Ngôn Tình [Edit] Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ - Lộ Phi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Angels of Death, 27 Tháng ba 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 10: Đích nữ phế vật [7]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Đã nắm giữ được tâm quyết của ngự quang thuật sao? Nàng ta đến nay còn chưa thể nhập môn..

    Mặc Thiên Tuyết cắn chặt môi, bàn tay gắt gao nắm lại, dần dần siết chặt, thực lực giữa nàng ta với Thái Tử điện hạ, chênh lệch càng ngày càng lớn..

    Vậy thì thế nào, nàng ta cũng đã có hôn ước với Thái Tử điện hạ, nàng ta nhất định sẽ nỗ lực đi theo bước chân của hắn, tuyệt đối không tách ra!

    Tuy rằng nguyên nhân nàng ta đính hôn với Thái Tử điện hạ là..

    Nghĩ như vậy, Mặc Thiên Tuyết bỗng nhiên quay đầu, trên mặt đã đổi thành biểu tình âm độc, cùng bộ dạng ôn nhu động lòng người ban nãy căn bản là hai người! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    "Mặc Hoa Hi!" Nàng ta trừng mắt nhìn Hoa Hi, "Vừa rồi có phải là ngươi cố ý nói như vậy hay không?"

    "Nàng khẳng định là cố ý!" Hoa Hi còn chưa mở miệng, Phỉ Thúy đã xen miệng nói, "Nàng nói những thứ đó chính là để cho Thái Tử điện hạ chán ghét đại tiểu thư, sau đó nàng mới có cơ hộ! Hừ! Loại phế vật giống như nàng, Thái Tử điện hạ sao có thể nhìn trúng? Quả thực là si tâm vọng tưởng!"

    Hoa Hi cau mày, hai người cho rằng Long Càn Ngọc chính là cái bánh thơm, ai nhìn cũng muốn cắn một cái hay sao?

    Tuy rằng Mặc Hoa Hi trước kia đúng là muốn căn một ngụm, nhưng nàng thì lại thích ăn đồ ăn tinh xảo dụng tâm, không có yêu thích muốn gặm bánh trái.

    "Thái Tử điện hạ là của ta! Mặc Hoa Hi ngươi thì tính là thứ gì?" Mặc Thiên Tuyết bước lại, nổi giận đùng đùng nâng tay lên, "Đến bây giờ ngươi còn chưa chịu hết hy vọng sao? Ngươi căn bản là không có cơ hội!"

    Vẻ lạnh lẽo trong mắt Hoa Hi chợt lóe lên, lạnh lùng đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn tưởng rằng nàng là Mặc Hoa Hi trước đây sao? Muốn đánh thì đánh? Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    "Đại tiểu thư làm gì vậy?" Trước khi nàng ta kịp động thủ, thanh âm của Tứ Hỉ bỗng nhiên vang lên.

    Sau đó một đoàn người liền tiến vào, đúng là Độc Cô Phượng từ trong yến hội trở về, nàng nhìn thoáng qua bên này, Mặc Thiên Tuyết không cam lòng mà rũ tay xuống.

    Bất kể nói như thế nào, Độc Cô Phượng cũng chính là chính thất phu nhân, tuy rằng nàng luôn mặc kệ sự tình trong nhà, tướng quân cũng không thích nàng, nhưng địa vị chính thất cũng không thể động, Mặc Thiên Tuyết cũng không dám quá kiêu ngạo.

    Tứ Hỉ tiến lên, chắn trước người Hoa Hi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mặc Thiên Tuyết.

    "Nhìn ta làm gì? Ta lại không có đánh nàng?"

    Mặc Thiên Tuyết tức giận mà nói, hành lễ qua loa với Độc Cô Phượng, "Gặp qua đại phu nhân."

    Độc Cô Phượng liếc mắt nhìn bọn một cái, không mở miệng, loại tình huống nàng nhìn thấy quá nhiều, tất cả đều là Hoa Hi tự mình đi lên, chọc phiền Mặc Thiên Tuyết, sau đó tự mình chuốc khổ.

    Nư nhi này của nàng rất tốt, chỉ là đầu óc hồ đồ, nhiều năm như vậy một chút biện pháp nàng cũng không có, hơn nữa mấy năm gần đây, mẫu tử các nàng ngày càng xa cách. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    "Đi thôi." Độc Cô Phượng nhàn nhạt cất tiếng, một người đi phía trước.

    "Hừ! Nếu như sau này ngươi còn dám nói bậy, ta không tha cho ngươi!" Mặc Thiên Tuyết hung hăng cảnh cáo Hoa Hi, căm giận mà đem Phỉ Thúy rời đi.

    "Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Tứ Hỉ lo lắng nhìn Hoa Hi, sợ nàng bị Mặc Thiên Tuyết đánh.

    "Ta không sao." Hoa Hi mỉm cười nhìn nàng với vẻ an ủi, nhìn thoáng qua bóng dáng Độc Cô Phượng, trong lòng dân lên một chút đáng thương với nữ nhân cô độc kia.

    Có lẽ là đối với nữ nhi thất vọng cực điểm, mới có thể lạnh nhạt mà đi như thế.

    Phủ Tướng Quân rộng lớn xa hoa, Độc Cô Phượng vẫn luôn sống cô độc, chỉ có mỗi lần trong phủ có yến hội mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện một chút, thời gian còn lại đều là La di nương ở bên cạnh tướng quân.

    Tới mức rất nhiều người trong thành Già Lam còn tưởng rằng chính thất của phủ Tướng Quân là La di nương đâu.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 11: Đích nữ phế vật [8]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Sau khi tới trong viện, Độc Cô Phượng đi vào trong phòng, do dự một chút, vẫn quay đầu lại nói: "Ngươi vừa mới tốt hơn, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi."

    Nói xong, cũng không đợi Hoa Hi trả lời, liền vội vàng đi vào phòng.

    Hoa Hi ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm xa lạ, nàng từ nhỏ không có người thân, đối với tình thân thật mới lạ, cũng rất muốn hướng tới nó, cho nên khi đối mặt với Độc Cô Phượng, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ.

    Nhưng hai câu nói của Độc Cô Phượng, lại lập tức làm cho nàng cảm giác được khi làm nữ nhi.

    "Đúng vậy, mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Nàng cười nói.

    Bóng dáng Độc Cô Phượng bỗng cứng đờ, Tứ Hỉ cũng sửng sốt, ngay cả Linh Nhi vừa bước ra khỏi cửa cũng há to miệng, ngây ngốc mà nhìn nàng.

    Trên mặt Hoa Hi có chút đỏ lên, nàng nói sai cái gì sao? Nàng chỉ nghĩ nếu là người bình thường sẽ nói như vậy mà thôi, chẳng lẽ có gì không đúng sao?

    Vì sao lại nhìn nàng như vậy? Giống như nàng là một con quái vật vậy. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Nàng chưa từng mở miệng kêu ai là mẫu thân, bởi vì từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân..

    Hoa Hi 囧囧 mà dịch bước chân trở về phòng, loại chuyện này về sau vẫn nên diễn luyện trong lòng vài lần đi rồi nói sau, nàng thật sự không am hiểu..

    "Phu nhân.." Tứ Hỉ thật cẩn thận tiến lên đỡ Độc Cô Phượng vào phòng, để bà ngồi trên giường.

    "Tứ Hỉ, vừa rồi nó.." Độc Cô Phượng hoảng hốt mà ngẩng đầu, biểu tình mang theo vẻ chờ mong.

    "Đúng vậy, lúc nãy tiểu thư mở miệng kêu phu nhân!" Tứ Hỉ chắc chắn mà nói, không ngừng mà gật đầu.

    Mắt phượng của Độc Cô Phượng lăn xuống hai hàng nước mắt, "Ba năm, đứa nhỏ đó đã ba năm không mở miệng kêu ta."

    Ba năm trước vì xảy ra sự việc kia, bà cho rằng Hi nhi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bà, không nghĩ tới..

    "Phu nhân, sự tình lần này tuy rằng tiểu thư bị nhiều ủy khuất, nhưng nô tỳ cảm thấy, hình như tiểu thư hiểu chuyện hơn không ít, có lẽ đây lại là chuyện tốt." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Độc Cô Phượng gật gật đầu, vui mừng mà cười.

    Sau khi trở về phòng Hoa Hi suy ngẫm lại một chút, vẫn có thể hiểu được vẻ khiếp sợ của Tứ Hỉ bọn họ, dù sao, trước kia Mặc Hoa Hi thấy Độc Cô Phượng cũng giống như thấy kẻ thù, không mở miệng âm dương quái khí đã là tốt, làm sao có thể thuận theo như vậy?

    Linh Nhi cởi bỏ áo choàng giúp nàng, trộm nhìn thần sắc trên mặt nàng, ngoại trừ có chút tái nhợt, tất cả đều bình thường.

    "Tiểu thư, Tứ Hỉ làm bánh mứt táo người thích ăn nhất, nô tỳ lấy tới cho người ăn nhé?"

    "Hiện tại ta không đói bụng." Hoa Hi nhìn nàng một cái, không muốn đề cập tới chuyện vừa rồi, liền giả vờ đưa tay che miệng, ngáp một cái.

    Đúng lúc này, một chút xanh biếc ướt át trên cổ tay lọt vào tầm mắt.

    Nàng ngẩn ra một chút, nhìn kỹ lại, trong nháy mắt trong lòng giống bị cái gì gõ qua một cái.

    "..."

    Nàng nâng tay lên, đặt ở trước mắt nhìn nhìn, có chút không thể tin được.

    Phỉ thúy hồ lô.. Là thứ mà từ nhỏ nàng mang theo kia, thế nhưng, cái này Mặc Hoa Hi lại cũng có!

    "Tiểu thư làm sao vậy?" Linh Nhi cảm thấy có chút khó hiểu, tiểu thư đang nhìn cái gì?

    "Linh Nhi! Cái phỉ thúy hồ lô trên tay ta, là từ chỗ nào tới?" Hoa Hi vội vàng hỏi.

    "Cái gì phỉ thúy hồ lô nha?" Linh Nhi càng thêm khó hiểu, "Tiểu thư là muốn trang sức phỉ thúy sao? Mấy thứ này luôn là phu nhân bảo quản, tiểu thư thích cái gì, cứ việc mở miệng với phu nhân là được." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Hoa Hi ngẩn ra, cúi đầu xem kỹ cổ tay của chính mình, phỉ thúy hồ lô treo trên một sợi dây đỏ.

    Hồ lô này ít nhất to bằng ngón cái của một kẻ thành niên, xanh biếc trong suốt, màu xanh lục thuần khiết hiếm thấy trên thế gian, thứ đáng giá cùng hấp dẫn ánh mắt như vậy, Linh Nhi sao lại không nhìn thấy?

    Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, trong trí nhớ Mặc Hoa Hi trước kia, hình như cũng chưa từng xuất hiện phỉ thúy hồ lô này.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 12: Hòa nhau một ván [1]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Chẳng lẽ, hồ lô này cùng nàng xuyên qua?

    Vô số vấn đề theo nhau mà đến, Hoa Hi cũng không hiểu rõ, đành phải thuận miệng nói chuyện có lệ với Linh Nhi, sau đó quay về giường nghỉ ngơi.

    Sau khi tới đêm khuya tĩnh lặng, nàng ngồi dậy, nhìn phỉ thúy hồ lô trên tay, thứ này nhất định phải có chút liên hệ sâu xa với nàng, đáng tiếc hiện tại ngay cả một chút manh mối cũng không có.

    Chỉ có mình nàng có thể nhìn thấy phỉ thúy hồ lô, có chút thần kỳ, chỉ sợ có chút liên quan tới tiên thuật trong truyền thuyết có ở thế giới này đi.

    Thiên Diệu đại lục là nơi Phong Tây đế quốc cư trú, các cường quốc tồn tại song song, chinh phạt lẫn nhau.

    Nhưng thế giới này lại không chỉ có mình Nhân tộc, nghe nói phía trên Cửu Trọng Thiên, là nơi ở của Thần tộc, mà đi xuống cửu vực, là địa bàn của Ma tộc.

    Thần tộc, Nhân tộc, Ma tộc, là tam đại tộc lớn, dân cư đông đảo, còn lại Quỷ tộc, Yêu tộc, Thú tộc, chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ.

    Giữa các chủng tộc cũng thường xuyên có chiến loạn, mà Nhân tộc là loại yếu nhất, bắt đầu từ thời thượng cổ, đã nghiên cứu các biện pháp tu luyện.

    Sau mấy chục vạn năm nghiên cứu, cuối cùng chậm rãi xuất hiện ra linh khí tu luyện, nhân loại sống chủ yếu tại Thiên Diệu đại lục, dần dần sinh sôi, hưng thịnh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Ngoại trừ võ đạo đã có từ xưa, tu tiên đã trở thành việc quan trọng nhất, cũng là một loại chức nghiệp hi hữu.

    Tu tiên giống như một cuộc cạnh tranh tàn khốc của loài vật, đối với người có thiên phú, tự nhiên có thể cứ như vậy mà hấp thụ linh khí thiên địa, giống như Mặc Thiên Tuyết.

    Mà đối với người không có thiên phú, cho dù kiên trì vài thập niên cũng không nhất định có thể dẫn linh khí nhập thể, giống như Mặc Hoa Hi.

    Nhưng một khi có được linh lực, liền có thể trở thành đối tượng được mọi người trên đại lục săn đón cùng kính ngưỡng.

    Bởi vì linh lực không chỉ là thể hiện bản thân có thực lực, còn có triệu hoán thuật, ngự thú thuật, ngự kiếm thuật.. Còn có thể đại biểu cho việc, ngày sau có thể có cơ hội đặt chân lên Thần giới.. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Hoa Hi vẫn luôn vuốt cằm suy nghĩ, xem ra thế giới này, so với trong tưởng tượng của nàng còn thú vị hơn nhiều.

    Trước nay cô đều không tin trên thế giới này có thần, nhưng ở thế giới này, hình như Thần tộc thật sự tồn tại.

    Nhưng mà, chỉ có thông qua tu luyện, từng chút từng chút, chậm rãi bước lên Cửu Trọng Thiên, mới có thể thấy Thần tộc!

    Nàng bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đối với pháp môn tu luyện thịnh hành trên đại lục, bỗng nhiên nóng lòng muốn thử.

    Trên đại lục lưu truyền rộng rãi phương pháp tu tiên nhất giai chia làm các cảnh giới từ Nhất Trọng Thiên đến Cửu Trọng Thiên, mỗi cảnh giới chia làm ba giai đoạn là sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ, nói như vậy, chỉ cần là người có thiên phú, rất nhanh liền có thể tiến vào sơ kỳ của Nhất Trọng Thiên.

    Nhưng tới trung kỳ thì có chút khó khăn, thời điểm như vậy, nếu có bí quyết phụ trợ của các đại môn phái, sẽ dễ dàng hơn một chút, cho nên, mỗi năm mới có nhiều người tranh nhau vỡ đầu cũng muốn tiến vào Huyền Vân Tông. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Nhất Trọng Thiên tương đương với xây dựng căn cơ, tới hậu kỳ sẽ càng ngày càng khó, người không có thiên phú, cả đời cũng có thể không tiến vào cảnh giới Nhị Trọng Thiên được.

    Nhưng mà, có một ít thiên tài, lại vượt qua Nhị Trọng Thiên một cách rất dễ dàng, giống như, trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, Thái Tử Long Càn Ngọc, là một cao thủ có thể tiến vào Nhị Trọng Thiên ngày trước.

    Mà Mặc Thiên Tuyết, trình độ hình như cũng đạt tới trung kỳ Nhất Trọng Thiên.

    Trước kia Mặc Hoa Hi một lòng muốn truy đuổi Mặc Thiên Tuyết, bởi vậy chăm chỉ tu luyện, pháp quyết đã thuộc lòng, nhưng một chút linh lực cũng không cảm giác được.

    Mà lúc này, Hoa Hi cũng dựa theo pháp quyết trong trí nhớ, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, nhẩm lại khẩu quyết..
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 13: Hòa nhau một ván [2]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Bốn phía im ắng.. Có thể cảm nhận được linh lực lưu chuyển trong truyền thuyết ngay cả bóng dáng cũng không có..

    "Sẽ không thật sự là phế vật đi?"

    Hoa Hi mở to mắt, khóc không ra nước mắt, ông trời sẽ không chơi đùa nàng đi?

    Nàng đã đọc qua tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ sau khi xuyên qua, thôn thường đều sẽ phát hiện, vốn dĩ là một thân thể phế vật thật ra là một tuyệt thế thiên tài siêu cấp, từ đây các loại nghịch thiên bí pháp tu luyện, giết địch nhân không còn một manh giáp!

    Vì sao tới nàng vẫn là phế vật như vậy đâu?

    "Không được! Thử lại một lần!" Trước nay nàng đều sẽ không phải loại người dễ dàng từ bỏ!

    Một giờ sau..

    Hoa Hi ủ rũ cụp đuôi bọc trong chăn, lần đầu tiên nàng cảm thấy nhân sinh gian nan như thế.

    Chẳng lẽ, loại chuyện như tu tiên này thật sự cần phải có thể chất trời sinh sao? Có khả năng lĩnh ngộ cao cường như nàng vậy mà một chút có ích cũng không có.

    Nhìn thấy thủ đoạn của tiểu hồ lô, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy, nhất định sẽ có biện pháp, lấy sự thông minh của nàng, nhất định có thể tìm được một biện pháp không giống bình thường! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Một đêm không ngủ, đem pháp quyết trong trí nhớ nghiên cứu một lần, trời đã sáng.

    Linh Nhi đẩy cửa tiến vào nói: "Tiểu thư tỉnh thật sớm, vừa lúc phu nhân phân phó, thân thể tiểu thư không tốt, hôm nay vẫn không cần đi học viện."

    Thời đại này tuy rằng dùng võ để chứng minh bản thân, nhưng các thiếu gia tiểu thư của các quý tộc, vẫn sẽ đi học viện từ nhỏ, học tập thi thư lễ nghi.

    Hoa Hi nghĩ nghĩ, dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng đi học viện nhìn xem, liền mở miệng.

    "Thân thể ta đã không có gì đáng ngại, đi học viện đi."

    Linh Nhi cắn môi, khó xử mà nói: "Tiểu thư, hay là hôm nay cũng đừng đi."

    "Vì sao?"

    "Bởi vì.."

    "Ngươi là đang sợ ta đi học viện, sẽ nghe được những lời đồn đại vớ vẩn sao?"

    Linh Nhi gật đầu, ngay sau đó liền nói: "Tuy nói không cần quản những lời đồn đại đó, nhưng tiểu thư nghe được cũng khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    "Sẽ không." Những người không có chút liên quan, sao có thể dùng mấy câu liền có thể thương tổn tới nàng?

    Linh Nhi không lay chuyển được nàng, đành phải nghiêm túc giúp nàng chải đầu trang điểm.

    Nàng cầm một bộ váy áo tuyết trắng tay áo rộng ra tới, Hoa Hi liếc mắt vừa thấy, sắc mặt có chút khó coi: "Không mặc cái này."

    Trước kia Hoa Hi luôn bắt chước Mặc Thiên Tuyết, quần áo này, cùng Mặc Thiên Tuyết giống nhau như đúc.

    Nhưng Mặc Thiên Tuyết năm nay mười tám tuổi, dáng người cao gầy, mặc vào tự nhiên sẽ phiêu dật giống như tiên tử, mà Mặc Hoa Hi mười bốn tuổi vóc dáng tương đối nhỏ, ăn mặc rườm rà như vậy, chỉ có vẻ ông cụ non.

    Linh Nhi khó hiểu, quần áo này là tam tiểu thư thích nhất, bởi vì đại tiểu thư thường xuyên mặc..

    Hoa Hi đến trước tủ quần áo, tùy tay lướt một chút, toàn là váy dài thuần một màu tuyết trắng, thành thục lại rườm rà, thật vất vả mới tìm được một bộ vừa mắt một chút, lấy kéo tới, xoẹt xoẹt vài tiếng, những thứ phiêu dật, trang trí, vô dụng, toàn bộ cắt xuống!

    Quần áo đã được cải tạo mặc vào thân, không có kéo đất, không có dải lục phức tạp, một cái váy dài vô cùng đơn giản, áo ngoài bằng tơ lụa màu trắng, lại thêm đai lưng, đơn giản lại không mất đi phong phạm khuê tú, nghịch ngợm đáng yêu, có ẩn ẩn có chút hương vị tươi mát sảng khoái.

    Nàng lấy từ trong hộp trang sức ra một cái khối móc treo đồng, lớn bằng bàn tay, ngoại trừ vân văn chạm khắc xung quanh, trung tâm nó bóng loáng mượt mà, giống như mặt kính. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    "Lại đây chải đầu đi." Hoa Hi vẫy tay đối với Linh Nhi đang trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ hẳn là làm thêm mấy bộ quần áo mới.

    Linh Nhi chậm rãi đi tới, ấp úng nói: "Ta giúp tiểu thư búi mấy cái búi tóc con bướm.."

    "Búi viên tóc là được." Một tiểu cô nương mười bốn tuổi, làm búi tóc con bướm cùng chu thoa đầy đầu, nhìn thế nào cũng thấy không khỏe? Tiểu nữ hài, nên có vẻ đáng yêu tinh linh của tiểu nữ hài!
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 14: Hòa nhau một ván [3]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Búi tóc lên xong liền được rồi." Một tiểu cô nương mười bốn tuổi, trên đầu búi tóc hình con bướm cũng đầu đầy trang sức, không tốt đến cỡ nào? Tiểu nữ tử, nên có hình dáng tiểu nữ tử đáng yêu!

    "Vâng." Trên người nàng khí lực quá mạnh, Linh nhi không dám cãi lời, đôi tay khéo léo thật mau mà đem tóc búi lên thật tốt, còn riêng hai bím tóc để lại.

    Hoa Hi chính mình đặt hai đóa hoa hải đường nhỏ màu hồng nhạt đeo lên, lại dùng một viên một viên trân châu nhỏ trang trí bím tóc.

    Trong gương thiếu nữ không chút phấn son, trời sinh lệ chất, khuôn mặt nhỏ tuy còn chưa thoát khỏi tính trẻ con, nhưng cái loại đường nét mỹ nhân tuyệt sắc này, lại hoàn toàn không che dấu được.

    Trong phút chốc, ngay cả Linh nhi đều hít hà một hơi.

    "Tiểu thư thật đẹp!"

    Hoa Hi đứng lên, hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay: "Đi thôi!"

    Học viện Thánh quang

    Ở trên đại lục có được gần hơn ngàn năm lịch sử, văn hóa nồng hậu, khiến người kính mộ.

    Mặc kệ là hoàng thấy hay quý tộc, vẫn là bá tánh bình thường, đều có thể tiến vào học viện, chương trình học của học viện mỗi năm đa dạng, ngay cả trồng trọt, thêu thùa, tất cả đều có.

    Cả tòa Học Viện Thánh Quang rộng khoảng hơn 300 vạn mét vuông, so với Tử Cấm Thành lớn gấp bốn lần, mỗi một khoa đều là chuyên môn của học viện, dựa theo văn võ nông thương mà phân chia thành các khu vực ở bất đồng.

    Khoa nổi tiếng nhất của Học Viện Thánh Quang, thuộc tiên thuật, giảng dạy chẳng qua đều là từ cơ sở tri thức dễ hiểu nhất, học viện ngẫu nhiên cũng sẽ từ các đại môn tông phái Huyền Vân Tông mời các lão sư đến giảng dạy hoặc là biểu diễn một chút tiên thuật đơn giản, làm học sinh kích động không thôi.

    Mặc Hoa Hi tự nhiên chọn tiên thuật, trừ cái này ra, còn có thi thư, cờ nghệ, y thuật, những cái môn này đó đều là khoa mà Mặc Thiên Tuyết lựa chọn.

    Hoa Hi không khỏi đau đầu, xem ra phải tìm thời gian một lần nữa thay đổi các môn học tự chọn, thi thư, cơ nghệ, y thuật, mấy thứ này trước mười tuổi nàng đã là cao thủ, còn cần phải học?

    Chỉ là hôm nay đệ nhất đường y thuật lại không thể không đi.

    Xe ngựa dừng lại ở trước cửa học viện, bên ngoài đã sớm tụ tập không ít xe ngựa, các thiếu gia tiểu thư được các nha hoàn người hầu nâng đỡ đi xuống xe, gặp cũng quen biết, không ít kẻ cùng nhau xì xào trò chuyện.

    Một ít gia đình cùng nhau chuyện trò, đều là tự mình đi tới, có đi đường, cũng là ở bên nhau tụ tập.

    Phủ Tướng Quân ở Thành Già Lam cũng coi như đại gia tộc to lớn, hơn nữa còn có một Thái tử phi tương lai, tự nhiên mỗi người đều biết đến.

    Bởi vậy mà xe ngựa vừa đến, liền không ít ánh mắt đổ dồn qua nhìn xem xem.

    Hoa Hi chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống dưới, đỡ lấy tay của Linh nhi, dáng vẻ thong dong, mắt nhìn thẳng.

    "Đó là ai? Lớn lên cũng thật đẹp!"

    "Thật sự là Băng cơ ngọc cốt, phấn điêu ngọc trác!"

    Trong đám người, mấy nam hài tử cơ hồ không thể dời được tầm mắt của mình, vẻ mặt si mê.

    "Kia không phải là nha hoàn Linh nhi của Mặc Hoa Hi sao? Trời ạ, chẳng lẽ nàng là Mặc Hoa Hi?"

    "Sao có thể? Cái kẻ chuyên bắt chước bừa kia?"

    "Là nàng! Thật là nàng! Không nghĩ tới nàng còn dám tới học viện, nữ nhân công khai câu dẫn Thái tử điện hạ không biết xấu hổ kia!

    " Đúng vậy! Không biết liêm sỉ! "

    * * *

    Xôn xao nói chuyện bàn tán đều là nữ nhân, trong giọng nói có phẫn nộ cũng có ghen ghét, tràn đầy một cổ chua chát tràn ngập ở cửa Học Viện Thánh Quang.

    Nguyên bản nam nhân nhìn thấy Hoa Hi phi thường kinh ngạc nghe xong, cũng không khỏi lộ ra mấy phần khinh thường.

    Hóa ra là Mặc Hoa Hi!

    Chuyện mê hoặc Thái tử, ở Thành Già Lam truyền đến ồn ào huyên náo, thật không nghĩ tới, nữ nhân trước kia như vậy không chớp mắt lại có có lá gan lớn đến như vậy!

    Chính là.. trước kia như thế nào không có phát hiện được Mặc Hoa Hi sẽ đẹp đến như vậy đâu?

    Đẹp đến như vậy cho dù biết nàng là một nữ nhân không biết xấu hổ, cũng không nhịn được trái tim đập thình thịch, hoàn toàn không khống chế được trái tim mình!

    " Tiểu thư, bọn họ nói thật quá đáng!"Linh nhi gắt gao nắm chặt chiếc khăn đẹp, hận không thể đi lên cùng với những người đó nói lý một phen!
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 15: Hòa nhau một ván [4]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    "Tiểu thư, bọn họ nói thật quá đáng!" Linh Nhi gắt gao vò khăn tay, hận không thể đi lên tranh cãi với mấy người đó một phen!

    Tiểu thư chỉ là nói ra tâm ý của mình với Thái Tử điện hạ, nào có cái gì gọi là câu dẫn, loại lời đồn này không biết là ai truyền ra, thật quá đáng!

    "Không quan hệ." Hoa Hi bình tĩnh đi qua đám người, giống như một tinh linh nhanh nhẹn rớt xuống nhân gian.

    Làm một người có nội tâm cường đại, bất luận lời đồn nào cũng không thể tổn thương tới nàng!

    Nàng tự nhiên là có biện pháp gỡ bỏ lời đồn, vì sao phải nóng lòng nhất thời, cùng người không liên quan nổi lên tranh chấp?

    Nhìn cái loại bình tĩnh thong dong của nàng, phảng phất toát ra quang mang lóa mắt từu trên người, cao quý ưu nhã, trong lòng của Linh Nhi, hình như cũng dần bình tĩnh trở lại.

    Đúng, không cần phải xen vào những lời đồn đại đó!

    Tin đồn thì mãi mãi chỉ là tin đồn, có cái gì đáng sợ!

    Hoa Hi hờ hững rời đi, những người ríu tít đó cũng không nói được nữa, giống như một quyền đánh vào trên gối bông, hiệu quả gì cũng không có, chỉ có thể khó chịu nuốt xuống vào bụng.

    Trong viện Y thuật đã sớm có không ít người người ngồi, thế giới này ngành y thuật vẫn còn tính là đứng đầu.

    Không thể tu luyện tiên thuật, cũng thể hiện không có tư cách luyện dược, nhưng học phối chế dược liệu, đối với người thường mà nói, cũng là bản lĩnh không nhỏ.

    Hoa Hi tìm một chỗ không có người ngồi xuống, sau một lát, Mặc Thiên Tuyết liền cùng Thái Tử Long Càn Ngọc đi vào, phía sau còn có nhị tiểu thư phủ Tướng Quân Mặc Thiên Vũ đi theo.

    "Mặc Hoa Hi?"

    Một đường đi tới đây đã sớm nghe xong không ít lời đồn đãi, nói Mặc Hoa Hi đi học, tính cách Mặc Thiên Vũ xúc động không nhịn được, vừa thấy nàng liền hô to lên.

    "Thật là không biết xấu hổ! Nếu ta là ngươi đã sớm xấu hổ chết đi được! Ngươi vậy mà còn dám tới học viện?"

    Ngày đó ở phủ Ninh Quốc Công, người vẫn luôn ồn ào lớn tiếng nàng câu dẫn Thái Tử chính là Mặc Thiên Vũ đi.

    Hoa Hi ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới Mặc Thiên vũ căng thẳng trong lòng, sau đó, nàng hơi hơi lộ ra tươi cười.

    "Nhị tỷ tỷ, vì sao ta phải xấu hổ chết đâu?" Nàng nghiêng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng giống như hai viên đá quý, thoáng hiện lên vẻ thiên chân vô tà.

    Cái loại dung mạo này, quá thuần túy, làm cho Mặc Thiên Vũ chột dạ một chút.

    "Ngươi không biết xấu hổ, câu dẫn Thái Tử điện hạ, nhào vào trong ngực, xiêm y không chỉnh tề, xấu xa như thế còn chưa đủ hổ thẹn sao?" Mặc Thiên Vũ lớn tiếng nói, hận không thể để cho mọi người lên ngoài cũng nghe thấy!

    "..."

    Hoa Hi nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, sau đó cười khanh khách nhìn về phía Long Càn Ngọc, "Thái tử điện hạ, có chuyện này sao?"

    Vốn tưởng rằng nàng sẽ phẫn nộ hoảng loạn, càng giải thích càng loạn, đó vốn dĩ là tính cách của Mặc Hoa hi, bọn họ đã sớm biết rõ ràng!

    Nhưng không nghĩ tới, nàng lại dám hỏi Thái Tử ngay trước mặt mọi người!

    Nếu như thật sự có chuyện như vậy, làm sao Thái Tử có thể tha cho nàng?

    Mà nếu không có, lấy phẩm tính của Thái Tử, cũng không có khả năng nói dối!

    Mặc Thiên Vũ vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, hơn nữa từ trước tới nay vẫn luôn thích bắt nạt Mặc Hoa Hi, chuyện quá đáng hơn nữa cũng đã làm, đây cũng không phải lần đầu tiên..

    Mọi người nghĩ nghĩ, cũng sôi nổi đem ánh mắt đặt ở trên người Thái Tử Long Càn Ngọc, chờ xem hắn sẽ nói như thế nào.

    Mặc Thiên Tuyết hơi nhíu mi, Thiên Vũ sao lại ngu ngốc như vậy? Lời nói khi nãy của Mặc Hoa Hi căn bản là bẫy rập, nhưng nàng lại còn nhảy vào.

    Ngu ngốc!

    Ở trước mặt Thái Tử, sao có thể nói như vậy?

    Mặc Thiên Vũ cũng ý thức được không thích hợp, tin đồn hai ngày hôm nay nàng ta đã lan tới thuận miệng, không ý thức được Thái Tử điện hạ cũng ở trong chuyện này..

    Rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ, vội vàng nhìn về phía Mặc Thiên Tuyết cầu cứu.

    Động tác nhỏ này nhanh chóng bị Hoa Hi nhìn thấy, ý cười nơi khóe miệng càng nồng đậm, ngu ngốc như vậy còn dám tới hãm hại nàng?
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 16: Hòa nhau một ván [5]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Mặc Thiên Tuyết cũng sợ lực quan sát kinh người của Thái Tử nhìn ra cái gì, vội vàng cướp lời trước khi Long Càn Ngọc mở miệng: "Thiên Vũ, chuyện này đã qua, muội đừng nhắc tới, mọi người đều là tỷ muội, có cái gì phải so đo?"

    Một câu ba mũi tên cái nào cũng đều trúng đích, lại đem Hoa Hi đẩy tới bẩy rập, mà ngược lại chính nàng ta lại có vẻ rộng lượng.

    Bị chính thân muội của mình câu dẫn vị hôn phu, cho dù là ai cũng đều sẽ phẫn nộ, nhưng nàng vẫn ôn nhu như vậy, không hổ là tiên nữ tài mạo song toàn!

    "Đại tỷ tỷ." Nhưng Hoa Hi nào có dễ dàng đối phó như vậy? Mặc Thiên Tuyết giả vờ, nàng cũng có thể!

    "Chẳng lẽ đại tỷ tỷ cũng tin tưởng những lời đồn đại vớ vẩn đó sao?" Đôi mắt hồn nhiên vô tộ của nàng mở to.

    "Sự tình ngày đó đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ đều không có mặt, đều là người ngoài đồn đãi, ta vẫn luôn tin tưởng đại tỷ tỷ ôn nhu thiện lương, sẽ không tin vào lời đồn đãi bên ngoài mà tin Hoa hi, vậy mà.."

    Hôm nay Hoa Hi giống như búp bê sứ xinh đẹp có chút quá phận, lã chã chực khóc giống như một con sủng vật, bộ dáng hề hề đáng thương chọc người trìu mến.

    Bất kể dung mạo của Mặc Thiên Tuyết hay Mặc Thiên Vũ ở trước mặt nàng đều sẽ ảm đạm thất sắc.

    Mặc kệ ở thời đại nào, mỹ mạo cũng đều là một loại vũ khí nhìn thì ôn hòa nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn!

    Không tận mắt nhìn thấy sự tình liền vội vàng tin tưởng, là Mặc Thiên Tuyết ngốc nghếch hay là căn bản không tin muội muội của chính mình?

    "Ta không có nghi ngờ muội!" Nhận thấy được ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía mình có chút khiển trách, Mặc Thiên Tuyết vội vàng nói, ý cười trên mặt lại càng ôn nhu động lòng người, "Vừa nãy ta đã bảo Thiên Vũ đừng nói nữa."

    Nha đầu này, từ khi nào bắt đầu hùng hổ dọa người như vậy?

    "Vậy đại tỷ tỷ tin tưởng những lời đồn đãi đó là có người cố ý muốn ly gián cảm tình tỷ muội của chúng ta sao?" Hoa Hi vẫn ủy khuất hỏi.

    Mặc Thiên Tuyết liếc nàng một cái, rõ ràng vẫn là Mặc Hoa Hi ngu xuẩn không có năng lực đó, sao lại cảm thấy khó chơi như vậy?

    "Cái gọi là lời đồn đãi thì căn bản không phải là sự thật, tam muội trong sạch, cần gì phải để ý ta tin tưởng hay không?" Mặc Thiên Tuyết đánh lên tinh thần.

    Không thể trả lời qua loa, Mặc Hoa Hi hôm nay không biết ăn phải thứ gì, lại tinh quái như vậy!

    "Người khác tin hay không, ta không để bụng, chỉ cần đại tỷ tỷ tin tưởng ta, Hi nhi sẽ rất vui vẻ."

    Hoa Hi vẫn nhìn nàng ta, dư quang nơi khóe mắt đã không nhịn được mà liếc Mặc Thiên Vũ.

    Sắc mặt Mặc Thiên Tuyết có chút khó coi, nàng tin hay không? Nếu như nói tin, chẳng phải là lập tức giúp nàng tẩy trắng tội danh?

    Nhưng nếu nói không tin, thanh danh ôn nhu thiện lương của nàng không phải là muốn để lại một chút bóng ma hay sao?

    "Mặc Hoa Hi, ngươi chính là ỷ vào đại tỷ vẫn luôn thiện lương nhân từ, cho nên cứ như vậy ép nàng! Ngươi đừng cho rằng ta không biết bản tính của ngươi! Ngươi đơn giản là muốn để cho đại tỷ nói tin ngươi, sau đó có thể che dấu những việc dơ bẩn mình đã từng làm!" Mặc Thiên Vũ rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng nói.

    Ngu ngốc!

    Hoa Hi cười lạnh một tiếng ở trong lòng, lúc này không nhìn tỷ muội hai người này, trực tiếp nhìn về phía Long Càn Ngọc, lại hỏi một lần.

    "Ta có thể ép đại tỷ nói dối, như vậy, ta có thể ép Thái Tử điện hạ cũng nói dối vì ta sao?"

    Ánh mắt của nàng quá chân thành, đôi mắt ngập nước giống như một mảnh biển sâu, cứ như vậy nhìn hắn.

    Tâm Long Càn Ngọc không biết bị cái gì bắt được, nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt tối hôm qua nàng nhìn mình ở phủ Tướng Quân.

    Cái loại ánh mắt không muốn có một chút liên lụy tới hắn!

    Mà hiện tại, nàng lại nhìn hắn tha thiết, thế nhưng không phải lưu luyến si mê của ngày xưa, mà là muốn hắn mở miệng một câu.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 17: Hòa nhau một ván [6]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Chỉ một câu cũng có thể cắt đứt quan hệ giữa nàng và hắn, thật sự phủi tới sạch sẽ.

    Nha đầu này, dám lợi dụng hắn?

    Không thể không thừa nhận, nàng thật sự quá thông minh.

    Cục diện khó khăn phía trước, cũng có thể bị nàng nói mấy câu liền thay đổi.

    Thế nhưng hắn.. Không thích bị người khác lợi dụng!

    Long Càn Ngọc nhìn chằm chằm nàng, biểu tình lãnh khốc nhìn không ra cảm xúc đang xao động.

    Trong lòng Hoa Hi ' lộp bộp' một tiếng, biết Long Càn Ngọc không đứng về phía mình.

    Nàng vẫn không biết cảm tình của Long Càn Ngọc với Mặc Thiên Tuyết sâu bao nhiêu, rốt cuộc là đính ước ba năm, sớm chiều ở chung, Mặc Thiên Tuyết xác thật cũng có chút thực lực, tướng mạo cũng không tồi.

    Lỡ như Long Càn Ngọc động lòng với nàng ta, nguyện ý nói dối vì nàng ta, vậy hôm nay nàng đành phải đi con đường thứ hai..

    Nàng hiện tại còn chưa có năng lực một mình chống lại toàn bộ Mặc gia, bởi vậy không nghĩ muốn thể hiện thực lực ra.

    Thế nhưng, nếu như ép nàng quá đáng, nàng cũng sẽ không để bụng mà cho Mặc Thiên Vũ cùng Mặc Thiên Tuyết sắc mặt khó coi.

    Nàng không sợ bị đồn đại vớ vẩn, nhưng nàng không thích tấm chân tình thật lòng nồng nhiệt của Mặc Hoa hi bị giẫm đạp!

    Người chết đã đi xa, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là vì cho nàng ấy một chân tướng rõ ràng!

    "Ha ha ha, Mặc Hoa Hi, ngươi thân là muội muội, lại câu dẫn nam nhân của tỷ tỷ, còn ra vẻ đúng tình hợp lý? Thật là chưa bao giờ gặp qua loại người không biết xấu hổ như thế này!"

    Thấy Thái Tử không có phản ứng, trong lòng Mặc Thiên Tuyết cùng Mặc Thiên Vũ cũng âm thầm vui vẻ.

    Mà người ở lại, cũng đều kín miệng như bưng, chẳng lẽ, Mặc Hoa Hi thật sự đi câu dẫn tỷ phu tương lai của mình?

    Đầu óc Mặc Thiên Vũ vừa chuyển, chỉ cần nói nàng ta câu dẫn vị tỷ phu của trưởng tỷ, người đó lại còn là Thái Tử điện hạ, nàng ta còn xoay người như thế nào?

    Chỉ cần một ngày Mặc Hoa Hi còn tồn tại, nàng ta cùng tỷ tỷ vĩnh viễn đều chỉ là thứ nữ phủ Tướng Quân, đi ra ngoài đều phải kém một bậc.

    Cho nên bọn họ mới có thể thiết kế cái bẫy này, cũng trách Mặc Hoa Hi đầu óc thật sự đần độn, vậy mà lại chính mình tự nhảy xuống bẫy.

    "Ồn ào cái gì? Phiền chết mất!" Cửa lớn của lớp học bỗng nhiên bị đẩy ra nặng nề, ván cửa nện ở trên vách tường, phát ra tiếng vang rất lớn.

    Hoa Hi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ mặc đồ đỏ đi vào, một bàn tay nắm một roi ngựa đủ loại đá quý, tóc được cột thành một bó, tết thành một bím tóc tinh tế.

    Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao thẳng, cái miệng đỏ bừng, khí thế sắc bén cả người không chút nào che dấu, đoạt lấy ánh mắt của người ta.

    Nàng vừa tiến vào, liền có không ít người lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, ai cũng không dám nói thêm cái gì, giống như rất sợ hãi nàng.

    Thế nhưng thật ra Hoa Hi lại biết nàng, vị Bình Thành quận chúa này sinh ra cao quý, là tiểu nữ nhi của Duệ Vương, đương kim hoàng thượng không có nữ nhi, cho nên nàng được phá lệ ân sủng hơn nữa khi nàng sinh ra mang theo linh lực hồn hậu, thiên phú tu luyện hơn người, lại càng được chúng tinh phủng nguyệt, từ nhỏ tính cách đã bị dưỡng tới điêu ngoa bá đạo, có danh hiệu ' hỗn thế ma nữ', ở trong Già Lam thành không có người dám chọc.

    Lúc Huyền Vân Tông thí nghiệm, nàng được xếp thứ ba, xem như trong vòng mấy trăm năm trở lại đây, là một vị nữ tu lợi hại nhất.

    "Các ngươi nháo cái gì?" Bình Thành quận chúa Long Thiển Huân ném cái roi hoa lệ kia bước vào, nhìn trái nhìn phải, cười một cái, "Ta đã biết, lần trước ở phủ Ninh Quốc công trò hay hãm hại, diễn còn chưa xong đúng không?"

    "Bình Thành quận chúa, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Ai hãm hại?" Mặc Thiên Vũ chột dạ lớn tiếng kêu.

    "Còn không phải là ngươi sao?" Long Thiển Huân ôm cánh tay, vẻ hùng hổ dọa người.

    "Ngày đó bổn quận chúa đi ngang qua hoa viên, thấy ngươi lén la lén lút tránh sau núi giả."
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 18: Hòa nhau một ván [7]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + beta: Công Tử Như Họa

    "Ngày đó bổn quận chúa đi ngang qua hoa viên, thấy ngươi lén lút trốn sau núi giả, nghe lén Thái Tử cùng Mặc tam tiểu thư nói chuyện, sau đó lại kêu nha hoàn đem người dẫn lại đây, kêu loạn lớn tiếng ồn ào Mặc tam tiểu thư câu dẫn Thái Tử còn không phải là ngươi sao?"

    Long Thiển Huân nói xong, không ít người ồ lên, sôi nổi nhìn về phía Mặc Thiên Vũ.

    Hóa ra là như thế này! Thân tỷ muội hãm hại, vậy thật đúng là trò hay!

    "Ngươi nói bậy!" Sắc mặt Mặc Thiên Vũ trắng xanh, "Ngươi hãm hại ta!"

    "Hãm hại ngươi? Bổn quận chúa ăn no không có chuyện gì làm sao? Liền loại người như ngươi cũng đáng cho ta hãm hại?" Long Thiển Huân hừ lạnh một tiếng, cau mày nói với Thái Tử: "Ngọc ca ca, chẳng lẽ vừa rồi ta nói không đúng sao?"

    Đôi mắt Long Càn Ngọc âm trầm, đôi mắt giống như sắp nổi lên gió bão, Long Thiển Huân bĩu môi, sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận đi?

    Vì cái gì?

    Chuyện ngày đó vốn dĩ chính là như vậy, lấy tính tình Ngọc ca ca, làm sao có thể nói mấy lời đó? Huống chi, từ trước tới giờ không phải hắn vẫn luôn chán ghét đám tiểu nữ hài thích hắn, còn cảm thấy phiền hay sao?

    Hiện tại điều nàng làm, cũng có thể làm cho Mặc gia tam tiểu thư kia từ đây không hề dây dưa với hắn!

    Long Thiển Huân không hiểu, nhìn nhìn Hoa Hi, tấm tắc một tiếng, bị một cô bé có mỹ mạo như vậy theo đuổi mà không động tâm, hẳn là Ngọc ca ca căn bản không thích nữ nhân đi?

    Hoa Hi cũng nhìn về phía nàng, vị quận chúa này vẫn luôn không phải là người nghĩa hiệp gì, hôm nay vì sao lại giúp nàng? Khó hiểu..

    "Thiên Vũ, sao muội phải làm như vậy? Mặc kệ Hi nhi như thế nào, nàng là muội muội của chúng ta!" Thanh âm Mặc Thiên Tuyết bỗng nhiên vang lên, mang theo tiếng khóc nức nở, giống như người bị lừa gạt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

    Bình Thành quận chúa là nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng, lời nàng nói, sẽ không có người hoài nghi.

    Hôm nay, bất kể như thế nào, Mặc Hoa Hi đều được tẩy trắng, sẽ không có người sẽ tiếp tục tin tưởng tin đồn, mà nàng ta, tuyệt đối sẽ không để chuyện này liên lụy tới mình!

    "Đại tỷ, ta.." Mặc Thiên Vũ không hiểu, chuyện này là kế hoạch của đại tỷ nha, nói là có thể hủy hoại Mặc Hoa Hi, hiện tại sao lại..

    "Không cần phải nói!" Mặc Thiên Tuyết nhanh chóng nhìn nàng ta một cái, trong ánh mắt chứa đầy vẻ cảnh cáo khiến nàng ta không dám nói thêm câu nào.

    Sau đó, Mặc Thiên Tuyết chuyển hướng về phía Hoa Hi, trong mắt lập tức liền trào ra nước mắt.

    "Hi nhi, là đại tỷ không tốt, làm muội chịu nhiều ủy khuất như vậy, ta.." Nói, lại nghẹn ngào không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa.

    Đúng là một cái Mặc Thiên Tuyết, quả nhiên không phải mặt hàng giống nhau, nhanh như vậy liền đem mọi chuyện phủi tới sạch sẽ, đóng vai bạch liên hoa.

    Nàng im lặng trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Ta nghĩ sao cũng không thể tưởng được, người hại ta sẽ là nhị tỷ tỷ, khó trách đại tỷ tỷ sẽ không tin ta."

    Lời này của nàng nói tới vi diệu, tinh tế thể hiện ra, Mặc Thiên Tuyết vì sao không tin nàng? Đều là thân tỷ muội, cố tình tin tưởng lời nói bậy bạ của Mặc Thiên Vũ, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao? Trong khoảng thời gian ngắn, người ở đây bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:

    "Mặc Thiên Tuyết sẽ không có quan hệ tới chuyện này đi? Thật không dám tin tưởng, nàng mỹ lệ thiện lương như vậy."

    "Đúng vậy, nàng ngày thường thích làm việc thiện nhu vậy, thực lực cường đại như vậy cũng chưa bao giờ kiêu ngạo, thật không thể tin tưởng nàng sẽ làm loại chuyện này."

    "Chính là Mặc tam tiểu thư thật vô tội, nói tới cùng, đều là thân tỷ muội, việc gì phải làm vậy?"

    "Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết?"

    * * *

    Người xung quanh thấp giọng khe khẽ nói nhỏ, những lời đó tuy rằng không nói thẳng là nàng có quan hệ tới việc này, nhưng trong bông có kim, cũng làm sắc mặt Mặc Thiên Tuyết lúc đỏ lúc trắng.

    Mặc Hoa Hi!

    Được lắm Mặc Hoa Hi!
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 19: Hòa nhau một ván [8]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Hai tay trong tay áo siết chặt, Mặc Thiên Tuyết không dám lộ ra bất cứ vẻ thù hận nào, cố gắng giữ cho mình vẻ ôn nhu và bộ mặt cảm động lòng người, rưng rưng nước mắt, hiền lành đáng thương.

    "Thái Tử điện hạ rất quan trọng đối với ta, cho nên ta.." Nàng vừa mở miệng, Long Càn Ngọc liền ho khan một tiếng, cũng không có nhìn nàng, rồi quay người đi ra ngoài.

    Mặc Thiên Tuyết ngơ ra, mặc dù biết tính tình hắn lãnh khốc, nhưng ngay lúc này nàng lại cảm thấy dường như hắn rất chán ghét nàng..

    Trong lòng nàng vô cùng bối rối, phải làm sao bây giờ? Không lẽ hắn cũng không tin nàng?

    Toàn thân bắt đầu run rẩy, Mặc Thiên Tuyết vẫn là làm vẻ đáng thương nói với Hoa Hi: "Hi nhi, đều do đại tỷ sai, muội có thể tha thứ cho ta được không?"

    "Tỷ là tỷ tỷ của ta, mặc kệ tỷ có làm gì, Hoa Hi cũng sẽ không trách tỷ." Hoa Hi cười dịu dàng.

    Mặc Thiên Tuyết cắn cắn bờ môi, vừa định nói điều gì đó, thì bỗng nhiên có một hơi thở vận lên, trước mắt tối sầm lại, người mềm nhũn ra rồi ngã xuống.

    Không thể! Không thể để cho Thái Tử điện hạ chán ghét nàng!

    Nàng cố gắng nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới làm cho Thái Tử điện hạ nhìn mặt nàng, vất vả lắm mới giành được cơ hội kề vai sát cánh bên nàng.

    Không! Không thể để bị hủy hoại như vậy được!

    "Đại tỷ!" Mặc Thiên Vũ bước lên phía trước, đỡ lấy nàng, và lén trừng mắt liếc Hoa Hi, sau đó cùng với mấy người khác dìu Mặc Thiên Tuyết rời đi.

    Hoa Hi bĩu môi, lần này Mặc Thiên Tuyết đúng là tức giận không nhẹ, kế hoạch tỉ mỉ không thành, bây giờ ngụy trang thành một người lương thiện nhiều năm, cũng để xuất hiện vết nứt.

    Thứ vô cùng tàn nhẫn chính là ánh mắt chán ghét của Thái Tử, đây quả thật là một đả kích rất lớn đối với Mặc Thiên Tuyết!

    Hoa Hi luôn luôn tuân theo một quy tắc làm việc: Nhẫn nhịn và thận trọng khi chưa ra tay, một khi ra tay thì chắc chắn phải dùng sức đánh vào điểm yếu!

    Thứ quan trọng nhất đối với Mặc Thiên Tuyết là gì?

    Thái Tử, quyền lực, diện mạo xinh đẹp hay danh tiếng?

    Những thứ này, nàng sẽ từ từ, từng chút từng chút một hủy hoại hết tất cả.

    Cứ chờ xem, các ngươi ép chết Mặc Hoa Hi, thù này, ta sẽ thay nàng ấy đòi lại!

    Mặc Thiên Tuyết bọn họ vừa đi, những người còn lại cũng không nói gì, mấy người khi nãy hiểu lầm và thậm chí còn giễu cợt Hoa Hi lúc này cũng đã ngậm miệng, nhao nhao quay về chỗ ngồi của mình.

    Long Thiển Huân từ bên cạnh Hoa Hi đi qua, nghe nàng nói một tiếng: "Đa tạ."

    Nàng dừng bước lại, nhìn qua cô nương mà mình chưa từng nhìn thấy trước đây một cái.

    Từng nghe lời đồn kể rằng nàng ấy rất tầm thường, ngu ngốc, hay bắt chước làm bừa, nhưng bây giờ nhìn thấy, chỉ cảm thấy nàng ấy xinh đẹp động lòng người, dung mạo tuyệt sắc, hơn nữa lời nói vừa nãy, cũng không ngu ngốc gì!

    Xem ra lời đồn đại đều là giả, không trách được Nguyệt nói nàng ấy rất đáng thương.

    "Đừng tự đa tình, vừa rồi ta cũng không giúp ngươi, chỉ là bọn họ làm cho ta cảm thấy phiền phức!" Long Thiển Huân vẫn luôn ngang ngược, người bình thường đều không để vào mắt.

    Hoa Hi cười cười, đi qua kế bên nàng ấy, thấp giọng nói: "Kỳ thật ta biết rõ, Bình Thành quận chúa căn bản là chưa từng chứng kiến qua những chuyện này."

    Long Thiển Huân khẽ giật mình, khó có thể tin mà nhìn nàng, làm sao nàng biết..

    "Dù sao, cũng đa tạ." Dứt lời, Hoa Hi liền rời đi.

    Có một số chuyện, không cần truy cứu đến cùng, trong lòng hiểu rõ là được, nên cảm ơn ai, nàng cũng rõ nhất.

    Tại sao nam nhân yếu ớt kia, lại giúp nàng hết lần này rồi tới lần khác chứ?

    **

    "Tiểu thư, thật sự không đi viện y thuật sao?" Đi đến học viện ở phía sau dòng suối nhỏ, Linh nhi nhỏ giọng hỏi.

    Hôm nay thật thoải mái! May là Bình Thành quận chúa đến, mới không để bọn họ đem chân tướng giấu đi.

    Lần này tốt rồi, tiểu thư cuối cùng cũng không cần ôm những lời đồn đãi đó!

    "Có hơi mệt, không đi." Hoa Hi nhàn nhạt nói.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...