Tên truyện: Tinh tế đệ nhất linh thực sư Tên tiếng Trung của truyện: Tinh tế đệ nhất linh thực sư Tên tác giả: Tốc Tốc Xuy Tuyết Editer: Hư Vô Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, tinh tế, làm ruộng, HE Độ dài: 117 chương Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Của Hư Vô Văn án: Mộc tu Diệp Nhiễm bị lôi kiếp bổ tới hành tinh khoáng sản sắp bị vứt bỏ (phế quặng tinh) của tinh tế, thực vật nơi này thưa thớt quí báu, linh khí thì loãng và hỗn loạn nên không thể dẫn linh khí nhập thể một cách trực tiếp, không xong hơn nữa là nàng chỉ còn tiền để mua dinh dưỡng dịch cho mấy ngày. Cũng may là nàng tìm thấy một khối đá có nồng đậm linh khí ở quầy hàng đổ thạch trong khu vực khai thác mỏ, hơn thế đó là giá chỉ có 100 khối. Nhưng mà, Diệp Nhiễm – người lấy đá trồng linh thực để tu luyện- không ngờ tới rằng không bao lâu sau.. Hiệp hội đổ thạch múa may tiền mặt trong tay mình: Đại sư, có thể chuyển hóa nguồn năng lượng đá phỉ thúy rất khan hiếm, ta muốn mua, giá cả không là vấn đề! Diệp Nhiễm: Khoan đã, tảng đá đó là ta để lại làm chậu hoa! - Đang ngồi xổm canh kệ hàng cư dân mạng: Dùng tốc độ tay 18 năm của ta, đổi rau tươi hoa quả có thể điều trị tinh thần lực chữa chứng tinh thần lực cuồng táo! Diệp Nhiễm: Tuy rằng, mộc tu biết luyện đan một chút, nhưng ta thật sự không phải là y tu! - Nông trường nhỏ trên phế quặng tinh tràn đầy màu xanh, hoa tươi khắp chốn. Phía chính phủ của liên bang tìm tới cửa: Phương pháp ngài đào tạo số lượng lớn thực vật có ý nghĩa to lớn đối với toàn bộ tinh tế! Diệp Nhiễm: Ta chỉ nghĩ muốn làm ruộng dưỡng hoa thôi mà! * * * Trùng tộc đột kích lần thứ 2, Diệp Nhiễm, vốn đang say sưa làm ruộng, chậm rãi ngẩng đầu lên: "haizz, có ai muốn thử cơ giáp sinh vật mà ta mới trồng ra không?" Từ tiểu đáng thương lưu lạc tại phế quặng ở dị thế đến Diệp- ngang trời xuất thế - bàn tay vàng trong giới tìm phỉ thúy chuyển hóa năng lượng- thực vật đại sư giỏi nhất tinh tế- người đầu tiên phát minh ra cơ giáp sinh vật- Nhiễm nhìn sách giáo khoa có in tên mình mà dở khóc dở cười: # Mộc tu chỉ nghĩ yên tĩnh tu luyện # # Ai biết rằng không cẩn thận liền thành cải cách kĩ thuật khai tông lập phái # Nhắc nhở khi đọc: 1. Đây là sảng văn 2. Phỉ thúy của tinh tế gọi là phỉ thúy nhưng bản chất là đá năng lượng, trong bài văn sẽ giải thích về vấn đề của khu vực khai thác mỏ. Nữ chủ có thể cảm nhận linh khí từ đó phán đoán ra chất lượng của phỉ thúy, nàng cũng sẽ học tập tri thức liên quan. Người đọc không cần liên tưởng đến hiện thực. 3. Truyện chủ yếu nói về sự nghiệp linh thực sư, rất ít cảm tình, nam chủ là đại sư huynh của nữ chủ. Tag: Xuyên qua thời không, văn làm ruộng, tinh tế, vả mặt Tóm tắt: Trồng ra linh thực tốt nhất, cắt ra phỉ thúy đắt nhất. Quan điểm: Cuộc sống đâu đâu cũng có hi vọng
Chương 1 Ta - đường đường tu sĩ tất không có khả năng chết đói trên đường phố Bấm để xem Bên tai phảng phất còn lưu lại tiếng lôi kiếp nổ vang, xen lẫn tiếng sấm giống như từ địa phương xa xôi truyền đến. Diệp Nhiễm cố sức mở mắt ra. Trong phòng có thể nói là nhà chỉ có bốn vách tường, ép đến xoay người đều khó khăn, cửa sổ góc tường chất đống bụi bẩn lâu năm, cửa sổ cùng vách tường gió vừa thổi liền vang lên, giống như tùy thời đều có thể hỏng đi. Trong phòng thoạt nhìn sạch sẽ một chút chính là chiếc giường kim loại cứng rắn mà nàng ngồi, hết thảy đều hoàn toàn bất đồng với động phủ của nàng. - "Nơi này chính là chỗ phân hồn sao.." Diệp Nhiễm đánh giá hoàn cảnh mới lấy kim loại bạc trắng làm chủ đạo. Nàng vốn là Mộc Linh Căn Hóa Thần Đại Năng của Thập Phương giới Thần Huyền Tông, trăm năm tu đến hóa thần đệ nhất thiên tài, nhưng thần hồn có khuyết điểm ở Hóa Thần kỳ không được tiến thêm một bước, trải qua nhiều năm tìm kiếm, nàng cói cùng cũng mượn được lôi kiếp tìm được một luồng hồn phách không trọn vẹn, viên mãn hồn thể. Khó trách lúc trước không tìm thấy, thì ra một phách của nàng đã rời khỏi Thập Phương Giới, đi tới một thế giới mới. Nghĩ đến chỗ này, trong đầu căng lên, một cỗ ký ức dung nhập. Linh thức cường đại của tu tiên giả đọc rất nhanh, Diệp Nhiễm trong nháy mắt đem mười chín năm trí nhớ tiếp nhận xong. Đây là một thế giới vũ trụ có nhiều tinh hệ tạo thành liên bang, nhân loại liên bang cùng nhau chống lại sự xâm lược của trùng tộc và bức xạ vũ trụ do trùng tộc mang đến, chiến tranh nhân trùng kéo dài nhiều năm. Phân hồn Diệp Nhiễm chỗ Nhà họ Diệp được cho là chi nhánh của Diệp thị ở tinh hệ thủ đô, tự xưng là một trong những hào môn của tinh hệ Ô Sa. Nhưng nhà họ Diệp chưa bao giờ để đứa con gái hướng nội ít nói này vào mắt, càng bởi vì bác sĩ chẩn đoán tinh thần con gái chậm phát triển cảm thấy mất mặt, phân hồn ở Nhà họ Diệp ngay cả nữ giúp việc cũng không bằng. Tuy rằng bởi vì thần hồn thiếu thốn có vẻ đặc biệt hướng nội chậm chạp, nhưng phân hồn không chỉ học giỏi, còn ở gia đình không cho bất kỳ trợ giúp nào, lấy học bổng mua được tài liệu, thành công bồi dưỡng ra một gốc lan hoa. Khi mọi người phát hiện ra rằng các yếu tố trong thực vật có thể làm giảm các bệnh bức xạ như vỡ tinh thần, sụp đổ gien, bức xạ vũ trụ và gặm nhấm trùng tộc đã làm cho một số lượng lớn các loài thực vật bị hư mất, việc nuôi dưỡng là khá khó khăn. Cho dù là một gốc cỏ dại, đều thành tồn tại đắt tiền, hoa tươi rau quả càng là trân quý vô cùng. Phân hồn Diệp Nhiễm để nuôi ra hoa lan có thể đổi lấy tình yêu của gia đình, nhưng người nhà cũng không tin là cô đã nuôi dưỡng ra hoa. Cho đến khi hoa lan bất ngờ bị Kiều Nhiên, sinh viên khoa thực vật phát hiện, nói cho người không tin vào giá trị của hoa lan diệp gia. Chỉ là.. Nhà họ Diệp lấy hoa lan lấy lòng đại nhân vật thượng tầng, đệ đệ "bồi dưỡng hoa lan" trở thành ngôi sao mới trong giới, "chỉ đạo bồi dưỡng" Kiều Nhiên trở thành thượng khách của Diệp gia, Nhà họ Diệp trông mong Kiều Nhiên có thể bồi dưỡng ra thực vật tốt hơn, đối với yêu cầu của hắn không có gì không nên làm. Nhưng phân hồn Diệp Nhiễm lại bởi vì không muốn gả cho Kiều Nhiên, ngày hôm qua vừa bị Nhà họ Diệp ném lên phế quặng tinh Dava hẻo lánh trong tinh hệ Ô Sa. Phân hồn là tình phách của Diệp Nhiễm, quá yêu, cũng quá tin tưởng vào người nhà. Nhưng người Nhà họ Diệp trong mắt chỉ có ích lợi lại đã quen lấy lòng, lại có ấn tượng sâu sắc rằng phân hồn vô dụng, cho dù phân hồn biện giải, cũng càng tin tưởng Kiều Nhiên -người có kinh nghiệm học tập. Diệp Nhiễm không nói gì lắc đầu. Ở suy nghĩ của người nhà họ Diệp, phân hồn không có kinh nghiệm sống bên ngoài đại khái sẽ nhanh chóng cúi đầu cầu xin tha thứ. Diệp Nhiễm và Phân Hồn Diệp Nhiễm vốn là một thể, Diệp Nhiễm bây giờ hoàn toàn không có ý định để cho bọn họ như ý. Trước khi tỉnh lại nghe thấy tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Diệp Nhiễm giương mắt nhìn lại, bệ cửa sổ kẽo kẹt bị cạy mở một khe hở, một cái má khỉ mỏ nhọn tóc đỏ lưu manh nhảy vào. Hàn Tam cạy cửa sổ nửa ngày, vừa nhảy vào, đã bị đôi mắt đen sậm nặng nề nhìn chằm chằm cậu hoảng sợ, "Thảo, không nhanh như vậy liền bị dọa chết chứ?" Trong phòng không bật đèn, trên váy dài màu trắng của thiếu nữ gầy yếu cuộn mình ở góc tường dính một tầng tro, tóc khô xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay tái nhợt, đôi mắt như nai con nhìn thẳng về phía trước, ngay cả hô hấp cũng rất yếu ớt. Hàn Tam nhìn thấy hô hấp của cô mới thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm giác cô gái không giống lúc trước, nhưng lại cảm thấy mình đa tâm. Hàn Tam Diễm cười hèn mọn, "Tiểu muội muội đừng sợ, chúng ta kết giao bằng hữu. Miễn là bạn ngoan ngoãn đưa tiền ra, ta hứa sẽ không làm gì ngươi." Diệp Nhiễm nhận ra hắn. Đại khái là cảm thấy phân hồn phần lớn thời gian đắm chìm trong thế giới của mình, Kiều Nhiên tự cho mình là vị hôn phu, ngày hôm qua đưa nàng đến Hành tinh Dawa, tiếp xúc với tên côn đồ trắng trợn. Phân hồn không chú ý, Diệp Nhiễm lại từ khẩu hình trong trí nhớ biết được, bất luận là bọn côn đồ hôm qua đe dọa hay là hiện tại tới trộm đồ, hù dọa nàng, đều là Kiều Nhiên tiêu tiền sai khiến. Phân hồn đối với ác nhân hiểu không nhiều, không hiểu Kiều Nhiên tiếp cận nàng muốn làm cái gì. Diệp Nhiễm lại nhìn ra được, Kiều Nhiên cướp đoạt thành quả của phân hồn một lần còn chưa thỏa mãn, vừa định mượn người Diệp gia leo lên tầng lớp thượng lưu, cũng là muốn đem phân hồn- kẻ có thiên phú trồng trói buộc ở bên người thật lâu dài cướp bóc. Hàn Tam càng đến gần, thấy Diệp Nhiễm không có phản ứng, phỏng chừng kiều kiều nữ chưa từng rời khỏi nhà này dọa choáng váng, trực tiếp đưa tay lấy quang não trên cổ tay nàng. Nhưng vừa mới đưa tay ra, Hàn Tam trước mắt hoa lên, cổ tay đau nhức, nhất thời trời đất quay cuồng. Hàn Tam ngã xuống đất, sặc vài ngụm tro. Hắn ý đồ giãy dụa, nhưng thiếu nữ ấn hắn nhìn như mảnh khảnh, lực lượng lại khỏe, chỗ hắn bị đè đau đến phảng phất xương cốt đều bị gãy. Hàn Tam liên tục cầu xin tha thứ, "Cô nãi nãi! Cô nãi nãi ta có mắt không tròng mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng buông tha cho ta --" Diệp Nhiễm cười nhạo một tiếng, "Không phải là muốn kết giao bằng hữu sao? Thu tiền của Kiều Nhiên, ngươi làm việc như vậy không tốt lắm đâu?" Trong lời nói uy hiếp chưa hết, khí lực cũng không chút giảm bớt, làm cho hàn tam sắc mặt đều xanh biếc. Hắn vốn tưởng rằng nữ hài là tiểu bạch hoa không biết thế sự, bị sói khoác da dê rình rập khi dễ, không nghĩ tới Tiểu Bạch Hoa là hoa ăn thịt người, cái gì cũng rõ ràng a! Đánh người còn đau! "Nhìn kìa, nhìn những gì ngài nói. Chuyện này là ta sai rồi, ta gặp lại hắn nhất định sẽ giúp ngài đánh hắn! Bảo quản bảo bảo hắn cũng không dám động tâm tư xấu nữa!" Hàn Tam cái khác không được, thấy gió chiều nào theo chiều ấy là giỏi nhất. Diệp Nhiễm cười khẽ, "Tốt nhất là ngươi nhớ lời ngươi nói. Hãy giúp ta chuyển lời hỏi thăm đến hắn." Kiều Nhiên hao tâm tổn trí an bài các loại hố, chỉ chờ phân hồn Diệp Nhiễm cúi đầu, Diệp Nhiễm phỏng chừng hắn ta hoặc là không đi xa chờ "anh hùng cứu mỹ nhân", hoặc là còn có thể trở về nghiệm thu thành quả. Tên côn đồ như vậy là khi mềm sợ cứng, tìm tới hắn coi như Kiều Nhiên xui xẻo. Cho dù Kiều Nhiên không có ở đây, nàng cũng không có tổn thất gì. Diệp Nhiễm buông hắn ra, không thích ứng với mái tóc dài xõa tung, thuận tay buộc thành đuôi ngựa. Cô phủi lên lớp váy vì sau khi rửa gân tủy xuất hiện bụi bặm, bởi vì không có quần áo khác, đành phải tạm thời nhịn phủi không sạch sẽ vết bẩn ở góc váy. Hàn Tam cảm giác được áp lực giảm bớt, nhe răng trợn mắt đứng lên, "Vậy, ta đi rồi?" Hắn khom lưng, nhìn thiếu nữ sau khi buộc tóc lên rõ ràng trở nên không dễ khi dẻ, vừa hỏi vừa dịch ra cửa, hận không thể giậm chân bỏ chạy. "Khoan đã." Thanh âm như ác ma truyền đến, Diệp Nhiễm gọi hắn lại, nói: "Ngoan ngoãn giao tiền ra." Khi phân hồn rời khỏi Diệp gia, không ai nhớ tới đưa tiền cho nàng. Kiều Nhiên đoạt thành quả phân hồn, cướp đoạt số tiền mà hắn dùng để mua chuộc người hại nàng, Diệp Nhiễm dùng một chút áp lực tâm lý cũng không có. Hiện tại, nàng chỉ đòi tiền lãi, còn vốn thì sau sẽ tính từng khoản từng khoản với Kiều Nhiên và nhà họ Diệp. Bị nguyên văn trả lại, Hàn Tam vẻ mặt buồn bã nâng cổ tay lên. Thấy Diệp Nhiễm nửa ngày không nhúc nhích, hắn đau lòng lại điểm chút quang não trên cổ tay sửa đổi số liệu, cẩn thận nhắc nhở, "Xin ngài lấy quang não tiếp nhận một chút." Diệp Nhiễm có chút tò mò về quang não- thứ tổng hợp các chức năng như truyền tấn phù, truyền ảnh thạch- của thế giới này, lạ mặt nhấp vào quang não, dựa theo trí nhớ của phân hồn xác định thu tiền. Trên màn hình ánh sáng trong suốt, con số dưới dấu hiệu túi tiền hơi lóe lên một chút, trong tiếng tiền tệ rơi xuống dễ nghe, con số chậm rãi nhảy đến ba chữ số. Số dư: 100 tinh tế tệ. Số dư đáng thương khiến tâm tình Diệp Nhiễm vô cùng phức tạp. Mua chuộc người khác để cướp nàng chỉ cần tiêu chút tiền như vậy, Kiều Nhiên thật sự rất khinh thường nàng a! Hàn Tam nhìn sắc mặt thiếu nữ biến tới biến lui, không khỏi kinh hồn bạt vía, một lúc lâu sau thấy Diệp Nhiễm gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Chạy xa, Hàn Tam mới dám dừng lại hận hận một ngụm nước miếng, "Dám đùa giỡn lão tử, họ Kiều ngàn vạn lần đừng để ta nhìn thấy ngươi!" Hắn ta vấp phải đá ở chỗ Diệp Nhiễm, không kiếm được tiền còn phải dán ngược tiền, cũng chỉ có thể đánh chủ ý với người khác. Hàn Tam lăn lộn nhảy cửa sổ rời đi, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, trán sưng lên, cánh tay nghiêng nghiêng, rõ ràng là bị đánh một trận. Thấy có người ăn lỗ, ánh mắt ngấp nghé, rục rịch trong khu ổ chuột nhất thời tản ra. Không cần nhìn, Diệp Nhiễm cũng hiểu rõ biến hóa bên ngoài. Ngày hôm qua Kiều Nhiên đưa người đến Hành tinh Dawa, cố ý chọn căn nhà khu ổ chuột của phế quặng tinh ở lại, thiếu nữ gầy yếu chưa từng rời khỏi nhà ở trong hoàn cảnh không tốt chính là một khối thịt mỡ mê người. Bất kể thế giới nào, bản chất con người luôn giống nhau. Diệp Nhiễm từng làm tông môn lịch lãm đường trưởng lão một đoạn thời gian, đối với việc làm thế nào tạm thời bức lui sài lang ác đồ nhất thanh nhị sở. Diệp Nhiễm xoa xoa cổ tay đau nhức, có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải thân thể yếu đi, nàng cũng không cần ra hạ sách này, chỉ giết gà dọa khỉ. Tuy rằng thần hồn đã đủ, Tẩy Gân Phạt Tủy cải thiện thân thể nhiều năm thiếu dinh dưỡng này, nhưng so với lực lượng gân cốt của Hóa Thần kỳ trước kia thì hoàn toàn là một trời một đất. Lôi kiếp cùng xuyên qua thế giới đánh tan đại bộ phận tu vi của nàng, Tu Di Giới vốn tích góp đầy đủ cũng không biết tung tích, cộng thêm dung hợp phân hồn tiêu hao, hiện tại nàng bất quá luyện khí kỳ hậu kỳ. Linh lực trong cơ thể vốn như uyên như biển hiện tại yếu ớt đến mức chỉ còn nhỏ như sợi tóc, sau khi tẩy gân phạt tủy chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, nàng dùng hết toàn bộ khí lực mới chế trụ tên lưu manh. May mắn, Diệp Nhiễm vừa tỉnh lại đã cảm nhận được linh khí tồn tại trên thế giới này, hoàn toàn có thể tu luyện lại. Trước kia đã thành tựu Hóa Thần kinh nghiệm, để cho nàng chỉ cần từng bước tu luyện, độ kiếp, rất nhanh liền có thể trở về Hóa Thần, tiếp tục tu luyện chỉ có thể so với lần trước nhanh hơn. Trước kia bởi vì thần hồn có khuyết bị kẹt ở Hóa Thần không cách nào tiếp tục đề cao, hiện giờ rốt cục có hi vọng phi thăng. Diệp Nhiễm khoanh chân ngồi xuống, từ từ vận chuyển linh quyết, trong hô hấp dẫn động linh khí. Nhưng vừa dẫn linh khí nhập thể, gân mạch liền truyền đến đau như châm cứu. Không tốt! Nơi này đích xác như nàng cảm giác, giống như Thập Phương giới thế gian, tồn tại linh khí mỏng manh, nhưng linh khí hỗn loạn, cơ hồ tiếp cận ma địa sát khí, căn bản không phải tu sĩ có thể trực tiếp hấp thu. Diệp Nhiễm đình chỉ vận chuyển Linh Quyết, quyết định đi ra ngoài xem một chút. Thiên Đạo từ trước đến nay cân bằng có trật tự, thế giới này tồn tại linh khí, hẳn là có biện pháp có thể bình thường tu hành, hoặc là có chỗ nào sẽ có linh khí bình thường.
Chương 2 Phỉ thúy? Đây rõ ràng là linh thạch! Bấm để xem Trên bầu trời ngoài phòng treo từng vòng tròn sáng sủa, quỹ đạo không gian chiếu xuống ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng những tòa nhà cao tầng dày đặc phía dưới, đem những ngọn đồi khoáng sản và bãi rác cách đó không xa chiếu sáng rõ ràng. Ánh mặt trời ảm đạm xa xôi, giống như lòng đỏ trứng vàng nhạt nhưng suy dinh dưỡng, bị xa xa rậm rạp hàng trăm tầng lầu cao chia thành mấy khối. Đèn phòng hoạt động cho thuê hàng ngày gần đó vẫn chưa sáng, đại khái là người bên trong còn đang làm việc chưa trở về. Màu kim loại lạnh lẽo và màu nâu đen của vùng đất trần trụi tạo thành toàn bộ thế giới đơn điệu, phóng tầm mắt nhìn lại, màu xanh lá cây duy nhất chỉ có ánh đèn neon lấp lánh, ánh đèn neon đầy màu sắc cũng đặc biệt ảm đạm. Diệp Nhiễm nhíu nhíu mày, nàng không thích thế giới như vậy, nhìn như ồn ào nhưng sinh cơ yếu ớt, so với cấm địa ma tộc ngàn dặm đất cằn của tu tiên giới còn tệ hơn. Mộc tu đã quen với việc sống nơi có nhiều hoa cỏ thực vật, nàng thật sự không thể chịu đựng được hết thảy trần trụi, có loại xúc động đem tất cả nơi đây đều trồng đầy. Nhưng nghĩ đến hạt giống và giá cây, Diệp Nhiễm yên lặng mở quang não tìm kiếm tinh võng. Nàng phải nhanh chóng xem nơi nào có việc kiếm tiền, nếu có người cần chăm sóc cây cối, có thể nhất cử lưỡng tiện sẽ tốt hơn. Đầu ngón tay nhanh chóng xẹt qua trang tin, dòng tin tức giống như biển, tinh võng nhanh chóng xẹt qua, chiếu sáng đôi mắt đen sâu của thiếu nữ. Chỉ cần nhìn vào tốc độ trượt, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng nàng ấy đang tùy tiện lật trang, không đọc tin nhắn một cách cẩn thận. Diệp Nhiễm tốn mười mấy phút đồng hồ đọc xong hơn mười trang tìm kiếm của tinh võng, biểu diễn robot, thợ sửa chữa robot, chuyên gia năng lượng, nhà nghiên cứu thực vật, dược sĩ di truyền, người điều chỉnh dinh dưỡng dịch.. Trong một đống công việc hoa hoa lòe loẹt, ngay cả đóng vai con rối thú cưng cũng có. Nhưng đại bộ phận công việc đều yêu cầu chứng chỉ chuyên môn hoặc bằng cấp liên quan, trước đây phân hồn ngay cả đại học cũng không học, chỉ có vài công việc có thể làm được, tiền ít việc nhiều, nơi làm việc còn không ở Hành tinh Dawa. Đứng bên cạnh đường, gió thổi khiến Diệp Nhiễm không khỏi run rẩy. Quang Não kịp thời nhắc nhở: "Phát hiện bạn tạm thời không có nơi cư trú, đã đẩy thông tin cho thuê bất động sản gần đó cho bạn." Nhìn căn hộ cho thuê ở Hành tinh Dawa hiển thị trên màn hình ánh sáng, Diệp Nhiễm tim đập thình thịnh. Những thứ khác đều không sao cả, nhưng ban công kia thoạt nhìn rất thích hợp mở một mảnh đất trồng rau, thêm mấy hàng chậu hoa. Nhưng nhìn xuống giá "1000 tinh tệ/tháng", Diệp Nhiễm yên lặng rời khỏi trang. Về phần tòa nhà nhỏ tiếp tục đẩy phía dưới, Diệp Nhiễm trong lòng đối với số dư của mình rất hiểu. Diệp Nhiễm chưa từ bỏ ý định hạn chế khu vực Phế quặng tinh Dawa, một lần nữa tìm kiếm, quang não bật ra hai mục mới. "Hành tinh Dawa: Hành tinh khoáng sản, ngành công nghiệp trụ cột là mỏ năng lượng ngọc phỉ thúy sắp khai thác cạn kiệt. Công việc tuyển dụng hiện đang tuyển nhân công để làm sạch các mỏ (10 tinh tệ / giờ), đề nghị các thợ mỏ cao cấp, nhà năng lượng và nhà thám hiểm đến các hành tinh khác.." "Bạn đang tìm kiếm: 'Sau khi robot thay thế công việc của con người, những người thất nghiệp sẽ đi đâu?'" Diệp Nhiễm:. Nàng đã biết robot cùng người máy đều giống như khôi lỗi tu tiên giới, nhìn chằm chằm cửa sổ vừa bắn ra, không hiểu sao cảm thấy trào phúng đến từ quang não. Con người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Diệp Nhiễm mở thông tin chiêu mộ công nhân dọn dẹp, dựa theo bản đồ chỉ dẫn đi về phía trước. "Tăng lên! Nó tăng lên! Đậu loại lam lục, mặt cắt này, cái đầu này, năm vạn tinh tệ- ta muốn!" Xa xa truyền đến một trận huyên náo, vành tai Diệp Nhiễm khẽ động, nhạy bén nắm bắt được tin tức về tinh tệ, nhất thời nhắc tới hứng thú. Tiếp tục đi về phía trước, Diệp Nhiễm rất nhanh nhìn thấy hơn mười người vây quanh trên mặt đất bằng phẳng giữa đồi mỏ và khu dân cư. Trong đám người là một chiếc xe bán tải mở cửa sau, trên xe tải chất đống mấy đống đá lớn nhỏ khác nhau, phía trước lần lượt treo bảng giá năm ngàn, một ngàn và năm trăm mỗi kg. Ông chủ dựa vào ghế dài trên xe, lười biếng hỏi: "Đã nghĩ kĩ chưa? Tiếp tục cắt?" Thiếu nữ tóc vàng bị vây ở chính giữa đỡ một tảng đá lớn, mặt đỏ bừng, do dự nửa ngày không quyết định. Ánh đèn sáng ngời chiếu lên đầu đá trong ngực nàng rõ ràng, giữa vỏ đá màu vàng cắt ra một góc, lộ ra một mảnh màu lam xám tro, trong màu lục mang theo cảm giác hạt rõ ràng, giống như từng hạt đậu rơi vào trong tảng đá. Người bên cạnh có chút sốt ruột, "Cho dù cắt ra bên trong thế nước càng tốt, ngươi bỏ ra một ngàn tinh tệ mua nguyên liệu, bán năm vạn tinh tệ cũng không lỗ! Ngươi xem, vạn nhất tất cả suy sụp, thật khó chịu a.." Thiếu nữ tóc vàng cắn răng đẩy đá, "Tiếp tục cắt! Không, từ từ mài từ bên cạnh, màu lục chắc chắn ăn vào!" Người thúc giục nàng hét giá thở dài trong hối tiếc. Ông chủ mở máy trên xe, vừa đặt tảng đá lên, cô gái tóc vàng căng thẳng liên tục kêu lên lên, "Ông chủ cẩn thận lau, đừng cắt vào ngọc." "Hãy yên tâm." Ông chủ dáp một tiếng, thoáng nhìn thấy người mới tơi đứng bên cạnh đám người, cười chào đón Diệp Nhiễm: "Đến xem, mao liêu vừa được kéo ra từ khu mỏ. Ta nói thật, Bảy mỏ quặng lớn của hành tinh Dawa đã cơ bản không có quặng, hàng nơi này đều là bị chọn qua một vòng, bằng không cũng không có khả năng luận cân bán đúng không? Nhưng đổ thạch nào có 100% nhãn lực, không chừng liền nhặt của hời được đây? Nơi này vừa cắt ra một viên, vận khí đang tốt!" "Đúng vậy, ta cũng chọn xong, tiếp theo cắt của ta, để cho ta cọ cọ vận khí!" Đám người nhao nhao đáp ứng ông chủ, Diệp Nhiễm không lên tiếng, cũng không chen về phía trước, bất động thanh sắc quan sát đám người, nhanh chóng từ trong cuộc đối thoại hiểu được "đổ thạch" thứ mà bất luận là nàng hay phân hồn đều hoàn toàn không biết gì. Những lời vừa rồi nghe có vẻ vì suy nghĩ cho nàng, nhưng từng câu từng chữ đều là xúi giục. Nếu thực sự nghe lời họ nói trực tiếp mua đá, nàng có kiếm được hay không kiếm được không nhất thiết, nhưng ông chủ và đám lừa đảo trong đám đông chắc chắn là kiếm được. Thấy Diệp Nhiễm không hề động đậy, ông chủ nháy mắt ra hiệu. Rất nhanh, có người chen chúc bên cạnh Diệp Nhiễm, cười hì hì đáp lời. "Lần đầu tiên nhóc đến chơi à? Người đánh cược lần đầu dều có vận khí rất tốt, tùy tiện mua một cái thử xem, không chừng có thể tăng gấp mười mấy lần hơn trăm lần." Diệp Nhiễm nghe một hồi, đại khái hiểu được. Đổ thạch có chút giống con xúc xắc của sòng bạc thế gian, chẳng qua sòng bạc đánh bạc là số lượng xúc xắc, đổ thạch là bên trong đá có phỉ thúy hay không. Đánh cược thắng đại biểu bên trong có phỉ thúy hơn nữa còn kiếm được, đánh cuộc sụp đổ đại biểu thua lỗ. Người bên cạnh còn đang khuyên Diệp Nhiễm thử xem, Diệp Nhiễm bất thình lình mở miệng: "Nếu kiếm được dễ dàng như vậy, tại sao không xem bên trong có gì đầu tiên, rồi để lại phỉ thúy tốt để bán chẳng hơn sao?" Những người lải nhải khuyên bảo nhất thời ngậm miệng lại, thanh âm náo nhiệt trên quầy hàng yên tĩnh, ngay cả thiếu nữ tóc vàng đang khẩn trương chờ đợi kết quả, cũng quay đầu lại cổ quái nhìn Diệp Nhiễm một cái. Thiếu nữ tóc vàng phốc phốc cười nhạo, "Thật đúng là chưa từng thấy qua cái gì cũng không hiểu liền đến đổ thạch. Khai thác ra nguyên liệu phỉ thúy trừ phi giải thạch cắt ra, bằng không ai cũng không có biện pháp xuyên qua vỏ đá, tìm hiểu bên trong là mao liêu gì, lớn bao nhiêu. Hiện tại kiểm tra laser mạnh nhất ngược lại có thể xuyên qua vỏ đá, nhưng đụng phải phỉ thúy bên trong thì tính chất sẽ bị phá hư không thể dùng được, một tinh tệ cũng không ai muốn. Để không phá hủy chất liệu ngọc phỉ thúy, ngay cả việc cắt cũng sử dụng cách mài nguyên thủy và cắt nước." Hóa ra là như vậy. Diệp Nhiễm thản nhiên tự tại trong ánh mắt cười nhạo, sau khi tiếng cảm ơn liền tiếp tục quan sát quầy hàng, ngược lại thiếu nữ tóc vàng có chút ngượng ngùng. Khoa học kỹ thuật của tinh tế cũng không cách nào dò xét nguyên liệu bên trong, Diệp Nhiễm nổi lên lòng hiếu kỳ, đi về phía trước, đi tới gần xe tải thả ra linh lực. Bởi vì bị nhắc nhở đi sâu vào bên trong tảng đá sẽ phá hư phỉ thúy, Diệp Nhiễm khống chế tốc độ chậm rãi đến gần thấm vào tảng đá, tránh linh lực ngoài ý muốn phá hư đồ đạc của người khác. Cách mặt ngoài cục đá còn một tấc, Diệp Nhiễm đột nhiên cảm giác được một cỗ linh khí ba động đặc thù yếu ớt. Cùng trong không khí cảm giác được hỗn loạn linh khí hoàn toàn bất đồng, trong cục đá tản ra linh khí ba động chậm và ổn định, thập phần quen thuộc. Chỉ là linh khí ba động rất yếu, so với một khối tu tiên giới hạ phẩm linh thạch còn ít hơn. Diệp Nhiễm sáng mắt, ánh mắt nhìn những đống đá trên xe tải ngay lập tức thay đổi. Quả nhiên trời không có tuyệt đường người, đây đâu phải là tảng đá phỉ thúy gì, rõ ràng là linh thạch! Nàng không cách nào trực tiếp hấp thu ngoại giới hỗn loạn linh khí, nhưng mặc kệ là hấp thu linh khí trong linh thạch tu luyện, hay là dùng linh thạch trồng rồi hấp thu linh thực trả lại linh khí, đều rất dễ dàng. Tu tiên giới linh thạch mạch quặng khai thác ra cắt ra, theo phẩm tướng chia làm bất đồng cấp bậc linh thạch, nhưng cũng có một bộ phận linh thạch mạch quặng hình thành thời gian quá ngắn, tầng ngoài vỏ đá còn chưa bị linh khí thấm nhuần thành quáng, phải đánh bóng bỏ vỏ đá sau đó mới có thể lấy được linh thạch. Diệp Nhiễm tuy chưa từng thấy qua linh thạch trước khi mài đi vỏ đá, nhưng đối với trạng thái của linh thạch - mà bình thường một tóm một nắm lớn- quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Đám đông thảo luận nào là "trứng muối", nào là "nấm đen", bất ngờ chỗ cắt nguyên liệu bùng nổ tiếng kêu "Màu sắc đã thay đổi! Màu xanh rau chân vịt!" "10 vạn! 10 vạn! Có bán hay không?" Sau sạp đánh cược, trước quầy hàng khá nóng bỏng, cô gái tóc vàng bị vây quanh hít sâu một hơi: "Không bán, thay đổi chỗ cắt! Hơn mười cân loại đậu màu xanh rau chân vịt, tuyệt đối không chỉ có mười vạn." Diệp Nhiễm đối với định giá trong lòng đại khái có tính toán, nhìn về phía đống mao liêu. Cách không dò ra linh lực tiêu hao quá lớn, Diệp Nhiễm bám linh lực vào đầu ngón tay, làm bộ tới gần lật xem mao liêu, kì thực lấy linh lực cảm giác. Tuy rằng nàng rất thiếu linh khí, nhưng nếu nơi này linh thạch có thể bán ra giá cả, hoàn toàn có thể trước dùng linh thạch kiếm một khoản, lại mua linh thạch khác cũng không muộn. Trong mao liêu thì đại đa số đều là vỏ đá màu vàng, có lớn có nhỏ, có người mang theo đốm và sọc, phía trên còn dính bùn cát chưa rửa sạch. Trên xe tải mao liêu có giá niêm yết vừa phải, độ to vừa phải nhiều nhất, nhưng Diệp Nhiễm trực tiếp nhìn từ tảng đá có giá niêm yết thấp nhất, cái đầu nhỏ nhất, nhanh chóng tính giá, phỏng chừng mình có thể mua được chỉ có bảy khối. Nếu là bảy khối này cũng không có linh thạch, nàng liền chỉ có thể tạm thời buông tha. Diệp Nhiễm liên tiếp cảm giác 6 khối mao liêu, liên tiếp cảm giác sáu khối mao liêu, đại đa số không hề có linh khí ba động, tử khí nặng nề, mao liêu duy nhất có linh khí ba động cũng không rõ ràng như cảm giác của viên phỉ thúy đầu tiên. Diệp Nhiễm nhíu nhíu mày. Nếu thật sự không được, nàng chỉ có thể mua khối mao liêu duy nhất bên trong có linh thạch kia. Diệp Nhiễm nhìn về phía khối mao liêu cuối cùng, khối mao liêu chỉ to bằng nắm đấm của đứa bé, bùn đất dính đầy thoạt nhìn bẩn thỉu, đặt trong đống mao liêu tuyệt không bắt mắt chút nào. Nhưng linh lực vừa tới gần một tấc, Diệp Nhiễm liền cảm giác được một cỗ linh khí ba động, so với khối đậu chủng phỉ thúy kia ba động rõ ràng hơn nhiều. Tìm thấy nó!