ta có thể coi như chưa từ xảy ra. Nhưng nếu cô nương muốn tiết lộ ra ngoài thì cuối cùng cũng chỉ có thể gả cho một ma ốm như ta mà thôi."

    Hắn nói như thế, là muốn đánh tan đi ý nguyện của nữ phụ, không được tính kế đệ đệ của hắn.

    Nhưng mà nữ phụ không cam lòng, nàng nhìn nam chính rời đi không hề ngoảnh đầu lại, liền nảy ra ý tưởng điên rồ -- nếu đã không gả được cho nam chính vậy thì gả cho ca ca hắn thì sao?

    Ca ca nam chính từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, nghe nói không thể sống quá tuổi 20. Nữ phụ nghĩ, hắn sẽ rất nhanh chết, nguyên chủ sẽ là trưởng tẩu trên danh nghĩa, mỗi ngày cùng nam chính sống dưới một mái hiên, ngày ngày kề cạnh.

    Kể từ đó, bản thân cũng tính là sống cùng nam chính đến bạc đầu.

    Vì thế nguyên chủ quay về nói với mẫu thân mình rằng ca ca nam chính đã nhìn thấy mình thay y phục, nằng nặc đòi gả cho hắn. Nhưng mẫu thân nàng lại không ý, phụ mẫu nào lại muốn nhìn con gái gả cho một kẻ sắp chết chứ. Còn không chỉ là bị nhìn thay y phục thôi sao, che lấp chuyện này đi là được.

    Nhưng mà nữ phụ khóc nháo không thôi, một hai đòi gả đi, thậm chí tuyệt thực để kháng nghị. Trong nhà thấy nguyên chủ như vậy không còn cách nào, phải gả con gái đi.

    Sau khi gả qua, nữ phụ đối với trượng phu mình hờ hững, tìm mọi cách nhìn chằm chằm nam chính. Trượng phu thấy nữ phụ thật sự quá phận, liền răn dạy nguyên chủ, còn muốn phân gia.

    Nữ phụ không muốn phải rời đi, vào một buổi tối, thời điểm trượng phu mình phát bệnh, nguyên chủ che miệng hắn lại, ngăn không cho hắn gọi người, trơ mắt nhìn hắn vì không chữa trị kịp thời mà chết.

    Không bao lâu sau, nam chính cưới nữ chính, tìm mọi cách để che chở, yêu thương. Nữ phụ như có gai trong mắt, ghen ghét không thôi. Xúi giục, hãm hại, dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng lại tự chặn đường sống của bản thân.

    Thật ra nữ phụ tội không đáng chết, nhưng vì quá tuyệt vọng nguyên chủ nói ra việc mình trơ mắt nhìn trượng phu chết mà không cứu, khiến cả nhà tức giận ban ba thước lụa trắng.

    Vu Hàn Chu vươn đôi tay mềm mại, sờ soạn xung quanh, phát hiện vài hạt táo đỏ, lấy lên ăn vài ba trái.

    Nguyên chủ vì sao điên cuồng như thế nàng không thể lý giải. Nàng và nguyên chủ không giống nhau, nữ phụ được sống an nhàn sung sướng, nàng chưa từng được như thế. Nữ phụ có người nhà yêu thương, chở che, nàng cũng chưa từng được như thế.

    Nguyên chủ vì tình yêu mà điên cuồng, nàng càng không hiểu. Nàng thân là cô nhi, sinh sống ở nơi cằn cỗi, hoang vu, mỗi ngày vì để lấp đầy bụng đói mà nỗ lực hết mình. Sau này lại tham gia đấu trường, mỗi ngày lại chém chém giết giết, mặc dù có cơm ăn nhưng trên thân mình luôn đầy vết thương.

    Trong miệng nàng nhai táo đỏ chậm rãi nuốt xuống, nàng lại tiếp tục giơ tay về phía sau, tìm thêm vài viên đậu phộng và long nhãn để ăn.

    Không có chuyện gì quan trọng bằng việc lấp đầy bụng.

    Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân như không như có hướng về phía hỉ phòng này Vu Hàn Chu mới hốt hoảng, dấu đi vài hát táo, đậu phông, đem khăn voan đội lại lên đầu, một lần nữa lại ngồi ngay ngắn.

    Người bước tới là trưởng tử của Trung Dũng Hầu, Hạ Văn Chương. Thân thể hắn không khỏe, không ai dám để hắn lại uống rượu. Kính được một hai chén hắn đã cáo lui quay về phòng.

    Hạ Văn Chương liên tục suy nghĩ về nguyên nhân dẫn tới hôn sự này, lại nghĩ tới nữ tử điên cuồng đang ngồi đợi mình ở hỉ phòng kia, mày liền nhau lại, mặt mày đầy tâm sự mở cửa bước vào.

    Trong phòng rất yên tĩnh.

    Nến hỉ lẻ loi ở góc phòng thiêu đốt, ánh lửa lay động theo hắn bước vào. Hạ Văn Chương tiến vào nhìn nữ tử đang ngồi yên trên giường.

    Khăn voan lộng lẫy quý giá, đôi bày tay theo quy củ đặt đặt trên đầu gối, thân hình chuẩn mực, tư thế nhẹ nhàng, an tĩnh.

    Hạ Văn Chương hơi kinh ngạc. Hắn cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy nàng điên cuồng, thể hiện một bộ mặt đầy phẫn nộ, bởi vì nàng cũng không phải vì thích hắn mà gả cho hắn.

    Người nàng thích là đệ đệ hắn. Gả cho hắn, không phải nguyện ước của nàng.

    Hạ Văn Chương hơi mấp máy môi, chậm rãi hướng về phía mép giường đi tới. Đi ngang qua bàn trà, hắn tiện tay cầm theo ngọc như ý, nhẹ nhàng kéo khắn voan lên: "Ngươi --"

    Hắn mới vừa nói ra một chữ, liền dừng lại, những lời còn lại như bị đè nén ở cuống họng.

    Tân nương dưới chiếc khăn voan so với trí nhớ của của hắn hoàn toàn không giống nhau.

    Hắn tưởng tượng rằng, đối mặt với mình sẽ là đôi mắt phẫn nộ, ai oán, không ngờ lại là một đôi mắt trong sáng nhưng lại chứa trong đó sự lạnh lùng. Ánh mắt tựa như vụn băng vừa mới tan chảy, sinh động nhưng lại làm cho người khác có cảm giác lạnh lẽo.

    Hạ Văn Chương nhất thời đứng hình.

    Một lát sau, hắn mới từ suy nghĩ quay trở lại, nói với nàng: "Ta biết ngươi thật ra không muốn gả cho ta. Nhưng hiện tại ngươi chính là thê tử của ta, hy vọng ngươi có thể an phận làm Hạ đại thiếu phu nhân."

    Hạ Văn Chương không hiểu vì sao nàng lại muốn gả cho hắn, chuyện hôm đó cho dù nàng là người tính kế nhưng hai huynh đệ bọn họ cũng không loan tin ra ngoài, chỉ cần giữ kín chuyện này thì nàng vẫn có thể êm đẹp gả cho người khác.

    Nhưng tại sao một hai nàng nằng nặc đòi gả cho hắn chứ?

    Đón nhận ánh mắt của Hạ Văn Chương, Vu Hàn Chu khẽ gật đầu: "Được."

    Nàng bây giờ không phải Nữ vương trăm trận trăm thắng trong đấu trường nữa, nàng không cần tốn toàn bộ sức lực vì một bữa cơm no nữa.

    Hạ đại thiếu phu nhân? Nếu được sống trong nhung lụa, được ăn những món ăn trân quý, được kẻ hầu người hạ, nàng cầu còn không được.

    Nàng với tư thái bình tĩnh, ánh nhìn dừng lại ở đôi mắt Hạ Văn Chương, trong lòng hắn đang nảy sinh sự nghi ngờ. Đột nhiên, trong cổ họng hắn rất ngứa, sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức từ trong tay áo lấy ra khăn tay, che miệng ho khan.

    Hắn bệnh tật liên miên, thân thể thật sự vô cùng yếu ớt. Thân hình gầy gò dưới lớp hỉ phục dày cộm không ngừng run rẩy vì ho.

    Vu Hàn Chu cảm thấy hắn có khi ho đến khi xương vỡ tan ra mất, vội vàng đứng dậy dìu hắn, xong đó đi đến bên bàn trà rót một chén nước, dùng mu bàn tay thử độ ấm của nước vừa đủ, liền mang về đưa cho hắn: "Ngươi uống chút nước đi."

    Hạ Văn Chương ho đến nỗi cả người khó chịu, không thốt lên lời, nhìn thấy nàng đưa ly nước cho hắn, đáy lòng hắn càng thêm nghi hoặc.

    Nàng mà tốt tâm như vậy ư? Hắn cho rằng đáng lẽ nàng phải rất ghét hắn mới phải.

    Cố nén cơn ho, Hạ Văn Chương vươn bàn tay khô gầy lấy ly nước trên tay nàng. Bởi vì thân thể run rẩy quá mức, vô tình hắn chạm vào ngón tay nàng. Trong lòng cả kinh, hắn nâng mí mắt nhìn nàng, lại thấy dường như nàng chưa phát hiện ra, ánh mắt còn lộ ra sự lo lắng.

    Hạ Văn Chương càng cảm thấy quái dị, nhưng mà cơ thể vô cùng khó chịu, cúi đầu xuống uống cạn chén nước. Uống xong nàng cảm thấy đã đỡ hơn chút. Nắm trong tay cái ly trống trơn, hân ngưới mắt lên nhìn nàng chăm chú: "Ta nói ngươi có nghe được không?"

    Vu Hàn Chu vội gật gật đầu: "Nghe được."

    Không làm phải loạn phải không? Không thành vấn đề.

    Nàng cũng không phải nguyên chủ, sẽ không yêu đệ đệ của hắn đâu, đối với cuộc sống hiện tại cũng không có gì hất mãn cả.

    "Ta nói nghiêm túc!" Hạ Văn Chương ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nghiêm khắc nhìn nàng nói: "Ngươi không cần nghe cho có rồi vào tai này ra tai kia!"

    Vu Hàn Chu liền hiểu ra, hắn không tin nàng sẽ an phận. Vu Hàn Chu thật ra có thể hiểu, nếu là nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói này.

    Vì thế nàng hướng về hắn, nói: "Muốn ta làm thế nào thì ngươi mới tin?"

    Vu Hàn Chu đúng là không nghĩ ra được biện pháp chứng minh chính mình không làm ra chuyện điên rồ, nhưng mà sao nàng phải hoảng loạn? Có lẽ hắn sẽ có biện pháp, điều kiện đối với nhưng là nàng không hoảng loạn, có lẽ hắn có biện pháp?

    Nói thật ra, là trong lòng hắn có nghi ngờ với nàng, muốn hắn hết nghi ngờ thì phải biết rằng hắn muốn gì.

    Hạ Văn Chương bị nàng hỏi đứng người mất một lúc.

    Hắn thật ra cũng không biết làm thế nào mới có thể tin tưởng nàng được, nói ra những lười như thế để ngăn chặn nàng trước thôi.

    Hắn nhấp môi nhìn nàng chăm chú, gương mặt hắn tuy tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu được cả con người nàng. Nàng cũng không né tránh ánh mắt hắn, Hạ Văn Chương liền xác định những lời nói của nàng cũng không phải là sự khiêu khích.

    Thanh âm hắn hòa hoãn đôi chút, nhìn nàng nói: "Lúc trước ta đã khuyên ngươi nhưng ngươi không nghe. Bất luận trong đầu ngươi nghĩ gì thì ngươi cũng đã gả cho ta, là thê tử của ta."

    Thân thể hắn không tốt, hàng năm đều sinh bệnh liên miên, cả người thiếu sức sống, giống như một cơn gió thổi qua có thể đưa hắn bay đi theo, nhưng mà giọng của hắn nói lại rất có uy quyền: "Chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ không làm khó ngươi."

    Hắn dừng lại một chút, "Bất luận kẻ nào đều không được phép làm khó dễ ngươi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2021
  4. Channh

    Bài viết:
    5
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Channnh

    * * *

    "Nhưng mà!" Hắn ngay sau đó đã chuyển sang biểu tình nghiêm khắc nhìn nàng, nói: "Nếu ngươi không an phận, thì đừng trách ta không khách khí!"

    Lời vừa nói xong, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó lại kịch liệt ho khan.

    Vừa rồi còn nói ra những lời tàn nhẫn thì lúc này càng ho lợi hại. Thế nên bầu không khí nghiêm khắc vừa được hắn dựng nên, nháy mắt liền tan thành mây khói.

    "Chơi tàn nhẫn cũng không vượt quá ba giây." Hạ Văn Chương ở trong lòng cười một tiếng, ngoài mặt lại không có biểu tình gì. Nàng bèn cầm ly nước trong tay hắn, đến bên bàn rót nước rồi kề bên miệng hắn.

    Nàng sợ hắn ho đến mức không cầm được cái ly, lại làm rơi nó.

    Nhưng Hạ Văn Chương lại nhìn đến cổ tay trắng nõn kề sát mặt hắn của nàng, cả người cả kinh ngửa ra sau, Vu Hàn Chu liền buồn cười nói: "Ta giúp ngươi uống nước, ngươi làm sao vây?"

    Bộ dáng tránh còn không kịp của hắn, làm như nàng là mãnh thú không bằng.

    Hạ Văn Chương cảm thấy xấu hổ. Hắn vừa nói những lời hung ác với nàng, thế nhưng hiện tại nàng lại chẳng so đo hiềm khích với hắn mà còn giúp hắn uống nước.

    "Ta tự mình uống." Hắn cố nén ho, tiếp nhận ly nước, cố gắng để tay không chạm vào tay nàng. Sau khi tiếp nhận, hắn ngẩng đầu lên vội vàng uống cạn ly nước, như thể muốn nhanh áp cơn ho xuống.

    Sau khi uống xong, hắn không tiếp tục ho.

    Nhìn nữ tử đang đứng trước mặt mình, hắn đã không dám buông lời hung ác với nàng nữa. Thân thể này của hắn, cái gì cũng phải kiêng kị, đối với người khác buông lời hung ác, cảm xúc của bản thân khó tránh khỏi lên xuống, sẽ khiến thân thể không khỏe.

    Hơn nữa, hắn cũng ngượng ngùng vì chót buông lời hung ác với nàng.

    Chờ khi hơi thở bình phục, hắn giương mắt nhìn về phía nàng nói: "Ngươi về sau không cần chiếu cố ta, đó là việc của hạ nhân."

    Tuy rằng hai người đã thành thân, ngày sau sẽ là phu thê, nhưng Hạ Văn Chương cũng không tính toán cùng nàng thật sự trở thành vợ chồng. Trong lòng hắn hiểu rõ, mình sống không được bao lâu nữa, hà tất phải hại một đóa hoa kiều như vậy?

    Mặc kệ nàng vì lí do gì mà gả cho hắn, tóm lại cũng chỉ là một cô nương đáng thương nghĩ quẩn trong lòng. Hắn sẽ không chạm vào người nàng, ngày sau hai người sẽ tương kính như tân, hắn sẽ tận lực bảo toàn sự trong sạch của nàng. Chờ đến khi hắn ra đi, nàng sẽ tái giá, tái giá cùng người biết trân trọng nàng.

    Vu Hàn Chu không có ý kiến, gật đầu nói: "Tốt."

    Nàng càng mừng rỡ thoải mái đi.

    Hạ Văn Chương cảm thấy nàng quá mức phối hợp, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay khách khứa ngồi đầy như vậy so với việc nàng nháo lên, thì an phận như vậy lại tốt.

    Hắn trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hỏi nàng: "Có đói bụng không, ngươi muốn ăn gì?"

    Vu Hàn Chu đói bụng, liền thành thật gật đầu: "Ăn."

    Hạ Văn Chương liền nâng cao thanh âm, kêu: "Người tới."

    Hạ nhân tiến vào, Hạ Văn Chương liền dặn dò: "Lấy chút đồ ăn tới."

    Kỳ thật thông thường, tân nương sẽ không được ăn gì, tân lang cũng không ngồi im trong hỉ phòng như thế. Nhưng thân thể Hạ Văn Chương yếu ớt như vậy, nên không cần phải tuân theo.

    Hắn có thể cưới được tức phụ, đó đã là mong muốn lớn nhất của Hầu phu nhân vậy nên tất cả tục lễ có thể tránh cho đôi phu thê có thể giản lược bà đều cho miễn.

    Mà thật ra Hạ Văn Chương cũng không muốn hôn sự này diễn ra. Chưa tính tới việc An tiểu thư một hai phải gả cho ma ốm như hắn, hắn cũng không muốn hại cuộc đời của một nữ tử nên cự tuyệt. Nhưng Hầu phu nhân lại không nghĩ như vậy, dựa theo lời đại phu nói, năm mười chín tuổi này của trưởng tử có khả năng sẽ là năm cuối cùng của hắn, bà rất muốn cưới về cho hắn một thê tử, cho hắn thành gia lập thất.

    Cho dù chết, hắn cũng nên hoàn thành những việc mà một nam tử bình thường sẽ làm rồi mới ra đi. Ngày sau còn có thể cho hắn thêm một hài tử, hắn cũng được coi là có thê có tử. Chẳng qua do Hạ Văn Chương không muốn, mà Hạ phu nhân cũng nhìn rất nhiều nhà, nhưng những nhà nàng nhìn trúng đều không nguyện ý gả, mới kéo dài tới hiện tại.

    Thật vất vả mới có tiểu thư An gia chịu gả, Hầu gia như nhìn trúng con mồi, liền hận không thể cưới ngay về nhà.

    Không bao lâu sau cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, hạ nhân nối đuôi nhau mà tới, tay chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng đem đồ ăn mau chóng bày ra bàn. Sau đó tất cả lui ra, chỉ còn hai nha hoàn lưu lại, chờ đợi hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm.

    Ngày thường hắn dùng gì, khi nào dùng đều được chú trọng, bởi vậy liền hướng về phía Vu Hàn Chu hỏi: "Nha hoàn hồi môn của ngươi đâu?"

    Ý của hắn chính là, hắn là không ăn, cũng không cần người hầu hạ. Nàng nếu muốn người hầu hạ, nên dùng nha hoàn hồi môn của mình, hay vẫn lưu lại hai nha hoàn này?

    "Không cần hầu hạ." Vu Hàn Chu nhìn về phía hai người nha hoàn kia, phất phất tay: "Lui ra đi."

    Hai nha hoàn liếc nhìn Hạ Văn Chương một cái, thấy Hạ Văn Chương gật đầu, liền hành lễ, lui xuống.

    Hầu phu nhân đã phân phó qua, ai cũng không được chọc giận đại nãi nãi, kêu các nàng phải thông minh lên. Vì thế Vu Hàn Chu phân phó cái gì, các nàng đều phải nghe theo.

    Từ đáy lòng Vu Hàn Chu cảm thấy rằng cọc hôn sự này thật sự rất không tồi.

    Nàng dứng dậy, không cần người hầu hạ, thậm chí không cần ngồi trước gương, hai tay ở trên đầu đùa nghịch vài cái, liền lấy cái mũ phượng xuống, một mái tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống.

    Nàng lấy một cây trâm, tùy tiện vấn lên lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

    Hạ Văn Chương mở to đôi mắt, hắn ở phía sau nàng, còn nghĩ sẽ kêu nha hoàn đem mũ phượng gỡ xuống giúp nàng, không nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, liền thấy một màn như vậy.

    "Ân, ngươi.." Hắn muốn nói, lại không biết nói gì mới không có vẻ thất lễ. Đang do dự, đã thấy Vu Hàn Chu hướng cạnh bàn đi đến, dừng một chút, hắn cũng đành ngậm miệng, cùng nàng đi qua ngồi xuống,

    Dù cho hắn không ăn, cũng nên bồi nàng cùng nhau ngồi mới không mất lễ.

    Sau khi Vu Hàn Chu cầm đũa, lại thấy hắn bất động, lại hỏi: "Ngươi không ăn sao?"

    "Ta không ăn." Hạ Văn Chương lắc đầu.

    Vu Hàn Chu liền không hỏi nhiều, tự mình cầm đũa, bắt đầu ăn.

    Tuy vừa rồi nàng có ăn táo đỏ, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải bữa chính, ăn nhiều một chút cũng không có bớt đói, mà là càng ăn càng đói.

    Hắn nhìn nàng ăn cơm, ngon nàng nhướng mày, không ngon thì ít ăn hơn, rất ngon miệng, Hạ Văn Chương ngồi một bên nhìn, biểu tình dần dần ngơ ngẩn.

    Hắn trước giờ chưa từng trải qua việc như vậy, nhìn người trước mặt mình dùng cơm, không chút câu nệ, không chút khách khí.

    Cũng không phải chưa từng cùng người khác dùng cơm, nhưng khi ngồi cùng bàn ăn cơm, người hầu của hắn luôn đem hắn chiếu cố, thế cho nên hắn chỉ thấy hầu như chỉ thấy chen dĩa trước mặt. Ngẫu nhiên ngẫng đầu, cũng chỉ nhìn thấy phụ mẫu cùng đệ đệ.

    Lúc này bên cạnh bàn chỉ có hai người bọn họ, nàng ở trước mặt hắn không chút ngượng ngùng, muốn ăn món nào liền ăn món đó. Thích ăn, nàng liền gắp nhiều hơn vài gắp. Ăn ngon, nàng liền nhướn mày. Không thích, nàng liền hơi chau mày.

    Trong lòng Hạ Văn Chương bỗng xẹt qua cảm giác lạ. Đột nhiên, hắn liền hiểu rõ vì sao mẫu thân hắn chấp nhất với việc cưới thê tử cho hắn như vậy.

    Hai người bọn họ sớm chiều cùng nhau, trên đời này sẽ không có ai thân mật hơn so với họ. Ít nhất, người khác sẽ không nhìn thấy một màn như vậy.

    Phát hiện bản thân nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, Hạ Văn Chương vội vàng thu hồi tầm mắt. Trong lòng âm tầm cảnh cáo, bọn họ không phải là phu thê thật sự, hắn không nên nhìn nàng lâu như vậy.

    Thật ra Vu Hàn Chu biết hắn đang nhìn nàng, người tinh tường đều có thể nhạy bén nhận ra huống chi Hạ Văn Chương nhìn nàng chằm chằm như vậy.

    Bất quá, từ cái nhìn của hắn, nàng có thể phát hiện ra hắn không có ác ý, lại nói hiện giờ bọn họ đã trở thành phu thê, nàng cũng không thể nói: "Ngươi đừng nhìn ta."

    Ngày sau sớm chiều chung đụng, sẽ còn nhiều thời điểm như vậy, nàng vẫn nên mau chóng quen với việc này.

    Vu Hàn Chu thích ứng cực nhanh, hiện tại đã đem chính mình hòa nhập cùng với nhân vật Hạ đại thiếu phu nhân. Sau khi ăn xong nàng gọi hạ nhân tiến vào, đem đồ trên bàn dọn xuống.

    Lại phân phó: "Đem nước tới, ta muốn tắm gội."

    Hạ nhân lập tức lĩnh mệnh lui ra.

    Kỳ thật là nên sớm đem nước tiến vào, trước khi dùng bữa nên cho nàng tắm gội thay y phục.

    Nhưng Hầu phu nhân nói, không được chọc giận nàng, cho nên nàng muốn ăn cơm trước, liền phải dọn cơm để nàng ăn trước.

    Đại thiếu phu nhân vui vẻ mới là chuyện quan trọng.

    Tại thời điểm Vu Hàn Chu tắm gội, đã tới giờ Hạ Văn Chương dùng cơm, liền ở gian ngoài dùng cơm.

    Chờ Vu Hàn Chu tắm gội xong, hắn đã ăn xong, Vu Hàn Chu đảo mắt nhìn qua, trong lòng âm thầm líu lưỡi, người này cũng quá khổ đi, một món ăn đậm đà quá đều không có.

    Thật sự là dạ dày Hạ Văn Chương rất yếu, chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm, cũng không phải chỉ có dạ dày của hắn yếu, mà phải là toàn thân hắn không chỗ nào khỏe a.

    Khi Hầu phu nhân mang thai hắn, thai nhi đã suy nhược lâu ngày, từ lúc sinh ra hắn đã yếu rồi. Trong phủ có một vị lão lang y chuyên chăm sóc hắn, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng hai ba ngày một hồi bệnh.

    Thời tiết khi nóng khi lạnh, buổi tối chăn không đủ ấm. Ăn nhiều một chút, ăn ít một chút, thứ ăn hơi không hợp khẩu vị, liền bệnh. Con vật đột nhiên xuất hiện làm hắn giật mình, liền bệnh.

    Tóm lại, toàn thân hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều không tốt, hằng ngày đều có thể sinh bệnh.

    Vu Hàn Chu thực đồng cảm với hắn, nàng nghĩ, thân thể không khỏe mạnh là việc buồn nhất vì nghèo khó, xấu xí, trí lực bình thường đều có thể cứu chữa, chỉ cần có một thân thể khỏe mạnh, thì muốn làm gì đều có thể. Chỉ có thân thể không tốt, sẽ khiến con người thiếu đi rất nhiều thú vui.

    Hạ Văn Chương nhìn thấy nàng bước ra, không nói gì thêm, chỉ thể gật đầu cùng nàng.

    Nha hoàn hỏi: "Đại thiếu phu nhân có cần dùng trà không?"

    "Không cần." Vu Hàn Chu nói.

    Sau khi nha hoàn hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm, liền dọn dẹp sạch sẽ. Sau hai khắc đồng hồ liền đem thuốc tới cho Hạ Văn Chương, rồi lui xuống.

    Lúc này sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi, giường đệm đã được chuẩn bị tốt, Hạ Văn Chương dẫn đầu hướng mép giường đi đến.

    Vu Hàn Chu cũng mệt nhọc, ngáp một cái, đi theo phía sau hắn.

    Không đề phòng, đi đến mép giường, hắn bỗng nhiên ngừng lại, xoay người lại nói với nàng: "Khăn của ngươi, kêu nha hoàn đi giặt sạch."

    Vu Hàn Chu ngừng lại động tác ngáp của mình, che nửa miệng, chớp chớp mắt nhìn hắn, nói: "Nga."

    Nàng nhớ lại, lúc trước nàng trộm ăn táo đỏ cùng đậu phộng, đã dùng khăn bao lại hột táo cùng vỏ đậu phộng, đem giấu đi. Vốn định tìm cơ hội bỏ đi, nhưng lúc sau nàng lại quên mất.

    Bọn nha hoàn cố kỵ thể diện của nàng, một chữ cũng không dám nói, nhưng Hạ Văn Chương lại không hề cố kỵ, liền nói cho nàng.
     
  5. Channh

    Bài viết:
    5
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Channh

    * * *

    Hắn cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối, luống cuống của nàng, nói xong thì cởi áo ngoài và giày, nằm lên giường, giống như câu nói lúc nãy chỉ là nói chuyện của người khác chứ không phải chuyện của nàng.

    Vu Hàn Chu cũng không nghĩ nhiều, cũng leo lên giường.

    Hạ Văn Chương thân mình không tốt, động phòng đã là việc không thể. Hầu phu nhân cũng không mong chờ gì nhiều, thân thể nhi tử mình như nào bà là người biết rõ nhất vì vậy đã sớm dặn dò nha hoàn chuẩn bị hai bộ chăn nệm.

    Hạ Văn Chương luôn ngủ không ngon giấc, vì để không quấy rầy đến hắn cũng như để tiện bề chăm sóc hắn, vốn dĩ nên để bộ chăn nệm của Vu Hàn Chu để ở bên ngoài, nhưng mà nha hoàn không biết ý, đem bộ chăn nệm của Hạ Văn Chương để bên ngoài.

    Cho nên lên giường sau hắn, Vu Hàn Chu muốn lên nằm ngủ buộc phải bước qua người hắn.

    Thiếu nữ mười sáu tuổi đừng cong lả lướt, không cần nói cũng biết nàng giống như một đóa hoa kiều tươi đẹp.

    Mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác nước, theo động tác của nàng mà di chuyển theo, một hương thơm nhàn nhạt thoáng qua, Hạ Văn Chương lập tức quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt.

    Tận đến khi bên tai không còn nghe thấy tiếng sột soạt, nàng giống như đã tiến vào vào giấc ngủ, hắn mới lặng lẽ thả lòng cơ thể lại phát hiện bản thân từ nãy đến giờ đều không hô hấp. Hăn nhẹ nhàng thở dài một hơi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tránh để người bên cạnh nhận ra.

    Trong màn che im ắng, có hai tiếng hít thở dài ngắn khác nhau.

    Bình thường chỉ có tiếng thở của Hạ Văn Chương, hôm nay lại có hai người, khiến hắn lại một lần nữa nhận ra, bản thân hắn đã kết hôn rồi.

    Hắn hiện tại là người đã có thê tử.

    Cái ý niệm này xuất hiện khiến hắn cảm thấy hơi mông lung -- tuy rằng bọn họ cũng không phải phu thê thật sự, nhưng mà hiện tại hai người đều đang nằm trên giường cùng nhau, hắn có nên nói một tiếng "Ngủ ngon" với nàng hay không?

    Chóp mũi quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt, khứu giác của hắn khá nhanh nhạy, bị mùi hương vương vấn xung quay này làm cho bản thân hơi bực.

    Hạ Văn Chương muốn đi ngủ, nhưng trong lòng hắn có một ý niệm, gạt đi không được, giữ lại không xong, khiến hắn không thể tập trung vào giấc ngủ. Cuối cùng hắn cũng không thể nhịn được mà hơi nghiêng nghiêng đầu về phía bên cạnh, nói: "Ngủ ngon."

    Vu Hàn Chu cũng đang cố gắng tiến vào giấc ngủ. Giường đệm quá mức thoải mái ngược lại kiến nàng có chút chưa thích ứng kịp, nghe thấy lời Hạ Văn Chương liền trả lời: "Ngủ ngon."

    Nghe được giọng nàng đáp lại, Hạ Văn Chương cũng không biết phải làm sao, trong lòng nảy lên một chút hân hoan. Hắn không biết cảm xúc này từ đâu mà đến, nhưng mà trong tâm dường như đã hiểu rõ, suy nghĩ thông suốt rồi hắn cũng không lên tiếng nữa.

    Trong phòng lại trở nên an tĩnh.

    Cũng không biết từ khi nào, hai tiếng hít thở đã bắt đầu đều dần và dài.

    Sáng sớm hôm sau.

    Bầu trời vừa mới hửng sáng một chút thì Vu Hàn Chu đã tỉnh. Theo bản năng nàng liền tỉnh dậy, đôi tày sờ soạn xung quanh, vậy mà lại không có áo giáp sắt và cây kiếm sắc bén, chỉ cảm thấy là tơ lụa mềm mại.

    Nàng ngẩn ra một lúc, lúc này mới nhớ ra, đêm hôm qua, nàng đã xuyên không rôi.

    Đáng nhẽ lúc này nàng đã tỉnh lại để huyến luyện. Đấu trường là một nơi hoang vu cằn cỗi, đến nỗi nàng là nữ vương trăm trận trăm chiến thắng mà mỗi ngày vẫn phải chém giết lẫn nhau mới có cái mà ăn. Hôm nào nàng cũng phải vật lộn đến quá trưa, vì thế thời gian buổi sáng nàng dùng để huấn luyện.

    Một nơi hoang vắng cằn cỗi, dùng máu tươi và mạng sống đề dành lấy đồ ăn. Một bên là y phục nhung lụa, đồ ăn trân quý. Hai nơi đối lập nhau hoàn toàn, khiến Vu Hàn Chu vừa mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên.

    Nàng vuốt ve tấm chăn tơ lụa ấm áp, chậm rãi nằm xuống. Da thịt tiếp xúc với tơ lụa mềm mại cảm giác rất thoải mái, nàng không nhịn được mà có chút buồn ngủ, nheo nheo đôi mắt. Sau đó nàng lại cảm giác có gì đó không đúng.

    Người nằm bên cạnh, hô hấp có chút thay đổi. Dừng lại một chút, nàng hỏi: "Ngươi tỉnh?"

    Trong phòng chỉ có hai người họ, "Ngươi" ở đây chỉ ai, không cần nói cũng biết.

    "Ân." Hạ Văn Chương phát ra một tiếng, đáp lại. Hắn là người khó ngủ, một chút tiêng động cũng có thể làm hắn thức dậy, huống gì Vu Hàn Chua "đằng" một tiếng ngồi bật dậy, hắn đã ngay lập tức tỉnh ngủ rồi.

    Thấy nàng phát hiện hắn đã tỉnh, hắn cũng không che giấu nữa, quay đầu về hướng Vu Hàn Chu, tiếng nói hơi khàn khàn do vừa thức dậy: "Ngày thường nguươ thức dậy vào giờ này ư? Tối hôm qua quên nói với ngươi, ơ nơi này không cần dậy sớm vậy đâu."

    Khi nói chuyện, giọng điệu hắn có chút tự trách.

    Thân thế hắn không tốt, Hầu phu nhân cho phép hắn không cần làm theo quy củ, hạ mệnh lệnh ở Trường Thanh Viện bất kẻ nào trước giờ thìn không ai được đi qua hay tạo tiếng động ở phòng ngủ. Để Hạ Văn Chương muốn ngủ đến khi nào cũng được.

    [ giờ thìn: 7h-9h sáng]

    Vu Hàn Chu nghe được câu trả lời của hắn, quả thực là một chuyện vui ngoài dự tính.

    Ở nơi này ai cũng đều phải thứ dậy rất sớm, đặc biệt là tiểu bối, phải đến chỗ trưởng bối để thỉnh an, phục vụ trưởng bối dùng bữa sáng rồi mới về phòng mình.

    Nàng thật sự không nghĩ tới, Hạ Văn Chương có đãi ngộ như thế này thật sung sướng, bản thân nàng là thê tử của hắn đương nhiên cũng được hưởng y hệt.

    Quả thực quá tốt đẹp!

    "Không có gì." Nàng nói, nghĩ nghĩ chút, nàng hỏi: "Chúng ta ngủ đến bao lâu thì phải dậy?"

    Ngoài miệng nói vậy nhưng nàng nằm trong chăn chậm rãi trở mình, co tay duỗi chân, tìm tư thế nằm thoải mái nhất, một chút ý tứ rời giường cũng không có.

    Hạ Văn Chương nghe vậy, do dự một lát rồi nói: "Còn ngươi? Ngươi muốn bao lâu thì dậy?"

    Hắn không có kinh nghiệm. Hắn từ trước đến giờ ií cùng người khác sinh hoạt sống chung với nhau. Cho nên không bằng hỏi nàng xem nàng muốn như thế nào?

    Vu Hàn Chu liền nói: "Ta muốn ngủ thêm một lát."

    Nàng rất thành thật. Hắn hỏi, nàng đáp.

    Hạ Văn Chương nghe xong, khóe mắt có chút ý cười: "Vậy ngủ thêm một lát. Ngủ đủ rồi hẵng dậy." Dừng một chút, "Ta thức dậy muộn chút, mẫu thân còn càng vui mừng hơn."

    Hắn đôi lúc dậy muộn một khắc, Hầu phu nhân trên mặt tươi cười rất rạng rỡ, hắn cảm thấy, hắn ngủ nhiều thêm một lát là chuyện tốt.

    "Ta tiếp đây." Vu Hàn Chu cũng không khách khí với hắn, nói ngủ liền ngủ.

    Hạ Văn Chương nhẹ nhàng mà cất tiếng: "Ân."

    Vu Hàn Chu thực ra đã ngủ luôn rồi.

    Hạ Văn Chương lại không thế. Hắn khó ngủ, tỉnh rồi rất khó ngủ tiếp. Bây giờ nhắm mắt, chỉ là nghỉ ngơi thôi.

    Nhưng mà bên tai lại vang lên tiếng hít thở, bên trong màn ngủ bởi vì có nàng ở đó cả một đêm, mùi hương nồng đậm hơn rất nhiều.

    Hắn khứu giác nhanh nhạy, lúc này lại ngửi thấy hương thơm trên người thiếu nữ, liền không có biện pháp để tĩnh tâm.

    Hắn tuy là một con ma ốm, nhưng vẫn là một nam tử, là một nam tử đã trưởng thành.

    Ở trong đầu sinh ra ý niệm không nên có, hắn nhẹ nhàng xốc chăn, bước xuống giường.

    Vu Hàn Chu triệt để ngủ tới lúc mặt trời lên cao. Khi nàng tỉnh lại, Hạ Văn Chương đã mặc xong y phục hoàn chỉnh, đã ở bên ngoài đọc sách một hồi lâu rồi.

    "Ta thật sự ngủ rất lâu?" Nàng có chút ngượng ngùng mà bước xuống giường, "Thật sự quá muộn rồi, ngươi nên gọi ta dậy chứ."

    Hạ Văn Chương buông sách xuống, nhìn về phía nàng nói: "Xem ngươi ngủ đến ngon, liền không gọi ngươi."

    Hắn nói chuyện thanh âm lại nhẹ nhàng khó phát hiện.

    Thật ra bởi vì nàng ngủ nướng, chuyện này làm hắn rất cao hứng.

    Hắn thân là con ma ốm, nàng gả cho hắn, thật sự đã lỗ nặng. Hiện giờ nàng có thể ngủ nướng, so với cách nữ tử khác, hắn liền cảm thấy nàng gả cho hắn cũng không hoàn toàn khổ sở.

    Hắn cứ như vậy mà tưởng tượng, trong lòng rất vui mừng.

    "Người đâu." Thấy Vu Hàn Chu xuống giường, Hạ Văn Chương liền giương giọng hướng ra phía ngoài goik.

    Rât nhanh chóng, hạ nhân nối đuôi nhau mà bước vào, hầu hạ Vu Hàn Chu và Hạ Văn Chương rửa mặt.

    Đối với việc Hạ Văn Chương đã sớm mặc xong y phục, hạ nhân ăn ý không hỏi, chỉ chăm chú tỉ mỉ hầu hạ trang điểm cho Vu Hàn Chu.

    Vu Hàn Chu ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe thông báo từ nha hoàn trang điểm: "Phu nhân cho người tới hỏi, thấy đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân mãi không đến liền báo rằng thiếu gia và thiếu phu nhân dùng bữa sáng trước rồi thỉnh an sau."

    Hạ Văn Chương gật gật đầu: "Đã biết."

    Hắn thập phần trầm ổn, không hề hoảng loạn vì chậm trễ việc thỉnh an, cho dù hôm nay là ngày thứ hai tân nương vào cửa, phải kính trà cho trưởng bối.

    Vu Hàn Chu thấy hắn bình thản như thế, trong lòng cũng bớt lo lắng, tùy ý để nha hoàn sửa soạn lại mới đứng lên: "Ta xong rồi."

    "Dọn cơm đi." Hạ Văn Chương liền nói.

    Lập tức liền có hạ nhân bưng đồ ăn tiến vào, đủ các loại đĩa bày trên bàn.

    Hạ Văn Chương và Vu Hàn Chu ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm sáng.

    Trong lúc ăn, nha hoàn thân cận của Hạ Văn Chương chăm chút cho hắn tỉ mỉ, Hạ Văn Chương mắt cũng không nâng lên, nói: "Ta không có việc gì."

    Hóa ra thường ngày hắn, ăn cái gì, uống cái gì đều có giờ giấc cố định, hôm nay lại dậy muộn hơn so với mọi hôm, Hạ Văn Chương còn không cho nha hoàn bước vào vì lo sợ sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng vì thế thời gian ăn cơm sáng hôm nay với thường ngày muộn hơn rất nhiều làm bọn nha hoàn lo lắng hắn không khỏe trong người.

    Vẫn là nha hoàn trầm ổn tên Thúy Châu, môn bê chia thức ăn cho hạ Văn Chương, một bên nói với Vu Hàn Chu: "Đại thiếu phu nhân không cần lo lắng, cứ chậm rãi mà ăn. Thật ra hôm nay không phải là ngày đầu tiên ăn ở trong phòng, vẫn có những lúc đại thiếu gia ăn ở đây rồi mới đi chính viện thỉnh an."

    Hầu phu nhân căn bản là không muốn Hạ Văn chương ngày ngày đến thỉnh an.

    Hạ Văn Chương thân thể thật sự không tốt, một năm bốn mùa, thời tiết thay đổi thất thường, bà lo sợ Hạ Văn Chương có thể bị trúng gió, khoặc bị thứ gì đó làm cho kinh sợ dẫn đến sinh bệnh.

    Thế nhưng Hạ Văn Chương nhất quyết không chịu, hắn nói: "Con còn sống được thêm một ngày thì sẽ tận hiếu một ngày, con muốn mỗi ngày phụ thân mẫu thân đều sẽ nhìn thấy con, cũng sẽ không đến nỗi không nhận ra bộ dáng con."

    Hầu phu nhân không thể lay chuyển được hắn, không thể không đồng ý, lại định lại quy củ, không cho hắn dậy sớm, ngủ bao lâu cũng được, càng lâu càng tốt. Hơn nữa phải ăn cơm sáng ở trong phòng rồi mới cho hắn đi.

    Quy củ mới cứ như vậy được định ra.

    Vu Hàn Chu đối với việc này phi thường vừa lòng.

    Nàng càng ngày càng cảm thấy xuyên qua thật tốt, thật mong đây không phải là giấc mơ. Nếu thật sự đây là mơ, thì hãy mơ thật lâu thật lâu rồi hẵng tỉnh.

    Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, hai người mới không nhanh không chậm mà tiến ra cửa.

    Mới vừa qua một nửa ngạch cửa, liền thấy ở bên ngoài có một chiếc xe lăn. Hạ Văn Chương nhìn thấy sắc mặt lền trầm xuống.

    "Đại thiếu gia, mời ngồi." Thúy Châu nói.

    Môi Hạ Văn Chương vốn dĩ đã nhợt nhạt, lúc này lại càng không có tí huyết sắc nào. Một lúc sau hân mới bược đến bên xe đẩy rồi ngồi xuống.

    Vu Hàn Chu luôn mẫn cảm với bầu không khí, lập tức nhận thấy được hắn lúc này rất không cao hứng.

    Nàng không biết vì sao hắn không cao hứng. Muốn hỏi hắn nhưng lại cảm thấy như vậy là không nên. Hơn nữa, hạ nhân thường ngày hầu hạ hắn đều ở xung quanh, các nàng ấy không thắc mắc thì màng cũng không nên hỏi.

    Vì thế, nàng liền không mở miệng, làm bộ cái gì cũng không thắc mắc.

    Rất mau nàng đã biết, vì sao Hạ Văn Chương phải ngồi xe lăn.

    Bởi vì Hạ Văn Chương ở tại Trường Thanh Viện, cách chính viện hơi xa. Hầu gia và Hầu phu nhân mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại, sợ ảnh hưởng đến Hạ Văn Chương, cho nên để hắn sống ở một nơi xa mà yên tĩnh - Trường Thanh Viện.

    Hạ Văn Chương thân thể ốm yếu, đi bộ nhiều sẽ rất mệt, muốn hắn đi bộ đến chính viện sợ là đã làm hắn mất non nửa cái mạng rồi, vậy nên đã tạo cho hắn cái xe đẩy, để hạ nhân đẩy hắn đi.

    Vu Hàn Chu lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của hắn, nhận ra ánh mắt hắn luôn nhìn xuống, đôi môi mím lại cực mỏng, là một bộ dáng đang nhẫn nhịn. Mà sao nàng lại thấy hắn như mèo con bị ủy khuất vậy nhỉ.
     
    ann.ann, Góc bình yênvinhthanhnguyen thích bài này.
  6. Channh

    Bài viết:
    5
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Channh

    * * *

    Bước vào chính viện.

    Hầu phu nhân đang ngồi ở chính đường, nhìn thấy hai người tiến vào, trên mặt liền mang theo ý cười. Tầm mắt di chuyển đến người Hạ Văn Chương, cười nói: "Đến canh giờ này mới tới, nhất định là do Chương nhi ngủ nướng rồi."

    Hạ Văn Chương sắc mặt vẫn như thường, khẽ gật đầu: "Ân."

    Chính xác, là hắn lười nhác ngủ quên, thê tử của hắn không hề liên quan, đừng đổ lỗi cho thê tử của hắn.

    Hầu phu nhân nghe vậy liền hiểu. Nhi tử của mình đã biết nói đỡ cho con dâu, một chút trái ý cũng không có. Nhi tử của bà là người có tính tình rộng rãi, chưa làm khó ai bao giờ, hạ nhân hắn còn che chở, huống chi là thê tử của mình.

    Hơn nữa, Hầu phu nhân nhìn ra được biểu hiện trên mặt của hắn thì cảm nhận được tinh thần, trạng thái của hắn không tồi, tức là việc cưới thê tử này trong lòng hắn rất vừa ý. Càng nghĩ càng vừa lòng, Hầu phu nhân cảm thấy mình một hai phải cưới thê tử này cho nhi tử là đúng đắn.

    "Ngủ nhiều thêm một chút là chuyện tốt." Bà cười nói.

    Vu Hàn Chu lúc này ngẩng đầu lên, liếc mắt đánh giá Hầu phu nhân. Là một phụ nhân cực kỳ xinh đẹp, từ mặt mày đến mũi miệng đều vô cùng đẹp, tinh xảo như được khắc họa ra vậy.

    Cho dù hai đứa con trai của bà đã trưởng thành, bà vẫn không có dấu hiệu của việc lão hóa, ngược lại lại càng trở nên đằm thắm, trẻ trung. Lúc này trên mặt bà mang theo ý cười, đôi mắt của bà cũng hiện lên ý cười, giống như không để ý đến việc hai vợ chồng son đến thỉnh an muộn.

    Lúc này, Hạ Văn Chương nói: "Thỉnh an phụ thân, mẫu thân."

    Vu Hàn Chu vội vàng cùng hắn hành lễ: "Thỉnh an phụ thân, mẫu thân."

    "Ân, đứng dậy đi." Người nói chuyện là Hầu gia, ông là một nam tử có vóc dáng oai hùng, mặt mày uy nghiêm, thoáng nhìn qua thì là một con người nghiêm túc.

    Vu Hàn Chu và Hạ Văn Chương cùng nhau đứng dậy.

    Có hạ nhân bưng khay trà lên, Vu Hàn Chu liền nhận lấy, hướng về phía Hầu gia và Hầu phu nhân kính trà.

    Hoàn tất lễ, Hầu phu nhân tặng cho nàng một đôi vòng tay phỉ thúy xanh biếc, cười nói: "Hài tử ngoan, ta rất thích con, hãy cùng Chương Nhi sinh hoạt thật tốt nhé."

    Vu Hàn Chu nhận lấy lễ vật tới, đáp: "Vâng ạ."

    Nét cười của Hầu phu nhân càng thêm sự hài lòng.

    Đột nhiên bên cạnh phát ra tiếng cười lạnh, Vu Hàn Chu quay sang nhìn, là một thiếu niên anh tuấn, gương mặt có bảy tám nét tương tự Hầu gia đang nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ.

    Vu Hàn Chu lập tức nhận ra, đây chính là nam chính, cũng chính là phu đệ [em chồng] của mình, Hạ Văn Cảnh.

    Bởi vì đã từng phát sinh việc không tốt, đối với thái độ của Hạ Văn Cảnh nàng cũng không cảm thấy quá đáng gì. Nhưng nàng vẫn nghiêng đầu về phía Hầu phu nhân, muốn nhìn thấy biểu cảm của bà.

    Bất ngờ thay, Hầu phu nhân lại lạnh mặt mang theo ý cảnh cáo, ý bảo Hạ Văn Cảnh không được bất kính với đại tẩu.

    Vu Hàn Chu liền hiểu, hai huynh đệ này đều không đem chuyện kia kể cho Hầu phu nhân, nếu không Hầu phu nhân còn lâu mới nhìn nàng với gương mặt hòa ái này.

    Nghĩ đến đây, sự chán ghét của nàng đối với Hạ Văn Cảnh đã biến mất. Hắn khoan dung đối với sai lầm của nàng thì đã là người có tính cách không tồi rồi.

    "Nhị đệ." Nàng quay ra nhìn Hạ Văn Cảnh, hơi mỉm cười, gật gật đầu.

    Hạ Văn Cảnh bị nàng gọi như vậy, giống như nuốt phải cái gì ghê tởm lắm, lập tức nhảy dựng lên hét: "Đừng có gọi tên ta!"

    Trong giọng nói tràn đầy sự ghét bỏ, đôi lông mày dựng đứng lên, ánh mắt căm thù.

    Hầu phu nhân quát một tiếng: "Cảnh nhi!"

    Hạ Văn Chương cũng mắng một tiếng: "Văn Cảnh!"

    Trên gương mặt tuấn tú, Hạ Văn Cảnh tràn ngập sự không cam lòng, nhưng lại không thể không nén tức giận, hắn cúi người, mấp máy môi, hành lễ qua loa với Vu Hàn Chu: "Đại tẩu."

    Tiếng đại tẩu này ai cũng nghe ra sự không tình nguyện, Hạ Văn Cảnh vừa nói không đợi Hầu phu nhân tức giận liền nhanh chân chạy ra ngoài: "Con còn có việc, con đi trước!"

    Làm trò cười trước mặt con dâu, Hầu phu nhân không khỏi rơi vào trầm tư tìm cách giải quyết, bằng không con dâu lại nghĩ bà ra oai đầu phủ thì thật không tốt. Vì thế bà quay ra áy náy nhìn Vu Hàn Chu: "Hắn hồ nháo đã quen, con đừng chấp nó.

    Nói xong, lại gọi nha hoàn tới lấy ra một chiếc trâm cài được khắc hình phượng, nói:" Đây vốn dĩ là đồ để tặng cho vợ tương lai của Cảnh Nhi, nhưng hắn lại bất kính với con, ta không cho nó nữa. Về sau nếu hắn còn dám đụng chạm gì vào ngươi, cứ nào với ta, đừng để trong lòng, ta sẽ cho nó biết tay. "

    Hầu phu nhân đang trở thành chỗ dựa, che chở cho Vu Hàn Chu.

    Nàng rất cảm động lại lắc đầu nói:" Con không thể nhận. Con thân là đại tẩu, sao lại cùng đệ đệ so đo tính toán? , mẫu thân cứ giữ lại rời trao cho em dâu tương lai. "

    Hầu phu nhân vẫn còn cố chấp muốn đưa cho nàng, nhưng nàng lại hết mực từ chối.

    " Ngươi, đứa nhỏ này. "Hầu phu nhân thấy nàng khăng khăng không chịu nhận, cũng không ép buộc nữa, giao cho nha hoàn mang xuống, ánh mắt hướng về nàng càng thêm yêu thương:" Ta sẽ cầm hộ con, khi nào hắn xin lỗi con, ta sẽ trả cho hắn. "

    Vu Hàn Chu nghe thế có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

    Nàng không biết ứng phó với trưởng bối hòa ái. Bảo nàng trực tiếp mạnh bạo sát phạt người khác nàng còn biết làm. Hầu phu nhân đối xử với nàng quá tốt khiến nàng rất khó xử. Tuy trong ký ức của nguyên chủ có kinh nghiệm sống chung với trưởng bối, nhưng Hầu phu nhân lại là trường hợp khác a, bà chính là mẹ chồng của nàng.

    Vì thế, nàng chỉ biết cúi đầu không nói lời nào.

    " Chương nhi uống thuốc chưa? "Hầu phu nhân thấy nàng ngượng ngùng, liền chuyển đề tài, nhìn về phía Hạ Văn Chương hỏi.

    Hạ Văn Chương lắc đầu:" Ăn cơm xong con liền tới, hơn nữa cũng chưa đến giờ. "

    " Chưa đến giờ? "Hầu phu nhân nghĩ nghĩ, nói:" Từ viện con đến đây cũng tốn không ít thời gian đâu. "

    Vừa dứt lời, Thúy Châu tiến lên nói:" Vừa đúng lúc, đã đến giờ đại thiếu gia uống thuốc rồi ạ. "

    Mấy nha hoàn hầu hạ Hạ Văn Chương sớm đã chuẩn bị xong, còn bận rộn vây quanh bàn thuốc, sau đó bưng tới một chén thuốc đưa cho Hạ Văn Chương uống.

    Hạ Văn Chương vốn dĩ vẫn còn bình thản nhưng khi nhìn thấy chén thuốc tâm tình lập tức trùng xuống. Hắn rũ mắt, khống chế hương nhìn của ánh mắt không nhìn về phía Vu hàn Chu, một hơi uống cạn chén thuốc.

    Cảm xúc khác thường này của Hạ Văn Chương vẫn để Vu Hàn Chu nắm bắt được. Nhưng nhìn gương mặt hòa ái của Hầu phu nhân cùng với nha hoàn đang tất bật dọn dẹp, giúp Hạ Văn Chương súc miệng giảm bớt vị đắng của thuốc trong miệng, không có ai biểu hiện khác thường.

    Họ là không phát hiện ra cảm xúc của hắn, hay là cố tình làm như không phát hiện ra để giữ gìn thể diện cho hắn?

    Là một tân nương, hơn nữa bản thân còn là người xuyên không tới đây, Vu Hàn Chu cẩn thận quan sát xung quanh để dễ bề ứng phó.

    " Thời gian này vừa đẹp, đưa đại thiếu gia đi ra hoa viên một lát đi. "Hầu phu nhân phân phó nói.

    Hạ Văn Chương không có gì ý kiến, đáp:" Nhi tử cáo lui. "

    " Con dâu cáo lui. "Vu Hàn Chu y chang nói.

    Hầu phu nhân xua xua tay, kêu bọn họ lui xuống.

    Hạ Văn Chương đi đến ngoài cửa, lại không muốn ngồi xe lăn, nói:" Ta sẽ đi bộ đến đấy. "

    Hắn không phải kẻ tàn phế, không đến mức một bước cũng đi không được.

    " Vâng. "Bọn nha hoàn liền đẩy xe lăn, không xa không gần mà chỉ theo ở phía sau.

    Hạ Văn Chương chậm rãi đi theo gạch xanh trên đường nhỏ, nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Vu Hàn Chu nói:" Hành động của Cảnh đệ, ngươi đừng để ở trong lòng. "

    " Ân. "Vu Hàn Chu gật đầu," Mẫu thân đã mắng hắn, ta đã hết giận. "

    Hạ Văn Chương nhìn nàng thần sắc của nàng dửng dưng, rất giống như không để ý.

    Dừng một chút, hắn thay đổi đề tài, chỉ vào con đường phía trước giới thiệu:" Từ nơi này tiến về phía trước là hoa viên. Còn hướng bên cạnh là viện của Cảnh đệ. Viện của chúng ta là Trường Thanh viện, nằm ở hướng còn lại. "

    Vu Hàn Chu nhìn theo hướng mà hắn chỉ, cố gắng nhớ rõ đoạn đường, gật gật đầu:" Được, ta sẽ nhớ kỹ. "

    Nàng quá mức phối hợp, nói cái gì nghe cái đấy làm Hạ Văn Chương nhịn không được nói:" Ngươi không khách sáo như vậy. "

    Hắn hôm qua nói chuyện hơi nặng lời, nhưng thực tâm nghĩ không nặng lời nàng sẽ không để trong lòng. Cũng bởi vì nàng dám hi sinh danh sự của bản thân, có chút điên cuồng, hơn nữa lại nằng nặc đòi gả cho hắn, hắn nghĩ tới đau cả khớp xương, sầu cả lòng, vì danh dự đôi bên mà nặng lời với nàng.

    Lúc này không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ đã chạm tới lòng tự trọng của nàng?

    Nàng không giống người có ý đồ xấu, chỉ là ấu trĩ một chút, thực ra lại là người tốt, ngày hôm qua còn giúp hắn uống nước. Nghĩ đến đây, hắn nói:" Chỉ cần ngươi thành thành thật thật, không làm ra việc khác người, trong phủ này ai cũng không dám đụng đến ngươi. "

    Nàng không cần cẩn trọng như vậy.

    " Ta biết. "Vu Hàn Chu nhìn hắn một cái, chẳng biết tại sao hắn bỗng nhắc lại chuyện này làm gì," Ngươi nói nếu ta an phận thủ thường thì sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể làm hại đến ta. "

    Hạ Văn Chương thấy nàng nhớ lời nói của mình thì có chút cao hứng:" Rất tốt, ngươi nhớ kỹ là được. "

    " Ân. "Vu Hàn Chu nói," Ta không biết phải làm như thế nào thì ngươi mới yên tâm về ta, nhưng ta không ngốc, ta sẽ sống.. thật tốt. "

    Không ngốc? Hạ Văn Chương khẽ nhúc nhích đôi lông mày, đối với lời nói của nàng này không tỏ rõ thái độ.

    Lúc này phía sau phát ra tiếng bước chân thận trọng, là nha hoàn tiến tới nhắc hai người họ. Vu Hàn Chu và Hạ Văn Chương không ai nói với ai câu gì nữa. Nha hoàn bước tới, nói:

    " Đại thiếu gia, nô tì đưa người về phòng. "

    Hạ Văn Chương nghe được câu nói này, sắc mặt liền tối sầm xuống.

    Hắn đã cố tình đi bộ một đoạn đường, thật sự cảm giác thân thể mình không thể đi tiếp được nữa, nếu cố gắng đi bộ từ đây về phòng thì thân thể của hắn chắc chắn sẽ đổ bệnh.

    Hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn để trở về.

    Đoạn đường này nha hoàn phía sau cố ý đi lùi lại. Hạ Văn Chương nghiêng đầu nhìn sang phía bên cạnh, Vu Hàn Chu đang đi song song với hắn, nhưng lúc này hắn phải ngửa đầu lên nhìn nàng, điềm này khiến tâm trạng hắn lại trùng xuống.

    Thúy Châu ân cần hỏi:" Đại thiếu gia, ngài có khát nước không? "

    Hắn vừa mới đi bộ một đoạn đường, chắc hẳn đã ra mồ hôi, ngồi trên xe lăn hắn lại không nói lời nào, Thúy Châu lo rằng hắn khát nước.

    " Không khát. "Hạ Văn Chương lắc đầu.

    Nếu có khát nước thật, hắn cũng sẽ không nói ra, nếu nói ra mọi người liền nghĩ hắn rất yếu ớt.

    Thúy Châu tinh tế liếc mắt nhìn hắn, thấy cánh môi cũng không khô lắm thì không hỏi nữa, ngược lại lại nhìn về phía Vu Hàn Chu nói:" Thiếu phu nhân, hoa viên ở phủ chúng ta có rất nhiều loài hoa đẹp, ngài thích loài hoa gì, nô tì sẽ cắm cho người một bình. "

    " Hoa gì ta thích. "Vu Hàn Chu nói, thứ đồ vật mảnh mai xinh đẹp này, có ai mà không thích chứ? Nhưng nàng lại quay ra hỏi Thú Châu:" Đại thiếu gia thích loài hoa nào nhất? "

    Nghe nàng hỏi như vậy, Thúy Châu có chút không ngờ tới. Mà người đang được nàng ấy đẩy, Hạ Văn Chương trên ánh mắt cũng xẹt qua ý không ngờ tới, tay nhẹ nhàng đặt trên đùi, nắm chặt góc áo choàng, im lặng nghe hai người nói chuyện.

    Thúy Châu liền nói:" Đại thiếu gia cùng với đại thiếu phu nhân thật giống nhau, loại hoa nào cũng thích, lẽ nào đây chính là duyên phận a! "

    Hạ Văn Chương khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Vu Hàn Chu xem nàng trả lời như thế nào.

    Nhưng mà hắn lại thấy nàng cười, gật đầu đáp:" Đúng vậy, là duyên phận! "

    Nàng trong lúc nhàn rỗi đọc bộ tiểu thuyết sủng thê mới có thể xuyên đến nơi này. Nếu hôm ấy nàng đọc trúng bộ săn lùng yêu quái, trộm mộ phá án thì làm sao có ngày thoải mái như này chứ.

    Vậy nên, đây nhất định là duyên phận!

    " Nhất định là do ông trời định ra duyên phận". Nàng chân thành nói.

    Trên mặt Thúy Châu lập tức hiện ra nét vui mừng, lỗ tai Hạ Văn Chương lại hơi ửng đỏ, lập tức quay mặt đi không thèm nhìn nàng nữa.
     
    vinhthanhnguyen, ann.annGóc bình yên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...