Ngôn Tình [Edit] Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ - Lộ Phi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Angels of Death, 27 Tháng ba 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Tên Hán Việt: Đệ nhất cuồng phi: Tuyệt sắc Tà Vương sủng thê vô độ

    Tác giả: Lộ Phi


    Nguồn convert: Wikidich

    Tình trạng: Đang ra

    Editor: Team dịch Angels of Death

    Lịch ra chương: Dự kiến 1 ngày1 chương

    Thể loại: Xuyên không, cường cường, cổ đại, HE, ngôn tình

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Angels Of Death

    Văn án:

     
    Vân Vũ, Mạch Lam, Bụi14 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 1: Xuyên qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor & Beta-er: Công Tử Như Họa

    【 quyển thứ nhất: Phượng hoàng tắm lửa 】

    Nếu ngươi là cửu ngũ chí tôn ở Thiên giới,

    Thì ta sẽ là Vương của địa ngục!

    Loạn thiên hạ của ngươi, diệt tâm của ngươi!

    * * *

    Năm 2013, trên vùng biển Thái Bình Dương, gió lớn thổi tới làm mặt biển phập phồng cuồn cuộn từng con sóng.

    "Hoàng gia hoa hồng" đi xẹt qua mây.

    Trên phi cơ xa hoa bậc nhất nhì thế giới, số tiền chế tạo gần một tỷ đôla, xa hoa cực kỳ, quả thật chính là cung điện trên không trung!

    Trên phi cơ, tiếp viên hàng không trang điểm thành thỏ bưng rượu ngon đi qua, đùi thon dài, hình tượng tiểu bạch thỏ, thỉnh thoảng lại có khách nhân duỗi tay ăn đậu hũ, làm từng trận thét chói tai vang lên.

    Party trên không trung, kích thích lại bí ẩn, đương nhiên là có thể muốn làm gì thì làm!

    M nhạc vang lên rung trời, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, làm cho người ta quên đi tất cả!

    Ngay cả bảo tiêu cũng không tự chủ được lắc lư theo âm nhạc.

    Không có người chú ý tới, trong phòng điều khiển phi cơ, cơ trưởng cùng người điều khiển đã không thấy đâu.

    Một thân ảnh thanh tú lướt qua, đứng thao tác ở trước đồng hồ phi cơ, thuần thục mà đổi trạng thái tự động phi hành.

    Sau đó, một quả bom hẹn giờ, được đặt ở trên.

    Khởi động.

    Tích tích tích.. Đếm ngược, mười phút.

    Làm xong mọi chuyện, thiếu nữ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn kinh diễm tuyệt sắc, ánh mắt mỉm cười, lại có vẻ quyết đoán không nói nên lời!

    Cung điện với A Bố Kéo vương tử rất nhanh liền over!

    Hoa Hi bước nhanh ra khỏi khoang điều khiển, quần dài cùng áo thun bó sát người, phác họa ra dáng người hoàn mỹ.

    Rút đoản đao bên hông ra, thời điểm bảo tiêu đầu tiên phát hiện, cô giống như một tia chớp lao về phía trước!

    Nâng tay, xoay đoản đao, hành động nước chảy mây trôi, trước sau không quá hai giây!

    Thân ảnh đi tới bên cạnh sân nhảy, phía sau mới truyền tới thanh âm nện xuống đất.

    Mười lăm bảo tiêu, đều giải quyết trong một lần!

    "A! Giết người!" Tiếp viên hàng không lớn tiếng thét lên chói tai, kinh hoảng mà chạy về phía sau.

    Những vị khách uống say hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn ôm vũ nữ cọ xát, đã bị một đao giải quyết!

    Thời đại vũ khí nóng hoành hành, vũ khí lạnh vẫn xưng bá thiên hạ như cũ!

    Đây là sát thủ đơn đả tác chiến trong giới vương giả!

    Hoa Hi vượt qua mấy thi thể, đá văng một cái cửa phòng.

    "Vương tử điện hạ, có người, có người tới.."

    Nam nhân mập mạp trên giường lớn xa hoa đang vận động kịch liệt hoàn toàn không ý thức được có nguy hiểm.

    Nơi này ở trên trời cao, trừ khi là có cánh, nếu không thì có gì mà phải sợ?

    "Không có việc gì, những kẻ đó đều uống say, ách.."

    Lời còn chưa nói xong, cổ liền bị một một thanh đoản đảo chặn lại.

    "Bọn họ cũng không phải là say đâu." Đoản đao vỗ vỗ ở trên da thịt mập mạp của nam nhân, "Thế nhưng ngươi yên tâm, rất nhanh ta sẽ đưa ngươi đi gặp bọn họ."

    "..."

    Mỹ nữ bị ngăn trong chăn gian nan bò ra, lui tới trong một góc.

    "Không, đừng giết ta.. Ta là A Bố Kéo vương tử, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, ta có rất nhiều tiền!"

    Vương tử mập mạp, cả người thịt đều phát run, so với việc làm vận động khi nãy, kịch liệt hơn nhiều.

    Hoa Hi cười khẽ: "Tiền là cái gì? Không biết đâu~"

    "Vậy, vậy ngươi muốn cái gì?"

    "Bức tranh kia đâu?" Hoa Hi không chút để ý mà đưa lưỡi đao gọt một chút thịt mỡ của hắn.

    Tên mập chết tiệt này gào lên giống như heo bị chọc tiết, chỉ vào két sắt nói, "Bên trong! Ở bên trong!"
     
    Mạch Lam, Tuannghi, soyeonvn7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 2: Xuyên qua [2]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor & Beta-er: Công Tử Như Họa

    Hoa Hi đánh vào gáy hắn, sau khi hắn hôn mê liền mở ra két sắt.

    Loại đồ vật này, ba tuổi là cô đã chơi chán!

    Mở két sắt ra, bên trong trống rỗng, chỉ có một bức họa.

    Là một bức tranh vẽ người bình thường, sắc thái tiên minh, giống như vừa mới vẽ ra.

    Thiếu nữ trong bức họa, đối với cô nở nụ cười.

    Hoa Hi có chút hít thở không thông, sao lại thế này?

    Phía trên không phải nói, đây là một bức họa dấu diếm mật mã? Liên quan tới vận mệnh của một quốc gia sao?

    Sao lại là bức họa vẽ cô?

    Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, trong nháy mắt, Hoa Hi chỉ cảm thấy ngực có chút khó chịu, từng trận lạnh lẽo.

    Cô bị phản bội!

    Cái này căn bản là cái bẫy!

    Vì giết cô..

    Phía sau có tiếng bước chân, cô chậm rãi xoay người, chỉ thấy hai bảo tiêu, đẩy một người ngồi trên xe lăn tiến vào.

    Trên xe lăn, là nam nhân mỹ mạo tuyệt thế, sắc mặt tái nhợt, mặc áo khoác dài màu trắng.

    Trạng thái bệnh nặng, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở vậy.

    "Anh là ai?" Hoa Hi rất bình tĩnh.

    Cô chưa bao giờ hoảng sợ, là người đã trải qua vô số lần ranh giới giữa sống và chết, tử vong có gì đáng sợ?

    "Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết, hôm nay ngươi phải chết."

    Nam nhân gương mặt tái nhợt khàn khàn mở miệng, lãnh khốc nói, hắn nói đến nhu hòa phong nhã như vậy, giống như việc đi ngắm hoa.

    Hoa Hi cười lạnh: "Nếu tôi chết thì anh cũng đừng hòng sống được!"

    "Không sao cả, trên đường đi hoàng tuyền, cùng ngắm hoa bỉ ngạn nở rộ đi." Hắn lạnh lùng giơ tay.

    Chỉ chốc lát, mấy chục khẩu súng máy nhằm hướng cô!

    Mất công như thế, còn làm cho cô một chút cũng không phát hiện được, hóa ra sớm có chuẩn bị..

    "Là Cô Nguyệt?" Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi.

    Hôm nay người tiếp ứng cô là Cô Nguyệt, bọn họ hợp tác mười năm, vào sinh ra tử. Hành tung của cô, luôn chỉ có Cô Nguyệt biết!

    Phản bội! Lại là phản bội!

    Cả đời này cô ghét nhất là bị phản bội!

    Nam nhân ngước mắt lên nhìn một cái, không trả lời, chỉ là.. Nâng tay lên, nhẹ nhàng thả xuống.

    Vô số viên đạn hướng về phía cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Đạn bắn ra tuy mau, nhưng vẫn không bằng cô!

    Hoa Hi lui về phía sau một bước, thân hình nhanh nhẹn, nháy mắt trốn vào két sắt, đem cửa đóng lại!

    Đông đông đông-----

    Viên đạn va chạm với két sắt được chế tác đặc thù, vang lên thanh âm đinh tai nhức óc.

    Hoa Hi cắn răng, trên vai bị trúng đạn, máu tươi chậm rãi chảy xuống, chậm rãi nhuộm hồng phỉ thúy hồ lô ở trên cánh tay.

    Đây là thứ cô mang theo từ nhỏ, một bước cũng không rời người, là thứ có quan hệ gần nhất đối với cô, cô luyến tiếc ném đi.

    Mà lúc này, phỉ thúy hồ lô bị nhiễm máu, lại bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhu hòa xanh biếc..

    Hoa Hi không khỏi ngơ ngẩn, đây là cái gì? Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Trong ánh sáng đó, cô thấy bức họa kia, thiếu nữ trong họa có gương mặt giống cô như đúc, tựa như có ý cười tràn ra ngoài.

    Ầm vang-----

    Một tiếng vang lớn, bom hẹn giờ đặt ở khoang điều khiển nổ mạnh.

    Cung điện xa hoa trên không trung, chỉ một thoáng đã nổ tan tành bốn phía!

    Lửa cháy trên khoang máy bay, ánh lửa như thiêu đốt toàn bộ thế giới, thậm chí còn quay cuồng phập phồng giữa biển mây thiêu đốt một mảnh đỏ rực!

    Mà một chút ánh sáng màu xanh lục, giữa lúc hỗn loạn, biến mất không thấy!

    * * * Tiên nghịch thiên hạ------

    Phong Tây Quốc.

    Đêm đen không trăng không sao, một ngôi sao sáng màu vàng bỗng nhiên xuất hiện, trong phút chốc ánh sáng chói mắt đem cả tòa thành Già Lam chiếu sáng như ban ngày.

    Trên đài chiêm tinh tối cao ở đế đô, quốc sư Lục Liên tay áo rộng dài, đứng đón gió.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 3: Xuyên qua [3]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + beta: Công Tử Như Họa

    Ánh trăng chiếu sáng gương mặt tuấn tú tái nhợt của hắn, đôi mắt nhắm chặt chậm mở ra, một tia huyết sắc không giống Nhân tộc chợt lóe qua, giây lát lại biến thành hắc ám.

    "Tử vi ảm đạm, chuyển mây hướng đông, là đế thần tinh buông xuống."

    "Cái gì gọi là đế thần tinh?" Thanh âm lười biếng của một thiếu niên vang lên phía sau ngáp dài hỏi.

    Lục Liên hơi hơi mỉm cười, đôi môi khẽ mở: "Mỗi khi đế thần tinh hạ xuống, liền biểu thị đế quân mới của Thiên giới xuất hiện."

    "Cái gì?" Thiếu niên giật mình, "Thế nhưng đế quân Trọng Tịch mới tại vị 9000 năm nha! Hắn trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ liền.."

    "Già Nhược." Lục Liên chậm rãi lên tiếng, ngăn cản hắn tiếp tục nói ra lời khinh thường đế quân.

    "Được rồi, dù sao thì ai làm đế quân cũng giống nhau." Thiếu niên tên Già Nhược nhỏ giọng lẩm bẩm, từ trên chiêm tinh đài nhìn qua vạn ngọn đèn dầu trong thành Già Lam, "Đế thần tinh sáng lên ở thành Già Lam, có phải là biểu thị, đế quân mới nhận chức, sẽ ra đời ở thành Già Lam?"

    "Già Nhược, ngươi trở nên thông minh." Lục Liên tán đồng một tiếng.

    "Ta vẫn luôn rất thông minh nha! Đế quân còn thường xuyên khen ngợi ta đó!"

    Lục Liên thấp giọng cười nhạt, tay áo rộng ở trong cuồng phong giữa đêm tối phần phật tung bay, đế thần tinh sáng ngời kia chợt lóe qua, biến mất ở phía chân trời. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Bầu trời đêm lại quay vẻ yên tĩnh như lúc đầu..

    Mà lúc này, tại hậu viện phủ Tướng quân tại giữa đô thành Già Lam.

    Một tiếng khóc truyền tới.

    "Phu nhân, tam tiểu thư là bị bọn họ hại chết, ngài không thể nhắm mắt làm ngơ a!" Tiểu nha đầu áo lục quỳ ở dưới đất lớn tiếng khóc.

    "Tam tiểu thư tuy rằng từ nhỏ đã thích Thái Tử điện hạ, nhưng Thái Tử đã sớm cùng đại tiểu thư đính hôn, tam tiểu thư dù không biết lễ nghĩa, nhưng cũng không thể làm ra chuyện câu dẫn Thái Tử như vậy? Đây rõ ràng là do đại tiểu thư cố ý vu cáo hãm hại!"

    Kêu cái gì? Lời nói kỳ quái đó, là chuyện như thế nào..

    Hoa Hi cảm thấy thân thể lơ lửng, sau một lát, giống như đã được cố định, cảm giác hư ảo lúc trước, chậm rãi chân thật.

    Nàng cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo ở trên mặt mình du tẩu, rõ ràng lạnh lẽo như vậy, lại giống như có một dòng nước ấm rót vào linh hồn của nàng.

    Nàng gian nan mở to mắt, rơi vào tầm mắt là một gương mặt hiền lành dịu dàng đang không ngừng rơi lệ.

    Hoa Hi hoảng hốt mà nhìn người đó, vô số ký ức nhanh chóng dũng mãnh tuôn vào trong đầu, làm nàng ngơ ngẩn không thể động.

    Mặc Hoa Hi, tam tiểu thư của phủ Định Quốc Tướng Quân, mười bốn tuổi, bình thường mềm yếu.

    Bởi vì thầm thích Thái Tử từ nhỏ, ba ngày trước, ở trong yến hội phủ Ninh Quốc Công, bị nhị tỷ Mặc Thiên Vũ lừa đi thổ lộ với Thái Tử.

    Thái Tử đã cùng đại tỷ nàng là Mặc Thiên Tuyết đính hôn, nàng làm như vậy kỳ thật cũng không đúng, mơ ước hôn phu của trưởng tỷ, cho dù ở thời đại nào cũng không cho phép đi.

    Thế nhưng, chỉ có trong lòng nàng mới rõ ràng, Thái Tử sở dĩ sẽ đính hôn cùng Mặc Thiên Tuyết, hoàn toàn là bởi vì nàng!

    Ba năm trước vào một đêm tuyết, người cứu Thái Tử điện hạ, rõ ràng là nàng, nhưng sau đó trời xui đất khiến lại thành Mặc Thiên Tuyết, nàng làm sao có thể cam tâm?

    Nhưng tất cả chuyện này, Thái Tử điện hạ cũng không biết.

    Cho nên, kết quả có thể nghĩ, nàng không chỉ bị Thái Tử lạnh nhạt cự tuyệt, còn bị vô số người châm chọc, tiếp theo là truyền ra tin đồn nàng vô sỉ đi câu dẫn Thái Tử, trở thành trò cười đế đô.

    Vốn dĩ mềm yếu, Hoa Hi không chịu nổi đả kích như vậy, dưới lúc thương tâm, nhảy hồ tự sát, hương tiêu ngọc vẫn..

    Thật ngu ngốc, nàng chẳng lẽ không nhìn ra cái này căn bản chính là bẩy rập do Mặc Thiên Vũ thiết kế sao?

    Nàng không chỉ nhảy xuống, mà còn đem mạng bồi theo.

    Nhưng.. Ai có thể nghĩ tới, Hoa Hi đã chết ở thế kỷ 21, dưới cơ duyên xảo hợp, linh hồn xuyên vào khối thân thể nho nhỏ này?
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 4: Đích nữ phế vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Tên họ giống nhau, thân phận khác nhau, nhưng đổi thành nàng, tất cả mọi thứ đều không giống nhau!

    "Phu nhân, tam tiểu thư mở mắt!" Tiểu nha đầu áo lục tên Linh Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo liền bổ nhào vào trên người Hoa Hi mà khóc lớn, "Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh.. Linh Nhi bị người hù chết, tiểu thư.."

    Nữ nhân có gương mặt dịu dàng kia dùng khăn tay lau nhanh nước mắt trên mặt, mấp máy môi nhưng không nói một lời.

    Bà là chính thất phu nhân của phủ Tướng Quân, cũng là mẫu thân thân sinh của Hoa Hi tên là Độc Cô Phượng.

    Độc Cô Phượng trước nay đều chưa chiếm được sự sủng ái của tướng quân, nếu không phải năm đó Hoàng Thượng ban hôn, chỉ sợ đã sớm giáng xuống làm di nương, hoặc đuổi ra khỏi nhà.

    Trong trí nhớ của Hoa Hi rất oán hận người mẫu thân này, đặc biệt là sau khi xảy ra việc đó, nàng vẫn luôn cảm thấy là bởi vì mẫu thân mình tự chủ trương, cho nên mới chặt đứt nhân duyên của nàng và Thái Tử điện hạ.

    Mặc Hoa Hi còn nhỏ tuổi có lẽ không hiểu, kỳ thật Độc Cô Phượng là dụng tâm tránh khổ, nàng chỉ là một phế vậy, mà Thái Tử điện hạ là thiên chi kiêu tử, là thiên tài đế quốc, hai người bọn họ căn bản không xứng đôi, cho dù có kết hợp, cũng sẽ không hạnh phúc.

    Hoa Hi muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại cũng không phát ra được một câu nào.

    Linh hồn cùng khối thân thể này còn chưa hoàn toàn dung hợp, còn đang ở trạng thái giằng co..

    "Tứ Hỉ, đi mời đại phu tới." Độc Cô Phượng đứng lên, rụt rè đoan trang, khẩu khí nhàn nhạt, bình thường cùng nữ nhi này sớm tối ở chung, thái độ của nàng đã sớm khiến tâm ý của bà ta đối với nữ nhi nguội lạnh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Mặt khác kêu nha hoàn Tứ Hỉ, một bên vừa lau nước mắt vừa rời đi.

    Độc Cô Phượng cũng không ở lại lâu, tùy tiện nhìn nàng một cái, liền rời đi.

    "Tiểu thư, ngươi có biết hay không, đại phu nói ngươi không thể cứu sống, phu nhân thương tâm tới độ ngất đi rồi." Thanh âm Linh Nhi anh ách nói.

    Tuy rằng tiểu thư làm phu nhân thương tâm hết lần này tới lần khác, nhưng phu nhân vẫn yêu thương quan tâm như vậy.

    "Ta đã biết, mẫu thân đối với ta là tốt nhất." Hoa Hi mở miệng, cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nói ra.

    Linh Nhi vui mừng vô cùng, xoa nước mắt trên mặt, thút tha thút thít mà nói: "Thật tốt, tiểu thư hiểu được là tốt rồi.. Phu nhân mà biết.. Nhất định sẽ rất vui vẻ.."

    "Đừng khóc." Hoa Hi bất đắc dĩ nhìn nha hoàn này, nàng không thích nghe người khác khóc, bởi vì nàng không biết nên an ủi như thế nào cả.

    Giọng nói nàng bình đạm, nhưng trong đó vẫn mang theo một cỗ u lãnh trời sinh, làm Linh Nhi rùng mình một cái.

    Tiếng khóc dần dần ngừng lại. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    "Linh Nhi." Hoa Hi cau mày, hỏi: "Lúc ấy.. Là ai đã cứu ta?"

    Trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, thời điểm nàng chìm ở trong nước, từng thấy một bóng tuyết trắng nhẹ nhàng lóe qua.

    Tốc độ bay nhanh này, giống như phi yến xẹt qua mặt nước, lắc lư lay động gợn nước, làm thân ảnh người nọ trở nên đứt đoạn không liền mạch.

    "Là.." Linh Nhi cẩn thận mà nhìn nàng một cái, có chút khó có thể mở miệng, "Là Thất hoàng tử điện hạ.."

    Thất hoàng tử?

    Là cái người xuất thân ti tiện, lại còn bệnh tật ốm yếu Thất hoàng tử?

    Trong ấn tượng, đó là một thiếu niên xinh đẹp, luôn không nói lời nào, cô đơn lẻ bóng, bởi vì mẫu thân chỉ là một cung nữ, không quyền không thế, mà ở một nơi quyền lực cùng thực lực được đặt ở phía trên này, hắn đã bị chú định là người chịu xa lánh.

    Thế nhưng, thân thủ khi đó hắn cứu nàng, thật sự là phế giống như trong lời đồn sao?

    "Có cơ hội nhất định phải gặp mặt cảm ơn hắn."

    Hoa Hi nói từ tận đáy lòng, mặc kệ thế nào thì đây cũng là ân tình, không thể không báo.

    Linh Nhi giật mình trừng lớn đôi mắt: "Tiểu thư, người không phải ghét nhất là Thất hoàng tử sao? Ngươi còn nói hắn ti tiện như thế, ngay cả xách giày cho điện hạ cũng không xứng!"
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 5: Đích nữ phế vật [2]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    "Nói bậy, nếu như lần này không có hắn, ta đã sớm chết." Hoa Hi lạnh lùng nói, Mặc Hoa Hi trong quá khứ, một lòng chỉ có Thái Tử, sao có thể nhìn thấy người khác tốt?

    Ngữ khí lạnh lùng làm trong lòng Linh Nhi thấp thỏm bất an, không dám nhiều lời.

    Kỳ quái, sau khi tiểu thư tỉnh lại, sao lại giống như biến thành người khác?

    Bị ủy khuất lớn như vậy, thế nhưng không khóc một tiếng..

    Ly kỳ nhất chính là, tiểu thư vậy mà không chán ghét Thất hoàng tử? Nàng không phải là luôn luôn nói, phế vật chính là phế vật, sống trên đời cũng không thú vị sao?

    Rất nhanh Tứ Hỉ đã mang theo đại phu tới, đại phu kia trước đó chẩn bệnh Mặc Hoa Hi đã chết, hiện tại nghe nói lại sống, vội vàng tới xem, sau khi cẩn thận xem bệnh, vẻ mặt kinh ngạc tấm tắc cảm thán.

    "Tam tiểu thư đã không sao, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được, thật sự là kỳ tích, kỳ tích a!"

    Kỳ tích? Xác thật là kỳ tích, mượn xác hoàn hồn, xem như là thiên cổ kỳ văn đi!

    "Thật tốt quá!" Hai nha hoàn đều vui mừng không thôi, xem ra ngày thường Mặc Hoa Hi tuy rằng não tàn một chút, nhưng cũng không cay nghiệt, cho nên nha hoàn mới có thể thật lòng chiếu cố nàng.

    Hoa Hi cũng không tự giác được cong cong khóe môi, nhớ lại kiếp trước của mình, không có thân nhân cũng không có bằng hữu, mà Mặc Hoa Hi, cái gì cũng đều có. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Có lẽ ông trời cảm thấy nàng quá đáng thương, cho nên kiếp trước nàng chết sớm, lại cho nàng một cơ hội trọng sinh.

    Không tồi.

    Tứ Hỉ đưa đại phu ra cửa, trong phòng an tĩnh lại, lúc này, từ trước viện truyền tới tiếng trống thanh âm hát tuồng bên hồ, cùng với tiếng cười nói vui vẻ.

    Giống như cực kỳ náo nhiệt, không biết đang chúc mừng sự tình gì.

    Linh Nhi bưng chén thuốc tiến vào, bỗng nhiên tay run lên, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc bất bình, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

    "Làm sao vậy?" Hoa Hi nhướng mày, trước đây hôn mê ba ngày, cho nên nàng cũng không biết phủ Tướng Quân đã xảy ra hỉ sự gì.

    "Này.." Linh Nhi do dự mà không dám nói, nhưng thấy sắc mắt của nàng nháy mắt trùng xuống, vẫn là nói: "Đại tiểu thư đã trở về, lần này là Huyền Vân Tông thí nghiệm đạt hạng thứ bảy, lão gia rất cao hứng, mở tiệc chiêu đãi quan khách quý nhân, còn mời gánh hát tới.."

    Linh Nhi không nói được nữa, lão gia vì đại tiểu thư mà vui mừng ăn uống, nhưng tam tiểu thư vẫn luôn hôn mê, thậm chí đại phu còn nói đã chết, phu nhân đi cầu xin lão gia tới nhìn một cái, lão gia cũng không thèm tới nhìn một cái.

    Mà đại tiểu thư trở về, liền làm tiệc chúc mừng.

    Cả ngày phu nhân đều lấy nước mắt rửa mặt, lại còn phải nghe tiếng cười vui, hát tuồng của tiền viện!

    Thật quá đáng! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Hoa Hi yên lặng mà nghe, trong lòng cũng đoán được đại khái mọi chuyện.

    Trước kia có lẽ Mặc Hoa Hi sẽ đau lòng một chút, nhưng nàng thì không.

    Con người nàng luôn yêu hận rõ ràng, đối với người có ân đối với chính mình, nhất định sẽ báo đáp, người đối với mình không tốt, nàng cũng không để trong lòng.

    Nhưng, nếu muốn hại nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí!

    "Hóa ra là thế này." Hoa Hi không thèm để ý mà nói, "Vị trí thứ bảy trong thí nghiệm của Huyền Vân Tông mà thôi, mà đã ca hát như vậy, ta còn tưởng là vị trí đầu đâu."

    Nhớ tới lúc trước khi cùng Thái Tử đính hôn, gương mặt đắc ý kiêu ngạo của Mặc Thiên Tuyết khi đó, thật là buồn cười.

    Nàng ta tưởng thực lực của nàng ta sẽ làm Thái Tử lau mắt mà nhìn sao? Nếu như không có Mặc Hoa Hi, nàng dám cá, Thái Tử lãnh khốc kia tuyệt đối sẽ không đáp ứng hôn sự này!

    Linh Nhi hơi hé miệng, nói không nên lời, lời này của tiểu thư, là đang cười nhạo đại tiểu thư sao?

    Làm sao có thể, đại tiểu thư chính là người mà tam tiểu thư vẫn luôn ngưỡng mộ!

    Xem ra sự tình cùng Thái Tử điện hạ này, làm cho tam tiểu thư bị đả kích không nhỏ, ngay cả tính cách cũng thay đổi.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 6: Đích nữ phế vật [3]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit +Beta: Công Tử Như Họa

    "Tiểu thư nói đúng, bọn họ vui mừng là việc của bọn họ, không liên quan tới chúng ta!" Linh Nhi chu môi, "Đại tiểu thư rất nhanh sẽ phải đi tới Huyền Vân Tông, nơi đó cao thủ các nơi tụ tập, đại tiểu thư cũng không tính là cái gì."

    Nha đầu này đang dỗ cho nàng vui vẻ.

    Hoa Hi lộ ra vẻ tươi cười nhợt nhạt, nhắm mắt lại.

    Huyền Vân Tông sao? Là môn phái số một nổi danh trên đại lục, tụ tập vô số cao thủ, mỗi năm Huyền Vân Tông sẽ tiến hành một đại hội thí nghiệm, lựa chọn đệ tử.

    Mặc Hoa Hi không hề có thiên phú tu luyện, đương nhiên là không có duyên tham gia.

    Thế nhưng nếu như có cơ hội, nàng cũng muốn đi Huyền Vân Tông nhìn xem!

    Nơi mà cao thủ tụ tập, cho dù đã từng chết qua một lần, nhưng trong tâm của nàng, vẫn hướng tới cường giả như cũ!

    Linh Nhi cho rằng nàng ngủ rồi, lặng lẽ kéo chăn lên, tay chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.

    Ngày đầu tiên xuyên qua, Hoa Hi làm sao có thể ngủ được? Đôi mắt vừa nhắm lại trong chốc lát liền mở ra, một thân rời giường, đi tới bên gương nhìn thử.

    Hoa Hi năm nay mười bốn tuổi lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan tú lệ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, thật sự là rực rỡ long lanh.

    Chỉ là từ trước tới nay vẫn luôn hèn mọn yếu đuối, lại thích bắt chước phong cách của Mặc Thiên Tuyết, cho nên ở trong mắt người khác chính là một trò cười, bởi vậy rất khó có người có thể chú ý tới vẻ đẹp trời sinh của nàng. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Nhưng hôm nay đã thay đổi bằng một linh hồn khác, Hoa Hi khí phách cuồng ngạo, trong khoảnh khắc liền đem ngũ quan mỹ lệ hiện ra rõ ràng.

    Băng cơ ngọc cốt, môi hồng răng trắng, cùng Hoa Hi ở kiếp trước có vài phần tương tự, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, còn không có vẻ mỹ mạo đoan trang.

    Mặc Thiên Tuyết là đại mỹ nhân số một số hai của đế đô thành Già Lam, nhưng thật ra, mỹ mạo của nàng ta so với Hoa Hi, kém còn rất xa.

    Thật không rõ tại sao trước kia Mặc Hoa Hi đối với chính mình một chút tự tin cũng không có? Còn bị người ta nói là bắt chước, thật buồn cười!

    Nàng tùy tay cầm một cái áo choàng khoác vào, đi ra ngoài hóng gió, nhìn xem nơi mà sau này mình sẽ phải sống ở đây.

    Hậu viện hôm nay thật an tĩnh, tất cả mọi người đều đi tiền viện, nha hoàn cũng không thấy mấy người.

    Mặc gia là một võ tướng, địa vị ở Phong Tây Quốc không thấp, bởi vậy phủ Tướng Quân được tu sửa tới xa hoa cực kỳ.

    Lầu các đình đài, nằm khuất bóng giữa vườn cây cối xanh um, hết sức độc đáo, núi giả làm bằng kỳ thạch, thác nước lưu tuyền, dưới bóng tối hiện lên một chút ý thơ mông lung. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Giữa hậu viện là một hồ sen, ánh trăng chiếu lên, mặt nước giống như được phủ kín bằng kim cương nhỏ vụn, tinh quang lập lòe.

    Không hổ là cổ đại, không khí tốt như vậy, ở hiện đại kiến trúc bê tông cốt thép cùng không khí ô nhiễm nghiêm trọng sao có thể so sánh bằng nơi này?

    Hoa Hi đứng dưới một gốc cây liễu, duỗi cánh tay ra, cảm nhận gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

    Sợi tóc đen tung bay, cùng cành liễu tinh tế ở một chỗ, ở dưới ánh trăng giống như vũ động của tinh linh, thiếu niên cẩm y cách đó không xa đi tới nhìn thấy bỗng nhiên sửng sốt.

    Bước chân không tự chủ được mà dừng lại.

    "Thái Tử điện hạ, đây là nội viện nơi mà nữ quyến của phủ Tướng Quân ở." Nha hoàn nhu uyển mà nói, đối với vị Thái Tử tuấn mỹ như quan như ngọc trước mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

    Ánh mắt Long Càn Ngọc mang theo hai phần men say chậm rãi thu hồi, trên gương mặt lãnh khốc của thiếu niên có một chút thần sắc mất tự nhiên.

    Vậy mà lại bất tri bất giác đi tới nội viện của phủ Tướng Quân, còn gặp được nữ quyến trong phủ, xem ra đêm nay hắn thật sự là uống quá nhiều.

    Thời đại này giữa nam và nữ được quản rất nghiêm, nếu không việc Mặc Hoa Hi thổ lộ cũng không bị truyền tới khó nghe như vậy.

    Long Càn Ngọc xoay người muốn chạy.

    Nhưng mà, Hoa Hi nghe được thanh âm quay đầu nhìn thoáng qua, đôi lông mày hơi nhếch lên.

    Thiếu niên tuấn mỹ mặc trường bào, gương mặt lãnh khốc, thần thái cao ngạo, đáy mắt đạm mạc vô tình.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 7: Đích nữ phế vật [4]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Hắn chính là Thái Tử Long Càn Ngọc người làm cho Mặc Hoa Hi một lòng ái mộ?

    Là tuyệt thế thiên tài trẻ nhất trong truyền thuyết của Phong Tây Quốc?

    Tuy rằng trong trí nhớ cũng có hắn, nhưng chính mắt gặp qua mới biết được, lời đồn cũng không phải giả.

    Hắn lớn lên quả thật xuất sắc, hơn nữa còn có thân phận cao quý, thực lực thiên tài, quả thật chính là thiên chi kiêu tử, không biết có bao nhiêu nữ tử trong Già Lam Thành ôm mộng với hắn đây.

    Chỉ tiếc, nghĩ tới hắn lạnh nhạt vô tình cự tuyệt Mặc Hoa Hi, còn thơ ơ khi nàng bị mọi người cười nhạo nhục nhã, ánh mắt Hoa Hi nhìn về phía hắn, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Nếu không phải như thế, Mặc Hoa Hi làm sao lại tứ cố vô thân, tuyệt vọng tới mức nhảy hồ tự sát?

    Năm đó Mặc Hoa Hi cứu hắn, chính là toàn tâm toàn ý, cơ hồ vứt bỏ tính mạng của chính mình, thiếu chút nữa chết dưới kiếm của Ma tộc.

    Đáng tiếc.. Nông phu cứu rắn, không phải bị rắn quay ngược lại cắn một cái, thì chính là rắn lại quên đi nông phu, dù sao cũng không phải chuyện gì vui mừng.

    Đối với Long Càn Ngọc, Hoa Hi không có hận ý, rốt cuộc tình cảm của Mặc Hoa Hi cũng không có quan hệ gì với nàng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không có hảo cảm.

    Dù sao về sau nước sông không phạm nước giếng, mọi người coi như là người xa lạ, hắn đi đường của hắn, nàng đi cầu của nàng, không liên quan tới lẫn nhau! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Bởi vậy, Hoa Hi chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó lạnh lùng thu hồi ánh mắt, men theo đường nhỏ bên hồ sen chậm rãi rời đi.

    "A? Kia không phải là tam tiểu thư sao?" Nhà hoàn bên người Long Càn Ngọc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm không chút nặng nề, "Không nghĩ tới nàng còn sống, hừ! Thật là người không có giáo dưỡng, thấy Thái Tử điện hạ vậy mà lại không hành lễ!"

    Hoa Hi vốn dĩ đã đi ra ngoài một đoạn đường, nghe được lời này, lại không khỏi dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người.

    "Ngươi là nha hoàn bên người Mặc Vân Thường đi?" Thanh âm Hoa Hi mang theo chút thanh lãnh, có loại cảm giác lạnh lùng cô độc cao cao tại thượng.

    "Không sai! Ta là nha hoàn Phỉ Thúy bên người đại thiếu gia!" Nha hoàn tự hào mà nói, đại thiếu gia là nhi tử duy nhất của Tướng Quân, tương lai chắc chắn là chủ nhân trong phủ, tam tiểu thư này thì tính là cái gì?

    Con của đại phu nhân thì thế nào? Tương lai cũng phải gả ra ngoài!

    "Khó trách." Hoa Hi không chút nào che dấu mà châm chọc, "Con vợ lẽ ti tiện, ngay cả nha hoàn cũng không dạy dỗ cho tốt."

    "Ngươi nói cái gì?" Phỉ Thúy tức giận tới mức dậm chân, xông lên nghĩ muốn động thủ với nàng, hoàn toàn không để tôn ti vào mắt.

    Hoa Hi lạnh lùng mà nhìn thứ không biết sống chết đó.

    Tìm chết sao?

    Loại người này cũng dám khiêu khích nàng?

    "Dừng tay." Phỉ Thúy mới đi được một nửa, Long Càn Ngọc bỗng nhiên lên tiếng.

    Tuy rằng là ngữ khí nhàn nhạt, nhưng trong đó mang theo một cỗ uy nghiêm, Phỉ Thúy chỉ là một tiểu nha hoàn làm sao dám ngỗ nghịch?

    Nha hoàn động thủ với chủ nhân, loại chuyện này quả thật hoang đường. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Mặc Vân Tường có lẽ sẽ không quản giáo nha hoàn, thế nhưng hắn ở đây tự nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ, chỉ là..

    Hắn nhìn về phía Hoa Hi, mở miệng: "Mặc tam tiểu thư, sống trên đời tôn sùng người có thực lực, lấy thực lực hiện tại của Mặc Vân Tường, mặc dù là con vợ lẽ, cũng đáng được tôn trọng."

    "Tôn trọng?" Hoa Hi lạnh nhạt liếc hắn một cái, cười nhạt một tiếng, "Ý tứ của Thái Tử điện hạ là, nếu có một ngày thực lực của ta vượt qua người, cũng có thể không để ngươi vào mắt?"

    Tôn trọng Mặc Vân Tường? Có lầm hay không? Loại chuyện như tôn trọng này chính là công bằng lẫn nhau, trước kia Mặc Vân Tường không biết đã bắt nạt Mặc Hoa Hi bao nhiêu lần, nàng không có lập tức đi ám sát tiểu tử thối kia đã là phá lệ nhân từ.

    Tôn trọng hắn? Kiếp sau lại mơ một giấc xuân thu đại mộng đi!

    Long Càn Ngọc hơi cau mày, giống như không đoán được nàng vậy mà lại quay ngược chế nhạo hắn.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 8: Đích nữ phế vật [5]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Thiếu nữ luôn luôn mềm yếu, thấy hắn cũng không dám ngẩng đầu lên, cũng dám nói mấy lời lạnh nhạt này với hắn?

    Nhìn vẻ khinh thường trong đáy mắt của nàng, trong lòng Long Càn Ngọc bỗng dưng có loại cảm giác mất mát..

    "Vượt qua Thái Tử điện hạ?" Phỉ Thúy 'xì' một tiếng cười ra tới, "Chỉ bằng loại thiên phú này của ngươi?"

    Buồn cười chết mất!

    Nghe nói tam tiểu thư rơi xuống nước, chỉ sợ não cũng úng nước đi!

    Dám nói ra những lời như vậy với đệ nhất thiên tài Thái Tử điện hạ đương thời!

    Hoa Hi lười so đo với một nha hoàn, vừa rồi để ý tới nàng ta, đơn giản chỉ vì Phỉ Thúy nói nàng không có giáo dưỡng.

    Mắng nàng có thể, nhưng liên lụy tới Độc Cô Phượng, vậy không thể!

    Tuy nhiên nhìn thấy bộc dáng của Long Càn Ngọc rõ ràng bị chọc cho tức giận, trong lòng vẫn là rất sảng khoái.

    "Các ngươi nói cái gì vui vẻ vậy?" Một người mặc bạch y, thiếu nữ mỹ mạo giống như tiên tử nhẹ nhàng đi vào, giống như lúc này mới nhìn thấy Long Càn Ngọc, nở một nụ cười nhợt nhạt, "Hóa ra Thái Tử điện hạ cũng ở chỗ này." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Biểu tình của Long Càn Ngọc rất đạm mạc, chỉ lễ phép gật đầu đáp lại.

    Hoa Hi chuyển ánh mắt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp Mặc Thiên Tuyết, vị tỷ tỷ có mỹ mạo cùng thực lực này, bộ dạng quả thật vĩnh viễn cũng không thay đổi, gương mặt luôn giả vờ thuần khiết ôn nhu.

    Thậm chí, lúc trước đoạt hôn ước nên thuộc về Mặc Hoa Hi, giả mạo làm người cứu Long Càn Ngọc, cũng là tư thái ôn nhu thiện lương này.

    Đáng thương cho Mặc Hoa Hi lại không nhìn thấy nàng ta ngụy trang, lại còn đem nàng ta trở thành người ngưỡng mộ trong lòng, cảm thấy nàng ta là thiên tiên chuyển thế, mọi động tác đều tràn ngập trí tuệ cùng nội hàm.

    Mặc kệ Mặc Thiên Tuyết lạnh nhạt với nàng như thế nào, nàng cũng có thể giả vờ vô tri không thấy mà đi theo nàng ta, bắt chước nàng ta.

    Từ cách mặc quần áo tới trang điểm, đến thần thái cùng cử chỉ, từng chút từng chút, nhớ tới mức làm người ta cũng có chút chán ghét.

    "Đại tiểu thư ngài đã tới, mới vừa nãy tam tiểu thư còn ở chỗ này xuất khẩu cuồng ngôn đâu! Chẳng những bất kính với đại thiếu gia, còn nói muốn vượt qua Thái Tử điện hạ!" Phỉ Thúy vừa nhìn thấy Mặc Thiên Tuyết thì liền giống như vừa được tiêm máu gà, kích động mà cáo trạng.

    Đôi mắt đen nhánh của Long Càn Ngọc hơi động, nhìn thoáng qua Hoa Hi, thiếu nữ kia cũng không có nhìn hắn, chỉ là nở nụ cười lạnh nhạt với Mặc Thiên Tuyết. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Giống như chuyện vừa rồi không hề xảy ra.

    "Hóa ra tam muội cũng ở đây." Mặc Thiên Tuyết có vài phần kinh ngạc, thiếu chút liền không nhận ra, Mặc Hoa Hi hôm nay, cùng trước kia khác biệt quá lớn.

    Sao lại có cảm giác, xinh đẹp như vậy? Nhất định là bởi vì buổi tối nên xuất hiện ảo giác đi, Mặc Hoa Hi trước nay đều không thể thu hút ánh mắt như vậy.

    Nhưng mà, nàng ta là Mặc Thiên Tuyết ôn nhu thiện lương, làm sao có thể tức giận?

    "Phỉ Thúy, tam muội làm sao có thể nói loại lời này? Ngươi cũng đừng có nói bậy, nếu như đại phu nhân nghe được, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."

    Nhẹ nhàng gán cho Độc Cô Phượng cái danh tàn nhẫn, còn bày ra bộ mặt có lòng tốt nhắc nhở.

    Phỉ Thúy không để bụng mà bĩu môi, đại phu nhân mỗi ngày đều ăn chay niệm phật? Ai sẽ sợ?

    Trong lòng Hoa Hi cười lạnh một tiếng, cười lạnh nói: "Nương của ta đã sớm không quản việc này, nhưng đại tỷ tỷ đau lòng cho ta, nói cho La di nương, làm cho ngươi nếm thử mười tám khổ hình!" Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    La di nương là mẫu thân của Mặc Thiên Tuyết, bên ngoài cũng là một bộ dáng thánh mẫu, nhưng ai biết, tâm địa nữ nhân kia cũng không thua khổ hình địa lao!

    Sắc mặt Mặc Thiên Tuyết biến đổi, xem bộ dáng Hoa Hi đầy nghiêm túc, biết nàng nói vẫn luôn không lựa lời, không đầu không đuôi, lập tức nói: "Hi nhi, ngươi nói bậy gì đó? Chuyện này là Phỉ Thúy lắm mồm, ngươi không cần bịa chuyện hù dọa nàng."

    Dứt lời, còn cười ôn nhu, khóe mắt liếc tới Thái Tử mặt vô biểu tình đứng bên cạnh.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
  11. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 9: Đích nữ phế vật [6]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + Beta: Công Tử Như Họa

    Trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi với Mặc Hoa Hi! Trước kia là một tên ngu xuẩn, hiện tại lại càng xuẩn!

    "Ta đâu có nói bậy? Bọn họ rõ ràng cũng chỉ sợ La di nương." Hoa Hi vẫn nhỏ giọng nói vài câu, một gương mặt đang còn mang vẻ trẻ con tràn đầy ủy khuất.

    Mặc Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nha đầu thối, còn dám nhiều lời, chờ Thái Tử điện hạ rời đi, nhất định sẽ không tha cho ngươi!

    Tiếp xúc với ánh mắt của nàng ta, Hoa Hi buồn cười mà cúi đầu, không nói chuyện nữa.

    Mặc Thiên Tuyết đóa bạch liên hoa này, xem nàng ta còn có thể giả vờ bao lâu?

    "Thái Tử điện hạ." Mặc Thiên Tuyết mỉm cười nhìn về phía Long Càn Ngọc, "Hi nhi không hiểu chuyện, từ nhỏ đã thích nói hươu nói vượn, sự việc ngày đó cũng vậy, làm cho người bối rối, người làm tỷ tỷ ta đây thật xin lỗi."

    Cái hay không nói, nói cái dở, nhanh chóng đưa lực chú ý của Thái Tử chuyển dời lên người Mặc Hoa Hi, làm hắn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, càng thêm chán ghét Mặc Hoa Hi! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Dù sao chuyện của ba năm trước đây, vĩnh viễn cũng sẽ không có người nhắc tới, Mặc Hoa Hi đã lập lời thề! Nàng tuyệt đối không thể nói ra! Chỉ cần làm Thái Tử chán ghét Mặc Hoa Hi, vậy không thành vấn đề!

    Ai bảo nàng không biết tự lượng sức mình dám thích Thái Tử điện hạ? Tự cho là đích nữ phủ Tướng Quân là có thể đoạt được đồ vật của Mặc Thiên Tuyết nàng ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!

    Mặc Thiên Tuyết đã hoàn toàn quên, trên thực tế, là nàng ta đoạt thứ vốn nên thuộc về Mặc Hoa Hi..

    Nghe nàng nói như vậy, Long Càn Ngọc ngẩn ra một chút.

    Ba ngày trước, thiếu nữ kia đứng trước mặt hắn, lấy hết can đảm tới nhìn hắn, một bên khóc thút thít một bên kể tình yêu đơn thuần..

    Mộn màn ngày đó bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, Long Càn Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Hi một cái, nàng cũng ngẩng đầu, đối mắt với hắn.

    Ánh mắt đó, không hề nóng bỏng, không hề có một chút lưu luyến si mê, không hề sùng bái, chỉ còn lại vẻ đạm mạc lạnh như băng.

    Đạm mạc, giống như khi nhìn Phỉ Thúy, khi nhìn Mặc Thiên Tuyết, nhàn nhạt như nước.

    Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Ngắn ngủi trong vòng ba ngày, nàng liền đem tình cảm tích góp mấy năm đều hủy diệt sao?

    Hắn hẳn nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thiếu một gánh nặng, hắn cùng Mặc Thiên Tuyết đã có hôn sự, nàng là muội muội của Mặc Thiên Tuyết, vốn là không nên dây dưa. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Thế nhưng.. Cho dù là một con sủng vật mỗi ngày vây quanh hắn bỗng một ngày hờ hững đối với chính mình, hắn cũng sẽ mất mát mấy ngày đi.

    Đúng, giống như sủng vật vậy!

    "Hôm nay đa tạ khoản đãi của Mặc tướng quân, cáo từ."

    Áp xuống cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Long Càn Nhọc không đáp lại lời nói của Mặc Thiên Tuyết, nói một câu đơn giản liền tính toán rời đi.

    Mặc Thiên Tuyết luôn tự cao về mỹ mạo cùng thực lực và tài hoa của mình rất ít khi chịu loại cảm giác bị vắng vẻ này, ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng kêu lên: "Thái Tử điện hạ dừng bước!" Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight

    Long Càn Ngọc dừng bước chân, không có mở miệng, cũng không quay đầu lại, lãnh khốc cự tuyệt người tới mức cách xa mười dặm.

    Mặc Thiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng tràn ngập ghen ghét cùng không cam lòng, bọn họ đã có hôn ước, nhưng hắn vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, bất kể nàng ta dùng cách gì, cũng không đả động được hắn.

    Nàng ta đem cảm giác không cam lòng ép xuống, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, nói: "Hai tháng sau chúng ta cùng nhau tiến vào Huyền Vân Tông, trở thành đệ tử chính thức, lấy thiên phú của điện hạ, có thể lựa chọn sư phụ cho chính mình, không biết điện hạ tính bái vị nào làm sư phụ?"

    Thực lực của nàng ta cũng không kém, nếu muốn cùng Thái Tử cùng bái một vị làm sư phụ, tin tưởng cũng sẽ không khó khăn lắm.

    "Việc này ta còn chưa quyết định, về sau rồi nói sau." Long Càn Ngọc nhàn nhạt nói, thần sắc không nóng cũng không lạnh.

    Dứt lời, tay trái của hắn bắn ra một đạo ánh sáng, vạt áo tung bay, cả người liền biến thành chùm tia sáng biến mất.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng bảy 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...