Bài viết: 317 

CHƯƠNG 39
[BOOK]Linh Tương lâu, khi ánh trăng tròn vằng vặc chính là lúc nơi này tràn ngập ca múa, Triệu Nham xưa nay ngưỡng mộ Lâm Lang đứng đầu Linh Tương lâu, hôm nay là mười lăm liền mời một chúng hảo hữu tới nghe nhạc khúc, con cháu quyền quý chiếm đến một nửa giang sơn đại đường trên lầu hai.
Ôn Sóc vang danh khắp kinh thành, lại thêm bộ dáng trời sinh tuấn tú, lần đầu tới đất pháo hoa đã lọt vào mắt xanh của toàn bộ cô nương ở Linh Tương lâu, khiến mọi người hâm mộ không dứt.
Chỉ chốc lát sau mặt Ôn Sóc liền đỏ bừng, thấy mọi người chưa có ý định tan tiệc, đáy lòng trực kêu ô hô ai tai*, lơ đãng ngẩng đầu thoáng thấy bóng người đi ra từ ngoài hiên đối diện, dùng hết sức của chín trâu hai hổ lộ ra cái đầu từ ôn hương nhuyễn ngọc hướng về phía hành lang đối diện gọi: "Uyển.."
(*) ô hô ai tai: Lời than thở về sự sụp đổ với giọng khôi hài.
Mới gọi ra một chữ, hắn chợt nhớ tới thân phận của người này liền dừng lại, đáy mắt hồ nghi nhưng rất sáng ngời: Một tiểu cô nương như Uyển Cầm, tới Linh Tương lâu làm gì?
Nhất cử nhất động của Ôn Sóc đều bị tất cả mọi người chú ý, tuy đã dừng lại, nhưng mọi người vẫn nhìn theo ánh mắt hắn về phía đối diện, trên hành lang có một người đang đứng, cách khá xa, chỉ có thể nhìn được ra dáng người người nọ có vẻ hơi gầy.
Đợi người nọ quay đầu đi tới bên này, một chúng con cháu thế gia ai cũng lộ mặt lúng túng, ngồi thẳng tắp lên.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, đôi tai nhỏ nhắn trong sáng, tuy mặc nam trang, nhưng vẫn thấy rõ ràng bộ dáng thiếu nữ có khí chất cực kỳ xuất sắc.
Cô nương này vẻ mặt thản nhiên, bước chân như gió, thẳng tắp ngừng lại trước mặt Ôn Sóc, đầu tiên là không nhanh không chậm quan sát mấy lần vũ nữ đang xúm lại Ôn Sóc, đợi sau khi bọn họ ai oán tản ra, mới giương mắt lên với Ôn Sóc nói: "Nhìn tiền đồ ngươi, ai rót rượu cho ngươi?"
Ôn Sóc chớp mắt mấy cái, bị bộ dáng hùng hổ hỏi tội đè xuống, nhìn sang Triệu Nham, quang minh chính đại cáo trạng.
Ôn Sóc xưa nay vô pháp vô thiên, thấy hắn ngoan ngoãn nghe theo một nữ tử đột nhiên đi ra như vậy, mọi người không khỏi trố mắt nhìn nhau. Triệu Nham cười thầm, vị này tám phần là người Ôn Sóc ái mộ, đây chính là chuyện hiếm, lập tức đứng dậy vỗ vai Ôn Sóc rung đùi đắc ý nói: "Tiểu công tử yên tâm, trong ngoài Ôn Sóc đều rất trong sạch, tuyệt không bị nhiễm thói xấu, ta có thể làm chứng."
"Sao?" Lời vừa dứt, thần sắc mọi người cổ quái, nín cười đánh giá Ôn Sóc tới lui, đáy mắt tràn đầy dáng vẻ làm bộ tìm tòi quan sát.
Ôn Sóc đương nhiên biết những người này đang suy nghĩ gì, phục hồi tinh thần lại sắc mặt đỏ bừng, vỗ bàn một cái đứng lên, nhìn tư thế là muốn liều mạng với Triệu Nham, nào ngờ lại bị một đôi tay tỉnh bơ ngăn chặn.
Hắn ngẩng đầu, thấy Uyển Cầm híp mắt biểu tình điềm tĩnh, trong lòng rùng mình, sinh ra một dòng lạnh lẽo. Đồng hành một tháng ở Mộc Thiên phủ, hắn có thể coi như đã lĩnh giáo được bản lĩnh của Uyển Cầm, so với tùy ý cậy mạnh hơn người như Uyển Thư, hắn càng không muốn đắc tội với tiểu cô nương dịu dàng thuần lương này. Yên lặng vì Triệu Nham mà ai than một tiếng, Ôn Sóc lại đặt mông ngồi xuống, lão thiên gia, xin hãy chiếu ánh sáng đồng tình cho Triệu Nham nương tựa.
Mọi người còn chưa kịp hiểu rõ Ôn Sóc trong chớp mắt đã gió êm sóng lặng, chỉ thấy thiếu nữ này quay người lại, đi tới trước mặt Triệu Nham, nở nụ cười: "Vị này chắc là thế tử Tề Nam Hầu?"
Triệu Nham sửng sốt, nhếch mép gật đầu: "Tiểu công tử thật là tinh mắt.."
"Không dám, lần trước trong yến tiệc của An Ninh công chúa, thiếu phu nhân có tài vẽ tranh rất giỏi, được mãn đường hoan hô tán thưởng, ta cùng Thiếu phu nhân chỉ hận gặp nhau quá trễ, vốn là có hẹn ngày mai đến phủ bái phỏng, đang suy nghĩ không biết nên chuẩn bị phần lễ gì, hôm nay vừa vặn gặp thế tử.." Uyển Cầm dừng lại một chút, như là không nhìn thấy sắc mặt Triệu Nham càng lúc càng đen, liếc mắt nhìn ca nữ bên cạnh hắn một cái, cười nói: "Vị này chắc là được lòng thế tử, chi bằng ta chuộc lại nàng, ngày mai đưa đến phủ hầu hạ thế tử, thiếu phu nhân nổi danh hiền đức, nàng nhất định sẽ cảm tạ ta rất tốt, thế tử cảm thấy thế nào?"
Mãn đường yên lặng, mọi người nhìn nữ tử tươi cười bên cạnh Ôn Sóc, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh từ phía sau lưng thổi mạnh tới, lạnh căm căm.
Trong kinh thành người nào không biết, thiếu phu nhân Tề Nam Hầu phủ là nữ nhi của đại trưởng công chúa, thân phận cao quý, tính cách dũng mãnh, nếu ca nữ này bị đưa vào Hầu phủ, gia trạch Triệu Nham sợ là khó yên ổn.
Mọi người đồng tình nhìn lại Triệu Nham, hai mắt nhìn nhau âm thầm đẩy ca nữ bên cạnh cách ra xa một thước. Triệu Nham trực tiếp hơn, ôm ca nữ trong tay giống như bị bỏng vậy, phút chốc ném đi thật xa, thiếu chút nữa nhảy cao ba thước, đến khi thấy vẻ mặt Ôn Sóc dương dương đắc ý mới lúng túng đứng dậy trịnh trọng chắp tay với Uyển Cầm nói: "Tiểu thư độ lượng, vừa rồi ta nói mê sảng, mong đừng chấp nhặt với ta, tiểu thư nói vậy chắc hẳn thích vẽ tranh, trong phủ ta có mấy bức tranh là bút tích thực của Lỗ Tích đại sự, nguyện dâng lên cho tiểu thư."
Thế tử quả nhiên là một người thông minh, Uyển Cầm vừa đấm vừa xoa, hành lễ với hắn: "Không sao, thế tử hậu lễ, tại đây xin cảm tạ." Nói xong nhìn thoáng qua Ôn Sóc bên cạnh, thấy một chúng vũ nương vẻ mặt sợ hãi lẩn tránh thật xa, liền không chút khách khí ngồi xuống, cười híp mắt về phía một chúng công tử sắc mặt cứng đờ nói: "Chư vị không cần để ý đến ta, cùng tận hứng mới đúng."
Ôn Sóc thanh giọng một lúc, chỉ tay về phía Uyển Cầm: "Đây là Uyển Cầm cô nương trong phủ Nhậm tướng quân."
Trong lòng hiểu rõ mà không dám nói ra, tiếng cười gượng thay nhau vang lên, mọi người ngồi ngay thẳng, rối rít hành lễ với Uyển Cầm, công tử phong lưu không kiềm chế được mới vừa rồi nhất thời đều biến thành bộ dáng nho thiện ôn nhã.
Hiếm thấy những người này bị mất mặt, Ôn Sóc nhìn đến buồn cười, Uyển Cầm lúc này ở trong đáy mắt hắn thật sự có thể tỏa ra ánh sáng vạn trượng, vui vẻ hồi lâu mới nhớ tới một chuyện, hỏi: "Uyển Cầm, sao muội lại mặc như vậy tới Linh Tương lâu?"
Nụ cười của Uyển Cầm ngừng một lát, ăn một muỗng canh cá, thanh âm trong trẻo: "Tiểu thư nói cầm nghệ của Lâm Lang cô nương ở Linh Tương lâu siêu tuyệt, bảo ta tới bái kiến. Hôm nay sao huynh cũng tới?"
Một bên lỗ tai nghe được tiếng chép miệng liên tục của mọi người, không hổ là cô nương từ trong phủ tướng quân đi ra, phong thái hào sảng như vậy mãn thành khó bì kịp a!
"Lâm Lang cô nương danh chấn kinh thành, ta tất nhiên cũng có lòng thích cái đẹp, nhưng mới chỉ nghe được khúc thanh, chưa gặp được người, đáng tiếc." Ôn Sóc bày vẻ mặt than tiếc.
Uyển Cầm đặt muỗng canh xuống, chống cằm: "Thực sắc là bản tính, không ngờ huynh rất có thú tao nhã. Ngày khác huynh tới phủ tướng quân, ta kêu Uyển Thư tấu một khúc cho huynh."
Ôn Sóc rất ngạc nhiên: "Uyển Thư biết tấu khúc?"
"Dĩ nhiên." Uyển Cầm cười giống như con hồ ly: "Mỗi lần trong trại khai chiến, cổ khúc chinh chiến của Uyển Thư vừa vang lên, chim trong mười dặm núi lớn đều bay tuyệt tích, thú vật tán oạn, quân địch không đánh mà hàng."
Vẻ mặt Ôn Sóc cứng đờ, cười mỉa hai tiếng ở cổ họng, xua tay lia lịa.
Mọi người một bên vui vẻ nhìn Ôn Sóc bị trêu đùa, cười rộ lên.
Ca múa vui mừng, khúc ngưng người tản.
Ôn Sóc tiễn Uyển Cầm lên xe ngựa, đang chuẩn bị trở về phủ, nhìn thấy Triệu Nham dẫn theo gã sai vặt đứng ở trước xe ngựa của hắn, đi lên trước: "Thế tử có chuyện gì?"
Triệu Nham tuy có chút phong lưu, nhưng không xằng bậy, đối với đích thê hết mực kính trọng, hôm nay gặp Uyển Cầm, thật sự là chọn phải ngày không tốt để ra cửa.
Triệu Nham nhìn thoáng qua xe ngựa đã đi xa, nói: "Nàng là nha đầu đã vẽ tranh trên hội thi săn thú lúc trước?"
Ôn Sóc gật đầu: "Ngươi nhận ra à, khó trách lại lấy bút tích thực của Lỗ Tích đại sư dâng tặng."
"Tố Phân thích vẽ tranh, khó trách hai người có thể thành hảo hữu, không hổ là đi theo bên cạnh Nhậm tướng quân, ta thấy tiểu cô nương này không khinh thường được a." Triệu Nham cảm khái nói: "Nếu thanh danh nàng ở kinh thành đã truyền xa, lại có Thượng tướng quân làm chỗ dựa, ngày sau cửa Nhậm phủ nhất định sẽ bị dòng người tới cầu hôn đạp phá, Ôn Sóc, ngươi cùng cô nương này tuổi tác xấp xỉ, nếu như vừa ý nàng, chi bằng sớm nói với Điện hạ nhờ người đến cửa cầu thân.."
Ôn Sóc bị Triệu Nham cảm khái đến sửng sốt một chút, vội nói: "Thế tử, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng Uyển Cầm cô nương chỉ là bằng hữu tương giao.."
Triệu Nham nở nụ cười, ý tứ khó đoán: "Ôn Sóc, tri kỷ đáng quý, hồng nhan khó tìm, đừng giống như Điện hạ, cố chấp mấy năm khó được giai nhân, thật là đáng tiếc."
Nói xong vỗ vỗ vai Ôn Sóc, lên xe ngựa chậm rãi rời đi. Ôn Sóc nhìn về phía xa hồi lâu, nhìn theo hương Uyển Cầm biến mất, nghĩ đến sự thông minh của nàng vừa rồi ở Linh Tương lâu hàng yêu phục ma, đáy mắt ẩn có ý cười tràn ra.
Trên đường phố, bên trong xe ngựa của Tề Nam Hầu phủ, gã sai vặt nhìn thế tử gia nhà mình cười đến khoái chí, hồ nghi nói: "Thế tử, ngài thật sự cảm thấy Uyển Cầm cô nương kia cùng Ôn đại nhân đẹp đôi? Tiểu nhân nhìn vị cô nương này thật sự lợi hại, thiếu phu nhân nhà chúng ta cũng kém hơn một chút!"
Triệu Nham cầm quạt giấy trong tay xếp lại đặt trên chiếc bàn nhỏ, đáy mắt hiện lên tia sáng: "Nữ tử nhỏ tuổi này quả thật lợi hại, nói mấy câu liền lấy được chân tích ta khổ cực vì Tố Phân thu thập, Ôn Sóc là một cái rễ cây, sau này còn cần nàng phải bận rộn, ha ha ha.."
Thư phòng Nhậm phủ, Nhậm An Lạc đợi đến nửa đêm, cuối cùng chờ được Uyển Cầm lững thững trở về, còn chưa chờ nàng hỏi, Uyển Cầm đã mở miệng.
"Tiểu thư, vừa rồi ta gặp Ôn Sóc ở Linh Tương lâu."
"Hắn phát hiện rồi sao?" Trong Tụ Hiền lâu Hàn Diệp có nói tới Ôn Sóc đến Linh Tương lâu, không nghĩ hai người lại vừa vặn gặp mặt.
Uyển Cầm lắc đầu: "Ta lừa gạt được, không ai biết lão bản chân chính của Linh Tương lâu là Lâm Lang, sau này vẫn là nên để cho nàng phái người đem tin tức đưa tới, nếu ta lại vào Linh Tương lâu, nhất định sẽ có người sinh nghi."
Năm năm trước Nhậm An Lạc một tay nâng đỡ Lâm Lang gây dựng Linh Tương lâu, dùng để thu thập tin tức trong kinh thành, để ý chiều hướng của bách quan.
Nhậm An Lạc gật đầu, thần sắc nhàn nhạt: "Chắc hẳn Lâm Lang đã phát hiện, nàng sẽ tự an bài, ngươi không cần lo lắng, Trung Nghĩa Hầu tra được thế nào rồi?"
Uyển Cầm lấy một xấp giấy từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, đây là chứng cứ mấy năm nay Trung Nghĩa Hầu khấu trừ quân lương ở Tây Bắc để kiếm lời bỏ vào túi riêng, chúng ta có thể dùng cái này đi áp chế Trung Nghĩa Hầu, khiến hắn nói ra chân tướng năm đó sao?"
Nhậm An Lạc lật xem chứng cứ vơ vét trên giấy, lắc đầu: "Khấu trừ quân lương cùng án oan Đế gia, ngươi nói hắn sẽ bảo vệ cho bí mật nào?"
"Án oan Đế gia." Thần sắc Uyển Cầm nghiêm lại.
"Nếu như những thứ này bị đưa đến Đại Lý Tự, cây to như Trung Nghĩa Hầu phủ gặp phải gió lớn, bức tường này sẽ bị mọi người xô đổ, đến lúc đó người duy nhất hắn có thể chạy đến cầu, chỉ có chủ mưu của án oan Đế gia." Thần sắc Nhậm An Lạc chắc chắn, đặt chứng cứ vào tay Uyển Cầm.
"Tiểu thư, khi nào chúng ta đem chứng cứ đến Đại Lý Tự?"
"Không vội."
Nhậm An Lạc đi tới bên cửa sổ, sắc trời nhàn nhạt trắng xóa, tia nắng ban mai mờ nhạt, ánh sáng xuyên qua trời cao rơi xuống trong sân.
"Kinh thành đã lâu không có náo nhiệt, ta còn thiếu Hàn Diệp một Thái tử phi, đợi đến lúc chủ vị Đông cung của y được quyết định, ngươi đem những chứng cứ này đến Đại Lý Tự, coi như là.. Đế Tử Nguyên ta tặng cho hoàng gia một phần lễ vật."
Đại tiểu thư Đông An Hầu phủ cùng Lạc gia, Đế gia tiểu thư lần lượt nhập kinh, chuyện tuyển chọn Thái tử phi vị trở thành tiêu điểm chú ý của thế gia trong kinh thành, tin đồn trong cung nói Thái hậu đối với các vị tiểu thư đều là khen ngợi có thừa, khiến mọi người nhất thời khó suy đoán được đến cuối cùng ai sẽ trúng tuyển vào Đông cung.
Hoàng đế Gia Ninh hạ chỉ nửa tháng sau hoàng cung mở tiệc chiêu đãi tông thân, các vị tiểu thư đồng thời tham dự, chắc hẳn chính là lúc quyết định cuối cùng.
Yến tiệc còn chưa tới, trong cung liền xảy ra một chuyện hiếm, Ngũ hoàng tử ăn chay niệm phật nhiều năm cuối cùng quyết định quay về hồng trần, vì chính mình chọn một vị Vương phi, cũng tự mình vào cung khẩn cầu Thái hậu tứ hôn.
Nếu không phải quá mức lúng túng về người hắn nhìn trúng, thì vốn dĩ đây là chuyện cực kỳ viên mãn vui mừng, nhưng hắn lại cố tình nhìn trúng đại tiểu thư Đông An Hầu phủ Triệu Cầm Liên do Thái hậu tự mình triệu nhập kinh chuẩn bị cho Thái tử.
Huynh đệ vì một nữ tử mà tranh giành, chuyện này không khác nào khiến hoàng thất trở thành thị tộc trò cười trong kinh thành, nghe nói Thái hậu tức giận thiếu chút nữa đem Ngũ hoàng tử trói đến Tông Nhân phủ tư, ngay cả Triệu tiểu thư cũng bị giận cá chém thớt. May mắn thay, Thái tử kịp thời chạy tới Từ An điện, vì Ngũ hoàng tử nói đủ lời hay, liệt kê từng công lao của Đông An Hầu phủ với triều đình, hôn sự này mới được thành toàn.
Ngay ngày hôm đó, hoàng đế Gia Ninh hạ chỉ, chính thức sắc phong Ngũ hoàng tử làm Lâm Vương, tứ hôn cho hai người, hoàng thất đại hỉ.
Không khí cuối thu mát mẻ, rừng phong phía sau núi Tây Giao vàng rực đến mấy dặm, lá phong rơi trên mặt đất xếp thành một tầng rất dày.
Nhậm An Lạc vắt chân nằm trên lá phong, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, mở mắt ra, Lạc Minh Tây một thân giáng đỏ trường bào, tựa vào một cái cây lệch tán cách đó không xa, rất là gây mất hứng.
"Kinh thành nghe đồn, đại tiểu thư Đông An Hầu phủ nửa tháng trước đến Quốc An tự nguyện dâng hương làm lễ tạ thần, vô tình gặp gỡ Ngũ hoàng tử, hai người nhất kiến chung tình, trở thành giai thoại Phật duyên người người hâm mộ."
Nhậm An Lạc lười nhìn hắn: "Từ lúc nào mà huynh lại để ý những chuyện bát quái này?"
Thanh âm trầm thấp của Lạc Minh Tây truyền tới: "Triệu tiểu thư mới vào kinh thành, người đưa nàng đến Quốc An tự chính là Tề Nam Hầu thế tử phu nhân."
Ai ai cũng biết, Tề Nam Hầu thế tử Triệu Nham, là phụ tá đệ nhất Đông cung.
Nhậm An Lạc hơi nhướng lông mày, không lên tiếng, Lạc Minh Tây chậm rãi mở miệng: "Tử Nguyên, Hàn Diệp vì để Đế Thừa Ân trúng tuyển vào Đông cung mà dốc hết khả năng.."
"Vậy thì đã làm sao." Nhậm An Lạc nhìn lại hắn, khóe miệng khẽ cong, đáy mắt giấu giếm khó phân biệt, lại có chút mất mát: "Có liên quan gì đến ta đâu?"
Sau một lúc lâu không nói gì, Lạc Minh Tây rũ mắt, trêu ghẹo nói: "Cũng không hẳn là chuyện xấu, nếu tính tình Đế Thừa Ân dịu dàng hiền thục, cũng coi như là chúng ta trả y một Thái tử phi."
Vừa dứt lời, sắc trời đột nhiên thay đổi, mưa to ào ào, Lạc Minh Tây xoay người đi xuống chân núi, đi được mấy bước, quay đầu lại.
Nhậm An Lạc đứng trên hòn đá lớn, nước mưa từ trên y phục của nàng chảy xuống, trong chớp mắt liền bốc hơi, không ướt một chút nào.
Mái tóc dài đen như mực, huyền y khúc vạt, đứng trong mưa bụi, dáng người sáng trong như ánh trăng.
Khóe miệng Lạc Minh Tây khẽ nhấp, lộ ra ý cười.
Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết, mười năm này, đến tột cùng ngươi đã bỏ lỡ một Đế Tử Nguyên như thế nào.[/BOOK]
[BOOK]Linh Tương lâu, khi ánh trăng tròn vằng vặc chính là lúc nơi này tràn ngập ca múa, Triệu Nham xưa nay ngưỡng mộ Lâm Lang đứng đầu Linh Tương lâu, hôm nay là mười lăm liền mời một chúng hảo hữu tới nghe nhạc khúc, con cháu quyền quý chiếm đến một nửa giang sơn đại đường trên lầu hai.
Ôn Sóc vang danh khắp kinh thành, lại thêm bộ dáng trời sinh tuấn tú, lần đầu tới đất pháo hoa đã lọt vào mắt xanh của toàn bộ cô nương ở Linh Tương lâu, khiến mọi người hâm mộ không dứt.
Chỉ chốc lát sau mặt Ôn Sóc liền đỏ bừng, thấy mọi người chưa có ý định tan tiệc, đáy lòng trực kêu ô hô ai tai*, lơ đãng ngẩng đầu thoáng thấy bóng người đi ra từ ngoài hiên đối diện, dùng hết sức của chín trâu hai hổ lộ ra cái đầu từ ôn hương nhuyễn ngọc hướng về phía hành lang đối diện gọi: "Uyển.."
(*) ô hô ai tai: Lời than thở về sự sụp đổ với giọng khôi hài.
Mới gọi ra một chữ, hắn chợt nhớ tới thân phận của người này liền dừng lại, đáy mắt hồ nghi nhưng rất sáng ngời: Một tiểu cô nương như Uyển Cầm, tới Linh Tương lâu làm gì?
Nhất cử nhất động của Ôn Sóc đều bị tất cả mọi người chú ý, tuy đã dừng lại, nhưng mọi người vẫn nhìn theo ánh mắt hắn về phía đối diện, trên hành lang có một người đang đứng, cách khá xa, chỉ có thể nhìn được ra dáng người người nọ có vẻ hơi gầy.
Đợi người nọ quay đầu đi tới bên này, một chúng con cháu thế gia ai cũng lộ mặt lúng túng, ngồi thẳng tắp lên.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, đôi tai nhỏ nhắn trong sáng, tuy mặc nam trang, nhưng vẫn thấy rõ ràng bộ dáng thiếu nữ có khí chất cực kỳ xuất sắc.
Cô nương này vẻ mặt thản nhiên, bước chân như gió, thẳng tắp ngừng lại trước mặt Ôn Sóc, đầu tiên là không nhanh không chậm quan sát mấy lần vũ nữ đang xúm lại Ôn Sóc, đợi sau khi bọn họ ai oán tản ra, mới giương mắt lên với Ôn Sóc nói: "Nhìn tiền đồ ngươi, ai rót rượu cho ngươi?"
Ôn Sóc chớp mắt mấy cái, bị bộ dáng hùng hổ hỏi tội đè xuống, nhìn sang Triệu Nham, quang minh chính đại cáo trạng.
Ôn Sóc xưa nay vô pháp vô thiên, thấy hắn ngoan ngoãn nghe theo một nữ tử đột nhiên đi ra như vậy, mọi người không khỏi trố mắt nhìn nhau. Triệu Nham cười thầm, vị này tám phần là người Ôn Sóc ái mộ, đây chính là chuyện hiếm, lập tức đứng dậy vỗ vai Ôn Sóc rung đùi đắc ý nói: "Tiểu công tử yên tâm, trong ngoài Ôn Sóc đều rất trong sạch, tuyệt không bị nhiễm thói xấu, ta có thể làm chứng."
"Sao?" Lời vừa dứt, thần sắc mọi người cổ quái, nín cười đánh giá Ôn Sóc tới lui, đáy mắt tràn đầy dáng vẻ làm bộ tìm tòi quan sát.
Ôn Sóc đương nhiên biết những người này đang suy nghĩ gì, phục hồi tinh thần lại sắc mặt đỏ bừng, vỗ bàn một cái đứng lên, nhìn tư thế là muốn liều mạng với Triệu Nham, nào ngờ lại bị một đôi tay tỉnh bơ ngăn chặn.
Hắn ngẩng đầu, thấy Uyển Cầm híp mắt biểu tình điềm tĩnh, trong lòng rùng mình, sinh ra một dòng lạnh lẽo. Đồng hành một tháng ở Mộc Thiên phủ, hắn có thể coi như đã lĩnh giáo được bản lĩnh của Uyển Cầm, so với tùy ý cậy mạnh hơn người như Uyển Thư, hắn càng không muốn đắc tội với tiểu cô nương dịu dàng thuần lương này. Yên lặng vì Triệu Nham mà ai than một tiếng, Ôn Sóc lại đặt mông ngồi xuống, lão thiên gia, xin hãy chiếu ánh sáng đồng tình cho Triệu Nham nương tựa.
Mọi người còn chưa kịp hiểu rõ Ôn Sóc trong chớp mắt đã gió êm sóng lặng, chỉ thấy thiếu nữ này quay người lại, đi tới trước mặt Triệu Nham, nở nụ cười: "Vị này chắc là thế tử Tề Nam Hầu?"
Triệu Nham sửng sốt, nhếch mép gật đầu: "Tiểu công tử thật là tinh mắt.."
"Không dám, lần trước trong yến tiệc của An Ninh công chúa, thiếu phu nhân có tài vẽ tranh rất giỏi, được mãn đường hoan hô tán thưởng, ta cùng Thiếu phu nhân chỉ hận gặp nhau quá trễ, vốn là có hẹn ngày mai đến phủ bái phỏng, đang suy nghĩ không biết nên chuẩn bị phần lễ gì, hôm nay vừa vặn gặp thế tử.." Uyển Cầm dừng lại một chút, như là không nhìn thấy sắc mặt Triệu Nham càng lúc càng đen, liếc mắt nhìn ca nữ bên cạnh hắn một cái, cười nói: "Vị này chắc là được lòng thế tử, chi bằng ta chuộc lại nàng, ngày mai đưa đến phủ hầu hạ thế tử, thiếu phu nhân nổi danh hiền đức, nàng nhất định sẽ cảm tạ ta rất tốt, thế tử cảm thấy thế nào?"
Mãn đường yên lặng, mọi người nhìn nữ tử tươi cười bên cạnh Ôn Sóc, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh từ phía sau lưng thổi mạnh tới, lạnh căm căm.
Trong kinh thành người nào không biết, thiếu phu nhân Tề Nam Hầu phủ là nữ nhi của đại trưởng công chúa, thân phận cao quý, tính cách dũng mãnh, nếu ca nữ này bị đưa vào Hầu phủ, gia trạch Triệu Nham sợ là khó yên ổn.
Mọi người đồng tình nhìn lại Triệu Nham, hai mắt nhìn nhau âm thầm đẩy ca nữ bên cạnh cách ra xa một thước. Triệu Nham trực tiếp hơn, ôm ca nữ trong tay giống như bị bỏng vậy, phút chốc ném đi thật xa, thiếu chút nữa nhảy cao ba thước, đến khi thấy vẻ mặt Ôn Sóc dương dương đắc ý mới lúng túng đứng dậy trịnh trọng chắp tay với Uyển Cầm nói: "Tiểu thư độ lượng, vừa rồi ta nói mê sảng, mong đừng chấp nhặt với ta, tiểu thư nói vậy chắc hẳn thích vẽ tranh, trong phủ ta có mấy bức tranh là bút tích thực của Lỗ Tích đại sự, nguyện dâng lên cho tiểu thư."
Thế tử quả nhiên là một người thông minh, Uyển Cầm vừa đấm vừa xoa, hành lễ với hắn: "Không sao, thế tử hậu lễ, tại đây xin cảm tạ." Nói xong nhìn thoáng qua Ôn Sóc bên cạnh, thấy một chúng vũ nương vẻ mặt sợ hãi lẩn tránh thật xa, liền không chút khách khí ngồi xuống, cười híp mắt về phía một chúng công tử sắc mặt cứng đờ nói: "Chư vị không cần để ý đến ta, cùng tận hứng mới đúng."
Ôn Sóc thanh giọng một lúc, chỉ tay về phía Uyển Cầm: "Đây là Uyển Cầm cô nương trong phủ Nhậm tướng quân."
Trong lòng hiểu rõ mà không dám nói ra, tiếng cười gượng thay nhau vang lên, mọi người ngồi ngay thẳng, rối rít hành lễ với Uyển Cầm, công tử phong lưu không kiềm chế được mới vừa rồi nhất thời đều biến thành bộ dáng nho thiện ôn nhã.
Hiếm thấy những người này bị mất mặt, Ôn Sóc nhìn đến buồn cười, Uyển Cầm lúc này ở trong đáy mắt hắn thật sự có thể tỏa ra ánh sáng vạn trượng, vui vẻ hồi lâu mới nhớ tới một chuyện, hỏi: "Uyển Cầm, sao muội lại mặc như vậy tới Linh Tương lâu?"
Nụ cười của Uyển Cầm ngừng một lát, ăn một muỗng canh cá, thanh âm trong trẻo: "Tiểu thư nói cầm nghệ của Lâm Lang cô nương ở Linh Tương lâu siêu tuyệt, bảo ta tới bái kiến. Hôm nay sao huynh cũng tới?"
Một bên lỗ tai nghe được tiếng chép miệng liên tục của mọi người, không hổ là cô nương từ trong phủ tướng quân đi ra, phong thái hào sảng như vậy mãn thành khó bì kịp a!
"Lâm Lang cô nương danh chấn kinh thành, ta tất nhiên cũng có lòng thích cái đẹp, nhưng mới chỉ nghe được khúc thanh, chưa gặp được người, đáng tiếc." Ôn Sóc bày vẻ mặt than tiếc.
Uyển Cầm đặt muỗng canh xuống, chống cằm: "Thực sắc là bản tính, không ngờ huynh rất có thú tao nhã. Ngày khác huynh tới phủ tướng quân, ta kêu Uyển Thư tấu một khúc cho huynh."
Ôn Sóc rất ngạc nhiên: "Uyển Thư biết tấu khúc?"
"Dĩ nhiên." Uyển Cầm cười giống như con hồ ly: "Mỗi lần trong trại khai chiến, cổ khúc chinh chiến của Uyển Thư vừa vang lên, chim trong mười dặm núi lớn đều bay tuyệt tích, thú vật tán oạn, quân địch không đánh mà hàng."
Vẻ mặt Ôn Sóc cứng đờ, cười mỉa hai tiếng ở cổ họng, xua tay lia lịa.
Mọi người một bên vui vẻ nhìn Ôn Sóc bị trêu đùa, cười rộ lên.
Ca múa vui mừng, khúc ngưng người tản.
Ôn Sóc tiễn Uyển Cầm lên xe ngựa, đang chuẩn bị trở về phủ, nhìn thấy Triệu Nham dẫn theo gã sai vặt đứng ở trước xe ngựa của hắn, đi lên trước: "Thế tử có chuyện gì?"
Triệu Nham tuy có chút phong lưu, nhưng không xằng bậy, đối với đích thê hết mực kính trọng, hôm nay gặp Uyển Cầm, thật sự là chọn phải ngày không tốt để ra cửa.
Triệu Nham nhìn thoáng qua xe ngựa đã đi xa, nói: "Nàng là nha đầu đã vẽ tranh trên hội thi săn thú lúc trước?"
Ôn Sóc gật đầu: "Ngươi nhận ra à, khó trách lại lấy bút tích thực của Lỗ Tích đại sư dâng tặng."
"Tố Phân thích vẽ tranh, khó trách hai người có thể thành hảo hữu, không hổ là đi theo bên cạnh Nhậm tướng quân, ta thấy tiểu cô nương này không khinh thường được a." Triệu Nham cảm khái nói: "Nếu thanh danh nàng ở kinh thành đã truyền xa, lại có Thượng tướng quân làm chỗ dựa, ngày sau cửa Nhậm phủ nhất định sẽ bị dòng người tới cầu hôn đạp phá, Ôn Sóc, ngươi cùng cô nương này tuổi tác xấp xỉ, nếu như vừa ý nàng, chi bằng sớm nói với Điện hạ nhờ người đến cửa cầu thân.."
Ôn Sóc bị Triệu Nham cảm khái đến sửng sốt một chút, vội nói: "Thế tử, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng Uyển Cầm cô nương chỉ là bằng hữu tương giao.."
Triệu Nham nở nụ cười, ý tứ khó đoán: "Ôn Sóc, tri kỷ đáng quý, hồng nhan khó tìm, đừng giống như Điện hạ, cố chấp mấy năm khó được giai nhân, thật là đáng tiếc."
Nói xong vỗ vỗ vai Ôn Sóc, lên xe ngựa chậm rãi rời đi. Ôn Sóc nhìn về phía xa hồi lâu, nhìn theo hương Uyển Cầm biến mất, nghĩ đến sự thông minh của nàng vừa rồi ở Linh Tương lâu hàng yêu phục ma, đáy mắt ẩn có ý cười tràn ra.
Trên đường phố, bên trong xe ngựa của Tề Nam Hầu phủ, gã sai vặt nhìn thế tử gia nhà mình cười đến khoái chí, hồ nghi nói: "Thế tử, ngài thật sự cảm thấy Uyển Cầm cô nương kia cùng Ôn đại nhân đẹp đôi? Tiểu nhân nhìn vị cô nương này thật sự lợi hại, thiếu phu nhân nhà chúng ta cũng kém hơn một chút!"
Triệu Nham cầm quạt giấy trong tay xếp lại đặt trên chiếc bàn nhỏ, đáy mắt hiện lên tia sáng: "Nữ tử nhỏ tuổi này quả thật lợi hại, nói mấy câu liền lấy được chân tích ta khổ cực vì Tố Phân thu thập, Ôn Sóc là một cái rễ cây, sau này còn cần nàng phải bận rộn, ha ha ha.."
Thư phòng Nhậm phủ, Nhậm An Lạc đợi đến nửa đêm, cuối cùng chờ được Uyển Cầm lững thững trở về, còn chưa chờ nàng hỏi, Uyển Cầm đã mở miệng.
"Tiểu thư, vừa rồi ta gặp Ôn Sóc ở Linh Tương lâu."
"Hắn phát hiện rồi sao?" Trong Tụ Hiền lâu Hàn Diệp có nói tới Ôn Sóc đến Linh Tương lâu, không nghĩ hai người lại vừa vặn gặp mặt.
Uyển Cầm lắc đầu: "Ta lừa gạt được, không ai biết lão bản chân chính của Linh Tương lâu là Lâm Lang, sau này vẫn là nên để cho nàng phái người đem tin tức đưa tới, nếu ta lại vào Linh Tương lâu, nhất định sẽ có người sinh nghi."
Năm năm trước Nhậm An Lạc một tay nâng đỡ Lâm Lang gây dựng Linh Tương lâu, dùng để thu thập tin tức trong kinh thành, để ý chiều hướng của bách quan.
Nhậm An Lạc gật đầu, thần sắc nhàn nhạt: "Chắc hẳn Lâm Lang đã phát hiện, nàng sẽ tự an bài, ngươi không cần lo lắng, Trung Nghĩa Hầu tra được thế nào rồi?"
Uyển Cầm lấy một xấp giấy từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, đây là chứng cứ mấy năm nay Trung Nghĩa Hầu khấu trừ quân lương ở Tây Bắc để kiếm lời bỏ vào túi riêng, chúng ta có thể dùng cái này đi áp chế Trung Nghĩa Hầu, khiến hắn nói ra chân tướng năm đó sao?"
Nhậm An Lạc lật xem chứng cứ vơ vét trên giấy, lắc đầu: "Khấu trừ quân lương cùng án oan Đế gia, ngươi nói hắn sẽ bảo vệ cho bí mật nào?"
"Án oan Đế gia." Thần sắc Uyển Cầm nghiêm lại.
"Nếu như những thứ này bị đưa đến Đại Lý Tự, cây to như Trung Nghĩa Hầu phủ gặp phải gió lớn, bức tường này sẽ bị mọi người xô đổ, đến lúc đó người duy nhất hắn có thể chạy đến cầu, chỉ có chủ mưu của án oan Đế gia." Thần sắc Nhậm An Lạc chắc chắn, đặt chứng cứ vào tay Uyển Cầm.
"Tiểu thư, khi nào chúng ta đem chứng cứ đến Đại Lý Tự?"
"Không vội."
Nhậm An Lạc đi tới bên cửa sổ, sắc trời nhàn nhạt trắng xóa, tia nắng ban mai mờ nhạt, ánh sáng xuyên qua trời cao rơi xuống trong sân.
"Kinh thành đã lâu không có náo nhiệt, ta còn thiếu Hàn Diệp một Thái tử phi, đợi đến lúc chủ vị Đông cung của y được quyết định, ngươi đem những chứng cứ này đến Đại Lý Tự, coi như là.. Đế Tử Nguyên ta tặng cho hoàng gia một phần lễ vật."
Đại tiểu thư Đông An Hầu phủ cùng Lạc gia, Đế gia tiểu thư lần lượt nhập kinh, chuyện tuyển chọn Thái tử phi vị trở thành tiêu điểm chú ý của thế gia trong kinh thành, tin đồn trong cung nói Thái hậu đối với các vị tiểu thư đều là khen ngợi có thừa, khiến mọi người nhất thời khó suy đoán được đến cuối cùng ai sẽ trúng tuyển vào Đông cung.
Hoàng đế Gia Ninh hạ chỉ nửa tháng sau hoàng cung mở tiệc chiêu đãi tông thân, các vị tiểu thư đồng thời tham dự, chắc hẳn chính là lúc quyết định cuối cùng.
Yến tiệc còn chưa tới, trong cung liền xảy ra một chuyện hiếm, Ngũ hoàng tử ăn chay niệm phật nhiều năm cuối cùng quyết định quay về hồng trần, vì chính mình chọn một vị Vương phi, cũng tự mình vào cung khẩn cầu Thái hậu tứ hôn.
Nếu không phải quá mức lúng túng về người hắn nhìn trúng, thì vốn dĩ đây là chuyện cực kỳ viên mãn vui mừng, nhưng hắn lại cố tình nhìn trúng đại tiểu thư Đông An Hầu phủ Triệu Cầm Liên do Thái hậu tự mình triệu nhập kinh chuẩn bị cho Thái tử.
Huynh đệ vì một nữ tử mà tranh giành, chuyện này không khác nào khiến hoàng thất trở thành thị tộc trò cười trong kinh thành, nghe nói Thái hậu tức giận thiếu chút nữa đem Ngũ hoàng tử trói đến Tông Nhân phủ tư, ngay cả Triệu tiểu thư cũng bị giận cá chém thớt. May mắn thay, Thái tử kịp thời chạy tới Từ An điện, vì Ngũ hoàng tử nói đủ lời hay, liệt kê từng công lao của Đông An Hầu phủ với triều đình, hôn sự này mới được thành toàn.
Ngay ngày hôm đó, hoàng đế Gia Ninh hạ chỉ, chính thức sắc phong Ngũ hoàng tử làm Lâm Vương, tứ hôn cho hai người, hoàng thất đại hỉ.
Không khí cuối thu mát mẻ, rừng phong phía sau núi Tây Giao vàng rực đến mấy dặm, lá phong rơi trên mặt đất xếp thành một tầng rất dày.
Nhậm An Lạc vắt chân nằm trên lá phong, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, mở mắt ra, Lạc Minh Tây một thân giáng đỏ trường bào, tựa vào một cái cây lệch tán cách đó không xa, rất là gây mất hứng.
"Kinh thành nghe đồn, đại tiểu thư Đông An Hầu phủ nửa tháng trước đến Quốc An tự nguyện dâng hương làm lễ tạ thần, vô tình gặp gỡ Ngũ hoàng tử, hai người nhất kiến chung tình, trở thành giai thoại Phật duyên người người hâm mộ."
Nhậm An Lạc lười nhìn hắn: "Từ lúc nào mà huynh lại để ý những chuyện bát quái này?"
Thanh âm trầm thấp của Lạc Minh Tây truyền tới: "Triệu tiểu thư mới vào kinh thành, người đưa nàng đến Quốc An tự chính là Tề Nam Hầu thế tử phu nhân."
Ai ai cũng biết, Tề Nam Hầu thế tử Triệu Nham, là phụ tá đệ nhất Đông cung.
Nhậm An Lạc hơi nhướng lông mày, không lên tiếng, Lạc Minh Tây chậm rãi mở miệng: "Tử Nguyên, Hàn Diệp vì để Đế Thừa Ân trúng tuyển vào Đông cung mà dốc hết khả năng.."
"Vậy thì đã làm sao." Nhậm An Lạc nhìn lại hắn, khóe miệng khẽ cong, đáy mắt giấu giếm khó phân biệt, lại có chút mất mát: "Có liên quan gì đến ta đâu?"
Sau một lúc lâu không nói gì, Lạc Minh Tây rũ mắt, trêu ghẹo nói: "Cũng không hẳn là chuyện xấu, nếu tính tình Đế Thừa Ân dịu dàng hiền thục, cũng coi như là chúng ta trả y một Thái tử phi."
Vừa dứt lời, sắc trời đột nhiên thay đổi, mưa to ào ào, Lạc Minh Tây xoay người đi xuống chân núi, đi được mấy bước, quay đầu lại.
Nhậm An Lạc đứng trên hòn đá lớn, nước mưa từ trên y phục của nàng chảy xuống, trong chớp mắt liền bốc hơi, không ướt một chút nào.
Mái tóc dài đen như mực, huyền y khúc vạt, đứng trong mưa bụi, dáng người sáng trong như ánh trăng.
Khóe miệng Lạc Minh Tây khẽ nhấp, lộ ra ý cười.
Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết, mười năm này, đến tột cùng ngươi đã bỏ lỡ một Đế Tử Nguyên như thế nào.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: