Bài viết: 317 

CHƯƠNG 19
[BOOK]Hơi thở của Nhậm An Lạc có chút loạn nhịp, nàng nhìn An Ninh, nhẹ nhàng mở miệng, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong nhỏ: "Hả? Công chúa cảm thấy ta giống ai?"
"Năm ta năm tuổi nhập Thái Sơn theo sư phụ học võ, chỉ có duy nhất một lần bị phụ hoàng triệu xuống núi." Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói An Ninh có cảm giác trống rỗng xa vời, thêm chút hoài niệm vô hình.
"Hẳn là ngươi biết, mười một năm trước có một tiểu thư thế tộc nhập kinh, được phụ hoàng cho dùng lễ của công chúa, nhưng lúc ấy hoàng cung chưa có vị công chúa nào cả, cho nên ta ở Thái Sơn cũng bị triệu về tiếp khách."
Nhậm An Lạc giấu đi màu mắt thâm trầm trong bóng tối, thanh âm như có như không: "Thiên hạ có ai không biết, vị tiểu thư thế gia kia được Thái tổ cực kỳ vinh sủng còn tự mình ban tên, chưởng châu (1) Đế gia Đế Tử Nguyên. Làm sao, theo như lời công chúa, chẳng lẽ dung mạo ta cùng Đế Tử Nguyên rất giống nhau?"
Hàn Diệp đang bước tới gần bỗng dừng chân, đứng yên tại chỗ.
An Ninh kinh ngạc thấy Nhậm An Lạc nói thẳng thừng, gật đầu lại lắc đầu, bầu rượu nắm trong tay xoay một vòng, yên tĩnh rơi xuống trên mặt bàn gỗ: "Dung mạo thì không giống, nhưng tính tình rất giống."
Nhậm An Lạc nhướng mày, giữa hai hàng chân mày liền hiện lên một tia bĩ khí.
"Đế Tử Nguyên rất thông minh, mặc dù ban đầu ta không phục, nhưng không thể không thừa nhận, vô luận ở điểm nào, cho dù ta ở trong cung được thái phó tốt nhất dạy học, nhưng vẫn luôn không so được với nàng."
"Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài, công chúa là người nhìn xa trông rộng, Đế Tử Nguyên bị giam ở Thái Sơn mười năm, luận về thông tuệ công huân, đã sớm không so được với công chúa." Nhậm An Lạc lười biếng nhấp một ngụm rượu, cười nhẹ.
"Ta luôn cảm thấy sẽ không như vậy, ngươi rất giống nàng, nhìn qua thì có vẻ ôn hòa vô hại, thật ra trong bụng luôn có một suy nghĩ xấu xa, lúc ở sòng bạc cũng thế, vừa nãy ở Linh Tương lâu cũng vậy." An Ninh lắc đầu, thanh âm trong trẻo rõ ràng: "Nhậm An Lạc, ngươi một chút cũng không thể so với tiểu nha đầu Đế gia năm đó."
"Ta là đại nữ thổ phỉ Tấn Nam, nếu mang ta ra so sánh cùng, cũng không phải là lời tán dương đối với Đế Tử Nguyên a." Nhậm An Lạc cười nói, giống như vô cùng tùy ý, hỏi: "Nghe nói Đế Tử Nguyên chỉ ở trong kinh thành một năm, không nghĩ tới công chúa lại nhớ sâu sắc tiểu cô nương mười năm trước như vậy."
"Nữ tử Đế gia luôn rất đặc biệt, không phải sao?" An Ninh giảo hoạt chớp mắt mấy cái, ngay sau đó lại thở dài: "Nếu Đế gia không xảy ra chuyện, nàng đã sớm thành hoàng tẩu của ta, cũng sẽ không bị giam ở Thái Sơn mười năm, nào đến lượt ngươi có cơ hội nhảy nhót ở nơi này. An Lạc, hay là ngươi từ bỏ đi, hoàng huynh sẽ không nghênh ngươi nhập Đông cung đâu."
"Hửm? Tại sao?" Nhậm An Lạc không bày tỏ ý kiến, thanh âm lười nhác.
"Ta ở biên cương đã nghe nói đến chuyện của ngươi, ngươi không chỉ là soái tài, còn có khả năng trị nước, hoàng huynh nhất định sẽ không làm lãng phí tài năng của ngươi, để ngươi nhập Đông cung làm một Trắc phi không thể tham gia vào chính sự."
"An Ninh, hình như những lời ngươi muốn nói không chỉ có vậy."
"Còn có.. Đế Tử Nguyên." Thanh âm An Ninh thấu triệt rõ ràng, chắc chắn vạn phần: "Nếu hôn sự này không phải là di chỉ của Thái tổ, hoàng huynh cũng sẽ không để bất cứ nữ tử nào trong thiên hạ làm Thái tử phi, cho dù là.. ý trung nhân tương lai của huynh ấy."
Yên lặng hồi lâu, Nhậm An Lạc cười khẽ, nói: "An Ninh, sao ngươi có thể chắc chắn như vậy, lời hứa hẹn dùng một nửa giang sơn đổi lấy còn chẳng thể tuân thủ, nói gì đến một đạo di chỉ từ mấy chục năm trước? Thái tử tương lai đứng đầu Vân Hạ, có thể vì Đế Tử Nguyên mà làm được đến mức nào. Chuyện trên thế gian không thể vì thấy khó mà từ bỏ không làm, Nhậm An Lạc ta lại càng muốn thử một lần."
Nói xong, ngửa đầu một cái, uống hết rượu trong bầu, nàng đứng lên, mực y mềm mại chạm xuống mặt đất, rũ mắt nhìn công chúa hoàng gia đang ủ rũ: "An Ninh, chuyện cũ đã qua, ta cũng không phải Đế Tử Nguyên, không thể cùng ngươi nhớ lại cố mộng của năm xưa, công chúa, vận mệnh đời người ngắn ngủi, chi bằng cứ buông xuống."
Thần sắc An Ninh phức tạp, nhìn bóng lưng xa dần của Nhậm An Lạc, nhẹ giọng thở dài.
Làm sao có thể buông? Mẫu phi nàng chết sớm, lúc đó Thái tử còn nhỏ, sư phụ ở Thái Sơn xa xôi, tuy được đón về trong cung, nhưng không có ai quan tâm, chịu không ít ủy khuất, đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ấu nữ Đế gia giống như búp bê bằng sứ năm đó đứng dưới băng thiên tuyết địa, khoác áo lông trắng như tuyết, ngẩng đầu nghĩa chính ngôn từ nhắc nhở Tề phi đang phạt nàng chịu quỳ.
"Tề phi nương nương, An Ninh là trưởng công chúa Đại Tĩnh, thái hậu có thể phạt, bệ hạ có thể phạt, hoàng hậu có thể phạt, người.. không thể phạt."
Lúc nàng nói lời này, thân hình nho nhỏ từng bước một đi qua lớp băng tuyết dày đặc trên con đường mòn, đứng trước mặt Tề phi, đỡ mình dậy, đáy mắt không hề sợ hãi.
Từ đó về sau, tuy chỉ có một năm sống chung ngắn ngủi, nhưng Đế Tử Nguyên đã dạy cho nàng biết thế nào là trời giúp không bằng tự chính mình giúp.
Cả đời này nàng chỉ có ân huệ của hai người là không thể không báo đáp, một người là huynh trưởng Thái tử quan tâm săn sóc nàng từ nhỏ, một người là.. Đế Tử Nguyên bị giam vào Thái Sơn từ mười năm trước.
Đã mười năm a.. Quả thực rất lâu, lâu đến mức hình dáng của hài đồng kia nàng cũng đã quên mất, trong trí nhớ dần dần chỉ còn lại thanh âm trong trẻo rõ ràng và ánh mắt kiên định của nàng.
"An Ninh." Thanh âm lãnh trầm đột ngột vang lên, Hàn Diệp từ trong bóng tối đi ra.
"Hoàng huynh, huynh tới lúc nào?" An Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
"Hồi kinh còn chưa gặp qua phụ hoàng liền làm mưa làm gió huyên náo cả thành, còn kéo cả một khanh phủ tự, lá gan của muội càng ngày càng lớn!" Hàn Diệp liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt phân phó: "Đưa công chúa hồi cung."
Nhìn Hàn Diệp không chút biểu cảm, An Ninh đứng dậy, đi nhanh hai bước, đột nhiên mở miệng: "Hoàng huynh, huynh còn nhớ nàng được bao nhiêu?"
Hai người đều biết An Ninh nói tới ai, sắc mặt Hàn Diệp hơi ngừng, không vui nói: "An Ninh, muội để ý quá nhiều rồi."
An Ninh nhíu mày, thấy khuôn mặt Hàn Diệp lạnh lùng, cuối cùng không dám chọc y không vui nữa, miễn cưỡng theo thị vệ trở về.
Hàn Diệp đứng trước quán rượu, trầm mặc đứng lặng dưới ánh trăng.
Một lúc lâu sau, y ngồi lại chỗ mà Nhậm An Lạc vừa ngồi, đem chính mình ẩn vào trong bóng tối, từng ly rượu mạnh rót vào trong miệng.
Nhớ được bao nhiêu? Y xoa xoa trên hàng lông mày, nữ hài kia, y nhớ rõ toàn bộ.
Dáng vẻ bình thản khi mới nhập kinh, dáng vẻ bướng bỉnh khi ở trong Đông cung, dáng vẻ chung sống hào phóng thản nhiên, dáng vẻ kiên quyết khi rời thành, còn có dáng vẻ lần cuối cùng ở Đế Bắc thành.. đoạn tuyệt lạnh băng.
Không một ai biết, mười năm trước khi Đế gia tạo phản làm loạn, y đã từng tốc mã ngàn dặm đến Đế Bắc thành, chỉ để có thể đến trước một bước báo cho Tĩnh An Hầu tuyệt đối không thể dẫn quân ra biên cương, nhưng lúc chạy đến nơi, chỉ thấy chiếc đai lưng nhuốm máu đỏ thẫm trên nền gạch trong từ đường Đế gia cùng.. thân ảnh nhỏ nhắn tái nhợt đang quỳ dưới gối.
Y đã chậm một bước, một trăm ba mươi hai người Đế gia, ngoài Đế Tử Nguyên, không còn sót một người nào.
Y làm sao có thể không nhớ? Hoàng gia hủy hoại mọi thứ của nàng, Hàn Diệp y cho dù là chết, cũng quyết không phụ Đế Tử Nguyên.
Hoàng cung Thượng thư phòng, Hoàng đế Gia Ninh ném tấu chương xuống đầy đất, nhìn trưởng nữ đang đứng yên cúi thấp đầu, đi đi lại lại mặt đầy tức giận.
"Vào sòng bạc, dạo thanh lâu, làm mưa làm gió huyên náo cả thành, còn dẫn theo Đại Lý Tự khanh của trẫm, An Ninh, thanh danh của ngươi không cần nữa phải không!"
An Ninh không trả lời, ngay cả mắt cũng chưa từng nâng lên một chút.
Hoàng đế Gia Ninh càng lúc càng giận, nhìn một chút xem đây là đức hạnh như thế nào, nếu không phải những năm này ở trên đế vị tu dưỡng tính tình, hắn đã sớm vung roi dạy dỗ nhi nữ bất hiếu này.
"Ngươi còn phải để hoàng huynh điều động tướng sĩ mới có thể đem ngươi trói về, giỏi lắm, đại tướng quân, nhìn tiền đồ hiện giờ của ngươi, đã sớm không còn để phụ hoàng là ta trong mắt nữa có phải không!"
Tiếng quát của Hoàng đế Gia Ninh như muốn xuyên thấu Thượng thư phòng, Triệu Phúc ở một bên thầm lo lắng, không biết làm sao với hai phụ tử tính tình đều ngang bướng này, cả hai đều không ai chịu nhượng bộ ai.
"Phụ hoàng, sòng bạc của đại hoàng huynh kiếm được rất nhiều tiền, nhi thần quanh năm ở biên cương, khó mà tiết kiệm tiền, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, người dù sao cũng nên chia sẻ một chút a. Lại nói, thanh danh nhi thần cũng là như vậy rồi, nhi thần đường đường là công chúa một nước, còn phải sợ không chiêu được phò mã sao? Chỉ cần người hạ chỉ, ai dám không cưới?"
Khẩu khí của Hoàng đế Gia Ninh khó khăn bị chặn ở cổ, nghẹn họng chậc chậc, nhìn trưởng nữ hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi trở lại ngự ghế, sâu xa nói: "Được lắm, ngươi so tài nhẫn nại cùng trẫm, lần này bẩm báo công sự xong, ngươi không cần trở về Tây Bắc nữa."
An Ninh ngẩng đầu, biểu tình cuối cùng có dao động: "Phụ hoàng, nhi thần là tướng lĩnh Tây Bắc, sao có thể nhiều ngày không về?"
"Có Thi lão tướng quân thủ, Bắc Tần cũng không thể bay lên trời mà qua được." Hoàng đế Gia Ninh trầm giọng nói: "Cửu đệ ngươi ngày ngày ồn ào muốn nhập quân, trẫm chuẩn bị đưa hắn đến Tây Bắc rèn luyện."
Cửu hoàng tử là nhi tử độc nhất của Tề phi, cháu ngoại duy nhất của tả tướng, hai người phụ tử này sợ là nhìn trúng quân quyền Tây Bắc đi, còn nói lời đường đường chính chính, An Ninh hừ thầm, vẻ mặt khinh thường.
"Phụ hoàng, vậy khi nào nhi thần mới có thể về Tây Bắc?"
"Không vội." Hoàng đế Gia Ninh nhấp một ngụm trà, mở tấu chương ra lần nữa, chậm rãi nói: "Chờ ngươi chọn được phò mã tổ chức đại hôn, sinh cho trẫm mấy tiểu ngoại tử, lúc đấy ngươi muốn cút bao xa cũng tùy ngươi."
Lần này đến lượt An Ninh bị chặn khẩu khí ở cổ không nói thành lời, nàng giận dữ trợn mắt nhìn Hoàng đế Gia Ninh hồi lâu, hành lễ qua loa một cái, không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi Thượng thư phòng.
"Haizz." Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của An Ninh, Hoàng đế Gia Ninh mới thở dài: "An Ninh khi còn bé rất ngoan ngoãn, không biết từ lúc nào tính tình bắt đầu thay đổi thành như thế này. Sa trường không có mắt, chẳng lẽ còn muốn để trẫm người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh sao, lại nói nàng cũng đã mười tám, cho dù là công chúa cao quý, cũng phải gả đi cho người ta."
Triệu Phúc thấy Hoàng đế Gia Ninh lải nhải một mình, tiến lên rót thêm một ly trà nóng, khuyên nhủ: "Bệ hạ, công chúa uy nghi bất phàm, không công tử nhà nào có thể so cùng, người không cần lo lắng."
Hoàng đế Gia Ninh hừ nhẹ: "Đó là đương nhiên, có thể lấy nhi nữ của trẫm là thiên đại vinh hạnh của bọn họ." Hắn dừng một chút, trầm giọng mở miệng: "Thái tử cũng xuất Đông cung?"
Triệu Phúc gật đầu: "Nghe thị vệ hồi bẩm là Thái tử điện hạ tự mình tới đưa công chúa hồi cung."
Hoàng đế Gia Ninh híp mắt, trong thanh âm có chút bất ngờ: "Cũng đã mười năm, chẳng lẽ thật sự có người có thể xoay vòng vòng tâm tư của y sao? Nhậm An Lạc này, nếu dùng đúng cách, có khi sẽ là vũ khí sắc bén của trẫm."
Đáy lòng Triệu Phúc khẽ run, không đáp, yên tĩnh đứng sau lưng Hoàng đế Gia Ninh, nhìn ánh nến chiếu lên khuôn mặt u ám của đế vương, chậm rãi rũ mắt.
Ông trời không chiều lòng người, đổ mưa lớn xuống kinh đô liên tục trong một tháng, ngay cả hành động 'vĩ đại' bao hoa khôi thanh lâu của trưởng công chúa An Ninh cũng bị bá tánh kinh thành lãng quên vì trời mưa liên miên.
Nhậm phủ.
Uyển Thư dầm mưa chạy vào thư phòng, kéo theo nước bắn vào bên trong, Uyển Cầm bưng ly trà nóng cho nàng: "Vội vội vàng vàng, thành tây như thế nào rồi?"
"Vẫn tốt, mấy ngày trước tiểu thư phân phó đưa không ít lương thực và quần áo đến đó." Uyển Thư thở hổn hển, nhận chén trà Uyển Cầm đưa uống một ngụm lớn: "Tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư cũng vừa mới về, ở trong phòng thay quần áo, bá tánh bên ngoài chạy vào càng ngày càng nhiều, các nha môn trong kinh cũng bận bịu theo." Uyển Cầm nhíu mày, trên mặt thoáng lo âu.
Kinh kỳ (2) mưa lớn nhiều ngày, không ít nhà cửa bị sụp đổ, ruộng tốt chìm trong biển nước, bá tánh không còn nơi dựa dẫm, chỉ có thể chạy trốn vào kinh thành, nhưng mà.. dân tị nạn tràn vào thật sự quá nhiều.
Hai người đang nói chuyện, Nhậm An Lạc đã đổi thành một thân giáng đỏ đi vào, tiếng đế giày trầm thấp chạm xuống nền đất, mái tóc dài ẩm ướt rối loạn.
Uyển Cầm khẽ kêu một tiếng, lập tức cầm khăn vải oán giận đi tới giúp nàng lau khô tóc.
Nhậm An Lạc đứng ở bên cửa sổ, híp mắt nhìn sắc trời dường như muốn sập xuống: "Nếu vẫn cứ mưa lớn như vậy, sợ là đường sông sẽ xảy ra vấn đề."
Uyển Thư chớp mắt không rõ nội tình, đang muốn hỏi cụ thể thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Trường Thanh đi qua hành lang gấp khúc.
"Tiểu thư, vừa rồi hoàng thành truyền tin tới, Thái tử điện hạ, Mộc Vương, còn có hai vị tướng gia đều bị bệ hạ triệu tiến cung."
Nhậm An Lạc xoay người, trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói có một bá tánh chạy nạn tự ý xông vào cửa cung, thống lĩnh cấm vệ quân Loạn Côn phát hiện trên người hắn có huyết thư liên danh của ngàn người, liền bẩm báo lên bệ hạ."
"Huyết thư? Bá tánh kia là từ khu vực kinh kỳ chạy tới?"
Trường Thanh lắc đầu, thanh âm có chút khô khốc: "Không phải, là bá tánh Giang Nam chạy nạn."
Chú thích:
(1) chưởng châu: Viên ngọc trong tay.
(2) kinh kỳ: Kinh đô và vùng lân cận.[/BOOK]
[BOOK]Hơi thở của Nhậm An Lạc có chút loạn nhịp, nàng nhìn An Ninh, nhẹ nhàng mở miệng, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong nhỏ: "Hả? Công chúa cảm thấy ta giống ai?"
"Năm ta năm tuổi nhập Thái Sơn theo sư phụ học võ, chỉ có duy nhất một lần bị phụ hoàng triệu xuống núi." Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói An Ninh có cảm giác trống rỗng xa vời, thêm chút hoài niệm vô hình.
"Hẳn là ngươi biết, mười một năm trước có một tiểu thư thế tộc nhập kinh, được phụ hoàng cho dùng lễ của công chúa, nhưng lúc ấy hoàng cung chưa có vị công chúa nào cả, cho nên ta ở Thái Sơn cũng bị triệu về tiếp khách."
Nhậm An Lạc giấu đi màu mắt thâm trầm trong bóng tối, thanh âm như có như không: "Thiên hạ có ai không biết, vị tiểu thư thế gia kia được Thái tổ cực kỳ vinh sủng còn tự mình ban tên, chưởng châu (1) Đế gia Đế Tử Nguyên. Làm sao, theo như lời công chúa, chẳng lẽ dung mạo ta cùng Đế Tử Nguyên rất giống nhau?"
Hàn Diệp đang bước tới gần bỗng dừng chân, đứng yên tại chỗ.
An Ninh kinh ngạc thấy Nhậm An Lạc nói thẳng thừng, gật đầu lại lắc đầu, bầu rượu nắm trong tay xoay một vòng, yên tĩnh rơi xuống trên mặt bàn gỗ: "Dung mạo thì không giống, nhưng tính tình rất giống."
Nhậm An Lạc nhướng mày, giữa hai hàng chân mày liền hiện lên một tia bĩ khí.
"Đế Tử Nguyên rất thông minh, mặc dù ban đầu ta không phục, nhưng không thể không thừa nhận, vô luận ở điểm nào, cho dù ta ở trong cung được thái phó tốt nhất dạy học, nhưng vẫn luôn không so được với nàng."
"Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài, công chúa là người nhìn xa trông rộng, Đế Tử Nguyên bị giam ở Thái Sơn mười năm, luận về thông tuệ công huân, đã sớm không so được với công chúa." Nhậm An Lạc lười biếng nhấp một ngụm rượu, cười nhẹ.
"Ta luôn cảm thấy sẽ không như vậy, ngươi rất giống nàng, nhìn qua thì có vẻ ôn hòa vô hại, thật ra trong bụng luôn có một suy nghĩ xấu xa, lúc ở sòng bạc cũng thế, vừa nãy ở Linh Tương lâu cũng vậy." An Ninh lắc đầu, thanh âm trong trẻo rõ ràng: "Nhậm An Lạc, ngươi một chút cũng không thể so với tiểu nha đầu Đế gia năm đó."
"Ta là đại nữ thổ phỉ Tấn Nam, nếu mang ta ra so sánh cùng, cũng không phải là lời tán dương đối với Đế Tử Nguyên a." Nhậm An Lạc cười nói, giống như vô cùng tùy ý, hỏi: "Nghe nói Đế Tử Nguyên chỉ ở trong kinh thành một năm, không nghĩ tới công chúa lại nhớ sâu sắc tiểu cô nương mười năm trước như vậy."
"Nữ tử Đế gia luôn rất đặc biệt, không phải sao?" An Ninh giảo hoạt chớp mắt mấy cái, ngay sau đó lại thở dài: "Nếu Đế gia không xảy ra chuyện, nàng đã sớm thành hoàng tẩu của ta, cũng sẽ không bị giam ở Thái Sơn mười năm, nào đến lượt ngươi có cơ hội nhảy nhót ở nơi này. An Lạc, hay là ngươi từ bỏ đi, hoàng huynh sẽ không nghênh ngươi nhập Đông cung đâu."
"Hửm? Tại sao?" Nhậm An Lạc không bày tỏ ý kiến, thanh âm lười nhác.
"Ta ở biên cương đã nghe nói đến chuyện của ngươi, ngươi không chỉ là soái tài, còn có khả năng trị nước, hoàng huynh nhất định sẽ không làm lãng phí tài năng của ngươi, để ngươi nhập Đông cung làm một Trắc phi không thể tham gia vào chính sự."
"An Ninh, hình như những lời ngươi muốn nói không chỉ có vậy."
"Còn có.. Đế Tử Nguyên." Thanh âm An Ninh thấu triệt rõ ràng, chắc chắn vạn phần: "Nếu hôn sự này không phải là di chỉ của Thái tổ, hoàng huynh cũng sẽ không để bất cứ nữ tử nào trong thiên hạ làm Thái tử phi, cho dù là.. ý trung nhân tương lai của huynh ấy."
Yên lặng hồi lâu, Nhậm An Lạc cười khẽ, nói: "An Ninh, sao ngươi có thể chắc chắn như vậy, lời hứa hẹn dùng một nửa giang sơn đổi lấy còn chẳng thể tuân thủ, nói gì đến một đạo di chỉ từ mấy chục năm trước? Thái tử tương lai đứng đầu Vân Hạ, có thể vì Đế Tử Nguyên mà làm được đến mức nào. Chuyện trên thế gian không thể vì thấy khó mà từ bỏ không làm, Nhậm An Lạc ta lại càng muốn thử một lần."
Nói xong, ngửa đầu một cái, uống hết rượu trong bầu, nàng đứng lên, mực y mềm mại chạm xuống mặt đất, rũ mắt nhìn công chúa hoàng gia đang ủ rũ: "An Ninh, chuyện cũ đã qua, ta cũng không phải Đế Tử Nguyên, không thể cùng ngươi nhớ lại cố mộng của năm xưa, công chúa, vận mệnh đời người ngắn ngủi, chi bằng cứ buông xuống."
Thần sắc An Ninh phức tạp, nhìn bóng lưng xa dần của Nhậm An Lạc, nhẹ giọng thở dài.
Làm sao có thể buông? Mẫu phi nàng chết sớm, lúc đó Thái tử còn nhỏ, sư phụ ở Thái Sơn xa xôi, tuy được đón về trong cung, nhưng không có ai quan tâm, chịu không ít ủy khuất, đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ấu nữ Đế gia giống như búp bê bằng sứ năm đó đứng dưới băng thiên tuyết địa, khoác áo lông trắng như tuyết, ngẩng đầu nghĩa chính ngôn từ nhắc nhở Tề phi đang phạt nàng chịu quỳ.
"Tề phi nương nương, An Ninh là trưởng công chúa Đại Tĩnh, thái hậu có thể phạt, bệ hạ có thể phạt, hoàng hậu có thể phạt, người.. không thể phạt."
Lúc nàng nói lời này, thân hình nho nhỏ từng bước một đi qua lớp băng tuyết dày đặc trên con đường mòn, đứng trước mặt Tề phi, đỡ mình dậy, đáy mắt không hề sợ hãi.
Từ đó về sau, tuy chỉ có một năm sống chung ngắn ngủi, nhưng Đế Tử Nguyên đã dạy cho nàng biết thế nào là trời giúp không bằng tự chính mình giúp.
Cả đời này nàng chỉ có ân huệ của hai người là không thể không báo đáp, một người là huynh trưởng Thái tử quan tâm săn sóc nàng từ nhỏ, một người là.. Đế Tử Nguyên bị giam vào Thái Sơn từ mười năm trước.
Đã mười năm a.. Quả thực rất lâu, lâu đến mức hình dáng của hài đồng kia nàng cũng đã quên mất, trong trí nhớ dần dần chỉ còn lại thanh âm trong trẻo rõ ràng và ánh mắt kiên định của nàng.
"An Ninh." Thanh âm lãnh trầm đột ngột vang lên, Hàn Diệp từ trong bóng tối đi ra.
"Hoàng huynh, huynh tới lúc nào?" An Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
"Hồi kinh còn chưa gặp qua phụ hoàng liền làm mưa làm gió huyên náo cả thành, còn kéo cả một khanh phủ tự, lá gan của muội càng ngày càng lớn!" Hàn Diệp liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt phân phó: "Đưa công chúa hồi cung."
Nhìn Hàn Diệp không chút biểu cảm, An Ninh đứng dậy, đi nhanh hai bước, đột nhiên mở miệng: "Hoàng huynh, huynh còn nhớ nàng được bao nhiêu?"
Hai người đều biết An Ninh nói tới ai, sắc mặt Hàn Diệp hơi ngừng, không vui nói: "An Ninh, muội để ý quá nhiều rồi."
An Ninh nhíu mày, thấy khuôn mặt Hàn Diệp lạnh lùng, cuối cùng không dám chọc y không vui nữa, miễn cưỡng theo thị vệ trở về.
Hàn Diệp đứng trước quán rượu, trầm mặc đứng lặng dưới ánh trăng.
Một lúc lâu sau, y ngồi lại chỗ mà Nhậm An Lạc vừa ngồi, đem chính mình ẩn vào trong bóng tối, từng ly rượu mạnh rót vào trong miệng.
Nhớ được bao nhiêu? Y xoa xoa trên hàng lông mày, nữ hài kia, y nhớ rõ toàn bộ.
Dáng vẻ bình thản khi mới nhập kinh, dáng vẻ bướng bỉnh khi ở trong Đông cung, dáng vẻ chung sống hào phóng thản nhiên, dáng vẻ kiên quyết khi rời thành, còn có dáng vẻ lần cuối cùng ở Đế Bắc thành.. đoạn tuyệt lạnh băng.
Không một ai biết, mười năm trước khi Đế gia tạo phản làm loạn, y đã từng tốc mã ngàn dặm đến Đế Bắc thành, chỉ để có thể đến trước một bước báo cho Tĩnh An Hầu tuyệt đối không thể dẫn quân ra biên cương, nhưng lúc chạy đến nơi, chỉ thấy chiếc đai lưng nhuốm máu đỏ thẫm trên nền gạch trong từ đường Đế gia cùng.. thân ảnh nhỏ nhắn tái nhợt đang quỳ dưới gối.
Y đã chậm một bước, một trăm ba mươi hai người Đế gia, ngoài Đế Tử Nguyên, không còn sót một người nào.
Y làm sao có thể không nhớ? Hoàng gia hủy hoại mọi thứ của nàng, Hàn Diệp y cho dù là chết, cũng quyết không phụ Đế Tử Nguyên.
Hoàng cung Thượng thư phòng, Hoàng đế Gia Ninh ném tấu chương xuống đầy đất, nhìn trưởng nữ đang đứng yên cúi thấp đầu, đi đi lại lại mặt đầy tức giận.
"Vào sòng bạc, dạo thanh lâu, làm mưa làm gió huyên náo cả thành, còn dẫn theo Đại Lý Tự khanh của trẫm, An Ninh, thanh danh của ngươi không cần nữa phải không!"
An Ninh không trả lời, ngay cả mắt cũng chưa từng nâng lên một chút.
Hoàng đế Gia Ninh càng lúc càng giận, nhìn một chút xem đây là đức hạnh như thế nào, nếu không phải những năm này ở trên đế vị tu dưỡng tính tình, hắn đã sớm vung roi dạy dỗ nhi nữ bất hiếu này.
"Ngươi còn phải để hoàng huynh điều động tướng sĩ mới có thể đem ngươi trói về, giỏi lắm, đại tướng quân, nhìn tiền đồ hiện giờ của ngươi, đã sớm không còn để phụ hoàng là ta trong mắt nữa có phải không!"
Tiếng quát của Hoàng đế Gia Ninh như muốn xuyên thấu Thượng thư phòng, Triệu Phúc ở một bên thầm lo lắng, không biết làm sao với hai phụ tử tính tình đều ngang bướng này, cả hai đều không ai chịu nhượng bộ ai.
"Phụ hoàng, sòng bạc của đại hoàng huynh kiếm được rất nhiều tiền, nhi thần quanh năm ở biên cương, khó mà tiết kiệm tiền, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, người dù sao cũng nên chia sẻ một chút a. Lại nói, thanh danh nhi thần cũng là như vậy rồi, nhi thần đường đường là công chúa một nước, còn phải sợ không chiêu được phò mã sao? Chỉ cần người hạ chỉ, ai dám không cưới?"
Khẩu khí của Hoàng đế Gia Ninh khó khăn bị chặn ở cổ, nghẹn họng chậc chậc, nhìn trưởng nữ hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi trở lại ngự ghế, sâu xa nói: "Được lắm, ngươi so tài nhẫn nại cùng trẫm, lần này bẩm báo công sự xong, ngươi không cần trở về Tây Bắc nữa."
An Ninh ngẩng đầu, biểu tình cuối cùng có dao động: "Phụ hoàng, nhi thần là tướng lĩnh Tây Bắc, sao có thể nhiều ngày không về?"
"Có Thi lão tướng quân thủ, Bắc Tần cũng không thể bay lên trời mà qua được." Hoàng đế Gia Ninh trầm giọng nói: "Cửu đệ ngươi ngày ngày ồn ào muốn nhập quân, trẫm chuẩn bị đưa hắn đến Tây Bắc rèn luyện."
Cửu hoàng tử là nhi tử độc nhất của Tề phi, cháu ngoại duy nhất của tả tướng, hai người phụ tử này sợ là nhìn trúng quân quyền Tây Bắc đi, còn nói lời đường đường chính chính, An Ninh hừ thầm, vẻ mặt khinh thường.
"Phụ hoàng, vậy khi nào nhi thần mới có thể về Tây Bắc?"
"Không vội." Hoàng đế Gia Ninh nhấp một ngụm trà, mở tấu chương ra lần nữa, chậm rãi nói: "Chờ ngươi chọn được phò mã tổ chức đại hôn, sinh cho trẫm mấy tiểu ngoại tử, lúc đấy ngươi muốn cút bao xa cũng tùy ngươi."
Lần này đến lượt An Ninh bị chặn khẩu khí ở cổ không nói thành lời, nàng giận dữ trợn mắt nhìn Hoàng đế Gia Ninh hồi lâu, hành lễ qua loa một cái, không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi Thượng thư phòng.
"Haizz." Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của An Ninh, Hoàng đế Gia Ninh mới thở dài: "An Ninh khi còn bé rất ngoan ngoãn, không biết từ lúc nào tính tình bắt đầu thay đổi thành như thế này. Sa trường không có mắt, chẳng lẽ còn muốn để trẫm người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh sao, lại nói nàng cũng đã mười tám, cho dù là công chúa cao quý, cũng phải gả đi cho người ta."
Triệu Phúc thấy Hoàng đế Gia Ninh lải nhải một mình, tiến lên rót thêm một ly trà nóng, khuyên nhủ: "Bệ hạ, công chúa uy nghi bất phàm, không công tử nhà nào có thể so cùng, người không cần lo lắng."
Hoàng đế Gia Ninh hừ nhẹ: "Đó là đương nhiên, có thể lấy nhi nữ của trẫm là thiên đại vinh hạnh của bọn họ." Hắn dừng một chút, trầm giọng mở miệng: "Thái tử cũng xuất Đông cung?"
Triệu Phúc gật đầu: "Nghe thị vệ hồi bẩm là Thái tử điện hạ tự mình tới đưa công chúa hồi cung."
Hoàng đế Gia Ninh híp mắt, trong thanh âm có chút bất ngờ: "Cũng đã mười năm, chẳng lẽ thật sự có người có thể xoay vòng vòng tâm tư của y sao? Nhậm An Lạc này, nếu dùng đúng cách, có khi sẽ là vũ khí sắc bén của trẫm."
Đáy lòng Triệu Phúc khẽ run, không đáp, yên tĩnh đứng sau lưng Hoàng đế Gia Ninh, nhìn ánh nến chiếu lên khuôn mặt u ám của đế vương, chậm rãi rũ mắt.
Ông trời không chiều lòng người, đổ mưa lớn xuống kinh đô liên tục trong một tháng, ngay cả hành động 'vĩ đại' bao hoa khôi thanh lâu của trưởng công chúa An Ninh cũng bị bá tánh kinh thành lãng quên vì trời mưa liên miên.
Nhậm phủ.
Uyển Thư dầm mưa chạy vào thư phòng, kéo theo nước bắn vào bên trong, Uyển Cầm bưng ly trà nóng cho nàng: "Vội vội vàng vàng, thành tây như thế nào rồi?"
"Vẫn tốt, mấy ngày trước tiểu thư phân phó đưa không ít lương thực và quần áo đến đó." Uyển Thư thở hổn hển, nhận chén trà Uyển Cầm đưa uống một ngụm lớn: "Tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư cũng vừa mới về, ở trong phòng thay quần áo, bá tánh bên ngoài chạy vào càng ngày càng nhiều, các nha môn trong kinh cũng bận bịu theo." Uyển Cầm nhíu mày, trên mặt thoáng lo âu.
Kinh kỳ (2) mưa lớn nhiều ngày, không ít nhà cửa bị sụp đổ, ruộng tốt chìm trong biển nước, bá tánh không còn nơi dựa dẫm, chỉ có thể chạy trốn vào kinh thành, nhưng mà.. dân tị nạn tràn vào thật sự quá nhiều.
Hai người đang nói chuyện, Nhậm An Lạc đã đổi thành một thân giáng đỏ đi vào, tiếng đế giày trầm thấp chạm xuống nền đất, mái tóc dài ẩm ướt rối loạn.
Uyển Cầm khẽ kêu một tiếng, lập tức cầm khăn vải oán giận đi tới giúp nàng lau khô tóc.
Nhậm An Lạc đứng ở bên cửa sổ, híp mắt nhìn sắc trời dường như muốn sập xuống: "Nếu vẫn cứ mưa lớn như vậy, sợ là đường sông sẽ xảy ra vấn đề."
Uyển Thư chớp mắt không rõ nội tình, đang muốn hỏi cụ thể thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Trường Thanh đi qua hành lang gấp khúc.
"Tiểu thư, vừa rồi hoàng thành truyền tin tới, Thái tử điện hạ, Mộc Vương, còn có hai vị tướng gia đều bị bệ hạ triệu tiến cung."
Nhậm An Lạc xoay người, trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói có một bá tánh chạy nạn tự ý xông vào cửa cung, thống lĩnh cấm vệ quân Loạn Côn phát hiện trên người hắn có huyết thư liên danh của ngàn người, liền bẩm báo lên bệ hạ."
"Huyết thư? Bá tánh kia là từ khu vực kinh kỳ chạy tới?"
Trường Thanh lắc đầu, thanh âm có chút khô khốc: "Không phải, là bá tánh Giang Nam chạy nạn."
---
Chú thích:
(1) chưởng châu: Viên ngọc trong tay.
(2) kinh kỳ: Kinh đô và vùng lân cận.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: